Lẳng Lơ Tao Nhã Tác giả: Tặc Đạo Tam Si
Chương 34: Mắt kính.
Nhóm dịch: HaDu
Nguồn: Sưu Tầm
Trương Ngạc nói:
- Giới tử, đệ gật gà gật gù cái gì. Đã không tới trường, vậy thì cùng ta làm vài ván cờ đi.
Trương Nguyên nói:
- Chơi cờ thì được, nhưng Tam huynh ngày mai phải dẫn ta tới Đại Thiện Tự, chỉ cho đệ chỗ nào là thiết quán của Lưu Khải Đông tiên sinh nhé. Hôm qua đệ tìm mãi mà vẫn không thấy thiết quán của ông ấy đâu cả.
Trương Ngạc nói:
- Đệ muốn đến xin học ở chỗ ông già cổ quái đó sao? Chỉ sợ lão không chịu thu nhận đệ thôi. Nếu đệ có bản lĩnh thì cứ tới đó tranh luận với lão, mà tốt nhất là đuổi luôn lão đi càng tốt.
Trương Nguyên nói:
- Chớ coi thường học vấn thế gian. Đệ chỉ có thể tranh cãi với một tên tầm thường như Chu Triệu Hạ mà thôi. Còn Khải Đông tiên sinh là bậc đại nho nức tiếng thiên hạ, đệ tranh luận với ông ấy chẳng phải là tự rước lấy nhục à?
Trương Ngạc nói:
- Ai mà chẳng có sở trường riêng của mình. Đệ đấu cờ mồm với lão ấy, chắc chắn lão ta đấu không lại đệ đâu.
Trương Nguyên nói:
- Thôi đừng lôi thôi nữa, hay là thế này nhé, đệ và huynh chơi cờ, nếu huynh thua thì ngày mai phải dẫn đệ tới Đại Thiện Tự bái sư.
- Được.
Trương Ngạc nhận lời, rồi như nhớ ra điều gì, nói:
- À, nếu cậu thua thì sao?
Trương Nguyên cười nói:
- Đệ sẽ không thua đâu. Nếu thua thì sẽ không tới Đại Thiện Tự xin học nữa.
Trương Ngạc cũng cười, luôn miệng kêu Trương Nguyên khôn lỏi. Hai người vào trong nội phủ Tây Trương, tới thư phòng của Trương Ngạc chơi cờ.
Nhìn thư phòng của Trương Ngạc, thay vì nói đây là phòng đọc sách thì nói là nơi để giải trí thì phù hợp hơn.
Bởi lẽ sách chính kinh thì chẳng có mấy cuốn, còn song lục, phóng lao, cờ vây...mấy thứ đồ này đã chiếm hết không gian trong phòng rồi.
Hai người đấu cờ vây, Trương Nguyên vẫn ngồi đánh cờ mồm như cũ, Trương Ngạc bảo hắn dùng khăn bịt mắt lại, y nói như vậy sẽ ngồi đối diện với nhau, mặt đối mặt, chứ ngồi nhìn lưng của Trương Nguyên, y cảm thấy hắn xem thường mình quá.
Trương Nguyên cười làm theo lời Trương Ngạc. Đồ che mắt của Trương Nguyên vẫn luôn mang theo người, bên trong có nhồi thuốc làm sáng mắt, đeo vào cảm thấy rất thoải mái. Mỗi khi cảm thấy mỏi mắt , cậu đều lấy ra đeo một lúc rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Kết quả cuộc đấu cờ, Trương Ngạc đại bại. Cậu căn bản không hề tức giận về kết quả này, bởi đến Tông tử Đại huynh còn không phải đối thủ của Trương Nguyên, cậu đánh không lại Trương Nguyên cũng là chuyện bình thường. Trình độ đã cách xa như vậy thì đâu có lí gì để bực dọc cơ chứ?
Trương Nguyên đang định cởi bịt mắt xuống, lại nghe Trương Ngạc nói:
- Giới tử, đợi một chút, ta có cái này thú vị lắm. Nếu đệ chỉ sờ vào mà đoán được là vật gì thì ta mới tâm phục khẩu phục.
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Còn không phục ư? Chẳng lẽ để ta bảy lần bắt bảy lần tha, thắng hết lần này đến lần khác mới vừa lòng?” Cậu nói:
- Được, cứ thử xem sao.
****************************
Trong thư phòng của Trương Ngạc có một mùi hương rất kì lạ mà không thể nhận ra nổi đó là mùi gì, đó là hỗn hợp của rất nhiều các mùi hương khác nhau. Trương Ngạc vốn tính có mới nới cũ, bát hương trầm trong phòng thường xuyên được thay đổi, nay dùng Kê Thiệt, mai dùng Giai Nam, hôm sau lại đổi sang Hương Đàn. Trương Ngạc tuy rằng hào hoa xa xỉ nhưng vẫn không thể nào biết thưởng thức bằng Trương Đại, cậu ta chỉ là thích dùng những thứ mới lạ, cầu kì, đắt tiền mà thôi.
Trương Nguyên cảm thấy hết sức ngột ngạt, sờ sờ vải bịt mắt, hỏi:
- Tân huynh có thứ gì mới lạ độc đáo muốn cho đệ xem vậy? À không, là sờ chứ.
Nghe thấy tiếng mở hòm, Trương Ngạc đắc ý nói:
- Mới tậu về hai kiện bảo vật đây, nếu đệ chỉ sờ mà đoán được là gì thì sư huynh đây tâm phục khẩu phục.
Rút một món đồ ra, đặt lên bàn cờ trước mặt Trương Nguyên, cậu nói:
- Đệ thử sờ xem. Chỉ cần đoán ra vật này dùng để làm gì thì ta sẽ tặng nó cho đệ.
Trương Nguyên đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vật trên bàn, sờ một chút rồi bỗng cất tiếng cười. Thứ này lành lành, tròn tròn, mỏng manh, chia làm hai mảnh, ở giữa nối với nhau bằng một miếng vải lụa....
- Đệ cười cái gì? Chớ có xem thường thứ này. Ta nói cho đệ biết, vật này thần kì lắm đó, không được bày bán trên phố đâu.
Trương Nguyên nhẹ nhàng vuốt vuốt vật tròn tròn mỏng manh kia, nói:
- Đệ biết thứ này dùng để làm gì. Có điều, không biết ở đây nó được gọi tên là gì thôi.
Trương Ngạc nói:
- Thứ đồ chơi này có không ít tên gọi, muốn gọi thế nào thì gọi, dù sao cũng là một món mới mà. Trước đây chưa từng dùng qua, ai cũng có thể đặt tên cho nó cả, chỉ cần đệ nói ra được thứ này dùng để làm gì thì ta đã phục đệ rồi, đồng thời cũng tặng cho đệ luôn.Ta đã phải dùng năm lạng bạc để mang nó về đấy, cho đệ biết, cả Thiệu Hưng phủ này cũng không tìm mua được đâu.
Trương Nguyên cười nói:
- Thật đúng lúc, đây chính là vật mà đệ đang cần, đa tạ đa tạ.
- Đệ nói xem, nói xem, nói ra được nó dùng để làm gì thì ta sẽ tặng cho ngay.
Trương Ngạc cao giọng nói, không tin Trương Nguyên đã từng gặp qua vật này, bởi chính chính mình cũng chỉ vừa trông thấy nó hôm trước
Trương Nguyên móc vải lụa bên trong vật đó vào ngón trỏ, nói:
- Đệ gọi thứ này là mắt kính. Thứ này dùng để đeo lên mắt, giống như đệ đeo bịt mắt này vậy.Thứ này rất sáng và trong suốt. Khi đọc sách quá nhiều dẫn tới mỏi mắt, đeo vật này lên sẽ làm mắt đỡ mỏi và nhìn rõ hơn, đúng không?.... Tam huynh, sao không lên tiếng vậy?
Trương Ngạc trợn tròn hai mắt, kêu lên:
- Trương giới tử, sao đến cái này mà đệ cũng biết vậy. Chả lẽ trong mơ đệ còn được thấy cả thứ này hay sao? Rốt cuộc là giấc mơ của đệ kéo dài bao lâu mà cái gì cũng thấy, cái gì cũng có cả thế! Đúng là kì quái, kì quái mà!
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Chuyện gì cũng lấy lý do nằm mơ thấy thì có vẻ không ổn lắm.
Nghĩ vậy Trương Nguyên bèn cười đáp:
- Tam huynh học rộng biết nhiều mà cũng có lúc khinh suất vậy ư? Loại kính này ở Tô Châu đã có từ mấy năm trước rồi. Đầu năm khi về quê thăm ngoại, gia tỷ đã có lần nói với đệ rồi. Các học trò phủ Tùng Giang có người cũng đeo thứ này, nên đệ chỉ cần sờ là biết ngay.
Tô Châu là nơi hội tụ đông đủ nhất của những thứ mới mẻ và kì lạ nhất của Giang Nam, mà theo như Trương Nguyên biết thì thứ đồ này khoảng trung kỳ thời Vạn Lịch đã xuất hiện rồi.
Trương Ngạc tỏ vẻ giận dữ:
- Nói như vậy chẳng phải ta đã bị lừa rồi sao? Bọn gian thương bán vật này cho ta còn nói vật này là Tây....
Nói đến đây, Trương Ngạc vội vã ngậm miệng, sửa lời nói:
- Đệ đã nói như vậy thì xem ra ta đã bị lừa mất năm lạng bạc rồi. Cái bọn gian thương này, ta phải đến phá sập tiệm của chúng mới được, còn nói là đồ quý hiếm, trên phố nhất định không có bày bán...
Trương Nguyên nói:
- Đúng là loại mắt kính này rất hiếm, cũng đáng năm lạng bạc đó chứ.
(Năm lạng bạc tương đương với hơn 3000 NDT, bằng hơn 9 triệu đồng VN, cái loại kính đắt tiền sau này chắc cũng phải cái giá đó đấy nhỉ?)
Nghe Trương Nguyên nói vậy, Trương Ngạc cũng cảm thấy hả dạ:
- Được, nói lời giữ lời, kính này tặng cho đệ đấy, đệ thử đeo vào xem xem. Ta thử rồi, vừa đeo đã choáng váng cả đầu.
Trương Nguyên tháo bịt mắt xuống, ngắm kĩ món đồ hiếm có này. Thấu kính trong suốt như thủy tinh, nhưng khác với thủy tinh ở chỗ, sờ vào có cảm giác man mát mà khi đeo vào thì cả thế giới hiện ra vô cùng rõ nét mà mắt cũng không thấy có khó chịu gì, dường như chiếc kính này được làm ra là để dành sẵn cho cậu vậy. Trương Nguyên tấm tắc khen ngợi:
- Đúng là kì diệu. Đây quả là một bảo vật, sau này thì không lo không nhìn rõ những vật ở xa nữa rồi.
Bệnh mắt của Trương Nguyên một phần là do ăn quá nhiều đồ ngọt và đồ cay nóng, một phần cũng là do bị cận di truyền. Trương Nguyên của trước kia không thích đọc sách nên không có chuyện vì đọc sách thâu đêm suốt sáng mà cận thị.
Phụ thân cậu là Trương Thụy Dương đọc rất nhiều sách đến nỗi mắt bị cận, vậy mà thi vẫn không đỗ tú tài, cách xa mười bước là không nhìn rõ mặt người ra sao rồi. Trương Nguyên bây giờ mặc dù không đến nỗi bị cận nghiêm trọng như thế, cậu ta chỉ bị cận tầm hơn 3 độ mấy thôi, cũng không gây trở ngại nhiều trong cuộc sống hằng ngày.Thế nhưng dù sao nhìn rõ được hơn thì càng tốt, chiếc kính này đối với cậu quả thực vô cùng có ích.
Thấy Trương Nguyên thích thú như vậy, Trương Ngạc vui vẻ nói:
- Nếu đệ đã thích nó như vậy thì ta không uổng phí năm lượng bạc kia rồi. Đây, hộp đựng kính này.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Lẳng Lơ Tao Nhã Tác giả: Tặc Đạo Tam Si
Chương 35: Kính Viễn Vọng.
Nhóm dịch: HaDu
Nguồn: Sưu Tầm
Trương Nguyên nhận lấy hộp kính mắt. Đây là một chiếc hộp được làm từ một loại gỗ quý có tên là kê sí mộc, được điêu khắc rất tinh xảo, các đường nét chạm trổ hết sức tỉ mỉ, tinh tế, lại nhỏ gọn, dễ mang theo người. Cất kính cẩn thận vào hộp xong, Trương Nguyên cảm tạ nói:
- Đa tạ Tam huynh, mắt đệ không tốt, vừa hay huynh tặng đệ vật này, quả thực rất có ích cho đệ.
Trương Ngạc tính tình tuy rằng nóng nảy nhưng xưa nay luôn rất hào phóng, khoát tay nói:
- Huynh đệ một nhà cả, tính toán ơn huệ làm gì.
Rồi tỏ vẻ thần bí, cậu tiếp:
- Ta còn có một món đồ nữa, nếu đệ đoán ra được là gì thì ta sẽ...sẽ...
Trương Ngạc vẫn chưa nghĩ ra nếu Trương Nguyên đoán ra được thì sẽ phải xử trí thế nào đây, y bèn nói:
- Dù sao đệ cũng không thể đoán ra được vật này đâu. Người bán thứ này cho ta nói, Đại Minh chỉ có duy nhất một chiếc, Tô Châu chắc chắn không có.
Trương Nguyên nghe vậy thì cảm thấy hết sức hiếu kì :
- Được, vậy hôm nay đệ coi như được mở rộng tầm mắt rồi. Vẫn phải bịt mắt chứ?
Trương Ngạc nói:
- Cái này...thôi khỏi....ta cầm cho đệ xem luôn, xem xem đệ có đoán ra được thứ này dùng để làm gì không?
Nói rồi cậu lấy ra từ trong một chiếc hộp da một món đồ, giơ ra trước mặt Trương Nguyên, đắc ý nói:
- Coi đi, đây là gì?
Trương Nguyên lúc này không đeo kính, nhưng nhìn thấy vật này, trong lòng cậu vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, thầm nghĩ: “Thời Vạn Lịch đã có thứ này rồi sao, ở châu Âu cũng mới chỉ xuất hiện vài năm là cùng. Vật này nhất định là được mang từ châu Âu vận chuyển qua đường biển về tới đây rồi.
Thấy Trương Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên, Trương Ngạc lại càng đắc ý, nhẹ nhàng xoay chiếc ống tròn bằng đồng trong tay, rút ra một đoạn ngắn, rồi lại xoay, rồi lại rút ra một đoạn, cứ thế ba đoạn liền nhau dài khoảng một thước hai.
Ánh nắng sau giờ ngọ chiếu vào khắp gian phòng, chiếu tới chiếc ống đồng được chế tác rất cầu kì và tinh tế này làm ánh lên màu sáng rực rỡ của kim loại.
- Kì diệu quá phải không?Có thể kéo ra thu vào, muốn to được to muốn nhỏ có nhỏ, giống như cái ấy ấy....
Nói đến đây, Trương Ngạc tự cảm thấy cách ví von của mình rất buồn cười, y tự mình phá lên cười to.
Trương Nguyên không cười, nheo mắt nhìn ba đoạn ống đồng trong tay Trương Ngạc. Không sai, đây chính là kính viễn vọng, thời này người ta gọi là kính thiên lý, chính xác là do người Âu châu mang đến đây. Cuối thời Minh ở Trung Quốc đã có giao lưu và chịu ảnh hưởng lớn với văn hóa phương Tây. Các tu sĩ sang Đông Phương hầu hết đều là các nhà khoa học. Người TQ thờ Phật, thần tiên, tôn thờ Khổng Tử, Thiên Chúa giáo rất khó chen vào.Bởi vậy các tu sĩ phải ra sức đi vào để truyền đạo, lợi dụng các tri thức khoa học kĩ thuật tiên tiến của mình về toán học, thiên văn, địa lý, vật lý để phát triển các tín đồ.Trong đó Lợi Mã Đậu là một tu sĩ tiêu biểu, người đời gọi là “đại nho Thái Tây”, Thái Tây chính là chỉ phương Tây, thế nhưng Lợi Mã Đậu đã qua đời rồi. Trương Nguyên nhớ rõ rất rõ ràng Lợi Mã Đậu mất năm Vạn Lịch thứ ba mươi tám tại Bắc Kinh, khi đó vẫn chưa xuất hiện kính viễn vọng.
Trương Nguyên thuận miệng hỏi:
- Tam huynh, làm sao huynh mua được kính viễn vọng này vậy?
Theo cậu biết thì kính viễn vọng là do một tu sĩ người Đức những năm cuối thời Vạn Lịch mới đưa sang Trung Quốc.Vậy thì tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Điều khiến cho Trương Nguyên không thể tưởng tượng được là đã xảy ra rồi…
Trương Ngạc đang vô cũng đắc chí, nghe thấy câu nói này của Trương Nguyên thì nét mặt bỗng chốc thay đổi. Cúi xuống nhìn chiếc kính viễn vọng trong tay, thở gấp, rồi hét lớn một tiếng:
- Kẻ gian thương này lại lừa ta một vố đắng rồi.
Rồi cậu đạp mạnh chiếc kính xuống mặt bàn gỗ hoa lê, chiếc kính viễn vọng bằng đồng thau tức thì bị gãy làm hai khúc.
Trương Nguyên nhảy dựng lên, “Á” lên một tiếng.Hết sức tiếc nuối, cậu nói:
- Tam huynh, huynh làm cái gì vậy?Hà tất phải lãng phí như thế?
Trương Ngạc tức giận điên cuồng, bước nhanh ra khỏi phòng, vừa đi vừa tức tối nói:
- Tên gian thương kia dám nói với ta là chiếc kính viễn vọng này ở Đại Minh chỉ có duy nhất một cái, bên Tây cũng hiếm vô cùng.Gã nói đây là chiếc kính mua lại của một thuyền trưởng người phương Tây ở Macao, hại ta phải tốn 180 lượng cho gã.Tên này thật đáng ghét, đáng hận!Thật làm ta tức chết mà!
Trương Ngạc nổi điên rồi bắt đầu đập phá mọi thứ trong phòng.
Hai người hầu nam và hai tỳ nữ của Trương Ngạc đang ở ngoài thư phòng chẳng biết khuyên giải thế nào, đành sốt ruột đứng ở bên ngoài. Hai hầu nam khoảng 11, 12 tuổi, còn hai tỳ nữ thì lớn hơn một chút, tầm 15, 16 tuổi. Hai tỳ nữ đang xúm vào trêu đùa hai cậu bé thì đột nhiên nghe thấy trong thư phòng của Trương Ngạc phát ra tiếng đập phá rơi vỡ. Bốn người hầu sốt ruột mà chẳng biết làm thế nào. Đây không phải lần đầu tiên Trương Ngạc tỏ ra tức giận như vậy, thế nhưng mỗi lần cậu ta nổi giận là lại có một người “bị phạt” bất đắc dĩ. Chẳng biết hôm nay ai sẽ đen đủi đây?!
Tỳ nữ Xuân Lan nhanh trí nhất, lên tiếng:
- Để ta đi báo với thái thái.
Chưa nói dứt lời, cô chạy như bay, nhoáng cái đã chả thấy bóng dáng đâu rồi.
Ba người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, vào trong thì không dám, mà đi thì cũng không được.Đang lúc bối rối không biết phải xử trí ra sao thì nghe Giới tử thiếu gia bên nhà Đông Trương hét lên:
- Trương Yến Khách, ngồi xuống cho ta!
Ba kẻ hầu đứng bên ngoài, không khỏi kinh ngạc xúm vào bàn tán:
- Giới tử thiếu gia dám gọi thẳng tên công tử nhà ta như vậy, chỉ sợ là lại chịu đòn oan thôi. Quả này thì rắc rối to rồi, thế nào mẫu thân của Giới tử thiếu gia sẽ lại tới kêu khóc ầm lên cho xem.
Nói vậy nhưng ba kẻ hầu ai nấy đều thầm thở phào nhẹ nhõm, Yến Khách công tử đã tìm được người để trút giận rồi, gì thì gì, chỉ cần vạ không vào thân mình là được.
Nhưng kì lạ thay, sau đó trong thư phòng chẳng thấy có động tĩnh gì nữa. Một tên hầu nam là Phúc Nhi chạy tới ghé mắt vào xem, thấy Yến Khách công tử đang đứng thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Giới tử thiếu gia, Giới tử thiếu gia cũng trừng mắt nhìn lại...
Lâu sau, Trương Ngạc thở dốc, nói:
- Giới tử, ta không phải tức đệ, mà là tức cái tay gian thương kia kìa. Tên gian thương đáng ghét, ta nhất định phải đập nát cái cửa hiệu của gã mới được. Có điều cửa hiệu của gã lại không phải ở đây, mà ở tận Macao cơ.
Trương Nguyên kéo Trương Ngạc ngồi xuống, quay ra ngoài kêu:
- Dâng trà, dâng trà.
Phúc Nhi nhanh chóng bưng trà đến, lén liếc xem vẻ mặt của Yến Khách công tử một cái. Mặt Tam công tử vẫn đỏ bừng bừng nhưng lại ngoan ngoãn ngồi một chỗ thế kia, quả là không giống với bình thường chút nào. Phúc Nhi nhủ bụng: “Kì lạ, sao Tam công tử lại nghe lời Giới tử thiếu gia thế nhỉ? Đúng là kì lạ!Kì lạ quá!”
Trương Nguyên phất tay ra hiệu cho người hầu lui, rồi cầm tách trà lên uống một ngụm, nói:
- Tam huynh à, nghe đệ nói này. Người bán kính cho huynh không hề lừa huynh gì cả. Kính viễn vọng này ở Đại Minh chắc chắn chỉ có thể có một chiếc duy nhất thôi. Đương nhiên 180 lượng bạc cũng là một cái giá cao, nhưng huynh thử nghĩ xem, chiếc kính này mang từ Phương Tây xa xôi tới tận Macao, có đắt hơn một chút cũng là dễ hiểu mà.
Trương Ngạc gào thét một hồi thì khát khô cả họng, uống liền hai ngụm trà lớn xong mới lên tiếng:
- Nếu chỉ có một chiếc duy nhất, vậy, đệ làm sao mà biết được nó? Chẳng lẽ...lại là thấy trong mơ hay sao?
Trương Nguyên cười cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi:
- Trong mơ đệ còn thấy rất nhiều thứ vượt xa sự tưởng tượng của huynh cơ. Rất nhiều việc ngoài đệ ra thì không ai biết cả.
Trương Ngạc mỉm cười, lắc đầu nói:
- Thôi thôi, Giới tử đệ là thần tiên, ta không đấu lại được với đệ, Trương Ngạc ta tâm phục khẩu phục...
Đảo mắt một hồi, cậu lại nói tiếp:
- Mà không, ta còn có một món bảo vật nữa, bảo đảm đệ trước đây chưa từng gặp.
Trương Nguyên nghe nói còn có bảo vật, nghĩ thầm: “Trương Ngạc này bảo bối đâu ra mà lắm thế, có tiền thật là thích, có thể mua được biết bao thứ tốt. Xem ra ta ngoài việc đọc sách cầu công danh, còn phải nghĩ tới chuyện cầu tài nữa. Không có tiền thì việc gì cũng không xong.”
Cậu đáp:
- Được, cho đệ xem một lần. Có điều đệ phải nói trước, bất kể đệ có biết món đồ này hay không huynh cũng không được tức giận, không được đập phá đồ đạc lung tung nữa.
Khom người nhặt lại hai khúc kính viễn vọng đã bị gãy làm đôi, cậu lắc lắc đầu tiếc nuối.
Trương Ngạc nói rất dõng dạc:
- Ta tuyệt đối sẽ không tức giận, không đập phá nữa. Đại trượng phu xuất ngôn cửu đỉnh.
Trương Nguyên nói:
- Vậy huynh mau lấy bảo vật đó ra đi.
Trương Ngạc nói:
- Nhưng trước tiên đệ phải bịt mắt lại đã, bảo vật này hào quang vạn trượng, sẽ làm tổn hại tới mắt của đệ đó.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Lẳng Lơ Tao Nhã Tác giả: Tặc Đạo Tam Si
Chương 36: Bảo vật hào quang vạn trượng.
Nhóm dịch: HaDu
Nguồn: Metruyen
Trương Nguyên đeo bịt mắt lên. Trương Ngạc ra khỏi thư phòng, lát sau khi trở lại thì còn nghe thấy tiếng bước chân của một cô gái.
Tiếng bước chân của nam và nữ không giống nhau, đây là điều dễ nhận ra. Thấy vậy, Trương Nguyên liền cất tiếng hỏi:
- Tam huynh, huynh dẫn theo ai tới vậy?
Trương Ngạc nói:
- Một tỳ nữ, để cầm món bảo vật ấy mà....
- Liên Hạ, mau đem bảo vật qua chỗ Giới tử kia, cẩn thận chút, mang ra cho Giới tử thiếu gia sờ một chút, xem cậu ta có đoán ra được không?
Tỳ nữ tên Liên Hạ kia có phần khiếp sợ tuân theo lời của Trương Ngạc, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trương Nguyên, mang theo một mùi hương thoang thoảng. Có tiếng sột soạt, có vẻ món đồ này được phủ gấm lụa lên, xem ra đúng là bảo vật quý hiếm nên mới phải cẩn thận như vậy.
Trương Ngạc nói:
- Giới tử, chìa tay ra, rồi, xuống thấp hơn chút.
Trương Nguyên đưa tay ra, thấy món đồ này toàn bộ nhẵn nhụi như sứ, trong lòng không khỏi sửng sốt. Rốt cuộc đây là thứ gì? Tay hơi nắm chặt hơn chút, cảm giác mềm mại êm ái vô cùng, vật này biến đổi hình dạng theo chuyển động của bàn tay, ở giữa còn có một cục gì đó lồi ra. Trương Nguyên lại ấn một cái, tỳ nữ đột nhiên hự lên một tiếng, thanh âm này khiến người ta phải giật mình.
- Muốn chết à?
Trương Nguyên vội vàng thu tay lại, nhăn nhó:
- Trương Yến Khách, huynh cũng quá đáng thật. Thế này là thế nào đây? Liên Hạ, ra ngoài ra ngoài đi.
Một tay cởi bỏ tấm bịt mắt xuống, cậu chỉ thấy bóng dáng cô gái chạy ra khỏi cửa.
Trương Ngạc cười lăn cười bò, đến nỗi không dậy nổi, phải ôm bụng mới đứng dậy được, cười ha hả nói:
- Ha ha ha ha, Giới tử, ta phục đệ đó. Cái này mà đệ cũng nhận biết được, ha ha, chắc đề chẳng còn là đồng tử rồi? Là ai thế? Nói ta nghe nào, Y Đình hay là Thỏ Đình vậy?
Với tuổi của Trương Nguyên mà nhận biết được thứ này.
Trong nhà Trương Nguyên tổng cộng chỉ có hai nha đầu, ngẫm lại Thỏ Đình thì quá nhỏ, chắc không phải rồi.
Trương Ngạc liền một mực khẳng định Y Đình và Trương Nguyên có điều mờ ám với nhau.
Trương Nguyên dở khóc dở cười, quát: - Chớ nói nhảm! Đệ hỏi huynh, tiểu thuyết "Nam Kha Thái Thủ truyện” và “Chẩm trung ký” huynh đã đọc chưa?
Trương Ngạc này không thích đọc sách thánh hiền, gã chỉ thích xem mấy loại sách dã sử bút ký, tiểu thuyết ngôn tình mà thôi. Trương Ngạc đáp:
- Tất nhiên là đọc rồi, “Chẩm trung ký” kể về giấc mộng của Hoàng Lương, còn “Nam Kha thái thủ truyện” đã được Lâm An Thang nhược sĩ biên thành khúc “Nam Kha ký”, cái này có ai mà không biết, đệ đột nhiên hỏi tới làm gì?
Trương Nguyên nói:
- Cho huynh biết, giấc mơ của đệ cũng gần tương tự như “ Nam Kha ký”, “Chẩm trung ký” kia, đệ hiểu biết rộng chính bởi như vậy đó.
Trương Ngạc nhìn chằm chằm Trương Nguyên, hỏi:
- Thế đệ cưới công chúa trở thành phò mã rồi hả? Hay là làm quan lớn rồi?
- Ai làm phò mã, ai làm quan lớn cơ?
Có tiếng một phụ nữ đột nhiên vang lên từ bên ngoài. Mẫu thân của Trương Ngạc - Vương phu nhân đã tới, Trương Nguyên vội vàng đứng dậy thi lễ.
Vương phu nhân nhìn đống hỗn độn trong thư phòng, cau mày nói:
- Ngạc nhi, con lại làm gì thế này? Đương yên đương lành lại đi đập phá đồ lung tung!
Trương Ngạc cười hì hì:
- Mẫu thân, con và Giới tử đệ đang diễn kịch cho vui ấy mà, phải đóng giả cái vai kép võ, trong lúc diễn vô tình đụng phải mấy thứ đồ này.
Vương phu nhân vội hỏi:
- Có bị thương chỗ nào không?
- Không có không có.
Vừa nói Trương Ngạc vừa giơ tay ra để làm bằng chứng.
Vương phu nhân nghe tỳ nữ Xuân Lan nói Trương Ngạc lại lên cơn thì tức tốc đi tới. Mỗi lần Trương Ngạc nổi giận là lại làm mình bị thương nên bà vô cùng sốt ruột. Vừa tới đã nghe thấy câu “ phò mã, công chúa” gì gì đó. Xem ra hai thằng nhóc này đúng là đang chơi trò diễn kịch thật, nghĩ vậy trong lòng bà cảm thấy yên tâm, nói:
- Đừng có làm loạn lên nữa, chắc cũng chơi đủ rồi chứ gì. Trương Nguyên, mẹ con gọi con về nhà ăn cơm đó, mau về đi.
Trương Nguyên thi lễ với Vương phu nhân để ra về. Trương Ngạc tiễn cậu ra về mà dọc đường đi cứ cười như nắc nẻ.
Trương Nguyên nói:
- Tam huynh, kính viễn vọng kia chỉ bị hỏng chỗ nối của ống kính thôi, phần thấu kính vẫn chưa bị vỡ, huynh đi sửa lại là có thể dùng bình thường rồi. Ở Đại Minh đúng là độc nhất vô nhị đó.
Trương Ngạc gật đầu rồi cứ thế cười mãi không ngừng.
Trương Nguyên nói:
- Đừng tiễn nữa, huynh mau về đi, sáng mai nhớ dẫn đệ tới đại thiện tự đó.
Trương Nguyên một mình trở về, đi qua cây cầu đá Tam Củng hướng thẳng về phía hậu viện. Bất giác nghĩ lại chuyện ban nãy vẫn còn thấy ghê ghê tay, bèn rửa tay thật sạch, ngẫm lại cũng không nhịn được mà bật cười ha hả.
**************
Vào sáng hôm sau, Trương Nguyên còn đang ăn cháo gạo và bánh đậu xanh, Trương Ngạc đã dẫn theo một người nô dịch vạm vỡ cùng một cậu người hầu nam trẻ tuổi tới, gã Trương Ngạc này đã muốn làm chuyện gì thì đều gấp gáp hơn người ta.
Trương mẫu Lã Thị nói:
- Thời tiết hôm nay rất âm u chắc muốn mưa, hay là các con đổi ngày khác mới đến Đại Thiện Tự đi.
Trương Nguyên nói:
- Vốn dĩ con định ngày hôm qua sẽ đi, nhưng vì đưa tiễn đại huynh Tông Tử muộn, trễ giờ nên con không đi được, hôm nay nhất con định phải đi, trời mưa thì càng tốt, chỉ mong Khải Đông tiên sinh thấy ta dầm mưa cũng phải đến trường mà niệm tình ta có lòng thành hiếu học sẽ nhận ta.
Trương Ngạc cười nói:
- Trời mưa thì nhằm nhò gì, phải đợi khi tuyết rơi kìa, Giới Tử cầu xin đau khổ và quỳ gối trên đất tuyết, vật vã quỳ tầm một ngày rưỡi đó vậy thì ngay thần tiên cũng sẽ chấp nhận đệ thôi.
Trương mẫu Lã Thị mỉm cười nói:
- Nếu Khải Đông tiên sinh kia khó khăn đến thế, thì con ta cũng không cần phải cầu xin đau khổ làm gì, huyện Sơn Âm này rộng lớn như vậy, không lẽtìm không thấy Thầy giỏi nào khác ư?
Trương mẫu Lã Thị chỉ là một người mẹ hiền nên không có sự hiểu biết rộng, bà không muốn đứa con chịu uỷ khuất và đau khổ, cái gì Mạnh mẫu tam thiên, Nhạc mẫu khắc tự đó chỉ là truyền thuyết, còn bà chỉ là một thân mẫu yêu thương đứa con mình mà thôi.
Trương Ngạc không thích cầu toàn quá, bèn tán đồng với Trương Mẫu Lã Thị nói:
- Ngũ bá mẫu nói rất đúng, minh sư rất nhiều cần gì phải thỉnh giáo ông già cổ hủ như Lưu Khải Đông kia.
Trương Nguyên nói:
- Con chỉ biết, nếu van xin lạy lục cũng không có tác dụng, con sẽ nghĩ cách khiến cho Khải Đông tiên sinh biết con xứng đáng làm học trò của ông ấy.
Trương Nguyên mang theo tiểu hề nô Vũ Lăng và Trương Ngạc ba người một đạo đang định đi ra, đã thấy huyện công sở hai sai dịch tới cửa, một cái trong đó chính là ngày công đường bỏ tiệc tối sau phụng Hầu Huyện lệnh chi mệnh đưa Trương Nguyên về nhà chính là cái kia Lưu sai dịch, hai vị công sai hôm nay tới cửa là đưa bạc tới, mở lớn xuân ngầm chiếm ba năm thuê ngân đã thu hồi trở về, 150 hai, không thiếu một phân. Trương Nguyên dẫn theo Tiểu Hề Nô Vũ Lăng cùng với ba người bên Trương Ngạc ra ngoài, hướng tới Đại Thiện Tự. Vừa thò đầu ra, liền thấy hai sai dịch của Huyện thự đến trước cửa, một trong số đó chính là tên sai dịch họ Lưu đã được lệnh đưa Trương Nguyên về hôm Hầu Huyện lệnh mở tiệc, hôm nay hai vị quan sai đến nhà là để đưa bạc tới trả. Trương Đại Xuân chiếm dụng tiền thuê đất họ Trương cả ba năm trời, giờ cuối cùng cũng đã đòi lại được, một trăm năm mươi lượng không thiếu một xu.
Trương Ngạc thuận miệng nói:
- Chỉ có một trăm năm mươi lượng thôi à, quan sai các ngươi đã nuốt riêng trong đó không ít nhỉ?
Trương Ngạc là kẻ ăn chơi trác táng, nổi danh khắp Sơn Lâm này, không ai không biết, tên Lưu sai dịch râu ngắn, thân hình vạm vỡ chỉ biết kêu oan nói:
- Tam công tử, tiểu nhân nào dám, ngày đó kết luận rõ ràng là một trăm năm mươi lượng --- Giới Tử thiếu gia, tiểu nhân nói không sai chứ?
Thầm nghĩ “Nếu đổi lại là những người khác thế nào mình cũng sẽ ăn chặn ba hay năm mươi lượng trong đó, nhưng Trương Nguyên là người được Huyện tôn coi trọng, lại là cháu trai của Trương Nhữ Lâm, làm sao dám người ta đụng đến, không công vất vả chạy tới trả bạc, vậy mà còn bị nghi ngờ nữa đúng là trời không có mắt mà!”
Trương Nguyên nói:
- Không sai là 150 lượng, đa tạ hai vị công sai ---
Đột nhiên nhớ ra một chuyện hỏi:
- Trương Đại Xuân mời tú tài Diêu Phục viết đơn kiện tụng, thanh toán 20 lượng đã lấy về chưa, nằm trong số 150 lượng này luôn sao?
Vẻ mặt Lưu sai dịch ngượng nghịu nói:
- Giới tử thiếu gia chỉ cần 150 lượng bạc không thiếu còn những chuyện khác thiếu gia không cần phải bận tâm nhiều.
Mọi người vàovào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Tuyến người kéo truyện, ai có khả năng hãy vào đây để đăng ký
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Lẳng Lơ Tao Nhã Tác giả: Tặc Đạo Tam Si
Chương 37: Hậu đài chống lưng.
Nhóm dịch: HaDu
Nguồn: Metruyen
Nói như vậy hai mươi lượng bạc của tú tài Diêu đã không đòi lại được, mà là thu thêm 20 lượng từ chỗ Trương Đại Xuân , Trương Đại Xuân không đáng thương hại, còn Diêu Tú Tài thì càng đáng giận, gã đã giật dây cho Trương Đại Xuân, vu cáo gia chủ nhưng lại không bị trừng phạt, cũng không đưa lại tiền nhận viết cao trạng, lý nào là vậy, thật đáng căm hận!
Trương Nguyên biết rõ Diêu tú tài muốn nộp tụng trạng suôn sẻ, chắc chắn y phải cấu kết với nha dịch trong Huyện, cho nên những tên sai dịch này đã không đi thu tiền của Diệp tú tài mà đi cưỡng bức đòi tiền của Trương Đại Xuân nói:
- Hai vị công sai cực khổ rồi, vốn tại hạ định đưa mấy lượng bạc cho hai vị uống trà, nhưng nếu tiền của Diêu Phục vẫn chưa đòi lại được, vậy thì mời hai vị công sai vất vả một chuyến nữa, đi lấy hai mươi lượng bạc kia về xem như đó là tiền thưởng cho sự vất vả của hai vị công sai.
Hai mươi lượng bạc không phải con số nhỏ, bình thường Diêu tú tài thưởng cho các công sai chắc chắn không nhiều đến vậy, Trương Nguyên dùng lợi ích để dụ Lưu sai dịch đi đòi lại tiền, chắn hẳn vì tiền y sẽ trở mặt với Diêu Phục thôi.
Lưu sai dịch cúi đầu khom lưng nói:
- Dạ dạ dạ chắc chắn sẽ thu hồi, đa tạ Giới tử thiếu gia.
Trương Nguyên thấy giọng điệu của Lưu sai dịch có vẻ miễn cưỡng, chẳng lẽ là sợ tên xúi bẩy Diêu Phục sao, hắn bèn nói:
- Huyện tôn đã nói phải cách chức tên tú tài Diêu Phục, nên hai vị công sai không cần phải kiêng kị anh ta làm gì, cứ tìm gã mà đòi.
Tính tình Trương Ngạc nóng nảy kêu lên:
- Tên xúi bẩy Diêu Phục kia dám tố cáo người của Trương gia, không được, bây giờ ta sẽ đến đó đòi lại tiền, Lưu sai dịch dẫn đường đi.
Vẻ mặt của tên Lưu sai dịch vai rộng eo thon kia trở nên tối sầm lại, trông rất khó coi, gã thở dài nói:
- Không giấu gì hai vị công tử, đích thực tiểu nhân không dám thu hồi tiền của Diêu tú tài, nếu một ngày nào đó thật sự cách chức được anh ta thì tiểu nhân sẽ vì Giới tử thiếu gia đi lấy bạc của anh ta.
Trương Ngạc giận tím mặt nói:
- Buồn cười! Buồn cười! Lý nào là vậy?
Trương Nguyên nhíu mày, nếu y là cử nhân thì Lưu sai dịch sợ anh ta cũng phải lẽ thôi, vì cử nhân là có thể làm quan, còn đằng này Diêu Phục chẳng qua chỉ là một tú tài, sao Lưu sai nha lại sợ gã đến thế, Trương Nguyên ra hiệu cho Trương Ngạc không cần nổi nóng, quay sang Lưu nha dịch hỏi:
- Lưu công sai, ý của ngươi nói là Huyện tôn đại nhân không thể cách chức của Diêu Phục?
Lưu sai dịch thầm nghĩ:
“Đầu óc của Trương Nguyên đúng là nhạy bén, tức thì đã nhìn thấu tâm tư của ta.”
Khẩn trương lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không dám nói như vậy ---
Giọng nói trầm xuống cúi đầu nói:
- Nhưng mà tiểu nhân nghe nói đường huynh của Diêu tú tài làm quan trong kinh thành, hình như là Lại khoa Cấp Sự Trung, ba năm trước đã từng hồi hương một lần, các đại lão gia ở Triết Giang cũng đều sợ đường huynh của Diêu Phục, chỉ sợ Huyện lệnh Hầu không dám động đến Diêu Phục thôi?
Lục khoa cấp sự trung là quan thất phẩm, vào đời Minh tuy bậc quan phẩm của quan ngôn không cao nhưng quyền lực rất lớn, giám sát các loại quan lại ở Lục bộ chư ti, tất nhiên các quan lại này đã ăn hối lộ rất nhiều, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân cũng không ít.
Trương Nguyên gật gật đầu nói:
- Quả nhiên là có hậu đài chống lưng, nếu không huyện Sơn Âm có bao nhiêu sinh đồ, làm sao Diêu Phục có thể giữ chức tố tụng được.
Trương Ngạc đứng một bên nói:
- Tổ phụ chính vì bị các ngôn quan buộc tội nên mới từ quan, chẳng trách tên Diêu Phục xúi bẩy lại kiêu ngạo như thế, ta không tin không thể trị được tên Diêu xúi bẩy kia.
Lưu sai dịch lấy ra một tờ công văn nói:
- Giới tử thiếu gia không còn gì dặn dò thì ký tên vào đây, để biểu thị đã nhận đủ ngân lượng, tiểu nhân phải về nha môn bẩm báo.
Trương Nguyên ký tên, lệnh Vũ Lăng đưa 20 lượng bạc cho hai người Lưu sai dịch uống rượu, hai tên sai dịch liền nói là không dám.
Trương Ngạc reo lên:
- Không thể lấy lại bạc của tên Diêu xúi bẩy còn đưa bạc cho bọn họ làm gì, một phân cũng không cho!
Trương Nguyên nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau, chuyện của Diêu Phục không thể trách Lưu công sai --- hai vị cứ việc nhận đi, nếu ngày sau có thể cách chức Diêu Phục, đến lúc đó còn phải nhờ đến hai vị ra tay một phen.
Lưu sai dịch thoái thác không được đành phải bái tạ nhận lấy, ra đến cửa trúc ở hàng rào của Trương gia, bọn chúng nói với nhau:
- Vị Giới Tử thiếu gia này chẳng những thông minh, hơn nữa còn điềm đạm, tuổi nhỏ mà đã biết cách đối nhân xử thế như vậy, đúng là không tầm thường.
Người đi cùng Lưu sai nha nói:
- Diệu miệng thép đã đắc tội người Trương gia, chỉ e là không có kết quả tốt.
Lưu sai dịch nói:
- Ta chỉ là phận tôi tớ, nghe theo lệnh mà làm việc cho cả hai bên, nhưng thiếu gia Giới Tử của Trương gia này mai này hẳn có tiền đồ rộng lớn, không phải đồ bất tài Trương tam công tử kia có thể sánh kịp, tên bất tài kia chỉ biết kêu la quấy phá---
Quả nhiên Trương Ngạc còn đang đứng đó kêu la í é, nói là không thể nuốt trôi cơn giận này, gã còn muốn dẫn theo vài người hầu đánh đến tận cửa.
Trương Nguyên nói:
- Tam huynh, chuyện này không cần lỗ mãng, nếu làm lớn chuyện này không có kết quả tốt . Chắc chắn Thúc tổ sẽ trách phạt chúng ta, hiện tại Diêu Phục đang có công danh nên không dễ dàng gì động đến hắn ta đâu.
Trương Ngạc trừng con mắt ra nói:
- Vậy bỏ qua dễ dàng như vậy sao, không được, tuyệt đối không được!
Trương Nguyên nói:
- Đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy rồi, nhất định phải trừng trị Diêu Phục thích đáng, ta tự có biện pháp, huynh hãy chờ xem.
Trương Ngạc đang tức giận, nghe vậy lập tức trở nên vui vẻ hỏi:
- Giới Tử có diệu kế gì sao, nói mau nói mau.
Trương Nguyên nói:
- Đừng vội, chúng ta đến Đại Thiện Tự trước --- a, trời mưa.
******
Khí trời cuối tháng bảy vẫn còn rất nóng bức,nhưng trận mưa này rơi xuống nên đã có chút gió lạnh thổi đến, một trận mưa thu cùng trận gió mát, thật là dễ chịu.
Trương Nguyên thấy trận mưa này tí ta tí tách, cứ chậm rãi rơi xuống, không nhanh không chậm ngấm xuống mặt đất, xem ra trận mưa này cũng sẽ kéo dài một lúc đây, không muốn trì hoãn nữa, cậu ta cùng Trương Ngạc bọn họ che dù đi đến Đại Thiện Tự.
Từ nhà của Trương Nguyên đến Đại Thiện Tự khoảng chừng năm dặm đường, ngoại trừ một đoạn đường lát đá thạch ngắn ngủi ra, còn lại đều là đoạn đường bằng cát đất, trời mới mưa không lâu mà đường còn chưa bắt đầu lầy lội, nhưng chỉ sợ khi trở về đường bùn lầy trơn trượt không dễ đi đâu, Trương Ngạc và Trương Nguyên mang giày da màu trắng còn bọn Vũ Lăng chỉ là giày rơm, Trương Nguyên tự mình che dù, còn Trương Ngạc chỉ lo đi người không, còn người nô dịch vạm vỡ kia đang duỗi dài cánh tay che dù cho y, còn bản thân mình thì chỉ đeo mỗi cái nón lá vành trúc để che mưa.
Trương Ngạc hỏi:
- Giới Tử, ngươi nói cho ta biết đi, huynh đệ ta phải làm sao để trừng trị tên Diêu xúi bẩy đây?
Trương Nguyên nói:
- Tên Diêu xúi bẩy kia vẫn còn chưa bị cách chức, nếu công khai trừng trị thì không hay, chắc chắn phải dùng mưu mẹo trị hắn, trước tiên phải nghe ngóng xem tên Diêu xúi bẩy đam mê trò gì , coi hắn đã làm những chuyện ác nhân thất đức nào, đã từng đắc tội với ai, chỉ cần là chuyện của hắn, chúng ta phải dốc sức tìm hiểu, biết càng nhiều càng tốt huynh à.
Trương Ngạc thông suốt nói:
- Hiểu rồi, cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hi hi… à, sau đó thì sao?
Trương Nguyên cười nói:
- Trước tiên phải nắm được điểm yếu của hắn đã, rồi mới tính bước tiếp theo.
Trương Ngạc nói:
- Được, chuyện này giao cho ta, ta sẽ kêu bọn thuộc hạ đi dò la.
Nhớ đến một chuyện khác nói:
- Cái kính viễn vọng kia huynh đã cho người đem đến Hàng Châu sửa rồi, Hàng Châu có rất nhiều người tay nghể giỏi --- Giới Tử, mắt kính huynh tặng đệ đâu?
Trương Nguyên nói:
- Tiểu Vũ để trong túiđấy.
Trương Ngạc nói:
- Sao không đeo đi để cho Lưu Tông Chu thấy được cái mới lạ.
Trương Nguyên nói:
- Vậy ta đưa cho huynh đeo nhé, huynh đeo mắt kính lên, chắc Khải Đông tiên sinh cũng không nhận ra huynh đâu, lúc đó huynh có thể cùng ta đi bái ông ấy làm thầy rồi.
Trương Ngạc bật cười nói:
- Chẳng lẽ đệ muốn ta bị ông ấy đuổi lần hai ư? Mắt kính kia ta đeo không được, đeo vào thì đầu óc choáng váng….
Mọi người vàovào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Tuyến người kéo truyện, ai có khả năng hãy vào đây để đăng ký
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10