Xuy!
Đỗ Trần mở bao ra, quả nhiên bên trong đống bông xuất hiện một mái tóc mầu đỏ.
Hắn tuột cái bao xuống, một vị cô nương mảnh dẻ đang nằm trên tay hắn.
Liếc mắt nhìn cô gái mình vừa cứu, Đỗ Trần thầm hít một hơi khí lạnh.
Cái gì là lệ chất trời sinh? Cái gì là hồng nhan họa thủy?
Nha đầu này là loại đó!
Tuy nàng chưa lớn nhưng đã hiện ra tiềm chất của một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nàng chỉ mặc một bộ đồ mầu trắng bình thường nhưng mặt mày như hoa như ngọc, băng cơ tuyết cốt, thân thể yếu nhược trên vai Đỗ Trần, nhu nhược vô cốt, từ người nàng như tỏa ra một mùi hoa lan thấm lòng người.
Liếc mắt qua mái tóc đỏ dài, một khuôn mặt đang mỉm cười xuất hiện làm Đỗ Trần tuy tu luyện đồng tử công nhưng cũng xúc động mãnh liệt.
Hy vọng sau khi được cứu nàng đừng có giống như Arvil, nhất kiến trung tình, nếu không lão tử thật sự rất khó chống cự a!
Arvil chỉ có thể xem như mỹ nữ. Còn người này gọi là tiên nữ cũng chưa đủ để nói về vẻ đẹp của nàng.
Đỗ Trần tim đập’phanh phanh’, hét: “Tất cả mọi người đều đã thấy, mọi người biết nhiều hiểu rộng, lão già này làm cái gì mọi người không cần ta phải nói nữa chứ?”
“Đương nhiên không cần!”
Trong đám đông có nhiều người hô to, cũng có nhiều lời bàn tán nổi lên.
“Lão già này không phải người tu hành nhưng mặc đồ giáo sỹ, bắt cóc con gái, nên đưa hắn lên giàn hỏa thiêu!”
“Không, cần phải lột da hắn! Sự trong trắng của tiểu cô nương này suýt nữa thì đã bị hủy hoại trong tay hắn rồi.”
“Hắc, ngươi xem bộ dạng của lão bất tử này đi! Cho dù hắn đưa được tiểu cô nương này về nhưng liệu có thể hoạt động được không!”
“Ngươi ... ngu dốt, ngăn cản đại sự của ta.”
Lão già ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi chỉ vào Đỗ Trần, nói không ra lời.
“A, ý tứ của lão là ta không nên cứu vị tiểu cô nương này?” Đỗ Trần dùng giọng âm dương quái khí hỏi mỉa lại “Nhìn ông cũng sáu, bảy mươi tuổi rồi, thế nào lại làm loại việc này? Chẳng lẽ ngươi quên lời dạy bảo của thánh giáo rồi sao? Ai, đại ca, huynh giúp đỡ nàng đi!”
Đỗ Trần giao cô gái cho Steve.
“Chư vị, mọi người đều đã chững kiến sự vô sỷ của lão già này rồi đấy!”
Mọi người đều ủng hộ lời châm biếm cay độc của Đỗ Trần khiến lão giả tức giận đến mức phải ôm ngực, cả người run rẩy.
”Ngươi, ngươi ...”
“Ta làm sao? Mọi người, chúng ta có thể để yên cho loại người vô sỷ này được sao?” Đỗ Trần chỉ vào hắn giáo huấn “Ta từng nghe qua một câu nói, người đẹp trên đầu tựa như có một cây đao, tiểu cô nương này đích xác rất xinh đẹp, có lẽ ông muốn cầm chuôi cây đao đó nên mới làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ ông không sợ thánh giáo trừng phạt sao? Hơn nữa những cái xương già của ông ...”
Đỗ Trần ngừng lại, lão già bị thóa mạ á khẩu không nói được tiếng nào, sắc mặt trắng bệch, tứ giận nhìn Đỗ Trần.
Đột nhiên thân thể lão già khẽ rung lên, trên mặt có sắc hồng, sau đó ‘phốc’ một tiếng.
“Hảo, vị thiếu gia này nói lên sự thật làm lão già này không chịu được, tức đến hộc máu!” Có nhiều người lớn tiếng nói.
Lão thần côn thiếu chút nữa là tức chết.
Ai, không thể ngờ được cả đời mình cương chánh thế mà hôm này lại bị gắn xú danh bắt cóc con gái, lại còn bị nói đến hộc máu! Rõ ràng trọng thương tái phát làm mình thổ huyết.
Nếu không phải ta trọng thương vô lực, cái đám hỗn đản này cũng không dám độc đoán làm như thế này.
Thôi, đại sự quan trọng, không nên so đo với hắn.
Cùng lúc, từ trong thành có một nhóm binh lính phát hiện ra sự hỗn loạn ngoài thành nên một đội binh lính khoảng hơn hai mươi người đã đi ra, bọn họ tất cả đều xếp hàng, giơ trường mâu lên, một người có vẻ là tướng lĩnh quát: “Có chuyện gì vậy, không được phép tụ tập trước cửa cảng Antwerp, đây là luật pháp của đế quốc!”
Đỗ Trần to nhỏ một hồi giải thích sự việc rồi chỉ vào đám đông: “Mọi người ở đây đều có thể làm chứng, xin các dũng sỹ hãy xử lí công bằng!”
Tướng lãnh đó nhìn lão già và cô gái bất tỉnh đang được Steve giúp đỡ.
Càng nhìn càng thấy nhiều chứng cớ, lão già này không có vấn đề mới là lạ.
Giữa thanh thiên bạch nhật lại đi nhét một vị tiểu cô nương xinh đẹp vào hành lí rồi lại còn dùng bông để che dấu, nói hắn không có chuyện thì đến quỷ cũng không tin!
Tướng lĩnh gật đầu, rút bội kiếm ra: “Chư vị, người này bắt cóc con gái, lại còn giả mạo giáo sỹ, tội ác rõ ràng! Xin mọi người nhường đường để chúng tôi áp giải hắn về nơi thẩm vấn của thánh giáo!”
Nói xong, hắn tay trái cầm kiếm, tay phải vung lên hướng về phía Đỗ Trần thi hành quân lễ: “Vị thiếu gia này, xin người trở về sở làm nhân chứng giúp chúng tôi!”
“Được, ta nguyện ý đến!” Đỗ Trần cười đáp.
Thấy người lính đó lại gần, lão già thở dài, rút từ trong túi vải ra một khối thiết bài, giơ lên phía trước cho người lính đó xem rồi nói: “Đưa, đưa ta cùng cô gái này đi gặp thành chủ của các người!”
Tướng lĩnh cầm thiết bài, vừa nhìn vào thì ‘đinh đong’, trường kiếm hắn đang cầm trên tay rơi xuống đất.
“Ngài, ngài là ...”
“Câm, không được nói tên ta!”
Mọi người đều đã chứng kiến từ đầu đến cuối, nếu giờ nói tên ra không phải sẽ làm cho xú danh ‘bắt cóc con gái’ của lão lan truyền ra ngoài hay sao!
Nghĩ vậy, người lính đó giật mình, vội la lên: “Các anh em, mang vị tiểu thư và ông lão này đi gặp thành chủ!”
Đám lình đồng loạt tiến lên nhấc tiểu cô nương trong tay Steve lên và hộ tống lão già tiến vào thành, nhưng không ngờ vị tướng lĩnh kia lại ở lại.
Sau khi chứng kiến mọi chuyện, Đỗ Trần khẽ rùng mình, hai huynh đệ hắn nhìn nhau, hắn lẩm bẩm nói: “Đại ca, phiền toái rồi!”
Steve cũng cười khổ nói: “Không đúng a, lão cước bộ hư nhược, không giống đấu thần, hơn nữa quần áo cũng hết sức bình thường, cũng không giống một đại nhân vật a!” Hắn trầm ngâm một lát rồi vỗ vai Đỗ Trần, cười nói: “Không có vấn đề gì đâu, nơi này là Lanning đế quốc! Chúng ta là ai, sao phải ngại hắn?”
Nghe Steve nói, Đỗ Trần cũng thầm cười nhạo chính mình, hắn bây giờ không phải một tên trộm vặt nữa mà là một nhân vật lớn, đế quốc huân tước, lại còn cả chức vụ ở chấp pháp thần điện, chống lưng là một vị đấu thần có thể so sánh với giáo hoàng!
Như vậy thì việc gì phải sợ!
Lúc này, viên tướng lãnh kia nói với họ: “Hai vị thiếu gia, ta thấy hai người cũng là quý tộc, hơn nữa cũng chưa làm gì xấu, các ngươi hãy mau rời khỏi đây đi! Tránh việc lão tiên sinh kia quay lại tìm hai người gây phiền phức.”
Hiện tại đám đông dù là người ở thành hay khách thương, khi thấy sự tình không ổn bọn họ đã tản đi, mấy người lúc nãy phụ họa Đỗ Trần nhục mạ lão già càng biến nhanh.
Phía sau, xa đội của gia tộc St.Kain cũng chậm rãi tiến đến.
Đỗ Trần chỉ đoàn người phía sau, cười nói: “Vị dũng sỹ này, ta là người của gia tộc St.Kain, Francis huân tước, lần này ta thay mặt bệ hạ và thánh giáo đi chẩn tai, đồng thời cũng phải đến đấu thần học viện báo danh, làm sao có thể bỏ đi được?”
Steve cũng nói: “St.Kain gia tộc, các ngươi nghe qua rồi chứ? Không có việc gì, ông già vừa rồi là ai vậy?”
Viên tướng lĩnh sắc mặt cổ quái, đầu tiên là quỳ xuống hành lễ, sau đó cười nói: “Hóa ra là hậu duệ của Shigeru, tôi quả là có mắt không tròng, thưa hai vị hậu duệ của đấu thần! Nếu có thể thì hai người nên rời khỏi cảng Antwerp trước đi!”
“Sao vậy, chẳng lẽ có người còn dám uy hiếp St.Kain gia tộc sao?” Steve không hiểu, bực mình nói: “Lão ta rốt cục là ai?”
“Ông ta, ai thiếu gia, vừa rồi các người cứu người không phải là tội, lão nhân gia cũng không thể trách hai người được, không dễ dàng trêu vào St.Kain gia tộc! Nhưng hai người là học viên của đấu thần học viện a!”
Hắn nhìn Đỗ Trần một lúc rồi cười khổ nói: “Francis huân tước đại nhân, người hoàn toàn không nên nhập học, người vừa mới làm hiệu trưởng hộc máu đấy ...”
Thiên nột, lão ta là hiệu trưởng của đấu thần học viện a! (vậy mà ở chương trước dám nói lão đấy có cái mặt trông muốn đấm.
Steve và Đỗ Trần hoảng hốt nhìn nhau đồng thời chìm vào yên lặng và lo lắng.
Loài người hiện tại vẫn tồn tại một vị phong hiệu đấu thần còn sống, người đó là một trong vô sô giáo viên kiệt xuất tại đấu thần học viện, người được mệnh danh là ‘Đấu thần chi phụ’, đấu thần cấp mười được phong hiệu ‘Vĩnh hằng chi diệu’, đó là Ziege miện hạ.
Trong chuỗi này tùy tiện nhắc đến một cái đều không kém hơn tổ tiên Shigeru của bọn họ.
Nhưng đó không phài là nguyên nhân duy nhất làm Đỗ Trần lo lắng, dù sao ông ta cũng nổi tiếng công bằng vô tư, danh tiếng công bằng của ông ta đã sớm lan truyền. Hôm nay Đỗ Trần tuy nghiêm khắc lên tiếng nhưng cũng không phạm trọng tội, mục đích của Đỗ Trần rất đơn giản chỉ là cứu người, nếu tính tình của ông ta đúng như lời đồn thì Đỗ Trần không những không bị tính sổ mà thậm chí còn có thể được khen ngợi cũng nên.
Nhưng dù sao ông ta cũng là viện trưởng, đệ tử mà làm viện trưởng hộc máu thì ...
Từ nay về sau, cuộc sống tại đấu thần học viện chắc chắn sẽ không dễ chịu!
Cho dù các giáo viên tại đấu thần học viện không ra tay với Đỗ Trần thì các đệ tử khác cũng sẽ thu thập Đỗ Trần? Tùy tiện một người thì Đỗ Trần cũng không đỡ nổi a!”
Ziege miện hạ tuổi còn già hơn dung mạo rất nhiều, ông ta đã làm viện trưởng của đấu thần học viện trên năm mươi năm, như vậy ảnh hưởng của ông ta kinh khủng đến mức nào thì không cần nói nữa!
Người khác thì chưa cần nói, cha của Francis, Angius, cũng từ đấu thần học viện ra, hiện tại, ngay lần đầu gặp mặt Đỗ Trần đã hồ đồ làm sư công hộc máu ...
Kỳ thật, lão sư này có ảnh hưởng rất đáng sợ, đệ tử của ông ta trải rộng khắp thiên hạ, các giáo sư khác cũng tương tự, đắc tội với một người là đắc tội với cả thiên hạ a!
Không đúng! Đỗ Trần lắc lắc đầu, hiện tại những người đến xem đều đã tản hết, hắn liền túm tay vị quan quân kia, hỏi: “Vừa nãy, ông ấy chụp ta một cái, trên tay không có một chút lực đạo nào, nếu ông ta thật sự là mười cấp đấu thần thì sao có thể như vậy được?
Steve gật gật đầu: “Đúng vậy, vừa nãy ông ta mang một người gầy yếu trên lưng thì bước chân đã không vững chãi, như vậy thì làm sao có thể là Ziege miện hạ?”
Vị quan quân cười khổ nói: “Hai vị thiếu gia, lệnh bài kia là của viện trưởng, hơn nữa, đấu thần học viện có địa vị tôn quý, ai dám giả mạo Ziege miện hạ chứ?”
“Cái gì! Ngươi nói người vừa rồi là Ziege miện hạ?”
Lúc này, trong khi Ariza đang từ trong xe nhảy xuống, Harry nghe xong câu sau thì mắt trừng lớn, nghi hoặc nhìn Steve và Đỗ Trần nói: “Hai vị thiếu gia, hai người đều vô cùng thông minh, có lẽ nên nghĩ lý do làm đại nhân suy yếu đi!”
Đúng vậy, không chỉ Đỗ Trần nghĩ tới, ngay cả Steve cũng minh bạch.
Trên vùng biển phía nam phát sinh sự kiện lớn, hai vị cao cấp đấu thần quyết đấu, trong đó một người có thể là Ziege. Hiện tại ông ta bị trọng thương nên phải tới cảng Antwerp!
Cho nên Ziege bị trọng thương và người thường không có gì khác nhau.
Vậy, cô gái kia ... hiển nhiên, nàng là tù binh của Ziege miện hạ.
Thiên nột, chẳng lẽ nàng là một vị cường đại đấu thần a!
Có thể như vậy sao? Cô gái yếu ớt, xinh đẹp kia sao? Nhưng có khả năng làm lão thần côn Ziege miện hạ trọng thương vậy cô gái xinh đẹp kia rất có thể cũng là một đấu thần cường đại.
“Đáng chết, Francis, suýt nữa chúng ta vì lòng hảo tâm mà làm việc xấu, nha đầu kia là tù binh của Ziege miện hạ thì chắc chắn không phải người tốt! Nói không chừng cô ta là một ma nữ, khó trách lại hấp dẫn đến vậy!” Steve uể oải lắc đầu, hắn từ nhỏ đã được đấu thần giáo dục, trong tiềm thức chắc chắn coi tề miên là người tốt, như vậy tù nhân của ông ta không thể là người tốt được.
Tiền thế của Đỗ Trần có tín đồ cơ đốc nào cho Jeus là người xấu không? Đấu thần thế giới cũng vậy, loại suy nghĩ này của Steve rất phổ biến.
Còn Đỗ Trần lại không nghĩ như vậy, thiện ác tùy vào sự phân định của từng người! Hắn là một tên trộm mà lại có được danh hiệu ‘sự cao quý’.
“Đệ đệ, đừng nghĩ nữa, chúng ta đã đắc tội lớn với viện trưởng rồi. Đảm bảo sau khi nhập học cho dù Ziege miện hạ không tìm chúng ta tính sổ, chỉ cần việc này có người trong trường biết thì sẽ có rất nhiều người tới tìm chúng ta nói chuyện phiếm đây!” Steve thương lượng với Đỗ Trần: “Bây giờ chỉ còn hai lựa chọn, sẽ chuồn đi hay là lập tức đến nhận tội. Chọn cách nào đây?” Steve bây giờ thật sự hoảng loạn, thất thần vô chủ nên đành phải tin tưởng vào “trí tuệ” đệ đệ.
Đỗ Trần trầm ngâm rất lâu nhưng cũng không có chủ ý.
Chạy trốn, chạy đi đâu bây giờ? Như vậy thì không làm được việc thiện, không được. Còn đến bồi tội thì rất có thể sẽ bị Ziege miện hạ xả cục tức xuống đầu!
“Ariza, bỏ hắn ra!” Đỗ Trần phân phó.
Ariza liền ném Harry xuống đất, Harry nhấc mông dậy, nói: “Hai vị trí tuệ thiếu gia, người hầu hèn mọn này đề nghị hai người nên đi bồi tội đi. Mặc dù lúc nãy hai người không nói tới tên mình nhưng như băng tuyết sẽ bị ánh mặt trời làm tan chảy, loại sự tình này biết sớm một chút thì có lợi hơn. Hơn nữa, hai vị không làm sai việc gì, Ziege miện hạ có thể trách phạt hai người vì tội gì đây? Ông ta cùng lắm chỉ bảo hai người lần sau cẩn thận phân tích rõ chân tướng sự việc thôi!”
Đỗ Trần thấy cách nghĩ của Harry rất có đạo lý, huynh đệ hai người đành cười khổ gật đầu.
Harry mừng rỡ, tiếp tục nói: “Vậy hai vị hãy mang ta đi bồi tội, nếu không hai vị sẽ không thể giải thích tại sao lại phát hiện được cô gái trên lưng ông ta đâu.”
Đỗ Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua Harry.
Tuyết bỉ nhân quả nhiên giảo hoạt, nếu mang hắn đi bồi tội, tên kiếp phỉ Harry này tạm thời chưa phải xuống âm phủ gặp diêm vương.
Đỗ Trần không nghĩ đến tuyết bỉ nhân quả rất thông minh nhưng cũng rất đê tiện. Thật sự, hắn cũng phải mang Harry đi làm nhân chứng, vì thế đành phải mang hắn vào thành.
Steve giao đống thổ phỉ còn lại cho quan quân, nói rõ sự tình rồi ra lệnh cho dong binh hộ tống tiền cứu trợ chậm rãi tiến vào cảng Antwerp.
Cảnh quan kiến trúc ở thành phố cảng quả là có điểm khác lạ so với trong lục địa, ở trong không khí phảng phất có mùi mặn mặn của biển, xa xa có nhiều thuyền hàng lớn và các dân phu cường tráng đang bốc vác hàng hóa. Trên đường mọi người đang vội vã chạy đi kiếm tiền.
Cảng Antwerp không hổ là một đỉnh của tam giác vàng, từ các kiến trúc xa hoa bên đường có thể thấy được kinh tế của nó bằng hoặc thậm chí còn hơn thành St.John một chút.
Chỉ là Đỗ Trần không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.
Hắn đang tính toán xem nên nói thế nào với viện trưởng, bằng không sau này có thể sống a?
Phủ thành chủ cách cổng thành không xa, đây là một tòa trang viên mang phong cách của giáo hội. Bọn Đỗ Trần đang đi tới nơi này thì đột nhiên cửa phủ thành chủ mở rộng, một đội lính từ bên trong chạy ra, bọn họ đều có thần sắc vội vàng như đang có nhiệm vụ trọng yếu.
Bọn lính tỏa ra bốn phương lớn tiếng tuyên bố mệnh lệnh của thành chủ.
Đỗ Trần trong lòng hiểu rõ rằng nguyên nhân của lệnh giới nghiêm này hoàn toàn không phải vì phòng ngừa ôn dịch khuếch tán mà vì Ziege viện trưởng.
Bảo xa đội đứng lại chờ, Steve và Đỗ Trần mang theo Harry lên thông báo, rất nhanh chóng, Antwerp thành chủ đích thân ra nghênh đón.
“Ai, hóa ra là hai vị thiếu gia của Angius nguyên soái tới, thúc thúc ta đã nhận được tin tức nói rằng các ngươi sẽ đến cảng Antwerp chẩn tai, tốt quá, tai dân được cứu rồi! Mời vào, mời vào!”
Thành chủ vừa đến liền thân thiết nắm tay Steve và Đỗ Trần. Hắn là một người trung niên giàu có, một bộ đồ màu đen (nhất bộ hắc sắc đích đại hồ tử: không biết dịch thế nào vì bản tiếng anh nó cho đại hồ tử về tiếng trung nên ta cắt luôn 3 từ đấy) phối hợp với vẻ ngoài cao lớn thì sẽ rất uy vũ, nhưng hiện tại hắn đang mặc một bộ trường bào màu trắng của quý tộc, trông có chút không thuận nhãn.
“Norton thúc thúc, trước hết cho cháu chuyển lời hỏi thăm ân cần của cha cháu đối với ngài!” Steve lễ phép nói.
“A, nguyên soái nhớ đến lão bộ hạ này sao!” Norton vui vẻ cười một cách chân thành, hắn xuất thân từ quân đoàn Shigeru, do một tay Angius nâng lên, cũng là người mình cả.
“Đây là Francis huân tước à? Bộ dạng anh tuấn như vậy mà khi vào thành không bị các thiếu nữ vây lại xem à?” Mặc dù hắn hay nói đùa một cách thân thiết nhưng thái độ đối với Đỗ Trần không giống như đối với Steve, hơn nữa ánh mắt hắn rất quái lạ.
Đây là sự sỉ nhục của gia tộc St.Kain, Francis Shigeru.
Đỗ Trần cười cười, thái độ của Norton và gia tướng trong trang viện không khác gì nhau, hắn đã quen rồi.
“Tuyết bỉ nhân?” Norton thấy Harry liền nhanh chóng nhíu mày.
“Đây là một trong số những tù nhân của chúng cháu, chúng cháu có một số việc cần hắn làm chứng!” Đỗ Trần đem sự việc nói lại một hồi rồi cười khổ nói: “Norton thúc thúc, Ziege viện trưởng ở đâu? Cháu muốn đến xin lỗi ông ta!”
Nụ cười trên mặt Norton trở nên gượng gạo “Thánh huy Shigeru tại thượng, nguyên lại ngươi chính là người làm Ziege miện hạ hộc máu sao!”
Đỗ Trần ‘tiếc nuối’ gật đầu, ý nói với Norton rằng mình đã sai.
“Tiểu điệt cũng chỉ mới biết sự tình này hoàn toàn là hiểu lầm, Ziege viện trưởng sẽ không công bố sự tình như vậy đâu! Norton thúc thúc, viện trưởng vẫn còn ở đây chứ, bọn cháu muốn gặp lão nhân gia để xin lỗi!”
Steve cũng nói: “Đúng vậy, bọn cháu cần tạ lỗi với ông ấy!”
“Steve thiếu gia, làm Ziege miện hạ hộc máu không phải là ngươi ...” Norton mở miệng, nghĩ nghĩ nói: “Được rồi, Ziege viện trưởng vẫn còn ở đây, các ngươi hãy đi theo ta!”
Francis không hổ là ‘tam thiếu gia ngu ngốc của thành St.John’, sự việc ngu ngốc như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra thôi!
Đệ tử phê bình giáo viên không phải là chưa từng xảy ra. Thế nhưng việc đệ tử tự tin phê bình giáo viên, chính khí lẫm liệt đến mức giáo viên phải hộc máu như thế, sau đó lại có thể tự tin vẫn cho là mình đúng thì Francis có lẽ là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Ai, tên hỗn đản ngu ngốc, sự việc mình làm ra thì tự mình đi xin lỗi là được, sao lại lôi cả Steve thiếu gia vào? Steve thiếu gia là người thông minh chắc sẽ đứng ngoài việc này.
Nếu Steve thiếu gia bị Ziege viện trưởng trách phạt trong nhà ta thì ta biết ăn nói thế nào với Angius nguyên soái đây?
Francis thì đã được gọi là ‘sự sỉ nhục’, nhưng Steve là trưởng tử, là người kế thừa tước hiệu công tước và quân đoàn Shigeru a!
Bắt Harry đi phía sau một chút, Norton kéo tay hai người tiến vào phủ thành chủ, dọc theo đường đi, hắn nói: “Hai vị thiếu gia, Ziege miện hạ nghiêm lệnh bắt ta không được tiết lộ hành tung của ông ấy! Vì vậy xin hai ngươi giữ bí mật, hơn nữa, nếu các ngươi thấy trong thành xảy ra chuyện gì kỳ quái thì cứ coi như không nhìn thấy, thúc thúc ta không thể nói thêm được gì nữa đâu!”
Steve nói: “Thúc thúc, cháu hiểu mà.”
Đỗ Trần cũng gật đầu bảo mình sẽ giữ bí mật.
Những việc đấy nếu không biết thì là chuyện tốt, bằng không sẽ gặp phiền toái a!
Tiến vào đại môn, Norton dẫn hai người đi qua một đình viện, đình viện này không lớn, chỉ có hai mấy mét vuông, ở trung tâm dựng một pho tượng Shigeru.
Trong lúc Đỗ Trần đi qua pho tượng, đột nhiên từ mông hắn tỏa ra một cỗ nhiệt lưu, từng chút, từng chút run rẩy làm cho hắn cảm thấy tê tê, đây là liên hoa bảo giám nhắc nhở Đỗ Trần, ở gần đây có việc thiện có thể làm, hơn nữa đây là một thiện sự rất nên làm vì độ ngứa nhiều hay ít phụ thuộc vào mức độ của việc thiện, việc thiện này làm xong có thể có thành tựu rất lớn a!
Đỗ Trần dừng lại, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
Đây là một khu vườn hết sức bình thường, hai hướng đông tây là nguyệt nha môn, hai hướng nam bắc là cổng chính, bên trong khu vườn là một con đường bằng đá vụn, ở giữa là một pho tượng và một số hoa cỏ.
Đừng nói đến việc thiện, trong đình viện này ngoại trừ nhóm Đỗ Trần thì đến người hầu cũng không có.
Thế này là sao đây?
Sự báo trước của liên hoa bảo giám không thể bỏ qua, mặc dù có rất nhiều việc thiện phức tạp nhưng nếu ta có thể tự phát hiện thì nó sẽ không báo trước! Một khi liên hoa bảo giám báo trước tức là có việc thiện đang chờ ta làm.
Quái lạ!
Bất giác, Đỗ Trần dừng lại trước pho tượng.
“Francis huân tước, sao ngươi lại không đi tiếp vậy? Có phải là sợ phải đi gặp Ziege miện hạ không vậy?” Norton đẩy vai Đỗ Trần “Đi thôi, ngươi là hậu duệ của thần, cùng lắm Ziege miện hạ cũng chỉ giáo huấn ngươi thôi, không có việc gì đâu.”
Làm Ziege tức đến thổ huyết thì Đỗ Trần đương nhiên cũng phải suy nghĩ rồi, hiện tại Đỗ Trần đang suy nghĩ là việc thiện làm ở đâu đây?
“Ai, cháu thực sự có chút sợ hãi phải gặp viên trưởng!” Đỗ Trần hàm hồ ứng phó, tiếp tục đi, khi hắn đi ra xa bức tượng thì cảm giác ngứa cũng từ từ biến mất.
Như vậy, tượng của Shigeru nhất định là có chuyện.
Ở gần pho tượng có cơ hội làm một việc tốt lớn.
Đỗ Trần quay đầu lại nhìn pho tượng Shigeru, âm thầm để ý đến hình dạng và vị trí của nó.
Đi tiếp qua đình viện là đến một gian phong khách, sau khí Norton thông báo, huynh đệ hai người đi đến trước mặt Ziege.
Gặp lại Ziege, Đỗ Trần sửng sốt.
Đây là lão già đấy ư? Nếu nhìn mặt thì hoàn toàn đúng nhưng ...
Tề cách hiện đã thay một bộ trường bào mầu vàng, hiện đang ngồi trên chiếc ghế lót da thú, đôi mắt tam giác dưới cặp lông mi thon dài lấp lánh thần quang, cả người sạch sẽ chỉnh tề, thần sắc khỏe mạnh, khí độ hãi nhân, hoàn toàn không có bộ dạng của kẻ vừa nãy ‘bắt cóc con gái’, người này thoạt nhìn như là ‘vĩnh hằng chi diệu’ Ziege miện hạ trong truyền thuyết!
Thực sự là một người y như tin đồn a!
Nhìn huynh đệ hai người sững sờ, Ziege trầm ngâm như nước, nhạt giọng nói: “Thì ra là các ngươi!”
Norton bước lên phía trước, cung kính giới thiệu: “Tôn quý Ziege miện hạ, hai người này là con của Angius nguyên soái, Steve và Francis! Vừa rồi Francis hiểu lầm ngài, bây giờ họ đến đệ tạ tội ...”
“Sao lại là Francis? Viện trưởng, sự việc này là do đệ tử mà ra!” Steve nói: “Là ta không tốt nên đệ đệ mới làm ra sự tình thế này.”
“Ai làm người ấy nhận, viện trưởng, người chọc giận người là đệ tử, đại ca của đệ tử không có quan hệ gì cả!” Đỗ Trần đẩy Steve ngừng lại rồi bước lên phía trước, bộ dạng chuẩn bị tâm lý chịu tội.
Hắn trong lòng thầm nghĩ, nếu Ziege tính tình cương chính đúng như lời đồn đại thì ông ta sẽ thích nghe những lời này.
“Tôn quý Ziege miện hạ, mặc dù ta biết việc của ngài quá muộn nhưng xin ngài hiểu cho lý do ta hành động như vậy, nếu ở tình huống đó thì ngài sẽ xử lý ra sao? Nếu ngài muốn trách phạt hãy trách phạt một mình đệ tử, nếu không có đệ tử, sự việc này sẽ không xảy ra!”
Ziege nở nụ cười.
“Ngươi nói đúng, chuyện hôm nay là do ta có bộ dạng khả nghi, các người có lòng tốt cứu người, không làm sai chuyện gì cả! Trong tình huống đó, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm như vậy, Steve và Francis không làm sai gì cả ...”
Đỗ Trần cười nói: “Ca ngợi sự công chính của ngài, Ziege viện trưởng.”
“Tốt lắm, sự việc này bỏ qua. Các ngươi sắp thành đệ tử của ta, vậy ta sẽ dạy các ngươi bài học đầu tiên, có một số việc nhìn thấy đúng nhưng chưa chắc đã đúng!” Ông đứng lên vỗ vai Đỗ Trần “Hy vọng ngươi vẫn tiếp tục dũng cảm giúp đỡ mọi người, ta đánh giá cao điểm này của ngươi! Steve, huynh đệ các ngươi đều không sai gì cả.”
Ông quay lại ghế, cười nói: “Ai, ta còn có một nghi vấn, làm sao các ngươi lại phát hiện sau lưng ta có người vậy?”
“Một tên tuyết bỉ nhân đã phát hiện việc đó, mũi của hắn rất thính!” Norton mang Harry tiến vào.
Vừa vào, khối nhục cầu Harry đã quỳ mọp xuống đất, cuống quýt khấu đầu, nói: “Tôn quý Ziege miện hạ, xin đừng giết ta, ta chỉ là một tuyết bỉ nhân ti tiện mà thôi!”
Ziege nói: “Vì sao ta phải giết ngươi? Ngươi ở ngoài cửa đã nghe được chúng ta nói chuyện rồi chứ, Steve và Francis không sai, ngươi cũng không sai!”
“Ai, cái mũi của ta là một sai lầm lớn!” Harry cười khổ nói: “Ngài nhất định cũng biết rằng ta ở cửa thành có thể ngửi thấy mùi của vị tiểu thư kia, hiện tại cũng ngửi được nàng đang bị giam tại địa lao dưới pho tượng, việc này cũng đủ khiến ngài giết người diệt khẩu!”
Đỗ Trần sửng sốt.
Pho tượng ... cô gái bị giam ... chẳng lẽ vừa rồi liên hoa bảo giám bảo mình cứu cô gái kia?
oOo
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenan
Bất luận là ai ở đấu thần thế giới, kể cả chính Đỗ Trần cũng đều có ấn tượng về Ziege giống nhau, một ông già cương chính, tù nhân của ông ta chắc là người xấu, nói không chừng còn là ma nữ!
Nếu nha đầu đó là người xấu thì vì sao liên hoa bảo giám còn nhắc nhở mình cứu nàng?
Cứu một người xấu không phải việc tốt, đây là đạo đức cơ bản nhất, Đỗ Trần cũng tin tưởng rằng bảo giám sẽ không nhắc nhở hắn đi cứu một người xấu, tai họa từ đó còn lớn hơn nữa.
Chắc liên hoa bảo giám sẽ không nhắc đểu ta.
“Đúng là có rất nhiều người vì phát hiện bí mật mà bị diệt khẩu! Nhưng ta sẽ không làm loại hành động của chính khách đó!”
Ziege nhìn tuyết bỉ nhân Harry, chậm rãi nói: “Ngươi có cái mũi thính, đây không phải sai lầm, có thể phát hiện được vị trí của ma nữ kia, đó cũng không phải tội! Nhưng vừa rồi hai huynh đệ của St.Kain gia tộc cùng rất nhiều người đã thấy ma nữ kia vào thành, ta không thể để cho nhiều người biết nàng bị giam tại phủ thành chủ, việc này ngươi giữ bí mật được chứ?”
“Được!” Tuyết bỉ nhân hô to.
Norton nhíu mày: “Miện hạ, hắn là tuyết bỉ nhân, không thể tin tưởng hắn được!”
“Tuyết bỉ nhân thì sao? Hắn không làm gì sai, không thể vì thân phận tuyết bỉ nhân mà trừng phạt hắn!”
“Thế nhưng, nếu tuyết bỉ nhân này tiết lộ tin tức ...” Norton khẩn trương, hắn chợt nhớ ra thân phận của Harry liền vội nói: “Miện hạ, tuyết bỉ nhân này cũng là kiếp phỉ với đám tù nhân của hai vị thiếu gia!”
“Ai, kiếp phỉ à? Vậy thì phải dựa theo thánh giáo pháp điển, việc xử lý hắn thế nào là do người bắt hắn quyết định, Francis, tuyết bỉ nhân này là tài sản của ngươi, xử trí hắn thế nào ta cần phải có ý kiến của ngươi!”
Vừa nói, Ziege vừa nhìn Đỗ Trần.
Harry bò tới trước mặt Đỗ Trần, ôm chân hắn, khóc lóc nói: “Thiếu gia nhân từ, đại nhân bác ái, cầu xin ngài tha thứ cho cho tên hầu đê tiện Harry này! Hãy tin tiểu nhân, tiểu nhân sẽ hữu dụng với ngài, hơn nữa sẽ tuyệt đối không bán đứng ngài!”
Cứu hay không cứu hắn?
Cái mũi của Harry thật sự là hết sức hữu dụng, quả thực như một chiếc rada ở đấu thần thế giới, thế nhưng tiếng tăm phản bội lại tộc của tuyết bỉ nhân cũng khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Trầm ngâm một lát, Đỗ Trần quyết định cứu hắn, nhưng từ nay về sau sử dụng hắn phải cẩn thận, không cho hắn tham dự vào các công việc cơ mật.
Đỗ Trần không phải liều lĩnh nhưng điều này đại diện cho việc không phải hắn không dám mạo hiểm, lợi ích lớn thường đến từ những mạo hiểm lớn.
Hơn nữa, tuyết bỉ nhân Harry này là cái gì? Một ngón tay là có thể đập chết hắn rồi, hắn chỉ là con chó của chủ nhân mà thôi.
“Ziege viện trưởng, Norton thúc thúc, cháu muốn tuyết bỉ nhân này trở thành nô lệ cuả cháu, nhưng bây giờ hắn biết một số chuyện không nên biết, tiểu điệt đề nghị nên tạm thời nhốt hắn lại, sau khi sự việc của viện trưởng kết thúc thì thả hắn ra! Như vậy hắn sẽ không thể tiết lộ bí mật!” Nói xong, Đỗ Trần nhìn sang Steve, hai huynh đệ đồng thanh: “Tuy bọn cháu không biết cô gái kia là ai, nhưng bọn cháu sẽ giữ bí mật, xin tổ tiên Shigeru vinh diệu làm chứng!”
“Cái này cũng có thể coi là một biên pháp!” Ziege gật đầu, mỉm cười nói: “Norton thành chủ, tuyết bỉ nhân này nhắc ta nhớ đến một chuyện, hy vọng ngươi có thể tìm một số thứ có thể quấy nhiễu vị giác để che dấu mùi hương trên người ma nữ đó.”
Norton hất trường bào, tay giơ lên, thi hành quân lễ, trầm giọng nói: “Tuân lệnh! Hải lam thảo có thể quấy nhiễu khứu giác của tất cả các sinh vật! Ta sẽ hành động ngay!”
“Ai, không nên nói tuân lệnh với ta, ta không phải cấp trên của ngươi! Tốt lắm, bây giờ mọi người giải tán, ta cần phải nghỉ ngơi!”
Chỉ trò chuyện một chút như vậy mà trên mặt Ziege đã có vẻ mệt mỏi, xem ra thương thế của ông ta cũng rất nghiêm trọng.
Norton an bài huynh đệ hai người ở một tòa độc viện, theo dự định thì mai hắn sẽ đi chẩn tai, hắn phải đi làm việc thiện.
Harry đáng thương bị bọn lính áp giải đi, khi thanh toán tiền công cho đám dong binh, Steve trả rất hậu mà vẫn cười rất tươi, Đỗ Trần biết rằng các tiểu thư ở cảng Antwerp đang gặp nạn.
Suốt một đêm, Đỗ Trần suy tư xem nên cứu ma nữ kia không, cơn ngứa mông đã cho hắn thấy cứu nàng là làm được một việc tốt lớn, nhưng vấn đề là Đỗ Trần hắn có cứu được không? Thủ vệ ở phủ thành chủ đâu phải là phường giá áo túi cơm, với trình độ trương đương đấu sỹ cấp hai như hắn thì cứu kiểu gì đây?
Cứ như vậy mà đi cứu người thì Đỗ Trần quả là liều mạng, cho nên Đỗ Trần tạm thời dẹp chuyện này lại.
Ngày thứ hai, Steve và Đỗ Trần áp tải đống tiền đi chuẩn tai, Norton và binh lính bảo vệ đi trước đến khu thành đông.
Phía đông cảng Antwerp so với khu phía tây mà bọn Đỗ Trần tới hoàn toàn bất đồng, mới ra khỏi thành chưa đến 20 dặm mà đất dưới chân đã lầy lội không chịu nổi, tựa hồ như vừa mới bị đại hồng thủy tràn qua.
Trên ngựa, Đỗ Trần quay sang một bên nỏi Norton, “Thúc thúc, đợt thủy tai này tổng thiệt hại ước tính khoảng bao nhiêu?”
“Rất nghiêm trọng, duyên ngạn sông Newbie ít nhất cũng có hơn chục vạn tai dân, tất cả được ta an bài ở gần đây! Ai!” Norton thở dài, “Gần đây, tiền cứu trợ đế quốc rót xuống quả thật là quá ít!”
Đỗ Trần yên lặng tính toán một chút, có đến hơn chục vạn tai dân như vậy thì hắn chia đều tiền cứu trợ, mỗi người cũng chỉ có được vài ngân tệ cũng tương đương với mấy trăm nhân dân tệ ở tiền thế, căn bản không thể hoàn toàn giải quyết được khó khăn của nạn dân.
Nghĩ vậy, Đỗ Trần cũng chỉ biết thở dài.
Đi được hơn mười dặm đường, nạn dân cũng xuất hiện trước mắt Đỗ Trần, thấy tình hình trước mắt, Đỗ Trần run lên từ tận đáy lòng.
Hàng chục vạn tai dân ở trong các trướng quân dụng, khu trướng này dài khoảng mười dặm, nhìn vào có thể thấy mấy người không giống người bình thường, họ gầy trơ xương, quần áo lam lũ, họ đang xếp hàng để lấy những chiếc bánh mỳ đen.
Ở trong doanh trại, từ người già đến trẻ nhỏ, tất cả mọi người đều có vẻ mặt thất thần.
Ngoại trừ tiếng khóc của trẻ con, tiếng hô hào của binh lính, hắn không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Nạn dân trong cả doanh trại đều cảm thấy tuyệt vọng, tử khí bốc lên từ bên trong.
Norton thúc ngựa tiến lên, ra lệnh cho binh lính tập trung một bộ phận nạn dân lại, sau đó quát: “Mọi người nghe đây, hai vị thiếu gia của gia tộc St.Kain từ đế đô đến đây chẩn tai.”
Nạn dân bên trong có thêm một chút sinh khí, mọi người đều theo Norton chỉ dẫn, nhìn về phía Đỗ Trần và Steve, nhưng trong ánh mắt của bọn họ hoàn toàn lộ vẻ tuyệt vọng.
Chẩn tai? Đến cả tiền chẩn tai của đế quốc chính phủ còn không đáng bao nhiêu thì hai vị thiếu gia này có bao nhiêu tiền chứ?
Phản ứng như chết lặng của nạn dân làm Norton rất xấu hổ, hắn nói với hai huynh đệ: “Các ngươi lại nói vài câu đi!”
Steve đẩy vai Đỗ Trần: “Vàng từ thiện là của đệ, đệ nói đi!” Nói xong, hắn vỗ vào mông con ngựa Đỗ Trần đang cưỡi.
Đỗ Trần thúc ngựa tiến lên, nhìn lướt qua phản ứng lãnh đạm của nạn dân, thở dài trong lòng rồi đột nhiên quát: “Các người có muốn chết không?”
Tai dân lặng đi một lúc lâu, sau đó có người phản bác: “Nếu có thể sống sót thì tại sao chúng tôi lại muốn chết chứ!”
“Được, các ngươi đều không muốn chết!” Đỗ Trần đến trước mặt tai dân, dùng âm thanh lớn nhất hét: “Nếu các ngươi muốn sống thì hãy làm ra bộ dạng muốn sống đi! Bây giờ các ngươi ra sao? Tử khí nồng nặc, ta thấy không cần thủy tai, các ngươi cũng tự sát rồi!”
Tai dân phần lớn đều giẫn dữ ra mặt nhưng vì ngại các binh sỹ duy trì trật tự nên họ không dám phát tác.
“Các ngươi nghĩ mình rất đáng thương có phải không? Nhưng ta nói cho các ngươi biết!” Đỗ Trần thúc ngựa lại gần doanh trại nạn dân, “Không ai thương các ngươi đâu! Các ngươi hiện tại đều vì chính mình mà thành ra thế này cả!”
Rốt cục cũng có nạn dân lớn gan tức giận quát: “Ngươi nói bậy, hồng thủy là thiên tai, không liên quan gì đến chúng ta cả!”
“Đúng vậy, hồng thủy là thiên tai, không có quan hệ với các ngươi, nhưng còn tình trạng bi quan này thì sao? Các ngươi hãy xem lại hình dáng của chính mình đi!”
Đỗ Trần cầm roi ngựa chỉ một tráng hán đứng gần hắn: “Khí lực của ngươi mạnh đến mức nào?”
“Một tay ta có thể nhấc được một trăm cân!”
“Được, vậy ta hỏi ngươi, với sức lực của ngươi dựng một căn nhà gỗ đơn giản mất bao lâu?”
“Ba ngày!”
Đỗ Trần cười to: “Ba ngày, hắc, thủy tai đã qua hai tháng mà ngươi đã dựng được căn nhà nào chưa?”
Hắn không đợi người đó trả lời quát: “Các ngươi vì cái gì mà không đem sức lực ra xây dựng lại nhà mình? Thân thể các ngươi cũng đủ cường tráng, trên núi cũng có đủ gỗ, các ngươi vì sao còn ở lại đây cùng nhau chờ chết?”
Sau đó Đỗ Trần chỉ vào một lão nhân, chậm rãi nói: “Lão nhân gia, người không có sức khỏe nhưng có thể ở nhà trông trẻ, nấu ăn đúng không? Vì sao ông không giúp đỡ vị tráng hán này xây dựng nhà hắn, sau đó nhờ hắn xây dựng cho ông? Hai người chỉ cần hợp tác thì sau sáu ngày sẽ có nhà để ở!”
Lão nhân trong mắt xuất hiện một tia sinh khí, chậm rãi gật đầu.
Đỗ Trần tiếp tục nói: “Các vị, ta đã nói xong vấn đề chính, bây giờ ta nói cho các ngươi một đạo lý, thiên tai không thể tránh nhưng cũng không phải là một thảm họa! Chỉ cần các ngươi đồng tâm hiệp lực thì có thể sống sót! Trước hết các ngươi phải sống sót thì mới mong có tương lai!”
“Nơi này có mười vạn người, trừ người già, phụ nữ và trẻ nhỏ thì ít nhất cũng có ba vạn trai tráng! Ba vạn người khỏe mạnh này một ngày có thể xây dựng một cái thôn, một tháng có thể tạo được một thị trấn nhỏ! Chỉ cần người già, phụ nữ, trẻ nhỏ lo về vấn đề đồ ăn thì bọn họ có thể làm việc! Chư vị, các ngươi ai không muốn chết thì hãy đứng lên, các ngươi có thể sống sót và cũng có đủ khả năng để sống sót, hơn nữa, chỉ cần các ngươi cố gắng thì sẽ có kết quả tốt.”
Tráng hán vừa bị nói ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Trần, nói: “Ngươi nói đúng, nhưng xây dựng gia viên cũng cần tiền!”
Đỗ Trần mỉm cười, ra hiệu cho Steve đưa kim đích liên hoa đại kỳ cho hắn, hắn cầm lá cờ cắm trên mặt đất, chỉ vào đó nói: “ Các ngươi đã thấy lá cờ này rồi chứ? Nó đại biểu cho tổ chức liên hoa từ thiện cơ kim! Ta là chủ của nó. Lần này, ta mang từ quỹ của từ thiện cơ kim đến cho mọi người một vạn kim tệ!”
Tại cửa trại bỗng chốc vang lên tiếng hoan hô, thanh âm rung trời, trong chốc lát, những người ở xa chưa biết chuyện gì xảy ra nên cũng hoan hô theo.
“Im lặng!” Đỗ Trần hét lớn: “Một vạn kim tệ với các ngươi thì lớn không thể tưởng tượng được, tha thứ cho ta, ta không có có ý xấu, chỉ là ta muốn nói, chư vị cả đời cũng chưa nhìn thấy mười kim tệ cho nên nghe thấy một vạn kim tệ mới có thể hoan hô như vậy được, nhưng các ngươi thử nghĩ xem, nơi này có mười vạn người, mỗi người chỉ được có khoảng mười ngân tệ, chỉ đủ cho các ngươi sống trong một tháng!”
Tiếng hoan hô dần lắng xuống.
Đỗ Trần nhảy xuống ngựa, đi vào giữa những nạn dân, ôm một đứa bé vào lòng, xoa xoa mặt nó, nói: “Ta cũng không muốn nói nhiều lời thừa, ta thay mặt liên hoa từ thiện cơ kim ước định một tháng, trong một tháng này, các ngươi không có ai phải chết, hơn nữa những người khỏe mạnh còn có công cụ! Nhưng trong một tháng này, các ngươi phải xây cho ta một thị trấn nhỏ đơn giản để trở lại cuộc sống bình thường!”
“Ca ca, huynh nói thật à?” Đứa bé trong ngực hỏi Đỗ Trần.
“Ca ca nói cho ngươi một câu, thiên tai không thể tránh nhưng con người có thể tự cứu lấy mình!”
Đỗ Trần bỏ đứa bé xuống rồi tiến về xa đội, nói: “Kim tệ ở đây, nhưng nó sẽ không hiện hữu trước mắt các ngươi, nó sẽ biến thành công cụ trên tay các ngươi. Bây giờ ta cần các ngươi cử ra năm mươi người có thể tin tưởng được tạo thành tai dân cứu hội, đến đây tiếp quản số tiền này!”
Tai dân lập tức tuyển cử, Đỗ Trần về cạnh Steve. Hoàn toàn không nói chuyện, hắn thở dài: “Tai dân, thật sự là rất khác biệt!”
Nếu nói là nửa tiếng trước, mục đích chẩn tai của Đỗ Trần chỉ là làm cho mông đít nở hoa, còn bây giờ, hắn cũng không rõ mình vì cái gì mà chẩn tai, vừa rồi ôm lấy đứa nhỏ kia, tựa hồ trong ánh mắt tuyệt vọng của nó, Đỗ Trần thấy được mình trong tiền thế, sống lang thang trên đường phố, cô nhi như hắn phải trộm cắp để sống.
Steve cũng thở dài, nói: “Đúng vây, từ trước tới giờ, ta đều nghĩ rằng bình dân ở thành nam thành St.John là những người đáng thương nhất, hôm nay ... ai, đệ đệ, vừa nãy ngươi làm tốt lắm.”
Khong lâu sau đó, nạn dân đã tuyển ra được năm mươi lão nhân đức cao vọng trọng, một người có vẻ nhiều tuổi nhất đến trước mặt Đỗ Trần, lão trông khoảng bảy, tám mươi tuổi, làm Đỗ Trần nhớ tới lão Fourier ở nhà.
“Thiếu gia, cảm tạ ngài đã đến cứu chúng tôi, chúng tôi ca ngợi ngài, ...” Ánh mắt của lão có vẻ do dự, nói một tràng nhiều câu ca ngợi sáo rỗng.
Đỗ Trần nhìn lão, khó xử cười nói: “Ai, lão nhân gia, có gì thì ông cứ nói thẳng, ta là tôn tử của Shigeru nguyện trợ giúp ngài giải quyết các khó khăn!”
“Hắc!” Lão nhân cười nói: “Thiếu gia, chúng ta chưa có quà gặp mặt cho người, cho nên, mấy lão già này thương lượng đem một phần tiền cứu trợ để lại tay thiếu gia làm quà!”
Điển hình của tiểu nông tư tưởng, Đỗ Trần vừa định cười nhạo, bất quá giật mình hiểu được, những tai dân này bị tham quan hạch sách quen rồi!
“Được rồi, trước hết phát cho mỗi người một ngân tệ, chi dùng tiết kiệm cũng đủ sống bảy, tám ngày, nhưng các ngươi cũng phải tăng tốc xây dựng tại thị trấn đi!”
“Thiếu gia, người quả là quá tốt!”
Nói xong, lão nhân liền quỳ xuống, Đỗ Trần liền cản hắn lại, thật là buồn cười, một lão nhân bảy, tám mươi tuổi quỳ lạy không phải muốn ta chết yểu hay sao?
Lần lượt phát tiền chẩn tai, Đỗ Trần nhìn những tai dân và mỉm cười, bởi vì mông hắn bắt đầu ngứa, hơn nữa không phải ngứa bình thường! Không thể không nghĩ đến nó được, hoa sen trên mông Đỗ Trần tạo thành hình bát quái, hiện tại ba bông hoa ở quẻ càn gần như đã nở toàn bộ.
Công pháp liên hoa bảo giám có tám tầng, ba mươi sáu trọng, hôm nay hắn sắp hoàn thành tầng thứ nhất!
Tiếp theo, Đỗ Trần ngó nghiêng tìm nhà xí để xem xét tình trạng hoa sen.
Trong khi ánh mắt của hắn đang dò xét ở vùng phụ cận, hắn đột nhiên giận dữ.
Đám hỗn đản này có còn nhân tính nữa không vậy?
oOo
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenan