Chương 26. Hoang sơn dã ngoại Hạ: Ngươi nói ta... rất xinh đẹp phải không?
Tác giả: Khiêu Vũ
Dịch: PhamQB
Biên dịch: binh-hoi Nguồn: Blog Quỳnh Băng
Dương Vi vẫn không nói chuyện.
Bầu không khí giữa hai người trầm mặc chốc lát, đột nhiên ta nghe thấy mấy tiếng âm thanh kỳ quái: “Cục cục cục… cục”, đang lúc hiếu kỳ thì lại nghe thấy hai tiếng “Cục… cục…”, dường như là âm thanh của nước đun sôi, của khí thể sôi sùng sục…
“Di? Tiếng gì vậy?” Ta không nhịn được liền hỏi.
“Ừm…” Dương Vi tựa hồ cũng không nhịn được, nàng tức giận nói: “Là… bụng của ta… Ta đói bụng…!”
Ta có chút buồn cười, nhưng cũng có chút xấu hổ: “Cô đói à?”
"Hừ! Nếu không ngươi nghĩ rằng nửa đêm khuya khoắt ta lái xe chạy ra ngoài là vì cái gì chứ? Bởi vì ta đói bụng, lại nghe nói nơi này các ngươi có một loại hàng quà rất ngon, mới chuẩn bị đi nếm thử."
“Quá xa xỉ a…” Ta thở dài: “Bên trong nhà bếp của khách sạn sơn hào hải vị cái gì mà không có? Sao cô còn muốn lái xe vào nội thành tìm làm gì?”
“Món ăn ngon chân chính thì trong khách sạn làm sao có thể có được?” Dương Vi thản nhiên nói: “Ta thích ăn loại súp bánh bao nhỏ, hơn nữa phải đúng là loại mà các quán ăn lề đường nấu, họ dùng bếp than ninh nhừ ăn mới ngon. Từ nhỏ ở Mỹ ta đã rất thích ăn món này ở các hàng ăn vỉa hè khu phố Tàu (Chinatown)… Các khách sạn lớn họ nấu nướng căn bản là không có hương vị, không hợp với khẩu vị của ta!”
Ta không nói gì.
Quả đúng là dân nhà giàu chơi ngông a!
Nửa đêm nửa hôm đùng đùng lái một chiếc xe thể thao cao cấp đắt tiền ra ngoài, chỉ vì muốn ăn món ăn bình dân ở quán vỉa hè: một bát súp nấu bánh bao nhỏ?
Xem ra những người thừa tiền có những sở thích hoặc sự thưởng thức thật là kỳ quái khó nói a…
Trầm tư một lúc, Dương Vi lại hỏi: “Còn ngươi làm sao đêm nay lại xuống dưới khách sạn làm gì? Tại sao một mình ngồi bên đài phun nước ngắm sao trời?”
Ta cười: “Nói thật nhé, cô thực sự rất là may mắn mới gặp ta ở bên dưới khách sạn đêm nay. Nếu không thì lấy đâu ra một người cùng ngã lăn quay xuống núi với cô như bây giờ?”
Dương Vi cười: "Ta đã nói một lần cám ơn rồi mà!"
“Hắc… Cô là người giàu có như vậy, ta có chủ ý hay hơn hết là cô tặng cho ta một tờ chi phiếu khống chưa điền số tiền thì mới là tương đối biểu lộ thành ý của cô đấy!”
“Ngươi muốn tiền à?” Dương Vi đột nhiên ngồi thẳng người lên kinh ngạc liếc ta một cái, cứ như là nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Ngươi là tâm phúc của Diệp Hoan tiên sinh cơ mà, sao ngươi lại thiếu tiền? Anh em thủ hạ của lão ta được đối xử tốt lắm mà, ngươi lại là thuộc hạ thân tín cùng làm vụ hợp tác lớn đến như vậy thì sao lại kêu thiếu tiền?”
"Ôi......" Ta lắc đầu, nói lại lần nữa cái câu mà ta đêm nay không biết nói tới hàng mấy lần: "Ta không phải người có tiền, thật sự không phải."
“Thế ngươi là người gì, làm gì?”
“Ta là….” Ta cười khổ: “Dù sao những loại tư liệu như thế này cô cũng có thể tra ra được mà, cần gì phải hỏi ta!”
Dương Vi cười cười, nói: "Nói thêm một chút cũng tốt hơn mà!"
Ta đột nhiên giật mình: “Sao ta lại có cảm giác hình như cô cố ý trêu đùa ta, bắt ta phải nói chuyện nhiều…”
Dương Vi sắc mặt có chút cổ quái, suy nghĩ một chút rồi nàng cười nói: "Đó là bởi vì ngươi bị thương chảy máu nhiều lắm, ta sợ ngươi ngủ thiếp đi mất, mà như vậy thì dễ bất tỉnh lắm!"
"Nói hươu nói vượn!" Ta hừ một tiếng, nói: "Ta cũng không phải không biết vết thương trí mệnh là cái gì!"
Dương Vi khẽ hé đôi môi anh đào mọng đỏ…
Thượng đế a! Đột nhiên ta nhìn thấy nàng đỏ mặt! Cái cô gái lạnh lùng kiêu ngạo đi đâu mất rồi, chỉ còn lại một cô gái mặt đỏ hồng hồng!
Sau đó tựa hồ ta nghe thấy nàng thấp giọng nói một câu…
"Nơi này tối tăm quá, nếu như không ai nói chuyện với ta, ta sẽ bị sợ hãi..."
Ta ngây ngốc cả người!
Trên mặt Dương Vi hiện lên một tia ngượng ngùng, mặt dù nó biến mất rất nhanh, sắc mặt nàng cũng trong nháy mắt khôi phục lại vẻ lãnh đạm kiêu kỳ, thế nhưng ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Từ lúc đầu nàng đã là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, giờ phút này với ánh mắt ôn nhu nồng nàn như thế, quả nhiên là mỹ lệ động lòng người!
Ta cơ hồ không tự chủ được, vô thức thuận miệng nói: “Đáng tiếc!... Thật đáng tiếc a…!”
"Cái gì?"
"Dương Vi, cô đẹp lắm...... Nếu như cô cứ tự nhiên mà có thể dịu dàng ôn nhu mềm yếu thêm một chút, thì chắc chắn mị lực của cô sẽ tăng lên rất nhiều!”
Dương Vi trên mặt hiện lên một tia nộ khí, lập tức sắc mặt trầm xuống, nàng tức giận cắn răng nói: "Im miệng đi! Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!"
Dừng một chút, đang lúc ta cảm thấy cụt hứng thì đột nhiên nghe thấy nàng nói với một âm sắc rất thấp, nhẹ như hơi thở: “Ngươi… Ngươi vừa rồi nói cái gì? Ta… rất đẹp phải không?”
"Ôi......!" Ta thở dài: "Ai mà nói cô không xinh đẹp ...... Trừ phi hắn là đồ mắt mù!”
Dương Vi trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, sóng mắt long lanh dường như càng ôn nhu thêm vài phần, có điều lập tức lại thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, nàng cả giận nói: "Ta xinh đẹp hay không xinh đẹp, cũng không phải là chuyện của ngươi!"
Nói xong nàng đẩy mạnh ta một cái, ta đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã ra đất, cánh tay trái bị động mạnh làm cho ta không nhịn được phải rên hừ hừ.
Chẳng qua lần này Dương Vi không thèm để ý đến, cũng không ngó qua lấy một cái, cứ mặc kệ cho ta nằm trên mặt đất. Ta trấn tĩnh một chút rồi chống quyền xuống đất đỡ thân mình ngồi dậy, ngửa người ra dựa vào vách hang, thở hổn hển mấy hơi rồi cười khổ sở: “Từ đầu năm đến giờ, ta cứ khen cô gái nào xinh đẹp thì đều bị mắng… Chẳng lẽ có người hết lần này tới lần khác đều thích bị người khác nói nghe chuyện ngược đời sao?”
Dương Vi vẫn đứng yên một chỗ, chỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng: “Đủ rồi đấy!”
Hai người chúng ta lại chìm vào yên lặng, ta chỉ cảm thấy cô gái này có chút cổ quái, không thể nắm bắt đoán định được tính tình.
Một lát sau đột nhiên nghe thấy nàng thấp giọng gọi ta một tiếng: "Trần Dương?"
Ta không lên tiếng trả lờ, nàng lại thấp giọng gọi tiếp.
"Ừm?"
“Ngươi không định ngủ đấy chứ?” Ngữ khí của nàng tựa hồ rất nhẹ nhàng: “Ngươi nói chuyện gì đi mà!”
Ta có chút không vui: “Nói cái gì chứ?”
Chỉ qua chuyện này có thể thấy nàng ta trở mặt như trở bàn tay!
Vừa rồi bắt ta câm miệng, bây giờ lại mời ta nói chuyện!
“Ngươi kể về chuyện ngươi học và luyện tập công phu như thế nào đi? Hoặc nói chuyện gì cũng được!” Dương Vi thở dài, mặc dù ngữ khí của nàng vẫn lãnh đạm, nhưng nghe chừng đã có phần nhiều ý vị thỉnh cầu: “Ta không thích ở cái nơi tối tăm lạnh lẽo thế này mà chỉ cảm thấy có mỗi một mình, ta thấy không được tự nhiên cho lắm.”
“Chuyện học công phu thì đâu có gì hấp dẫn!” Ta thở dài: “Bây giờ là cái thời đại nào, cho dù công phu võ thuật có cao siêu đến đâu cũng không hơn một khẩu súng tốt.”
Thế nhưng khi ta nói tới đây, đột nhiên ta bật cười, đầu tiên còn nhỏ giọng khùng khục, về sau không nhịn được cười ầm lên, mấy vết thương bị động làm ta lại thấy đau đớn nhưng không ngăn được cơn buồn cười.
"Ngươi cười cái gì?"
“Ta….” Ta hít vào một hơi thật sâu: “Nói tới chuyện luyện võ công, ta đột nhiên nhớ tới chuyện này. Cứ như chuyện hai chúng ta ngã xuống… nếu như giống chuyện trọng sinh xuyên việt… Hắc hắc… Nếu khi chúng ta rơi xuống đột nhiên phát hiện có một quyển bí kíp võ công, thế là chúng ta giống hệt như chuyện kiếm hiệp thời xưa rồi còn gì. Hoặc khi chúng ta ngã xuống, ta có kỳ duyên gặp gỡ một vị tiên phong đạo cốt như là thần tiên gì đó, như vậy sẽ có kịch bản người tu chân rồi… Hoặc khi chúng ta rơi xuống không cẩn thận xuyên qua lỗ hổng thời gian mà trở về thời cổ đại hay là thế giới ma pháp dị giới, thế là có ngay kịch bản xuyên việt… Còn thêm nữa hoặc khi rơi xuống chúng ta lọt vào một di tích thần bí của người ngoài hành tinh, thế là có luôn kịch bản khoa huyễn… Hay là khi rơi xuống, đón chờ chúng ta là cả một mảng loạn thạch đá tảng…”
Quả nhiên Dương Vi bị mắc lừa: “Thế thì thành kịch bản gì?”
Ta thở dài, cố nhịn cười: “Thì… chúng ta cứ như vậy mà treo người lên các mỏm đá nhọn hoắt chứ thành cái gì nữa…?”
Dương Vi sửng sốt một chút, rồi lập tức khuôn mặt giãn ra, nàng nở nụ cười thật tươi.
Ngừng một chút, nàng lườm ta một cái, ngữ khí cũng hàm chứa sự vui vẻ: “Trần Dương, thật không nghĩ ra là anh cũng còn có thể kể chuyện cười!”
Ta cười cười: “Chuyện tiếu hài thì đương nhiên ta biết nhiều lắm… Chỉ có điều cô cứ thần tình lãnh đạm như thế, vừa rồi chúng ta nói chuyện phiếm, cô cứ có bộ dáng cao ngạo kiêu kỳ, có chút khó gần gũi…”
Dương Vi gật đầu, tựa hồ suy nghĩ về lời ta nói, rồi nàng dùng một loại ngữ khí có vẻ nghiêm trọng nói khẽ: “Anh kể thêm chuyện cười gì nữa đi, bây giờ ta rất muốn nghe!”
Kể thêm nữa ư?
Nói thật chứ kể chuyện cười không phải là sở trường của ta, ta cũng không phải biết nhiều chuyện tiếu hài có thể chọc cười cô gái, càng không phải là loại đàn ông thớ lợ tán dẻo lời ngon tiếng ngọt.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng ta cũng nhớ ra một câu chuyện cười, kể về “tiểu thư” (mỹ danh chỉ gái mại dâm)… Không hề kỳ lạ chút nào, liên quan tới hoàn cảnh công việc của ta thì không thiếu những câu chuyện cười về cái ngành nghề kinh doanh xác thịt này.
Ho khan một tiếng, ta trầm giọng cười nói: “Có câu chuyện xưa như thế này… Có một lần, cảnh sát đi vây ráp bắt được một cô ‘tiểu thư’, ta nói đây là kỹ nữ đó, cô có biết không? Trong quốc nội đều xưng hô như vậy… Cảnh sát bắt giữ được vị ‘tiểu thư’ này, cô ta nằng nặc phản đối một mực không nhận mình là gái mại dâm! Cô ấy cãi: Ta chỉ là đem cái bao cao su (comdoms) trị giá mười đồng bán cho khách làng chơi lấy hai trăm đồng… Nhiều nhất thì cô ta chỉ nhận tội lừa đảo nâng cao giá cả mà thôi! Cảnh sát lại hỏi cung thêm: Vậy khi đương sự cùng khách nhân ở trên giường thì làm cái chuyện gì? Cô ‘tiểu thư’ cây ngay không sợ chết đứng ấy trả lời đanh thép: Đây là ta dạy người khách cách sử dụng cái bao như thế nào! Thuộc về dịch vụ sau bán hàng!!!”
Lời người dịch: Từ bây giờ tôi sẽ dịch bộ này ở Blog của tôi, và chỉ hoan nghênh những website tôn trọng công sức của tôi mà lấy về!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của binh-hoi
Chương 27. Là nàng? Hay không phải là nàng? Thượng: Anh không thích hợp làm gangster đâu!
Tác giả: Khiêu Vũ
Dịch: PhamQB
Biên dịch: binh-hoi Nguồn: Blog Quỳnh Băng
Ta không nhớ rõ ta đã kể bao nhiêu câu chuyện cười. Kể ra thì ta cũng đâu phải là cao thủ kể chuyện tiếu lâm, chỉ là bởi vì ta xuất thân ở Hộp đêm, một môi trường kinh doanh phức tạp, hàng ngày phải nghe biết bao nhiêu câu chuyện buồn cười mà phần lớn là liên quan tới “Sắc dục”. Có câu chuyện thì bóng gió kiêng kỵ một chút, nhưng cũng có nhiều câu chuyện thô bỉ không chịu nổi.
Từng câu chuyện được ta kể lại, Dương Vi chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại vô thức tủm tỉm cười. Chỉ là nụ cười nở nhẹ trên môi, dường như ngẫu nhiên nghe lọt vào tai, mặc dù nhiều khi ta cố tình chọc cười thế nhưng hết lần này tới lần khác, nghe hết chuyện hài này cho tới chuyện cười khác, nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt trầm buồn. Nói như thế nào nhỉ, là nàng tỏ ra rất biết kiềm chế, rất lý trí.
Kể chuyện một thôi một hồi, ta dần dần uể oải mệt mỏi, trong tình trạng chịu nhiều thương tích, lại qua một đêm không ngủ, tinh thần không khỏi có chút bất ổn. Hai người chúng ta thân thể gần sát bên nhau, Dương Vi đột nhiên thở dài, thấp giọng nói: “Cám ơn anh, thật lâu rồi ta không được cười nhiều như thế!”
“Hả?” Ta không hiểu ý tứ của nàng.
Trên mặt nàng vẫn một vẻ lạnh lùng, cười: “Anh chưa nghe rõ à? Là chưa từng có người nào ở bên cạnh ta mà làm cho ta vui vẻ như thế này.”
“Tại sao?” Ta thật là khó hiểu: “Cô là một cô gái xinh đẹp trẻ trung như thế này, lẽ đương nhiên là phải có rất nhiều chàng trai tranh nhau theo đuổi cô, nịnh hót tôn thờ cô, lại còn giở thủ đoạn lấy lòng cô để làm cho cô vui vẻ mới đúng chứ?”
Dương Vi lắc đầu: “Anh không hiểu rồi, những người bên cạnh ta khi nói chuyện với ta đều rất… rất sợ hãi ta, chưa từng có ai dám kể những câu chuyện như thế này!” Nàng đột nhiên cười to: “Về phần những câu chuyện cười có dính dáng đến… tình dục như thế này, thú thực là ta đã từng xem qua, thế nhưng chưa từng có người dám ở trước mặt ta mà kể sinh động như thật thế này.”
Người bên cạnh nàng sợ nàng?
Tâm lý chấn động, đột nhiên ta tỉnh ngộ, chuyện này đúng là sự thật!
Là do thân phận, địa vị của Dương Vi! Nàng xuất thân từ một đại Gia tộc ở Las Vegas, Florida, Mỹ quốc kinh doanh sự nghiệp cờ bạc, tất nhiên Gia tộc này cùng với giới xã hội đen có hàng ngàn vạn đường dây mối nhợ liên hệ! Nhìn bộ dáng của nàng, có lẽ ngày thường nàng đúng là một thiên kim tiểu thư lạnh lùng, kiêu hãnh, nghiêm trang, sợ rằng thật sự chưa từng có một ai ở trước mặt nàng mà dám “làm càn”.
Nghĩ tới đây, ta lại nhận thấy được Dương Vi nhìn ta với ánh mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều, nàng đột nhiên cười cười, thấp giọng nói: "Trần Dương, anh là cái đồ gia hỏa rất đáng yêu...... Còn có điều này nữa, khi anh kể những câu chuyện hài thật sự rất là thú vị!”
Dừng một chút, trong ánh mắt của nàng lộ ra vài tia ngần ngại chần chừ, chẳng qua sau đó dường như nàng đã quyết tâm nói ra một sự kiện trọng đại: “Trần Dương, anh…”
“Ta làm sao?”
“Sau này anh không nên đi theo Diệp Hoan làm những phi vụ lớn quan trọng nữa!” Nàng thở dài: “Anh không thích hợp với giới gangster chúng ta đâu!”
Ta hơi đổi sắc mặt, ngữ khí lạnh xuống: "Ta là người của Hoan ca, huynh ấy để cho ta làm cái gì, thì ta sẽ làm cái đó!"
Ánh mắt của Dương Vi đọng lại trên gương mặt ta trong chốc lát, sau đó biểu lộ ra chút phức tạp khó lường, nàng nghiêng đầu đi thấp giọng nói: “Anh là một người thông minh, ta có thể nhận ra là Diệp Hoan tiên sinh tất nhiên rất coi trọng anh… Thế nhưng chính là ta nhận ra được anh còn là một người có lòng dạ chưa đủ tàn nhẫn khát máu, trong ánh mắt của anh vẫn toát ra một vẻ thiện lương gì đó… Bây giờ còn rất nhiều sự tình anh chưa hiểu rõ. Chúng ta là gangster, tôn chỉ là nếu người khác không ăn chúng ta thì chúng ta cũng nuốt sống bọn họ… Mặc dù anh rất thông minh, nhưng những người như anh sớm muộn cũng sẽ bị làm hại.”
"Cô nói ta là người mềm lòng ư?" Ta nhịn không được cười lạnh hai tiếng.
Dương Vi cười cười, không cùng ta tranh luận nữa, chỉ là nàng cứ nhìn ta với một loại ánh mắt kỳ lạ, làm cho lòng ta có chút không thoải mái, dường như mang theo vài phần mùi vị cổ quái.
Cuối cùng, tinh thần của ta dần dần mất tỉnh táo, lúc bắt đầu khi mí mắt muốn sụp xuống còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, sau rồi chỉ cảm thấy mí mắt của mình nặng tựa ngàn cân, rồi chậm rãi khép lại, chỉ trong chốc lát ta trầm lặng ngủ thiếp đi…
Dường như trong giấc ngủ ta gặp ác mộng… Trong mộng ta và Dương Vi hai người dựa sát vào nhau, rồi cùng rét lạnh mà phát run lẩy bẩy, đột nhiên ta cảm thấy Dương Vi bên cạnh biến mất không thấy tăm tích, ta muốn hét lên mà không thành tiếng… Thế rồi đột nhiên xuất hiện cái tên trung niên đã tập kích chúng ta trên núi, đánh nhau một hồi rồi ta không phải là đối thủ của hắn, bị hắn chặt đứt một cánh tay, cuối cùng giương mắt nhìn hắn cười gian ác chĩa khẩu súng vào huyệt Thái dương mình… Bắt đầu tiếng cười của hắn nghe rất chói tai, sau lại đột nhiên biến thành tiếng cười của Dương Vi, tiếng cười của nàng dường như giống hệt lúc nàng nghe ta kể chuyện tiếu lâm…
Cuối cùng, ta tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là đầu óc choáng váng chóng mặt. Cái đầu nặng nề như được đúc bằng chì, hình như tất cả phần cơ thể dưới cái đầu đều đông đặc lại thành một cục, con ngươi trong mắt đau nhức như bị kim châm, ánh sáng chói lòa làm cho không thể mở mắt ra được, chờ sau một lúc cuối cùng mới thích ứng với ánh sáng. Lúc này ta mới phát hiện ra có người cầm đèn pin chiếu rọi vào mắt ta.
Trước mặt còn có một khuôn mặt ở rất gần, khuôn mặt này đeo khẩu trang, hình như là trang phục bác sỹ.
Trong mơ hồ, ta phảng phất nghe thấy một âm thanh hơi lớn: “Hắn tỉnh lại rồi, tốt lắm, đồng tử còn có thể chuyển động thế kia thì chính là đã tỉnh dậy rồi!”
Lập tức ánh sáng đèn pin tắt đi, các ngón tay đang vạch mí mắt của ta cũng bỏ ra. Trong miệng ta phát ra một tiếng rên rỉ: “Đừng…!”
Đầu óc ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, dường như nhìn thấy trước mặt có một người rất giống Hoan ca đang đứng đó, vừa nhìn thấy lại nhòa đi.
"Tiểu Ngũ, ngươi thế nào? Có thể nói chuyện được không?"
Ta cố gắng há đôi môi nứt nẻ sưng vều, trong miệng chỉ nói được hai chữ: “Ta… Khát…”
Sau đó, ta nhắm mắt lại, một lần nữa thiếp vào cơn ngủ say li bì.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, đầu óc bớt hẳn đau đớn, ít nhất ta thấy cũng có vài phần tỉnh táo cùng với cảm giác đã có thể khống chế những năng lực cơ bản của cơ thể…
Ta đang nằm trên một cái giường bệnh, mặc dù trên đầu còn có chút váng vất đau đớn nhưng đã khá hơn rất nhiều, ta nhẹ nhàng vặn vẹo cái cổ… Hoàn hảo, không có trở ngại gì, chỉ là có cảm giác trước ngực vẫn còn nằng nặng, vừa muốn cử động nhiều hơn thì có cảm giác muốn nôn ra.
Ta thử nâng cánh tay trái, nó đã được bó bột thạch cao, còn bên tay phải đang cắm kim của ống truyền dịch.
Ta rất an tâm, như thế này có nghĩa là chúng ta đã được cứu thoát.
Nuốt một chút nước miếng, ta cảm giác trong cổ họng khô khốc khó chịu như bị đốt lửa, môi cũng bị khô nứt, không nhịn được ta phát ra một tiếng rên nhẹ.
Tiếng rên này vừa phát ra lập tức làm kinh động người bên cạnh.
“Ông tỉnh rồi à?” Một thanh âm rất nhẹ nhàng êm tai của con gái vang lên, con ngươi ta chuyển động lên hướng đầu giường phía bên phải nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mảnh mai ngồi đó, vừa thấy ta tỉnh lại thì vẻ mặt ngập tràn vui sướng. Nàng ta mặc một chiếc áo choàng y tế, hình như là y tá, thế nhưng trang phục của nàng lại không phải màu trắng mà là màu xanh lam.
Ta khẽ mấp máy môi, nàng lập tức cúi sát xuống người ta hỏi lại: “Ông muốn nói cái gì? Ông cảm thấy thế nào?”
"Ta khát nước." Ta hít vào một hơi, trên mặt miễn cưỡng tìm cách ra vẻ tươi cười: "Ta muốn uống nước."
Cô gái này lập tức xoay người cầm tới một chai nước, nhưng không để cho ta uống, mà nàng cầm lấy một cái que tre quấn bông, cẩn thận nhúng vào chai nước rồi gượng nhẹ lăn đều đều thấm ướt trên đôi môi ta, giọng nói êm ái lại phát ra: “Bây giờ ông chưa thể uống nước ngay được, cần thiết nhất vẫn là nghỉ ngơi đi đã.”
Ta có cảm giác trên môi có chút ướt át, lập tức dồn sức cố mút lấy cái que bông thấm nước, đáng tiếc chỉ có rất ít nước ở cái que ấy, căn bản không đủ để cho ta giải khát, ta lại càng cồn cào khát nước hơn, không kìm được thấp giọng nói: “Ta muốn uống nước!”
"Không được." Cô gái hộ lý trả lời ôn nhu mà kiên quyết: "Ta đi gọi bác sỹ đến."
Chỉ trong chốc lát, cô gái đã dẫn theo một vị bác sỹ, cùng đi còn có Kim Hà.
Bác sỹ cầm lấy chiếc đèn pin tới cạnh người ta, vạch mí mắt ra rồi chiếu vào kiểm tra, vừa cẩn thận hỏi ta có cảm giác khác lạ gì không. Ta nói cho viên bác sỹ ấy biết ta rất khát nước, hơn nữa đầu vẫn còn rất đau, trong người cồn cào chỉ muốn nôn ọe ra...
.
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của binh-hoi
Chương 27. Là nàng? Hay không phải là nàng?
Hạ: Dấu son môi
Tác giả: Khiêu Vũ
Dịch: PhamQB
Biên dịch: binh-hoi
Nguồn: Blog Quỳnh Băng
Chân thành cám ơn các bạn Mạnh Thường Quân đã tài trợ cho chúng tôi tiếp tục hoàn thiện bộ truyện đặc sắc này!
"Không có sự tình gì nghiêm trọng!” Bác sỹ gật đầu, quay lại nhìn Kim Hà: “Bệnh nhân không có gì trở ngại đâu, bây giờ đầu óc choáng váng, tim đập nhanh và muốn nôn mửa đều là cảm giác xuất hiện sau khi não bộ bị chấn thương, cứ nghỉ ngơi đầy đủ là tốt rồi. Còn những vết ngoại thương trên người thì cũng không có gì đáng lo lắng cả, cứ tập trung vào việc an dưỡng một thời gian đi!”
Ta muốn phản đối một chút, cố cất âm thanh khàn khàn yêu cầu: “Ta muốn uống nước!”
Bác sỹ quan sát ta một lúc rồi quay sang hộ lý ra lệnh: “Có thể cho uống chút ít xi-rô nho, nhưng đừng cho uống nhiều quá!” Sau đó ra ngoài phòng bệnh rời đi.
Cô hộ lý cũng đi ra ngoài chuẩn bị nước uống cho ta, trong phòng chỉ còn lại ta và Kim Hà, rốt cục hắn cũng đi tới bên cạnh, ngồi xuống rồi nghiêm mặt nói: "Tiểu Ngũ, cảm giác thế nào?"
"Hoàn hảo!" Ta miễn cưỡng cười cười: "Ta không có việc gì đâu."
“Ừ, thế thì tốt!” Kim Hà gật đầu, sắc mặt không biểu cảm: “Là do ta và thuộc hạ của Dương Vi cùng nhau đi tìm kiếm hai người, may mắn phát hiện thấy. Bây giờ ngươi đem tất cả sự tình đã xảy ra kể lại cho ta nghe một lần, nhớ là thật kỹ lưỡng, đừng bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.”
Ta thở dài, đem mọi sự tình diễn biến ra chậm rãi kể lại lần lượt, vừa thuật vừa nhớ lại. Kim Hà không ngắt lời, lặng yên chăm chú nghe ta kể hết, sắc mặt dần dần có chút âm trầm. Ta không nhịn được thấp giọng kết luận: “Kim Hà huynh, ta có cảm giác sự tình này có chút cổ quái kỳ lạ…!”
“Ừ…!” Hắn gật đầu: “Ngươi có cảm giác gì?"
“Ta không biết, bây giờ nhất thời ta cứ có cảm giác quay cuồng mơ hồ. Đau đầu thật là tệ hại!” Ta cười khổ: “Có điều, đối phương rõ ràng là truy theo hành tung của chúng ta sau đó tập kích. Hơn nữa trong bọn có một tên trung niên dường như là thủ lĩnh có công phu cũng không tệ, nghe chừng so với ta cũng không kém là bao. Ta cảm giác những người này không giống như là từ Mỹ quốc tới…”. Sau đó ta cẩn thận đem hết những bộ dáng cùng trang phục của bọn người tập kích tả lại tỉ mỉ một lần nữa, cũng tường thuật lại cuộc song đấu với tên trung niên gia hỏa kia, ta đặc biệt nhấn mạnh rằng tên già đó rất am hiểu công phu Cầm Nã thủ pháp.
Trong ánh mắt Kim Hà chợt lóe lên một tia tinh quang, sau đó nhìn ta: “Tiểu Ngũ, ngươi… Ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi, Hoan ca nhắn ta bảo với ngươi, tất cả chuyện này để cho hắn xử lý.”
Hắn đã đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên xoay người, nhìn ta soi mói, dùng một loại ngữ khí rất kỳ lạ nói:" Hoan ca rất kỳ quái, như thế nào mà trong buổi đêm tối ngươi lại cùng với cô gái Dương Vi này ở cùng một chỗ với nhau?"
“Ngẫu nhiên mà thôi!” Ta thấp giọng: “Ta đi dạo đêm, tấu xảo làm sao lại gặp nàng ta đấy chứ.”
Kim Hà trầm giọng: “Thôi được, mặc kệ là lý do gì, may là có ngươi nên mới cứu nàng ta một mạng… Sự tình này ta sẽ đi tra xét rõ ràng. Ngươi… trước hết cứ an tâm nghỉ ngơi, có nhu cầu gì cứ nói với hộ lý, đây là người do ta thuê tới với giá cao, cô ta sẽ phải chiếu cố tốt cho ngươi.”
Nói xong, Kim Hà xoay người chuẩn bị đi, ta không kìm chế được khẽ gọi: “Kim Hà huynh…!”
"Cái gì?"
“Ta…” Ta cẩn trọng nói: “Ta nghe Dương Vi nói qua, nàng hoài nghi chính người bên chúng ta làm ra cái trò này… Nàng nói, trong nội bộ tổ chức của Hoan ca hình như có người phản đối vụ làm ăn này, cho nên mới…”
“Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều!” Kim Hà ngắt lời, ngăn không cho ta nói tiếp: “Chuyện này bây giờ cũng không phải là vấn đề cần ngươi lo lắng quan tâm đâu!”
Lưu lại một câu “Nghỉ ngơi cho khỏe!”, sắc mặt Kim Hà tựa hồ có chút bất thiện, vội vàng rời đi.
Kỳ thật trong lòng ta còn có một vấn đề quan trọng rất muốn hỏi hắn về Dương Vi, nàng bây giờ thế nào, bị thương có nặng không…, nhưng đáng tiếc không có hỏi qua.
Sau đó một lát, ta nghe thấy cửa phòng bệnh mở ra, một cô gái đẩy cửa đi vào, lúc đầu ta còn tưởng là cô hộ lý nên không để ý, sau nhìn kỹ lại thì hóa ra là Dương Vi!
Trên mặt nàng dán đầy băng dính, mặc một cái áo gió dài, thần sắc cố làm ra vẻ tươi tỉnh.
“Kim Hà đi rồi à?” Dương Vi tới gần giường bệnh, mỉm cười nhìn ta: “Ta chờ đến khi xe của hắn chạy đi rồi mới đi lên đây.”
Ta có chút nghi hoặc.
‘Trần Dương, ta đến từ biệt anh đây.” Dương Vi nhìn ta, trên mặt nở một nụ cười điềm đạm: “Ngày mai ta trở về Mỹ quốc rồi.”
Ta cau mày: “Tại sao cô… phải tránh né Kim Hà? Mà sao ngày mai cô đã đi về rồi?”
Dương Vi dường như lại mỉm cười, ngữ khí nàng mang theo một mùi vị ung dung lạnh nhạt: “Sự việc đã kết thúc! Phi vụ làm ăn này cũng được gia tộc ta tạm thời đình chỉ. Khi biết ta suýt nữa thì bị ám sát, gia tộc đã tức giận phi thường, đã gây cho Diệp Hoan không ít áp lực. Cũng vì lo lắng chuyện nội bộ bất ổn của tập đoàn hậu thuẫn Diệp Hoan, gia tộc ta đã quyết định tạm thời ngừng lại kế hoạch hợp tác giữa song phương. Nếu không quy kết trách nhiệm cho tình hình nội bộ bên trong của các ngươi, thậm chí còn phái người đến ám sát ta… Như vậy dưới tình huống này, gia tộc ta hoài nghi, nếu cố tình xúc tiến hợp tác, quyền lợi của chúng ta chưa chắc đã được đảm bảo.”
Dương Vi mặc dù dùng ngữ khí lành lạnh nói chuyện, nhưng khi nói xong trong đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn ta chất chứa vài nét tiếu ý.
Đột nhiên trong lòng ta dâng lên một cảm giác không thoải mái, nhìn Dương Vi cười cười đứng trước mặt, ta giật mình, cơ hồ một ý niệm hiện ra trong đầu, bật thốt lên: “Điều này không phải là quá hợp ý cô sao?”
Dương Vi yên lặng, chằm chằm nhìn ta, sau đó chậm rãi đi tới sát bên ta mỉm cười nói: “Không liên quan tới anh. Đây không phải là vấn đề làm anh phải phiền não… Trần Dương, anh không nên là cái dạng người này, anh không còn nhớ rõ lời ta từng nói hay sao? Thật ra anh rất thiện lương, mà ở trong cái vũng lầy này, lòng nhân từ của anh sẽ trở thành yếu điểm, trở thành vết thương trí mạng của anh đấy!”
Sau đó đột nhiên nàng lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Ta đi đây, sợ rằng chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa…!”
Nói xong, không đợi ta có phản hồi, Dương Vi đột nhiên khom người, nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên mặt ta, sau đó thanh thoát rời đi.
Ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đầu óc toàn một mảng tối sầm mờ mịt, trên gương mặt còn in hằn nụ hôn của nàng, trong không gian còn lảng vảng bồng bềnh mùi thơm cơ thể nàng…
Ta chỉ còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thình…
Đúng vậy, tất nhiên là nụ hôn này làm ta rung động, nhưng trong lòng ta càng thêm chấn động chính vì điều mà Dương Vi đã nói!
Nàng đi rồi! Nàng đã đi thật rồi! Về với gia tộc của nàng rồi!
Kế hoạch hợp tác bị đình chỉ!
Tất thảy những điều này chính là đã phù hợp với tâm nguyện của nàng đúng không?
Từ sau khi chúng ta bị tập kích, nàng vẫn trấn định bình tĩnh, có lúc ngẫu nhiên trên mặt lộ vẻ kinh hoàng, thế nhưng một đôi con ngươi trong sáng với ánh mắt sâu kín lạnh lùng, thủy chung vẫn thản nhiên như ánh trăng lạnh lùng… Những điều này, tới tột cùng là vì nàng có sự cam đảm xuất sắc, hay chỉ là diễn xuất của nàng, nằm trong kế hoạch của nàng! Hết thảy các sự tình đã phát sinh căn bản đều nằm trong bàn tay nàng khống chế hay sao…?
Điều này… Ôi, đàn bà…
Cô hộ lý đi vào phòng bệnh, đột nhiên ta giãy dụa ngồi dậy, cắn răng nói: “Cho ta gọi điện thoại, mau lên!”
“Không được lộn xộn, thưa ông!” Cô hộ lý chạy lại ngăn cản ta rời giường đứng lên, ta đẩy tay nàng ra, quát lớn: “Đem cho ta cái điện thoại! Nhanh lên!”
Cô hộ lý có chút bất đắc dĩ hiện lên trên mặt, ra vẻ không hài lòng, có điều tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp vẫn không chiến thắng nổi lương tâm, nàng xoay người rút từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di động đưa cho ta: “Đây là điện thoại của tôi, ông cứ sử dụng… Thế nhưng xin ông đừng rời giường nằm! Đây là mệnh lệnh của bác sĩ đấy, mắt cá chân của ông bị thương nặng, ông không thể đi lại loạn lên đâu!”
Ta gật đầu: “Cám ơn!”. Nhưng rồi khi ta vội vàng bấm số để gọi, đột nhiên ta dừng lại.
Có đúng là mình muốn thực sự gọi cho Hoan ca hay sao?
Nói cái gì bây giờ? Chả lẽ nói là mình hoài nghi hành động tập kích ám sát này là do Dương Vi và người khác cố ý cấu kết với nhau bày ra ư? Vì mục đích của họ là muốn phá hoại kế hoạch hợp tác của cả hai bên ư?
Mà ta thì có chứng cớ gì?
Mất tự chủ, trong đầu ta nhớ lại nụ cười cùng gương mặt thiên thần của Dương Vi, còn văng vẳng bên tai tiếng nói nhẹ nhàng của nàng, còn có hình ảnh chân thành sung sướng cười khúc khích khi nàng nghe ta kể chuyện tiếu lâm nữa…
Là nàng? Hay không phải nàng chủ mưu?
Ta ngây ngốc cầm điện thoại trên tay, vẫn không quyết định được là gọi hay không gọi điện…
Đúng lúc này, đột nhiên cô hộ lý đưa ra một cái khăn lông, nàng khe khẽ xoa trên mặt ta, giọng nói kỳ lạ nghẹn lại: “Trên mặt ông có dấu son môi…!”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của binh-hoi