“Trần Thiên Minh” Hà Đào từ phòng của mình kêu tên hắn lên. Từ khi hai người thường xuyên ăn cơm chung, lúc gọi nhau cũng không dùng đến từ Thầy, Cô nữa
“Có chuyện gì?” Trần Thiên Minh từ phòng mình cũng lớn tiếng hỏi lại.
“Anh tới đây một chút”.
Vừa nghe nàng gọi, hắn liền chạy nhanh tới. “Mỹ nhân, có chuyện gì mà lại gọi anh đẹp trai ta thế?” Hắn cố ý lắc lắc đầu, ra vẻ tiêu sái.
“Hắc, hắc, đừng có đùa, coi chừng em laị phun hết cơm tối ra lúc đó anh đợi em tính sổ nhá” Nàng yêu kiều liếc hắn một cái. Mấy ngày gần đây, tình trạng hai người vô cùng tốt, tình cảm cũng tăng lên từng ngày.
“Vậy em tìm anh có chuyện gì?” Hắn vừa nói vừa tìm một cái ghế ngồi xuống, trong thời gian cùng nàng ăn cơm, hắn cũng quen thuộc nơi này nhiều hơn. Trước mặt nàng, cũng không còn bộ dạng sùng bái tôn thờ như lúc trước nữa.
“Nước trong phòng tắm của em tự nhiên lại không nóng, anh kiểm tra hộ em với. Tí nữa em còn dùng nữa” nàng vừa nói vừa chuẩn bị quần áo để đi tắm.
Vừa rồi, nàng chính là đang muốn đi tắm, nhưng cái máy nước nóng chỉnh tới chỉnh lui lại chẳng ấm lên được tí nào. Vừa ăn cơm xong, người ra mồ hôi, nếu không tắm rửa thì thật là không thoải mái, không còn biện pháp nào cả, đành phải gọi Trần Thiên Minh đến, xem hắn có giúp được hay không.
“Để anh vào xem thử, sao lại như thế nhỉ?” Vừa nghe nàng nói như vậy, lòng hắn liền động, đi vào phòng tắm.
Mặc dù Trần Thiên Minh chưa từng vào căn phòng này lần nào, nhưng hắn cũng không hề lạ lẫm. Đặt biệt là trong khu vực hắn đã từng quan sát kỹ lưỡng. Hắn nhìn qua bên cạnh liền thấy một số đồ dùng của thiếu nữ cùng một đám chai lọ khiến hắn thấy hoa cả mắt.
Ngày trước, Hà Đào cũng ở đây thay quần áo, đầu tiên là vươn đùi đẹp mặc tiểu y vào rồi tới bận chiếc nịt ngực. Hắn một bên vừa dò xét, một bên vừa tưởng tượng. Bây giờ, lại có thể nhìn…kia, chính cái cái vết nứt nhỏ này, cũng bởi vì nhiều năm không tu sửa nên bị nứt một chút, nhưng cũng chỉ có tí xíu, người thường không có khả nằng nhìn tới được.
Nói như vậy, hóa ra chính mình không phải người bình thường sao. Trần Thiên Minh tiếp tục đánh giá tình hình bên trong, bật công tắc của máy nước nóng lên, chiếc máy vừa được khởi động liền xịt nước lên đầu hắn.
“Ai da” hắn vội vàng đóng công tắc lại, đưa tay vuốt mặt. F*ck, thiệt không ngờ một việc vinh quang như thế lại bị mình phá hỏng.
“Có chuyện gì thế?” Nghe tiếng kêu của Trần Thiên Minh nàng liền tới, nhưng vừa nhìn thấy hắn bộ dạng chật vật, tóc đã ước hết liền che miệng cười hì hì.
“Sao mà tóc anh ướt hết vậy?”
“Ha ha, anh định thử xem tại sao máy lại không hoạt động, chắc là có vấn đề” Hắn liền ra vẻ tiêu sái, vuốt tóc, mang những hạt nước rồi xuống.
“Cuối cùng là bị làm sao?” Nàng cười, bộ dạng của hắn lúc này quả thật vô cùng buồn cười.
“Tốt, hình như là không có điện, cô thay bình điện khi nào? “Tuy hắn không hiểu lắm về đồ điện, nhưng kiến thức chung thì vẫn đủ. Cái máy nước nóng này không hoạt động chỉ có ba lý do: Một là nước không đủ, thủy lực quá ít. Nhưng vừa rồi nước phun lợi hại như vậy, làm mình ướt hết người thì suy ra thủy lực không có vấn đề. Thứ hai, chính là hết bình điện, thứ ba là máy bị hư.
Trong lúc này, hắn chỉ có thể xử lý vấn đề thứ hai thôi, nếu là thứ ba thì hắn bó tay. Nên bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp sửa chữa thứ hai.
“Bình điện à, em không biết, trước kia cũng là có người khác làm hộ” Nàng lắc đầu nói.
“Thế bây giờ em có không?”
“Hình như là có” Hà Đào suy nghĩ rồi đi ra ngoài.
Mịa, thật là giống với tình tiết trong một số tiểu thuyết mà, chỉ có điều trong đó là nhân vật nữ bị ướt, thân thể bên trong bộ phận quan trọng ẩn ẩn lộ lộ, sau đó nam nhân vật lại sắc tâm đại phát, và thế là….
Nhưng bây giờ lại là chính mình bị ướt, dường như có chút thay đổi. Hắn vừa nghĩ, vừa đem bình điện phía dưới cầm lên. Mịa, hạn sản xuất cách đây đã hai năm, thảo nào, không hư mới lạ.
“Anh nhìn xem, cái này có đúng là bình điện không?”Hà Đào cầm một cặp bình điện đưa cho hắn.
“Để anh thử xem” Trần Thiên Minh nhận bình điện liền thay vào, sau đó mở nước ra, tới bên cạnh nàng.
“Tốt quá” Hà Đào nhìn máy đã hoạt động cao hứng kêu lên.
“Để anh điều chỉnh một chút, liền có thể sử dụng được” Hắn thấy vòi nước đang chiếu thẳng vào chỗ hay nhìn lén của hắn, vội nói với nàng.
“Tốt quá, cảm ơn anh” Hà Đào gật gật đầu.
“Đừng khách khí, chúng ta còn xa lạ nữa hay sao?” Trần Thiên Minh mê đắm liếc nhìn bộ ngực cao vút của nàng, không biết tí nữa có được nhìn thấy toàn bộ không đây.
Hắn cố tình chỉnh vòi nước về bốn phía rồi dừng lại ở chỗ nhìn khả dĩ nhất, “Hà Đào, chỗ này là tốt rồi, nước phun cũng tốt, chỗ này vừa tiện lợi vừa tốt cho tuổi thọ máy”.
“Trần Thiên Minh, anh thật là hiểu rộng” Nàng hâm mộ nhìn hắn nói.
“Cái này là đương nhiên, là một nam nhân nếu không biết nhiều thì làm sao có đủ tài cán để phục vụ một mỹ nữ như em chứ ???” hắn lại liếc nhìn bộ ngực của nàng, hắc hắc, lát nữa là có thể nhìn được rồi.
“Tôi đi trước đây. “hắn hiện tại đang nghĩ tới việc nhanh chóng về phòng, bắc ghế ngồi trước phòng tắm, hoàn hảo chờ đợi rồi chậm rãi thưởng thức.
“Cảm ơn”.
Trần Thiên Minh liền trở về, vội vàng đóng cửa.
“Thiên Minh” Ngô Thanh bên ngoài gọi hắn lại.
“Có chuyện gì? “Trần Thiên Minh không kiên nhẫn hỏi lại. Hiện tại hắn đang đem ông tổ tông tám đời của Ngô Thanh ra hỏi thăm. Mịa, sớm không tìm, muộn không tìm, sao lại tìm ngay lúc này chứ.
“Tôi tìm anh có chút việc, không lâu quá đâu, chỉ 20 , 30 phút thôi” Ngô Thanh nói.
“Cái gì?” Trần Thiên Minh ngây ngốc, những 20 - 30 phút cơ à, chừng ấy thời gian, hắn tắm được mấy lần rồi ấy chứ. Điều này có được không?
“Có gấp lắm không? Để sau rồi nói được không?” Trong lòng hắn đang nóng như lửa, thật là muốn một cước đá bay tên vô duyên này ra ngoài.
“Có chút khẩn cấp, ngày mai là sinh nhật tôi, tôi muốn mời cậu tham dự” Ngô Thanh nói.
“Tối mai? Sinh nhật anh?” Trần Thiên Minh ngẩn người ra, chính mình cùng hắn chỉ là giao du bình thường, hắn không có lý do gì để mời mình cả. Hắn như vậy, không lẽ muốn cho mình đổ máu sao.
“À, tôi cũng không mời nhiều, chỉ mời ba người Hà Đào, Lưu Mỹ Cầm, Phạm Văn Đình và cậu thôi” Ngô Thanh nói.
“Cái đó nói sau nha, bây giờ tôi đang bận” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đóng cửa, mịe, vừa rồi chuẩn bị kỹ như vậy, tựa hồ có thể thưởng thức tới nơi, thì lại bị tên này làm trò quỷ.
“Không được, cậu phải đồng ý trước đã” Ngô Thanh liền đem chân chắn trước cửa, thật sự hăn cũng chẳng muốn mời Trần Thiên Minh làm gì, nhưng mà Phạm Văn Đình đã nói nếu Trần Thiên Minh không đi thì sẽ không đi. Mà Lưu Mỹ Cầm các nàng đều nói nếu như chị Đình không đi, các nàng cũng không đi.Cho nên, hắn hôm nay muốn tìm Trần Thiên Minh, chính là muốn Trần Thiên Minh đồng ý, hắn muốn đi cũng tốt, không muốn đi cũng phải đi.
“Nhưng tháng này tiền lương của ta đã dùng hết, không còn đồng nào cả” Hắn lúc này phải rõ ràng, không muốn đi tới đó rồi trở thành một tên ngốc, để giảm chút phiền phức.
“Sinh nhật tôi sao lại bắt cậu trả tiền chứ, cứ đi đi nha”.
“Được rồi” Trần Thiên Minh gật đầu.
“Tốt, cậu cứ đợi, ngày mai tôi sẽ gọi. Gặp lại” Ngô Thanh vừa nghe hắn đáp ứng, cao hứng gật đầu, vỗ vỗ vai, rồi đi.
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh vừa đi, liền chạy vào nhà, vội vàng hướng phòng tắm đi tới.
Chờ mong vận may từ khe nứt nhỏ.
Trời ơi, nàng đã thay một bộ quần một bộ quần áo mới, hình như nàng vừa tắm xong, bây giờ đang giặt cái tiểu y tơ tằm.
Trời ơi, sao mà ta chịu nổi chứ. Trong lòng hắn kêu to.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Giữa trưa, Ngô Thanh tới nói cho Trần Thiên Minh biết, ăn cơm tối xong, mọi người cùng đi Huyền Thành hát karaoke. Hắn và Trần Thiên Minh đi xe máy, quãng đường cũng chỉ khoảng mười phút, không xa lắm.
Buổi chiều, Trần Thiên Minh cố ý đi qua của phòng của Hà Đào. Dù sao, đêm nay cũng đi hát Karaoke, nàng nhất định phải tắm rửa, thay quần áo, chọn lựa bộ nào hấp dẫn để đi. Cho nên, mình chỉ cần đợi nàng tắm rửa, và thế là…
“Trần Thiên Minh, Ngô chủ nhiệm nói mấy giờ đi?” Hà Đào từ cửa phòng đi ra hỏi hắn.
“Anh, anh ấy nói…” Nhìn thấy thân thể gợi cảm của nàng, hắn liếm môi nói : “Ngô chủ nhiệm nói là sau bữa tối, đại khái chừng bảy giờ, anh ấy đặt phòng rồi”.
“Thế anh nấu cơm chưa?” Nàng đang thu đống đồ phơi trên hành lang, cái tiểu y lụa cùng với cái nịt ngực đó… mắt hắn không thể rời đi được.
“Không, nấu làm gì?” Trần Thiên Minh cười cười, thật sự hắn chẳng muốn nấu tí nào, đi Karaoke, ở đó chắc chắn sẽ có đồ ăn, tới đó ăn thật nhiều là được. Nếu một hồi về mà còn đói thì ăn mấy cái bánh, luyện Hương Ba Công cũng được.
Trong thời gian này, mình luyện Hương Ba Công, dù luyện như thế nào đi nữa thì thân thể luôn có cảm giác nóng bỏng, chẳng lẽ là mình luyện tập không đúng hay sao. Muốn hỏi ông bác cho rõ nhưng lại không thể nào tìm được. Số điện thoại lão lưu lại cũng không phải là của lão, nhưng là ở trong thành phố này.
“Còn tính sao nữa, anh lười như quỷ, em đến đây lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy anh vào bếp nấu cơm nữa. Sao? Hay là anh đến chỗ em ăn” Hà Đào liếc nhìn hắn
“Cái, cái này, có vẻ không được tiện lắm…” Trần Thiên Minh nghe nàng nói sẽ nấu cơm cho mình ăn thì cao hứng muốn nhảy lên. Nhưng hắn vẫn giả bộ ngại ngùng vừa nói vừa đi theo nàng vào phòng.
“Ngại à? Vậy thì anh về đi” Cùng với hắn tiếp xúc đã nhiều, nàng cũng biết được tên này da dày như tường thành, nên cũng cùng hắn đùa giỡn.
“Em đã nấu cơm rồi, nếu bây giờ không ăn, chẳng phải là vô cùng phí phạm sao?” Hắn cười thô lỗ. Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, dù có nóng giận cũng không giống người thường.
“Nhưng em chưa nấu cơm phần anh nữa” Hà Đào đem quần áo của nàng đặt trên giường, cố tình nói.
“Không sao, không sao, anh chỉ ăn một chén thôi cũng được, dù sao sức ăn của tôi cũng rất ít, ăn một chén cũng không vấn đề lắm” Trần Thiên Minh thầm nghĩ, ăn một chén cũng không sao, dù sao thì tí nữa mình cũng bổ sung thêm một bịch bánh.
“Anh không ăn nhiều sao? Trần Thiên Minh, không phải lần trước ở đây anh ăn tới bốn bát cơ mà?” Nàng liền đem quần áo để qua một bên rồi bắt đầu dọn cơm.
“Cái đó, cái đó không phải tại em nấu ăn ngon quá sao? Anh bình thường chỉ ăn một,hai chén cơm thôi” Trần Thiên Minh xoa xoa đầu, nói lấy lòng nàng.
“Em thực sự nấu ăn ngon vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, phải là đặc biệt ngon ấy chứ, nhà hàng trong thành phố cùng lắm cũng chỉ được như vậy” Trần Thiên Minh tiếp tục “nịnh đầm” nàng, hắn biết dù là ai đi nữa thì cũng thích được khen.
“Trần Thiên Minh, cái tên này thật không hợp với anh tí nào, mà lẽ ra anh phải gọi là…” Hà Đào đang nói thì tự nhiên dừng lại.
“Trần đẹp trai? Trần nam tính?” Trần Thiên Minh cao hứng hỏi
“Trần nịnh bợ, anh việc gì cũng thổi phồng lên, quả là không thẹn với cái tên này” Nàng cười nói.
Trần Thiên Minh thấy mình nói dối bị vạch trần, không biết nói gì nữa.
“Ăn cơm thôi” Hà Đào phát hiện mình cũng nói hơi quá, liền lảng qua việc khác.
“Em ăn trước đi, anh sợ nếu cùng ăn, em sẽ không còn gì nữa” Nhìn chiếc đùi gà trên bàn, hắn khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
“Cứ ăn đi, lúc nãy em trêu anh thôi, em đã nấu cơm cho anh rồi, dù anh có ăn bốn bát, vẫn còn cơm để ăn” Nàng đưa bát cho hắn.
“Tốt quá” Trần Thiên Minh vừa nhận chiếc bát liền không khách khí, gắp chiếc đùi gà lên cắn một miếng. “Hà Đào, em tốt quá, biết cả anh thích ăn đùi gà”.
“Cái gì? Đùi gà đó của em, Trần Thiên Minh, anh dám ăn của em?” Nàng thấy hắn đang ăn chiếc đùi gà của mình thì tức nghẹn họng, dùng đũa chỉ về phía hắn mà nói.
“Anh, anh, thật ngại quá, không biết đó là đùi gà của em” Hắn vừa nói vừa đưa chiếc đùi gà ra.
Hà Đào nhìn thấy chiếc đùi gà đáng yêu đã bị hắn cắn một miếng nham nhở như vậy, không đành lòng nói: “Anh đã ăn rồi, còn trả lại cho em làm gì, cứ ăn đi”.
“Lần sau, lần sau nhất định không cắn đùi em nữa” Hắn vừa gặm vừa nói.
“Cái gì? Không cắn đùi em? ”
“Không, sao lại như vậy? Ý anh là không ăn đùi gà của em”.
“….”
“Là không ăn đùi gà của em nữa. Ôi, vừa ăn vừa nói chuyện thật bất tiện” Hiện tại miệng hắn đã đầy thịt.
Nàng cũng không thèm để ý tới hắn nữa, chỉ chú tâm ăn cơm. Trần Thiên Minh vừa mới ăn đùi gà của người ta cũng vô cùng ngượng, không dám gắp nhiều, chỉ ăn cơm trắng, sau đó lại gắp một ít rau, cảm giác vô cùng khó nuốt.
“Trần Thiên Minh, sao anh không ăn thịt?” Hà Đào ngẩng đầu lên thấy vậy kỳ quái hỏi hắn.
“Anh, anh thích ăn rau” Hắn cười khổ đáp.
“Ăn đi, ăn cả thịt đi chứ”.
“Anh, anh sợ ăn vào phần của em” Hắn đáp thật cẩn thận.
“Cái gì?” Hà Đào kêu nên.
“Không, không, anh sợ ăn trúng phần của em, vừa rồi nhìn em giận như vậy, anh sợ lắm”.
“Em đáng sợ như vậy sao?” Nghe hắn nói như vậy, nàng buồn cười phun hết các thứ trong miệng ra.
“Đáng sợ, chỉ có chút thôi, nhưng mà về sau em sẽ nấu cơm cho anh ăn, nếu em giận rồi không nấu nữa thì anh biết làm sao?”
“Thì ra là anh muốn được ăn cơm miễn phí nên mới lấy lòng em” Trong lòng nàng quả thật có chút thất vọng, còn về tại sao, nàng cũng không hiểu rõ.
"Không, làm sao lại như thế? Trời đất chứng giám, Trần Thiên Minh anh không phải loại người như vậy”.
“Thế anh là người như thế nào?”
“Anh?” Trần Thiên Minh suy nghĩ một hồi lâu cũng không có kết quả, chính mình quả thật chưa tổng kết xem mình là loại người gì. Người tốt sao? - Không phải. Người xấu cũng không phải, mình chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý cơ mà.
“Thôi được rồi, không nói nữa, thời gian cũng không còn nhiều, anh ăn đi, em no rồi, đi tắm đây” Hà Đào nói xong liền dọn bát, rồi quay lại giường chọn quần áo.
“Tắm rửa?” Trong lòng hắn nhảy lên vui sướng, vội và hết cơm vào miệng, lúng búng nói “Được rồi, anh cũng về đây”.
“Anh không ăn à? Mới được hai bát thôi mà” Nàng kỳ quái nhìn hắn.
“Hôm nay anh có chút khó chịu, ăn không được”Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên “Hà Đào, em đi tắm à, anh giúp em đóng cửa nha”.
Vừa đóng cửa hộ nàng, hắn liền hộc tốc chạy về phòng. Trong lòng đã quyết định, nếu kẻ nào dám phá rối hắn lúc này, hắn sẽ sử dụng con dao bỏ quên trong bếp bao nhiêu năm nay, đem kẻ đó làm thành nhân bánh bao.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trần Thiên Minh dáo dác nhìn bốn phía, không có ai, cái tên Ngô Thanh đáng ghét kia cũng không xuất hiện. Hắn vội vàng đóng cửa sau đó gài khóa thật chặt.
Tiếp theo là phóng ù vào phòng tắm, ngay lập tức lặp lại những động tác trước đây: vận khí vào đôi mắt, phóng tầm nhìn về phía vết nứt trên tường.
Tại sao lại không có ai nhỉ ? Chẳng lẽ nàng ta đã tắm xong ? Không thể như thế được, từ nãy tới giờ mới được có tí xíu, cho dù nàng ta tắm khô ( dùng khăn lau ) cũng không thể nào nhanh đến thế được.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, chính là nàng. Nhìn thấy nàng trên người vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy, hắn liền thở phào một hơi. Thì ra nàng vẫn chưa đi tắm, ai dà, làm hại ta lo lắng muốn chết.
Cởi ra, nhanh cởi ra, nàng mà không tắm nhanh,một tí nữa là tới giờ đi rồi, chúng ta phải đi hát Karaoke nữa chứ. Sao nàng còn không nhanh lên ??? Trong lòng hắn bắt đầu giục giã.
Mười giây đằng đẵng trôi qua, cuối cùng Hà Đào cũng từ từ cởi áo ra, nịt ngực màu đỏ, ở rìa còn điểm chút hoa, thật là hấp dẫn mê người.
Tiếp theo là tới chiếc quần dài được cởi ra, cái tiểu y nho nhỏ kia hoàn toàn mang địa phương bí mật của nàng ngăn trở. Mịe, tên thiết kế này cũng thực là cao thủ, một chiếc tiểu y nhỏ như thể tưởng rằng chẳng thể che nổi vật gì nhưng mặc trên người nàng lại có thể đem toàn bộ vùng phía dưới ngăn trở. F*ck, tên thiết kế. Trong lòng hắn lại thầm mắng lần nữa.
Ôi, nàng ta đi đâu rồi ? Đột nhiên, bóng dáng nàng biến mất. Trần Thiên Minh trở nên nóng nảy. Mịe, hắn tự chửi chính mình, mắt thấy mỹ nữ đã trước mặt thế mà bây giờ lại không thấy đâu nữa.
Hay nàng ta đã điều chỉnh vị trí vòi sen rồi, tại sao nàng ta có thể không nghe lời mình chứ, như thế nào lại tự tiện điều chỉnh vị trí mà không có sự đồng ý của mình nhỉ ? Thật là một chút nhân đạo cũng không có. Hắn càng nghĩ càng oán hận, tự đánh vào đùi mình một cái.
Xem ra hôm nay lại kết thúc trong thất vọng rồi. Hắn thật không cam lòng, luyến tiếc liếc nhìn vết nứt một lần nữa, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một mỹ nữ thình lình xuất hiện trong tầm mắt hắn, nàng…nàng hoàn toàn khỏa thân, không mặc một chút y phục nào.Nhịp đập tim hắn liền tăng tốc một cách nghiêm trọng.
“ Trời ơi, cuối cùng, cuối cùng ta cũng thấy được rồi ! “ bây giờ hắn thực sự cảm giác muốn khóc. Tình cảnh trước mặt làm cho hắn ngây ngốc: nàng nhẹ nhàng chạm vào làn nước rồi bắt đầu chậm rãi xoa những bộ phận phía trên của mình.
Thân hình trắng bóc làm cho hắn suýt nữa không mở mắt ra được, hai ngọn núi cao ngất, mỹ nhân đang dùng đôi bàn tay nhỏ của mình xoa nhè nhè, qua qua lại lại. Phía dưới chính là một mảnh cỏ đen mê người, càng làm cho người ta phải tưởng tượng, hắn lúc này hận vô cùng không được vào trong khám phá ngay lập tức.
Trời ơi!Đó là cô Hà Đào… Hắn rốt cuộc cũng thấy rõ người đó là ai. Cảnh này trước đây chỉ có diễn viên AV ( Adult Video ) mới thấy được, thật không ngờ là hôm nay cuối cùng cũng gặp lại, mà còn là trực tiếp.
Thân thể của Hà Đào thật là quá tuyệt, có thể so với diễn viên AV hạng nhất hắn từng xem trước đây, chắc phải là 35, 25, 25 ( một loại số đo ba vòng). Lúc này nàng khẽ xoay người. Từ một bên của nàng, đôi ngọc thỏ động lòng người càng có vẻ cao hơn, hai đùi đẹp không một chút thịt dư nào, bụng trơn nhẵn thật làm cho người ta muốn sờ thử. Chừng ấy liền làm phía dưới của hắn dựng lên như một chiếc lều, miệng thở phì phò, đầu óc trống rỗng.
Tuy biết như vậy thật là mất đạo đức, nhưng thân thể trần truồng của nàng tác động thật mạnh mẽ làm cho hắn quên đi tất cả.
Không thể nhìn, không thể nhìn nữa, nếu tiếp tục thì phía dưới sẽ nổ tung mất. Hắn tự nói với mình.
Hắn khẽ liếm môi, ý nghĩ trở nên rõ ràng hơn một chút, lập tức trở về giường, luyện tập Hương Ba Công mà ông bác đã truyền thụ.
Thật lạ quá, thừa dịp lúc nãy mình bộc phát dục tính luyện Hương Ba Công lại không tới một hồi liền có thể hoàn thành một vòng khí. Chẳng lẽ Hương Ba Công cùng dục tính có liên quá ? Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Nếu mình cùng nữ nhân làm chuyện đó không biết có thể gia tăng công lực không nhỉ ? Nếu thật vậy, không biết mình làm chuyện này cùng mười tám mỹ nữ thì có thể trở thành thần tiên không nhỉ, có khi nào là nam nữ song tu, trường sanh bất lão không ? Hắn nằm trên giường mơ mộng hão huyền.
Mà nói ra cũng thật kỳ quái, tại sao dạo này mình nghĩ tới vấn đề đó phi thường nhiều… Đặc biệt, địa phương Huyết Hoàng Nghĩ (vua huyết kiến) cắn trước đây chỉ hơi đau, hơi ngứa. Nhưng từ khi luyện Hương Ba Công cảm giác càng mạnh hơn.
Chẳng lẽ tại vì vua huyết kiến có độc sau đó luyện Hương Ba Công có thể kháng độc không ? Nhưng không phải ông bác đã nói vua huyết kiến là bảo vật truyền kì sao, như thế nào lại có độc được chứ ?
Nhưng nếu không có tại sao mình cứ vô duyên vô cớ lại nghĩ tới việc đó nhỉ. Tuy rằng trước đây cũng có, nhưng ít thôi chứ, sao có hiện tượng như bây giờ được, vừa thấy phụ nữ đẹp, nhìn vào ngực của người ta liền muốn sờ. Thế này thì khác gì lưu manh chứ ?
Tuy nhiên nói qua cũng phải nói lại, luyện tập Hương Ba Công cũng không có gì có gì sai cả, thật sự đạt được hiệu quả tốt. Có thể làm cho mình bài bạc bách chiến bách thắng, chỉ cần đem nội cộng truyền tới bộ phận trên cơ thể liền có thể đạt được hiệu quả không ngờ.
Tựa như hôm nay, nếu không thể nhìn thông qua vết nứt, thì bây giờ chẳng phải vẫn hằng đêm mơ mộng về thân thể của nàng sao ? Nếu như mình chỉ liếc mắt liền thấy phía trong quần áo thì thì thật là sảng khoái, sau này sẽ không phải xem lén mỗi ngày nữa, chỉ cần nhìn ngực là liền thấy được cảnh đẹp mê người. Nếu được như vậy thì cực kỳ thống khoái.
Ha ha, mệnh số của mình cũng thật là tốt quá đi chứ, dù bị thứ kia cắn một chút, nhưng lại gặp được ông bác, nói rằng mình là trăm năm, vạn năm kỳ tài, còn truyền thụ cho mình Hương Ba Công mà chưa ai được học qua. Một lần đi sòng bạc liền có thể kiếm được mấy trăm vạn, còn có thể gặp Lâm Quốc và Trương Lệ Linh nữa chứ, dưới sợ giúp đỡ của chúng, mình sao còn là một giáo viên nghèo nữa chứ. Cuối cùng cũng không phải e ngại tên súc vật Diệp Đại Vĩ nữa rồi.
Không nghĩ nữa, vận chuyển thêm một vòng khí nữa nào. Không phải ông bác đã nói là càng luyện tập thì công lực càng thâm sâu sao ? Đến lúc đó cho dù độc của vua huyết kiến phát tác mình cũng không dễ dàng chết như vậy! Nói là làm, hắn liền tiếp tục khởi luyện Hương Ba Công.
"Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh." Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa đầy tức giận của Hà Đào.
“ Hà Đào, có chuyện gì thế ? “ Hắn vừa luyện xong một vòng khí thì chợt nghe tiếng gọi lớn của nàng. Không cách nào khác chột dạ nhỏ giọng đáp một tiếng.
Ôi! Chính mình sẽ không kém thế chứ ! Chẳng lẽ lần đầu tiên nhìn nàng tắm đã bị phát hiện rồi sao ?
Ài dà, phải làm sao bây giờ ? Đúng rồi, đem chứng cứ toàn bộ tiêu hủy, chết vô đối chứng. Nghĩ tới đây hắn liền nhảy khỏi giường hướng phòng tắm phóng tới.
Hắn phải trám đầy vết nứt đó ngay lập tức, không phải hôm bữa vừa mua một thanh chewing gum sao ? Bây giờ phải dùng lấp đầy vết nứt ngay mới được.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Rốt cuộc, Trần Thiên Minh cũng nhanh chóng làm xong việc mình muốn làm. Sau đó hắn vội chạy ra mở cửa.
“Trần Thiên Minh, anh làm cái gì vậy? Sao em gọi lâu như vậy mới ra mở cửa?” Hà Đào rất tức giận mắng Trần Thiên Minh.
“Anh, anh vừa rồi đang trong WC!” Trần Thiên Minh đang cấp bách bỗng nhanh trí nói, sao đó vội vàng lầy cớ.
“Em vừa rồi đứng ngoài cửa gọi anh lâu như vậy, sao anh không lên tiếng?” Hà Đào lại tiếp tục truy hỏi.
“Em gọi anh rất lâu sao?” Trần Thiên Minh bây giờ mới hiểu ra, chính mình vừa rồi luyện "Hương Ba Công", yêu cầu của nó là không nghe không thấy. “Anh vừa rồi nằm trên giường một chút, có thể là ngủ quên”.
“Thì ra là thế! Anh đúng thật là heo, đến giờ này rồi mà vẫn còn ngủ.” Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, cố nén giận nói.
“Em tìm anh có việc gì vậy?” Trần Thiên Minh có chút chột dạ, chẳng qua là hắn cũng không sợ, nàng mà hỏi thật thì mình cũng không thừa nhận, Hà Đào có thể làm gì được mình sao?
Hiện giờ cái gì cũng phải yêu cầu chứng cứ, nếu ngươi không có chứng cứ, vậy làm sao có thể nói loạn được? Ta cũng có thể nói là Hà Đào nàng xem trộm ta tắm! Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ, hắn bây giờ cũng không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.
“Anh còn nói nữa, đã nói là 7 giờ sẽ đi, vậy mà anh còn ngủ, khiến cho tất cả mọi người đều đang chờ ở kia rồi” Hà Đào nói.
“Em, em vừa rồi gõ cửa, chính là vì… việc này sao?” Trần Thiên Minh có chút nghi hoặc, sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Hà Đào không phải là đầu tiên khiến mình yên tâm, sau đó sẽ đi vào vấn đề chính chứ?
“Đúng? Chẳng lẽ anh còn nghĩ đến chuyện gì khác sao?” Vẻ mặt Hà Đào có chút khó hiểu hỏi.
“Không phải, anh thấy em gõ cửa mạnh như vậy, chắc không phải là muốn phá cửa mà vào chứ. Hơn nữa lại còn kêu lớn tiếng như vậy” Trần Thiên Minh nói.
“Em gọi anh lâu như vậy, nhưng anh cũng không trả lời, vậy tôi không thể tức giận sao? Em có thể không gõ mạnh như vậy sao? Nếu em mà không gọi lớn tiếng như vậy, chắc là giờ anh vẫn còn ngủ đó?”
“Đúng vậy, đúng vậy” Hiện giờ Trần Thiên Minh đang rất hối hận, hắn bây giờ mới nhớ, cái vách ngăn kia, bình thường hắn còn không thấy được, nếu không phải vì mình luyện "Hương Ba Công", căn bản là đừng nghĩ đến nhìn thấy được.
Trời ơi, cái vách ngăn đáng yêu của ta, không biết thế nào lại bịt cái lỗ lại. Ta sau này còn có thể nhìn trộm nữa không, ông anh, tôi hiện giờ chỉ muốn xem ông anh có sao không, ông anh tuyệt đối đừng khiến ta không xem được nhé! Trần Thiên Minh bây giờ thật muốn tìm một miếng đậu phụ để đập đầu tự tử. Nếu không phải bây giờ phải vào thành phố, hắn thật sự muốn ngay lập tức kiếm cái gì đó để đục lại cái lỗ kia.
“Đi thôi, nếu không chúng ta sẽ muộn đó. Nhanh đem xe của anh ra đi” Hà Đào kiều mị liếc Trần Thiên Minh một cái, sau đó liền đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Đào nói vậy, liền đi vào lấy xe máy của mình ra, sau đó đóng cửa lại.
Đến cửa trường học, Ngô Thanh và chị Đình các nàng đã ở đó rồi.
“Thiên Minh, anh làm sao vậy, sao giờ mới ra đây,không phải là anh ở trong phòng trang điểm chứ?” Hôm nay Ngô Thanh mặc sơmi màu trắng, thắt cà vạt, đầu vuốt keo bóng loáng, nếu mà nói hắn dùng một lọ, tối thiểu cũng phải hết nửa bình.
“Tôi vừa rồi hơi mệt một chút, ngủ quên trên giường. Thật ngại quá, đều là mỹ nữ xinh đẹp ở đây vậy mà…” hôm nay là sinh nhật Ngô Thanh, Trần Thiên Minh dù trong lòng không thích, nhưng dù sao cũng phải khen hắn một câu.
“Thiên Minh, anh cũng cảm thấy tôi hôm nay rất đẹp trai sao!” Ngô Thanh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, sau đó cố ra vẻ tiêu sái vuốt vuốt tóc.
“Tốt, mọi người không phải nói nữa, nhanh đi thôi, thời gian cũng không còn sớm rồi” Phạm Văn Đình thấy hai người này vẫn không ngừng nói chuyện, vì thế vội vàng dục một câu.
“Đi, hai cô ngồi xe tôi, xe tôi rất tốt” Ngô Thanh dáng vẻ hào sắc nhìn ba vị mỹ nữ.
Hôm nay Phạm Văn Đình ăn mặc rất xinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo ôm sát người hơi thấp ngực, bên dưới thì mặc một chiếc quần bò bó người, khiến cho dáng vóc ma quỷ của nàng lại càng thêm hấp dẫn.
Còn Hà Đào thì ăn mặc lại càng xuất chúng, trên cỗ nàng đeo một chuỗi dây chuyền nhỏ, còn người thì mặc một cái váy liền rất tinh xảo, khiến cho những đường cong của nàng trở lên nổi bật hơn, dáng vẻ lại càng thêm phiêu dật.
Mà Lưu Mỹ Cầm thì ăn mặc như bình thường, nhưng lại khiến cho nàng có được một vẻ đẹp an tĩnh, vẻ đẹp này khiến nàng dù đang mặc bộ đồ rất bình thường, nhưng mà lại có cảm nhận rất bất phàm. Hơn nữa dáng người của nàng lại không tồi, cho dù nàng không mặc quần áo bó, nhưng bộ ngực của nàng vẫn hiển lộ ra cao ngất.
Mịa, người ta chủ nhiệm đúng là chủ nhiệm, chỉ là một cái sinh nhật nhỏ, vậy mà cũng có thể mời được tam đại mỹ nhân của trường học. Trong lòng Trần Thiên Minh có chút hâm mộ, ngày nào đó mình tổ chức sinh nhật, hắn nhất định cũng sẽ mời được ba cô nàng này, để cho mình uy phong hơn một chút.
Hơn nữa, Ngô Thanh này cũng thật chu đáo, để cho hai vị mỹ nữ ngồi xe của hắn. Nếu hai vị mỹ nữ này mà ngồi đó, cơ hội lợi dụng của hắn là rất lớn. Mịa, sắc lang đúng là sắc lang, tính toán đúng là cao thủ. Chẳng qua nếu như theo lời Ngô Thanh nói, Trần Thiên Minh hắn cũng không có bóc mẽ ra.
“Tôi ngồi xe của Trần Thiên Minh” Hà Đào hình như cũng cảm thấy ý đồ của Ngô Thanh, vì thế nàng đến gần xe của Trần Thiên Minh rồi nói.
“Tôi cũng đến ngồi cùng Hà Đào” Lưu Mỹ Cầm thấy Hà Đào đến gần xe của Trần Thiên Minh, nàng cũng nhanh chóng đi đến. Dáng vẻ như là muốn ngồi cùng hai người này, mà vốn chính nàng cũng không ngờ tới, sẽ cùng Hà Đào ngồi cùng xe của Trần Thiên Minh.
“Vậy tôi ngồi xe của Ngô Thanh vậy” Phạm Văn Đình thấy hai nàng kia đã ngồi cùng xe với Trần Thiên Minh, vì thế đành cố chấp nhận. Vốn nàng cũng định ngồi cùng xe với Trần Thiên Minh, nhưng mà hai nàng kia đã ngồi rồi, chính mình làm sao mà ngồi được nữa.
Ngô Thanh vừa thấy hai vị mỹ nữ ngồi trên xe của Trần Thiên Minh, trong lòng cũng rất tức giận. nhưng mà hắn cũng không thể nói ra được, đành phải cùng Phạm Văn Đình lên xe, sau đó lái xe đi.
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh đã lái xe đi, hắn cũng cùng với Hà Đào và Lưu Mỹ Cầm lên xe, sau đó lái đi.
Vốn Trần Thiên Minh còn định lợi dụng một chút, đáng tiếc chính là lúc Lưu Mỹ Cầm lên xe, nàng đã đặt tay mình ở giữa mình và lưng Trần Thiên Minh, nói cách khác, mặc kệ Trần Thiên Minh có phanh gấp thế nào, thứ đụng vào người hắn chính là cánh tay của nàng, tuyệt đối không phải là bộ ngực mềm mại.
Khi đến một phòng Karaoke trong thành phố, bọn họ liền đi vào. Ngô Thanh cùng phục vụ nói mấy câu, sau đó liền dẫn bọn họ lên trên lầu hai.
Đi vào một phòng hát karaoke, Ngô Thanh sau đó gọi một cú điện thoại, liền nói: “Bánh ngọt cùng một số thứ nữa tôi đã mua từ lúc trưa, vừa rồi mới gọi cho người ta mang đến”.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát liền có người gõ cửa đem một cái bành ngọt hai tầng cùng một ít hoa quả vào, sau đó bày lên bàn.
Trần Thiên Minh vừa trông thấy mấy thứ kia, trong lòng có chút cao hứng. Lúc trưa vì hắn vội nhìn lén Hà Đào tắm, vì thể không có ăn no. Vì thế vừa đặt đám hoa quả này xuống, Trần Thiên Minh đã cầm một quả táo đưa lên miệng ăn.
“Trần Thiên Minh, hoa quả còn chưa rửa, anh muốn ăn ngay sao?” Hà Đào vừa thấy Trần Thiên Minh dáng vẻ như quỷ đói đầu thai, cố nén giận nói. Hắn không phải đã ăn cơm ở phòng nàng sao? Làm sao lại đói như vậy chứ? Nhưng mà ở đây có người, Hà Đào làm sao mà có thể nói ra được.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trần Thiên Minh nhanh chóng ăn hai quả táo mà Hà Đào vừa rửa, cảm giác bụng cũng không còn quá đói nữa.
“Đi, chúng ta cùng hát” Phạm Văn Đình bắt đầu dùng điều khiển để tìm ca khúc.
“Chủ nhiệm Ngô, anh hôm nay là nhân vật chính, anh muốn hát bài gì?” Phạm Văn Đình cười cười nói với Ngô Thanh. Tuy rằng nàng hôm nay không thật sự muốn đến, nhưng mà lại thấy hắn nói rằng cả Trần Thiên Minh cũng đến, vì thế nàng mới tính đến đây chơi cùng mọi người.
“Tôi sẽ mở màn bằng một bài ca của Trương Học Hữu "Anh Muốn Cùng Em Lướt Gió", đây cũng chính là bài “tủ” của tôi năm đó khi còn học đại học, lúc đó tôi hát bài hát này, rất nhiều cô gái đã quỳ gối dưới chân tôi” Ngô Thanh càng nói lại càng hưng phấn, hôm nay có thể thể hiện trước mặt ba người đẹp ngồi đây, không cần biết là người nào thích hắn, hắn hôm nay cũng lời rồi.
“Tốt, người tiếp theo sẽ là...” Phạm Văn Đình để điều khiển sang một bên, vừa rồi nàng nghe thấy Ngô Thanh khoa trương như vậy, trong lòng cũng muốn thử nghe hắn hát một chút xem sao.
Trần Thiên Minh đang uống trà ở bên cạnh thì lại không vui vẻ chút nào. Hắn ngồi một lúc, sau đó lại mang bia mở ra, còn chính mình thì uống rượu và ăn một chút đồ ăn vặt.
“Hỡi ba vị mỹ nữ dưới kia, tiếp theo đây tôi xin gửi tới bài hát "Anh Muốn Cùng Em Lướt Gió" của Trương Học Hữu, hy vọng các cô có thể thích” Ngô Thanh cầm microphone rồi tự biên tự diễn.
Hắn bước nhẹ lên phía trước, tay trái hơi kéo kéo dây micro, dáng vẻ giống như một ngôi sao lớn vậy.
“Trông dáng vẻ của chủ nhiệm Ngô, quả thật là trông cũng có chút hình tượng của một ngôi sao” Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói với Hà Đào ở bên cạnh.
“Có phải hay không, cứ nghe thì biết thôi” Hà Đào liếc mắt về phía Ngô Thanh, vẻ mặt có chút gì đó không đúng. Mà Lưu Mỹ Cầm ở bên cạnh nàng lại không nói một lời nào, dáng vẻ như là không thích chuyện này vậy.
“Cô giáo Lưu, cô muốn hát bài gì, để tôi tìm giúp cô” Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ của Lưu Mỹ Cầm có chút lạc lõng, trong lòng có chút nóng lên, vì thế liền lấy lòng nàng.
“Cám ơn thầy giáo Trần, tôi không biết hát, mọi người cứ hát đi, tôi chỉ ngồi nghe thôi” Lưu Mỹ Cầm lắc lắc đầu nói.
“Nhà của cô giáo Lưu ở thành phố phải không?” Trần Thiên Minh chuyển đề tài nói chuyện với Lưu Mỹ Cầm, hiện tại ở đây, chỉ có hắn và Ngô Thanh là nam nhân, mà Ngô Thanh lại đang chuẩn bị hát một bài, vì thế trách nhiệm này thuộc về hắn rồi.
“Đúng vậy, nhà tôi ở Lưu gia thôn cạnh thành phố này” Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu, rồi uống một hớp trà. Dàng vẻ rất ưu nhã, khiến cho ánh mắt sắc lang của Trần Thiên Minh sáng ngời, xem ra tối này có mặt ở đây toàn là những mỹ nữ có tài có sắc rồi.
“Anh muốn cùng với em lướt gió...” Ngô Thanh vừa bắt đầu hát.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Ngô Thanh mở miệng hát, “Phụt” một tiếng, nước trong miệng toàn bộ đều bị phun ra hết.
Ta ngất, cái này gọi là ‘ca khúc thành danh’ sao, xem ra thì đó cũng không phải danh tiếng tốt gì, mà chắc chắn là tiếng xấu. Bởi vì Ngô Thanh vừa mới bắt đầu hát, không, nghiêm khắc mà nói thì không phải là hắn đang hát, mà là Ngô Thành này đang gào lên thì có.
Người ta bình thường ca hát tuy không phải là rất dễ nghe, nhưng mà ít nhất thì ngữ âm cũng đầy đủ. Nhưng mà Ngô Thanh thì chẳng những ngữ âm không đầy đủ, hơn nữa lại còn không biết cách phối âm nữa chứ.
Người ta ca hát thì có nhịp điệu, bình thường thì hát nhẹ nhàng, hoặc không thì lúc cao, lúc thấp. Còn Ngô Thanh chủ nhiệm của chúng ta thì cứ hát đều đều, một lúc thì hát cao đều, một lúc sau thì lại hát thấp đều. Khiến cho khúc hát "Anh Muốn Cùng Em Lướt Gió" biến thành "Muốn Điên Cuồng Vì Gió".
May mắn là hắn hiện đang ở trong phòng riêng, nếu mà ở trên sân khấu trước mặt người khác, khẳng định là sẽ nhận được rất nhiều chai lọ và cà chua.
Vậy mà còn nói có rất nhiều thiếu nữ đã quỳ dưới chân hắn, chắc chắn là những thiếu nữ này nghe hắn hát xong, bị những âm thanh này dọa cho sợ hãi, vì thế mới quỳ xuống trước mặt hắn.
Lúc này, Hà Đào cũng đã bịt tại lại đi vào trong toilet. Mà Phạm Văn Đình thì cũng lấy điện thoại của mình ra, dáng vẻ như muốn giả vờ có điện thoại rồi ra ngoài.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại Trần Thiên Minh và Lưu Mỹ Cầm. Vì bất đắc dĩ, Trần Thiên Minh chỉ có thể bịt tai mình lại, mà Lưu Mỹ Cầm ở bên cạnh thấy Trần Thiên Minh làm như vậy, nàng cũng học theo dáng vẻ của hắn, chỉ là nàng thì nhẹ nhàng ôm tai lại mà thôi.
Trần Thiên Minh rút cuộc đã thấy được trên màn hình TV không còn chữ nữa, vì thế hắn mới buông tai ra. Ài, quả thật là đi hát karaoke cũng không dễ dàng gì! Trần Thiên Minh thề, sau này nhất định sẽ không bao gờ đi cùng tên Ngô Thanh này đi hát karaoke nữa.
“Mỹ Cầm, tôi hát như thế nào? Có phải là rất dễ nghe không?” Ngô Thanh buông microphone trong tay ra, sau đó cười cười hỏi Lưu Mỹ Cầm.
“Cái… này…” Lưu Mỹ Cầm thật sự không biết phải nói thế nào, nàng sợ mình sẽ đả kích Ngô Thanh, vì thể chỉ có thể xin lỗi lương tâm của chính mình lần này mà thôi.
“Chủ nhiệm Ngô, đương nhiên là dễ nghe, giọng ca này chắc chỉ trên trời mới có được, nhân gian quả là khó kiếm!” Trần Thiên Minh tự ôm ngực nói. Tính xem, dáng vẻ Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng như vậy, thôi thì để chính mình nói đi.
“Thật vậy ư?” Ngô Thanh vừa thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, vì thế hai mắt đột nhiên tỏa sáng, vẻ mặt cao hứng vô cùng.
“Ngọc cũng không chân thật bằng, anh không tin thì có thể đi hỏi chị Đình xem” Trần Thiên Minh rất thông mình, hắn vội vàng đẩy quả bóng này về phía Phạm Văn Đình.
“Chị Đình, tôi hát thế nào?” Ngô Thanh tự mình cảm thấy rất tốt.
“Đây, đây… tôi vừa rồi đang định chậm rãi thưởng thức, không ngờ lại có một cuộc điện thoại, tôi phải ra ngoài nghe, vừa mới vào thế nên không nghe được anh hát” Phạm Văn Đình giơ điện thoại trong tay về phía Ngô Thanh, dáng vẻ ngượng ngùng nói.
“Hà Đào, cô nghe thấy tôi hát được không?” Ngô Thanh thấy Hà Đào vừa từ toilet đi ra, dáng vẻ rất vội vã hỏi.
“Tôi, tôi cũng vừa mới từ trong toilet ra, cũng không nghe được” Hà Đào lắc lắc đầu nói.
“Thật là đáng tiếc, ca khúc hay như vậy mà mọi người lại không nghe được” Vẻ mặt Ngô Thanh rất thất vọng. Hắn nói xong, sau đó vội lấy điều khiển, tiếp tục tìm bài hát.
“Ok, chủ nhiệm Ngô, hát tốt không nhất định cần nhiều người nghe, mà hát lại thì cũng không tốt, đến đây, chúng ta cùng uống rượu” Trần Thiên Minh vừa thấy Ngô Thanh định tiếp tục ngược đãi mọi người, vì thế nhanh chóng ngăn cản Ngô Thanh ngay.
“Đúng, đến đây, chúng ta cùng uống rượu, không hát nữa” Phạm Văn Đình cũng sợ phải nghe tên Ngô Thanh này hát, dù sao thì ở đây có nhiều ca khúc như vậy, nghe xong đêm không gặp ác mộng thì chắc cũng không ngủ được mất.
“Được, vậy chúng ta cùng uống” Ngô Thanh cao hứng nói.
Ngô Thanh lấy bia từ dưới bàn lên, sau đó rót đầy vào cốc cho mọi người: “Đến đây, đêm nay tôi cám ơn mọi người đến chúc mừng sinh nhật của tôi. Đến đây, tôi trước tiên uống ly đầu”.
“Chúc chủ nhiệm Ngô sinh nhật vui vẻ” Trần Thiên Minh cũng uống hết rượu trong chén của mình, không tồi, hương vị của loại này cũng không tồi.
“Mỹ Cầm, cô sao lại không uống thế?” Ngô Thanh thấy chén của Lưu Mỹ Cầm vẫn còn nguyên, có chút mất hứng nói.
“Chủ nhiệm Ngô, tôi không biết uống rượu, tôi dùng trà thay vậy” Lưu Mỹ Cầm ngại ngùng nói với Ngô Thanh. Sau đó nàng cầm cốc trà của mình lên, “Tôi lấy trà thay rượu, chúc chủ nhiệm Ngô sinh nhật vui vẻ”.
“Không được, như vậy là không có thành ý. Cô phải uống hết chén này” Ngô Thanh chỉ vào chén rượu đặt ở bên cạnh rồi nói với Lưu Mỹ Cầm.
“Tôi thực sự là không uống được” Lưu Mỹ Cầm lại lắc đầu nói.
“Vậy là không để mặt mũi cho Ngô Thanh tôi rồi.” Ngô Thanh càng nói càng tức giận, hắn đã bắt đầu đứng dậy.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy