Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 02-06-2008, 07:47 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 37

Trong Äá»™ng Phong Nha

Äá»™ng Phong Nha.
Có thể ví đây là má»™t cái hang chuá»™t khổng lồ được khoét sâu thẳng vào vách đá cá»§a ngá»n Hành SÆ¡n. Trong động là những hành lang chằng chịt Ä‘an chéo vá»›i nhau, tạo ra má»™t mê cung mà lạc bước vào chẳng khác nào lá»t vào trận đồ bát quái biến hóa, khó lòng tìm được lối ra.
Trại trung tâm Äá»™ng Phong Nha, là má»™t gian mật thất, khác hẳn những mật đạo bên ngoài. Nếu như những mật đạo ẩm ướt bốc mùi rêu mốc thì gian mật thất này lại vô cùng sạch sẽ và như được xông bằng mùi xạ hương cá»§a loài hồ ly trong thá»i kỳ tìm bạn tình.
Cáp Nhật Hồng ngồi bó gối trên chiếc tràng kỷ nhìn Nam Quân Gia Hầu bằng ánh mắt lấm lét.
Nam Quân Gia Hầu uống cạn chén rượu, gắp miếng thịt thỠnhai ngồm ngoàm. Nhìn lão Dâm Thần ăn uống, Cáp Nhật Hồng cảm thấy tởm lợm, mặc dù bụng nàng đang đói meo.
Äặt chén rượu xuống bàn, lão Dâm Thần Nam Quân Gia Hầu nhìn Cáp Nhật Hồng, từ tốn nói:
− Thiếp có đói không?
Nghe lão quá»· gá»i mình bằng tiếng thiếp, Cáp Nhật Hồng thẹn đến đỠmặt. Nàng lưá»m Nam Quân Gia Hầu. Chân diện mục cá»§a Nam Quân Gia Hầu trông tợ con cá ngáo khiến cho nàng ngỡ y là má»™t thứ yêu tinh đội lốt ngưá»i.
Nam Quân Gia Hầu cưá»i ná»­a miệng. Ngay cả cách cưá»i cá»§a gã cÅ©ng khiến Nhật Hồng muốn nôn á»e.
Khi lão Dâm Thần Nam Quân đứng lên, bưng chén rượu toan bước lại bên nàng thì Cáp Nhật Hồng đã thét lớn:
− Äứng lại.
Nam Quân Gia Hầu sa sầm mặt:
− Ta muốn má»i nàng má»™t chén rượu.
− Bổn cô nương không thèm uống rượu của lão.
Nam Quân Gia Hầu cau mày nhìn Nhật Hồng nhưng vẫn giữ chất giá»ng ôn nhu từ tốn nói:
− Thiên hạ thưá»ng chê rượu má»i, đến rượu phạt thì buá»™c phải uống đó.
Lão vừa nói vừa toan dấn bước đến bên Nhật Hồng. Nàng lại trừng mắt thét lên:
− Äứng lại!
Tiếng quát lanh lảnh của Nhật Hồng buộc Nam Quân Gia Hầu phải dừng bộ.
Lão cáu gắt nói:
− Nàng đừng làm cho ta phật ý kẻo phải hối hận đó.
− Nếu lão mạo phạm đến ta thì ta sẽ cắn lưỡi chết ngay lập tức. Lão nên nhá»›, Cáp Nhật Hồng này đưá»ng đưá»ng là đương kim quận chúa Tây Hạ.
Nam Quân Gia Hầu tròn mắt:
− Nàng là đương kim quận chúa Tây Hạ ư? Thế mà ta không biết.
Lão chắc lưỡi nói tiếp:
− Ta nghÄ© nàng chỉ là hạng nữ lưu bình thưá»ng trong thiên hạ thôi, giá» thì biết nàng còn là đương kim quận chúa Tây Hạ.
Lão chắc lưỡi.
Nhật Hồng lưá»m Nam Quân Gia Hầu rồi nói:
− Lão đã biết Cáp Nhật Hồng là đương kim quận chúa Tây Hạ rồi. Nếu lão không tin, ta cho lão thấy vật này.
Nhật Hồng vừa nói vừa lấy miếng ngá»c bá»™i Ä‘eo bên hông chìa đến trước:
− Äây là tín phù cá»§a bổn quận chúa.
Nam Quân Gia Hầu khoát tay:
− Ậy... không cần nàng phải minh chứng thân phận cá»§a mình bằng miếng ngá»c bá»™i tín phù đó. Chỉ cần nàng nói ra là ta tin nàng rồi.
Lão chép miệng rồi nói tiếp:
− Chỉ cần nhìn lướt qua, ta cÅ©ng có thể Ä‘oán biết thân phận cành vàng lá ngá»c cá»§a nàng.
− Lão đã biết sao còn chưa đưa ta ra khá»i chá»— nhÆ¡ nhuốc này? Hay lão muốn má»™t tay vá trá»i, chống vá»›i mẫu thân ta hả?
Nghe Cáp Nhật Hồng hăm dá»a, Nam Quân Gia Hầu đã không phẫn ná»™ còn lá»™ vẻ hoan há»·. Lão nhìn nàng bằng ánh mắt dâm dật, nói chậm rãi từng tiếng:
− Nếu nàng là hạng nữ lưu bình thưá»ng trên giang hồ thì ta đối xá»­ khác. Còn nàng là đương kim quận chúa ta đây có cách ứng xá»­ khác.
− Lão nói thật ý của lão ra đi.
− Nàng có vẻ háo hức muốn biết?
Nhật Hồng gật đầu:
− Ta muốn biết đó.
Lão Dâm Thần thè lưỡi liếm hai vành môi má»ng. Cách liếm mép cá»§a lão quá»· khiến toàn thân Cáp Nhật Hồng nổi đầy gai ốc bởi cảm giác tởm lợm muốn nôn á»e.
Nàng không dằn được cơn thịnh nộ trước bộ mặt quái gở và dị dạng của lão Dâm Thần, buột miệng quát:
− Lão muốn nói gì?
Lão Dâm Thần ngửa cổ uống cạn số rượu trong chén rồi nhìn Nhật Hồng nói:
− Nàng đang muốn biết ý của ta? Ta nói ngay thôi.
Lão bóp chén rượu, trang trá»ng nói:
− Ta muốn thành thân với nàng để nghiễm nhiên chính thức làm phò mã xứ Tây Hạ.
ChỠđến một ngày nào đó mẫu thân nàng băng hà thì tất nhiên kẻ kế vị sẽ là ta.
Lão lại thè lưỡi liếm mép:
− Phu nhân thấy ta nói đúng ý của nàng không?
Những lá»i sàm sỡ cá»§a Nam Quân Gia Hầu khiến cho mặt hoa cá»§a Nhật Hồng đỠgay.
Nàng rít lên:
− Lão đừng mộng tưởng.
− Sao lại má»™ng tưởng? Äây há chẳng là cÆ¡ há»™i ngàn năm có má»™t để ta đương nhiên trở thành phò mã xứ Tây Hạ ư? Phàm nữ lưu chưa động phòng thì nói nhăng nói cuá»™i, khi gạo đã nấu thành cÆ¡m rồi thì phải theo ý tướng công.
Lão đưa tay chùi mép rồi nói tiếp:
− Ta không thể bá» qua cÆ¡ há»™i trá»i ban này đâu.
Lão chắc lưỡi vẻ thèm thuồng. Tất cả má»i hành động cá»§a lão Dâm Thần đập vào mắt Nhật Hồng khiến nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Lão liếm mép nói tiếp:
− Tấm thân cành vàng lá ngá»c cùng vá»›i chức vị đương kim quận chúa Tây Hạ thì sao ta có thể bá» qua được. Ông trá»i đã muốn gá duyên cho ta vá»›i nàng mà.
Nhật Hồng rít lên:
− Lão còn nói tiếng nữa ta không tha cho lão đâu.
Nam Quân Gia Hầu ngá»­a mặt cất tràng cưá»i khanh khách.
Tràng tiếu ngạo cá»§a lão dá»™i vào tai Nhật Hồng buá»™t nàng phải nhăn mặt bởi sá»± khả ố tiá»m ẩn trong tràng tiếu ngạo đó.
Nhật Hồng thở gấp, cố nén sá»± phẫn ná»™ vào trong lòng. Nàng gắt gá»ng nói gằn từng tiếng:
− Lão quỷ... Lệnh Thế Kiệt sẽ không tha cho lão một khi lão xâm phạm bổn quận chúa.
Nam Quân Gia Hầu cau mày:
− Sao? Nàng nhắc đến gã tiểu tử Quỷ Kiếm Khách à?
Lão suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
− À... Mà nàng nói cũng có lý. Kiếm thuật của Lệnh tiểu tử đã đạt tới cảnh giới tối thượng, nên một chiêu kiếm mà hạ tử được một đại kiếm thủ như Giang Mão. Ta rất khâm phục Lệnh tiểu tử.
− Lão biết như thế thì ngoan ngoãn đưa bổn quận chúa ra ngoài.
− Hê... Ta khâm phục Lệnh tiểu tử nhưng chẳng lẽ Lệnh tiểu tử lại nhẫn tâm hạ tử hôn phu của muội muội mình, đặng nàng thành nữ nhân góa bụa ư?
Lão lắc đầu chắc lưỡi:
− Ta đoán chắc một khi Lệnh Thế Kiệt biết ta đã thành hôn với nàng rồi thì không nỡ xuống tay như đã từng xuống tay với Giang Mão. Biết đâu chừng Lệnh Thế Kiệt còn cao hứng tặng cho ta số pho tượng kim thân La Hán để mừng ngày hoan lạc của ta và nàng.
Nghe lão Dâm Thần nói mà trong lòng Cáp Nhật Hồng như có ngá»n há»a diệm sÆ¡n bất thình lình nổi cÆ¡n thịnh ná»™.
Nàng rít lên:
− Lão quỷ im đi!
Lá»i còn chưa dứt trên hai cánh môi gợi cảm cá»§a Cáp Nhật Hồng thì bất ngá» lão Dâm Thần vá»›i thá»§ pháp đặc dị. Hữu thá»§ cá»§a lão như được chắp thêm ba sải tay Ä‘iểm vá»›i TÄ©nh huyệt cá»§a Nhật Hồng nhanh ngoài má»™t cái chá»›p mắt.
Nhật Hồng vốn đã bị lão quỷ điểm vào đại huyệt Kiên Tĩnh không thể vận dụng được chân âm nguyên khí nên giỠsao có thể phản xạ tránh né hữu thủ của lão được.
Chỉ pháp của lão Dâm Thần chạm đến Tĩnh huyệt của nàng thì tứ chi Nhật Hồng nhũn ra.
Nàng biến sắc:
− Lão quỷ không được mạo phạm đến bổn quận chúa.
− Ta nào dám mạo phạm đến phu nhân, mà chỉ muốn phu nhân chìu theo ý ta mà thôi.
Trái tim Nhật Hồng đập như trống trận vì nỗi sợ hãi. Nàng cố lắm mới thét gào lên được:
− Lão muốn gì?
− Nàng sẽ được biết ngay thôi mà.
− Nếu lão mạo phạm đến thân thể bổn quận chúa thì ta sẽ cắn lưỡi chết ngay lập tức.
− Sợ lúc đó nàng sẽ không kịp cắn lưỡi nữa đâu.
Nam Quân Gia Hầu quay trở lại bàn đại yến rót rượu uống từng chén má»™t. Khuôn mặt dị dạng, dị tướng cá»§a lão được rượu tô Ä‘iểm thêm vẻ dâm dật vốn đã biểu lá»™ trên từng thá»› thịt. Lão uống liá»n má»™t lúc mưá»i chén rồi từ từ nhìn lại Cáp Nhật Hồng, trang trá»ng nói:
− Hình như nàng để tâm để tình cho gã tiểu tử Quỷ Kiếm Khách Lệnh Thế Kiệt?
− Äúng như vậy đó. Trong tâm chí ta chỉ có má»—i mình Lệnh huynh mà thôi.
Nam Quân Gia Hầu hừ nhạt một tiếng:
− Thế phu nhân có tin chỉ vì tâm tình nàng gửi cho gã tiểu tử Quỷ Kiếm Khách mà ta buộc gã phải chết không?
− Lão đừng mÆ¡ tưởng hão huyá»n. Nếu lão có bản lÄ©nh đủ đối phó vá»›i Lệnh huynh thì đã không vắt giò lên cổ mà chạy. Bổn quận chúa nghÄ© mà ná»±c cưá»i. Lão đưá»ng đưá»ng là má»™t trong ngÅ© kiệt cá»§a võ lâm Trung Nguyên, thế mà chỉ biết chạy thôi.
Nam Quân Gia Hầu sa sầm mặt, biến sắc vì giận dữ rồi gằn từng tiếng:
− Nàng nghÄ© Lệnh Thế Kiệt có thể đối phó được vá»›i lão phu hả? Nếu tại Nguyệt Tình lầu không có Tiêu Thái Ngá»c và lão bà Kha Giã Na thì Lệnh Thế Kiệt chưa chắc đã giữ nổi cái mạng cá»§a gã đâu.
− Nói thì hay nhưng bổn quận chúa chỉ thấy lão chạy giá»i mà thôi.
Gia Hầu hừ nhạt rồi nói:
− Phải chi gã tiểu tử hỠLệnh kia đến đây để ta minh chứng những gì ta nói với nàng.
− Bổn quận chúa biết Lệnh huynh sẽ đến.
− Ta e hắn khó mà tìm ra chỗ này đó. Cho dù hắn có mò đến đây cũng chỉ làm cái việc vô nghĩa là dâng mạng cho ta mà thôi. Túc Cốt Thần Công của ta có thể nói là vô địch thiên hạ.
Nhật Hồng dè bỉu nói:
− Lão quỷ khua môi múa mỠquá rồi đó.
Nam Quân Gia Hầu vừa nghe hết lá»i dè bỉu cá»§a Nhật Hồng, phẫn ná»™ bật đứng lên:
− Nàng nói như thế là muốn ta hạ tử nàng ư?
− Bổn quận chúa đâu có sợ chết. Chỉ sợ lão không dám sát tử Cáp Nhật Hồng mà thôi.
Lão giết ta thì khó mà giữ nổi cái mạng bởi thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Nhật Hồng ngỡ đâu sau câu nói khích bác cá»§a mình thì Nam Quân Gia Hầu càng phẫn ná»™ và sẽ tặng cho nàng má»™t chưởng sát tá»­. Äó cÅ©ng là cái ý cá»§a nàng vì không muốn thân mình bị Ô uế bởi lão quá»· nổi danh là lão Dâm Thần.
Nàng vừa dứt lá»i thì từ từ khép mắt lại chỠđợi tá»­ chiêu cá»§a Nam Quân Gia Hầu, nhưng không như Cáp Nhật Hồng tưởng tượng, lão bật cưá»i khành khạch. Lão vừa cưá»i vừa nói:
− Ta biết ý của nàng rồi.
Nhật Hồng hé hai bỠmi nhìn lão Dâm Thần. Chân diện dung không một sợi tóc, sợi râu, lẫn lông mày khiến cho nàng phải rùng mình, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Nam Quân Gia Hầu nói:
− Nàng tính nói khích ta để ta phẫn ná»™ đặng tặng nàng má»™t chưởng chứ gì. à cá»§a nàng hay lắm, nhưng sao qua được mắt cá»§a ta. Nàng muốn chết cÅ©ng được thôi, nhưng trước khi nàng chết ta không bá» qua vưu vật lá ngá»c cành vàng cá»§a nàng đâu.
Nhật Hồng mở to hai mắt hết cỡ vì sự uất ức bởi câu nói nham nhở của lão quỷ Nam Quân.
Nàng thét lên:
− Lão quỷ dám.
− Sao lại không dám chứ.
Nam Quân Gia Hầu bất thình lình đổi giá»ng thật ôn nhu hòa nhã:
− Thật ra ta cÅ©ng không có ý xấu vá»›i nàng. Và ta cÅ©ng không muốn cưỡng bức má»™t mỹ nữ cành vàng lá ngá»c. Vá»›i nàng ta chỉ muốn có dâng hiến và trao tặng, nhưng có lẽ cái phần cá»§a ta không được ông tạo ban cho vẻ khôi ngô lịch lãm như Lệnh Thế Kiệt, nên nàng không màng tá»›i.
Lão thở dài một tiếng.
Nhật Hồng cướp lá»i lão Dâm Thần:
− Cái tốt không phải là ở vẻ bên ngoài, mà tấm lòng má»›i là ná»n tảng cho cái tốt. Má»™t ngày nào đó lão sẽ có đặng ý trung nhân đến vá»›i lão bằng cả tấm lòng.
Lão Gia Hầu gật đầu:
− Nàng nói rất đúng. Ta muốn má»i nàng má»™t chén rượu gá»i là giao kiến tri ân. Nàng chắc không nỡ từ chối má»™t chén rượu cá»§a ta.
− Ta sẽ tiếp lão má»™t chén rượu nếu những lá»i nói vừa rồi xuất ra từ đáy lòng cá»§a lão.
Nam Quân Gia Hầu nhìn nàng:
− Sao ta lại có thể nói dối nàng được chứ.
Nhật Hồng nhìn lão Gia Hầu:
− Ta có thể má»i lão má»™t chuyến đến Tây Hạ đối ẩm.
− Ta chỉ cần nàng uống chén rượu giao kiến tri âm ngày hôm nay.
− ÄÆ°á»£c, nếu lão má»i bằng tấm lòng thành.
− Tất nhiên bằng lòng thành.
Nam Quân Gia Hầu bưng chén rượu rồi thi triển Túc Cốt Thần Công. Hữu thủ của lão đột biến dài hẳn ra chìa chén rượu đến trước mặp Cáp Nhật Hồng, còn tả thủ thì giải khai Tĩnh huyệt cho nàng.
Thấy Nam Quân Gia Hầu thi thổ quái thuật Túc Cốt Thần Công, Nhật Hồng cÅ©ng phải ngá»› ngưá»i kinh ngạc vì tuyệt công tà dị đó.
Nàng lưỡng lự nhìn Nam Quân.
Lão Gia Hầu mỉm cưá»i:
− Ta má»i nàng.
Nhật Hồng bặm môi đón lấy chén rượu trên cánh tay quái dị của lão Dâm Thần. Nàng nhìn chén rượu mà tự cảm nhận một sự tởm lợm nào đó trong chén rượu. Trong tâm tưởng Nhật Hồng nghĩ thầm:
− “Chén rượu này, lão quá»· đã đặt môi vào, giá» mình lại dùng nó để uống.â€.
Chính tạp niệm đó buộc nàng phải rùng mình, nhưng cũng cố nén cơn buồn nôn vào trong mà tự nhủ:
− “Mình không nên to vẻ kinh tởm lão quá»· mà có thể vấy há»a vào thân.â€.
Tá»± khuyến khích xong, Nhật Hồng ngá»­a mặt, dốc số rượu trong chén vào miệng mà cố nuốt. Rượu chảy đến đâu, như có má»™t luồng khí lưu âm ấm lan nhanh xuống Äan Äiá»n nàng.
Nhật Hồng thở hắt ra má»™t tiếng chẳng khác nào má»™t kẻ quá nhá»c nhằn vá»›i công việc nặng nhá»c. Nàng đặt chén rượu vào bàn tay Túc Cốt cá»§a lão Dâm Thần rồi nói:
− Chén rượu giao kiến tri âm, Cáp Nhật Hồng đã tiếp lão. Bây giá» ta chỉ muốn rá»i khá»i đây mà trở vá» Tây Hạ thôi.
Nam Quân Gia Hầu thu hồi song thá»§, mỉm cưá»i. Nụ cưá»i cá»§a lão có ẩn ý gì đó khiến Nhật Hồng chá»™t dạ. Nàng còn Ä‘ang vẩn vÆ¡ nhận định nụ cưá»i cá»§a lão quá»· thì chợt trong Ä‘an Ä‘iá»n có má»™t sá»± đột biến kỳ lạ.
Trái tim nàng như đập rá»™n ràng bởi cái cảm giác khó tả vừa má»›i xuất hiện trong Ä‘an Ä‘iá»n. Cái cảm giác đó nhanh chóng biến thành má»™t luồng dương khí hầm hập lan tá»a khắp châu thân Nhật Hồng. Hai má nàng á»­ng hồng vì cái cảm giác lạ lùng ná».
Nhật Hồng lắc đầu, cố xua Ä‘i những ý tưởng mÆ¡ hồ mà từ trước đến nay chưa từng có trong tâm niệm nàng. Nhưng nàng cố ká»m chế thì ngược lại cÆ¡ thể nàng như có sá»± thay đổi chẳng khác nào sá»± dồn nén mà nàng hình dung rõ mồn má»™t.
Mặt hoa của Nhật Hồng càng lúc càng đỠgay như đang ngồi trước bếp lửa lò rèn.
Nàng nhìn lão Nam Quân, ngượng nghịu nói:
− Trong chén rượu vừa rồi của lão có gì?
Nam Quân Gia Hầu không trả lá»i mà há»i ngược lại nàng:
− Nàng thấy trong ngưá»i thế nào?
Câu há»i cá»§a lão khiến Nhật Hồng càng e thẹn hÆ¡n. Nàng quay mặt nhìn chá»— khác như kẻ phạm tá»™i xấu xa muốn giấu dung diện trước kẻ bá» trên.
Lão Dâm Thần mỉm cưá»i, từ từ đứng lên.
Nhật Hồng nhăn mặt, nhưng nàng như kẻ bất lá»±c bởi thứ cảm giác kỳ lạ vừa nảy sinh trong cÆ¡ thể mình. Nàng bấu ngá»c thá»§ xuống tràng ká»· để tìm cảm giác Ä‘au đớn đặng có thể xua Ä‘i thứ tà ý quái gở Ä‘ang trá»—i dậy trong tận cùng tâm tưởng mình, nhưng cảm giác Ä‘au đớn cÅ©ng chẳng đến vá»›i nàng.
Và chỉ trong khoảng khắc ngắn ngá»§i, Nhật Hồng ngỡ như mình Ä‘ang trôi bá»nh bồng trong má»™t dòng sông thác loạn êm ái, mà càng cố thoát ra thì lại chìm lấp trong dòng chảy thác loạn vô định.
Äôi thu nhãn cá»§a Nhật Hồng từ từ khép lại, hai bá» môi như má»ng đỠtrái cấm, và vùng thượng đẳng như đôi gò trái lê phập phồng gợi má»i ngưá»i thưởng thức vị ngá»t cá»§a mỹ nữ. CÆ¡ thể nàng hâm hấp nóng, phả ra mùi xạ hương cá»§a loài hồ ly Ä‘ang đến thá»i kỳ tìm bạn tình đặng giao hoan.
Nhật Hồng nghe được tiếng bước chân của Nam Quân Gia Hầu đang tiến vỠphía mình.
Nàng muốn thét lên ngăn lão dừng bước, nhưng cổ như có vật gì chẹn ngang rát bá»ng khiến nàng không thốt được ra lá»i.
Nhật Hồng cố cưỡng lại những ý tưởng Ä‘ang gợi lên trong óc nàng má»™t khoái cảm mÆ¡ hồ, nhưng càng cưỡng lại thì càng cảm thấy mình bất lá»±c mà thay vào đó là má»™t sá»± đòi há»i tạp dục do chính cÆ¡ thể nàng tạo ra.
Hai cánh môi của Nhật Hồng mấp máy mãi một chữ:
− Không không... Không... Không...
Tài sản của aspirin

  #37  
Old 02-06-2008, 07:49 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 38

Duyên Nợ


Lão Dâm Thần Nam Quân không vá»™i vã tận hưởng thân xác mỹ nữ Ä‘ang gợi má»i trước mặt lão. Mỉm má»™t nụ cưá»i vẻ đắc ý, lão ghé miệng vào tai Nhật Hồng khẽ nói:
− Bây giỠthì nàng chẳng thể nào phản kháng lại ta, đúng không nào?
Nhật Hồng cứ nhắm nghiá»n hai mắt mà không đáp lá»i lão quá»·.
Nam Quân Gia Hầu nói tiếp:
− Nếu nàng muốn biết trong chén rượu giao kiến tri âm vừa rồi có gì thì ta cũng không giấu nàng. Trong chén rượu giao kiến có chút Dược Hồ Tình do chính tay ta luyện thành từ linh khí của loài hồ ly Tây Vực.
Lão thối vá» sau má»™t bá»™, nghiêng đầu quan sát dung diện cá»§a Cáp Nhật Hồng. Hai gò má hây hây Ä‘á», cánh môi như quả táo má»ng chín gợi má»i.
Lão bước tới bên Nhật Hồng, vuốt nhẹ mái tóc dài óng ả đen mượt của nàng.
Hai cánh mÅ©i cá»§a lão Dâm Thần Nam Quân phập phồng chẳng khác nào hai lá»— mÅ©i trâu nước phì phò cố hít thật nhiá»u mùi xạ hương thoang thoảng phả ra từ cÆ¡ thể Cáp quận chúa.
Ãnh mắt lão ngây dại mÆ¡ màng trước những thá»i khắc tấm thân mỹ nữ kia dâng tặng cho lão.
Lão càng ngắm Nhật Hồng càng rạo rá»±c ham muốn đến ná»—i những thá»› thịt trên khuôn mặt quái dị giần giật. Nam Quân Gia Hầu rít má»™t hÆ¡i chân khí thật sâu đến độ ngá»±c lão bá»—ng dưng căng phồng rồi tá»± cởi bá» trưá»ng y khoác há» bên ngoài cá»§a lão.
Thè chiếc lưỡi nóng hổi liếm hai vành môi dầy, hai mắt như muốn đóng Ä‘inh vào dung diện hoa nhưỡng nguyệt thẹn cá»§a Nhật Hồng, lão nuốt nước bá»t Ä‘ang chá»±c trào ra ngoài rồi từ từ vươn tay tá»›i toan lá»™t bá» xiêm y cá»§a nàng.
Cạch...
Má»™t tiếng động khẽ buá»™c lão Dâm Thần nhăn mặt. Vá»›i ná»™i lá»±c và chân ngươn đã tụ thành, thính nhÄ© cá»§a lão Dâm Thần có thể nghe được những tiếng động cách xa mưá»i trượng, nhưng vá»›i tiếng động này lão cảm thấy rất gần nên má»›i nhăn mặt.
Lão vẫn không rá»i mắt khá»i khuôn mặt hoa cá»§a Nhật Hồng, nhưng trên mặt đã có những nét trang trá»ng.
Lão buông một tiếng thở ra rồi lạnh nhạt nói:
− Lão phu chưa kịp thưởng thức món ăn ngon thì ngươi đã tìm đến.
Lão vừa nói vừa quay ngưá»i nhìn lại sau lưng mình.
Lệnh Thế Kiệt đối nhãn với Nam Quân Gia Hầu.
Lão Nam Quân sa sầm mặt nói:
− Tiểu tử đến không phải lúc.
Thế Kiệt thỠơ buông một câu nhạt nhẽo:
− Khi nào má»›i đúng thá»i khắc tại hạ xuất hiện?
Lão Dâm Thần trừng mắt gắt gá»ng nói:
− Äáng ra thì tiểu tá»­ không nên đến đây.
− Tại hạ không thể không đến.
− Tiểu tử vào động Phong Nha chỉ phí mạng ngươi mà thôi.
− Äá»™ng Phong Nha lợi hại như thế ư?
− Nó lợi hại hơn tiểu tử tưởng tượng đó.
− Không vào Äá»™ng Phong Nha sao có thể bắt được chồn tinh.
− Lão phu sẽ nuốt chá»­ng tiểu tá»­ trong gian mật thất này. Nhưng trước khi nuốt chá»­ng tiểu tá»­, lão phu cÅ©ng có mấy lá»i khen ngươi đã tìm ra được chá»— cá»§a lão phu.
Vá»›i vẻ thá» Æ¡ chàng đáp lá»i lão:
− Äa tạ lá»i khen cá»§a lão. Nhưng cái tại hạ cần không phải là má»™t lá»i khen.
Nam Quân Gia Hầu rít lên:
− Tiểu tử cần ả nha đầu quận chúa Tây Hạ phải không? Lão phu không làm công không cho tiểu tử đâu.
Lão rít lên:
− Chẳng lẽ lão phu khó nhá»c luyện Dược Hồ Tình đặng dâng hiến cho tiểu tá»­ à? Ngươi đừng nằm mÆ¡.
Lão hừ nhạt một tiếng.
Lệnh Thế Kiệt đáp lá»i lão quá»· Gia Hầu:
− Cáp Nhật Hồng là bổn phận và trách nhiệm của tại hạ phải trả ơn. Thứ tại hạ cần là pho tượng kim thân La Hán của lão.
Nam Quân Gia Hầu rít lên the thé sau câu nói của Thế Kiệt:
− Tiểu tử, ngươi đòi cả pho tượng kim thân La Hán của lão phu à?
− Không sai.
Những thá»› thịt trên mặt Gia Hầu giật liên tục bởi sá»± phẫn ná»™. Lão rít lên bằng giá»ng căm phẫn:
− Tiểu tử, ngươi thị vào một chút kiếm thuật của Giang Kỳ để lại mà cao ngạo với lão phu à?
− Quá»· Kiếm Äoạn hồn cá»§a tại hạ không phải là thanh kiếm bình thưá»ng.
− Nói hay lắm, để lão phu thá»­ xem sá»± lợi hại cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồ như thế nào mà tiểu tá»­ đòi Ä‘oạt kim thân La Hán cá»§a lão.
Lão trở bá»™ bước thẳng đến vách mật thất đẩy bức vách lá»™ ra má»™t ô cá»­a tò vò. Pho tượng kim thân La Hán tá»a hào quang đập vào mắt Thế Kiệt.
Nam Quân Gia Hầu nhìn lại Thế Kiệt:
− Tiểu tử, báu vật kim thân La Hán của lão phu ở đây nè, cứ đến mà lấy.
Miệng thì nói như thế nhưng Nam Quân Gia Hầu bất ngỠđộng thá»§. Lão vốn e dè Thế Kiệt bởi biết kiếm thuật cá»§a chàng qua lá»i đồn đãi cá»§a thiên hạ kể từ sau cái chết cá»§a Khoái Kiếm Giang Mão, nên chá»§ động xuất thá»§, lấy cái bất ngỠđể triệt hạ đối phương.
Túc Cốt Thần Công cá»§a Nam Quân Gia Hầu nếu tầm thưá»ng thì lão há được xếp vào ngÅ© kiệt cá»§a võ lâm Trung Nguyên. Thoáng má»™t cái chỉ trong chá»›p mắt, đôi cánh tay quái dị cá»§a Nam Quân Gia Hầu vươn tá»›i vá»— thẳng vào đỉnh đầu chàng má»™t Ưng Trảo Công mà khoảng cách giữa hai ngưá»i không dưới ba trượng.
Sá»± biến hóa thần kỳ cá»§a đôi tay Nam Quân khiến Thế Kiệt thoáng sững sá», ngỡ ngàng, nhưng trước khi thế Ưng Trảo Công bóp được vào đỉnh đầu chàng thì thanh kiếm Äoạn Hồn cÅ©ng kịp thoát ra khá»i vá», cắt ngang má»™t đưá»ng kiếm xanh rá»n, xả thẳng vào đôi tay quái dị cá»§a lão Dâm Thần.
Chát...
Kiếm và đôi cánh tay thịt chạm thẳng vào nhau phát ra má»™t âm thanh khô khốc. Thế Kiệt có cảm tưởng lưỡi Quá»· Kiếm vừa chém vào má»™t vách đá kiên cố không có thứ vÅ© khí nào cắt được. Chính Ä‘iá»u đó khiến chàng không khá»i ngỡ ngàng.
Thanh Quỷ Kiếm sắc bén không làm cho đôi tay của Gia Hầu suy xuyển nhưng cũng kịp đánh bật chúng qua một bên, trước khi nó vỗ xuống đầu Thế Kiệt.
Äôi Ưng Trảo công hụt chàng vá»— luôn xuống sàn đá gian mật thất.
Bá»™p!
Äôi bản thá»§ để lại ấn thá»§ trên sàn mật thất.
Nam Quân Gia Hầu công hụt đối phương, liá»n đảo đôi quá»· thá»§ công tiếp Thế Kiệt. Lão vừa công kích vừa nói:
− Lão phu hôm nay quyết chí tống tiễn tiểu tử xuống a tỳ chầu diêm chúa bằng Túc Cốt Thần Công.
Trước những thế công dồn dập cá»§a Nam Quân Gia Hầu, Thế Kiệt không khá»i lúng túng.
Chàng nhanh chóng bị lão quỷ dồn ép, bằng đôi tay quỷ mà không sao tiếp cận được tới gần lão.
Thế Kiệt tháo lui ba bá»™ trước sức công phá mãnh liệt cá»§a Nam Quân Gia Hầu. Nam Quân Gia Hầu vô cùng đắc ý khi dồn ép được Lệnh Thế Kiệt, liá»n bật tràng cưá»i:
− Năm sau đúng ngày này sẽ là ngày kỵ cơm của ngươi đó.
Lão vừa nói vừa gia tăng sự biến hóa của đôi song thủ quái gở bằng những thế trảo công chộp thẳng vào đỉnh đầu, hoặc yết hầu của đối phương.
Chỉ trong khoảng thá»i khắc độ ba lần chá»›p mắt mà Nam Quân Gia Hầu đã thi thố được mưá»i chiêu sát tá»­, ép Thế Kiệt lùi liên tục cho đến khi lưng chàng đã dá»±a vào vách mật thất.
Nam Quân Gia Hầu thét lớn lồng lộng:
− Tiểu tử nằm xuống.
Tả thủ của lão bất ngỠbiến trảo thành chỉ, phóng thẳng tới tam tinh tử huyệt của Thế Kiệt, còn hữu thủ thì chém ngang bằng một thế cương đao.
Cả hai thế công Ä‘á»u tiá»m ẩn sát khí hừng há»±c, mà chỉ cần má»™t thế trúng đích cÅ©ng đủ tước Ä‘i cái mạng cá»§a đối thá»§, kết thúc cuá»™c giao đấu sinh tá»­.
Trong một tình huống sinh mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Thế Kiệt bất giác dụng đến bí thuật Di Hình Cước Pháp. Thân ảnh của chàng nhoáng lên với những bước đi phiêu bồng nhanh ngoài tầm mắt của lão quỷ Nam Quân Gia Hầu.
Lão Dâm Thần giật mình khi phát hiện ra sự biến đột ngột đó. Lão có cảm tưởng thân ảnh của Thế Kiệt bất ngỠnhòa đi trong tầm quan sát của lão.
Vốn là má»™t ngÅ© kiệt có kinh nghiệm từng trải, Nam Quân Gia Hầu biết sắp có sá»± biến đến vá»›i mình. Không má»™t chút đắn Ä‘o suy nghÄ© lão nhanh chóng thu hồi đôi tay quá»· dị vá» phòng thá»§. Nhưng sá»± từng trải lẫn ý niệm vừa khởi phát trong đầu lão chỉ kịp giúp lão thoát khá»i má»™t cái chết mà thôi, còn ẩn tích Quá»· Kiếm đã để lại trên thịt da cá»§a lão rồi.
Kết cục chỉ xảy ra trong má»™t tích tắc mà Nam Quân Gia Hầu có nằm mÆ¡ cÅ©ng không thấy. Äôi song thá»§ cá»§a lão vừa rút vá» thì mắt chói lòa ánh sáng xanh biếc cá»§a Quá»· Kiếm.
Lão thất kinh, đỠkhí nhảy vội vỠsau ba bộ.
Chính cái phản xạ đó đã giúp lão thoát khá»i lưỡi hái tá»­ thần trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc. Cảm giác rát bá»ng từ trán kéo dài xuống vùng Ä‘an Ä‘iá»n, buá»™c lão quá»· Dâm Thần phải nhìn lại thân pháp cá»§a mình. Má»™t đưá»ng chỉ đỠthẳng tắp kéo dài từ trán lão đến vùng Ä‘an Ä‘iá»n tạo cho lão thứ cảm giác rát bá»ng.
Nam Quân Gia Hầu biến sắc. Lão vừa thoát khá»i cái chết trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc nên ý niệm giao thá»§ vá»›i Lệnh Thế Kiệt cÅ©ng tản mác trong tâm tưởng cá»§a lão mà thay vào đó là ná»—i sợ hãi tá»™t cùng.
Những thớ thịt trên mặt Nam Quân Gia Hầu run bần bật. Da mặt cũng biến sắc qua màu xám ngoét trông thật là khổ não. Trong tình huống đối mặt với một đại kiếm thủ như Lệnh Thế Kiệt, Nam Quân Gia Hầu thừa biết phải ứng xử như thế nào.
Lão không cần đắn Ä‘o nghÄ© ngợi hay chần chừ mà đỠkhí phi thân thoát qua má»™t cánh cá»­a gian mật thất. Nam Quân Gia Hầu thoát Ä‘i bất ngá», bá» lại cả pho kim thân La Hán.
Mục đích của Lệnh Thế Kiệt xâm nhập vào động Phong Nha nhằm cứu Cáp Nhật Hồng và đoạt pho tượng kim thân La Hán, nay cả hai đỠcó trong mật thất, nên chàng chẳng màng đến chuyện truy sát Nam Quân Gia Hầu. Khi lão thoát chạy bỠlại cả pho tượng kim thân La Hán, chàng thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
Chàng nghĩ thầm:
− “Nếu như mình không thụ giáo Di Hình Cước Pháp cá»§a Thần Hành Di Cái lão thâu nhi thì đã khốn khó bởi Túc Cốt Thần Công cá»§a lão Dâm Thần.â€.
à niệm đó khiến Thế Kiệt bất giác ngưỡng mộ lão thâu nhi, và trong lòng nảy sinh thiện ý nếu có dịp sẽ đáp tạ tấm lòng của lão ăn mày già.
Thế Kiệt quay lại bên Cáp Nhật Hồng. Thấy trạng thái nàng có vẻ kỳ lạ, chàng khẽ gá»i:
− Cáp quận chúa... Cáp quận chúa...
Mặc cho chàng gá»i, Cáp Nhật Hồng cứ như ngưá»i má»™ng du mÆ¡ mÆ¡ màng màng.
Thế Kiệt khẽ lay vai Nhật Hồng:
− Cáp cô nương... Cáp cô nương... Cô bị sao vậy?
Hai bá» mi cá»§a nàng vẫn nhắm há», miệng phả ra mùi xạ hương gợi tình cùng vá»›i hÆ¡i nóng hầm hập.
Thế Kiệt nheo mày nghĩ thầm:
− “Chẳng lẽ lão quá»· Dâm Thần đã chuốc độc dược vào cÆ¡ thể Nhật Hồng rồi ư?â€.
à niệm đó khiến chàng đâm ra lo lắng cho nàng. Chàng nghĩ tiếp:
− “Nếu đúng như mình nghÄ© thì phải sá»›m đưa nàng rá»i khá»i đây tìm đến đại phu.â€.
Không chần chừ, Thế Kiệt vòng tay qua tiểu yêu cá»§a Nhật Hồng toan cắp nàng lên thì bất ngá» hai cánh tay má»m mại cá»§a nàng bá chặt lấy cổ Thế Kiệt.
Thế Kiệt ngượng ngùng nói:
− Cáp quận chúa... Cáp quận chúa.
Thế Kiệt sao biết được Nhật Hồng vốn đã bị Nam Quân Gia Hầu cho uống Dược Hồ Tinh nên mới có trạng thái như vậy. Cơ thể nàng giỠđây ví như dòng thác cuồng chảy bởi sự kích thích của những cơn động tình mãnh liệt.
Nàng ghì chặt lấy Thế Kiệt như má»™t ả dâm nữ cuồng tình khiến chàng không khá»i e ngại. Thế Kiệt gượng gỡ hai cánh tay cá»§a Nhật Hồng, nhưng không làm sao có thể gỡ ra được. Trong lúc Thế Kiệt còn Ä‘ang loay hoay thì chợt có những âm thanh rít lên nghe chói cả thính nhÄ©. Cùng vá»›i âm thanh đó, chàng ngỡ như gian mật phòng chuyển động xoay tròn, và khi những âm thanh chói tai kia ngưng bặt thì tất cả tám cánh cá»­a như bị bít kín lại.
Giá»ng nói cá»§a lão Dâm Thần Nam Quân Gia Hầu rít lên the thé:
− Tiểu tử ơi... Thạch thất này sẽ là mồ chôn của ngươi.
Nghe lão nói, Thế Kiệt giật mình. Trong lòng chàng thầm lo lắng trong khi Nhật Hồng vẫn bá chặt lấy cổ Thế Kiệt, miệng phả ra mùi xạ hương cùng những làn khí nóng bá»ng.
Nam Quân Gia Hầu cất tràng tiếu ngạo đắc ý.
Thế Kiệt nghe lão Dâm Thần ngạo mạn cưá»i mà tức giận. Chàng thở hắt ra má»™t tiếng, gằn giá»ng nói:
− Lão quỷ có thể nhốt ta ở đây được ư?
Cùng vá»›i lá»i nói đó chàng khá mạnh tay gỡ đôi bàn tay má»m mại cá»§a Nhật Hồng, ép nàng ngồi xuống tràng ká»·. Chàng đảo mắt nhìn qua má»™t lượt tất cả tám ngách thạch môn rồi trầm giá»ng nghiêm khắc nói:
− Nam Quân lão quỷ... Lão đang ở đâu?
− Tiểu tử sao có thể thấy được lão phu. Ngươi bây giỠchẳng khác con cá nhỠbị nhốt trong rỠchỠchết mà thôi.
Äúng như Nam Quân Gia Hầu nói. Tất cả tám cánh cá»­a đá Ä‘á»u đã bị bịt lại bằng những vách đá kiên cố, chàng chẳng khác gì cá nằm trong rá» chá» chết thật.
Nam Quân Gia Hầu nói tiếp:
− Nếu không có ả Cáp quận chúa thì lão phu đã xông độc dược lấy cái mạng thúi của tiểu tử rồi.
Thế Kiệt nghe lão Nam Quân nói, lá»­a giận bốc cao hừng há»±c. Chàng thét lên má»™t tiếng lồng lá»™ng. Cùng vá»›i tiếng thét đó thanh Quá»· Kiếm thoát ra khá»i vá», cắt má»™t đưá»ng thẳng tắp xanh lè chém xả vào má»™t cánh cá»­a.
Chát...
Lưỡi Quỷ Kiếm chém xả vào vách thạch môn tóe ra những tia lửa li ti. Khi Thế Kiệt thu hồi thanh Quỷ Kiếm vỠthì trên vách thạch môn đã có dấu ấn kiếm sâu độ một đốt ngón tay.
Thế Kiệt nghiến răng ken két vì tức giận.
Nam Quân Gia Hầu bật cưá»i khành khạch. Lão vừa cưá»i vừa nói:
− Tiểu tá»­ Æ¡i, ngươi chỉ nhá»c công vô ích mà thôi. Ngươi nên ngoan ngoãn mà ngồi chá» chết chứ đừng phí sức uổng công.
− Lão quỷ có thể nhốt Lệnh Thế Kiệt được ư?
− Thế ngươi làm gì thoát ra khá»i tá»­ địa cá»§a lão phu?
Thế Kiệt thở hắt ra một tiếng nghĩ thầm:
− “Lão nói đúng. Nếu mình chỉ biết bá»±c tức thì khó có thể thoát ra khá»i tá»­ địa cá»§a lão.â€.
Trong khi Thế Kiệt suy nghĩ, Nam Quân Gia Hầu nói tiếp:
− Tá»™i nghiệp cho tiểu tá»­ quá. Nếu như ngươi không tìm đến lão phu thì đâu đến ná»—i bị biến thành con cá nhốt trong rá». Lão phu tức ngươi lắm đó. Tiểu tá»­ xuất hiện khiến lão phu vừa bị thương vừa không thụ hưởng được vưu vật xinh đẹp cá»§a ả Cáp quận chúa.
Lão hừ nhạt nói tiếp:
− Äối vá»›i lão phu, nói thật cho tiểu tá»­ biết, lão rất ghét những gã tục nhân phá bÄ©nh như ngươi. Lão phu đợi đến khi ngươi ngấp ngoái vì đói vì khát rồi má»›i vào mật phòng lóc từng miếng thịt cá»§a ngươi mà nhắm rượu. Tiểu tá»­ nghe lão nói chứ?
Thế Kiệt thở dài.
Chàng ngấm ngầm Ä‘oán tâm ý cá»§a Nam Quân Gia Hầu. Hình như lão Ä‘ang cố khích bác để chàng nóng giận mà tâm định trở nên mụ mẫm u mê để không tìm ra được lối thoát khá»i mật thất.
Thế Kiệt mím môi nhìn lại Cáp Nhật Hồng.
Thế Kiệt giật mình khi Nhật Hồng như ngưá»i má»™ng du Ä‘ang từ từ trút bá» xiêm y cá»§a mình.
Thế Kiệt bước nhanh lại bên nàng:
− Cáp quận chúa... đừng làm vậy.
Nhật Hồng như không nghe tiếng của Thế Kiệt mà lẩm nhẩm nói:
− Lệnh huynh... Muá»™i yêu Lệnh huynh nhiá»u lắm. Sao huynh không chú tâm đến chữ tình cá»§a muá»™i?
Nàng như ngưá»i mÆ¡ màng nói những Ä‘iá»u thầm kín che giấu trong tâm tưởng Nhật Hồng vừa nói vừa trút bá» xiêm y. Thế Kiệt lắc đầu toan cản nàng lại thì hai cánh tay nóng hổi cá»§a nàng đã bá chặt lấy cổ chàng.
Nhật Hồng nói thủ thỉ, miệng phả ra từng luồng khí lưu nóng hầm hập hòa quyện với mùi xạ hương hồ ly:
− Lệnh huynh đối xử tốt với muội nghe.
Thế Kiệt đỠmặt vì thẹn.
Má»™t lần nữa chàng phải ép Nhật Hồng ngồi dá»±a lưng vào tràng ká»· rồi quay lại nhìn lên nóc thạch thất, cao giá»ng nói lá»›n:
− Lão Dâm Thần... Lão còn đó chứ?
− Tất nhiên lão phu Ä‘ang túc trá»±c bên ngoài để chỠđợi thá»i khắc vào trong thạch thất lấy mạng tiểu tá»­ mà.
− Lão quỷ thấy ta chứ?
− Lão phu không thấy tiểu tá»­, nhưng có thể nghe được má»i cá»­ động cá»§a ngươi.
Chàng tằng hắng nói:
− Lão quỷ đã cho Cáp quận chúa uống độc dược gì vậy?
Lão Nam Quân Gia Hầu ý lên một tiếng rồi im lặng.
Thế Kiệt chá» má»™t lúc má»›i lên giá»ng nói tiếp:
− Sao lão quỷ lại im lặng?
Má»™t lúc sau, lão Nam Quân Gia Hầu má»›i đáp lá»i Thế Kiệt:
− Tiểu tử thấy ả Cáp quận chúa thế nào?
− Lão đã cho nàng uống dược độc, tự khắc biết nàng như thế nào rồi.
Nam Quân Gia Hầu hừ nhạt rồi nói:
− Äáng lý ra Cáp quận chúa đã là cá»§a lão phu. Tiểu tá»­ thật là hồ đồ phá bÄ©nh ta.
Thế Kiệt im lặng. Chàng cố tránh nhìn vỠphía Nhật Hồng. Nam Quân Gia Hầu nói tiếp:
− Tiểu tá»­... Lão phu nghÄ© ngươi chẳng có duyên vá»›i ả Cáp quận chúa đó đâu. Ngươi xứng đôi vá»›i chá»§ nhân Ma Cung Tiêu Thái Ngá»c hÆ¡n.
Thế Kiệt cau mày:
− Lão quỷ đừng nói càn.
− Hê... lão phu thật tâm nói với tiểu tử đó.
Thế Kiệt cao giá»ng, khe khắt cướp lá»i Nam Quân Gia Hầu:
− Lão đã đầu độc Cáp quận chúa bằng dược độc gì?
Thế Kiệt quay lại nhìn Nhật Hồng. Nàng đã thoát y biến thành má»™t con nhá»™ng vá»›i làn da trắng nõn. Tất cả má»i đưá»ng nét cá»§a cÆ¡ thể Nhật Hồng Ä‘á»u lá»t vào mắt Thế Kiệt. Nàng mÆ¡ màng vá»›i những động tác ve vuốt gợi tình, gợi dục, buá»™c Thế Kiệt phải quay mặt chá»— khác.
Chàng có cảm tưởng trước mặt mình không phải là má»™t Cáp quận chúa cành vàng lá ngá»c nữa, mà là má»™t ả kiá»u nữ Ä‘ang gợi tâm dục cá»§a khách tìm hoa. Nhật Hồng chỉ khác những ả kiá»u nữ kia qua sá»± mÆ¡ màng như kẻ má»™ng du mà thôi.
Thế Kiệt thở dài, lí nhí nói:
− Cáp quận chúa đừng làm như vậy.
Lão Nam Quân Gia Hầu như nghe được câu nói buột miệng của Thế Kiệt, háo hức lên tiếng:
− Tiểu tử, ả quận chúa đang làm gì ngươi vậy? Phải ả đã đến cơn động tình và muốn dâng hiến cho ngươi phải không?
Lão chắc lưỡi tỠthái độ tiếc rẻ. Vừa chắc lưỡi Nam Quân Gia Hầu vừa nói:
− Ãi cha... Äáng lý ra ả Cáp quận chúa đó phải là cá»§a lão phu... cá»§a lão phu má»›i đúng.
Lão phu khổ công luyện Dược Hồ Tình, cuối cùng ngươi lại hưởng. Lão tức chết đi được.
Nghe lão quỷ nói, Thế Kiệt mới biết Nhật Hồng đang bị Dược Hồ Tình hành hạ nên mới có trạng thái như thế này. Chàng bất giác lo lắng cho nàng.
Thế Kiệt ngẩng mặt nhìn lên trần thạch thất, cao giá»ng nói:
− Lão quỷ, Cáp quận chúa bị tình trạng như thế này cũng bởi Dược Hồ Tình của lão, chứ có phải nàng muốn dâng hiến cho ta đâu. Lệnh Thế Kiệt này cũng đâu muốn lợi dụng sự trúng độc của Cáp quận chúa mà cướp mất sự trong trắng của nàng. Vậy lão có cách chi chỉ giáo để ta giải được Dược Hồ Tình trong nội thể Cáp quận chúa?
Lão Nam Quân rít lên the thé:
− Tiểu tử, ngươi ngu quá vậy. Nếu ngươi không thích thì cứ xuống kiếm giết ả Cáp quận chúa đi, chứ đâu có cách gì ngoài...
Lão Dâm Thần bỠlửng câu nói ở đó.
Thế Kiệt sa sầm mặt há»i:
− Ngoài cách gì giúp Cáp quận chúa định tâm?
− Lão phu nói cho ngươi biết à? Äừng có nằm mÆ¡. Äằng nào thì tiểu tá»­ cÅ©ng chết, thôi thì ngươi đã không nhận phần cá»§a ngươi thì cứ ra tay giết ả để giữ sá»± trong trắng cá»§a ả có hÆ¡n không.
Trong khi chàng và lão Dâm Thần đối đáp vá»›i nhau thì Nhật Hồng hé hai cánh môi cất tiếng rên khẽ. Tiếng rên cá»§a nàng lá»t vào tai Thế Kiệt khiến chàng lo lắng hÆ¡n.
Nghe tiếng nàng rên khẽ, Thế Kiệt thở hắt ra một tiếng, lắc đầu như xua đuổi những ý tưởng lễ tiết trong tâm niệm mình mà rảo bước đến bên Nhật Hồng.
Chàng gượng nói:
− Cáp quận chúa... Cáp quận chúa...
Nhật Hồng chẳng nghe được tiếng cá»§a Thế Kiệt mà khẽ ưỡn ngưá»i phÆ¡i luôn đôi gò bồng đảo căng cứng trước mặt chàng.
Thế Kiệt lắc đầu thở ra:
− Cáp quận chúa.
Chàng đặt tay vào bỠvai nàng lay khẽ. Thế Kiệt giật mình khi bản thủ của chàng chạm vào làn da nóng hổi của Nhật Hồng.
Chàng có cảm tưởng chỉ trong khoảng khắc ngắn ngá»§i nữa thôi Nhật Hồng sẽ bốc thành ngá»n lá»­a bùng cháy. Hiện trạng đó khiến cho Thế Kiệt càng lo lắng hÆ¡n.
Chàng lo lắng nhìn vào mặt Nhật Hồng, khẽ nói:
− Cáp quận chúa... Quận chúa cảm thấy thế nào?
Nhật Hồng mÆ¡ hồ như má»™t ngưá»i má»™ng du sống trong cõi vô thá»±c. Nàng nhá» giá»ng như nói vá»›i má»™t kẻ vô hình vô tướng nào đó:
− Thiếp yêu chàng... Thế Kiệt... Lệnh huynh.
Nàng vừa nói vừa bấu mưá»i ngón tay thanh mảnh vào hai bá» vai Thế Kiệt. Nhật Hồng phả ra từng luồng hÆ¡i thở nóng hổi như gió há»a diệm sÆ¡n cùng mùi xạ hương thÆ¡m ngát.
Hai bá» mi vẫn nhắm nghiá»n, trái tim đập như trống trận khiến Thế Kiệt có cảm tưởng tất cả má»i mạch đạo trong ná»™i thể nàng sắp vỡ nát.
Chàng lo lắng nói:
− Cáp quận chúa.
Tiếng của Nam Quân Gia Hầu cất lên lồng lộng:
− Tiểu tá»­ Æ¡i, ngươi mau xuống tay kiếm kết liá»…u ả quận chúa đó Ä‘i, chứ đừng để thị hành hạ bởi Dược Hồ tình. Bị hành hạ bởi Dược Hồ Tình thị chẳng khác nào Ä‘ang bị nung đỠbởi há»a dục. Ngươi càng chần chừ lâu chừng nào ả quận chúa càng khổ sở chừng nấy. Thôi thì hãy giúp thị sá»›m siêu thoát bằng thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a ngươi Ä‘i.
Nghe lão quỷ nói, Thế Kiệt càng lo lắng cho Nhật Hồng hơn. Chàng khẽ lay vai nàng:
− Quận chúa, tỉnh lại đi.
Nhật Hồng chẳng màng đến lá»i Thế Kiệt mà vẫn cứ bấu mưá»i ngón tay thanh mảnh vào vai chàng. Mưá»i ngón tay cá»§a nàng lún sâu vào da thịt tạo ra cảm giác buốt nhói.
Thế Kiệt lắc đầu buông má»™t tiếng thở dài ảo não. Chàng suy nghÄ© tìm phương kế xem có cách giải tá»a Dược Hồ Tình cho Nhật Hồng.
Thế Kiệt rít lên:
− Lão quỷ... ta buộc phải giết Cáp quận chúa, nhưng cái hận này nếu ta không chết sẽ tìm lão đòi lại đó.
Thế Kiệt dứt lá»i chém xả Quá»· Kiếm vào tràng ká»·.
Chát...
Cùng với nhát kiếm đó, chàng bấu trảo công vào vai Cáp Nhật Hồng. Vô hình trung cái bấu của Thế Kiệt buộc Nhật Hồng rú lên một tiếng lanh lảnh.
Tiếng rú kia lá»t vào tai lão Dâm Thần. Sau tiếng rú cá»§a Nhật Hồng thì Nam Quân Gia Hầu bật cưá»i khành khạch. Lão vừa cưá»i vừa nói:
− Tiểu tá»­ Æ¡i... Ngươi đúng là má»™t kẻ ngu dốt nhất trên Ä‘á»i này. Chỉ vì má»™t chút tiểu tiết lá»… nghi gia giáo mà ngươi nỡ xả kiếm lấy mạng má»™t mỹ nữ muốn trao tặng sá»± trong trắng cho ngươi. Thay vì ngươi tạm gác lá»… gia, giáo Ä‘iá»u mà nhận sá»± trao thân cá»§a ả quận chúa thì ả đã không phải chết uổng mạng, và còn được hưởng cái tinh có má»™t không hai cá»§a loài hồ ly Tây Vá»±c mà tất cả nữ nhân Ä‘á»u ao ước. Ả quận chúa cá»§a tiểu tá»­ ngang nhiên trở thành má»™t hương phi thứ hai trên Ä‘á»i này.
Lão lại cất tràng tiếu ngạo cuồng nhiệt.
Thế Kiệt nghe Nam Quân nói mà không khá»i đỠngưá»i. Chàng nhìn Nhật Hồng nghÄ© thầm:
− “Mình phải làm như lão nói sao?â€.
à niệm đó còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng Thế Kiệt thì má»™t luồng hÆ¡i thở nóng bá»ng từ chiếc miệng má»ng đỠgợi má»i cá»§a Nhật Hồng phà vào mặt chàng.
Nhật Hồng khẽ rên một tiếng.
Tiếng rên khẽ cá»§a nàng vô tình lại lá»t vào tai Nam Quân Gia Hầu. Lão thét lá»›n:
− Tiểu tử, ngươi chưa sát tử ả quận chúa Tây Hạ?
− Tại hạ đâu nỡ xuống tay giết má»™t ngưá»i như Cáp quận chúa.
− Hừ, tiểu tử muốn ả bị Dược Hồ Tình hành hạ đau khổ mãi ư?
− Không... tại hạ cũng không nỡ để nàng bị khổ sở bởi độc công bỉ ổi của lão quỷ đâu.
Nam Quân rít lên:
− Ngươi... Ngươi định thành thân với ả... Ngươi...
Lão cắt ngang lá»i rồi hú lên lồng lá»™ng. Tiếng hú cá»§a lão như tiếng gào nuối tiếc vừa căm phẫn vừa oán trách.
Tài sản của aspirin

  #38  
Old 02-06-2008, 07:50 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 39

Kỳ Nữ Dị Nhân


Như ngưá»i vừa chợt tỉnh giấc má»™ng sâu, Nhật Hồng bật nhá»m ngồi lên. Cảm giác đầu tiên trong cõi thá»±c tại là sá»± ê ẩm toàn thân, tứ chi bá»§n rá»§n. Nàng buá»™t miệng nói:
− Ta sao thế này?
CÆ¡ thể nàng vẫn phảng phất mùi xạ hương thoang thoảng, mùi hương tình cá»§a loài hồ ly trong thá»i kỳ giao hoan.
Nhật Hồng biến sắc khi ngỠngợ biết sự mất mát của mình. Nàng bặm môi thét lên:
− Lão quỷ Dâm Thần... Lão ở đâu?
Nàng bật đứng lên. Äến bây giá» Nhật Hồng má»›i thấy Lệnh Thế Kiệt Ä‘ang ngồi kiết đà nhìn nàng. Vẻ anh tuấn khôi ngô cá»§a chàng đượm nét buồn vá»i vợi.
Nhật Hồng co rúm ngưá»i lại:
− Lệnh huynh.
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài.
Nhật Hồng ngỡ tiếng thở dài của chàng chẳng khác nào tiếng sét đánh thẳng vào tai và tâm não nàng.
Nhật Hồng bật khóc:
− Lệnh huynh... muội không đáng sống nữa... muội bây giỠô uế lắm.
Nàng vừa nói vừa khóc thổn thức, rồi bất thình lình lao đầu vào vách mật thất. Nhưng Thế Kiệt đâu thể để nàng tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình, bằng bí thuật Di Hình Cước Pháp, chàng đã cắp ngang tiểu yêu Nhật Hồng kéo lại:
− Cáp muội muội.
Nhật Hồng cúi gằm mặt, khóc nức nở. Nàng vừa khóc vừa nói:
− Huynh hãy để cho muá»™i thoát khá»i sá»± Ô uế cá»§a lão quá»· Dâm Thần Nam Quân. Nếu huynh nghÄ© đến muá»™i thì hãy trả thù cho muá»™i. Lấy thá»§ cấp cá»§a lão mà tế muá»™i đúng vào ngày này năm sau.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Muội đã lầm lẫn rồi.
Nhật Hồng nấc khẽ nói:
− Muội biết mà... Huynh đừng an ủi muội. Sự trong trắng của muội không còn nữa.
Muội chỉ muốn chết thôi.
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài, ôn nhu nói:
− Muội hãy ngẩng lên nhìn vào mắt huynh.
Giá»ng nói cá»§a chàng đượm buồn.
Nhật Hồng lắc đầu:
− Muội không dám nhìn huynh đâu.
− Kẻ đáng chết để trả lại sự trong trắng không phải là lão quỷ Nam Quân.
Những lá»i cá»§a Thế Kiệt khiến Nhật Hồng rùng mình. Nàng vẫn cúi gằm mặt.
Thế Kiệt từ tốn nói tiếp:
− Nếu muá»™i muốn giết kẻ đã tước Ä‘oạt sá»± trong trắng cá»§a muá»™i thì ngưá»i đó chính là Lệnh Thế Kiệt.
Chàng vừa dứt lá»i, Cáp Nhật Hồng quay lại ngẩng mặt nhìn chàng không chá»›p. Hai cánh môi cá»§a nàng mấp máy má»™t lúc má»›i thốt ra thành lá»i:
− Lệnh... Lệnh huynh ư... Phải vậy không?
Chàng nhìn nàng, khẽ gật đầu:
− Chính huynh chứ không phải lão quỷ Nam Quân.
Nhật Hồng chá»›p mắt. Hai hàng lệ chảy dài xuống bá» môi má»ng chín:
− Huynh nói thật chứ? Hay huynh chỉ giả vỠnói như thế thôi?
Thế Kiệt lắc đầu:
− Äó là sá»± thật. Mặc dù tâm cá»§a huynh không muốn làm như vậy.
Nhật Hồng bặm môi:
− Sao lại là huynh?
Thế Kiệt buông má»™t tiếng thở dài, rồi từ tốn thuật lại tất cả những gì đã xảy ra trong gian mật thất. Trong khi chàng kể lại má»i việc thì Nhật Hồng e thẹn đến đỠmặt.
Chàng nắm tay Nhật Hồng:
− Huynh phải thực hiện cái việc mà mình không muốn.
Nhật Hồng ngẩng lên nhìn chàng:
− Muội... Muội không trách huynh...
Nàng chùi vội hai hàng lệ trên má mình, lí nhí nói:
− Có lẽ đây là ý trá»i. Dù sao muá»™i cÅ©ng không phải chịu sá»± Ô uế cá»§a lão quá»· Dâm Thần.
Chỉ mong sao huynh đừng đối xử tệ với muội.
Thế Kiệt nhìn nàng:
− Huynh sẽ không tệ bạc với muội (thiếu trang , cuốn ) Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt nói:
− Sao huynh lại thở ra ảo não? Huynh không muốn vỠđất Tây Hạ à?
− Huynh rất muốn đến Tây Hạ quê hương của muội, nhưng chỉ sợ không còn dịp nữa thôi.
Tiếng của Nam Quân Gia Hầu cất lên khàn khàn:
− Tiểu tử nói đúng đó. Gã và nha đầu không có cơ hội ra mắt Vương quốc mẫu được đâu. Hai ngươi sẽ được chết chung một mộ phần, thế thì còn gì bằng nữa.
Nghe Nam Quân Gia Hầu nói, Cáp Nhật Hồng má»›i để mắt đến gian mật thất. Äến lúc này nàng má»›i hiểu được vì sao Thế Kiệt buông má»™t tiếng thở dài ảo não.
Nàng nhìn chàng nói:
− Lệnh huynh. Lão quỷ đã nhốt muội và huynh ở đây?
Chàng gật đầu:
− Lão căm phẫn muốn chôn sống huynh và muội trong mật thất này.
− Chúng ta sẽ tìm phương cách thoát ra khá»i đây.
Thế Kiệt nhìn nàng:
− Huynh đã nghÄ© nhiá»u rồi. Gian mật thất này rất kiên cố mà Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a huynh không sao phá vỡ được.
Chàng lắc đầu:
− Nếu không có ngưá»i trợ giúp e rằng huynh và muá»™i khó có thể thoát ra khá»i gian ngục đá này.
− Chẳng lẽ chúng ta lại khoanh tay ngồi chỠchết sao?
Nàng nhá» giá»ng truyá»n âm nhập mật nói vá»›i Thế Kiệt:
− Lão quá»· muốn nhốt huynh và muá»™i thì chính lão phải mở đưá»ng cho muá»™i và huynh ra.
Nàng kéo tay Thế Kiệt dẫn đến tràng ká»·. Nhật Hồng suy nghÄ© mông lung rồi truyá»n âm nhập mật nói vào tai Thế Kiệt. Nghe nàng nói dung diện Thế Kiệt thỉnh thoảng lại lá»™ những nét hóm hỉnh, đôi khi không dằn được phải Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i.
Chàng nhìn Nhật Hồng:
− Huynh chỉ sợ lão quỷ sẽ chẳng chịu tin.
Nhật Hồng lắc đầu:
− Nhất định lão phải tin. Bản chất cá»§a lão quá»· Nam Quân phóng đãng vô độ, tất lão phải tin vào sá»± phóng đãng cá»§a những ngưá»i sắp chết tá»± cứu lấy thân mình.
Thế Kiệt nhìn nàng:
− Huynh cÅ©ng hy vá»ng như vậy.
Nhật Hồng mỉm cưá»i khẽ gật đầu.
Thế Kiệt nhìn lên trần mặt thất, cao giá»ng nói lá»›n:
− Lão quỷ... Hãy nghe ta nói đây. Dù cho Lệnh Thế Kiệt và Cáp Nhật Hồng có chết thật trong mật thất này thì lão cũng chẳng được cái gì.
Nam Quân Gia Hầu đáp lá»i chàng:
− Chỉ cần tiểu tử chết là lão phu đã được rồi.
− Lão nghĩ khi tại hạ chết thì những pho tượng kim thân La Hán sẽ thuộc vỠlão phải không?
− Äợi đến lúc hồn ngươi lìa khá»i xác thì lão vào mật thất lấy những pho tượng đó. Äâu má»™t ai cản tay lão phu được.
Thế Kiệt ngá»­a mặt cưá»i sang sảng.
Nghe chàng cưá»i, lão Dâm Thần không dằn được trí tò mò, buá»™c phải lên tiếng há»i:
− Tiểu tá»­, bá»™ ngươi cuồng trí hay sao mà cưá»i chứ? Trước cái chết ngươi mất đởm lược để rồi bị bấn loạn tâm thần à?
Thế Kiệt nhìn Nhật Hồng mỉm cưá»i, rồi ngẩng lên trần mật thất cất tiếng nói lá»›n, cốt cho lão Nam Quân nghe:
− Lão quá»·, ta đâu để cho lão được toại nguyện có đặng những pho tượng kim thân La Hán. Trước khi hồn lìa khá»i xác ta có đủ thá»i gian để há»§y những pho tượng kim thân La Hán kia mà.
− Tiểu tử, ngươi hồ đồ như thế ư?
Thế Kiệt nhìn Nhật Hồng nhướng mày.
Nhật Hồng lên tiếng:
− Äại ca tính há»§y những pho tượng báu vật cá»­u đỉnh cá»§a võ lâm Trung Nguyên ư?
Thế Kiệt nói:
− Trước khi huynh và muội chết phải hủy tất cả những pho tượng đó đi, chứ để lại làm gì?
Huynh không muốn những pho tượng kim thân La Hán rơi vào tay lão tặc Nam Quân Gia Hầu.
Nhật Hồng cướp lá»i chàng:
− Không... Huynh đừng hủy những pho tượng đó.
Thế Kiệt thét lên vá»›i giá»ng giận dữ:
− Ta hủy thì sao nào? Hay nàng muốn trao những pho tượng kim thân La Hán cho lão quỷ để đổi lại cái mạng của nàng ư?
Thế Kiệt rít lên lồng lộng:
− Không... Dù ta có bị lão quỷ chôn sống trong mật thất này thì cũng không trao những pho tượng kim thân La Hán cho lão đâu.
Chàng thoáng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i mỉm vá»›i Nhật Hồng rồi cao giá»ng nói tiếp:
− Nam Quân Gia Hầu... Lão đừng có nằm mÆ¡ mà hy vá»ng có đặng những pho tượng kim thân La Hán.
Nam Quân Gia Hầu đáp lá»i Thế Kiệt:
− Tiểu tử, ngươi tức giận làm gì. Ngươi có tức giận cũng vô ích mà thôi.
Nhật Hồng lên tiếng nói với Nam Quân Gia Hầu:
− Hầu gia, nếu như ta đổi những pho tượng kim thân La Hán để Hầu gia phóng thích khá»i gian mật thất, chắc được chứ?
Nàng vừa dứt lá»i thì Thế Kiệt đã gào lên:
− Không, di huấn của sư tôn buộc ta phải hợp nhất Thập Nhị La Hán. Nếu không thực hiện được di huấn thì ta sẽ hủy tất cả những pho tượng đó.
Nhật Hồng nói:
− Sư tôn Giang Kỳ đã chết rồi, chúng ta cần giữ cái mạng của mình chứ.
Thế Kiệt mỉm cưá»i vá»›i Nhật Hồng, gằn giá»ng nói:
− Äúng, sư tôn đã viên tịch, nhưng những gì ngưá»i di huấn lại, ta không bao giá» quên.
Thế Kiệt thét lên:
− Nàng hãy tránh ra đi.
− Thế Kiệt, tại sao chàng cứ khăng khăng đòi hủy những pho tượng kim thân La Hán?
Thế Kiệt gào lên:
− Bởi vì ta không muốn chúng lá»t vào tay lão quá»· Dâm Thần. Nàng không cho ta há»§y chúng Ä‘i vì cá»› gì? Hay nàng đã bị lão quá»· mê hoặc, hay nàng quý cái mạng quận chúa cá»§a mình?
Thế Kiệt vừa nói vừa cố nén cưá»i.
Nhật Hồng nguýt chàng rồi thét lớn:
− Ngươi... nói như vậy được ư? Äúng... Cáp Nhật Hồng này vì cái mạng quận chúa đó.
Ta đâu muốn chết trong mật thất này, đâu muốn chết cùng với ngươi. Ta muốn trở vỠTây Ha... Ngươi nghe rõ rồi chứ. Ta muốn trở vỠTây Hạ.
Thế Kiệt bặm môi.
Nhật Hồng lưá»m chàng rồi thoạt liếc mắt quan sát gian mật thất.
Hai ngưá»i im lặng chỠđợi.
Một lúc sau Nam Quân Gia Hầu lên tiếng:
− Cáp quận chúa cần gì phải nói với gã tiểu tử cuồng tâm cuồng trí đó. Gã đang hãi hùng trước viễn cảnh vỠa tỳ chầu diêm chúa nên đâu còn đủ minh mẫn phân định việc gì đúng việc gì sai.
Nhật Hồng chớp mắt với Thế Kiệt rồi nói lớn cố cho Nam Quân nghe:
− Hầu gia... ta không muốn chết trong mật thất này.
− Ta hiểu nàng.
Thế Kiệt mỉm cưá»i nói:
− Nàng không muốn chết trong mật thất này cũng không được. Gian mật thất này chẳng khác nào cỗ áo quan chôn sống ta và nàng. Chưa chắc nàng đã được chết một cách nguyên vẹn.
− Ngươi nói vậy có ý gì?
Nam Quân Gia Hầu lên tiếng phân giải câu há»i cá»§a Nhật Hồng:
− Cáp quận chúa còn không hiểu câu nói của gã tiểu tử đó ư?
Lão cưá»i khảy nói tiếp:
− Trong mật thất cá»§a ta chỉ có hảo tá»­u thôi. Số rượu đó tạm có thể giải khát cho nàng và gã trong má»™t thá»i gian ngắn. Nhưng lương thá»±c thì chẳng có. Äến má»™t lúc nào đó, tiểu tá»­ kia cÅ©ng sẽ lóc thịt nàng mà ăn đặng chống lại cái đói.
Lão gằn giá»ng nói:
− Lệnh Thế Kiệt, lão phu phân giải như thế có đúng ý của ngươi không?
Nhật Hồng thét lớn:
− Thế Kiệt, có đúng như vậy không?
Thế Kiệt nhìn nàng mỉm cưá»i, hóm hình gật đầu nhưng im lặng không thốt ná»­a lá»i.
Nhật Hồng thét lên:
− Sao ngươi không nói?
Nàng vừa quát vừa nheo mắt với chàng.
Thế Kiệt vẫn giữ sự im lặng.
Nam Quân Gia Hầu lên tiếng:
− Tiểu tá»­ đó làm sao trả lá»i nàng được, bởi những gì ta phân giải đúng vá»›i ý niệm bất nhân cá»§a gã.
Nhật Hồng ráng bật ra tiếng khóc tức tưởi. Nàng cố khóc để Nam Quân Gia Hầu có thể nghe được.
Nhật Hồng vừa khóc vừa nói:
− Thế Kiệt, ngươi đến đây làm gì rồi đặt ta vào tử lộ. Ngươi đã vùi hoa dập liễu còn đòi ăn thịt ta nữa. Thế Kiệt, ta không muốn làm thực phẩm cho ngươi đâu. Ta hận ngươi.
Nhật Hồng vừa nói vừa vung tay vỗ vào ngực Thế Kiệt:
− Ta hận ngươi... Ta hận ngươi, đồ ác nhân.
Miệng thì nói như vậy, nhưng Nhật Hồng lại ngả đầu dá»±a vào vai chàng. Nàng mỉm cưá»i vá»›i Thế Kiệt.
Nam Quân Gia Hầu lên tiếng:
− Gã đó là tên ác nhân đê tiện, giỠnàng mới nhận ra tâm địa của gã à?
Nhật Hồng thét lên:
− Hầu gia, giỠtôi phải làm sao đây?
Thế Kiệt cướp lá»i nàng:
− Lão không giúp gì được cho nàng đâu.
Nhật Hồng bước lại tràng kỷ, cố nặn tiếng khóc tức tưởi. Nàng vừa khóc vừa nói:
− Thế Kiệt, ngươi đừng ăn thịt ta... Làm như thế tàn nhẫn lắm.
Thế Kiệt im lặng.
Còn Nhật Hồng thì cố tạo ra những tiếng khóc ai oán hơn.
Nam Quân Gia Hầu chỠmột lúc lâu mới lên tiếng:
− Nàng van xin gã tiểu tử đó làm gì. Y cũng chỉ có mỗi một cái mạng duy nhất thôi nên phải giữ cái mạng của gã chứ.
Lão thở hắt ra một tiếng nghe rõ mồn một.
Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt mỉm cưá»i, rồi tạo tiếng nói ai oán:
− Thế Kiệt, ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ta sợ lắm. Ngươi nên uống rượu để bình tâm lại đi. Ta phục rượu cho ngươi nhé.
Thế Kiệt nói gằn từng tiếng:
− ÄÆ°á»£c, ta muốn uống rượu.
Nhật Hồng mỉm cưá»i. Nàng bước đến bàn, giÆ¡ cao vò rượu rót vào chén. Nàng cố giÆ¡ cao vò rượu để Nam Quân Gia Hầu có thể nghe được tiếng rượu đổ vào chén ngá»c.
Nàng nheo mắt với Thế Kiệt, rồi bước đến bên chàng.
Thế Kiệt khẽ gật đầu ra dấu.
Nhật Hồng đáp lại bằng cái gật đầu. Nàng bất ngỠbuông chén rượu rơi xuống sàn thạch thất vỡ toang.
Xoảng!
Cùng vá»›i hành động cá»§a Nhật Hồng thì Thế Kiệt rú lên má»™t tiếng lồng lá»™ng như ngưá»i bị trá»ng thương:
− A... a... a...
Chàng cố gượng dậy thốt tiếng thá»u thào:
− Tiện tỳ... ngươi...
Thế Kiệt chỉ nói bấy nhiêu đó rồi đổ sập xuống đất. Chàng ngã xuống như một thân cây chuối bị phạt ngang.
Huỵch!
Cái ngã của chàng khiến Nhật Hồng đau lòng, nhưng cố nén lòng để ngăn tiếng thốt chực thoát ra ngoài miệng.
Nhật Hồng chá» má»™t chút má»›i gá»i khẽ:
− Hầu gia... Hầu gia...
Không tiếng lão Nam Quân đáp lá»i nàng. Chá» má»™t lúc nữa, Nhật Hồng má»›i gá»i tiếp:
− Hầu gia... ngưá»i còn ở bên ngoài không?
Nhật Hồng thừa biết lão quỷ Nam Quân đang áp tai vào vách thạch thất nghe ngóng chuyện gì vừa xảy ra. Nàng vỗ tay vào vách thạch thất, vừa vỗ vừa nói như van xin:
− Hầu gia... mở cửa cho Nhật Hồng ra ngoài đi.
Nàng bật khóc nghe thật là tức tưởi:
− Ta không muốn ở trong thạch thất này với cái xác của gã Quỷ Kiếm Khách đâu.
Nàng vừa nói vừa khóc vá»— tay vào vách thạch thất bồm bá»™p. Ãnh mắt nàng lá»™ vẻ lo lắng khi không có tiếng Nam Quân đáp lá»i.
− Hầu gia... Hầu gia phóng thích ta ra, ta nguyện mãi mãi hầu hạ cho Hầu gia. Thả ta ra ngoài đi Hầu gia.
ChỠmột lúc nữa vẫn không có tiếng đáp của lão, trong lòng nàng như có lửa đốt. Nàng nhìn Thế Kiệt bằng ánh mắt lo lắng bởi sự bất động của chàng.
Nhật Hồng đã bắt đầu lá»™ vẻ thất vá»ng, toan cất tiếng thóa mạ Nam Quân Gia Hầu thì lão lại lên tiếng:
− Cáp quận chúa... Chuyện gì vừa xảy ra trong đó vậy?
Mặt hoa cá»§a nàng lóe lên tia hy vá»ng sau câu há»i cá»§a lão Dâm Thần.
Nhật Hồng cố lấy giá»ng thật ai oán nói:
− Hầu gia ơi, ta đã giết gã Quỷ Kiếm Khách rồi.
Nàng nghe Nam Quân Gia Hầu hừ nhạt một tiếng rồi nói:
− Nàng tính lừa ta đó à?
Bụng Nhật Hồng giật thót, nhưng cố giữ sự bình thản nói:
− Ta đâu dám qua mặt Hầu gia. Sự thật ta đã giết gã Quỷ Kiếm Khách rồi.
− Lão phu không tin.
− Ta nói thật mà. Hầu gia không tin sao.
− Nàng làm gì có đủ bản lÄ©nh mà hạ tá»­ được chá»§ nhân Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
− Ta có nói ra, Hầu gia cũng không tin. Còn sự thật Hầu gia lại không minh chứng được đúng hay sai. Ta không lừa Hầu gia đâu.
Nam Quân Gia Hầu cao giá»ng nói:
− Tiểu tử thối tha bỉ ổi kia ơi, ngươi định giở quỷ kế lừa lão phu à? Lão không dễ bị mắc hỡm ngươi đâu.
Nằm bất động dưới đất, nghe rõ từng câu từng chữ cá»§a lão quá»· Nam Quân, Thế Kiệt thừa biết lão Ä‘ang khích bác để kiểm chứng những lá»i cá»§a Nhật Hồng, nên tuyệt nhiên không dám cá»­ động để lão có thể nghe được. Bởi lúc này, chàng là má»™t xác chết trong dá»± mưu cá»§a Nhật Hồng.
Nhật Hồng vỗ tay vào vách đá, van vỉ nói với Nam Quân Gia Hầu:
− Hầu gia... Lệnh Thế Kiệt đã là một xác chết rồi sao có thể nghe được những gì Hầu gia nói.
− Lão muốn nghe gã nói.
− Xác chết mà nói được ư? Nếu vậy y... đã biến thành quỷ sống mất rồi.
Nam Quân Gia Hầu tằng hắng, trang trá»ng há»i Nhật Hồng:
− Nàng đã làm gì để có thể lấy mạng Lệnh Thế Kiệt?
Nhật Hồng mím môi một lúc rồi nói:
− Ta giấu ngá»n trá»§y thá»§, trong lúc Thế Kiệt lÆ¡ đễnh uống rượu thì đâm vào tim y. Y chỉ kịp nói ba tiếng rồi ngã ra chết. Hầu gia... ta nói bằng tất cả sá»± thật... Hầu gia không tin sao?
Tất cả những gì Hầu gia muốn Ä‘á»u ở trong gian mật thất này. Ta chỉ muốn trở vá» Tây Hạ thôi.
Nam Quân Gia Hầu im lặng không đáp lá»i nàng. Lão chá» khoảng tàn má»™t tuần trà để nghe động tịnh trong thạch thất. Nhật Hồng thừa biết lão quá»· Ä‘ang áp tai nghe ngóng động tÄ©nh trá»ng thạch phòng, nên vá»— tay bồm bá»™p vào vách đá mạnh hÆ¡n, nhanh hÆ¡n.
Nam Quân Gia Hầu bá»±c dá»c quát:
− Nàng có dừng tay vỗ vào vách đá không?
Nhật Hồng lưỡng lự rồi dừng tay lại hướng mắt nhìn vỠphía Thế Kiệt, cố tạo những tiếng khóc ai oán.
Lão tặc Gia Hầu lại thét to:
− Nàng đừng khóc nữa để lão phu nghe xem gã tiểu tử kia chết thật hay chết giả.
Nhật Hồng lo lắng nhìn Thế Kiệt. Nàng nghĩ thầm:
− “Nếu lão quá»· Gia Hầu biết được quá»· kế cá»§a mình thì xem như không còn cÆ¡ há»™i thoát ra khá»i gian thạch thất này nữa. Mình và Thế Kiệt xem như bị lão tặc chôn sống rồi.â€.
Tất nhiên những lá»i đối đáp giữa Nhật Hồng và Nam Quân Gia Hầu Ä‘á»u lá»t vào tai Thế Kiệt. Chàng ngẫm nghÄ©:
− “Äây là thá»i khắc cá»±c kỳ hệ trá»ng. Chỉ má»™t chút sÆ¡ xuất khiến cho lão quá»· nghi ngá» thì sẽ chẳng còn cÆ¡ may rá»i khá»i gian thạch thất kiên cố này.â€.
à niệm đó buộc Thế Kiệt thêm định ý, nằm như một pho tượng, kể cả hơi thở cũng nén vào trong.
Nam Quân Gia Hầu lại lên tiếng:
− Tiểu tử... ngươi chết thật rồi à?
Nhật Hồng đáp lá»i lão:
− Gã chết thật rồi, Hầu gia không tin thì cứ mở thạch môn vào kiểm chứng. Y đang nằm sõng xoài trước mặt ta nè.
Lão Nam Quân tằng hắng rồi nói:
− Ta bắt đầu tin nàng rồi đó. Nhưng còn má»™t Ä‘iá»u kiện nữa ta má»›i mở thạch môn.
Nhật Hồng lo lắng há»i:
− Hầu gia muốn gì?
− Nàng hãy hứa vá»›i ta là đưa ta vá» Tây Hạ ra mắt Vương mẫu. ÄÆ°á»£c chứ?
Nghe lá»i nói sàm sỡ cá»§a lão Nam Quân, Nhật Hồng đỠmặt vì uất ức, hai cánh môi cá»§a nàng bặm chặt má»›i nén sá»± bá»±c tức vào trong mà không thốt ra câu thoá mạ lão quá»·.
Nam Quân Gia Hầu chỠđợi má»™t hồi không nghe Nhật Hồng đáp lá»i liá»n cao giá»ng gằn từng tiếng:
− Sao... Nàng không đồng ý à? Nếu không đồng ý thì ở lại đó mà chăm chút cho cái thây thối của gã tiểu tử Lệnh Thế Kiệt.
− Hầu gia... Hầu gia muốn sao ta cÅ©ng chịu, ta chỉ mong được thoát khá»i thạch thất này mà trở vá» Tây Hạ thôi.
Nam Quân Gia Hầu bật cưá»i khành khạch, rồi nói:
− ÄÆ°á»£c, ta sẽ mở thạch môn, vào ân ái vá»›i nàng rồi cùng nàng vá» Tây Hạ ra mắt Vương mẫu. Vá»›i những pho tượng kim thân La Hán cá»§a tiểu tá»­ kia, ta chỉ nhá»c công thêm má»™t thá»i gian nữa là có thể hợp nhất Thập Nhị La Hán và có thể độc bá võ lâm, xứng vá»›i quận chúa Tây Hạ lắm chứ.
Lão nói xong thì im bặt.
Nhật Hồng lo lắng với sự im lặng đó.
Nàng rủa thầm:
− “Lão quá»· đúng là con cáo già Ä‘a nghi.â€.
à niệm còn Ä‘á»ng trong tâm niệm cá»§a Nhật Hồng thì gian thạch thất bất ngá» chuyển động xoay tròn má»™t cách chậm chạp. Tám ô cá»­a tò vò từ từ lá»™ dần ra.
Nhật Hồng không khá»i mừng thầm vì quá»· kế cá»§a mình sắp thành tá»±u nhưng tuyệt nhiên không để lá»™ ra ngoài. Gian thạch phòng ngừng chuyển động thì Nam Quân Gia Hầu nhú đầu qua ô cá»­a vừa đủ lách ngưá»i nhìn vào.
Tinh nhãn của lão chớp liên tục nhìn vỠphía Lệnh Thế Kiệt.
Lão nói:
− Nàng hãy đến lấy thanh Quỷ Kiếm trong tay gã tiểu tử dùm ta đi.
Nhật Hồng nhìn lão quỷ:
− Gã chết rồi, sao Hầu gia còn sợ?
Những thớ thịt trên mặt Nam Quân Gia Hầu giần giật. Lão thoáng lộ nét ngượng nghịu sau câu nói của Nhật Hồng. Lão chép lưỡi rồi nói:
− Ta chỉ sợ thanh Quỷ Kiếm nằm trong tay của gã mà thôi.
Nam Quân Gia Hầu vừa dứt lá»i hay đúng ra lá»i cá»§a lão còn động trên hai cánh môi thì Thế Kiệt từ dưới đất, trong tư thế nằm sóng xoài, bất thình lình lướt Ä‘i như má»™t bóng ma dị thưá»ng.
Chàng cất tiếng nói vá»›i má»™t sát khí nghe rợn ngưá»i:
− Lão sợ kiếm thì kiếm đến với lão.
Vốn Thế Kiệt đã chuẩn bị vận dụng bí thuật Di Hình Cước Pháp mà Thần Hành Di Cái đã truyá»n thụ cho chàng, nên lão Dâm Thần vừa nghe được giá»ng nói cá»§a chàng thì Quá»· Kiếm đã đến rồi.
Sự biến quá bất ngỠkhiến Nam Quân Gia Hầu lúng túng. Nhưng mặc dù lúng túng và ngỡ ngàng như vậy, nhưng lão cũng là một trong ngũ kiệt của võ lâm, nên phản xạ cực kỳ nhanh nhẹn.
Lão huỳnh đôi bản thá»§ Túc Cốt Thần Công che chắn vùng thượng đẳng đồng thá»i thụt đầu vào sau ngạch cá»­a. Lão Dâm Thần ngỡ rằng lưỡi Quá»· Kiếm phải chạm vào đôi bản thá»§ cứng như đá cá»§a lão, nhưng không, Quá»· Kiếm đã chuyển hướng cắt chéo má»™t đưá»ng để tước thá»§ cấp trá»c lóc cá»§a Nam Quân Gia Hầu.
Sá»± biến hóa cá»±c kỳ nhanh và chuẩn xác cá»§a thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn khiến Nam Quân Gia Hầu chá»›i vá»›i, xuất hạn mồ hồi. Lão rú lên má»™t tiếng, buông ngưá»i ngã ngá»­a vá» sau. Cái ngã ngưá»i đó may mắn đã giữ lại cho lão má»™t cái mạng nhÆ¡ nhá»›p, nhưng má»™t thá»› thịt trên gò má đã bị thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn lóc mất rồi.
Hồn vía lão Dâm Thần gần tản mác sau chiêu kiếm khốc liệt cá»§a Lệnh Thế Kiệt. Thoát khá»i cá»­a tá»­ trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc, Nam Quân Gia Hầu giá» chỉ còn má»™t ý niệm là thoát chạy để bảo tồn mạng sống, nên lưng vừa chạm xuống đất, lão đã chuồi chân để thoát ngược vá» sau, lấn nhanh vào má»™t cái ngách khác mất dạng.
Nhật Hồng từ trong thạch thất len ngưá»i qua khe cá»­a.
Thế Kiệt nhìn nàng:
− Huynh đã để cho lão tặc chạy thoát rồi.
− Lão quá»· đó có lúc phải Ä‘á»n tá»™i thôi.
Nàng nắm tay Thế Kiệt:
− Äại ca... Chúng ta không nên ở đây nữa.
Thế Kiệt gật đầu. Hai ngưá»i lần theo má»™t hành lang trở ra bên ngoài Äá»™ng Phong Nha.
Ra đến bên ngoài Nhật Hồng má»›i thở phào nhẹ nhõm như ngưá»i vừa trút khá»i vai má»™t gánh nặng ngàn cân.
Nàng hoan hỷ nói với Thế Kiệt:
− Lệnh huynh. Nếu không có Lệnh huynh không biết bây giỠmuội đã như thế nào.
Nàng nắm tay Thế Kiệt:
− Muội sẽ cùng với đại ca quay vỠTây Hạ ra mắt Vương mẫu.
Chân diện anh tuấn của Thế Kiệt đượm buồn. Chàng thở ra rồi nói:
− Huynh không thể Ä‘i cùng vá»›i muá»™i được. Sứ mạng cá»§a huynh còn quá nhiá»u. Khi nào thá»±c thi xong di huấn cá»§a sư tôn huynh sẽ tìm đến muá»™i.
Thế Kiệt bùi ngùi nói:
− Huynh sẽ đưa muội đi gặp Kha Giã Na sư gia.
Nhật Hồng ủ dột, lắc đầu:
− Huynh định chia tay với muội à?
Thế Kiệt thở ra:
− Huynh hiện tại là cái đích của tất cả hai đạo hắc bạch trong võ lâm Trung Nguyên.
Muá»™i Ä‘i cùng vá»›i huynh, há»a nhiá»u lành ít mà thôi. Muá»™i nên trở vá» Tây Hạ, rồi huynh sẽ tìm đến sau khi làm tròn bổn phận vá»›i sư tôn.
Nhật Hồng bóp chặt tay chàng:
− Tướng công!
Thế Kiệt mỉm cưá»i an á»§i nàng:
− Huynh sẽ không bao giỠquên muội đâu.
− Nếu muá»™i có trở vá» Tây Hạ thì huynh cÅ©ng phải bảo trá»ng. Muá»™i lo cho huynh lắm.
− Muá»™i đừng quên huynh là chá»§ nhân thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Nhật Hồng nói:
− Nhưng sao muá»™i vẫn cảm thấy lo lắng má»™t Ä‘iá»u gì đó. Nếu...
Thế Kiệt nheo mày lắc đầu:
− Huynh không thể chết trước khi hoàn thành sứ mạng của sư tôn giao phó. Muội đừng nghĩ vẩn vơ mà lo lắng.
Chàng nhẹ bóp bàn tay búp măng thanh mảnh của Nhật Hồng:
− Huynh đưa muôi vỠgặp lão sư gia Kha Giã Na.
Nhật Hồng gật đầu:
− Muội cũng muốn trả lại huynh pho tượng kim thân La Hán trước đây đã nhận của sư tôn Giang Kỳ.
− Äa tạ muá»™i!
Nàng lưá»m Thế Kiệt:
− Tướng công, chúng ta đã thành thân với nhau rồi kia mà.
Nàng vừa nói vừa e thẹn tránh mắt Thế Kiệt:
− Huynh đưa muội trở lại Dương Châu thành.
Hai ngưá»i vừa dợm bước rá»i khá»i khu vá»±c Phong Nha Äá»™ng thì bất thình lình trên nóc Äá»™ng Phong Nha có má»™t bóng ngưá»i nhàn nhạt như bóng ma lướt qua bên cạnh Thế Kiệt.
Nhật Hồng buột miệng thốt lên:
− Tướng công... Ma...
Bóng ngưá»i nhợt nhạt kia đứng dưới má»™t tán cây, vẫy tay ngoắc Thế Kiệt.
Chàng nói với Nhật Hồng:
− U Linh Môn.
Tài sản của aspirin

  #39  
Old 02-06-2008, 07:51 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 40

U Linh Nhân


Thế Kiệt và Nhật Hồng cùng trổ khinh thuật lướt vá» phía tàng cây mà U Linh Nhân Ä‘ang vẫy tay ngoắc chàng. Hai ngưá»i còn cách U Linh Nhân độ mươi trượng thì y đã lẩn ra phía sau tàng cây mất dạng.
Äến bên tàng cây cổ thụ, Thế Kiệt và Nhật Hồng không thấy bóng U Linh Nhân đâu cả.
Thậm chí một dấu tích cũng không để lại.
− Lạ thật... Chẳng lẽ huynh và muá»™i Ä‘á»u bị hoa mắt sau khi ra khá»i Phong Nha Äá»™ng?
Chàng vừa dứt lá»i thì có tiếng truyá»n âm nhập mật vá»›i giá»ng nữ nhân nghe thật tao nhã, ôn nhu từ tốn:
− Nếu ngươi cần lấy lại pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục và cả pho tượng của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân thì hãy đến U Linh cổ mộ, ngươi chỉ được đi một mình, không được mang theo ả nha đầu quận chúa xứ Tây Hạ.
Nghe những lá»i cá»§a U Linh Nhân nói, vẻ mặt Thế Kiệt bá»—ng trở nên trang trá»ng vô cùng.
Nhật Hồng nhìn chàng há»i:
− Huynh vừa phát hiện được Ä‘iá»u gì vậy?
Thế Kiệt lắc đầu, từ tốn nói với Nhật Hồng:
− Chúng ta trở lại Dương Châu thành.
Nhật Hồng nheo mày:
− Huynh Ä‘ang giấu muá»™i Ä‘iá»u gì? Phải vừa rồi U Linh Nhân đã truyá»n âm nhập mật nói chuyện vá»›i huynh?
− Không sai.
Nét buồn vá»i vợi hiện lên trong mắt Nhật Hồng:
− U Linh Nhân không muốn muội đi cùng với huynh?
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài:
− Huynh cần thu hồi pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục và của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
− Hai pho tượng đó có liên quan đến U Linh Môn à?
− Huynh nghĩ chắc phải có nên U Linh Môn mới muốn gặp huynh.
− U Linh Nhân không muốn muội cùng đi với huynh?
Thế Kiệt thở ra:
− Ở Trung Nguyên, tất cả các môn phái Ä‘á»u có quy ước riêng, U Linh Môn chắc cÅ©ng có quy lệ riêng.
Chàng nắm tay Nhật Hồng nói:
− Có lẽ muá»™i là ngưá»i Tây Hạ nên U Linh Môn không muốn muá»™i biết tổng đàn cá»§a há».
Nhưng trước khi huynh tìm gặp U Linh Nhân thì cũng phải đưa muội vỠDương Châu gặp lại sư gia Kha Giã Na.
Nàng nhìn Thế Kiệt:
− Nhưng bất cứ chuyện gì huynh cÅ©ng phải bảo trá»ng, không được khinh xuất đó.
Thế Kiệt gật đầu:
− Huynh hứa.
Hai ngưá»i quay trở lại thành Dương Châu thì trá»i cÅ©ng vừa sẩm tối.
Nhật Hồng e dè nói với Thế Kiệt:
− Trá»i tối rồi, hay chúng ta tìm khách Ä‘iếm ngá»§ qua đêm, ngày mai muá»™i sẽ tá»± Ä‘i tìm sư gia Kha Giã Na.
Nàng vừa dứt lá»i thì chợt chỉ tay vá» phía trước:
− Huynh xem kìa.
Thế Kiệt nhìn theo hướng chỉ tay của Nhật Hồng, U Linh Nhân đang đứng xa xa ngoắc chàng.
Thế Kiệt cau mày nói:
− Hình như U Linh Nhân theo huynh và muội như bóng với hình?
− HỠcần nên mới theo.
Thế Kiệt và Nhật Hồng rảo bộ tiến vỠphía U Linh Nhân.
ChỠcho chàng và Nhật Hồng còn cách mươi trượng thì cũng như lần trước, U Linh Nhân chỉ thoạt đảo bộ là mất dạng.
Thế Kiệt nhìn thấy khinh thuật cá»§a U Linh Nhân mà ngá» ngưá»i đó tá»± tan biến trong không khí thì đúng hÆ¡n. Nếu không như ý cá»§a chàng thì khinh thuật siêu quần cá»§a U Linh Môn thật là ngoài sức tưởng tượng cá»§a chàng. Äến ngay cả bí thuật Di Hình Cước Pháp cÅ©ng không thể sánh bằng.
Thế Kiệt đảo mắt nhìn lướt qua quang cảnh chung quanh. Ngay chá»— đứng cá»§a U Linh Nhân còn lưu lại dòng chữ thảo vá»›i nét chỉ lá»±c sắc bén má»ng manh, nhìn mà tưởng nét bút thiết viết trên mặt đất.
“Tây lầuâ€.
Thế Kiệt nheo mày suy nghĩ. Chàng không hiểu hai chữ Tây Lầu là có ý gì.
Thế Kiệt buộc phải Nhật Hồng:
− Muội nghĩ gì vỠhai chữ Tây Lầu?
Nhật Hồng nhún vai:
− Muội cũng không hiểu. Nhưng muốn hiểu cũng đâu có khó. Chúng ta cứ đến Tây Lầu ắt biết dụng ý của U Linh Nhân.
Thế Kiệt gật đầu.
Chàng và Cáp Nhật Hồng liá»n thi triển khinh công hướng vá» Tây Lầu.
Tòa lầu nguy nga tráng lệ, tá»a lạc vá» hướng tây thành Dương Châu nên má»›i có tên gá»i là Tây Lầu.
Thế Kiệt và Nhật Hồng vô cùng ngạc nhiên khi thấy sư gia Kha Giã Na liá»n thoắt đến đón Nhật Hồng.
Lão rối rít há»i:
− Quận chúa... Quận chúa có sao không? Mụ già này lo cho quận chúa quá.
Kha Giã Na vừa nói vừa ngắm Cáp Nhật Hồng.
Nhật Hồng nhìn lão sư gia, trang trá»ng nói:
− Nếu không có Lệnh đại ca thì ta không biết như thế nào.
Kha Giã Na quay sang Lệnh Thế Kiệt:
− Mụ Ä‘a tạ Lệnh công tá»­ đã giúp quận chúa thoát nạn. Mụ sẽ vá» bẩm báo vá»›i Vương mẫu để ngưá»i tưởng thưởng cho ngưá»i.
Thế Kiệt mỉm cưá»i lắc đầu:
− Lão sư gia đừng quá nặng chữ ơn mà. Vãn bối và sư tôn trước đây đã từng thỠƠn sâu của lão sư gia và quận chúa.
Nhật Hồng lưá»m chàng:
− Lão sư gia không biết chứ bây giỠLệnh đại ca còn có bổn phận bảo vệ cho ta nữa.
Nàng quay lại nhìn Thế Kiệt:
− Muội nói như thế có đúng không?
Thế Kiệt gật đầu.
Kha Giã Na nói:
− Quận chúa được an toàn là mụ mừng lắm rồi.
Lão quay lại nhìn Thế Kiệt:
− Nếu Lệnh công tử không có chuyện gì gấp thì Kha Giã Na này thỉnh công tử đến Tây Hạ một chuyến.
Thế Kiệt khách sáo ôm quyá»n xá Kha Giã Na:
− Vãn bối đa tạ thịnh tâm của sư gia. Nhưng lúc này quả vãn bối chưa thể đến Tây Hạ được.
Nhật Hồng xen vào:
− Lệnh đại ca đưa Nhật Hồng đến gặp sư gia rồi ngưá»i cáo biệt.
Nước mắt rưng rưng, nàng nghẹn lá»i nói:
− Không biết bao giỠmuội mới có thể gặp lại Lệnh huynh?
− Huynh sẽ tìm đến muội.
− Muội trông huynh lắm đó.
Nàng nhìn lại Kha Giã Na:
− Lão sư gia, pho tượng kim thân La Hán cá»§a sư tôn Giang Kỳ ngưá»i vẫn còn giữ bên mình chứ?
Kha Giã Na gật đầu.
− Lệnh đại ca cần pho tượng đó. Sư gia hãy trao cho ngưá»i.
Kha Giã Na không chỠNhật Hồng nói thêm mà lần tay vào ống tay áo thùng thình lấy ra chiếc tráp trong đó có chứa pho tượng kim thân La Hán của Giang Kỳ trước đây trao cho Nhật Hồng.
Kha Giã Na kính cẩn trao pho tượng bằng hai tay:
− Pho tượng kim thân La Hán này trước đây vốn là của sư tôn công tử. Công tử hãy nhận lại...
Äón lấy pho tượng kim thân La Hán, chàng ôm quyá»n xá Kha Giã Na:
− Äa tạ sư gia.
Nhật Hồng bất ngá» lên tiếng há»i Kha Giã Na:
− Hình như lão sư gia biết ta và Lệnh đại ca đến Tây Lầu nên ở đây đón sẵn?
Kha Giã Na gật đầu, nhưng lưỡng lự e dè nói:
− Thật ra chuyện này quả là khó tin. Có nói ra sợ quận chúa cũng không tin.
Thế Kiệt nhìn Kha Giã Na:
− Lão sư gia đã thấy ma?
Kha Giã Na sửng sốt nhìn chàng:
− Sao công tử biết?
Thế Kiệt nhìn lại Nhật Hồng:
− Bây giỠhuynh đã hiểu hai chữ Tây Lầu.
Nhật Hồng buông một tiếng thở ra rồi nói:
− U Linh Nhân không muốn mất nhiá»u thá»i gian nên muốn sắp xếp để muá»™i sá»›m gặp lão sư gia Kha Giã Na.
Kha Giã Na nghe Thế Kiệt và Nhật Hồng đối đáp, buá»™t miệng há»i:
− U Linh Nhân là ai?
− Ta sẽ giải thích cho lão sư gia sau.
Nàng nhìn lại Thế Kiệt:
− Lệnh huynh! Muội đã gặp lại lão sư gia rồi, và có lẽ U Linh Nhân đang chỠhuynh.
Thế Kiệt bồi hồi nói:
− Muá»™i bảo trá»ng trên đưá»ng vá» Tây Hạ.
Nhật Hồng gật đầu:
− Huynh giữ lá»i hứa vá»›i muá»™i đó. Không được khinh xuất.
− Huynh hứa.
Kha Giã Na bất ngỠthốt lên:
− Xem kìa... xem kìa...
Thế Kiệt lẫn Nhật Hồng nhìn theo hướng chỉ tay cá»§a lão sư gia. Cách chá»— má»i ngưá»i Ä‘ang đứng, U Linh Nhân lại xuất hiện trong bá»™ bạch y liệm ngưá»i chết. Thân pháp cá»§a U Linh Nhân như phập phá»u Ä‘ung đưa theo những cÆ¡n gió thoảng.
Nhật Hồng nói:
− Lệnh huynh. U Linh Nhân đang chỠhuynh.
Chàng nắm lấy bàn tay thanh mảnh nhỠnhắn của Cáp Nhật Hồng, ôn nhu từ tốn nói:
− Muá»™i bảo trá»ng. Huynh nghÄ© U Linh Nhân cố ý muốn giúp huynh.
− Äại ca bảo trá»ng đó.
Chàng khẽ gật đầu rồi ôm quyá»n xá Kha Giã Na, lẫn hai vị Lạt Ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
− Các vị sớm quay vỠTây Hạ. Lệnh Thế Kiệt chúc các vị thượng lộ bình an.
Nói xong Thế Kiệt nhìn lại Nhật Hồng lần nữa rồi trở bộ dụng khinh thuật thượng thừa băng mình hướng vỠphía U Linh Nhân.
Lần này U Linh Nhân không lẩn mình mất dạng như hai lần trước mà chá» Thế Kiệt đến gần má»›i phiêu bồng như trôi trên không khí dẫn đưá»ng cho chàng.
Nhìn theo bóng Thế Kiệt, Nhật Hồng không khá»i lo lắng. Nàng cảm thấy bất an cho Thế Kiệt bởi vÆ¡ vẩn nghÄ© U Linh Nhân Ä‘ang dẫn độ ngưá»i nàng yêu vá» chốn a tỳ, tá»­ thành.
Nhật Hồng quay lại hai vị Lạt ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
− Hai vị hãy đi theo Lệnh đại ca, phải hỗ trợ cho Lệnh đại ca, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được để Lệnh đại ca gặp nạn.
Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố ôm quyá»n xá Nhật Hồng và Kha Giã Na:
− Tuân lệnh quận chúa.
Cả hai cùng đồng loạt trổ khinh thuật thượng thặng rượt theo Thế Kiệt.
Còn lại Nhật Hồng và Kha Giã Na, nàng quay lại há»i sư gia:
− Sư gia nghĩ sao vỠU Linh Nhân?
− Lần đầu tiên mụ thấy hiện tượng này nên cũng chẳng biết giải thích sao với quận chúa.
− Sao ta cảm thấy lo sợ cho Lệnh huynh.
− Äi vá»›i ma thì chỉ có há»a chứ chẳng có lành.
Câu nói vô tình của Kha Giã Na khiến Nhật Hồng càng lo lắng và khẩn trương:
− Sư gia... Chúng ta làm sao bây gi�
Kha Giã Na tất đã nhìn thấy sá»± lo lắng bồn chồn trong ánh mắt và lá»i nói cá»§a Nhật Hồng.
Lão bặm môi suy nghÄ© má»™t lúc rồi má»›i nhìn Nhật Hồng, mỉm cưá»i nói:
− Quận chúa đừng quá lo lắng như vậy. Nếu như quận chúa Ä‘i vá»›i U Linh Nhân thì đúng là đáng lo thật, nhưng đằng này ngưá»i Ä‘i vá»›i U Linh Nhân lại là Lệnh công tá»­, má»™t đại kiếm thá»§ cá»§a võ lâm Trung Nguyên. Biết đâu U Linh Nhân lại có ý tốt vá»›i ngưá»i nữa.
Kha Giã Na vừa nói xong những lá»i khích lệ đó thì thấy hai vị Lạt Ma há»™ pháp Vương Cung Tây Hạ Ä‘ang băng mình quay trở lại. Nhưng xem ra dáng thi triển khinh thuật có gì đó bất ổn.
Cả hai như đang phải dựa vào nhau mà chạy.
Kha Giã Na buột miệng nói:
− E rằng có chuyện chẳng lành rồi.
Tài sản của aspirin

  #40  
Old 02-06-2008, 07:53 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 41

Dưới Tuyệt Äịa


Ngôi nhà mồ khi màn đêm phá»§ xuống kết ra chung quanh nó má»™t không gian vắng vẻ, âm u, rá»n rợn. Sá»± vắng vẻ và âm u đó buá»™c những ai bước chân vào nhà mồ Ä‘á»u nảy sinh ý niệm mình Ä‘ang Ä‘i vào cõi u linh cá»§a chốn địa ngục.
Thế Kiệt vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi đặt bước lên những bậc tam cấp cÅ©ng không khá»i có cảm giác rá»n rợn, lạ lùng. Chàng có cảm giác chung quanh mình là lá»›p không khi lạnh lẽo thuá»™c vá» những oan hồn vất vưởng. Thậm chí khi chàng rít má»™t luồng chân ngươn để lấy đởm lược thì luồng chân ngươn kia như hàn khí nhanh chóng khá»a lấp vùng thượng đẳng cá»§a Thế Kiệt khiến toàn thân phải sởn gai ốc.
Chần chừ trước cánh cá»­a đóng im ỉm, chàng cảm thấy tâm định cá»§a mình có sá»± bấn loạn khó ká»m chế được.
Cánh cá»­a gian nhà mồ bá»—ng dưng từ từ mở ra. Có lẽ từ lâu ngôi nhà mồ này chưa ai mở cá»­a, nên khi nó chuyển động liá»n phát ra âm thanh như tiếng nghiến răng ken két. Âm thanh đó càng làm cho gian nhà mồ thêm rùng rợn và âm u.
Cá»­a đã mở, chứng tá» U Linh Môn Ä‘ang muốn má»i Thế Kiệt bước vào. Mặc dù Ä‘ang bị cảm giác ghê rợn cá»§a không gian âm u chi phối tâm định nhưng chẳng lẽ đã đến rồi lại quay vá», huống chi Thế Kiệt còn có mục đích đến U Linh Môn để lấy lại hai pho tượng kim thân La Hán.
Chàng rảo bá»™, cẩn trá»ng tiến lần đến cá»­a nhà mồ. Nhìn vào trong nhà mồ, qua ánh sáng những ngá»n bạch lạp chập chá»n, càng khiến cho chàng có cảm giác mình Ä‘ang đứng trước cá»­a tá»­ thành thì đúng hÆ¡n. Dưới ánh sáng những ngá»n bạch lạp chập chá»n, bên trong nhà mồ càng có vẻ lạnh lẽo và rùng rợn.
Thế Kiệt nhủ thầm:
− “Dù có xuống a tỳ thì mình cÅ©ng phải Ä‘i. Sư phụ... hiển linh phù trợ cho con.â€.
Khấn thầm xong, Thế Kiệt rảo bộ bước nhanh qua cửa nhà mồ để vào bên trong.
Äập vào thần nhãn sáng ngá»i cá»§a Thế Kiệt là cá»— áo quan đỠloét trông tợ má»™t khối máu khổng lồ. Trên nắp áo quan là má»™t hàng bạch lạp chập chá»n.
Chàng nhìn cỗ áo quan mà nghĩ thầm:
− “U Linh Môn chuẩn bị sẵn cá»— áo quan cho mình chăng?â€.
Âm thanh ken két lại rộn lên sau lưng Thế Kiệt khi hai cánh cửa nhà mồ từ từ đóng lại.
Thế Kiệt chợt liên tưởng đến gian mật thất ở Äá»™ng Phong Nha và lá»i nói khẩn thiết cá»§a Cáp Nhật Hồng.
Thế Kiệt bặm môi nghĩ:
− “Mình không được khinh xuất.â€.
Äảo mắt nhìn qua má»™t lượt khắp gian nhà mồ rá»™ng lá»›n, chàng chỉ nhận được cảm giác rá»n rợn, âm u chốn a tỳ địa ngục. Và khi tinh nhãn cá»§a Thế Kiệt dừng lại soi vào cá»— áo quan thì má»›i ngấm ngầm nhận ra dụng ý cá»§a U Linh Nhân. Chàng rảo bước đến bên cá»— áo quan.
Äặt ngay dưới chân ngá»n bạch lạp là má»™t mảnh giấy hồng Ä‘iá»u. Thế Kiệt chẳng chút chần chừ nhặt lấy mảnh giấy hồng Ä‘iá»u mở ra xem.
“Lệnh công tá»­ nhã giám.â€.
Äôi chân mày lưỡi kiếm cá»§a Thế Kiệt thoạt cau lại vá»›i ý nghÄ© U Linh Môn đã chuẩn bị rất chu đáo để chỠđón chàng.
Thế Kiệt Ä‘á»c tiếp:
“Cây có cá»™i, sông có nguồn, và tất nhiên bất cứ ai sinh ra trên Ä‘á»i này cÅ©ng Ä‘á»u muốn biết vá» thân phận và lai lịch cá»§a mình. Äá»c dòng thảo bút này, chắc chắn Lệnh công tá»­ sẽ vô cùng ngạc nhiên.â€.
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài.
Chàng tự vấn mình:
− “U Linh Nhân muốn nói gì vá»›i mình đây? Y Ä‘ang thá»±c hiện ý đồ gì?â€.
Chàng nhìn vào mảnh giấy hồng Ä‘iá»u:
“Lệnh công tá»­ ngạc nhiên cÅ©ng đúng thôi. Bởi lẽ ngay công tá»­ cÅ©ng chưa từng được biết lai lịch cá»§a mình. Nên ắt lúc nào cÅ©ng tá»± há»i:
mình là ai, thân phụ, thân mẫu là ai? Äặt ra vấn đỠnày, công tá»­ sẽ nghÄ© lại thá»i thÆ¡ ấu. Có lẽ chỉ có má»—i má»™t ngưá»i gần gÅ©i vá»›i công tá»­. Ngưá»i đó là Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ. Ngưá»i đã truyá»n tất cả kiếm thuật cho công tá»­. Nhưng tôi Ä‘oán chắc Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ chẳng bao giá» nói vá»›i công tá»­ ai là thân mẫu và thân phụ. Äá»c đến đây thì Lệnh công tá»­ có thể dá»± Ä‘oán U Linh Môn muốn nói gì vá»›i ngưá»i. Tất nhiên công tá»­ cÅ©ng tá»± vấn tại sao sư tôn Giang Kỳ không nói vá»›i công tá»­ vá» lai lịch xuất thân, thế mà U Linh Môn vẫn biết. U Linh Môn có dụng ý gì hay không?
U Linh Môn tốt hay xấu là do Lệnh công tử quyết định. Còn nếu như công tử thật sự muốn biết thân thế và lai lịch của công tử thì hãy tự bước vào cỗ áo quan thì sẽ biết.
U Linh Môn nhã bút.â€.
Äá»c xong những dòng chữ thảo vá»›i nét như rồng bay phụng múa, mà vấn đỠU Linh Môn đặt ra khiến Lệnh Thế Kiệt không khá»i nôn nao, bồi hồi. Chàng có cảm giác đó cÅ©ng đúng thôi, bởi ai sinh ra mà chẳng muốn biết vá» lai lịch xuất tthân cá»§a mình. Cái ước muốn đó trước đây chàng đã từng ấp á»§, và mong má»i sư tôn sẽ nói lại vá»›i mình, nhưng tuyệt nhiên Giang Kỳ không bao giá» nhắc đến.
Äôi lúc, Thế Kiệt ngỡ cá»™i nguồn cá»§a mình chính là Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ.
Nhưng Giang Kỳ đã khẳng khái nói vá»›i chàng ngưá»i chỉ là sư tôn nhận trách nhiệm nuôi Thế Kiệt đến tuổi trưởng thành rồi muốn giết thì giết, muốn tha thì tha.
Uẩn khúc trong tâm niệm cá»§a Giang Kỳ, Thế Kiệt không sao biết được, nhưng sá»± khắt khe cá»§a ngưá»i đã tạo ra khoảng cách mênh mông giữa chàng và ngưá»i. Chàng nhận được ở Giang Kỳ sá»± chở che, đùm bá»c và nuôi dưỡng nhưng đổi lại thì chưa má»™t lần được sá»± âu yếm yêu thương như những đứa trẻ có cha mẹ.
Thế Kiệt buông má»™t tiếng thở dài. Vô hình trung chàng muốn biết cái uẩn khúc cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ.
Nhìn lại cỗ áo quan đỠau như khối máu khổng lồ, Thế Kiệt tự vấn với mình:
− “U Linh Môn nói thật chứ? Nếu U Linh Môn biết thân phận và lai lịch cá»§a mình thì tất có quan hệ vá»›i sư tôn Giang Kỳ và thân phụ, thân mẫu.â€.
Thế Kiệt bặm môi nghĩ tiếp:
− “Cây có cá»™i, sông có nguồn. Mình cÅ©ng vậy, phải biết lai lịch từ đâu. Mình vào đây chẳng lẽ chỉ biết đứng nhìn cá»— áo quan này để tá»± vấn mà không tìm ra được lá»i phân giải vá» mình hay sao?â€.
NghÄ© đến đây Thế Kiệt mở nắp áo quan chui vào, rồi đậy nắp lại, mặc dù thừa biết nếu trong lúc này U Linh Môn giở thá»§ Ä‘oạn lấy mạng chàng thì chẳng khác lấy đồ trong túi há».
Nằm trong áo quan, Thế Kiệt chỠđợi với tâm trạng vừa bồi hồi vừa căng thẳng cực độ.
Cạch!
Âm thanh khô khốc kia chàng nghe rõ mồn một. Sau âm thanh đó Thế Kiệt có cảm giác chàng đang trượt dần xuống lòng đất, buộc phải nghĩ đến chuyện U Linh Môn đang làm công việc hạ huyệt, công việc sau cùng của những gã đạo tỳ.
Cạch!
Tiếng cạch khô khốc lại phát ra, chàng có cảm giác cá»— áo quan đã dừng lại. Liá»n vá»›i cảm nhận đó, Thế Kiệt có cảm giác mình đã xuống tá»›i chốn tận cùng cá»§a cõi u linh a tỳ.
Thế Kiệt nằm trong áo quan mà tâm định căng ra với sự chỠđợi.
Má»™t giá»ng nói mÆ¡ hồ, ai oán đập vào thính nhÄ© chàng:
− Má»i Lệnh công tá»­ rá»i khá»i áo quan.
Thế Kiệt thở phào một tiếng. Chàng chưa kịp đẩy nắp áo quan thì tự nó đã được mở ra.
Thế Kiệt bật ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh. Äập vào mắt chàng là má»™t không gian thật âm u ghê rợn, buá»™c phải liên tưởng đây là chốn cá»§a những oan hồn không siêu thoát.
Chung quanh Thế Kiệt là những tấm vải liệm trắng toát, từ những tấm vải liệm đó chàng cảm nhận rõ mồn má»™t khí cá»§a những xác chết tá»a ra tạo cho không gian ở đây má»™t thứ chân khí thật lạ lẫm vá»›i cõi dương trần.
Thế Kiệt buá»™t miệng há»i:
− Ta đang ở chốn u linh a tỳ ư?
− Công tử đang ở cõi u linh.
Tiếng nói kia buộc Thế Kiệt định thần nhãn vỠnơi phát ra tiếng nói.
Giật thót ruá»™t bởi đập vào mắt chàng là bóng hình nhợt nhạt cá»§a U Linh Nhân trong bá»™ y trang liệm ngưá»i chết.
Thế Kiệt toan dấn bước đến thì U Linh Nhân khoát tay cản chàng lại. U Linh Nhân cất tiếng thánh thót nói:
− Lệnh công tá»­ không được đến gần tôi. Bởi ngưá»i dương trần có ranh giá»›i vá»›i ngưá»i cõi u linh.
Thế Kiệt cau mày, nhưng mắt cố nhìn cho rõ chân diện mục cá»§a U Linh Nhân, nhưng chàng chỉ nhận được sá»± thất vá»ng bởi mái tóc dài xõa che kín. Thế Kiệt buá»™t miệng há»i:
− Ngưá»i là ma hay quá»·?
U Linh Nhân đáp lá»i chàng:
− Ta sống giữa cảnh giá»›i ma và ngưá»i. Ma không ra ma, ngưá»i không ra ngưá»i.
Thế Kiệt quan sát U Linh Nhân. Chàng có cảm tưởng U Linh Nhân đang lắc lư thân mình đưa qua đưa lại chứ không chạm chân xuống đất.
Chính Ä‘iá»u đó buá»™c chàng phải có ý niệm mình Ä‘ang đối mặt vá»›i má»™t oan hồn thì đúng hÆ¡n.
Rít một luồng chân ngươn giá lạnh, khiến chàng có cảm giác lồng ngực mình buốt giá rồi nói:
− Tại hạ đã Ä‘á»c bức di bút cá»§a U Linh Môn.
− Äã Ä‘á»c và công tá»­ quyết định vào áo quan bất kể lành dữ đặng xuống đây?
Thế Kiệt gật đầu:
− Tại hạ thừa biết má»™t khi chui vào áo quan thì chấp nhận bất cứ Ä‘iá»u gì. Lành hay dữ cÅ©ng được.
Chàng thở hắt ra một tiếng nói tiếp:
− Bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u muốn biết thân phận và lai lịch cá»§a mình. Trước đây tại hạ chỉ biết mình là má»™t đứa trẻ mồ côi được sư tôn mang vá» nuôi dưỡng đến lúc trưởng thành. Thân phụ và thân mẫu là ai, tại hạ quả là không biết. Chỉ biết má»—i sư tôn Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ từ lúc còn ấu thÆ¡ cho đến khi chập chững và đến lúc trưởng thành biết suy nghÄ©.
U Linh Nhân há»i chàng:
− Trong đầu công tá»­ chỉ có má»—i má»™t mình Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ? Cho đến ngày hôm nay công tá»­ chỉ vì má»™t Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ?
Thế Kiệt gật đầu:
− Tại hạ chỉ có má»—i má»™t sư tôn Giang Kỳ và phải báo đáp lại những gì ngưá»i đã ban cho tại hạ.
U Linh Nhân gật đầu:
− Hay lắm. Thế nếu như Lệnh công tử biết được thân phụ và thân mẫu thì có còn coi Giang Kỳ như lúc này không?
Thế Kiệt khẳng khái trả lá»i:
− Công sinh thành rất lớn, nhưng sao có thể sánh được công dưỡng nuôi của sư tôn. Nếu không có sư tôn thì bây giỠLệnh Thế Kiệt này chẳng biết ra sao nữa.
− Lệnh công tử nhận xét rất đúng. Nếu không có Giang Kỳ có lẽ bây giỠcông tử chỉ còn là một nắm xương tàn, hoặc cũng đã là miếng mồi ngon cho lũ sói rừng, cáo hoang.
Thân pháp U Linh Nhân bất thình lình không còn lắc lư nữa, và đôi tinh nhãn như hai vì sao đêm át cả ánh sáng những ngá»n bạch lạp lập lòe chiếu thẳng vào mắt Thế Kiệt. U Linh Nhân trang trá»ng nói:
− Nói như thế, nhưng có một sự thật Lệnh công tử phải biết.
Thế Kiệt háo hức há»i:
− Tại hạ rất mong được nghe sự chỉ giáo của U Linh.
U Linh Nhân ngưng lá»i như suy nghÄ© rồi trang trá»ng nói:
− Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ buá»™c phải nuôi dưỡng công tá»­ chứ đó không phải là thiện ý cá»§a y.
Thế Kiệt sa sầm mặt:
− Sư tôn buộc phải nuôi dưỡng tại hạ?
Thế Kiệt lắc đầu:
− Tại hạ không tin. Tại hạ đã từng sống bao nhiêu năm vá»›i sư tôn Giang Kỳ. Có thể nói biết từng cá tính cá»§a ngưá»i nữa. Nếu nói ngưá»i buá»™c lòng phải nuôi dưỡng tại hạ thì cái gì bắt buá»™c ngưá»i? Trên giang hồ chẳng má»™t ai khả dÄ© bắt buá»™c được Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ.
U Linh Nhân khẽ lắc đầu:
− Nếu nói như công tá»­ thì tại sao khi ngưá»i trưởng thành Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ lại không nói rõ thân thế và lai lịch cho công tá»­ chứ? Công tá»­ giải thích được hay không?
Câu há»i này cá»§a U Linh Nhân khiến Thế Kiệt nghẹn lá»i. Quả là chàng cÅ©ng đã từng tá»± vấn mình, nhưng vá»›i sá»± khe khắt cá»§a Giang Kỳ, Thế Kiệt chẳng dám mở lá»i.
Chàng nhìn U Linh Nhân há»i:
− Thế ai đã buá»™c sư tôn nuôi tại hạ? Phải chăng ngưá»i đó chính là thân phụ cá»§a tại hạ?
U Linh Nhân lắc đầu:
− Thân phụ cá»§a công tá»­ ư? Y làm gì khiến đưá»ng Giang Kỳ. Ngược lại, thân phụ cá»§a công tá»­ chỉ là cái gai trong mắt Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ, và y chỉ ao ước được cắt cái thá»§ cấp cá»§a thân phụ công tá»­.
Thế Kiệt cau mày:
− Vậy thân phụ của tại hạ là ai?
− Công tử muốn biết.
Thế Kiệt gật đầu.
− Ta sẽ cho công tá»­ biết má»™t chút ít vá» y. Äến khi nào cÆ¡ há»™i đến thì ta sẽ cho công tá»­ biết thêm.
− Thân phụ của tại hạ vẫn còn sống?
− Sống hay chết là do ý niệm của công tử. Y có thể chỉ là một xác chết biết thở.
Thế Kiệt cau mày:
− Tại hạ không hiểu ý của U Linh Nhân.
− Khi nào có cÆ¡ há»™i, công tá»­ sẽ hiểu. Bây giá» ta chỉ có thể cho công tá»­ biết dấu tích trên ngưá»i cá»§a y mà thôi.
Thế Kiệt háo hức há»i:
− Dấu tích đó là gì?
− Trên ngực y có một nốt ruồi. Nốt ruồi đó đã được chỉ báo là điểm chết bởi một đại kiếm thủ vô địch.
− Một nốt ruồi ngay giữa ngực?
U Linh Nhân gật đầu.
Thế Kiệt cau mày:
− U Linh Nhân biết được nốt ruồi trên ngá»±c thân phụ tại hạ tất ngưá»i có quan hệ rất mật thiết vá»›i ngưá»i. U Linh Nhân là ai?
Cùng vá»›i lá»i nói đó, ý niệm cá»§a chàng nảy sinh tư tưởng khống chế U Linh Nhân để buá»™c y phải nói ra sá»± thật mối quan hệ uẩn khúc giữa y và Giang Kỳ lẫn thân phụ chàng.
Nhưng Thế Kiệt vừa dứt lá»i toan nhích động thì U Linh Nhân đã lạnh lùng nói gằn từng tiếng, giá»ng nói cá»§a U Linh Nhân như giá»ng phán truyá»n cá»§a má»™t vị phán quan khắt khe và khó tính:
− Äừng vá»ng động. Nếu công tá»­ không muốn biết thêm vá» thân thế cá»§a mình thì có thể trở vào áo quan, chứ đừng dùng võ há»c kiếm thuật mà thá»±c hiện ý niệm càn rỡ cá»§a công tá»­.
Äây là cõi u linh thần bí, kiếm cá»§a công tá»­ chẳng làm gì được ta đâu.
Lá»i nói cá»§a U Linh Nhân khiến Lệnh Thế Kiệt vừa toan xuất thá»§ bất ngỠáp chế phải bá» ngay ý tưởng đó. Chàng ngỡ như ý niệm má»›i nảy sinh trong tâm mình thì U Linh Nhân đã Ä‘á»c được rồi.
Thế Kiệt thở dài một tiếng:
− Tại hạ quả là có ý tưởng đó.
− Nếu công tử không kịp từ bỠý tưởng đó thì đã sớm trở thành một oan hồn U Linh như ta.
Äể chứng minh cho lá»i nói cá»§a mình, U Linh Nhân chỉ khẽ khoát tay. Ngay lập tức những vải liệm xác chết treo khắp gian địa phòng bất ngá» chuyển động và chụp thẳng xuống thân ảnh Thế Kiệt.
Thanh Quá»· Kiếm trong tay chàng nhanh chóng toát ra khá»i vá», nhưng Quá»· Kiếm bá»—ng trở nên vô dụng, bởi Thế Kiệt có cảm tưởng cả trần gian địa thất đổ chụp xuống thân pháp chàng nhanh hÆ¡n má»™t cái chá»›p mắt.
Tất cả chỉ diễn ra trong khoảng khắc ngắn ngủi, rồi tất cả nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu trong khi Thế Kiệt vẫn còn ngơ ngác, chưa định tâm mình phải đối phó như thế nào với kỳ biến này.
U Linh Nhân nói:
− Nếu ta muốn hại công tá»­, thì đã có thể lấy mạng công tá»­ lúc ngưá»i còn nằm trong áo quan kia. Tại sao công tá»­ lại muốn dùng võ công hại ta? Ta đã có lá»—i vá»›i công tá»­ ư?
Thế Kiệt nghe lá»i nói đó chẳng khác nào dầu sôi đổ lên đầu mình khiến cho mặt phải thẹn vì ngượng.
Chàng bặm môi một lúc rồi mới lên tiếng:
− Tại hạ suýt nữa đã làm chuyện hồ đồ.
− Ãt nhất công tá»­ cÅ©ng đã kịp ngừng ý niệm hồ đồ. Trong cõi U Linh công tá»­ không phải là đối thá»§ cá»§a má»™t oan hồn.
− Tại hạ biết lỗi của mình.
− Ta không trách công tá»­. Ta muốn ngưá»i vào đây để cho ngưá»i biết má»™t phần sá»± thật vá» lai lịch cá»§a ngưá»i.
− Tại sao U Linh Môn không nói tất cả cho tại hạ biết?
− Äâu phải bất kỳ việc gì cÅ©ng phải nói hết ra khi nó chưa có thá»i cÆ¡. Lệnh công tá»­ đã có sá»± nhẫn nhục sống vá»›i Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ thì tất phải có sá»± nhẫn nhục chỠđợi thá»i cÆ¡ đến vá»›i mình chứ.
Thế Kiệt thở ra rồi trang trá»ng há»i U Linh Nhân:
− Khi nãy U Linh Nhân nói, sư tôn Giang Kỳ buá»™c phải nuôi dưỡng tại hạ. Thế ai là ngưá»i buá»™c sư tôn nhá»c thân như vậy?
U Linh Nhân im lặng.
Thế Kiệt cau mày khi có cảm tưởng U Linh Nhân đang suy nghĩ, hoặc đang trôi dần tâm định vào cõi hoài niệm xa xâm.
Thế Kiệt nao nức há»i luôn:
− Tại hạ mong được U Linh Nhân chỉ giáo.
U Linh Nhân thoạt nhìn lại Thế Kiệt rồi bất ngá» giở tấm vải liệm bên cạnh để lá»™ ra má»™t bệ thá» bài vị. Thế Kiệt quan sát bệ thá», nhưng chẳng có tấm bài vị nào cả.
U Linh Nhân lấy má»™t túi phấn hương trên bệ thá»:
− Chủ nhân túi phấn hương này đã buộc Giang Kỳ phải nuôi dưỡng công tử.
− Chỉ một túi phấn hương thôi sao?
U Linh Nhân gật đầu.
Thế Kiệt lắc đầu thở dài rồi há»i:
− Trên Ä‘á»i này có biết bao nhiêu nữ nhân dùng phấn hương, vá»›i túi phấn hương đó, làm sao tại hạ có thể biết được ngưá»i đó?
− Trên Ä‘á»i này có rất nhiá»u nữ nhân dùng phấn hương, nhưng có bao nhiêu nữ nhân lệnh được cho Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ? Ta e chỉ có má»™t mà thôi. Nếu công tá»­ không tin thì cứ đến há»i Lý Ma Ma chá»§ nhân Dạ Nguyệt Lầu ở đất Hàm Thành. Ta nghÄ© mụ đó có thể biết đó.
− U Linh Nhân không biết chủ nhân túi phấn hương này?
− Ta chỉ có thể cho công tử biết bao nhiêu đó thôi. Còn muốn biết thêm công tử phải tự đi tìm, đó mới là giá trị thật của một nam nhi đỉnh thiên lập địa.
− Tại hạ sẽ đến Hàm Thành.
− Chúc công tử sớm tìm được thân thế và lai lịch của mình. Những gì ta muốn nói đã hết.
Muốn trở ra khá»i đây, công tá»­ phải quay trở lại con đưá»ng cÅ©.
Thế Kiệt nhìn lại cỗ áo quan.
Chàng buông má»™t tiếng thở dài, lắc đầu ôm quyá»n xá U Linh Nhân:
− Äa tạ những gì mà U Linh Môn đã chỉ giáo. Nếu như Thế Kiệt này nhận được ra thân thế lai lịch cá»§a mình sẽ đến đây báo đáp.
U Linh Nhân khoát tay:
− Ta không cần.
Thế Kiệt nghe giá»ng cá»§a U Linh Nhân rất nhạt nhẽo và lạnh lùng, biết chẳng còn gì để có thể tìm hiểu thêm được nữa. Chàng nhìn U Linh Nhân lần cuối rồi trở bá»™ quay lại bên cá»— áo quan. Thế Kiệt toan chui vào áo quan thì U Linh Nhân nghiêm giá»ng khe khắt nói:
− Sao công tá»­ không há»i ta vá» hai pho tượng kim thân La Hán mà công tá»­ Ä‘ang cần?
Từ lúc xuống địa phòng, câu chuyện cá»§a chàng và U Linh Nhân chỉ đỠcập đến thân thế cá»§a chàng khiến cho Thế Kiệt quên hẳn sứ mạng hợp nhất Thập Nhi La Hán theo di ngôn cá»§a Giang Kỳ. GiỠđược U Linh Nhân nhắc lại, khiến chàng không khá»i sá»­ng sốt.
Chàng nhìn lại U Linh Nhân:
− Tại hạ biết pho tượng kim thân La Hán cá»§a Nguyên Thiên Phục Ä‘ang ở trong tay U Linh Môn. Nhưng đây là cõi u linh, tại hạ nào dám vá»ng động, huống chi lần diện kiến này, U Linh Môn đã cho tại hạ quá nhiá»u. Chẳng lẽ Thế Kiệt này lại biến thịnh tình cá»§a U Linh Môn thành má»™t việc làm vô nghÄ©a cá»§a mình?
− Nói hay lắm. Nguyên Thiên Phục sẽ tìm Lệnh công tá»­ mà tặng cho ngưá»i hai pho tượng kim thân La Hán. Má»™t cá»§a y và má»™t ca Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
Thế Kiệt ngá»› ngưá»i, lẩm nhẩm nói:
− Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục tặng cho tại hạ?
− Y tặng rồi y đòi.
Thế Kiệt còn chưa hiểu ý nghĩa câu nói đó thì U Linh Nhân quay lưng lại phía chàng ngầm tỠthái độ tiễn khách.
Thế Kiệt chui vào cá»— áo quan. Nắp quan tài từ từ đậy lại, nhưng trước khi nắp áo quan khít vá»›i thân áo quan thì túi phấn hương đã nằm gá»n trên ngá»±c chàng.
Khi cá»— áo quan từ từ được bốn sợi dây thừng kéo nâng lên khá»i hầm má»™ thì U Linh Nhân quay lại bệ thá». Mái tóc buông xõa Ä‘en mượt được cánh tay nhợt nhạt vén lên lá»™ ra má»™t khuôn mặt giai nhân tuyệt sắc, khuôn mặt cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi.
Nàng kéo má»™t chiếc há»™c dưới gầm bệ thá» lấy ra bài vị khắc ba chữ tiểu thư đặt lên bệ thá». Thân ảnh sương mai mình hạc cá»§a nàng đứng bất động trước bài vị đó, chỉ thỉnh thoảng đôi vai má»›i khẽ nhích động chứng tá» nàng Ä‘ang khóc.
Nàng đứng một lúc thật lâu trước bài vị rồi khẽ nói:
− Äây là ý trá»i, hay nghiệp chướng? Cái gì y đã gieo thì phải nhận lại. Cái gì y đã có thì tá»± nó phải mất. Äó má»›i là Ä‘iá»u nhân quả mà Nguyên Thiên Phục phải chịu.
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, çîëîòî, êëèïû, ïåðâûé, òåëåôîííûé, òåñëà, quá»· kiếm u linh, quy kiem u linh, quy kiem u linh 4vn, quykiemulinh, u linh huyet kiem, æèâûõ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™