Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 19-03-2008, 09:31 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Quých-quých

Chưa đến ba giỠsau, chúng tôi đã đến trước một cái ao đầy bùn. Trên mặt lớp bùn là những cây hoa sen và những tàu lá xanh và to. Chúng tôi đi theo mép bùn.

- Cẩn thận đừng có trượt chân đấy, nếu bị ngã xuống là không mong lên được đâu, - Văn Huê vừa thấy tôi đi loạng choạng đã cảnh cáo tôi.

- Anh cứ đi đi, tôi theo anh, và tôi sẽ cẩn thận hơn.

Trước mặt tôi là má»™t hòn đảo nhá», cách xa chừng má»™t trăm năm mươi mét. Từ giữa cái đảo tí hon ấy, khói hốc lên. Chắc đấy là chá»— đốt than. Tôi nhận thấy có má»™t con cá sấu nằm trong bùn, chỉ có cặp mắt ló ra. Không biết con cá sấu này ăn gì để sống trong đống bùn này.

Sau khi Ä‘i bá»™ hÆ¡n má»™t kilômét dá»c bá» ao có bùn này. Văn Huê dừng lại và cất tiếng hát má»™t bài hát Tàu. Má»™t bóng ngưá»i hiện ra bên kia đảo. Äó là má»™t ngưá»i nhá» nhắn, chỉ vận má»™t cái quần cụt. Hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau rất lâu, tôi bắt đầu thấy sốt ruá»™t thì vừa may há» cÅ©ng ngừng nói.

- Äi lối này - Văn Huê bảo tôi.

Tôi đi theo anh, chúng tôi lại lộn ra.

- Má»i việc tốt cả. Äây là bạn Quých-Quých, Quých-Quých Ä‘i săn cÅ©ng sắp vá» rồi, ta phải đợi ở đây.

Chúng tôi ngồi xuống. Chưa đầy má»™t giá» sau, Quých-Quých vá». Äó là má»™t ngưá»i nhá» và gầy, da vàng, răng nhuá»™m gần như Ä‘en bóng, có cặp mắt thông minh và thẳng thắn.

- Anh là bạn của Chang em tôi?

- Phải.

- Tốt lắm. Anh vỠđược rồi đấy, Văn Huê ạ.

- Cảm ơn anh, - Văn Huê nói.

- Anh cầm con gà gô này vỠđi.

- Tôi không lấy đâu, cảm ơn anh. - Anh bắt tay tôi rồi quay đi.

Quých-Quých kéo tôi đi theo con heo cứ chạy trước anh. Anh theo sát nó từng bước.

- Anh hãy chú ý đấy Papillon. Xảy chân, bước lỡ má»™t bước là anh bị sa lầy ngay. Trưá»ng hợp bị nạn, không ai có thể cứu được vì không phải má»™t mà cả hai cÅ©ng tiêu luôn. ÄÆ°á»ng Ä‘i lại thay đổi luôn vì bùn cứ xê dịch hoài, nhưng con heo vẫn tìm được lối Ä‘i. Có má»™t lần, tôi phải chá» hai ngày má»›i Ä‘i qua được.

Quả vậy, con heo đánh hÆ¡i và nhanh chóng vượt qua quãng bùn. Anh ngưá»i Tàu nói vá»›i nó bằng tiếng mẹ đẻ. Tôi di theo ngỡ ngàng vì thấy con vật nhô bé này nghe lá»i anh như má»™t con chó. Con heo đã Ä‘i qua được bên kia mà không lần nào lún sâu quá vài phân. Anh bạn má»›i cá»§a tôi cÅ©ng mau chân theo nó và nói: Anh bước theo bước chân tôi nhé. Phải Ä‘i rất nhanh vì những vết chân heo bị lấp rất chóng. Chúng tôi qua ao bùn không khó lắm. Không lúc nào bùn ngập quá bắp chân tôi, mà có ngập đến bắp chân thì cÅ©ng chí ở Ä‘oạn cuối thôi.

Con heo Ä‘i hai khúc quành dài, làm chúng tôi buá»™c lòng phải Ä‘i trên lá»›p đất chắc ấy má»™t quãng dài hÆ¡n hai trăm mét. Mồ hôi tôi chảy dòng dòng khắp ngưá»i. Nói là tôi sợ thật chưa đủ. Phải nói là kinh hoàng má»›i đúng.

Äi quãng đưá»ng đầu tiên, tôi tá»± há»i không biết số mạng tôi có phải chết như Sylvain không. Tôi như lại trông thấy anh bạn khốn khổ ấy trong giai Ä‘oạn cuối cùng, và tuy rất tỉnh táo tôi nhận rõ ngưá»i anh nhưng mặt lại hao hao giống tôi. Cảm giác cá»§a tôi khi tôi Ä‘i qua Ä‘oạn đưá»ng đó thật là ghê sợ. Tôi không dá»… quên ngay.

- ÄÆ°a tay cho tôi - Và Quých-Quých, anh chàng bé nhá» chỉ có xương và da, đã giúp tôi leo lên bá».

- Anh bạn Æ¡i, bá»n Ä‘i săn ngưá»i không tá»›i đây lùng chúng ta đâu nhỉ.

- ồ anh yên tâm vỠchuyện này.

Chúng tôi Ä‘i sâu vào đáo: Má»™t mùi thán khí xá»™c vào há»ng tôi. Tôi ho. Äấy là mùi khói cá»§a hai cái lò đốt than Ä‘ang bốc cháy ở đây tôi không còn sợ muá»—i. Má»™t cái lán nhá», lợp lá, vách cÅ©ng bằng lá kết lại vá»›i nhau, đứng trước gió, chung quanh mù mịt khói. Có má»™t cá»­a vào, và đứng trước cứa là cái ông già ngưá»i Äông-dương bé nhá» mà tôi đã trông thấy trước khi gặp Quých-Quých.

- Chào me-xừ.

- Nói tiếng Pháp với anh ấy, đừng dùng tiếng địa phương, anh ta là bạn của em tôi đấy.

Ông già ngưá»i Tàu, bé quắt má»™t mẩu, nhìn tôi từ đầu đến chân. Hài lòng vá» cuá»™c quan sát cá»§a mình, ông chìa tay ra cho tôi, miệng mỉm cưá»i móm mém. Vào Ä‘i ngồi xuống đây.

Cái bếp duy nhất này trông rất sạch sẽ. Trên bếp là má»™t cái nồi to không biết Ä‘un nấu gì. Chỉ có má»™t cái giưá»ng bằng cành cây Ä‘an vá»›i nhau, cao cách mặt đất ít nhất là má»™t mét.

- Ông giúp tôi làm thế nào cho anh ấy có chỗ ngủ đêm nay đi.

- ÄÆ°á»£c rồi,.

Chưa đầy nữa giá» sau, chá»— nằm cá»§a tôi đã xong. Hai ngưá»i Tàu dá»n thức ăn ra và chúng tôi ăn má»™t món xúp tuyệt ngon, rồi cÆ¡m trắng vá»›i thịt nấu hành. Ông bạn Quých-Quých là ngưá»i Ä‘i bán than cá»§i. Ông ta không ở lại đảo, vì vậy tối đến, chỉ còn lại Quých-Quých và tôi.

- Phải, tôi đã lấy trộm cả bầy vịt của trại trưởng, vì vậy tôi phải vượt ngục.

Chúng tôi ngồi đối diện vá»›i nhau ngá»n lá»­a nhá» chốc chốc lại bốc lên soi sáng mặt chúng tôi. Mặt Quých-Quých không vàng hắn. Do phÆ¡i nắng, màu vàng tá»± nhiên đã chuyến thành màu đồng Ä‘á». Mắt anh xếch, Ä‘en nhánh, khi anh nói vá»›i ai là mắt anh nhìn thẳng vào mắt ngưá»i ấy. Anh hút những Ä‘iếu xì- gà dài mà anh dùng lá thuốc Ä‘en cuốn lấy. Tôi vẫn cuốn thuốc lá bằng tấm giấy bản mà anh cắt cho tôi.

- Tôi phải trốn vì trại trưởng, chá»§ đàn vịt, muốn giết chết tôi, chuyện ấy cách đây đã ba tháng. Khổ má»™t cái là tôi thua bạc, không chỉ mất hết tiá»n bán vịt mà mất cả tiá»n bán than cá»§a hai lò than này.

- Anh chơi ở đâu?

- ChÆ¡i trong rừng. Äêm nào cÅ©ng đánh vá»›i mấy anh Tàu ở trại Inini và mấy anh tù mãn hạn từ bên Thác sang.

- Anh đã quyết định vượt biển chưa?

- Tôi chỉ mong có thế. Khi tôi bán được than cá»§i, tôi tính mua má»™t chiếc ghe, tìm má»™t ngưá»i biết lái chịu Ä‘i vá»›i tôi. Nhưng trong ba tuần nữa, ta bán than rồi là có thể mua má»™t chiếc ghe và Ä‘i đưá»ng biển, vì anh biết lái mà.

- Tôi có tiá»n đây, anh Quých-Quých ạ, không cần phải chá» bán được than má»›i mua thuyá»n.

- Thế thì hay. Có má»™t chiến thuyá»n tốt lắm, má»™t ngàn năm trăm francs, cá»§a má»™t ngưá»i da Ä‘en làm nghá» bổ cá»§i bán.

- Anh đã coi chưa?

- Rồi.

- Nhưng tôi cũng muốn xem.

- Mai, tôi sẽ Ä‘i gặp Sô-cô-la, tôi vẫn gá»i hắn như vậy Papillon ạ, anh kể cho tôi nghe chuyện vượt ngục cá»§a anh Ä‘i. Tôi tưởng không thể nào vượt ngục từ đảo Quá»· Ä‘i được. Sao Chang không Ä‘i cùng anh?

Tôi kể với anh chuyện vượt ngục, con sóng Lisette, cái chết của Silvain.

- Tôi hiểu tại sao Chang không muốn đi với anh. Thật là quá mạo hiểm. Số anh đỠlắm đấy, cho nên anh mới sống sót mà tới đây được. Tôi mừng cho anh lắm.

Quých-Quých và tôi trò chuyện vá»›i nhau đã ba giá».

Chúng tôi ngá»§ sá»›m vì anh muốn Ä‘i tìm Sô-cô-la ngay lúc hừng đông. Sau khi đặt vào bếp má»™t cành cây to để nó cháy suốt đêm, chúng tôi ngá»§. Khói làm tôi ho và tắc cả mÅ©i, nhưng có Ä‘iá»u lợi là không có lấy má»™t con muá»—i.

Nằm trên giưá»ng, đắp chăn ấm, tôi nhắm nghiá»n mắt. Tôi không sao ngá»§ được. Tôi bị căng thẳng quá. Äúng là chuyến vượt ngục diá»…n ra thật tốt đẹp. Nếu tàu tốt chỉ tám ngày nưa là tôi sẽ ra khÆ¡i. Quých-Quých nhá» và gầy, nhưng anh có sức mạnh phi thưá»ng, và sức chịu đựng cá»§a anh có thể vượt qua được má»i thứ thách. Chắc chắn là anh trung thá»±c và đàng hoàng đối vá»›i bạn, nhưng có thể anh cÅ©ng rất tàn nhẫn vá»›i kẻ thù. Khó mà nhận xét được Ä‘iá»u gì trên mặt má»™t ngưá»i á đông, nó chẳng bá»™c lá»™ chút gì hết. Tuy vậy, mắt anh đã nói thay anh.

Tôi ngá»§ thiếp Ä‘i và mÆ¡ thấy biển khÆ¡i tràn đầy ánh nắng, tàu cá»§a tôi tưng bừng vượt sóng trên đưá»ng Ä‘i tá»›i tá»± do.

Anh uổng cà-phê hay trà?

- Thế anh uống gì?

- Tôi uống trà.

- Vậy cho tôi trà.

Trá»i vừa ló sáng, lá»­a vẫn cháy từ đêm qua, nước reo trong xoong. Má»™t con gà vui mừng cất tiếng gáy. Chung quanh chúng tôi không có tiếng chim kêu, chắc chắn khói đã làm chúng bạt Ä‘i mất. Con heo Ä‘en nằm trên giưá»ng vá»›i Quých-Quých. Con heo chắc làm biếng lắm, vì đến giá» nó vẫn còn ngá»§. Những miếng bánh tráng làm bằng bá»™t gạo Ä‘ang được nướng trên than hồng. Sau khi pha trà đưá»ng, anh bạn tôi cắt bánh làm đôi, phết mỡ rồi đưa cho tôi. Chúng tôi ăn má»™t bữa thịnh soạn. Tôi ăn ba chiếc bánh tráng đã được nướng kỹ.

- Tôi Ä‘i đây, anh theo tôi ra nhé. Nếu có ai kêu hay huýt sáo, đừng trả lá»i. Anh không phải lo, không ai đến đây được. Nhưng nếu anh ra chá»— mép bùn, anh có thể bị chết đấy.

Con heo đã dậy theo tiếng gá»i cá»§a chá»§. Nó ăn, uống rồi ra ngoài, chá»§ nó Ä‘i theo nó. Nó đến thẳng nÆ¡i có bùn. Nó Ä‘i xuống cách Ä‘oạn đưá»ng chúng tôi tá»›i đây hôm qua hÆ¡i xa hÆ¡n má»™t chút. Äi được vài chục mét, nó quay lại: nó không ưng lối này. Sau khi dò thứ ba lần, nó má»›i vượt qua chá»— bùn. Quých-Quých theo ngay nó, không e ngại, và đã tá»›i được chá»— đất rắn. Mãi tận chiá»u, Quých-Quých má»›i vá». Tôi ăn má»™t mình món súp anh đã đặt trên đống lá»­a. Sau khi nhặt được tám quả trứng trong chuồng gà, tôi lấy mỡ làm má»™t đĩa ba quả trứng ốp-lết. Gió đã đổi chiá»u và khói ở hai lò bên lán đã bay vá» hướng khác. Buổi chiá»u trá»i mưa, tôi nằm trên giưá»ng gá»— cá»§a tôi, tôi không bị thán khí làm cho khó chịu.

Buổi sá»›m, tôi dạo má»™t vòng quanh đảo. Khoảng giữa đảo có má»™t khu đất trống khá rá»™ng, cây đổ và cá»§i bổ tại đó chứng tá» là Quých-Quých lấy gá»— ở đấy để đốt thành than. Tôi còn thấy má»™t cái hố có đất sét trắng, chắc anh moi lên để phết vào gá»— làm cho nó cháy không thành ngá»n. LÅ© gà kiếm ăn ở khu đất trống. Má»™t con chuá»™t kếch xù chạy vụt dưới chân tôi, và cách đấy vài thước, tôi thấy má»™t con rắn dài gần hai mét đã chết.

Chắc hẳn con chuột đã cắn chết con rắn.

Suốt ngày hôm ấy, ở một mình trên đảo, tôi khám phá hết cái nỠđến cái kia. Ví dụ, tôi gặp một gia đình những con ăn kiến. Một mẹ và ba con. Một tổ kiến to đang sôi sục quanh chỗ chúng. Hơn một tá khỉ rất nhỠnhảy từ cành nỠsang cành kia trên khoảng đất trống.

- Tôi không gặp Sô-cô-la, cÅ©ng không thấy chiếc thuyá»n. Chắc anh vá» làng ở vùng Thác mua thá»±c phẩm. Anh ăn đủ chưa?

- Rồi.

- Anh còn muốn ăn nữa không?

- Không.

Tôi mang vỠcho anh hai gói thuốc đen, loại sợi to của lính: vì chỉ có thứ này.

- Cảm Æ¡n anh, thứ này được rồi. Khi Sôcôla Ä‘i vắng, thưá»ng anh ta ở lại làng mấy ngày?

- Hai ba ngày, nhưng mai tôi lại đi, ngày nào tôi cũng đi, vì tôi không biết anh ta đi lúc nào.

Hôm sau trá»i mưa tầm tã. Nhưng Quých-Quých vẫn trần truồng đội mưa ra Ä‘i. Anh bá»c quần áo trong má»™t tấm vải sÆ¡n cắp dưới nách. Tôi không tiá»…n chân anh. “Anh đừng Ä‘i làm gì cho ướtâ€. Anh nói vá»›i tôi thế. Mưa đã tạnh. Nhìn mặt trá»i, tôi biết là đã mưá»i má»™t giá». Lò than thứ hai bị nước mưa làm sập. Tôi tá»›i gần để ước lượng tai há»a này. Mưa xối xà cÅ©ng không làm tắt hết cá»§i. Vẫn còn khói từ trong cái đống dị hình đó bốc lên. Bá»—ng tôi dụi mắt rồi nhìn lần nữa vì những thứ tôi trông thấy thật bất ngá»: trong lò than có năm chiếc giày. Trông rõ ngay là má»—i chiếc giày Ä‘á»u đặt thắng đứng trên gót, Ä‘á»u được sá» vào má»™t cái chân còn nguyên từ bàn chân lên đến bắp. Như vậy là có ba ngưá»i bị thiêu trong lò. Không cần phải mô tả phản ứng đầu tiên cá»§a tôi: khám phá ra chuyện này tôi thấy lành lạnh á» sống lưng. Tôi cúi xuống lấy chân bá»›i chút tàn than cháy dở, thì thấy bàn chân thứ sáu.

Quých-Quých cÅ©ng ghê thật, anh đã biến những ngưá»i anh giết hàng loạt thành tro bụi. Tôi bị xúc động đến ná»—i phải rá»i khá»i lò than ngay ra tận khu bãi trống đế có chút ánh nắng. Tôi cần phải được sưởi nóng. Äúng, trong không khí ngá»™t ngạt này, tôi bá»—ng thấy lạnh và cần phải có má»™t chút mặt trá»i nhiệt đới. Äá»c đến đây, chắc độc giả cho là chuyện vô lý: đáng lẽ sau khi khám phá ra việc này, tôi phải toát mồ hôi má»›i phải. Thế mà không, tôi thấy lạnh cóng ngưá»i, vá» tinh thần và thể chất. Rất lâu, đến má»™t tiếng đồng hồ sau, mồ hôi má»›i bắt đầu chảy trên trán tôi vì càng nghÄ©, tôi càng thấy rằng, tôi đã nói vá»›i anh ta là tôi có rất nhiá»u tiá»n dấu ở trong plan thế mà đến bây giá» tôi vẫn còn sống thì thật là má»™t Ä‘iá»u kỳ diệu. Phải chăng anh ta để dành tôi cho má»™t cái lò đốt than thứ ba?

Tôi nhá»› là Chang em cá»§a anh đã nói vá»›i tôi là anh bị kết án vá» tá»™i ăn cướp và giết ngưá»i trên má»™t chiếc thuyá»n buồm. Khi há» tấn công má»™t chiếc tàu để cướp cá»§a, há» giết cả gia đình, tất nhiên là vin vào những lý do chính trị. Vậy thì đây là những ngưá»i đã quen giết ngưá»i hàng loạt. Thế mà tôi lại bị cầm giữ ở đây. Tôi ở trong má»™t hoàn cảnh thật gay go. Thứ Ä‘iểm lại tình hình xem sao. Nếu tôi giết Quých-Quých trên đảo này rồi cho xác anh vào lò than, không ai hay biết được. Nhưng con heo lại không chịu nghe tôi con heo được rèn luyện này cÅ©ng không hiểu tiếng Pháp. Vậy là không có cách nào ra khá»i đảo. Nếu tôi ép buá»™c được anh Tàu này nghe theo tôi, thì sau khi bắt anh đưa tôi ra khá»i đảo, tôi sẽ giết anh trên đất liá»n. Nếu tôi ném anh xuống bùn, anh sẽ biến mất, nhưng chắc anh phải có lý do gì đế thiêu những ngưá»i này mà không ném xác há» xuống bùn, làm thế dá»… hÆ¡n nhiá»u. Bá»n cai tù, tôi đếch sợ, nhưng nếu các bạn Tàu cá»§a anh khám phá ra là tôi đã giết anh, há» sẽ thành kẻ Ä‘i săn ngưá»i. Há» lại thông thạo địa thế ở đây. Như vậy, bị há» Ä‘uổi theo chẳng phải là chuyện hay há»›m gì.

Quých-Quých chỉ có khẩu súng trưá»ng má»™t nòng, nạp đạn từ phía đầu nòng. Anh không chịu rá»i nó, kể cá lúc nấu ăn, lúc ngá»§ và ngay cả khi Ä‘i ngoài anh cÅ©ng mang súng theo. Tôi có con dao lúc nào cÅ©ng mở sẵn nhưng tôi còn phải ngá»§. Thế mà anh lại là ngưá»i tôi chá»n để cùng vượt ngục đấy, thật oái oăm. Cả ngày hôm ấy tôi không ăn. Và khi tôi nghe tiếng anh hát, tôi cÅ©ng chưa quyết định làm gì. Quých-Quých đã trở vá». Nấp sau các cành cây tôi thấy anh Ä‘i tá»›i. Anh mang má»™t cái bá»c đặt thăng bằng trên đầu và khi anh đến bên tôi, tôi má»›i ló ra. Anh tươi cưá»i đưa tôi gói đồ bá»c trong cái bao bá»™t mì, leo lên rồi Ä‘i vá»™i vào nhà. Tôi Ä‘i theo anh.

- Tin mừng, Papillon ạ, Sô-cô- la đã vá» rồi, thuyá»n vẫn còn. Anh ta nói là tàu có thể chở được hÆ¡n năm trăm kí-lô mà vẫn nổi. Thứ anh Ä‘ang cần là những bao bá»™t mì để ghép lại thành buồm chính và má»™t buồm mui. Äây là bá»c hàng đầu tiên. Nhưng thứ còn lại mai ta sẽ lấy vá» nốt, vì anh sẽ Ä‘i xem thuyá»n vá»›i tôi.

Quých-Quých vừa đi vừa nói, không quay mặt lại.

Chúng tôi nối gót nhau Ä‘i. Trước tiên là con heo, rồi đến anh ta, còn tôi Ä‘i sau cùng. Tôi khoáng nghÄ© rất nhanh là anh không có vẻ gì có ý định cho tôi vào lò than, vì ngày mai anh sẽ đưa tôi Ä‘i xem thuyá»n, và anh đã bắt đầu tiêu pha để chuẩn bị cho cuá»™c vượt ngục: anh còn mua cả những bao bá»™t mì.

- Má»™t cái lò bị sập đổ kìa. Chắc tại trá»i mưa.

- Mưa nhiá»u quá nên cÅ©ng chẳng có gì là lạ.

Anh cũng không ra thăm lò, cứ đi thẳng vỠlán. Tôi không biết nói gì, cũng không biết nên làm gì. Coi như không trông thấy gì cũng không xong. chẳng lẽ suốt ngày tôi lại không mò đến gần lò ở cách lán có hai mươi lăm mét, nghĩ cũng kỳ.

- Anh để tắt lửa đấy à?

- Phải, tôi chẳng đỠý đến nữa.

- Anh đã ăn chưa?

- Chưa, tôi không đói.

- Anh bệnh à?

- Không.

- Thế tại sao anh không ăn súp đi?

- Quých-Quých, anh ngồi xuống dây, tôi có chuyện muốn nói với anh.

- Äể tôi châm lá»­a đã.

- Äừng. Tôi muốn nói chuyện vá»›i anh ngay, trong lúc trá»i còn sáng.

- Có Ä‘iá»u gì vậy?

- Có Ä‘iá»u ]à lò sập đã để lá»™ ba cái xác ngưá»i bị anh thiêu trong đó. Anh bày giải thích cho tôi nghe việc này.

- à! Thảo nào tôi thấy mặt anh là lạ.

Không lộ vẻ xúc động chút nào, anh nhìn thẳng tôi nói:

- Sau khi nhìn thấy như vậy, anh không yên tâm phải không? Tôi hiểu, chuyện dÄ© nhiên thôi. CÅ©ng may cho tôi là anh chưa đâm vào lưng tôi. Anh Pappillon, ba thằng cha ấy là ba thằng Ä‘i săn ngưá»i. Và tuần qua, mưá»i hôm thì đúng hÆ¡n, tôi bán má»™t má»› cá»§i cho Sô-cô-la. Ông ngưá»i Tàu mà anh đã thấy, giúp tôi đưa các bao than ra khá»i đảo. Chuyện này rắc rối lắm: chúng tôi dùng thừng dài hÆ¡n hai trăm mét kéo những bao than cho trượt trên bùn. Äại khái là như vậy. Từ đây đến má»™t con lạch nhá», thuyá»n cá»§a Sô-cô-la đậu ở đấy. Chúng tôi đã để lại rất nhiá»u dấu vết, mấy cái bao rách đã để rÆ¡i vài cục than. Thế là bắt đầu xuất hiện kẻ săn ngưá»i đầu tiên. Nghe thú kêu, tôi biết là trong rừng có ngưá»i. Tôi thấy được thằng cha ná», nó lại không trông thấy tôi. Tôi lén Ä‘i qua phía bên kia đáo, vòng sau lưng nó đánh bất ngá», chẳng có gì khó. Nó bị giết chết mà không há» biết ai giết mình. Tôi để ý nhận thấy các xác chết nắm xuống bùn sau vài ngày lại nổi lên, cho nên tôi mang nó vỠđây, cho vào lò.

- Còn hai ngưá»i kia là thế nào?

Chuyện xáy ra ba ngày trước khi anh đến đây. Äêm ấy tối Ä‘en như má»±c và hoàn toàn im ắng, Ä‘iá»u này ít khi thấy ở rừng lắm. Hai thằng này ở bá» ao từ chập tối. Má»™t đứa há»… bị khói bay tá»›i là lên cÆ¡n ho. Do có những tiếng ho mà tôi biết là có chúng ở đấy. Trước khi trá»i sáng, tôi đánh liá»u Ä‘i qua phía trước mặt, chá»— bùn mà tôi đã nhá»› là có tiếng ho. Muốn cho nhanh, như tôi đã nói vá»›i anh, tôi đã cắt cổ tên săn ngưá»i đầu tiên. Nó không kêu được má»™t tiếng. Còn thằng sau nó, có má»™t khẩu súng săn, nó chỉ lo nhìn vá» phía trên đảo xem có chuyện gì xảy ra, nên đã để tôi trông thấy. Tôi cho nó má»™t phát súng, và thấy nó chưa chết hẳn, tôi lại bồi thêm cho nó má»™t nhát dao vào tim. Äấy là ba thằng mà anh đã trông thấy trong lò than đấy Papillon ạ Má»™t thằng A-rập và hai thằng Pháp. Vác chúng lên vai mà Ä‘i qua đống bùn không phải dá»…. Chúng nặng lắm, cho nên tôi phải Ä‘i làm hai chuyến. Rồi tôi cÅ©ng cho nó vào lò được.

- Chuyện xảy ra đúng như vậy chứ?

- Äúng thế, Papillon, tôi thá» vá»›i anh ấy.

- Tại sao anh không cho chúng xuống bùn?

- Tôi đã nói rồi, bùn đẩy xác chết lên. Thỉnh thoảng có con nai bị rá»›t xuống đấy, chỉ má»™t tuần sau, nó lại nổi lên. Hôi thối lắm, mãi đến khi ká»n ká»n đến ăn má»›i hết mùi. Phải lâu lắm, tiếng ká»n ká»n kêu và bay lượn làm cho ngưá»i ta tò mò tìm đến. Papillon Æ¡i, tôi thá» vá»›i anh là Ä‘i vá»›i tôi anh không phải sợ gì. Äây để anh yên tâm, anh cầm lấy khẩu súng này, nếu anh muốn. Tôi muốn nhận khẩu súng đến chết, nhưng tôi đã nén được và tôi cố hết sức nói thật tá»± nhiên:

- Tôi không cầm đâu anh Quých-Quých, tôi đến đây vì tôi cảm thấy được bảo đảm, như đến vá»›i má»™t ngưá»i bạn. Ngày mai anh phải thiêu tiếp mấy tên săn ngưá»i ấy cho hết dấu vết Ä‘i. Dù tôi không có mặt ở đây tôi cÅ©ng không muốn bị buá»™c tá»™i là đã giết ba ngưá»i.

- ÄÆ°á»£c, mai tôi sẽ thiêu nữa. Nhưng anh yên trí. không ai đặt chân được lên đảo này. Không thể có ai dám qua đây nếu không muốn bị sa lầy. Thế vá»›i má»™t chiếc xuồng bằng cao su có qua được không?

- Tôi không nghĩ đến việc đó.

Nếu ai dẫn bá»n hiến binh đến đây, và chúng muốn vào vào, anh cứ tin là vá»›i má»™t cái bè, chúng có thể vào được. Vì vậy nên phải Ä‘i càng sá»›m càng tốt.

- Äồng ý. Ngày mai, sẽ nhóm lò lại, nó cÅ©ng chưa tắt hẳn, chỉ cần làm hai ống thông hÆ¡i nữa.

- Thôi chào anh Quých-Quých.

- Chúc anh ngủ ngon, Papillon. Tôi nhắc lại là anh cứ ngủ cho kỹ, anh có thể tin tôi.

Nằm kéo chăn lên tận cằm, tôi thấy ấm áp khoan khoái Tôi châm thuốc hút. Mưá»i phút sau, Quých-Quých đã ngáy, con heo nằm cạnh anh cÅ©ng thở phì phò. Lá»­a không bốc lên nhưng than ở thân cây còn hồng và khi có cÆ¡n gió lùa vào lán, nó tạo ta má»™t cảm giác thanh bình, êm ả. Tôi tận hưởng tiện nghi này và tôi đã ngá»§ vá»›i những ý nghÄ© sau đây trong đầu? Ngày mai, tôi sẽ thức dậy và giữa Quých-Quých vá»›i tôi má»i việc Ä‘á»u êm đẹp; nếu không chú ba tàu này quá là má»™t nghệ sÄ© đã che dấu những ý định cá»§a mình và kể chuyện tào lao còn giá»i hÆ¡n ca Sacha Guitry* (*Sacha Guitry: diá»…n viên kịch nói và Ä‘iện ảnh rất nổi tiếng cá»§a Pháp còn là tác giả cá»§a nhiá»u kịch bản sân khấu và phim (1885 –1957) - ND) và nếu thế tôi sẽ không thấy ánh mặt trá»i, vì tôi đã biết quá nhiá»u vá» anh, anh sẽ ngại.

Chuyên viên giết ngưá»i hàng loạt đánh thức tôi dậy, tay cầm má»™t ca cà-phê, và như không có chuyện gì xảy ra, anh chào tôi vá»›i má»™t nụ cưá»i vô cùng cởi mở. Ngày đã rạng.

- Này, anh uống cà phê, ăn bánh tráng đi, đã cho mỡ rồi đấy.

Ăn uống xong, tôi ra ngoài, rửa ráy ở một thùng ton-nô lúc nào cũng đầy nước.

- Anh giúp tôi nhé, Papillon?

- ừ! - tôi nói mà không há»i xem anh ta cần giúp việc gì

Chúng tôi kéo chân mấy cái xác chết đã bị thiêu dở dang. Tôi để ý thấy mà không nói ra, là cả ba cái xác Ä‘á»u bị mổ bụng, anh chàng tàu dá»… thương này chắc đã tìm xem há» có dấu tiá»n trong ruá»™t không. Có đúng há» là những kẻ săn ngưá»i không. Biết đâu lại chỉ là những ngưá»i săn bướm và săn thú? Anh ta giết hỠđể tá»± vệ hay để lấy cá»§a? Thôi, không nghÄ© thêm vá» chuyện này nữa! Mấy cái xác chết đã được đưa vào trong hố lò có cá»§i và đất sét đắp lên trên. Hai ống thông hÆ¡i đã được mở ra và lò đã bốc cháy vá»›i hai nhiệm vụ: làm ra than cá»§i và thiêu cho ba cái xác thành tro.

- Äi nào, Papillon.

Con heo con tìm ra lối đi trong nháy mắt. Chúng tôi nối đuôi nhau đi qua quãng bùn. Lúc sắp dấn bước đưa chân, tôi lo đến chết khiếp. Chuyện Sylvain bị sa lầy rồi chết đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc đến nỗi tôi không thỠnào đi trên bùn một cách thanh thản được. Cuối cùng, toát mồ hôi hột, tôi cũng phải lao theo Quých-Quých. Chân tôi đặt từng bước lên vết chân anh, không có cách gì khác: anh qua được thì tôi cũng phải qua được chứ.

Sau hai giá» Ä‘i bá»™, chúng tôi Ä‘i đến được nÆ¡i Sô-cô-la lấy gá»—. Trên đưá»ng Ä‘i chúng tôi không gặp ai và cÅ©ng không phải lẩn trốn lần nào.

- Chào me-xừ.

- Chào ông Quých-Quých.

- Anh có khá»e không?

- Khá»e lắm.

- Anh cho bạn tôi xem thuyá»n.

Cái thuyá»n rất khá»e, đó là má»™t loại sà lúp chở hàng, nặng ná» nhưng bá»n chắc. Tôi lấy dao sỉa vào má»i chá»—, dao không bao giá» ngập sâu quá ná»­a phân. Sàn tàu cÅ©ng còn nguyên. Tàu này được đóng bằng má»™t thứ gá»— đã được chá»n kỹ lưỡng.

- Anh bân bao nhiêu?

- Hai ngàn năm trăm francs.

- Tôi trả anh hai ngàn.

Ngã giá thế là xong.

Tàu này không có ky. Tôi trả thêm cho anh năm trăm francs nữa, anh phải làm thêm cho tôi một cái ky, một bánh lái và một cột buồm. Cái ky và bánh lái phải bằng gỗ tốt, cột buồm, cao ba mét, bằng gỗ nhẹ và dẻo. Bao giỠxong?

- Tám ngày nữa. Äây là hai tá» giấy bạc má»™t ngàn và má»™t tá» năm trăm. Tôi xé đôi, đưa anh má»™t ná»­a, ná»­a kia sẽ đưa anh khi tôi nhận tàu. Anh giữ má»™t nữa nhé. Bằng lòng không?

- Äồng ý. - Tôi cần má»™t ít thuốc tím, má»™t ton-nô nước ngá»t, ít thuốc lá và diêm, thức ăn đủ cho bốn ngưá»i trong má»™t tháng: bá»™t mì dầu, cà-phê và đưá»ng, những thứ này tôi trả tiá»n riêng. Anh giao tất cả trên sông ở Kourou nhé.

- Me xừ ơi, tôi không thể theo ông ra đến cửa sông được

- Tôi có bảo anh theo đâu. Tôi bảo là anh giao tàu cho tôi trên sông chứ không phải ở cái vũng này.

- Các túi bột mì, một cuộn dây thừng, kim khâu và chỉ buồm đấy.

Quých-Quých và tôi lại quay vá» nÆ¡i ẩn náu. Chúng tôi vá» trước khi trá»i tối, không gặp chuyện phiá»n phức gì. Trên đưá»ng vá», con heo mệt nên anh vác nó lên vai. Hôm nay, tôi Ä‘ang khâu buồm má»™t mình, bá»—ng nghe có tiếng kêu. Tôi nấp vào rừng gần quãng có bùn và trông sang bá» bên kia. Quých-Quých tranh cãi khoa chân múa tay vá»›i ngưá»i trí thức Tàu. Tôi Ä‘oán là anh ta muốn sang đảo mà Quých-Quých không cho sang. Tay ngưá»i nào cÅ©ng cầm má»™t con dao phạt. Ngưá»i cụt tay có vẻ nóng hÆ¡n. Mong sao anh ta đừng giết Quých-Quých. Tôi quyết đỉnh lá»™ diện. Tôi huýt sáo. Hai ngưá»i quay vá» phía tôi.

- Có việc gì thế, anh Quých-Quých?.

- Tôi muốn nói chuyện vá»›i anh, anh Papillon ạ! - Ngưá»i kia nói. - Anh Quých-Quých không cho tôi sang bên ấy.

Sau mưá»i phút tranh cãi bằng tiếng cá»§a há», cả hai đã theo con heo sang bên này đảo. Ngồi trong lán, khỉ má»—i ngưá»i tay đã cầm má»™t ca nước trà, tôi chá» nghe há» nói.

- Chuyện như thế này - Quých-Quých nói. - Anh ta muốn vượt ngục bằng được vá»›i chúng ta. Tôi nói cho anh ấy hiểu là tôi không có quyá»n gì trong chuyện này, anh là ngưá»i trả tiá»n và chỉ huy tất cả. Anh ấy không tin tôi.

- Anh Papillon ơi, - anh kia nói, - Quých-Quých phải để cho tôi cùng di mới được.

- Tại sao?

- Hai năm trước, chính anh ấy đã chặt cụt tay tôi trong khi đánh bạc. Anh ấy bắt tôi thá» là sẽ không giết anh ấy. Tôi đã thá», nhận lá»i vá»›i Ä‘iá»u kiện là anh ta phải nuôi tôi suốt Ä‘á»i. ít ra cÅ©ng phải nuôi tôi khi tôi đòi há»i. Nếu anh bá» Ä‘i suốt Ä‘á»i, tôi sẽ không còn nhìn thấy anh ấy cho nên má»™t là anh ấy để anh Ä‘i má»™t mình, hai là anh ấy phải để tôi Ä‘i theo.

- Lại còn chuyện thế nữa, cả Ä‘á»i bây giá» tôi má»›i gặp chuyện này là má»™t dấy, được, tôi bằng lòng để anh Ä‘i theo. Tàu cÅ©ng tốt và rá»™ng, có thể Ä‘i thêm nữa nếu ta muốn. Anh Quých-Quých bằng lòng, thì tôi để anh Ä‘i theo.

- Cảm ơn anh, - anh cụt tay nói.

- Anh thấy thế nào, anh Quých-Quých?

- Äồng ý, nếu anh muốn.

- Có má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng. Anh có thể ra khá»i trại mà không bị coi là mất tích và bị truy nã vá» tá»™i vượt ngục, và anh có thể có mặt ở ngoài sông trước khi trá»i tối không?

- Không có gì nhiá»u đâu. Tôi có thể ra khá»i trại từ ba giá» và chưa tá»›i hai giá» sau, tôi đã đến bá» sông rồi.

- Anh Quých-Quých ơi, ban đêm anh có thể tìm chỗ để chúng ta cho bạn anh lên tàu mà không mất thì giỠkhông?

- Có chứ, chắc chắn là có.

- Một tuần nữa, anh đến đây để biết ngày khởi hành nhé.

Anh cụt tay sau khi bắt tay tôi, vui vẻ quay Ä‘i. Tôi trông thấy cả hai ngưá»i chia tay nhau ở bá» bên kia. Trước khi từ giã, hỠđã bắt tay nhau. Má»i việc êm đẹp cả.

Khi Quých-Quých trở vỠlán tôi nói luôn:

Anh ta giao kéo vá»›i đối thá»§ cá»§a anh lạ nhỉ, nhận nuôi anh ta suốt Ä‘á»i, chuyện lạ thưá»ng lắm đấy. Tại sao anh lại chặt tay anh ta?

- Chơi bạc rồi đánh nhau:

- Thà anh giết chết anh ta còn hơn.

- Không được, vì anh ấy là ngưá»i bạn rất tốt. Khi ra tòa án binh, anh ta đã tận tình bênh vá»±c tôi; nói là chính anh ta đánh tôi trước, còn tôi chỉ tá»± vệ thôi. Tôi đã tá»± nguyện cam kết, tôi phải giữ đúng lá»i hứa. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u tôi không dám cho anh biết vì anh chi tiá»n cho cả chuyến vượt ngục.

- Thôi xong rồi, anh Quých-Quých Æ¡i, chúng ta không cần nói đến chuyện này nữa. Nhá» trá»i, khi nào được tá»± do anh muốn làm gì tùy anh.

Tôi sẽ giữ lá»i hứa. Nếu có ngày anh được tá»± do, anh tính sẽ làm gì? Mở tiệm ăn. Tôi là bếp giá»i, còn anh ấy chuyên vỠ“há»§ tiếuâ€.

Việc này làm tôi vui hẳn. Câu chuyện buồn cưá»i làm tôi cứ chá»c Quých-Quých hoài.

Sô-cô-la đã giữ lá»i hứa: năm ngày sau, tất cả đã sẵn sàng. Chúng tôi Ä‘i xem tàu vào má»™t ngày mưa tầm tã. Không có gì có thể chê trách cả. Cá»™t buồm, bánh lái và ky Ä‘á»u hoàn hảo. ở má»™t khúc quanh trên sông, chiếc tàu cùng thùng ton-nô nước và thức ăn đã đợi chúng tôi. Chỉ còn báo tin cho anh cụt thôi: Sô-cô-la nhận Ä‘i đến trại để gá»i anh kia, và sẽ đưa thẳng anh kia đến nÆ¡i giấu tàu để chúng tôi khá»i phải tá»›i bá» sông đón anh.

Cá»­a sông Kourou có hai cây đèn pha để xác định vị trí. Trá»i mưa tàu có thể vượt qua được chá»— đó nếu di ở giữa sông và dÄ© nhiên là không kéo buồm lên. Sô-cô-la đã cho chúng tôi má»™t há»™p sÆ¡n Ä‘en và má»™t cây bút vẽ. Chúng tôi sẽ sÆ¡n lên buồm má»™t chữ K lá»›n và số 21, K.21 là số đăng ký má»™t tàu đánh cá thỉnh thoảng có Ä‘i đánh cá đêm. Trưá»ng hợp ra đến biển, chúng tôi kéo buồm lên mà bị phát hiện, ngưá»i ta sẽ tưởng đấy là chiếc tàu đánh cá kia.

Chúng tôi quyết định tối mai, hồi mưá»i chín giá», má»™t giá» sau khi trá»i sập tối, sẽ khởi hành. Quých-Quých tin chắc sẽ tìm được đưá»ng Ä‘i và bảo đảm đưa tôi đến thẳng nÆ¡i giấu tàu. Chúng tôi rá»i đảo hồi năm giỠđể tranh thá»§ Ä‘i má»™t tiếng trong lúc trá»i còn sáng. Tôi trở vá» lán rất vui vẻ. Quých-Quých vai vác con heo nói chuyện huyên thiên vá»›i tôi mà không quay lại, vì tôi Ä‘i sau lưng anh ta.

- Cuối cùng, tôi cÅ©ng ra khá»i trại giam. Nhá» có anh và chú Chang cá»§a tôi mà tôi được tá»± do. Sẽ có ngày, khi ngưá»i Pháp cút khá»i Äông Dương, tôi được trở vá» nước.

Tóm lại, anh tin tôi, và thấy tôi ưng cái tàu, anh vui khư khướu Tôi ngá»§ đêm cuối cùng ở đảo, tôi hy vá»ng cÅ©ng là đêm cuối cùng trên đất Guyane. Nếu tôi ra tá»›i sông và tá»›i biển, chắc chắn là tá»± do rồi. Nguy cÆ¡ lá»›n nhất là bị đắm tàu, vì từ khi có chiến tranh, không có nước nào trả tù vượt ngục. Vá» Ä‘iểm này, chiến tranh đã có lợi cho chúng tôi. Nếu chúng tôi thất bại, chúng tôi sẽ bị tá»­ hình, đúng là thế, nhưng còn phải bắt được chúng tôi đã. Tôi nghÄ© đến Sylvain. Äáng lẽ anh phải ở đây, ngay cạnh tôi, cùng vá»›i tôi, nếu anh không phạm phải Ä‘iá»u khinh xuất kia. Tôi đã thảo bức Ä‘iện trong khi ngá»§: “Gá»­i ông tổng biện lý Pradel - Cuối cùng tôi đã dứt khoát thắng được con đưá»ng cá»§a sá»± thối rữa mà ông ném tôi vào. Tôi đã mất chín nămâ€.

Mặt trá»i đã lên cao khi Quých-Quých đánh thức tôi dậy. Lại uống trà, ăn bánh trắng. Chung quanh đầy những há»™p là há»™p, tôi còn thấy hai cái lồng bằng mây.

- Lồng để làm gì vậy?

- Tôi nhốt gà để ăn dá»c đưá»ng.

- Anh có điên không anh Quých-Quých? Ai lại đem gà đi theo. Trong một hành trình như thế này?

- Tôi muốn đem đi.

Anh có bệnh không đấy? Nếu nước xuống, tận sáng chúng ta má»›i ra khá»i cá»­a sông, lỡ lúc ấy, gà sống gà mái gáy ầm lên trên sông, anh thấy có nguy hiểm không?

- Tôi không vất gà lại đâu.

- Anh luá»™c gà Ä‘i rồi bá» vào mỡ hay dầu. Thế má»›i để được lâu và chúng ta sẽ ăn trong ba ngày đầu. Cuối cùng Quých-Quých cÅ©ng phải chịu, anh Ä‘i bắt gà, những tiếng kêu cá»§a bốn con gà đầu tiên anh tóm được đã làm những con khác bá» chạy hết, anh không bắt thêm được con nào, chúng trốn cả vào rừng. Äấy cÅ©ng là Ä‘iá»u bí mật cá»§a loài vật, không biết tại sao cÅ©ng cảm thấy trước mối nguy cÆ¡. Theo sau con heo, chúng tôi vượt qua đống bùn, vai vác nặng như lừa. Anh van nài tôi để anh mang con heo Ä‘i theo.

- Trá»i đất Æ¡i? Liệu nó có kêu không?

- Tôi bảo đảm với anh là không. Tôi bắt nó im là nó phải im. Chúng tôi hai ba lần bị một con hổ cứ lượn quanh rình chúng tôi. Lúc đó nó cũng không kêu, mà nó sợ chết khiếp, lông cứ dựng đứng lên.

Tin vào thiện ý cá»§a Quých-Quých, tôi bằng lòng để anh Ä‘em còn heo thân yêu cá»§a anh theo, chúng tôi đến chá»— dấu tàu thì trá»i đã tối mịt. Sô-cô-la và anh cụt đã có mặt ở đấy rồi. Có hai cây đèn pin để tôi kiểm tra tất cả má»i vật dụng. Không thiếu thứ gì: vòng lồng dây buồm, buồm mÅ©i đã được có mặt ở đấy rồi. Có hai cây đèn pin để tôi kiểm tra tất cả má»i vật dụng. Không thiếu thứ gì: vòng lồng dây buồm, buồm mÅ©i đã được buá»™c sẵn sàng, có thể kéo lên ngay được. Quých-Quých kéo thá»­ hai ba lần như tôi đã chỉ cho anh làm. Anh hiểu ngay công việc tôi nhá» anh. Tôi trả tiá»n anh da Ä‘en đã tá» ra rất đứng đắn. Anh thật thà mang cả keo dán và ná»­a mảnh giấy bạc để nhá» tôi dán lại giúp. Anh không lúc nào sợ tôi lấy mất những tá» giấy bạc ná». Ai không có những ý nghÄ© xấu vá» ngưá»i khác, bản chất há» thưá»ng là tất và thắng thắn. Sô-cô-la là má»™t ngưá»i trung thá»±c và lương thiện. Sau khi đã thấy tù khổ sai bị đối xá»­ ra sao, anh không há» hối hận là đã giúp ba ngưá»i tù thoát khá»i cái địa ngục kia.

- Từ biệt Sô-cô-la nhé. Chúc anh cùng gia đình gặp nhiá»u may mắn.

- Cảm Æ¡n ông nhiá»u.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #37  
Old 19-03-2008, 09:31 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
11. Từ giã nơi ngục tù

Chuyến vượt ngục cá»§a “dân tầuâ€

Tôi xuống tàu sau cùng và nhỠSô-cô-la đẩy, chiếc tàu tiến vỠphía sông. Không có giầm, chỉ có hai mái chèo tốt, một do Quých chèo phía trước, một tôi chèo phía sau. Chưa tới hai giỠsau, chúng tôi ra đến sông.

Mưa đã hÆ¡n má»™t giá». Tôi lấy má»™t bao bá»™t mì để che mưa. Quých-Quých và anh cụt cÅ©ng làm như vậy, nước sông chảy siết và xoáy nhiá»u. Nhá» nước rút, ba giá» sau, chúng tôi đã Ä‘i ngang hai cây đèn pha. Tôi biết là đã gần ra đến biển vì hai cây đèn pha này ở má»m ngoài cá»­a sông. Chúng tôi kéo buồm chính và buồm mÅ©i, chúng tôi đã Ä‘i qua Kourou mà không gặp trở ngại gì Gió thổi phía bên trái mạnh đến ná»—i tôi buá»™c phải buông buồm cho gió trượt Ä‘i. Tàu chúng tôi lao mạnh ra biển như má»™t mÅ©i tên, chúng tôi lá»t qua cá»­a lạch và rá»i khá»i bá» rất nhanh. Trước mặt chúng tôi, cây đèn pha cá»§a đảo Royale đã chỉ đưá»ng cho chúng tôi. Mưá»i ba ngày trước tôi còn ở phía sau cây đèn ấy, ở Äảo Quá»·. Chuyến ra khÆ¡i vào lúc ban đêm, việc mau chóng rá»i khá»i Äất liá»n không được hai bạn Tàu cá»§a tôi ăn mừng nổ trá»i. Những tay con trá»i này không quen lối bá»™c lá»™ tình cảm như chúng ta.

Ra đến biển rồi, Quých-Quých chỉ bình thản nói:

- Chúng ta đã đi ra được, rất tốt.

Anh cụt nói thêm:

- Phải, chúng ta đã ra đến biển mà không gặp một khó khăn nào.

- Tôi khát quá, anh Quých-Quých, cho tôi xin một ít rượu.

Sau khi đưa tôi uống, cả hai cÅ©ng uống má»™t chầu rượu rhum. Tôi Ä‘i không có la bàn, nhưng trong chuyến vượt ngục đầu tiên, tôi đã há»c cách định hướng căn cứ vào mặt trá»i, trăng, sao và gió. Và tôi không ngần ngại lao ra biển khÆ¡i, cá»™t buồm hướng vá» sao Hôm. Tàu rất tốt nó vượt sóng má»™t cách dịu dàng và hầu như không bị tròng trành. Gió thổi rất dừ, buổi sá»›m chúng tôi đã ở rất xa bá» và các đảo Salut. Nếu không phải là làm liá»u, tôi đã hướng cho tàu chạy xích gần đảo Quá»· để từ ngoài khÆ¡i, vừa thoải mái ngắm vừa vượt qua nó.

Ròng rã sáu ngày, biển luôn có sóng lừng nhưng không mưa và không có giông bão. Gió rất mạnh đã đẩy chúng tôi Ä‘i rất nhanh vá» hướng tây. Quých-Quých và Vân Huê là những bạn đưá»ng tuyệt vá»i. Cả hai không lúc nào phàn nàn vá» trá»i xấu, vá» nắng, vỠđêm lạnh. Chỉ có Ä‘iá»u là không anh nào muốn cầm lái và coi tàu lấy vài giỠđể tôi được ngá»§. Hàng ngày há» nấu bếp đến ba bốn lần. Có bao nhiêu gà chúng tôi đã ăn hết trÆ¡n. Hôm qua, tôi nói đùa vá»›i Quých-Quých.

- Bây giỠchúng ta ăn con heo chứ?

Anh ta đau khổ thực sự.

- Con vật này là bạn tôi và trước khi ăn thịt nó phải giết tôi đã.

Các bạn tôi cÅ©ng săn sóc đến tôi. Há» không hút thuốc để tôi muốn hút bao nhiêu thì hút. Lúc nào cÅ©ng có trà nóng. Há» làm tất cả mà không cần phải bảo. Chúng tôi ra Ä‘i đã được bảy ngày. Tôi không chịu đựng nổi nữa. Nắng gay gắt đến ná»—i cả hai anh bạn Tàu cá»§a tôi cÅ©ng bị luá»™c chín như tôm. Tôi phải ngá»§. Tôi buá»™c lái lại và chỉ căng má»™t chút buồm. Tàu cứ Ä‘i theo hướng gió thổi. Tôi ngá»§ say như chết gần ba giá». Tôi giật mình tỉnh dậy do bị xô mạnh. Khi rá»­a mặt tôi ngạc nhiên và vui vẻ thấy là trong lúc tôi ngá»§ anh bạn Quých đã cạo râu cho tôi mà tôi không biết. Mặt tôi cÅ©ng được anh bôi dầu.

Từ chiá»u qua tôi lái qua hướng Tây Nam vì tôi cảm thấy Ä‘i quá xa vá» hướng Bắc. Tàu nặng nên có cái lợi là nó không dá»… bị trệch hướng. Do đó, tôi thấy nó Ä‘i quá vá» hướng Bắe thật ra có lẽ là không đúng. Kìa, có chiếc khinh khí cầu! Äây là lần đầu tiên trên Ä‘á»i, tôi được trông thấy nó. Nó không có vẻ Ä‘ang bay vá» phía chúng tôi, và nó ở quá xa, khó ước lượng được kích thước cá»§a nó.

ánh nắng phản chiếu trên lớp nhôm làm nó ánh lên màu bạch kim và chói đến nỗi mắt không nhìn thẳng vào đấy được. Nó bỗng đổi hướng, hình như bay vỠphía chúng tôi. Quả vậy, nó to dần rất mau, và chỉ hai mươi phút sau, nó đã ở trên dầu chúng tôi. Quých và anh cụt vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc khinh khí cầu, cứ nói huyên thuyên với nhau bằng tiếng Tàu.

- Các anh nói bằng tiếng Pháp để tôi nghe mấy chứ.

- Khí cầu của Anh - Quých nói.

- Không, đấy không phải là khí cầu tròn mà là má»™t chiếc dirigeable: loại khí cầu này có thể Ä‘iá»u khiển như máy bay.

Chiếc khí cầu rất to, bây giá» chúng tôi đã thấy được rát rõ vì nó hạ thấp và lượn trên đầu chúng tôi thành những vòng nhá». Có những lá cá» nhỠđược đưa ra phát tín hiệu. Chúng tôi không hiểu gì nên không trả lá»i. Khí cầu vẫn ra hiệu và đến gần chúng tôi hÆ¡n, chúng tôi thấy được cả ngưá»i trong khoang tàu. Rồi nó bay vá» phía đất liá»n. Má»™t giá» sau má»™t chiếc phi cÆ¡ bay tá»›i và lượn nhiá»u lần trên đầu chúng tôi. Bá»—ng nhiên biển nổi sóng dữ hÆ¡n, gió cÅ©ng mạnh hÆ¡n. Chân trá»i bóng phía Ä‘á»u quang và không thể có mưa.

Trông kia, anh cụt nói.

- ở đâu?

- Äằng kia, hướng này, có thể là đất liá»n ở phía ấy. Äiểm Ä‘en kia, là má»™t chiếc tàu.

- Sao anh biết?

- Tôi đoán vậy, tôi còn cho đấy là một tàu khu trục.

- Vì sao?

- Vì nó không có khói.

Äúng vậy, má»™t giá» sau chúng tôi thấy rõ má»™t chiếc tàu chiến màu xám, có vẻ đến thẳng tàu chúng tôi. Nó lá»›n dần: chắc nó phải Ä‘i nhanh ghê gá»›m, mÅ©i tàu hướng vá» chúng tôi, tôi sợ nó Ä‘i sát chúng tôi quá, sẽ rất nguy hiểm vì biển động và vệt sóng cá»§a nó ngược vá»›i sóng biển có thể làm tàu chúng tôi bị đắm.

Äó là má»™t tàu phóng ngư lôi loại nhá», khi nó lượn quanh ná»­a vòng phÆ¡i cả vá» ngang thân tàu chúng tôi Ä‘á»c được tên tàu là Tarpon. Chiếc tàu nặng, treo cá» Anh phấp phá»›i ở mÅ©i tàu, đã lượn vòng và từ phía sau chầm chậm đến gần chúng tôi. Nó thận trá»ng Ä‘i sóng đôi, cùng tốc độ vá»›i tàu chúng tôi. Má»™t phần lá»›n thá»§y thá»§ Ä‘oàn ở trên boong mặc quần áo màu xanh cá»§a Hải quân Anh. Từ đài chỉ huy, má»™t sÄ© quan mặc đồ trắng nói qua chiếc loa.

- Stop You - Stop.

- Quých, hạ buồm xuống ngay.

Hai phút sau buồm chính, buồm foc và buồm mÅ©i đã được hạ xuống. Không có buồm, tàu gần như dừng hẳn lại, chỉ có sóng xô tàu quay ngang. Tôi thấy không thể để lâu như vậy, vì sẽ nguy hiểm lắm. Má»™t chiếc tàu mà không có xung lượng riêng cá»§a mình do động cÆ¡ hay do gió, không thể giữ được đúng hướng. ÄÆ°a hai tay lên miệng làm loa, tôi kêu to:

- Các ông có ngưá»i nói được tiếng Pháp không hả thuyá»n trưởng

Một sĩ quan khác cầm lấy chiếc loa trên tay viên sĩ quan trước.

- Có tôi nói được tiếng Pháp.

- Các ông muốn gì?

- Lên tàu của các anh.

- Không được, nguy hiểm lắm, tôi không muốn các ông đâm há»ng tàu cá»§a tôi.

- Chúng tôi là tàu chiến đi kiểm tra biển, các anh phải tuân lệnh.

- Tôi không cần biết, vì chúng tôi không đi đánh nhau.

- Các anh không phải là những ngưá»i sống sót cá»§a cái tàu bị bắn chìm?

- Không chúng tôi là những tù vượt ngục từ một trại giam tù khổ sai của Pháp.

Trại giam tù khổ sai là cái gì, trại khổ sai nghĩa là gì?

- Nhà tù, tù nhân, tiếng Anh là Convict Hard labour.

- à, tôi hiểu rồi. ở Cayenne hả?

- Phải, ở Cayenne.

- Các anh đi đâu?

- Sang Honduras thuá»™c Anh.

Không được, các anh phải theo hướng Tây Nam và Ä‘i vá» thành phố George. Äây là lệnh, các anh phải theo.

- ÄÆ°á»£c? Tôi bảo Quých kéo buồm lên và chúng tôi Ä‘i vá» hướng mà chiếc tàu phóng ngư lôi đã chỉ cho chúng tôi

Chúng tôi nghe có tiếng động cÆ¡ ở phía sau. Äấy là má»™t chiếc xuồng máy được tách khá»i tàu chiến. Nó Ä‘uổi kịp chúng tôi ngay. Má»™t thá»§y thá»§, súng Ä‘eo chéo qua vai, đứng ở mÅ©i xuồng. Nó đến từ phía bên phải và Ä‘i sát ká» bên chúng tôi mà không dừng lại, cÅ©ng không bắt chúng tôi dừng lại. Ngưá»i thá»§y thá»§ nhảy phóc sang tàu chúng tôi. Chiếc xuồng tiếp tục Ä‘i trở vá» vá»›i chiếc tàu chiến.

- Good afternoon! - ngưá»i thá»§y thá»§ nói.

Anh ta Ä‘i vá» phía tôi, ngồi xuống cạnh tôi rồi đặt tay lên cần lái và hướng tàu vá» phía Nam, chếch nhiá»u hÆ¡n so vá»›i hướng tôi Ä‘i. Tôi để cho anh ta lái, và quan sát cách làm cá»§a anh. Anh lái rất giá»i, không có gì phải nghi ngá». Tuy thế, tôi vẫn ngồi tại chá»— cá»§a tôi. Biết thế nào được.

- Thuốc lá?

Anh lấy ra ba bao thuốc lá Anh và đưa cho chúng tôi má»—i ngưá»i má»™t bao.

- Trá»i Æ¡i! - Quých nói, há» vừa đưa thuốc lá cho anh này đúng lúc anh xuống xuồng, vì chắc anh ta không phải lúc nào cÅ©ng mang ba bao thuốc lá trong ngưá»i.

Tôi cưá»i vá» lá»i nhận xét cá»§a Quých, rồi tôi lại chú ý đến ngưá»i thá»§y thá»§ Anh: anh ta biết lái tàu giá»i hÆ¡n tôi. Tôi có đủ thì giỠđể suy nghÄ©. Lần này, việc vượt ngục đã thành công hoàn toàn, tôi đã là má»™t ngưá»i tá»± do, thật sá»± tá»± do. Cổ tôi nóng ran, tôi cảm thấy nước mắt trào ra. Thật vậy, tôi đã dứt khoát được tá»± do vì từ khi có chiến tranh, không nước nào trả tù vượt ngục vá» nÆ¡i cÅ©.

Trước khi chiến tranh chấm dứt, tôi có đủ thì giỠđể được đánh giá tốt và bất cứ nước nào mà tôi định cư cÅ©ng sẽ hiểu rõ tôi. Äiá»u bất lợi duy nhất là, do chiến tranh, có lẽ tôi không được lá»±a chá»n nước tôi muốn ở lại. CÅ©ng không sao, ở bất cứ nÆ¡i nào tôi sống, tôi cÅ©ng sẽ mau chóng làm sao để được dân và các nhà cầm quyá»n ở đấy quý mến và tin cậy, cách sống cá»§a tôi sẽ không ai chê trách vào đâu được. HÆ¡n thế, cách sống ấy phải là gương mẫu nữa.

Cảm giác an toàn là cuối cùng tôi đã chiến thắng được con đưá»ng thối rữa làm tôi không còn nghÄ© đến việc gì khác Papillon, thế là cuối cùng, mày đã được cuá»™c Sau chín năm, mày đã toàn thắng. Cảm Æ¡n Chúa lòng lành, có thể ngưá»i đã làm như vậy trừ trước, nhưng con đưá»ng ngưá»i vạch ra rất bí ẩn, con không oán trách ngưá»i vì nhá» ngưá»i giúp đỡ, con vẫn còn trẻ, còn lành mạnh và tá»± do.

Chính lúc Ä‘ang nghÄ© tá»›i con đưá»ng mà tôi đã vượt qua trong chín năm bị tù đày khổ sai cá»™ng vá»›i hai năm tù ở Pháp tổng cá»™ng là mưá»i má»™t năm là lúc tôi đã trông theo tay ngưá»i thá»§y thá»§ Ä‘ang chỉ và nói vá»›i tôi:

- Äất liá»n kia kìa.

Hồi mưá»i sáu giá», sau khi Ä‘i ngang má»™t ngá»n đèn biển đã tắt, chúng tôi vào má»™t con sông lá»›n. Sông Demerara. Chiếc xuồng lại xuất hiện, ngưá»i lính thá»§y tảa tay lái cho tôi và ra phía trước. Anh ta bắt má»™t cuá»™n thừng to được ném tá»›i và buá»™c vào ghế băng phía trước. Chính tay anh đã hạ buồm và chèo xuồng nhẹ nhàng kéo chúng tôi khoảng hai mươi kilômét ngược giòng con sông nước vàng vàng này, theo sau độ hai trăm mét là chiếc tàu phóng ngư lôi. Sau má»™t khúc quanh, má»™t thành phố lá»›n hiện ra, ngưá»i lính thá»§y Anh reo to: “Äến thành phố George rồiâ€.

Äúng là chúng tôi đã đến thá»§ đô cá»§a nước Guyane thuá»™c Anh, do chiếc xuồng kéo. Có rất nhiá»u tàu chở hàng, thuyá»n máy và tàu chiến. Có nhiá»u đại bác đặt trong các tàu chiến cÅ©ng như trên đất liá»n.

Chiến tranh là như thế. Chiến tranh nổ ra đã hai năm rồi mà tôi không hay biết gì. Thành phố George, thá»§ đô cá»§a Guyane thuá»™c Anh, cảng quan trá»ng trên sông Demerara, ở trong tình trạng có chiến tranh má»™t trăm phần trăm. Cái cảnh má»™t thành phố được vÅ© trang làm tôi thấy buồn cưá»i. Chúng tôi vừa ghé sát má»™t cầu tàu quân sá»± thì chiếc tàu phóng ngư lôi Ä‘i theo chúng tôi cÅ©ng từ từ ghé tá»›i và cặp bến. Quých vá»›i con heo, Huê vá»›i cái bá»c nhá» trong tay và tôi tay không, chúng tôi lên bến. Không có má»™t ngưá»i dân nào trên cầu tàu dành cho Hải quân này. Chỉ có lính thá»§y và quân nhân. Má»™t viên sÄ© quan Ä‘i tá»›i. Tôi nhận ra ông ta. Ông là ngưá»i nói tiếng Pháp vá»›i tôi từ trên tàu phóng ngư lôi ông ta tá»­ tế chìa tay cho tôi và nói vá»›i tôi:

- Anh có khá»e không?

- Thưa thuyá»n trưởng khá»e

- Tốt. Dù sao anh cũng phải qua y tế để chích ngừa vài mũi. Cả hai bạn của anh nữa.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #38  
Old 19-03-2008, 09:32 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
12. Georgetown

Buổi chiá»u, sau khi được chích nhiá»u thứ thuốc vắc- xin khác nhau, chúng tôi được chuyển sang đồn cảnh sát cá»§a thành phố, má»™t thứ trụ sở lá»›n có hàng trăm cảnh binh tấp nập ra vào không ngá»›t. Giám đốc cảnh sát cá»§a thành phố George, ngưá»i cầm quyá»n tối cao, chịu trách nhiệm vá» sá»± an toàn cá»§a hải cảng quan trá»ng này, tiếp ngay chúng tôi tại phòng làm việc cá»§a ông. Quanh ông là các sÄ© quan Anh mặc đồ ka-ki, quần cá»™c, bít tất trắng, trông chừng chạc không chê vào đâu được. Ông đại tá ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống trước mặt ông. Bằng tiếng Pháp chính cống, ông há»i chúng tôi:

- Lúc ngưá»i ta bắt gặp các anh trên biển, các anh từ đâu tá»›i?

- Từ trại tù khổ sai ở Guyane thuộc Pháp.

- Các anh cho tôi biết những điểm chính xác mà từ đó các anh vượt ngục đi.

Tôi ở đảo Quá»·. Các anh này ở má»™t trại giam ở đất liá»n, má»™t ná»­a là tù chính trị, tại Inini, gần Kourou trên đất Guyane thuá»™c Pháp.

- Anh bị kết án thế nào?

- Tù chung thân. Lý do: giết ngưá»i.

- Còn bác ngưá»i Tàu?

- CÅ©ng giết ngưá»i.

- án ra sao?

- Chung thân.

NghỠnghiệp?

- Thợ điện.

- Còn các anh kia?

- Nấu bếp.

- Các anh theo Degaulle hay Pétain?

- Chúng tôi không biết gì. Chúng tôi chỉ là những tù nhân muốn tìm cách sống lương thiện trong tự do.

- Chúng tôi sẽ để các anh ở má»™t xà-lim dược mở cá»­a suốt ngày đêm. Chúng tôi sẽ trả tá»± do cho các anh sau khi xét lá»i các anh đã khai. Nếu các anh nói thật, các anh không phải sợ. Các anh phải hiểu là chúng tôi Ä‘ang có chiến tranh, nên chúng tôi buá»™c lòng phải thận trá»ng hÆ¡n thá»i bình nhiá»u.

Tám ngày sau, chúng tôi đã mau chóng được trả tá»± do. Chúng tôi lợi dụng tám ngày ở lại Äồn cảnh sát ấy để trang bị quần áo tươm tất. Chín giá» sáng mai anh Tàu và tôi đã ăn mặc chỉnh tá» ra đưá»ng vá»›i giấy văn cước có dán ảnh.

Các nhà trong cái thành phố 250.000 dân này hầu hết là bằng gá»—, kiến trúc kiểu Anh: tầng trệt bằng xi- măng, phần còn lại bằng gá»—. ÄÆ°á»ng xá và đại lá»™ chật ních những ngưá»i thuá»™c đủ các chúng tá»™c: da trắng, da Ä‘en, ấn Äá»™, có các phu phen, thá»§y thá»§ Anh, Mỹ, hoặc ngưá»i phương Bắc. Chúng tôi hÆ¡i say sưa thấy mình được ở giữa đám đông sặc sỡ này. Má»™t niá»m vui mãnh liệt tràn ngập lòng chúng tôi, mạnh mẽ đến ná»—i nó lá»™ rõ trên mặt chúng tôi, kể cả hai anh ngưá»i Tàu, làm nhiá»u khách bá»™ hành nhìn chúng tôi và mỉm cưá»i vui vẻ.

- Chúng tôi Ä‘i đâu bây giá»? - Quých há»i. Tôi biết sÆ¡ sÆ¡ địa chỉ vài ngưá»i. Má»™t cảnh sát da Ä‘en đã cho tôi địa chỉ cá»§a hai ngưá»i Pháp ở đưá»ng Penitence Rivers.

Há»i thăm kỹ thì đấy là má»™t khu đặc biệt chỉ có ngưá»i ấn Äá»™ cư ngụ. Tôi đến gặp má»™t cảnh sát viên ăn mặc đồ trắng, trông chừng chạc, tôi đưa địa chỉ cho anh ta coi. Trước khi trả lá»i, anh há»i giấy tá» cá»§a chúng tôi Tôi hãnh Ä‘iện lấy ra đưa cho anh. “Rất tốt, cám Æ¡nâ€, và anh ta sốt sắng đưa chúng tôi đến má»™t chiếc tàu Ä‘iện và nói gì vá»›i ngưá»i lái. Chúng tôi Ä‘i ra ngoài thành phố và hai mươi phút sau, ngưá»i lái tàu bảo chúng tôi xuống. Chắc là đến nÆ¡i rồi. Chúng tôi há»i đưá»ng. “Anh là ngưá»i Pháp hả?†Má»™t thanh niên ra hiệu cho chúng tôi Ä‘i theo anh ta. Anh ta đưa chúng tôi đến thẳng má»™t căn nhà thấp. Tôi vừa tá»›i nÆ¡i thì thấy có ba ngưá»i Ä‘i ra, Ä‘iệu bá»™ niá»m nở:

- Sao lại thế này, Papi, anh ở đây à?

- Vô lý, ngưá»i già nhất, tóc bạc trắng nói. - Vào Ä‘i! Äây là nhà tôi. Hai ngưá»i Tàu này Ä‘i vá»›i anh đấy?

- Phải.

- Vào Ä‘i, má»i các anh vào cả.

Ngưá»i tù già này tên là Guitto Auguste, còn gá»i là Le Guittou, dân Marseille chính cống. Chín năm trước, năm 1933, anh lên tàu La Martinière cùng má»™t chuyến vá»›i tôi. Sau má»™t chuyến vượt ngục thất bại, anh được tha tá»™i chính và đã bá» trốn Ä‘i, cách đây ba năm, theo như lá»i anh nói. Hai ngưá»i kia, má»™t là Louis Nhá», ngưá»i ở Ardes, má»™t ngưá»i dân Toulouse tên là Julot. Cả hai cùng trốn Ä‘i sau khi mãn hạn tù, đáng lẽ há» phải ở lại Guyane thuá»™c Pháp má»™t thá»i gian tương đương vá»›i thá»i gian há» bị giam, mưá»i năm và mưá»i lăm năm (gá»i là thá»i gian quản thúc).

Căn nhà có bốn gian: hai phòng, má»™t căn bếp, kiêm phòng ăn và má»™t xưởng nhá». HỠđóng giày bằng balata, má»™t thứ cao-su thiên nhiên kiếm ở trong rừng, cứ bá» vào nước nóng là có thể nhào nặn thành đồ dùng rất dá»… dàng. Nhược Ä‘iểm cá»§a nó là đỠlâu ngoài nắng thì bị chảy, vì đó là thứ cao su chưa được lưu hóa. Ngưá»i ta khắc phục khuyết Ä‘iểm đó bằng cách cho những lá»›p vải xen kẽ vá»›i các lá»›p balata.

Chúng tôi được tiếp đón nồng hậu, vá»›i tấm lòng cao thượng cá»§a má»™t ngưá»i đã từng Ä‘au khổ, Guittou đã thu xếp cho ba chúng tôi má»™t văn phòng và để chúng tôi ở nhà anh không há» do dá»± chút nào. Chỉ có má»™t vấn đỠlà con heo cá»§a Quých-Quých, nhưng Quých bảo đảm là nó không làm dÆ¡ nhà và chắc chắn là nó biết ra ngoài má»™t mình để Ä‘i đái.

Guittou nói: â€œÄÆ°á»£c, rồi sẽ tính sau, bây giá» anh em cho nó ở vá»›i anhâ€.

Tạm thá»i chứng tôi lấy ba tấm chăn cÅ© cá»§a lính trải ra đất làm giưá»ng nằm.

Sáu ngưá»i chúng tôi ngồi trước cá»­a, hút vài Ä‘iếu thuốc, tôi kể cho Guittou nghe những chuyện gian truân cá»§a tôi trong chín năm qua. Hai ngưá»i bạn cá»§a anh và anh hết sức chăm chú lắng nghe và như cùng sống lại những biến cố đó và há» cÅ©ng qua những kinh nghiệm thá»±c tế cá»§a bản thân để cảm thông được. Có hai ngưá»i biết Sylvain, đã than vãn vá» cái chết cá»§a anh ta. Trước mặt chúng tôi, rất nhiá»u ngưá»i thuá»™c đủ các chá»§ng loại Ä‘i qua Ä‘i lại. Thỉnh thoảng có ngưá»i vào mua má»™t đôi dép hay má»™t cây chổi, vì Guittou và các bạn anh còn làm cả chổi để kiếm sống. Qua há» tôi biết là trong số tù khổ sai và Ä‘i đày có chừng ba chục ngưá»i vượt ngục đã đến ở thành phố George. Ban đêm, há» gặp nhau tại má»™t quán rượu ở trung tâm thành phố để uống rượu rhum hay bia. Julot nói vá»›i tôi là tất cả Ä‘á»u làm việc để sinh sống và Ä‘a số có thái dá»™ tốt.

Trong khi chúng tôi ngồi hóng mát ở cá»­a có má»™t ngưá»i Tàu Ä‘i qua, Quých liá»n gá»i anh ta lại. Rồi không nói gì vá»›i tôi, anh và anh cụt Ä‘i theo ngưá»i ná». Chắc há» không Ä‘i xa vì con heo cÅ©ng theo sau. Hai giá» sau, ba gác nhá». Anh vênh vang như Artaban, ghìm con lừa dừng lại và nói vá»›i nó bằng tiếng Tàu. Con lừa có vẻ hiểu được thứ tiếng này. Trong xe, có ba cái giưá»ng sắt, ba tấm nệm, gối và ba chiếc va-li. Anh đưa cho tôi má»™t chiếc va li đầy trong có áo sÆ¡-mi, quần đùi, áo lót cùng hai đôi giày, v.v.:..

- Anh kiếm ra những thứ này ở đâu vậy, Quých?

Các bạn đồng hương của tôi cho tôi đấy. Ngày mai chúng ta đến thăm hỠnhé?

- Äồng ý. Chúng tôi tưởng Quých lại dắt con lừa và chiếc ba gác Ä‘i, nhưng không. Anh tháo lừa ra, buá»™c nó ở trong sân.

- Há» tặng tôi cả con lừa và chiếc xe này. Há» nói, vá»›i những thứ ấy, tôi có thể kiếm sống dá»… dàng. Sáng mai, má»™t ngưá»i cùng quê vá»›i tôi sẽ đến đây chỉ cho tôi.

Dân tàu, làm gì cũng mau thật.

Guittou bằng lòng cho chiếc xe và con lừa được ở tạm trong sân. Ngày tự do đầu tiên của chúng tôi trôi qua tốt đẹp. Buổi tối,sáu chúng tôi ngồi quanh bàn làm việc, ăn ngon lành món xúp rau, do Julot nấu, và một đĩa mì ống.

- Lần lượt, má»—i ngưá»i thay phiên nhau dá»n nhà và rá»­a bát chén- Guittou nói:

Bữa ăn chung này tượng trưng cho má»™t tập thể nhỠđầy nhiệt tình. Cảm giác biết mình được giúp đỡ trong bước đầu cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tá»± do làm chúng tôi vững lòng. Quých, anh cụt và tôi thấy sung sướng thật sá»± và hoàn toàn. Chúng tôi có má»™t mái nhà, má»™t cái giưá»ng, những ngưá»i bạn hào phóng, tuy nghèo nhưng cÅ©ng có tinh thần cao thượng đã giúp đỡ chúng tôi. Còn cần đòi há»i gì hÆ¡n nữa?

- Äêm nay, cậu có muốn làm gì không. Papillon?

- Guittou há»i tôi. - Cậu muốn đến quán rượu ở trung tâm, nÆ¡i các tay tù vượt ngục Ä‘á»u tá»›i không?

- Tôi thích ở nhà đêm nay hơn. Anh muốn đi thì cứ đi Mặc tôi.

- ÄÆ°á»£c tôi sẽ Ä‘i vì tôi cần gặp má»™t ngưá»i.

Tôi sẽ ở lại với Quých và anh cụt.

Louis nhá» và Guittou ăn mặc chỉnh tá», thắt và vạt và Ä‘i vá» phía trung tâm. Chỉ có Julot ở lại để làm nốt vài đôi giày cho xong. Các bạn tôi và tôi Ä‘i má»™t vòng quanh các đưá»ng phố lân cận cho biết. Tất cả dân ở đây Ä‘á»u là ngưá»i ấn Äá»™. Rất ít ngưá»i da Ä‘en, hầu như không có dân da trắng, rải rác có vài tiệm ăn Tàu.

Penitence Rivers, tên khu phố này, là má»™t góc nước ấn Äá»™ hay xứ Nam Dương. Các thiếu phụ và thiếu nữ Ä‘á»u rất đẹp, và các ông cụ Ä‘á»u mặc áo dài trắng. Nhiá»u ngưá»i Ä‘i chân đất. Khu phố nghèo nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u ăn mặc sạch sẽ. ÄÆ°á»ng phố thiếu đèn, những quán ăn, uống, Ä‘á»u đông nghẹt ngưá»i, đâu đâu cÅ©ng nghe thấy âm nhạc ấn Äá»™.

Má»™t ngưá»i da Ä‘en bồ hóng mặc đồ trắng, thắt và vạt chặn tôi lại:

- Ông là ngưá»i Pháp phải không, thưa ông?

- Phải.

- ÄÆ°á»£c gặp ngưá»i đồng hương, tôi mừng lắm. Má»i ông muốn má»™t ly vá»›i tôi.

- CÅ©ng được, nhưng tôi còn hai ngưá»i bạn.

- Không sao, hỠcó nói được tiếng Pháp không?

- ÄÆ°á»£c

Cả bốn chúng tôi vào ngồi má»™t bàn kê bên lỠđưá»ng, trước má»™t quán rượu. Anh chàng Martinique này nói má»™t thứ tiếng Pháp còn chá»n lá»c hÆ¡n chúng tôi. Anh bảo chúng tôi phải đỠphòng bá»n da Ä‘en Anh, vì theo anh, há» Ä‘á»u nói dối. “Chúng nó không như ngưá»i Pháp chúng ta đâu, chúng ta chỉ nói má»™t lá»i, bá»n chúng không như vậyâ€.

Tôi cưá»i thầm vì thấy anh chàng Ä‘a Ä‘en Tombouctou này tá»± xưng là ngưá»i Pháp chúng ta, song tôi lại thá»±c sá»± lúng túng. Äúng me xừ này là má»™t ngưá»i Pháp, chính cống hÆ¡n tôi, tôi nghÄ© vậy, vì anh ta nhận quốc tịch mình má»™t cách đầy nhiệt tình và tin tưởng. Anh ta có thể chết vì nước Pháp, còn tôi thì không. Do đó anh ta Pháp hÆ¡n tôi. Cho nên tôi cÅ©ng phụ há»a theo anh.

- ÄÆ°á»£c gặp đồng hương và nói tiếng mẹ đẻ tôi rất thích vì tôi nói tiếng Anh tồi lắm.

- Còn tôi, tôi nói được, tôi nói tiếng Anh thạo và đúng văn phạm nữa. Anh cần gì, tôi sẵn sàng giúp anh. Anh ở thành phố George này đã lâu chưa?

Mới được tám ngày, không hơn.

- Anh ở đâu đến?

- ở Guyane thuộc Pháp.

Không thể thế được, anh là dân vượt ngục hay là ngưá»i coi tù chạy theo De Gaulle?

- Tôi vượt ngục

- Còn các bạn anh?

- Cũng vậy.

- Henri ơi, tôi không muốn biết quá khứ của anh, bây giỠlà lúc phải giúp đỡ nước Pháp để chuộc tội. Tôi theo De Gaulle và tôi đang chỠtàu để sang Anh đây.

Ngày mai anh lại tìm tôi ở Câu lạc bá»™ Martiner nhé. Äịa chỉ đây. Tôi rất sung sướng nếu anh cùng tham gia vá»›i chúng tôi. Anh tên là gì?

- Homère.

- Me-xừ Homère Æ¡i, tôi không thể quyết định ngay được. Tôi phải tìm hiểu tình hình gia đình tôi và suy xét kỹ trước khi quyết định má»™t việc quan trá»ng như vậy ông Homère Æ¡i, nước Pháp đã làm tôi Ä‘au khổ và đối xá»­ vá»›i tôi vô nhân đạo lắm.

Anh chàng Martinique đã cố thuyết phục tôi vá»›i tất cả nhiệt tình sôi nổi vô hạn độ cá»§a trái tim anh. Nghe những lý lẽ cá»§a con ngưá»i này Ä‘i bảo vệ nước Pháp đã bị tàn phá cá»§a chúng tÆ¡i, thật vô cùng cảm động.

Chúng tôi vá» nhà rất muá»™n và khi Ä‘i nằm, tôi nghÄ© lại rất cả những gì ngưá»i dân Pháp lá»›n đó đã nó vá»›i tôi tôi phải suy nghÄ© đứng đắn vỠđỠnghị cá»§a anh ta. Nói cho cùng thì bá»n cảnh sát, bá»n quan tòa, chính quyá»n nhà tù đâu phải là nước Pháp. Tôi cảm thấy mình vẫn còn rất yêu nước Pháp. Thế mà lại có bá»n Äức trên đất Pháp. Trá»i Æ¡i, những ngưá»i thân cá»§a tôi Ä‘au khổ biết bao nhiêu, và đối vá»›i tất cả những ngưá»i dân Pháp, thật là nhục nhã biết chừng nào.

Khi tôi tỉnh dậy, con lừa, chiếc xe ba gác, con heo, Quých và anh cụt đã biến đâu mất.

- Cậu ngá»§ ngon chứ? - Guittou và các bạn anh há»i.

- Ngủ say lắm, cảm ơn.

- Cậu muốn uống cà phê sữa hay trà? Cà phê với bánh mì phết bơ.

- Cảm ơn!

Tôi vừa ăn vừa xem hỠlàm việc.

Julot chuẩn bị balata dần dần theo nhu cầu cần thiết, anh ta bá» thêm những tảng balata rắn chắn vào nước nóng và nhào lẫn vá»›i cái khối đã má»m.

Louls nhỠchuẩn bị sẵn những mảnh vải, còn Guittou hoàn tất chiếc giày..

- Các anh làm được nhiá»u không?

- Không. Bá»n mình làm đủ kiếm hai mươi đô-la má»™t ngày. Trả tiá»n nhà và ăn năm đô-la. Còn lại cho má»—i đứa năm đô-la làm tiá»n túi, may mặc và tiá»n há»›t tóc

- Các cậu bán hết à?

- Không, thỉnh thoảng, má»™t đứa trong bá»n mình phải Ä‘i bán giày và chổi ở các đưá»ng phố: Äi bán dạo như vậy, dưới nắng, gay lắm.

Nếu cần, tớ cũng muốn cùng làm với các cậu ở đây tớ không thích là kẻ ăn bám. Tớ cũng phải góp phần vào bữa ăn chứ.

- Tốt thôi, Papi.

Suốt ngày, tôi Ä‘i dạo ở khu phố ngưá»i ấn cá»§a thành phố George. Tôi trông thấy má»™t bảng quảng cáo chiếu bóng và thấy thèm xem má»™t phim màu, có tiếng nói, lần đầu tiên trong Ä‘á»i. Chiá»u nay tôi sẽ bảo Guittou dẫn tôi Ä‘i coi. Tôi Ä‘i trên đưá»ng Penitence Rivers suốt cả ngày. Thái độ lịch thiệp cá»§a những ngưá»i dân ở đó làm tôi mến há» vô cùng. Há» có hai đức tính: há» rất sạch và rất lá»… độ. Cái ngày thÆ¡ thẩn má»™t mình tại đưá»ng phố ở khu này cá»§a thành phố George đối vá»›i tôi còn lá»›n lao hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngày tôi đến Trinidad chín năm trước.

ở Trinidad, giữa những cảm giác kỳ diệu do được Ä‘i lẫn trong đám đông, tôi luôn luôn tá»± nhá»§: má»™t ngày nào, trong hai tuần lá»… nữa là nhiá»u nhất, tôi lại phải ra Ä‘i trên biển. Nước nào sẽ vui lòng nhận tôi? Có quốc gia nào cho tôi cư trú không? Tương lai sẽ ra sao? ở đây khác hẳn. Tôi được hoàn toàn tá»± do, và nếu tôi muốn, tôi có thể sang Anh, tham gia các lá»±c lượng tá»± do nước Pháp. Tôi phải làm gì? Nếu tôi quyết định Ä‘i theo De Gaulle, ngưá»i ta có thể nói là tôi chẳng biết Ä‘i đâu nên phải đâm đầu vào đấy? Giữa những ngưá»i lành mạnh, biết đâu há» sẽ chỉ coi tôi như má»™t tên tù khổ sai chẳng ẩn náu được vào đâu, nên phải đến vá»›i há»? Ngưá»i ta đồn là nước Pháp bị chia ra làm hãi, má»™t bên theo Pétain và bên kia theo De Gaullê. Sao má»™t thống chế pháp lại không biết đâu là danh dá»± và quyá»n lợi cá»§a nước Pháp nhỉ? Nếu tôi tham gia các lá»±c lượng tá»± do sau này, tôi có phải bắn vào những ngưá»i Pháp không? ở đây thật là khó, rất khó tạo cho mình má»™t chá»— đứng tạm chấp nhận được. Guittou, Julot và Louis nhá» không phải là những thằng đần, mà há» vẫn làm việc để kiếm năm đô-la má»™t ngày. Trước hết, tôi phải tập sống tá»± do đã. Từ năm 1931 - bây giá» là 1942 - tôi là tù nhân. Tôi không thể giải quyết được những ẩn số trong ngày tá»± do đầu tiên. Tôi không còn biết có những vấn đỠgì được đặt ra cho má»™t ngưá»i muốn tạo cho mình má»™t chá»— đứng trong cuá»™c sống. Tôi chưa bao giá» làm việc bằng tay cá»§a mình. Tôi chỉ là má»™t anh thợ Ä‘iện quèn. Tôi chỉ tá»± hứa vá»›i mình má»™t Ä‘iá»u duy nhất: sống sao cho sạch sẽ, ít ra cÅ©ng sạch sẽ nhất trong khuôn khổ đạo đức cá»§a riêng mình.

Tôi vỠđến nhà thì đã mưá»i bốn giá».

- Thế nào Papi, lần đầu tiên hít không khí tự do khoái chứ? Cậu đi chơi vui hả?

Hay lắm, Guittou Æ¡i, tôi cứ quanh di quẩn lại mãi trên các đưá»ng phố ở vùng ngoại ô lá»›n này.

- Anh có gặp bá»n Tàu không?

Không.

HỠở ngoài sân. Các bạn anh rất tháo vát. HỠđã kiếm bốn mươi đô-la và hỠnhất định bắt tôi phải nhận hai mươi đô. Tất nhiên, tôi không chịu. Anh ra mà xem.

Quých đang thái một cây bắp cải cho con heo của anh ăn. Anh cụt đang kỳ cỠcon lừa. Nó cứ đứng yên, có vẻ thích cho lắm.

- Thế nào Papillon?

- Tốt, còn các anh ra sao?

- Chúng tôi thích lắm, chúng tôi đã kiếm được bốn mươi đô-la.

- Các anh làm gì?

- Chúng tôi Ä‘i từ ba giá» sáng vá» vùng quê vá»›i má»™t ngưá»i đồng hương để anh ta chỉ dẫn cho. Anh ta mang theo hai trăm đô-la. Vá»›i số tiá»n ấy, chúng tôi mua cà chua, rau sà-lách, cà tím, nghÄ©a là các loại lau tươi và xanh. Vài con gà, trứng và sữa dê. Chúng tôi mang ra chợ ở gần bến tàu và thoạt tiên chúng tôi bán cho ngưá»i ở đây bán lẻ ít má»™t, sau bán cho thá»§y thá»§ Mỹ. Há» bầng lòng vá» giá cả và há» bảo tôi là ngày mai, tôi không phải vào chợ nữa, tôi cứ đợi ở cổng trước bến. Há» sẽ mua tất cả cho. Tiá»n đây. Anh là ngưá»i chỉ huy, anh cầm lấy tiá»n.

- Quých, anh biết là tôi cÅ©ng có tiá»n, tôikhông cần đến món tiá»n này.

- Anh cứ giữ lấy. Nếu không, chúng tôi không làm việc nữa.

- Các anh hãy nghe tôi. Ngưá»i Pháp có năm đô-la là sống được rồi. Chúng ta má»—i ngưá»i cÅ©ng lấy năm đô-la để riêng cho mình, năm đô-la góp tiá»n ăn. Còn lại ta cất Ä‘i để trả nợ cho đồng hương các anh số hai trăm đô-la mà há» cho anh mượn.

- Äồng ý.

- Ngày mai, tôi muốn đi với các anh.

Không, anh cứ ngủ. Nếu anh muốn, bảy giỠsáng anh tìm chúng tôi trước cổng bến tàu.

- ÄÆ°á»£c

Má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ. Trước tiên, chúng tôi thấy đã kiếm sống được, không còn là gánh nặng cho các bạn. Sau Guittou và hai anh kia, há» tuy tốt thật, nhưng há» cÅ©ng phải lo không biết bao nhiêu lâu nữa chúng tôi má»›i có thể tá»± Ä‘i kiếm sống được.

Äể ăn mừng việc làm phi thưá»ng này cá»§a bạn anh, Papillon Æ¡i, chúng ta phải uống hai lít rượu. Julot Ä‘i má»™t lát thì vá», mang theo rượu mía trắng và đồ nhắm: Má»™t giá» sau, chúng tôi uống rượu như ở Marsille. Rượu vào lá»i ra, và những tiếng cưá»i vui Ä‘á»i vang lên ròn rã hÆ¡n thưá»ng lệ. Những ngưá»i ân hàng xóm nghe nói ở bên nhà ngưá»i Pháp có tiệc cÅ©ng sang chÆ¡i tá»± nhiên, có ba ngưá»i đàn ông và hai cô gái. Há» mang những xiên thịt gà và thịt dê được tẩm rất nhiá»u tiêu á»›t. Hai cô gái đẹp lạ thưá»ng, cả hai mặc toàn trắng, Ä‘i chân đất, cổ chân trắng Ä‘eo vòng bạc. Guittou nói vá»›i tôi:

- Cẩn thận, con gái trinh nguyên cả đấy. Anh đừng vì thấy hỠđể ngá»±c trần dưới tấm voan má»ng trong mà ăn nói sàm sỡ vá»›i há». Äối vá»›i há» thế là tá»± nhiên. Tôi thì không sao, tôi già rồi. Hồi má»›i tá»›i đây, Julot và Louis nhỠđã thá»­ bá»m sÆ¡m chút đỉnh, cả hai đã lãnh đủ. Các cô này không chịu sang đây từ lâu rồi. Hai cô gái ấn Äá»™ này đẹp tuyệt trần. Vết xăm giữa trán làm cho cả hai có má»™t vẻ gì kỳ ảo. Hai cô nói chuyện tá»­ tế vá»›i tôi, và vá»›i vốn liếng tiếng Anh ít á»i cá»§a mình, tôi cÅ©ng hiểu rằng hai cô hoan nghênh việc tôi đến thành phố George này.

Äêm nay, Guittou và tôi đã Ä‘i vào trung tâm thành phố. Äến đấy tưởng như Ä‘i vào má»™t ná»n văn minh khác, hoàn toàn xa lạ vá»›i nÆ¡i chúng tôi sống. Thành phố đông nghẹt ngưá»i. Da trắng, da Ä‘en, ngưá»i ấn Äá»™, Trung Hoa, quân nhân và lính thuá»· mặc quân phục cùng má»™t số thá»§y thá»§ các thương thuyá»n. Rất nhiá»u quán rượu, tiệm ăn, tiệm giải khát và há»™p đêm vá»›i ánh đèn gay gắt làm đưá»ng phố sáng như ban ngày.

Sau buổi xem phim (lần đầu tiên trên Ä‘á»i tôi được biết phim màu, loại có cả tiếng nói nữa), còn Ä‘ang ngây ngất vá»›i cái mùi Ä‘á»i má»›i được hưá»ng đó, tôi Ä‘i theo Guittou vào má»™t quán rượu rất lá»›n. HÆ¡n hai mươi ngưá»i pháp chiếm má»™t góc phòng. Há» uống “Cu ba tá»± do†(rượu cồn pha Coca cola).

Tất cả những ngưá»i này Ä‘á»u là tù vượt ngục, dân anh chị cả. Có ngưá»i đã mãn hạn, được thả rồi nhưng còn bị “quản thúc†tại chá»—. Äói khổ không có việc làm; lại bị dân chính quốc và cả dân địa phương Guyan khinh rẻ, hỠđã tìm đến má»™t xứ sở mà há» cho là sẽ sống khá hÆ¡n. Nhưng ở đây há» vẫn rất cá»±c, há» kể lại vậy.

- Tôi vào rừng chặt cá»§i cho John Fernandaz lấy hai đô la rưỡi má»™t ngày - Tháng nào tôi cÅ©ng vá» thành phố George chÆ¡i tám ngày. Tôi tuyệt vá»ng rồi.

- Còn anh?

- Tôi sưu tầm bướm. Tôi vào rừng săn bướm và khi có được một lô kha khá những con bướm các loại, tôi xếp chúng vào một cái hộp kính tồi đem bán cả bộ sưu tập

Có ngưá»i Ä‘i bốc dỡ hàng ở bến cảng. Ai cÅ©ng làm việc không chỉ vừa đủ ăn. “Cá»±c đấy nhưng được tá»± do, há» nói thế. Tá»± do quý lắmâ€.

Tối nay, có má»™t ngưá»i tù biệt xứ tên là FaussarÄ‘ đến thăm chúng tôi. Anh má»i tất cả cùng uống. Anh làm trên má»™t chiếc tàu CanaÄ‘a chở bốc-xít (bị trúng ngư lôi ở cá»­a sông Demerara). Anh sống sót và được trợ cấp đắm tàu. Thá»§y thá»§ Ä‘oàn chết gần hết. Anh may mắn lên được xuồng cấp cứu. Anh kể lại rằng chiếc tàu ngầm Äức đã nổi lên mặt nước và nói chuyện vá»›i những ngưá»i còn sống sót sau khi tàu đắm. Chúng há»i có bao nhiêu tâu còn đậu ở bến chỠđược xếp bốc-xít và sắp rá»i cảng. Tất cả Ä‘á»u trả lá»i là không biết, thằng cha há»i há» liá»n cưá»i và nói: “Hôm qua, tôi còn xem chiếu bóng ở rạp nây rạp ná» trong thành phố George. Các anh coi đây tôi còn giữ được ná»­a tám vé vào cá»­a đây nàyâ€: Rồi chỉ vào áo vét ngoài, hắn lại nói: “Bá»™ quần áo này cÅ©ng mua ở thành phố George đấyâ€. Có những ngưá»i hoài nghi kêu là chuyện bịa nhưng Faussard nhất định bảo là đúng như vậy thật. Chiếc tàu ngầm còn báo trước cho những ngưá»i đắm tàu biết là tàu nào sẽ đến vá»›t há». Vá» sau đúng chiếc tàu ấy đã đến đón há» thật. Ai cÅ©ng nói chuyện mình.Tôi và Guittou ngồi cạnh má»™t ông già dân Pa ri, ở Khu Chợ. Ông ta nói tên ông là Louis NhỠở đưá»ng Lombards.

- Anh bạn Papillon Æ¡i, tôi nghÄ© ra má»™t mẹo để chẳng làm gì mà vẫn sống được. Há»… trên báo ở mục “hy sinh vì vua†hay “vì nữ hoàng†(tôi cÅ©ng chẳng rõ nữa), có tên má»™t ngưá»i Pháp, là tôi tìm đến má»™t cá»­a hàng bán má»™ chí bằng đá, thuê chụp má»™t tấm hình có tôi đứng bên má»™t tấm bia có sÆ¡n tên tàu, ngày tàu đắm và tên ngưá»i Pháp ná». Sau đó tôi đến các biệt tá»± sang trá»ng cá»§a ngưá»i Anh, tôi nói là há» phải góp tiá»n xây má»™ cho ngưá»i Pháp kia đã hy sinh cho nước Anh để lưu lại làm ká»· niệm tại nghÄ©a trang. Cho đến tuần vừa qua, có má»™t thằng ngốc ngưá»i Bretagne được đăng là chết trong má»™t vụ đắm tàu vì trúng ngư lôi, lại sống nhăn răn ra mà trở vá». Thằng cha ấy Ä‘i thăm mấy bà, đúng là những ngưá»i tôi đã quyên năm đô-la để xây má»™ cho hắn. Thằng cha Ä‘i đâu cÅ©ng réo lên là nó còn sống sá» sá» ra đấy, còn tôi thì chẳng làm tấm bia nào cả. Phải kiếm cách khác để sống thôi, vì vá»›i tuổi tôi tôi không làm gì nổi rồi.

Rượu vào ai cÅ©ng lá»›n tiếng kể đủ các chuyện bất ngá» nhất, tưởng ở đây chỉ có chúng tôi biết tiếng Pháp. Má»™t ngưá»i kể :

- Tôi làm búp bê và tay ghi-đông xe đạp bằng balata. Chẳng may mấy con bé để quên búp bê ở ngoài vưá»n dưới nắng, thế là búp bê chảy ra, hay rúm ró lại. Anh tưởng tượng khi tôi quên khuấy là mình đã bán ở đưá»ng phố nào, thì chuyện rùm beng đến đâu không. Äã má»™t tháng nay, ban ngày tôi không dám Ä‘i đâu đến ná»­a cái thành phố George này. Xe đạp cÅ©ng vậy, thằng nào Ä‘i xe ngoài nắng, khi lấy xe là tay bị dính chặt vào tay lái làm bằng balata mua cá»§a tôi.

Má»™t ngưá»i khác kể:

- Còn tôi, tôi làm roi ngá»±a, có gắn đầu đàn bà da Ä‘en, cÅ©ng bằng balata. Vá»›i thá»§y thá»§ Anh, tôi nói tôi đã thoát chết ở trận Mers-el-Kebir*(*Mers-el-Kebir là má»™t thành phố cảng cá»§a Algérie còn là thuá»™c địa Pháp hồi đại chiến thế giá»›i lần thứ hai. Lúc Pétan đầu hàng Äức, có má»™t hạm đội Pháp bá» neo ở quân cảng Mers-el-Kebir đã không chấp nhận cả hai đỠnghị cá»§a hạm cuá»™i Anh ở Äịạ Trung Hải: hoặc chiến đấu chống phát xít Äức, hoặc phải để hải quân Anh tước khí giá»›i để khá»i rÆ¡i vào tay bá»n Äức. Các tàu Pháp không chịu, hải quân Anh đã nổ súng ngày 3.7.1940 đánh chìm các tàu Pháp ở đó làm chết 1297 thá»§y thá»§ Pháp - ND) nên há» phải mua cho tôi vì nếu tôi sống sót được, Ä‘iá»u ấy không phải là lá»—i cá»§a há». Mưá»i ngưá»i thi có đến tám ngưá»i đã mua.

Tôi khoái những kẻ đầu trá»™m Ä‘uôi cướp hiện đại, nhưng đồng thá»i cÅ©ng thấy rằng kiếm được miếng ăn quả là gian nan.

Có ngưá»i mở máy thu thanh ở quầy rượu: De Gaulle Ä‘ang Ä‘á»c lá»i kêu gá»i. Tất cả Ä‘á»u nghe tiếng nói cá»§a Pháp Ä‘ang từ London hiệu triệu ngưá»i Pháp sống tại các thuá»™c địa và đất hải ngoại. Lá»i kêu gá»i cá»§a De Gaulle thống thiết làm má»i ngưá»i im phăng phắc lắng nghe.

Bỗng, một tay anh chị đã quá chén đứng phắt dậy nói:

- Mẹ kiếp. Nói nghe được lắm, các bạn Æ¡i. Thế là tá»± nhiên, tá»› há»c được tiếng Anh, tá»› hiểu hết tất cả những gì cái lão Churchill đó nói.

Má»i ngưá»i cưá»i phá lên, chẳng ai thiết vạch ra cho tay ấy biết hắn lầm cả.

Äúng là trước tiên tôi phải tìm cách kiếm sống, và qua những ngưá»i khác, tôi thấy việc đó không dá»… chút nào. Tôi không lo mấy. Từ năm 1930 đến 1940, tôi đã hoàn toàn không còn trách nhiệm vá»›i mình và cÅ©ng không phải cho lấy lòng ai. Má»™t con ngưá»i bị giam cầm lâu như vậy, không phải lo việc ăn uống, lo chá»— ở, lo chuyện may mặc, má»™t con ngưá»i đã bị kẻ khác Ä‘iá»u khiển, xoay tá»›i xoay lui, không được tá»± ý làm bất cứ việc gì phải tuân theo như máy đủ các mệnh lệnh linh tinh nhất mà không được suy nghÄ© gì. Con ngưá»i như vậy chỉ trong vài tuần bá»—ng rÆ¡i tõm vào má»™t thành phố lá»›n, rồi phải tập lại cách Ä‘i trên hè phố mà không xô đẩy ai, qua đưá»ng mà không bị xe cán, thấy ngưá»i khác hầu hạ việc ăn uống cá»§a mình, nghe theo lệnh cá»§a mình, con ngưá»i ấy phải tập lại cách sống. Chẳng hạn, ngưá»i ấy có những phản ứng bất ngá». Giữa những dân anh chị này, ngưá»i thì được phóng thích, kẻ bị Ä‘i đày đã vượt ngục, nói tiếng Pháp thỉnh thoảng lại pha vài tiếng Anh hay tiếng Bây Ban Nha, tôi dá»ng tai nghe chuyện há» kể. Bá»—ng nhiên, trong cái quán rượu Anh này tôi muốn Ä‘i tiểu. Vậy mà, thật không sao tưởng tượng nổi, chỉ thoáng qua thôi, tôi định tìm giám thị để xin phép Ä‘i. Chỉ thoáng qua rất nhanh, nhưng nhận ra Ä‘iá»u đó, tôi thấy ná»±c cưá»i, Papillon Æ¡i, bây giá» mi không phải xin phép ai khi muốn Ä‘i tiểu hay làm bất cứ việc gì.

ở rạp chiếu bóng cÅ©ng vậy, khi cô nhân viên tìm chá»— cho chúng tôi ngồi, tôi thoáng có ý muốn nói vá»›i cô ta: “Xin cô cứ để mặc tôi, tôi chỉ là má»™t tên tù không đáng phải bận tâm đâuâ€, Ä‘i ngoài đưá»ng, từ rạp chiếu bống đến quán rượu, tôi cứ ngoái nhìn phía sau: Guittou vốn biết thói quen đó đã bảo tôi

- Sao cao cậu cứ quay nhìn lại phía sau luôn thế? Cậu xem lính có đi theo cậu không chứ gì? ở đây không có lính đi theo cậu đâu, Papi. Cậu đã để chúng ở lại trại giam rồi.

Theo lối nói hình tượng cá»§a dân tù, thì phải trút bá» bá»™ cánh cá»§a dân tù Ä‘i. Còn hÆ¡n thế nữa, vì quần áo tù khổ sai chỉ má»›i là má»™t vật tượng trưng. Không phải chỉ lá»™t bá»™ cánh là xong, phải rứt ra khá»i tâm hồn và trí óc cái dấu tù được khắc bằng lá»­a ô nhục.

Má»™t đội tuần tra Anh toàn lính da Ä‘en, ăn mặc chừng chạc vào quán rượu. Há» Ä‘i từng bàn, há»i thẻ căn cước. Äến góc chúng tôi ngồi, đội trưởng nhìn kỹ mặt má»i ngưá»i. Có má»™t khuôn mặt ngưá»i đó chưa biết, đấy là tôi.

- Xin ông cho xem căn cước.

Tôi đưa giấy cho anh ta. Anh liếc nhìn qua rồi đưa trả tôi ngay, và nói:

- Xin lỗi, tôi chưa được biết ông, thành phố George rất vui mừng được đón tiếp ông.

Rồi anh đi ra.

Khi anh ta đã ra hẳn, Paul Savoie nói:

- Bá»n cảnh sát ở đây hay tuyệt, những ngưá»i nước ngoài được há» tin cậy là tù vượt ngục trăm phần trăm. Làm sao chứng minh cho nhà cầm quyá»n Anh biết được cậu là tù vượt ngục, thế là cậu được tá»± do ngay tức khắc đấy.

Mãi khuya má»›i trở vá» nhà. Má»›i bảy giá» sáng, tôi đã có mặt ở cổng cảng. Ná»­a giá» sau Quých và anh cụt đã chở đến má»™t xe ba gác đầy rau tươi vừa hái lúc sáng sá»›m, lại có cả trứng và vài con gà. Chỉ có hai ngưá»i thôi. Tôi há»i ngưá»i đồng hương đã chỉ dẫn há» cách làm ăn đâu rồi. Quých đáp:

- Hôm qua, anh ta đã chỉ cho tôi, thế là đủ. Bây giỠchẳng cần ai dạy bảo nữa.

- Anh đi kiếm những thứ này ở xa lắm hả?

- Phải Ä‘i mắt hÆ¡n hai tiếng rưỡi. Bá»n tôi Ä‘i từ ba giá» sáng, bây giá» má»›i tá»›i đây.

Quých kiếm ngay được trà nóng và bánh tráng, anh như ngưá»i đã ở đây hai mươi năm rồi. Chúng tôi ngồi bên lỠđưá»ng, cạnh xe ba gác, ăn uống và chá» khách tá»›i mua.

- Bá»n Mỹ hôm qua đã mua, liệu hôm nay có đến không?

- Tôi hy vá»ng há» sẽ tá»›i, nếu há» không tá»›i, ta bán cho ngưá»i khác.

- Còn giá cả thì sao? Anh tính thế nào?

- Tôi không nói vá»›i há»: Cái này giá bây nhiêu. Tôi há»i há»: anh trả bao nhiêu?

- Nhưng anh có biết tiếng Anh đâu?

- Äúng, nhưng tôi biết dùng tay chỉ trá», dá»… lắm. Anh nói được tiếng Anh đủ để mua bán, anh làm trước Ä‘i, - Quých nói vá»›i tôi.

- ÄÆ°á»£c nhưng tôi muốn xem anh làm má»™t mình đã.

Không bao lâu, má»™t chiếc xe jeep lá»›n được gá»i là com-măng-ca tá»›i. Má»™t lái xe, má»™t hạ sÄ© quan và hai lính thá»§y ở trên xe Ä‘i xuống, viên hạ sÄ© leo lên xe ba gác, xem tất cả các thứ hàng hóa, rau xà lách, cà tím, v.v. sau khi kiểm tra kỹ các món kia, y nắn mấy con gà.

- Tất cả bao nhiêtu?

Thế là hai bên bắt đấu mà cả:

Tên lính thấy nói giá»ng mÅ©i. Tôi chẳng hiểu y nói gì. Quých búng búng nói ná»­a tiếng Tàu nữa tiếng Tây..

Thấy hai bên không ai hiểu được ai, tôi kéo Quých ra một bên.

- Anh mua tất cả hết bao nhiêu?

Anh ta móc túi thấy còn mưá»i bảy đô la

- Một trăm tám mươi ba đô-la, - Quých nói với tôi

- HỠtrả bao nhiêu?

- Hình như là hai trăm mưá»i đô-la, tôi thấy chưa đủ

Tôi tiến vê phía viên hạ sÄ©, y há»i tôi có nói được tiếng Anh không. Tôi nói là được chút ít.

- Ông nói chấm chậm nhé, - tôi nói với y.

- ÄÆ°á»£c.

- Các ông trả báo nhiá»u? Hai trăm mưá»i đô la không được đâu. Phải hai trăm bốn mươi.

Y không chịu.

Y giả bá»™ bá» Ä‘i, quay lại, rồi lại bá» Ä‘i rồi ngồi lên xe jeep, nhưng tôi cảm thấy y Ä‘ang đóng kịch. Äứng lúc y xuống xe lần nữa thì hai cô bạn ấn hàng xóm vá»›i tôi, vẫn che ná»­a mặt, Ä‘i tá»›i. Chắc các cô đã quan sát cảnh buôn bán cá»§a chúng tôi, vì các cô làm như không biết chúng tôi. Má»™t cô leo lên xe ba gác, xem xét số hàng rồi há»i chúng tôi.

- Tất cả bao nhiêu?

- Tất cả hai trăm bốn mươi đô la, tôi đáp.

Cô ta nói: â€œÄÆ°á»£c rồiâ€.

Nhưng tên lính Mỹ đã lấy hai trăm bốn mươi đô-la ra đưa cho Quých và nói vá»›i các cô gái ấn rằng y đã mua những thứ đó rồi. Các cô bạn láng giá»ng cá»§a tôi cÅ©ng không chịu Ä‘i mà đứng xem bá»n Mỹ bốc hàng trên xe ba gác chất lên com-măng ca. Phút cuối cùng, má»™t tên lính thá»§y vá»› luôn cả con heo, tưởng nó cÅ©ng thuá»™c má»› hàng đã được thá»a thuận bán. Tất nhiên, Quých không chịu để há» bắt heo Ä‘i. Thế là bắt đầu má»™t cuá»™c cãi cá» trong đó chúng tôi không làm sao giải thích nổi cho há» hiểu rằng con heo không ở trong lô hàng Ä‘em bán.

Tôi cố làm cho các cô gái ấn hiểu như vậy, nhưng khó quá Chính các cô cÅ©ng không hiểu gì. Bá»n lính thá»§y Mỹ thì không chịu rá»i heo ra, Quých không chịu trả lại tiá»n, có lẽ xảy ra đánh lá»™n mất. Anh cụt đã rút má»™t thanh gá»— xe ba gác ra, thì má»™t xe jeep quân sá»± Ä‘i ngang. Viên hạ sÄ© thổi còi. Bá»n Quân cảnh đến gần. Tôi bảo Quých hãy trả lại tiá»n nhưng anh nhất định không chịu. Bá»n lính thá»§y đã giữ con heo cÅ©ng nhất định không trả heo. Quých đứng chắn trước xe díp, không để cho xe Ä‘i. Má»™t nhóm khá đông những ngưá»i hiếu kỳ vây quanh cái cảnh huyên náo này. Bá»n quân cảnh Mỹ bênh bá»n lính thá»§y, vả lại, há» cÅ©ng chẳng hiểu chúng tôi nói gì. Há» tưởng là chúng tôi định đánh lừa các thá»§y thá»§.

Tôi chưa biết xoay xở ra sao thì sá»±c nhá»› có ghi số Ä‘iện thoại Câu lạc bá»™ Thá»§y thá»§ cùng tên anh chàng ngưá»i Martinique. Tôi đưa cho viên sÄ© quan quân cảnh và nói: “Gá»i phiên dịchâ€. Y đưa tôi đến má»™t cái máy Ä‘iện thoại. Tôi gá»i mà may làm sao, tóm được anh bạn theo phái De Gaulle cá»§a tôi. Tôi nhá» anh giải thích cho viên sÄ© quan quân cảnh hiểu rằng đấy là con heo đã được thuần hóa, nó như con chó cá»§a Quých, rằng chúng tôi đã quên không nói trước vá»›i các thá»§y thá»§ là nó không thuá»™c vào lô hàng Ä‘em bán. Sau tôi đưa ống nghe cho viên sÄ© quan quân cảnh. Chỉ ba phút sau là y hiểu cả. Tá»± tay y cầm con heo đưa trả Quých, làm anh ta sung sướng quá, ôm nó vào lòng và vá»™i đưa nó lên xe ba gác ngay. Sá»± việc đã chấm dứt vui vẻ, và tốp lính Mỹ cưá»i như nắc nẻ. Ai Ä‘i đưá»ng ngưá»i nấy, và thế là xong.

Buổi tối ở nhà, chúng tôi cảm Æ¡n các cô bạn ấn Äá»™. Mấy cô cÅ©ng cưá»i rất dữ vá» chuyện này.

Chúng tôi ở Georgetown đã được ba tháng. Hôm nay, chúng tôi vỠở phần nhà cá»§a các bạn ấn Äá»™ nhượng cho chúng tôi. Hai phòng sáng sá»§a rá»™ng rãi, má»™t phòng ăn, má»™t bếp nấu ăn nhá» Ä‘un than và má»™t cái sân rá»™ng mênh mông, trong góc có mái tôn để gia súc trú. Chiếc xe ba gác và con lừa cÅ©ng có chá»— chu đáo. Tôi được ngá»§ má»™t mình má»™t giưá»ng to có nệm ấm. Hai anh bạn Tàu ở phòng bên, má»—i ngưá»i má»™t giưá»ng riêng. Chúng tôi còn má»™t cái bàn và sáu ghế tá»±a cùng bốn ghế đẩu. Trong bếp có đủ dụng cụ nấu nướng. Sau khi cám Æ¡n Guittou và các bạn vá» nhà chúng tôi, như lá»i Quých nói. Trước cá»­a sổ phòng ăn nhìn ra đưá»ng chá»…m chệ chiếc ghế phô-tÆ¡i quà tặng cá»§a các cô bạn ấn.Trên bàn ăn, trong bình thá»§y tinh, có cắm hoa tươi do Quých mang vá».

Cảm giác có căn nhà riêng đầu tiên của mình, xoàng xĩnh nhưng sạch sẽ căn nhà sáng sủa tinh tươm, kết quả đầu tiên của ba thằng cùng kiến ăn chung, làm tôi tin tưởng vào bán thân và vào tương lai.

Mai là chá»§ nhật, không có chợ, vậy là chúng tôi được tá»± do cả ngày. Ba chúng tôi quyết định nấu má»™t bữa má»i Guittou và các bạn anh, má»i cả các cô bạn ấn Äá»™ vá»›i mấy ngưá»i anh, em cá»§a há». Khách danh dá»± là bác ba Tàu đã giúp Quých và anh cụt, đã tặng hai ngưá»i chiếc xe ba gác vá»›i con lừa, lại còn cho chúng tôi mượn hai trăm đô-la để khởi đầu chuyện buôn bán cá»§a chúng tôi. Bác ta sẽ thấy trên đĩa đặt trước mặt bác, má»™t cái phong bì trong có hai trăm đô la, và má»™t tấm giấy cá»§a cả ba chúng tôi cảm Æ¡n bác, viết bằng chữ Hán.

Sau con heo mà anh yêu dấu, Quých dành tất cả tình bạn cá»§a anh cho tôi. Anh luôn luôn chăm chút tôi từng ly từng tí. Trong ba ngưá»i chúng tôi, tôi là ngưá»i ăn mặc tươm tất nhất, và Ä‘i đâu anh cÅ©ng thưá»ng mang vá» cho tôi má»™t cái áo sÆ¡ mi, má»™t chiếc cà vạt hay má»™t cái quần dài. Anh mua những thứ dó bằng tiá»n riêng cá»§a anh. Má»—i ngày cả ba chúng tôi kiếm được từ hai mươi lăm đến ba mươi đô la cÅ©ng chẳng là bao, nhưng chúng tôi hài lòng vì thấy đã mau chóng tá»± kiếm sống được. Không phải lúc nào tôi cÅ©ng Ä‘i mua hàng vá»›i hai anh, tuy tôi Ä‘i thì mua được rẻ hÆ¡n. Bây giá» tôi chuyên bán hàng, nhiá»u lính thá»§y Mỹ và Anh được cá»­ lên bỠđể mua hàng cho tàu cá»§a mình, đã quen biết tôi. Chúng tôi nói chuyện giá cả vá»›i nhau rất tá»­ tế, không nóng nẩy. Có má»™t gã cao lá»›n phụ trách bếp ăn cá»§a sÄ© quan Mỹ, má»™t thằng Mỹ gốc ý, chỉ nói vá»›i tôi bằng tiếng ý. Nó sung sướng ra mặt khi thấy tôi trả lá»i bằng tiếng mẹ đẻ cá»§a nó và chỉ mặc cả cho vui. Cuối cùng, nó mua vá»›i giá tôi đòi từ khi bắt đầu gặp nhau.

Chừng tám giá» rưỡi đến chín giá» sáng, chúng tôi đã vá» nhà. Cả ba chúng tôi ăn má»™t bữa nhẹ rồi anh cụt và Quých Ä‘i nằm, còn tôi sang tìm Guttou, hay các cô láng giá»ng sang chÆ¡i bên tôi. Việc nhà chẳng có mấy, chỉ quét nhà, giặt đồ, làm giưá»ng, dá»n dẹp nhà cho sạch sẽ, hai chị em hàng ngày làm việc đó cho chúng tôi rất chu đáo mà chẳng lấy bao nhiêu, có hai đô la má»—i ngày. Tôi đã biết đầy dá»§ thế nào là tá»± Ä‘o, không còn phải kinh hoàng lo nghÄ© đến tương lai nữa.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #39  
Old 19-03-2008, 09:32 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Gia đình Ấn Äá»™ cá»§a tôi

Phương tiện Ä‘i lại được dùng nhiá»u nhất trong thành phố này là xe đạp. Tôi cÅ©ng mua má»™t chiếc để Ä‘i đây Ä‘i đó cho thuận tiện. Vì thành phố và vùng lân cận ở nÆ¡i đất bằng phẳng, nên có thể Ä‘i những Ä‘oạn đưá»ng dài mà không cần mất nhiá»u sức. Xe đạp có hai cái đèo hàng rất khá»e, má»™t ở đằng trước, má»™t ở đằng sau. Cho nên, cÅ©ng như nhiá»u ngưá»i địa phương, tôi có thể chở hai ngưá»i má»™t cách dá»… dàng.

ít nhất hai lần má»™t tuần, chúng tôi thưá»ng dạo chÆ¡i má»™t hai tiếng đồng hồ vá»›i các cô bạn ấn Äá»™. Các cô sướng mê tÆ¡i và tôi bắt đầu nhận thấy má»™t trong hai cô, cô trẻ, Ä‘ang yêu tôi.

Tôi chưa gặp ông bố cô bao giá», hôm qua ông đã sang tôi. Ông ở không xa nhà tôi mấy, nhưng ông không bao giỠđến thăm chúng tôi, và tôi chỉ biết các anh em trai cá»§a cô. Ông ta là má»™t cụ già cao lá»›n có bá»™ râu rất dài, trắng như cước. Tóc ông cụ cÅ©ng bạc trắng để lá»™ má»™t vầng trán thông minh và cao quý. Ông chỉ nói tiếng ấn, con gái ông dịch lại. Ông má»i tôi đến nhà ông, ông bảo con gái ông, mà tôi gá»i là nàng công chúa nhá», nói vá»›i tôi rằng Ä‘i xe đạp không xa lắm. Tôi hứa sẽ đến thăm ông má»™t ngày gần đây.

Sau khi ăn vài chiếc bánh ga tô và uống trà, ông ra vá», nhưng tôi đã kịp nhận xét là ông để ý đến từng chi tiết nhá» trong nhà. Nàng công chúa nhá» sung sướng thấy ông bố hài lòng vá» cuá»™c viếng thăm nàng và vá» chúng tôi.-

Tôi ba mươi sáu tuổi, và sức khá»e tôi rất tốt, tôi cảm thấy mình còn trẻ, và cÅ©ng được cái may là tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u coi tôi là còn trẻ, tất cả các bạn tôi Ä‘á»u nói là trông tôi chưa tá»›i ba mươi.

Thế mà cô này má»›i mưá»i chín, cô lại có cái vẻ đẹp thanh thản cá»§a nòi giống cô cùng cách suy nghÄ© cá»±c Ä‘oan tin vào số mệnh. Äối vá»›i tôi, được cô gái lá»™ng lẫy này yêu là món quà quý báu cá»§a trá»i cho.

Khi chúng tôi Ä‘i chÆ¡i cả ba, bao giá» cô cÅ©ng leo lên giá đèo hàng phía trước, cô biết rất rõ là cô cứ ngồi rất thẳng ngưá»i trên xe, tôi cố dấn lên bàn đạp, hÆ¡i cúi đầu vá» trước là mặt tôi ká» sát mặt cô. Nếu cô ngã đầu vá» phía sau, tôi sẽ được hưởng trá»n vẹn quang cảnh đôi vú xinh đẹp để trần dưới tấm voan má»ng mà nếu vén lên chắc còn đẹp gấp bá»™i. Äôi mắt Ä‘en cá»§a cô rá»±c cháy má»—i lần xảy ra những sá»± va chạm nhá» này và đôi môi đỠthăm trên ná»n da màu lá trà, hé mở vẻ thèm khát muốn được hôn. Hàm răng trắng bóng rất đẹp tô Ä‘iểm thêm cho cái miệng tuyệt vá»i..

Tối nay, chỉ có hai đứa chúng tôi Ä‘i xem chiếu bóng, hình như cô chị nhức đầu, má»™t cÆ¡n nhức đầu mà tôi cho là giả tạo, cốt để hai đứa tôi được Ä‘i riêng vá»›i nhau. Cô ta mặc áo ngoài bằng mousseline trắng, dài đến tận gót chân trần, má»—i khi bước lại để lá»™ ba chiếc vòng bạc. Cô Ä‘i dép có quai vàng lồng vào ngón chân cái làm chân cô duyên dáng thêm. ở lá»— mÅ©i phải, cô gắn má»™t hạt kim cương màu vàng rất nhá». Tấm voan mousseline che đầu ngắn và nhẹ nhàng rá»§ xuống quá bá» vai má»™t chút, má»™t dải ru băng vàng giữ tấm voan đính trên đầu. Từ giữa trán, trên dải băng đó, rá»§ xuống ba sợi chỉ gắn những viên đá đủ màu. Kiểu trang Ä‘iểm làm nổi bật cái chấm xanh thẫm trên trán những khi cô lúc lắc cái đầu. Cả gia đình ấn lẫn gia đình tôi, trong đó có cả Quých và anh cụt, Ä‘á»u mặt mày tươi tỉnh nhìn hai chúng tôi Ä‘i ra, sung sướng thấy gương mặt chúng tôi tràn trá» hạnh phúc. Hình như ai nấy Ä‘á»u biết chắc chúng tôi xem chiếu bóng vá» là đã đính hôn vá»›i nhau rồi. Nàng ngồi yên vị trên nệm ghế đèo hàng rồi, tôi má»›i cho xe lăn bánh vá» phía trung tâm thành phố.

Trong khi tôi thả chiếc xe chạy má»™t quãng dài, trên con đưá»ng rá»™ng dưới ánh đèn lá» má», cô gái đẹp lá»™ng lẫy này đã đặt lên môi tôi má»™t cái hôn nhẹ nhàng. Cá»­ chỉ chá»§ động này bất ngỠđến ná»—i tôi suýt ngã xe.

Ngồi tít phía sau trong phòng chiếu bóng, tay nắm tay, tôi nói vá»›i nàng bằng mấy ngón tay và nàng cÅ©ng đáp lá»i tôi bằng ngôn ngữ cá»§a ngón tay. Cuá»™c tâm tình đầu tiên cá»§a chúng tôi trong khi xem phim - mà chúng tôi cÅ©ng chẳng biết là phim gì nữa - là má»™t cuá»™c nói chuyện thầm lặng. Mấy ngón tay móng dài được chải chuốt và tô son hát lên má»™t khúc tình ca say đấm, nói cho tôi rò mối tình đằm thắm cá»§a nàng còn minh xác hÆ¡n cả ngôn ngữ. Nàng ngả đầu vào vai tôi để tôi có thể hôn khuôn mặt thanh khiết cá»§a nàng.

Mối tình e ấp, qua nhiá»u thá»i gian má»›i nảy nở, nhanh chóng biến thành má»™t niá»m say đắm trá»n vẹn. Trước khi nàng thuá»™c vá» tôi, tôi đã nói cho nàng biết là tôi không thể cưới nàng được, vì tôi đã có vợ ở Pháp. Äiá»u đó cÅ©ng chẳng làm nàng phiá»n lòng mấy. Má»™t đêm, nàng đã ở lại vá»›i tôi. Nàng nói vá»›i tôi rằng nàng muốn tôi vá» sống vá»›i nàng tại nhà bố nàng, như vậy tiện cho các anh em trai cá»§a nàng, và cho vài gia đình nhà ngưá»i ấn láng giá»ng. Tôi nhận lá»i và dá»n vá» nhà bố nàng. Ông cụ vẫn sống má»™t mình, có má»™t cô cháu há» xa hầu hạ ông và dá»n dẹp nhà cá»­a. NÆ¡i này cách nhà Quých không xa bao nhiêu, chỉ chừng năm trăm mét. Cho nên hai bạn tôi tối nào cÅ©ng sang chÆ¡i vá»›i chúng tôi hÆ¡n má»™t giá». Há» cÅ©ng thưá»ng sang chÆ¡i vá»›i chúng tôi.

Chúng tôi vẫn tiếp tục buôn bán rau cỠở bến tàu. Tôi ra Ä‘i từ sáu giá» rưỡi và gần như lúc nào nàng cÅ©ng Ä‘eo theo tôi. Má»™t bình thá»§y lá»›n đựng trà, má»™t bình mứt và má»™t ổ bánh mì nướng, tất cả ở trong má»™t túi xách to đã đợi sẵn Quých và anh cụt để chúng tôi cùng uống trà vá»›i nhau. Nàng tá»± tay làm các thức ăn sáng và tuân thá»§ tuyệt đối nghi thức: bốn ngưá»i phải cùng ăn bữa đầu tiên trong ngày. Trong túi xách cá»§a nàng, có đủ má»i thứ cần thiết: má»™t tấm chiếu nhá» viá»n đăng ten, mà nàng trịnh trá»ng đặt xuống vỉa hè sau khi đã dùng chổi quét sạch chá»— đó, bốn bá»™ tách nhá» có cả đĩa. Ngồi ở lỠđưá»ng, chúng tôi ăn Ä‘iểm tâm, rất nghiêm túc. Ngồi lỠđưá»ng mà uống trà như ở nhà kể cÅ©ng buồn cưá»i, nhưng cả nàng và Quých Ä‘á»u coi thế là tá»± nhiên. Há» chẳng cần để ý đến những ngưá»i Ä‘i qua và thấy làm như vậy là bình thưá»ng. Tôi không muốn cản nàng. Nàng thích hầu hạ chúng tôi luôn tay phết mứt lên bánh tôi mà không ưng là nàng rất buồn.

Thứ bảy vừa qua, có má»™t việc xảy ra đã cho tôi biết được má»™t Ä‘iá»u bí mật. Chúng tôi ăn ở vá»›i nhau đã được hai tháng, và nàng thỉnh thoảng lại cho tôi má»™t ít vàng. CÅ©ng chỉ là những mảnh tư trang gãy, vỡ, má»™t ná»­a cái nhẫn vàng, má»™t chiếc bông tai, má»™t Ä‘oạn dây chuyá»n, má»™t phần tư hay má»™t ná»­a chiếc huân chương hoặc má»™t đồng tiá»n. Tuy nàng bảo tôi cứ bán Ä‘i, nhưng tôi không cần đến, cứ cho tất cả vào má»™t cái há»™p. Tôi có gần bốn trăm gam vàng. Khi tôi há»i nàng vàng ở đâu ra, thì nàng kéo tay tôi, hôn tôi rồi cưá»i nhưng không chịu nói gì.

Hôm thứ bảy ấy, vào lúc mưá»i giá» sáng, nàng bảo tôi lấy xe chở bố Ä‘i, tôi cÅ©ng không biết Ä‘i đâu. Nàng nói :

- Ba em sẽ chỉ đưá»ng cho anh. Em phải ở nhà để á»§i đồ.

Tôi tò mò nghÄ© là ông già chắc Ä‘i thăm ai ở xa, và vui vẻ nhận lá»i.

Ông lão ngồi lên giá đèo hàng phía trước và không nói gì, vì ông ta chỉ nói được tiếng ấn. Tôi Ä‘i theo hướng ông ta chỉ. ÄÆ°á»ng xa, tôi đạp đã gần má»™t giá». Chúng tôi đến má»™t khu phố giàu có bên bá» biển. Nhà toàn là biệt thá»± đẹp. Ông “bố vợ†vừa ra hiệu, tôi dừng lại ngay và tôi để ý quan sát. Ông lão lấy trong túi áo ngoài ra má»™t viên đá tròn và trắng rồi quỳ trên bậc thá»m thứ nhất cá»§a nhà đầu tiên. Ông lão vừa lăn hòn đá trên bậc thá»m vừa hát. Vài phút trôi qua. Má»™t phụ nữ mặc quần áo ấn từ trong biệt thá»± Ä‘i ra, lại gần ông già và lẳng lặng đưa cho ông má»™t vật gì đấy. Ông cứ Ä‘i từ nhà ná» sang nhà kia, diá»…n lại cảnh ấy cho đến mưá»i sáu giá». Cứ thế kéo dài mà tôi vẫn không hiểu gì. Äến biệt thá»± cuối cùng má»™t ngưá»i đàn ông vận toàn đồ trắng ra gặp ông. Ngưá»i này bảo ông đứng dậy, quàng lấy tay ông rồi dẫn ông vào nhà. Ông cụ ở đó hÆ¡n mưá»i lăm phút rồi má»›i ra, vẫn có ông kia Ä‘i kèm. Trước khi chia tay nhau, ông này còn hôn trán ông già, đúng hÆ¡n là hôn mái tóc bạc cá»§a ông.

Chúng tôi Ä‘i vá», tôi cố sức đạp để vá» cho mau vì đã hÆ¡n bốn rưỡi chiá»u.

CÅ©ng may, chúng tôi vỠđến nhà trước khi trá»i tối. Indara cô gái ấn xinh đẹp cá»§a tôi, dẫn bố vào trước rồi nhảy lên ôm cổ tôi hôn hít và kéo tôi vào vá»›i gương sen để tôi tắm. Quần áo sạch sẽ chá» sẵn, sau khi tắm rá»­a, cạo mặt, thay quần áo, tôi má»›i ngồi vào bàn ăn. Nàng tá»± tay dá»n cho tôi ăn như thưá»ng lệ. Tôi muốn há»i nàng nhưng nàng cứ xăng xở Ä‘i lại làm ra vẻ bận rá»™n để lẩn tránh, kéo dài thật lâu lúc phải trả lá»i các câu há»i cá»§a tôi. Tôi nóng lòng muốn biết sá»± việc. Nhưng tôi cÅ©ng biết là không bao giá» nên ép ngưá»i ân hay ngưá»i Tàu nói. Cần phải tôn trá»ng má»™t thá»i gian nhất định. Lúc đó tá»± há» sẽ nói vì há» Ä‘oán biết rằng anh Ä‘ang chá» nghe má»™t Ä‘iá»u tâm sá»± cá»§a há»: nếu anh xứng đáng, thì há» sẽ nói. Äối vá»›i Indara cÅ©ng đúng như vậy. Sau khi cùng ngá»§ chung vá»›i nhau, nàng má»›i áp cái má còn nóng hổi vào hõm vai tôi và nói mà không nhìn tôi:

- Mình Ä‘i, mình có biết rằng khi ba di kiếm vàng, ba không làm gì xấu không, trái lại kia đấy. Ba gá»i các thần linh đến phù há»™ căn nhà mà ba đã lăn hòn đá. Äó là má»™t phong tục rất cổ xưa cá»§a nước Nam Dương chúng em.

Nàng công chúa của tôi kể cho tôi nghe như vậy. Nhưng một hôm một cô bạn của nàng nói chuyện với tôi ở chợ. Buổi sớm ấy, cả nàng lẫn các chú Tàu chưa ai tới. Và câu chuyện cô gái xinh đẹp Nam Dương nói cho tôi nghe lại khác:

- Sao anh lại phải Ä‘i làm, má»™t khi anh đã sống vá»›i con gái ông phù thá»§y? Chị ấy bắt anh dậy sá»›m, cả khi trá»i mưa, mà không thấy xấu hổ à? Vá»›i số vàng mà ba chị ấy kiếm ra, anh chẳng cần làm gì cÅ©ng sống được. Chị ấy không yêu anh, đáng lẽ chị không nên để anh dậy sá»›m như thế má»›i phải.

- Thế bố cô ấy làm gì? Cô nói cho tôi biết đi, vì tôi chẳng hiểu gì cả.

- Ông bố chị ấy là phù thá»§y Nam Dương. Ông có thể gá»i thần làm cho anh hay gia đình anh chết nếu ông muốn. Chỉ má»™t cách thoát khá»i bùa phép mà ông yểm cho anh bằng hòn đá ma là đưa cho ông kha khá vàng, ông sẽ lăn hòn đá ngược vá»›i chiá»u ông đã lăn để gá»i thần chết đến. Bấy giá», ông sẽ gỡ hết các bùa yểm ngược lại còn làm anh và những ngưá»i trong nhà được khá»e mạnh, sống lâu.

- Indara để cho tôi không phải như vậy.

Tôi tá»± nhá»§ sẽ đối chiếu xem trong hai ngưá»i, ngưá»i nào nói đúng. Vài ngày sau, tôi đứng cùng vá»›i ông “bố vợ†có bá»™ râu bạc dài bên bá» má»™t con suối chảy ngang qua đưá»ng Penitence Rivers rồi đổ vào sông Demerara. Nét mặt các ngư dân ấn làm tôi hiểu rõ hết. Má»—i ngưá»i biếu ông má»™t con cá rồi vá»™i vã tránh cho xa bá». Tôi đã hiểu. Chẳng cần phải há»i ai nữa.

Ông bố vợ phù thá»§y chẳng dính dáng gì đến tôi. Ông chỉ nói tiếng ấn Äá»™ vá»›i tôi và cho tôi hiểu. Tôi không bao giá» biết ông định nói gì. Thế cÅ©ng có mặt hay. Cứ coi như là đã đồng ý vá»›i nhau. Dù sao ông cÅ©ng kiếm được má»™t việc cho tôi làm, tôi xăm trán tất cả các cô bé gái từ mưá»i ba đến mưá»i lăm tuổi. Thỉnh thoảng, ông lại vạch ngá»±c các cô bé gái đó ra cho tôi xăm lá hay hoa màu lá xanh ve, hồng, lÆ¡ để đầu nhÅ© hoa nhô lên như nhụy má»™t bông hoa. Vì xăm rất Ä‘au, cho nên chỉ có những cô gái can đảm má»›i bảo tôi xăm đầu nhÅ© hoa bằng màu hoàng yến. Có má»™t vài cô (số này ít lắm) lại xăm đầu vú màu vàng.

Trước cá»­a nhà, ông già treo má»™t tấm biển quảng cáo bằng chữ ấn, viết những gì đại loại là: “Nghệ sÄ© - xăm ngưá»i – giá phải chăng - công việc bảo đảmâ€. Làm việc này được trả hậu, và tôi hai có hai cái khoái: ngắm bá»™ ngá»±c đẹp cá»§a gái Nam Dương và kiếm ra tiá»n. Quých biết ở gần bến tàu có má»™t quán ăn Ä‘ang muốn bán anh hãnh diện báo tin đó cho tôi và đỠnghị chúng tôi cùng mua. Giá phải chăng, có tám trăm đô-la. Bán vàng cá»§a ông phù thá»§y cá»™ng vá»›i tiá»n tiết kiệm được cá»§a chúng tôi, đủ mua được cái quán ăn đó. Tôi đã đến xem. Nó ở má»™t con đưá»ng nhá» nhưng rất gần bến lúc nào cÅ©ng lúc nhúc những ngưá»i là ngưá»i. Má»™t gian phòng vuông vức khá to, lát gạch Ä‘en trắng, má»—i bên để được tám bàn, ở giữa có thể kê má»™t cái bàn tròn to bày những món ăn khai vị và trái cây. Căn bếp rá»™ng rãi khang trang. Có hai lò Ä‘un và hai lò nấu rất to.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #40  
Old 19-03-2008, 09:32 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Quán ăn và bướm

Chúng tôi đã thu xếp xong việc này, Indara bán hết chỗ vàng chúng tôi có được. Ông bố già ngạc nhiên thấy tôi không đụng đến những mẩu vàng vụn mà ông cho con gái để hai chúng tôi cùng dùng. Ông nói:

- Tôi cho anh chị để anh chị xài. Cá»§a hai anh chị đấy, anh chị sá»­ dụng thế nào tùy ý, không phải há»i tôi, anh chị cứ việc làm.

Kể ra ông “bố vợ phù thá»§y†cá»§a tôi cÅ©ng không đến ná»—i nào. Cô nàng cá»§a tôi là loại đặc biệt rồi, vừa là nhân tình, vừa là vợ, vừa là bạn. Không có chuyện cãi cá» vì tôi nói gì nàng cÅ©ng “vângâ€. Nàng chỉ hÆ¡i khó chịu chút xíu khi tôi xăm vú cho các bạn đồng hương cá»§a nàng.

Thế là tôi đã trở thành chá»§ tiệm ăn “Thắng Lợiâ€, nằm trên đưá»ng Water Street đúng ngay giữa bến cảng Georgetown. Quých nấu bếp, anh thích vậy đó, đó là nghá» cá»§a anh. Anh cụt Ä‘i chợ và nấu “mì hoành thánh†má»™t thứ mì Tàu. Món đó làm như sau: lấy tinh bá»™t mì, trá»™n vá»›i lòng trắng trứng rồi nhào cho nhuyá»…n. Äống bá»™t được nhào khô rất lâu, rất kỹ, nhào bá»™t rất nặng, đến ná»—i anh cụt phải nhảy lên trên đống bá»™t, đùi tá»±a vào má»™t cây gậy nhẵn bóng gắn chặt ở giữa bàn. Má»™t đùi gác lên trên cái gậy, cánh tay độc nhất nắm chắc lấy cái gậy đó, anh nhảy má»™t chân quanh bàn để nhào bá»™t. Làm như vậy có được má»™t thứ bá»™t hồ nhẹ rất ngon. Sau cùng, cho thêm chút bÆ¡ vào, vị cá»§a nó tuyệt vá»i.

Quán này, chá»§ trước bị vỡ nợ, đã nhanh chóng nổi tiếng. Indara có má»™t cô gái ấn trẻ và rất xinh tên là Daya phụ giúp, đã phục vụ đông đảo khách hàng cứ xô đến tiệm chúng tôi để nếm món ăn Tàu. Tất cả dân tù vượt ngục Ä‘á»u tìm đến. Ai có tiá»n thì trả, ai không có thì má»i ăn không. Quých nói “Cho ngưá»i đói ăn sẽ gặp vận mayâ€.

Chỉ có má»™t Ä‘iá»u phiá»n phức: hai cô phục vụ (trong đó có Indara) lại quá hấp dẫn. Cả hai Ä‘á»u phô bày đôi vú trần dưới làn áo voan má»ng. áo cá»§a hai cô lại xẻ bên hông từ đùi đến gót chân. Những khi cá»­ động, hai cô để lá»™ hết chiá»u dài cá»§a đôi chân, lên đến tận đùi.

Lính thá»§y Mỹ, Anh, Thụy Äiển, Canada và Na Uy có ngày đến ăn hai lần để được ngắm cảnh ấy. Các bạn tôi gá»i tiệm ăn cá»§a tôi là tiệm ăn cá»§a những kẻ nhòm gái. Tôi là đại diện chá»§. Äối vá»›i tất cả má»i ngưá»i tôi là “ông chá»§â€. Không có quầy thu tiá»n, ngưá»i chạy bàn đưa tiá»n cho tôi, nhận tiá»n xong tôi bá» túi, khi cần tôi lấy tiá»n lẻ ra thối lại.

Tiệm ăn mở cá»­a từ tám giá» tối đến năm sáu giá» sáng hôm sau. Không cần phải kể ai cÅ©ng biết rằng vào khoảng ba giỠđêm, tất cả bá»n ** Ä‘iếm trong khu đã kiếm khá tiá»n trong đêm đầu kéo kép hay khách cá»§a chúng đến tiệm chúng tôi ăn món gà cà-ry hay rau xà lách vá»›i mầm đậu. Khách có uống bia nữa, nhất là bia Anh, rượu rhum mía cá»§a địa phương rất ngon, soda hay cô-ca cô-la. Vì quán là Ä‘iểm hẹn cá»§a dân Pháp vượt ngục, tôi đã trở thành ngưá»i giúp nÆ¡i ẩn náu, là cố vấn, là ngưá»i phân xá»­, là bạn tâm sá»± cá»§a tất cả dân tù đày ở đây

Nhưng tình trạng đó cÅ©ng làm tôi nhiá»u lần gặp chuyện rắc rối. Má»™t ngưá»i chuyên sưu tập bướm đã cắt nghÄ©a cho tôi nghe cách săn bướm trong rừng. Trước hết anh ta cắt hình má»™t con bướm trong má»™t miếng bìa cứng rồi dán vào đấy đôi cánh má»™t con bướm thuá»™c cái giống mà anh định săn. Tấm bìa được gắn vào đầu má»™t cây gậy dài má»™t mét. Khi săn bướm tay anh cầm gậy và cá»­ động làm sao cho bướm giả có vẻ như Ä‘ang bay lượn. Anh phải săn ở những khoảng trống, có ánh nắng trong rừng. Anh phải biết giá» nở trứng cá»§a từng loại bướm. Có những loài chỉ sống được bốn mươi tám giá». Và má»—i khi ánh nắng chiếu vào chá»— quang đãng, những con bướm má»›i nở lao vào vùng ánh sáng đó, để tìm bướm cái cho thật nhanh. Khi chúng thấy con bướm mồi, từ rất xa, chúng ập đến. Nếu con bướm mồi là bướm đực, thì bướm đực sẽ lao đến để đánh. Thế là anh cứ việc dùng cái vợt nhá» cầm ở tay trái để bắt bướm.

Cái lưới vợt có má»™t chá»— thắt có làm ngưá»i săn bướm có thể cứ tiếp tục bắt thêm bướm mà không sợ những con đã lá»t lưới bay Ä‘i mất.

Nếu con mồi làm bằng cánh của bướm cái, thì cái con đực cũng tìm đến để ấp con cái và kết quả vẫn là một.

Bướm đẹp nhất là loại bướm hay bay đêm nhưng vì chúng thưá»ng va phải các vật chướng ngại cho nên rất khó bắt được con nào còn đôi cánh nguyên vẹn. Hầu hết cánh cá»§a loại bướm này Ä‘á»u bị sứt nham nhở. Äối vá»›i loại bướm đêm, phải lên tận gần ngá»n má»™t cây cao, rồi giăng má»™t tấm vải trắng to lồng trong khung, đằng sau để má»™t cây đèn đất thật sáng. Những con bướm đêm to, sải cánh, dài từ mưá»i lăm đến hai mươi centimét, bay dính vào tấm vải trắng. Thế là chỉ cần đè lên ngá»±c nó thật nhanh cho nó chết ngạt. Phải làm sao nó không dấy dụa, nếu không cánh cá»§a nó sẽ bị hư hại và kém giá trị.

Tôi có má»™t cái tá»§ kính nhá» trong đó có những bá»™ sưu tập bướm, ruồi, rắn nhá» và dÆ¡i hút máu. Hàng tôi có không đủ bán cho khách cho nên giá rất cao. Má»™t ngưá»i Mỹ chỉ cho tôi thấy má»™t con bướm phía sau cánh màu xanh biếc có ánh thép, phía trên thì màu lÆ¡ nhạt. Ngưá»i đó bằng lòng trả tôi năm trăm đô-la nếu tôi có được má»™t con bướm thuá»™c loại này mà lại là lưỡng tính. Tôi kể lại vá»›i ngưá»i săn bướm, anh ta nói có má»™t lần, anh đã có trong tay má»™t con này, rất đẹp, được ngưá»i ta trả năm mươi đô-la, sau nhá» má»™t ngưá»i sưu tập đứng đắn khác anh ta má»›i biết là má»™t mẫu bướm như vậy trị giá đến hai ngàn đô-la.

- Thằng Mẽo ấy muốn xỠanh đấy, anh Papillon ạ. Nó coi anh là đồ ngốc. Cứ cho là món hàng hiếm đó chỉ đáng giá một ngàn năm trăm đô-la, thì có cũng lợi dụng được sự ngớ ngẩn của anh mà lãi to.

- Cậu nói đúng, đấy là một thằng xỠlá. Hay ta chơi lại nó một vố!

- Làm thế nào?

- Chẳng hạn như gắn vào thân một con bướm cái đôi cánh một con bướm đực hoặc ngược lại. Cái khó là làm sao gắn mà không ai nhìn ra được.

Sau nhiá»u lần làm thá»­ thất bại, chúng tôi đã gắn được rất khéo, hai cánh má»™t con đực vào thân má»™t con cái đẹp tuyệt trần, chúng tôi đút những đầu cánh nhá»n vào má»™t đưá»ng rạch nhá» xíu rồi gắn lại bằng nhá»±a balata. Nó dính rất chặt, có thể cầm đôi cánh dán nhá»±a mà nhấc cả con bướm lên. Dù có tinh mấy cÅ©ng không sao nhận ra được: Chúng tôi lồng kính con bướm này cùng nhiá»u bướm khác trong má»™t bá»™ sưu tập thông thưá»ng giá hai mươi đô la, làm như tôi không quan tâm đến nó. Chúng tôi tính không trật chút nào. Chàng Mỹ vừa để ý thấy đã trÆ¡ tráo cầm hai mươi đô la trong tay để mua bá»™ sưu tập đó cá»§a tôi. Tôi trả lá»i y là tôi đã nhận bán rồi, má»™t ngưá»i Thụy Äiển đã mua cả há»™p, và món này là cá»§a ngưá»i ấy.

Trong hai ngày, gã ngưá»i Mỹ cầm cái há»™p lên tay đến mưá»i lần. Sau không chịu nổi, y nói vá»›i tôi:

- Tôi mua con bướm ở giữa hai mươi đô la, còn anh giữ lại tất cả.

- Con bướm ấy có gì khác thưá»ng vậy? - Và tôi chăm chú xem xét rất kỹ. Rồi tôi reo lên - Nhưng mà này, đây là bướm lưỡng tính mà.

- Ông nói gì vậy? ừ, đúng thật, trước tôi chưa dám chắc, ngưá»i Mỹ nói. Trông qua kính, không rõ lắm. Ông cho phép nhé? Y xem xét kỹ cÆ¡n bướm, rất tỉ mỉ, rồi nói: “Ông bán bao nhiêu?â€

- Có lần chẳng phải ông đã nói với tôi rằng thứ mẫu hiếm này đáng giá năm trăm đô la sao?

- Tôi đã nhắc Ä‘i nhắc lại vá»›i nhiá»u ngưá»i săn bướm rằng tôi không muốn lợi dụng sá»± không hiểu biết cá»§a ngưá»i đã bắt được con bướm này.

- Nếu vậy thì giá là năm trăm đô hay là thôi.

- Tôi mua, ông cứ giữ nó cho tôi. Äây, tôi mang theo có sáu mươi đô la, tôi đặt trước coi như việc mua bán thế là xong. Ông cho tôi má»™t tấm giấy biên nhận, mai tôi sẽ Ä‘em nốt tiá»n lại, ông nhá»› lấy con bướm này ra khá»i há»™p nhé.

- ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ để riêng nó ra chá»— khác. Biên nhận cá»§a ông đây.

Äúng giá» mở cá»­a tiệm, chàng trai giòng giống Lincoln* (*Lincoln Abraham là tên tổng thống thứ 16 cá»§a Mỹ) đã có mặt. Y lại xem xét con bướm lần này vá»›i má»™t cái kính lúp, tôi sợ hết hồn khi y xem mặt sau con bướm. Thá»a mãn rồi, y trả tiá»n, đặt con bướm vào má»™t cái há»™p y mang theo, đòi tôi làm cho y má»™t giấy biên nhận khác rồi ra Ä‘i.

Hai tháng sau tôi bị cảnh sát bắt. Äến Sở cảnh sát cảnh sát trưởng giải thích bằng tiếng Pháp cho tôi hay là tôi bị bắt vì có má»™t ngưá»i Mỹ tố cáo tôi đã lưá»ng gạt ông ta.

- VỠchuyện một con bướm mà ông gắn cánh, - cảnh sát trưởng nói. - Do việc làm gian trá đó nên ông mới bán được năm trăm đô-la.

Hai giá» sau, Quých và Indara đã đến sở vá»›i má»™t luật sư nói tiếng Pháp rất thạo. Tôi nói vá»›i luật sư là tôi không biết gì vá» bướm cả, tôi không phải là ngưá»i chuyên săn bướm, cÅ©ng không sưu tập bướm. Tôi bán những há»™p sưu tập bướm là bán giúp những ngưá»i săn bướm vốn là khách hàng cá»§a cái tiệm ăn cá»§a tôi, rồi chính ngưá»i Mỹ kia đòi mua và đặt giá trước là năm trăm đô-la, chứ không phải tôi nài bán cho ông ta, và nếu đấy đích thá»±c là má»™t con bướm thuá»™c loại như ông ta nói thì chính ông ta má»›i là ngưá»i Ä‘i lừa, vì ông đã có được má»™t vật trị giá hai ngàn đô-la.

Hai ngày sau, tôi ra trước tòa. Luật sư của tôi kiêm cả việc phiên dịch cho tôi. Tôi nhắc lại luận cứ của tôi.

Má»™t Ä‘iá»u lợi cho luật sư cá»§a tôi là ông có má»™t cuốn Catalogue có kê giá bướm các loại. Má»™t con bướm như thế được định giá trong sách là trên má»™t ngàn năm trăm đô-la. Gã ngưá»i Mỹ kia phải chịu tiá»n phí tổn cá»§a phiên tòa. Thêm vào đó y phải trả tiá»n thù lao cho luật sư cá»§a tôi cá»™ng hai trăm đô-la nữa.

Dân anh chị và dân ấn tập trung lại để ăn mừng tôi được thả vá», bằng má»™t chầu rượu cất lấy. Toàn bá»™ gia đình Indara Ä‘á»u đến tòa án xem xá»­. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»± hào vì trong gia đình - sau khi tôi được xá»­ trắng án - có má»™t siêu nhân. Bởi há» không bị bịp, há» biết thừa là chính tôi đã gắn cánh con bướm.

Cuối cùng chúng tôi phải bán tiệm ăn Ä‘i, việc ấy tất nhiên sẽ phải tá»›i. Indara và Daya quá đẹp, và cái kiểu thoát y đó, lúc nào cÅ©ng chỉ bắt đầu hé ra rồi không Ä‘i xa hÆ¡n, lại càng làm cho các thá»§y thá»§ đầy máu nóng phát Ä‘iên lên, còn hÆ¡n cả khi được thấy má»™t cảnh trần truồng thật sá»±. Các cô nhận thấy là càng để ná»­a kín nữa hở gần mÅ©i các thá»§y thá»§ bao nhiêu, thì càng được tiá»n puốc-boa nhiá»u bấy nhiêu, cứ nhoài ngưá»i trên bàn ăn là các cô không bao giá» tính đúng được tổng số tiá»n, hay thối đủ được tiá»n lẻ. Sau thá»i gian trưng bày bá»™ ngá»±c làm chàng lính thá»§y mê mẩn hoa cả mắt, các cô má»›i đứng thẳng lên há»i: “Còn tiá»n puốc-boa nữa?â€: “à, chết suýt quênâ€, tá»™i nghiệp cho mấy anh chàng ấy. Há» rất hào phóng, những gã dại gái ấy, lá»­a tình được nhen lên nhưng không bao giỠđược thá»a mãn, không còn biết trá»i đất gì nữa.

Má»™t hôm xảy ra má»™t việc mà tôi đã lưá»ng từ trước. Má»™t thằng cha cao to tóc hung, mặt đầy tàn nhang nhìn bá»™ đùi hở hang chưa thá»a, vừa thoáng thấy bóng chiếc quần lót hắn đã đưa tay ra và những ngón tay thô bạo cá»§a hắn kẹp chặt cô bé Nam Dương cá»§a tôi như trong cái ê-tô. Tay Ä‘ang cầm má»™t bình nước bằng thá»§y tinh, cô bé phang cả bình vào đầu nó. Bị đánh như vậy nó giật mạnh cái quần lót rồi gục xuống, tôi vá»™i chạy đến để nâng nó dậy trong khi các bạn nó lại tưởng tôi đến đánh nó, nên chưa kịp làm gì, tôi đã bị má»™t quả đấm trá»i giáng đúng giữa mắt. Không biết thằng cha lính thá»§y kiêm bốc-xÆ¡ ấy thật sá»± bênh bạn hay chỉ muốn chÆ¡i má»™t vố thật đã Ä‘á»i cho chồng ngưá»i đẹp ấn phải chịu trách nhiệm này! Có trá»i biết được! Dù sao tôi cÅ©ng nhận được má»™t cú đấm thẳng vào mắt. Quá tin vào thắng lợi, nó đã đứng thá»§ thế trước mặt tôi và quá:

“Äánh nào, đánh Ä‘i, màyâ€. Tôi đá phốc vào hạ bá»™ nó, tiếp theo là má»™t cái húc nhãn hiệu Papillon, nó đã nằm thẳng cẳng.

Trận đánh nhau trở thành má»™t cuá»™c loạn đả. Anh cụt từ trong bếp xông ra cứu tôi, anh cầm cái gậy làm mì hoành thánh vụt tứ tung. Quých cầm má»™t cái phuốc- sét dài có hai chạc đâm lia lịa vào đám đông. Má»™t tên lưu manh dân Paris chuyên dá»± các buổi khiêu vÅ© theo nhạc trưá»ng Lappe đã vá» hưu dùng má»™t ghế tá»±a làm vÅ© khí. Indara có lẽ bị bó tay vì mất xi-líp nên chẳng tham gia vào cuá»™c chiến.

Kết cục là năm gã ngưá»i Mỹ bị thương nặng ở đầu, hai gã khách bị những vết đâm có hai lá»— do phuốc-sét cá»§a Quých gây ra ở nhiá»u chá»— trên thân thể, máu đổ tùm lum. Má»™t viên cảnh sát da Ä‘en ngưá»i Brazzaville chặn ở cá»­a không cho ai ra. Thật là may, vì vừa lúc ấy má»™t chiếc xe jeep cá»§a Quân cảnh tá»›i. Chân Ä‘i ghệt trắng dùi cui giÆ¡ cao, hỠđịnh dùng võ lá»±c ào vào tiệm ăn, và trông thấy các thá»§y thá»§ cá»§a há» máu me bê bết như vậy chắc chắn là há» sẽ trả thù. Nhưng ngưá»i cảnh sát da Ä‘en đã đẩy toán quân cảnh lui, tay cầm gậy chắn cá»­a và nói : “Äã có cảnh sát Hoàng Gia đâyâ€.

Và khi cảnh sát Anh tá»›i, chúng tôi má»›i phải lên xe chở tá»™i phạm để vá» sở cảnh sát, chỉ má»™t mình tôi mắt bị đánh sưng húp híp, còn không ai trong bá»n tôi bị thương, nên không ai tin được là chúng tôi đánh nhau để tá»± vệ má»™t cách chính đáng.

Sáu ngày sau, trong phiên xá»­ quan tòa chấp nhận luận Ä‘iểm cá»§a chúng tôi, và cho chúng tôi được tá»± do trừ Quých bị ba tháng tù vì đánh ngưá»i có thương tích. CÅ©ng khó bào chữa nổi vô số những vết thương hai lá»— mà Quých đã ban phát rất rá»™ng rãi cho các đối thá»§ cá»§a anh ta.

Sau đó, trong ná»­a tháng trá»i có đến sáu vụ ẩu đả, chúng tôi cảm thấy không thể nào kéo dài được nữa. Bá»n lính thuá»· nhất định không chịu coi chuyện này như đã kết thúc, những khách má»›i lại cứ tiếp tục đến, làm sao phân biệt được ai là bạn cá»§a kẻ thù cá»§a chúng tôi, ai không phải?

Vậy là chúng tôi đã bán tiệm ăn, với giá rẻ hơn lúc mua. Quả tình tai tiếng đến như vừa rồi thì khách mua cũng chẳng được bao nhiêu.

- Anh cụt ơi, ta làm gì bây gi�

- Trong khi chỠQuých được thả, ta cứ nghỉ ngơi đã. Cũng không thể lấy lại chiếc xe ba gác với con lừa được vì ta đã bán các thứ đó cùng các mối mua hàng rồi. Tốt nhất là không làm gì, cứ nghỉ, sau sẽ hay.

Quých đã được vá». Anh kể lại rằng hỠđối xá»­ vá»›i anh cÅ©ng tá»­ tế. Có má»™t Ä‘iá»u phiá»n là anh ta phải ở cạnh hai tù nhân bị án tá»­ hình. Và ngưá»i Anh lại có cái thói dở là: há» báo cho tôi nhân biết bốn mươi lăm ngày trước khi thi hành án là há» sẽ bị treo cổ ngày nào, giá» nào và Nữ Hoàng đã bác đơn xin ân xá cá»§a há». Thế là cứ má»—i sáng, Quých kể hai ngưá»i tá»­ từ cứ réo lên vá»›i nhau: “Lại qua Ä‘i má»™t ngày nữa rồi, Johnny Æ¡i, chỉ còn từng này ngày nữa thôiâ€. Và ngưá»i tứ tù kia không ngá»›t chá»­i tòng phạm cá»§a y suốt cả buổi sáng. Ngoài chuyện đó ra, Quých được yên ổn và được trá»ng nể.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
áþäæåòèðîâàíèå, çàñòàâêè, èíòåðüåð, ìàñÿíÿ, òåëåêàíàë, ýíöèêëîïåäèÿ, ðåôåðàòè



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™