Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Tiểu Thảo có một dự cảm rất khổng ổn từ lòng bàn chân xống thang lên trán, chiếu theo những gì ghi lại về mỗi lần Lancelot lên thuyền, chỉ e lại gặp phải một đống chuyện rồi.
- Xin hỏi một chút, huynh trưởng của ta lấy thuyền ở chỗ nào?
- Việc này!
Tử Ngọc nghiêng đầu cười nói:
- Ta cũng không rõ lắm, hình như là tìm được trên bờ hồ, cứ thế mà đẩy ra hồ!
- Cái gì?
Tiểu Thảo kinh hô:
- Lại nữa sao?
Tiếng chưa dứt, chỉ nghe được từ giữa hồ truyền đến một tiếng hét thảm.
- Ha ha... Tiểu tử thối đi thuyền không trả tiền, lại để lão tử gặp được, rời thuyền uống nước đi thôi!
- Ai nha! Vì sao lại là ngươi chứ! Ngươi vì sao còn chèo thuyền a... Chuyện gì cũng từ từ nói, đừng như vậy... A...
Sau tiếng kêu thảm thiết thật dài là tiếng vật nặng rơi xuống nước. Tiểu Thảo không ngừng lắc đầu, thầm thề, kiếp này quyết không cùng Lancelot đi chung một chiếc thuyền.
- Trận chiến thứ chín mươi chín, thất bại!
- Ôi! Thất bại, hoàn toàn thất bại!
- Không sao! Tiến hành trận chiến thứ một trăm!
Không biết là có phải là do đã có kinh nghiệm, thời gian Lancelot bơi lên bờ so với lần trước ngắn đi năm phút đồng hồ. Khi hắn mình mẩy ướt đẫm bước lên đất liền, chuyện thứ nhất làm, đó là sờ tay vào ngực, sau đó sắc mặt đại biến.
- Không xong...
Lancelot rất ảo não, trong tay là một gói lá sen. Món chè hạt sen thơm mát bên trong, đã chuyển thành nước hồ lẫn hạt sen thơm mát rồi.
- Lancelot công tử!
.....
Tử Ngọc thánh thót nói:
- Cái cục trong tay ngươi, rốt cuộc là cái gì vậy?
Lancelot ngượng ngùng đáp không ra lời, Tiểu Thảo đứng bên cạnh nhìn thấy huynh trưởng túng quẫn, không đành lòng, bước lên phía trước, vung tay cướp lấy gói lá sen, bất chấp tất cả nuốt xuống bụng.
- Mùi vị không tệ...
Tiểu Thảo cố nhịn xuống con sôi trào của dạ dày, gượng cười nói:
- Khi ta còn bé, đều là ăn thứ này đến no bụng.
-À!
Tử Ngọc nhướn mày lên, cất cao giọng nói:
- Tiểu công tử đang trách cứ thiếp thân, không biết nỗi khổ của dân gian?
- Tiểu Thảo không đám.
Tiểu Thảo mặt xanh như lá mạ nghiêm mặt nói:
- Tiểu thư sống trong chốn quyền quý cao sang không thể so với dân gian sống trong chốn nghèo khó. Nếu nói trách cứ, chuyện hiển nhiên như thế, có gì để trách cứ đây?...
Trong lòng Tử Ngọc thầm mắng đối phương chửi xéo người khác. Ngoài miệng nói không trách, trong câu nói toàn là trách mắng, thầm nghĩ: "Ta đương nhiên là xuất thân từ danh môn, nhưng ngươi xuất thân từ Cung đình Cid Raines Thielen, chẳng lẽ cũng là dân chúng tầm thường sao?"
Lancelot không rõ hai người vì mình mà tranh cãi, chỉ thấy hai người kẻ đưa người đây, ném hắn qua một bên, tận đáy lòng dâng lên chút cảm giác chua chát, đang muốn mở miệng, một trận gió thổi đến, thổi bay khăn buộc đầu của Tử Ngọc, phất phới giữa không trung.
- Ai nha!
- Không sao, để ta nhặt giúp ngươi!
Lancelot đuổi theo chiếc khăn buộc đầu, nhưng chiếc khăn nhẹ tâng theo gió phiêu hốt hết đông lại tây. Lancelot cố gắng chạy theo sau chiếc khăn, mấy lần nhảy lên, giơ tay bắt lấy nhưng luôn lệch một chút, không thể bắt được.
- Bên trái một chút... Nhảy cao một chút... Ai nha! Ngươi vì sao lại ngu như vậy a!
- Lấy không được thì thôi, không sao đâu, không cần rầy rà như vậy!
Thấy bộ dáng mắm môi mắm lợi đuổi theo bằng được của Lancelot, Tử Ngọc cũng không khỏi vui vẻ lộ ra nụ cười.
Hành động theo đuổi tình yêu vĩ đại liên tục thất bại, nếu ngay cả một cái khăn buộc đầu cũng nhặt không được, thể diện quả thật chìm xuống đáy giếng. Lancelot đem cả vinh dự cá nhân ra thề phải túm được nó về.
Có lẽ quả thật là ý trời đùa cợt, khi Lancelot đối phó thích khách, uy phong lẫm liệt. Vậy mà trước làn gió quái ác này, luống cuống tay chân, cuối cùng, Lancelot cũng không nhìn xem phía trước là cái gì, tung người nhảy lên, giơ tay chụp lấy, ngay khi sắp chụp được, con gió lại thổi qua, thổi cái khăn buộc đầu bay qua hướng khác. Chỉ thấy thân hình Lancelot vè nên một vòng tròn duyên dáng giữa không trung, sau đó...
Bùm một tiếng, té xuống hồ. Trong vòng một ngày, hai lần rơi xuống nước.
Tận mắt thấy thảm trạng bực này, Tử Ngọc đầu tiên là đứng ngây ra tại chỗ, sau đó nhịn cười không được, cười lên ha hả.
Tiểu Thảo lắc đầu thờ dài:
- Thật đúng là phong hỏa hí chư hầu! (CBRO: đây là tích xưa vua U Vương nhà Chu đốt lửa trên Phong Hỏa đài lừa chư hầu để mua nụ cười của nàng Bao Tự, ý là chửi Lancelot làm trò hề mua nụ cười mĩ nhân!) Mua một nụ cười của nàng, giá phải trá quá lớn.
Toàn thân Lancelot lại một lần nữa ướt đẫm, chật vật bơi vào bờ. Tiểu Thảo đang muốn tiến lên đỡ hắn, con gió lại thổi qua, cuốn chiếc khăn buộc đầu về phía nàng.
- Không bắt được, ngươi sẽ chết chắc!
Lancelot cao giọng uy hiếp, chỉ có điều, căn cứ vào tâm lý đố kị tình địch, tận đáy lòng hắn lại vang lên câu nói là
- Dám bắt được, ta cho ngươi chết càng khó coi!
-Biết rồi!
Tiểu Thảo nhìn vào không trung không chớp mắt, lui từng bước một về phía sau, giơ tay hướng lên không trung. Thân hình nàng vốn nhỏ bé, làm sao với đến được. Cuối cùng sức gió suy yếu, sau khi thối lui năm mươi bảy bước, Tiểu Thảo khom người nhảy lên, bắt được chiếc khăn.
- Hay quá, bắt được rồi!
Tiểu Thảo cao hứng cười phấn chân, nhưng cũng đã quên, bởi vì liên tục lui nhiều bước, nàng đã từ bờ sông lui tới giữa đường cái.
- A...
Trong khoảnh khác Tiểu Thảo rơi xuồng đất, một chiếc xe ngựa chạy như điên, tông thẳng vào nàng.
Thân hình Tiểu Thảo bắn lên cao theo một góc xéo. Nàng bắn lên cao, rất cao, vẽ lên một đường parabol đầy thẩm mỹ giữa không trung, sau đó, dùng tư thế cực kì buồn cười, nặng nề cắm mặt vào giừa một bụi rậm um tùm.
- Ai nha! Tiểu tử này ngã thực rồi.
- Tại sao có thể như vậy...
Lancelot, Tử Ngọc, bởi vì kinh ngạc há hốc của mồm, nói không thành tiếng.
- Trận chiến thứ một trăm, thất bại.
- Thất bại, thực sự hoàn toàn thất bại.
- Không sao, bắt đầu trận chiến thứ một trăm lẻ một!
- Chỉ là giỡn thôi mà, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn biến chuyện này thành một lần cầu hôn sao!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Giống như rất quan tâm đến thương thế của huynh đệ, Lancelot xống lên dẫn đầu, tách đám người đang bu vào coi ra, phi nước đại vào bụi cỏ, vội vàng đỡ Tiểu Thảo dậy.
- Này! Không có việc gì chứ?
- Cái gì mà không có việc gì? Vì sao ngươi không tự mình đi đụng một cái cho biết?
Tiểu Thảo đầu óc choáng váng, nôn mửa tùm lum:
- Tay đau, chân đau, đau đầu, ngay cả bụng cũng đau, toàn thân xương cốt giống như đứt đoạn!
Lancelot lắc lắc đầu, không cho là đúng:
- Người trẻ tuổi có ai chưa từng trải qua sóng gió tôi luyện rồi mới thành người? Chút vết thương nho nhỏ đã kêu là đau đớn. Nhớ năm nào, khi huynh trưởng của ngươi là ta còn ở trong núi, bất kể là bị lũ quét bất ngờ cuốn đi, bị núi lở đá đè chôn sống, bị tia chớp trong con dông tố bổ trúng, bổn đại gia nửa câu kêu rên cũng không có, cứ thế ăn cơm rồi đi ngủ, chả làm sao cả!
- Đại ca, ta không giống ngươi, ta là nhân loại bình thường...
Lancelot vén ống quần của Tiểu Thảo lên quá đầu gối, nhìn kỹ xem mức độ bị thương nặng nhẹ thế nào.
z, TI111 -
- Này! Ngươi giữ da bằng cách nào vậy? Một đại nam nhân, làn da không ngờ trắng trẻo như vậy.
Nhẹ nhàng vuốt qua làn da trắng mịn như bạch ngọc, Lancelot chậc chậc lấy làm kỳ.
Bị tay Lancelot chạm vào, khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Thảo đỏ hồng đến mang tai.
- Thật sự là một công tử bột tiêu chuẩn, bị người ta chạm một chút, mặt đỏ thành như vậy.
Lancelot mỉm cười nói:
-Xương cốt trên đùi chưa gãy!
- Vận khí không tồi, hình như là không sao.
Đại khái là cuộc sống mấy ngày nay đã luyện cho này da thô thịt dày. Va chạm vừa rồi tuy rằng gân cốt đau đớn, nhưng ngay chút vết thương ngoài da cũng không có.
- Đáng tiếc! Thật đúng là đáng tiếc.
Ánh mắt Lancelot đảo qua đảo lại, miệng càu nhàu lảm nhảm, dường như đang tính toán mưu kế nào đó.
- Ánh mắt của ngươi vì sao bất lương như thế? Ngươi muốn làm cái gì vậy?
Tiểu Thảo run giọng nói, lấy kinh nghiệm mấy ngày nay mà nói, mỗi lần Lancelot xuất hiện loại vẻ mặt này, bình thường có người sẽ gặp chuyện không may, mà người đó thường thường chính là mình.
- Điều này... A! Ca ca của ngươi đến kia!
- ở đâu? Sao có thể thế được?
Tiểu Thảo nhìn theo ánh mắt Lancelot, kinh hoảng ngó trái nhòm phải, chỉ thấy một lão thái bà chống quái trượng, chậm rãi từ con đê ven hồ đi lại.
- Ngươi nhìn cái gì vậy, ca ca ta sao có thể có bộ dáng như vậy được chứ?... Từ từ, vì sao ngươi biết ta có ca ca?
Tiểu Thảo nghi ngờ hỏi, lại thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Lancelot.
- Làm gì vậy? Trên mặt của ta có cái gì sao?
- Ngươi... Một chút đau ngươi cũng không biết hay sao?
- Đau? Đương nhiên là đau! Làm sao có thể không đau, ta đau đầu, đau chân, cộng thêm trong lòng cũng đau... A! Ngươi cầm trong tay tảng đá lớn như vậy để làm cái gì vậy?
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cái chân nguyên bản hình dạng cực kỳ xinh đẹp hồng hào, bây giờ biến thành vừa đỏ vừa tím, e là đã gãy thành hai đoạn!
- A...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết tức thời vang lên, vang vọng khắp nơi, thật lâu sau vẫn không ngừng.
- Oa... Ngươi thật đúng là ác độc! Dám làm chuyện như vậy với huynh đệ của mình, ngươi có còn là người không?
Tiểu Thảo ôm cái chân trái đã gãy rời, nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lạnh ứa ra.
- Mọi người hy sinh cho nhau một chút. Cùng lắm thì ngày sau kết hôn, ta sẽ miễn phí tiền mừng cho ngươi!
Lancelot thấp giọng trả lời.
- Tiểu công tử không có việc gì chứ!
Tử Ngọc đến chậm một chút, vừa khéo không thấy cảnh tượng này.
- Thật không may, chân hắn bị đụng gãy rồi, cần lập tức trị liệu, hơn nữa tốt nhất tìm nơi nào tốt một chút để tĩnh dưỡng.
Lancelot giả bộ ra vẻ rất lo lắng, nghiêm mặt nói.
- Lạc Quỳnh tiểu trúc ở ngay tại bên hồ, hoàn cảnh cũng tốt, không bằng trước hết quay về hàn xá đi!
- Thực ngượng quá, làm phiền cô rồi!
Dưới ánh mặt trời, Lancelot tươi cười rạng rỡ, giống như là một tên đại ngu ngốc.
Sau khi thầy thuốc chẩn đoán, đương nhiên phán định Tiểu Thảo gãy xương đùi, trong lúc tĩnh dưỡng, không nên di chuyển.
Dựa vào lý do cực kỳ đường đường chính chính này, hai người liền thuận lý
thành chương thành thực khách ăn không phải trả tiền trong Lạc Quỳnh tiểu trúc.
Trong thời gian này, Lancelot gần hơn Thúy Lâu Đài hơn, không ngừng theo đuổi Tử Ngọc, chạy ngược chạy xuôi. Nhưng mà, mặc dù khoảng cách về mặt vật lý của hai người được kéo gần hơn, nhưng khoàng cách về mặt tâm hồn lại xa như trời nam đất bắc.
Tử Ngọc hoàn toàn không để Lancelot vào mắt, chỉ đông trỏ tây. Trong mắt Tiểu Thảo thấy, Lancelot giống như là một con khỉ nghe lời rồi nhảy múa, cả ngày hoa chân múa tay vui sướng một cách đầy đau xót.
Nhưng mà, thái độ đối đãi với Tiểu Thảo, Tử Ngọc lại có vẻ vô cùng kính cẩn, cả ngày hỏi han ân cần, cẩn thận chăm sóc.
Điểm ấy khiến Tiểu Thảo có chút hoang mang. Bởi vì sau khi cẩn thận quan sát, Tiểu Thảo đã có chín phần khẳng định, cô gái có dung mạo xinh đẹp như tiên tử trong tranh, khí độ bắt phàm này có quan hệ cực kì mật thiết với Long Tộc ở Long Tường sơn.
Cái gọi là Long Tộc, là một chủng tộc siêu việt tất cả tồn tại trong thế gian này. Trong tất cả kinh sách hiện có, mỗi khi thế giới lâm vào hỗn loạn, đen tối, đều có thể nhìn thấy long kỵ sĩ tung hoành ngang dọc, giữ gìn ánh sáng chính nghĩa, đánh tan tà ác, là nhưng dũng sĩ điển hình nhất trong các truyền thuyết xa xưa.
Long Tường Sơn, một trong năm thánh địa của Phong đại lục, là căn cứ địa của Long Tộc. Nơi đó quanh năm mây mù giăng kín, cao không thể với tới, sống trong đó có năm Long thần từ thời thái cổ, còn tộc nhân phụng dưỡng sống ở sườn núi.
Long Tộc, là một danh từ để chỉ chung tất cả long nhân hình người, địa long hình thú và long thần có thần cách siêu việt hơn hết thảy.
Về nhân long, đa phần là những kẻ nhiều đời phụng dưỡng Long thần, được ban thưởng thần lực, hoặc là con cháu mang dòng máu pha trộn giữa người và Long thần.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Chiếu theo tộc quy, mỗi một nam tử trưởng thành, đều phải thuần phục một con địa long làm tọa kỵ (vật cưỡi). Những người nổi bật nhất trong số đó, có thể gia nhập Phi Long kỵ sĩ đoàn, mang trên người vinh quang vô thượng của Long Tộc.
Mỗi khi thế giới bị bao trùm bởi các thế lực hắc ám, chiến sĩ cường đại nhất của Long Tộc sẽ thông qua sự tán thành của Long thần, trở thành long kỵ sĩ, hắn múa binh khí, thống lĩnh Phi Long kỵ sĩ đoàn, hủy diệt hết thảy tà ác, khiến thế lực hắc ám run sợ.
Võ công của Long Tộc, có tuyệt chiêu bí mật độc nhất trong thiên hạ. Trong trận chiến Cửu Châu hai ngàn năm trăm năm trước, đích thân Long Tộc tộc trưởng lấy thân phận long kỵ sĩ, hiển lộ thần thông, đại phá Ma tộc.
Nghe đồn mỗi một đời Long Tộc đều chọn lựa những đệ tử ưu tú đương thời đi vào trần thế tu hành. Bởi vì Long Tộc là hậu duệ của chư thần, thân phận đặc thù, gần như có thể nói là đứng giữa người và thần, địa vị cao quý, vương hầu các quốc gia tranh nhau tiếp đãi, cho nên Tử Ngọc có chút phô trương cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng mà, xem thái độ của nàng đối với Lancelot, lúc đầu khinh ngạo coi thường, rồi lại thật cẩn thận đối đãi, giải thích duy nhất, đó là có lí do để làm như vậy.
Cách giải thích này khiến Tiểu Thảo lâm vào trầm mặc. Lancelot bất quá chỉ là một tiểu tử vừa mới bước vào đời. cái ai cũng không hiểu, có gì hay ho để người khác ao ước?
Tiền?
Hắn không có tiền. Cướp sắc?
Tiểu Thảo lắc lắc đầu, nàng không nghĩ rằng ngoại trừ mình ra thì còn có ai sẽ ngu xuẩn đến mức coi trọng gã ngu ngốc này.
Như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Tiểu Thảo tin tưởng, phía sau chuyện này, có mưu mô gì đó mà mình nhìn không ra, vì an toàn tính mạng của Lancelot, nàng càng cẩn thận hơn gấp bội. Do đó trong ánh mắt nhìn Tử Ngọc cũng xuất hiện ba phần cẩn thận và địch ý.
Tuy rằng nhìn ra nghi ngờ của Tiểu Thảo, Tử Ngọc cũng chẳng buồn giải thích nhiều. Mệnh lệnh mà nàng nhận được, là trước ngày mười lăm tháng tám, bảo vệ Lancelot an toàn. Đến ngày đó, lấy máu của Lancelot làm nghi thức tế lễ, thế là hoàn thành nhiệm vụ. Mà nàng sớm đã xác nhận qua, lượng máu cần dùng để tế sống bắt quá chỉ là một lượng nhỏ mà thôi. Đối với cơ thể người có thể xem như vô hại, tự nhiên cũng không xem như thương tổn Lancelot, bởi vậy, nàng rất yên tâm và thoải mái.
Lancelot thân là nguồn gốc mọi chuyện, trái lại chính là kẻ chẳng hiểu gì cả nhất. Cả ngày từ sáng sớm đến tối mịt chạy tới chạy lui xoay vòng vòng như ruồi bay, vì tìm cơ hội nói chuyện với Tử Ngọc mà ngoại trừ uy hiếp Tiểu Thảo đang nằm trên giường bệnh để nàng thay hắn trù tính kế hoạch, cùng chiếu theo ý kiến của Tiểu Thảo, quấn quít lấy Tử Ngọc học chơi cờ. Dù sao đánh một ván cờ cùng mất cả ngày, còn sợ không có cơ hội tâm sự sao?
Hơn mười ngày cứ thế nhanh chóng trôi qua trong không khí an nhàn, thảnh thơi, không có việc gì vướng bận.
Hôm nay, sau khi Tiểu Thảo rời giường, làm một vài động tác khởi động làm ấm người, nghe tiếng người bèn theo tiếng tìm tới phòng khách.
- Đi hai bước nữa là ta thắng rồi!
- A! Không phải mới bắt đầu không được bao lâu sau?
Phía trước một bàn trà nhò, Lancelot đang ngồi đối diện Tử Ngọc cùng thưởng trà đánh cờ. Chỉ thấy người trước có chút ảo não buồn bã, người sau thì cười dài, mặt đầy đắc thắng. Thắng bại không hỏi cũng biết.
Kỳ nghệ của Lancelot là do Tử Ngọc truyền lại. Điều khiến Tử Ngọc giật mình kinh hãi chính là, thằng ngốc ngây thơ như tờ giấy trấng không vết mực, tâm tính không chút nhẫn nại nhưng trên con đường kỳ nghệ, không ngờ có...
Haiz!
Phải nói là thiên phú kì lạ.
Những nước cờ của Lancelot không theo bất cứ phép tắc thông thường nào cả, thường thường là thiên mã hành không (CBRO: tự do phóng khoáng), tùy ý mà đánh, theo Tử Ngọc thấy, quả thực là đánh cờ bằng trực giác, hoàn toàn không có chút trí tuệ nào.
Chỉ có điều, mặc dù bất cứ quân nào do Lancelot cầm đều bị diệt sạch, chưa bao giờ thắng qua, nhưng Tử Ngọc không thể không thừa nhận, thời gian đối thủ giằng co trên bàn cờ, "kéo dài hơi tàn", dần dần kéo dài ra rất nhiều. Đặc biệt, Lancelot có thể trong vòng vây mười mặt mai phục, liên tục dùng quái chiêu, mở ra một bầu trời mới, làm Tử Ngọc trợn mắt há hốc mồm, nhìn gã ngu ngốc đầu to này với cặp mắt khác xưa.
- Thế này cũng không được... Như vậy... Cũng không thành... A! Ta nhận thua, đánh ván khác đi!
Suy nghĩ vài nước cờ rồi cảm thấy không có hiệu quả, Lancelot quyết định bỏ cuộc.
- Không thể kiên trì đến thời khắc cuối cùng là điểm yếu trí mạng của người làm tướng. Tử Ngọc từ từ nói.
Ván cờ cũng như chiến trường thay đổi thất thường không đến thời khắc cuối cùng, cũng không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Bò cuộc quá sớm, thường thường sẽ mang đến kết quả không hay. Truyện "Phong Tư Vật Ngữ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Một trận chiến chắc chắn thua thì cần gì phải đánh đến thời khắc cuối cùng? Lancelot cũng trả lời đúng lý hợp tình.
Theo hắn cho rằng, nếu đại thế đã định, giằng co vô ích, không bằng mau chóng bày ván mới, bắt đầu từ số không.
Hai loại ý tưởng, cũng không có cái gì gọi là ai đúng ai sai, chỉ là một cách biểu hiện ra phương pháp suy nghĩ và phương pháp làm việc hoàn toàn khác nhau của hai người mà thôi.
Có điều, so sánh lại, Tử Ngọc thích họp làm chỉ huy những trận đánh quy mô lớn, còn Lancelot, không thể nghi ngờ gì nữa chính là người đứng đầu lối đánh du kích.
Đây là cách nhìn của Tiểu Thảo, nhưng ai cũng không thể tưởng được, gần hai năm sau, dự cảm của nàng hoàn toàn trở thành sự thực. Tử Ngọc trở thành tổng soái Phi Long kỵ sĩ đoàn, uy chấn các nước trên đại lục, còn Lancelot với danh xung "bốn mươi đạo tặc - bốn mươi tên cướp", tung hoành ngang dọc khắp vùng Đông Bắc Valentino.
- Vậy thì, đánh ván mới đi.
Tử Ngọc cười, cầm chén trà lên, cẩn thận nhắp hai ngụm trà, tỳ nữ hai bên chuẩn bị bày ván cờ mới.
- Chậm đã!
Tiểu Thảo cao giọng nói:
- Để ta đánh thử xem!
Tử Ngọc nghe vậy, nói:
- Tiểu công tử cũng có hứng thú sao? Để tỳ nữ sắp ván cờ mới rồi thiếp thân sẽ lĩnh giáo một phen!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Tiểu Thảo lắc đầu:
- Không cần phiền toái vậy đâu, ta dùng quân cờ của đại ca, tiếp tục đánh là được.
Trong mắt Tử Ngọc có một chút tinh quang chợt lướt qua, cười nói:
- Tiểu công tử thực sự muốn thế sao? Thua không còn manh giáp cũng chớ nên trách thiếp thân không công bình nha.
Tiểu Thảo không nói, cẩn thận quan sát ván cờ. Đây là một trò chơi bắt chước theo chiến trường mà sáng lập nên, gọi là "cờ tướng". Bên phía Lancelot, xa binh (quân xe) và kị binh (quân mã) có lực công kích mạnh nhất đã chết sạch, hầu như không còn gì cả. Ngay cả bộ binh tuyến thứ hai cũng đã tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn một ít tàn binh, và chủ soái an phận ở một góc, chỉ chờ kẻ thù tung ra một kích cuối cùng. Còn Tử Ngọc chưa tổn hại gì nghiêm trọng, quả thật là một tàn cục nghiêng hẳn về một bên.
- Chuyện thiên hạ từ xưa đến nay vốn đã khó gặp chuyện công bình.
Tiểu Thảo trầm ngâm hồi lâu, đã có kế hoạch, cầm lên một con tốt, đi về phía trước một bước.
- Được! Xin mời tiểu công tử chỉ điểm một chút.
Đối với đối thủ này, Tử Ngọc sớm muốn tranh tài. Mấy ngày qua hai người biện luận vô số chuyện, bất luận thiên văn địa lý, đều luôn hơn mình một chút. Tử Ngọc xưa nay tự phụ văn võ toàn tài, tuy rằng bội phục trí tuệ hơn người của đối phương tận đáy lòng lại không phục, muốn tìm một cơ hội so tài lại.
- Một người có năng lực lý luận hùng mạnh chưa chắc có bản lĩnh biến nó thành sự thực. Ngươi dùng tàn cục này để so tài, rõ ràng coi ta không ra gì. Được, trận đấu này để xem một tài nữ như ngươi có bao nhiêu chân tài thực học.
Kỳ nghệ và biện luận hoàn toàn khác nhau, nếu không có thật sự học đến mức có thể dùng được thì miệng đầy lý luận cũng chỉ là lý luận suông, không đến ba hiệp, sẽ bị đại bại toàn quân.
Tử Ngọc say mê binh pháp, nghiễn ngẫm nhiều năm như thế, về thế cờ lại chiếm hết ưu thế, tự cho là đã tính toán kỹ lưỡng mọi chuyện. Chỉ có điều nàng biết đối thủ không phải kẻ đầu đường xó chợ, cho nên kế sách nghĩ ra vẫn rất chặt chẽ, từng nước cờ đều vô cùng vững vàng, tuyệt đối không mạo hiểm để tránh mắc phải cạm bẫy, trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Cao thủ so chiêu, quả nhiên có khác, chỉ trong hai ba nước cờ, cục diện đã sáng sủa hơn hẳn, khác xa lúc nãy một trời một vực. Tiểu Thảo dùng quân hợp lý, hơi bố trí lại hậu phương rồi dùng những binh lực còn sót lại, phát động tấn công mạnh mẽ như muốn tự sát.
Thực lực trong tay Tử Ngọc hùng hậu, quân xe tung hoành, trấn áp bốn phương diệt sạch mọi binh tốt của Tiểu Thảo dám xâm phạm biên cương, đồng thời trong lòng cùng thầm lấy làm kỳ, biết đấu pháp này của Tiểu Thảo, tuy rằng có thể kéo dài được một lúc, nhưng đợi đến khi toàn bộ nhưng quân tốt mất sách, trong tay cũng chẳng còn quân đâu mà dùng, chỉ có thể mặc cho người xâm lược.
- Cách đánh này của nàng, tất có mưu đồ, chỉ là không biết cái thuật che mắt này là dùng để che dấu kế sách gì thôi... Tìm được rồi!
Tử Ngọc không nói không rằng điều quân xe ăn một quân rồi thở dài:
- Thật đáng tiếc! Thiếu một bước, thiếu chút nữa đã thành công rồi!
Hóa ra "con cờ ẩn" của Tiểu Thảo, được các quân tốt liều chết yểm hộ, đã âm thầm lén lút tiếp cận doanh trại chủ soái đối phương. Đó là một quân cờ bắt chước cái gọi là thích khách mà sáng chế ra. Tuy rằng năng lực công kích không mạnh, nhưng số nước đi rất lớn, là vũ khí lợi hại lúc quân lâm hiểm cảnh.
-Chiếu tướng!
Tiểu Thảo dường như không nghe thấy, vung tay cầm một quân cờ, ăn mất con tướng của Tử Ngọc, đạt được thắng lợi, cao giọng ngâm nga:
- Thiên đạo vô thường, thế sự cục tân, giang sơn chuyển thủ, tiếu tẫn anh hùng. (CBRO: Đạo trời thất thường chuyện đời đổi thay, giang sơn luân chuyển, cười nhạo anh hùng)
Tử Ngọc ngây người ra không dám tin vào điều mình thấy. Quân cờ Tiểu Thảo dùng là quân cờ "truân binh" bình thường nhất trên bàn cờ. Tác dụng của binh chủng này không phải là ra trận đánh nhau mà là cùng loại với công binh, có công dụng tiếp tế và tiếp viện. Cho nên trong thuật đánh cờ bình thường nó thường thường đảm đương nhiệm vụ làm vật hi sinh, hoặc là binh chủng dò đường, một quân cờ pháo hôi điển hình.
- Trời sinh vạn vật, đều có tác dụng. Hễ là ở trong bàn cờ, đều có thể dùng để đánh cờ!
Tiểu Thảo nói:
- Cho dù là truân binh, trong điều kiện tấn công ở cự li gần vẫn có thể lập công.
Tử Ngọc không ngừng kinh dị, ngạc nhiên thán phục nói:
- Vì một nước này mà ngươi hy sinh tất cả quân cờ để hấp dẫn sự chú ý của ta...
- Nói như vậy là không đúng!
Tiểu Thảo thản nhiên giải thích:
- Mục đích duy nhất của chiến tranh, chính là muốn chiến thắng. Nếu không chiến thắng, quân cờ còn lại có nhiều đến đâu đi nữa cùng không có ý nghĩa!
Tử Ngọc không đáp, chìm trong cảm giác thất bại hoàn toàn. Cũng không chỉ là bởi vì thua cờ, mà là bởi vì nàng hoàn toàn khâm phục cách hành xử của Tiểu Thảo.
Ngay từ đầu đã nhìn rõ bản chất sự vật, rồi sau đó dùng biện pháp trực tiếp nhất để đạt được kết quả cuối cùng. Nhưng bước trung gian không có nửa điểm do dự, đây là giác ngộ thấu triệt tới dường nào. Mà người có thể giác ngộ đến mức này, càng hiếm thấy biết dường nào!
- Mọi người không cần xem như thật vậy! Bất quá chỉ là một bàn cờ mà thôi, cùng lắm thì đánh lại một lần nữa...
Nhận thấy không khí hơi căng thẳng, người chẳng nhận ra gì trong chuyện này là Lancelot vội hóa giải.
- Cũng không thể nói như vậy! Tuy rằng chỉ là một bàn cờ, nhưng nó lại chứng tỏ năng lực ra quyết định, năng lực làm việc của một người, quan hệ trọng đại, không chỉ đơn giản là một trò chơi mà thôi!
Tiểu Thảo sửa lời hắn, nàng không có ý định khiêu khích Tử Ngọc, nhưng vì sự trưởng thành của Lancelot, có một số việc, vẫn phải nói.
- Thua một trò chơi, có thể chơi lại. Nhưng người sống trên đời, có một số chuyện, thua rồi vốn không còn cơ hội gỡ lại. Nếu nói trận thua vừa rồi là một trận chiến thực sự, khi ngươi đối mặt với mấy trăm ngàn thi thể đồng đội nằm đầy trên mặt đất, chẳng lẽ ngươi còn có thể khóc mà đòi đánh lại sao?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
- Tiểu công tử nói không sai. Ván cờ này, là ta thua!
Tử Ngọc cảm thấy rõ ràng, mặc dù trọng binh trong tay chưa tổn hại mày may, nhưng chỉ trong khoảnh khắc mình khinh thường giá trị của một tiểu tốt nho nhỏ, thắng bại của cuộc chiến này đã rõ ràng rồi.
Trong lịch sử, những ví dụ về chuyện bởi vì chủ soái gặp chuyện mà làm cho toàn quân thảm bại nhiều không kể xiết. Nếu đây là một trận chiến chân chính, mình nhất định đã nếm ly rượu đắng của thất bại rồi.
Vì thế, nàng hạ quyết tâm, sau này, phải rèn luyện mình thật tốt, quyết không cho phép loại sai lầm này xuất hiện một lần nữa.
- Điều này... Ta muốn nói, dù sao cũng không ai sẽ thật sự đi đánh giặc, cho nên, cho nên...
Lancelot lục lọi hết vốn từ của mình, cố gắng tìm từ để giải thích.
- Lancelot công tử sai lầm rồi!
Tử Ngọc mỉm cười, trong nụ cười có hào khí bừng bừng, nói:
- Thiếp thân từ nhỏ đã có một tâm nguyện, nếu một ngày kia, có thể khỏi bệnh, thì phải xông pha sa trường thể hiện tài năng, không cho các đấng tu mi giành lấy danh thơm về riêng mình!
Lancelot há mồm, không ngừng kinh dị, không thể tưởng được Tử Ngọc xem ra nhỏ bé và yếu ớt lại có một tâm nguyện hào hùng như thế!
Tiểu Thảo chăm chú nhìn vào chén trà, cũng không lấy làm kỳ quái. Từ khi nàng thấy Tử Ngọc dạy Lancelot đã mơ hồ nghĩ đến điều này.
Bình thường các mỹ nữ chốn cung đình quý tộc, để rèn luyện tính tình đều học mấy thứ như cờ vây, mang vẻ phong nhã, thông qua những trận so cờ vô nghĩa để tăng thêm tài nghệ.
Nhưng Tử Ngọc chọn, chính là cờ tướng. Đó là trò chơi thịnh hành trong giới võ tướng và binh lính. Nữ nhi bình thường bởi vì ghét nó thô tục, rất ít khi xem qua. Nhưng mà thử cờ bắt chước chiến trường phân tranh, xưng bá thiên hạ giống nhất cũng chính là nó.
Tử Ngọc lựa chọn nó, tất nhiên cũng có thể giải thích là bởi vì muốn phối hợp với Lancelot, nhưng từ chuyện kỳ nghệ của nàng thành thạo, Tiểu Thảo cũng biết, nữ nhân này khí phách phi phàm, rất có chí khí phù hợp với khói lửa chiến tranh.
- Ta vốn tưởng rằng, con gái thường là... Thường là... Lancelot vò đầu bứt tai, nói không ra lời.
- Chẳng lẽ Tử Ngọc tiểu thư không có suy nghĩ lập gia đình trong đầu sao?
- Thiếp đây thân thể yêu ớt, gió thổi cũng bay, nào có nam tử nào dám yêu? Tử Ngọc thản nhiên nói:
- Huống chi, hạnh phúc của một nữ nhân cùng không nhất định ở chỗ hôn nhân.
- Rừng nào núi lấy, ai cũng có chí riêng!
Thấy ánh mắt khinh miệt của Tử Ngọc, Tiểu Thảo chặn lời Lancelot:
- Đại ca! Ngươi đừng nói nữa!
Trong lòng Tiểu Thảo cũng vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Tử Ngọc. Bây giờ đang là thời loạn lạc. Tình hình chung của thế giới có xu hướng càng lúc càng hỗn loạn. Hiện thời là thời đại tranh đấu thay đổi giang sơn. Nhìn về tương lai sắp tới, ai có tài tất được thiên hạ. Chúa tể của thời đại tiếp theo chưa chắc đã là nam nhân.
Một buổi chiều nặng nề chấm dứt trong bầu không khí như vậy.
Trời chiều ngả về đằng tây, đèn hoa rực rỡ mới treo lên. Lancelot và Tiểu Thảo rời khỏi Lạc Quỳnh tiểu trúc, đi về phía phố chợ.
Bị Tử Ngọc mắng cho một trận, Lancelot tự cảm thấy mất mặt, lại cảm thấy mấy ngày không ra ngoài, cảm giác bực mình. Vừa khéo trùng hợp lúc vết thương ở chân Tiểu Thảo đã khỏi hẳn, liền kéo Tiểu Thảo, hưng phấn trùng trùng đi dạo phố.
-ôi...!
Vừa ra khỏi cổng chính, Lancelot thở một hơi thật dài.
- Sao thế? Còn buồn phiền vì chuyện khi chiều sao?
Không quen thấy Lancelot than thân trách phận, Tiểu Thảo an ủi:
- Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi. Ngươi tìm thứ gì đó mà Tử Ngọc tiểu thư thích rồi chúng ta bắt chước làm theo, một lần nữa xây dựng lại hình tượng của ngươi...
- Không! Ta nghĩ hay là bỏ cuộc thôi! Lancelot trầm giọng nói:
- Trước mắt cứ tạm thời duy trì tình trạng này đi!
Tiểu Thảo tưởng rằng mình nghe lầm, thất kinh hỏi:
- Ngươi có nói nhầm hay không? Ngươi không phải lúc nào cũng vì theo đuổi người ta không từ mọi thủ đoạn sao? Tại sao lại muốn bỏ cuộc?
- Không nhầm!
Trên mặt Lancelot hiện lên vẻ trầm tĩnh hiếm thây, khiến Tiểu Thảo cả kinh.
- Nhưng xây dựng hình tượng này, bổn đại gia làm không được!
- Kỳ thật, ta không hề có dị nghị gì (CBRO: nói ra nói vào, coi thường châm chọc) đối với những gì nữ nhân có thể làm được, chỉ có điều... Nói như thế nào mới đúng nhỉ...
Lancelot cố gắng nói ra suy nghĩ trong lòng, ngay cả cái chữ "bổn đại gia" hay dùng cũng quên dùng.
- Khi ta ở trong núi, nghe lão nhân kể chuyện xưa, thường thường có một giấc mộng đó là sau này mình có thể luyện thành tuyệt thế võ công, có thể làm một đại hiệp khách, cưới đại mỹ nữ, làm đại phú ông... Nhưng, ta chưa từng nghĩ tới chuyện làm một Đại tướng quân.
- Vì sao ư? Trên chốn sa trường đạt được công danh, không chỉ là con đường tắt nhanh nhất để đạt được công danh mà còn là giấc mộng của bao nam nhân giàu nhiệt huyết! Chẳng phải thế sao?
- Ta không nói quá lời chứ? Lancelot cười khổ nói:
- Nhưng, ở trên chiến trường phải giết người, cảm giác thật sự tốt như vậy sao? Ta nghĩ tới chuyện giết sạch một đống người vốn dĩ mình không biết, vì những lý do mà chính mình nghe cũng không hiểu. Chuyện này đáng đẽ phô trương sao?
Đối với vấn đề vượt xa trí tường tượng của mình, Tiểu Thảo không khỏi sửng sốt
- Những thích khách mấy ngày nay, bởi vì bọn họ muốn giết ta, cho nên ta giết bọn họ! Đây là chuyện rất bình thường. Nhưng nó vẫn tốt hơn so với những đạo lý mà các ngươi hôm nay mượn bàn cờ để nói! Vì đạt thành một mục đích mà hy sinh tính mạng của tất cả mọi người. Loại chuyện như thế, ta làm không được, cũng không muốn làm!
Trong giọng nói của Lancelot không có sự kiêu căng, điên cuồng như trước kia mà chỉ có một niềm cảm thán cực kỳ sâu sắc, khác hẳn hình tượng cùng hắn lúc bình thường. Sự thay đổi này làm Tiểu Thảo nói không nên lời.
Lancelot từ nhỏ đã lớn lên nơi rừng núi, tách biệt với thế giới con người. Quy tắc làm việc của hắn không phải chiếu theo những cái gọi là pháp luật hay đạo đức xã hội, mà hoàn toàn chiếu theo sự sống của thiên nhiên.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý