Chương 034: Giao cuộc đời chị cho em.
Dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu Tầm Sưu tầm: Trộm cướp
- Sao cậu không ở trong ký túc xá?
Đi tới trước cầu thang, Hứa Tư rút tay lại, tò mò hỏi Trương Khác. Thấy y mân mê bàn tay còn đưa lên mũi ngửi, tỏ vẻ ngây ngất, Hứa Tư đỏ mặt đưa tay ra nhéo hông y:
- Thằng bé hư, nghĩ bậy bạ gì đấy?
Trương Khác cười ha hả tránh đi:
- Ra khỏi lớp bóp chết một con gián, tay còn mùi hôi, chị ngửi xem..
Hứa Tư kinh hoàng lấy tay che mặt, thuận thế kéo y lên cầu thang.
Gian phòng này Trương Khác ở một mình mười ngày, thêm vào Đỗ Phi thường qua đập phá, lại không có ai dọn dẹp, hơi bừa bộn, sàn nhà tích đầy bụi.
- Chỗ cậu ở sao bẩn thế này?
Hứa Tư nhặt hai *** nước trống không ném vào thùng rác, nhưng thùng rác đã đầy tới nóc rồi. Cô bị Trương Khác nắm tay, lòng đột nhiên thấy hoảng hốt, muốn tìm việc gì đó xua tan nó đi, nên bắt đầu giúp Trương Khác dọn dẹp.
Hứa Tư vén mái tóc dài lên dùng cặp tóc kẹp lại, cánh tay trần giơ lên cao, lộ ra cái nách đáng yêu, bầu ngực ưỡn cao, mông vểnh lên, tạo thành đường cong mềm mại tuyệt mỹ. Không biết ông trời phải hao tốn bao nhiêu tâm tư mới tạo ra được vưu vật này, tim Trương Khác đập loạn xạ, dục vọng nam nhân trào dâng trong cơ thể.
Hứa Tư thấy Trương Khác hau háu nhìn mình, liền quay lưng lại, đâu ngờ Trương Khác thích nhất là nhìn bờ mông tròn lẳn cùng cặp đùi của nữ nhân? Cặp mông săn chắc này, cặp đùi khép chặt này chỉ những cố gái thanh xuân mới có, nhìn tuổi phụ nữ, thực ra là phải nhìn vào chỗ này. Tuyệt đại đa số phụ nữ chỉ cần qua tuổi ba mươi mông sẽ nhão đi, khi bước đi mông sẽ chảy xuống.
Trương Khác bị Hứa Tư làm điên đảo thần hồn, tới tận khi cô dọn dẹp xong phòng mới tỉnh lại, thầm cảm khái :" Yêu tinh, đúng là yên tinh, Đường Thanh hiện giờ quả thực không thể bì được."
- Em háo sắc chố nào?
Trương Khác vỗ mép giường bên cạnh, Hứa Tư bĩu môi, kéo ghế ngồi xuống, khi cúi người ngồi, còn không quên tay che cổ áo, Trương Khác vỗ trán, kêu lớn chịu không thấu:
- Mẹ em ngày mai sẽ tới giúp em dọn dẹp, chị quét tước sạch bong thế này em phải ăn nói ra sao, chẳng lẽ nói có một đại mỹ nữ giúp con dọn dẹp? Như thế mẹ em sẽ lập tức bảo em cút xéo về nhà, vậy em chỉ đành nói mình chăm chỉ cần cù, mẹ em mà tin thì sau này sẽ không tới giúp em dọn dẹp nữa, vậy về sau phải làm sao, ai giúp em dọn căn phòng này?
- Hóa ra là tôi làm sai hả?
- Đúng.
Trương Khác gật đầu cái rụp:
- Chị hoặc là khôi phục nguyên dạng căn phòng này hoặc mỗi cuối tuần phải đến dọn dẹp cho em.
Hứa Tư nhìn vẻ giảo hoạt ẩn giấu trong mắt Trương Khác, nhịn cười nói:
- Sao lúc tôi bắt đầu quét dọn thì cậu không nói?
- Bởi vì em hi vọng chị Hứa Tư mỗi tuần tới giúp em quét dọn.
Trương Khác cười hăng hắc.
- Mơ đi.
Hứa Tư lườm một cái sắc lẻm.
- Chị Hứa Tư.
Trương Khác ngả người tới, nhìn chăm chú vào mắt Hứa Tư.
- Ừ.
Hứa Tư nghe giọng Trương Khác trở nên dịu dàng, tim mềm xuống, đáp khẽ.
- Trong lòng đã dễ chịu hơn chưa?
Hứa Tư mắt cay cay, thiếu chút nữa bật khóc.
- Chị Hứa Tư, đừng nghĩ nhiều, em nói với chị rồi, em sẽ không để chị bị tổn thương thêm nữa...
- Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
Hứa Tư lúc này mới nhớ ra mục đích tới đây tìm Trương Khác.
- Va em không phải tham quan, cho dù có là tham quan cũng không cho em nhiều tiền như thế, số tiền này lai lịch đường hoàng, mượn để cấp cứu, sau này còn phải trả cho người ta.
- Vậy cậu nói cho tôi đó là ai, tôi sẽ nghĩ cách trả lại.
- Đừng cố chấp, người ta tin em mới cho vay số tiền này, muốn trả, cùng phải là chúng ta cùng nghĩ cách trả.
Trương Khác nhìn đôi mắt ương bướng của Hứa Tư, gọi khẽ:
- Chị Hứa Tư.
- Ừ.
- Chị có tin em không?
- Sao lại hỏi như thế?
Hứa Tư bị Trương Khác nhìn cho bối rối:
- Đồ trẻ hư, cậu có gì đáng tin?
- Chị Hứa Tư, chị đẹp như thế, em nghĩ mỗi nam nhân nhìn thấy chị đều thực lòng thích chị.
- Bọn họ đâu có thực lòng thích tôi.
Hứa Tư lắc đầu thê lương:
- Chị đừng có thành kiến với nam nhân, có một câu nói, tình cảm nam nữ, chẳng biết bắt nguồn từ khi nào, nhìn một cái mà say đắm. Say mê nhục thể cũng chẳng phải là chuyện tội ác, bọn họ mê chị, mê tới không rứt ra được, đó cũng là chân tình. Chị quá đẹp, với nam nhân mà nói quá nguy hiểm, mỗi một nam nhân đếu thiếu tự tin bảo vệ chị, chị chỉ có thể bảo vệ lấy mình ...
- Sao cậu biết những chuyện lộn xộn này?
Hứa Tư không nghĩ ra được thiếu niên trước mắt sao lại nói ra được những lời thấu lòng người như thế.
- Bởi vì em là nam nhân.
Trương Khác nói với vẻ trêu ghẹo:
- Hiện giờ chị là đóa hoa hồng gai mang máu, người khác không dám chạm vào chị, vừa vặn em chiếm chị làm của riêng.
- Nói cái gì thế.
Hứa Tư xấu hổ:
- Hôm nay tôi tới đây không phải nghe cậu nói bậy bạ.
- Em không nói bậy bạ, khi em giao tiền cho cha mẹ chị, có nói hi vọng chị dạy kèm cho em.
Trương Khác nghiêm túc nói:
- Chị Hứa Tư, hãy tin em, giao ba năm cuộc đời của chị cho em.
Hứa Tư ngẩn ra nhìn Trương Khác:
- Dạy kèm cậu thì được, nhưng chẳng phải cậu đỗ thứ ba khu Tây Thành sao, còn cần tôi phải dạy à?
Ánh mắt Hứa Tư dừng ở cuốn sách Quản lý Maketing nguyên văn tiếng Anh của Philip Kotler, còn có từ điển tiếng Anh đang mở , có ghi chú viết bằng tiếng Anh, thầm nghĩ :" Sách này ai xem?"
***Philip Kotler sinh ngày 27 tháng 5 năm 1931 tại Chicago, Hoa Kỳ; là Giáo sư Marketing nổi tiếng thế giới; “cha đẻ” của marketing hiện đại, được xem là huyền thoại duy nhất về marketing ... Wiki.
- Đem ba năm cuộc đời tiếp theo của chị giao cho em.
Trương Khác cố chấp nói lại lần nữa:
- Chị muốn nói làm gia sư của em cũng được.
- Vì sao?
Hứa Tư thấy Trương Khác nói rất nghiêm trang hỏi:
- Cậu làm người ta không hiểu nổi.
- Đồng ý với em nhé?
- Tổ chuyên án nói chấp nhận lời khai của cậu, lại do gia đình tôi kịp thời trả lại tiền, mới quyết định bỏ khởi tố tôi, chúng ta chẳng phải chỉ gặp nhau một lần ở Tượng Sơn sao, cậu làm thế nào thuyết phục được tổ chuyên án?
- Nếu không làm sao để chị yên tâm giao cuộc đời cho em?
Hứa Tư thấy Trương Khác lảng tránh, tức giận nói:
- Toàn nói lời không đứng đắn.
- Không! Em nói rất đứng đắn, nhưng chị lại cứ cho rằng em nói giỡn, vì sao? Bởi vì trong mắt chị, em chỉ là đứa bé mới vào cao trung, không đáng tin cậy. Chính như thế, một khi em làm gì vượt ngoài tuổi tác của mình, đối phương sẽ nghĩ: Thằng nhóc này chắc đang nói đùa.
- Ý cậu muốn nói gì?
Hứa Tư nghi hoặc hỏi.
- Em muốn nói, em sẽ làm một số việc, nhưng nhìn qua không giống chuyện đứa bé tuổi em sẽ làm ...
Trương Khác thấy Hứa Tư rụt mình lại đằng sau, hai tay che trước ngực, y kêu khổ:
- Ôi trời! Chị nghĩ đi đâu thế? Ví dụ như em muốn mua một cái bút chì thì sẽ mua được ngay. Nhưng nếu em muốn mua một cái TV màu, người bán hàng nhất định sẽ hỏi : Em trai, cha mẹ em có biết em mua TV không?. Nếu muốn mua nhà, nhân viên bán nhà sẽ nói: Xin lỗi em trai, chỗ này không tiếp trẻ vị thành niên. Chị hiểu ý em chưa, có một số chuyện, vì tuổi tác em sẽ bị đối phương nghi ngờ, cho nên em muốn một người đại diện, người đó chính là chị.
- Cậu muốn mua nhà ?
Hứa Tư cứ ngơ ngơ:
- Cậu bảo cha mẹ cậu đi mua chẳng phải là xong à.
Trương Khác ôm đầu:
- Trong hồ sơ bằng cấp của chị cao lắm mà, chị không hiểu thật à?
- Ngạc nhiên hả?
Hứa Tư cười tinh nghịch:
- Chẳng biết cậu định làm gì, có điều cậu giúp tôi nhiều như thế, cậu muốn tôi giúp cậu làm việc gì, chỉ cần không phải việc xấu, sao tôi từ chối được?
Trương Khác cười, chẳng cần vội cho Hứa Tư biết hết.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thu dọn xong liền cùng Hứa Tư xuống lầu, Trương Khác muốn về nhà phải qua Sa Điền, liền cùng Hứa Tư đi cùng xe buýt, vừa mới hết giờ làm, xe buýt rất đông, Trương Khác chống hai tay lên cửa sổ xe, bảo vệ Hứa Tư trong lòng, tránh kẻ khác động chạm.
Khi đi qua trạm nhà máy giấy Tân Quang, chẳng thấy ai xuống, lại thêm một đống người, trong xe càng thêm chật chội, Hứa Tư khoanh tay trước ngực, để ngực không dán vào lòng Trương Khác.
Thu vé phía trước lớn tiếng thông báo :
- Tới trạm Tân Quang, tới trạm Tân Quang, đồng chí mới lên xe nhớ mua vé, tra được không mua vé, phạt 100 đồng.
Trương Khác nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trời chiều chiếu lên dòng sông Sơ Cảng lặng lẽ chảy, lóng lánh ánh sóng màu vàng.
- Nhìn gì thế?
- Nhà máy giấy Tân Quang.
Trương Khác mắt xa xăm dõi theo dòng sông bên ngoài:
- Nhìn nó làm gì, bao nhiêu người đang đợi nó đóng cửa, hi vọng nước sông Sơ Cảng được sạch sẽ hơn một chút.
- Chị cũng mong nó đóng cửa à?
- Đương nhiên, hạ lưu Sơ Cảng chính là Sa Điền của chúng tôi, ai mà muốn nhìn thấy dòng sông đen xì xì.
- Công nhân viên nhà máy không nghĩ thế, chị có biết vụ tai nạn này 18 tháng 7 không?
- Sao không biết, bốn chết ba bị thương, thời sự nói lái xe say rượu ...
- Không chị say rượu mà còn lái xe quá tốc độ, vào thành phố từ Bắc Quan, tới Phố Bắc, qua đường Tân Hoa, Đông Thắng, vậy mà không có một cảnh sát nào kịp thời ngăn lại, chị có biết hôm đó cảnh sát trốn đi đâu hết rồi không?
Hứa Tư lắc đầu, không biết Trương Khác quan tâm tới những việc này làm gì.
- Hôm đó gần một trăm công nhân viên của Tân Quang tụ tập trước quảng trưởng chính phủ, kháng nghị nhà máy mới qua xa, khiến công nhân đi làm không thuận tiện, mà sau khi nhà máy mới xây lên, lại thiếu tài chính hoạt động. Hôm đó quá nửa cảnh sát giao thông bị điều tới duy trì trật tự, cho nên không ai kịp ngăn chiếc xe gây tai nạn lại.
- Ồ.
Hứa Tư mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng không biết vì sao Trương Khác đột ngột nhắc tới điều này.
- Chính phủ khu Thành Nam quyết tâm đưa nhà máy ô nhiễm ra khỏi thành phố là chuyện tốt, nhưng chuyện tốt làm không thấu triệt, để lại biết bao hậu họa ...
Trương Khác nhớ tới Chỉ Đồng, cho dù Từ Học Bình không truy cứu, thành phố cũng phải xử lý kẻ liên quan còn dễ ăn nói với ông, chẳng biết chính phủ Thành Nam có vì chuyện này mà hoảng loạn bất an không.
Chu Phu Minh, Đường Học Khiêm quan mới nhậm chức, làm như thế vừa lấy lòng Từ Học Bình, cũng có thể dọn ra ghế trống, đúng là cách vẹn cả đôi đường.
Trương Khác cười, nói với Hứa Tư:
- Chẳng phải chị đồng ý giúp em làm việc sao?
- Việc gì?
- Giúp em thu thập tài liệu về nhà máy Tân Quang.
- Cậu muốn biết những cái đó làm gì?
Hứa Tư không hiểu hỏi:
- Điều tra xã hội.
Trương Khác biết nói hết toan tính ra, Hứa Tư khó mà tiêu hóa ngay được, cho nên bịa bừa một cái cớ:
- Bài tập trường học bố trí, chị giúp em hoàn thành nhé.
Xe đi qua nhà máy giấy, tới xưởng cơ khí, lại một đống người nữa chen lên, không nghĩ chuyện nhà máy nữa, tâm tư Trương Khác quay trở lại người Hứa Tư.
Trương Khác không ngờ gặp được vận đào hoa, gần như được ôm lấy cơ thể mềm mại của Hứa Tư, nửa dưới kề sát nhau, chỉ cách hai lớp vài mỏng, có thể cảm giác được hơi ấm trên cơ thể cô, muốn lui lại một bước cũng không có không gian, tay Hứa Tư ép sát vào lồng ngực.
Hứa Tư đi dầy cao gót, hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách chưa tới 10 cm, hai người đều hơi quay mặt đi, nhưng hơi thở nóng hổi vẫn phả vào tai, làm lòng ngứa ngáy, chỉ cần cúi đầu xuống là nhìn thấy khe vú sâu thẳm, trắng lóa mắt.
- Chị Hứa Tư.
Trương Khác khẽ gọi một tiếng.
Hứa Tư quay đầu qua, rồi ánh mắt lại hốt hoảng né tránh, gò má ửng hồng.
Trương Khác không chế không được cảm giác của thân thể, muốn phía dưới không có phản ứng gì là không thể, dán sát lên bụng dưới mềm của Hứa Tư, chạm vào rồi lại bật ra, Trương Khác không dám nhúc nhích, sợ Hứa Tư hiểu lầm, cứ dí vào người cô như vậy, nói thực lòng nếu là bất kỳ cô gái xinh nào khác vô tình gặp trên xe buýt, y chẳng ngại ngần hưởng thụ một phen, với Hứa Tư thì khác, y không muốn làm thế, y không muốn lợi dụng hoàn cảnh cô không mong muốn này.
Hứa Tư nhíu mày, đưa tay ra nhéo hông y một cái:
- Đang nghĩ cái gì đấy?
Trương Khác hé môi hít khí, cố gắng dịch mông về phía sau:
- Em không nghĩ bậy, tại không chế không nổi, chị không biết chị quyến rũ đến thế nào à?
Hứa Tư tay lại tăng thêm sức, Trương Khác vội vàng xin tha, lúc này người đằng sau chật ních, không cho y lùi lại. Hứa Tư cau mày, tới tai cũng đỏ như máu, đẹp tới mức làm Trương Khác choáng váng, hai tay Hứa Tư chống lên bụng Trương Khác, miệng nói:
- Không ngờ cậu còn có cơ bụng đấy.
Bầu ngực nảy nở của cô lúc này áp sát vào lòng Trương Khác, y cười méo miệng:
- Chị còn tâm tư để ý tới cái đó à?
Thời đó tình hình đường xá không được như ý, xe hơi xóc một cái là người xô cả vào nhau, làm phần dưới hai người thi thoảng lại đụng vào nhau, tạo nên kích thích đê mê. cảm giác cơ thế nóng ran, Hứa Tư quay đầu đi, Trương Khác không dám nói những lời khiêu khích nữa, tình dục của y đã bị Hứa Tư khơi lên, y lo cơ thể mẫn cảm tuổi 16 chịu không nổi.
Khó khăn lắm mới chống đỡ được tới Sa Điền, Trương Khác theo Hứa Tư xuống xe, ráng hồng trên mặt Hứa Tư còn chưa tan hết:
- Cậu xuống làm cái gì?
- Nóng quá, em mua *** nước lạnh để hạ hỏa.
Mắt thì cứ dán vào người Hứa Tư.
- Vậy tôi về trước nhé?
- Đi mau, đi mau, thứ lửa này chẳng phải chị khơi lên sao? Nếu chị không đi, làm sao nó dịu xuống được.
Hứa Tư giơ tay lên làm bộ muốn đánh, Trương Khác cười tránh đi, kéo tay Hứa Tư đi mua nước giải khát, nhưng nghe thấy đằng sau có người gọi:
- Tiểu Tư.
Quay đầu nhìn lại thấy Hứa Hải Sơn cha Hứa Tư từ trên xe chen xuống:
- Vừa rồi ở trên xe gọi con, con không nghe thấy sao?
- Ba có gọi con à?
Hứa Tư ngạc nhiên hỏi.
- Đúng thế, ba lên xe từ trạm cơ khí, cậu con thấy con và cậu bạn nhỏ này, gọi mấy tiếng mà con không trả lời. Xe quá đông, ba không chen xuống dưới được. Lúc đó con đang nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?
Lúc đó Trương Khác bảy hồn bị Hứa Tư lấy mất sáu, cực lực khống chế bản thân, không ngờ Hứa Tư cũng không nghe thấy cậu của cô gọi, liền quay sang nhìn, thấy hai gò má của cô đỏ au, tránh ánh mắt đầy thâm ý của y:
- Con tìm được Trương Khác rồi, lúc đó đang nói chuyện với cậu ấy, không nghe thấy mọi người gọi, chắc là xe quá ồn ào.
- Cậu bạn nhỏ, ra cháu đúng là học sinh mà Tiểu Tư nhà tôi dạy à?
Hứa Hải Sơn nhiệt tình bắt tay Trương Khác:
- Không có cháu cho vay tiền, chuyện Tiểu Tư còn chưa biết phải làm sao đây.
- Chị Hứa Tư đồng ý tiếp tục dạy kèm cho cháu, chuyện của chị ấy là chuyện của cháu, nếu không thành tích của cháu sụt giảm, cha mẹ cháu sẽ quát mắng chết thôi.
Trương Khác nói như thật.
- Khà khà, Tiểu Tư khi học cao trung thành tích tốt lắm, luông xếp thứ hạng đầu của lớp.
Hứa Hải Sơn tự hào nói:
- Tới nhà tôi chơi, ăn bữa cơm rồi đi nhé?
- Điều này ...
- Vừa rồi còn luôn miệng chị Hứa Tư, giờ lại chê nhà chị Hứa Tư không có cái gì ngon hả?
Đôi mắt long lanh của Hứa Tư dưới ánh tịch dương đẹp vô song.
- Vậy em phải gọi điện về nhà trước đã, mẹ em đang mong em về nhà ăn tối ...
Trương Khác không muốn chia cách Hứa Tư, như đôi tình nhân đang đắm chìm trong yêu đương cuồng nhiệt. Trước mặt cha, Hứa Tư tự nhiên khoác tay Trương Khác, kéo y tới trạm điện thoại công công, nhìn y gọi điện về nhà.
Cánh tay Trương Khác bị cánh tay mềm của Hứa Tư kẹp lấy, quay số điện thoại mà lòng tơ tưởng đâu đâu, mẹ ở đâu kia a lô tới mấy tiếng mới tỉnh lại:
- Mẹ, con là Trương Khác, cô giáo Hứa giữ con lại ăn cơm tối, con về muộn một chút.
- Cô giáo Hứa nào? Trong nhà có khác tới này, con đoán xem là ai?
Chưa đợi mẹ nói xong điện thoại đã bị người khác cướp mất, đối phương lại chẳng nói gì, chỉ khẽ vỗ bàn.
- A Chỉ Đồng, là Chỉ Đồng phải không?
Nghe thấy tiếng vỗ bàn càng lúc càng nhanh bên kia, Trương Khác mừng rỡ nói:
- Chỉ Đồng, anh Tiểu Khác về nhà ngay đây, em đợi một chút nhé.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Không ngờ Chỉ Đồng lại tới Hải Châu vào lúc này, Trương Khác hưng phấn đặt điện thoại xuống, áy náy nói với Hứa Tư:
- Chị Hứa Tư, trong nhà em có khách tới, không thể không về, mai em tới tìm chị.
- Về đi.
Hứa Tư cười thông cảm:
- Ngày mai chị Hứa Tư còn phải đi tìm việc làm, lần sau mời cậu ăn cơm.
Nghe thấy Hứa Tư định đi tìm việc, biết ngay cô không coi lời mình là thật, Trương Khác cười khổ ai bảo mình ít tuổi, chắc cô ấy chỉ coi mình như đứa em trai tinh nghịch, lòng hơi dỗi nên chẳng muốn giải thích thêm, chỉ nói:
- Vừa mới về, hay chị nghỉ vài ngày trước đã, chuyện điều tra xã hội, nhớ làm giúp em.
Hứa Tư nguýt y một cái:
- Rảnh sẽ làm.
Trương Khác không biết Hứa Tư có nghiêm túc điều tra nhà máy Tân Quang không, lúc này chỉ đành chào Hứa Hải Sơn rồi bắt một chiếc taxi về nhà.
Xuống taxi một cái, Trương Khác chạy vội lên lầu, vừa mời vào nhà liềm bế Tiểu Chỉ Đồng nhào vào lòng, thơm chụt lên gò má phấn, rồi Tạ Vãn Tình ngồi trên ghế sô pha, chào mẹ xong liền hỏi:
- Chị Vãn Tình, sao hôm nay chị lại tới Hải Châu.
- Lần này chị tới ngừng nghiệp vụ ở Hải Châu, Chỉ Đồng nghe thấy chị tới Hải Châu liền chui vào xe không chịu xuống, cho nên vừa tới đây, chị liền tới nhà em trước.
Tạ Vãn Tình đuổi Tạ Chiêm ra khỏi Hải Dụ mới phát hiện ra công ti đã thủng lỗ chỗ như tổ ong, không thể không thu hẹp nghiệp vụ tiến hành đại chỉnh đốn.
Từ sau khi xảy ra tai nạn kia, văn phòng Hải Châu càng hỗn loạn, nhân viên đã nghỉ gần hết, Tạ Vãn Tình muốn ngừng nghiệp vụ nơi này trước, huống chi đặt chân tới vùng đất này, tim cô lại đau nhói.
Trương Khác đương nhiên hiểu chuyện đó, nhưng không hi vọng cô đóng cửa văn phòng Hải Châu, tiếc nuối nói:
- Ài, em còn tưởng chị có văn phòng ở Hải Châu, có thể thường xuyên đưa Chỉ Đồng tới thăm em ... Có điều vẫn may, năm thứ nhất bài tập không nhiều lắm, em vẫn có thể thường xuyên bỏ thời gian lên tỉnh thăm Chỉ Đồng.
Tạ Vãn Tình nghe vậy hơi thất thần, nhìn Chỉ Đồng ôm chặt lấy cổ Trương Khác, nghĩ : Muốn để Chỉ Động nói lại, hoàn toàn trừ bỏ tâm lý sợ hãi do tai nạn kia mang tới, Tiểu Khác chắn chắn là người giúp đỡ được nhiều nhất, nhưng Tiểu Khác lên cao trung rồi, học tập sẽ rất căng thẳng, không thể thường xuyên lên tỉnh thành được.
Trước đó Vãn Tình chỉ một lòng muốn đóng cửa văn phòng Hải Châu, sau này khỏi cần phải tới vùng đất đau thương này nữa, nhưng nghe lời Trương Khác lại do dự, dù sao với Chỉ Đồng mà nói, đó không phải là quyết định tốt nhất:
- Người ở văn phòng đều rút cả rồi, muốn không đóng cửa cũng không được, có điều chị vẫn có thể thường xuyên đưa Chỉ Đồng tới thăm em.
Trương Khác thấy Vãn Tình không còn kiên quyết đóng cửa văn phòng nữa, liền thuận theo ý cô nói:
- Em có một người bạn đang tìm công việc, vốn định giới thiệu cho chị, giờ đành thôi vậy...
- Bạn gì?
Lương Cách Trân luôn quản rất chặt chuyện kết bạn của con trai:
- Nói cứ như người lớn vậy, còn muốn giúp bạn tìm việc, con cứ học tập cho tốt trước đã, đừng kết bạn lung tung.
Tạ Vãn Tình cười nhẹ:
- Tiểu Khác làm việc rất có chừng mực, nhìn biểu hiệu của em nó hơn tháng qua, chỉ e người trưởng thành chúng ta chẳng so được, ông nội Chỉ Đồng còn nói, Tiểu Khác lớn lên sẽ có tiền đồ lớn.
Rồi quay sang nói với Trương Khác:
- Vậy để chị suy nghĩ.
Trương Khác hơi tiếc, Tạ Vãn Tình chỉ nói để suy nghĩ, chứ không nói gặp bạn mình rồi mới nghĩ, có thể thấy cô không thay đổi suy nghĩ.
Cha có chuyện xã giao, Trương Khác và mẹ cùng Tạ Vãn Tình, Chỉ Đồng tời nhà hàng ăn tối, rồi về nhà nói chuyện tới khuya, chỉ là có mẹ ở bên cạnh, không tiện nói chuyện công ty, lúc Tạ Vãn Tình chào đi về, Chỉ Đồng không chịu, vừa dỗ vừa dọa mãi mới chịu buông tay, áo Trương Khác bị cô bé làm nhăn nhúm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Vãn Tình lại đưa Chỉ Đồng tới nhà, nói với Trương Khác:
- Chị gặp bạn em được không?
Cô tấy Chỉ Đồng quyến luyến Trương Khác như thế, muốn con mau nói lại, thì phải thường tới Hải Châu, dù không phát triển nghiệp vụ nơi này, thì giữ lại văn phòng cũng được.
Trương Khác không ngờ qua một đêm chuyện lại đổi chiều, chắc chắn vì Tiểu Chỉ Đồng nên chị Vãn Tình mới thay đổi.
Nhà Hứa Tư không có điện thoại, phải gọi tới cửa hàng tạp hóa đầu ngõ nhà cô, nhờ người đi tìm Hứa Tư. Trương Khác nhớ hôm qua Hứa Tư nói muốn đi tìm việc, sợ cô đã rời nhà rồi, như thế thì chỉ đành tới chợ lao động mà tìm.
Hải Châu chỉ có một cái chợ lao động nhỏ, chủ yếu để phục vụ cho công nhân viên bị tinh giảm từ xí nghiệp trong máy năm qua.
- Mới sáng sớm đã có việc gì thế?
Hứa Tư hơi thở gấp, thời đó phí điện thoại không phải rẻ, cho nên Hứa Tư phải chạy thật nhanh từ nhà ra đầu ngõ, khi nói chuyện còn chưa thở đều.
- Chuyện công việc của chị, sáng chỉ bỏ chút thời gian ra, gặp mặt thấy hợp thì quyết định.
Hứa Tư không tin lời Trương Khác cho lắm:
- Hôm qua tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu giúp tôi tìm được việc gì cơ chứ?
Công việc của Hứa Tư đương nhiên không thành vấn đề, chú vừa chuyển công ty lên thành phố, đang bận tối mắt, tùy tiện thêm một người quá đơn giản, quan trọng là Trương Khác có tính toán khác.
- Bao nhiêu chuyện không thể đã xảy ra rồi, chị tin em một lần nữa đi.
Trương Khác không nói nhiều, hẹn 9 giờ tới cửa hàng KFC gặp mặt liền cúp điện thoại, bế Chỉ Đồng về phòng khách.
Lương Cách Trân và Tạ Vãn Tình nói chuyện ở phòng khách, thấy Trương Khác gọi điện xong, nói:
- Con được mấy tuổi đầu mà đã muốn giúp bạn tìm việc? Người này có đáng tin không? Công ty của chị Vãn Tình con không thể tùy tiện giới thiệu người vào được.
Trương Khác đặt Chỉ Đồng lên đầu gối, nói Tạ Vãn Tình:
- Chị thấy em có đáng tin không?
Tạ Vãn Tình mỉm cười:
- Vốn định đóng cửa văn phòng bên này, rất nhiều nghiệp vụ đã bỏ, chẳng còn lại mấy việc, giữ lại văn phòng chỉ là để có cái cớ cho Chỉ Đồng tới thăm anh Tiểu Khác, em làm việc chị yên tâm.
Xưng hô đúng là loạn, Trương Khác thấy gọi cô là dì Tạ càng hợp ý Tạ Vãn Tình hơn, nhưng Tạ Vãn Tình vừa tròn 30, phong vận rực rỡ, chính vào độ tuổi hoàng kim toàn thân tỏa ra sự quyến rũ thành thục, y không gọi nổi, đâm ra mẹ thì gọi là chị, con lại gọi là em, loạn!
Hẹn Hứa Tư vào lúc 9 giờ, vẫn còn sớm, Trương Khác còn rất nhiều suy nghĩ muốn phải trao đổi trước với Tạ Vãn Tình.
Trương Khác bế Chỉ Đồng xuống lầu, nhìn Tạ Vãn Tình ở đằng sau nói:
- Cty Hải Dụ có được quy mô ngày nay không phải là dễ, em biết hiện nay công tay có chút khó khăn, nhưng đều chỉ là tạm thời, chỉ cần chị có quyết tâm, em tin chị mau chóng chỉnh đốn được không tin. Đương nhiên em cũng hiểu chị bỏ nghiệp vụ ở Hải Châu là vì sao, có điều cơ sở tốt như thế không tận dụng, em vẫn thấy có chút đáng tiếc, nếu như chị tin em.
Trương Khác nói tới đây thì dừng lại, nhìn vào mắt Tạ Vãn Tình, biết kiến nghị này ngoài dự liệu của cô:
- Em có thể tận dụng nguồn lực này không?
Tạ Vãn Tình không muốn thấy lại nơi xảy ra tai nạn làm người ta tan nát cõi lòng đó, bảo lái xe tránh khỏi Phố Bắc.
Tạ Vãn Tình nghe Trương Khác nói vậy, lòng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lai thì chẳng thấy có gì đặc biệt, Trương Khác vốn mang lại cho người khác cảm giác không giống thiếu niên bình thường.
Chính y là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề của công ty là ở Tạ Chiêm, cũng chính y bày kế đuổi Tạ Chiêm khỏi công ty, Tạ Vãn Tình lần này tới đây cũng là muốn tìm Trương Khác bàn chuyện công ty.
Tạ Vãn Tình bế lấy Chỉ Đồng, thấy vẻ mặt Trương Khác rất nghiêm túc, hỏi:
- Vậy em định tận dụng thế nào.
- Công ty Hải Dụ có phải từng định lập mạng kỹ thuật số.
Tạ Vãn Tình buồn bã lắc đầu:
- Đừng nhắc tới cái đó, hiện giờ công ty hỗn loạn, gần như tất cả các nghiệp vụ đều đã ngưng trệ rồi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 037: Cứ giao cho em làm.
Dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu Tầm Sưu tầm: Trộm cướp
- Chị Vãn Tình chắc hiểu toàn tỉnh cuối năm khai thông mạng thông tin kỹ thuật số có nghĩa là gì, thời đại tín hiệu analog đã kết thúc rồi. Tình hình ở thành phố khác em không rõ lắm, nhưng ở Hải Châu, chưa có công ty thông tân nào ý thức được điều này. Không có cơ sở của công ty chị, em, một thiếu niên mới vào cao trung, không thể đám phán làm đại lý cho bất kỳ công ty di động kỹ thuật số nào.
Tạ Vãn Tình hơn một tháng qua nỗ lực làm quen với nghiệp vụ công tay, tin rắc cô hiểu về thời cơ thương nghiệp thông tấn kỹ thuật số trong nước:
- Tận dụng cơ sở của công ty ra sao, chỉ là phương diện rất nhỏ.
Tạ Vãn Tình bật cười:
- Đúng là mãi mãi chẳng hiểu nổi trong đầu em chứa cái gì, nhưng văn phòng giờ chỉ là cái xác không, tài chính công ty hiện nay rất eo hẹp, lại chẳng có người để dùng, tài nguyên thực sự mà em có thể lợi dụng được rất có hạn đấy.
- Đường giây tiêu thụ không phải là điểm cuối của thị trường, chỉ cần công tác làm cho tốt, tài chính sẽ không có vấn đề lớn. Về nhân lực, Hải Châu không thiếu người tài, có thể chiêu mộ, đương nhiên không có cơ sở của Hải Dụ, thì không làm được gì.
Tạ Vãn Tình cọ cằm lên trán Chỉ Đồng:
- Không làm lỡ chuyện học tập của em chứ?
- Không đâu, hiện nay ở trong nước, mục đích chủ yếu của học tập chẳng phải là nắm giữ kỹ năng sinh tồn sao?
Trương Khác thấy Tạ Vãn Tình có chút động lòng rồi, nói ngay:
- Chuyện cụ thể, em sẽ bảo người khác làm, chỉ đem suy nghĩ trong đầu thực hiện, xem rốt cuộc có hiệu quả thế nào.
Lại hỏi:
- Em tính thế đã đủ chín chắn chưa?
- Chín chắn tới phát sợ.
Tạ Vãn Tình làm ra vẻ mặt cường điệu quá mức:
- Bạn của em chính là người sẽ giúp em làm việc cụ thể.
- Vâng, một người chị không ngờ tới.
- Vậy nói gặp mặt bạn em trước đã, nói không chừng sẽ giật mình thật.
Trương Khác và Tạ Vãn Tình tới trước cửa hiệu KFC vào lúc 8h 30.
Trương Khác nghĩ chỉ cần đánh tan lo lắng của Tạ Vãn Tình về vấn đề học tập của mình, thì mọi việc sẽ không có vấn đề gì, dù sao từ lúc chỉ ra âm mưu của Tạ Chiêm, Trương Khác cố ý thể hiện trước mặt Tạ Vãn Tình, tin rằng cô có tín nhiệm nhất định với mình.
Hứa Tư tới nơi, khóa xe đạp trước cửa, mái tóc buông xõa như dòng thác đổ. Tạ Vãn Tình nhìn qua kính, thấy Hứa Tư vén tóc lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp, ngạc nhiên nhìn Trương Khác:
- Là cô ấy sao?
Trương Khác cũng nhìn ngây ra một lúc, không xe hơi, không váy áo đắt tiền, Hứa Tư càng thêm mê người, mặc dù trên mặt vẫn còn mang chút lo lắng, nhưng rõ ràng thần thái nhẹ nhõm hơn, trông cô mang chút ngây thơ thiếu nữ, có lẽ đây mới thực sự là Hứa Tư. Trái tim Trương Khác nảy lên một cái vô cớ:
- Chị Vãn Tình nhận ra Hứa Tư?
- Không nhận ra, nhưng một cô gái xinh đẹp như thế không có nhiều, nghe qua chuyện của em, lại nhìn thấy cô ấy là chị nghĩ ngay ra.
Tạ Vãn Tình nở nụ cười rất hiểu đời:
- Tổ chuyên án đã hủy bỏ khởi tố với cô ấy, hôm kia cô ấy mới về Hải Châu, em muốn làm gì cô ấy còn chưa biết, lừa tới công ty của chị trước đã.
- Chị Hứa Tư, ở đây.
Trương Khác thấy Hứa Tư đứng ở cổng nhìn quanh, đứng dậy để cô nhìn thấy mình.
Hứa Tư nhìn thấy Tạ Vãn Tình ở bên cạnh Trương Khác, y phục đơn giản, khuôn mặt điềm tĩnh, không có chút đồ trang sức nào, nhưng không che giấu được khí chất cao nhã, nghĩ :" Đây là người Trương Khác tìm giúp mình kiếm việc làm sao?" Nhìn Chỉ Đồng ngồi giữa hai người, cầm cốc kem liếm say sưa, không giống một cuộc gặp mặt chính thức.
- Chị Hứa Tư, đây là chị Vãn Tình, còn đây là Tiểu Chỉ Đồng là con gái chị Vãn Tình.
Chỉ Đồng đặt cốc kem xuống, mắt nhìn chăm chú Hứa Tư không chớp.
- Chỉ Đồng biết chị Hứa Tư à?
Tạ Vãn Tình cúi đầu xuống hỏi.
Tiểu Chỉ Đồng lắc đầu, mắt vẫn không rời Hứa Tư.
- Ngay cả Chỉ Đồng nhà chị cũng thấy em xinh đẹp, mắt không chịu rời đi kìa.
Vãn Tình đứng dậy mời Hứa Tư ngồi xuống cạnh mình.
Hứa Tư mặt ửng đỏ, hoàn toàn không hiểu tình hình, chẳng biết phải nói gì.
Trương Khác bế lấy Chỉ Đồng, thơm một cái lên má nói:
- Tiểu Chỉ Đồng lớn lên cũng là đại mỹ nữ khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Tiểu Chỉ Đồng xấu hổ vùi mặt vào lòng Trương Khác, nhưng vẫn len lén nhìn Hứa Tư.
Hứa Tư bị đôi mắt hồn nhiên của Chỉ Đồng nhìn tới bối rối, Trương Khác đẩy cốc coca cho cô:
- Đúng giờ thật, còn ba phút nữa là 9 giờ.
- Đạp xe tới nên tính được thời gian, chị Vãn Tình và Tiểu Khác tới lâu rồi phải không?
- Cũng chỉ mới tới một lúc.
Từ lúc Hứa Tư vào cửa, Tạ Vãn Tình vẫn luôn quan sát cô, Hứa Tư đẹp tới mức làm người ta đô kỵ, cứ nhìn Chỉ Đồng là biết, ánh mắt trẻ con không biết lừa người.
Tạ Vãn Tình quay đầu sang nhìn Trương Khác, thấy y không lộ vẻ gì khác thường với Hứa Tư, thầm nghĩ :"Tiểu Khác tâm trí thành thục hơn cả người trưởng thành bình thường, chỉ e bị cô gái này mê hoặc."
- Tiểu Khác không nói là em, chị thấy em giật cả mình, hôm kia em mới về Hải Châu phải không?
Hứa Tư nghe cô nói Tiểu Khác trước đó không nhắc tới mình, nhưng Tạ Vãn Tình lại có vẻ rất hiểu chuyện của mình, hỏi:
- Chị Vãn Tình biết em?
- Ông nội của Chỉ Đồng là cán bộ trên tỉnh, chị biết chuyện của em, có điều đây là lần đầu thấy em.
Hứa Tư trước sau chỉ tiếp xúc với nhân viên tổ chuyên án, không biết Từ Học Bình đích thân thẩm tra xử lý vụ án này, nên không đoán ra thân phận Tạ Vãn Tình.
- Công ty của chị có một văn phòng ở Hải Châu, vốn chị muốn đóng cửa, về sau cảm thấy giữ lại một chút ở Hải Châu cũng tốt, vừa vặn Tiểu Khác tiến cử em.
Tạ Vãn Tình lấy từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho Hứa Tư.
- Chị Vãn Tình đồng ý với em rồi à?
Tạ Vãn Tình thấy dáng vẻ vui mừng của Trương Khác, đưa tay ra xoa đầu y:
- Thật không biết trong đầu em nghĩ cái gì.
Lại nghĩ động tác này ở trước mắt Hứa Tư khả năng có chút ám muội, lại rụt tay về, nghiêm túc nói:
- Muốn có thực tiễn xã hội cũng được, hoặc muốn thực hiện mong muốn trong đầu cũng được, chị Vãn Tình có thể giúp em lần này, nhưng không được ảnh hưởng tới học tập, nếu không thể ăn nói với ba mẹ em.
- Đảm bảo không ảnh hưởng tới học tập.
Trương Khác gật đầu lia lịa.
Hứa Tư nhìn danh thiếp in "Công ty cổ phần hữu hạn mậu dịch Hải Dụ", ngẩng đầu lên, thấy người phụ nữ trước mắt nhìn qua chưa tới 30, không ngờ lại là tổng giám đốc công ty.
Rõ ràng Trương Khác giúp mình giới thiệu việc làm, nhưng Tạ Vãn Tình lại nghiêm túc giao việc Trương Khác, lòng Hứa Tư có chút hoang mang.
Tạ Vãn Tình nhận ra Hứa Tư nghi hoặc, liền nói:
- Tiểu Khác có chút ý tưởng, muốn thực hiện nó, chị tạm thời giữ lại văn phòng để giúp Tiểu Khác thực hiện mộng tưởng của mình. Ngoài ra còn muốn nhờ em giúp đỡ, đừng để Tiểu Khác quá phân tâm, lỡ dở học tập.
Thấy Hứa Tư ngạc nhiên, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, công ty ở Hải Châu còn có chút nghiệp vụ vụn vặt cần em xử lý, chị sẽ trả lương bằng với nhân viên chính thức.
Lúc này Hứa Tư hiển nhiên chưa tiêu hóa được lời của Tạ Vãn Tình.
Thấy Trương Khác có thể xoay Hứa Tư như chong chóng, Tạ Vãn Tình lại trở nên yên tâm, hiện giờ cô cũng rất muốn biết trong đầu Trương Khác tính toán gì:
- Em muốn lợi dụng nguồn lực của công ty Hải Dụ, chắc không phải chỉ vì thứ chúng ta vừa nói chứ.
- Rất nhiều chuyện khó mà nói trước được sẽ phát triển thế nào, em không thể nói tỉ mỉ. Hải Châu có nhà máy giấy Tân Quang, chị Vãn Tình đã nghe nói tới chưa?
Trương Khác thẳng thắn nói:
- Chị không hiểu tình hình ở Hải Châu, trước kia lại chẳng quan tâm tới chuyện của công ty, nên ở phương diện này rất ngốc, dâng dần dần cải thiện đây.
Trương Khác thấy chị Vãn Tình không biết mối liên quan giữa nhà máy này và cái chết của chồng mình, liền không muốn giải thích thêm, tránh cô sinh ra suy nghĩ khác:
- Lúc này giải thích cũng không rõ, nhiều chuyện phải đi thương lượng đã, cần danh nghĩa của công ty chị, khi cần thiết, thậm chí còn cần chị Vãn Tình ra mặt ủng hộ, bọn em sẽ nỗ lực đẩy mạnh công tác giai đoạn tiền kỳ, tới lúc đó sẽ cho chị nhìn thấy thành quả của bọn em.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Nhân viên phái trú ở văn phòng công ty Hải Dụ ở Hải Châu đã rút về hết, may mắn địa điểm làm việc còn kỳ hạn cho thuê hai tháng nữa, trang thiết bị của văn phòng chưa tháo rỡ đi, còn giữ lại mấy cái bạn làm việc, điện thoại ..v...v..v..
Trừ những cái đó ra chẳng còn gì nữa, đương nhiên có thể giương tấm biển Cty Hải Dụ lên để làm việc mới là điều Trương Khác coi trọng nhất.
Văn phòng được đặt ở tầng 12 của tòa nhà Tân Hoa Phong, rộng hơn 100 mét vuông, đi vào cửa là phòng làm việc của nhân viên, dùng kính hoa chia ra 12 vị trí làm việc, bên trong có phòng họp, phòng tiếp khách, phòng giám đốc.
Mặt đất tích đầy bụi bặm, nhìn tình hình này sau tai nạn, nhân viên ở đây liền dần dần rút lui, giấy tờ văn kiện rơi xuống đất chẳng ai nhặt.
Hứa Tư cho tới tận bây giờ vẫn chưa nắm rõ tình hình, hỏi Trương Khác:
- Chuyện này rốt cuộc là sao, tôi vẫn chẳng hiểu gì cả.
- Hôm qua em muốn chị giao ba năm cuộc đời cho em không phải là thuận miệng nói đâu.
Trương Khác nghiêm chỉnh nói:
- Nhưng chuyện này là thế nào? Cảm giác như cậu và chị Vãn Tình đang đùa vậy, tôi phải làm gì ...
- Chị Hứa Tư, đây không phải trò đùa.
Trương Khác biết Hứa Tư lo lắng cái gì, vì để cô có thể ra được, trong nhà đã phải vay nợ tới hai ba chục vạn, vào những năm 90, số tiền này đủ ép cho người ta không thở nổi:
- Em mong chị giúp em ba năm, em rất nghiêm túc, chị giúp em ba năm, 12 vạn kia không cần nhắc tới nữa.
- Giúp là giúp, vay là vay, hai chuyện khác nhau, nhưng câu không nói, tôi giúp cậu thế nào.
Hứa Tư lắc đầu:
- Thì ra trước đó dù nói gì với chị, chị cũng chẳng để trong lòng.
Trương Khác thở dài, kéo một cái ghế tới, thấy đầy bụi, liền tới ngồi trên cửa sổ:
- Hôm qua em nói với chị chuyện nhà máy giấy Tân Quang, chị còn nhớ không?
- Cậu bảo tôi thu thập tư liệu của nó, cậu chuẩn bị làm gì?
- Chuyện này tạm thời không vội nói với chị.
Trương Khác vẫy tay gọi Hứa Tư, Hứa Tư cung ngồi dựa vào cửa sổ, chiếc quần jean bị kéo căng bó chặt lấy cặp đùi tròn khỏe khoắn:
- Cha Chỉ Đồng gặp tai nạn ở Hải Châu, nên chị Vãn Tình muốn rút nghiệp vụ ở bên này, ông nội Chỉ Đồng kỳ thực là bí thư chính pháp ủy Từ Học Bình chủ quản vụ án Đinh Hương Sơn.
Miệng Hứa Tư há hốc, không tin nổi:
- Tổ chuyên án không khởi tố tôi là do ...
Cô thấy cổ họng mình khô khốc:
- Vì sao ông ấy giúp tôi?
Trong việc này có ảnh hưởng của Từ Học Bình, nhưng quan trọng nhất là tổ chuyên án tin vào lời khai của Trương Khác.
Trương Khác đương nhiên không nói thật:
- Vấn đề của chị không nghiêm trọng, em xin với bác Từ vài câu. Em đã nói không để chị bị tổn thương nữa, đương nhiên không phải chỉ nói cho có.
Lời này trước kia Trương Khác đã nói, Hứa Tư có lẽ có chút cảm động, cũng chỉ có chút xíu thôi, cô chưa từng nghĩa tới một thiếu niên 16 tuổi có thể bảo vệ gì được cho mình. Lúc này cô lại có chút bối rối, thầm nghĩ tin y cũng chẳng sao.
Trương Khác tiếp tục nói:
- Khi tai nạn Chỉ Đồng cũng có mặt nên bị hoảng sợ, tới giờ cũng không chịu nói chuyện ...
Trương Khác không nói mình cứu Chỉ Đồng, nói nhiều sẽ tạo tạo thành cảm giác dựa ơn đòi hỏi.
- Vậy tai nạn kia có liên quan kia có liên quan gì tới thu thập tài liệu nhà máy giấy.
- Thì nó chính là tai nạn do công nhân nhà máy giấy đi kiến nghị dẫn tới thiếu cảnh sát em nói hôm qua đó. À, đương nhiên thu thập tài liệu không phải vì truy cứu trách nhiệm. Nhiều nhân tố hợp lại tạo ra tai nạn đó, chẳng có gì để truy cứu, chỉ đơn thuần là thu thập tài liệu mà thôi, đương nhiên cũng không cần quá gấp, dù sao hiện giờ chúng ta chưa có thời gian đi làm chuyện đó.
Trương Khác nhìn quanh rồi đổi chủ đề:
- Chị nhìn xem chỗ này trống không, gần như chẳng còn cái gì, hai tháng sau còn phải trả tiền thuê phong, nhưng bản thân công ty Hải Du đã là nguồn tài nguyên rồi, em hi vọng có thể tận dụng nó, cũng để giúp chị Hứa Tư mau chóng trả số tiền nợ người ta..
- Nhưng...
Nghĩ tới vấn đề thực tế, Hứa Tư lại bắt đầu lo lắng.
- Không nhưng gì cả, chị lấy đâu ra lắm nhưng thế.
Trương Khác cắt ngang lời Hứa Tư:
- Tất cả phải bắt đầu từ đầu, trương tiên là quét dọn nơi này, sau đó là tuyển vài nhân viên ...
Trương Khác móc tủi ra ba tờ tiền nhàu nhĩ:
- Trên người em chỉ có 300 đồng, túi chị có bao nhiêu?
Hứa Tư đỏ mặt, lấy từ túi sách ra mấy đồng mười tệ, giọng rất nhỏ:
- Tôi chỉ có chừng này thôi.
- Chị tới Nhật báo Hải Châu, đăng quảng cáo tuyển người, một cần vụ, một tài vụ, hai nghiệp vụ, một mẩu tin tầm trung tốn 50 đồng, 300 đồng xem ra không thể tìm được vị trí tốt rồi ...
Vẻ xấu hổ của Hứa Tư đáng yêu chết người, Trương Khác cố lắm mới không làm gì bậy bạ, nhét 300 vào trong tay Hứa Tư:
- Công việc ban đầu của chị Hứa Tư lương bao nhiêu?
- Một tháng năm sáu trăm, vậy là đủ rồi.
- Được, quảng cáo đăng đãi ngộ cần cụ 100, tài vụ 800, nghiệp vụ 100, cuối năm có thưởng..
- Cao vậy sao?
Cha Hứa Tư là công nhân kỹ thuật cao cấp, cả lương cả thương và các loại phúc lợi cộng vào mỗi tháng chưa tới 500 đồng, cuối năm được phát thưởng 1 tháng lương đã vui lắm rồi.
- Đảm bảo phải có cần vụ tốt nhất, tài vụ xuất sắc nhất, nghiệp vụ ưu tú nhất tơi đăng ký, không có đãi ngộ tốt thì sao được?
Trương Khác biết trong lòng Hứa Tư có rất nhiều nghi vấn, cứ giục cô mau đi đăng quảng cáo.
Hứa Tư đầy một bụng hoang mang, trừ vài cái bàn làm việc ra chẳng có thứ gì, không có tài chính lưu động, cũng chẳng có nghiệp vụ để làm, vậy mà cứ tuyển người ta vào, lương tháng này cũng chưa biết lấy đâu ra mà trả, liệu có quá khinh xuất?
Văn phòng tuy hai tháng nửa mới phải trả tiền thuê, nhưng mỗi tháng tiền điện nước cũng không phải là ít, vậy mà Trương Khác hoàn toàn không lo.
Hứa Tư thực sự rất hoải nghi cái gọi là thái độ nghiêm túc của Trương Khác, cứ mơ mơ hồ hồ bị y đẩy ra ngoài.
Tòa nhà của nhật báo Hải Châu kề sát bên cạnh, chưa tới một tiếng, Hứa Tư đã làm xong chuyện quảng cáo tuyển người, đi về phòng làm việc.
Lúc này trong văn phòng không chỉ có một mình Trương Khác, còn có hai phụ nữ đang lau kính quét sàn:
- Tránh ra một chút ...
Một người xách thùng nước từ sau lưng Hứa Tư đi tới, vắt vải trong thùng, rồi bắt đầu lau bàn làm việc.
Trương Khác đang cùng một người trung niên thấp giọng trò chuyện, nhìn thấy Hứa Tư đi vào, liền nói:
- Chị Hứa Tư, đây là giám đốc Trương của hãng in ấn Đỉnh Minh, chỉ cần về sau văn phòng có nghiệp vụ in ấn là sẽ giao cho họ, giám đốc Trương đồng ý in miễn phí cho chúng ta hai bộ danh thiếp thử hiệu quả ... Giám đốc Trương, đây là chị Hứa Tư, giám đốc văn phòng công ty Hải Dụ tại Hải Châu.
Giám đốc Trương thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hứa Tư, ngẩn ra mất một lúc mới luống cuống móc trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. Lúc này người lau bàn đi tới, Trương Khác tiếp tục giới thiệu:
- Chị Hứa Tư, đây là tổ trưởng Chu của dịch vụ Phú Dân, tổ trưởng Chu đồng ý lần này dọn dẹp miễn phí, nếu chị hài lòng, hi vọng mỗi tuần quét dọn văn phòng sẽ do giao cho công ty bọn họ làm, đây là bảng giá của công ty dịch vụ Phú Dân.
Hứa Tư há mồm ra, muốn nói gì đó nhưng bị Trương Khác dùng ánh mắt ngăn lại.
Hứa Tư dù sao cũng đã đi làm từng trải rồi, nhanh chóng lấy lại bình tình, cười tươi tắn nói:
- Tổ trưởng Chu dọn dẹp xong chúng ta bàn chuyện nhé.
Rồi bảo giám đốc Trương:
- Chuyện danh thiếp mời tới phòng tôi bàn bạc.
Lấy danh thiếp Tạ Vãn Tình để lại đưa cho giám đốc Trương, rồi tiễn hắn đi, quay về thấy ba người đang vất vả dọn dẹp bên ngoài, Hứa Tư nhìn Trương chằm chằm Trương Khác, khuôn mặt non nớt, ánh mắt lại giảo hoạt, thấp giọng nói:
- Cậu lại lừa người ta tới đấy à?
- Sao chị nói là "lại"?
Trương Khác ngoẹo đầu sang, thấy Hứa Tư chỉ tay vào bản thân với vẻ tội nghiệp, bật cười:
- Chị giao in ấn cho Đỉnh Minh, dọn dẹp cho Phú Dân làm, thế còn gọi là lừa gạt sao?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief