Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 36 - Nàng Là Nữ
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Bối Bối đi tới đi lui, lại không muốn trở về ngủ, trong lòng đầy phiền muộn, muốn tìm người trò chuyện.
Quay phải quay trái tự hỏi một hồi, cuối cùng nàng nhớ ra cái thạch đầu có thể nói kia, tinh thần phấn chấn, trong lòng chỉ muốn ngay lập tới bay tới chỗ đó.
Rẽ theo mấy khúc quanh quen thuộc, nàng đã nhanh chóng tiến tới chỗ thạch đầu, thấy khối đá hình trụ đang nằm an bình ở bên cạnh một cái bàn đá, nàng cao hứng tiến lại.
Rón rén nhẹ nhàng như một con mèo, nàng vỗ vỗ thạch đầu: “Hắc, thạch đầu lão huynh, ta tới tìm ngươi chơi đùa này, cám ơn ngươi lần trước hy sinh bả vai cho ta giẫm lên a, ngươi tốt bụng như vậy, chúng ta là bằng hữu nhé!”
Tiếp theo, nàng cố ý dừng lại chờ đợi thạch đầu trả lời, tuy nhiên đợi hồi lâu cũng không thấy thạch đầu nói chuyện cùng nàng.
Nàng buồn bực đập mạnh: “Uy uy, thạch đầu lão huynh, rời giường nào, mặt trời đã chiếu tới mông rồi.”
Cũng không thấy trả lời, Bối Bối nghiêng đầu tự hỏi, nghi hoặc không có câu trả lời…
“Nhân loại ngu ngốc!” Thương Tuyệt Lệ đứng ở cách đó không xa, cười nhạo nhìn Bối Bối xưng huynh gọi đệ với tảng đá.
Bối Bối chậm rãi đứng lên, chỉ thẳng vào Thương Tuyệt Lệ, phồng má nói: “Thương Tuyệt Lệ, ta cảnh cáo ngươi, bà cô ta hôm nay trong lòng không tốt, tốt nhất ngươi không nên chọc tức ta!”
Thương Tuyệt Lệ không tin, hừ lạnh: “Không thoải mái thì cút đi, chả có ai muốn giữ ngươi lại cả.”
“Nói thừa, ta ở đây thật sự thoải mái, có ăn có mặc, chỉ cần há miệng đã có trà bưng nước rót, tiêu dao tự tại.” Bối Bối cố ý nói với dáng vẻ đầy đắc ý, bộ dáng rất thỏa mãn, tuy nhiên, sâu thẳm trong tim, nàng cảm thấy có chút bi thương. Sáng hôm nay Cô Ngự Hàn cũng không giữ nàng lại, thái độ của hắn làm lòng nàng vô cùng khó chịu.
Tức chết, sao nàng phải để ý hắn, nếu hắn không để ý tới nàng, không quan tâm tới hắn chẳng phải tốt hơn sao !
“Hừ, làm đồ chơi của người khác cũng thấy vui vẻ như vậy, đúng là đồ mặt dày.” Thương Tuyệt Lệ liếc nàng bằng nửa con mắt, sau đó xoay người rời đi.
Bối Bối cảm giác như bị một búa đập thẳng vào ót, ong ong, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn nói có ý tứ gì? Nàng đã biến thành một thứ đồ chơi từ lúc nào ?
Mơ hồ cảm thấy có điều kì lạ, nàng lén lút theo sau, muốn đi theo Thương Tuyệt Lệ, bởi vì… Nàng muốn biết nghĩa rõ ràng của mấy chữ làm người ta không chút thoải mái « Món đồ chơi »!
Thương Tuyệt Lệ đi tới ngự thư phòng, cung kính hành lễ: “Vương, thuộc hạ có việc trình tấu.”
“Nói đi.” Cô Ngự Hàn bỏ giấy tờ trong tay xuống, miễn cưỡng dựa vào đệm lưng.
“Vương, ngài không thể tiếp tục để Tô Bối Bối ở …”
Thương Tuyệt Lệ vẫn chưa kịp nói xong, Anh Nhi liền liều lĩnh ào ào xông tới: “Vương, ngài bị thương sao? Thương ở nơi nào, rất nghiêm trọng sao? Vết thương chảy máu dính vào chăn đệm, nô tỳ sẽ thỉnh ngự y…”
“Khoan! Không phải máu của ta, là của Bối Bối” Cô Ngự Hàn từ từ nhếch môi khinh bạc, nhớ lại vẻ đẹp của nàng, khuôn mặt tuấn tú như có gió xuân thoáng thổi qua.
Thương Tuyệt Lệ nhìn một cách cẩn thận biểu tình của Vương, đầu óc lập tức xoay chuyển, rốt cuộc khi đã nghĩ thông suốt, hắn kinh ngạc mở to hai mắt: “Vương, Tô Bối Bối là.. nữ -?”
“Ta có nói nàng là nam sao?” Cô Ngự Hàn thích thú với việc thân phận của Bối Bối bị vạch trần, càng ngày hắn càng chờ mong tới lúc nhìn thấy Bối Bối vận đồ nữ trang, càng thêm hy vọng sẽ thấy nàng mặc váy áo phiêu dật sát cánh cùng hắn!
Thanks ss koko!
Chương 37: Bị tổn thương tâm!
Th0: hức mọi người không cần xô chậu chuẩn bị ít khăn giấy đủ rồi…rớt mấy giọi nước mắt… cá sấu nhanh!!! Sắp up chương 37 nè!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 37 - Bị Tổn Thương Tâm
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Anh Nhi càng sợ ngây người: “Tô… Tô công tử là là nữ ?”
“Ân hừ, Anh Nhi, ngươi có thể ra được rồi” Cô Ngự Hàn thản nhiên kéo quần áo duỗi dài thân mình, dáng vẻ uể oải thoải mái.
Thương Tuyệt Lệ sau khi sửng sốt đã lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện xảy ra giữa Vương và Tô Bối Bối, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc thận trọng, thoáng chút ửng hồng: “Vương, ngài với Tô Bối Bối… Các ngươi thật sự…”
“Thương Tuyệt Lệ, từ khi nào ngươi nói chuyện lại ấp a ấp úng như vậy?” Cô Ngự Hàn nhẹ nhẹ mở ra cặp mắt sáng lấp lánh, không chút xấu hổ trêu chọc người khác.
Thảm thảm, vương lại cùng nhân loại làm việc này, thật sự là… loạn rồi, trật tự loạn hết rồi!
“Vương, ngươi tính… an bài Tô Bối Bối như thế nào, muốn… lấy nàng sao?” Thương Tuyệt Lệ dè dặt hỏi, ngàn vạn lần hy vọng vương đừng nảy sinh cái ý nghĩ như vậy, nếu không loạn càng thêm loạn, Tô Bối Bối sớm muộn sẽ thụ thai, thì còn gì là trật tự.
Cô Ngự Hàn nhướng cao mày kiếm, đương nhiên gạt bỏ việc thành thân, hắn không chút để ý đưa tay đùa bỡn y thanh: “Ta có nói sẽ kết hôn nàng sao?”
Hắn rất thích cùng với Tô Bối Bối ở một chỗ, không sai, nhưng lấy nàng… Hắn không hề nghĩ tới, hiện tại chỉ thích Tô Bối Bối ở bên cạnh, thế thôi.
Nghe Cô Ngự Hàn nói như vậy, Thương Tuyệt Lệ thầm thở phào một tiếng, tốt, thật tốt là vương không mắc sai lầm, không cưới Tô Bối Bối, nếu không mọi việc sẽ bung bét hết, vương vốn là kẻ cố chấp, nếu đã quyết định chuyện gì thì ai dám động tới, thừa dịp vương chưa bị Tô Bối Bối hoàn toàn mê hoặc tâm trí, hắn phải tìm cách đuổi Tô Bối Bối ra ngoài.
…
Bối Bối ẩn thân dưới cửa sổ, tai ghé sát vào trong, nghe rõ ràng từng mẩu đối thoại, khi nàng nghe thấy Cô Ngự Hàn không chút do dự nói sẽ không cưới nàng, lòng nàng hơi nhói một chút, một cảm giác đau đớn vây chặt lấy nàng..
Đưa tay ôm ngực, Bối Bối phát giác bản thân đã mất đi cảm giác, không còn hăng hái muốn nghe lén, nàng trầm mặc rời xa khỏi ngự thư phòng, đầu óc có phần trống rỗng, không ý thức được bản thân đã lạc vào một nơi đặc biệt trên hành lang cung điện, tại sao đặc biệt, bởi vì nàng thấy nó khá khác với những nơi khác trong cung điện của Cô Ngự Hàn, đó chính là một nơi có rất nhiều thị vệ canh gác.
Nàng tìm một chỗ kín đáo để ẩn nấp, không muốn bị thị vệ phát hiện, hiện tại trong hoàng cung này, sự hiện diện của hàng hình như thực sự không được hoan nghênh.
Ngay sau đó, nàng nghe được có người đang nói chuyện với nhau ——
“Chú ý, ra khỏi cung phải đề cao tinh thần cảnh giác, đây là ý chỉ của vương, các ngươi phải đưa tới tay các quan viên địa phương an toàn không được sai lầm.” Một tên rõ ràng là thị vệ quay lại phân phó với binh sĩ đưa thư.
“Dạ. “
Chỉ một lát sau, bọn lính liền lên xe ngựa, cửa cung mở ra, xe ngựa nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
“Nguyên lai đây là cửa cung .” Bối Bối thì thào tự nói, con ngươi đen nhánh nhìn cửa cung cao ngất phía xa xa như có điều suy nghĩ.
…
Trở lại cung điện nơi nàng ở, Cô Ngự Hàn vội đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt khẩn trương: “Mới sáng sớm ngươi đã đi đâu vậy ? Anh Nhi nói ngươi cả buổi sáng cũng không ở trong cung điện, ngươi chạy đi đâu? Còn chưa ăn sáng phải không? Mặc ít như vậy, sẽ bị cảm lạnh.”
Bối Bối miễn cưỡng giương mắt nhìn hắn, trả lời một cách thờ ơ: “Tiện thể liền đi dạo một chút.”
Thấy dáng vẻ của nàng có chút uể oải, Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, suy nghĩ sâu xa một chút, nghĩ ngay đến buổi sáng mình đối xử với nàng khá lạnh nhạt, nói vậy chắc cô gái nhỏ mẫn cảm này đang giận dỗi hắn. Cố gắng né tránh chủ đề buổi sáng, hắn ghé sát vào mặt nàng, đùa giỡn: “Sao rồi? Sao lại giận?”
“Không có, ta đã đói bụng, muốn ăn cơm .” Bối Bối đánh trống lảng, giọng nói có chút buồn bực, nhưng một mực không chịu thừa nhận cảm giác khó chịu trong lòng mình.
Thanks ss koko!
Chương 38 : Tu hú chiếm tổ chim khách* !
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 38 - Tu Hú Chiếm Tổ Chim Khách
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
*Tu hú vốn là loài vụng không biết làm tổ, nên thường đẻ trứng vào tổ con chim khác, hay dùng để nói ví những kẻ không biết lo việc nhà. Nó lại là một loài chim ăn không mắc nghẹn bao giờ !
Sơn hào hải vị đầy trên bàn, nếu như trước đây bình thường, Bối Bối nhất định sẽ cười híp mắt, nhưng hôm nay, nàng chỉ dùng đũa đảo qua đảo lại cơm trong bát, chẳng để ý là mình chỉ ăn mỗi cơm trắng.
Cô Ngự Hàn nhíu đôi mi anh tuấn, khó chịu nhìn bộ dáng ỉu xìu như vậy của nàng, hắn gắp những thức ăn nàng thích nhất vào trong bát nàng.
“Cám ơn.” Bối Bối lễ phép một cách bị động.
“Tiểu Bối Bối, ngươi không thoải mái sao?” Vừa nói, Cô Ngự Hàn vừa giơ tay đặt lên trán nàng.
Bối Bối theo phản xạ lập tức gạt bỏ tay hắn, trong thanh âm có chút kích động: “Đừng động vào ta.”
Có gì đó không ổn!
Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, vươn tay chụp tới, kéo Bối Bối từ chỗ nàng ngồi lên trên đùi hắn, đôi môi bạc ghé sát vào khuôn mặt phúng phính của nàng, hỏi một cách ngang ngược: “Ai to gan chòng ghẹo làm tiểu bảo bối của ta không vui? Nói cho ta biết, ta liền đuổi hắn ra khỏi vương cung.”
Bối Bối càng giãy dụa, càng chỉ làm hắn ôm nàng chặt hơn, nàng có chút bực mình: “Nếu kẻ làm ta không vui là ngươi thì sao?”
Hừ! Để xem hắn có dám đem chính cái tên Đại vương là mình đuổi ra khỏi vương cung không.
“Vậy toàn bộ mọi người cùng cút khỏi vương cung!” Cô Ngự Hàn nghiêm trang.
Hừ, hắn ngang ngược giận chó đánh mèo mà, Bối Bối tức giận trừng mắt liếc hắn: “Ngươi muốn cho ta trở thành tội nhân thiên cổ mà!”
“Ha ha ha… Làm sao ta có thể cam lòng làm thế, tiểu Bối Bối của ta sẽ chỉ là mỹ nhân thiên cổ thôi.” Hắn liền nhanh chóng hôn mặt của nàng một cái.
Bối Bối đẩy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ra : “Không được hôn bừa bãi.”
Cô Ngự Hàn – con ngươi đen lóe ra những tia sáng gian manh, chớp chớp, cố ý cắn nhẹ lên vành tai nàng : “Tiểu Bối Bối, chúng ta còn chuyện thân mật gì chưa làm qua nào, có gì mà phải xấu hổ.”
Vành tai bị hơi thở ấm nóng phả vào, hắn lại cố tình nói giỡn, làm khuôn mặt nàng phớt hồng: “Ngươi ngươi… Ngươi cứ nói cái gì a, tránh xa ta một chút, quỷ háo sắc!”
“Ân? Ngươi dám nói Bổn vương là quỷ háo sắc? Xem ra càng nhường nhịn, ngươi càng không biết trên dưới mà muốn coi rẻ uy nghiêm của ta, xem chiêu đây!” Cô Ngự Hàn bắt đầu quấy rối nàng, ngón tay không ngừng chọc chọc vào dưới nách nàng.
Bối Bối giống như đỉa phải vôi* nhảy dựng lên: “Ha ha ha… Không cần, ha ha… buồn, Cô Ngự Hàn ngươi đúng là kẻ tiểu nhân hèn hạ…”
Mải đùa giỡn, nàng đã nhanh chóng… quên đi những chuyện không thoải mái.
…
Ban đêm, Bối Bối mặc áo ngủ ôm sát người, bước nhanh đến bên cái giường ấm áp, khi nàng đang muốn xốc chăn lên chui vào, thì đột nhiên một khuôn mặt không sợ trời không sợ đất lại lộ ra, khiến nàng phát hoảng.
“Oa a, Cô Ngự Hàn, ngươi làm gì trốn ở trên giường ta?” Bối Bối trợn mắt nhìn cái…tên nam nhân kia – đồ tu hú muốn chiếm tổ chim khách.
Cô Ngự Hàn cười híp mắt đưa tay kéo nàng sát lại giường: “Ta vội tới làm ấm giường cho ngươi nha, ngươi nhìn tay ngươi xem, trời lạnh thế này, ngươi nhất định rất lạnh nha.”
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay nàng kéo lên gần miệng để hà hơi cho ấm.
Mặc dù rất muốn chạm vào bàn tay ấm áp của hắn, nhưng Bối Bối cố hết sức rút tay về, mạnh miệng nói: “Cô Ngự Hàn, ngươi không thể ngủ ở đây, muốn làm ấm giường thì trở về tẩm cung của ngươi, tự làm ấm giường của mình ngươi!”
Con ngươi đen của hắn nhíu lại, hắn đưa tay ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, khiến nàng té nhào vào ngực mình: “Tiểu Bối Bối, ta cực kỳ không thích ngươi gọi ta cả họ cả tên, ngoan, gọi Hàn đi.”
———–
* Nguyên văn : cá chạch gặp nồi chảo.
Thanks ss koko !
Chương 39 :Ai để ý đến hắn thích hay không thích!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 39 - Ai Để Ý Đến Hắn Thích Hay Không Thích
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Bối Bối chu miệng, mạnh mẽ phản bác: “Ta không cần, hình như chúng ta đâu có quá thân thiết!”
Nhớ lại những lời hắn nói ở ngự thư phòng, lập tức nàng thấy khó chịu trong người, nàng quyết định, sau này sẽ duy trì khoảng cách với hắn, đằng nào khi nàng về nhà cũng quên hắn, ai cần hắn cưới a!
Không ngoan, ăn ngươi!
Cô Ngự Hàn nheo con ngươi đen một cách nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm: “Tiểu Bối Bối, ngươi đang nói cái gì? Chúng ta không quen, phải không? Không cần gọi tên, phải không?”
Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn chối bỏ quan hệ của nàng, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thấy sắc mặt hắn không bình thường, Bối Bối phát hiện trước ánh mắt nghiêm nghị của hắn, cũng hơi thấy sợ, nhưng quyết không lùi bước: “Vốn là không quen, ngươi là chủ còn ta là người hầu, sao có thể dùng tên gọi để xưng hô với nhau, trong cung mọi người sẽ nói ta đại nghịch bất đạo, ta không muốn mạo hiểm, bất kỳ lúc nào cũng dễ có khả năng bị người ta bắt đi lao động cải tạo, hơn nữa để đường đường một vị Đại vương ngủ ở trên giường ta, nhất định sẽ hạ thấp thân phận tôn quý của ngươi mà. “
Nàng lải nhải sổ ra một đống lý do rất hoàn mỹ, rất hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, khi lọt vào tai Cô Ngự Hàn hắn chỉ thấy chói tai cực kỳ, hắn xoay người một cái ngăn nàng, con ngươi đen nheo lại nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ngươi nói chuyện càng ngày càng không đáng yêu, cũng càng ngày càng không ngoan !”
“Ngươi… Ngươi không được đè lên người ta, nặng quá, tránh ra.” Bối Bối đẩy hắn ra, trên mặt dường như vẫn đọng lại một chút khí ấm áp mà hắn vừa phả vào, mang đến một chút tê dại, khiến nàng muốn lùi bước.
Cố ý ghé sát nàng, Cô Ngự Hàn dùng mũi chạm mũi, mắt đối mắt: “Tiểu Bối Bối, tay ngươi vừa nhiệt tình vừa náo loạn xằng bậy trên người ta như vậy, có phải muốn ám chỉ cái gì đó phải không?”
“Cô, Ngự, Hàn!” Bối Bối trợn trừng, như muốn phun lửa đốt cháy hắn.
Grừ! Này nam nhân thật không biết xấu hổ a, đen sì mà cũng có thế nói thành trắng bóc, mà nói xong…nghe cũng màu mè như vậy!
“Tiểu Bối Bối, vừa rồi ta đã nói, gọi là Hàn.” Tiếng nói nguy hiểm quỷ dị của hắn lại vang lên, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng uy hiếp.
Cố gắng chống lại đôi mắt âm u uy hiếp của hắn, Bối Bối nuốt một ngụm nước bọt, thoạt nhìn hắn rất hòa nhã, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho nàng cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất uy hiếp như có thể đem nàng nuốt vào bất cứ lúc nào.
Khí thế của nàng nhanh chóng biến mất, nhưng cũng không muốn làm theo ý hắn, nàng tránh trái tránh phải để lảng sang chuyện khác : “Cái…kia… Khụ… Cô Ngự Hàn…”
“Gọi là Hàn.” Thanh âm của hắn càng thêm ôn nhu, nhưng vẫn bao hàm áp lực.
“Ta ta…” Bối Bối ê a chíp chíp nhất vẫn không thể kêu nổi, gọi thân mật như vậy làm toàn thân nàng muốn nổi da gà, trên thực tế nàng mới tìm được cửa cung thì đã muốn chuồn ra, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, chỗ này thật buồn chán!
Nhìn nàng mắt tuy nhìn vào hắn, nhưng lại lơ đãng như đang ở tận phương nào, Cô Ngự Hàn thấy trong lòng tràn một cảm giác đau xót: “Tiểu Bối Bối, xem ra ngươi rất không ngoan, không có cách nào khác đâu, chúng ta còn có cả một đêm để từ từ mà.”
Vừa nói, hắn mỉm cười gian ác, thừa dịp nàng chưa kịp hoàn hồn hắn đưa tay túm lấy thắt lưng nàng lôi kéo, tức thì, áo ngủ trên người nàng lập tức nới lỏng xộc xệch, nàng nhanh chóng cảm giác được khí lạnh thông qua khe hở của y phục xâm nhập vào.
Bối Bối rùng mình một cái, đồng thời ý thức được hắn đang làm cái gì, tay nàng vội vàng nắm chặt vạt áo: “Cô Ngự Hàn, này này này, tay ngươi đặt ở nơi nào, Cô Ngự Hàn… Ưm…”
Không muốn tiếp tục nghe nàng gọi cả họ và tên mình, Cô Ngự Hàn áp chặt lên đôi môi hồng tươi như hoa sen đang mấp máy của nàng, bừa bãi cướp lấy thứ dịu ngọt của nàng, hơi thở cuồng dã của hắn lập tức thấm ướt đôi môi xinh đẹp như đôi cánh hoa của nàng.
“Ưm ưm… Hàn, a Hàn, ưm ưm… Ta gọi, ta gọi mà …” Bối Bối khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh, lúc lắc đầu muốn trốn tránh đi nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Bàn tay ấm áp của Cô Ngự Hàn tùy tiện chuyển động ở trên làn da trắng mịn của nàng, hôn nàng càng thêm tàn bạo mãnh liệt, răng môi dây dưa: “Bảo bối của ta, hiện tại mới nói… Đã quá muộn!”
Không bao lâu, Bối Bối phản khàng càng ngày càng yếu ớt, chỉ có thể nhũn người trước sự ấm áp của hắn, xụi lơ trong nguồn ân bể ái* của hắn.
* Nguyên văn : trận trận ái triều.
Thanks ss koko !
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 40 - Muốn Bắt Người
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Bối Bối chu miệng, mạnh mẽ phản bác: “Ta không cần, hình như chúng ta đâu có quá thân thiết!”
Nhớ lại những lời hắn nói ở ngự thư phòng, lập tức nàng thấy khó chịu trong người, nàng quyết định, sau này sẽ duy trì khoảng cách với hắn, đằng nào khi nàng về nhà cũng quên hắn, ai cần hắn cưới a!
Không ngoan, ăn ngươi!
Cô Ngự Hàn nheo con ngươi đen một cách nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm: “Tiểu Bối Bối, ngươi đang nói cái gì? Chúng ta không quen, phải không? Không cần gọi tên, phải không?”
Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn chối bỏ quan hệ của nàng, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thấy sắc mặt hắn không bình thường, Bối Bối phát hiện trước ánh mắt nghiêm nghị của hắn, cũng hơi thấy sợ, nhưng quyết không lùi bước: “Vốn là không quen, ngươi là chủ còn ta là người hầu, sao có thể dùng tên gọi để xưng hô với nhau, trong cung mọi người sẽ nói ta đại nghịch bất đạo, ta không muốn mạo hiểm, bất kỳ lúc nào cũng dễ có khả năng bị người ta bắt đi lao động cải tạo, hơn nữa để đường đường một vị Đại vương ngủ ở trên giường ta, nhất định sẽ hạ thấp thân phận tôn quý của ngươi mà. “
Nàng lải nhải sổ ra một đống lý do rất hoàn mỹ, rất hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, khi lọt vào tai Cô Ngự Hàn hắn chỉ thấy chói tai cực kỳ, hắn xoay người một cái ngăn nàng, con ngươi đen nheo lại nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ngươi nói chuyện càng ngày càng không đáng yêu, cũng càng ngày càng không ngoan !”
“Ngươi… Ngươi không được đè lên người ta, nặng quá, tránh ra.” Bối Bối đẩy hắn ra, trên mặt dường như vẫn đọng lại một chút khí ấm áp mà hắn vừa phả vào, mang đến một chút tê dại, khiến nàng muốn lùi bước.
Cố ý ghé sát nàng, Cô Ngự Hàn dùng mũi chạm mũi, mắt đối mắt: “Tiểu Bối Bối, tay ngươi vừa nhiệt tình vừa náo loạn xằng bậy trên người ta như vậy, có phải muốn ám chỉ cái gì đó phải không?”
“Cô, Ngự, Hàn!” Bối Bối trợn trừng, như muốn phun lửa đốt cháy hắn.
Grừ! Này nam nhân thật không biết xấu hổ a, đen sì mà cũng có thế nói thành trắng bóc, mà nói xong…nghe cũng màu mè như vậy!
“Tiểu Bối Bối, vừa rồi ta đã nói, gọi là Hàn.” Tiếng nói nguy hiểm quỷ dị của hắn lại vang lên, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng uy hiếp.
Cố gắng chống lại đôi mắt âm u uy hiếp của hắn, Bối Bối nuốt một ngụm nước bọt, thoạt nhìn hắn rất hòa nhã, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho nàng cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất uy hiếp như có thể đem nàng nuốt vào bất cứ lúc nào.
Khí thế của nàng nhanh chóng biến mất, nhưng cũng không muốn làm theo ý hắn, nàng tránh trái tránh phải để lảng sang chuyện khác : “Cái…kia… Khụ… Cô Ngự Hàn…”
“Gọi là Hàn.” Thanh âm của hắn càng thêm ôn nhu, nhưng vẫn bao hàm áp lực.
“Ta ta…” Bối Bối ê a chíp chíp nhất vẫn không thể kêu nổi, gọi thân mật như vậy làm toàn thân nàng muốn nổi da gà, trên thực tế nàng mới tìm được cửa cung thì đã muốn chuồn ra, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, chỗ này thật buồn chán!
Nhìn nàng mắt tuy nhìn vào hắn, nhưng lại lơ đãng như đang ở tận phương nào, Cô Ngự Hàn thấy trong lòng tràn một cảm giác đau xót: “Tiểu Bối Bối, xem ra ngươi rất không ngoan, không có cách nào khác đâu, chúng ta còn có cả một đêm để từ từ mà.”
Vừa nói, hắn mỉm cười gian ác, thừa dịp nàng chưa kịp hoàn hồn hắn đưa tay túm lấy thắt lưng nàng lôi kéo, tức thì, áo ngủ trên người nàng lập tức nới lỏng xộc xệch, nàng nhanh chóng cảm giác được khí lạnh thông qua khe hở của y phục xâm nhập vào.
Bối Bối rùng mình một cái, đồng thời ý thức được hắn đang làm cái gì, tay nàng vội vàng nắm chặt vạt áo: “Cô Ngự Hàn, này này này, tay ngươi đặt ở nơi nào, Cô Ngự Hàn… Ưm…”
Không muốn tiếp tục nghe nàng gọi cả họ và tên mình, Cô Ngự Hàn áp chặt lên đôi môi hồng tươi như hoa sen đang mấp máy của nàng, bừa bãi cướp lấy thứ dịu ngọt của nàng, hơi thở cuồng dã của hắn lập tức thấm ướt đôi môi xinh đẹp như đôi cánh hoa của nàng.
“Ưm ưm… Hàn, a Hàn, ưm ưm… Ta gọi, ta gọi mà …” Bối Bối khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh, lúc lắc đầu muốn trốn tránh đi nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Bàn tay ấm áp của Cô Ngự Hàn tùy tiện chuyển động ở trên làn da trắng mịn của nàng, hôn nàng càng thêm tàn bạo mãnh liệt, răng môi dây dưa: “Bảo bối của ta, hiện tại mới nói… Đã quá muộn!”
Không bao lâu, Bối Bối phản khàng càng ngày càng yếu ớt, chỉ có thể nhũn người trước sự ấm áp của hắn, xụi lơ trong nguồn ân bể ái* của hắn.
* Nguyên văn : trận trận ái triều.
Thanks ss koko !
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào