Xe ngựa mỗi lúc một đến gần, trong chớp mắt, đã tới ngang chỗ hai người ẩn nấp, tiếng chân bước, tiếng bánh xe lăn, tiếng người ồn ào nghe rõ mồn một.
Cao Phong, Lôi Vũ nín thở, họ có cảm tưởng cỏ nơi chỗ họ đang ẩn mình không đủ rậm, không đủ cao để che giấu thân mình họ, làm họ những muốn độn thổ toàn thể châu thân sâu xuống đất.
Cuối cùng, hình dạng bạch y nhân cùng đoàn xe ngựa cũng xa khuất dần, cho đến khi chúng biến mất tăm khỏi tầm nhìn, Lôi Vũ cùng Cao Phong mới đứng hẳn lên.
Cao Phong có hơi bứt rứt, gã trông sang Lôi Vũ, hỏi:
- Mình cứ phải giữ cự ly lớn đến thế ư?
Lôi Vũ khẽ cười, đáp:
- Để bảo đảm an toàn tuyệt đối, mình phải ở ngoài xa hẳn tầm mắt của Bạch Long sử giả.
Cao Phong vẫn hãy còn nghi ngại, hỏi thêm:
- Ông cho rằng ở ngoài tầm nhìn là sẽ tuyệt đối được an toàn?
Lôi Vũ gật đầu.
Cao Phong hỏi:
- Thế ông không sợ mất tung tích họ à?
Lôi Vũ đáp:
- Đừng lo! Ngươi nên biết cho rõ, là mình đang theo dõi Bạch Long sứ giả hay đoàn xe của hắn?
Cao Phong suy nghĩ một chút, rồi vụt cười:
- Có lý! Mình chính là theo dõi đoàn xe, và chuyện mình đích thực phải hết sức đề phòng, đúng là bị Bạch Long sử giả phát hiện.
Lôi Vũ nói:
- Trách nhiệm chủ yếu của Bạch Long sử giả là mấy cái rương chở trên mấy cỗ xe đó.
Cao Phong bảo:
- Thành ra, nếu mình cứ bám theo dấu bánh xe, sẽ không lo bị hắn phát giác, mà cũng không sợ mất dấu mục tiêu!
Lôi Vũ nói:
- Hãy còn một điểm này rất quan trọng ...
Cao Phong trợn mắt, hỏi:
- Điểm gì?
Lôi Vũ nói nho nhỏ:
- Nếu như có kẻ nào khác cũng đang theo dấu đoàn xe này, mình tuyệt đối tránh làm con bọ ngựa săn ve sầu, kẻ đó nhất quyết làm chim se sẻ!
Cao Phong thoáng rùng mình, đôi mắt gã rọi vào Lôi Vũ.
Lôi Vũ chỉ cười cười, nụ cười muôn thưở của lão hồ li!
Cao Phong thở ra, gã đột nhiên phát giác, mỗi lần gặp Lôi Vũ, gã đều học được từ lão một vài bất ngờ gì đó!
Hai người dõi theo vết bánh xe, cứ khi nào đoàn xe hiện ra trong mắt thì họ ẩn nấp, rồi điều chỉnh tốc độ, tiếp tục bám theo.
Cứ một mạch bám theo như vậy, sau hai ngày, họ phát hiện được vài quy luật: Thứ nhất, đoàn xe đi về hướng đông, thứ nhì, đoàn xe chỉ lựa di những lối nhỏ ít dấu chân người qua lại, Thứ ba, mỗi bận tạm nghỉ hay trú trọ ở đâu, bất đắc dĩ lắm, bạch y nhân mới chịu tách xa khỏi đoàn xe, y luôn giữ khoảng cách không ngoài ba mươi bộ.
Đến ngày thứ ba, Cao Phong thiệt hết kiên nhẫn, gã hỏi Lôi Vũ:
- Mình rốt cục còn phải bám theo bao lâu nữa đây? Đoàn này đi về đâu vậy?
Lôi Vũ nghĩ ngợi một chút, rồi đáp:
- Mình chỉ còn phải theo dõi nhiều lắm là một ngày nữa, là sẽ biết kết quả.
Cao Phong hỏi:
- Sao ông biết?
Lôi Vũ trả lời:
- Bởi vì, cứ đi hoài như vầy, phía trước sẽ hết lối!
Cao Phong chợt hiểu ra:
- Đúng rồi... Đi thêm về hướng đông, là gặp bờ biển!
Lôi Vũ nhíu mày suy nghĩ, rồi nói:
- Nếu như ta tính không lầm, sào huyệt của cái bọn đang gây khốn cho võ lâm là bọn Bạch Long môn này nằm cách biển không xa.
Cao Phong hỏi:
- Nếu như mình bám theo đến tận bờ biển, mà tổng đàn của Bạch Long môn đích thực ở gần đấy, ông rồi sẽ làm gì?
Lôi Vũ đáp:
- Bước thứ nhất đương nhiên là tiến hành dò thám, xem bọn chúng nhân số bao nhiêu, mục đích đang nhắm tới là gì? Khi nắm được mấy điểm đó rồi, thì sẽ tính tới bước kế tiếp.
Cao Phong hốt nhiên liên tưởng đến việc Uy Vũ phiêu cục, gã hỏi tới:
- Nếu vậy, các món ngân lượng vụ Uy Vũ phiêu cục cũng nhất định có manh mối ở đấy?
Lôi Vũ suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Cái án Uy Vũ phiêu cục này dính dáng tới nhiều chuyện quá, có rất nhiều sự tình vượt ra ngoài ý liệu của ngươi và của ta!
Cao Phong nói:
- Ông là biết ít nhiều bí mật bên trong, mà chẳng bảo cho tôi biết với, cứ bắt tôi suy đoán riết!
Lôi Vũ đáp:
- Thực ra, có rất nhiều chuyện ta không tiện nói ra cho ngươi hay, vì chúng mang nhiều khả năng chuyển biến khác nhau, ta đã đoán biết chúng thông qua nhiều manh mối, hoặc nhiều bằng chứng khó xác minh, có khi còn xa rời sự thật không chừng, nên khi chưa quyết đoán được tính chính xác, ta tạm thời thấy nói ít chừng nào hay chừng nấy!
Cao Phong thở ra một hơi, nói:
_ Nếu là vậy, ông cứ tự mình suy đoán trước, khi nào ông phát hiện được gì trọng đại với chứng cứ xác thực thì phải nhớ bảo cho tôi biết với.
Lôi Vũ hỏi:
- Chi vậy?
Cao Phong khẽ cười, nói:
- Là vì tôi vừa chợt nhận ra rằng, phá án, tìm ra lời giải các nghi vấn đúng là một trò hết sức thú vị, nếu may được tiếp thu một ít kiến thức nghề nghiệp từ ông, không chừng ít lâu nữa, tôi có khi cũng tìm đến ăn ké bát cơm công môn với ông!
Lôi Vũ gật đầu, cười nhẹ.
Hai người tiếp tục theo dõi,. lúc ấy vào mùa hè, nhiệt độ nóng bức, nắng cháy da, đến quãng giờ ngọ, bao nhiêu nước đem theo đã uống cạn, chả hiểu vì giống gì, cái nóng đã làm Cao Phong sinh ra bức bối.
Theo thông lệ, đoàn xe của bạch y nhân tuỳ lúc mà ngừng nghỉ, dịp này, họ dừng chân tại một quán trà nằm ngay chỗ ngã ba đường.
Chủ quán trà là một nữ tử, tuy tuổi tác đã trung niên, nhưng vẫn còn xuân sắc, bà ta muốn kiếm chác nhiều sanh ý từ đoàn khách này, ngoài sự cố gắng đưa đẩy bao nhiêu là duyên dáng chiêu đãi, đã kiếm không biết được ở đâu ra một ít quả dưa hấu to đùng đem bày hàng.
Bạch y nhân đang nóng bức trong mình, gặp cơ hội này, đã lập tức dẹp bỏ mọi phong cách bình thường, cắt đặt bọn xa phu cứ nằm ngang nằm ngửa mà nghỉ mát, ai uống trà thì uống, ai ăn dưa thì cứ ăn, ai mặn chuyện, muốn chọc ghẹo bà chủ quán thì cứ mà mặn chuyện, mà chọc ghẹo ... chờ trời bớt nắng, bớt nóng thì sẽ lên đường đi tiếp.
Tình cảnh hai người Cao Phong, Lôi Vũ thật tệ hại, họ giấu mình trong cỏ rậm, bị ánh nắng thiêu đốt thân mình đến quắt queo thì chớ, còn phải giương mắt ra nhìn quán trà phía trước, chống mắt ngó mấy quả dưa hấu ở xa tít tắp.
- Bọn này định làm gì vậy? Chẳng lẽ chờ đến tối mịt mới chịu lên đường ư?
Bị đày đoạ hơn nửa thời thần rồi, thiệt tình Cao Phong hết còn chịu nổi!
Lôi Vũ suy nghĩ, rồi bỗng hỏi:
- Ngươi cho rằng Bạch Long sứ giả đang nghỉ ngơi đấy sao?
Cao Phong đáp:
- Bộ chẳng phải họ đang nghỉ ngơi kia sao?
Lôi Vũ trả lời:
- Mấy người kia thì nghỉ ngơi thiệt, nhưng y thì không! Kiểu cách như y, căn bản không để ngoại cảnh chi phối đến trách nhiệm cùng hiệu xuất làm việc cuả y.
Cao Phong không hiểu, gã bất giác hỏi ngược lại:
- Vậy thì y đang làm trò trống gì?
Lôi Vũ đáp:
- Ngươi đã chẳng để ý, có thấy đàng trước đây là chỗ nào không?
Cao Phong moi óc một lúc, dòm dòm, ngó ngó, rồi nói:
- .Là ngã ba đường ... Đúng rồi, y đang chờ gặp ai đó!
Lôi Vũ khe khẽ thở dài, nói:
- Y nhất định đang chờ ai đó, hơn nữa, ai đó lại là một người vai vế quan trọng.
Chẳng cần truy vấn cho nhiều, kẻ nào đó mà buộc bạch y nhân phải chờ với đợi, nhất định chẳng phải hạng tầm thường.
Quả nhiên, chờ thêm một nửa thời thần nữa, nơi xa từ mé đông nam con đường nghe có tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến.
Cao Phong, Lôi Vũ tập trung nhìn về hướng ấy, hình dạng kẻ sắp đến hiện ra rõ dần, một người một ngựa, phóng thật nhanh, trong chớp mắt, đã tới ngay ngã ba đường.
Kỵ sĩ phục sức hoa lệ, dáng vẻ nhanh nhẹn, gã nhảy ào xuống ngựa, chạy đến chào hỏi, ra mắt bạch y nhân.
Từ xa trông lại kẻ ấy, Lôi Vũ tịnh chẳng một chút phản ứng, trong khi Cao Phong suýt nữa là ngoác miệng mà hét to lên rồi!
Thấy gã đang bị khích động, Lôi Vũ hỏi:
- Ngươi nhận biết người ấy sao?
Cao Phong hắng giọng cho cổ họng đỡ khô, đáp:
- Nếu chẳng phải vì hắn, tôi không sao nghĩ ra được chuyện gì khiến tôi có mặt ở đây lúc này, cũng như đã chẳng có dip gặp gỡ lại ông!
Lôi Vũ hỏi:
- Y là ai vậy?
Cao Phong đáp:
- Y mang tên Phí Ngữ Thư, y nhất định làm một đường chủ trong Bạch Long môn.
Lôi Vũ chau mày, hỏi:
- Ngươi từng được xem y xuất thủ chưa?
Cao Phong gục gặc đầu, đáp:
- Có xem qua rồi! Võ công rất cao, hơn hẳn hạng cao thủ số một!
Có người miệng lưỡi nhanh nhảu, hoạt bát, có người giỏi tính toán, có người xúc giác nhạy bén, có người giỏi đoán ý kẻ khác, cũng có người giỏi tìm giải đáp cho mọi nan đề cực khó.
Nếu phải dùng duy nhất một câu để tả con người Lôi Vũ, ta có thể bảo lão là tổng hợp của những tính năng nêu trên.
Đấy chẳng phải bảo lão là một thứ siêu nhân, chỉ để nói lão đã tự tạo cho mình những ưu điểm ấy.
Những thành tựu trọn đời lão, quyết chẳng phải ngẫu nhiên mà có, hay nói đơn giản, chẳng do lão đã tận tâm tận lực mà thu lượm được kết quả, thực ra, ngoài những nỗ lực lão bỏ vào đấy, chủ yêu dĩ nhiên là do chính lão đã tự tìm cách phát huy đặc điểm thiên phú, đem ứng dụng chúng vào công việc, vào chức nghiệp mà lão đang thích thú theo đuổi.
Lôi Vũ giỏi mưu lược, giỏi phán đoán, phần lớn những ý đồ, tính toán của Bạch Long sứ giả đều không ra ngoài ý liệu của lão, nhưng có một sự kiện quan trọng lại tuyệt đối đi ra ngoài ước tính của lão.
Đến tối khuya, đoàn xe cộ cùng Bạch Long sứ giả và Phí Ngữ Thư đích xác là đến sát mé biển, nhưng tuyệt chẳng thấy cái chỗ mà lão ước định phải là tổng đàn của Bạch Long môn, chỉ thấy họ tá túc nơi nhà người đánh cá, như tụi họ đã có sắp đặt trước.
Lôi Vũ cùng Cao Phong đều đớ người ra!
Gió biển thổi nhè nhẹ, sóng vỗ rạt rào vô bờ, trước mông mênh biển rộng, chẳng hiểu vì Cao Phong cũng không rõ biết trong đầu gã đang nghĩ ngợi gì, hay gã cố tình ngạo Lôi Vũ:
- Chả lẽ cái căn nhà người đánh cá đó cũng là tổng đàn của Bạch Long môn sao?
Gương mặt rắn rỏi của Lôi Vũ chẳng chút biểu tình, đấy thực là một câu hỏi hết sức vớ vẩn!
Nếu lảo trả lời "Không phải", hiển nhiên chính lão đã tự mình huỷ bỏ tất cả những gì lão đã sắc sảo suy luận được trước đó, còn đâu là danh tiếng lẫy lừng của lão nữa! Thế nhưng nếu lão bảo "Phải", thì chẳng khác gì bảo tên già cả đánh cá đó là Bạch Long môn chủ? Cái mụ lão bà của tên già đó làm Bạch Long môn chủ phu nhân? Còn mấy đứa trẻ ranh ba bốn tuổi vừa chạy từ ngoài đường vô nhà kia là ...
Cũng không biết lão lặng thinh bao lâu, bỗng Lôi Vũ vỗ mạnh tay lên đầu, nói:
- Ta biết rồi!
Cao Phong đang ngu ngơ gãi gãi đầu, vội hỏi:
- Ông biết gì thế?
Lôi Vũ dòm ra chỗ mênh mông biển rộng, lão thở ra, nói:
- Là y sắp ra khơi!
Cao Phong hơi sững sờ, hỏi:
- Ra khơi? Y ra khơi làm gì?
Lôi Vũ đáp:
- Trong võ lâm, Bạch Long môn thật là thần bí, ma quái, mà Bạch Long môn chủ là ai, tổng đàn Bạch Long môn đặt ở đâu, chẳng một ai biết cho rõ! Thế là vì đâu?
Cao Phong suy nghĩ, một lúc sau, gã nói:
- Tại vì Bạch Long môn chủ cùng tổng đàn của Bạch Long môn căn bản không ở trung nguyên!
Lôi Vũ gật gù:
- Đúng!
Cao Phong trợn mắt:
- Chẳng lẽ tổng đàn Bạch Long môn lại ở hải ngoại?
Lôi Vũ lại gật đầu, đáp:
- Khả năng ấy xem chừng không lớn, nhiều lắm là ở trên biển!
Cao Phong hỏi:
- Trên biển?
Ánh mắt khẽ chớp, Lôi Vũ đáp:
- Đúng thế! Tổng đàn Bạch Long môn là phải ở trên một hòn đảo!
Bỗng Cao Phong nhớ tới Đinh lão phu nhân và Đinh Hiểu Lan còn đang bị nhốt trong rương của Bạch Long sứ giả, gã hốt hoảng:
- Vậy mình làm như vầy, Hiểu Lan và nghĩa mẫu tôi vẫn còn đang trong rương, tụi mình phải đi giải cứu họ ra khỏi rương liền, nếu còn cứ chần chờ, một khi họ bị Bạch Long sử giả đem ra biển rồi, thì sẽ rắc rối hơn lên!
Lôi Vũ ngẫm nghĩ, ròi nghiêm mặt, bảo:
- Ngươi hãy tạm chờ đó, ta rồi sẽ có cách!
Cao Phong càng cập rập hơn, gã la lớn:
- Ông còn có cách gì khác nữa đây? Mọi chuyện, đã được Bạch Long môn chủ đâu đấy sắp đặt gọn gàng cả rồi, sáng sớm mai, Bạch Long sứ giả là sẽ đưa họ lên thuyền ra khơi, tôi thực không tin ông có thể kiếm được thuyền khác để tiếp tục chuyện rượt đuổi theo họ?
Bỗng Lôi Vũ mỉm cười!
Thấy hơi lạ, Cao Phong hỏi:
- Ông cười gì thế?
Lôi Vũ đáp:
- Tìm thuyền tiếp tục theo dõi thì không thực tế, nhưng ta cứ bám sát theo cùng thuyền của chúng.
Cao Phong trợn tròn mắt dòm lão như đang dòm môt quái vật.
Lôi Vũ hỏi:
- Ngươi không tin?
Cao Phong bảo:
- Ông muốn tôi tin ông thế nào đây? Thuyền lớn mấy đi chăng nữa, ngẩng đầu tìm không thấy thì cúi xuống ắt cũng sẽ thấy!
Lôi Vũ nói:
- Cũng có lúc, nhìn thì cứ nhìn, thấy thì cứ thấy đấy!
Cao Phong suy nghĩ, rồi nói:
- Y đã gặp mặt tôi haI lần, thì sẽ nhận ra tôi, hình dạng ông vậy, thêm vào danh tiếng trên giang hồ của ông, cũng có khả năng giúp bọn y đoán ra được.
Lôi Vũ lại cười:
- Võ lâm đều biết ta quen nghề phá án, quen dùng đao, nhưng ta có một món này mà không nhiều người biết tới!
Cao Phong hỏi:
- Là gì vậy?
Lôi Vũ đáp:
- Hóa trang!
******
Mà Lôi Vũ hóa trang thiệt.
Lão lôi nhanh từ trong bọc đeo sau lưng ra một ít kẹp, một cái kéo, râu giả, bột khuấy hồ và một thứ là lạ mà Cao Phong chưa từng thấy qua.
Lão bắt đầu hoá trang cho Cao Phong trước, ước chừng cạn hai tuần trà thì coi như xong việc.
Cao Phong vừa nhìn vào kiếng, gã gần muốn xỉu, người trong gương căn bản chẳng phải gã, mà là một lão già khốn khổ.
Nhưng gã lập tức vui mừng, trai tráng trẻ trung như gã bỗng dưng biến hình thành một lão già, xem ra cũng hay hay.
Chưa kể là để đối phó một đối thủ gã khó lòng chiến thắng cỡ Bạch Long sứ giả.
Kế đó, Lôi Vũ bắt tay vào việc tự hoá trang cho lão.
Hầu như Cao Phong dán mắt vào suốt quá trình, thấy lão cạo sạch hàm râu, tạo nếp nhăn nheo đen đủi đầy mặt. Chừng một tuần trà sau, lão đã hoàn toàn biến hình đổi dạng.
Ngoài vóc dáng, Cao Phong thật không thể tìm ra chỗ nào tương tợ nhân dạng lão Lôi Vũ trước đây!
Khi cả hai hoá trang xong, trời đã tối sầm.
Cao Phong bỗng sực nhớ tới một điều khó giải quyết, gã hỏi:
- Hổng biết khi nào thì thuyền bọn chúng mới tới, nhưng có chuyện này quan trọng, là mình làm sao để lẩn được lên thuyền?
Lôi Vũ đáp:
- Bởi vậy, mình bây giờ phải mạo hiểm một chuyến.
Cao Phong hỏi:
- Mạo hiểm?
Lôi Vũ gật đầu:
- Ừ ... Khuya nay, mình phải đến sát gian nhà người đánh cá, dò thám cho rõ mọi chuyện của Bạch Long sứ giả, rồi sau đó tuỳ cơ hành sự.
Rồi dựa vào bóng tối, Cao Phong, Lôi Vũ nhanh chóng lại gần căn nhà người đánh cá.
Trong nhà đã lên đèn, dưới vầng sáng yếu ớt lên thấy tấm lưới mỏng nhẹ phơi bên ngoài, một mùi tanh nồng theo gió biển thoảng đưa vào mũi.
Thân hình Lôi Vũ nhẹ nhàng tựa mèo, mà lại lanh lẹn, lão nhô lên hụp xuống dăm ba lần đã dán sát người vào bên dưới song cửa.
Cao Phong tuy kém hơn một chút, nhưng gã cũng không để phát tiếng động, đã đến được gần bên Lôi Vũ.
Kế đó, gã nghe tiếng Phí Ngữ Thư nói:
- Lần thất bại kế hoạch tại Thúy Trúc trang, chẳng phải môn chủ không đủ anh minh, mà chính vì đã có xảy ra chuyện ngoài dự định.
Lại nghe tiếng Bạch Long sứ giả hỏi :
- Chỗ nào là ngoài dự liệu đâu?
Phí Ngữ Thư đáp:
- Chỉ tại cái tên Lôi Vũ Lục Phiến môn (Thành ngữ: làm việc cho quan nha) thôi, thủ pháp phá án của y thật cao minh, làm cho mình tính trật.
Nghe thế, toàn châu thân Cao Phong rúng động!
Vụ việc ở Thúy Trúc trang quả nhiên cũng là một bước trong kế hoạch cuả Bạch Long môn sao? Sự việc đó khớp vào đâu trong kế hoạch của chúng? Chuyện này, thiệt Cao Phong có nằm mơ nằm mộng cũng không sao tưởng ra nổi!
Nhưng Lôi Vũ lại bình tĩnh một cách khác thường, lão vỗ nhè nhẹ vào vai gã, ý bảo gã chớ quá khích dộng, dường như trong đầu lão đã có dự liệu sẵn cả rồi.
Lại nghe tiếng Bạch Long sứ giả hỏi:
- Ngày thi hành kế hoạch ở Thuý Trúc trang, ông có mặt tại chỗ không?
Phí Ngữ Thư đáp:
- Ngày ấy thì hạ thuộc không có mặt, thuộc hạ chỉ vừa mới biết được, dựa vào tin tức của chủ nhân truyền đạt.
Bạch Long sứ giả thở ra một hơi, rồi nói:
- Thúy Trúc trang thực sự là tâm huyết của chủ nhân, giờ đành phải buông xuôi, thấy rõ, mình không có cách gì quay trở lại được nữa.
Lặng yên một lúc, tiếng Phí Ngữ Thư lại vang lên:
- Sứ giả, chỉ còn chờ đưa xong lượt con tin này về đến nơi, ắt chủ nhân sẽ cho triển khai bước thứ nhì của kế hoạch.
Bạch Long sứ giả "ừ" một tiếng, rồi nói:
- Mấy năm sau này, chủ nhân bị hàm oan, phải nhẫn nhục chịu đựng, gánh những đau khổ mà người thường không sao tưởng nổi, bây giờ, các mấu chốt đã đủ để triển khai kế hoạch khả dĩ tạo lực lượng, cũng là lúc mà chúng mình phải tận sức tận trung.
Phí Ngữ Thư cung cung kính kính thưa:
- Vâng.
Nghe tới đây, con tim Cao Phong đập loạn lên, "Lôi Vũ quả nhiên chẳng lưà dối mình, vụ ở Thúy Trúc trang đó đúng là có dính dáng tới Bạch Long môn, thì ra đều toàn do bọn chúng sắp đặt từng ly từng tý cả. Xem ra bây giờ hãy còn nhiều âm mưu nữa, bọn ngươi hãy cứ nói, cứ nói ra đi, ta chỉ chờ nghe, xem các kế hoạch hại người ấy là gì?"
Trong lòng cực khích động, Lôi Vũ nói thầm "Bước thứ hai của kế hoạch là gì đây? Nói mau ...Nói mau lên đi!"
Tên Bạch Long sứ giả này cùng Phí Ngữ Thư dường như cố ý làm khó hai người họ, đang huyên thuyên nói chuyện, bỗng dừng phắt ngang đấy, cái "Bước thứ hai của kế hoạch" là gì, lại chẳng bàn tới, làm hai kẻ nấp nánh bên ngoài thiệt giống như kiến bò trên chảo nóng, chẳng tìm được cách gì để thúc giục!
Sau đó, người trong nhà là Bạch Long sứ giả cùng Phí Ngữ Thư nói chuyện về tình hình mấy tháng vừa qua đi tứ xứ gom góp các con tin, khi nói về vụ "qua chiêu cùng Lâu giáo chủ", ngữ điệu nghe thật đơn giản, chỉ là "Kiếm pháp của Cát Như Lâu, chưởng môn Hoa Sơn quả không tồi, đã có thể chống chọi ta được mười chín chiêu", Phí Ngữ Thư nghe nói, cũng ừ à, xem chuyện ấy thật bình thường, nhưng khi vào lỗ tai của Cao Phong, Lôi Vũ, câu nói đều tạo cho họ cảm giác rờn rợn!
Nói thêm một hồi nữa, câu chuyện chuyển hướng, lại nghe Phí Ngữ Thư bảo:
- Lúc sau này, chủ nhân thường ở lại Hoan Lạc đảo, đích xác là đang có xây dựng trên ấy một cơ ngơi xứng đáng với người!
Bạch Long sứ giả hỏi:
- À này, tin tức từ trên đảo nói gì?
Phí Ngữ Thư đáp:
- Dường như thiếu nhân công xây dựng, muốn làm cho xong trong vòng ba tháng, cần phải mướn thêm nhân công mới được!
Nghe thế, Lôi Vũ vui mừng đến mức muốn la lên, rõ ràng đang đúng vào việc lão đang cần!
Cao Phong tạm thời chưa có phản ứng, khi thấy bộ dạng lão như thế, gã nghĩ một chút, rồi chợt hiểu.
Đúng lúc, nghe Bạch Long sứ giả hỏi:
- Cần thêm chừng bao nhiêu nhân công nữa?
Phí Ngữ Thư đáp:
- Cỡ chừng nhiều lắm là hai mươi người.
Bạch Long sứ giả bảo:
- Hai mươi người thì không nhiều, mà chiếc thuyền ngày mai cập bến cũng khá to, vậy sớm ngày mai, ông hãy đến các chợ búa gần đây chiêu mộ người, chỉ cần trả giá lương lậu cho cao một chút, thì sẽ nhanh chóng mộ đủ người, bọn mình sẽ sớm được trở về đảo.
Phí Ngữ Thư lại cung cung kính kính "dạ" một tiếng.
Nghe đến đây, lòng Lôi Vũ mừng như mở cờ, lão sợ đêm dài lắm mộng, bèn ra hiệu cho Cao Phong, ý muốn bỏ đi ngay tức khắc.
Cao Phong thấy rút cục đã thu lượm được tin tức tốt, sợ nảy sinh nhiều chuyện rắc rối khác, bèn lập tức lẳng lặng rút lui theo gót lão.
Vừa vê đến chỗ an toàn, Cao Phong nói ngay:
- Tổng đàn tụi chúng quả nhiên đặt trên đảo, nhưng có điều tôi không rõ, cái Bạch Long môn này sao lại dính dáng vô với vụ Thúy Trúc trang?
Lôi Vũ đáp:
- Hiện thời, khó giải thích cho rõ được, nhưng mình cứ bám sát theo sau, mọi sự việc sẽ sáng tỏ ra thôi!