Trương Bá Uy sắc mặt hơi đỏ lên, biết Hạng Hoa Cường đang cười hắn nhát gan sợ chết, nhưng ở trước mặt Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy cũng không tiện phát tác, sau khi phân phó thủ hạ đợi ở ngoài, thì bản thân một mình vào tiệc, ngay cả trợ thủ bên cạnh cũng không dẫn theo.
Đợi Trương Bá Uy cùng Vưu Bá khách sáo bắt chuyện xong, Hạng Hoa Cường đi thẳng vào vấn đề: "Trương lão Đại, hôm nay mời ông đến đây, ông cũng biết tôi muốn cùng ông đàm phán về cái gì, hiện tại lời khách khí cũng không cần nói, trước mặt Vưu Bá cùng Vương lão Đại thì nói cho rõ ràng thì tốt hơn".
Trương Bá Uy cười lạnh nói: "Được, tôi cũng đang muốn tìm ông nói về chuyện tại quán bar Phú Mỹ tối hôm trước, ông sao lại nói cũng không thèm nói một tiếng mà lại cho người đến chiếm chỗ của ‘Đông Thắng’ tôi, chẳng lẽ lão Đại ông dạo này tiền không đủ chi tiêu, ngay cả hạng như quán bar này cũng không buông tha?"
Hạng Hoa Cường cười nói: "Chúng ta đều là người có tuổi, tôi cũng sớm đã chuẩn bị học theo Vưu Bá về hưu ở nhà dưỡng lão, chuyện ở xã đoàn rất ít khi hỏi tới, đều là chuyện của những người trẻ tuổi, không giống như Trương lão Đại ông già mà vẫn tráng kiện, đều tự thân làm việc…" Rồi lại trầm mặt xuống nói tiếp: "Nhưng Dã thú là thủ hạ của ông lại quá dáng, dám bắt cháu gái của tôi, chúng ta chuyện trên giang hồ là chuyện giang hồ, Trương lão Đại nếu xem Hạng mỗ ta không vừa mắt, thì trực tiếp tìm đến ta, nếu liên lụy đến người nhà của Hạng mỗ, thì đừng trách ta không khách khí…"
Trương Bá Uy "hừ" một tiếng nói: "Buồn cười, Mã Sĩ Kiệt chiếm chỗ của ta, ông liền nói là chuyện của người trẻ tuổi, vậy chuyện của Dã thú ông sao lại tìm đến tôi chất vấn? Tôi cũng sớm nên học theo Vưu Bá cùng Hạng lão Đại, về hưu giữ nhà, mặc kệ mấy cái này… Hừ hừ…"
Vưu Bá vội lên tiếng: "Được rồi… được rồi… hai vị lão Đại hiện tại đều là người có thân phận có địa vị, có chuyện thì nói chuyện, có việc thì nói việc, không nên đả thương tới hòa khí. Một khi đã để mắt tới lão già như tôi, mời tôi đến đây, vậy trước hết nghe tôi nói vài câu có được không?"
Hạng Hoa Cường bực bội về lại chỗ nói: "Vưu Bá mời nói".
Vưu Bá uống ngụm trà nói: "Mặc kệ lần này chuyện chiếm địa bàn là chuyện của người trẻ tuổi, hay là chuyện của hai vị lão Đại, ta sớm đã có lời, chuyện trong chốn giang hồ không quan tâm đến, cho nên không nói tới, nhưng lần này là Kiều Kiều đến chỗ của Dã thú chơi, Dã thú lại dám bắt lấy Kiều Kiều, cái này… cái này cũng rất quá phận. Khụ… Khụ khụ…" nói đến chỗ này cũng tức giận mà ho khan, người bên cạnh vội vàng đến sau lưng vuốt lưng cho lão.
Vương Thịnh Duy cũng nói: "Vưu Bá nói không sai, chúng ta hành tẩu trên người nhiều ít cũng có ân oán, nhưng làm sao có thể liên lụy đến người nhà, huống chi là một tiểu cô nương. Đương nhiên, Trương lão Đại một khi đã nói chuyện này không quan hệ đến ông ấy, cái này tôi cũng tin. Bất quá Dã thú phải xuất hiện trả lời cho rõ ràng, tiểu tử này cũng thật không biết lớn nhỏ, ngay cả con cháu của Hạng lão Đại cũng dám động tới, khó bảo toàn tương lai sẽ không động tới con của Trương lão Đại, việc này nếu không xử lý, có tiền lệ, thì sau này chúng ta cũng không thể lăn lộn được nữa" Vương Thịnh Duy ngồi ở vị trí đại long đầu "Tân Hòa Thịnh", chỗ dựa chính là thân phận cùng kinh nghiệm, trong bang hội uy tín cũng không quá cao, thủ hạ các đường cũng đều phân tổ phái hệ, đều tự mình làm chủ, cho nên cũng rất kiêng kị những người mới không xem hắn để vào trong mắt.
Vưu Bá ho khan một hồi, rồi mới thở dài: "Hiện tại người trẻ tuổi… càng ngày càng không làm theo quy củ, không giống như ba vị, vẫn còn nhớ lão già như tôi, tương lai bọn họ cũng sẽ không nhớ tới các người, cho nên Dã thú này nhất định phải xử lý, cái này cũng là lo lắng cho tương lai người nhà của mọi người" Vương Thịnh Duy gật đầu xưng đúng.
Trương Bá Uy thầm nghĩ ba người này xem ra đều đã thông đồng, một xướng một họa đều bức ta giao ra Dã thú, Dã thú kia có thể còn mạng sao chứ, nhưng không thể cứ như vậy mà giao ra, trầm giọng nói: "Mọi người cũng đều là dẫn theo thủ hạ mà làm ăn, nên cũng rõ ràng, tôi nếu cứ thế mà giao ra huynh đệ trong xã đoàn ra, bọn họ sẽ nghĩ thế nào, tôi về sau còn làm sao mà dẫn dắt anh em được nữa?"
Lúc này Hạng Hồng vốn vẫn không nói chuyện chợt mở miệng nói: "Trương gia gia, vốn các trưởng bối nói chuyện thì cháu không nên xen vào, nhưng cháu sợ người bị Dã thú tử này liên lụy, cảm thấy cần phải đem việc này nói rõ cho người biết".
Trương Bá Uy ngẩn ra nói: "Chuyện gì?"
Hạng Hồng nói: "Người đại khái còn không biết, ngày hôm qua Tam muội của cháu cùng mấy bạn học cùng đi tới chỗ của Dã thú chơi? Cháu nghĩ Dã thú nhất định không nói cho người biết".
Trương Bá Uy thầm nghĩ, chẳng lẽ thiếu niên đánh người kia có bối cảnh gì đó, nên lắc đầu nói: "Ta đương nhiên là không biết, ngay cả chuyện Dã thú bắt muội muội của cháu ta cũng mới biết".
Hạng Hồng cười nói: "Vậy đương nhiên, nếu Trương gia gia sớm biết, nhất định sẽ không để cho Dã thú làm ra chuyện như vậy, đúng không!"
Trương Bá Uy xấu hổ cười cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này cũng không đơn giản, ngay câu đầu tiên đã khóa chân lão tử rồi, liền hỏi: "Lúc ấy còn có ai nữa?" Hiện tại hắn muốn biết nhất chính là chuyện về thiếu niên thần bí kia.
Hạng Hồng nói: "Còn có cháu gái của Lý Vạn Cơ cùng cháu gái của Quách Bỉnh Liêm, lấy thực lực cùng địa vị của Trương gia gia, đương nhiên không cần sợ bọn họ, bất quá… cũng không nên để Dã thú đi đắc tội bọn họ. Tuy Dã thú sau khi biết thân phận của hai người bọn họ thì cũng đã thả ra, nhưng nếu để cho hai ông chủ lớn của bọn họ biết, thì không rõ ràng lắm sẽ nghĩ như thế nào".
Trương Bá Uy hít một ngụm khí lạnh, trong lòng mắng to Dã thú lỗ mãng, hai người này tuy không phải đồng đạo, nhưng ở tại Hongkong thậm chí là cả nước đều rất có sức ảnh hưởng, không nên đắc tội tới, nói đến mọi người đường lối khác nhau, không có xung đột về lợi ích, cũng không nên chọc tới những người này. Sau khi trầm mặc một lúc, thì thở dài nói: "Cảm ơn cháu đã nhắc nhở, bất quá việc này ta cũng không biết, ta nghĩ bọn họ cũng không trách lên đầu ta".
Hạng Hồng cười nói: "Cái này đương nhiên là không thể trách lên đầu người được, đều là người ở dưới gây họa, ông nội của cháu hôm nay mời các vị trưởng bối đến đây chủ yếu là sợ Trương gia gia bị Dã thú che mắt, liên lụy đến cả ‘Đông Thắng’. Nếu không phải là nể mặt Trương gia gia, thì tối hôm qua Dã thú đã không có cơ hội đi bệnh viện, hắn dù sao cũng là thủ hạ của người, chúng cháu làm sao mà không nể mặt người, hôm nay mời người đến đây, cũng chỉ là muốn cùng lão nhân gia người xử lý cho tốt chuyện này".
Trương Bá Uy nói: "Vậy mọi người muốn xử lý như thế nào?"
Hạng Hồng biết đã không tới phiên mình nói chuyện, cười nhẹ một cái rồi ngồi xuống trở lại, Hạng Hoa Cường mở miệng nói: "Một khi Trương lão Đại đã không rõ ràng lắm chuyện này, Hạng mỗ ta cũng không phải là người không nói đạo lý, việc này tính ra chính là chuyện của Hạng gia chúng tôi cùng Dã thú, chỉ cần hắn cho tôi một câu trả lời vừa lòng, tôi sẽ đem quán bar Phú Mỹ trả lại cho hắn, cũng không làm khó cho ông, cho dù ông không đem hắn giao ra, chúng tôi cũng sẽ tự mình tìm hắn, chỉ cần ông không phản đối là được" Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy cũng đều tỏ vẻ ủng hộ.
Đạo lý đã bị Hạng gia cùng hai người này chiếm mất, Trương Bá Uy ngoại trừ mắng Dã thú ngu ngốc, cũng không có biện pháp gì khác, hắn bị một Tiểu cô nương nói không cách nào nói lại, bữa cơm này cũng không mặt mũi nào ăn nữa, nên đứng dậy nói: "Đó cũng không phải là chuyện của tôi nữa, mọi người cứ ở lại, tôi còn có chút việc, cáo từ trước…"
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Hạng Hồng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thư phòng của ông nội Hạng Hoa Cường ra, thấy ông nội đang ngồi trên sa lông nhắm mắt dưỡng thần, liền đi đến trước mặt nhẹ nhàng nói: "Ông nội…"
Hạng Hoa Cường "ừm" một tiếng rồi hỏi: "Thế nào?"
Hạng Hồng ngồi xuống bên cạnh Hạng Hoa Cường nói: "Mới vừa nhận được tin tức, Dã thú quả nhiên ở trên chiếc thuyền đánh cá kia, muốn bỏ chạy sang Indo, nhưng đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá rồi".
Hạng Hoa Cường gật gật đầu, lại "ừm" một tiếng.
Hạng Hồng cười nói: "Trương Bá Uy thật sự là già hồ đồ, lại bảo Dã thú tìm thuyền đánh cá mà trốn chạy, hắn không biết hiện tại mấy lão Đại bên đánh bắt thủy sản đều dựa vào công ty Nghĩa An ngư nghiệp của chúng ta mà kiếm cơm sao?"
Hạng Hoa Cường cười nói: "Vậy là cháu xem thường lão hồ ly này rồi, đừng tưởng hôm qua cháu nói mấy câu làm hắn không nói gì được, là xem thường hắn, người này có thể ngồi ở vị trí lão Đại của ‘Đông Thắng’ mấy chục năm, lẽ nào đơn giản như vậy chứ? Hắn là cố ý đó".
Hạng Hồng kinh ngạc nói: "Là cố ý… là cố ý không cách nào nói lại, hay là cố ý để chúng ta biết Dã thú ngồi thuyền đánh cá chạy trốn?"
Hạng Hoa Cường nói: "Cả hai…"
Hạng Hồng giật mình nói: "Hắn… hắn vì sao phải làm như vậy?"
Hạng Hoa Cường cười nói: "Ngày đó hắn thấy Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy đều ở đây, đã biết chuyện Dã thú hắn đã gánh không nổi, nhưng hắn dù sao cũng là lão Đại của Dã thú, không thể không vì hắn mà lên tiếng. Trước mặt chúng ta hắn có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, toàn bộ đổ lên đầu Dã thú, nhưng ‘Đông Thắng’ cũng có không ít người biết hắn đồng ý cho Dã thú làm như vậy, cho nên hắn liền giả như không thể nói được gì, sau đó sau lưng bảo Dã thú trốn chạy, xem như đã có câu trả lời với xã đoàn. Trương Bá Uy lão hồ ly này cũng không phải là nguyện ý hy sinh thủ hạ của mình, cháu nghĩ hắn thật sự là sợ Lý Vạn Cơ cùng Quách Bỉnh Liêm sao chứ? Đúng vậy, Trương Bá Uy quả thật không muốn chọc tới những nhân vật này, nhưng Lý Vạn Cơ cùng Quách Bỉnh Liêm lại càng không muốn chọc tới Trương Bá Uy, chỉ cần Trương Bá Uy chủ động đi giải thích một chút là hiểu lầm, thì sẽ không có phiền toái gì".
Hạng Hồng khó hiểu hỏi: "Vậy hắn vì sao cố ý để cho chúng ta biết hành tung của Dã thú?"
Hạng Hoa Cường nói: "Hắn làm là để Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy đáp ứng không nhúng tay vào việc này, nếu chúng ta tìm không ra Dã thú, vậy khẳng định sẽ nghĩ Dã thú là do hắn chỉ đạo trốn chạy, chẳng phải là không nể mặt hai vị này sao, Dã thú chết là xong, Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy cũng không thể nói gì. Nói đến Dã thú này đã vô dụng, đã không thể ở lại Hongkong làm việc cho hắn, mà hàng năm còn phải cung cấp không ít tiền để Dã thú chi tiêu, không bằng để hắn chết là sạch sẽ, tương lai khi muốn đối phó với ‘Hưng Nghĩa An’ chúng ta, cũng có thêm cớ".
Hạng Hồng cắn răng nói: "Thực là lão hồ ly giảo hoạt, cháu quả thực đã xem thường hắn" Bỗng nhiên đỏ mặt hỏi: "Ông nội, người ngày đó ở tại khách sạn trực tiếp chất vấn hắn, có phải là muốn cho hắn không có đường lui, cháu… cháu có phải là không nên xen miệng vào?"
Hạng Hoa Cường vỗ vỗ vai Hạng Hồng nói: "Cháu làm như vậy cũng đúng, chúng ta cũng không thể lập tức cùng ‘Đông Thắng’ trở mặt, bức hắn quá cũng không tốt, hắn thì bất kể chuyện gì cũng có thể làm được".
Hạng Hồng biết ông nội đang an ủi mình, thật ra chuyện cùng "Đông Thắng" trở mặt chỉ là sớm muộn, buồn buồn không nói gì nữa.
Hạng Hoa Cường cười nói: "Yên tâm đi, cháu lát nữa thông báo cho Mã Sĩ Kiệt, bảo hắn đem chỗ của Dã thú trả lại cho ‘Đông Thắng’".
Hạng Hồng khó hiểu nói: "Sao lại phải trả cho chúng, chỗ đó cũng không phải là sản nghiệp của Dã thú hoặc ‘Đông Thắng’, Mã Sĩ Kiệt đã cùng chủ quá bar nọ nói chuyện rồi, về sau sẽ do hắn kinh doanh quản lý".
Tại Hongkong bởi vì hắc bang xã đoàn rất nhiều, lại không có phân chia phạm vi thế lực rõ ràng, một ít các quán bar, câu lạc bộ đêm không có chỗ chống lưng, thường xuyên bị các xã đoàn đi thu cái gọi là " phí bảo hộ", không cho thì không được, ai cũng không dám đắc tội, thời gian lâu dài mấy ông chủ này cũng chịu không nổi, nên đem những quán bar này cấp cho những người thu "phí bảo hộ", hàng năm thu nhiều ít thì áng theo tỷ lệ mà ăn chia, dù sao các ngươi ai lợi hại thì giao cho người đó kinh doanh, một ai cũng không đắc tội. Cách làm này cũng được các hắc bang xã đoàn chấp nhận, bởi vậy cũng thường xuyên có xã đoàn vì tranh chấp quyền kinh doanh mà phát sinh va chạm. Quán bar Phú Mỹ vốn là Dã thú cướp được của người khác, sau khi cướp được thì đem làm thành chỗ cho huynh đệ tụ tập, căn bản kiếm không được tiền, ông chủ kia trong bụng đau khổ cũng không có chỗ giải, nghe nói Mã Sĩ Kiệt tiếp nhận thì lập tức đồng ý, cho nên về phương diện đó mà nói, Mã Sĩ Kiệt cũng không cần đem quyền kinh doanh quán bar Phú Mỹ giao lại cho "Đông Thắng".
Hạng Hoa Cường cười nói: "Trương Bá Uy muốn cứ như vậy mà đem chuyện này cho qua, nhưng không dễ dàng như vậy, cháu bảo Mã Sĩ Kiệt đem chỗ này trả lại cho ‘Đông Thắng’ là được, không… phải đích thân trả cho Trương Bá Uy, cái gì cũng không cần nói với hắn".
Hạng Hồng hai tròng mắt sáng ngời, nhất thời hiểu được ý của ông nội là muốn cho Trương Bá Uy đối với chuyện Dã thú trốn đi không được khỏi quan hệ, tuy không rõ ràng, nhưng khẳng định sẽ có người hoài nghi Trương Bá Uy cùng Hạng Hoa Cường đạt thành hiệp nghị nào đó, nên đem Dã thú bán đi, nên cười gật đầu nói: "Cháu hiểu rồi".
Hạng Hoa Cường chuyển đề tài hỏi: "Còn tình huống của thiếu niên kia đã tra thế nào rồi?"
Hạng Hồng "ồ" một tiếng rồi nói: "Theo chỗ làm thủ tục nhập cảnh tra được hắn tên là Thạch Thiên, mười sáu tuổi, cha mẹ là người Triết Giang, từng sống ở Hongkong làm ăn buôn bán nhỏ, cho nên hắn sinh ở Hongkong, cha mẹ hắn sau khi hắn sinh ra không lâu, liền dẫn theo hắn đi Châu Phi làm ăn, năm trước lại đụng phải chiến loạn mà bỏ mạng, hắn theo dân chạy nạn đến Thụy Sĩ, sau đó lại về Hongkong, trước mắt là thông qua Xuất nhập cảnh Hongkong phê chuẩn định cư tại Hongkong. Hắn không có thân nhân nào khác, hiện tại dựa vào tiền mà cha mẹ để lại ở ngân hàng Thụy Sĩ mà sinh sống, bởi vì gởi trong ngân hàng TS, nên số lượng cụ thể tra không được, bản thân hắn ở tại một căn hộ nhỏ tại phụ cận Cửu long đường".
Hạng Hoa Cường gật đầu nói: "Một khi cha mẹ hắn làm ăn buôn bán nhỏ, lại là ở Châu Phi, thì tiền lưu lại cũng sẽ không nhiều, cái này cũng không cần tra xét, hắn thích cái gì?"
Hạng Hồng nói: "Còn chưa nhìn ra, hắn gần đây rất ít đi lại, giống như là chủ nhiệm lớp hắn đang giúp hắn phụ đạo".
Hạng Hoa Cường nói: "Vậy hẹn hắn ra ngoài gặp mặt đi, hắn cứu Hạng Kiều, cũng có thể gặp mặt cảm ơn hắn".
Hạng Hồng nói: "Được rồi, ngày mai cháu đưa Tam muội đi học, thuận tiện hẹn hắn luôn".
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Trước hết, nhocvuive xin cám ơn mọi người đã nhiệt tình hưởng ứng lời kêu gọi của mình. Sở dĩ làm vậy vì trước đó tốc độ post chương quá chậm do nhocvuive đánh máy 1 mình thôi!
Nhưng hiện giờ vấn đề đó đã được giải quyết nên các bạn chỉ cần lên web và đọc truyện thôi! Hehehe
nhocvuive xin gửi lời cám ơn chân thành và tha thiết đến những mạnh thường quân đã giúp đỡ và hưởng ứng lời kêu gọi của mình.
Chương 37: Càn khôn đại na di
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: *********
Thạch Thiên vừa đi đến cổng trường thì nghe có người gọi hắn: "Thạch tiên sinh… chờ một chút…" Thạch Thiên xoay người lại nhìn, thì thấy một cô gái ngực tấn công mông phòng thủ, dáng người mười phần mê người mặc đồ đen từ một chiếc Ferrari bước xuống, đi về phía hắn. Thạch Thiên cảm thấy cô gái áo đen này có chút quen mắt, bất quá nàng ta lại đeo kính mát, làm cho thấy không rõ gương mặt, hơn nữa cô gái này mặc đồ trễ cổ, có thể thấy được rãnh ngực cùng hai nửa ngực căng phồng, hơn nữa nàng ta lại mặc đồ đen, cho nên lại càng tôn thêm một màu trắng chói mắt, Thạch Thiên chỉ liếc nhìn lướt qua mặt nàng ta, rồi đem tầm mắt hạ xuống ngực.
Cô gái áo đen này chính là Hạng Hồng, thấy ánh mắt của Thạch Thiên hướng xuống ngực mình, lại rất ngoài ý muốn, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn không phải là không gần nữ sắc, mà là không thích Hạng Kiều. Cái này cũng không có khả năng, Hạng Kiều so với mình còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Xem ra có cơ hội thì phải tìm người thử hắn một chút mới được. Lúc này đã tới trước mặt Thạch Thiên, Hạng Hồng lấy kính mát xuống cười nói: "Thạch tiên sinh, còn nhớ tôi chứ? Tôi là chị của Hạng Kiều, ngày đó khi anh cứu Tam muội của tôi thì đã gặp qua".
Thạch Thiên gật đầu nói: "Nhớ rõ".
Hạng Hồng nói: "Ngày đó Thạch tiên sinh đi quá nhanh, chưa kịp cảm ơn anh, hôm nay tôi đưa Tam muội đến học, thuận tiện muốn tìm anh cảm ơn".
Thạch Thiên thuận miệng đáp: "Ồ… biết rồi" hai mắt vừa ngắm bộ ngực của Hạng Hồng, phát hiện nàng ta bên trong cái gì cũng không mặc, trên hai đỉnh núi cao ngất đang đội vải mà lên kia, có thể thấy rõ hai cái núm nho nhỏ, phảng phất như muốn phá vải mà ra, nhất thời cảm giác miệng khô nóng, nhịn không được liếm liếm môi. Phải biết rằng Thạch Thiên đối với loại nữ nhân quần áo hở hang, tính cách rõ ràng phóng đãng này không có tâm lý phòng ngừa, huống chi từ tư thế mà Hạng Hồng bước xuống xe xem ra, thì không phải là xử nữ.
Hạng Hồng thấy vậy, thử dò xét đưa tay quyến rũ nói: "Chúng ta làm quen đi, tôi gọi là Hạng Hồng" Thạch Thiên đang thần hồn điên đảo, nắm lấy tay nàng ta, cảm giác tay của nàng ta nhỏ bé mềm mại nhẵn nhụi, ngón tay thon dài tinh xảo, cầm vào tay cảm thấy trơn mềm, nhịn không được bóp nhẹ một cái. Mà Hạng Hồng nhìn thấy cánh tay của Thạch Thiên đang nắm tay mình, trong lòng càng thêm giật mình, nàng vốn vẫn rất tự tin về cánh tay đẹp của mình, cho rằng đó là chỗ đẹp nhất trên người mình, nhưng sau khi thấy cánh tay của Thạch Thiên, lại có loại cảm giác tự ti, một đôi tay bóng loáng sáng bóng, trắng nõn hồng hào, như bạch ngọc tạc nên lại sinh trưởng trên người một nam nhân, chỉ là so với mình bàn tay lớn hơn một ít, khi tay mình bị hắn vuốt ve, lại giống như là điện giật vậy, cả người muốn nhũn ra, thật muốn dựa vào người thiếu niên thoạt nhìn như chưa thành thục này. Thật không thể tưởng tượng được một cánh tay như thế, lại có sức mạnh xé toạc cánh tay của người khác.
Hai người đứng ở cổng trường, như là tự say mê một hồi, vẫn là Thạch Thiên tỉnh táo lại trước, buông tay ra nói: "Được rồi, làm quen thì xem như là bạn bè, còn có chuyện gì khác không?"
Hạng Hồng phát hiện bản thân thất thố, trên mặt đỏ bừng, định thần lại nói: "Có, không biết Thạch tiên sinh khi nào thì rảnh, ông nội của tôi muốn gặp anh để tự mình cảm ơn".
Thạch Thiên ghét nhất là gặp các người lớn tuổi, hắn làm sao chịu được mấy "hậu bối" này trước mặt "tổ tông" hắn ỷ già, nên lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi gần đây cũng không rảnh, không có chuyện gì khác thì tôi đi học đây, hẹn gặp lại" Sợ nàng ta lại tiếp tục dây dưa mời, liền xoay người chạy vào trong trường học.
Hạng Hồng không thể tưởng được hắn vừa rồi còn sắc sắc mê mê nhìn mình, chỉ chớp mắt nói đi là đã đi, giống như cũng không đem mình để vào mắt, không khỏi có một loại cảm giác thất bại, trong lòng thầm sinh oán hận, cúi đầu nhìn bộ ngực vừa rồi phảng phất đã hấp dẫn thiếu niên này, thầm nghĩ: chẳng lẽ thiếu niên chỉ có chút tò mò đối với thân thể của phụ nữ, chứ không phải là háo sắc. Nhớ tới ngày đó hắn đối với ba nàng Hạng Kiều cũng coi như là không nhìn thấy, thì cũng thư thái trở lại, bất quá cũng nên thử hắn một lần, nên lấy điện thoại ra gọi cho trợ thủ của mình ở tại " Yongxing entertainment" nói: "Đưa hoạt náo viên mới nhận của công ty đến đây, bảo các nàng chờ tôi trong phòng họp, tôi đang muốn lựa mấy người".
Thạch Thiên đi vào phòng học, liền thấy chỗ mình ngồi bị ba nàng Hạng Kiều chiếm cứ, đang vây quanh bàn hắn mà tô tô vẽ vẽ cái gì đó, Thạch Thiên làm gan tới gần nhìn, thì thấy trên bàn của mình bị các nàng ghi tràn ngập những chữ như "khốn kiếp, dã man, trùng thối…", còn có một bức họa, vẽ một người thân như chuột, tuy nét vẽ thô sơ, nhưng Thạch Thiên cũng biết các nàng đang vẽ mình, không khỏi rất bực tức, thầm nghĩ chẳng lẽ thực xem lão tử sợ các cô sao chứ, cả giận nói: "Các cô muốn ăn đòn nữa sao…"
Ba người Hạng Kiều ngẩng đầu liếc nhìn hắn, rồi lại không để ý tới hắn, cui đầu tiếp tục "sáng tác".
Thạch Thiên giận quá, đe dọa nói: "Tôi… tôi sẽ ra tay đó…"
Hạng Kiều cũng không ngẩng đầu lên, vừa vẽ vừa nói: "Anh đánh đi, dù sao chúng tôi đánh không lại anh, anh cũng sẽ khi dễ ba cô gái chúng tôi mà thôi".
Thạch Thiên tức giận đến không biết nói gì, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Lão tử không cùng mấy tiểu quỷ các cô chấp nhặt" rồi đi đến Lao Thư ở bàn bên cạnh, đang cười trộm nhìn hắn nói: "Hôm nay hai ta đổi vị trí, ngươi qua ngồi bàn của ta".
Lao Thư trợn mắt nói: "Vì… vì sao…"
Thạch Thiên trừng mắt nói: "Không thấy các nàng đang vẽ ngươi lên trên bàn chứ? Bảo lão tử làm sao mà ngồi?"
Lao Thư nhịn không được nói: "Các nàng vẽ đâu phải là tôi mà…"
Thạch Thiên tức giận nói: "Đó không phải là lão thử sao, không phải ngươi thì là ai?" rồi cũng không nói nhiều, liền đẩy Lao Thư rồi đi ngồi vào chỗ của hắn. Lao Thư một bụng ủy khuất, trong lòng nghĩ chiêu Càn khôn đại na di này dùng thật tuyệt, quả nhiên là cao thủ.
Lúc này lớp trưởng Vương Húc chạy tới chào hỏi Thạch Thiên: "Bạn Thạch Thiên, bạn còn nhớ chuyện bạn nói hôm đó không?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Nhớ rõ, đá cái gì đó có đúng không?"
Vương Húc nói: "Là đá bóng, hôm nay tập hợp tại sân vận động Phủ Sơn Đạo, hai giờ bắt đầu, đừng quên, đây là đồng phục của bạn" nói xong lấy từ trong túi ra một bộ đồ thể thao màu vàng đưa cho hắn.
Thạch Thiên nhận lấy đồ, khó hiểu hỏi: "Đá bóng cũng phải thay đổi quần áo sao?"
Vương Húc giật mình nói: "Đương nhiên, nếu không làm sao phân biệt ai là đối phương, ai là người một nhà" thầm nghĩ Thạch Thiên này chẳng lẽ thực cái gì cũng không hiểu sao, trong lòng thầm kêu khổ, hắn mấy ngày nay tìm cũng không ít người, nhưng đều không muốn đi, thậm chí ngay cả xem cũng không muốn đi xem, nguyên nhân chính là trường mỗi lần đá bóng, cơ hồ đều là thua với tỷ số đậm, đi tham gia thân thể có mệt một chút cũng không có gì, nhưng chẳng ai lại muốn đi để mất mặt.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Đợi Vương Húc lắc lắc đầu tránh đi, Lao Thư cùng ba người Hạng Kiều vẻ mặt không thể tưởng được xông tới, Lao Thư nói: "Anh Thiên, anh… anh ngay cả bóng đá cũng không biết, mà lại đi đá? Không lẽ anh ngay cả một trận đá banh cũng chưa từng xem qua?"
Thạch Thiên vẻ mặt bất cần, gật đầu nói: "Chưa xem qua, lão tử đâu có rảnh mà xem người khác đá mấy thứ đó, nếu không phải bởi vì mấy tiểu quỷ kia vốn là đi thi đấu bị ta đánh bị thương không thể đi được, lão tử mới phải đi đá".
Ba người Hạng Kiều nhìn nhau, bỗng nhiên phá lên cười lớn, Hạng Kiều nói với hai người kia: "Nhanh đi triệu tập nhân mã, kêu bọn họ lát nữa đi sân vận động Phủ Sơn Đạo, xem tên khốn kiếp này mất mặt như thế nào" rồi ba người cười ha hả chạy ra khỏi phòng học.
Lao Thư hỏi: "Vậy anh có biết quy tắc của trận đấu không?"
Thạch Thiên kinh ngạc hỏi: "Đá thứ đó cũng phải có quy củ sao?" Nhưng nghĩ lại, một khi đã là trận đấu, quả thật nên có chút quy củ, mình một chút cũng không biết, cũng khó tránh mất mặt. Vốn hắn thì không sao cả, nhưng các nàng Hạng Kiều lại cao hứng phấn chấn muốn cho tất cả mọi người nhìn mình mất mặt, không khỏi có chút bực tức, kéo Lao Thư lại hỏi: "Mau nói cho lão tử, có quy củ gì?"
Lao Thư bình thường cũng không xem bóng đá, chỉ nghe nói qua một chút, nhân tiện nói: "Chỉ là mỗi bên có mười một người, ai ghi bàn nhiều hơn thì thắng, đúng rồi… không được dùng tay".
Thạch Thiên hỏi: "Cái gì gọi là ghi bàn?"
Lao Thư nói: "Mỗi bên đều có một cái cầu môn cao hơn hai thước, đá vào thì kêu là ghi bàn" Tiếp theo hít một hơi nói: "Anh Thiên… em thấy anh hay là đừng đi, em cũng không hiểu gì nhiều lắm".
Thạch Thiên tức giận nói: "Lão tử là người lâm trận lùi bước sao…"
***
Sân vận động Phủ Sơn Đạo là ở phía đông bắc Cửu long Hongkong, hàng năm bốn trường trung học lớn ở Hongkong đều tổ chức thi đấu ở đây, bất quá cũng không phải là thi đấu chính quy, cũng không phải là các trường học tổ chức, mà là bốn trường tự phát, đã có lịch sử tám năm. Phương pháp thi đấu cũng rất đơn giản, chia làm hai nhóm tiến hành loại trực tiếp, thua sẽ không đá nữa, hai đội thắng tiếp tục thi đấu tranh đệ nhất. Đội bóng trường trung học Khoa học Kỹ thuật Long Loan hoàn toàn thuộc loại đội sổ, từ trước đến nay chưa từng thắng qua.
Khoảng hai giờ chiều, sân bóng đã có hơn hai ngàn học sinh mê đá banh, trong đó quá nửa là học sinh của trường trung học Victoria, phần còn lại chiếm đa số là học sinh của hai trường còn lại. Trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan chỉ đến hơn một trăm người, đều là do các nàng Hạng Kiều hy động đến, mục đích không phải là đến ủng hộ, mà là đến xem Thạch Thiên mất mặt như thế nào.
Huấn luyện viên của đội bóng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan Lý Đức Vũ huấn luyện viên của đội bóng đại học, chỉ là bình thường cũng chỉ tranh thủ chỉ đạo cho đội bóng trung học một chút, mà mấy ngày trước đã đi đại lục thăm người thân, ngày hôm qua mới trở về Hongkong, thấy đội bóng chỉ có mười người, không khỏi giận dữ mắng người phụ trách tổ chức là Vương Húc: "Còn các đội viên khác đâu? Em không thông báo cho bọn họ hôm nay có trận đấu sao? Chỉ có mười người thì làm sao đá, đừng nói là cầu thủ dự bị, ngay cả số lượng chính thức cũng không đủ…"
Vương Húc lúng túng nói: "Bọn họ đều bị thương, còn có một người nói sẽ tới, nhưng đến bây giờ còn chưa tới".
Lý Đức Vũ cười lạnh nói: "Bị thương? Tôi thấy là sợ thua nên không dám đến, ngay cả dũng khí thua cũng không có, các em còn có ích lợi gì?"
Vương Húc giải thích: "Huấn luyện viên Lý, bọn họ thực là bị thương, trường học cũng có nhiều người thấy mà…" bỗng nhiên thấy một người mặc đồng phục vàng đang đi tới, nhìn kỹ thì quả nhiên là Thạch Thiên, vui mừng nói: "Đến rồi… Huấn luyện viên… hắn đến rồi…"
Lý Đức Vũ thầm nghĩ dù sao cũng thua, cũng không sao cả, thở dài một hơi rồi nói với các cầu thủ khác: "Tập hợp lại".
Vương Húc chạy đến trước mặt Thạch Thiên nói: "Sao giờ mới đến, sắp bắt đầu rồi".
Thạch Thiên nói: "Ngươi nói là hai giờ mà, lão tử chẳng phải đến sớm hơn một chút sao".
Mười một cầu thủ vây quanh Huấn luyện viên Lý Đức Vũ, bởi vì trận đấu đã sắp bắt đầu, Lý Đức Vũ cũng không nói chiến thuật cụ thể, chỉ an bài thế trận phòng thủ 5-3-2, chỉ bảo mọi người tập trung phòng thủ, hy vọng có thể thua ít đi mấy bàn, sau khi nói xong thì bắt đầu tiến vào sân, Lý Đức Vũ lại thở dài một hơi, đang chuẩn bị trở vào chỗ ngồi của huấn luyện viên, bỗng nhiên thấy trong đội bóng lại có một người mang dép lê, chấn động hô: "Cái… gì, cái gì mang dép lê kia… số 9… trở về…" hắn còn chưa biết tên của Thạch Thiên.
Thạch Thiên quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Đức Vũ mắng: "Em sao lại không mang giày, em đến chơi hay là đến đá bóng?"
Thạch Thiên ngạc nhiên hỏi: "Lão tử trên chân không phải là giày sao, ngươi có mắt không vậy?"
Lý Đức Vũ thấy học sinh này lại dám tự xưng là "lão tử", cả giận nói: "Mang dép lê cũng có thể đá bóng sao? Em… em…" tức giận đến không biết nên mắng hắn thế nào.
Thạch Thiên cũng biết người nọ là huấn luyện viên, thuộc loại giáo viên, nếu nói với Thạch Thiên cho tốt, hắn có lẽ sẽ cho mặt mũi mà đi đổi giày, nhưng nhìn thấy huấn luyện viên này lại dám phát hỏa với mình, cũng cả giận nói: "Lão tử đá thứ này là dùng chân, chứ không phải dùng giày, ngươi quản ta mang cái gì làm gì, cút sang một bên đi" Rồi không để ý tới huấn luyện viên mà đi vào sân bóng.
Lý Đức Vũ há hốc miệng đứng ở bên sân, nhìn thấy bóng dáng của Thạch Thiên, thiếu chút nữa là nhồi máu cơ tim mà chết tại chỗ. Lúc này các học sinh trong sân cũng đã phát hiện trong đội bóng của trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan, lại có người mang dép lê ra sân, đều gọi nhau: "Mọi người mau xem, người của Long Loan lại mang cả dép lê đến đá bóng".
"Trường bọn họ đó mà… dù sao cũng thua…"
"Như vậy… đổi là ta cũng mang dép lê… ****, thật hài hước, người đầu tiên mang dép lê đá bóng".
Trong lúc nhất thời người xem trên khán đài cười ngả cười nghiêng, kể cả đám người Hạng Kiều, có người còn lấy điện thoại có camera mà quay cảnh Thạch Thiên mang dép lê ra sân.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Trọng tài gọi hai bên ra sân chuẩn bị, trận đấu sắp bắt đầu. Trường trung học Victoria mặc đồ màu đỏ, dùng đội hình 4-4-2 chủ công, trong lòng bọn họ, thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan mà dưới năm bàn thì xem như là không thắng. Đội bóng trường trung học Victoria quả thật cũng có bản lĩnh này, bọn họ từng tham gia đại hội bóng dá học sinh Quảng Đông, hơn nữa còn đoạt được á quân, có vài cầu thủ đã được một số đội bóng đại học chấm trúng, thậm chí là một số câu lạc bộ chú ý, thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan hơn năm bàn là chuyện rất nhẹ nhàng.
Thạch Thiên cũng không dựa theo vị trí mà huấn luyện viên Lý Đức Vũ bố trí cho hắn, mà chạy đến bên cạnh Vương Húc hỏi: "Cầu môn bên nào là của chúng ta?"
Vương Húc hướng ra cầu môn phía sau chỉ nói: "Cầu môn này là của chúng ta".
Thạch Thiên quay đầu lại nhìn cầu môn, thầm nghĩ: ****, cầu môn lớn như vậy, lão tử dùng miệng thổi cũng có thể thổi vào.
Lúc này trọng tài đã thổi còi, trận đấu bắt đầu, do đội bóng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan áo vàng phát bóng trước, câu thủ áo vàng phát bóng chuyền lên cho cầu thủ áo vàng số 7, lập tức có một cầu thủ áo đỏ ép tới, cầu thủ áo vàng số 7 rõ ràng không đủ tin tưởng, liền chuyền mạnh sang cho cầu thủ áo vàng số 5 ở bên phải, cầu thủ áo vàng số 5 dừng banh lại, cũng không dám tiến công, xoay người muốn tiếp tục chuyền cho cầu thủ ở phía sau, lại không có Thạch Thiên số 9 vốn phải ở sau hắn. Lúc này phía sau có tiếng gió vang lên, trung phong số 11 áo đỏ đã áp sát, đoạt lấy bóng, trực tiếp hướng tới vùng cấm địa trước cầu môn không ai ngăn cản mà phóng đi.
Các học sinh trên khán đài đã bắt đầu hoan hô ủng hộ, bọn họ cảm thấy bàn thắng đầu tiên đã sắp có, mà chỉ mới khai cuộc chưa tới một phút. Các nàng Hạng Kiều tuy đến xem Thạch Thiên mất mặt, nhưng thấy trường mình chưa tới một phút đã cho đối phương cơ hội như vậy sút như vậy, cũng cảm thấy thật mất mặt, đều muốn nhắm mắt lại không nhìn.
Bởi vì Thạch Thiên đang ở sân bên kia, không ai ngăn cản áo đỏ số 11, một hậu vệ vội chạy tới ngăn cản, bởi vì tình huống khẩn cấp, toàn lực chạy tới không kìm đà kịp, đã bị số 11 áo đỏ khéo léo né qua, đã xâm nhập vào vùng cấm địa, số 11 áo đỏ quyết đoán sút mạnh vào cầu môn, lúc này tiếng hoan hô toàn trường chợt ngừng, tất cả mọi người đều đợi thời khắc ghi bàn, dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan tuy không tính là gì, nhưng nếu có thể chưa tới một phút đã ghi bàn, thì thật ra cũng có thể tuyên dương một phen.
Trong tích tắc khi chân của số 11 áo đỏ đá vào bóng, hắn đột nhiên phát hiện bóng đã không thấy đâu nữa, muốn thu hồi lực thì đã không kịp, một cước đá vào khoảng không thu không được, cả người xoay một vòng té xuống đất, sau đó mới phát hiện bóng đang ở trước mặt hắn, một bàn chân mang dép lê đang dẫm lên trên.
Số 11 áo đỏ nhất thời cảm thấy một trận sỉ nhục, hắn lại không phát hiện bóng bị cướp đi như thế nào, hơn nữa trong một đội ngũ yếu như vậy, lại bị một người mang dép lê cướp bóng đi.
Trên khán đài nhất thời ồ lên, bọn họ tuy thấy Thạch Thiên chạy qua cướp bóng, cũng không thấy rõ là cướp đi như thế nào, mà tốc độ chạy của người này càng làm cho bọn họ giật mình, cái này là Thạch Thiên không dùng khinh công nội lực, chỉ dựa vào thể năng bản thân chạy, cũng không phải hắn muốn che dấu cái gì, mà là cảm thấy đối với đám tiểu quỷ này cũng không cần dùng công phu thật sự. Chờ mọi người thấy rõ đoạt bóng chính là số 9 áo vàng, đều hô lên.
"Xem kìa… Là… là dép lê…"
"Ồ ****… mang dép lê mà cũng có thể chạy nhanh như vậy…"
"Mình không hoa mắt chứ…"
"Siêu nhân dép lê…"
Các nàng Hạng Kiều cùng hơn trăm học sinh trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan khác cũng quên bọn họ đến là để xem Thạch Thiên mất mặt, đều đứng dậy hoan hô, Thạch Thiên trong lòng bọn họ đã chuyển hóa thành anh hùng, tuy chỉ có hơn trăm người, nhưng thanh âm hoàn toàn vượt qua mấy ngàn người khác.
Huấn luyện viên Lý Đức Vũ đứng lên, không dám tin mà nhìn số 9 vừa rồi thiếu chút nữa làm cho mình tức chết, hắn thấy sức bùng nổ của số 9, mà ngay cả hắn cũng không thấy rõ hắn cướp bóng như thế nào, nhìn ra tiềm lực của người này tuyệt đối làm cho giới bóng đá toàn thế giới khiếp sợ, cặp dép lê kia đã không làm cho hắn tức giận nữa, mà là làm cho hắn vui càng thêm vui, tưởng tượng nếu người này mang giày đá bóng vào, thì đó là tình cảnh thế nào nữa, Thạch Thiên trong mắt hắn phảng phất đã biến thành vua bóng đá thế hệ mới, mà Lý Đức Vũ hắn chính là huấn luyện viên tạo nên vua bóng đá, các loại vinh dự đó đều đang hướng tới hắn mà vẫy gọi.
Chuyện mà Thạch Thiên làm mọi người giật mình chỉ mới bắt đầu, trong tiếng hoan hô của mấy ngàn người, chỉ thấy hắn ha hả cười lớn một tiếng, sau đó xoay người làm một hành động làm cho tất cả mọi người không thể tin được.
Sút bóng…
"Vù" một tiếng trái bóng như một quả đạn pháo, bắn thẳng vào trong cầu môn, thủ môn ngay cả phản ứng cũng không kịp làm, há hốc miệng ngẩn người đứng ở trước cầu môn.
Mấy ngàn người trên khán đài cũng há hốc miệng, không thể tin được mà nhìn bóng ở trong cầu môn, toàn trường một mảng yên tĩnh, ngay cả mấy người trọng tài cũng ngây người, chỉ có một mình Thạch Thiên đứng tại chỗ mà "ha hả" cười lớn, phi thường đắc ý, tiếp theo đó là toàn trường đều cười to lên.
Vương Húc chạy đến trước mặt Thạch Thiên nói: "Bạn Thạch Thiên…"
Thạch Thiên đắc ý nhìn Vương Húc hỏi: "Ta sút thấy thế nào?"
Vương Húc cười khổ nói: "Sút thì rất được, bất quá cầu môn này là của chúng ta…"
Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Ta biết mà, vừa rồi đã hỏi qua ngươi, sao lại… chẳng lẽ…" hắn cũng không ngốc, theo tiếng cười của toàn trường mơ hồ đã cảm giác được mình đá sai cầu môn, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.
Quả nhiên, Vương Húc giải thích: "Chúng… chúng ta nên đá vào cầu môn của đối phương mới đúng, ài… cũng là do mình không nói rõ ràng…"
Thạch Thiên trong lòng cũng đang trách Vương Húc không nói rõ cho mình, thấy hắn chủ động nhận sai, nhất thời đối với người thành thật này rất sinh hảo cảm, bất quá bản thân hắn cũng không chịu thừa nhận sai lầm, đỏ mặt nói: "Lão tử cái này… cái này là tiên lễ hậu binh" lại thầm nghĩ lão tử thật sự là hồ đồ, vừa rồi người nọ rõ ràng là muốn sút vào cầu môn bên này.
Đám người Hạng Kiều lúc này đã đem tiếng hoan hô biến thành mắng chửi, mở miệng mắng lớn, cơ hồ thô tục kiểu gì cũng đều có, Thạch Thiên đã từ "anh hùng" biến thành "hán gian". Nhưng huấn luyện viên Lý Đức Vũ lại đang suy nghĩ về cú sút này…
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive