chuyện Việt thì nên ít dùng Hán Việt thì hơn bạn ơi. Đọc cho nó gần gũi mang danh truyện Việt mà :S
Cảm ơn bạn đã góp ý, ta sẽ cố gắng sử dụng ít từ hán việt đi. Nhưng mà xin bạn thông cảm cho chút, dù sao truyện Tiên Hiệp mà không có mấy từ hán việt này thì nó cũng mất hay đi lắm a. Nhưng ta sẽ cố gắng sử dụng nó sao cho từ Việt nó phải đứng trước từ Hán.
Rất cảm ơn bạn đã góp ý.
Thân!
Ngạ quỷ, chúng không phải là ma quỷ thông thường, chúng là biểu hiện của sự tham, sân, si của loài người. Chúng là những sinh vật bị chúng thần nguyền rủa, sa đọa vào tối tăm và đói khát, phiêu đãng khắp nơi trong chư thiên vạn giới này.
Ngạ quỷ có hai mươi tư loại với đủ các hình dạng ghê tởm, sống vật vờ khắp nơi làm hại đến sinh linh.
Chúng không mạnh mẽ như atula, cũng không thần bí như ma, nhưng chúng lại là những sinh vật dai dẳng nhất, bẩn thỉu nhất, đeo bám con người, hút khô, xâm thực cho đến khi người đó chết đi trong ám ảnh.
Thực lực của ngạ quỷ có yếu có mạnh. Yếu thì dù là một võ giả bình thường cũng không bằng, còn mạnh, trong truyền thuyết hai mươi tư quỷ vương, chính là nghe đồn có thể địch lại cả thần ma.
Lý Phàm vừa đi vừa nhớ lại những điều mình biết được về loài này, khóe miệng không tự chủ được khẽ co quắp lại. Ngạ Quỷ Giới này chỉ là một giới diện do Càn Khôn Tháp tạo ra, không thể là quỷ giới chính thức được, vậy Ngạ Quỷ tại đây cũng không thể quá mạnh. Nhưng nghĩ tới cảnh phải chém giết cùng với cái loại sinh vật kinh tởm này, hắn cũng không tự chủ được phải rùng mình.
"Trước tiên nên tìm một chỗ an toàn trước đã, sau đó mới có thể tìm cách thu thập quỷ đan được."
Khẽ lẩm bẩm tự nói, theo sau Lý Phàm dưới chân khẽ điểm, hóa thành một đạo hắc tuyến nhanh chóng biến mất...
Ngạ Quỷ giới, âm khí vẫn lượn lờ khắp nơi tạo cho không gian càng thêm cảm giác âm u quỷ dị. Thi thoảng đâu đây, lại bộc phát ra từng hồi tiếng nổ mạnh vang dội, kèm theo dó là những tiếng quỷ khóc thảm thiết, cũng có thể, là tiếng hét thê lương của con người.
Trong một khu nghĩa địa đổ nát, Lý Phàm sắc mặt ngưng trọng, trên tay câm chắc sám hối chi mâu, mũi mâu chỉ thẳng phía trước.
Mà đối diện hắn, là hơn chục sinh vật toàn thân thân hình dị kỳ, bụng phệ thòng xuống, mắt cụt cằm dài, con mắt bằng cái chén, răng to như cái cuốc, tóc dài phết gót, đầu lớn hơn mình, hình thù ghê gớm, mùi thúi tanh hôi, chính là một trong hai mươi tư loài ngạ quỷ, gọi là Kunapà.
Loại Kunapà này có đặc tính ăn ròng mủ máu và tử thi, càng ăn chừng nào càng đói nhiều chừng nấy, khi thấy tử thi bỏ thì áp lại xé ăn, nhưng vẫn bị đói khát thật lâu đời.Là một loại cực kì ghê tởm. Nhưng mỗi một con Kunapà ở đây, khí tức đều không yếu hơn Tông Sư đỉnh phong cường giả chút nào.
Lý Phàm cẩn thận quan sát mười con ngạ quỷ này một lúc, theo sau trong miệng gầm lên một tiếng, dưới chân bước ra ba bước, cánh tay cầm mâu rung lên đâm ra một loạt mâu ảnh.
Sám hối chi mâu cắt xé không gian, mang theo một mùi máu tanh nhàn nhạt cùng với từng đạo hắc khí quấn quanh, lấy một khí thế thảm liệt mà đâm tới mười con Kunapà này.
Oanh oanh long...!
Khè khè...!
Đối diện với một mâu này, trong miệng từng con ngạ quỷ này gào lên từng tiếng kêu thê lương, từ cái đầu quá khổ của chúng, giữa trán nứt ra, từng đạo huyết tiên từ bên trong bất ngờ phun ra. Một nửa trong số đó cản lại mâu thế, nửa còn lại tới tấp hướng tới những bộ vị trọng yếu trên thân Lý Phàm bắn tới. Từ bên trong huyết tiên, từng mùi vị tởm lợm và hôi thối lan ra xung quanh, làm âm khí đang quấn quanh cũng phải vội vàng tránh lui.
Hừ!
Lý Phàm đối diện với hơn năm đạo huyết tiên bắn tới vẫn không hề lui bước, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh. Cùng lúc đó dưới chân hắn hướng bên trái bước qua, trường mâu trong tay kéo ngược trở lại, xoay tròn một vòng hóa giải hết các huyết tiên bắn tới. Theo sau hắn cả người nguyên khí sôi lên, hai tay nắm chắc cán mâu, gầm vang một tiếng, một mâu này hướng tới bầy quỷ quét ngang một phát.
Rầm...!
Lý Phàm một mâu quết ra, lập tức quật trúng hơn ba con ngạ quỷ đứng gần nhất. Chúng cả người vừa bị Sám Hối chi mâu đánh tới, đều là kêu lên thảm thiết, toàn thân bốc ra khói xanh, cả người như một bao cát bị đánh bay ngược trở lại về đằng sau, đập vỡ nát hàng loạt bia mộ mới có thể dừng lại.
Mà cùng lúc này Lý Phàm được thế không buông, hai mắt hắn hắc quang hóa thành một đạo hắc tuyến bắn ra, hướng tới đầu lâu một con ngạ quỷ bắn tới. Theo sau trong lúc con quỷ kia kêu lên thất thanh, hắn đã như u linh nhẹ nhàng tới gần, bàn tay mang theo hắc sắc nguyên khí quấn quanh hướng tới đỉnh đầu con quỷ này đập mạnh xuống.
Phanh...!
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, Lý Phàm một chưởng trực tiếp đập nát đầu con quỷ này, tiện tay đào ra một viên quỷ đan. Mà lúc này, sáu con Kunapà còn lại mới kịp phản ứng.
Rít rít...!
Chúng gào lên thê lương, giận dứ, dưới chân hướng tới phía sau nhanh chóng lùi lại. Hiển nhiên chúng nó đã bị hành động của nhân loại trước mắt này làm cho sợ hãi rồi.
"Giờ mới muốn chạy, e là đã muộn rồi!"
Lý Phàm nhìn bầy quỷ còn lại, khẽ nhếch miệng cười nhạt. Lũ sinh vật ghê tởm này, hắn hoàn toàn không có lấy một chút thương xót nào.
Mà lời của hắn vừa dứt, cả người đã biến mất tại chỗ. Theo sau trước mặt một con Kunapà đang chạy trốn, thân hình của Lý Phàm mờ ảo hiện ra, một mâu hướng tới cổ họng nó hung hăng điểm tới.
Phập...!
Nửa ngày sau, trên một ngôi mộ đã bị đào ra quá nửa, Lý Phàm bình tĩnh ngồi đó, hai mắt đang chăm chú quan sát một viên châu đen kịt to bằng ngón cái trên tay. Từ viên trâu, lờ mờ có thể thấy được từng đạo quỷ khí như ẩn như hiện toát ra, tạo thành một gương mặt dữ tợn kêu gào.
"Quỷ đan loại này, không giống với yêu đan chút nào. Trong yêu đan của yêu thú, tuy có chứa một chút yêu khí, nhưng phần lớn là thiên địa nguyên khí tinh thuần. Mà quỷ đan này, ngoài quỷ khí nồng đậm ra, hầu như là không tồn tại một chút nguyên khí nào."
Lý Phàm nhìn viên quỷ đan lẩm bẩm tự nói. Theo sau hắn đưa ra trước mặt tiểu Bạch trên vai, hứng thú hỏi:
"Tiểu tử, cái này cho ngươi, liệu có ăn được không?"
Tiểu Bạch nhìn viên quỷ đan, khẽ ngửi ngửi một chút, tiếp đó dùng vẻ mặt bất mãn nhìn lại Lý Phàm, kêu lên mấy tiếng, dường như là muốn nói:
"Cái này chỉ có quỷ mới xài được, đưa ta làm cái quái gì a?"
Mà Lý Phàm thấy vẻ mặt bất mãn của tiểu Bạch cũng chỉ biết cười khổ. Chẳng qua hắn đối với cái quỷ đan này vẫn chưa phải là hoàn toàn hết hy vọng.
"Theo lời của gương mặt khổng lồ kia nói, chỉ cần lấy quỷ đan của đủ hai mươi tư loại quỷ là được, tức là mỗi loại cũng chỉ cần tới một viên. Mà ta ba ngày này săn giết ngoài bọn Kunapà hôm nay ra, còn giết thêm được năm con Vantàsà và tám con Gutha, nếu trừ đi chỗ quỷ đan cần giao nộp, cũng phải thừa ra đến hai mươi viên rồi. Mấy con quỷ này thực lực đều không kém gì Tông Sư đỉnh phong cao thủ, quỷ đan của chúng nếu cứ vậy mà vứt bỏ thì cũng thật phí lắm a."
Lý Phàm thấp giọng nói, hắn trên tay nắm chặt một viên quỷ đan, ngưng thần tĩnh khí, dường như muốn thử hấp thu.
Trong đan điền hắn lúc này, phía dưới hắc sắc nguyên thai hắc động kì bí kia dường như bắt dầu được ý chí của Lý Phàm thúc dục, nổi lên từng hồi ba động mỏng manh.
Một lúc sau, từ trong hắc động này, một cỗ lực hút kinh khủng xuyên phá đan điền, theo hướng bàn tay đang cầm quỷ đan của Lý Phàm mà dữ tợn hấp nuốt tới.
Tê...!
Một hồi tiếng động kì quái vang lên, Lý Phàm kinh ngạc phát hiện viên quỷ đan trên tay mình bằng mắt thường cũng có thể thấy được quỷ khí phía trên đang nhanh chóng nhạt đi, theo sau cả viên quỷ đan đã hoàn toàn tan thành bột phấn.
Mà cùng lúc đó bên trong đan điền của hắn, một cỗ lực lượng nhỏ bé bất ngờ hiện ra. Bên trong cỗ lực lượng này là từng khí tức tà ác, không mang theo một chút nguyên lực nào, chính là Quỷ lực. Mà cỗ quỷ lực này, sau khi tiến vào bên trong hắc động, một lúc sau liền được hắc động phun ra trở lại. Bên trên nó, cũng không còn một chút quỷ lực nào nữa, mà đã hoàn toàn chuyển hóa thành một loại lực lượng hắc ám nguyên thủy nhất, thuần chính nhất. Bên trong cỗ lực lượng này, không có quỷ khí, không có tà ác, mà chỉ có một cỗ khí tức hủy diệt đơn thuần. Tuy yếu ớt, nhưng uy áp do cỗ khí tức này phát ra cũng khiến cho nguyên lực trong cơ thể Lý Phàm vội vã tránh xa.
"Cái này là lực lượng gi? Hủy diệt lực lượng?"
Lý Phàm nhìn một tia lực lượng mới hình thành trong cơ thể mình mà không khỏi ngây ra, theo sau lẩm bẩm tự nói. Cùng lúc đó hắn thử dẫn động cỗ lực lượng này chạy một vòng khắp kinh mạnh toàn thân.
Hít...!
Ngay lập tức, một cỗ đau nhức khủng bố truyền đến làm hắn phải hối hận vì cái hành động này. Cỗ lực lượng mang tính hủy diệt này đi đến đâu liền làm cho cả người hắn như bị cắt xé từ bên trong đến đấy, đau nhức làm sắc mặt Lý Phàm phải kịch liệt biến dạng, mồ hôi lạnh trên trán nhanh chóng tuôn ra như tắm.
"Khốn kiếp, cái quỷ gì thế này..."
Lý Phàm gầm lên một tiếng giận dữ, mà cùng lúc này tia lực lượng kia sau khi chạy một vòng quanh cơ thể hắn, liền hướng tới thức hải hắn đi lên...
Tia lực lượng kia mang theo hơi thở của hủy diệt mãnh liệt hướng tới thức hải của Lý Phàm lao tới, nó xuyên phá qua từng đoạn kinh văn huyền ảo phiêu phù bên trong thức hải mà lao thẳng tới Táng Thiên Chi Môn tại chỗ sâu nhất bên trong.
Oanh...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Phàm chỉ cảm thấy đầu mình dường như bị ai đó cầm một thanh đao đâm chém loạn xạ bên trong, hắn không nhịn được mà phải phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
Tia hủy diệt lực lượng kia sau khi va chạm với Táng Thiên chi môn, liền như bọt biển bị tòa môn hộ này nhanh chóng thôn phệ, theo sau hoàn toàn biến mất.
Mà cùng lúc này, từ bên trong Táng Thiên chi môn cũng phun ra vô số văn tự cổ xưa, sau khi bay loạn bên trong thức hải Lý Phàm liền nhanh chóng hội tụ lại với nhau, biến thành một đoạn kinh văn huyền ảo.
"Đây là cái gì?"
Lý Phàm từ trong đau nhức tỉnh táo lại, hắn nhìn đoạn kinh văn vừa phun ra từ trong Táng Thiên chi môn mà không thể hiểu nổi. Đối với hắn tòa môn hộ sâu trong thức hải này vừa thần bí mà vừa cường đại, làm hắn luôn luôn có một cảm giác từ dưới nhìn lên mà không sao nắm giữ được. Mà sự thực bản thân Lý Phàm, cũng hoàn toàn chưa đủ tư cách để nắm giữ nó.
Lúc trước khi hắn mới bị phế khí hải đan điên, bị móc ra đôi mắt, trong lúc đau đớn và bị phần cùng cực mà mơ hồ thức tỉnh một cái gì đó trong người, cũng kéo theo tòa môn hộ này kì ảo hiện ra. Theo sau lần thứ hai hồi phục lại được cảnh giới, tòa Táng Thiên chi môn này cũng từ đó tuôn ra kinh văn của Táng Thiên Thánh Pháp cùng với hai đại tuyệt học là Sám Hối chi mâu và Hoàng Hôn chi nhãn.
Nhưng mà bắt đầu từ đó đến giờ, ngoại trừ tòa môn hộ này nhiều lần phát uy ra, cũng không truyền lưu ra bất kì tuyệt học nào nữa, điều này làm Lý Phàm có đôi chút thất vọng. Mà hôm nay sau khii hắc động đan điền của hắn thôn phệ quỷ khí, không ngờ từ đó lại tuôn ra một tia lực lượng mang hơi thở của hủy diệt, lại thần kì nhắm hướng Táng Thiên chi môn lao tới, cuối cùng dẫn phát tòa môn hộ này phun ra một đoạn kinh văn, cùng là làm cho Lý Phàm không thể nào ngờ được. Nhưng mà hắn cũng chẳng quản nhiều như vậy, nếu mà tòa môn hộ này đã chịu phun ra thứ gì, vậy nhất định sẽ là thứ tốt a!
Lý Phàm trong lòng nghĩ vậy, theo sau tinh thần tập trung lại hướng tới đoạn kinh văn vừa xuất hiện kia mà quan sát. Hắn nhìn một hồi, vẻ mặt vốn đang vui mừng lại trở nên xịu xuống, một lúc sau lại là bi thương, hoặc nổi lên chiến ý, nhưng cuối cùng lại trở về trầm mặc, không thể tin tưởng. Chỉ thấy đoạn kinh văn phiêu phù phía xa xa kia, phía trên văn tự là ba chữ cổ triện như rồng bay phượng múa, thần tích truyền lưu tái hiện tại đó. Nó mang theo phong cách cổ xưa mà thành kính, thần thánh mà hoang dại.
Chiến Đạo Ca!
"Người cầu đạọ sáng sinh chiều từ, người chiến đạo sáng tử chiều sinh. Cầm lên thánh kiếm, thân mặc chiến bào, cưỡi trên thanh phong mà hướng thiên hỏi đạo. Lớp trước ngã xuống, lớp sau đi lên, một chữ Diệt vẫn truyền lưu bất hủ. Ngửa mặt lên trời mà hát khúc chiến ca, vì sinh linh mà tìm kiếp luân hồi, vì vạn giới mà tìm đường bất diệt. Vô nhân vĩnh sinh, vô nhân vĩnh sinh, bi ai sao, bi ai sao! Chúng ta chiến đạo, ý chí như tinh không vô hạn mãi mãi trường tồn, nguyện lấy thân xác này mà mở ra lục đạo, nguyện lấy linh hồn này mà mở cửa hoàng tuyền. Táng Thiên Chi Môn, Tống Quân Chi Môn, Thần Vẫn Chi Môn..."
Đoạn văn tự đến đây thì trở nên vô cùng mờ ảo, làm Lý Phàm cũng không thể xem tiếp được nữa. Nhưng trong lòng hắn lúc này, cũng đã nổi lên vô vàn sóng gió.
Từ trước tới nay, hắn chỉ nghe người ta nói tu đạo thành tiên, trường tồn bất diệt, cũng chưa từng nghe có người nào lại dám chiến đạo cả. Đây là loại hành vi điên cuồng như thế nào? Con người tu đạo, vậy làm sao lại có thể chiến đạo? Mà hắn, rốt cuộc là nhặt được cái công pháp gì thế này? Mà dường như không phải chỉ có mỗi một tòa Táng Thiên Chi Môn trong thức hải hắn, còn có Thần Vẫn Chi Môn, Tống Quân Chi Môn... một số tòa môn hộ khác nữa, chúng rốt cuộc đại biểu cho cái gì?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Lý Phàm, hắn không thể hiểu nổi, cũng không thể giải thích được. Đoạn kinh văn Chiến Đạo ca trước mắt, dường như đơn giản chỉ là một bài ca mà thôi, cũng không phải khẩu quyết tu luyện gì, nhưng những bí ẩn bên trong nó, lại làm cho trong lòng Lý Phàm vô cùng khiếp sợ. Trong mơ hồ hắn nhận ra, mình đã bước chân trên một con đường mà bản thân không thể làm chủ được, giống như thứ mà tương lai hắn phải đối mặt, cũng siêu việt phạm trù mà hắn có thể tưởng tượng lúc này.
Mà cùng lúc Lý Phàm lâm vào trầm tư, ở một nơi cách Nam Hoang đại lục không biết bao nhiêu ức vạn thế giới, giữa tinh không tối đen vô tận, một tòa thạch điện phập phù trôi nổi. Tòa thạch điện này bộ dáng vô cùng cổ xưa, bên trên mặt tường là từng đạo vết nứt kéo dài, bộ dáng dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng nó vẫn quỷ dị trôi nổi tại nơi đó, như vĩnh hằng bất biến, dù trải qua vô số không gian phong bạo quét tới, nó vẫn đứng yên tại chỗ, không hề lay động mảy may.
Mà bên trong thạch điện, trải qua vô số kiến trúc đổ nát, ở giữa trung tâm là một chiếc ngai vàng làm bằng hắc thạch đen tuyền cao hơn ngàn trượng, bên trên không ngờ lại là một bức tượng hình người với tư thế đang ngồi. Bức tượng này cũng lớn gần ngàn trượng, đầu rồng thân người, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn về phía tinh không vô tận ngoài kia. Trên thân bức tượng, là dày đặc các đoạn xích săt quấn quanh đâm sâu vào trong thân tượng, phía trên xích sắt dán đầy phù chú thâm ảo. Mà kinh khủng nhất từ những đạo xích săt này, hàng dòng máu tươi không ngừng loang lổ chảy ra. Nếu Lý Phàm có mặt ở đây, chắc chắn sẽ kinh hãi nhận ra bức tượng này với hình ảnh của những người khổng lồ vạn trượng từng xuất hiện trong lúc hắn mê mang là giống nhau như đúc. Mà ngay tại thời điểm Lý Phàm thấy được Chiến Đạo ca, ở nơi xa xăm này bức tượng dường như cũng có cảm ứng, toàn thân tượng run lên, chỗ đôi mắt bất ngờ vỡ vụn, để lộ ra ngoài một đôi con ngươi đen tuyền hắc ám, bên trong dường như là vô số tinh hà di chuyển, vạn vật đảo lưu, mang theo uy thế của thần ma vô địch.
Đôi mắt của bức tượng nhìn về vô tận tinh không phía xa, dường như xuyên qua vô số thế giới, vô vàn không gian ngăn cách mà nhìn thấy tại phía trong Nam Hoang đại lục, Càn Khôn Tháp, một thiếu niên với ánh mắt mê mang bất động tại chỗ.
"Rốt cuộc cũng thấy rồi sao! Cũng đã quá lâu rồi...!"
Một tiếng thở dài khe khẽ từ phía trong bức tượng vọng ra, phiêu tán vang vọng trong cái không gian tĩnh mịch này, thật lâu, thật lâu sau vẫn không thể tiêu tan...
Lý Phàm sau khi ngây người một lúc, cuối cùng cũng khẽ thở dài lắc lắc đầu thu hồi tâm tư. Những chuyện này đối với một kẻ "phàm nhân" như hắn bây giờ còn quá xa vời, không có thời gian và cũng không có tư cách để đi tìm hiểu.
Điều quan trọng trước mắt, là phải làm sao tìm ra cách sống sót đi ra khỏi Càn Khôn Tháp này. Nếu hắn chết ở đây, vậy thì dù có tồn tại bí mật kình thiên gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có ích gì.
"Lần này cứ tưởng tìm thêm được một môn vũ kĩ nào đó, cuối cùng lại ra cái bản ca quyết này, thật là xui xẻo a."
Khẽ nhếch mép cười khổ, theo sau hắn đứng lên, nhìn vào sâu trong phương hướng Ngạ Quỷ Giới. Hiện nay hắn mới chỉ loanh quanh ở bên ngoài giới này, ngạ quỷ gặp được cũng không tính là mạnh, nhưng cũng không thể tìm được đầy đủ hai mươi tư loài ngạ quỷ, nói vậy nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng chỉ còn cách mạo hiểm tiến sâu hơn vào bên trong a.
"Cũng không biết bên trong giới diện này, cuối cùng có tồn tại ngạ quỷ mạnh tới mức nào. Mà võ học của ta mấy ngày nay đã mơ hồ có sự đột phá, hy vọng trước khi tiến sâu hơn vào bên trong thì có thể đột phá Tiên Thiên a."
Lý Phàm lẩm bẩm nói, theo sau hắn cũng không chần chờ bình tĩnh hướng phía trong Ngạ Quỷ giới tiến vào.
Một đường đi tới, Lý Phàm cũng đã phát hiện ra một số loài ngạ quỷ mà phía ngoài chưa từng gặp được, ví dụ như loài ngạ quỷ tên là KANHAJI, thân mình cao lớn, cổ cao đầu méo, mắt to lớn lộ ra, mũi vắn, răng hô chơm chởm, lông tóc xù xì, tay chơn cong veo, bụng rất to lớn, môi xệ thười lười, thường ở nơi rừng sâu, chịu đói khát lâu đời, ở xa thấy nước, đến gần lại thấy cạn khô, hoặc thấy thành lửa thành đá. Khi thấy vật thực thì mừng rỡ nhưng lại gần lấy ăn, thì vật ấy trở thành đồ dơ, thành đá, hoặc cháy lên lửa có ngọn táp tới mình.
Loài ngạ quỷ này thường sống thành bầy khoảng năm sáu con, mà con thủ lĩnh không ngờ lại có thực lực Tiên Thiên trung cấp. Lúc Lý Phàm gặp được bọn này, trải qua một phen khổ chiến, cuối cùng dựa vào sự khắc chế của Sám Hối chi mâu với quỷ vật các loại mà đem bọn nó một lượt giết chết, thuận lợi thu vào tay quỷ đan.
Tiếp theo trên đường hắn đi, ngạ quỷ gặp được càng lúc càng mạnh, mà số lượng cũng phong phú hơn phía ngoài rất nhiều. Nào là cái gì SUCIMUKHA, AGGHÀLA, NIJJHÀ... toàn là những loài quỷ vật hung tàn dữ tợn, hình thù quái dị, hơn nữa mỗi con đều ngang với Tiên Thiên cường giả trở nên. Mà vì số lượng quỷ vật hung mãnh như vậy, nên dọc đường đi hắn cũng chứng kiến rất nhiều kẻ táng thân trong bụng chúng nó.
Lý Phàm trong lúc săn giết mấy loại quỷ vật này, không ngờ còn gặp phải một con SUCIMUKHA Cương Nhu cảnh giới, chỉ một trảo đã đem hắn đánh thành trọng thương, mất đi nửa cái mạng nhỏ, theo sau ép hắn không thể không thi triển ra Thiên Tội Chi Thể, dựa vào thân thể cường đại này mà tìm đường chạy trối chết.
Cứ như thế nửa tháng trôi qua, Lý Phàm cuối cùng cũng thuận lợi tiến được vào vùng trung tâm Ngạ Quỷ giới này.
Nhìn một loạt ngôi mộ to ngang với những ngọn núi trước mặt, Lý Phàm cũng không khỏi phải hít vào một ngụm lương khí, Ngạ Quỷ giới này cũng thật sự đúng với tên goị, khắp nơi đều là những thứ quỷ dị không thể tưởng tượng được.
"Trung tâm quỷ giới này, không biết còn tồn tại quỷ vật kinh khủng cỡ nào a. Nhưng hiện giờ ta mới chỉ thu thập được mười lăm miếng quỷ đan các loại, vẫn còn thiếu bảy miếng nữa, xem ra cũng chỉ còn cách tiến sâu vào bên trong nơi này tìm kiếm thôi a."
Khẽ cười khổ, Lý Phàm cũng đành cắn răng hướng quần thể cổ mộ phía trước tiến tới. Tuy biết sẽ gặp phải nguy hiểm khó lường, nhưng nếu hắn cứ dừng tại đây đợi khi những kẻ khác tìm được đủ quỷ đan trước, vậy hắn cũng chỉ còn đường chết mà thôi.
Trên tay ngưng tụ ra sám hối chi mâu, Lý Phàm thận trọng từng bước từng bước đi tới. Nơi đây có rất nhiều ngôi mộ cổ nát, phía trên bia mộ từng vết nứt ngang dọc chạy dài, rêu xanh phủ kín, tòa ra những luồng khí tức thê lương mục nát, cũng không biết những ngôi mộ này đã tồn tại từ khi nào rồi.
"Kiếm Thánh Trần Trùng Chi Mộ."
"Tây Phương Thánh Long Kị Sĩ Louis Barlote Chi Mộ."
"Thái Thanh Đạo Nhân Thanh Vân Môn Chủ Chi Mộ."
"Vu Đế Thác Hàn Chi Mộ."
"Thánh Ma Đạo Sư John Carter Chi Mộ."
Một loạt những cái tên xuất hiện trên bia mộ cũng làm cho trong lòng Lý Phàm khẽ thắt lại. Tuy hắn không biết rõ những người này, nhưng từng cái danh xưng "thánh, đế" này cũng đủ làm cho hắn nhận thức được sự hùng mạnh khi còn sống của bọn họ. Theo những gì hắn biết, người được xưng thánh, đã là tồn tại đứng đầu tại Tinh Thần Biến cảnh giới. Mà tên Đồng Thánh mang Băng Mi đi kia, e rằng cũng là một tồn tại như vậy. Cũng chính vì biết được điểm này, Lý Phàm mới không tiếc tính mạng mà tiến vào Càn Khôn Tháp tìm kiếm cơ hội, tại vì hắn biết nếu như còn tu luyện bình thường giống như ở bên ngoài, vậy thì dù hắn có được Táng Thiên Thánh Pháp cũng sẽ không còn cơ hội để đuổi kịp Băng Mi chứ chưa nói đến việc trả thù.
Một vị thánh cấp cường giả vừa ý một người, xuất ra thủ đoạn để bồi dưỡng người đó, vậy thì tiến triển tu luyện có thể nói là không thể tưởng tượng nổi. Theo Lý Phàm suy đoán, Băng Mi hiện nay chỉ sợ rất có thể đã bắt đầu tu luyện tinh thần ý chí, chuẩn bị đột phá Tinh Thần Biến rồi.
"Hừ! Đồng Thánh thì sao chứ, Thánh giả tuy mạnh nhưng không phải vô địch, mà ta tuy yếu nhưng không là mãi mãi. Cho ta thời gian, ta nhất định có thể siêu việt hắn, vượt qua hắn. Đến lúc đó để ta xem xem ai có thể giúp đỡ Băng Mi ngươi được nữa."
Nghĩ tới điều này, trong lòng Lý Phàm càng là nổi lên một trận bất khuất quyết không từ bỏ. Hắn thu lại tâm tư kính sợ với những tòa cổ mộ xung quanh, nhắm thẳng phương hướng sâu nhất tiến tới.
Theo sau trên đường Lý Phàm đi, những tòa cổ mộ xung quanh càng lúc càng to lớn hơn, hiện giờ mỗi một ngôi mộ đều ngang bằng với một ngọn đại sơn ngàn trượng. Mà khí tức từ những phần mộ này tỏa ra, cũng càng lúc càng trở nên xa xưa viễn cổ. Ngoài ra hắn còn phát hiện thêm một điều khác biệt, bên trong khu cổ mộ này, không ngờ lại không thấy bóng dáng của bất kì một con ngạ quỷ nào.
"Chẳng lẽ ta đoán sai? Hay ngạ quỷ cũng không dám tiến vào nơi đây quấy rầy anh linh của những cường giả nơi này yên nghỉ."
Trong lòng Lý Phàm cũng nổi lên nghi hoặc. Hơn nữa còn có thêm một vấn đề, nếu trong đây không tồn tại ngạ quỷ, vậy thì hắn làm cách nào có thể thu được quỷ đan a.
Lý Phàm vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, một lúc sau hắn đã tiến vào nơi cuối cùng của khu cổ mộ này. Trước mắt hắn, là một tòa viễn cổ mộ phần cao tới ngàn trượng. Mà bia mộ của nó, lại càng giống như một thanh thông thiên cự kiếm vạn trượng đâm thẳng lên trên, xé toang mây trời mà mất hút vào phía trong không gian vô tận.
Phía trên tấm bia mộ, là năm chữ cổ tự như rồng bay phượng múa, trấn áp quần ma, tỏa ra từng luồng khí thế thiết huyết vô địch, như vạn mã bôn đằng, như thiên quân xuất trận mà kéo lên đâm thủng trời xanh cao vợi.
Hưng Đạo Vương Chi Mộ!
Lý Phàm nhìn tấm bia mộ mà trong lòng rung động không gì sánh được. Dường như trước mắt hắn lúc này, là một vị thần tướng tay nắm hổ phù, hông đeo bội kiếm, cưỡi trên thiên lý mã mà dẫn theo vạn quân xông trận, huyết tẩy muôn phương, đánh lui ngoại tộc, đem lại cho lê dân bách tích thiên thu thịnh thế.
Mà ngay lúc Lý Phàm ngẩn người, một âm thanh khàn khàn cũng từ xa vọng lại: