Chương 11: Lạc Khoản (1) Long Ẩn
Dịch: deadiedum
Hiệu Đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Kì nghỉ hè còn mấy ngày nữa mới kết thúc, Đan Nguyệt Hối một mặt liên hệ trường học cho Tử Minh, một mặt tranh thủ thời gian thỉnh giáo cậu những vấn đề về thư pháp, ban đầu Lục Tử Minh đối với Đan Phụng Lâm có chút e dè. Nhưng thời gian lâu dần Đan Phụng Lâm cũng bắt đầu thực sự hiểu được sự hơn người về thư pháp của Lục Tử Minh. Từ miệng cậu nói ra bất cứ kiến giải nào liên quan đến thư pháp đều khiến cô cảm thấy như được giác ngộ. Trong xã hội hiện đại phù phiếm này, một thiếu nữ có thể si mê thư pháp như cô thực sự khiến cách nhìn của Lục Tử Minh về cô thay đổi không ít.
Nhìn Lục Tử Minh múa bút như rồng bay phượng múa, Đan Phụng Lâm nhìn đến ngẩn ngơ. Lúc ấy Lục Tử Minh dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong cảnh giới của thư pháp, mọi thứ xung quanh phảng phất như không còn tồn tại, linh hồn bị giam hãm trong thân thể được giải thoát triệt để, một thứ thần thái hưng phấn đến sâu xa từ trên khuôn mặt Lục Tử Minh lan tỏa ra ngoài bao trùm lên tất cả, đôi con ngươi lấp lánh tinh quang. Không ai biết khi ấy cậu đã trông thấy những gì, nhưng bất kể Đan Phụng Lâm hay Đan Nguyệt Hối đều dám khẳng định, những gì Tử Minh trông thấy tuyệt đối không phải là trang giấy cây bút trước mặt. Mái tóc đen dài tung bay theo mỗi cử động của Lục Tử Minh. Những nét vảy bút tưởng như tùy ý đó, từng đường từng nét như pha trộn ánh mặt trời, như vũ động không khí, thứ cảm giác linh động lúc ẩn lúc hiện khiến trái tim Đan Phụng Lâm hết lần này đến lần khác bị đả kích mạnh mẽ.
Không lâu sau, bốn chữ đại tự đẫm mực với những đường nét rõ ràng hiện lên trên mặt giấy. “Long Phi Cửu Châu!” Đan Nguyệt Hối không kìm nổi khẽ ngâm, trong lòng lập tức bị khí thế cuồng ngạo của bốn chữ đó chấn cảm. Không chỉ chấn cảm bởi đại khí mà những con chữ thể hiện ra, mà càng chấn cảm hơn bởi mỗi nét bút đã cấu thành bốn chữ, bởi thứ ngưng tụ trong mỗi nét bút. Trong mỗi con chữ như ẩn tàng một linh hồn không cam chịu cô tịch, một con cuồng long đang gào thét! Trình độ thư pháp của Đan Phụng Lâm không bằng Đan Nguyệt Hối, cô không thể hiểu sâu xa như ông, nhưng ngay lúc cô nhìn vào bốn chữ, cô thấy máu mình như đang bốc hơi vậy, trong chớp mắt đã bị bốn chữ đại tự đó đốt cháy. Ngọn lửa bừng bừng như muốn thiêu rụi cô, khiến cô bất giác đỏ bừng mặt mũi, hận không thể tìm một nơi mà hét toáng lên.
“Hảo tự! Hảo tự! Có thể đưa linh hồn vào từng con chữ thế này, khắp thiên hạ chắc chỉ có sư phụ ta làm được!” Đan Nguyệt Hối không khỏi tán thưởng. “Không phải chứ, ông, sao ông có thể so cậu ấy với Đỗ gia gia được! Như thế có khoa trương quá không?” Đan Phụng Lâm tuy đã thừa nhận bốn chữ trên không phải tầm thường, nhưng nếu đem so với người có địa vị chẳng khác gì thần linh trong lòng cô – Đỗ Diệu Sinh thì quả thực khiến cô chịu không nổi.
Đan Nguyệt Hối ha ha cười nói: “Có thể so sánh hay không, chẳng bao lâu nữa cháu sẽ biết! Nói thực cho cháu, Đỗ gia gia của cháu mấy ngày nữa sẽ đến nhà ta, đến lúc ấy tự cháu đi hỏi ông ấy xem!”, “Đỗ gia gia sắp đến sao? Thật không ạ?” Đan Phụng Lâm kích động hỏi. Đan Nguyệt Hối cười đáp: “Cái này ông có thể gạt cháu sao?” Nói rồi nhìn Tử Minh bảo: “Tử Minh, cháu còn chưa lạc khoản * cho bức tranh chữ này!”
“Lạc khoản?” Lục Tử Minh ngẩn người, cầm cây bút ngập ngừng giơ lên. Một lúc sau, tay phải cậu vung khẽ, ở góc dưới bên phải của hàng chữ có thêm hai chữ cổ triện(2) nhỏ: Long Ẩn. Đan Nguyệt Hối trông thấy không khỏi vỗ tay khen: “Hay lắm! Long ẩn tại thế, không cầu danh lợi! Mang một phần chí khí thoát li thế tục, hay! Tử Minh, bức tranh chữ này phải thuộc về ta đấy nhé, ta sẽ treo nó trong phòng, làm bảo vật trấn tiệm!” Lục Tử Minh khẽ cười không nói gì.
“Đúng rồi, Phụng Lâm, ngày mai khai giảng rồi, ông đã báo lớp cho Tử Minh. Tranh thủ vẫn còn thời gian cháu hãy đưa Tử Minh đi mua quần áo, nhân tiện sửa sang đầu tóc cho nó, để dài thế này đến trường sẽ khiến người ta sợ chết!” Đan Nguyệt Hối bảo. Đan Phụng Lâm có chút không bằng lòng, nhìn mái tóc dài của Lục Tử Minh đầy ngưỡng mộ nói: “Không được! Ông xem tóc của cậu ấy bây giờ rất là hoành tráng, giống hệt đấu sĩ thần thánh Tử Long, sao cứ nhất định phải cắt ngắn?” Đan Nguyệt Hối lắc đầu: “Ta có nghe nhầm không đấy? Tóc là tóc của Tử Minh, ta đang hỏi ý kiến cậu ấy chứ liên quan gì đến cháu?”
Đan Phụng Lâm trừng mắt nhìn Lục Tử Minh, thái độ rất rõ ràng: “Cậu mà cắt đi là đắc tội với tôi, cậu xem làm thế nào thì làm!”. Lục Tử Minh cười khổ nói: “Hay là không cần cắt đâu, để bao nhiêu năm nay cháu cũng quen rồi!” Đan Nguyệt Hối hết cách nhìn Đan Phụng Lâm đang dương dương tự đắc nói: “Thôi! Đã là rồng thì tất nhiên phải có cái uy nghiêm của rồng.”
Bao nhiêu ngày rồi, đây là lần đầu tiên Đan Phụng Lâm đưa Lục Tử Minh lên phố. Cô nàng xem chừng còn hứng chí hơn cả Tử Minh. Lục Tử Minh bấy giờ vẫn mặc bộ đồ thể thao màu đỏ của Đan Phụng Lâm, đi cùng cô chẳng khác gì hai chị em gái. Hơn nữa một người xinh đẹp đẫy đà , một người lanh lợi dễ thương, đi trên phố đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn. Bước vào một cửa hàng nổi tiếng, cô bán hàng không hỏi han câu nào đã dẫn thẳng hai người đến khu bán đồ nữ, không ngừng giới thiệu cho họ các thể loại quần áo nữ thời trang nhất, thỉnh thoảng còn lấy một bộ ướm lên mình Lục Tử Minh, khen nức nở.
Tử Minh nóng bừng mặt, Đan Phụng Lâm chỉ đứng một bên cười khanh khách, gần như không có ý nói rõ sự hiểu nhầm hộ Tử Minh, Lục Tử Minh mấy lần định mở mồm, nhưng lại sợ phải nhìn thấy vẻ kinh ngạc và kì quái của cô bán hàng sau khi biết rõ chân tướng sự việc. Quay đầu nhìn Đan Phụng Lâm mấy lượt, Đan Phụng Lâm lại cứ hữu ý vô ý lảng tránh ánh mắt của cậu. Lục Tử Minh biết Đan Phụng Lâm đang lôi mình ra làm trò cười, cậu hừ nhẹ một tiếng, vòng qua cô bán hàng đi thẳng đến khu bán đồ nam, tùy ý lôi ra một cái áo khoác Jacket đen và một chiếc quần khá rộng, bước vào phòng thử đồ dưới con mắt kinh ngạc của cô bán hàng.
Mấy phút sau, cửa phòng thay đồ mở ra, Lục Tử Minh hai tay đút túi quần ung dung bước ra, thân trên mặc áo Jacket đen, thân dưới mặc quần âu, biểu lộ hoàn hảo thân hình có thể nói là hoàn mĩ của Lục Tử Minh. Chân xỏ một đôi giày Nike đen, toàn thân Lục Tử Minh như một ngôi sao trong đêm tối, nhất là mái tóc đen nhánh đó, gió lạnh từ máy điều hòa nhiệt độ thổi bay mấy lọn phiêu phất trong không trung, càng khiến cậu toát ra một khí thế mê người kì lạ. Cô bán hàng không nhịn nổi a lên một tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ chấn động. Đan Phụng Lâm lại có một cảm giác thót tim rất không thoải mái, nhủ thầm: “Nếu đưa cái thứ ‘yêu nghiệt’ này đến trường, cái đám hoa si ở trường chắc phát điên lên mất!”
Deadiedum chú:
(1) : Người viết chữ hoặc vẽ tranh đề tên, họ, năm tháng ở trên bức trướng hoặc bức tranh gọi là lạc khoản
(2) Chữ cổ triện : Phân thành đại triện và tiểu triện
Đại triện: Là chữ viết của các nước thời xuân thu chiến quốc, thiên về nét thon dài
Tiểu triện: có từ sau khi Lý Tư (thời Tần) được giao nhiệm vụ thống nhất văn tự chữ viết các nước. Chữ tiểu triện có hình dáng vuông vức hơn!”
Chương 12: Địch tranh hợp tấu
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Khi Đan Phụng Lâm và Lục Tử Minh đi ra, thuận đường rẽ qua một quầy bán kính đen. Lục Tử Minh giơ tay nhấc một cặp kính đeo lên. “Oa!” Lập tức cậu đã gây ra đại họa. Lần này người thốt lên kinh ngạc không chỉ có mình cô bán hàng nữa, mà gần như cả quầy hàng trong phút chốc đều đổ dồn mắt về phía cậu, không ngớt ồ lên. Có người kích động chạy lại muốn xem rốt cuộc là vị minh tinh nào xuất hiện.
Cặp kính râm che khuất đôi mắt trong sáng như nước hồ thu của Lục Tử Minh, tròng kính đen choán gần hết khuôn mặt cậu, càng làm tôn lên toàn thân bộ đồ màu đen của cậu. Một thứ khí chất lạnh lùng bất chợt thăng lên đến cực điểm. Đan Phụng Lâm cũng không thể không động lòng được nữa, đứng ngây ra như đá giống hệt đại đa số mọi người. Lục Tử Minh lúc ấy mới để ý đến sự khác thường xung quanh, trong lòng thấp thỏm đi đến bên Đan Phụng Lâm hỏi nhỏ: “Sao thế?” Đan Phụng Lâm sững người, sau đó kéo tay Lục Tử Minh, dùng hết sức lực kéo cậu ra khỏi cửa hiệu. Lục Tử Minh bị kéo chạy một lúc lâu mới dừng lại.
“Sao thế, sao thế cái gì? Cậu là tên ngốc! Ai bảo cậu đeo cặp kính râm đó vào chứ?” Đan Phụng Lâm thở hồng hộc một hồi không nhịn nổi quát Lục Tử Minh. Tử Minh nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ cái đó không được đeo?” Nói rồi đưa tay gỡ cặp kính râm xuống, Đan Phụng Lâm ngăn cậu lại một cách vô thức, chỉ thấy để thế này trông Tử Minh đẹp trai quá, đẹp đến nỗi cô không nỡ để cậu gỡ kính xuống.
“Thế là thế nào?” Lục Tử Minh càng thêm nghi hoặc, không thể đeo cũng không thể gỡ, cậu bắt đầu luống cuống. Đan Phụng Lâm lúng búng hồi lâu nói: “Bỏ đi bỏ đi! Đã đeo lên rồi thì cứ đeo tiếp! Có điều em phải nhớ kĩ cho chị, khi đến trường có chết cũng không được đeo cặp kính này lên!”. “Tại sao?” Lục Tử Minh ngập ngừng hỏi. Đan Phụng Lâm tức tối quát: “Ở đâu ra lắm cái tại sao thế? Chị nói không đeo là không được đeo!” Nhìn bộ dạng ngây ngô của Lục Tử Minh, Đan Phụng Lâm nghĩ thầm: “Chả lẽ lại nói cậu ta đeo kính râm lên thực sự quá đẹp trai, đẹp đến không chịu nổi?”
Khi đi Lục Tử Minh mặc đồ con gái, tỉ lệ ngoái nhìn là một trăm phần trăm, lúc về thay đổi sang quần áo con trai, tỉ lệ ấy đã tăng lên đến 200%. Trông đám con gái nhìn Lục Tử Minh như si như dại, Đan Phụng Lâm rất bức xúc, có cảm giác muốn nhốt Tử Minh ở nhà cả ngày, suốt đời không cho ra ngoài. Đối mặt với nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Lục Tử Minh cho dù vốn tính thong dong cũng không chịu nổi, bất giác gia tăng cước bộ, cuối cùng hai người cũng về được đến nhà.
Ngày mai đi học rồi, Lục Tử Minh hứng phấn không ngủ được. Đứng trên ban công thưởng thức ánh sáng của những ngọn đèn bên ngoài, chan hòa cùng tầng sao lấp lánh, Lục Tử Minh cảm thấy toàn bộ con người cậu như sắp bay lên. Bất chợt một tiếng đàn tranh du dương vang lên trong bầu tĩnh lặng, như thể giao long phá vỡ tầng mây, khiến người ta tâm thần chấn động. Lục Tử Minh nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng nhạc, đó chính là một ngôi biệt thự khác, khi ấy đèn đuốc sáng trưng. Nhìn từ xa bóng người nườm nượp, có vẻ không ít người tụ tập ở đó. Lúc ấy cửa phòng Lục Tử Minh bất chợt bị dộng ầm ầm, cậu đành quay người đi ra mở cửa. Chắc trong thiên hạ này chỉ có mình Đam Phụng Lâm là dám hành hạ cánh cửa phòng cậu như thế. Mở của ra, quả nhiên Đan Phụng Lâm đang đứng bên ngoài, thần sắc vô cùng vội vã. Lục Tử Minh chau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”. Đan Phụng Lâm vừa chỉ tay ra bên ngoài vừa hổn hển nói: “Mau! Mau! Cô Diệp lại gảy đàn cổ tranh rồi, cả tháng cô ấy chỉ gảy có một lần thôi đấy, bao nhiêu người ngưỡng mộ đến nghe, ông bà đều đã đi cả rồi, chị đến gọi em! Nhanh lên, cô Diệp chơi đàn hay lắm!”
Lục Tử Minh khẽ cười nói: “Ở nhà cũng nghe được, tại sao cứ phải đến trước nhà cô ấy? Hơn nữa chị không thấy không khí trong nhà thanh tĩnh, còn ngoài đó hỗn tạp lắm sao?” Đan Phụng Lâm ngẩn người trước câu nói của Lục Tử Minh, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ vì sao để nghe cô Diệp đàn lại nhất định phải đến nhà cô ấy, lúc đó nghe Tử Minh nói lại cảm thấy không biết làm thế nào. Tiếng đàn bên ngoài càng lúc càng vang lên réo rắt, Lục Tử Minh mỉm cười bảo: “Chi bằng chúng ta cùng lên ban công nghe?” Nói rồi tránh đường cho Đan Phụng Lâm đi vào.
Đan Phụng Lâm lúng túng bước theo Lục Tử Minh vào phòng đi đến ban công. Tiếng đàn du dương réo rắt theo gió đêm truyền đến. Tiếng đàn rất tuyệt diệu, Đan Phụng Lâm vừa thả mình trong làn gió đêm nhè nhẹ, vừa lim dim mắt, để mặc tiếng đàn đưa hồn mình bay bổng giữa màn đêm. Lục Tử Minh tinh tế thưởng thức tiếng đàn tranh dạt dào lúc hư lúc thực, bị kĩ năng chơi đàn tuyệt diệu của người gảy làm cảm động. Từng giọt đàn thấm vào trong tim cậu khiến cậu động lòng, đưa tay tóm bắt trong hư không, cây sáo tử trúc từ bên hông bay lên lọt vào trong lòng bàn tay cậu. May mà lúc ấy Đan Phụng Lâm đang bị tiếng đàn hấp dẫn, không hề chú ý đến cảnh tượng kinh người này, nếu không chắc sẽ sợ chết khiếp.
Hòa cùng tiết tấu tiếng đàn, Lục Tử Minh từ từ đưa cây sáo tử trúc lên môi, lặng lẽ chờ đợi. Khi tiếng đàn tranh lại một lần nữa lên đến cao trào, nhưng cơ hồ hơi đuối sức, Lục tử Minh liền vận khí tức, một tiếng sáo êm ái dễ nghe bất chợt vang lên, dìu dắt tiếng đàn tranh mãnh liệt lên đến đỉnh cao. Khi tiếng sáo cất lên, Lục Tử Minh có cảm giác tiếng đàn dường như ngập ngừng giây lát. Cậu khẽ cười, tiếng sáo lại càng uyển chuyển, như chim phượng uốn lượn giữa tầng không, chờ đợi “Hoàng” tung cánh cùng bay với nó. Tiếng đàn tranh hiểu ý tiếng sáo, sau phút ngập ngừng lại càng du dương uyển chuyển hòa hợp với tiếng sáo, cùng nhau vỗ cánh giữa trời cao trong niềm hoan lạc.
Trong tiếng đàn tranh du dương động lòng người bất chợt có thêm tiếng sáo, tất cả mọi người bất giác chấn động. Đan Phụng Lâm đang nhắm mắt chợt cảm thấy tiếng sáo cơ hồ cách mình không xa, hơi hé mắt nhìn, kinh ngạc phát hiện ra chủ nhân của tiếng sáo lại chính là Lục Tử Minh bên cạnh. Nhìn Lục Tử Minh nhắm mắt vong tình thổi lên cây sáo tử trúc, cổ tranh và sáo hòa điệu tuyệt vời réo rắt bên tai, Đan Phụng Lâm càng thêm chấn động. Lục Tử Minh giống như một thứ bảo vật chưa được khai quật, gây cho cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác!
Chương 13: Cô gái hung dữ
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Cô Diệp thực ra không mang họ Diệp, chỉ vì chồng cô họ Diệp nên vẫn được mọi người gọi là bà Diệp! Họ gốc của cô rất ít người biết. Cô vốn họ Nguyệt, tên Như. Xuất thân của cô chỉ e ngoài chồng cô ra thì không ai hay biết. Cổ tranh là thứ nhạc khí cô yêu thích nhất suốt bao năm nay, đã đắm chìm trong nó mấy chục năm rồi! Ba năm trước cô tình cờ có được bản thượng cổ danh khúc “Phụng cầu Hoàng”, liền dọn đến đây dốc lòng tu luyện. Nhưng khúc “Phụng cầu Hoàng” này quả thực tinh diệu dị thường, mỗi lần gảy lên phải tích đủ tinh thần lực của một tháng, do đó mà tiếng nhạc tuyệt diệu dễ nghe đó đám Đan Phụng Lâm cả tháng chỉ được nghe một lần.
“Phụng cầu Hoàng”, “Phụng cầu Hoàng”, từ cái tên cũng có thể nhìn ra, Phụng và Hoàng phải hợp tấu mới có thể hài hòa đến cực điểm, đạt đến cảnh giới hoàn mĩ. Nói cách khác, tiếng đàn tranh của Nguyệt Như mới chỉ là Phụng, còn Hoàng vẫn phiêu du nơi đâu không thể kiếm tìm. Tuy tiếng đàn dưới đôi tai mọi người đã như si như say, êm ái tuyệt vời, nhưng Nguyệt Như chỉ thấy giống như một món bảo bối không hoàn chỉnh, một miếng bạch ngọc bị hoen ố, trong lòng đầy nỗi tiếc nuối không nói thành lời.
Hôm nay, với sự xuất hiện của tiếng sáo bí ẩn, giống như Phụng vượt qua trăm ngàn khổ ải tìm được Hoàng vậy, Nguyệt Như trong lòng thổn thức, đôi con ngươi vì quá kích động mà lấp lánh lệ quang. Tiếng sáo xuất hiện đã bổ sung hoàn hảo cho sự không trọn vẹn, thể hiện được hết vẻ đẹp của Phụng cầu Hoàng. Dưới sự dẫn dắt của tiếng sáo, ngón tay Nguyệt Như không ngừng lướt trên cây cổ tranh, bóng ngón tay loang loáng đem theo thanh âm êm ái vút lên tận trời cao hóa thành chim phụng, tìm kiếm bóng dáng của “hoàng” giữa không gian vô tận.
Đột nhiên “hoàng” cất tiếng kêu lảnh lót chấn động cả đất trời, ở phía trời đông lấp lánh hàng vạn đạo hoa quang, thần điểu trong truyền thuyết đã xuất hiện, dang đôi cánh đẹp đẽ nhất bay về phía phượng. Trong đầu Nguyệt Như không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng ấy, khiến cô xúc động gần như mất tự chủ. Nhạc sinh ra từ lòng người, dưới sự cảm hóa bởi tiếng nhạc chứa đựng tình ý sâu xa của Nguyệt Như, dường như tất cả mọi người cũng trông thấy cảnh tượng mà cô đang nhìn thấy. Sức lay động chẳng khác nào một hòn đá ném xuống mặt hồ, làm gợn sóng không ngừng lan tỏa.
“Hay quá!” Đan Phụng Lâm không kìm được kêu lên khe khẽ, một giọt nước mắt long lanh rớt xuống từ đôi mắt đẹp. Không ai biết cái hay cô thốt lên là chỉ âm nhạc, điệu múa của Phụng và Hoàng, hay là cả hai! Lục Tử Minh hân hoan hạ cây sáo xuống nói: “Không ngờ trên đời này còn có tiếng đàn tranh tuyệt diệu như vậy! Một khúc Phụng cầu Hoàng thật xứng danh tuyệt khúc!” Mặc dù tiếng đàn và tiếng sáo đã ngừng lại từ lâu, nhưng chưa một ai thoát khỏi ý cảnh dạt dào, đến tận khi Phụng và Hoàng đã mất hút trong không trung, đám đông mới từ từ tỉnh lại.
Nguyệt Như – người quý phụ trung niên đã đầm đìa nước mắt, mọi người đều nghĩ cô bị chính tiếng đàn của mình làm cảm động, không ai biết rằng cô thực sự cảm động bởi sau bao sự chờ đợi dai dẳng, cuối cùng cũng đón được Hoàng trở về sau nhiêu ngày li biệt. “Diệp phu nhân, cả đời tôi chưa từng được nghe tiếng cổ tranh hoàn mĩ như thế bao giờ. Cả tiếng sáo đó cũng êm ái tuyệt đỉnh, tựa như kết hợp hoàn hảo với tiếng đàn! Diệp phu nhân, chỉ không biết người thổi sáo là ai? Sao không để chúng tôi gặp mặt?” Trọng Mai cảm động nói với Nguyệt Như.
Thần sắc Nguyệt Như đầy tiếc nuối nói: “Đêm nay chỉ được nghe tiếng sáo chứ không thấy bóng người, tôi nghĩ nhất định người đó không muốn xuất hiện!” Sau đó nhìn đám đông nói: “Hôm nay tôi không được khỏe, xin phép không chào hỏi mọi người, xin mọi người ai về nhà nấy thôi.” Nghe Nguyệt Như nói thế, mọi người tuy còn chưa thỏa mãn nhưng vẫn phải đứng dậy. Trước khi đi, Đan Nguyệt Hối bất chợt quay đầu nói: “Diệp hiệu trưởng, chuyện thằng cháu Tử Minh của tôi ngày mai đến học trường cô xin cô chớ quên!” Nguyệt Như gật đầu đáp: “Yên tâm đi, cháu của Đan Nguyệt Hối tôi đâu dám khinh mạn, tôi đã sắp xếp cho nó vào lớp tốt nhất rồi!” Đan Nguyệt Hối cảm kích nói: “Xin cảm ơn cô!”
--------------------------
Lục Tử Minh chau mày nhìn cô nàng Đan Phụng Lâm đang không ngừng rơi nước mắt nói: “Em thổi khó nghe đến thế sao? Khiến chị ra nông nỗi này!” Đan Phụng Lâm ngẩng đầu lườm cậu đáp: “Tôi cảm động đấy đã được chưa?” Lục Tử Minh cười ha ha, không đôi co với cô nữa nói: “Chị có thể hứa với em một chuyện được không?” Đan Phụng Lâm ngẩn người, ngước đầu nhìn biểu hiện cực kì nghiêm túc, thành thật của Lục Tử Minh, khiến cô không khỏi chăm chú hẳn lên : “Nói đi!”
Lục Tử Minh quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Đừng đem chuyện em thổi sáo hôm nay nói ra ngoài, hãy để nó trở thành một bí mật!” Đan Phụng Lâm ngạc nhiên hỏi: “Tại sao, em thổi hay như thế, chẳng lẽ lại không muốn tất cả mọi người được biết?”. Lục Tử Minh lắc đầu đáp: “Đừng hỏi tại sao. Chỉ cần đồng ý với em có được không?” Đôi mắt lấp lánh có thần của Lục Tử Minh khiến Đan Phụng Lâm căn bản không thể thốt ra được tiếng nào, giằng co mãi rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Lục Tử Minh hài lòng nở nụ cười rạng rỡ khiến Đan Phụng Lâm hoảng loạn, cảm thấy vì nụ cười này cô có làm gì cũng đáng….( ẻm thứ 3 sau Long Sảnh và Lam Tâm - deadiedum)
Ngày hôm sau là ngày khai giảng nhận lớp, nghĩ đến việc sắp được đi học, Lục Tử Minh hưng phấn cả đêm mất ngủ! Nhưng với cảnh giới tu vi rất thâm hậu của cậu, cho dù một đêm không ngủ thì tinh thần vẫn phơi phới như thường, không có vẻ gì phờ phạc. Ngược lại Đan Phụng Lâm hai mắt thâm quầng bước ra khỏi phòng. Đêm qua cô cứ trằn trọc mãi, trong đầu toàn hình ảnh Lục Tử Minh, giày vò cô nàng cả đêm thức trắng.
“Phụng Lâm, đêm qua cháu ngủ không ngon à? Mặt mũi hôm nay sao lại thành ra thế kia?” Trọng Mai vừa rót sữa cho Đan Phụng Lâm vừa hỏi. Đan Phụng Lâm vừa nghe thế liền vội vã mở hộp trang điểm ra nhìn, lập tức thất thanh kêu lên: “Trời ơi! Thế này cháu đến trường làm sao được, lũ khốn đó sẽ cười cháu chết mất!” Nhìn bộ dạng cuống quýt của Đan Phụng Lâm, Lục Tử Minh nghi hoặc hỏi: “Sao đêm qua chị không ngủ?” Bản thân mất ngủ là vì Lục Tử Minh, mà lúc ấy Lục Tử Minh lại dám mở miệng hỏi, Đan Phụng Lâm liền hầm hầm tức giận nói: “Đều vì tên khốn ngươi đấy! Được, vốn đã định chung sống hòa bình với cậu, nhưng bây giờ cậu đã dám đối đãi với tôi như thế, đừng trách tôi không khách khí! Lục Tử Minh, cậu cứ chờ đấy mà xem!”
Nhìn Đan Phụng Lâm làu bàu không dứt, Lục Tử Minh tức xì khói, ấm ức lẩm bẩm: “Để xem ai trêu ai nào! Con gái thật là một loài đáng sợ!”!
Chương 14: Mĩ nữ tranh giành
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Trên đường đến trường, nếu không phải vì cần Đan Phụng Lâm dẫn đường thì Lục Tử Minh đã sớm tránh xa cái bao thuốc nổ này. Thuốc nổ khác phải châm ngòi mới nổ, nhưng thứ thuốc nổ này lại khác, không điểm cũng nổ, mà còn không biết sẽ nổ lúc nào, muốn nổ là nổ, một khi đã nổ là khiến cậu tanh bành. Lục Tử Minh cả đời lần đầu tiên đi học, lần đi học này đã để lại trong cậu những ấn tượng không thể phai mờ.
“Cậu có đi nhanh hơn một chút được không? Nếu bị cậu hại làm cho mới khai giảng đã đi muộn thì tôi sẽ giết cậu!” Trước tiếng càu nhàu của Đan Phụng Lâm, Lục Tử Minh vội vã tăng tốc. “Nhanh gì mà khiếp thế? Bao nhiêu xe thế này lỡ cậu bị đâm thì tôi biết ăn nói với ông bà thế nào?” Tử Minh thấy đầu óc quay cuồng, vội vàng giảm tốc, đi song song với Đan Phụng Lâm. “Đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa, tôi còn chưa đủ phiền phức hay sao?”. Lục Tử Minh đóng băng, nhanh không được, chậm không được, không nhanh không chậm cũng không xong, cậu gần như không biết phải đi thế nào, đứng ngẩn một chỗ.
Nhìn bộ dạng ảo não của Lục Tử Minh, Đan Phụng Lâm cuối cùng cũng được trút giận, trong lòng nhẹ nhõm suýt chút nữa thì phá ra cười. Lo lắng bồn chồn, cuối cùng Lục Tử Minh cũng trông thấy bóng dáng ngôi trường, bất giác toàn thân như trút gánh nặng, thầm quyết định sau này có chết cũng không đi học cùng Đan Phụng Lâm nữa.
Hôm nay là ngày nhận lớp, học sinh mới nhìn đông ngó tây đầy thích thú xa lạ, còn lũ ma cũ thì khí thế dương dương, mặt đeo vẻ khinh thường. Phong thái y hệt cũng đang thể hiện trên người Lục Tử Minh và Đan Phụng Lâm. Lục Tử Minh còn bỡ ngỡ hơn cả học sinh mới, người ta có mới cũng chỉ là chuyển từ trường này sang trường khác, nhưng cậu thì đúng là lần đầu đến trường, đương nhiên thấy tò mò với mọi thứ. Đặc biệt được ở gần rất nhiều người cùng trang lứa là chuyện cậu chưa từng trải qua bao giờ, không khỏi dáo dác nhìn khắp xung quanh. Đan Phụng Lâm khinh khỉnh nhìn Lục Tử Minh, chỉ thiếu điều ghé tai mắng cậu là đồ hai lúa!
“Ôi chao, đây chẳng phải là Phụng hoàng đanh đá Đan Phụng Lâm sao? Một mùa hè không gặp, cô cũng phát phì ra đấy, da dẻ cũng đen sầm đi, xem xem, loang lổ cả ra kìa….ồ, ngực cũng nhỏ hẳn lại, mông thì teo tóp….” Một giọng nói chói tai từ bên cạnh hai người vang lên. Đan Phụng Lâm lập tức biến sắc, ngẩng đầu nhìn chủ nhân giọng nói – một cô nàng cũng có thể coi là xinh đẹp mĩ miều. Đan Phụng Lâm lạnh lùng bảo: “Ngô Quỳnh Ngọc, chó ngoan không chắn đường, cô đã nghe nói bao giờ chưa? Mau tránh ra!” Khuôn mặt yêu kiều đó lập tức sầm xuống, đang định mắng mấy câu đột nhiên trông thấy Lục Tử Minh đang đứng bên ngó nghiêng dáo dác, hai mắt liền sáng lên, trong lòng không khỏi rung động, không thèm để ý đến Đan Phụng Lâm nữa mà cứ nhìn Lục Tử Minh đắm đuối, dịu dàng nói: “Này em, em mới đến phải không?”
Lục Tử Minh đối xử với người khác rất nhu hòa, rất hiếm khi làm mặt lạnh với ai, hôm nay Ngô Quỳnh Ngọc lại tươi cười như thế, người lại xinh đẹp, Lục Tử Minh đương nhiên càng không thể làm mặt lạnh với người ta được, vội vàng nở nụ cười rạng rỡ nói: “Vâng ạ! Mong chị quan tâm giúp đỡ!” Tiếng gọi chị của Lục Tử Minh khiến Ngô Quỳnh Ngọc vui mừng quên cả tức giận, cười nói: “OK, không vấn đề gì! Chị tên là Ngô Quỳnh Ngọc, còn em?”. Ngô Quỳnh Ngọc mở miệng ra là xưng chị, rõ ràng có ý khiến mối quan hệ giữa hai người thít lại. Đan Phụng Lâm lẽ nào lại không nhìn ra mánh khóe của cô ta! Thêm vào đó, thấy Lục Tử Minh nhiệt tình với cô ta như vậy thì càng bất mãn, quát: “Lục Tử Minh, cậu không phải đi nhận lớp sao?” Nói rồi kéo tay Lục Tử Minh đi về phía trước.
Lục Tử Minh nhìn Ngô Quỳnh Ngọc mà cười khổ, trong mắt Ngô Quỳnh Ngọc, Đan Phụng Lâm lập tức biến thành một mụ phù thủy đáng ghét, còn Lục Tử Minh thì lại hóa thành một chàng hoàng tử cần cô nàng cứu giúp. Cô liền phăng phăng bước đến trước mặt Đan Phụng Lâm chắn đường nói: “Chuyện cậu ấy nhận lớp không cần cô phải lo, tự tôi sẽ dẫn cậu ấy đi, cô mau buông cậu ấy ra !” Nói rồi quay sang Lục Tử Minh ngạo nghễ nói: “Em à, không phải sợ, có chị ở đây cô ta không dám bắt nạt em đâu!” Lục Tử Minh từ lâu đã muốn thoát khỏi móng vuốt của Đan Phụng Lâm, vội vàng gật lấy gật để. Điều đó càng khiến Ngô Ngọc Linh được cổ vũ, chỉ hận không thể đẩy ngã Đan Phụng Lâm, sau đó đưa hoàng tử cùng về tổ uyên ương.
Đan Phụng Lâm cười lạnh nói với Ngô Quỳnh Ngọc: “Con gái con đứa đến tên người ta còn không biết mà đã dám mở miệng một điều em hai điều em, đúng là không biết ngượng!” Ngô Quỳng Ngọc dù sao cũng là con gái, cũng thấy hơi xấu hổ, nghe thế mặt nóng bừng lên. Lục Tử Minh sao nỡ nhìn “chúa cứu thế” của mình bị ức hiếp như vậy, vội nói: “Chào chị, em là Lục Tử Minh!”. Lời của Lục Tử Minh đã chọc giận Đan Phụng Lâm một cách triệt để, cô quát ầm lên: “Lục Tử Minh, cậu muốn chết hả?”
Lần này đến lượt Ngô Quỳng Ngọc tức cười, nhìn Lục Tử Minh tít mắt nói: “Thì ra em tên là Lục Tử Minh, tên hay quá!” Nói rồi quay sang Đan Phụng Lâm: “Bây giờ cô thả người được chưa?” Đan Phụng Lâm tức giận hừ lên một tiếng: “Nó chỉ là em lớp dưới của cô, nhưng lại là em trai tôi, sống ở nhà tôi! Ông tôi bảo tôi trông nom nó, nó phải nghe lời tôi, đi theo tôi!” Nói xong quay sang quát Lục Tử Minh: “Lục Tử Minh, mau chào tạm biệt bà chị học quý hóa của cậu!”
Lục tử Minh chau mày nói: “Nhưng chị chẳng đã nói có chết cũng không nhận em là em cơ mà! Hơn nữa em cũng không muốn làm em chị, chị hung dữ quá!” Lời Lục Tử Minh nói khiến Đan Phụng Lâm thấy mất mặt, trong lòng hận vô cùng nói: “Được được được! Cậu muốn đi với chị học của cậu chứ gì? Được thôi, các người cẩn thận đấy, tôi sẽ khiến các người nếm đủ mùi đau khổ trong cái trường này!”. Dứt lời đẩy Lục Tử Minh sải bước bỏ đi.
Ngô Quỳnh Ngọc đỡ lấy Lục Tử Minh, hỏi đầy quan thiết: “Em không sao chứ?”, Lục Tử Minh lắc đầu cảm kích nói: “Cảm ơn chị!”. Ngô Quỳnh Ngọc tươi cười vỗ vai cậu nói: “Chị là chị học của em, nói những cái ấy làm gì? Nhưng thế lực của Đan Phụng Lâm ở trường rất lớn, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, không nên dây với cô ta!”. Lục Tử Minh chau mày, trong lòng có phần không hiểu, trường học là nơi học hành sao lại có thế lực gì đó được? Thấy Lục Tử Minh chau mày Ngô Quỳnh Ngọc cứ tưởng cậu đang lo lắng, cười tươi nói: “Yên tâm đi, chị cũng không phải hạng dễ bắt nạt đâu, có chị bảo vệ em, bảo đảm em sẽ không xảy ra chuyện gì!”. Lục Tử Minh nhìn cô nàng cười rạng rỡ: “Cảm ơn chị!”. Nụ cười ấy khiến con tim Ngô Quỳnh Ngọc lâng lâng như trên chín tầng mây. (Ẻm thứ 4 đấy! Cha nội sát gái quá!! – Deadiedum)
Chương 15: Hai băng nhóm của trường
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
“Được rồi! Hay là chị dẫn em đi nhận lớp đã nhé! Em học lớp nào?” Ngô Quỳnh Ngọc tươi cười hỏi Lục Tử Minh. Lục Tử Minh chau mày lẩm bẩm: “Em cũng không biết! Em phải đến gặp hiệu trường trước, gặp rồi mới biết được!”. Ngô Quỳnh Ngọc cũng chau mày đáp: “Thế em có giấy thông báo không?”, Lục Tử Minh nhún vai: “Không có!”. Ngô Quỳnh Ngọc bảo: “Thế hả! Vậy được, chị sẽ đưa em đi gặp hiệu trưởng!”. Nói rồi kéo tay Lục Tử Minh tự nhiên như không, như thể Tử Minh thực sự là em trai của mình vậy. Lục Tử Minh vốn đã cảm thấy hơi bất ổn, nhưng thấy sắc mặt Ngô Quỳnh Ngọc rất tự nhiên, không hề có cảm giác gì khác thường liền đi theo cô nàng.
Đan Phụng Lâm đứng trên lầu chăm chú nhìn hai người, lúc này trông thấy hai người tay trong tay nói nói cười cười, trong lòng vô cùng bực bội, nghiến chặt răng nói: “Lục Tử Minh tên khốn kiếp! Cứ chờ đấy tôi sẽ xử cậu! Đồ sắc lang đáng chết!”, “ Chị cả, ai chọc bà chị mà tức khí thế, nói cho thằng em, em xử nó cho bà chị!”. Người nói chuyện là Lưu Thiên, một gã nhà giàu. Bộ mặt tương đối bảnh bao, lại là kẻ lắm tiền nên rất có ảnh hưởng trong trường học, trong tay tập hợp một đám công tử nhà giàu. Gã đối với Đan Phụng Lâm không phải dạng si mê thông thường, lúc nào cũng đối với cô hết sức ân cần, hoàn toàn mặc kệ Đan Phụng Lâm có thích hay không. Lâu dần Đan Phụng Lâm cũng thành quen, giữa hai người hình thành một mối quan hệ kì lạ không giống yêu đương cũng chẳng phải bạn bè.
Đan Phụng Lâm liếc nhìn gã nói: “Cậu còn để ý đến tôi được cơ à? Nhìn đi, tử địch của cậu đến rồi đấy!”. Đan Phụng Lâm chìa ngón tay trắng muốt chỉ xuống dưới lầu bĩu môi nói. Lưu Thiên ngước mắt nhìn ra, trước cổng trường một nhóm người đang bước vào. Dẫn đầu là một thiếu niên dáng người cao ráo, sắc mặt lạnh lùng, tóc dài phiêu phất. Ánh mắt Lưu Thiên lạnh lẽo hẳn xuống. Tạ Hào, công tử nhà thị trưởng thành phố, cậu ấm nổi tiếng, tập trung thủ hạ là một đám con em các quan chức cao, hiệu xưng là băng Thái tử, chuyên môn đối đầu với băng Công tử của Lưu Thiên. Đồng thời gã đó cũng là kẻ đang bám riết theo đuổi Ngô Quỳnh Ngọc, si mê cô nàng chẳng kém gì Lưu Thiên mê Đan Phụng Lâm.
“Phì!” Lưu Thiên căm ghét nhổ một bãi nước bọt, lạnh lùng nói: “Thật là ngứa mắt!”, Đan Phụng Lâm có phần nghi hoặc cười nói: “Đã hai năm rồi, kể từ khi bước vào cổng trường các cậu đã bắt đầu gườm nhau, rốt cuộc là vì cái gì vậy?”. Lưu Thiên tủm tỉm cười nhìn cô không đáp mà hỏi lại: “Cậu thì sao? Cậu với Ngô Quỳnh Ngọc cũng không thù không oán, sao cũng cứ gườm nhau đến tận bây giờ?”, Đan Phụng Lâm lườm gã một cái nói: “Đó là vì lũ con trai các cậu rỗi hơi, không có chuyện gì làm bày ra cái trò xếp hạng mĩ nữ, không ngớt cãi nhau giữa hai chúng tôi ai đẹp hơn, lâu ngày hai chúng tôi vốn chẳng có gì mà quan hệ cứ ngày một xấu!”
Lưu Thiên lắc đầu nói: “Có người nói anh hùng có thể đội trời chung! Những chuyện như thế này khi xuất hiện thông thường là hai anh hùng trời Nam đất Bắc, hỗ trợ chứ không xâm phạm lẫn nhau! Nhưng nếu đem họ đặt cùng một chỗ thì có thể nói cách khác là : Một núi không thể có hai hổ!”. Đan Phụng Lâm không nhịn được phì cười: “Thế theo ý cậu thì cậu là anh hùng chứ gì?”, Lưu Thiên hăng hắc cười nói: “Tôi không phải anh hùng nhưng cậu lại đích xác là mĩ nhân! Ha ha….”. Đan Phụng Lâm lườm gã bảo: “Này, tôi nói cho cậu một chuyện, giúp tôi dạy dỗ một người! Nhưng nhất định không được làm thật, chỉ dọa thôi là được, không được làm nó bị thương!”
Nghe Đan Phụng Lâm nói, Lưu Thiên có chút không vui, bực bội nói: “Cậu quan tâm đến hắn như thế, sao còn nhờ tôi chỉnh hắn, chỉ vì muốn gây sự chú ý của hắn à?”. Đan Phụng Lâm vừa nhìn đã biết ngay Lưu Thiên nổi cơn ghen, bất lực nói: “Không phải! Nó là em trai tôi, chỉ là nó không chịu nghe lời, tôi phải dạy dỗ nó! Nếu để nó bị thương, nó về mách ông bà tôi thì tôi thảm to!”. Nghe Đan Phụng Lâm nói vậy, Lưu Thiên yên tâm cười nói: “Thì ra là em rể, thế thì dễ thôi! Nó là ai, nói tên ra đi, bảo đảm sau này nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”. Đan Phụng Lâm quát gã một tiếng, nhưng cái trò đùa này hai năm nay cả hai đã quen, Đan Phụng Lâm cũng không hề để bụng, nói: “Nó tên là Lục Tử Minh, là học sinh mới lớp 10. Nhớ lấy, nhất định không được làm nó bị thương!”. Lưu Thiên ha ha cười: “Chuyện, tôi ra tay cậu cứ yên tâm!”
Ngay lúc Lưu Thiên và Đan Phụng Lâm mật bàn kế sách, Ngô Quỳnh Ngọc đưa Lục Tử Minh đi tìm Diệp hiệu trưởng, cũng chính là Nguyệt Như. Nguyệt Như khi ở trường khác hắn Nguyệt Như lúc gảy đàn, trở nên ôn nhu, hòa ái, vừa giống người thầy tôn nghiêm lại càng giống người mẹ hiền từ. Vừa trông thấy Lục Tử Minh, Nguyệt Như đã có một thứ cảm giác quen thuộc khó tả, chỉ thấy cậu dường như vô cùng gần gũi, nhưng rõ ràng là chưa từng gặp bao giờ! Đương nhiên bà có nằm mơ cũng không ngờ tới, con người bí ẩn đã cùng mình đưa khúc Phụng cầu Hoàng đi đến thăng hoa lại chính là thiếu niên nhỏ nhắn đang đứng trước mắt mình đây. Cảm giác quen thuộc theo bản năng khiến Nguyệt Như nảy sinh một sự hảo cảm mãnh liệt với Lục Tử Minh, dịu dàng cười nói: “Em là…?”
Lục Tử Minh cười đáp: “Hiệu trưởng, chào cô! Em là Lục Tử Minh, là Đan gia gia sắp xếp cho em.”. Nguyệt Như hiểu ra liền cười nói: “Ha ha…thật không ngờ Đan Nguyệt Hối lại có đứa cháu ngoan ngoãn hiểu chuyện như em! Được rồi, cô biết rồi, em được phân vào lớp 10/18, nếu em chưa biết phòng học ở đâu cô sẽ đích thân đưa em đi.”. Lục Tử Minh vội vã mỉm cười đáp lời: “Không cần đâu ạ, có một chị lớp trên đang đợi em ở ngoài, nhờ chị ấy đưa em đi là được!”
“Chị lớp trên?” Nguyệt Như ngẩn người, đánh giá Lục Tử Minh mấy lượt, càng nhìn càng thấy thiếu niên này có sức cuốn hút kinh người, trong lòng không khỏi cười khổ nhủ thầm: “Cũng phải! Lần này không biết sẽ có bao nhiêu cô gái phát điên vì Tử Minh đây.”. Liền gật đầu nói: “Được! Tử Minh, cô nghe ông em nói trình độ văn học của em rất thâm sâu, nhưng Lý, Hóa, Anh ngữ lại rất thiếu sót, em cần phải bổ sung nhiều trên phương diện này! Ngoài việc học hỏi thầy cô ra em cũng có thể hỏi các anh chị lớp trên! Ồ đúng rồi, chị em Đan Phụng Lâm chính là mũi nhọn của trường ta đấy, nhất là môn tiếng Anh, con bé có thể dạy em được, thế mạnh này nhất định không được bỏ lỡ đâu đấy!”
Tử Minh bất giác rùng mình, nhớ lại cái bộ dạng chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi cậu của Đan Phụng Lâm, đi nhờ cô ta dạy dỗ á? Tử Minh vẫn chưa muốn chết! Quay đầu cảm ơn sự nhắc nhở của Nguyệt Như, cậu chuyển thân rời khỏi phòng hiệu trưởng. Ra đến bên ngoài, Ngô Quỳnh Ngọc đang đứng đợi, thấy cậu đi ra vội vàng hỏi: “Sao rồi?”. Lục Tử Minh đáp: “Em được phân vào lớp 10/18”. “Lớp 10/18 á? Khối mười có tống cộng mười tám lớp, em bị phân vào lớp cuối cùng, chẳng phải là cùng một chỗ với cả đám rác rưởi sao?”. “Rác rưởi?” Lục Tử Minh chau mày, không hiểu tại sao Ngô Quỳnh Ngọc lại dùng từ đó để hình dung lớp cậu sẽ học.
Ngô Quỳnh Ngọc nói: “Em đừng bực mình đấy! Trường ta lấy thành tích đầu vào để sắp lớp. Thành tích tốt đều ở các lớp 1, 2, thành tích kém hoặc là chạy cửa sau đều ở các lớp cuối, lớp thứ mười tám, chị thật không dám tưởng tượng bên trong đó rốt cuộc có những loại người gì!”