Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #36  
Old 15-07-2008, 09:49 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 35
Ai biết Nữ Nhi Thành

Đúng là mãnh tượng miền nam, sự điều động lâu la của Nam Cung Nguyệt vừa nhanh chân đúng mức.
Chưa nguội một chén trà, hai mươi tên đại hán áo đen đã có mặt tại xe mì.
Trong đó có hai tên mang hai cái bọc da đựng nước của đám lữ hành vùng sa mạc, trong đó, đầy nhóc huyết chó đen.
Hai tên khác khiêng một cái bao, cũng bằng da, cái bao không lớn mà dài, hai tên đại hán lực lưỡng mà khiêng coi cóng róng không ai biết cái gì trong ấy.
Nam Cung Nguyệt hỏi:
- Mông lão, người và vật đã có đủ rồi, ông bây giờ là Tham Mưu đó nghe.
Mông Bất Danh chỉ tay vào ngôi từ đường:
- Thấy ngôi nhà thờ đó chưa?
Nam Cung Nguyệt quay mình lại:
- Thấy rồi, Thanh Thị Từ Đường. Rồi sao? Vào cúng vái phải không? Hay thề thốt?
Mông Bất Danh bĩu môI:
- Mốc xì, ông nội ta còn chưa cúng nữa là Nè, cho con cháu mang hai túi máu chó rãi chung quanh ngôi từ đường đó, nếu còn, vãi cha nó lên tường luôn.
Nam Cung Nguyệt nhướng mắt:
- Sao? Bọn Bạch Liên Giáo ở trong ngôi từ đường đó à?
Mông Bất Danh gật đầu:
- Cả vàng ngọc, cả mỹ nhân đều trong ngôi từ đường đó.
Nam Cung Nguyệt lại vẫy tay, hai tên mang túi máu chó phóng rẽ ra lướt dọc theo hai bên hông ngôi Từ đường.
Chỉ trong mấy phút, hai tên áo đen trở lại, tay chúng hãy còn vấy máu, tự nhiên là máu chó.
Nam Cung Nguyệt hỏi:
- Mông lão, sao nữa đây?
Mông Bất Danh nhún nhún vai một cách rất vô nghĩa:
- Bây giờ thì xung phong, bắt đầu Lão xoè bàn tay dứ dứ trong tư thề của một thanh đao:
- Gặp là mần, ta cần nói trước là đừng có để lại một tên nào cả nghe, hậu hoạn đó, muốn được an nhàn thì rán mà xơi cho hết, nhớ nghe, còn một mống là ngủ không yên đó.
Như chạm đúng sở trường, Nam Cung Nguyệt nhướng nhướng mắt, từ chỗ hai tên đại hán khiêng cái túi da lúc nãy, hắn rút ra một cái hình nhân, hình nhân bằng đồng sáng ngời, hình nhân một chân và đó là chỗ tay cầm.
Hai tên đại hán lực lưỡng khiêng thì xem cóng róng nhưng khi vào tay của Nam Cung Nguyệt thì xem rất vừa tầm.
Oâng Vua cướp miền Nam này quả có một sức mạnh kinh hồn.
Mông Bất Danh lại nhún vai:
- Sao giống La Thông tảo bắc quá vậy, coi chừng gặp công chúa Đồ Lư nghe.
Nam Cung Nguyệt hất hàm, hai mươi tên đại hán áo đen tràn vào cổng Từ đường,.
Họ chia làm hai tốp, mười tên tràn vào bóng tối hai bên hông, mười tên cộng với hai tên hộ vệ theo vào cửa chính.
Nam Cung Nguyệt nắm tay Mông Bất Danh:
- Mông lão, mình cứ thong thả đi vào, để đám con cháu nó làm việc xem sao.
Hắn và Mông Bất Danh đi thẳng vào cửa chính, mười hai tên đại hán tràn lên trước dọn đường.
Mông Bất Danh hỏi:
- Bạn nè, bộ tính phá cửa xông vô sao?
Nam Cung Nguyệt đáp:
- Đừng lo, cứ thong thả mà xem, bọn này thuộc chuyên môn mà.
Ngay khi đó, hai tên đại hán nhún chân nhảy qua đầu tường thân pháp quả đúng là chuyên môn như hắn đã nói.
Sau đó là hai cánh cửa lớn mở hoạt ra, bọn đại hán bê vệ Nam Cung Nguyệt và Mông Bất Danh đi thẳng vào trong.
Qua khỏi sân lộ thiên và tới chính đường, bóng tối âm u không thấy hơi hám có người nào cả.
Thế nhưng phía sau chính đường, theo dãy hành lang nội điện, có ánh sáng lọt qua kẽ cửa, có tiếng cười hì hì, từng chập kéo dài, tiếng cười con gái, và tiếng rì rào to nhỏ của đàn ông.
Mông Bất Danh lầm thầm:
- Mẹ, giống y là nhà chứa điếm!
Nam Cung Nguyệt thét lớn theo cánh tay vung:
- Sát!
Mưới hai tên đại hán như mười hai con mãnh hổ sút chuồng, cùng một lượt ào ào tràn tới.
Tiếng cười nói đầy dâm dật khi nãy bặt luôn, thay vào đó là tiếng kêu hốt hoảng, tiếng quát hầm hừ, tiếp theo nữa là tiếng rú lên như tiếng heo bị học tiết.
Một cuộc chém giết bắt đầu.
Trong hỗn loạn, có một tên đại hánn áo trắng đâm xầm chạy ra, đúng lúc Nam Cung Nguyệt và Mông Bất Danh vừa trờ tới.
Tự nhiên là Mông Bất Danh khỏi phải động chân động tay gì cả, bởi vì bên cạnh ông ta đang có một hung thần.
Hình nhân một chân bằng đồng được nhoáng lên.
Màu trắng màu hồng bay ra hơn một trượng, lần lần màu trắng mất luôn còn lại chỉ mỗi một màu hồng.
Màu hồng của máu.
Gã áo trắng không kịp kêu lên một tiếng.
Mông Bất Danh cũng không dám nhìn theo, ông ta là lão giang hồ, đã từng thấy máu, thấy quá nhiều, chuyện máu đỏ thây ngã đối với ông ta không phải là chuyện lạ phải nói là chuyện quá quen mới đúng, thế nhưng cái này thì thật tình hơi ngán, cái hình nhân bằng đồng như thế, được vung tới khi con ngừoi từ xa đâm xầm chạy lại, thật tình không dám ngó mà cũng không dám hình dung trong trí.
Nếu cần nói lại, cứ nói mò rằng gã áo trắng sau khi được nện cho một hình nhân, con người hắn giống y như một con cóc nằm trên nền đất cứng và được nện xuống bằng cái chầy giã gạo!
Nát ngứu thì cố nhiên không, nhưng xương nát vào trong thịt, thịt dính lộn với da, nó là một đống nhày nhày vì chất nước trong người quết lại, lợn cợn, bọt bèo.
Chỉ nghĩ không thôi, lão Mông đã muốn oẹ ra rồi.
Lão ngán luôn cánh tay của Nam Cung Nguyệt.
Ngay khi đó lại có tiếng rú thất thanh, đám mười hai tên đại hán áo đen của Nam Cung Nguyệt giạt trở ra y như ngọn nước chạy vào bị một đám bửng chắn ngang ùn ùn dội lại và bây giờ, số mừơi hai tên, chỉ còn lại tám tên.
Nam Cung Nguyệt cau mày trầm giọng:
- Dang ra.
Tám tên đại hán giạt ra hai bên. Nam Cung Nguyệt buông tay rồi vung chân hình chứ nhân lướt tới.
Từ trong đi ra đối đầu là một lão đạo sĩ.
Lão là một con người tầm thước, mắt sáng mày dài, chót mũi quặp xuống như mỏ chim ưng và bên dưới là hàm râu thưa thưa đen cứng.
Từ chiếc phất trần trong tay ông ta y như một sự dồn nén không khí trong một ống cống thổi giạt ra ngoài.
Và luồng gió mạnh đó vọt thẳng lên khi gặp làn gió từ chiếc hình nhân trong tay Nam Cung Nguyệt.
Lão đão sĩ cất giọng sang sảng, thứ giọng của con ngừơi nội lực phi thường:
- Tưởng ai, không ngờ lại là Nam Đạo Sư. Vạn hạnh!
Nam Cung Nguyệt không trả lời, chiếc hình nhân trong tay cứ việc vung lên.
Kình phong tràn tới như ngàn cây gió thổi, lão đạo sĩ lui liền, thiếu chút nữa lão chạm lưng vào vách.
Tay phải huy động hình nhân, hai chân nhún mạnh, khi thân hình hắn nhảy tới thì cánh tay đầy lông xoắn cũng đã vươn ra, bàn tay như năm móc sắt chụp ngay vào ngực của lão đạo sĩ.
Không thấy lão đạo sĩ lách mình, chỉ thấy bàn tay trái từ trong ống tay áo rộng tỏ ra, dựng đứng lên như lưỡi dao bắt từ trong đẩy ra ngay bàn tay đang chụp tới của Nam Cung Nguyệt.
Bằng vào khí thế, bằng vào trớn nhảy tới, đáng lý bàn tay của Nam Cung Nguyệt không coi bàn tay từ từ đưa ra của lão đạo sĩ vào đâu, thế nhưng y như voi thấy rắn, hắn hớt hải kéo tay về. Cách rút tay của hắn coi có phần lụp chụp vì trớn tới quá mạnh, quá nhanh thình lình phải rút vè quả là chuyện khó.
Thế nhưng cũng là tay không phải tầm thường, bàn tay kéo về không thể kéo về luôn, vì thế hãy còn thừa, Nam Cung Nguyệt lật ngang phạt xéo vào hông đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cười khẩy, lão nghiêng mình qua và nhảy thối ra sau, trong khi nhảy thối, bàn tay trái lão cũng thu về nhưng hai tay nhẹ y như đuổi một con ruồi Nam Cung Nguyệt lại một lần nữa phải tận dụng thế mạnh, chiếc hình nhân được thu về án ngang trước ngực.
Nhiều tiếng thép khua chạm vào nhau, nhiều ánh sáng toé ra từ thân hình của hình nhân nhiều vật sáng nho nhỏ rơi xuống đất.
Bàn tay trái lay nhẹ của lão đạo sĩ là bàn tay tung ám khí.
Aùm khí được chiếc hình nhân cản lại rơi xuống đất.
Thảo nào Nam Cung Nguyệt không dám để tay lão chạm vào tay mình, trong tay lão đạo sĩ có kẹp nhiều mũi kim tẩm độc.
Không phải có sức mạnh không, đôi mắt người Đạo Sư quả quá lanh và phản ứng cũng thật nhanh và chính xác.
Mông Bất Danh đứng phía sau xa đao lia đôi mắt, lão lẩm bẩm:
- Giỏi!
Có lẽ lão khen Nam Cung Nguyệt.
Và ngay khi ấy, ngay sau khi dùng kim độc không trúng đích, lão đạo sĩ đã tung mình nhảy vọt lên theo đà của lão, hình như lão định nhảy qua tường, vì có lẽ lão đã dùng hết phép.
Nam Cung Nguyệt không đuổi theo, hắn cho tay vào lưng và rút mạnh ra, một làn ánh sáng chận ngay trước mặt lão đạo sĩ, xẹt thẳng vào ngực lão., Chiếc phất trần trong tay lão đạo sĩ nhuốm lên.
Nhưng ngay lúc ấy, một tên đại hán áo đen từ trên đầu tường phóng tới, thanh đại đao trong tay hắn phụt ngay vào ót lão ta.
Đang bận lo về làn ánh sáng phía trước lão đạo sĩ không ngờ phía sau có một thanh đao, đến chừng hơi gió liếm vào tới ót lão mới hay, nhưng thật là nhanh, lão vừa nghiêng mình vừa hụp đầu tránh cả làn ánh sáng phía trước, tránh luôn thanh đao đã sát phía sau, đồng thời, ngọn phất trần cũng quật ngược ra sau ót Bựt!
Đuôi của chiếc phất trần quét ngang trúng ngay mặt của tên đại hán không làm sao đỡ kịp, hắn rú lên một tiếng và không còn ai thấy hắn nhăn nhó, hay trừng mắt vì cả bộ mặt chần vần của hắn toàn là máu.
Hắn ngã xuống chân tường sau đó.
Một chuyện bất ngờ lại xảy ra ngay.
Lão đạo sĩ thật nhanh, vừa tránh làn ánh sáng phía trước, vừa tránh ngọn đao phía sau, vừa trở ngọn phất trần hạ ngay đối thủ nhưng có một chuyện kế tiếp mà lão không ngờ, đó là chuyện làn ánh sáng.
Làn ánh sáng khi nãy bị cái nghiêng mình của lão làm cho nó bay vuột ra sau lưng, bây giờ, y như có một thứ tà thuật nó bỗng quay trở lại.
Trọn một đời theo Bạch Liên Giáo học tà thuật và dùng tà thuật hại người, nhưng chắc chắn lão đạo sĩ không bao giờ biết thứ tà thuật dị kỳ này, nhưng lão không thấy, vì làn ánh sáng bay ngược lại sau lưng lão rồi tắt luôn lão cũng không bao giờ được biết, vì khi làn ánh sáng tắt sau lưng lão thì lão đã ngã bổ xuống chân tường.
Người thấy được tà thuật đó là người không bao giờ biết tà thuật, lão Mông Bất Danh.
Lão thấy một ngọn đao mỏng như lá lúa ghim sâu vào lưng lão đạo sĩ, ghim ngay chỗ trái tim và ở cán đao, chỗ còn ló ra ngoài, có một sợi dây rất nhỏ, thứ dây gân, một đầu của sợi dây đó nắm cứng trong tay Nam Cung Nguyệt.
Lão Mông Bất Danh bỗng rùng mình.
Trong các món binh khí, lão biết gần muốn hết, loại có dây thì có lưu linh chùy.
Nói Lưu linh là vì nó bay trong không khí theo ý muốn của người điều khiển, có ngừơi chưa thấy binh khí đó, nhưng khi nghe nói, ai cũng có thể hình dung, chỉ riêng cái món dao găm mà có dây này, nhứt là người cầm dây điều khiển chính xác như thế thật tình lão không thấy mà cũng chưa bao giờ nghe nói.
- Lưu Linh đao!
Lão Mông Bất Danh buột miệng kêu lên. Lão tự đặt cho món binh khí đó bằng cái tên như vậy.
Ngọn Lưu Linh đao được rút khỏi lưng lão đạo sĩ cũng bằng sợi dây du trong tay Nam Cung Nguyệt và một vòi máu phun lên.
Vòi máu phun lên tự nhiên là rơi trở xuống, không trúng vật gì, không rơi ngoài đất, máu nhuộm trở lại thân mình lão đạo sĩ, bộ áo trắng màu đỏ ối.
Ngay lúc đó, từ phía trong, hai tên đại hán áo đen, thuộc hạ của Nam Cung Nguyệt nắm hai tay của một người thiếu nữ áo trắng, một người thiếu nữ áo trắng tuyệt trần.
Vẻ đẹp của nàng thật đáng nói là lạ lùng, toàn thân nàng không chỗ nào khiếm khuyết, nếu muốn nói cho thật đúng thì phải bảo nàng là một khối ngọc tạc thành.
Nam Cung Nguyệt ngứa mặt cười ha ha:
- Biết Mông lão đã lâu năm, hôm nay mới thấy được một lời nói thật Bàn tay đầy lông xoắn của hắn đưa ra, đưa về phía thiếu nữ áo trắng, nàng muốn thụt lại để tránh nhưng không làm sao thụt được, vì bị hai tên đại hán áo đen giữ phía sau.
Nhưng bàn tay đầy lông xoắn của Nam Cung Nguyệt đột nhiên dừng lại nửa chừng, mắt hắn thật lanh, hắn thấy Mông Bất Danh mới đứng bên cạnh hắn bây giờ mất tiêu.
Và cũng ngay lúc ấy, một bóng đen đang thấp thoáng phía trong.
Mắt hắn thật lạnh, hắn gọi:
- Mông lão, đứng lại!
Mông Bất Danh ngừng lại, bước vô, lão hỏi:
- Sao? Gì nữa đó, họ Nam!
Nam Cung Nguyệt nhướng mắt:
- Làm gì lúp ló lúp ló hoài vậy?
Mông Bất Danh hỏi lại:
- Bạn đã được mỹ nhân rồi phải không?
Nói đến mỹ nhân vành môi hơi dày của Nam Cung Nguyệt điểm nụ cười, hắn nói:
- Được, đã được, đương nhiên là được.
Hắn vừa nói vừa chỉ cô gái áo trắng đang đứng trước mặt mình.
Tự nhiên, Mông Bất Danh không bao giờ ngó tới, lão nói:
- Thấy, và tự nhiên là ta không gạt bạn đó chớ?
Bàn tay to lớn của tướng cướp miền Nam vỗ nhẹ lên vai lão, lão hơi nhăn mặt và hắn nói:
- Đúng, không bao giờ gạt, thật không ngờ Mông lão cũng có ngày nói thật!
Mông Bất Danh nhún nhún vai:
_Không cần, vầy là được rồi, bạn cần mỹ nhân, bây giờ mỹ nhân đã có trong tay, đủ thấy chuyện hợp tác về phương diện ta đã thành thật, mỗi khi mà ta đã thành thật hợp tác thì đổi lại, những cái gì khác nữa, bạn không nên để ý. Cáo từ!
Lão vòng tay và quay bước Chiếc hình nhân vụt hất lên chắn ngang trước mặt Mông Bất Danh:
- Khoan, Mông lão.
Như không còn dằn được nữa, Mông Bất Danh cự nự:
- Làm cái gì thế? Chuyện đâu đó đã xong rồi còn muốn gì nữa chớ?
Nam Cung Nguyệt cười:
- Nhớ lại lời giao ước ông của, tôi người, bây giờ mỹ nhân đã có trong tay tôi, còn tài vật ông đâu?
Mông Bất Danh nhún nhún vai:
- Xấu hổ, xấu hổ, nhưng thôi, lỡ rồi. Ta đã xét đoán trật lất, trong này một tấc sắt đáng tiền cũng không có, kể như chuyến này ta chịu xui xẻo vậy.
Nam Cung Nguyệt hơi sửng sốt, nhưng rồi hắn lại toét miệng cười:
- Mông lão, nhớ không, ta nói vải thưa không che được mắt cướp gì cho anh em coi chút chơi mà, bộ ai ăn cướp sao mà sợ dữ vậy? Anh em không mà giấu chi.
Hai tròng mắt của lão Mông nhảy lia lịa, nhưng cô gái đã nói hớt:
- Chắc là tấm bản đồ chớ không có gì đâu.
Mông Bất Danh nhảy dựng lêN:
- Cô bé, đừng có Nhưng đã trễ rồi, nụ cười thâm trầm đã nở trên môi của Nam Cung Nguyệt, hắn hỏi:
- Cô bé, bản đồ gì đó?
Cô gái nghiêng bộ mặt ngây thơ:
- Tấm bản đồ trong mình tôi, khi tôi lọt vào tay bọn Bạch Liên Giáo thì chúng tước mất.
Nhân lúc Nam Cung Nguyệt đang bận chú ý hỏi cô gái. Mông Bất Danh lặng lẽ rút êm.
Nhưng đã nói cặp mắt của Nam Cung Nguyệt lạnh lắm, hắn ngó cô gái nhưng hắn vẫn thấy rất rõ chuyện chung quanh, hắn chụp áo lão, nhưng mắt hắn vẫn không ngó lại, hắn hỏi cô gái:
- Sao đó cô bé? Tấm bản đồ gì?
Từ giọng nói đến vẻ mặt của cô gái thật đúng là cô gái bé:
- Nữ nhi thành, ông có nghe chưa?
Nam Cung Nguyệt nhướng mắt:
- Nữ Nhi Thành?
Trong khi Mông Bất Danh trừng mắt thiếu điều rách khoé thì cô bé vẫn ngơ ngơ, nàng nói:
- Nữ Nhi Thành của chúng tôi đó. Tôi là tỳ nữ của Thành chủ, mấy ngày trước đây vâng lịnh Thành Chủ tôi ra ngoài có việc, thì bị bọn Bạch Liên Giáo bắt. Trong mình tôi có tấm bản đồ Nữ Nhi Thành vì đó là một nơi mà người ngoài chưa ai đặt chân tới được, nó bí mật lắm, bí mật vì nó là một địa thế ngăn cách với thế giới bên ngoài, luôn cả người trong thành đi ra, nếu không mang bản đồ thì cũng không làm sao tìm ra đường trở lại.
Nam Cung Nguyệt ngó Mông Bất Danh bằng đôi mắt nghi ngờ:
- Lão Mông, lão lấy tấm bản đồ đó làm chi vậy?
Mông Bất Danh nhún vai:
- Chuyện của ta bạn hỏi làm chi? Chuyện của bạn ta đâu có hỏi.
Nam Cung Nguyệt định hỏi thêm, nhưng hình như hắn chợt nhớ ra điều gì, hắn quay qua hỏi cô gái:
- Cô bé, trong Nữ Nhi Thành có cái gì đáng giá lắm sao?
Cô gái lắc đầu:
- Đâu có gì, trong đó chỉ có đàn bà không chớ không có đàn ông.
Nam Cung Nguyệt tròn xoe đôi mắt:
- Thật vậy sao?
Mông Bất Danh đảo lia:
- Cô bé, liệu hồn nghe, cô biết ông đó là ai hôn mà nói tầm bậy tầm bạ đó?
Cô bé hất mặt:
- Tôi không sợ, ai tôi cũng không sợ, chính bọn Bạch Liên Giáo bắt tôi, hăm giết tôi mà tôi còn chẳng sợ nữa là. Trong thành, chúng tôi được dạy dỗ hẳn hòi, không nói láo là không bao giờ chết, dầu cho hung thần ác quỷ cũng không hại được người không nói láo.
Nam Cung Nguyệt cười:
- Dạy như thế là phải dó, nói láo không tốt. Cô bé nè, trong thành đó người như cô có nhiều không?
Cô bé lắc đầu, vẻ mặt cô ta ngơ ngơ:
- Đâu có, ít lắm. Theo hầu Thành Chủ chỉ hai mươi ngừoi tỳ nữ mà tôi là một, còn lại là những người quyền quý, sang trọng mà xinh đẹp chớ đâu như tôi.
Aùnh mắt của Nam Cung Nguyệt ngời lên, hắn hỏi:
- Ngoài ra còn có gì quý giá nữa không?
Cô gái lắc đầu:
- Đâu có gì. Chỉ có vàng và ngọc, nhưng người ở đó coi những thứ ấy không quý đâu. Chỗ nào có suối là có vàng, có ngọc, nhưng những thứ ấy chỉ có con nít xỏ xâu đen chơi chớ người lớn không ai làm thế cả, người ta quý nhứt là hoa, hoa đẹp lắm, hạng như tôi không được choàng hoa đâu, chỉ có Thành Chủ và những bà, những cô quyền quý.
Aùnh mắt của Nam Cung Nguyệt lại ngời lên như hai ánh sao đêm, hắn quay qua cừơi hỏi Mông Bất Danh:
- Lão Mông, có gì nói nữa không?
Mông Bất Danh tròng mắt nháy lia:
- Nói gì! Thì đã giao rồi, bạn mỹ nhân, ta tài vật, nói gì nữa? Nói gì?
Nam Cung Nguyệt cười:
- Nhưng ông đâu có nói chuyện về tấm bản đồ?
Mông Bất Danh gân cổ:
- Ủa, chớ bộ tấm bản đồ là mỹ nhân sao? Aù lạ không.
Nam Cung Nguyệt cười:
- Oâng chơi cha người ta, ông bỏ cái nhỏ để bắt cái lớn, trong khi người ta đổ máu còn ông thì phây phây. Được tấm bản đồ là ông có cả ngừơi lẫn của mà người lại còn sang còn đẹp hơn nữa chớ.
Mông Bất Danh lúng túng:
- Aáy..ấy Nam Cung Nguyệt quăng hình nhân xuống đất, hắn quay lại nắm chặt lấy lão Mông.
Mông Bất Danh la lên:
- Họ Nam, đừng làm vậy chớ, đừng ỷ đông ăn hiếp chớ Như đã biết chỗ yếu của lão, Nam Cung Nguyệt không thèm nói, hai tay hắn cứ mò lia trong mình lão Mông Bất Danh có cái bịnh rất lớn, chẳng thà đâm lão bằng kiếm, chặt lão bằng đao, đập lão bằng chày vồ, chớ hễ cù lét là lão không làm sao chịu nổi. Ban đầu lão còn trân mình cự nự, nhưng cuối cùng lão ngồi bệt xuống đất, hai cẳng chòi lia:
- Oái oái nhột nhột đừng chơi vậy chớ ấy đừng, nhột nhột Nam Cung Nguyệt ngừng tay cười:
- Đưa đây. Ta sẽ chia cho, đừng có chơi xấu.
Mông Bất Danh trừng mắt:
- Họ Nam, chơi tổn đức nghe, coi chừng đẻ con không có lỗ đít đó.
Nam Cung Nguyệt khom mình xuốn,g nhưng tay hắn chưa tới nách là Mông Bất Danh đã nhột quýnh lên rồi, lão la:
- Họ Nam, tham lam nghe, vái trời cho người chết trên bụng đàn bà luôn.
Lão vừa nói vừa lột cái nón rách xuống, trong đó có một tấm bản đồ bằng da thỏ mỏng te Nam Cung Nguyệt chụp lấy cười lớn:
- Không sao, cứ rủa đi, chết vì đao kiếm mới ớn chớ còn chết trên mình đàn bà là cầu đó.
Hắn buông Mông Bất Danh chụp lấy hình nhân vùng lên một cái, cả bọn đại hán áo đen hè nhau phi thân theo hắn.
Đứng dậy nhìn theo cho tới bọn Nam Cung Nguyệt khuất bóng, Mông Bất Danh toét miệng cười:
- Mẹ họ, cho mày kiếm chết luôn.
Cô gái cũng cười:
- Lão gia, thật lão gia là ngừơi cơ trí.
Mông Bất Danh nín cười:
- Đừng có ở đó mà đề cao, Triệu Cô nương, hãy mau rời khỏi nơi này đi tìm La Hán, coi chừng hắn nghĩ ra, hắn trở lại là bọn mình không còn giò mà chạy đó.
Nam Cung Nguyệt dẫn bọn đại hán bộ hạ ra cửa trước, Mông Bất Danh dẫn Triệu cô nương có lẽ bây giờ nên gọi là Nghệ Thường đi ra cửa hậu.
Một tay cướp và một tay trộm, hai tay đều thuộc hàng sứ, chơi nhau sát ván, họ đều giỏi võ, nhưng họ không đánh nhau bằng tay, họ đánh nhau bằng óc, nhưng phần thắng hình như nghiêng về phía lão già.
Tuy nhiên, màn gạt nhau chưa phải kết thúc ở đây, đã là những tay chưa hề biết chịu thua ai, họ vẫn sẽ còn tiếp tục dài dài
Tài sản của haitc

  #37  
Old 15-07-2008, 09:49 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 35
Ai biết Nữ Nhi Thành

Đúng là mãnh tượng miền nam, sự điều động lâu la của Nam Cung Nguyệt vừa nhanh chân đúng mức.
Chưa nguội một chén trà, hai mươi tên đại hán áo đen đã có mặt tại xe mì.
Trong đó có hai tên mang hai cái bọc da đựng nước của đám lữ hành vùng sa mạc, trong đó, đầy nhóc huyết chó đen.
Hai tên khác khiêng một cái bao, cũng bằng da, cái bao không lớn mà dài, hai tên đại hán lực lưỡng mà khiêng coi cóng róng không ai biết cái gì trong ấy.
Nam Cung Nguyệt hỏi:
- Mông lão, người và vật đã có đủ rồi, ông bây giờ là Tham Mưu đó nghe.
Mông Bất Danh chỉ tay vào ngôi từ đường:
- Thấy ngôi nhà thờ đó chưa?
Nam Cung Nguyệt quay mình lại:
- Thấy rồi, Thanh Thị Từ Đường. Rồi sao? Vào cúng vái phải không? Hay thề thốt?
Mông Bất Danh bĩu môI:
- Mốc xì, ông nội ta còn chưa cúng nữa là Nè, cho con cháu mang hai túi máu chó rãi chung quanh ngôi từ đường đó, nếu còn, vãi cha nó lên tường luôn.
Nam Cung Nguyệt nhướng mắt:
- Sao? Bọn Bạch Liên Giáo ở trong ngôi từ đường đó à?
Mông Bất Danh gật đầu:
- Cả vàng ngọc, cả mỹ nhân đều trong ngôi từ đường đó.
Nam Cung Nguyệt lại vẫy tay, hai tên mang túi máu chó phóng rẽ ra lướt dọc theo hai bên hông ngôi Từ đường.
Chỉ trong mấy phút, hai tên áo đen trở lại, tay chúng hãy còn vấy máu, tự nhiên là máu chó.
Nam Cung Nguyệt hỏi:
- Mông lão, sao nữa đây?
Mông Bất Danh nhún nhún vai một cách rất vô nghĩa:
- Bây giờ thì xung phong, bắt đầu Lão xoè bàn tay dứ dứ trong tư thề của một thanh đao:
- Gặp là mần, ta cần nói trước là đừng có để lại một tên nào cả nghe, hậu hoạn đó, muốn được an nhàn thì rán mà xơi cho hết, nhớ nghe, còn một mống là ngủ không yên đó.
Như chạm đúng sở trường, Nam Cung Nguyệt nhướng nhướng mắt, từ chỗ hai tên đại hán khiêng cái túi da lúc nãy, hắn rút ra một cái hình nhân, hình nhân bằng đồng sáng ngời, hình nhân một chân và đó là chỗ tay cầm.
Hai tên đại hán lực lưỡng khiêng thì xem cóng róng nhưng khi vào tay của Nam Cung Nguyệt thì xem rất vừa tầm.
Oâng Vua cướp miền Nam này quả có một sức mạnh kinh hồn.
Mông Bất Danh lại nhún vai:
- Sao giống La Thông tảo bắc quá vậy, coi chừng gặp công chúa Đồ Lư nghe.
Nam Cung Nguyệt hất hàm, hai mươi tên đại hán áo đen tràn vào cổng Từ đường,.
Họ chia làm hai tốp, mười tên tràn vào bóng tối hai bên hông, mười tên cộng với hai tên hộ vệ theo vào cửa chính.
Nam Cung Nguyệt nắm tay Mông Bất Danh:
- Mông lão, mình cứ thong thả đi vào, để đám con cháu nó làm việc xem sao.
Hắn và Mông Bất Danh đi thẳng vào cửa chính, mười hai tên đại hán tràn lên trước dọn đường.
Mông Bất Danh hỏi:
- Bạn nè, bộ tính phá cửa xông vô sao?
Nam Cung Nguyệt đáp:
- Đừng lo, cứ thong thả mà xem, bọn này thuộc chuyên môn mà.
Ngay khi đó, hai tên đại hán nhún chân nhảy qua đầu tường thân pháp quả đúng là chuyên môn như hắn đã nói.
Sau đó là hai cánh cửa lớn mở hoạt ra, bọn đại hán bê vệ Nam Cung Nguyệt và Mông Bất Danh đi thẳng vào trong.
Qua khỏi sân lộ thiên và tới chính đường, bóng tối âm u không thấy hơi hám có người nào cả.
Thế nhưng phía sau chính đường, theo dãy hành lang nội điện, có ánh sáng lọt qua kẽ cửa, có tiếng cười hì hì, từng chập kéo dài, tiếng cười con gái, và tiếng rì rào to nhỏ của đàn ông.
Mông Bất Danh lầm thầm:
- Mẹ, giống y là nhà chứa điếm!
Nam Cung Nguyệt thét lớn theo cánh tay vung:
- Sát!
Mưới hai tên đại hán như mười hai con mãnh hổ sút chuồng, cùng một lượt ào ào tràn tới.
Tiếng cười nói đầy dâm dật khi nãy bặt luôn, thay vào đó là tiếng kêu hốt hoảng, tiếng quát hầm hừ, tiếp theo nữa là tiếng rú lên như tiếng heo bị học tiết.
Một cuộc chém giết bắt đầu.
Trong hỗn loạn, có một tên đại hánn áo trắng đâm xầm chạy ra, đúng lúc Nam Cung Nguyệt và Mông Bất Danh vừa trờ tới.
Tự nhiên là Mông Bất Danh khỏi phải động chân động tay gì cả, bởi vì bên cạnh ông ta đang có một hung thần.
Hình nhân một chân bằng đồng được nhoáng lên.
Màu trắng màu hồng bay ra hơn một trượng, lần lần màu trắng mất luôn còn lại chỉ mỗi một màu hồng.
Màu hồng của máu.
Gã áo trắng không kịp kêu lên một tiếng.
Mông Bất Danh cũng không dám nhìn theo, ông ta là lão giang hồ, đã từng thấy máu, thấy quá nhiều, chuyện máu đỏ thây ngã đối với ông ta không phải là chuyện lạ phải nói là chuyện quá quen mới đúng, thế nhưng cái này thì thật tình hơi ngán, cái hình nhân bằng đồng như thế, được vung tới khi con ngừoi từ xa đâm xầm chạy lại, thật tình không dám ngó mà cũng không dám hình dung trong trí.
Nếu cần nói lại, cứ nói mò rằng gã áo trắng sau khi được nện cho một hình nhân, con người hắn giống y như một con cóc nằm trên nền đất cứng và được nện xuống bằng cái chầy giã gạo!
Nát ngứu thì cố nhiên không, nhưng xương nát vào trong thịt, thịt dính lộn với da, nó là một đống nhày nhày vì chất nước trong người quết lại, lợn cợn, bọt bèo.
Chỉ nghĩ không thôi, lão Mông đã muốn oẹ ra rồi.
Lão ngán luôn cánh tay của Nam Cung Nguyệt.
Ngay khi đó lại có tiếng rú thất thanh, đám mười hai tên đại hán áo đen của Nam Cung Nguyệt giạt trở ra y như ngọn nước chạy vào bị một đám bửng chắn ngang ùn ùn dội lại và bây giờ, số mừơi hai tên, chỉ còn lại tám tên.
Nam Cung Nguyệt cau mày trầm giọng:
- Dang ra.
Tám tên đại hán giạt ra hai bên. Nam Cung Nguyệt buông tay rồi vung chân hình chứ nhân lướt tới.
Từ trong đi ra đối đầu là một lão đạo sĩ.
Lão là một con người tầm thước, mắt sáng mày dài, chót mũi quặp xuống như mỏ chim ưng và bên dưới là hàm râu thưa thưa đen cứng.
Từ chiếc phất trần trong tay ông ta y như một sự dồn nén không khí trong một ống cống thổi giạt ra ngoài.
Và luồng gió mạnh đó vọt thẳng lên khi gặp làn gió từ chiếc hình nhân trong tay Nam Cung Nguyệt.
Lão đão sĩ cất giọng sang sảng, thứ giọng của con ngừơi nội lực phi thường:
- Tưởng ai, không ngờ lại là Nam Đạo Sư. Vạn hạnh!
Nam Cung Nguyệt không trả lời, chiếc hình nhân trong tay cứ việc vung lên.
Kình phong tràn tới như ngàn cây gió thổi, lão đạo sĩ lui liền, thiếu chút nữa lão chạm lưng vào vách.
Tay phải huy động hình nhân, hai chân nhún mạnh, khi thân hình hắn nhảy tới thì cánh tay đầy lông xoắn cũng đã vươn ra, bàn tay như năm móc sắt chụp ngay vào ngực của lão đạo sĩ.
Không thấy lão đạo sĩ lách mình, chỉ thấy bàn tay trái từ trong ống tay áo rộng tỏ ra, dựng đứng lên như lưỡi dao bắt từ trong đẩy ra ngay bàn tay đang chụp tới của Nam Cung Nguyệt.
Bằng vào khí thế, bằng vào trớn nhảy tới, đáng lý bàn tay của Nam Cung Nguyệt không coi bàn tay từ từ đưa ra của lão đạo sĩ vào đâu, thế nhưng y như voi thấy rắn, hắn hớt hải kéo tay về. Cách rút tay của hắn coi có phần lụp chụp vì trớn tới quá mạnh, quá nhanh thình lình phải rút vè quả là chuyện khó.
Thế nhưng cũng là tay không phải tầm thường, bàn tay kéo về không thể kéo về luôn, vì thế hãy còn thừa, Nam Cung Nguyệt lật ngang phạt xéo vào hông đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cười khẩy, lão nghiêng mình qua và nhảy thối ra sau, trong khi nhảy thối, bàn tay trái lão cũng thu về nhưng hai tay nhẹ y như đuổi một con ruồi Nam Cung Nguyệt lại một lần nữa phải tận dụng thế mạnh, chiếc hình nhân được thu về án ngang trước ngực.
Nhiều tiếng thép khua chạm vào nhau, nhiều ánh sáng toé ra từ thân hình của hình nhân nhiều vật sáng nho nhỏ rơi xuống đất.
Bàn tay trái lay nhẹ của lão đạo sĩ là bàn tay tung ám khí.
Aùm khí được chiếc hình nhân cản lại rơi xuống đất.
Thảo nào Nam Cung Nguyệt không dám để tay lão chạm vào tay mình, trong tay lão đạo sĩ có kẹp nhiều mũi kim tẩm độc.
Không phải có sức mạnh không, đôi mắt người Đạo Sư quả quá lanh và phản ứng cũng thật nhanh và chính xác.
Mông Bất Danh đứng phía sau xa đao lia đôi mắt, lão lẩm bẩm:
- Giỏi!
Có lẽ lão khen Nam Cung Nguyệt.
Và ngay khi ấy, ngay sau khi dùng kim độc không trúng đích, lão đạo sĩ đã tung mình nhảy vọt lên theo đà của lão, hình như lão định nhảy qua tường, vì có lẽ lão đã dùng hết phép.
Nam Cung Nguyệt không đuổi theo, hắn cho tay vào lưng và rút mạnh ra, một làn ánh sáng chận ngay trước mặt lão đạo sĩ, xẹt thẳng vào ngực lão., Chiếc phất trần trong tay lão đạo sĩ nhuốm lên.
Nhưng ngay lúc ấy, một tên đại hán áo đen từ trên đầu tường phóng tới, thanh đại đao trong tay hắn phụt ngay vào ót lão ta.
Đang bận lo về làn ánh sáng phía trước lão đạo sĩ không ngờ phía sau có một thanh đao, đến chừng hơi gió liếm vào tới ót lão mới hay, nhưng thật là nhanh, lão vừa nghiêng mình vừa hụp đầu tránh cả làn ánh sáng phía trước, tránh luôn thanh đao đã sát phía sau, đồng thời, ngọn phất trần cũng quật ngược ra sau ót Bựt!
Đuôi của chiếc phất trần quét ngang trúng ngay mặt của tên đại hán không làm sao đỡ kịp, hắn rú lên một tiếng và không còn ai thấy hắn nhăn nhó, hay trừng mắt vì cả bộ mặt chần vần của hắn toàn là máu.
Hắn ngã xuống chân tường sau đó.
Một chuyện bất ngờ lại xảy ra ngay.
Lão đạo sĩ thật nhanh, vừa tránh làn ánh sáng phía trước, vừa tránh ngọn đao phía sau, vừa trở ngọn phất trần hạ ngay đối thủ nhưng có một chuyện kế tiếp mà lão không ngờ, đó là chuyện làn ánh sáng.
Làn ánh sáng khi nãy bị cái nghiêng mình của lão làm cho nó bay vuột ra sau lưng, bây giờ, y như có một thứ tà thuật nó bỗng quay trở lại.
Trọn một đời theo Bạch Liên Giáo học tà thuật và dùng tà thuật hại người, nhưng chắc chắn lão đạo sĩ không bao giờ biết thứ tà thuật dị kỳ này, nhưng lão không thấy, vì làn ánh sáng bay ngược lại sau lưng lão rồi tắt luôn lão cũng không bao giờ được biết, vì khi làn ánh sáng tắt sau lưng lão thì lão đã ngã bổ xuống chân tường.
Người thấy được tà thuật đó là người không bao giờ biết tà thuật, lão Mông Bất Danh.
Lão thấy một ngọn đao mỏng như lá lúa ghim sâu vào lưng lão đạo sĩ, ghim ngay chỗ trái tim và ở cán đao, chỗ còn ló ra ngoài, có một sợi dây rất nhỏ, thứ dây gân, một đầu của sợi dây đó nắm cứng trong tay Nam Cung Nguyệt.
Lão Mông Bất Danh bỗng rùng mình.
Trong các món binh khí, lão biết gần muốn hết, loại có dây thì có lưu linh chùy.
Nói Lưu linh là vì nó bay trong không khí theo ý muốn của người điều khiển, có ngừơi chưa thấy binh khí đó, nhưng khi nghe nói, ai cũng có thể hình dung, chỉ riêng cái món dao găm mà có dây này, nhứt là người cầm dây điều khiển chính xác như thế thật tình lão không thấy mà cũng chưa bao giờ nghe nói.
- Lưu Linh đao!
Lão Mông Bất Danh buột miệng kêu lên. Lão tự đặt cho món binh khí đó bằng cái tên như vậy.
Ngọn Lưu Linh đao được rút khỏi lưng lão đạo sĩ cũng bằng sợi dây du trong tay Nam Cung Nguyệt và một vòi máu phun lên.
Vòi máu phun lên tự nhiên là rơi trở xuống, không trúng vật gì, không rơi ngoài đất, máu nhuộm trở lại thân mình lão đạo sĩ, bộ áo trắng màu đỏ ối.
Ngay lúc đó, từ phía trong, hai tên đại hán áo đen, thuộc hạ của Nam Cung Nguyệt nắm hai tay của một người thiếu nữ áo trắng, một người thiếu nữ áo trắng tuyệt trần.
Vẻ đẹp của nàng thật đáng nói là lạ lùng, toàn thân nàng không chỗ nào khiếm khuyết, nếu muốn nói cho thật đúng thì phải bảo nàng là một khối ngọc tạc thành.
Nam Cung Nguyệt ngứa mặt cười ha ha:
- Biết Mông lão đã lâu năm, hôm nay mới thấy được một lời nói thật Bàn tay đầy lông xoắn của hắn đưa ra, đưa về phía thiếu nữ áo trắng, nàng muốn thụt lại để tránh nhưng không làm sao thụt được, vì bị hai tên đại hán áo đen giữ phía sau.
Nhưng bàn tay đầy lông xoắn của Nam Cung Nguyệt đột nhiên dừng lại nửa chừng, mắt hắn thật lanh, hắn thấy Mông Bất Danh mới đứng bên cạnh hắn bây giờ mất tiêu.
Và cũng ngay lúc ấy, một bóng đen đang thấp thoáng phía trong.
Mắt hắn thật lạnh, hắn gọi:
- Mông lão, đứng lại!
Mông Bất Danh ngừng lại, bước vô, lão hỏi:
- Sao? Gì nữa đó, họ Nam!
Nam Cung Nguyệt nhướng mắt:
- Làm gì lúp ló lúp ló hoài vậy?
Mông Bất Danh hỏi lại:
- Bạn đã được mỹ nhân rồi phải không?
Nói đến mỹ nhân vành môi hơi dày của Nam Cung Nguyệt điểm nụ cười, hắn nói:
- Được, đã được, đương nhiên là được.
Hắn vừa nói vừa chỉ cô gái áo trắng đang đứng trước mặt mình.
Tự nhiên, Mông Bất Danh không bao giờ ngó tới, lão nói:
- Thấy, và tự nhiên là ta không gạt bạn đó chớ?
Bàn tay to lớn của tướng cướp miền Nam vỗ nhẹ lên vai lão, lão hơi nhăn mặt và hắn nói:
- Đúng, không bao giờ gạt, thật không ngờ Mông lão cũng có ngày nói thật!
Mông Bất Danh nhún nhún vai:
_Không cần, vầy là được rồi, bạn cần mỹ nhân, bây giờ mỹ nhân đã có trong tay, đủ thấy chuyện hợp tác về phương diện ta đã thành thật, mỗi khi mà ta đã thành thật hợp tác thì đổi lại, những cái gì khác nữa, bạn không nên để ý. Cáo từ!
Lão vòng tay và quay bước Chiếc hình nhân vụt hất lên chắn ngang trước mặt Mông Bất Danh:
- Khoan, Mông lão.
Như không còn dằn được nữa, Mông Bất Danh cự nự:
- Làm cái gì thế? Chuyện đâu đó đã xong rồi còn muốn gì nữa chớ?
Nam Cung Nguyệt cười:
- Nhớ lại lời giao ước ông của, tôi người, bây giờ mỹ nhân đã có trong tay tôi, còn tài vật ông đâu?
Mông Bất Danh nhún nhún vai:
- Xấu hổ, xấu hổ, nhưng thôi, lỡ rồi. Ta đã xét đoán trật lất, trong này một tấc sắt đáng tiền cũng không có, kể như chuyến này ta chịu xui xẻo vậy.
Nam Cung Nguyệt hơi sửng sốt, nhưng rồi hắn lại toét miệng cười:
- Mông lão, nhớ không, ta nói vải thưa không che được mắt cướp gì cho anh em coi chút chơi mà, bộ ai ăn cướp sao mà sợ dữ vậy? Anh em không mà giấu chi.
Hai tròng mắt của lão Mông nhảy lia lịa, nhưng cô gái đã nói hớt:
- Chắc là tấm bản đồ chớ không có gì đâu.
Mông Bất Danh nhảy dựng lêN:
- Cô bé, đừng có Nhưng đã trễ rồi, nụ cười thâm trầm đã nở trên môi của Nam Cung Nguyệt, hắn hỏi:
- Cô bé, bản đồ gì đó?
Cô gái nghiêng bộ mặt ngây thơ:
- Tấm bản đồ trong mình tôi, khi tôi lọt vào tay bọn Bạch Liên Giáo thì chúng tước mất.
Nhân lúc Nam Cung Nguyệt đang bận chú ý hỏi cô gái. Mông Bất Danh lặng lẽ rút êm.
Nhưng đã nói cặp mắt của Nam Cung Nguyệt lạnh lắm, hắn ngó cô gái nhưng hắn vẫn thấy rất rõ chuyện chung quanh, hắn chụp áo lão, nhưng mắt hắn vẫn không ngó lại, hắn hỏi cô gái:
- Sao đó cô bé? Tấm bản đồ gì?
Từ giọng nói đến vẻ mặt của cô gái thật đúng là cô gái bé:
- Nữ nhi thành, ông có nghe chưa?
Nam Cung Nguyệt nhướng mắt:
- Nữ Nhi Thành?
Trong khi Mông Bất Danh trừng mắt thiếu điều rách khoé thì cô bé vẫn ngơ ngơ, nàng nói:
- Nữ Nhi Thành của chúng tôi đó. Tôi là tỳ nữ của Thành chủ, mấy ngày trước đây vâng lịnh Thành Chủ tôi ra ngoài có việc, thì bị bọn Bạch Liên Giáo bắt. Trong mình tôi có tấm bản đồ Nữ Nhi Thành vì đó là một nơi mà người ngoài chưa ai đặt chân tới được, nó bí mật lắm, bí mật vì nó là một địa thế ngăn cách với thế giới bên ngoài, luôn cả người trong thành đi ra, nếu không mang bản đồ thì cũng không làm sao tìm ra đường trở lại.
Nam Cung Nguyệt ngó Mông Bất Danh bằng đôi mắt nghi ngờ:
- Lão Mông, lão lấy tấm bản đồ đó làm chi vậy?
Mông Bất Danh nhún vai:
- Chuyện của ta bạn hỏi làm chi? Chuyện của bạn ta đâu có hỏi.
Nam Cung Nguyệt định hỏi thêm, nhưng hình như hắn chợt nhớ ra điều gì, hắn quay qua hỏi cô gái:
- Cô bé, trong Nữ Nhi Thành có cái gì đáng giá lắm sao?
Cô gái lắc đầu:
- Đâu có gì, trong đó chỉ có đàn bà không chớ không có đàn ông.
Nam Cung Nguyệt tròn xoe đôi mắt:
- Thật vậy sao?
Mông Bất Danh đảo lia:
- Cô bé, liệu hồn nghe, cô biết ông đó là ai hôn mà nói tầm bậy tầm bạ đó?
Cô bé hất mặt:
- Tôi không sợ, ai tôi cũng không sợ, chính bọn Bạch Liên Giáo bắt tôi, hăm giết tôi mà tôi còn chẳng sợ nữa là. Trong thành, chúng tôi được dạy dỗ hẳn hòi, không nói láo là không bao giờ chết, dầu cho hung thần ác quỷ cũng không hại được người không nói láo.
Nam Cung Nguyệt cười:
- Dạy như thế là phải dó, nói láo không tốt. Cô bé nè, trong thành đó người như cô có nhiều không?
Cô bé lắc đầu, vẻ mặt cô ta ngơ ngơ:
- Đâu có, ít lắm. Theo hầu Thành Chủ chỉ hai mươi ngừoi tỳ nữ mà tôi là một, còn lại là những người quyền quý, sang trọng mà xinh đẹp chớ đâu như tôi.
Aùnh mắt của Nam Cung Nguyệt ngời lên, hắn hỏi:
- Ngoài ra còn có gì quý giá nữa không?
Cô gái lắc đầu:
- Đâu có gì. Chỉ có vàng và ngọc, nhưng người ở đó coi những thứ ấy không quý đâu. Chỗ nào có suối là có vàng, có ngọc, nhưng những thứ ấy chỉ có con nít xỏ xâu đen chơi chớ người lớn không ai làm thế cả, người ta quý nhứt là hoa, hoa đẹp lắm, hạng như tôi không được choàng hoa đâu, chỉ có Thành Chủ và những bà, những cô quyền quý.
Aùnh mắt của Nam Cung Nguyệt lại ngời lên như hai ánh sao đêm, hắn quay qua cừơi hỏi Mông Bất Danh:
- Lão Mông, có gì nói nữa không?
Mông Bất Danh tròng mắt nháy lia:
- Nói gì! Thì đã giao rồi, bạn mỹ nhân, ta tài vật, nói gì nữa? Nói gì?
Nam Cung Nguyệt cười:
- Nhưng ông đâu có nói chuyện về tấm bản đồ?
Mông Bất Danh gân cổ:
- Ủa, chớ bộ tấm bản đồ là mỹ nhân sao? Aù lạ không.
Nam Cung Nguyệt cười:
- Oâng chơi cha người ta, ông bỏ cái nhỏ để bắt cái lớn, trong khi người ta đổ máu còn ông thì phây phây. Được tấm bản đồ là ông có cả ngừơi lẫn của mà người lại còn sang còn đẹp hơn nữa chớ.
Mông Bất Danh lúng túng:
- Aáy..ấy Nam Cung Nguyệt quăng hình nhân xuống đất, hắn quay lại nắm chặt lấy lão Mông.
Mông Bất Danh la lên:
- Họ Nam, đừng làm vậy chớ, đừng ỷ đông ăn hiếp chớ Như đã biết chỗ yếu của lão, Nam Cung Nguyệt không thèm nói, hai tay hắn cứ mò lia trong mình lão Mông Bất Danh có cái bịnh rất lớn, chẳng thà đâm lão bằng kiếm, chặt lão bằng đao, đập lão bằng chày vồ, chớ hễ cù lét là lão không làm sao chịu nổi. Ban đầu lão còn trân mình cự nự, nhưng cuối cùng lão ngồi bệt xuống đất, hai cẳng chòi lia:
- Oái oái nhột nhột đừng chơi vậy chớ ấy đừng, nhột nhột Nam Cung Nguyệt ngừng tay cười:
- Đưa đây. Ta sẽ chia cho, đừng có chơi xấu.
Mông Bất Danh trừng mắt:
- Họ Nam, chơi tổn đức nghe, coi chừng đẻ con không có lỗ đít đó.
Nam Cung Nguyệt khom mình xuốn,g nhưng tay hắn chưa tới nách là Mông Bất Danh đã nhột quýnh lên rồi, lão la:
- Họ Nam, tham lam nghe, vái trời cho người chết trên bụng đàn bà luôn.
Lão vừa nói vừa lột cái nón rách xuống, trong đó có một tấm bản đồ bằng da thỏ mỏng te Nam Cung Nguyệt chụp lấy cười lớn:
- Không sao, cứ rủa đi, chết vì đao kiếm mới ớn chớ còn chết trên mình đàn bà là cầu đó.
Hắn buông Mông Bất Danh chụp lấy hình nhân vùng lên một cái, cả bọn đại hán áo đen hè nhau phi thân theo hắn.
Đứng dậy nhìn theo cho tới bọn Nam Cung Nguyệt khuất bóng, Mông Bất Danh toét miệng cười:
- Mẹ họ, cho mày kiếm chết luôn.
Cô gái cũng cười:
- Lão gia, thật lão gia là ngừơi cơ trí.
Mông Bất Danh nín cười:
- Đừng có ở đó mà đề cao, Triệu Cô nương, hãy mau rời khỏi nơi này đi tìm La Hán, coi chừng hắn nghĩ ra, hắn trở lại là bọn mình không còn giò mà chạy đó.
Nam Cung Nguyệt dẫn bọn đại hán bộ hạ ra cửa trước, Mông Bất Danh dẫn Triệu cô nương có lẽ bây giờ nên gọi là Nghệ Thường đi ra cửa hậu.
Một tay cướp và một tay trộm, hai tay đều thuộc hàng sứ, chơi nhau sát ván, họ đều giỏi võ, nhưng họ không đánh nhau bằng tay, họ đánh nhau bằng óc, nhưng phần thắng hình như nghiêng về phía lão già.
Tuy nhiên, màn gạt nhau chưa phải kết thúc ở đây, đã là những tay chưa hề biết chịu thua ai, họ vẫn sẽ còn tiếp tục dài dài
Tài sản của haitc

  #38  
Old 15-07-2008, 09:52 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 36
Lầu cao người đẹp


Nam Cung Nguyệt dẫn đám đại hán ra khỏi ngôi từ đường một khoảng, hắn vụt đứng lại và trầm giọng:
- Đốt đuốc cho ta.
Một tên thuộc hạ đánh lửa đưa lại, Nam Cung Nguyệt trả tấm da mỏng đã đoạt được của Mông Bất Danh, quả thật, dó là tấm bản đồ.
Nam Cung Nguyệt sững sờ.,, Đâu phải nơi xa? Tấm địa đồ trong khu vực Trường An.
Cả những tên đường đề rõ. Tuy nhiên, có những mũi tên chỉ trên các nẻo đường, có nhiều ngõ khác nhau, nhưng cuối cùng về một chỗ, chỗ đó kẻ một ô vuông. Oâ vuông được kẻ bằng nét sơn nổi bật.
Bên cạnh ô vuông có hàng chữ nhỏ:
tài vật, mỹ nhân.
Tài vật, mỹ nhân ở đâu? Tại Nữ Nhi Thành? Nữ Nhi Thành là một nơi xa xôi bí mật, nơi không có người lui tới, nơi đó hoàn toàn là đàn bà? Người trong đó đi ra phải mang theo bản đồ kẻo không biết đường trở về? Nữ Nhi Thành ở đây sao? Nữ Nhi Thành xa xôi bí mật? Là ở đây sao?
Nam Cung Nguyệt đùng đùng nổi giận, hắn xách hình nhân trở lại ngôi từ đường.
Tội nghiệp cho toà kiến trúc lâu đời, tội nghiệp cho tiên tổ họ Thang, chiếc hình nhân nặng hàng trăm cân trong cánh tay lông xoắn nổi gân cuồn cuộn vung vù vù từ trước đến sau, bao nhiêu lư đồng sáng chói đều ngã xuống nát tan .gãy đổ từ trước đến sau rồi từ sau ra trước, không còn một cái gì nguyên vẹn.
Hồi lâu, mồ hôi của Nam Cung Nguyệt bắt đầu lấm tấm, cơn giận hình như cũng theo đó mà vã ra, vơi lần, cuối cùng, xẹp xuống.
Là một con ngừoi vũ phu lỗ mãn,g nhưng vẫn là chúa tướng, vẫn là kẻ làm vua một cõi, Nam Cung Nguyệt vẫn còn điểm thông minh, hắn đưa tay lau mồ hồi trán và một tia sáng loé lên trong đầu.
Không có Nữ Nhi Thành nhưng còn có Trường An. Trường An là chỗ cựu đế đô, là thị thành, nổi tiếng, đâu có phải chỗ sàn dã, tại làm sao lại không có ngọc vàng, gái đẹp?
Tại làm sao lại phải đi xa?
Không có nhiều thì có ít, không phải hạng tuyệt trần thì cũng là hồng phấn giai nhân, tại làm sao lại không quơ một mớ? Nam Cung Nguyệt xuất quân đâu có chuyện nào về với hai bàn tay trắng?
Ô vuông trong tấm bản đồ, đâu phải chỉ ra đồng ruộng, những mũi tên rành rạnh tập trung vào trung tâm đô thị, nơi đó không thể là đất trống.
Lão Mông Bất Danh là con người gian xảo, nhưng hắn nổi danh là hạng tiên bảo kỳ thân có thể hắn có đáp đền.
Lão có thể bịa chuyện Nữ Nhi thành để giải thoát cô gái áo trắng vì một lẽ gì đó, nhưng lão vốn không ưa gây chuyện, nhứt là đối với các lực lượng lớn của võ lâm từ trước đến nay lão vốn kiêng kỵ vì quyền lợi của hắn, chỗ ô vuông này chắc chắn không phải là cạm bẫy, vì vốn không thù oán, chắc chắn không phải Nữ Nhi Thành nhưng tài vật, mỹ nhân theo hàng chữ phụ chính phải là có thật.
Lão không dám chọc giận đến mức bị trả thù. Lão phải có thường bồi.
Nam Cung Nguyệt lại theo hắn, theo những mũi tên chỉ trong tấm bản đồ.
Bất cứ ai cũng có một nhược điểm, càng giỏi, càng nổi danh, nhược điểm càng sâu.
Nam Cung Nguyệt nắm chắc nhược điểm của Mông Bất Danh cũng nhằm vào nhược điểm của hắn mà đánh thật là chính xác.
Hai tay chúa cả hai cùng ăn miếng trả miếng nhau cái cụp.
oo Trừ những ngõ hẻm nhỏ hẹp tồi tàn, bất cứ chỗ nào, trên các con đường lớn trong thành Trường An đều không có đất trống, đều không có những gian nhà lụp xụp.
Ô vuông trong tấm bản đồ không phải quan nha mà là vùng trang viện của những nhà phú hộ.
Ô vuông trong bản đồ chỉ đúng vào một trang viện đồ sộ bên ngoài có cổng, cửa sắt, bên trong có sân rộng, lầu cao.
Ngoài vườn hoa, bên trong, dọc theo hai bên hông chạy dài mút về phía sau, trang viện còn có cổ thụ, có ao sen, có non bộ, có nhà thủy tạ.
Ngần thứ ấy đủ nói lên rằng chủ nhân phải là bậc phú hào nhứt nhì trong đất Trường An.
Trang viện đồ độ nhưng thâm trầm, tịch mịch.
Một trang viện như thế thì phải là hạng quý phái tài vật có thể không cần lắm, nhưng mỹ nhân thì không thể thiếu.
Không cần phải quan sát kỹ càng, một chỗ như thế nhứt định phải là nơi tàng ẩn tài vật và mỹ nhân. Kinh nghiệm cho hắn biết như thế.
Đã đến đây rồi thì phải hành động, hắn đứng tại chính môn.
Cửa đóng kín, tự nhiên, đây là giữa đêm, mà dầu ban ngày, khí thế của trang viện này, chắc chắn cửa cũng cứ dóng im như thế.
Đâu có sao, làm cái nghề này, đâu có bao giờ lại vào bằng cửa chính! Chỉ khi đầu tường không cao hơn tầm nhảy, nó chỉ có hiệu lực ngăn chặn những tên trộm vặt.
Nhưng đối với Nam Cung Nguyệt, chuyện nhảy tường là chuyện mất mặt, hắn không phải là bọn cướp hạng trung, cũng không phải đại cường đạo mà là vua của phương Nam, là Đạo Sư, hắn không phải hạng nhảy tường.
Cái hình nhân trong tay Nam Cung Nguyệt thoáng lên. Bức tường dầy cả hai gang tay đổ xuống.
Mười tên đại hán xông vào, Nam Cung Nguyệt đi ở sau cùng, số còn lại đứng ngoài thủ cửa. Người trong tòa trang viện giựt mình thức dậy giữa giấc ngủ ngon, nhưng không một người nào kịp mặc áo mang giày, tất cả đều bị uy hiếp bắt giữ ngay.
Nam Cung Nguyệt đường hoàng chậm rãi đi vào như chỗ không người, hắn ngang nhiên bước vào như bước vào nhà của hắn.
Trên tòa lầu cao có một nữ nhân, đứng tựa lan can, nhìn Nam Cung Nguyệt, thần sắc khng chút gì sợ hãi.
Tóc nàng bỏ xoã hờ hững bờ vai, ánh sáng từ mấy ngọn đèn trong lầu hắt ra, người đứng dưới thấy rất rõ ràng dung mạo của nàng.
Vóc người mảnh mai nhưng không ốm, khổ mặt thon nhưng không thon. Nàng không thô kệch như những người con gái nặng nhọc tay chân, nhưng cũng không phải cục bột nắn như phần đông những cô gái khuê môn bất xuất.
Đôi mắt lá răm thật sắc, đôi mày nhỏ xuyên thấu tóc mai, không xếch lên, nhưng cũng không mềm nhũn vòng cung; vành môi mộng đỏ, nhưng không rung rung theo biến cố bất ngờ, mà hơi mím lại tăng thêm phần ngạo nghễ.
Không nên nói theo những từ ngữ có tính cách tiêu biểu như tiên nữ giáng trần, như hằng nga tái thế, chỉ biết rằng vẻ đẹp của nàng đủ làm cho tướng cướp miền Nam rúng động bao nhiêu giận dữ đối với Mông Bất Danh đều tan biến, bao nhiêu hận thù vì bị lừa, bị gạt đã được ném tung cả, hắn ngửa mặt cừơi ha hả:
- Vọng Vân Lâu người đẹp cô quạnh một mình, ta từ phương Nam xa xôi đến đây thật là đúng lúc.
Thật không hổ là vua cướp miền Nam, hành động thô lỗ khí thế dữ dằn thế nhưng giọng điệu lời lẽ, ít nhất là đối với người đẹp, Nam Cung Nguyệt vẫn chứng tỏ được rằng mình là kẻ đủ rư cách lân hương ích ngọc, đủ tư cách của bậc phong nhã hào hoa.
Nàng làm như không hay biết bên dưới có biến động, không nghe thấy tiếng người đang hướng về mình.
Nam Cung Nguyệt không còn tâm trí để ý đến chuyện đó, bây giờ có ai kề dao vào cổ hắn cũng không hay.
Người đẹp trên lầu mỉm cười đáp lễ.
Nam Cung Nguyệt cất giọng từ tốn hỏi:
- Xin hỏi người đẹp đây à tư dinh của vị nào vậy?
Tổ Thiên Hương – người đẹp trên lầu, đáp ngay:
- Ở đây là tư dinh của công tử Phúc An, vị công tử hoàng tộc Mãn Châu.
Y như một trời băng giá chụp phủ xuống đầu, Nam Cung Nguyệt đứng trân chết điếng Lão Cùng Thần thật là thâm độc, cái hại này không làm sao tưởng tượng nổi Tổ Tài Thần thì không một trường hợp nào đó hãy còn có thể hất mặt chỏi nhau, nhưng Mãn Châu thì tuyệt đối không nên chọc ghẹo.
Mục đích đến Trường An là để cầu thân, để tìm một chỗ đứng xứng đáng, dựa vào Mãn Châu tạo thế chân vạn với tứ hùng tạo vinh hoa phú quý mà đối với triều đại nhà Minh không tìm được, để cởi cái lớp tướng cướp mặc vào chiếc áo chư hầu, thế nhưng bây giờ, đang đêm xâm nhập tư phủ của vị Hoàng Tộc Mãn Châu thì bao nhiêu mộng ước khi ra đi đã coi như đổ sông đổ biển!
Rất tiếc là cái lão già ôn dịch Mông Bất Danh không có ở nơi đây, giá như lão có mặt thì chắc chắn cái hình nhân sẽ dần thây lão như ra như tương bột.
Một đời ngang dọc trên dầu không biết có ai của Nam Cung Nguyệt, có lẽ đây là lần thứ nhất thảm bại đến tận cùng.
Tổ Thiên Hương vẫn bằng một giọng đều đều trong vắt và nhẹ nhàng:
- Vợ chồng tôi mới biết Nam Cung thúc thúc, chắc chắn không có chỗ nào thất lễ.
Tôi nghĩ, nếu thế thì Nam Cung thúc thúc đi tìm gia phụ, chớ có lẽ đâu đi trút giận lên tòa trang viện mà gia phụ dựng tại Trường An, nếu Nam Cung thúc thúc không quen đường lối, tiểu nữ sẽ cho người dẫn đến tận nơi.
Trời ơi, giọng nói mới ngọt ngào làm sao.
Lão Tổ Tài Thần dáng dấp cục mịch không ra gì, tại sao lão sanh được một cô gái làm cho thiên hạ phải đảo điên!
Chỉ cần nghe giọng nói ấy, bao nhiêu phiền muộn trong lòng đều tan đi như bọt nước.
Cả một đời ngang dọc, hưởng không biết bao nhiêu lạc thú, sao lại không gặp một ngừơi đẹp? Chỉ cần được một đêm thôi, nếu quả đất này có nát đi, cũng không có gì đáng tiếc.
Bây giờ chuyện đã đến mức cùng rồi, miền Nam mênh mông một cõi, về tới nơi rồi ai dễ làm gì được với ai? Công hầu khanh tướng làm cái quái gì, hai mươi năm nữa là đã sáu mươi tại sao không tận hưởng cái đang sẵn có? Đi tìm kiếm viễn vông làm chi cho mệt xác?
Chuyện đã đến nước cùng, bản năng tự vệ cộng với lòng khát khao chung với người tiên đối diện, đã khiến cho hùng tâm của Nam Cung Nguyệt bừng lên hừng hực, hắn lấy lại phong độ ngang tàng hắn cười:
- Quả đúng hổ phụ sanh hổ tử, ngừơi đẹp họ Tổ lời lẽ thật đáng khen.
Tổ Thiên Hương vẫn dịu dàng:
- Không dám, Nam Cung thúc thúc minh xét, tiểu nữ không hề có ý chí bất kính.
Nam Cung Nguyệt cười:
- Ta có thể cho Tổ cô nương biết rõ, thật ra thì không ai có tội với ai cả, chẳng qua, từ miền đất xa xôi, ta nghe vị tài Thần nói có một người con gái phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước đổ thành Tổ Thiên Hương nhoẻn môi cười, nụ cười không thành tiếng, nhưng dưới này Nam Cung Nguyệt nghe như rung chuyển cả mặt đất, nghe như tim mình muốn thoát ra ngoài.
Nàng cất giọng nói:
- Tiểu nữ có chút tư sắc tầm thường, làm sao xứng với chữ phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước đổ thành của Nam Cung thúc thúc? Nếu đem so sánh với hậu dinh phân đại của Thúc thúc thì e rằng tiểu nữ chỉ xứng phận tôi đòi.
Người đẹp đã đá động đến những mỹ nữ ở bên mình, đã đá động đến hậu dinh hồng phấn và xem là không dám sánh đó là cái ngõ đang mở cho kẻ si tình mạnh bước, Nam Cung Nguyệt nhóng thêm:
- Đâu có Tổ cô nương đã quá lời, thật ra và chưa gặp được bạn đường tri kỷ, trong lúc đêm vắng canh trường cũng phải có đôi người bầu bạn cho đỡ quạnh hiu thế thoi, chớ đâu có thoa? nguyện bình sanh, giá như được một người thông minh tuyệt sắc như cô nương để làm tri kỷ thì họ Nam này, nguyện sẽ đem hết sự nghiêïp miền Nam, đúc nhà vàng, thiết hương xa, nguyện vì người đẹp mà lập lại câu Kim Đốc Trữ Kiều!
Thật không hổ là bậc niểu hùng, con người võ biền nhưng lời lẽ đâu kém phần phong nhã!
Tổ Thiên Hương a một tiếng nhỏ, nàng nghiêng mặt mỉm cười:
- Mục đích của Nam Cung thúc thúc đến đây tiểu nữ đã biết rồi. Thật không giấu chi thúc thúc, chuyện gả tiểu nữ về cho vị công tử vốn chỉ là ý riêng của gia phụ, chớ nếu để cho tiểu nữ được toàn quyền chọn lựa thì Nàng bỗng nhoẻn miệng cười e thẹn, cái cười làm cho Nam bỗng nghe như gan ruột của mình trồi lên lồng ngực, hơi thở không còn theo kịp nhịp đập của trái tim, hắn nghiêng tai lắng nghe và giọng nàng như tiếng tơ dịu dặt:
- Nếu như tiểu nữ được toàn quyền thì người mà tiểu nữ chọn để trao thân gởi phận trọn đời, phải là một vị anh hùng ngang dọc một trời như Nam Cung thúc thúc Nam Cung Nguyệt bỗng nghe như lùng bùng lỗ tai, chỉ một câu nói nhóng của mình, mà người đẹp đã đơn đảo trực nhập có thể như thế hay sao? Hay làvì quá ngưỡng vọng mà tai mình không còn chính xác.
Hắn bỗng đâm ra lấp bấp:
- Ngừơi đẹp Tổ Cô nương bảo rằng Tổ Thiên Hương lại nhoẻn miệng cười:
- Tiểu nữ nói ra những lời chân thật xuất phát từ trong chỗ sâu kín nhứt trong lòng, một lời mà tiểu nữ chưa từng nói với bất cứ một ai, nếu thúc thúc không tin, tiểu nữ có thể xuống lầu cùng với thúc thúc đi ngay.
Nam Cung Nguyệt mỡ tròn đôi mắt, thật hắn không ngờ câu chuyện lại đưa tới một cách quá dễ dàng như thế, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa tin rằng mình nghe đúng, hắn hỏi:
- Tổ cô nương quả thật Tổ Thiên Hương nghiêm giọng:
- Chuyện chung thân đại sự của một người con gái đâu phải là một trò đùa, Nam Cung thúc thúc đến đây há chẳng phải vì muốn cho tiểu nữ theo về cùng thúc thúc hay sao?
Nam Cung Nguyệt nói một câu thật không xứng với khí thế chút nào:
- Đã đành là vậy, nhưng ta vẫn ngỡ không thể quá dễ dàng, không ngờ cô nương lại có thể đáp ứng Tổ Thiên Hương nói:
- Chuyện trăm năm, theo tiểu nữ nghĩ, nó không phải chuyện lo riêng của một bên, nó phải được cả hai bên nỗ lực, chúng ta đều không phải hạng thường tình, giải quyết một chuyện lớn lao càng không thể theo thói thường trong thiên hạ, vả lại đây là một vấn đề tâm nguyện, một vấn đề mà tiểu nữ mong đợi cho có được ngày nay, một khi cơ hội đã đến, người thức thời phải nắm chặt lấy chớ không thể thụ động để cho nó trôi rồi ân hận suốt đời, huống chi gái không tìm chồng giữa chốn ba quân, công tử Phúc An tuy là Hoàng Tộc Mãn Châu, nhưng vốn là một công tử bột, hắn có thể làm cho một cô gái tầm thường thích thú, con một thế phiệt võ lâm như tiểu nữ không thể hân hoan chấp nhận gởi mình cho một con người như thế, tiểu nữ bằng lòng đi vào nguy hiểm để có một bạn trăm năm đúng với ước vọng của mình, chớ không thể co mãi trong vỏ ốc.
Nam Cung Nguyệt sững sờ một lúc khá lâu mới nói được mọt câu:
- Ta biết lịnh tôn, nhưng ta không ngờ cô nương lại có thể có được một tâm chí hơn người như thế Tổ Thiên Hương nói:
- Nếu tiểu nữ chỉ như hạng gái tầm thường, thì đâu có đáng để cho thúc thúc đang tâm dẫn người xâm nhập dinh thự Mãn Châu làm chuyện hiểm nguy như thế, có phải vậy không.
Như được một luồng hào khí thổi vào tận tâm can, Nam Cung Nguyệt ngửa mặt cười thoa? mãn:
- Đã được thiền quyên khám phá anh hùng, Nam Cung Nguyệt này nguyện dùng hết quyền uy và năng lực của mình để đáp tạ lòng tri kỷ, cho dầu trăm quân ngàn tướng giữa trận bao vây, ta cũng quyết đưa nàng về tận phương Nam chung hưởng hạnh phúc.
Tổ Thiên Hương đứng yên một chỗ trên lan can lầu, nàng nhẹ lắc đầu:
- Khoan, Nam Cung thúc thúc, tiểu nữ có ba việc cầu xin, mong được thúc thúc hoan hỉ gật đầu:
- Nam Cung Nguyệt bây giờ mới khôi phục hoàn toàn tư cách của bậc hào khí xung thiên, hắn nói:
- Không thể dễ dàng được mỹ nhân nghĩ đến, không thể dễ dàng được một hồng phấn tri âm, đừng nói chi ba, dầu cho ba mươi ba trăm hay ngàn ba vạn sự yêu cầu, họ Nam này cũng sẵn sàng đáp ứng.
Tổ Thiên Hương khẽ nghiêng mình:
- Tiểu nữ xin tạ Ơn thúc thúc Ngưng lại một chút, nàng đưa mắt nhìn quanh:
- Thứ nhất, xin thúc thúc hạ lịnh cho thuộc hạ không nên động đến một chút chi trong tòa trang viện Nam Cung Nguyệt gật đầu:
- Chỉ cần được mỹ nhân nghĩ đến, tất cả những gì trên thấ gian này không đáng cho ta chú ý, xin người đẹp hãy yên tâm.
Tổ Thiên Hương nói:
- Xin thúc thúc hiểu dụ cho thuộc hạ không nên gây thương tích cho bất cứ một ai.
Nam Cung Nguyệt lớn tiếng hỏi đám thuộc hạ:
- Các ngươi đã có gây thương tích cho ai chưa?
Trong đám thuộc hạ bẩm cáo là chưa hề xảy ra chuyện đó, hắn gật đầu:
- Tốt lắm, không được động đến một ai nghe.
Tổ Thiên Hương nói:
- Thứ ba, bình thời, bằng vào tư sắc, sở học đá làm cho tiểu nữ quen tánh tự tôn, vì thế sau khi về đến phương Nam, xin thúc thúc đừng cho tiểu nữ phải chịu dưới một ngừơi nào.
Nam Cung Nguyệt nói ngay:
- Sau khi hương xa nộ mã đưa mỹ nhân về đến phương Nam, ta sẽ vì nàng dựng một nhà vàng, sẽ vì nàng mà truyền lịnh cho tất cả tỳ thiếp phủ phục, bất cứ ai, nếu có một lời, một cử chỉ bất phục tùng, kẻ ấy sẽ được đưa vào hang núi làm mồi cho lang sói.
Tổ Thiên Hương nhoẻn miệng cười:
- Chắc chắn thúc thúc không phải hạng người nói mau quên Nam Cung Nguyệt chống mạnh hình nhân xuống đất, hắn quỳ một chân và đưa một tay lên thề nguyện:
- Nếu ta nói một lời nào không thật với lòng, không thực hiện đúng theo, ta sẽ loạn tiễn tàn thây.
Như cảm thấy quá với điều mong muốn. Tổ Thiên Hương lật đật nói:
- Thúc thúc đã quá lời, khiến cho tiểu nữ vô cùng áy náy. Xin thúc thúc dợi dưới cầu thang một chút, để cho tiểu nữ thay đổi xiêm y.
Nàng thoăn thoắt quay mình bước trở vào trong.
Nhìn dáng cách uyển chuyển thướt tha của ngừoi đẹp, Nam Cung Nguyệt bỗng nghe lòng rộn rã dị thường, hắn quay ra sau quát lớn:
- Đứng đó làm gì, còn chưa chị đi tìm cỗ xe tốt cho ta.
Tên thuộc hạ đứng gần ứng tiếng quay mình, nhưng Nam Cung Nguyệt vội nói luôn:
- Không được, ta đã hứa không làm tổn hại người cũng như vật ở đây, các ngươi hãy đi ra ngoài tìm chớ không nên động bất cứ vật gì trong tòa trang viện này nghe.
Hai tên đại hán áo đen cúi rạp mình và cấp tốc lui ra.
Đèn trên lầu được tắt liền sau đó, và người đẹp họ Tổ thoăn thoắt xuống thang.
Đứng dưới nhìn lên theo từng bước của nàng, làn gió đêm nhẹ khoát xiêm y. Nam Cung Nguyệt chợt thấy y như một nàng tiên trên chiếc thah mây lơ lửng Hắn đứng đờ đôi mắt.
Mãi cho đến khi ngừoi đẹp bước đến gần lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi.
Tướng cướp miền Nam như từ trong mộng tỉnh ra, hắn lắp bắp:
- Đi đi khoan, chờ chúng mang xe lại. Thật quả là Nam Cung Nguyệt này kiếp trước dầy công tụng niệm Một con ngừơi từng thét ra khói lửa, thế mà bây giờ bỗng nói chẳng thành câu Cũng không đáng trách, có lẽ bất cứ người đàn ông nào thình lình được một chuyện ngoài ý tưởng như thế, chắc chắn cũng không làm sao bình tĩnh được huống chi họ Nam lại là một con người biết trọng giai nhân.
Tổ Thiên Hương nhìn hắn bằng con mắt có:
- Có phải thúc thúc dày công tu, hay là tiểu nữ kiếp trước gieo nhiều hạt phước!
Cỗ xe bốn ngựa đỗ ngay trước cổng, Tổ Thiên Hương đưa bàn tay dịu dàng mỉm cười:
Trăm trận tung hoành chưa từng khủng khiếp, ngàn hoa dùi dập chưa hề biết nương tay, thế nhưng bây giờ Nam Cung Nguyệt bỗng hết hồn khi nhìn thấy bàn tay ngà ngọc đưa ra Nhưng nói làm sao không nắm? Hắn run run đưa tay ra nắm lấy tay nàng đỡ nàng lên xe mà hắn nghe hồn hắn lên chín từng mây.
Bằng tất cả phong độ của một người biết quý trọng mỹ nhân, Nam Cung Nguyệt nhảy phóc lên cầm lấy dây cương, hắn phải tỏ cho nàng thấy rằng hắn nguyện làm kẻ đánh xe đưa nàng về tận nhà vàng.
Quả thật, nếu có ngừoi nhìn thấy cũng lấy làm lạ, nhứt định họ phải tìm tòi cho kỳ được thử xem là ai mà Đạo Sư phải thân tự đánh xe?
Câu chuyện này một khi được truyền thấu võ lâm, chắc chắn sẽ như phong ba nỗi dậy, câu chuyện tướng cướp khét tiếng miền Nam đánh xe cho người đẹp.
Có một điều chắc chắn cũng có kẻ băn khoăn, đó là thái độ của Nam Cung Nguyệt đối với Triệu Nghê Thường và Tổ Thiên Hương.
Nếu so sánh về sắc đẹp, Nghệ Thường không thể thua kém Thiên Hương, trái lại, nết ngây thơ của cô gái họ Triệu, còn hơn Thiên Hương một bậc.
Thế nhưng tại sao Nam Cung Nguyệt có thể bỏ Nghệ Thường mà coi trọng Thiên Hương như thế.
Có hai cách giải thích khác nhau:
Thứ nhất, bỏ Nghệ Thường là tại vì hình ảnh Nữ Nhi Thành quá dụ cảm, cho nên mặc dầu Nghệ Thường có đẹp, Nam Cung Nguyệt cũng không lưu ý lắm vì nàng chỉ là một nữ tỳ. Khi gặp Tổ Thiên Hương thì lập tức hắn có ngay một sự so sánh:
Nghệ Thường trông vẻ đẹp ngây thơ của một cô gái vừa mới lớn, trái lại, Tổ Thiên Hương sắc sảo và vẩy nở hơn trong tuổi trưởng thành, hai vẻ đẹp khác nhau, mặc dầu không thể phân biệt ai hơn ai kém. Thiên Hương có thể đã đúng vào sở thích của Nam Cung Nguyệt.
Thứ hai, Nghệ Thường thiếu hẳn dáng cách kiêu kỳ tạo thành uy thế, trong khi Nam Cung Nguyệt đã được quá nhiều cô gái chỉ biết cúi đầu mai phục, chớ hắn chưa phải khẩn cầu thần phục một ai; gia thế và phong cách của Tổ Thiên Hương đã làm cho hắn nôn nóng, từ mê nàng hắn bỗng cảm thấy nàng đủ tư cách khiến cho người quý trọng.
Hình như nhân loại có một nhược điểm chung như thế.
oo Xe ra khỏi vòng tường toà trang viện, bỏ lại đàng sau dãy bụi mù hoà trắng sương đêm.
Một lúc không lâu, cũng từ trong tòa trang viện đó, Công tử Phúc An với mấy kẻ tùy tòng, từ trên ngôi lầu đi xuống, trên tay hắn có một phong thơ.
Mấy phút sau nữa mấy con tuấn mã vượt ra khỏi cổng.
Đoàn người ngựa bốn vó phi nước lớn, trong vẻ vội vàng, trên yên, bốn tên vệ sĩ Mãn Châu và công tử Phúc An.
Nếu nhìn kỹ, người ta sẽ thấy, tuy có vẻ vội vàng, nhưng gương mặt gã không hề tỏ ra kinh hoàng hay nôn nóng.
Đó là một chuyện lạ vì người vợ mới cưới mà chưa được động phòng, theo lời yêu cầu hoãn lại trong vòng một tháng của Tổ Thiên Hương, hiện đang cùng với một tướng cướp lừng danh trên cỗ xe vượt hồng trần đổ xuống miền Nam, chuyện đó, đáng lý phải là một chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng vẻ mặt của Phúc An vẫn như không.
Phải chăng đây là một chuyện mà hắn chưa hay biết?
Phải chăng trong thơ để lại của Tổ Thiên Hương đã có gì làm cho hắn không hiểu được nội tình?
Và điều băn khoăn thứ hai là tại làm sao Tổ Thiên Hương đã giải quyết một vấn đề trong đại quá dễ dàng như thế?
Nàng là con người điềm tĩnh, nhưng không thể điềm tĩnh đến mức khi thấy Nam Cung Nguyệt thình lình xuất hiện như thế phải chăng nàng đã biết trước khi hắn đến và nếu biết trước thì do đâu?
Lão Cùng Thần Mông Bất Danh vốn đã nổi danh là con người thủ lợi, nổi danh là con người tránh đụng chạm bất cứ với ai, trừ trường hợp quyền lợi trên tay bị cướp.
Trong chuyện này, rõ ràng lão dẫn dụ Nam Cung Nguyệt, mượn tay tên này để phá sào huyệt Bạch Liên Giáo cứu thoát Nghệ Thường, nghĩa là trước đó lão đã an bày và đã lén đột nhập cho Nghệ Thường biết trước, nhưng tại sao lão lại như thế? Lão đã phát sanh lòng tốt rồi chăng?
Qua câu chuyện giữa lão và Lý Đức Uy, chưa thấy có triệu chứng nào cho thấy lão muốn cứu hậu nhân của Tử Kim Đao, trái lại hình như lão còn không muốn cứu.
Đã nổi danh là con ngừơi kỳ cục, nhưng chuyến này hành động của lão mới đáng gọi là kỳ cục.
Chắc chắn vở hí kịch này còn thêm màn nữa và chắc chắn người đạo diễn tài ba không ai khác hơn là lão Cùng Thần
Tài sản của haitc

  #39  
Old 15-07-2008, 09:53 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 36
Lầu cao người đẹp


Nam Cung Nguyệt dẫn đám đại hán ra khỏi ngôi từ đường một khoảng, hắn vụt đứng lại và trầm giọng:
- Đốt đuốc cho ta.
Một tên thuộc hạ đánh lửa đưa lại, Nam Cung Nguyệt trả tấm da mỏng đã đoạt được của Mông Bất Danh, quả thật, dó là tấm bản đồ.
Nam Cung Nguyệt sững sờ.,, Đâu phải nơi xa? Tấm địa đồ trong khu vực Trường An.
Cả những tên đường đề rõ. Tuy nhiên, có những mũi tên chỉ trên các nẻo đường, có nhiều ngõ khác nhau, nhưng cuối cùng về một chỗ, chỗ đó kẻ một ô vuông. Oâ vuông được kẻ bằng nét sơn nổi bật.
Bên cạnh ô vuông có hàng chữ nhỏ:
tài vật, mỹ nhân.
Tài vật, mỹ nhân ở đâu? Tại Nữ Nhi Thành? Nữ Nhi Thành là một nơi xa xôi bí mật, nơi không có người lui tới, nơi đó hoàn toàn là đàn bà? Người trong đó đi ra phải mang theo bản đồ kẻo không biết đường trở về? Nữ Nhi Thành ở đây sao? Nữ Nhi Thành xa xôi bí mật? Là ở đây sao?
Nam Cung Nguyệt đùng đùng nổi giận, hắn xách hình nhân trở lại ngôi từ đường.
Tội nghiệp cho toà kiến trúc lâu đời, tội nghiệp cho tiên tổ họ Thang, chiếc hình nhân nặng hàng trăm cân trong cánh tay lông xoắn nổi gân cuồn cuộn vung vù vù từ trước đến sau, bao nhiêu lư đồng sáng chói đều ngã xuống nát tan .gãy đổ từ trước đến sau rồi từ sau ra trước, không còn một cái gì nguyên vẹn.
Hồi lâu, mồ hôi của Nam Cung Nguyệt bắt đầu lấm tấm, cơn giận hình như cũng theo đó mà vã ra, vơi lần, cuối cùng, xẹp xuống.
Là một con ngừoi vũ phu lỗ mãn,g nhưng vẫn là chúa tướng, vẫn là kẻ làm vua một cõi, Nam Cung Nguyệt vẫn còn điểm thông minh, hắn đưa tay lau mồ hồi trán và một tia sáng loé lên trong đầu.
Không có Nữ Nhi Thành nhưng còn có Trường An. Trường An là chỗ cựu đế đô, là thị thành, nổi tiếng, đâu có phải chỗ sàn dã, tại làm sao lại không có ngọc vàng, gái đẹp?
Tại làm sao lại phải đi xa?
Không có nhiều thì có ít, không phải hạng tuyệt trần thì cũng là hồng phấn giai nhân, tại làm sao lại không quơ một mớ? Nam Cung Nguyệt xuất quân đâu có chuyện nào về với hai bàn tay trắng?
Ô vuông trong tấm bản đồ, đâu phải chỉ ra đồng ruộng, những mũi tên rành rạnh tập trung vào trung tâm đô thị, nơi đó không thể là đất trống.
Lão Mông Bất Danh là con người gian xảo, nhưng hắn nổi danh là hạng tiên bảo kỳ thân có thể hắn có đáp đền.
Lão có thể bịa chuyện Nữ Nhi thành để giải thoát cô gái áo trắng vì một lẽ gì đó, nhưng lão vốn không ưa gây chuyện, nhứt là đối với các lực lượng lớn của võ lâm từ trước đến nay lão vốn kiêng kỵ vì quyền lợi của hắn, chỗ ô vuông này chắc chắn không phải là cạm bẫy, vì vốn không thù oán, chắc chắn không phải Nữ Nhi Thành nhưng tài vật, mỹ nhân theo hàng chữ phụ chính phải là có thật.
Lão không dám chọc giận đến mức bị trả thù. Lão phải có thường bồi.
Nam Cung Nguyệt lại theo hắn, theo những mũi tên chỉ trong tấm bản đồ.
Bất cứ ai cũng có một nhược điểm, càng giỏi, càng nổi danh, nhược điểm càng sâu.
Nam Cung Nguyệt nắm chắc nhược điểm của Mông Bất Danh cũng nhằm vào nhược điểm của hắn mà đánh thật là chính xác.
Hai tay chúa cả hai cùng ăn miếng trả miếng nhau cái cụp.
oo Trừ những ngõ hẻm nhỏ hẹp tồi tàn, bất cứ chỗ nào, trên các con đường lớn trong thành Trường An đều không có đất trống, đều không có những gian nhà lụp xụp.
Ô vuông trong tấm bản đồ không phải quan nha mà là vùng trang viện của những nhà phú hộ.
Ô vuông trong bản đồ chỉ đúng vào một trang viện đồ sộ bên ngoài có cổng, cửa sắt, bên trong có sân rộng, lầu cao.
Ngoài vườn hoa, bên trong, dọc theo hai bên hông chạy dài mút về phía sau, trang viện còn có cổ thụ, có ao sen, có non bộ, có nhà thủy tạ.
Ngần thứ ấy đủ nói lên rằng chủ nhân phải là bậc phú hào nhứt nhì trong đất Trường An.
Trang viện đồ độ nhưng thâm trầm, tịch mịch.
Một trang viện như thế thì phải là hạng quý phái tài vật có thể không cần lắm, nhưng mỹ nhân thì không thể thiếu.
Không cần phải quan sát kỹ càng, một chỗ như thế nhứt định phải là nơi tàng ẩn tài vật và mỹ nhân. Kinh nghiệm cho hắn biết như thế.
Đã đến đây rồi thì phải hành động, hắn đứng tại chính môn.
Cửa đóng kín, tự nhiên, đây là giữa đêm, mà dầu ban ngày, khí thế của trang viện này, chắc chắn cửa cũng cứ dóng im như thế.
Đâu có sao, làm cái nghề này, đâu có bao giờ lại vào bằng cửa chính! Chỉ khi đầu tường không cao hơn tầm nhảy, nó chỉ có hiệu lực ngăn chặn những tên trộm vặt.
Nhưng đối với Nam Cung Nguyệt, chuyện nhảy tường là chuyện mất mặt, hắn không phải là bọn cướp hạng trung, cũng không phải đại cường đạo mà là vua của phương Nam, là Đạo Sư, hắn không phải hạng nhảy tường.
Cái hình nhân trong tay Nam Cung Nguyệt thoáng lên. Bức tường dầy cả hai gang tay đổ xuống.
Mười tên đại hán xông vào, Nam Cung Nguyệt đi ở sau cùng, số còn lại đứng ngoài thủ cửa. Người trong tòa trang viện giựt mình thức dậy giữa giấc ngủ ngon, nhưng không một người nào kịp mặc áo mang giày, tất cả đều bị uy hiếp bắt giữ ngay.
Nam Cung Nguyệt đường hoàng chậm rãi đi vào như chỗ không người, hắn ngang nhiên bước vào như bước vào nhà của hắn.
Trên tòa lầu cao có một nữ nhân, đứng tựa lan can, nhìn Nam Cung Nguyệt, thần sắc khng chút gì sợ hãi.
Tóc nàng bỏ xoã hờ hững bờ vai, ánh sáng từ mấy ngọn đèn trong lầu hắt ra, người đứng dưới thấy rất rõ ràng dung mạo của nàng.
Vóc người mảnh mai nhưng không ốm, khổ mặt thon nhưng không thon. Nàng không thô kệch như những người con gái nặng nhọc tay chân, nhưng cũng không phải cục bột nắn như phần đông những cô gái khuê môn bất xuất.
Đôi mắt lá răm thật sắc, đôi mày nhỏ xuyên thấu tóc mai, không xếch lên, nhưng cũng không mềm nhũn vòng cung; vành môi mộng đỏ, nhưng không rung rung theo biến cố bất ngờ, mà hơi mím lại tăng thêm phần ngạo nghễ.
Không nên nói theo những từ ngữ có tính cách tiêu biểu như tiên nữ giáng trần, như hằng nga tái thế, chỉ biết rằng vẻ đẹp của nàng đủ làm cho tướng cướp miền Nam rúng động bao nhiêu giận dữ đối với Mông Bất Danh đều tan biến, bao nhiêu hận thù vì bị lừa, bị gạt đã được ném tung cả, hắn ngửa mặt cừơi ha hả:
- Vọng Vân Lâu người đẹp cô quạnh một mình, ta từ phương Nam xa xôi đến đây thật là đúng lúc.
Thật không hổ là vua cướp miền Nam, hành động thô lỗ khí thế dữ dằn thế nhưng giọng điệu lời lẽ, ít nhất là đối với người đẹp, Nam Cung Nguyệt vẫn chứng tỏ được rằng mình là kẻ đủ rư cách lân hương ích ngọc, đủ tư cách của bậc phong nhã hào hoa.
Nàng làm như không hay biết bên dưới có biến động, không nghe thấy tiếng người đang hướng về mình.
Nam Cung Nguyệt không còn tâm trí để ý đến chuyện đó, bây giờ có ai kề dao vào cổ hắn cũng không hay.
Người đẹp trên lầu mỉm cười đáp lễ.
Nam Cung Nguyệt cất giọng từ tốn hỏi:
- Xin hỏi người đẹp đây à tư dinh của vị nào vậy?
Tổ Thiên Hương – người đẹp trên lầu, đáp ngay:
- Ở đây là tư dinh của công tử Phúc An, vị công tử hoàng tộc Mãn Châu.
Y như một trời băng giá chụp phủ xuống đầu, Nam Cung Nguyệt đứng trân chết điếng Lão Cùng Thần thật là thâm độc, cái hại này không làm sao tưởng tượng nổi Tổ Tài Thần thì không một trường hợp nào đó hãy còn có thể hất mặt chỏi nhau, nhưng Mãn Châu thì tuyệt đối không nên chọc ghẹo.
Mục đích đến Trường An là để cầu thân, để tìm một chỗ đứng xứng đáng, dựa vào Mãn Châu tạo thế chân vạn với tứ hùng tạo vinh hoa phú quý mà đối với triều đại nhà Minh không tìm được, để cởi cái lớp tướng cướp mặc vào chiếc áo chư hầu, thế nhưng bây giờ, đang đêm xâm nhập tư phủ của vị Hoàng Tộc Mãn Châu thì bao nhiêu mộng ước khi ra đi đã coi như đổ sông đổ biển!
Rất tiếc là cái lão già ôn dịch Mông Bất Danh không có ở nơi đây, giá như lão có mặt thì chắc chắn cái hình nhân sẽ dần thây lão như ra như tương bột.
Một đời ngang dọc trên dầu không biết có ai của Nam Cung Nguyệt, có lẽ đây là lần thứ nhất thảm bại đến tận cùng.
Tổ Thiên Hương vẫn bằng một giọng đều đều trong vắt và nhẹ nhàng:
- Vợ chồng tôi mới biết Nam Cung thúc thúc, chắc chắn không có chỗ nào thất lễ.
Tôi nghĩ, nếu thế thì Nam Cung thúc thúc đi tìm gia phụ, chớ có lẽ đâu đi trút giận lên tòa trang viện mà gia phụ dựng tại Trường An, nếu Nam Cung thúc thúc không quen đường lối, tiểu nữ sẽ cho người dẫn đến tận nơi.
Trời ơi, giọng nói mới ngọt ngào làm sao.
Lão Tổ Tài Thần dáng dấp cục mịch không ra gì, tại sao lão sanh được một cô gái làm cho thiên hạ phải đảo điên!
Chỉ cần nghe giọng nói ấy, bao nhiêu phiền muộn trong lòng đều tan đi như bọt nước.
Cả một đời ngang dọc, hưởng không biết bao nhiêu lạc thú, sao lại không gặp một ngừơi đẹp? Chỉ cần được một đêm thôi, nếu quả đất này có nát đi, cũng không có gì đáng tiếc.
Bây giờ chuyện đã đến mức cùng rồi, miền Nam mênh mông một cõi, về tới nơi rồi ai dễ làm gì được với ai? Công hầu khanh tướng làm cái quái gì, hai mươi năm nữa là đã sáu mươi tại sao không tận hưởng cái đang sẵn có? Đi tìm kiếm viễn vông làm chi cho mệt xác?
Chuyện đã đến nước cùng, bản năng tự vệ cộng với lòng khát khao chung với người tiên đối diện, đã khiến cho hùng tâm của Nam Cung Nguyệt bừng lên hừng hực, hắn lấy lại phong độ ngang tàng hắn cười:
- Quả đúng hổ phụ sanh hổ tử, ngừơi đẹp họ Tổ lời lẽ thật đáng khen.
Tổ Thiên Hương vẫn dịu dàng:
- Không dám, Nam Cung thúc thúc minh xét, tiểu nữ không hề có ý chí bất kính.
Nam Cung Nguyệt cười:
- Ta có thể cho Tổ cô nương biết rõ, thật ra thì không ai có tội với ai cả, chẳng qua, từ miền đất xa xôi, ta nghe vị tài Thần nói có một người con gái phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước đổ thành Tổ Thiên Hương nhoẻn môi cười, nụ cười không thành tiếng, nhưng dưới này Nam Cung Nguyệt nghe như rung chuyển cả mặt đất, nghe như tim mình muốn thoát ra ngoài.
Nàng cất giọng nói:
- Tiểu nữ có chút tư sắc tầm thường, làm sao xứng với chữ phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước đổ thành của Nam Cung thúc thúc? Nếu đem so sánh với hậu dinh phân đại của Thúc thúc thì e rằng tiểu nữ chỉ xứng phận tôi đòi.
Người đẹp đã đá động đến những mỹ nữ ở bên mình, đã đá động đến hậu dinh hồng phấn và xem là không dám sánh đó là cái ngõ đang mở cho kẻ si tình mạnh bước, Nam Cung Nguyệt nhóng thêm:
- Đâu có Tổ cô nương đã quá lời, thật ra và chưa gặp được bạn đường tri kỷ, trong lúc đêm vắng canh trường cũng phải có đôi người bầu bạn cho đỡ quạnh hiu thế thoi, chớ đâu có thoa? nguyện bình sanh, giá như được một người thông minh tuyệt sắc như cô nương để làm tri kỷ thì họ Nam này, nguyện sẽ đem hết sự nghiêïp miền Nam, đúc nhà vàng, thiết hương xa, nguyện vì người đẹp mà lập lại câu Kim Đốc Trữ Kiều!
Thật không hổ là bậc niểu hùng, con người võ biền nhưng lời lẽ đâu kém phần phong nhã!
Tổ Thiên Hương a một tiếng nhỏ, nàng nghiêng mặt mỉm cười:
- Mục đích của Nam Cung thúc thúc đến đây tiểu nữ đã biết rồi. Thật không giấu chi thúc thúc, chuyện gả tiểu nữ về cho vị công tử vốn chỉ là ý riêng của gia phụ, chớ nếu để cho tiểu nữ được toàn quyền chọn lựa thì Nàng bỗng nhoẻn miệng cười e thẹn, cái cười làm cho Nam bỗng nghe như gan ruột của mình trồi lên lồng ngực, hơi thở không còn theo kịp nhịp đập của trái tim, hắn nghiêng tai lắng nghe và giọng nàng như tiếng tơ dịu dặt:
- Nếu như tiểu nữ được toàn quyền thì người mà tiểu nữ chọn để trao thân gởi phận trọn đời, phải là một vị anh hùng ngang dọc một trời như Nam Cung thúc thúc Nam Cung Nguyệt bỗng nghe như lùng bùng lỗ tai, chỉ một câu nói nhóng của mình, mà người đẹp đã đơn đảo trực nhập có thể như thế hay sao? Hay làvì quá ngưỡng vọng mà tai mình không còn chính xác.
Hắn bỗng đâm ra lấp bấp:
- Ngừơi đẹp Tổ Cô nương bảo rằng Tổ Thiên Hương lại nhoẻn miệng cười:
- Tiểu nữ nói ra những lời chân thật xuất phát từ trong chỗ sâu kín nhứt trong lòng, một lời mà tiểu nữ chưa từng nói với bất cứ một ai, nếu thúc thúc không tin, tiểu nữ có thể xuống lầu cùng với thúc thúc đi ngay.
Nam Cung Nguyệt mỡ tròn đôi mắt, thật hắn không ngờ câu chuyện lại đưa tới một cách quá dễ dàng như thế, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa tin rằng mình nghe đúng, hắn hỏi:
- Tổ cô nương quả thật Tổ Thiên Hương nghiêm giọng:
- Chuyện chung thân đại sự của một người con gái đâu phải là một trò đùa, Nam Cung thúc thúc đến đây há chẳng phải vì muốn cho tiểu nữ theo về cùng thúc thúc hay sao?
Nam Cung Nguyệt nói một câu thật không xứng với khí thế chút nào:
- Đã đành là vậy, nhưng ta vẫn ngỡ không thể quá dễ dàng, không ngờ cô nương lại có thể đáp ứng Tổ Thiên Hương nói:
- Chuyện trăm năm, theo tiểu nữ nghĩ, nó không phải chuyện lo riêng của một bên, nó phải được cả hai bên nỗ lực, chúng ta đều không phải hạng thường tình, giải quyết một chuyện lớn lao càng không thể theo thói thường trong thiên hạ, vả lại đây là một vấn đề tâm nguyện, một vấn đề mà tiểu nữ mong đợi cho có được ngày nay, một khi cơ hội đã đến, người thức thời phải nắm chặt lấy chớ không thể thụ động để cho nó trôi rồi ân hận suốt đời, huống chi gái không tìm chồng giữa chốn ba quân, công tử Phúc An tuy là Hoàng Tộc Mãn Châu, nhưng vốn là một công tử bột, hắn có thể làm cho một cô gái tầm thường thích thú, con một thế phiệt võ lâm như tiểu nữ không thể hân hoan chấp nhận gởi mình cho một con người như thế, tiểu nữ bằng lòng đi vào nguy hiểm để có một bạn trăm năm đúng với ước vọng của mình, chớ không thể co mãi trong vỏ ốc.
Nam Cung Nguyệt sững sờ một lúc khá lâu mới nói được mọt câu:
- Ta biết lịnh tôn, nhưng ta không ngờ cô nương lại có thể có được một tâm chí hơn người như thế Tổ Thiên Hương nói:
- Nếu tiểu nữ chỉ như hạng gái tầm thường, thì đâu có đáng để cho thúc thúc đang tâm dẫn người xâm nhập dinh thự Mãn Châu làm chuyện hiểm nguy như thế, có phải vậy không.
Như được một luồng hào khí thổi vào tận tâm can, Nam Cung Nguyệt ngửa mặt cười thoa? mãn:
- Đã được thiền quyên khám phá anh hùng, Nam Cung Nguyệt này nguyện dùng hết quyền uy và năng lực của mình để đáp tạ lòng tri kỷ, cho dầu trăm quân ngàn tướng giữa trận bao vây, ta cũng quyết đưa nàng về tận phương Nam chung hưởng hạnh phúc.
Tổ Thiên Hương đứng yên một chỗ trên lan can lầu, nàng nhẹ lắc đầu:
- Khoan, Nam Cung thúc thúc, tiểu nữ có ba việc cầu xin, mong được thúc thúc hoan hỉ gật đầu:
- Nam Cung Nguyệt bây giờ mới khôi phục hoàn toàn tư cách của bậc hào khí xung thiên, hắn nói:
- Không thể dễ dàng được mỹ nhân nghĩ đến, không thể dễ dàng được một hồng phấn tri âm, đừng nói chi ba, dầu cho ba mươi ba trăm hay ngàn ba vạn sự yêu cầu, họ Nam này cũng sẵn sàng đáp ứng.
Tổ Thiên Hương khẽ nghiêng mình:
- Tiểu nữ xin tạ Ơn thúc thúc Ngưng lại một chút, nàng đưa mắt nhìn quanh:
- Thứ nhất, xin thúc thúc hạ lịnh cho thuộc hạ không nên động đến một chút chi trong tòa trang viện Nam Cung Nguyệt gật đầu:
- Chỉ cần được mỹ nhân nghĩ đến, tất cả những gì trên thấ gian này không đáng cho ta chú ý, xin người đẹp hãy yên tâm.
Tổ Thiên Hương nói:
- Xin thúc thúc hiểu dụ cho thuộc hạ không nên gây thương tích cho bất cứ một ai.
Nam Cung Nguyệt lớn tiếng hỏi đám thuộc hạ:
- Các ngươi đã có gây thương tích cho ai chưa?
Trong đám thuộc hạ bẩm cáo là chưa hề xảy ra chuyện đó, hắn gật đầu:
- Tốt lắm, không được động đến một ai nghe.
Tổ Thiên Hương nói:
- Thứ ba, bình thời, bằng vào tư sắc, sở học đá làm cho tiểu nữ quen tánh tự tôn, vì thế sau khi về đến phương Nam, xin thúc thúc đừng cho tiểu nữ phải chịu dưới một ngừơi nào.
Nam Cung Nguyệt nói ngay:
- Sau khi hương xa nộ mã đưa mỹ nhân về đến phương Nam, ta sẽ vì nàng dựng một nhà vàng, sẽ vì nàng mà truyền lịnh cho tất cả tỳ thiếp phủ phục, bất cứ ai, nếu có một lời, một cử chỉ bất phục tùng, kẻ ấy sẽ được đưa vào hang núi làm mồi cho lang sói.
Tổ Thiên Hương nhoẻn miệng cười:
- Chắc chắn thúc thúc không phải hạng người nói mau quên Nam Cung Nguyệt chống mạnh hình nhân xuống đất, hắn quỳ một chân và đưa một tay lên thề nguyện:
- Nếu ta nói một lời nào không thật với lòng, không thực hiện đúng theo, ta sẽ loạn tiễn tàn thây.
Như cảm thấy quá với điều mong muốn. Tổ Thiên Hương lật đật nói:
- Thúc thúc đã quá lời, khiến cho tiểu nữ vô cùng áy náy. Xin thúc thúc dợi dưới cầu thang một chút, để cho tiểu nữ thay đổi xiêm y.
Nàng thoăn thoắt quay mình bước trở vào trong.
Nhìn dáng cách uyển chuyển thướt tha của ngừoi đẹp, Nam Cung Nguyệt bỗng nghe lòng rộn rã dị thường, hắn quay ra sau quát lớn:
- Đứng đó làm gì, còn chưa chị đi tìm cỗ xe tốt cho ta.
Tên thuộc hạ đứng gần ứng tiếng quay mình, nhưng Nam Cung Nguyệt vội nói luôn:
- Không được, ta đã hứa không làm tổn hại người cũng như vật ở đây, các ngươi hãy đi ra ngoài tìm chớ không nên động bất cứ vật gì trong tòa trang viện này nghe.
Hai tên đại hán áo đen cúi rạp mình và cấp tốc lui ra.
Đèn trên lầu được tắt liền sau đó, và người đẹp họ Tổ thoăn thoắt xuống thang.
Đứng dưới nhìn lên theo từng bước của nàng, làn gió đêm nhẹ khoát xiêm y. Nam Cung Nguyệt chợt thấy y như một nàng tiên trên chiếc thah mây lơ lửng Hắn đứng đờ đôi mắt.
Mãi cho đến khi ngừoi đẹp bước đến gần lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi.
Tướng cướp miền Nam như từ trong mộng tỉnh ra, hắn lắp bắp:
- Đi đi khoan, chờ chúng mang xe lại. Thật quả là Nam Cung Nguyệt này kiếp trước dầy công tụng niệm Một con ngừơi từng thét ra khói lửa, thế mà bây giờ bỗng nói chẳng thành câu Cũng không đáng trách, có lẽ bất cứ người đàn ông nào thình lình được một chuyện ngoài ý tưởng như thế, chắc chắn cũng không làm sao bình tĩnh được huống chi họ Nam lại là một con người biết trọng giai nhân.
Tổ Thiên Hương nhìn hắn bằng con mắt có:
- Có phải thúc thúc dày công tu, hay là tiểu nữ kiếp trước gieo nhiều hạt phước!
Cỗ xe bốn ngựa đỗ ngay trước cổng, Tổ Thiên Hương đưa bàn tay dịu dàng mỉm cười:
Trăm trận tung hoành chưa từng khủng khiếp, ngàn hoa dùi dập chưa hề biết nương tay, thế nhưng bây giờ Nam Cung Nguyệt bỗng hết hồn khi nhìn thấy bàn tay ngà ngọc đưa ra Nhưng nói làm sao không nắm? Hắn run run đưa tay ra nắm lấy tay nàng đỡ nàng lên xe mà hắn nghe hồn hắn lên chín từng mây.
Bằng tất cả phong độ của một người biết quý trọng mỹ nhân, Nam Cung Nguyệt nhảy phóc lên cầm lấy dây cương, hắn phải tỏ cho nàng thấy rằng hắn nguyện làm kẻ đánh xe đưa nàng về tận nhà vàng.
Quả thật, nếu có ngừoi nhìn thấy cũng lấy làm lạ, nhứt định họ phải tìm tòi cho kỳ được thử xem là ai mà Đạo Sư phải thân tự đánh xe?
Câu chuyện này một khi được truyền thấu võ lâm, chắc chắn sẽ như phong ba nỗi dậy, câu chuyện tướng cướp khét tiếng miền Nam đánh xe cho người đẹp.
Có một điều chắc chắn cũng có kẻ băn khoăn, đó là thái độ của Nam Cung Nguyệt đối với Triệu Nghê Thường và Tổ Thiên Hương.
Nếu so sánh về sắc đẹp, Nghệ Thường không thể thua kém Thiên Hương, trái lại, nết ngây thơ của cô gái họ Triệu, còn hơn Thiên Hương một bậc.
Thế nhưng tại sao Nam Cung Nguyệt có thể bỏ Nghệ Thường mà coi trọng Thiên Hương như thế.
Có hai cách giải thích khác nhau:
Thứ nhất, bỏ Nghệ Thường là tại vì hình ảnh Nữ Nhi Thành quá dụ cảm, cho nên mặc dầu Nghệ Thường có đẹp, Nam Cung Nguyệt cũng không lưu ý lắm vì nàng chỉ là một nữ tỳ. Khi gặp Tổ Thiên Hương thì lập tức hắn có ngay một sự so sánh:
Nghệ Thường trông vẻ đẹp ngây thơ của một cô gái vừa mới lớn, trái lại, Tổ Thiên Hương sắc sảo và vẩy nở hơn trong tuổi trưởng thành, hai vẻ đẹp khác nhau, mặc dầu không thể phân biệt ai hơn ai kém. Thiên Hương có thể đã đúng vào sở thích của Nam Cung Nguyệt.
Thứ hai, Nghệ Thường thiếu hẳn dáng cách kiêu kỳ tạo thành uy thế, trong khi Nam Cung Nguyệt đã được quá nhiều cô gái chỉ biết cúi đầu mai phục, chớ hắn chưa phải khẩn cầu thần phục một ai; gia thế và phong cách của Tổ Thiên Hương đã làm cho hắn nôn nóng, từ mê nàng hắn bỗng cảm thấy nàng đủ tư cách khiến cho người quý trọng.
Hình như nhân loại có một nhược điểm chung như thế.
oo Xe ra khỏi vòng tường toà trang viện, bỏ lại đàng sau dãy bụi mù hoà trắng sương đêm.
Một lúc không lâu, cũng từ trong tòa trang viện đó, Công tử Phúc An với mấy kẻ tùy tòng, từ trên ngôi lầu đi xuống, trên tay hắn có một phong thơ.
Mấy phút sau nữa mấy con tuấn mã vượt ra khỏi cổng.
Đoàn người ngựa bốn vó phi nước lớn, trong vẻ vội vàng, trên yên, bốn tên vệ sĩ Mãn Châu và công tử Phúc An.
Nếu nhìn kỹ, người ta sẽ thấy, tuy có vẻ vội vàng, nhưng gương mặt gã không hề tỏ ra kinh hoàng hay nôn nóng.
Đó là một chuyện lạ vì người vợ mới cưới mà chưa được động phòng, theo lời yêu cầu hoãn lại trong vòng một tháng của Tổ Thiên Hương, hiện đang cùng với một tướng cướp lừng danh trên cỗ xe vượt hồng trần đổ xuống miền Nam, chuyện đó, đáng lý phải là một chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng vẻ mặt của Phúc An vẫn như không.
Phải chăng đây là một chuyện mà hắn chưa hay biết?
Phải chăng trong thơ để lại của Tổ Thiên Hương đã có gì làm cho hắn không hiểu được nội tình?
Và điều băn khoăn thứ hai là tại làm sao Tổ Thiên Hương đã giải quyết một vấn đề trong đại quá dễ dàng như thế?
Nàng là con người điềm tĩnh, nhưng không thể điềm tĩnh đến mức khi thấy Nam Cung Nguyệt thình lình xuất hiện như thế phải chăng nàng đã biết trước khi hắn đến và nếu biết trước thì do đâu?
Lão Cùng Thần Mông Bất Danh vốn đã nổi danh là con người thủ lợi, nổi danh là con người tránh đụng chạm bất cứ với ai, trừ trường hợp quyền lợi trên tay bị cướp.
Trong chuyện này, rõ ràng lão dẫn dụ Nam Cung Nguyệt, mượn tay tên này để phá sào huyệt Bạch Liên Giáo cứu thoát Nghệ Thường, nghĩa là trước đó lão đã an bày và đã lén đột nhập cho Nghệ Thường biết trước, nhưng tại sao lão lại như thế? Lão đã phát sanh lòng tốt rồi chăng?
Qua câu chuyện giữa lão và Lý Đức Uy, chưa thấy có triệu chứng nào cho thấy lão muốn cứu hậu nhân của Tử Kim Đao, trái lại hình như lão còn không muốn cứu.
Đã nổi danh là con ngừơi kỳ cục, nhưng chuyến này hành động của lão mới đáng gọi là kỳ cục.
Chắc chắn vở hí kịch này còn thêm màn nữa và chắc chắn người đạo diễn tài ba không ai khác hơn là lão Cùng Thần
Tài sản của haitc

  #40  
Old 15-07-2008, 09:55 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 37
Lá thơ ước hẹn

Đô Đốc Phủ.
Dưới ánh đèn lưu ly không đủ sáng, Lý Đức Uy, Dương Mẫn Tuệ và Dương Đô Đốc ngồi vây quanh chiếc bàn, vẻ mặt người nào cũng trầm trầm, họ lo lắng về chuyện chưa tìm được tông tích của Triệu Nghê Thường.
Một tên vệ sĩ lên tiếng xin vào.
Trên tay hắn cầm một phong thư, hắn cúi mình:
- Bẩm đại nhân, có thơ.
Dương Đô Đốc cau mày:
- Từ đâu tới?
Tên vệ sĩ cúi mình:
- Bẩm đại nhân, thơ bỏ rơi trước cổng.
Dương Đô Đốc cau mày:
- Sao lại có chuyện như thế nữa?
Oâng ta vừa đưa tay tiếp lấy thì Lý Đức Uy đã đứng lên đón lấy trước, hắn nói:
- Lão bá, tình hình Trường An bây giờ bất ổn, phải giữ gìn nguy hiểm về tà thuật, về độc chất, trong tay chấp chưởng an nguy cho trăm họ, lão bá không thể không thận trọng Hắn liếc qua bì thư và sửng sốt nói tiếp:
- Lạ không, thơ này lại gởi cho tiểu điệt Quả nhiên, phong bì đề:
Kính gởi Lý đại hiệp.
Xem thơ Lý Đức Uy cau mày suy nghĩ, Mẫn Tuệ hỏi:
- Chi thế? Lý huynh?
Trao thơ cho nàng Lý Đức Uy nói:
- Dương muội hãy xem.
Mẫn Tuệ cầm lấy, trong thơ viết:
khoảng từ ngọ đến mùi, ngày mai, triền núi phía tây Chung Nam Sơn có màn kịch khá hay, bỏ qua uổng lắm.
Vỏn vẹn có hai dòng chữ, bên dưới không dấu hiệu, không ký tên.
Mẫn Tuệ lầm thầm:
- Như thế nghĩa là sao?
Dương Đô Đốc cau mày:
- Một mà kịch? nhưng là kịch gì?
Dương Mẫn Tuệ nói:
- Theo con, thì có thể đây là một cuộc đấu tài đấu trí của nhân vật võ lâm, bởi vì, nếu không thế, thì tại sao lại ở Chung Nam?
Đức Uy gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như thế Dương Đô Đốc hỏi:
_Mình có thể đoán biết là ai với ai, phe nào với phe nào không?
Lý Đức Uy lắc đầu:
- Rất khó mà đoán, Trường An thành hiện nay nhiều phe phái quá Mẫn Tuệ nói:
- Trong thơ không nói rõ, nhưng cứ theo khẩu khí thì là rủ đến để xem chơi, mà nếu quả đúng như thế thì có thể hai phe này đều không phải bạn mình.
Đức Uy cười:
- Dương muội làm tham mưu cho Đô Đốc Phủ được lắm.
Dương Mẫn Tuệ cười:
- Cũng mong hai con chó cắn nhau.
Đức Uy lắc đầu:
- Khó doán lắm, hiện nay các phe đều tìm cách để cầu thân với bọn Mãn Châu, có mặt Mãn Châu tại Trường An ngày nào, thì ngày đó, đám cầu thân khó mà xung đột, dầu họ không ưa nhau, họ cũng phải giữ kẻ với ngừơi chủ của họ, chỉ có thể ngấm ngầm để chọi nhau thôi.
Mẫn Tuệ gật đầu:
- Lý huynh có lý, chỉ trừ trường hợp người chủ của họ vì lẽ gì đó cần phải hạ một bên mà họ không muốn nhúng tay.
Đức Uy cười:
- Bảo vệ ý kiến của mình bằng cách đó, Dương muội xứng đáng làm một nhà du thuyết lắm.
Mẫn Tuệ cười:
- Lý huynh cứ đề cao tiểu muội hoài, mới tham mưu rồi bây giờ du thuyết, coi chừng muội không dám nói gì cả đó nghe.
Dương Đô Đốc hỏi:
- Hiền điệt định đến đó sao?
Đức Uy trầm ngâm:
- Có lẽ phải đi, lão bá không thấy trong thơ nói đó sao? Bỏ qua uổng lắm.
Dương Đô Đốc có vẻ do dự:
- Có thể đó là cạm bẫy hay không?
Đức Uy đáp:
- Cũng không thể bảo là không có thể.
Mẫn Tuệ vụt nói:
- Tiểu muội cùng đi với Lý huynh?
Đức Uy cau mặt:
- Hiền muội Mẫn Tuệ nói nhanh:
- Tiểu muội cũng không dám nói là sẽ giúp đỡ được Lý huynh, chỉ vì muốn chứng kiến để mở rộng thêm tầm hiểu biết, không thấy trong thơ sao, bỏ qua uổng lắm.
Nàng cố ý lặp lại câu nói vừa rồi của Lý Đức Uy.
Do dự một lát, Đức Uy nói:
- Dương muội là.
Mẫn Tuệ cười:
- Lý huynh muốn chê tiểu muội là con gái nhà quan rồi đó phải không? Đâu phải như thế, là người quan sát và thấy rõ tình hình, Lý huynh đáng lý phải tập tành cho tiểu muội xông pha mới phải chớ, biết đâu một ngày gần đây rồi tiểu muội cũng phải lăn lộn giang hồ?
Đức Uy nói:
- Dương muội có nhớ ngày từ kinh sư trở về dây không? Bây giờ họ cũng chưa chịu thôi đâu, coi chừng Dương muội sẽ tạo cơ hội cho họ đó.
Mẫn Tuệ cười:
- Tiểu muội đi với Lý huynh, chỉ có Lý huynh biết tiểu muội là ai thôi, họ làm sao biết được, tiểu muội sẽ hoá trang làm một thơ đồng của Lý huynh là ổn chớ gì.
Đức Uy nhứơng mắt:
- Ngu huynh không dám nhận như thế đâu.
Mẫn Tuệ háy mắt:
- Giả bộ vậy mà!
Dương Đô Đốc cười:
- Đức Uy, cứ để cho em nó đi đi, không cho thì nó cũng trốn đi đó.
Đức Uy gật đầu:
- Cũng được, nhưng chắc là phải cải trang Mẫn Tuệ cười:
- Tự nhiên, đã bảo sẽ làm thơ đồng cho Lý huynh mà.
Nàng nói chưa dứt câu thì bên ngoài có người vào báo:
- Bẩm đại nhân, bên ngoài có người tự xưng là từ Tổng Đàn Cùng gia bang xin cầu kiến.
Đức Uy đứng dậy ngay.
Dương Đô Đốc vẫy tay:
- Ra nói ta thỉnh vào.
Đức Uy vừa bước ra chợt thấy từ bên ngoài một gã thiếu niên khất cái được gã hộ vệ dẫn vào, hắn là một con ngừơi vóc dáng nhỏ thó, nước da trắng hồng y như con gái, nếu hắn vận nữ trang chắc chắn ai cũng phải nhầm.
Đức Uy cười:
- Có phải một trong Tam Tuấn của Tổng Đường Cùng gia bang đó không?
Gã thiếu niên khất cái cúi đầu:
- Không dám, tại hạ tên Lăng Phong.
Đức Uy nói:
- Đường xa muôn dặm, thật là làm cực nhọc chư vị vô cùng Lăng Phong cúi đầu:
- Không dám, Phân Đường chủ Trường An báo cáo, theo lịnh triệu tập của Ngân Bài Lịnh, đáng lý chúng tôi phải đến sớm hơn.
Đức Uy hỏi:
- Lần này đến Trường An, không biết Tổng đường còn có ai nữa không?
Lăng Phong đáp:
- Phụng mạng đến đây do nhị vị Hộ pháp và năm vị Đường Chủ, cùng với ba anh em chúng tôi, Bang chủ vì phải chủ trì công việc của Tổng đàn và còn phải thường xuyên tùy hành lão Hầu gia nên không thể đến Trường An.
Đức Uy hỏi:
- Chẳng hay nhị vị Hộ Pháp, năm vị Đường chủ và hai bạn trong Tam tuấn bây giờ ở đâu?
Lăng Phong đáp:
- Chư vị ấy hiện tại đang ở Phân đường Trường An, cho tại hạ đến báo cáo cùng Lý thiếu hiệp.
Đức Uy nói:
- Chư vị đường sá xa xôi, vậy xin cứ yên nghỉ, sáng mai tôi sẽ đến vấn an.
Như nhớ ra chuyện bất hạnh xảy ra cho La Hán, Đức Uy hỏi:
- Chắc các vị vừa đến chưa rõ chuyện Phân đường?
Lăng Phong đáp:
- Đã có biết rồi và cũng đã có báo về đến Tổng Đường.
Hắn lấy ra một phong thư trao cho Lý Đức Uy:
- Lão hầu gia có dặn tại hạ trao lại cho Lý thiếu hiệp thơ này.
Đức Uy nhận thơ và đưa Lăng Phong vào chỗ Vân Tiêu đang nằm dưỡng bệnh.
Sau khi hỏi thăm tình hình, Vân Tiêu nói với Đức Uy:
- Đến hôm nay thì coi như thương thế đã hoàn toàn bình phục, vậy ngày mai tại hạ phải trở về Phân Đường, trước hội kiến với chư vị Hộ Pháp, Đường Chủ và sau đó là điều động công việc của Phân Đường, xin thiếu hiệp thưa lại với Đô Đốc đại nhân một tiếng.
Đức Uy gật đầu và đưa Lăng Phong trở ra ngoài.
Cầm phong thơ của Bố Y Hầu vừa gởi cho Lý Đức Uy, Dương Đô Đốc cau mày hỏi:
- Bọn tay chân của Lý Tụ Thành đã đến Trường An rồi sao?
Đức Uy đáp:
- Hiện tại thì chỉ thấy lộ mặt một ít người, nhưng chủ lực của chúng thì đang âm thầm tiến về phương Bắc.
Dương Đô Đốc kinh ngạc:
- Như thế chúng định giương đông kích tây sao?
Đức Uy đáp:
- Lý Tụ Thành thì không đáng lo lắng, cái đáng làm cho ta phải lâm vào nguy hiểm là Ngô Tam Quế bại binh, Tổng đốc Liêu Tôn Hồng Thừa Trù bị bắt, quân Mãn Châu đè nặng ở biên cảnh, trong khi tại triều thì gian nịnh ngày một chuyên quyền Dương Đô Đốc chắc lưỡi:
- Quân Mãn Châu uy hiếp biên cảnh, quân Lý Tụ Thành đang âm thầm tiến về Bắc, triều đình gian nịnh lại chuyên quyền, như thế thì biết làm sao Đức Uy đáp:
- Tình hình hiện tại không làm sao quyết định vấn đề bao quát, tại kinh đã có Nghĩa phụ của tiểu điệt và chư vị trung thần cán đáng, chúng ta chỉ phải lo bảo vệ năm tỉnh miền tây này, cố làm sao cho bọn giặc không thể hoành hành hơn nữa Dương Đô Đốc nói:
- Bây giờ tình hình bốn phương rối loạn, đạo tặc nổi lên, nhưng năm tỉnh miền Tây này thì tương đối còn yên, mặc dầu Trường An ngấm ngầm những lực lượng địch nhân, lão phu muốn thượng sớ xin triều đình cho mang quân nghinh địch về hướng Bắc.
Đức Uy nói:
- Triều đình trao tây ngũ tỉnh cho lão bá vì đó là vùng sát nách Trường An, tất cả yếu khu thâm nhập để tập trung vào năm tỉnh nếu chúng ta không thận trọng, một mai thất thủ, địch quân xâm nhập Trường An thì Kinh Sư sẽ vô phương bảo vệ Dương Đô Đốc hỏi:
- Ý của hiền điệt là ta chỉ nên bảo vệ năm tỉnh miền Tây này thôi phải không?
Đức Uy đáp:
- Trong một hoàn cảnh nhứt định, một người không nên kiêm nhiệm, với tình hình hiện tại, theo tiểu điệt thì năm tỉnh miền Tây vô cùng quan trọng, địch quân đang đè nặng phương Bắc, nhưng chưa chắc đã có thể đánh rốc về kinh sư, giả như quả thật chúng đổ đánh về mặt đó, năm tỉnh miền tây này còn vững thì chúng cũng chưa dám buông lung, trái lại, nếu mặt Tây vùng sơ hở cùng bị uy hiếp, thì chúng sẽ tạo thế gọng kiềm, chừng đó, giặc chưa đến mà kinh sư cũng sẽ dễ dàng bị mất.
Đô Đốc thở dài:
- Hồng Kinh Lược là một tướng tài ba, ngày nay bị bắt, với lòng trung nghĩa của ông ta, lão phu e sợ rằng triều đình sẽ mất một người tôi lương đống.
Đức Uy cúi đầu mấp máy đôi môi, nhưng không hiểu sao hắn lại làm thinh.
Mẫn Tuệ hỏi:
- Lý huynh, có phải còn có nhiều điều bất lợi nữa phải không?
Đức Uy lắc đầu:
- Không, ngu huynh chỉ nhớ lại chuyện nghĩa phụ nói về Hồng Thừa Trù Dương Đô Đốc cau mặt:
- Lão Hầu gia nói về Hồng Kinh Lược?
Đức Uy nói:
- Nghĩa phụ của tiểu điệt nhận rằng Hồng Thừa Trù là con người chỉ có vẻ bên ngoài, chứ không trung thực Dương Đô Đốc cau mặt:
- Theo ý của hiền điệt thì chuyện bị bắt này có thể không thật sao?
Đức Uy trầm ngâm:
- Không hẳn như thế, nhưng chỉ sợ hậu quả không toàn vẹn.
Dương Đô Đốc lắc đầu:
- Không đâu, Đức Uy chắc chắn sẽ không như thế, ai thì ta không biết chớ Hồng Thừa Trù thì ta hiểu sâu lắm nhất định ông ấy không đến nỗi hàng giặc đâu.
Đức Uy buồn:
- Tiểu điệt cũng hy vọng như thế.
Hắn ngần ngừ giây lát rồi nói:
- Xin lão bá và Dương muội hãy đi nghỉ, tiểu điệt còn phải đến thăm và bàn chuyện với Vân phân Đường Chủ để ngày mai gặp các vị Tổng đường Cùng gia bang Lý Đức Uy bước ra rồi, Mẫn Tuệ hỏi cha:
- Cha xem Hồng Thừa Trù có thể hàng Thanh không?
Dương Đô Đốc lắc đầu:
- Không đâu, Hồng Kinh lược không phải là người không tiết tháo, theo cha thì chuyện ấy không thể xảy ra.
Dương Mẫn Tuệ làm thinh, nàng cúi đầu có vẻ trầm tư.
Những người trẻ thường dễ thấy nhau, bằng vào dáng sắc của Đức Uy, nàng cảm thấy câu chuyện Hồng Thừa Trù bị bắt thật đáng nhiều lo ngại Trong một hoàn cảnh quốc gia bị giảm uy tín đối với dân chúng, ngoại xâm nội loạn rối ren, một vị đại thần như Hồng Thừa Trù đổi thay chí hướng là một chuyện quá nhiều bất lợi cho tinh thần chống giặc của binh sĩ dân chúng Nhưng, thế nước suy đồi, quan tướng vì dân thì ít mà sách nhiễu lê thứ thì quá nhiều như hiện nay, uy quyền của một triều đình lung lay tận gốc, không ai dám quyết đoán lòng người ra sao cả.
Có thể trước đây, Hồng Thừa Trù là một trung thần nhưng triều đình đã thế, dân chúng đã thế, liệu tinh thần của ông ta còn vững nữa hay không? Hay chính bản thân của ông ta cũng đã lung lay không phải vì sợ giặc, mà bị chèn ép, bị khốn đốn vì đám loạn thần khiến ông ta không còn đất đứng để làm cái công việc trung lương của ông ta, khiến ông ta cảm thấy chính mình cũng không còn được bảo vệ được mình, chớ đừng nói đền việc bảo vệ cho dân cho nước. Trong một hoàn cảnh như thế, ai dám nói đến ngày mai oo Vân Tiêu đưa Đức Uy và Mẫn Tuệ đến Phân Đường.
Đúng theo kế hoạch đã định, Mẫn Tuệ đã cải nam trang ăn vận như một tên thơ đồng của Đức Uy, chỉ có điều là tên thơ đồng này hơi lớn và cũng quá đẹp y như là con gái.
Các cao thủ của Cùng gia bang đến gần phân nửa, nhị vị hộ pháp là Khúc Cửu Dương và Cung Tất Hiển, năm vị Đường Chủ là Đáo Nhứt Thọ, Quân Hải Thiên, Biên Minh, Phùng Ngọc Côn và Vương Đồng, trừ hai vị Hộ Pháp tuổi ngoài năm mươi, còn lại thì trên dưới bốn mươi, họ là những người ưu tú nhứt của Tổng đường đưa đến.
Ngoài ra, còn ba gã thiếu niên được xem như tương lai nhứt của Cùng gia bang cũng được gọi là Tam tuấn là Thạch Quân, Tôn Dương, đã được Lăng Phong giới thiệu.
Sau khi ra mắt, Đức Uy nói bằng một giọng có nhiều áy náy:
- Về chuyện tổn thất của quý Phân Đường, trách nhiệm đó phần lớn do tại hạ, xin chư vị cảm thông, vì đó là việc ngoài dự liệu.
Cửu Dương nói:
- Ýù của thiếu hiệp, lão phu đã rõ phần nào, thật sự thì sự mê loạn tâm trí của La Hán là điều mà chúng ta đáng ngại.
Đức Uy nói:
- Tại hạ không dám nói chi nhiều, chỉ mong chư vị lấy nghĩa vụ làm trọng và nghĩ đến hoàn cảnh mất trí của La Hán mà dung tình.
Khúc Cửu Dương gật đầu:
- Tự nhiên, nhưng dù sao cũng phải đợi chỉ thị của Tổng Đường.
Như nhớ ra , ông ta lại hỏi:
- Lý thiếu hiệp có biết về chuyện Hồng Thừa Trù bị bắt rồi chớ?
Đức Uy đáp:
- Có tại hạ có đọc thơ của nghĩa phụ Khúc Cửu Dương lắc đầu:
- Đó là chuyện cách đây mấy ngày, tin mới nhứt cho biết Hồng Thừa Trù đã đầu giặc.
Đức Uy rúng động:
- Đúng vậy ư ? Mẫn Tuệ giật mình:
- Sao? Hồng Thừa Trù đã Trong cơn xúc động vì tin dữ, Mẫn Tuệ quên bẵng sửa giọng, khi nói được mấy tiếng, nàng mới nhớ ra nên vội nín ngang Bọn Khúc Cửu Dương vốn là những tay lịch duyệt giang hồ chỉ cần nghe thoáng qua là họ đã biết ngay có chuyện ẩn bí, họ cùng đưa mắt ngầm hỏi Lý Đức Uy Thấy Mẫn Tuệ thất thố, Đức Uy vội nói:
- Thật không dám giấu, đây là Dương cô nương, ái nữ của Dương Đô Đốc, nhưng vì đi ra ngoài đề phòng bất trác nên phải cải nam trang.
Bọn Khúc Cửu Dương lật đật thủ lễ:
- Chúng thảo dân thất kính.
Mẫn Tuệ nói:
- Vãn bối là con cháu, xin chư vị tiền bối đừng giữ lễ như thế, xin nhờ Khúc tiền bối cho biết rõ lại về tình hình của Hồng Kinh lược.
Khúc Cửu Dương nói:
- Không riêng Hồng Thừa Trù, chánh sách dụ hàng là mưu lược chung của Mãn Châu, riêng Hồng Thừa Trù thì đã được chúng nhắm lâu rồi, khi mới tấn công vào Tòng Sơn thành là chúng đã tìm cách dụ hàng. Chúng nhận thấy Hồng Thừa Trù là một đại tướng tài ba, lúc đó chúng cho người đến thuyết khách, nhưng bị Hồng Thừa Trù khẳng khái cự tuyệt Mẫn Tuệ hỏi:
- Theo gia phụ thì Hồng Thừa Trù khí tiết cao lắm, nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại biến tánh như thế ấy?
Khúc Cửu Dương nói:
- Chuyện kể ra cũng khá phức tạp, sau đó chúng mua chuộc được viên phó tướng Hạ Thừa Đức là nội ứng công đoạt Tòng Sơn Thành, Kinh Lược Hồng Thừa Trù, Tuần Phủ Khưu Dân Ngưởng, các vị Tổng Binh Vương Đình Thần, Hoàng Diêm Giao, Tổ Đại Lạc và các Lãnh Binh Tổ Đại Thành, Tổ Đại Ưùng đều bị bắt, trong số đó có người tuẩn tiết, có người đầu hàng, chỉ có Hồng Thừa Trù biết đó là kế dụ hàng nên ông ta không ăn không uống, luôn cả đám tỳ nữ cũng không thèm ngó tới Mẫn Tuệ nói:
- Ban đầu thì thế, nhưng sau cùng ông ta không cự nổi với sắc đẹp, chúng đưa Hoàng Hậu Mãn Châu là Văn Hoàng Hậu đến, với sắc đẹp mê hồn của ngừơi đàn bà này, Hồng Thừa Trù đành phải cúi đầu Mẫn Tuệ trố mắt:
- Hoàng đế Mãn Châu lại cho vợ mình làm như thế hay sao?
Khúc Cửu Dương đáp:
- Hai nước đang đi vào con đường sống chết, không ai chừa một thủ đoạn nào, huống chi Hồng Thừa Trù vốn là một viên đại tướng của triều đình, thu phục được ông ta xem như lấy được phân nửa giang sơn, chúng đâu có tiếc gì Mẫn Tuệ cau mày:
- Nhưng tại sao khi Hồng Thừa Trù bị bắt, triều đình hông hiểu thấu vấn đề quan trọng như thế để có phương sách cứu thoát ông ta?
Khúc Cửu Dương đáp:
- Hồng Thừa Trù được chúng điệu về tại Phan Dương, cả dãy Liêu Đông đã thuộc về tay chúng, với trùng trùng binh thế đó, làm sao có thể nói đến chuyện cứu thoát được? Thêm vào đó, triều đình lại không có quyết tâm, chỉ có lão Hầu gia chuyên tự thương thảo với Cùng gia bang phái cao thủ tiền nhậm Phan Dương để lo tìm cách cứu, nhưng bao nhiêu cao thủ của Cùng gia bang có đi mà không trở lại, họ đã cùng vị quốc vong thân Mẫn Tuệ lắc đầu:
- Làm thân Kinh Lược, thống lãnh cả một dãy Liêu Tô, đã được thác thổ phong cương mà Hồng Thừa Trù không dám chết thì quả là không thể nói đến vấn dề khí tiết Đức Uy cúi mặt thở dài Hắn chợt nhớ đến Thất Cách Cách, nhớ đến người con gái Mãn Châu, ngừoi con gái tài sắc và nhiều đức độ, lại đa tình hiện đang có mặt tại Trường An Không chú ý đến sự thay đổi sắc diện của Lý Đức Uy, Dương Mẫn Tuệ nói tiếp:
- Chuyện này cha tôi mà hay được chắc người đau lòng biết mấy.
Đức Uy dàu dàu:
- Đau lòng thì chắc không chỉ một mình Dương đại nhân đâu Hắn ngó Khúc Cửu Dương và hỏi:
- Khúc tiền bối chẳng hay tin này từ đâu đâu đưa về cho Tổng Đường thế?
Khúc Cửu Dương nói:
- Lão phu không rõ lắm, chỉ được Bang chủ báo tin, nhưng chắc là anh em Phân Đường Liêu Đông báo tin về, chỉ có anh em ở đó tin tức mới mau lẹ như thế.
Đức Uy trầm ngâm và nghiêm giọng:
- Về chuyện Hồng Thừa Trù hàng giặc có ảnh hưởng không hay rất nhiều cho sĩ khí nhân tâm, cho nên theo tại hạ thì tốt hơn hết quý bang nên thương lượng với nghĩa phụ tôi, cho một cái tin rằng Hồng Thừa Trù đã phản kháng tới cùng rồi tử tiết Mẫn Tuệ gật đầu:
- Đúng rồi, xin quý bang nên làm như thế, bây giờ sĩ khí nhân tâm đã nhiều chuyển động, chúng ta đều phải hết sức duy trì Mọi người có mặt thảy đều ngậm ngùi, không ai nói được tiếng nào, họ đều nghe lòng mình nặng trĩu Đứng vào phương diện bàng quan, thật không ai thấy điều đó là quan trọng lắm, bất quá người ta chỉ mắng Hồng Thừa Trù mấy tiếng hay bàn bạc với nhau về chuyện mãi quốc cầu vinh thế thôi, nhưng đối với những kẻ nhiệt thành yêu nước, đó là một chuyện đau lòng chớ không phải chỉ căm hận không thôi.
Cũng giống như một gia đình gặp cơn tai biến, thêm vào đó vừa đau lòng, vừa phải dối với mọi người rằng đứa con vẫn tốt có nhiều người mẹ phải gạt nước mắt nói với xóm giềng rằng con tôi..đã chết.
Đứng lặng một lúc khá lâu, Lý Đức Uy vụt nói, giọng nói của hắn bình tĩnh đến lạ thường, Mẫn Tuệ cảm thấy giống như một người vừa đưa thân nhân đến an nghỉ nghìn đời nơi phần mộ, cái bình tỉnh của sự chết lặng trong lòng. Hắn nói:
- Thôi, chuyện cứ như thế mà làm, bây giờ tại hạ phải kiếu từ, vì còn bận một việc hơi gấp.
Hắn vòng tay chào mọi người rồi ra hiệu cho Mẫn Tuệ bước ra.
Khúc Cửu Dương nói với theo:
- Lý thiếu hiệp, chúng tôi đến đây chưa định công việc hành động, nếu có điều chi cần thiết, xin thiếu hiệp cứ sai khiến.
- Không dám như thế Đức Uy ngầm ngừ nói tiếp:
- Nhưng nếu có thể, xin chư vị cho anh em tiếp tục tìm giùm cô nương Triệu Nghê Thường, nếu được tin xin thông báo đến Đô Đốc Phủ.
Khúc Cửu Dương gật đầu:
- Thiếu hiệp yên lòn,g chúng tôi sẽ nổ lực làm chuyện đó.
Đức Uy và Mẫn Tuệ bái biệt lui ra.
Tài sản của haitc

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
cầu bại vnthuquan, cổ long vn thu quan, co gai man chau 4vn, co long vnthuquan, giámsung vangdanh, , vnthuquan, vntq.co gai man chau, ,


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™