Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 36: Vấn đề xã Hoàn Thành
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Hội nghị thường ủy huyện Khai Hà được triệu tập.
Huyện Khai Hà có tất cả 11 thường vụ huyện ủy:
Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân.
Phó bí thư Huyện ủy, chủ tịch huyện Trương Thuận Tường.
Phó bí thư Huyện ủy Trịnh Chí Minh.
Thường vụ phó chủ tịch thường trực Lâm Tiến.
Thường vụ, phó chủ tịch Cao Thượng Minh.
Thường vụ, trưởng ban Tổ chức cán bộ Tả Chính.
Thường vụ, trưởng ban Tuyên giáo Chu Lâm.
Bí thư đảng ủy công an Quách Khải Quốc.
Chính ủy Thiết Cương.
Chánh văn phòng Huyện ủy Cổ Kiến Quân.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy Lý Duy Hà.
Tất cả người tham gia đều tiến vào phòng họp trước vài phút, nghiêm túc ngồi ở đó. Mọi người đều biết hội nghị hôm nay khác với các lần trước cho nên không hề lôi kéo nhau, cũng không chậm chạp. Không khí trong phòng họp khá nặng nề.
Cố Hồng Quân nhìn mọi người một chút, ho khan một tiếng rồi nói:
- Bây giờ họp. Vấn đề chủ yếu hôm nay là về bộ máy lãnh đạo xã Hoàn Thành. Hạ Sơn đã chết, vấn đề bộ máy phải mau chóng giải quyết.
Nói đến đây Cố Hồng Quân cầm thuốc lên châm hút một hơi, lạnh lùng nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Xã Hoàn Thành năm nay coi như làm huyện chúng ta nổi tiếng. Vừa mới xử lý một đám hủ hóa và thành lập bộ máy lãnh đạo mới. Kết quả Hạ Sơn lại bêu xấu. Lần không chỉ làm Huyện ủy mất mặt, còn nói rõ huyện ta còn tồn tại vấn đề nghiêm trọng trong việc khảo sát cán bộ cơ sở.
Các thường vụ khác nghe thấy thế, trong lòng liền suy nghĩ.
Sao vậy? Chẳng lẽ Cố Hồng Quân muốn chỉnh ban Tổ chức cán bộ?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tả Chính liếc nhìn phó bí thư Trịnh Chí Minh. Việc này là do Trịnh Chí Minh thao tác, người là của Trịnh Chí Minh. Đây là sản phẩm do Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường hợp tác làm thành.
Trịnh Chí Minh cũng châm thuốc hít sâu một hơi, không ngừng phun khói. Cả người lọt vào sương khói nên trong lúc nhất thời không thấy vẻ mặt của hắn.
- Hủ hóa.
Cố Hồng Quân lại vỗ mạnh vào bàn.
- Xã Hoàn Thành xảy ra chuyện như vậy, các cơ quan liên quan có trách nhiệm không? Quan chức là người phục vụ quần chúng nhân dân. Mọi hành động, lời nói của bọn họ ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh chính quyền. Quan viên phải hiểu rõ liêm khiết, biết giữ bản thân, không hủ hóa, không đánh bạc, không thể nuôi tình nhân. Kết quả thì sao? Chủ tịch xã Hoàn Thành rất to gan, không để ý đến kỷ luật Đảng, pháp luật để làm chuyện vi phạm pháp luật. Đã quên tính Đảng, quên nguyên tắc, đạo đức bại hoại. Hủ hóa, tham lam, bao gái. Tất cả mọi người đều bị mất mặt vì việc này. Không riêng xã Hoàn Thành mất mặt, càng khiến huyện Khai Hà chúng ta mất mặt.
Im lặng, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ánh mắt mọi người rất sống động. tất cả mọi người đều rõ Cố Hồng Quân mặc dù hét lên nhưng không liên quan gì đến nội dung thực tế. Khai hội không quan hệ không đau, nhưng cắt thịt còn ở phía sau.
Cố Hồng Quân mắng con quỷ Hạ Sơn một trận, tâm trạng vui vẻ hơn. Cố Hồng Quân nhấp ngụm nước điều chỉnh tâm trạng rồi nói tiếp.
- Chuyện của Hạ Sơn không phải ngẫu nhiên. Là lãnh đạo huyện, tôi có trách nhiệm. Đương nhiên phòng ban phụ trách kiểm tra cán bộ không thể đùn đẩy trách nhiệm, phải kiểm điểm vì việc này. Tôi đề nghị kiểm tra bộ máy xã Hoàn Thành một lần nữa, hoàn toàn chặn đứng việc này.
Cố Hồng Quân nói xong liền châm thuốc, uống nước chờ mọi người bên dưới nói chuyện.
Lúc này không khí trong phòng bắt đầu xuất hiện dao động nhỏ. Cố Hồng Quân điểm danh ban Tổ chức cán bộ. Tả Chính đứng ngồi không yên. Tả Chính lại một lần nữa nhìn trộm phó bí thư Trịnh Chí Minh. Thấy Trịnh Chí Minh vẫn ngồi im hút thuốc, vì thế lại nhìn sang Trương Thuận Tường.
Tả Chính là một người giàu kinh nghiệm trong chốn quan trường, hiểu rõ quy củ trong các hội nghị. Cố Hồng Quân vừa chỉ đích danh ban Tổ chức cán bộ, lúc này hắn không thích hợp ra mặt.
Quả nhiên Trương Thuận Tường đợi Cố Hồng Quân nói xong liền nói:
- Vừa nãy bí thư Cố nói rất chính xác. Cán bộ cá biệt của chúng ta xuất hiện vấn đề, điều này tạo thành ảnh hưởng xấu với huyện ta, điều chỉnh bộ máy xã Hoàn Thành là phải làm. Nhưng mà ...
Trương Thuận Tường nói đến đây liền dừng một chút nhìn Cố Hồng Quân, sau đó nói:
- Nhưng ban Tổ chức cán bộ chúng ta trong công tác khảo sát làm cũng tốt, về tổng thể cán bộ huyện rất được.
Trương Thuận Tường vừa dứt câu, hội trường liền giảm nhiệt độ, lặng như tờ.
Mọi người đều nhìn ra Cố Hồng Quân chuẩn bị mượn chuyện của Hạ Sơn để viết văn. Mà Trương Thuận Tường lại không nhân nhượng lên đài. Căn bản là không có ý hòa hoãn, hai bên đối chọi gay gắt. Điều này nói rõ lập trường của bọn họ.
Một lát sau Trịnh Chí Minh trong làn khói mà nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Trương. Xã Hoàn Thành không chỉ có một lãnh đạo là Hạ Sơn, còn các đồng chí khác. Các đồng chí này biểu hiện rất tốt. Hòa Quốc Hùng, Chu Hồng Thiên, Chu Thu Lệ, Đinh Lỗi đều là các nhân viên mới điều chỉnh. Theo tôi biết bọn họ thể hiện rất tốt. Điều này nói rõ ban Tổ chức cán bộ đã rất lưu tâm trong công tác kiểm tra cán bộ.
Trịnh Chí Minh nói xong, một bộ phận người khẽ gật đầu.
Cố Hồng Quân liếc nhìn Trịnh Chí Minh, không hề tỏ thái độ mà lạnh nhạt giơ chén trà lên uống. Cố Hồng Quân liếc nhìn phó chủ tịch Lâm Tiến.
Lâm Tiến là người của hắn, chẳng qua hôm nay ....
Hôm nay Cố Hồng Quân đưa ra vấn đề của ban Tổ chức cán bộ, mục đích chính là xem có bao nhiêu người đứng về phía mình. Bây giờ bí thư thị ủy đã bị điều đi, Cố Hồng Quân mất chỗ dựa vững chắc, cho nên Cố Hồng Quân không yên tâm với đám người trong tay mình.
Phó chủ tịch thường trực Lâm Tiến hiểu ý, biết mình nên phát biểu. Lâm Tiến nhìn mọi người rồi nói:
- Bí thư Cố nhắc nhở rất chính xác. Chúng ta phải chấn chỉnh lại về vấn đề khảo sát cán bộ. Tại sao xã Hoàn Thành liên tục xuất hiện vấn đề, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy. Việc này đáng để người ta suy nghĩ.
Nói xong lời này, Lâm Tiến ngậm miệng.
Lâm Tiến không nói nhiều nhưng rõ ràng ủng hộ Cố Hồng Quân.
“Lão Lâm rất được, vẫn ở bên mình.”
Cố Hồng Quân nhìn Lâm Tiến với ánh mắt khen ngợi.
Lúc này bí thư đảng ủy công an Quách Khải Quốc nói tiếp:
- Chúng ta nên coi trọng ý kiến của bí thư Cố.
Ai cũng biết Quách Khải Quốc là người của Cố Hồng Quân, không có gì phải ngạc nhiên.
Phó chủ tịch Cao Thượng Minh khẽ ho rồi nói:
- Tôi cho rằng không nên coi chuyện Hạ Sơn là do khảo sát cán bộ. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Tôi cho rằng lúc này điểm quan trọng nhất chính là để công việc xã Hoàn Thành bắt đầu lại. Xã Hoàn Thành không có chủ tịch hơn tuần nay rồi, phải mau chóng bổ nhiệm chủ tịch xã.
Cao Thượng Minh gần đây đi lại rất gần đám Trịnh Chí Minh. Hắn đương nhiên ủng hộ Trương Thuận Tường. Nhưng Cao Thượng Minh mặc dù đứng ở trận tuyến rõ ràng lại không nói quá quắt. Mà Cao Thượng Minh rời đề tài, giảm sóc cho hai bên.
Quả nhiên Tả Chính; trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy lập tức tỏ vẻ mau chóng điều chỉnh bộ máy xã Hoàn Thành. Chỉ có một Chu Lâm đứng bên phía Cố Hồng Quân. Còn Lý Duy Hà và Thiết Cương không phát biểu ý kiến.
Không khí hội nghị liền hòa hoãn hơn.
Cố Hồng Quân tính toán nhân số thì có ba người ủng hộ mình. Mà bên phía Trương Thuận Tường có năm người. 4 so với 5, Cố Hồng Quân biết mình tạm thời bất lợi.
Nhìn thoáng qua Cao Thượng Minh, Cố Hồng Quân hiểu rõ tên phó chủ tịch này trước ủng hộ mình, bây giờ đã đổi hướng.
Lý Duy Hà và Thiết Cương trước đây vẫn ủng hộ mình, bây giờ lại không lên tiếng, không tỏ vẻ phản đối, không tỏ vẻ đồng ý. Điều này nói rõ vấn đề đó là mình bắt đầu bất lợi, bọn họ liền đứng ngoài quan sát.
Cố Hồng Quân lợi dụng việc này để phân biệt ai đứng bên mình, nhưng kết quả đạt được làm hắn có chút buồn bực.
Trương Thuận Tường rút thuốc ra ném cho mấy thường vụ xung quanh. Tả Chính vốn lo lắng Cố Hồng Quân sẽ làm khó mình, nhận thuốc châm hít sâu một hơi rồi dựa lưng vào ghế. Tả Chính thầm nói: “Bí thư thì làm gì? Có giỏi cắn ông đi. Hừ”.
Ở đây người có tâm sự nhất là Chu Lâm – trưởng ban Tuyên giáo. Là một đồng chí nữ, cô ta do Cố Hồng Quân đề bạt, đương nhiên cô ta còn có quan hệ không rõ với Cố Hồng Quân mà không ai biết. Nhớ lúc trước khi còn là cán bộ ở xã, Cố Hồng Quân coi trọng nên cô ta liền dựa vào lòng đối phương.
Quả nhiên sau khi làm tình nhân của Cố Hồng Quân, con đường quan lộ của cô ta liền thuận lợi. Sau mấy năm, Chu Lâm nhảy lên làm trưởng ban Tuyên giáo huyện Khai Hà, còn là thường vụ. Tất cả đều do Cố Hồng Quân giúp cho cô đạt được. Cô ta vẫn coi Cố Hồng Quân là chỗ dựa của mình. Nhưng tình huống gần đây biến hoá quá nhanh, Cố Hồng Quân bắt đầu không còn vững chắc nữa.
Hội nghị này làm Chu Lâm thấy được nguy cơ của Cố Hồng Quân. Cố Hồng Quân vốn dễ dàng nắm giữ hội nghị thường ủy thì bây giờ không khống chế được. Chẳng lẽ không được sao? Nghĩ đến mình mới 33 tuổi, cô ta rất hy vọng Cố Hồng Quân mạnh.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 37: Lựa chọn
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Xu hướng trong hội nghị thường ủy đã thay đổi. Trước đây Cố Hồng Quân dễ dàng nắm giữ, thì bây giờ đã không còn.
Thấy mình ở thế yếu trong hội nghị thường ủy, Cố Hồng Quân thầm cười lạnh một tiếng: “Đám chết tiệt, ông không được thì bọn mày cũng đừng mong tới tay”.
Hội nghị đến lúc này thì trận tuyến đã rõ ràng. Hai bên đều nhìn chằm chằm vào vị trí chủ tịch xã Hoàn Hành. Mà phía Cố Hồng Quân lại ở thế xấu. Xem ra hắn muốn nắm lấy vị trí chủ tịch xã gần như không thể. Cho dù Cố Hồng Quân có đề cử Cố Hồng Quân thì cũng không thể thông qua. Đã như vậy Cố Hồng Quân liền phá rối.
- Mọi người có lựa chọn cho ai làm chủ tịch xã Hoàn Thành không? Ban Tổ chức cán bộ đưa ý kiến trước.
Cố Hồng Quân bỏ chén trà xuống, từ từ nói.
Tả Chính nhìn Trịnh Chí Minh, Trịnh Chí Minh khẽ gật đầu. Tả Chính lập tức đứng lên nói:
- Căn cứ ban Tổ chức cán bộ khảo sát nhân sự, bây giờ đang có ba lựa chọn. Thứ nhất là Lưu Quang – thư ký của phó bí thư Trịnh Chí Minh. Hai là phó chủ tịch xã Hoàn Thành Đinh Lỗi, ba là phó chủ tịch xã Vĩ Hương – Tiền Dương. Ban Tổ chức cán bộ đã cẩn thận khảo sát, ba vị này đều có năng lực đặc biệt trong công việc.
Tả Chính nói xong liền ngồi xuống, đưa mắt nhìn Trịnh Chí Minh. Trịnh Chí Minh liền nhìn tới, trên mặt tỏ vẻ hài lòng.
Tả Chính nhìn Cố Hồng Quân thấy mặt xám xanh.
Cố Hồng Quân vô cùng tức giận. Mình vừa nãy nói ban Tổ chức cán bộ đề cử người làm chủ tịch xã Hoàn Thành. Tên Tả Chính này không ngờ không cần suy nghĩ đã há mồm nói. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng đã sớm được Trịnh Chí Minh nhắc nhở. Cái gì mà ban Tổ chức cán bộ đã điều tra. Mẹ nó chứ.
Trong ba người này một là thư ký của Trịnh Chí Minh, hai tên kia cũng chỉ là thêm vào cho đủ.
Đinh Lỗi là người của phó chủ tịch Cao Thượng Minh. Trong hội nghị Cao Thượng Minh ngã về phía Trịnh Chí Minh. Xem ra đề cử Đinh Lỗi là điều kiện để Cao Thượng Minh dựa vào Trịnh Chí Minh.
Về phần tên Tiền Dương kia có lẽ là người của Trương Thuận Tường. Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh cùng phe, người của Trương Thuận Tường là người của Trịnh Chí Minh.
- Mẹ nó chứ, không ai là người của ông. Thằng chó.
Cố Hồng Quân thầm mắng trong lòng. Tả Chính đề cử ba người nhưng không ai là người của Cố Hồng Quân.
Lúc này Trịnh Chí Minh tiếp lời:
- Đồng chí Tả Chính đề cử mấy người đều rất tốt. Tôi cho rằng bây giờ cần phải làm phong phú thêm đội ngũ lãnh đạo xã Hoàn Thành, có thể lo lắng lựa chọn một trong ba người làm chủ tịch xã. Đương nhiên ...
Trịnh Chí Minh dừng một chút nghiêm túc nhìn mọi người, lớn tiếng nói:
- Ngoài ra cũng có hai đồng chí khác không sai. Bây giờ xã Ngưu Nhai, xã Tiền Tiến đều cần cán bộ. Bí thư của xã Ngưu Nhai đã lui, Huyện ủy cần phải tiến hành lo lắng về bí thư xã này. Chủ tịch xã Tiền Tiến bị bệnh cũng cần đồng chí có năng lực mạnh thay thế.
“Mẹ nó chứ, mồm mở to nhỉ. Không sợ vỡ bụng mà chết sao.”
Cố Hồng Quân tức giận ngập trời. Hắn rốt cuộc hiểu được dã tâm đám người Trịnh Chí Minh. Bọn chúng đây là muốn nắm lấy ba xã. Đám chết tiệt, huyện Khai Hà có tổng cộng mấy xã? Há mồm là ba xã, bọn mày lấy hết thì ông làm cái gì?
Các thường vụ ngồi đây đều không yên.
Trịnh Chí Minh đề nghị đầy mùi thuốc súng, sát khí ngập trời. Trịnh Chí Minh đã coi như xé da mặt, đang muốn đoạt quyền Cố Hồng Quân. Tuy nói chỉ là tranh đoạt mấy vị trí lãnh đạo xã, nhưng nếu Cố Hồng Quân không ngăn được thì hội nghị thường ủy huyện sau này sẽ lật trời. Nếu không ổn, liên minh Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường một tay che trời cũng không phải không thể.
Trong hội nghị đầy khói, rất yên tĩnh.
Thấy ánh mắt của Cố Hồng Quân, nhớ đến lời Cố Hồng Quân nói với mình hôm qua; Lâm Tiến hiểu ý gật đầu từ từ nói:
- Người mà ban Tổ chức cán bộ đưa ra rất tốt. Nhưng xã Hoàn Thành cần phải có sự thay đổi hoàn toàn. Lần trước khi xã Hoàn Thành xảy ra vấn đề hủ bại, trong đợt điều chỉnh trên huyện đã điều hai nhân viên mới vào. Nếu người từ bên ngoài điều vào quá nhiều sẽ không có lợi cho việc triển khai công việc. Còn có lần này xã Hoàn Thành bởi vì Hạ Sơn xảy ra chuyện làm cho Huyện ủy, chính quyền huyện bị thành phố điểm danh nhiều lần. Ở đây tôi cho rằng bí thư đảng ủy xã Hoàn Thành Hòa Quốc Hùng không thể trốn tránh tránh nhiệm. Đồng chí này không thích hợp tiếp tục công tác ở xã Hoàn Thành.
Lâm Tiến nói làm cho đám người Trịnh Chí Minh mát lạnh trong lòng, không ngờ Lâm Tiến lại trực tiếp nhằm hỏa lực vào Hòa Quốc Hùng. Vốn mọi người đều muốn né tránh chuyện của Hạ Sơn, xem ra không được rồi. Hạ Sơn là con cá thối không thể ngửi, lại còn hại người. Ai dính vào sẽ đen đủi. Hòa Quốc Hùng coi như bị con cá chết đó ảnh hưởng rồi.
Đang lúc các thường vụ còn tưởng Lâm Tiến sẽ lấy chuyện Hạ Sơn làm lý do. Đột nhiên Lâm Tiến nhìn mọi người rồi ngoặt đề tài, đưa ra một vấn đề mà không ai kịp phản ứng.
- Theo tôi được biết trong xã Hoàn Thành có không ít đồng chí có năng lực rất tốt. Tôi thấy Vương Trạch Vinh – chánh văn phòng xã Hoàn Thành rất được. Đồng chí này tuy còn trẻ nhưng công việc trong xã không thể rời khỏi đồng chí đó. Đặc biệt sau khi Hạ Sơn xảy ra chuyện, biểu hiện của đồng chí này rất tốt. Có dũng khí gánh vác trách nhiệm, công việc làm tốt. Năng lực của Vương Trạch Vinh mọi người có thể thấy, tôi thấy đồng chí Vương Trạch Vinh có thể giữ chức chủ tịch xã.
Lâm Tiến nói xong liền giơ cốc trà lên nhấp một ngụm, không nói nữa.
Cố Hồng Quân lúc này mỉm cười nhìn mọi người mà nói:
- Các đồng chí có gì cứ nói.
Cố Hồng Quân đúng là làm cho nước đục, tung đòn sát thủ. Cố Hồng Quân thầm nói:
- Tranh nhau đi. Bây giờ ông tung Vương Trạch Vinh ra, ông xem bọn mày làm gì? Vương Trạch Vinh này có Trương Tất Trường làm chỗ dựa, bọn mày bác bỏ đề nghị này, ông xem bọn mày qua cửa quan to như thế nào.
Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường nhìn nhau. Cả hai đều nhíu mày, trong lòng trầm xuống. Bọn họ dù như thế nào cũng không nghĩ ra Cố Hồng Quân sẽ dùng chiêu này. Hai người lúc trước đã nghiên cứu qua, chuẩn bị cho Lưu Quang lên làm chủ tịch xã, sau đó đề cử Vương Trạch Vinh làm phó chủ tịch xã. Đây cũng coi như kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh. Nhưng tình huống bây giờ đã biến hoá đến mê ly. Chẳng lẽ nói Vương Trạch Vinh đã dựa vào Cố Hồng Quân?
Nhưng dù cho Vương Trạch Vinh ngã về phía nào thì cũng không thể kết oán với Vương Trạch Vinh. Bởi vì sau lưng Vương Trạch Vinh chính là Trương Tất Trường – phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Trương Tất Trường là đại thần quá lớn mà bọn họ không thể đắc tội.
Trưởng ban Tuyên giáo Chu Lâm mỉm cười nói:
- Đề nghị của phó chủ tịch Lâm rất đúng. Bây giờ trung ương đang yêu cầu trẻ hóa cán bộ. Tôi thấy Vương Trạch Vinh rất có năng lực, có thể làm tốt công tác của chủ tịch xã. Theo tôi biết trước khi đồng chí Vương Trạch Vinh tham gia công tác thì trong đại học đã là đảng viên, biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Bí thư đảng ủy công an Quách Khải Quốc nói:
- Xã Hoàn Thành đã như thế này thì cần phải bổ sung máu mới. Tôi tán thành đề nghị của đồng chí Lâm Tiến.
- Đúng vậy, đồng chí Vương Trạch Vinh quả thật là sự lựa chọn thích hợp.
- Ừ, năng lực của đồng chí Vương Trạch Vinh mọi người đều thấy.
- Không sai, tôi đồng ý.
Trong nháy mắt người bên Cố hệ đều tỏ thái độ đồng ý. Việc này làm đám người Trịnh Chí Minh không kịp đối phó. Cố hệ nhân cơ hội tấn công, có xu thế xoay người.
Đang lúc Trịnh Chí Minh định nói chuyện thì Lý Duy Hà vừa nãy không lên tiếng, bây giờ ngồi ngay ngắn trầm giọng nói:
- Tôi cũng tán thành việc đưa đồng chí trẻ tuổi có năng lực lên vị trí quan trọng.
Lời này làm Trịnh Chí Minh ngay ra. Trịnh Chí Minh nâng cốc trà lên, lặng lẽ uống mà không có mùi trà. Bây giờ hắn tạm thời không thể lên tiếng. Có một số việc phải cẩn thận suy nghĩ, cần phải nghĩ được lợi hại khi đề cử Vương Trạch Vinh.
Cố Hồng Quân rất vui mừng, hắn không ngờ Lý Duy Hà lại đứng về phía mình. Xem ra chỗ dựa của Vương Trạch Vinh cũng làm cho Lý Duy Hà băn khoăn.
- Lão Trương, lão cũng phát biểu đi.
Cố Hồng Quân mỉm cười nói với Trương Thuận Tường.
- Ừ, tôi cũng nói vài câu. Vừa nãy mọi người nói rất đúng, huyện chúng ta cần phải tăng cường đưa người trẻ tuổi lên vị trí quan trọng. Đồng chí Vương Trạch Vinh rất được. Tôi cũng hiểu rõ một chút về đồng chí này, tôi đồng ý tăng trọng trách cho Vương Trạch Vinh.
Trương Thuận Tường trước khi làm rõ bối cảnh của Vương Trạch Vinh liền không muốn đắc tội người này. Chỉ nói là tăng trọng trách chứ không nói là chủ tịch xã.
Trịnh Chí Minh đang suy nghĩ rất cẩn thận. Vương Trạch Vinh vốn là người hắn muốn kéo vào. Bản thân Vương Trạch Vinh thì không sao, quan trọng là xem người phía sau hắn. Bây giờ nếu mọi người đều không phải đối thì mình việc gì phải làm kẻ ác?
Phải làm người sáng suốt.
Trương Thuận Tường nói xong, Trịnh Chí Minh nói:
- Ban Tổ chức cán bộ cũng đã kiểm tra về tình hình của Vương Trạch Vinh. Vốn ban Tổ chức cán bộ đã viết báo cáo đề cử Vương Trạch Vinh làm phó chủ tịch xã, nhưng bây giờ tôi thấy phải đưa đồng chí Vương Trạch Vinh lên vị trí càng quan trọng hơn.
Cố Hồng Quân bây giờ đang vô cùng cao hứng. Không ngờ một Vương Trạch Vinh lại làm mình xoay chuyển tình thế bất lợi. Xem ra Vương Trạch Vinh này đúng là cứu tinh của hắn.
Cố Hồng Quân cao hứng mà nói:
- Hội nghị hôm nay rất dân chủ, mọi người đều phát biểu suy nghĩ của mình. Xem ra việc tăng cường phân công cán bộ trẻ tuổi đã thấm vào lòng người, đây là xu thế tất yếu. Tôi đồng ý đề nghị của đồng chí Lâm Tiến, do Vương Trạch Vinh đảm nhiệm chức chủ tịch xã Hoàn Thành.
Nói đến đây, Cố Hồng Quân cười nói:
- Tôi thấy có thể tiến hành biểu quyết. Ai đồng ý Vương Trạch Vinh đảm nhiệm chức chủ tịch xã Hoàn Thành thì giơ tay.
Vừa nói Cố Hồng Quân liền giơ tay lên trước.
Người Cố hệ đều đưa tay lên. Trịnh Chí Minh nhìn Cố Hồng Quân, trong lòng thầm mắng rồi giơ tay. Sau đó Trương Thuận Tường cũng giơ tay lên.
Nhìn tình hình biểu quyến, Cố Hồng Quân muốn há miệng cười to. Không ngờ là tất cả thông qua. Ha ha ha.
- Tốt lắm, bây giờ tôi quyết định bổ nhiệm chánh văn phòng xã Hoàn Thành – đồng chí Vương Trạch Vinh làm chủ tịch xã. Lát nữa ban Tổ chức cán bộ chuẩn bị thủ tục. Tan hội.
Cố Hồng Quân đứng dậy phất tay cười lớn mà nói.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 38: Chủ tịch xã
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Hội nghị thường ủy huyện Khai Hà kết thúc chưa lâu, việc Vương Trạch Vinh giữ chức phó bí thư Đảng ủy, chủ tịch xã đã truyền khắp huyện như có cánh.
Mẹ nó chứ.
Thằng ranh này không phải có chỗ dựa trên tỉnh sao?
...
Đủ loại bàn tán vang lên. Mọi người hầu hết là ghen ghét Vương Trạch Vinh. Mới 25, 26 tuổi đã là chủ tịch xã. Điều này làm rất nhiều đồng chí lăn lộn nửa đời buồn bực trong lòng.
Đối với ngôi sao chính trị mới lên của huyện, mọi người vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Người so với người làm người ta tức chết. Có năng lực thì như thế nào, còn không bằng một lần bắt tay với lãnh đạo tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh là nhân vật chính lại là người biết tin tức cuối cùng. Ai bảo tin tức trên huyện truyền ra nhanh hơn trình tự bình thường. Vương Trạch Vinh vừa từ trên thôn làm công tác chứng thực về đến chính quyền xã, hắn đã cảm thấy vẻ mặt mọi người trong xã khá quái dị.
- Chủ tịch Vương đã về, ngài đã về.
- Chủ tịch Vương, ngài vất vả.
- Chủ tịch Vương, thăng quan phải mời khách đó.
Liên tục mấy cán bộ xã đều cung kính khiến Vương Trạch Vinh ngây ra. Sao lại gọi là “Chủ tịch Vương”.
Đúng lúc này điện thoại di động trên người Vương Trạch Vinh vang lên.
Rút ra nhìn thì ra là số điện thoại của trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Tả Chính. Số này vì tiện liên lạc nên Vương Trạch Vinh đã sớm lưu lại.
Thấy là điện của ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, Vương Trạch Vinh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, chẳng lẽ là ...
Cảm giác như đang nằm mơ bao phủ Vương Trạch Vinh. Lúc này Vương Trạch Vinh đang muốn nhảy lên hét lớn.
- Vương Trạch Vinh sao? Tôi là Tả Chính ở Huyện ủy?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tả Chính uy nghiêm nói. Đừng nhìn hắn ở hội nghị thường ủy không có mùi vị gì. Nhưng trước mặt cấp dưới, quan uy của hắn lại rất lớn.
Không ngờ Tả Chính lại tự gọi tới, Vương Trạch Vinh có chút kích động mà nói:
- Trưởng ban Tả, tôi là Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Vương, cậu bây giờ đến chỗ tôi một chút.
Tả Chính nói xong liền dập máy.
Vương Trạch Vinh dù không dùng đầu suy nghĩ cũng biết mình sẽ lên chức. Vừa nãy nghe xong mấy cán bộ gọi, hắn trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình sẽ thành phó chủ tịch xã.
Cất điện thoại, Vương Trạch Vinh cảm thấy chuyện tốt rơi xuống đầu làm mình khó thở, lưng không khỏi thẳng lên. Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh này coi như cũng có một ngày. Vương Trạch Vinh nhìn vào mình thì thấy có mấy ngày không quan sát mà quan khí đã đạt đến tình trạng đọng lại, không khác gì mấy so với quan khí của Hòa Quốc Hùng. Thấy tình huống này, Vương Trạch Vinh biết mình sẽ thăng quan.
Vương Trạch Vinh nói với lái xe Tiểu Ngô:
- Đi ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.
Giọng điệu cũng đầy vẻ tự tin.
Chỉnh lại quần áo, Vương Trạch Vinh đi vào phòng làm việc của Tả Chính.
Tả Chính đang ngồi tại phòng làm việc suy nghĩ về tình huống tranh đấu trong hội nghị thường ủy hôm nay. Tả Chính cũng hy vọng tiến bộ. Nghĩ tất cả mọi người đều muốn kéo Vương Trạch Vinh, hắn hy vọng mượn cuộc nói chuyện này tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
- Ha ha, Tiểu Vương đến rồi ư, mau ngồi.
Tả Chính vừa thấy Vương Trạch Vinh vào cửa liền đứng lên đón, chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh. Điều này làm Tiểu Lưu vào rót trà rất khó hiểu. Ngoại trừ lãnh đạo huyện ra, mình chưa từng thấy trưởng ban Tả khách khí với ai như vậy. Vương Trạch Vinh xã Hoàn Thành này đúng là một nhân vật.
- Trưởng ban Tả, tôi mới từ thôn trở về, không muộn chứ?
Vương Trạch Vinh thấy Tả Chính khách khí như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Đợi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, mặt Tả Chính liền thay đổi, trầm giọng nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi đại biểu tổ chức chính thức nói chuyện với đồng chí.
Vương Trạch Vinh nghe thấy chính thức nói chuyện liền vội vàng ngồi ngay ngắn nhìn Tả Chính. Mình có phải lên làm phó chủ tịch xã hay không là nhìn lúc này.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, thông qua hội nghị thường ủy huyện nghiên cứu, quyết định đồng chí giữ chức phó bí thư Đảng ủy, chủ tịch xã Hoàn Thành.
Nói đến đây Tả Chính nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy từ trước đến nay rất coi trọng bồi dưỡng đồng chí. Lần này đề cử đồng chí nhận nhiệm vụ này là tin tưởng vào đồng chí.
- Chủ tịch xã..
Vương Trạch Vinh như muốn ngất đi, cái này khác suy đoán của mình. Vốn nghĩ rằng lên làm phó chủ tịch xã là rất tốt rồi. Sao trực tiếp nhảy lên làm chủ tịch xã thế này. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không chịu nổi đả kích này.
Tả Chính đã nói rất rõ ràng. Vương Trạch Vinh nghe được ý của đối phương. Mặc dù hắn không rõ tình huống trong hội nghị thường ủy, nhưng nếu người ta đã muốn tốt thì mình phải tỏ vẻ.
- Cảm ơn trưởng ban và tổ chức tin tưởng tôi, đặt tôi lên vị trí quan trọng. Tôi nhất định không phụ sự tin tưởng của trưởng ban và tổ chức, làm tốt công việc của mình.
Vương Trạch Vinh nói làm Tả Chính rất hài lòng. Vương Trạch Vinh có thể đặt mình ở trước, thằng này biết làm người. Nghĩ vậy Tả Chính liền nở nụ cười.
- Tiểu Vương, tổ chức nói chuyện đã xong, bây giờ chúng ta nói vài câu.
Vẻ mặt Tả Chính thay đổi rất nhanh, vừa nãy còn nghiêm túc, bây giờ đã thành dễ gần.
Đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc, Tả Chính ngồi cạnh Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Vương, lần này phá cách đưa cậu từ vị trí chánh văn phòng lên làm chủ tịch xã, áp lực ở Huyện ủy rất lớn. Cậu cứ mạnh dạn tiến hành công việc. Sau này có chuyện không giải quyết được thì tìm tôi. Tôi ủng hộ cậu.
Tả Chính châm thuốc cho Vương Trạch Vinh, mặt đầy nụ cười. Người không biết còn tưởng bọn họ rất quen.
Vương Trạch Vinh cũng không biết như thế nào, bước đi rất nhẹ nhàng, cả người lộ ra khí tức đặc biệt.
Sau khi ra khỏi ban Tổ chức cán bộ, Vương Trạch Vinh đầu tiên là đến chỗ Cố Hồng Quân, Trịnh Chí Minh sau đó là Trương Thuận Tường bên ủy ban huyện. Mỗi lãnh đạo đều tiến hành chỉ đạo với hắn, lời tốt nói không ít.
Bây giờ Vương Trạch Vinh rốt cuộc biết một chút tình huống xã Hoàn Thành. Bởi vì Hạ Sơn chết, Hòa Quốc Hùng được điều lên phòng Địa chính huyện làm trưởng phòng. Bí thư xã Hoàn Thành do Đinh Lỗi đảm nhiệm. Chức vụ của Chu Hồng Thiên không thay đổi, Lưu Minh Xuân – phó trưởng ban kế hoạch hóa gia đình huyện làm phó chủ tịch xã. Một phó chủ tịch xã khác là bạn trai Tiểu Lưu mà Vương Trạch Vinh đã gặp ở bệnh viện – Trịnh Thu Lực. Ngoài ra hai xã khác thì bí thư xã Ngưu Phố do Lưu Quang đảm nhiệm, xã Tiền Tiến do Chu Thu Lệ giữ chức chủ tịch xã. Cố Hồng Quân coi như có thu hoạch.
Tạm thời không rõ bối cảnh của mấy người kia. Nhưng có một điểm Vương Trạch Vinh biết, bây giờ hắn không còn là chánh văn phòng nữa, mà là chủ tịch xã Hoàn Thành.
Ra khỏi trụ sở Huyện ủy, Vương Trạch Vinh thấy mình như đang nằm mơ. Mấy tháng trước mình còn đang lo lắng mất vị trí trong Văn phòng Đảng chính. Bây giờ đã là chủ tịch xã. Vương Trạch Vinh đi mà cảm thấy như bước trên mây.
- Chủ tịch Vương, bây giờ về xã chứ?
Lái xe rõ ràng nghe được tin Vương Trạch Vinh thăng chức, nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm cung kính.
Về đến xã, Vương Trạch Vinh đi vào Văn phòng Đảng chính.
- Chủ tịch Vương, ngài đã về.
Tiểu Giang rất hưng phấn gọi, trên mặt nàng đầy vẻ vui mừng. Từ lúc nghe được Vương Trạch Vinh làm chủ tịch xã, lòng nàng rất hưng phấn. Xem ra mình dựa vào Vương Trạch Vinh là cây to rồi. Mặc dù nàng nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ thăng quan nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
- Chủ tịch Vương, tôi đi thu dọn phòng làm việc của chủ tịch xã, ngài có cần chuyển gì không?
Hoàng Vĩ cũng nhảy ra. Hắn càng thêm hưng phấn. Bây giờ hay rồi, xem ai dám chọc ông. Hoàng Vĩ càng cúi lưng thấp hơn với Vương Trạch Vinh.
Vẻ mặt của Bàng Mẫn và Trương Chính Cường đều không tốt, miễn cưỡng chào Vương Trạch Vinh rồi ngồi xuống đó suy nghĩ. Bàng Mẫn lo lắng vì Hòa Quốc Hùng bị điều đi. Trương Chính Cường thật không ngờ không chỉnh được Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh làm chủ tịch xã. Hắn lo lắng Vương Trạch Vinh biết chuyện mình làm, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn đang muốn mau rời khỏi xã Hoàn Thành.
- Trước không được nói lung tung, tổ chức chưa chính thức bổ nhiệm.
Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí mà nói, nhưng trên mặt rõ ràng là vui mừng.
Ngày mai có lẽ trên huyện sẽ phái người xuống xã Hoàn Thành bổ nhiệm. Nhìn về phía phòng làm việc, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than thở. Làm việc ở đây hơn 3 năm, cơ hội con người đúng là khó nói. Mấy tháng trước nếu ai nói mình lên làm chủ tịch xã, mình sẽ không tin.
Nhấp một ngụm nước, châm điếu thuốc hút, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 39: Trước bổ nhiệm
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Tối đó Vương Trạch Vinh vẫn đến nhà Lữ Hàm Yên ăn tối.
Tin tức Vương Trạch Vinh sắp sửa đảm nhiệm chức chủ tịch xã được truyền đến xã Hoàn Thành, Lữ Khánh Phân là vui mừng nhất. Đặc biệt thấy không ít lãnh đạo chạy đến chúc mừng, nụ cười trên mặt bà như hoa nở rộ.
Biết Vương Trạch Vinh sẽ đến nhà ăn cơm, Lữ Khánh Phân liền xin phép về sớm, ra chợ mua một con gà. Bây giờ Vương Trạch Vinh trong mắt Lữ Khánh Phân chính là quan to, không còn là người như trước nữa. Nói thật Lữ Khánh Phân từ từ lo lắng và muốn chăm sóc tốt cho Vương Trạch Vinh. Lữ Khánh Phân sợ Vương Trạch Vinh lên chức sẽ thay lòng.
Mặc dù nhiều người muốn mời dùng cơm nhưng Vương Trạch Vinh không muốn ăn to uống lớn trước khi được bổ nhiệm chính thức. Nhận được điện của Lữ Hàm Yên, hắn liền đến nhà nàng. Trong chốn quan trường luôn luôn thay đổi, nếu chẳng may vì một hành vi mà ảnh hưởng đến quá trình nhận chức của mình thì đúng là cái được không bằng cái mất.
Lữ Khánh Phân càng nhiệt tình hơn trước, thậm chí còn đoạt lấy việc rót nước mời Vương Trạch Vinh của Lữ Hàm Yên. Mà trà cũng là trà Long Tỉnh để nguyên đó rất lâu Lữ Khánh Phân không dám uống.
- Tiểu Vương, cháu chạy vất vả cả ngày rồi. Uống trà Long Tỉnh đi, sau đó nghỉ ngơi một chút.
Lữ Khánh Phân mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh.
Sau đó Lữ Khánh Phân xoay người nói với Lữ Hàm Yên:
- Hàm Yên, Tiểu Vương mệt lắm, con ngồi nói chuyện với cậu ấy. Mẹ đi nấu cơm.
Lữ Khánh Phân nói xong liền chạy vào bếp.
Nhìn mẹ như vậy, Lữ Hàm Yên khẽ cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Mẹ luôn hấp tấp như vậy đó.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đây đúng là một vấn đề khó giải thích. Con người luôn vì đủ loại nguyên nhân mà thay đổi cách nghĩ. Chẳng qua Lữ Khánh Phân biến hoá như vậy, Vương Trạch Vinh rất khoái trá.
- Trạch Vinh, anh thật sự làm chủ tịch xã sao?
Lữ Hàm Yên chớp đôi mắt quyến rũ mà hỏi. Nàng bây giờ cũng không hiểu rõ tại sao Vương Trạch Vinh lại đột nhiên thành chủ tịch xã. Ngày hôm nay Lữ Hàm Yên được mọi người chào đón. Mọi người trong xã cứ nhìn thấy Lữ Hàm Yên liền chạy đến nói vài câu nịnh bợ lấy lòng. Cho dù là Lữ Hàm Yên không quá để ý, thì trong lòng nàng vẫn cảm thấy tự hào vì Vương Trạch Vinh.
Việc này cũng không cần phải giấu, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Hôm nay ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy gọi anh đến nói chuyện. Là phó bí thư Đảng ủy kiêm chủ tịch xã.
- Thấy chưa, cô đã nói Tiểu Vương sẽ làm chủ tịch xã sao. Bây giờ không phải đã lên rồi ư.
Cũng không biết Lữ Khánh Phân làm như thế nào mà nghe được, từ trong bếp nói vọng ra.
Vương Trạch Vinh liếc nhìn Lữ Hàm Yên, thầm nói nàng sao có người mẹ đáng ghét như vậy.
- Tiểu Vương, lần này dù như thế nào cũng phải cho cô làm trưởng ban kế hoạch hóa gia đình.
- Cô, lãnh đạo các phòng ban trong xã đều là do hội nghị Đảng ủy thông qua. Cháu một mình nói không đủ trọng lượng.
Vương Trạch Vinh khó chịu nói.
- Mẹ. Mẹ làm gì thế. Trạch Vinh anh ấy còn chưa nhận chức mà mẹ đã muốn rồi. Mẹ làm Trạch Vinh triển khai công việc như thế nào nữa.
Lữ Hàm Yên cũng mất hứng nói.
- Hì hì, mẹ chỉ nói chút thôi mà. Ra trận cũng cần phải có quân lính, mẹ chỉ muốn giúp Tiểu Vương mà.
Lữ Khánh Phân thấy con gái mất hứng liền vội vàng nói.
Lời của Lữ Khánh Phân nói làm Vương Trạch Vinh dao động một chút. Nói thật bây giờ mình vừa nhận chức chủ tịch xã, sử dụng nhân viên đúng là chuyện lớn. Mình phải bố trí mấy người nhà mới được. Nghĩ đến tình hình trong xã, tính toán người của các phòng ban thì thấy gần như không có ai là người của mình. Mình phải bồi dưỡng một chút người mới được.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên.
Lữ Khánh Phân ra mở cửa thì thấy đó chính là trưởng phòng thống kê chính quyền xã Tiền Vi Dân.
- Chủ tịch Vương, ngài cũng ở nhà.
Tiền Vi Dân cung kính nói.
- Đã đến sao còn mang theo đồ thế này.
Lữ Khánh Phân lớn tiếng nói vì thấy người đến còn mang quà.
Mới đầu Vương Trạch Vinh còn tưởng vợ chồng Tiền Vi Dân đến là tìm Lữ Khánh Phân, nhưng nói mấy câu liền hiểu được người ta đến là vì mình.
- Chủ tịch Vương, ngài hiểu lão Tiền nhà tôi. Lão ấy vẫn luôn chăm chỉ trong công việc. Lần trước Chương Dương xảy ra chuyện, sao lại ảnh hưởng đến lão Tiền nhà tôi. Ngài phải làm chủ cho lão Tiền nhà tôi.
Vợ Tiền Vi Dân là nhân viên phòng Kế toán, vừa mở miệng liền kêu oan cho Tiền Vi Dân.
Đưa cho Tiền Vi Dân một điếu thuốc, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ về tình huống của Tiền Vi Dân. Tiền Vi Dân là người của Chương Dương. Người này cũng có chút năng lực. Lần trước đám người Hòa Quốc Hùng đã điều chỉnh mà làm người này mất chức. Cuộc sống của Tiền Vi Dân trong xã cũng không tốt lắm. Lần này Tiền Vi Dân đến có lẽ là muốn dựa vào mình.
Đây có phải là người đầu tiên dựa vào mình không? Trong lòng Vương Trạch Vinh rất hưởng thụ cảm giác có người dựa vào này. Nhớ đến vẻ mặt của Tiền Vi Dân khi còn đương chức, Vương Trạch Vinh không khỏi cười thầm trong lòng.
- Ừ, lão Tiền cũng có năng lực công tác. Phải tin vào tổ chức, người nghe tổ chức nói chuyện thì tổ chức sẽ coi trọng người đó. Lão Tiều cũng không cần phải lo lắng gì, làm tốt công việc của mình là được.
Vương Trạch Vinh không biết như thế nào mà vừa mở miệng đã dùng từ tổ chức.
Tiền Vi Dân cũng là người thông minh. Vừa nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền hiểu rõ, tổ chức không phải là Vương Trạch Vinh sao? Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy tức là có cơ hội, không nghe thì không có cơ hội. Tiền Vi Dân vội vàng nói:
- Xin tổ chức yên tâm. Tiền Vi Dân tôi về sau chỉ nghe lời Chủ tịch Vương. Chỉ cần ngài chỉ đến đâu, tôi sẽ đánh đến đó.
Tiền Vi Dân thay đổi thân phận rất nhanh. Trước đây khi quan to hơn Vương Trạch Vinh thì luôn ra vẻ. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh quan to hơn liền thay đổi thái độ ngay.
Hai vợ chồng Tiền Vi Dân vừa rời đi, mấy người trong xã liền tới. Có lãnh đạo, có cán bộ bình thường, mục đích cũng chỉ là muốn tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Thấy tình huống này, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút buồn bực phát hiện mình không biết làm người. Nhìn người ta xem, mình vừa lên làm chủ tịch xã đã có bao người chạy đến. Mình trước kia đúng là quá ngu.
Từng người từng người đến, người vui vẻ nhất chính là Lữ Khánh Phân. Bà ta rất thoải mái hưởng thụ cảm giác được mọi người thừa nhận này. Chỉ nghe thấy Lữ Khánh Phân không ngừng lẩm bẩm, Vương Trạch Vinh biết không thể ở lại đây. Vì thế hắn lấy cớ ra khỏi nhà Lữ Hàm Yên.
Vừa về đến nhà thì thấy có mấy cán bộ xã đã sớm chờ ở đó. Những người này rõ ràng đã đợi một lúc. Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác hơn là mời bọn họ vào phòng. Bởi vì nhiều người nên mỗi tên chỉ có thể tỏ vẻ mình muốn dựa vào Vương Trạch Vinh mà thôi.
Đối với những người đến, Vương Trạch Vinh phát hiện hầu hết là người của Chương Dương, Lưu Vệ Quốc trước đây. Bọn họ bây giờ bị người xa lánh, bây giờ đang muốn tìm chỗ dựa mới thật nhanh. Trong những người này cũng có vài tên có năng lực rất mạnh. Vương Trạch Vinh nghĩ thầm dù sao mình cũng đang cần người, dùng vài người trong bọn họ cũng là sự lựa chọn không tồi.
Có những người này dựa vào, nỗi lo trong tay không có người của Vương Trạch Vinh liền biến mất. Chỉ cần lợi dụng tốt bọn họ, mình coi như có một thế lực ở trong xã. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không cho rằng tất cả đám này đều thật lòng dựa vào mình. Hai bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Cất bước đám người này, Vương Trạch Vinh đang định đóng cửa thì bên ngoài xuất hiện một người. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì lại đau đầu. Thì ra đó là Triệu Lệ.
Triệu Lệ lắc mình chui vào trong. Hôm nay cô ta mặc càng thêm cẩn thận, xinh đẹp.
Vương Trạch Vinh cũng không dám đóng cửa, nhíu mày nói:
- Sao cô lại tới đây?
Triệu Lệ nhìn Vương Trạch Vinh rồi cẩn thận nói:
- Tôi nghe nói ngài lên làm chủ tịch xã nên đến xem.
Vương Trạch Vinh sao không biết suy nghĩ của người phụ nữ này. Xem ra cô ta thấy mình lên làm chủ tịch xã liền muốn xem có cơ hội không đây.
- Sau này tôi không gọi thì cô đừng đến. Lần này tôi sẽ sắp xếp.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói. Chuyện lần trước vẫn là lỗi lo trong lòng Vương Trạch Vinh. Cũng may người phụ nữ này cũng biết chuyện, không quấn lấy mình.
Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Triệu Lệ không dám dây dưa:
- Yên tâm, tôi sau này sẽ là người phụ nữ bí mật của ngài, không làm ngài thêm phiền phức.
Triệu Lệ nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ rồi rời đi.
- Mẹ nó chứ.
Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Lệ không ngừng ưỡn ẽo người mà thầm mắng.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 40: Bổ nhiệm
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Các cán bộ xã Hoàn Thành bây giờ nhìn tình hình như xem sương mù. Bộ máy lãnh đạo không ngừng thay đổi. Bây giờ lại đổi lãnh đạo, rất nhiều người vì giữ vị trí hoặc tranh đoạt quyền lực nên vừa bỏ nhiều tiền ra thì bây giờ lại phải than thở. Mẹ nó chứ quá đen đủi. Nỗ lực gì đó tất cả đều cho chó ăn. Càng có mấy người phụ nữ dùng thân thể đổi lấy vị trí lại buồn bực thầm nói mình lại phải đổi thân thể một lần nữa.
Mọi người ngồi trong phòng họp với vẻ mặt khác nhau, nhưng bọn họ đều không có vẻ tích cực như trước nữa.
Không ai ngờ lần này trên huyện lại coi trọng việc bổ nhiệm bộ máy lãnh đạo xã Hoàn Thành như vậy. Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân, chủ tịch huyện Trương Thuận Tường, phó bí thư Trịnh Chí Minh đều đến đông đủ.
Nhìn từng chiếc xe của lãnh đạo huyện đứng trong chính quyền xã, mọi người trong xã Hoàn Thành đều cảm thấy khiếp sợ. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Ở tình huống bình thường bổ nhiệm như thế nào thì một thường vụ Huyện ủy là đủ. Nhưng lần này lại có quá nhiều lãnh đạo Huyện ủy.
Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trên bàn chủ tịch, không ít người đang thầm thở dài một tiếng trong lòng. Thằng ranh này sao bò nhanh như vậy chứ? Mấy hôm trước còn là một nhân vật nhỏ bé trong mắt mình, bây giờ đã thay đổi. Không thể không phục! Mọi người trong xã Hoàn Thành càng lúc càng không hiểu ngôi sao chính trị này. Ngoại trừ than thở, bọn họ không còn cách nào thể hiện tâm trạng của mình.
Đừng nhìn Vương Trạch Vinh ngồi ổn định ở vị trí của mình, hắn cũng đang cảm thấy lâng lâng, sợ mình tỉnh giấc sẽ rơi từ trên mây xuống. Lần đầu tiên lấy thân phận lãnh đạo xã ngồi trên bàn chủ tịch, nhìn đám lãnh đạo các phòng ban trước còn sai mình việc này việc kia, đặc biệt thấy không ít người đều nở nụ cười lấy lòng khi mình nhìn tới. Cảm giác tự hào tràn ngập trong lòng hắn.
Lần này do phó bí thư Trịnh Chí Minh tuyên bố quyết định của Huyện ủy. Đinh Lỗi làm bí thư, Vương Trạch Vinh làm chủ tịch xã. Lưu Minh Xuân – phó trưởng ban kế hoạch hóa gia đình huyện điều đến xã Hoàn Thành giữa chức phó chủ tịch xã. Trịnh Thu Lực cũng được điều tới làm phó chủ tịch xã.
Sau khi Trịnh Chí Minh tuyên bố, vẻ mặt mọi người khác nhau rất xa. Ánh mắt Hòa Quốc Hùng có chút buồn bã. Từ một bí thư đảng ủy xã nhưng bị điều đi. Trong lòng hắn rất khổ sở. Những người được hắn đề bạt cũng vô cùng lo lắng. Không ai ngờ lại thay đổi lớn như vậy, mẹ nó chứ, thay đổi còn nhanh hơn mấy con điếm tiếp khách.
Chu Thu Lệ lại khá hưng phấn. Cố Hồng Quân cố gắng làm cô ta thành công đi đến xã Tiền Tiến giữ chức chủ tịch xã.
Vẻ mặt Chu Hồng Thiên cũng rất khó coi. Hắn vốn là người có hy vọng nhất, không nắm được chức bí thư cũng phải là chủ tịch xã. Nhưng Chu Hồng Thiên tuyệt đối không ngờ đám lãnh đạo huyện lại tiến hành giao dịch, thăng bằng và không động mình chút nào. Nhớ tới hôm qua khi Cố Hồng Quân gọi điện tới, Chu Hồng Thiên ghen ghét nhìn Vương Trạch Vinh.
Cố Hồng Quân lúc ấy chỉ nói một câu:
- Lão Chu, Vương Trạch Vinh rất có năng lực, cậu phải phối hợp cho tốt.
Ở trong này người hưng phấn nhất chính là Đinh Lỗi. Tối hôm qua hắn cũng được lãnh đạo Cao Thượng Minh gọi điện tới. Cao Thượng Minh rõ ràng cũng rất cao hứng. Lần này tất cả mọi người đều muốn kéo hắn, trong tình huống thăng bằng thì mình là người chiếm tiện nghi. Đinh Lỗi là người của hắn. Cao Thượng Minh coi như có chút quyền ở xã Hoàn Thành.
- Tiểu Đinh, cậu mặc dù là bí thư nhưng rất nhiều việc phải tiến hành trao đổi với Vương Trạch Vinh.
Lời này của Cao Thượng Minh tuy ngắn nhưng Đinh Lỗi là người thông minh. Hắn đã sớm tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Bây giờ hắn biết rõ vị trí của mình là gì. Mình mặc dù là bí thư đảng ủy, nhưng khi làm việc tốt nhất là đặt Vương Trạch Vinh lên vị trí lãnh đạo.
Lời nói của lãnh đạo trên cơ bản rất khác nhau, đều là gió lớn nhưng tạo mưa phùn. Bọn họ đều khẳng định năng lực công tác của Hòa Quốc Hùng, rất đau lòng về việc của Hạ Sơn. Lãnh đạo yêu cầu chính quyền xã phải đoàn kết với Đảng ủy, yêu cầu bộ máy đoàn kết đồng tâm hợp lực làm tốt công việc của xã.
Cố Hồng Quân trong hội nghị còn phát biểu mấy lời quan trọng như phải sử dụng cán bộ xuất sắc. Huyện ủy, chính quyền huyện rất coi trọng và sẽ sử dụng cán bộ trẻ tuổi có năng lực. Chỉ cần biểu hiện xuất sắc thì sẽ được sử dụng.
Cố Hồng Quân nói đã cổ động rất lớn đối với tinh thần người trẻ tuổi xã Hoàn Thành. Có Vương Trạch Vinh là thanh niên ngồi ở ghế chủ tịch xã, tâm trạng các thanh niên đều kích động. Bọn họ cảm thấy tương lai của mình không còn là giấc mơ nữa.
Đương nhiên, lời Cố Hồng Quân nói không khiến cho đám giàu kinh nghiệm coi trọng. Rất nhiều người đang thầm khinh bỉ lãnh đạo. Vương Trạch Vinh kia nếu không có chỗ dựa thì trên huyện cho hắn làm chủ tịch xã mới là lạ. Không ít người thấy rõ ràng, sau khi về phải mau chóng chạy đến dựa dẫm Vương Trạch Vinh. Thằng ranh này có tiền đồ rất rộng.
Hội nghị kết thúc, các lãnh đạo huyện yêu cầu lãnh đạo xã Hoàn Thành ở lại. Lãnh đạo Huyện ủy một lần nữa nhấn mạnh vấn đề đoàn kết bộ máy.
Làm người ta vui mừng đó là lãnh đạo huyện ủy vui vẻ nhận lời mời dùng bữa của xã.
Vương Trạch Vinh cũng rất kích động. Gần như mỗi một lãnh đạo đến đều bắt tay và khích lệ hắn vài câu. Cuối cùng đều nói một câu như vậy:
- Tiểu Vương, công việc có gì không giải quyết được thì trực tiếp đến tìm tôi!
Huyện Khai Hà có một tục lệ đó là quan mới nhận chức đều phải mời rượu ban lãnh đạo. Hơn nữa còn mời mỗi người ba chén, sau khi mời xong mà không ngã xuống thì không sao. Nhưng nếu ngã xuống thì người ta sẽ cảm thấy tên này kém cỏi. Tục ngữ nói lấy rượu xem nhân phẩm, chỉ có người uống rượu hào sảng mới đáng dùng. Mặc dù lý luận này rất hoang đường, nhưng mọi người ở huyện Khai Hà rất tin vào việc này. Đương nhiên nếu như mời hết thì có thể mời các bàn khác, như vậy có thể nói là tạo không khí, chỉ có thể như vậy mới được mọi người tiếp nhận. Chính là vì nhìn vào năng lực uống rượu nên cán bộ từ bên ngoài vào hay bị đẩy ra.
Đồ ăn chưa được mang lên thì Đinh Lỗi đã bắt đầu mời rượu. Là bí thư đảng ủy xã Hoàn Thành, Đinh Lỗi dù như thế nào cũng phải đi đầu tiên. Đinh Lỗi mời mỗi lãnh đạo ba chén, còn lãnh đạo tùy ý uống.
Đinh Lỗi này nhìn qua rất bình thường nhưng uống cũng khá, mời mỗi người ba chén tuy khó khăn. Sau khi uống xong ngồi tại chỗ không thể đứng dậy nhưng coi như hắn đã thông qua đợt kiểm tra.
Thấy Đinh Lỗi đã mời xong, Vương Trạch Vinh biết đến lượt mình. Vì thế Vương Trạch Vinh giơ chén lên nói với Cố Hồng Quân:
- Bí thư Cố, tôi mời ngài ba chén.
Cố Hồng Quân cười ha hả đứng lên rồi nói:
- Tiểu Vương rất được, tôi uống với cậu một chén.
Mặt mũi này Cố Hồng Quân cho Vương Trạch Vinh là rất lớn. Mọi người không khỏi ghen ghét với Vương Trạch Vinh. Bí thư huyện ủy đứng lên còn tỏ vẻ sẽ uống.
Vương Trạch Vinh rất kích động trong lòng, vội vàng nói:
- Lãnh đạo quá nể mặt tôi rồi. Tôi chỉ có thể dùng chén lớn mời lãnh đạo. Tôi phải dùng chén lớn rồi uống cạn ba chén mới tỏ rõ lòng cảm kích với lãnh đạo.
Uống xong với Cố Hồng Quân, Vương Trạch Vinh lại cầm chén lời mời rượu Trương Thuận Tường.
- Ha ha, bí thư Cố cũng uống với cậu một chén, tôi cũng cùng uống.
Trương Thuận Tường nói làm mọi người chú ý, chủ tịch huyện cũng cho Vương Trạch Vinh mặt mũi.
Vương Trạch Vinh lại uống bằng chén lớn với Trịnh Chí Minh. Trịnh Chí Minh đứng lên nói:
- Tiểu Vương uống liền sáu chén lớn rồi, có cần ăn chút thức ăn để hãm rượu không?
Trong lời này của Trịnh Chí Minh lộ rõ vẻ thân thiết và quan tâm.
Vương Trạch Vinh lúc này uống rượu như uống nước, uống bao nhiêu hắn cũng cảm thấy rất bình thường. Nghe thấy Trịnh Chí Minh nói như vậy, Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói:
- Không sao, mời hết các lãnh đạo rồi dùng.
- Ha ha, rất được. Làm việc gì cũng phải như Tiểu Vương mới được, đây là phẩm chất dũng cảm gánh chịu trách nhiệm. Xem ra chúng ta đã chọn được đồng chí tốt cho xã Hoàn Thành rồi.
Trịnh Chí Minh nói làm mọi người trong bàn đều gật đầu.
Mời hết lãnh đạo bằng ba chén lớn, Vương Trạch Vinh vẫn rất tỉnh táo.
Thấy Vương Trạch Vinh mời hết mọi người mà không hề có dấu hiệu say, rất nhiều người trước kia cùng ăn cơm uống rượu với Vương Trạch Vinh đều cảm thấy khó hiểu. Bọn họ thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ tên này làm quan to thì uống cũng giỏi hơn sao?
Vương Trạch Vinh biết quy củ trong bàn rượu ở huyện Khai Hà, sau khi mời hết lãnh đạo, hắn liền cầm chai rượu đi đến các bàn khác.
Vương Trạch Vinh uống với mỗi người một chén.
Lần này rất nhiều người tham gia, trong lúc mời rượu Vương Trạch Vinh ngoại trừ vào WC hai lần thì hắn uống hết một loạt, sau đó rất tỉnh táo đi về.
Lúc này các lãnh đạo khác cũng đã mời rượu hết. Chu Hồng Thiên còn đỡ một chút, ngồi ở đó nhắm mắt lại như say. Mấy người khác thì kém hơn. Trịnh Thu Lực được nhân viên phục vụ đỡ sang bên, Lưu Minh Xuân uống không tốt lắm nên không uống được nhiều.
Thấy Vương Trạch Vinh tỉnh táo đi tới, mọi người đều khen ngợi. Hôm nay huyện Khai Hà coi như đã có Tửu tiên.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo