- Vương Hải, Triệu Tuyết, thế nào? Lúc các ngươi chèn ép ta hai mươi ngày trước, nhất định không nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ! Phong thủy luôn thay đổi, hôm nay đến lượt ta - hiện tại, hai người các ngươi ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng!
Lâm Hi vỗ vỗ tay, vẻ mặt vẫn còn chưa nói hết ý.
Đối phó hai tên này, hắn căn bản không cần dốc hết toàn lực. Chỉ với một lực lượng đơn giản liền áp đảo cả hai tên này.
Vương Hải và Triệu Tuyết nhổm lên từ trên mặt đất, nghe thấy Lâm Hi lần này nói như vậy mà sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Câu nói cuối cùng kia của Lâm Hi, bọn chúng đương nhiên không xa lạ. Đúng là vào hai mươi ngày trước bọn chúng làm nhục Lâm Hi đã nói ra như thế. Hiện tại, Lâm Hi bê nguyên xi trả lại, quăng vào mặt bọn chúng, ý tứ làm nhục biểu lộ ra không còn nghi ngờ.
- Lâm Hi, ngươi nhất định sẽ phải trả giá lớn cho câu nói này. Vương Hải, liên thủ! Cùng nhau đối phó hắn!
Khuôn mặt Triệu Tuyết vặn vẹo, gào lên đối với Vương Hải cách đó không xa.
Nếu đổi lại mấy ngày trước đây, Triệu Tuyết nhất định sẽ không nói ra những lời như thế. Sự tự ái và cao ngạo của hắn quyết không cho phép hắn và Vương Hải liên thủ để đối phó với một sư đệ có cảnh giới không bằng chính mình. Nhưng mà hiện tại, Lâm Hi với thực lực cường đại đã hoàn toàn chà đạp một phen sự tôn nghiêm của bọn chúng ở ngay trước mặt nhiều đệ tử Ngũ Lôi Phái như vậy.
Lâm Hi ngay trước mặt mọi người đã đạp cho mặt bọn chúng cắm vào trong đất. Nếu như hôm nay không đánh bại Lâm Hi, vậy thì sau này cả hai người cũng không cách nào ngẩng đầu lên .
- Được! Hắn là một sư đệ hậu bối lại dám phạm thượng, ra tay đối với hai người sư huynh chúng ta. Đó là đại nghịch bất đạo, điên cuồng rồ dại. Đối phó loại gia hỏa không để ý tới môn quy thì không cần nói gì tới quy củ. Chúng ta cùng nhau đối phó hắn, cắt đứt tay chân của hắn, giao cho sư phụ xử lý!
Trong đôi mắt Vương Hải cũng hiện lên những vằn máu. Hai cước kia của Lâm Hi, quả thực đã khiến hắn chịu sỉ nhục lớn lao, trong lòng hắn hiện tại chỉ có báo thù, hoàn toàn không cần chú ý tới quy củ .
Lâm Hi vốn chỉ chuẩn bị đánh bại hai tên này, để trút cơn giận. Nhưng lần này hai tên mở miệng nói như vậy thì trong lòng không khỏi sinh ra một ý định ác độc
- Cắt đứt tay chân? Hừ, ta sợ các ngươi không có bản lĩnh này! Người hiền bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi. Các ngươi mấy đồ chó chết, ỷ vào lão thất phu Mạnh Quân kia để định ức hiếp đến trên đầu ta lần nữa. Hôm nay ta định mượn hai người các ngươi để giết gà dọa khỉ, để cho mọi người nhìn, kết cục khiêu chiến ta sẽ là gì! Để xem còn có ai sau này dám lớn lối kiêu ngạo ở trước mặt ta !
Vẻ mặt Lâm Hi lạnh lẽo, trong ánh mắt hiện ra một ánh đỏ bừng.
Hắn tu luyện "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" nên cũng có Hỏa hầu nhất định. Lúc này do hai người Vương Hải, Triệu Tuyết kích động nên lập tức bị kích thích phát ra cỗ khí thế duy ngã độc tôn, nói sao làm vậy. Tất cả đệ tử Ngũ Lôi Phái nhìn thấy Lâm Hi, vào lúc này chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trong lòng sợ hãi, thật giống như thần tử thấy Quân Vương tức giận.
Không sai, dáng dấp hiện tại của Lâm Hi, chính là điệu bộ của Quân Vương đang tức giận.
Quân Vương giận dữ, thây phơi trăm vạn!
Những đệ tử Ngũ Lôi Phái này làm sao ngăn cản được. Chính là Vương Hải và Triệu Tuyết đều cảm giác được cỗ khí thế kia trên người Lâm Hi thì cũng trong lòng không khỏi bị rùng mình.
- Triệu Tuyết, đừng dài dòng với hắn! Xuất thủ!
Trong lòng Vương Hải hăng hái, vừa thấy Triệu Tuyết hô gọi một tiếng, lập tức liền ra tay. Trong lòng hắn cũng sinh ra một sự bướng bỉnh. Mặc dù Lâm Hi đã biểu hiện ra thực lực cường đại, nhưng mà hắn hoàn toàn không tin hai người liên thủ đều không đánh lại nổi.
- Liên Sơn Bài Hải! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Song quyền Vương Hải chập lại, lấy thế nộ mã lao nhanh, khuấy động cát bụi mà nhằm về phía Lâm Hi. Quyền kình của hắn như giông bão, thật giống như là những dãy núi chập chùng quét thẳng về hướng biển khơi với khí thế kinh người.
- Hải Phí Sơn Băng!
Triệu Tuyết cũng xuất ra một chiêu. Trong vòng sáu thước quanh người hắn, không khí tựa thể nước biển sôi sùng sục bỗng đột nhiên phát nổ ầm ầm ầm như đất rung núi lở. Quyền kình hào hùng giống hệt như núi lở mà nện về hướng Lâm Hi.
Công kích của hai người như cuồng phong mưa bão đã hoàn toàn trùm kín thân hình Lâm Hi.
Lâm Hi đối mặt thế công liên thủ của hai người cũng không hề hoảng hốt rối loạn, hắn vẫn thong dong điềm tĩnh.
- Thanh Long Xuất Hải! (rồng xanh rời biển)
- Mãng Xà Triền Yêu! (mãng xà quấn eo)
Lâm Hi cước đạp liên hoàn, xoạt xoạt như bay. Hai cánh tay giống như hai thanh búa lớn, mỗi một lần đập xuống đều là trời long đất lở, như chuông nồi cùng reo.
Hai người Triệu Tuyết và Vương Hải liên thủ, nhưng tuyệt không ngăn chận nổi Lâm Hi, ngược lại bị Lâm Hi sử dụng thân pháp, bộ pháp tinh xảo tuyệt vời làm cho giữa hai người với nhau bị vướng víu chân tay, tầm nhìn bị che chắn nên uy lực giảm đi.
- Thiên Vương Trấn Tháp!
Lâm Hi đột nhiên quát lớn một tiếng, không hề né tránh nữa. Hai tay hắn giang ra giống như một cái quạt hương bồ lớn vậy rồi cùng chém xuống. Cùng lúc đó, từ xương cụt đến xương cánh tay của hắn bộc phát ra một hồi những tiếng cách cách liên miên giòn tan. Hai cái kết nối cơ thể hở ra, như thể đang có một con Giao Long di động trên lưng hắn. Một cỗ lực lượng khổng lồ, đồng thời truyền đến song chưởng của Lâm Hi.
- Trấn!
Lâm Hi quát lên một tiếng lớn, hai mắt mở to đầy phẫn nộ, bóng dáng tựa như thiên thần. Hai bàn tay hắn phát ra một cỗ khí thế động trời đang nặng nề đè xuống, thật giống như Thác Tháp Thiên vương trong truyền thuyết, tay cầm Bảo Tháp đang ra sức trấn áp.
Vương Hải, Triệu Tuyết hai mắt nheo lại kịch liệt. Hai người đồng thời cảm giác được nguy hiểm lớn lao. Thân thể co rụt lại, đột nhiên bung ra định chạy trốn. Có điều, Lâm Hi đã tích thế chờ đợi xuất kích, làm sao có thể để cho bọn họ chạy trốn.
Ầm! Ầm!
Lâm Hi giẫm chân liên hoàn, trong nháy mắt đã đuổi theo. Vương Hải, Triệu Tuyết mặt đầy hoảng sợ, hai người thật giống như hai con cóc đang hoảng sợ, bị Lâm Hi chụp một cái thật giống như bị Thiên Lôi bổ tới. Chúng kêu thảm " a" một tiếng, rồi lịch bịch nện xuống mặt đất, máu me phun điên cuồng, trong nháy mắt bị thương nặng.
Hai chưởng này của Lâm Hi có lực lượng to lớn như thế, khi nện xuống khiến cho mặt đất đều ù ù rung động hai cái.
- Ngươi, ngươi...
Vương Hải, Triệu Tuyết nằm trên mặt đất, không thể động đậy, nhìn Lâm Hi, trong mắt vừa là phẫn nộ lại có hoảng sợ.
Hai người căn bản không nghĩ rằng chỉ cần thời gian hai mươi ngày mà Lâm Hi lại thăng tiến vượt bậc đến loại tình trạng này. Cho dù đối mặt hai người liên thủ, nhưng kết quả vẫn lại là chèn ép nghiêng về một bên!
- Ta lấy đâu ra mà mạnh như vậy? Hừ, là hai người các ngươi quá yếu!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Lâm Hi qua loa hời hợt phủi phủi tay, liếc liếc mắt nhìn hai người rồi thản nhiên nói:
- Ta đã nói rằng sẽ tới tìm các ngươi, hôm nay thực hiện. Hai người các ngươi hèn hạ tiểu nhân, ỷ vào chính mình võ công cao, lại có lão thất phu Mạnh Quân kia ở sau lưng làm chỗ dựa, liền tùy tiện muốn ở giữa mọi người làm nhục ta. Hôm nay, nếu ta không cho các ngươi một chút trừng phạt nho nhỏ, sau này còn không biết còn bao nhiêu người đến cưỡi lên đầu lên cổ ta?
Ánh mắt của hắn quét một vòng, nhìn về phía đám đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh sân luyện công mà trầm giọng nói:
- Các ngươi, những người khác đều nghe kỹ cho ta! Sau này có người nào nữa có cảm giác rằng ta không xứng với chức Thiếu chưởng môn này, muốn khiêu khích ta thì hai người kia chính là tấm gương!
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một vẻ ác nghiệt, chân phải vừa nhấc làm bộ sẽ đạp xuống.
- Dừng tay!
Từ trên đỉnh núi Ngũ Lôi, đột nhiên có một tiếng quát động trời. Âm thanh ù ù rung động tứ phương, như sấm sét không dứt. Theo sau một đạo khí tức cường đại, nhanh chóng xuất hiện ở đỉnh núi.
- Hả?
Hai mắt Lâm Hi mở to, nhìn lên trời cao. Chỉ thấy từ đỉnh núi Ngũ Lôi có một bóng người nhanh như điện chớp đang ào ào chạy đến.
- Trương Long sư huynh, mau tới cứu chúng ta!
Vương Hải, Triệu Tuyết thấy người này thì giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bèn khàn giọng kêu lên.
- Cứu được sao?
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một vẻ tàn khốc, sau đó đùi phải giơ lên rồi "bịch" một tiếng, hung hăng đạp xuống.
- A!
Vương Hải, Triệu Tuyết như bị thương nặng, sắc mặt chợt trắng bệch, thân thể co giật mãnh liệt, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu tí tách chảy xuống. Lâm Hi dậm chân hai cái, trực tiếp răng rắc răng rắc mà chặt đứt xương đùi bọn họ .
Hai người đều là luyện đến cảnh giới Võ Giả Đệ Tứ Trọng trở lên, xương cốt toàn thân cứng rắn như sắt. Nhưng hiện tại lực lượng của Lâm Hi, chính là sắt thép đều bẻ gãy, đánh nát !
Các đệ tử Ngũ Lôi Phái ở bốn phía nghe thấy tiếng gẫy giòn tan thì thân hình chấn động kịch liệt. Ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Lâm Hi nhìn lướt qua bốn phía, thu vào trong mắt vẻ mặt của những đệ tử này rồi vừa lòng gật đầu.
Giết gà dọa khỉ, răn đe cảnh cáo!
Lâm Hi chính là muốn lợi dụng hai tên đệ tử trọng yếu này để lập uy. Trên núi Ngũ Lôi, những kẻ mơ ước vị trí này của hắn thì nhiều lắm. Những kẻ muốn gây bất lợi cho hắn cũng nhiều lắm. Nếu như Lâm Hi không có một vài thủ đoạn mạnh mẽ, thủ đoạn cứng rắn, chỉ biết nhân từ nương tay thì ngược lại mọi người sẽ cho là hắn cũng khá mềm yếu có thể coi thường. Đến lúc đó, vị trí Thiếu chưởng môn này vẫn chỉ là hư danh.
- Lâm Hi, ngươi dám!
Trương Long điên cuồng gào thét, từ trên núi mạnh mẽ lao đến. Tốc độ của hắn cực nhanh, ban đầu vẫn còn ngoài mấy trăm trượng, trong chớp mắt liền đã tới gần chỉ còn cách Lâm Hi không quá năm mươi trượng. Một cây đại thụ chắn ở phía trước hắn, liền bị hắn răng rắc một tiếng, cứ như thế mà chặt ngang làm nhiều đoạn. Nhưng tốc độ của hắn lại cũng không giảm một chút nào. nguồn tunghoanh.com
Trương Long hoàn toàn thật không ngờ, trong thời gian chính mình chỉ đi gặp sư phụ Mạnh Quân một chuyến mà Trương Long, Vương Hải liền bị người ta đánh cho nằm bò trên mặt đất. Càng không nghĩ đến, Lâm Hi ngay trước mắt mình còn dám đánh gẫy chân hai người!
Đây là sự làm nhục và khiêu khích thô thiển!
- Trương Long sư huynh, giết hắn! Giết hắn! Hắn đánh gẫy xương đùi chúng ta!...
Vương Hải nằm trên mặt đất, điên cuồng gọi lớn. Trên trán hắn gân xanh hiện lên, khuôn mặt méo mó trông gần như điên cuồng.
- Chúng ta xong, chúng ta xong..., sau này đã không thể luyện võ ! Sư huynh, ngươi nhất định phải báo thù cho chúng ta!
Triệu Tuyết cũng hét rầm lên, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Bụi mù chưa ngớt, Trương Long đã hiện thân bên ngoài sân luyện công. Hắn nghe thấy mấy câu nói này, trên mặt lập tức hiện lên một mảng đỏ bừng, toàn thân tản mát ra một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy:
- Lâm Hi, ngươi nhất định phải chết! Ngươi lại dám đánh gãy xương đùi bọn họ, cắt đứt tiền đồ võ đạo của bọn họ !Ta muốn cắt đứt gân cốt ngưoi, để ngươi cũng nếm thử loại cảm giác này!
Ánh mắt của hắn sắc bén, như đao như kiếm, phảng phất hận không thể một đao xuyên qua Lâm Hi.
- Ha ha, muốn thế thì ngươi cũng phải có bản lĩnh này. Vương Hải, Triệu Tuyết liên thủ đều không phải đối thủ của ta. Đến đây đi, để ta được xem ngươi có bản lĩnh gì, liệu có phải có thể ngăn được một quyền của ta hay không.
Lâm Hi cười ha ha, vẫy vẫy tay, ra hiệu Trương Long "Phóng ngựa lại đây" .
- Muốn chết!
Trương Long mày rậm nhướn lên, trên mặt toát ra một cơn ớn lạnh thật sâu sắc. Hắn cũng không nói nhiều, dưới chân dậm một cái rồi cất bước, kiên quyết nhảy dựng lên. Một bước đạp này chính là vượt xa hơn mười trượng, phảng phất như viên đạn pháo từ không trung nặng nề rơi xuống.
- Liệt Hỏa Oanh Lôi!
Trương Long đánh xuống một quyền giống như đất rung núi lở, sấm chớp khói lửa đầy trời. Nắm đấm đi tới đâu, không khí đều bắt đầu vặn vẹo. Trong không trung, thậm chí mơ hồ có âm thanh của sấm sét. Cỗ khí thế kia quả là trời long đất lở, không thể địch nổi.
Chỉ một quyền này, Trương Long đã phô ra lực lượng và khí thế hoàn toàn vượt qua Triệu Tuyết, Vương Hải, giống như ngưỡng mộ núi cao, không biết phải làm gì.
- Tới hay lắm!
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một tia sáng như tuyết. Một quyền này của Trương Long bùng phát ra, tựa như khí thế bão táp. Nhưng chỉ thấy khiến cho hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Triệu Tuyết, Vương Hải đều không phải đối thủ của hắn, chỉ có Trương Long mới có thể bức ra hắn tung ra toàn bộ thực lực.
- Đại Vũ Khai Sơn!
Trong lòng Lâm Hi chợt quát, thân hình vừa búng liền đồng dạng nhảy lên. Cánh tay vung ra, lập tức lấy khí thế rạch trời xé đất mà đánh tới. Trong truyền thuyết, Đại Vũ gặp sông khai sông, gặp núi mở núi. Chiêu "Đại Vũ Khai Sơn" này chính là dựa vào ý cảnh oai phong mạnh mẽ của Đại Vũ khi trị thủy mà sáng chế ra.
Một chiêu này cũng không phải quyền thế, mà là chưởng chiêu!
Trương Long xuất thủ thì khí thế đã rất kinh người. Nhưng mà chiêu này của Lâm Hi lại có khí thế càng thêm hào hùng, càng thêm bá đạo. Hắn tung người phóng qua khoảng cách, thậm chí còn bổ ra một đạo chấn khí vào không trung, thật giống như là bị một thanh cự phủ phá trời chém tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Không trung chấn động, bộc phát xuất ra từng đợt tiếng nổ động trời. Hai người Lâm Hi và Trương Long phảng phất hóa làm hai con mãnh thú thời hồng hoang đã sống lại, rồi trong khoảng thời gian ngắn đã giao đấu kịch liệt. Trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ ra quyền nhanh như chớp giật. Mỗi một lần đánh ra thì đều gây ra một hồi như binh khí va vào nhau tựa như sấm nổ. Tựa như giao đấu trong không trung không phải là hai thân thể, mà là hai con quái thú sắt thép.
- Phanh!
Trong lúc sấm chớp khói lửa lan tràn khắp nơi đó, Lâm Hi xuất ra một chiêu Thốn Quyền, xuyên qua khe hở trong quyền pháp của Trương Long. Một chưởng cắm vào trên ngực Trương Long. Chỉ một chiêu này, thắng bại đã phân!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Trong vô số ánh mắt khiếp sợ, Trương Long kêu thảm một tiếng rồi như diều đứt dây bay đi.
- Trương... Trương Long lại cũng bại!
Vương Hải, Triệu Tuyết nhìn bóng người đang bay trên trời mà ngây ra như phỗng, ngay cả đau đớn của mình đều quên đi. Bốn phía cũng lặng ngắt như tờ.
Mặc dù biết Lâm Hi rất mạnh, nhưng không ai nghĩ, lại ngay cả Trương Long chỉ nửa bước là sẽ nhập vào cảnh giới Thần Hành mà cũng không phải đối thủ của hắn!
- Ha ha ha, Vương Hải, Triệu Tuyết, Trương Long, hiện tại các ngươi còn có gì có thể nói? !
Lâm Hi cười lớn một tiếng, rồi hạ xuống. Hắn liên tiếp đánh bại ba tên đệ tử trọng yếu Vương Hải, Triệu Tuyết, Trương Long này, chỉ cảm thấy khoan khoái từ trước tới nay chưa từng có. Toàn thân mười hai vạn tám ngàn lỗ chân lông, không có một cái nào mà không thư giãn.
Từ sau khi Lâm Hi tiến vào thế giới này, hiện nay mới xem như đích thực được hãnh diện. Một hơi đánh bại ba tên đệ tử trọng yếu Ngũ Lôi Phái, điều này có ý nghĩa vị Thiếu chưởng môn Lâm Hi này đã đích thực đứng vững vàng bên trong tông phái, có được thực lực tương xứng với thân phận Thiếu chưởng môn này .
- Tại sao lại như vậy!
Xa xa, Trương Long bộp một tiếng rơi trên mặt đất, hắn quát to một tiếng.
Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, ọc một cái liền phun ra một ngụm máu tươi rồi lập tức liền ngất đi. Lại là bị cứ như vậy mà tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Trương Long hoàn toàn không ngờ rằng, Lâm Hi chỉ trong ngắn ngủn hai mươi ngày lại trở nên mạnh mẽ đến tình trạng như thế. Một chiêu nội gia quyền kia của Lâm Hi không chỉ làm nội phủ của hắn bị thương nặng, càng là làm tổn thương đến tự ái của hắn. Trước mắt bao người, hắn không hạ nổi người này, giờ thì trực tiếp ngất xỉu đi.
- Tại sao là như vậy?
Lâm Hi nghe được câu nói của Trương Long trước khi ngất xỉu đi mà trong lòng cười lạnh một tiếng:
- Bởi vì ngươi có xương cốt sắt thép, nhưng không có nội tạng sắt thép!...
Điều đặc sắc lớn nhất của Nội Gia Quyền, chính là tính "Xuyên thấu". Bất kể da của ngươi có dày tới đâu, bất kể cơ thể ngươi có chắc tới đâu, chỉ cần nội tạng của ngươi không phải là kim cương khó vỡ thì lập tức sẽ bị đánh cho trọng thương.
Trong Nội Gia Quyền, bên ngoài thân không hiện ra vết thương rõ ràng. Bởi vì tất cả lực lượng đều được tập trung đến nội tạng bên trong. Cho dù bên ngoài thân hoàn hảo không tổn hao gì thì cũng là lục phủ ngũ tạng bên trong bị thương nặng .
Mà loại đặc tính này, là cực kỳ khắc chế với Võ Giả ở thế giới này!
- Đi!
Tâm niệm Lâm Hi vừa nghĩ tới liền lập tức rời khỏi sân luyện công.
Vào ban đêm, những vì sao lấp lánh.
Trên một quả núi cây cối xanh tốt ở cạnh núi Ngũ Lôi, một tòa đại điện Thanh Đồng đứng sừng sững, trong đó đèn đuốc sáng choang.
- Cái gì? ! Ngay cả các ngươi cũng bị hắn đánh bại !
Nhị trưởng lão Mạnh Quân ngồi ở trên một chiếc ghế thái sư. Sắc mặt của lão xanh mét, hung hăng nện một cái vào chiếc bàn ở bên cạnh. Cái bàn làm bằng đồng này, bốn chân của nó liền trực tiếp liền xuyên qua lớp đá cắm thật sâu xuống dưới đất.
Vương Hải, Triệu Tuyết quỳ trên mặt đất, vẻ mặt buồn bã. Bên cạnh hai người bọn họ, Trương Long nằm thẳng cẳng ở trên giường, mặt trắng như tờ giấy, không thể động đậy.
- Đồ vô dụng!
Mạnh Quân hung hăng phất phất tay, thần sắc cực kì khó coi. Bốn tên đệ tử trọng yếu thủ hạ của lão đều thua ở trong tay Lâm Hi. Nếu tính thêm cả Mạnh Thạch thì chính là năm người.
Nếu là năm người này thực lực không tốt, thì cũng không có gì đáng trách. Nhưng tu vi võ đạo của mấy người đó hết thảy đều cao hơn Lâm Hi, kết cục lại vẫn bị đánh bại, mà lại còn là thảm bại!
Điều này không thể không nói, đối với địa vị của Mạnh Quân ở bên trong môn phái là một đả kích không nhỏ. Điều này vô hình trung đang nói, tất cả đám môn hạ của Mạnh Quân đều là phường giá áo túi cơm! Còn danh tiếng của chính Mạnh Quân đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
- Mạnh sư huynh, ngươi cũng không cần phải tức giận. Tiểu súc sinh Lâm Hi kia, sớm muộn cũng phải chết. Hôm nay trước hết cứ để cho hắn đắc ý một thời gian ngắn, cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm.
Một bên, Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình nói an ủi.
Sự thực, ở trong phòng lúc này trừ Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi ra thì còn có Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình. Ngoài ra, còn có một số đệ tử thân tín bên người Mạnh Quân .
Mạnh Quân không nói gì. Nhưng cơn tức giận trong lòng lão nào có dễ dàng mất đi như vậy .
- Đoạn sư đệ, thế nào ? Đã tra ra manh mối gì chưa?
Mạnh Quân nhướng mày lên, đột nhiên quay sang hỏi Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi ở cách đó không xa.
Lúc này Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi đang nửa quỳ ở bên người Trương Long, một đôi tay đang kiểm tra, xoa xoa các huyệt đạo toàn thân của hắn. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Không có. Bên ngoài thân Trương Long cơ hồ không bị thương tích gì. Nhưng mà lục phủ ngũ tạng bên trong thân thể của hắn đều đã bị thương nặng. So với vết thương của Nhạc Hạc sư điệt thì giống nhau như đúc. Quyền kình tựa hồ là trực tiếp xuyên thấu qua thân thể, công kích thẳng vào nội tạng. Loại thương thế này phi thường khó khăn chữa trị!
Đoạn Nhất Mi lắc đầu đáp. Lão lộ vẻ suy nghĩ kĩ, trên nét mặt hơi có chút ý tứ chậc chậc than thở:
- Quyền pháp như vậy, thật sự là nghe thì có nghe, thấy chưa từng thấy. Với loại vết thương này mà ngay cả ta đều không làm gì được. Tiểu tử này rốt cuộc là có được từ nơi nào?
Một câu vừa nói xong, cả trong đại điện lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Sự thực, đây không phải lần đầu tiên mấy người nghe được Đoạn Nhất Mi nói về điều này. Nhưng mà lại lần nữa phải nghe thì vẫn cảm giác rằng khó có thể đón nhận. Trong Ngũ Lôi Phái, từ trên xuống dưới, trừ Lâm Hi ra, căn bản không có người nào lại có loại quyền pháp cổ quái như thế. Mà cụ tổ của Lâm gia căn bản cũng không sáng tạo ra loại quyền pháp đó.
Chỉ có thể nói, Lâm Hi thi triển ra loại quyền pháp này, lai lịch của nó đã thành câu đố!
- Cho dù là hắn có được từ đâu tới. Hắn đều phải chết!
Hai hàng lông mày Mạnh Quân như đao, tản mát ra một cỗ thật sâu sát ý.
- Không thể giết hắn! !
Đoạn Nhất Mi và Vi Bất Bình cơ hồ là đồng thời nói, âm thanh dồn dập. Nói vừa xong, hai người mới đồng thời ý thức được điều gì, nên nhìn thoáng qua lẫn nhau, như biết mà không nói.
Cuối cùng, vẫn là Đoạn Nhất Mi nói:
- Mạnh sư huynh, nếu huynh muốn giết hắn, ta không có ý kiến. Nhưng là phải sau khi chúng ta có được quyền phổ từ trên người hắn. Uy lực của môn quyền pháp này thì huynh cũng thấy đấy. Đừng nói Ngũ Lôi Phái chúng ta, chính là nhìn khắp cả giới tông phái, kể cả là Liệt Dương Tông thì cũng không có tuyệt học quỷ dị, bá đạo như thế!
- Không sai!
Vi Bất Bình cũng phụ họa theo:
- Sư huynh ngươi ngẫm lại. Môn quyền pháp này có thể xuyên thấu làn da, đả thương nội tạng. Nói cách khác, cho dù là cường giả Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ, nếu đã trúng một chưởng thì cũng phải bị thương. Nếu mà rơi vào trong tay chúng ta, uy lực liền lớn hơn nữa. Quả thực là có khả năng khiêu chiến cường giả cảnh giới Long Lực.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Mạnh Quân cau mày, cũng đã hiểu ý tứ của hai người:
- Các ngươi muốn quyền phổ từ trên người hắn thì ta cũng không phản đối. Nhưng có điều là tiến bộ của tiểu súc sinh này thì ngươi cũng thấy đấy. Hắn sáu năm vừa rồi chính là một phế vật, hiện tại lại ngay cả Trương Long đều không phải đối thủ của hắn. Ta hoài nghi, phía sau tiểu súc sinh này có cao thủ chỉ bảo hắn. Ta thậm chí còn hoài nghi, môn công pháp này có khả năng chính là Đại trưởng lão sáng tạo ra, đặc biệt dạy cho hắn!
Vi Bất Bình và Đoạn Nhất Mi nghe vậy đều là không khỏi chấn động. Nhưng mà suy nghĩ một chút, Ngũ Lôi Phái cũng không phải đại môn phái đặc biệt gì, không có cao thủ tối cao nào tiến vào nơi này. Hơn nữa, với tu vi của mấy người, theo đạo lý cũng không thể không phát hiện được.
- Mạnh sư huynh, ý của ngươi là?...
Đoạn Nhất Mi thử hỏi thăm dò.
- Hừ! Các ngươi suy nghĩ một chút, vào ngày hội nghị trưởng lão, Đại trưởng lão đã có phản ứng gì. Hắn vài thập niên qua, chưa bao giờ cai quản công chuyện trong môn phái. Lần này lại vì Lâm Hi mà phá lệ. Hơn nữa, hắn một mực ẩn cư không ra. Cũng không có người nào biết, công lực của hắn rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì. Với thời gian vài thập niên, lấy năng lực của hắn thì sáng chế ra quyền pháp hàng đầu kinh động thế gian cũng không phải là điều không có khả năng.
Mạnh Quân nói ra thăm dò suy đoán trong lòng. Ngày đó, nếu không phải Đại trưởng lão ra mặt thì hai cô cháu Lâm Như Vân vị tất có thể dễ dàng xóa bỏ buộc tội đối với Lâm Hi như vậy.
Một Đại trưởng lão mặc kệ việc đời không đếm xỉa đến thì dẫu rằng công lực cao tới đâu, đối với Mạnh Quân mà nói, đều không sao cả. Không có gì bị ảnh hưởng, nhưng đến khi vị Đại trưởng lão này phá lệ, cưỡi lên trên đầu của mình, đây chính là điều mà Mạnh Quân không thể chịu đựng được.
Mặc dù Đại trưởng lão cũng không cho thấy rõ ràng thái độ của mình, nhưng đối với Mạnh Quân mà nói thì đó cũng đã đủ để cảm thấy uy hiếp .
- Nếu như là Đại trưởng lão ở sau lưng ủng hộ Lâm Hi thì chuyện này liền phiền toái. . .
Đoạn Nhất Mi lẩm bẩm nói.
Cường giả cảnh giới Long Lực là phi thường khủng bố, cho dù Đoạn Nhất Mi là cường giả cảnh giới Kim Cương, có được một thân thể kim cương bất hoại, nhưng cũng không dám ngông cuồng khiêu chiến Đại trưởng lão!
Sắc mặt của Vi Bất Bình cũng có chút không bình thường, nhưng mà hắn lập tức nói theo:
- Chuyện này cũng chưa chắc giống như chúng ta nghĩ vậy. Nếu như Đại trưởng lão thật sự có ý nhúng chàm vào vị trí chưởng môn, thì chúng ta căn bản là không có tư cách cạnh tranh cùng hắn. Theo ý của ta, mấu chốt vẫn là trên người tiểu tử Lâm Hi kia.
Mạnh Quân như nghe thấy tiếng đàn mà biết nhã ý:
- Ngươi có ý kiến gì hay? Có Đại trưởng lão ở trên núi, lại có Lâm Như Vân lão xử nữ kia, ngươi hẳn là biết, chúng ta không có khả năng chẳng kiêng nể mà đối phó hắn!
- Hắc hắc, sư huynh, về đối phó Đại trưởng lão thì chúng ta đương nhiên không có biện pháp. Nhưng mà hạn chế một phen tốc độ tu luyện của tiểu tử kia, để hắn không có biện pháp tấn chức nhanh như vậy thì có lẽ vẫn có biện pháp. Huynh quên rồi sao, Võ Giả chúng ta mỗi ngày chính là không thể thiếu được việc tắm dược liệu để tôi luyện thân thể!
Vi Bất Bình cười nham hiểm mà nhắc nhở.
Mạnh Quân ngẩn người, lập tức hiểu được, cười to khen:
- Vi sư đệ, vẫn là ngươi có biện pháp. Không sai! Từ hôm nay trở đi, sai người của chúng ta vào trong Tông Khố, tất cả dược liệu có Hỏa hầu sáu năm trở lên cứ mang đi sạch sẽ. Chỉ để lại những dược liệu có hiệu quả kém cỏi nhất. Về phương diện này, ta sẽ đi nói với người bên phía Tông Khố. Vi sư đệ, Đoàn sư đệ, phương diện này cũng phải làm phiền các ngươi cùng phối hợp.
- Việc rất nhỏ, không thành vấn đề.
Đoạn Nhất Mi, Vi Bất Bình nở nụ cười.
Lâm Hi có được mệnh lệnh của Đại trưởng lão, có khả năng toàn quyền điều phối sử dụng tài nguyên của tông phái. Mấy người bọn họ cũng không thể trắng trợn đối nghịch với Đại trưởng lão. Nhưng mà mượn đặc quyền trong tay một phen, để cho Lâm Hi không có được đủ tài nguyên để tu luyện, thì đó là có khả năng.
Tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, là bài học mà Võ Giả mỗi ngày phải tu luyện. Cảnh giới võ đạo càng cao, yêu cầu đối với Hỏa hầu của dược liệu cùng với số lượng dược liệu lại càng cao.
Nếu như Lâm Hi không có đủ dược liệu để chèo chống, cho dù hắn thiên tài hơn người, cũng là không bột đố gột nên hồ, dẫu có tu luyện như thế nào thì cũng không nhanh nổi.
- Sư tôn, còn Trương Long sư đệ và Nhạc Hạc sư đệ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ liền cứ như vậy? Có cần chúng đồ đệ tự mình xuất thủ đối phó hắn hay không. Chúng đồ đệ có khả năng xử lí có chừng mực. Để hắn chịu chút đau đớn, nhưng lại không đến mức khiến Đại trưởng lão trách cứ.
Trong đại điện, một tên đệ tử mặc áo xanh đột nhiên đứng ra nói.
Ánh mắt của hắn sắc bén, ánh sáng trong mắt so với cây đuốc còn sáng ngời hơn. Hắn đứng ở nơi đó, tựa như một quả núi, mãi mãi bất động. Hiển nhiên tu vi so sánh với đám Trương Long thì còn mạnh hơn rất nhiều.
Đây là đệ tử chân truyền mà Mạnh Quân thu nhận, tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng đỉnh cao. So với Trương Long thì mạnh hơn phải đến vài bậc. Võ đạo đạt tới cảnh giới Thần Hành, chính là một giai đoạn mới. Lực lượng sẽ tăng trưởng theo vài lần!
Một Võ Giả có tu vi Thần Hành Kỳ sơ kỳ liền đủ để đối phó hai ba người như Trương Long, chớ nói chi là tồn tại bậc Thần Hành Kỳ đỉnh cao.
Trong mắt Mạnh Quân lộ ra vẻ động lòng. Lão thật ra cũng muốn cố tình hung hăng giáo huấn Lâm Hi, nhưng mà suy nghĩ một chút rồi vẫn lắc đầu:
- Chu Phong, tâm ý của ngươi ta đã biết. Nhưng mà, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Không chỉ là ngươi, những người khác cũng cố gắng khắc chế cho ta. Chỉ vài ngày nữa, nha đầu Tử Huyên kia sẽ quay về núi Ngũ Lôi. Nghe nói nàng có tin tức gì đó không muốn báo về cho tông phái, chỉ muốn hồi báo cho Đại trưởng lão. Quan hệ giữa nha đầu điên này và Lâm Hi thì các ngươi cũng cũng biết. Trước khi nàng ta rời núi thì cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ!
- Cái gì! Đại sư tỷ sắp sửa về!
Đám người Chu Phong nghe vậy mà đều lộ ra vẻ kinh hãi. Cảm giác thật giống như đàn chuột nghe được tiếng mèo kêu !
Tô Tử Huyên là đệ tử của Đại trưởng lão, cũng là người có thực lực cao nhất trong các đệ tử Ngũ Lôi Phái. Trong tông phái sớm có đồn đại, nàng sắp đột phá đến Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ .
Không giống các đệ tử khác, Đại sư tỷ thích sức mạnh và hiếu chiến, bên trong tông phái không ai đánh thắng được nàng. Rất nhiều đệ tử trọng yếu đều ăn đòn của nàng. Còn may, nàng không ở lại tại núi Ngũ Lôi mấy. Trong một năm, cơ hồ chỉ có hơn mười ngày là ở tại núi Ngũ Lôi. Còn những lúc khác, nàng đều ở trong giới Tông phái xông xáo, đi khắp nơi mạo hiểm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Sở dĩ Mạnh Quân nhắc đám đệ tử môn hạ kìm nén, đó không phải đột nhiên phát thiện tâm. Mà là bởi vì vị Đại sư tỷ Ngũ Lôi Phái này và Lâm Hi hồi nhỏ một mực có quan hệ rất tốt.
Sáu năm nay mặc dù Lâm Hi một mực bị mắng là phế vật, nhưng không có người nào gây ra chuyện quá mức khác người đối với hắn. Ví dụ như nói đột nhiên xuất hiện gì đó ngoài ý muốn, hoặc là đột nhiên ngã xuống vực chết. Những điều này có thể nói không phải không có quan hệ với vị đại sư tỷ này.
Nhưng mà còn may, trong lòng Đại sư tỷ chỉ có võ đạo. Hơn nữa phần lớn thời gian nàng không ở trên núi, đối với đệ tử khác không ảnh hưởng lớn. Hơn nữa, mặc dù là Đại sư tỷ, nhưng là bởi vì là nữ nên nàng không thể kế thừa vị trí chưởng môn, đối với mọi người cũng không có uy hiếp gì.
- Sư tôn, chúng đồ đệ hiểu. Trong khoảng thời gian này, sẽ không động tới hắn.
Chu Phong chịu nhường bước tương đối nhanh.
Hảo hán không tội gì phải chịu thiệt thòi trước mắt, ở trước mặt Đại sư tỷ, tất cả đều là phù vân!
Sau khi từ sân luyện công trở về, Lâm Hi lại lần nữa đắm chìm đến căng thẳng vào tu luyện.
Đối với Lâm Hi mà nói, thời gian mỗi một khắc đều là quý giá. Dù sao thời gian còn lại cho hắn cũng không nhiều. Trong thời gian năm tháng mà phải đạt tới cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng, Lâm Hi cũng không thực là nắm chắc.
Thời gian mỗi một ngày trước đây, võ công của Lâm Hi tiến triển cực nhanh. Cơ thể trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, tràn ngập lực lượng. Mật độ xương cốt cũng trở nên càng thêm nén chặt, càng thêm uy lực.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trong đại điện, Lâm Hi cước đạp liên hoàn, thân hình lướt đi như bay. Mỗi một kích của hắn đều giống như cơn lũ bất ngờ bộc phát, nghiền nát vạn vật.
- Tiến Bộ Băng Quyền!
- Đại Thánh Tích Qua!
- Bạch Long Nhập Hải!
- Ô Long Giảo Trụ!
...
Mỗi một quyền phát huy ra đều là lực vượt ngàn quân, không khí trong đại điện bị quyền phong lôi kéo, cuồng phong gào thét làm nổi lên cuồn cuộn những vòng xoáy. Hình như trong phòng đã biến thành một đại dương không khí vậy. Cả tòa đại điện, đều rung động bởi quyền phong của Lâm Hi mà phát ra âm thanh ong ong, hình như là sắp sụp đổ vậy.
Lực lượng đạt tới loại tình trạng này của Lâm Hi, quyền phong như đã trở thành thực chất. Nếu bị quyền phong quét qua thì phải trọng thương.
Luyện quyền pháp một canh giờ, thân hình Lâm Hi biến đổi. Hắn lại thi triển ra thủ pháp rèn luyện hàng đầu khác.
- Thiếp Sơn Kháo!
- Bát Cực Băng!
- Chàng Bất Chu!
...
Lần này Lâm Hi đổi thành lấy lực lượng của vai, bụng cùng với lưng mà đâm thật mạnh vào vách tường đồng dày cộp của đại điện. Lớp bì thịt dưới làn da bên trong thân thể người nếu dùng phương pháp bình thường thì quả thật là rèn luyện rất khó khăn. Hắn giống như con gấu chó húc vào cây, thông qua việc không ngừng chà xát đâm vào đại thụ, dùng phương thức chịu đựng lực lượng tác động từ bên ngoài để làm tăng độ dầy của lớp lông và làn da trên người. Phương pháp huấn luyện của Lâm Hi cũng có hiệu quả như thế.
Cho dù là Thiếp Sơn Kháo, hay Bát Cực Băng đều là phương pháp dùng loại va đập của thân thể để rèn luyện làn da trên người. Khiến cho lớp da càng thêm nén chặt, cứng cỏi. Mà Chàng Bất Chu chính là dựa vào thần thoại, dựa vào việc thủy thần Cộng Công đánh Bất Chu. Nó cũng có được hiệu quả như nhau.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lâm Hi mỗi một lần đập vào tường, đều cũng có một mảng vách tường đại điện bị lõm đi. Với lực lượng hiện tại của hắn quá mức cường đại, quả thực giống như một con mãnh thú hình người làm lớp vách tường bằng đồng càng không ngăn được.
Chiến lực như vậy mà đưa ra chiến trường, lập tức chính là một viên mãnh tướng địch vạn người. Thần chắn sát thần, phật ngăn sát phật, gặp phải kỵ binh thì trực tiếp nện một quyền cả người lẫn ngựa đều đánh chết .
Cùng với những cú va đập cực mạnh, trên vách tường hai bên đều lưu lại những vết lóm thật sâu. Các món đồ vật ở hai bên đại điện nầy đã hoàn toàn biến hình. Mặt ngoài lồi lồi lõm lõm, xấu xí khó coi.
Ước chừng sau hai canh giờ, Lâm Hi rốt cục kết thúc tu luyện. Trên vách tường lưu lại một dấu vết hình người, mơ hồ có thể thấy được hình dáng Lâm Hi.
- Ở trên núi này tu luyện có lẽ rất bất tiện !...
Lâm Hi cầm lấy cái khăn lông trên bàn lau sạch mồ hôi. Một chuyến tu luyện thế này, Lâm Hi đã đổ mồ hôi như mưa, toàn thân càng là vừa đau vừa nhức. Cũng may loại tu luyện này Lâm Hi đã sớm trải qua nên không tính là xa lạ.
Chờ loại cảm giác đau nhức này trôi qua, làn da trên người sẽ càng thêm rắn chắc hữu lực.
Nhớ lại quá trình trong khoảng thời gian tu luyện này, Lâm Hi cảm giác để lại vết lõm ở khắp nơi không phải là dễ dàng như vậy. Phương thức tu luyện của hắn và của đệ tử Ngũ Lôi Phái trên núi khác nhau một trời một vực. Nếu để cho người ta thấy thì có phần kinh động lòng người.
Sự thật, lúc này Lâm Hi lưu lại ở trên mặt vách tường trong đại điện này, khắp nơi loang lổ những vết lồi lõm là đã đủ làm kinh động lòng người. Nhưng đúng là bởi vì như thế, Lâm Hi mới càng thấy rõ cảm giác bất tiện.
Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ, cần phải rèn luyện làn da toàn thân, càng nén chặt càng tốt. Đó là công phu dùng sức mài mòn của nước để xuyên qua lớp đá, căn bản là không nhanh nổi. Nhưng mà Lâm Hi lại muốn đạt tới cảnh giới Thần Hành trong vòng bốn tháng còn lại. Để không bị Mạnh Quân cướp mất vị trí chưởng môn, chỉ riêng trình độ loại tu luyện trước mắt thì có lẽ không đủ.
Mặc dù, tốc độ tu luyện của Lâm Hi, đối với đệ tử Ngũ Lôi Phái bình thường mà nói thì đã là quá tuyệt vời, khó có thể tin nổi .
- Cần phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Trong óc Lâm Hi hiện lên rất nhiều ý nghĩ, lập tức còn có chủ ý.
Trên người hắn có quá nhiều bí mật mà trừ bản thân ra, ai cũng không thể biết. Chỉ có thể rời khỏi Ngũ Lôi Phái, Lâm Hi mới có thể không cần kiêng nể, thi triển tất cả phương thức, thủ đoạn, không bị hạn chế mà làm tăng thực lực của chính mình lên.
- Chờ thời cơ thích hợp để nói cùng cô cô, xin rời khỏi Ngũ Lôi Phái! Nhưng mà trước đó, còn phải đi đến Tông Khố để lấy chút dược liệu.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Tôi Thể công pháp "Quân Lâm Thiên Hạ Thể", phối hợp tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, hiệu quả nếu so với bất cứ một phương pháp Tôi Thể nào đó thì tốt hơn nhiều lắm. Đương nhiên, điều này cũng là bởi vì trước mắt công lực của Lâm Hi vẫn còn rất nông cạn, vẫn còn chưa phát huy được hết hiệu quả cường đại của pháp môn Tôi Thể công pháp này .
Dùng tâm pháp "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" để hấp thu tinh hoa của dược liệu, nếu so với đơn thuần chỉ tắm dược liệu thì mạnh hơn nhiều. Bình thường đệ tử tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, chỉ có thể hấp thu năm thành đến sáu thành, chỗ khác đều bị thất lạc bỏ phí. Mà Lâm Hi lại có thể hấp thu dược tính được đến chín thành trở lên .
Chênh lệch giữa hai phương pháp, liếc mắt là biết.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555