Cuộc sống có quyền đẩy bạn ngã. . !
- Người ta có quyền rời xa bạn. . !
...Nhưng...
- Ngồi đó than khóc ?
Hay . . .
- Đứng dậy tiếp tục bước đi ?
- Lại là quyền của chính bạn : )
Với tôi thì cả 2, đầu tiên là ngồi đó than khóc, vì đó là bản tính yếu đuối, sau đó là đứng dậy và bước tiếp vì đó là bản năng. Và chắc chắn ai cũng thế, quan trọng là chỉ khác nhau thời gian ngồi đó than khóc mà thôi ( mình nguy hiểm quá ).
Tập quen với cuộc sống này vậy, cũng chả biết làm thế nào hơn, nhiều lúc cũng muốn điên lắm mà ứ tung hê tất cả và hét lên rằng đủ rồi DỪNG LẠI haiz , thật sự là chẳng biết làm thế nào.
♥ Vay của Nắng 1 chút hi vọng ...
♥ Mượn của Mưa 1 tí tình yêu ...
♥ Xin của Gjó 1 ít vô tình ...
♥ Lấy của Mây 1 ít mạnh mẽ ...
♥ Để rồi ...
...
♥ Nắng vẫn chói ...
♥ Mưa vẫn rơi ...
♥ Gjó vẫn thổi ...
♥ Mây vẫn bay ...
♥ Và e vẫn là e của lúc trc ...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kut3_doll
May mắn cuối ngày .
Tình hình là hôm qua nhà mum rằm đc bố thân chinh đi sai mua 1 thùng bia Hà Nội, tiện mua nước ngọt luôn thể, bình thường thì là sẽ mua 7up, hoặc nước cam, nhưng thấy chai Coca-cola chắn ngang đường, buồn buồn, tiện tay xách 1 chai.
Tối nay buồn buồn ngồi tu nốt chai Coca-cola, , có vụ tra mã số dưới nắp chai nhận giải, uk thì hên xui phát , thường thì mấy trò may mắn này toàn .
Bỗng rưng, lại thì là mà đc 1 trong 300.000 giải nhì , 1 bộ vinakit trị rá 25k + 180 phút gọi nội mạng VinaPhone trong 90 ngày .
Lần đầu tiên trong đời may mắn thế á .Mặc dù k biết có dùng k, cóa ai dùng Vina đâu mà 180 với chả 190 , có nên đi rinh giải hem nhỉ , và biết cũng k giá trị j lắm
Có khi nào, từ bây giờ đời sẽ hết đen tối k nhỉ
Hi vọng, hi vọng.
Cũng đã có 1 quyết định, cố vậy, k cần vì mình...
Cũng k hẳn, nhưng giờ đau, hay buồn, để làm j nữa, có ai k?
K phải đã suy nghĩ thoáng ra, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng k ai thấu hiểu, k ai chia sẻ, k ai bên cạnh, k ai vì mình, nên mình có như thế nào cũng k ảnh hưởng để ai, ai sẽ đau hộ? Ai chìa vai ra? Ai đỡ lấy mình?
Cũng k trông chờ, vì biết k trông chờ đc ai, k trông chờ đc j.
Âm thầm thôi.
Hãy ngủ yên nhé, đừng mãi làm tim ai đau nhói lên như vậy nữa nhá...
Đừng để mỗi đêm chợt thức giấc, nước mắt lăn dài rồi tự nhủ thầm "mọi chuyện sẽ wa nhanh thôi...
Đừng để hàng ngàn câu hỏi luôn ở trong đầu rằng mai sẽ thế nào, ngày khác phải sống làm sao...
Đừng để nỗi đau ám ảnh mãi mà không dám đối diện với sự thật, không dám nhìn cái phone mỗi đêm...
Đừng để nụ cười biến mất...
Đừng ráng gượng cười để người khác yên lòng mà lòng mình thì trống rỗng...
Hãy cứ sống và làm việc thật mệt mỏi để đến tối không còn thời gian để nghĩ ngợi...
Hãy cứ đau một lần và đừng cố kéo dài hơn nữa...
Những kí ức buồn xin hãy ngủ yên...
Để ngày mai ta thêm vững bước, mạnh mẽ trên con đường mình đã chọn...!!!
Tối nay trong khoảng time bị cưỡng chế phải đi bộ cho khỏe người, chợt nhận ra thu đã về tới trong cái se lạnh của tiết trời đêm, và mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió.K thích mùi của hoa sữa lắm, nhưng khi ngửi thấy lại có j vấn vương, khác lạ, rất riêng của mùa thu HN.
6 năm qua ở HN, sáng k đi học thì cũng ở nhà, tối chỉ là ở nhà, nên thấy HN ngột ngạt, tù túng ồn ào, mệt mỏi, thời gian này lượn lờ nhiều hơn, lang thang tối nhiều hơn, nên thấy đc bộ mặt khác của HN, trầm, có cái j mặn mòi trong tiềm thức, sâu lắng trong suy nghĩ.Và thời gian tới nếu có đi làm chắc sẽ trải lòng ra nhiều hơn với HN, thích nghi dần với cuộc sống.
Trời ạ, vẫn chưa xác định đc tương lai , , rồi đời sẽ trôi về đâu đây trời, mấy ngày mà dài như mấy năm lận, chờ đợi, chờ đợi.Tưởng như với tay đc nhưng giơ ra rồi lại ngóng...Bao giờ cho đến bao giờ .