11-08-2008, 10:14 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 37 : Má»™t ngưá»i bà máºt
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ãoà n ChÃnh Thuần giáºt mình biết rằng phÃa ngoà i đã công thá»§ đến viện trợ cho mình. Y vừa nghÄ© ngợi vừa thấy luồng từ sau lưng chuyá»n đến cánh tay rồi dẫn cả và o đầu ngón tay má»™t tiếng, thần công "Nhất dương chỉ" đã phóng ra.
Mã phu nhân trúng chỉ ở dưới nách, rú lên một tiếng:
- Tháºt kinh khá»§ng, ngã váºt xuống giưá»ng.
Tiêu Phong thấy Ãoà n ChÃnh Thuần đã kiá»m chế được nhân vá»™i rút tay ra.
Ãoà n ChÃnh Thuần toan mở miệng tạ Æ¡n, bá»—ng thấy cánh cá»a mở ra, má»™t ngưá»i xồng xá»™c chạy và o cất tiếng há»i:
- Tiểu Khang! Mình không cắt đứt được mối tình xưa tháºt ư? Sao mãi mà chưa thanh toán xong hắn?
Tiêu Phong đứng ngoà i cá»a sổ, vừa nhìn thấy ngưá»i nà y thá»™n mặt ra. Trong khoảnh khắc, đầu óc ông nảy ra không nhiá»u nghi vấn, nhưng chá»›p mắt dưá»ng như ông đã tìm ra giải đáp.
Tiêu Phong đoán ra rằng:
- Hôm ấy ở trong rừng chanh, ngưá»i vô tÃch, Mã phu nhân Ä‘em cây quạt cá»§a mình ra phao vu là công đến ăn cắp thư tÃn rồi vá»™i vã bá» rÆ¡i.
Ông tá»± nêu ra nhiá»u câu há»i:
- Cây quạt nà y ở đâu ra?
- Nếu quả có ngưá»i lấy cắp thì phải là ngưá»i rất thân mình và ngưá»i ấy là ai?
- Ta là ngưá»i Khất Ãan, vụ đó rất bà máºt, đã dấu nhẹm được ba mươi năm, sao đột nhiên lại phanh phui ra?
- A Châu cải trang là m Bạch Thế KÃnh đến trá»i cÅ©ng không biết. Mã phu nhân khám phá ra đươc?
Nguyên ngưá»i lẻn và o phòng nà y chẳng phải ai xa lạ mà chÃnh là pháp trưởng lão tại Cái Bang tên gá»i là Bạch Thế KÃnh.
Nghe Bạch Thế KÃnh há»i, Mã phu nhân kinh sợ đáp:
- Hắn... Hắn chưa mất hết võ công. Hắn điểm... điểm trúng huyệt đạo tôi.
Bạch Thế KÃnh vừa nghe xong nhảy chồm lại Ãoà n ChÃnh Thuần cầm lấy hai tay bẻ "rắc rắc" xương cổ tay Ãoà n ChÃnh Thuần bị gãy nát.
Ta nên biết rằng Tiêu Phong có trút được chân khà và o thân thể Ãoà n ChÃnh Thuần thì ná»™i lá»±c y cÅ©ng chỉ tạm thá»i chống chá»i được má»™t lát, Tiêu Phong rút tay vá» thì y lại thà nh phế nhân.
Từ lúc Tiêu Phong ngó thấy Bạch Thế KÃnh, trong đầu óc ông tuôn luồng tư tưởng nổi lên như sóng cồn.
Ông không nghÄ© đến chuyện lại ra tay viện trợ cho Ãoà n ChÃnh Thuần, đồng thá»i ông cÅ©ng không ngá» Bạch Thế KÃnh lại hạ độc thá»§ ngay. Khi biết ra thì xương cổ tay Ãoà n ChÃnh Thuần đã bị bẻ gãy rồi chà ng tặc lưỡi lẩm bẩm:
- Lão nà y lắm vẽ phong tình, đầy lòng hiếu sắc, bữa nay để lão Ä‘au khổ cho đáng kiếp. Mình có nể mặt A Châu thì cÅ©ng chỠđến lúc cuối cùng sẽ cứu tÃnh mạng cho lão.
Tiêu Phong còn Ä‘ang nghÄ© ngợi, bá»—ng nghe Bạch Thế KÃnh nói:
- Gã há» Ãoà n kia! Ta không ngá» bản lãnh ngươi ghê gá»›m đến thế! Ngươi đã uống"Tháºp hương mê hồn tán"mà ná»™i lá»±c vẫn còn lại mấy phần.
Ãoà n ChÃnh Thuần tuy chưa biết ngưá»i đứng bên ngoà i bức vách chưởng và o viện trợ ná»™i lá»±c cho mình là ai? Nhưng y biết chắc là má»™t nhân váºt bản lãnh ghê gá»›m. Trước mặt tuy thêm má»™t kẻ cưá»ng tráng nhưng sau lưng đã có tay đại viện nên trong lòng y chẳng chúc hoan mang.
Nghe giá»ng cưá»i Bạch Thế KÃnh, Ãoà n ChÃnh Thuần hiểu Bạch chưa biết có ngưá»i giúp sức cho mình, liá»n há»i:
- Phải chăng tôn giá là ngưá»i trưởng lão Cái Bang? Tại sao tôn giá chưa từng quen biết nhau, sao lại hạ độc thá»§ đến thế?
Bạch Thế KÃnh không trả lá»i, chạy vá»™i đến bên mình Mã thò tay và o nắn lưng mụ mấy cái. Song phép "Nhất dương" há» Ãoà n cá»±c kỳ thần diệu, tuy võ công Bạch Thế KÃnh ghê gá»›m mà không sao giải khai huyệt đạo được cho mụ.
Bạch Thế KÃnh nhÃu cặp lông mà y há»i:
- Mình thấy trong ngưá»i thế nà o?
Giá»ng nói rất là quan thiết!
Mã phu nhân đáp:
- Chân tay tôi bị tê liệt không nhúc nhÃch được. Thế nà y mình Æ¡i! Mình thanh toán xong hắn Ä‘i, rồi đôi ta mau thoát khá»i đây... Tôi không muốn chần chừ ở trong căn nhà nà y nữa.
Ãoà n ChÃnh Thuần đột nhiên buông má»™t trà ng cưá»i ròn rã.
- Ha ha! Ha ha! Tiểu Khang mình ơi! Mình... ơi! Ha ha!
Mã phu nhân nói:
- Mình Æ¡i! Mình vẫn hứng chà lắm nhỉ? Chết đến nÆ¡i mà vui cưá»i được kia ư?
Bạch Thế KÃnh nổi dóa la lên:
- Mi còn gá»i hắn bằng Ãoà n lang ư? Con tiện nhân kia.
Nói xong trở tay tát má»™t cái tháºt mạnh.
Ãoà n ChÃnh Thuần cÅ©ng nổi giáºn quát:
- Dừng tay ngay! Sao ngươi lại đánh nà ng?
Bạch Thế KÃnh cưá»i lạt há»i lại:
- Thị là ngưá»i cá»§a ta. Ta muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng việc gì đến mi?
Ãoà n ChÃnh Thuần cưá»i nói:
- Con ngưá»i nguyệt thẹn hoa nhưá»ng như nà ng, sao ngươi dám dỡ thói vÅ© phu, thế mà cÅ©ng há»c đòi là m ngưá»i! Ngươi phải dằn lòng đừng ăn nói sổ sà ng để nà ng được vui lòng má»›i phải chứ?
Mã phu nhân nhìn Bạch Thế KÃnh nói:
- Mình nghe đó! Ngưá»i ta đối vá»›i tôi thế nà o? Sao mình lại phÅ© phà ng đến thế mà không biết thẹn?
Bạch Thế KÃnh quát mắng:
- Con dâm phụ nà y! Rồi ta sẽ liệu cho mi! Còn gã há» Ãoà n si ngốc kia! Bây giá» ta má»›i biết mi chỉ quen thói nịnh đà n bà . Váºy mà sao mụ vẫn ám hại mi? Nà y nhá»› nhé! Sang năm cÅ©ng và o ngà y nà y là ngà y gĩô đầu mi đó!
Nói xong lão sấn lại dÆ¡ tay ra toan ấn sâu lưỡi dao trá»§y thá»§ vẫn để trên ngá»±c Ãoà n ChÃnh Thuần từ trước.
Giữa lúc ấy đột nhiên cá»a phòng có luồng gió mạnh thổi và o. Vèo má»™t tiếng, luồng kình phong thổi tắt phục lá»a Ä‘i. Trong phòng tối như má»±c.
Mã phu nhân rú lên một tiếng kinh hãi.
Bạch Thế KÃnh có kẻ địch má»›i và o không rảnh tay giết Ãoà n ChÃnh Thuần, vá»™i chạy và o nghinh địch.
Lão quát há»i:
- Ai?
Lão vừa giÆ¡ hai tay lên đỡ ngá»±c vừa xoay ngưá»i lại.
Luồng kình phong thổi tắt đèn lá»a, rõ rà ng do má»™t nhân váºt bản lãnh tuyệt cao phóng ra, những đèn lá»a tắt hết, lại không nghe động tỉnh gì?
Bạch Thế KÃnh, Ãoà n ChÃnh Thuần, Mã phu nhân, Tiêu Phong ngưá»i để hết tinh thần nghe ngóng, Ä‘á»u cảm thấy trong phòng có má»™t ngưá»i.
Mã phu nhân không nén nổi sự kinh hãi la lên:
- Có ngưá»i! Có ngưá»i!
Ngưá»i má»›i và o nà y vẫn láºp lỠđứng ở cá»a phòng, hai tay chống nhưng không nhìn rõ mặt và ngưá»i y cÅ©ng không nhúc nhÃch.
Kế đến Bạch Thế KÃnh quát há»i:
- Ai?
Lão tiến ra một bước.
Ngưá»i lạ vẫn chẳng nói năng gì mà cÅ©ng chẳng nhúc nhÃch như không nghe tiếng.
Bạch Thế KÃnh lại quát:
- Nếu không biết ngưá»i má»›i đến là bạn hay là thù. Lão cho chưởng lá»±c quạt tắt đèn lá»a vừa rồi phải là tay võ công. Lão không dám mạo him động thá»§.
Ngưá»i nà y vẫn không hé miệng mà cÅ©ng không cỠđộng. Căn phòng tối Ä‘en, dưá»ng như bao phá»§ má»™t là n không khà ngá»™t ngạc rùng rợn.
Ãoà n ChÃnh Thuần ở trong phòng cÅ©ng như Tiêu Phong ở ngoà i, thấy Ä‘iệu bá»™ ngưá»i má»›i đến Ä‘á»u kinh hãi nghÄ© thầm chắc ngưá»i nà y ghê gá»›m lắm, sao mình nghÄ© không ra nhân váºt võ lâm giống y?
Cả hai ngưá»i Ä‘á»u lịch duyệt giang hồ, kiến văn rá»™ng Ä‘oán được ra ai.
Mã phu nhân thét lên lanh lánh:
- Mình đốt lá»a lên cho sáng. Tôi sợ... Tôi sợ lắm!
Bạch Thế KÃnh nghÄ© bụng: "Con dâm phụ nà y ngu quá! Bây giá» Ä‘i thắp đèn lá»a, lỡ ra kẻ địch thừa cÆ¡ đánh úp thì sao? ."
Lão vẫn để hai tay đỡ ngá»±c chá» cho địch nhân ra chiu trước để Ä‘oán sÆ¡ qua vá» gốc gác y rồi sẽ tÃnh sau.
Nà o ngá» ngưá»i đó vẫn trÆ¡ trÆ¡. Hai bên quay mặt và o nhau chừng uống cạn tuần trà .
Tiêu Phong dÄ© nhiên không muốn lên tiếng. Ãoà n ChÃnh Thuần cÅ©ng quyết không mở miệng để cho Bạch Thế KÃnh dò la gốc gác đối phương. Bốn bá» im phăn phắc, cả loại côn trùng cÅ©ng im tiếng. Từng mảnh tuyết rÆ¡i cÅ©ng có thể nghe rõ được.
Tình trạng nà y cà ng kéo dà i, Bạch Thế KÃnh cà ng băn khoăn. Lão cạy há»i:
- Ngưá»i nà y quyết nhiên là thù chá»› không phải là bạn. Nhưng tại sao lão cứ đứng lì chưa chịu ra tay?
Rồi lão tá»± trả lá»i:
- Phải rồi! Chắc y còn đợi ngưá»i đến tiếp việc, vì y sợ má»™t mình không địch lại ta. Nếu để đến lúc kẻ tiếp việc cho y nÆ¡i, tất bị bá»n chúng cứu Ãoà n ChÃnh Thuần Ä‘em Ä‘i mất.
NghÄ© tá»›i đây, Bạch Thế KÃnh không dám trì hoãn lại la lên:
- Các hạ đã không trả lá»i, tại hạ đà nh phải mạo phạm.
Nói váºy thì nói nhưng lão vẫn chưa ra tay. Ãối phương vẫn không động tÄ©nh.
Bạch Thế KÃnh liá»n thò tay và o bá»c rút ra má»™t cây phá giáp cương vây tung mình nhảy lại. Má»™t ánh sáng xanh lè lấp loáng trong đêm tối vẫn cương trùy nhằm đâm thẳng và o trước ngá»±c đối phương.
Chiêu "Quang xạ đầu ngưu" là một tuyệt kỹ mà bình sinh lão đắc nhất.
Ngưá»i lạ né mình tránh khá»i.
Bạch Thế KÃnh thấy má»™t luồng gió mạnh phóng lại, ngón tay đối phương nhằm cổ há»ng mình chụp xuống. Ãòn đánh lẹ quá, Bạch Thế KÃnh chưa kịp thu cương trùy vá» thì năm đầu ngón tay đối phương đã đụng và o cổ há»ng mình. Lão hồn vÃa lên mây hốt hoảng quay lùi vá» phÃa sau để tránh đòn rồi run rung há»i:
- Ngươi... ngươi....
Lão sợ quá vì không những đối phương võ công cá»±c cao hình thức vừa rồi chÃnh là đòn "tá»a hầu cầm nã thá»§."
Ta nên biết rằng "tòa hầu cầm nả thá»§" là má»™t đòn tuyên truyá»n cá»§a Mã Ãại Nguyên tức vong phu Mã phu nhân. ChÃnh nà y ngoại trừ con em nhà há» Mã, không má»™t ngưá»i nà o trong đó biết sá» dụng. Từ khi Mã Ãại Nguyên chết Ä‘i rồi, ngưá»i ta lo tÃnh nghá» nà y sẽ bị thất truyá»n.
Bạch Thế KÃnh chÆ¡i thân vá»›i Mã Ãại Nguyên hà ng mấy năm biết rõ cả chiêu thức võ công nhà há» Mã. Chiêu nà y vừa đánh Thế KÃnh sợ quá toát mồ hôi lạnh ngắt, chú ýnhìn đối phương thấy y thân hình cao lá»›n cùng cỡ Mã Ãại Nguyên, song trong không nhìn được rõ mặt.
Ngưá»i lạ vẫn không hé răng và không cỠđộng cứ đứng trỠđưá»ng như bị bao phá»§ má»™t là n không khà đầy ma qá»§y.
Bạch Thế KÃnh cảm thấy trong cổ ngấm ngầm Ä‘au, dưá»ng như ngón tay đâm thá»§ng ra.
Lão định thần cất tiếng há»i:
- Phải chăng tôn giá hỠMã?
Ngưá»i lạ vẫn như câm Ä‘iếc, chẳng nói sao.
Bạch Thế KÃnh nói:
- Tiểu Khang mình ơi! Mình thắp đèn sáng lên.
Mã phu nhân đáp:
- Tôi có cỠđộng được đâu, mình thắp lên đi.
Bạch Thế KÃnh vẫn e dè sợ sệt không dám hà nh động hở. Nhưng lão lại nghÄ© rằng: Rõ rà ng võ công ngưá»i nà y rất nhiá»u. Giả tỉ y muốn cứu Ãoà n ChÃnh Thuần, cÅ©ng chả cần đến giúp sức, không biết tại sao y chỉ ra má»™t đòn rồi không đánh nữa. Lại qua má»™t quãng thá»i gian cá»±c kỳ tịch mịch, ngá»™t ngạt khó chịu không má»™t tiếng động.
Bạch Thế KÃnh đột nhiên phát giác ra má»™t Ä‘iá»u kỳ quái. Trong phòng tuy không má»™t ai lên tiếng, không má»™t ai cỠđộng, nhưng vẫn nghe rõ hÆ¡i thở từng ngưá»i:
HÆ¡i thở Mã phu nhân, hÆ¡i thở Ãoà n ChÃnh Thuần, rồi hÆ¡i thở chÃnh mình lão Ä‘á»u biết hết. Ãặc biệt là ngưá»i bà máºt đứng trước mặt lão tuyệt nhiên không thấy phát ra hÆ¡i thở.
Bạch Thế KÃnh liá»n tá»± mình nÃn thở, chú ý lắng tai nghe. Vá»›i nghị lá»±c cá»§a lão bất luáºn là ai phác ra hÆ¡i thở lão cÅ©ng cảm giác được. Thế mà đối vá»›i ngưá»i bà máºt nà y, lão chú ý hồi lâu vẫn tuyệt không nghe thấy má»™t tý gì. Nếu là ngưá»i còn sống có lý nà o lại không hô hấp bao giá»? Trong khi đó lão nghe rõ cả tiếng trái tim mình Ä‘áºp.
Bạch Thế KÃnh nghe tiếng tim mình Ä‘áºp má»—i lúc má»™t mạnh hÆ¡n cảm thấy trong dạ bồn chồn vô kể, tá»±a hồ trái tim muốn chảy ra ngoà i.
Không thể nhẫn nại được nữa, lão quát lên má»™t tiếng tháºt to, nhẩy lên tá»›i ngưá»i bà máºt. Ngá»n "Phá giáp trùy" vung lên loang loáng đâm tá»›i tấp và o mặt đối phương.
Ngưá»i bà máºt vung tay trái lên, hất tay phải Bạch Thế KÃnh ra bên ngoà i cá»±a đưa tay phải ra nhanh như chá»›p chụp và o yết hầu lão.
Bạch Thế KÃnh đã đỠphòng ngưá»i bà máºt lại thi triển chiêu "Tá»a cầm nã thá»§" cúi đầu xuống luồng dưới nách đối phương để tránh.
Ngưá»i bà máºt không đánh theo chỉ đứng trÆ¡ như phá»—ng ngay trước cá»a.
Bạch Thế KÃnh lại phóng Trùy đâm và o đùi đối phương.
Ngưá»i bà máºt tung mình nhảy thẳng lên để tránh.
Mã phu nhân thấy ngưá»i bà máºt lúc nhảy vá»t lên không co đầu gối lại, ngưá»i y cứ ngay đưởn đưỡn tung lên bất giác mụ la hoảng:
- Quá»· nháºp trà ng! Qá»§y nháºp trà ng!
Bổng nghe đánh"bịch"má»™t tiếng, ngưá»i bà máºt lại hạ mình xuống.
Bạch Thế KÃnh cÅ©ng sợ á»›n da gà , tá»± há»i:
- Ngưá»i nà y mà sao nhảy lên hạ xuống trông cÅ©ng như que cá»§i? Chẳng lẻ gian quả có quá»· nháºp trà ng ư?
Tuy nhiên lão giữ địa vị má»™t nhân váºt cao cấp nhất Cái Bang lại có lý nà o lại để cho hiện tượng quái gở nà y khá»§ng bố thì lão do dá»± má»™t chút rồi uốn mình nhảy chồm lên phóng luôn bằng "Phá giáp trùy" phát ra những tiếng veo véo đâm và o đối phương.
Ngưá»i bà máºt quả nhiên không co đầu gối lại được, ngưá»i ngay đơ nhảy lên tránh đòn. Xem chừng y không thể bước được.
Bạch Thế KÃnh đâm mé tả thì ngưá»i bà máºt nhảy sang đâm mé hữu thì y lại nhảy tránh qua mé tả.
Bạch Thế KÃnh phát giác ra nhược Ä‘iểm cá»§a đối phương lòng đỡ được đôi phần khiếp sợ. Có Ä‘iá»u lão cà ng để ý cà ng nháºn thấy đối phương không phải là ngưá»i còn sống.
Bạch Thế KÃnh đâm luôn mấy trùy nữa, xem chừng đỡ cỠđộng vụng vá». Song lão mấy lần thay đổi thế đánh cho biến ảo tinh diệu bá»™i phần mà thá»§y chung vẫn không đánh bị thương được. Ãá»™t nhiên, Bạch Thế KÃnh cảm thấy sau cổ mát rượi, bà n tay to tướng lạnh như băng đè lên cổ lão. Bạch Thế KÃnh giáºt mình, xoay trùy lại đâm vá» phÃa mình "Vèo" má»™t tiếng, ngá»n trùy đâm và o quãng không.
Bà n tay to tướng đè xuống dần dần. Bạch Thế KÃnh vá»™i ra lá»±c ra để chống lại. Nhưng lão cà ng váºn ná»™i lá»±c bao nhiêu, sức đè xuống cà ng mạnh thêm bấy nhiêu. Ãầu tiên lão má»›i phải cuối đầu, rồi sau lưng cÅ©ng phải xụm xuống.
Bạch Thế KÃnh cảm thấy trên đầu trên cổ mình dưá»ng như phải đội hà ng đá nặng tá»›i ngà n cân, khiến ngưá»i lão cong lại cÆ¡ hồ sắp gãy là m hai.
Bạch Thế KÃnh thở lên hồng há»™c.
Tiêu Phong cùng Ãoà n ChÃnh Thuần nghe thấy Ä‘á»u lấy là m quái lạ.
Mã phu nhân sợ quá la hoảng:
- Thế KÃnh! Thế KÃnh! Mình là m sao váºy?
Bạch Thế KÃnh không còn hÆ¡i sức để đáp lá»i Mã phu nhân. Lão cảm thấy ná»™i lá»±c trong ngưá»i bị sức đè ép quá trầm trá»ng tiết ra dần dần.
Ãá»™t nhiên bà n tay to tướng cứng như sắt, lạnh như băng, sá» lên mặt Bạch Thế KÃnh. Bà n tay nà y đúng không phải tay ngưá»i sống vì tuyệt nặng còn má»™t chút sinh khà nà o.
Bạch Thế KÃnh không nhịn được nữa, cố la lên:
- Quá»· nháºp trà ng! Quá»· nháºp trà ng!
Thanh âm lão cực kỳ thê thảm rùng rợn.
Bà n tay to tướng chuyển động mÆ¡n man từ trên đầu dần xuống mắt, những ngón tay đưa Ä‘i đưa lại chá»— nà y là m cho Bạch Thế KÃnh hết hồn, những ngón tay đó, chỉ ấn mạnh má»™t chút là đôi tròng bị móc ra. Nhưng may bà n tay lạnh buốt nà y lại đưa xuống dưới sá» mÅ©i lão, rồi tiếp tục sá» xuống miệng.
Bà n tay qá»§y quái nà y đưa từng chút má»™t sỠđến miệng Bạch Thế KÃnh rồi cuối cùng đưa xuống đến cổ há»ng thì dừng lại.
Ngưá»i bà máºt dùng ngón tay trá» và ngón tay giữa kẹp chặt lấy yết hầu Bạch Thế KÃnh xiết dần dần chặt và o.
Bạch Thế KÃnh khiếp sợ mê man la lên:
- Ãại nguyên hiá»n đệ! Tha chết cho ta! Tha chết cho ta!
Mã phu nhân nghe tiếng, hét lên như còi:
- Mình... mình nói gì váºy? Hắn... hắn là Ãại nguyên ư.
Bạch Thế KÃnh tiếp tục năn nỉ:
- Ãại nguyên!... Ãại nguyên hiá»n đệ Æ¡i! Trăm Ä‘iá»u sai vì nà ng cả, không can dá»± gì đến tôi.
Mã phu nhân tức giáºn nói:
- Việc gì cÅ©ng chÃnh ta chá»§ trương thì đã sao? Mã Ãại nguyên ngươi sống trên thế gian cÅ©ng là cái bị thịt. Ngươi chết Ä‘i được cái quái gì? Lão nương không sợ ngươi đâu!
Lúc Bạch Thế KÃnh mở miệng nói ra bấy nhiêu lá»i để nhiệm cho kẻ khác thì ngón tay ngưá»i bà máºt lại ná»›i ra má»™t lá»i má»›i nói rõ được. Bây giá» lão dừng lại không nói nữa, thì ngưá»i bà máºt lại từ từ xiết chặt lại. Bạch Thế KÃnh trong lòng hồi há»™p nghe Mã phu nhân nói ngưá»i bà máºt là Mã Ãại Nguyên thì lão yên chà cái quái nà y Mã Ãại Nguyên đã nháºp và o thây ma thà nh qá»§y nháºp trà ng. Tha chết cho ta, chÃnh phu nhân hiá»n đệ đã đôi ba hiá»n đệ tiết lá»™ thân thế bà máºt cá»§a Kiá»u Phong mà hiá»n đệ không chịu, cho nên nà ng... nà ng má»›i nẩy ra ý kiến ám hại.
Tiêu Phong đứng ngoà i nghe mà rùng mình. Ông không trá gian có ma qá»§y mà chắc ngưá»i bà máºt nà y là má»™t nhà võ hạng giả vá» lá»™ng ghép thần thông khiến Bạch Thế KÃnh cùng Mã phu nhân phải khiếp sợ hoang mang, phun ra những Ä‘iá»u ám muá»™i, cùng hai phạm nhân nà y và quả nhiên Bạch Thế KÃnh vì khá»§ng hoảng mà thổ lá»™ hết. Cứ theo những lá»i há» vừa phun ra đây chá» Bạch Thế KÃnh là tòng phạm. Sở dÄ© Mã phu nhân mưu giết do nguyên nhân mụ đòi phanh phui những Ä‘iá»u bà máºt mình mà Mã Ãại Nguyên không nghe.
Rồi ông tá»± há»i:
- Tại sao mụ căm há»n mình đến thế?
- Tại sao mụ cố hất đổ cho bằng được cái ngôi bang chúa của tôi?
Tiêu Phong còn đang ngẫm nghĩ lại thấy Mã phu nhân hét lên lanh lợi:
- Mã Ãại Nguyên! Ngươi lại bóp chết ta Ä‘i, ta không muốn nhìn mặt bị thịt cá»§a ngươi nữa, loà i tiểu quá»· kia!
Thốt nhiên văng vẳng nghe tiếng "sạo sạo" rất nhá», xương sụm bụng Bạch Thế KÃnh bị móng tay quá»· quái bấm nát má»™t chá»—.
Bạch Thế KÃnh thục thân cá»±a quáºy mà không sao thoát khá»i bà n há»™ pháp cá»§a ngưá»i bà máºt.
Tiếp theo vang lên tiếng "bục bục", cổ há»ng Bạch Thế KÃnh bị hả rá»i.
Bạch Thế KÃnh thở phì phì, nhưng không khà hÃt và o miệng và o không xuống phổi được nữa. Chân tay lão giãy lên đà nh đạch, ngưá»i run lên như gà bị cắt tiết rồi tắt hÆ¡i chết liá»n.
Ngưá»i bà máºt cấu chết Bạch Thế KÃnh xong, xoay mình Ä‘i má»™t cái đã biến mất không còn thấy bóng đâu nữa.
Tiêu Phong cảm thấy trong lòng xúc động tá»± há»i:
- Ngưá»i nà y! Ta phải theo dõi gã xem sao?
NghÄ© váºy, Tiêu Phong băng mình lại phÃa cá»a trước. NhỠánh trắng xóa, ông nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i lá» má» Ä‘ang vun vút vá» phÃa Ãông Bắc.
Cước lá»±c Tiêu Phong kỳ tuyệt phi thưá»ng không thì là m sao mà thấy được.
Tiêu Phong lẩm bẩm: "Thân pháp ngưá»i nà y khiếp tháºt"! Ông đỠbồi rất gấp má»™t hồi còn cách chừng hÆ¡n mưá»i trượng. Bây giỠông rõ rà ng hÆ¡n. Võ công ngưá»i bà máºt hiển nhiên và o hạng cao thá»§ .
Tiêu Phong lúc nà y nhìn rõ cả cước pháp cá»§a ngưá»i bà máºt. Ngưá»i nà y không cắt bước như ngưá»i thưá»ng, mà chạy rất nhanh, chẳng gì lướt ngưá»i trên mặt tuyết trÆ¡n tuá»™t.
Vá» môn khinh công, Tiêu Phong bắt nguồn tá»± phái sau lại được Uông Bang chúa Cái Bang rèn luyện. Ông rất thân vá» phái dương cương. Cứ má»—i bước lại băng mình xa ra hÆ¡n má»™t. Ngưá»i còn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không đã tung chân ra bước nữa. Kể vá» kiểu cách thì Tiêu Phong coi có vẻ còn nặng ná», không nhẹ nhà ng ung dung nhà n nhã như ngưá»i bà máºt chạy trước, đưá»ng trưá»ng thì phương thức cá»§a ông có phần trá»™i hÆ¡n bằng thá»±c lá»±c.
Tiêu Phong Ä‘uổi bấy lâu, dÄ© nhiên ngưá»i bà máºt chạy trước cảm giác được có ngưá»i Ä‘ang rượt theo mình. Ngay từ lúc y bước chân Tiêu Phong chạy trên đưá»ng đất đầy tuyết phá»§ ra rằng kẻ theo mình có má»™t bản lãnh kinh ngưá»i. Tiêu Phong bổng thấy ngưá»i bà máºt thay đổi thân pháp đột ngá»™t, không biết y chạy thế nà o mà trông như má»™t chiếc buồm thuáºn gÃa xuôi dòng lướt băng băng, chá»›p mắt lại cách thêm chừng má»™t trượng nữa.
Tiêu Phong âm thầm kinh hãi trong lòng lẩm bẩm: có phải là m má»™t tay cao thá»§ thứ nhứt hay thứ nhì trong vô lâm. Không thế thì sao y chỉ giÆ¡ tay lên má»™t cái đã đủ hạ sát Bạch Thế KÃnh? .
Nguyên Tiêu Phong được trá»i phú cho má»™t bản ngã khó có kỳ tà i vá» võ há»c là môn đồ Huyá»n khổ đại sư cùng Uông Bang chúa. Tuy võ công hai vị nà y cao cưá»ng tháºt, song cÅ©ng chưa phải nhân váºt đặc biệt. Tiêu Phong võ công đặc sắc giá»i hÆ¡n nhiá»u. Chỉ là má»™t chiêu thức tầm thưá»ng nhưng ở tay phóng ra cÅ©ng thà nh má»™t mãnh lá»±c vô biên. Những ngưá»i ông Ä‘á»u cho là võ công ông và o báºc thiên tà i, có saÜn năng khiếu sÆ¡ sinh má»›i được thế, chứ không phải chỉ trông và o sá»± rèn luyện thà nh tà i.
Tiêu Phong chÃnh mình cÅ©ng không hiểu tại sao mình tá»›i được bản nà y, ông chỉ hiểu mình bất luáºn chiêu thức nà o đã qua mặt má»™t lần là biết, đã biết là tinh thục ngay, nhất là lúc lâm địch, ông tá»± nhiên có cách biến hóa cá»±c kỳ huyá»n bÃ... Có Ä‘iá»u ngoà i võ công ra, bất là đá»c sách hay thá»§ công gì ông cÅ©ng chỉ và o hạng bình thưá»ng có chi đặc biệt.
Võ công cá»§a Tiêu Phong đã đến độ tà i cao đặc biệt, không ai bì. Ãá»i ông Ãt khi gặp được tay đối thá»§. Kể ra cÅ©ng có nhiá»u tay cưá»ng ná»™i lá»±c rất thâm háºu như ông, chiêu thức xảo diệu chẳng thua gì ông. Nhưng lúc giao đấu vá»›i ông, đến hồi tối háºu khẩn đối phương chỉ sai má»™t ly mà chịu thất bại, mà thất bại má»™t cách khâm phục, chức không ai ấm ức. Vì thá» mà rất hiếm có kẻ tìm để trả thù rá»a háºn.
Hiện tại Tiêu Phong gặp được tay khinh công cao hÆ¡n mình, bất hùng khà bốc lên ngùn ngụt, ông váºn khinh công lên đến tá»™t Ä‘uổi gấp hÆ¡n.
Hai tay địch thá»§ kẻ trước ngưá»i sau như bóng vá»›i hình nhắm thẳng hướng đông bắc lao nhanh như gió mà thá»§y chung Tiêu Phong vẫn không Ä‘uổi sát đến được.
Má»™t giá» qua, hai giá» lại qua, hai ngưá»i đã chạy hÆ¡n tám mươi dặm vẫn nguyên má»™t má»±c không ai chịu thua ai vá» môn khinh công.
Ãuổi nhau chừng hÆ¡n nữa giá» nữa thì trá»i vừa hừng sáng, tuyết bóng xuống nữa, đêm tối đã biến thà nh ánh sáng ban mai.
Tiêu Phong nhìn rõ chân núi có má»™t thị trấn, nhà cá»a đầy như bát nhân dân trù máºt. Tiếng gà xao xác gáy mau, tiếng trước vừa dứt kế tiếng sau.
Tiêu Phong thèm rượu cất tiếng gá»i to:
- Nà y anh chạy trước Æ¡i! Tôi má»i anh và o thị trấn uống và i bát rượu đã, rồi ta lại tá»· thà cước lá»±c, anh tÃnh ao?
Ngưá»i bà máºt không trả lá»i, gia tăng cước lá»±c chay nhanh hÆ¡n.
Tiêu Phong cưá»i nói:
- Dù anh là má»™t gian nhân hạ thá»§ giết Bạch Thế KÃnh song là má»™t báºc anh hùng hảo hán, Tiêu Phong nà y cam chịu thua nước võ môn khinh công rồi. Hai ta Ä‘i uống rượu thôi, đừng ngại nữa!
Tiêu Phong vừa nói vừa đuổi theo rất gấp chứ chưa chạy lại chút nà o.
Ngưá»i bà máºt đột nhiên dừng bước, nói:
- Ngưá»i ta đồn đại "Bắc Kiá»u Phong, Nam Má»™ Dung nhiên danh bất hư truyá»n. Ngưá»i miệng nói mà ná»™i lá»±c vẫn được tá»± nhiên. Tháºt là anh hùng! Ãúng là tay hà o kiệt!
Tiêu Phong nghe thanh âm ngưá»i bà máºt có vẻ ra ngưá»i đưá»ng như hÆ¡n tuổi mình nhiá»u, liá»n nói:
- Tiá»n bối quá khen đó thôi! Vãn bối có ý muốn vá»›i lên giao công tiá»n bối. Chẳng hiểu tiá»n bối có vui lòng chăng?
Ngưá»i kia thở dà i nói:
- Lão phu gìa rồi, chẳng được việc gì đâu. Hảo hán đủ nữa, chỉ chạy thêm một giỠlà lão phu đà nh chịu thua.
Dứt lá»i lão Ä‘i chầm cháºm lại trông vá» phÃa trước thẳng.
Tiêu Phong muốn chạy theo để nói chuyện vá»›i lão, nhưng khoa chân, chợt nghÄ© ra: "Lão đã có lá»i biểu mình dừng Ä‘uổi."
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
11-08-2008, 10:16 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 38 : Ngưá»i Ãẹp ai ngá» dạ hiểm sâu
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Kiá»u Phong tuy rất mong được cùng ngưá»i bà máºt kết giao, song nghÄ© đến lão biểu đừng Ä‘uổi nữa, trong bụng đã ngần ngừ. Mặt khác ông nghÄ© mình từng bị bá»n hà o kiệt Trung Nguyên thù ghét thì e rằng ngưá»i nà y cÅ©ng và o hạng khinh bỉ ngưá»i Khất Ãan, nên chỉ đưa mắt nhìn sau lưng ngưá»i bà máºt Ä‘i má»—i lúc má»™t xa vá»›i tấm lòng cảm khái, than rằng:
- Ngưá»i nà y khinh công tuyệt diệu, ná»™i lá»±c có thừa. Mình chưa được thấy mặt thá»±c là đáng tiếc!
Kiá»u Phong dừng chân lặng lẽ nghỉ ngÆ¡i hồi lâu rồi má»›i Ä‘i và o thị trấn. Ông và o má»™t tiểu Ä‘iếm nhá», mua rượu uống. Má»—i khi cầm bát rượu lên nhắp, Kiá»u Phong lại vá»— bà n than thở:
Ãáng mặt nam nhi! Xứng tà i hảo hán! Ãáng tiếc! Ãang tiếc!
Câu "Ãáng mặt nam nhi! Xứng tà i hảo hán!" là khen ngưá»i bà máºt võ nghệ rất cao thâm, còn câu "đáng tiếc" là tỠý cảm khác chưa được giao kết bạn bè cùng ngưá»i bà máºt. Ta nên biết rằng Kiá»u Phong trước nay là ngưá»i coi bạn bè trá»ng như tÃnh mạng mình. Phen nà y ông bị Ä‘uổi ra khá»i Cái bang, kết mối thâm cừu vá»›i quần hùng tại Trung Nguyên.
Tình bằng hữu từ trước đến nay đã mất hết, trong lòng ông buồn thảm vô cùng. Bữa nay ngẫu nhiên được gặp má»™t anh hùng, vá» võ công tương xứng vá»›i mình, mà mình vô duyên không được cùng lão kết giao, ông đà nh mượn rượu giải sầu. Uống hết luôn hai chục bát rượu, tÃnh trả tiá»n hà ng, rồi ra khá»i tá»u lầu.
Ông nghĩ thầm:
- Ãoà n ChÃnh Thuần chưa thoát nạn, bá»n Nguyá»…n Tinh Trúc, Tần Hồng Miên... bị mình Ä‘iểm huyệt nằm lăn quay. Âu là ta trở lại giải cứu cho bá»n há» .
NghÄ© váºy, liá»n rảo bước quay vá» Mã gia.
Lúc nà y Kiá»u Phong thi triển môn khinh công Ä‘i thong thả hÆ¡n trước nhiá»u.
Vá» tá»›i Mã gia thì trá»i đã quá trưa.
Kiá»u Phong không gặp ngưá»i nà o, trên mặt đất còn tuyết Ä‘á»ng bên ngoà i Mã phá»§.
Nguyá»…n Tinh Trúc, A Tá», Tần Hồng Miên, Má»™c Uyển Thanh, bốn ngưá»i Ä‘i sạch cả rồi.
Ông không khá»i kinh ngạc tá»± há»i:
- Ai đã đến đây giải huyệt đạo để cứu bá»n há»?
Kiá»u Phong đẩy cá»a bước và o nhà , thấy thi thể Bạch Thế KÃnh nằm cong queo bên cạnh cá»a. Ãoà n ChÃnh Thuần không thấy đâu. Má»™t ngưá»i đà n bà nằm phục bên cạnh lò sưởi, mình đầy máu chÃnh là Mã phu nhân.
Mã phu nhân ngoảnh đầu lại, khẽ nói:
- Tốt lắm! Mau lại giết ta đi!
Kiá»u Phong thấy mặt mụ xám ngắt, má»›i trải qua má»™t đêm mà như ngưá»i mụ đã già đi thêm hai chục tuổi. Con ngưá»i hôm qua nguyệt thẹn hoa nhưá»ng mà nay đã xấu như quá»· dạ xoa. Ông cất tiếng há»i:
- Ãoà n ChÃnh Thuần đâu rồi?
Mã phu nhân đáp:
- Há» cứu đưa Ä‘i rồi! Bá»n ngưá»i độc ác đó... Ãá»™t nhiên mụ hét lên tiếng kinh khá»§ng:
- Trá»i Æ¡i!
Thanh âm lanh lảnh nghe chói tai.
Trong lúc bất ngá», Kiá»u Phong nghe mụ thét, giáºt nảy mình lùi lại má»™t bước, há»i:
- Phu nhân là m sao váºy?
Mã phu nhân thở hổn hển, nói:
- Ngươi... ngươi là Kiá»u... Bang chúa?
Kiá»u Phong nhăn nhó, gượng cưá»i nói:
- Tôi có phải là Bang chúa Cái bang nữa đâu! Chẳng lẽ phu nhân không biết hay sao?
Mã phu nhân nói:
- Phải rồi! Ngươi đúng là Kiá»u Bang chúa. Hãy là m Æ¡n là m phúc giết ta mau Ä‘i!
Kiá»u Phong nhÃu cặp lông mà y, nói:
- Tôi không giết phu nhân. Phu nhân mưu hại thân phu để ngưá»i Cái bang đến xá» phu nhân.
Mã phu nhân năn nỉ:
- Ta... thực tình không chịu đựng được nữa rồi. Con tiểu tiện hạ nhân đó thủ đoạn cực kỳ thâm độc. Ta... ta chết thà nh quỷ sứ sẽ không tha cho nó. Ngươi... ngươi coi thân thể ta đây nà y...
Mã phu nhân nằm phục trong xó tối không trông rõ.
Ông đẩy cá»a ra cho ánh sáng lá»t và o phòng.
Kiá»u Phong vừa nhìn rõ ngưá»i Mã phu nhân, bất giác run lên. Bả vai, cánh tay, dưới nách bắp đùi mụ chá»— nà o cÅ©ng bị dao khoét. Những vết thương nà y Ä‘á»u bị kiến bâu đầy.
Kiá»u Phong má»›i nhìn những vết thương Mã phu nhân, biết ngay tứ chi cùng sau lưng mụ Ä‘á»u bị cắt gân cùng mạch máu, nên không nhúc nhÃch được.
Trưá»ng hợp nà y không giống như Ä‘iểm huyệt. Ngưá»i bị Ä‘iểm, sau khi khai thông huyệt đạo lại cỠđộng được như thưá»ng, đằng nà y Mã phu nhân bị cắt đứt gân mạch thì từ đây trở Ä‘i thà nh phế nhân. Kiá»u Phong còn lấy là m lạ là ở miệng các vết thương sao lại có kiến bâu đầy.
Bỗng nghe Mã phu nhân nói:
- Con tiện tỳ đó đã cắt đứt gân mạch chân tay ta là m cho khắp mình ta bị thương. Nó còn lấy máºt ngá»t bôi và o miệng vết thương cho kiến đốt, để ta phải chịu cá»±c khổ suốt má»™t ngà y đêm, sống không được, chết chẳng chết cho nó má»›i cam lòng.
Kiá»u Phong trông những vết thương cá»§a mụ không khá»i rùng mình. Ông vốn không phải là hạng gan dạ má»m yếu. Nhưng dù có đốt nhà cÅ©ng chỉ thÃch là m cho mau lẹ, không có lòng độc ác hà nh hạ địch nhân. Ông buông má»™t tiếng thở dà i, ra cầu tiêu xách thùng nước rưới lên ngưá»i mụ để kiến bò Ä‘i, đỡ cho mụ được cái nhức nhối bị đốt.
Mã phu nhân nói:
- Cám Æ¡n ngươi! Ngươi tháºt là tốt bụng, nhưng ta không sống được nữa đâu. Ngươi là m phúc chém ta má»™t nhát cho rồi.
Kiá»u Phong há»i:
- Ai đã hà nh tội phu nhân? Mã phu nhân nghiến răng đáp:
- Má»™t đứa tiện tỳ lá»i con, tuổi má»›i độ mưá»i lăm, mưá»i sáu mà tâm địa cùng thá»§ Ä‘oạn độc ác đến thế! Kiá»u Phong thất kinh, há»i:
-Có phải A TỠkhông?
Mã phu nhân đáp:
- Ãúng rồi! Ta nghe má»™t đứa đà n bà khác kêu nó thôi. Nhưng con lá»i nà y có lẽ muốn trị ta, nó bảo phải là m cho ta Ä‘au khổ vô cùng để báo thù cho cha mẹ.
Kiá»u Phong nhÃu cặp lông mà y, há»i:
- Ngà y trước Ãoà n ChÃnh Thuần đã có mối tình vá»›i phu nhân thì bây giá» dù phu nhân có muốn giết y, nhưng thấy con gái mình hà nh hạ tà n khốc phu nhân như váºy, có lẽ nà o lại không ngăn trở?
Mã phu nhân đáp:
- Y mê man có biết gì đâu? Ãó là ... vì y đã uống phải "tháºp hương mê hồn tán".
Kiá»u Phong gáºt đầu, nói:
- Có thế chứ! Y là má»™t bá»±c hảo hán biết rõ đưá»ng phải trái có lý đâu lại để con gái hà nh động má»™t cách nhẫn tâm như thế? à , còn mấy ngưá»i đà n bà bị Ä‘iểm huyệt...
Mã phu nhân nói:
- Thôi mi đừng há»i nữa, giết ta mau Ä‘i!
Kiá»u Phong "hừ" má»™t tiếng rồi nói:
- Nếu phu nhân không trả lá»i tôi thì tôi lại bôi máºt ngá»t và o những chá»— vết thương rồi bá» Ä‘i, để phu nhân sống chết ra sao thì ra.
Mã phu nhân nói:
- Bá»n đà n ông các ngươi là phưá»ng độc ác, lòng lang dạ thú...
Kiá»u Phong nói:
- Thế còn phu nhân ám hại Mã Ãại Nguyên hiá»n đệ, thá»§ Ä‘oạn đó không độc ác ư?
Mã phu nhân lấy là m lạ, há»i:
- Tại sao... cái gì ngươi cÅ©ng biết? Ai bảo ngươi váºy?
Kiá»u Phong lạnh lùng đáp:
- Tôi há»i phu nhân chứ có phải phu nhân há»i tôi đâu? Phu nhân cầu đến tôi, không phải tôi cầu đến phu nhân. Thôi, nói mau Ä‘i!
Mã phu nhân nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ta nói cho mi biết hết, đó là má»™t gã Ãại Hán cao to mặc áo vải xô, đầu đội mÅ© gai. Gã khai phóng huyệt đạo cho A Tá» trước tiên. Ta nghe con A Tá» kêu gã bằng Tam sư huynh. Sau A Tá» nhá» gã giải khai huyệt đạo cho má má nó là con tiện nhân Nguyá»…n Tinh Trúc, Nguyá»…n Tinh Trúc lại yêu cầu gã giải khai huyệt đạo cho hai đứa tiện nhân kia. Kiá»u Phong nghe Ä‘oạn bất giác rùng mình. Ông biết rằng A Tá» là môn hạ Tinh Tú Hải Lão Ma thì những môn võ cô ta há»c cÅ©ng là môn tà độc. Bao nhiêu hà o kiệt tại Trung Nguyên nghe đến Tinh Tú Hải Lão Ma ai không bịt mÅ©i bưng tai bá» Ä‘i thì cÅ©ng tá» ra khó chịu. CÅ©ng may mà lão tá»± biết phái võ cá»§a mình là m thiên hạ phẫn ná»™ nên Ãt khi lão ra khá»i sà o huyệt.
Kiá»u Phong không hiểu lão đã đến Trung Nguyên chưa. Kiá»u Phong nghe Mã phu nhân nói ngưá»i giải khai huyệt đạo cho mấy ngưá»i đà n bà là Tam sư huynh cá»§a A Tá», thì ra bá»n Tinh Tú Lão Ma đã lục tục kéo và o Trung Nguyên, tất sẽ có những cuá»™c rồng tranh hổ đấu sặc mùi máu tanh không thể nà o tránh khá»i. Kiá»u Phong nói:
- Gã độ bao nhiêu tuổi? Mang theo thứ khà giới gì?
Mã phu nhân đáp:
- Gã chưa đến ba mươi, có lẽ còn kém mi mấy tuổi, không thấy gã mang theo khà giới chi hết.
Kiá»u Phong lại há»i:
- Thế thì phải rồi! Sau đó bá»n nó Ä‘i vá» phÃa nà o?
Mã phu nhân đáp:
- Ta không biết, ta không biết. Mi... giết ta đi.
Kiá»u Phong nói:
- Tôi há»i cho biết rõ rồi sẽ giết phu nhân cÅ©ng chưa muá»™n. Ngưá»i ta muốn chết thì có chi là khó, chỉ có muốn sống má»›i không phải là chuyện dá»….
Ông lại há»i luôn:
- Tại sao phu nhân giết Mã hiá»n đệ?
Cặp mắt Mã phu nhân phóng ra tia sáng hung dữ.
Mụ há»i lại:
- Mi không biết không được hay sao mà phải há»i mãi?
Kiá»u Phong nói:
- Ãúng thế! Không há»i cho ra không được! Tôi vốn là má»™t gã nam nhi có tÃnh ương ngạnh và gan dạ trÆ¡ như đá, không biết thương xót phu nhân là gì cả.
Mã phu nhân nói:
- Chà ! Mi không nói há ta lại không biết ư? Nay mà đến nông ná»—i nà y cÅ©ng Ä‘á»u do mi hại ta. Mi là má»™t đứa ngông cuồng, tá»± tôn tá»± đại, là má»™t đứa súc sinh coi ngưá»i bằng ná»a con mắt. Mi là tên giặc má»i rợ Khất Ãan không bằng tuồng chó lợn. Mi chết rồi tất phải xuống đến cùng mưá»i tám tầng địa ngục, hết ngà y nà y sang ngà y khác bị bá»n quá»· ác hà nh hạ. Mi lấy máºt ngá»t bôi và o vết thương ta Ä‘i! Sao mi không dám là m thế nữa? Mi là quân chó má... là quân khốn nạn...
Mụ thoá mạ má»—i lúc má»™t thêm ác miệng, tá» ra trong lòng đã chứa đựng biết bao nhiêu mối căm há»n cần phát tiết ra cho hả dạ. Cà ng vá» sau mụ cà ng mồm loa mép giải văng ra những câu tục tÄ©u chướng tai. Từ thuở nhá» Kiá»u Phong đã hoà mình vá»›i bá»n ăn xin, bao nhiêu lá»i thô tục nghe mãi quen tai.
Lúc lá»›n lên ông ngồi uống rượu vá»›i bạn bè xong thưá»ng nói tục chá»i cà n. Nhưng Mã phu nhân trước nay là ngưá»i văn nhã mà bây giá» cÅ©ng mở miệng cho ra những câu tệ hại như thế má»›i tháºt là kỳ. Có nhiá»u câu ô uế, trước nay ông cÅ©ng chưa từng nghe thấy bao giá».
Kiá»u Phong nÃn thinh không nói gì, để mặc Mã phu nhân chá»i bá»›i cho sướng miệng. Mặt mụ Ä‘ang lợt lạt mà từ lúc sau buông lá»i thoá mạ má đổ bừng lên. Hai mắt phóng ra những tia sáng thoả mãn hả hê. Mã phu nhân chá»i mắng hồi lâu, thanh âm mụ dần dần trầm xuống rồi má»—i lúc má»™t Ãt lá»i. Sau cùng mụ nói:
- Gã Kiá»u Phong chó má kia! Bữa nay mi hại ta ra nông ná»—i thế nà y, để ta xem sau nà y mi sẽ ra sao?
Kiá»u Phong vẫn bình tÄ©nh há»i:
- Phu nhân thoá mạ đã xong chưa?
Mã phu nhân nói:
- Ta nghỉ xả hÆ¡i má»™t lúc rồi ta còn tiếp tục thoá mạ mi nữa. Thằng chó đẻ không cha mẹ kia. Ta bảo cho mi biết ta đây mà còn má»™t hÆ¡i thở thì vÄ©nh viá»…n không bao giá» hết chá»i bá»›i mi được.
Kiá»u Phong nói:
- Hay lắm! Phu nhân chá»i bá»›i là phải. Lần đầu tiên tôi được yết kiến phu nhân tại rừng hạnh ngoà i thà nh Vô TÃch. Khi đó Ãại Nguyên hiá»n đệ đã bị phu nhân ám hại rồi. Còn vá» trước, tôi có được biết phu nhân bao giá». Phu nhân lại bảo tôi hại phu nhân đến nông ná»—i nà y.
Mã phu nhân háºm há»±c nói:
- Mi bảo mi gặp ta trong rừng hạnh ngoà i thà nh Vô TÃch lần đầu. Phải rồi, chÃnh vì câu nà y mà mi tá»± cao tá»± đại, tưởng mình võ công đệ nhất thiên hạ, rồi mi kiêu ngạo không còn coi ai ra gì nữa.
Mã phu nhân lại thoá mạ Kiá»u Phong má»™t hồi, lảm nhảm không dứt.
Kiá»u Phong để mụ chá»i mắng cho sướng miệng, chỠđến khi kiệt lá»±c má»›i nhắc lại câu há»i:
- Phu nhân chá»i mắng đã xong chưa?
Mã phu nhân háºm há»±c nói:
- Ta đã bảo vÄ©nh viá»…n không bao giá» ta thôi chá»i mắng mi. Mi là m phách vá»›i ta, dù mi có là m đến hoà ng đế ta cÅ©ng không coi mi và o đâu.
Kiá»u Phong nói:
- Ãúng thế! Dù tôi có là m Hoà ng đế thì phu nhân cÅ©ng chẳng việc gì phải nể nang. Trước nay chẳng bao giá» tôi tá»± coi mình là thiên hạ vô địch. Vừa rồi... ngay gã phu nhân vừa nói đó, võ công cÅ©ng còn cao hÆ¡n tôi.
Mã phu nhân chẳng thèm để ý gì đến lá»i Kiá»u Phong, lại tiếp tục chá»i mắng om lên má»™t hồi nữa rồi há»i:
- Mi bảo gặp ta lần đầu ở ngoà i thà nh Vô TÃch, thế thì trong cuá»™c há»™i "Bách Hoa" tại thà nh Lạc Dương, mi không trông thấy ta hay sao?
Kiá»u Phong giáºt mình: cuá»™c há»™i há»p thưởng thức trăm hoa tại Lạc Dương má»›i diá»…n ra cách đây hai năm, ông đã cùng anh em Cái bang Ä‘i phó há»™i, chÆ¡i trò oẳn tù tì uống rượu. Hôm ấy ông uống rượu nhiá»u quá, chẳng còn nhá»› gì nữa, quên cả Mã phu nhân cÅ©ng có mặt tại đại há»™i nà y, liá»n hà m hồ đáp:
- Hôm ấy Ãại Nguyên hiá»n đệ có Ä‘i nhưng không đưa phu nhân Ä‘i theo.
Phu nhân lại mắng một hồi, nói:
- Mi là cái thá gì? Chẳng qua là tên đứng đầu bá»n Cái bang đã ăn thua gì? Trong há»™i"bách hoa"ta đứng bên bồn hoa thược dược, bao nhiêu anh hùng hảo hán đến dá»± há»™i, ai là ngưá»i không đứng thá»™n mặt ra nhìn ta? Ai là ngưá»i thấy mặt ta mà không khá»i Ä‘iên đảo thần hồn? Chỉ có mình mi cáºy mình là báºc anh hùng hảo hán, không ham nữ sắc không thèm để mắt trông đến ta má»™t lần. Mi là má»™t đứa nguỵ quân tá», má»™t đứa vô liêm sỉ!
Kiá»u Phong như chợt nhá»› ra, nói:
- Phải rồi! Tôi nhá»› ra hôm ấy quả có mấy cô đứng bên bồn hoa thược dược. Lúc đó tôi chỉ thÃch uống rượu, chứ có để ý gì đến hoa thÆ¡m cá» lạ cùng nam thanh nữ tú đâu? Giả tá»· có ai là báºc tiá»n bối nữ kiệt thì đương nhiên tôi phải đến bái kiến. Còn phu nhân là vợ Mã hiá»n đệ thì dù tôi có không nhìn đến há phải là điá»u thất lá»…, sao phu nhân lại háºn tôi vá» việc đó.
Mã phu nhân nói:
- Mi có mắt không tròng hay sao? Bất luáºn là vị anh hùng hảo hán nà o, tiếng tăm lừng lẫy bốn phương cÅ©ng chăm chú nhìn ta từ đầu đến gót chân. Cả đến báºc đạo cao đức trá»ng, dù không dám nhìn thẳng và o mặt ta, vì sợ ngưá»i ngoà i biết, thì cÅ©ng đưa mắt liếc trá»™m. Chỉ có mình mi, má»™t mình mi... Giữa đại há»™i "bách hoa" lúc đó có hà ng ngà n chà ng trai mà chỉ mình mi thuá»· chung vẫn không nhìn ta má»™t lần.
Kiá»u Phong thở dà i, nói:
- Từ thuở nhá» tôi không ưa đánh bạn vá»›i con gái mà lá»›n lên cÅ©ng không hay dòm ngó đà n bà , chẳng riêng gì đối vá»›i mình phu nhân mà cả đến má»™t cô gái đẹp hÆ¡n nữa cÅ©ng váºy. Lúc ban đầu tôi không để ý đến nà ng, sau nà y thì lại cháºm mất rồi...
Mã phu nhân há»i giáºt giá»ng:
- Sao? Mi bảo còn có ngưá»i đẹp hÆ¡n ta ư? Ngưá»i đó là ai?
Kiá»u Phong đáp:
- Nà ng là con gái Ãoà n ChÃnh Thuần chị ruá»™t A Tá».
Mã phu nhân nhổ nước miếng đánh toẹt má»™t cái, lên giá»ng khinh khỉnh nói:
- Hừ! Chỉ có cái loại đê tiện ấy mới vừa lòng mi được...
Mã phu nhân chưa dứt lá»i, Kiá»u Phong nắm lấy tóc mụ nhấc bổng ngưá»i lên liệng mạnh xuống đất, nói bằng má»™t giá»ng hung dữ căm tức:
- Nếu mi còn dám thốt ra những câu xúc phạm đến danh dự nà ng, thì ta sẽ cho mi nếm thủ đoạn tà n khốc của ta!
Mã phu nhân bị Kiá»u Phong quáºt má»™t cái, suýt nữa chết. Bao nhiêu khá»›p xương mụ nghe kêu rau ráu. Thế mà mụ bá»—ng nổi lên má»™t chuá»—i cưá»i khanh khách, nói móc:
- Thế ra... thế ra má»™t báºc đại anh hùng, má»™t vị Ãại hiệp há» Kiá»u nhà ta cÅ©ng bị lưới tình cầm chân, bị mỹ nhân mê hoặc. Ha ha! Thế nà y thì buồn cưá»i đến nẻ ruá»™t ra mà chết được. Ngà i chúa tể Cái bang mÆ¡ ước má»™t vị công nương nước Ãại Lý tấp tểnh ngôi phò mã trong phá»§ Trấn Nam Vương. Kiá»u Phong Æ¡i! Tôi cứ tưởng đối vá»›i ngà i thì dù là tiên nga giáng thế cÅ©ng không thể lá»t và o mắt xanh cá»§a ngà i được, thì ra tôi đã... tôi đã lầm to.
Ngừng má»™t lát, phu nhân cưá»i lạt há»i bằng má»™t giá»ng ná»a lá»… phép ná»a ỡm á»:
- Bang chúa mơ tưởng nà ng, trong mình ngà i lại có một bản lĩnh tuyệt luân, sao không cướp lấy mà lại đà nh ngồi than thở?
Kiá»u Phong lặng lẽ lắc đầu, hồi lâu ông má»›i buồn rầu đáp:
- Dù có bản lãnh nghiêng trá»i cÅ©ng không thể cướp được nà ng Ä‘em vá».
Mã phu nhân cưá»i ha hả, há»i lại:
- Tại sao váºy?
Kiá»u Phong khẽ đáp:
- Nà ng chết mất rồi!
Mã phu nhân đột nhiên nÃn cưá»i, vì mụ cÅ©ng cảm thấy bùi ngùi trong dạ, và không khá»i có đôi phần xót thương cho con ngưá»i trước kia vẫn cao ngạo là Kiá»u Bang chúa nay phải ôm mối háºn ngà n thu. Hai ngưá»i vẫn yên lặng không nói gì nữa.
Lát sau, Kiá»u Phong uể oải đứng dáºy, nói:
- Thương thế ngươi nặng lắm, không thể cứu chữa được nữa. Ngươi đã mưu sát thân phu, chết là đáng lắm. Bây giá» chỉ còn Tiết Thần Y may ra má»›i cữu chữa ngươi khá»i được, nhưng ta chẳng hoà i công mà đi má»i ông đến chữa cho ngươi. Váºy ngươi còn muốn nói gì nữa không?
Mã phu nhân nghe Kiá»u Phong gạn há»i câu sau cùng, lầm tưởng ông sắp ra tay hạ sát mình, đâm ra sợ hãi năn nỉ:
- Bang chúa tha cho tôi! Xin đừng giết tôi!
Kiá»u Phong nói:
- Ta không hạ thủ giết ngươi đâu.
Nói xong rảo bước đi luôn.
Mã phu nhân thấy Kiá»u Phong bước ra khá»i phòng rồi Ä‘i thẳng không thèm ngoảnh đầu lại nhìn mình nữa.
Mụ lại tức giáºn, lá»›n tiếng mắng:
- Gã Kiá»u Phong chó má kia! Nà y nà y! Ta nói cho mi hay. Năm trước ta căm giáºn mi chỉ vì mi không thèm nhìn ta. Ta bảo Mã Ãại Nguyên giết mi, nhưng hắn không chịu nghe lá»i ta, nên ta đà nh bảo Bạch Thế KÃnh giết hắn. Bữa nay mi... mi đối vá»›i ta chẳng chút động tâm. Kiá»u Phong quay lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi bảo đãmưu sát thân phu chỉ vì lý do độc nhất là ta không để ý nhìn ngươi một lần nà o. Cách man trá đó ai mà tin được.
Mã phu nhân đáp:
- Ta chết đến nÆ¡i rồi, còn gạt ngươi là m chi? Ngươi đã tá» ra khinh mạn ta thì là m cho ngươi phải thân danh tan nát, mất mặt vá»›i má»i ngưá»i, ta đã tìm thấy trong chiếc rương sắt cá»§a Mã Ãại Nguyên bức di thư cá»§a Uông Bang chúa, má»›i biết rõ tình tiết trước kia cá»§a ngươi. Ta liá»n bảo Ãại Nguyên tiết lá»™ thân thế bà máºt cá»§a ngươi khiến cho các hảo hán khắp thiên hạ Ä‘á»u biết ngươi là ngưá»i Khất Ãan má»i rợ, để ngươi mất ngôi Bang chúa Cái bang và không còn đất đứng ở chốn Trung Nguyên nữa, chẳng những ngươi hết chá»— đứng mà tÃnh mệnh cÅ©ng khó lòng bảo toà n được.
Kiá»u Phong nghe giá»ng lưỡi Mã phu nhân thâm độc như váºy, ông biết rõ mụ không nhúc nhÃch được thì chẳng còn cách nà o hại mình nữa. Thế mà những lá»i thâm độc cá»§a mụ cÅ©ng đủ là m cho ông phát run.
Ông đằng hắng má»™t tiếng rồi há»i:
- Phải chăng Ãại Nguyên hiá»n đệ không chịu theo lá»i ngươi nên ngươi giết y?
Mã phu nhân đáp:
- Ãúng thế! Chẳng những y không nghe lá»i ta, lại còn hùng hổ mắng ta là khác. Trước kia ta nói gì y cÅ©ng nghe theo, có bao giá» nổi Ä‘oá vá»›i ta đâu? Ta bị y khinh mạn, ta Ä‘ang tìm cách là m cho y thiệt thân. Khéo sao, hôm sau Bạch Thế KÃnh đến chÆ¡i, gã liếc mắt nhìn ta má»™t lần rồi hai lần. Hà hà ! Thằng cha hiếu sắc như quá»· đói ấy, ta bảo hắn là m gì mà chả phải là m, khi nà o còn dám bướng bỉnh?
Kiá»u Phong thở dà i, nói:
- Bạch Thế KÃnh là má»™t tay hảo hán mặt sắt, tim đồng không ai lay chuyển nổi mà cÅ©ng mắc tay bợm già cá»§a ngươi. Ngươi cho Ãại Nguyên hiá»n đệ uống thuốc "Tháºp hương mê hồn" rồi kêu Bạch Thế KÃnh cấu cổ y, giả là m chiêu thức "Toả Hầu Cầm Nã Thá»§" để giết y, định đổ cho há» Má»™ Dung ở Cô Tô phải không?
Mã phu nhân đáp:
- Phải đó! Ha ha! Chẳng là m váºy thì là m thế nà o? Còn những việc vá» sau ngươi đã biết rồi, ta bất tất phải nói nữa.
Kiá»u Phong há»i:
- Cái quạt cá»§a ta có phải đúng Bạch Thế KÃnh lấy cắp không?
Mã phu nhân đáp:
- Ha ha! Ãúng thế!
Kiá»u Phong lại há»i:
- Ãoà n cô nương cải trang là m Bạch Thế KÃnh đến trá»i cÅ©ng không hay mà ngươi khám phá ra được, phải chăng vì ngươi ká» cáºn hắn nhiá»u lần?
Mã phu nhân nói:
- Chà chà ! Con ranh ấy đáo để tháºt! Nó là m ta phải hở ra. Nó còn nói ngà y rằm tháng tám gì gì... Ngà y đó chÃnh là ngà y Mã Ãại Nguyên chết má»›i gá»›m chứ! Nhưng sau ta khẽ há»i nó và i mẩu chuyện phong tình thì nó trả lá»i má»™t cách đầu Ngô mình Sở nên cÆ¡ mưu nó bị bại lá»™. Ta Ä‘ang muốn giết Ãoà n ChÃnh Thuần thì vừa gặp dịp định mượn tay ngươi.
Ngừng má»™t lát, lại cưá»i nói:
- Kiá»u Phong! Ngươi cải trang vụng lắm! Ta vừa khám phá ra con tiện nhân kia giả mạo ta liá»n để ý đến ngươi. Há há! Ha ha, là m gì mà ta chẳng nháºn ra ngay?
Kiá»u Phong nghiến răng nói:
- Thế là ngươi giết Ãoà n cô nương. Món nợ máu ngươi gây ra giá» phải trả.
Mã phu nhân nói:
- Ãó là tại nó đến gạt ta mà thôi. Giả tá»· nó không đến kiếm ta, thì ta sẽ đà nh chá» Bạch Thế KÃnh lên ngôi chua tể Cái bang sẽ gây cho ngưá»i Cái bang thù oán há» Ãoà n nước Ãại Lý, mà gã Ãoà n ChÃnh Thuần chẳng chóng thì chà y cÅ©ng thoát khá»i tay ta.
Kiá»u Phong nói:
- Ngươi tháºt là hiểm độc vô cùng! Những báºc nam nhi có thâm tình vá»›i ngươi, ngươi muốn giết hỠđã là quá rồi. Còn những chà ng trai không thèm nhìn mặt ngươi, ngươi cÅ©ng muốn giết nữa là cá»› là m sao?
Mã phu nhân nói:
- Có ngưá»i đẹp đứng ngay trước mắt sao lại không nhìn? Trên Ä‘á»i ta chưa thấy ai lại há»c thói nguỵ quân tá» như ngươi.
Mụ nói đến chá»— đắc ý, hai má á»ng hồng ra chiá»u vui thÃch. Ãến khi lá»±c kiệt dần không chống nổi nữa, nhiá»u lúc mụ phải nói nhát gừng không liên tiếp được.
Kiá»u Phong nói:
- Ta há»i ngươi má»™t câu cuối cùng nữa. Ngưá»i đã viết thư cho Uông Bang Chúa là ai? Gã "Thá»§ lãnh đại ca" đó tên gì? Ngươi đã Ä‘á»c bức thư đó có thư danh ở dưới thì ngươi biết rõ, váºy nói cho ta hay.
Mã phu nhân cưá»i lạt, há»i:
- Ha ha! kiá»u Phong! Bây giá» ngươi khẩn cầu ta hay ta cầu khẩn ngươi? Ngà y nay Mã Ãại Nguyên chết rồi, Từ trưởng lão, Triệu Tiá»n Tôn, Thiết diện Phán quan ÃÆ¡n ChÃnh, Ãà m Công, Ãà m Bà ở Hoa SÆ¡n Ä‘á»u chết rồi, cả Trà Quang đại sư ở trên núi Thiên Thai cÅ©ng viên tịch nốt. Trên thế gian nà y chỉ còn ta và đÃch thân "thá»§ lãnh đại ca" má»›i biết ngưá»i đó là ai thôi!
Kiá»u Phong trái tim cà ng hồi há»™p, nói:
- Ãúng rồi! Bây giá» quả đến lúc tôi cầu khẩn phu nhân. Xin phu nhân nói cho Kiá»u má»— hay tên há» ngưá»i đó.
Mã phu nhân nói:
- Ta sắp chết đến nơi rồi, ngươi trả ơn ta bằng cách gì?
Kiá»u Phong đáp:
- Bất luáºn phu nhân muốn bảo chi mà sức Kiá»u má»— là m được quyết không từ chối.
Mã phu nhân tá»§m tỉm cưá»i, nói:
- Ta còn mong gì nữa? Kiá»u Phong! Ta căm giáºn ngươi không để mắt nhìn đến ta, nên ná»—i giáºn gây ra bao nhiêu tai hoạ. Giá» ngươi muốn ta cho hay tên há» "thá»§ lãnh đại ca" cÅ©ng chẳng khó gì. Ngươi chỉ cần ẵm ta và o lòng, nhìn ta hà ng ná»a ngà y là được.
Kiá»u Phong nhÃu cặp lông mà y, trong lòng rất khó chịu. Song trên Ä‘á»i thá»±c ra chỉ còn má»™t mình mụ hiểu rõ vụ bà máºt nà y. Mối huyết cừu sâu tá»±a biển cá»§a mình, có báo được hay không chỉ trông và o miệng mụ nói ra mấy tiếng. Ãừng nói việc nà y quá dá»… dà ng, mà ngay việc khó khăn nguy hiểm đến đâu cÅ©ng phải gắng gượng là m theo ý mụ.
Bây giá» mụ chỉ còn thoi thóp thở, không biết tắt hÆ¡i lúc nà o. Ãem uy thế để bức bách hay lợi danh để cám dá»— cÅ©ng Ä‘á»u vô dụng.
Kiá»u Phong lẩm bẩm:
- Nếu mình khăng khăng không nghe theo lá»i mụ thì đến lúc mụ tắt hÆ¡i thở thì kẻ đại cừu giết cha mẹ mình là ai, từ đây còn ngưá»i nà o biết nữa. Muốn thà nh việc lá»›n chẳng nên câu nệ tiểu tiết. Ta đà nh bồng mụ lên, nhìn mụ mấy cái phá»ng có hại gì?
NghÄ© váºy liá»n đáp:
- Thôi được! Tôi nghe lá»i phu nhân.
Nói xong ông khom lưng ẵm mụ và o lòng, cặp mắt loang loáng chăm chú nhìn và o mặt Mã phu nhân. Lúc nà y Mã phu nhân mặt đầy vết máu lại dÃnh đất cát bụi báºm. HÆ¡n nữa, suốt má»™t ngà y đêm chịu đựng biết bao sá»± Ä‘au khổ dà y vò, dung nhan tiá»u tuỵ, trông rất khó coi. Kiá»u Phong ẵm mụ đã là miá»…n cưỡng, lại còn phải nhìn bá»™ mặt dÆ¡ dáy nà y, bất giác nhÃu cặp lông mà y tá» vẻ khó chịu.
Mã phu nhân há»i:
- Sao? Ngươi ngán ta lắm ư?
Kiá»u Phong hà m hồ đáp:
- Không phải thế.
Ông đáp câu nà y trái vá»›i ý nghÄ© cá»§a mình. Lúc bình thá»i thì dù gặp việc nguy nan đến đâu, ông cÅ©ng không chịu bụng nghÄ© má»™t đằng miệng nói má»™t nẻo. Song lúc nà y ông ở và o tình trạng vạn bất đắc dÄ© đà nh phải nói dối.
Mã phu nhân nói:
- Nếu ngươi không chán ghét thì cúi gần xuống mặt ta.
Kiá»u Phong nghiêm nét mặt nói:
- Ấy chết! Không thể thế được! Phu nhân là vợ Ãại Nguyên hiá»n đệ. Kiá»u Phong nà y là ngưá»i quân tá» biết giữ lá»… giáo, đâu dám chá»›t nhả vá»›i ngưá»i quả phụ cá»§a anh em.
Mã phu nhân há»i:
- Ha ha! Ngươi đã biết thủ lễ, sao còn ẵm ta và o lòng?
Giữa lúc ấy, bá»—ng nghe phÃa ngoà i cá»a số có tiếng cưá»i khúc khÃch rồi có thanh âm nói vá»ng và o:
- Gã Kiá»u Phong kia! Ngươi không biết xấu mặt! Ngươi đã giết chết tá»· nương ta, lại còn Ä‘i ôm ấp ngoại thất cá»§a gia gia ta để ăn trá»™m ái tình, thế mà không biết thẹn?
Ngưá»i nói câu đó chÃnh là A Tá».
Kiá»u Phong tá»± vấn lương tâm không có Ä‘iá»u chi hổ thẹn, nên đối vá»›i câu nói cá»§a đứa trẻ nÃt chưa hiểu việc Ä‘á»i, ông chẳng buồn để và o lòng, chỉ nhìn Mã phu nhân, giục:
- Phu nhân nói mau đi! Gã "thủ lãnh đại ca" là ai?
Mã phu nhân há»i bằng má»™t giá»ng á»n thót:
- Ta bảo ngươi cúi gần xuống nhìn và o mặt ta, sao ngươi lại lảng sang chuyện khác?
Giá»ng nói cá»§a mụ vẫn đầy vẻ cám dá»—.
Lúc đó A TỠđã bước và o phòng, cưá»i há»i:
- Mi còn chưa chết kia ư? Cái mặt ngươi bây giỠcó khác chi quỷ dạ xoa, còn gã trai nà o dám nhìn tới nữa?
Mã phu nhân há»i:
- Mi nói cái gì? ... Mi... mi bảo ta xấu như quỷ dạ xoa ư? Gương đâu? Lấy cho ta soi lại!
Mụ há»i mấy câu nà y vá»›i má»™t giá»ng bà ng hoà ng.
Kiá»u Phong lại giục:
- Nói đi! Nói mau đi, tôi sẽ lấy gương cho!
A Tá» thuáºn tay cầm chiếc gương trên bà n giÆ¡ và o trước mặt Mã phu nhân, cưá»i nói:
- Gương đây, ngươi coi lại xem có đẹp hay không?
Mã phu nhân ngẩng lên nhìn và o trong gương, thấy mặt mình đầy máu me đất cát, đầy vẻ hoảng hốt, dữ tợn, độc ác, oán há»n. Tất cả bao nhiêu xấu xa, khả ố táºp trung cả và o đầu mà y khoé mắt. Còn đâu là sắc nước hương trá»i khiến ngưá»i nhìn phải say mê, thương hương tiếc ngá»c như trước nữa.
Mụ giương đôi mắt thao láo ra nhìn rồi không nhắm lại được nữa.
Kiá»u Phong nói:
- A Tá»! Cất gương Ä‘i đừng để phu nhân phải căm háºn.
A TỠnói:
- Tôi muốn cho mụ nhìn coi bộ mặt mụ đã thà nh quỷ dạ xoa chưa?
Kiá»u Phong nói:
- Nếu cô là m cho phu nhân tức uất lên mà chết thì há»ng việc.
Kiá»u Phong phát giác ra rằng Mã phu nhân không cỠđộng mảy may nà o nữa, lại không nghe thấy hÆ¡i thở. Ông vá»™i để tay lên mÅ©i thấy mụ đã tắt thở rồi.
Kiá»u Phong cả kinh la lên:
- A Tá»! Há»ng rồi! Mã phu nhân tắt thở mất rồi!
Tiếng ông la hoảng chẳng khác gì vạ lớn đến cho mình.
A TỠbĩu môi, nói:
- Trong lòng ngươi thực tình thương mụ phải không? Cái loại đà n bà nà y chết đi là m gì mà ngươi phải hoảng hồn đến thế?
Kiá»u Phong dẫm chân nói:
- Trá»i Æ¡i! Tuồng con nÃt còn có biết gì? Ta Ä‘ang cần há»i má»™t việc, mà việc nà y trên Ä‘á»i chỉ còn có má»™t mình mụ biết mà thôi. Nếu cô không đến quấy nhiá»…u thì mụ đã nói ra rồi.
A TỠcũng la lên:
- Úi chà ! Thế ra ta là m há»ng việc lá»›n cá»§a ngươi phải không?
Kiá»u Phong thở dà i, nghÄ© bụng: "Ngưá»i đã chết rồi không sống lại được nữa. A Tá» là má»™t đứa cứng đầu cứng cổ quen rồi, đến cha mẹ cô còn chẳng quản được, huống chi ngưá»i ngoà i. Dù sao mình cÅ©ng nghÄ© tá»›i A Châu, không tiện gây gổ vá»›i cô".
Kiá»u Phong đặt Mã phu nhân xuống giưá»ng, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Ông đưa mắt nhìn khắp nÆ¡i má»™t lượt, nhưng trong nhà chẳng còn gì cả, mụ lão tẩu cÅ©ng bá» Ä‘i đâu rồi. Ông liá»n lấy đá quẹt lá»a lên châm và o đống cá»§i trong phòng. Chỉ trong khoảnh khắc lá»a bốc ngất trá»i. Hai ngưá»i ra đứng bên ngoà i phòng thấy đà n chuá»™t sợ lá»a bá»—ng chui qua cá»a sổ chạy ra ngoà i. Trong vòng hai giá» sau, chắc ngưá»i và nhà cháy thà nh than.
Kiá»u Phong há»i:
- Cô không vỠchỗ gia gia má má cô sao?
A TỠđáp:
- Không! Ta không vá» vá»›i gia giá cùng má má nữa, vì bá»n thá»§ hạ cá»§a gia gia há»… thấy ta là há» vểnh râu, trừng mắt lên nhìn ta, coi bá»™ rất khả ố. Ta bảo gia gia giết hết bá»n chúng Ä‘i, nhưng ngưá»i nhất định không nghe.
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Cô đã là m chết mất Lăng Thiên Lý là ngưá»i bạn thâm giao cá»§a Ãoà n ChÃnh Thuần, hẳn là m cho ông ta bá»±c mình lắm rồi. Có lý đâu còn nghe cô giết chết cả bá»n thuá»™c hạ đầy lòng trung nghÄ©a? Cô nà y không biết Ä‘iá»u lại còn giáºn gia gia, tháºt là má»™t đứa mất nết .
Ông nghÄ© váºy liá»n nói:
- Thôi! Ta đi đây!
Nói xong, trở gót trông hướng Bắc mà đi
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 10:21 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 39 : Tiểu Cô Nương ám ảnh Kiá»u Phong
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
A TỠnói:
- Ồ! Thong thả đã, chỠtôi một chút.
Kiá»u Phong dừng bước, quay lại há»i:
- Cô đi đâu bây gi� Phải chăng tìm vỠchỗ sư phụ?
A TỠđáp:
- Không, hiện giỠtôi chưa dám vỠvới sư phụ tôi.
Kiá»u Phong ngạc nhiên, há»i:
- Tại sao cô không dám v� Chắc lại gây ra tai vạ gì nữa rồi à ?
A TỠđáp:
- Có gây ra tai vạ gì đâu? Tôi lấy cá»§a sư phụ tôi má»™t bá»™ sách, giá» trở vá» ngưá»i Ä‘oạt lại mất. Tôi phải tìm má»™t nÆ¡i luyện xong má»›i vá». Lúc đó sư phụ có lấy lại sách cÅ©ng không cần nữa.
Kiá»u Phong há»i:
- Phải chăng là sách luyện võ? Ãã là tình thầy trò sao cô không há»i xin, là m gì mà ngưá»i chả cho? Vả lại cô tá»± luyện lấy, nhất định có nhiá»u chá»— mình không hiểu rõ. Sao bằng sư phụ ở bên chỉ Ä‘iểm cho chẳng hay hÆ¡n ư?
A TỠbĩu môi đáp:
- Sư phụ đã biểu không cho rồi, năn nỉ cÅ©ng bằng vô Ãch.
Kiá»u Phong đối vá»›i cô bé tÃnh nết giảo quyệt nà y vốn dÄ© không ưa. Ông cá»± tuyệt:
- Thế bây giá» cô muốn là m gì thì là m hay Ä‘i đâu thì Ä‘i. Tôi không dÃnh lÃu gì đến cô nữa.
A Tá» há»i:
- Bây giỠông đi đâu?
Kiá»u Phong đưa mắt nhìn mấy gian phòng ốc trong Mã phá»§ lá»a cháy ngất trá»i, thở dà i nói:
- Tôi toan Ä‘i rá»a háºn, nhưng không biết kẻ thù là ai. Thế là suốt Ä‘á»i tôi trên cõi thế gian nà y, đà nh ôm mối háºn ngà n thu, không còn bao giá» trả được nữa!
A TỠnói:
- À! Tôi biết rồi. Chỉ có Mã phu nhân là biết kẻ thù đó, nhưng tiếc rằng tôi đã chá»c giáºn cho mụ chết rồi. Từ nay trở Ä‘i ông không còn cách gì tìm cho ra được kẻ thù. Hay lắm! Hay lắm! Oai danh Kiá»u Bang chúa lẫy lừng mà bị tôi là m cho mất sạch.
Kiá»u Phong đưa mắt nhìn A Tá», thấy nà ng lá»™ vẻ há»›n hở đắc chà sau khi đã gieo tai rắc hoạ cho ngưá»i. ánh lá»a hồng chiếu và o khuôn mặt tươi thắm rất khả ái, ông nghÄ© ngay đến chá»— sau bá»™ mắt trái xoan tươi thắm nà y, che Ä‘áºy biết bao nhiêu ẩn ý thâm độc.
Kiá»u Phong giáºn sôi máu, giÆ¡ tay lên toan tát nà ng má»™t cái tháºt mạnh, song ông nhá»› đến A Châu lúc sắp chết, khẩn cầu mình chiếu cố cho cô em ruá»™t độc nhất cá»§a nà ng liá»n lẩm bẩm: "A Châu đã dặn ta hết sức trông nom cô bé nà y, có lý đâu ta lại phải bá»™i di ngôn cá»§a nà ng? Dù cô bé nà y có là kẻ đại gian đại ác Ä‘i nữa, ta cÅ©ng phải hết sức sá»a cho cô, huống chi cô còn nhá» tuổi, kiến thức nông cạn thì tÃnh nết bướng bỉnh nghịch ngợm là thưá»ng".
A Tá» ngẩng đầu lên, hất hà m há»i:
- Sao? Anh định đánh chết tôi ư? Sao không đánh Ä‘i? Tá»· nương tôi đã bị anh đánh chết rồi. Bây giá» anh đánh chết cả tôi nữa cÅ©ng chả sao! Mấy câu nà y như mÅ©i dao nhá»n đâm và o gan ruá»™t Kiá»u Phong, ông chua xót trong lòng, không còn biết nói sao, cắm đầu rảo bước Ä‘i trên con đưá»ng tuyết phá»§, không ngoảnh cổ lại nữa.
A Tá» cưá»i, há»i:
- Æ kìa! Thong thả đã, Ä‘i đâu mà vá»™i thế?
Kiá»u Phong đáp:
- Tôi không ở Trung Nguyên được, phải vỠải Bắc và từ đó không trở lại đất nà y nữa...
A Tá» ngoẹo đầu há»i:
- Anh Ä‘i đưá»ng nà o? Kiá»u Phong nói:
- Trước hết tôi tới Nhạn Môn quan.
A Tá» vá»— tay reo:
- Thế thì may quá! Tôi định Ä‘i đến Tần Dương, cùng anh Ä‘i đưá»ng cho có bạn.
Kiá»u Phong há»i:
- Cô đến Tần Dương là m gì? ÃÆ°á»ng xa kể hà ng ngà n dặm, má»™t cô gái bé nhá» Ä‘i má»™t mình sao được?
A Tá» cưá»i, nói:
- Ha ha! ÃÆ°á»ng xa diệu vợi thì sợ cóc gì? Tôi đã từ Tinh Tú Hải vỠđến đây, xa gấp mấy còn Ä‘i được. Ãã có anh là bạn đồng hà nh, sao lại bảo Ä‘i má»™t mình?
Kiá»u Phong lắc đầu, đáp:
- Tôi không đi với cô được.
A Tá» há»i:
- Sao váºy?
Kiá»u Phong tiếp:
- Tôi là đà n ông, cô là con gái Ãt tuổi. Ngà y Ä‘i đêm nghỉ có Ä‘iá»u bất tiện.
A TỠnói:
- Anh nói gì mà kỳ váºy? Tôi chả bảo bất tiện thì thôi, còn anh thì việc gì mà bất tiện? Anh Ä‘i vá»›i tá»· nương tôi cÅ©ng chẳng ngà y Ä‘i đêm nghỉ, đưá»ng xa muôn dặm là gì?
Kiá»u Phong hạ thấp giá»ng nói:
- Tôi Ä‘i vá»›i tá»· nương cô vì cùng nhau ước hẹn cuá»™c hôn nhân, đâu phải chuyện tầm thưá»ng?
A Tá» vá»— tay cưá»i, nói:
- Trá»i Æ¡i! Thế mà nghÄ© không ra. Tá»· nương tôi cÅ©ng như má má tôi, mà anh cÅ©ng như gia gia tôi, chưa kết nghÄ©a phu thê mà sá»›m đã thà nh đôi lứa rồi.
Kiá»u Phong tức mình quát lên:
- Cô không được nói nhăng. Tá»· nương cô đến lúc chết vẫn còn tiết sạch giá trong. Ãối vá»›i nà ng, tôi vẫn má»™t má»±c thá»§ lá»…, má»™t niá»m kÃnh trá»ng.
A TỠthở dà i, nói:
- Anh lớn tiếng hăm doạ tôi là m chi? Tỷ nương tôi đãbị anh đánh chết rồi còn chi nữa?
Kiá»u Phong nghe A Tá» nói Tá»· nương tôi đã bị anh đánh chết rồi thì trong lòng Ä‘au như cắt. Ông ôn tồn bảo A Tá»:
- Cô nên vá» Tiểu KÃnh hồ ở vá»›i má má cô. Nếu không thì tìm nÆ¡i nà o thanh vắng, Ä‘em cuốn sách đó ra luyện táºp cho mau thà nh tà i, rồi vá» chá»— sư phụ cô, Ä‘i Tấn Dương là m gì?
A TỠvẫn nằng nặc:
- Có phải tôi Ä‘i dông dà i đâu? Tôi tá»›i đó vì má»™t việc khẩn yếu trá»ng đại. Kiá»u Phong lắc đầu, nói:
- Tôi không đi với cô.
Nói xong cất bước chạy nhanh.
A Tá» cÅ©ng thi triển khinh công, vừa Ä‘uổi theo vừa gá»i:
- Ãợi tôi vá»›i! Ãợi tôi vá»›i!
Kiá»u Phong không lý gì đến nà ng, tăng gia cước lá»±c chạy mau hÆ¡n. Ãi chưa bao lâu, gió bắc lại bắt đầu thổi mạnh, trá»i tối dần. Kiá»u Phong đội gió, dầm tuyết mà đi rất mau. Ông nhá»› đến mối thù sâu tá»±a biển không còn cách nà o trả được, lòng uất háºn vô cùng nhưng không còn cách nà o được, đà nh gác bá», không nghÄ© tá»›i nữa, nên trong lòng lại thấy nhẹ nhà ng lâng lâng.
Ãi chừng được trên ba mươi dặm thì đến má»™t thị trấn.
Ãây là cá»a Trưá»ng Ãà i ở phÃa bắc thà nh TÃn Dương. Việc đầu tiên là ông tìm và o má»™t tá»u Ä‘iếm.
Ông gá»i lấy mưá»i cân rượu đế, năm cân thịt và má»™t con gà quay.
Kiá»u Phong uống hết mưá»i cân rượu, lại gá»i thêm năm cân nữa.
Ông Ä‘ang rót rượu ra bát bá»—ng nghe có tiếng chân ngưá»i.
Ngưá»i bước và o quán chÃnh là A Tá».
Kiá»u Phong vừa thấy nà ng đã lẩm bẩm:
- Cô nà y lại đến phá tá»u hứng cá»§a mình .
Ông liá»n quay Ä‘i giả vá» không trông thấy.
A Tá» tá»§m tỉm cưá»i, ngồi và o má»™t bà n khác đối diện vá»›i Kiá»u Phong rồi cất tiếng gá»i:
- Chủ quán! Lấy rượu cho ta!
Gã tá»u bảo chạy đến bên, cưá»i há»i:
- Tiểu cô nương! Cô cũng uống rượu ư?
A Tá» là m mặt giáºn gay gắt:
- Cô nương là cô nương! Sao ngươi còn thêm chữ tiểu và o. Là m sao ta không uống rượu? Mi lấy cho ta mưá»i cân rượu đế, năm cân thịt bò, má»™t con gà quay ra đây mau lên! Và phải dá»± bị năm cân rượu nữa để phòng ta gá»i đến nghe! Gã tá»u bảo rụt cổ lè lưỡi, chưa Ä‘i ngay còn đứng há»i lại:
- á»i chao! Mẹ Æ¡i là mẹ! Cô nương lại nói giỡn thôi, là m gì mà uống được nhiá»u thế?
Gã vừa nói vừa liếc mắt nhìn Kiá»u Phong, lẩm bẩm: "Cô ta chắc muốn chá»c ông nà y rồi! Ông ăn uống thứ gì cô ta cÅ©ng gá»i bấy nhiêu thứ".
Gã còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, thì A Tá» há»i lại:
- Mi sợ ta không có tiá»n trả mi phải không?
Nói xong, nà ng móc túi lấy ra một đĩnh bạc quăng lên trên bà n đánh xoảng một tiếng, nói tiếp:
- Ta ăn uống không hết, còn thừa thì đổ cho chó, nghe chưa?
Gã tá»u bảo nở má»™t nụ cưá»i cầu tà i, nói:
- Vâng! Vâng!
Gã lại liếc mắt nhìn Kiá»u Phong, lẩm bẩm:
- Cô ta muốn ăn thua với ông kia đâm ra mình ở giữa bị mắng .
Lát sau rượu thịt bầy lên bà n, gã tá»u bảo lấy cái bát lá»›n đặt trước mặt A Tá», cưá»i nói:
- Thưa cô nương, tôi xin rót rượu để cô xơi.
A Tá» gáºt đầu, nói:
- ÃÆ°á»£c lắm!
Gã tá»u bảo rót rượu đầy ra bát lá»›n, lẩm bẩm:
- Cô uống cạn bát rượu nà y mà say lăn ká»nh xuống đất tôi má»›i chịu là giá»i .
A Tá» bưng bát rượu lên để và o miệng nhắp má»™t chút, nhÃu cặp lông mà y, nói:
- Cay quá! Cay quá! Thứ rượu nà y khó uống lắm. Trên Ä‘á»i nếu không có mấy gã ngu xuẩn chịu uống thì rượu cá»§a ngươi không biết bán cho ai?
Tá»u bảo lại nheo mắt nhìn Kiá»u Phong, thấy ông thuá»· chung vẫn không quay lại thì không khá»i cưá»i thầm.
A TỠlại xé một miếng đùi gà , cắn một miếng rồi kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Thịt ôi!
Gã tá»u bảo cãi:
- Con gà nà y béo lắm, thịt của nó thơm ngon. Sáng nay nó còn gáy o... o... Thịt của nó tươi nguyên sao cô bảo thiu?
A TỠnói:
- Hừ! Thế thì có lẽ mình ngươi hôi thối, mà không thì trong quán nà y tất có khách hôi thối.
Lúc đó, trá»i xuống tuyết phÆ¡i phá»›i như hoa bay, ngoà i đưá»ng không có khách bá»™ hà nh. Trong quán rượu chỉ có Kiá»u Phong cùng A Tá» là hai ngưá»i khách hà ng. Tá»u bảo cưá»i, nói:
- Vâng, chÃnh ngưá»i tôi hôi thối, dù sao tôi cÅ©ng phải nháºn là mình tôi nặng mùi. Thưa tiểu cô nương! Cô ăn nói cần giữ ý tứ, không lại đắc tá»™i vá»›i ngưá»i khác.
A Tá» há»i:
- Ta là m gì mà đắc tá»™i vá»›i ngưá»i khác, chẳng lẽ há» phóng chưởng đánh chết ta ư? Nà ng vừa nói, vừa cầm đũa gắp má»™t miếng thịt bò bá» và o miệng nhưng không nhai không nuốt, lại nhổ ra, kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Thịt gì mà tanh thế, chắc không phải thịt bò mà là thịt ngưá»i. Ãây đúng là hắc Ä‘iếm!
Tá»u bảo thấy nà ng la như váºy, chân tay luống cuống, vá»™i nói:
- Bò tươi vừa mổ, sao cô lại bảo thịt ngưá»i? Thịt ngưá»i là m gì có to thế nà y? Mà u sắc đâu có được đỠhổng như thịt bò?
A Tá» há»i:
- ÃÆ°á»£c lắm! Ngươi bảo ngươi biết mà u sắc thịt ngưá»i, váºy ta há»i, trong quán ngươi đã giết bao nhiêu ngưá»i rồi?
Tá»u bảo cưá»i, đáp:
- Cô tiểu thư nà y hay nói giỡn quá! Cá»a Trưá»ng Ãà i thà nh TÃn Dương là má»™t thị trấn lá»›n. Chúng tôi mở quán đã đến bốn chục năm nay, là m gì có chuyện giết ngưá»i bán thịt?
A TỠnói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Thế không phải thịt ngưá»i thì cái gì tanh hôi như váºy? Trá»i Æ¡i! Hay là đôi già y ta Ä‘i trên mặt đấy đầy tuyết phá»§ dẫm phải chứ gì?
Nói xong cầm má»™t miếng thịt bò thÆ¡m ngon tươi thắm, bốc hÆ¡n lên ngùn ngụt lau già y. Ãôi già y nà ng đã dẫm lên bùn lầy còn ướt.
Vừa lau và o, bùn đất rơi xuống, mỡ thịt đi trên mặt da khiến cho già y bóng loáng.
Gã tá»u bảo thấy A Tá» phà phạm cá»§a trá»i, lấy miếng thịt to tướng Ä‘em lau già y thì xót ruá»™t quá, đứng bên không ngá»›t thở dà i.
A Tá» há»i:
- Ngươi ấm ức Ä‘iá»u chi mà thở ngắn thở dà i?
Tá»u bảo đáp:
- Món thịt bò rán cá»§a tá»u Ä‘iếm là má»™t món có danh tiếng ở thịt trấn nà y, xa gần trong vòng trăm dặm chẳng ai là không biết. Thế mà cô nương lấy để chùi già y. Thế thì... thế thì...
A Tá» trừng mắt há»i:
- Thế thì là m sao?
Tá»u bảo đáp:
- Tá»±a hồ cô nương có vẻ khinh thưá»ng món ăn cá»§a tiểu Ä‘iếm quá.
A TỠnói:
- Ngươi nói váºy thì chÃnh ngươi đã khinh thưá»ng đôi già y ta quá! Nà y nhé! Thịt bò lấy ở trong con bò, già y ta cÅ©ng lấy ở da bò ra. Sao ngươi bảo ta khinh thưá»ng món ăn cá»§a nhà ngươi? Thôi Ä‘i! Trong quán còn thức ăn gì không ngươi nói cho ta nghe?
Tá»u bảo đáp:
- Món ăn thì nhiá»u thứ, nhưng chỉ đắt tiá»n thôi.
A Tá» móc trong bá»c ra má»™t đĩnh bạc nữa quăng lên bà n đánh choang má»™t tiếng, há»i:
- Bấy nhiêu đã đủ chưa?
Tá»u bảo thấy đĩnh bạc nặng tá»›i năm lượng. TÃnh cả rượu và đồ nhắm cÅ©ng đủ, vá»™i cưá»i nói:
- Ãá»§ lắm rồi, đủ lắm rồi! Có gì mà chả đủ? Tiểu Ä‘iếm có những món: cá chép, thịt cừu, gà quay, giò heo...
A TỠđáp:
- Tốt lắm, ngươi lấy mỗi thứ ba đĩa.
Tá»u bảo nói:
- Cô nương ăn, tôi tưởng mỗi thứ một đĩa cũng đủ rồi.
A TỠsa sầm nét mặt, nói:
- Ta bảo lấy ba đĩa, thì ngươi cứ lấy ba đĩa, việc gì phải nói đi nói lại?
Tá»u bảo vá»™i đáp:
- Vâng! Vâng!
Rồi vá»™i truyá»n ra lấy thức ăn Ä‘em đến.
Kiá»u Phong ngồi đó vẫn lạnh lùng như khách bà ng quan. Ông cÅ©ng biết rằng A Tá» Ä‘em tá»u bảo ra là m cái bung xung, kỳ thá»±c muốn gây chuyện vá»›i mình, can thiệp và o việc cô hay không là do mình. Ông vẫn giả tảng như không hay biết gì và tiếp tục uống rượu thưởng tuyết.
Má»™t lát sau A Tá» thấy nhà bếp đưa thịt cừu lên, bèn sai tá»u bảo:
- Ngươi để đây một đĩa, đem một đĩa sang bà n vị quý khách bên kia, còn một đĩa nữa hẵng để bà n bên cạnh, rồi sắp bát đũa rót những thứ rượu hảo hạng ra để cả và o bà n đó.
Tá»u bảo nói:
- Cô nương còn có khách nữa ư?
A TỠtrừng mắt mắng:
- Ngươi tháºt là lắm chuyện! Phải giữ mồm miệng không ta xẻo lưỡi bây giá»!
Tá»u bảo thè lưỡi ra cưá»i, há»i:
- Cô nương cắt lưỡi tôi ư? Tôi chỉ sợ cô cắt không nổi thôi!
Kiá»u Phong không khá»i động lòng đưa mắt nhìn gã tá»u bảo, lẩm bẩm: "Thằng cha nà y lại muốn chết hẳn? Trêu và o con quá»· nà y phải biết".
Gã tá»u bảo đặt má»™t đĩa thịt cừu lên bà n Kiá»u Phong.
Kiá»u Phong chẳng nói năng gì, cầm đũa gắp ăn liá»n.
Lát sau, ngưá»i nhà bưng ba đĩa cá chép và o, má»™t đĩa cho Kiá»u Phong, má»™t đĩa để bà n A Tá», còn má»™t đĩa cÅ©ng để sang bà n bên.
Kiá»u Phong cÅ©ng không cá»± tuyệt gắp ăn luôn.
A TỠmỗi đĩa chỉ nếm một miếng rồi la:
- Ôi lắm! Khét lắm! Những thứ nà y chỉ đáng cho chó ăn.
Rồi nà ng bốc từng nắm thịt cừu, cá chép xát và o đôi già y.
Gã tá»u bảo nhìn thấy xót ruá»™t nhưng không là m sao được.
Kiá»u Phong đưa mắt nhìn ra ngoà i cá»a sổ nghÄ© thầm: "Con quá»· nà y tháºt là khó chịu! Ta mà vướng nó và o thân thì háºu quả tai hại không biết đến đâu mà kể! A Châu bảo ta chiếu cố cho ả nhưng ả là má»™t con quá»· sứ đủ tinh khôn lắm rồi, cần gì phải có ngưá»i trông nom cho nữa. ả tá»± liệu cho ả cÅ©ng thừa sức rồi, chả cần đến ta nhá»c lòng nữa. Ta nên lánh xa ả, khá»i phải nhìn thấy nữa là yên thân hÆ¡n."
Kiá»u Phong nghÄ© đến đây, bá»—ng nghe xa xa có tiếng chân ngưá»i Ä‘i trên mặt đất đầy tuyết phá»§. Thân pháp ngưá»i nà y rất là quái dị. Dưá»ng như y Ä‘i đưá»ng mà không co chân cất bước, cặp giò tá»±a như đôi gáºy, chống xuống trượt tuyết mà đi. Cách ăn mặc cá»§a y cÅ©ng rất kỳ dị. Giữa tháng chạp Ä‘ang lúc thịnh đông, y chỉ mặc má»™t mảnh áo đơn bằng xô gai sắc và ng mà tuyệt đối không biết rét là gì cả.
Lát sau, y đi gần tới nơi.
Kiá»u Phong nhìn rõ ngưá»i nà y tuổi chạc bốn mươi. Hai bên tai Ä‘á»u Ä‘eo má»™t chiếc vòng và ng lá»›n. MÅ©i như mÅ©i sư tá», miệng rá»™ng quá đến mang tai. Tướng mạo rất hung ác, kỳ quái, rõ rà ng không phải là má»™t nhân váºt Trung Nguyên. Dị nhân tá»›i trước quán rượu vén mà n bước và o.
Gã vừa thấy A Tá» thì khẽ giáºt mình, rồi lá»™ vẻ mừng rỡ, muốn nói lại thôi.
Gã ngồi xuống bà n trống. A TỠbảo dị nhân:
- Sẵn rượu thịt đấy sao không ngồi xuống ăn đi?
Dị nhân thấy má»™t cái bà n chưa có ngưá»i ngồi mà đã bà y đủ rượu thịt, liá»n há»i:
- Phần ta đây phải không? Xin đa tạ sư Muội.
Nói xong, ngồi sang bà n đã bà y rượu thịt, gã móc trong bá»c ra má»™t lưỡi dao nhá» bằng và ng. Gã vừa cắt thịt vừa bốc ăn.
Má»™t Ä‘iá»u lạ hÆ¡n nữa là gã ăn cá không nhai xương vẫn không sợ hóc.
Gã trệu trạo rồi nuốt cả xương cá và o ruột.
Gã ăn từng miếng thịt to, uống từng bát rượu lá»›n, tá»u lượng cÅ©ng khá lắm.
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
"Té ra gã nà y là sư huynh cá»§a A Tá», chắc là đồ đệ Tinh Tú Hải Lão Ma". Ông vốn dÄ© không ưa tướng mạo cùng cá» chỉ cá»§a gã nà y, nhưng thấy tá»u lượng gã cÅ©ng gá»›m, thì lại nghÄ© bụng: "Gã nà y cÅ©ng có chút bản lãnh đây".
A Tá» thấy gã uống cạn bát rượu, liá»n nhìn tá»u bảo nói:
- Ngươi đưa thứ rượu nà y sang cho quý khách bên kia.
Nói xong, thò hai tay và o bát rượu quấy lên, rá»a bà n tay nhầy nhụa mỡ mà ng rồi đẩy bát rượu Ä‘i má»™t cái.
Tá»u bảo tá»± há»i: "Bát rượu nà y còn uống được kia ư?"
A Tá» thấy tá»u bảo ngần ngừ không chịu bưng bát rượu Ä‘i, liá»n giục:
- Sao mi không bưng mau Ä‘i, ngưá»i ta Ä‘ang chá» rượu uống.
Tá»u bảo cưá»i, nói:
- Cô nương lại nói giỡn rồi! Bát rượu nà y cô đã rá»a tay và o, ai mà dám uống?
A Tá» quắc mắt há»i:
- Ngươi chê tay ta bẩn ư? Ãã thế thì ngươi uống Ä‘i má»™t há»›p, rồi ta cho má»™t đĩnh bạc.
A Tá» vừa nói vừa móc trong bá»c ra má»™t đĩnh bạc vụn cân nặng má»™t lạng quẳng lên bà n.
Tá»u bảo cả mừng, nói:
- Uống má»™t há»›p rượu mà được má»™t lạng thì lá»i! Ãừng nói cô má»›i rá»a tay, cô rá»a cả chân và o tôi cÅ©ng dám uống.
Nói Ä‘oạn gã bưng bát rượu lên uống má»™t há»›p. Dè đâu rượu vừa uống và o miệng khác nà o như miếng sắt nung Ä‘á», cháy cả đầu lưỡi. Ãau rát không chịu được.
Gã tá»u bảo la lên má»™t tiếng úi chao rồi há miệng, nhổ rượu ra. Gã Ä‘au quá hai chân giãy giụa rối rÃt, vừa giãy giụa vừa la:
- Trá»i Æ¡i! Úi cha Æ¡i là mẹ Æ¡i!
Kiá»u Phong thấy váºy cả kinh, chỉ thấy gã cà ng kêu cà ng hầm hồ, không biết vì lẽ gì đầu lưỡi gã sưng lên. Chá»§ quán cùng những ngưá»i cất rượu nghe tiếng rên vá»™i chạy ùa ra, há»i:
- Chi váºy? Chi váºy?
Gã tá»u bảo đưa tay lên trá» và o mặt mình chứ không nói được. Gã thè lưỡi ra thì đầu lưỡi gã sưng lên gấp ba ngưá»i thưá»ng. Cả cái lưỡi Ä‘en xạm lại.
Kiá»u Phong lại cà ng kinh ngạc lẩm bẩm:
- Gã tá»u bảo dưá»ng như trúng phải kịch độc rồi! Con quá»· cái nà y chỉ thò tay và o rượu ngâm má»™t lúc mà bát rượu đã độc đến thế.
Má»i ngưá»i thấy gã tá»u bảo hình trạng kỳ dị như váºy, ai ai cÅ©ng bở vÃa, hốt hoảng la lên:
- Gã trúng độc rồi!
- Gã phải ná»c rắn rết gì đây?
- Thôi chết rồi! Mau Ä‘i má»i thầy lang.
Gã tá»u bảo đưa tay trá» A Tá», đột nhiên chạy đến trước mặt nà ng quỳ má»p xuống dáºp đầu lạy binh binh.
A Tá» cưá»i, nói:
- Ta không dám! Ngươi yêu cầu ta việc chi?
Tá»u bảo ngẩng đầu lên, trá» tay và o lưỡi mình rồi cứ lạy hoà i.
A Tá» cưá»i, nói:
- Ngươi muốn ta chữa cho phải không?
Tá»u bảo Ä‘au quá, mồ hôi trán toát ra đầm đìa. Hai tay gã suýt xoa khắp mình mẩy rồi lại chắp tay và o dáºp đầu lạy mãi.
A Tá» thò tay và o bá»c lấy ra má»™t lưỡi dao và ng nhá» xÃu, giống như lưỡi dao cá»§a gã mÅ©i sư tá» dùng để cắt thịt ra ăn. Nà ng giÆ¡ tay ra nắm lấy sau ót gã, tay phải vung dao lên đánh xẹt má»™t tiếng, cắt luôn má»™t miếng đầu lưỡi gã. Má»i ngưá»i bà ng quan thất thanh la hoảng, chá»— đầu lưỡi bị đứt, máu tuôn ra như suối.
Ban đầu gã tá»u bảo vừa Ä‘au đớn khá»§ng khiếp, nhưng má»™t lúc máu tươi chảy ra, đồng thá»i chất độc cÅ©ng ra theo mà đầu lưỡi giảm Ä‘au được má»™t và i phần, lưỡi cÅ©ng không sưng nữa. A Tá» lại móc trong bá»c ra má»™t bình nhá» thuốc và ng bôi và o vết thương. Lạ thay, thuốc vừa bôi và o đã cầm máu được ngay.
Gã tá»u bảo oán háºn không xong mà tạ Æ¡n cÅ©ng không phải.
Gã ngẩn ngơ nói ấp úng:
- Cô nương... cô nương.
Vì gã bị cắt mất đầu lưỡi nên nói không rõ được.
A Tá» cầm đĩnh bạc vụn cưá»i, nói:
- Ta bảo ngươi uống một hớp rượu thì ta mới cho lạng bạc nà y, nhưng ngươi uống và o lại nhả ra thì ta lấy lại. Ngươi muốn lấy đĩnh bạc nà y phải uống hớp khác.
Gã tá»u bảo khoát tay lia lịa, hà m hồ nói:
- Tôi không uống rượu mà cÅ©ng không lấy tiá»n nữa.
A Tá» cất tiá»n và o bá»c, cưá»i nói:
- Lúc nãy ngươi nói gì? Dưá»ng như ngươi bảo "Cô nương định cắt lưỡi tôi. Tôi chỉ sợ cô nương không đủ bản lãnh" có phải thế không? Bây giá» ngươi lạy lục năn nỉ ta cắt cho. Thế thì cô nương có đủ bản lãnh chăng?
Bấy giá» gã tá»u bảo má»›i tỉnh ngá»™ mà biết tá»± mình nói má»™t câu thất thố nên phải chịu Ä‘au khổ như váºy. Trong lòng gã căm háºn không biết đến đâu mà kể. Gã toan ra tay rá»a háºn ngay láºp tức, liá»u lÄ©nh đánh cho cô ả má»™t mẻ. Nhưng gã lại thấy má»™t tráng sÄ© khôi ngô hùng vÄ© ngồi bà n ngay trước mặt và lại là ngưá»i đến cùng vá»›i cô má»™t lúc nên gã đâm ra khiếp đảm.
A Tá» lại há»i:
- Ngươi không uống rượu ư?
Tá»u bảo tức mình đáp:
- Lão... lão gia...
Gã chỉ nói được mấy tiếng, toan thoá mạ A Tá» cho hả giáºn, nhưng trong lòng vẫn kinh sợ. Gã rảo bước chạy và o nhà trong không dám thò mặt ra nữa. Má»i ngưá»i ai Ä‘i là m việc nấy. Má»™t gã tá»u bảo khác được đưa ra phòng khách để hầu hạ ả. Gã tá»u bảo má»›i nà y trông gương gã trước, nÆ¡m ná»›p lo sợ không dám nói má»™t câu nà o.
Kiá»u Phong không đè nén được cÆ¡n giáºn lẩm bẩm:
- Gã tá»u bảo kia chỉ nói có má»™t câu mà con tiểu quá»· nà y đã trị gã đến ná»—i mang táºt suốt Ä‘á»i. Từ đây sắp tá»›i gã nói thà nh ngá»ng nghịu không rõ rà ng được nữa. Cô ta là m việc nà y tháºt là độc ác vô cùng.
Bỗng nghe A TỠnói:
- Tá»u bảo! Ngươi hãy cầm bát rượu nà y cho vị quý khách ngồi kia uống.
Nà ng nói xong trá» và o gã mÅ©i sư tá».
Tá»u bảo vừa thấy A Tá» trá» và o bát rượu, gã đã sợ run bắn lên.
Khi gã nghe nà ng bảo đưa bát rượu cho ngưá»i khác uống lại cà ng sợ nữa.
A Tá» cưá»i, nói:
- á»’! Ngươi không muốn đưa bát rượu nà y cho ông khách kia uống, chắc là ngươi muốn uống. Nếu váºy cà ng hay. Ãây, ngươi bưng uống Ä‘i!
Gã tá»u bảo khiếp sợ mặt không còn hạt máu, vá»™i nói:
- Không, không... tiểu nhân... tiểu nhân không uống.
A TỠgiục:
- Váºy thì ngươi bưng Ä‘i.
Tá»u bảo vá»™i nói:
- Vâng! Vâng!
Gã run láºp cáºp bưng bát rượu dâng lên bà n gã mÅ©i sư tá», vừa bưng vừa sợ không cẩn tháºn rót ra ngoà i mấy giá»t.
Lúc gã đặt bát rượu lên mặt bà n nghe kêu lạch cạch vì hai tay gã run quá.
Gã mũi sư tỠhai tay bưng bát rượu lên chú ý nhìn kỹ rượu, để cách môi chừng một thước thì không đưa lên nữa mà cũng không hạ xuống bà n.
A Tá» cưá»i, há»i:
- Nhị ca! Sao váºy? Tiểu Muá»™i má»i nhị ca xÆ¡i rượu mà nhị ca không nể mặt tiểu Muá»™i ư?
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Thứ rượu nà y độc vô cùng, quyết gã kia không phải nhịn nhục để cô ả muốn nói khÃch thế nà o thì nói, chẳng lẽ gã uống và o để mất mạng ư? Dù ngưá»i có ná»™i công ghê gá»›m đến đâu cÅ©ng không thể chống lại được vá»›i thứ thuốc độc nà y .
NgỠđâu gã mũi sư tỠngẫm nghĩ một lúc rồi đưa bát rượu lên môi húp "Ừng ực" rồi nuốt xuống bụng.
Kiá»u Phong giáºt mình tá»± há»i:
- Chẳng lẽ gã nà y ná»™i lá»±c thâm háºu đến thế ư? Sao gã có thể chống nổi vá»›i bát rượu độc nà y?
Kiá»u Phong còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì gã mÅ©i sư tỠđã uống cạn bát rượu, đặt bát xuống mặt bà n. Hai ngón tay cái còn rượu ướt đầm đìa gã tiện tay lấy vạt áo ra lau.
Kiá»u Phong là ngưá»i có tÃnh cách hà o sảng, xong xá» sá»± rất là tinh tế. Ông trầm lặng suy nghÄ© má»™t lúc rồi hiểu ngay, lẩm bẩm má»™t mình:
- Phải rồi! Thằng cha nà y đã luyện được môn hoá độc đại pháp cá»§a Tinh Tú Lão Ma truyá»n cho. Trước khi gã uống, lúc cầm bát gã thò hai ngón tay cái và o trong rượu hồi lâu không uống ngay, thì ra gã đã thi triển môn hoá độc đại pháp Ä‘em ná»™i lá»±c chế hoá chất độc trong rượu. Khi chế hoá được chất độc rồi, gã má»›i uống và o bụng thì không còn gì đáng ngại nữa.
A Tá» chá» gã mÅ©i sư tá» uống cạn bát rượu độc rồi ra chiá»u kinh ngạc, gượng cưá»i nói:
- Nhị sư huynh! Công lá»±c nhị sư huynh tiến bá»™ rất nhiá»u! Tiểu Muá»™i xin mừng cho sư huynh.
Gã mÅ©i sư tá» mặc kệ cho A Tá» muốn nói gì thì nói, gã ăn như rồng cuốn má»™t lúc, cả bà n đồ nhắm mưá»i phần đã hết chÃn rồi vá»— bụng, đứng lên nói:
- Ãi thôi!
A TỠnói:
- Xin sư huynh cứ tuỳ tiện. Chúng ta còn có ngà y tái ngộ.
Gã mÅ©i sư tá» trừng đôi mắt má»™t to má»™t nhá», nói:
- Sư Muá»™i nói chi... Có ngà y tái ngá»™, sư Muá»™i Ä‘i vá»›i ta ngay bây giá»!
A TỠlắc đầu, đáp:
- Tiểu Muội không đi.
Ãoạn nà ng chạy đến bên Kiá»u Phong, nói tiếp:
- Tiểu Muá»™i đã có lá»i hẹn ước vá»›i đại ca đây, chuyến nà y cùng Ä‘i Giang Nam vá»›i nhau.
Gã mÅ©i sư tá» trừng mắt nhìn Kiá»u Phong, há»i:
- Cha nà y là ai?
A TỠnói:
- Sư huynh nói cái gì mà cha nà y với cha n� Y là thân phu tỷ nương tiểu Muội. Tiểu Muội là em vợ y. Thế là hỠgần lắm.
Gã mũi sư tỠnói:
- Sư Muá»™i ra đỠtiểu huynh đã là m bà i xong rồi. Còn sư Muá»™i quên lá» luáºt cá»§a môn phái ta rồi ư?
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Té ra A TỠkêu gã mũi sư tỠuống rượu độc là đưa ra một vấn đỠkhó khăn, không ngỠgã lại giải quyết được .
A TỠlại nói tiếp:
- Sư huynh sao lại bảo là tiểu Muá»™i ra đầu Ä‘á»? Phải chăng sư huynh nói vá» chuyện uống bát rượu vừa rồi? Ha ha! Buồn cưá»i quá! Bát rượu đó tiểu Muá»™i dà nh cho gã tá»u bảo uống, không ngỠđưá»ng đưá»ng má»™t báºc cao đồ phái Tinh Tú lại Ä‘i uống thứ nước dÆ¡ dáy cá»§a gã tá»u bảo uống thừa. Gã tá»u bảo uống và o chẳng sao thì sư huynh uống có gì là lạ? Tiểu Muá»™i xin há»i sư huynh, gã tá»u bảo tầm thưá»ng kia còn uống được thì Ä‘á»i nà o tôi lại Ä‘em cái đó là m đỠmục?
Tuy nà ng cãi cối như váºy, nhưng muốn bác ý kiến cá»§a nà ng cÅ©ng không phải là dá»…. Gã mÅ©i sư tá» tuy trong lòng tức giáºn nhưng cố dịu, nói:
- Sư phụ có lệnh bảo ta đến tìm sư Muá»™i vá», sư Muá»™i không vá», sư Muá»™i muốn chống lại mệnh lệnh cá»§a sư phụ phải không?
A Tá» cưá»i, đáp:
- Nhị ca Æ¡i! Sư phụ thương tiểu Muá»™i lắm kia! Nhá» sư huynh vá» bẩm lại vá»›i sư phụ rằng tiểu Muá»™i Ä‘ang Ä‘i đưá»ng thì gặp ngưá»i anh rể cùng xuống Giang Nam du ngoạn Ãt bữa, đồng thá»i xem có thứ đồ cổ hoặc châu báu thì mua Ä‘em vá» biếu sư phụ.
Gã mũi sư tỠlắc đầu, nói:
- Không được! Không được! Sư Muội lấy cắp của sư phụ...
Nói tá»›i đây, gã đưa mắt nhìn Kiá»u Phong, tá»±a hồ sợ tiết lá»™ bà máºt.
Ngừng một lát, gã lại nói tiếp:
- Sư phụ giáºn lắm đấy! Bảo sư Muá»™i phải vá» ngay.
A TỠnăn nỉ:
- Nhị sư huynh cÅ©ng biết là sư phụ khi đã nổi lôi đình mà còn bắt tiểu Muá»™i phải vá» thì chắc là ngưá»i có ý là m cho sư Muá»™i phải Ä‘au khổ. Nếu lần nà y sư huynh không bênh vá»±c tiểu Muá»™i thì lần sau sư phụ có trách phạt sư huynh, tiểu Muá»™i cÅ©ng không van xin cho nữa đâu.
A Tá» nói câu nà y tá»±a hồ khiến cho gã mÅ©i sư tá» phải động tâm. Gã nghÄ© đến A Tá» còn nhá» tuổi lại được Tinh Tú Hải Lão Ma rất cưng chiá»u. Nà ng nói câu gì cÅ©ng được lão hay nghe. Gã mÅ©i sư tá» trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
- Nếu sư Muá»™i không chịu vá» thì phải đưa cho ta váºt gì Ä‘em vá» là m bằng để phục mệnh. Có thế sư phụ má»›i nguôi giáºn được.
A TỠnói:
- Sư huynh bảo sao? Bây giá» phải đưa thứ gì để sư huynh Ä‘em vá», tiểu Muá»™i không hiểu?
Gã mÅ©i sư tá» dằn giá»ng nói:
- Nà y ta bảo cho sư Muá»™i biết! Sở dÄ© ta chưa động thá»§ mạo phạm đến sư Muá»™i là ta còn nghÄ© tình đồng môn đó. Váºy sư Muá»™i phải biết Ä‘iá»u chút má»›i được.
A Tá» cưá»i, nói:
- Tiểu Muá»™i biết Ä‘iá»u phải trái lắm chá»›. Tiểu Muá»™i má»i sư huynh ăn cÆ¡m uống rượu là điá»u phải, còn sư huynh bức bách tiểu Muá»™i phải vá» vá»›i sư phụ là điá»u trái.
Gã mũi sư tỠnói:
- Nhiá»u lá»i vô Ãch. Bây giá» chỉ có hai đưá»ng, sư Muá»™i chá»n lấy má»™t. Má»™t là sư Muá»™i giao cho ta hai váºt đó Ä‘em vá» trình sư phụ, hai là sư Muá»™i phải theo ta Ä‘i.
A TỠvẫn nằng nặc:
- Tiểu Muá»™i không vỠđâu. Còn hai váºt sư huynh nói đó, tiểu Muá»™i chưa hiểu là váºt gì? Phải chăng là những váºt tiểu Muá»™i Ä‘eo trong mình. Nếu váºy thì được...
Nà ng vừa nói vừa rút cà nh kim thoa trên đầu ra, nói tiếp:
- Sư huynh cần có thứ để là m bằng cá»› trình sư phụ. Váºy hãy cầm cà nh kim thoa nà y vá» là được.
Gã mÅ©i sư tá» tức giáºn nói:
- À, ra mi bắt buộc ta phải động thủ mới xong hả?
Nói xong gã tiến thêm lại má»™t bước. A Tá» biết nhị sư huynh mình đã há»c được sáu bảy thà nh những tuyệt nghệ cá»§a sư phụ. Bản lãnh gã cao hÆ¡n mình nhiá»u, quyết là mình không thể địch nổi. Huống chi võ công phái Tinh Tú cá»±c kỳ hiểm độc. Nguyên ba mươi sáu đưá»ng quyá»n cước hoặc chiêu thức bằng khà giá»›i cá»§a phái Tinh Tú không có chiêu nà o là nhẹ nhà ng cả.
Ãối phương chỉ trúng phải má»™t chiêu thì không chết cÅ©ng không bị trá»ng thương đến thà nh tà n phế suốt Ä‘á»i, mà chết cÅ©ng thảm khốc phi thưá»ng. Vì thế mà các sư huynh đệ trong môn phái nà y không giao đấu vá»›i nhau bao giá». Chỉ má»™t chiêu hay má»™t quyá»n để phân cap thấp là có ngưá»i bị chết hay bị thương.
Giữa sư phụ và đồ đệ cÅ©ng không bao giá» diá»…n thá» võ nghệ. Tinh Tú Lão Ma truyá»n thụ những yếu quyết cho đồ đệ rồi, má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t chá»— mà rèn luyện. Bản lãnh cao thấp thế nà o ai biết pháºn ngưá»i nấy mà thôi. Trừ khi cùng nhau đối địch má»›i rõ hÆ¡n kém.
Tà i sản của nguoidoi123
Last edited by nguoidoi123; 11-08-2008 at 10:28 AM .
11-08-2008, 10:55 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 40 : Môn đồ Tinh Tú khiếp oai thần
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
A TỠđã được mục kÃch nhị sư huynh đánh chết liá»n má»™t lúc ba tên đại đạo tại miá»n Tứ Xuyên Tây Tạng. Thá»§ pháp gã hiểm độc khiến ngưá»i kinh hồn táng đởm. Tuy nà ng gan dạ vô cùng mà trong lòng không khá»i nÆ¡m ná»›p lo sợ. Việc A Tá» vừa dùng rượu độc để thá» thách sư huynh cÅ©ng là má»™t lá» luáºt cá»§a phái Tinh Tú dùng để Ä‘o tà i bạn đồng môn, chứ không phải chuyện tầm thưá»ng. Giả tá»· gãmÅ©i sư tá» chịu nháºn thua cuá»™c thì bất luáºn Ä‘iá»u kiện gì gãcÅ©ng phải chịu nà ng kiá»m chế. Nhưng đằng nà y, gã tuyệt nhiên không do dá»±, bưng bát rượu độc uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, nên đúng lý ra thì A Tá» không được phản kháng má»™t Ä‘iá»u gì nữa.
A Tá» thấy tình thế nguy cấp, vá»™i nÃu áo Kiá»u Phong gá»i:
- Tá»· phu, ngưá»i nà y định giết tôi! Tá»· phu cứu tôi vá»›i! Kiá»u Phong thấy nà ng gá»i má»™t Ä‘iá»u tá»· phu hai Ä‘iá»u tá»· phu thì không khá»i động lòng, nhá»› tá»›i lá»i di ngôn cá»§a A Châu đã phó thác nà ng cho mình, toan ra tay đánh bại gã mÅ©i sư tá» Ä‘i ngay. Nhưng trông thấy vết máu tươi dưới đất, Kiá»u Phong lại nghÄ© đến tâm địa độc ác cá»§a A TỠđối vá»›i gã tá»u bảo, nên ông muốn để nà ng bị Ä‘au khổ cho biết thân, âu đó cÅ©ng là má»™t cách răn dạy con ngưá»i bướng bỉnh tà n ác.
TÃnh toán như váºy, ông liá»n để mắt nhìn ra ngoà i cá»a sổ, không há»i han gì đến A Tá».
Gã mÅ©i sư tá» bản ý cÅ©ng không muốn cùng A TỠđộng thá»§, chỉ cốt hăm dá»a cho nà ng biết sợ, chịu ép má»™t bá» theo mình vá» là được.
Gã đưa tay phải ra toan nắm lấy cổ tay trái Kiá»u Phong.
Kiá»u Phong nhác thấy vai gã động Ä‘áºy đã biết ngay là gã định ăn thua vá»›i mình, song ông cứ mặc kệ cho gã nắm lấy tay. Trên da thịt cùng trong lòng bà n tay gã Ä‘á»u có chất kịch độc. Trước nà y Kiá»u Phong rất căm giáºn những hạng ngưá»i dùng thuốc độc, nhưng ngoà i mặt ông vẫn thản nhiên như không, chỉ ngấm ngầm váºn động chân khà ra cổ tay rồi cưá»i, há»i:
- Chi váºy! Phải chăng các hạ muốn cùng tôi uống bát rượu chÆ¡i?
Nói xong tay phải cầm bồ rót đầy rượu và o hai bát lớn, nói:
- Nà o xin má»i các hạ. GãmÅ©i sư tỠđãváºn ná»™i lá»±c trước khi nắm tay Kiá»u Phong mà thấy ông vẫn ung dung như không hay biết gì, gã lẩm bẩm:
- Mi đừng đắc ý vội, lát nữa sẽ biết tay ta.
Nghe Kiá»u Phong má»i uống rượu, gã đáp:
- Uống rượu thì uống, sao lại không dám!
Gã vừa nói vừa bưng bát rượu lên uống á»±c. Dè đâu rượu vừa nuốt đến cổ há»ng, đột nhiên má»™t luồng ná»™i khà ở dưới ngá»±c đẩy ngược lên. Gã không sao nhịn được, oẹ lên má»™t tiếng, bát rượu uống và o lại nôn ra hết, ướt cả vạt áo đằng trước. Nôn rượu ra xong, gã ho sù sụ má»™t lúc má»›i yên lại được. Tình trạng nà y khiến cho gã mÅ©i sư tá» phải hoảng hồn. Gã biết rằng sở dÄ© luồng ná»™i khà bốc ngược lên là do ná»™i lá»±c hùng háºu cá»§a đối phương thúc và o thân thể mình mà ra.
Giả tá»· y muốn hại mình cÅ©ng dá»… như trở bà n tay. Gã sợ quá, vá»™i buông cổ tay Kiá»u Phong ra. Nà o ngá» tay gã dưá»ng như có chất gì dán chặt và o tay Kiá»u Phong không tà i nà o gỡ ra được. Gã kinh hãi, cố sức đẩy ra.
Kiá»u Phong vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch, gã mÅ©i sư tá» xô đẩy ông vẫn trÆ¡ trÆ¡ như núi đá, chẳng ăn thua gì.
Kiá»u Phong lại rót rượu đầy bát, nói:
- Vừa rồi lão huynh chưa uống rượu, váºy xin lão huynh uống nốt bát nà y rồi ta sẽ phân tay.
à ông muốn nói ngươi có uống được bát rượu nà y thì ta sẽ buông tay ngươi ra. Gã mÅ©i sư tá» lại hết sức cá»±a quáºy mà vẫn không thoát ra được, gã liá»n vung tay trái đánh ra má»™t quyá»n và o mặt Kiá»u Phong. Quyá»n chưa đánh tá»›i, Kiá»u Phong đã ngá»i thấy mùi tanh hôi như mùi cá ươn. Ông khẽ đưa tay phải gạt ra.
Gã mÅ©i sư tỠđã dùng toà n lá»±c để phóng quyá»n, ngỠđâu phóng dở dang đã bị gạt trẹo Ä‘i. Gã không tá»± chá»§ được nữa, biết chiêu thức cá»§a mình bị chưởng lá»±c đối phương gạt Ä‘i. Ãoạn má»™t tiếng"chát"vang lên, thì ra chÃnh tay gã lại Ä‘áºp và o bả vai gã rất mạnh khiếp xương bả vai bị tráºt khá»›p.
A Tá» cưá»i, há»i:
- Nhị sư huynh tháºt khéo giở trò. Ai lại vung tay mình lên đánh mình bao giá»? Tháºt không hiểu ý tứ sư huynh ra sao?
Gã mÅ©i sư tá» căm háºn vô cùng, khốn ná»—i tay phải bị dÃnh chặt và o tay Kiá»u Phong không tà i nà o gỡ ra được. Còn tay trái gã không dám đánh ra chưởng thứ hai nữa. Gã mÅ©i sư tá» giẫy giụa đến lần thứ ba không thoát được, bèn váºn động ná»™i lá»±c định dồn những chất kịch độc trong lòng bà n tay và o ngưá»i đối phương.
Dè đâu luồng ná»™i lá»±c cá»§a gã vừa đụng và o tay Kiá»u Phong, láºp tức bị hất ngược trở lại. Gã mÅ©i sư tá» giáºt mình, vá»™i váºn ná»™i lá»±c để chống đỡ. Song ná»™i lá»±c cá»§a gã so vá»›i Kiá»u Phong kém xa rất nhiá»u. Luồng ná»™i lá»±c âm độc cá»§a gã mÅ©i sư tá» bị ná»™i lá»±c Kiá»u Phong đánh bạt Ä‘i không ăn thua gì, khác nà o như sóng biển trà n và o trong sông.
Luồng ná»™i lá»±c cá»§a đối phương trà n và o khá»›p xương khuá»·u tay, đưa xuống nách, rồi luân chuyển và o trong bụng. Gã mÅ©i sư tá» tá»± biết chất độc trong tay mình ghê gá»›m, nếu xông và o đến tâm trạng là láºp tức chết ngay. Luồng ná»™i lá»±c cá»§a đối phương thúc đẩy quá mãnh liệt khiến cho ná»™i lá»±c cá»§a mình vô phương ngăn trở, gã bồn chồn mồ hôi trán toát ra đầm đìa, nhá» giá»t.
A Tá» cưá»i, nói móc:
- Nhị sư huynh! Ná»™i lá»±c cá»§a sư huynh tháºt là cao cưá»ng. Trá»i rét lạnh thế nà y mà sư huynh ra mồ hôi lắm quá, khiến cho tiểu Muá»™i khâm phục vô cùng.
Gã mÅ©i sư tá» còn lòng dạ nà o mà nghe lá»i châm chá»c cá»§a A Tá». Gã biết rằng kiếp váºn số tá»›i rồi, song chẳng lẽ bó tay chá» chết, còn chống chá»i được lúc nà o hay lúc ấy. Kiá»u Phong nghÄ© bụng: "Gã nà y không có thù oán gì vá»›i ta. Tuy gã vừa ra tay đã hạ độc thá»§ là má»™t Ä‘iá»u rất mạo phạm, nhưng ta cÅ©ng chẳng nên vì thế mà giết chết gã." NghÄ© váºy, ông đột nhiên thu ná»™i lá»±c. Gã mÅ©i sư tá» bá»—ng nhiên thấy bà n tay mình Ä‘ang bị gắn chặt đã buông ra, cả luồng ná»™i lá»±c thúc đẩy chất độc ở tay mình cÅ©ng thoát ra. Gã vừa mừng vừa sợ lùi lại hai bước, không dám tiến lại gần Kiá»u Phong nữa. Gã mÅ©i sư tá» thoát chết rồi khác nà o đã xuống Quá»· môn quan lại được trở vá».
Gã tá»u bảo không biết chuyện gì hết, sợ gã mÅ©i sư tá» nổi nóng láºt Ä‘áºt lại rót rượu. Gã mÅ©i sư tá» phóng chưởng ra tát và o mặt gã tá»u bảo. Gã tá»u bảo rú lên má»™t tiếng té nằm ngá»a dưới đất. Gã mÅ©i sư tá» xông ra cá»a lá»›n trông vá» hướng tây nam chạy nhanh như bay. Bá»—ng nghe thấy tiếng tiêu nhẹ nhà ng khẽ vá»ng lại.
Kiá»u Phong nhìn gã tá»u bảo thấy mặt Ä‘en xạm và đã chết rồi.
Ông không khá»i tức giáºn, quát lên:
- Thằng cha đó tháºt là khả ố! Mình tha mạng hắn ai ngá» hắn lại ra tay giết ngưá»i?
Ông vá»— bà n đứng dáºy muốn Ä‘uổi theo.
A TỠngăn lại, kêu lên:
- Tỷ phu! Tỷ phu hãy ngồi xuống để tôi nói cho tỷ phu nghe.
Giả tá»· nà ng kêu ông bằng Kiá»u Bang chúa hay Tiêu đại gia gì gì thì Kiá»u Phong nhất định không nhìn gì đến nà ng. Song hai tiếng tá»· phu vừa gá»i lên, ông láºp tức nhá»› tá»›i A Châu, lòng Ä‘au như cắt, liá»n há»i:
- Chi váºy?
A TỠđáp:
- Không phải nhị sư huynh là má»™t kẻ khả ố đâu. Gã đã ra tay định sát hại tá»· phu không xong, chất độc chưa tan Ä‘i, gã đà nh bắt buá»™c phải giết ngưá»i khác.
Kiá»u Phong biết võ công ở phái tà có thứ thá»§ pháp kêu là độc thá»§. Chất độc tụ ở lòng bà n tay rồi mà không phát tán và o trong ngưá»i địch nhân được phải đánh chết trâu, ngá»±a hay bất luáºn đánh chết má»™t thứ súc sinh nà o, không thì chất độc chạy và o trong thân thể ngay.
Ông nói:
Muốn tán độc sao gã không đánh chết má»™t giống súc sinh mà lại vô cá»› Ä‘i đánh chết ngưá»i?
A Tá» cưá»i, đáp:
- Thằng ngưá»i ngu ngốc đó có khác gì trâu ngá»±a? Giết y cÅ©ng như giết má»™t giống súc sinh.
Miệng nà ng nói thao thao, khác nà o thiên kinh địa nghỉ, lý đương nhiên là như váºy, chứ không vấp váp ngượng nghịu chút nà o. Kiá»u Phong nghe nà ng nói mà phát á»›n. Ông tá»± nghÄ©: "Cô nà y tÃnh độc ác chẳng khác nà o giống cầm thú. Hà tất ta phải chiếu cố đến cô." Kiá»u Phong thấy chá»§ quán chạy ra, ông không muốn lôi thôi, bèn ra khá»i quán trông vá» hướng bắc mà đi. Bên tai ông vẫn nghe tiếng chân A Tá» chạy theo. Ông liá»n gia tăng cước bá»™ chạy nhanh hÆ¡n, chỉ trong chốc lát đã bá» A Tá» khá xa, khiến nà ng muốn Ä‘uổi theo cÅ©ng không thể kịp.
Bá»—ng nghe A Tá» lanh lảnh gá»i to:
- Tỷ phu ơi! Tỷ phu chỠtôi với! Tôi... tôi không theo kịp...
Kiá»u Phong nghe nà ng gá»i tá»· phu lại động tâm dừng bước. Vừa đây ông cùng nà ng đối diện nói chuyện thì từ vẻ mặt cho đến cá» chỉ, trong lòng không hết chán ghét. Nhưng lúc nà y nà ng láºt Ä‘áºt chạy theo cất tiếng gá»i thì y hệt như A Châu gá»i mình.
Cả hai cô đã là chị em ruá»™t vá»›i nhau, âm Ä‘iệu lại cÅ©ng in như nhau, khiến cho Kiá»u Phong bà ng hoà ng trong dạ. Ông ngoảnh đầu nhìn lại, nước mắt chạy quanh. Ông thấy xa xa má»™t cô gái nhá» tuổi đương chạy như bay trên đất đầy tuyết phá»§, chẳng khác gì A Châu phục sinh, bất giác ông giang hai tay ra, khẽ kêu lên:
- A Châu! A Châu!
Kiá»u Phong ôm choà ng lấy A Tá» má»™t lúc, ông mÆ¡ mà ng nhá»› đến ngà y cùng A Châu Ä‘i từ Nhạn môn quan xuống đến Trung Nguyên. Quang cảnh hai ngưá»i thá»§ thỉ chuyện trò đằm thắm lại hiện ra trước mắt. Ãá»™t nhiên tấm thân má»m mại ấm áp trong lòng ông có tiếng nhõng nhẽo há»i:
- Tỷ phu! Sao lúc nãy không đợi em!
Kiá»u Phong giáºt mình như ngưá»i trong giấc mÆ¡, choà ng tỉnh dáºy đưa tay khẽ đẩy A Tá» ra, nói:
- Cô theo tôi là m gì?
A TỠđáp:
- Tỷ phu đánh đuổi được nhị sư huynh cho em, đương nhiên em phải đến tạ ơn tỷ phu.
Kiá»u Phong lạnh lùng nói:
- Cô không cần tạ Æ¡n tôi. Thá»±c ra có phải bản tâm tôi muốn cứu cô đâu. Tại hắn động thá»§ vá»›i tôi, tôi phải tá»± vệ để khá»i chết vì tay hắn mà thôi. Nói xong trở gót Ä‘i ngay. A Tá» giÆ¡ hai tay ra định kéo Kiá»u Phong. Kiá»u Phong khẽ né ngưá»i Ä‘i. Nà ng loạng choạng xiêu vá» phÃa trước. Kể ra thì vá»›i bản lÄ©nh cá»§a nà ng, nà ng có thể gượng đứng lên như chÆ¡i, song nà ng thừa cÆ¡ để trượt chân cho ngưá»i ngã lăn xuống đống tuyết rồi la lên:
- Trá»i Æ¡i! Ngã Ä‘au chết Ä‘i được!
Kiá»u Phong biết nà ng giả vá». Nhưng nghe giá»ng nói á»n ẻn, hình ảnh A Châu lại xuất hiện trong đầu óc, má»™t mùi hương thoang thoảng, lại cảm xúc và o dây thần kinh ông.
Kiá»u Phong quay lại đưa tay ra nắm cổ áo A Tá» kéo lên, thì nà ng cưá»i rất tươi, nói:
- Tá»· phu Æ¡i! Tá»· nương em bảo tá»· phu phải chiếu cố cho em sao tá»· phu không tuân theo di ngôn cá»§a tá»· nương? Em là má»™t đứa nhá» lênh đênh cÆ¡ khổ bị bao nhiêu ngưá»i ức hiếp! Tá»· phu cÅ©ng ghét em hay sao?
Nà ng nói mấy câu bằng má»™t giá»ng dÃm dót nghe rất đáng thương.
Kiá»u Phong biết nà ng mưá»i phần có đến tám là giả tạo, mà vẫn không khá»i má»m lòng.
Ông há»i:
- Cô Ä‘i theo tôi có được Ãch gì? Trong lòng tôi Ä‘ang buồn bá»±c không muốn nói chuyện vá»›i cô đâu. Chỉ khi nà o cô là m Ä‘iá»u cà n rỡ tôi má»›i can thiệp và o thôi.
A TỠnói:
- Nếu tá»· phu trong lòng không vui thì có em đây giải muá»™n cho chứ sao? Và cõi lòng tá»· phu biết đâu chẳng dần dần trở lại ấm áp... Nếu tá»· phu uống rượu thì em rót cho. Tá»· phu thay quần áo thì em sẽ giặt giÅ© khâu vá cho. Nếu em có việc gì lá»—i đạo, tá»· phu can thiệp cho thì còn gì hay bằng? Từ thuở nhá» em đã bị gia nương bá» rÆ¡i, không ngưá»i quản cố giáo hoá, nên việc Ä‘á»i em chẳng hiểu thế nà o là phải quấy.
Nói đến đây hai mắt nà ng đỠmá»ng.
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Cả hai chị em cô nà y Ä‘á»u có thiên tà i vá» tinh nghịch và hóm hỉnh. Bản lÄ©nh gạt ngưá»i lại cà ng ghê gá»›m, tháºt là tám lạng ngưá»i ná»a cân, chẳng ai thua ai. May mà mình sá»›m biết cô nà y rất thâm độc má»›i khá»i mắc bẫy. Cô nhất định theo mình, hẳn là có âm mưu ngụy kế chi đây? Phải chẳng sư phụ cô phái cô theo sát mình để âm mưu, ám hại?
NghÄ© tá»›i đây, Kiá»u Phong không khá»i rùng mình, tá»± há»i:
- Phải chăng kẻ đại thù cá»§a ta cùng Tinh Tú Lão Ma có dÃnh lÃu vá»›i nhau? Hay chÃnh lão là kẻ thù cá»§a ta cÅ©ng nên?
Kiá»u Phong quyết định chá»§ ý, lẩm bẩm má»™t mình:
- Chẳng lẽ Kiá»u Phong nà y đưá»ng đưá»ng là má»™t trang nam tá» trượng phu lại sợ cô bé nà y ngấm ngầm hạ độc thá»§ ư? Chi bằng mình tương kế tá»±u kế cho cô Ä‘i theo, để ý xem cô thi hà nh quá»· kế gì? Có khi vì cô mà mình báo được mối tư thù lá»›n cÅ©ng chưa biết chừng.
Kiá»u Phong nghÄ© váºy liá»n nói:
- Cô đã nói váºy thì Ä‘i theo tôi. Nhưng tôi giao hẹn trước, nếu cô tá»± nhiên giết ngưá»i vô tá»™i, tôi không tha cô đâu!
A TỠthè lưỡi ra, nói:
- Thế nhưng ngưá»i ta hại đến em, tá»· phu có để em giết hắn không?
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Cô nà y tháºt giảo hoạt, cô ra tay giết ngưá»i rồi, chắc lại tìm lá»i nói khéo đổ lá»—i cho ngưá»i ta động thá»§ trước thì dù đối phương có là ngưá»i tốt, cô cÅ©ng đổ lá»—i cho ngưá»i ta được .
TÃnh toán như váºy, Kiá»u Phong liá»n gạt phắt Ä‘i:
Bất luáºn là ngưá»i xấu hay tốt, tôi không cần cô phải can thiệp. Cô đã Ä‘i vá»›i tôi,quyết không ai có thể giết cô được. Nói tóm lại, tôi không cho cô động thá»§ vá»›i bất cứ ai.
A TỠthở dà i, nói:
- Trá»i Æ¡i! Tá»· phu bất quá là lang quân cá»§a tá»· nương em, mà tá»· phu quản cố em đến thế kia ư? Giả tá»· tá»· nương em không chết mà lấy tá»· phu thì rồi cÅ©ng đến chết vá» sá»± quản thúc cá»§a tá»· phu mà thôi.
Kiá»u Phong đã lên ruá»™t toan lá»›n tiếng mắng má», nhưng trong lòng lại không nỡ.
Ông thoáng thấy trong cặp mắt A Tá» lá»™ vẻ giảo hoạt bèn tá»± há»i:
- Mình nói mấy câu đó không hiểu sao đột nhiên cô ta lại lấy là m đắc ý?
Kiá»u Phong nghÄ© má»™t lúc không ra, liá»n bá» Ä‘i không nghÄ© nữa, lên đưá»ng Ä‘i tiếp.
Ãi chừng hÆ¡n má»™t dặm, Kiá»u Phong sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, la lên:
- Chết rồi! Không khéo A Tá» bị kẻ đối đầu hoặc kẻ cừu thù ở đây, định là m khó dá»… vá»›i cô ta, nên cô ta gạt mình há»™ vệ cho cô. Mình đã hứa cùng cô cô đã Ä‘i vá»›i tôi, quyết không ai giết cô được tức là mình đã nháºn lá»i bảo vệ cho cô, bất luáºn cô ta phải hay trái. Dù mình chẳng nói câu đó, nhưng đã để cô Ä‘i bên mình, thì quyết nhiên không thể để cô thất bại được.
Ãi thêm mấy dặm nữa, A Tá» bá»—ng nhiên há»i:
- Tôi hát một khúc chơi, tỷ phu nghe xem có được không nhé?
Kiá»u Phong đã định chá»§ ý rằng đối vá»›i cô nà y cà ng gay go nhiá»u cà ng có Ãch cho cô bấy nhiêu, liá»n gạt Ä‘i:
- Thôi đừng hát nữa.
A TỠbĩu môi:
- Tá»· phu là m gì mà cay nghiệt thế? Váºy tôi nói chuyện vui tá»· phu nghe có được không?
Kiá»u Phong vẫn xẵng giá»ng:
- Không được!
A TỠnói:
- Váºy tôi đánh đố để tá»· phu Ä‘oán thá» coi.
Kiá»u Phong cÅ©ng gạt luôn:
- Không được!
A TỠnói:
- Thế thì tá»· phu nói chuyện vui cho em nghe váºy, được không?
Kiá»u Phong đáp:
- Không được!
A TỠnói:
- Thế thì tỷ phu hát cho em nghe được không?
A TỠđỠnghị luôn bảy tám Ä‘iá»u, Kiá»u Phong không suy nghÄ© gì cá»± tuyệt ngay.
A Tá» lại xoay chiá»u há»i ngược lại:
- Váºy em chẳng thổi sáo để tá»· phu nghe nữa đâu nhé?
Kiá»u Phong buá»™t miệng đáp như má»i lần:
- Không được!
Kiá»u Phong vẫn má»™t má»±c không suy nghÄ© đáp luôn bằng hai tiếng không được. Rồi ông nghÄ© lại biết ngay là mình mắc hợm. Vì cô ta há»i váºy em chẳng thổi sáo để tá»· phu nghe nữa nhé mà mình lại bảo không được thì ra giục nà ng thổi sáo mất rồi. Song đã trót nói ra miệng, đà nh để mặc cô ta muốn thổi sáo thì thổi.
A TỠlà m bộ thở dà i, nói:
- Ãiá»u gì tá»· phu cÅ©ng bảo không được, tháºt khó mà chiá»u ý tá»· phu quá. Riêng có Ä‘iá»u em thổi sáo là tá»· phu ưng ý.
Nói xong, nà ng rút trong bá»c ra má»™t ống ngá»c địch rất kỳ dị chỉ dà i chừng bẩy tấc, toà n ống bóng lá»™n trông rất xinh xắn. A TỠđưa lên môi khẽ thổi, má»™t luông âm thanh réo rắt vang Ä‘i tháºt xa.
Kiá»u Phong sá»±c nhá»› vừa rồi lúc gã mÅ©i sư tá» ra khá»i quán cÅ©ng thấy nổi lên má»™t thanh âm réo rắt du dương, thì ra cÅ©ng là tiếng sáo nà y vang dá»™i nghe rất lá»t tai, song tiếng ngá»c địch cá»§a A Tá» lại thê lương não nùng, không phải Ä‘iệu nhạc hoà vui.
Kiá»u Phong cảm thấy nao nao trong dạ.
Nhưng lúc ông hiểu ra lại cưá»i thầm lẩm bẩm má»™t mình:
- Phải rồi! Chắc cô nà y dùng tiếng sáo để gá»i đồng đảng mai phục gần đây để táºp kÃch ta. Kiá»u má»— nà y há sợ Ä‘oà n chuá»™t nhắt. Ta có sợ là sợ bá»n đệ tá» dưới trướng Tinh Tú Lão Ma chuyên dùng võ công hiểm độc. Nếu chúng ra mặt giao chiến thì mình chẳng coi và o đâu. Nhưng há» thi hà nh độc kế gì mà mình lÆ¡ là má»™t chút tất bị hỠám toán.
Kiá»u Phong lắng tai nghe tiếng địch cá»§a A Tá» thổi, lúc lên cao, lúc xuống trầm, lúc thét lên như heo bị chá»c tiết, lúc thê thảm như ma quá»· kêu gà o, rất là khó chịu. Má»™t cô gái sắc nước hương trá»i như A Tá» cầm cây ngá»c bÃch xinh đẹp là thế mà thổi những âm thanh chói tai thì ra dưới thế gian bát ngát chẳng có Ä‘iá»u kỳ lạ nà o là không có.
Kiá»u Phong vẫn không há»i han gì đến A Tá», cứ thản nhiên tiếp bước.
Chẳng bao lâu, Ä‘i tá»›i má»™t con đưá»ng nhá» hẹp trên đỉnh núi.
Nẻo đưá»ng nà y vừa má»™t ngưá»i Ä‘i.
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Nếu địch nhân muốn phục kÃch ta ắt chá»n chá»— nà y .
Quả nhiên lên tá»›i đỉnh núi, vừa hết má»™t chá»— quanh, đã thấy trước đó có bốn ngưá»i đứng đón.
Bốn gã nà y Ä‘á»u mặc vải xô và ng y phục hệt như gã mÅ©i sư tỠđã gặp trong tá»u Ä‘iếm. Bốn gã không đứng thà nh hà ng chữ nhất được mà phải đứng kẻ trước ngưá»i sau. Má»—i gã trong tay Ä‘á»u cầm má»™t cây cương trượng khá dà i.
A Tá» vừa thấy bốn gã, đột nhiên không thổi sáo nữa, dừng tay gá»i to:
- Tam sư huynh, tứ sư huynh, thất sư huynh, bát sư huynh Ä‘á»u mạnh giá»i đấy ạ? Các vị sư huynh đến há»™i tụ nÆ¡i đây là m gì?
Kiá»u Phong cÅ©ng dừng bước tá»±a lưng và o vách núi nói má»™t mình:
Thá» xem bá»n chúng định giở trò quá»· quái gì đây?
Trong bốn gã nà y, gã Ä‘i đầu là má»™t gã Ãại Hán béo máºp nhìn Kiá»u Phong từ đầu đến gót chân má»™t hồi rồi há»i A Tá»:
- Tiểu sư Muá»™i mạnh giá»i chứ? Sao sư Muá»™i lại Ä‘em tâm hại nhị sư huynh?
A Tá» giáºt mình, há»i dồn:
- Nhị sư huynh bị thương hay sao? Ai đánh sư huynh bị thương? Bị thương có nặng lắm không?
Gã đứng sau cùng lớn tiếng nói:
- Mi đừng khéo giả ngây giả dại nữa. ChÃnh nhị sư huynh bảo mi kêu kẻ khác đánh y bị thương. Gãvừa nói, ngưá»i đãthấp lùn, lại đứng sau cùng bị ba ngưá»i đứng trước che khuất. Kiá»u Phong nhìn không rõ mặt, chỉ nghe tiếng gã nói rất mau đủ biết gã nóng tÃnh vô cùng. Cây cương trượng cá»§a gã lại đặc biệt lá»›n hÆ¡n và dà i hÆ¡n các cây cá»§a đồng đảng. Xem thế đủ biết cánh tay gã mạnh lắm. Vì gã thấp lùn nên mang thứ khà giá»›i đặc biệt để tá» ra có chá»— hÆ¡n ngưá»i.
A TỠỡm á» há»i:
- Bát ca! Sư huynh bảo sao? Nhị sư huynh bảo bát ca kêu ngưá»i đánh y bị thương ư? Trá»i Æ¡i! Sao bát ca độc ác như váºy? Sư phụ mà biết nhất định sẽ trách phạt bát ca ghê gá»›m lắm đó. Bát ca không sợ ư?
Gã thấp lùn tÃnh nóng như lá»a, cầm cây cương trượn Ä‘áºp và o sưá»n núi chan chát, lá»›n tiếng quát:
- ChÃnh mi là m cho nhị ca phải bị thương, chứ có phải ta đâu?
A TỠcãi lại:
- Sao? Bát ca là m cho nhị sư huynh bị thương chứ không phải tiểu Muá»™i... ÃÆ°á»£c rồi! Bát ca đã thừa nháºn cả ba vị sư huynh đây Ä‘á»u nghe rõ rồi nhé! Bát ca miệng đã nói ra sát hại nhị sư huynh đúng rồi! Bát ca đã dùng phép tam âm ngô công trảo giết nhị sư huynh.
Gã thấp lùn gầm lên:
- Ai biểu nhị sư huynh chết rồi? Y chưa chết đâu mới bị thương thôi, với lại cũng không phải do phép tam âm ngô công trảo.
A Tá» mồm năm miệng mưá»i, cướp lá»i:
- Không phải tam âm ngô công trảo ư? Thế thì nhất định là phép trưu tá»§y chưởng rồi! Nhị sư huynh không cẩn tháºn nên bị Bát ca ám toán. Bát ca Æ¡i! Bát ca độc ác lắm.
Gã thấp lùn nói:
- Tam sư huynh! Ãá»™ng thá»§ Ä‘i thôi! Bắt con tiểu tiện nhân nà y vỠđể sư phụ phát lạc. Nó... nó... nó nói vÆ¡ nói vẩn chẳng ai hiểu.
Khẩu âm gã vốn đã khó nghe lại Ä‘ang cÆ¡n nóng giáºn, gã nói lắp lại cà ng khó hiểu hÆ¡n. Gã béo máºp nói:
Việc gì phải động thủ? Tiểu sư Muội trước nay vẫn ngoan ngoãn dễ bảo.
Rồi gã quay lại há»i A Tá»:
- Tiểu sư Muội! Bây giỠsư Muội theo chúng ta vỠnhé?
Gã béo máºp ăn nói rất ôn tồn, có vẻ con ngưá»i rất hoà nhã. A Tá» cÅ©ng á»n thót không vừa, nà ng nói:
Tam ca Æ¡i! Trước nay tam ca bảo là m sao, tiểu Muá»™i cÅ©ng Ä‘á»u là m váºy, có bao giá» cãi lá»i Tam ca đâu?
Gã béo máºp ra chiá»u đắc ý, cưá»i ha hả, nói:
- Thế thì còn gì hay bằng! Chúng ta đi thôi, tiểu sư Muội ạ.
A TỠnói:
- Vâng xin các sư huynh tùy tiện.
Gã thấp lùn ở phÃa sau lại oang oang:
- Mi bảo tuỳ tiện cái gì? Mi phải đi với chúng ta, đừng có nói lăng nhăng!
A Tá» cưá»i, nói:
- Các sư huynh hãy đi trước, rồi tiểu Muội sẽ theo sau ngay mà .
Gã thấp lùn gắt lên:
- Không được! Phải Ä‘i ngay vá»›i chúng ta ngay bây giá»! Không Ä‘i trước Ä‘i sau gì cả.
A TỠnói:
- Tiểu Muội cũng muốn đi ngay lắm, nhưng tỷ phu tiểu Muội đây không chịu.
Nà ng vừa nói vừa trá» và o Kiá»u Phong.
Kiá»u Phong lầm bầm:
- Ãó, đó! Cô ả lại sắp giở trò rồi.
Ông vẫn đứng tá»±a lưng và o vách núi, hai tay khoanh để trước ngá»±c, dưá»ng như không quan tâm gì đến những chuyện trước mắt.
Gã thấp lùn nói:
- Ai là tá»· phu mi? Sao ta không trông thấy ngưá»i đâu?
A Tá» cưá»i, nói móc:
- Tại Bát ca cao quá đấy mà ! Tá»· phu tiểu Muá»™i cÅ©ng không ngó thấy bát ca. Gã thấp lùn bản tÃnh cá»±c kỳ cục súc, khi gã nghe thấy ai chế giá»…u thân hình gã là láºp tức gã nổi Ä‘oá muốn đánh nhau ngay. Bá»—ng má»™t tiếng chát vang lên. Gã chống mạnh cây cương trượng xuống đất, lấy đà nhảy vá»t lên không trung rồi cả ngưá»i lần lượt vá»t qua đầu ba gã sư huynh, hạ xuống trước mặt A Tá».
Gã quát lên:
- Ãi vá» vá»›i chúng ta ngay!
Nói xong giÆ¡ tay toan nắm lấy vai A Tá». Kiá»u Phong thấy gã thếp lùn, song lưng to vai rá»™ng. Nếu trông bá» ngang thì thân thể gã cÅ©ng vạm vỡ, động tác lại rất mau lẹ. A Tá» không né tránh, cứ để mặc cho gã nắm lấy. Không ngá» bà n tay cá»§a gã thấp lùn sắp chạm và o vai A Tá», gã đột nhiên ngẩn ngưá»i rồi dừng tay lại, không nắm lấy vai nà ng nữa.
Gã há»i:
- Mi đã lấy được rồi phải không?
A Tá» há»i:
Cái gì? Gã thấp lùn nói:
- BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh chứ còn cái gì nữa?
Gã vừa buá»™t miệng nói ra bốn chữ BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh, ba gã kia đồng thanh quát lên:
- Bát sư đệ! Ngươi nói nhăng gì đó?
Giá»ng nói Ä‘á»u tá» vẻ nghiêm nghị. Gã thấp lùn nét mặt láºp tức ra chiá»u hoảng sợ.
Kiá»u Phong bá» ngoà i mặt tá»±a hồ không quan tâm gì đến chuyện cá»§a bá»n nà y, song không má»™t lá»i nói hay má»™t cỠđộng nà o cá»§a bốn gã cùng A Tá» qua khá»i tai mắt ông.
Kiá»u Phong tá»± há»i: "BÃch ngá»c Vương đỉnh là cái gì? Cứ coi vẻ mặt cá»§a bá»n nà y thì đó là má»™t váºt rất quan trá»ng chứ không phải là tầm thưá»ng. Nếu mà bá»n chúng mai phục ở đây để táºp kÃch mình, sao không thấy động thá»§ mà lại đấu khẩu vá»›i nhau? Chẳng lẽ bá»n chúng không địch nổi mình, còn chá» thêm ngoại viện đến?"
Kiá»u Phong còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng thấy gã thấp lùn giÆ¡ tay, bảo A Tá»:
- ÃÆ°a đây!
A Tá» là m bá»™ ấp úng há»i:
- Cái bÃch... bÃch... ấy phải không?
Rồi nà ng trá» Kiá»u Phong nói tiếp:
- Tiểu Muội đưa cho tỷ phu rồi.
Nà ng vừa nói câu đó, cả bốn gã cùng đưa mắt nhìn Kiá»u Phong chằm chặp và lá»™ vẻ tức giáºn.
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Bá»n nà y Ä‘á»u có vẻ khả ố! Mình chẳng hoà i công lá»i qua tiếng lại vá»›i chúng .
NghÄ© váºy, ông từ từ đứng dáºy, đột nhiên Ä‘iểm hai chân xuống đất, ngưá»i vá»t lên cao, tá»±a hồ con chim khổng lồ bay vụt lên, nhảy qua đầu cả bốn gã.
Bốn gã gá»i nhau Æ¡i á»›i Ä‘uổi theo Kiá»u Phong.
Nhưng khinh công cá»§a ông tuyệt bÃch, bá»n chúng Ä‘uổi kịp thế nà o được.
Chá»›p mắt, Kiá»u Phong đã cách xa hà ng mấy trượng...
Bỗng một tiếng véo véo vang lên, một thứ binh khà nặng nỠném tới sau lưng.
Kiá»u Phong không quay đầu lại, cÅ©ng biết có ngưá»i liệng cây cương trượng tá»›i, ông giÆ¡ tay ra phÃa sau bắt lấy cây cương trượng.
Bốn gã cả giáºn, quát tháo om sòm, lại liệng hai cây cương trượng nữa tá»›i.
Kiá»u Phong lại xoay tay bắt lấy. Má»—i cây cương trượng nặng có tá»›i năm chục cân, cả ba cây nặng đến ngoà i má»™t trăm sáu mươi cân mà Kiá»u Phong cầm cả trong tay như không, chân vẫn bước Ä‘á»u, không ngừng lại chút nà o.
Lại có tiếng vù vù cây cương trượng thứ tư liệng tới. Cây nà y là của gã thấp lùn nặng hơn cả ba cây trước, tiếng gió reo cà ng mạnh.
Kiá»u Phong tuy không phải là hạng ngưá»i hung hăng ưa đánh nhau, nhưng rất ham võ nghệ. Lúc bình thá»i ở Cái bang ông thưá»ng cùng bá»n trưởng lão giảng táºp võ nghệ. Ãã mấy tháng nay, ông gặp bao nhiêu việc bất như ý, không động thá»§ vá»›i ai nên cÅ©ng thấy phiá»n muá»™n trong lòng.
Ông nghĩ bụng:
- Bá»n nà y ngu dốt quá, nên cho chúng biết tay .
Ông nghe biết cây cương trượng phóng tá»›i sau gáy chỉ còn cách má»™t thước lại xoay tay nắm lấy. Cả bốn gã sư huynh đệ Ä‘á»u bị ông bắt mất khà giá»›i vừa giáºn vừa sợ, biết rằng có Ä‘uổi kịp ông, cÅ©ng khó lòng địch nổi, nhưng chúng vẫn la ó Ä‘uổi theo rất gấp.
Kiá»u Phong chá» cho bá»n chúng Ä‘uổi má»™t lúc rồi đột nhiên dừng chân lại.
Bốn gã Ä‘ang gắng sức Ä‘uổi theo, vá»™i thu chân, lúc đã dừng được thì đã đến phÃa trước Kiá»u Phong. Gã nà o cÅ©ng thở hồng há»™c.
Kiá»u Phong từ lúc thấy bá»n chúng phóng cương trượng chạy Ä‘uổi theo, để ý Ä‘oán biết võ công bá»n chúng tá»›i mức nà o. Tên thấp lùn là sức cánh tay mạnh hÆ¡n cả, còn ngoà i ra ba gã kia cÅ©ng bằng gã mÅ©i sư tá» mà ông đã gặp trong quán rượu.
Kiá»u Phong tá»§m tỉm cưá»i, cất tiếng há»i:
- Các vị Ä‘uổi tại hạ có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Gã thấp lùn nói:
- Ngươi... ngươi là ai? Ta xem võ công của ngươi ghê gớm lắm.
Kiá»u Phong cưá»i, nói:
- CÅ©ng thưá»ng thôi, có chi mà các hạ quá khen?
Ông vừa nói vừa váºn kình lá»±c và o bà n tay, cắm má»™t cây cương trượng xuống đất. Quãng đưá»ng núi nà y tuy không phải thuần đá cứng rắn, nhưng cÅ©ng đá nhiá»u đất Ãt. Thế mà Kiá»u Phong vẫn cắm sâu xuống đầu trượng chỉ còn chìa trên mặt đất chừng hai thước, Ä‘oạn ông buông tay, dùng gót chân đạp mạnh má»™t cái, khiến cho cây cương trượng ngáºp bằng mặt đất không chìa lên chút nà o.
Bốn gã thấy thần lá»±c Kiá»u Phong ghê gá»›m như váºy, Ä‘á»u nghÄ© là ông dùng tà phép, không ai có thể tin rằng thá»±c lá»±c con ngưá»i lại lá»›n đến thế. Có gã giương hai mắt tròn xoe mà nhìn, có gã há hốc miệng ra không ngáºm lại nữa. Kiá»u Phong cắm hết cây trượng nà y, đến cây khác cÅ©ng để chừa trên mặt chừng hai thước rồi đưa gót chân dáºm lên cả hai cây má»™t lúc cho ngáºp tịt xuống mặt đất. Ãến khi Kiá»u Phong toan cắm cây cương trượng thứ tư xuống thì gã thấp lùn nhảy vá»t lại, quát lên:
- Ãừng đụng và o khà giá»›i cá»§a ta!
Kiá»u Phong cưá»i, nói:
- ÃÆ°á»£c lắm! Ãây ta trả cho!
Nói xong, tay phải ông cầm cây cương trượng ngắm vách núi liệng mạnh và o. Cây cương trượng nà y dà i tám thước thì có đến bảy thước ngáºp và o vách đá, mà lại là chá»— vách đá rất cứng rắn.
Kiá»u Phong thấy mình váºn kình lá»±c phóng trượng sâu và o vách đá như váºy, tá»± nhiên trong mình cÅ©ng lấy là m khoan khoái, nghÄ© thầm: "Mấy tháng nay mình phải trải qua bao nhiêu ná»—i lo phiá»n. Váºy mà công lá»±c không bị giảm sút. Trái lại dưá»ng như còn tiếng hÆ¡n trước là khác. Ná»a năm trước đây có lẽ mình không phóng trượng ngáºp sâu được đến thế".
Cả bốn gã Ä‘á»u reo lên má»™t tiếng á»’ kinh ngạc và đá»u lá»™ vẻ kinh sợ Kiá»u Phong.
A TỠchạy sau cũng đuổi đến nơi.
Nà ng la lên:
- Tá»· phu Æ¡i! Võ công tá»· phu giá»i quá rồi! Tá»· phu dạy cho em.
Gã thấp lùn cả giáºn, nói:
- Mi nói cái gì? Mi đã là đệ tá» phái Tinh Tú, sao còn được Ä‘i kêu ngưá»i ngoà i dạy võ nghệ.
A TỠvểnh mặt lên nói:
- Y là tá»· phu tiểu Muá»™i, sao bát ca còn bảo là ngưá»i ngoà i?
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 10:57 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 41 : Ãỉnh Ngá»c là m nên phép Hóa Công
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Gã thấp lùn vội nhảy lại để thu lấy khà giới của mình.
Do Kiá»u Phong đã lượng biết sức khinh công cá»§a gã đến mức nà o, nên ông phóng cây cương trượng và o vách đá núi cao hÆ¡n mặt đất hai trượng.
Gã thấp lùn nhảy lên cÅ©ng còn cách ná»a thước nữa má»›i vá»›i tá»›i được.
A Tá» vá»— tay cưá»i, nói:
- Hay quá! Bát ca ơi! Bát ca có nhổ được khà giới của Bát ca ra được thì tiểu Muội mới theo Bát ca vỠbái kiến sư phụ, còn nhổ không được thì đừng hòng.
Gã thấp lùn nhảy cái vừa rồi đã dùng hết sức bình sinh và thi triển khinh công đến tột độ, muốn nhảy cao hơn một tấc nữa thì khó lòng.
Gã nghe A TỠnói móc tức quá, cố sức nhảy lên cao hơn nhưng chỉ có đầu ngón tay giữa là chạm tới cây cương trượng mà thôi.
A Tá» lại cưá»i, nói:
- Mới chạm tới là không kể, phải nhổ ra mới được.
Gã thấp lùn lại cà ng tức giáºn hÆ¡n nữa. Lần nà y gã chuẩn bị lâu hÆ¡n hai lần trước, Ä‘iểm hai chân xuống, váºn hết khinh công, nhảy vá»t lên. Quả nhiên ngón tay gã bám và o được cây cương trượng, nhưng ngưá»i gã treo lÆ¡ lá»ng trên không Ä‘u qua Ä‘u lại. Gã dùng tay lay Ä‘i lay lại cây trượng. Nhưng cây trượng cắm sâu và o trong đá đến bảy thước mà gã cứ Ä‘u qua Ä‘u lại để lay như váºy thì cho đến ba ngà y ba đêm cÅ©ng không nhổ ra cho được, chỉ tổ là m trò cưá»i cho má»i ngưá»i.
Kiá»u Phong cưá»i, nói:
- Kiá»u má»— xin kiếu các vị đây!
Gã thấp lùn không chịu buông tay, vì võ công gã đến mức nà o gã tá»± biết rồi. Gã vừa nhảy lên nắm cây cương trượng đã là may mắn lắm, nếu tuá»™t xuống thì sau có nhảy lên nữa vị tất đã nắm được. Cây cương trượng nà y gã tiếc lắm vì nó vừa vặn vá»›i sức gã. Muốn đánh cái khác được đúng như váºy cÅ©ng khó. Gã lại cố sức lắc cây trượng mấy cái nữa, song vẫn không nhúc nhÃch. Vừa nhìn thấy Kiá»u Phong chuyển mình bước Ä‘i, gã vá»™i la lên:
- Æ kìa! Ngươi phải để BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh lại đã! Nếu không thì sau nà y rắc rối lắm đó.
Kiá»u Phong há»i:
- BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh gì đâu? Nó là cái chi váºy?
Ba gã đệ tỠphái Tinh Tú tiến lại, nói:
- Võ công các hạ tháºt là xuất quá»· nháºp thần. Chúng tôi bá»™i phục vô cùng. Cái đỉnh nhỠđó là má»™t váºt rất quan trá»ng cá»§a bản môn, ngưá»i ngoà i có cÅ©ng chẳng là m gì được, xin các hạ trả lại cho, chúng tôi xin Ä‘á»n đáp.
Kiá»u Phong thấy bá»n chúng không có vẻ giả trá mà cÅ©ng không phải mai phục tại đây để táºp kÃch mình, liá»n nói:
- A Tá»! Cô lấy cái "BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh"chi chi đó cho tôi xem đó là cái gì?
A TỠđáp:
- Trá»i Æ¡i! Em đã đưa cho tá»· phu rồi mà , còn muốn trả lại hay không là tùy ở nÆ¡i tá»· phu. Nếu tá»· phu giữ lại thì cÅ©ng là cá»§a tá»· phu, không can dá»± gì tá»›i em nữa.
Kiá»u Phong nghe A Tá» nói, đã Ä‘oán ra cô ả đánh cắp bảo váºt cá»§a sư môn cô. Song cô cố ý bảo đã đưa cho mình rồi là cốt để gieo vạ cho mình đây.
Ông liá»n tương kế tá»±u kế, cưá»i ha hả nói:
- Cô đưa cho tôi rất nhiá»u thứ mà tôi chẳng biết cái nà o là BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh cả.
Gã thấp lùn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không vừa nghe Kiá»u Phong nói váºy, cÅ©ng xen và o:
- Cái đỉnh ngá»c cao độ năm tấc, toà n thân mà u xanh ngá»c ấy mà .
Kiá»u Phong nói:
- Ồ, cái đó h� Tôi quả đã thấy rồi, nhưng cứ tưởng là một thứ đồ chơi trẻ con, chẳng dùng là m gì được.
Gã thấp lùn nói:
- Ngươi có hiểu gì đâu! Sao lại bảo là má»™t cái đồ chÆ¡i con trẻ? Cái đỉnh ngá»c đó...
Gã toan nói nữa thì gã béo máºp vá»™i quát lên:
- Sư đệ nói lăng nhăng gì lắm thế?
Rồi quay lại nói vá»›i Kiá»u Phong:
- Cái đó tuy là đồ chÆ¡i không dùng được việc gì, song cá»§a gia sư... Thân phụ cá»§a gia sư đã để lại cho ngưá»i, vì thế mà không thể để mất được, xin các hạ trả lại cho.
Kiá»u Phong nói:
- Chết chưa! Thế mà tôi đã quăng Ä‘i mất rồi! CÅ©ng không nhá»› quăng ở đâu. Không biết còn tìm lại được nữa không? Nếu là má»™t váºt quan trá»ng thì tôi phải trở lại TÃn Dương để tìm. Có Ä‘iá»u đưá»ng sá xa xôi Ä‘i lại phiá»n phức và mất thì giá».
Gã thấp lùn vội la lên:
- Quan trá»ng lắm chứ sao lại không? Chúng ta mau... quay lại để tìm kiếm.
Nói tới đây, gã buông mình nhảy xuống, bỠluôn cả cây khà giới rất quý của gã.
Kiá»u Phong đưa tay khẽ vá»— trán mình mấy cái, nói:
- Chà ! Mấy bữa nay Ãt uống rượu thà nh ra lú lẫn. Cái đỉnh ngá»c nà y không biết bỠở TÃn Dương hay ở Ãại Lý? Không chừng ở TÃn Dương cÅ©ng nên...
Gã thấp kùn tÃnh nóng như lá»a, lá»›n tiếng la lên:
- Trá»i Æ¡i! Ngươi nói cái gì mà rắc rối váºy? ở Ãại Lý hay ở TÃn Dương? Muốn ở đâu thì ở, nhưng đừng nói đùa.
Gã béo máºp xem chừng Kiá»u Phong cố ý là m khó dá»…, liá»n nói:
- Các hạ bất tất nói giỡn. Nếu chiếc đỉnh ngá»c còn nguyên vẹn không sứt mẻ đưa trả lại cho, thì chúng tôi xin tạ Æ¡n rất háºu quyết chẳng sai lá»i.
Kiá»u Phong nói:
- Chết rồi! Tôi nhớ ra rồi...
Bốn gã nhá»›n nhác há»i:
- Sao?
Kiá»u Phong nói:
- Cái đỉnh ngá»c đó bỠở nhà Mã phu nhân, tôi bá» và o đống lá»a. Nhà phu nhân đã bị đốt cháy thà nh than không còn má»™t mảnh ngói. Cái đỉnh đó bị lá»a đốt không hiểu có việc gì không?
Gã thấp lùn lớn tiếng kêu lên:
- Thế thì hư mất rồi còn gì? Cái nà y... cái nà y... Tam sư huynh là m sao thì là m tôi không biết đâu. Sư phụ có trách phạt cũng không liên quan gì đến tôi.
Ãoạn, gã quay sang bảo A Tá»:
- Tiểu sư Muội! Sư Muội nói với sư phụ thế nà o thì nói, tôi mặc kệ đó.
A Tá» cưá»i, nói:
- Tôi nhá»› dưá»ng như cái đó không bá» tại nhà Mã phu nhân. Thôi Muá»™i xin kiếu các vị sư huynh để các vị nói chuyện vá»›i tá»· phu.
Nói xong nà ng lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái, bước lên trước Kiá»u Phong.
Kiá»u Phong quay lại giang tay cản trở bốn gã, nói:
- Nếu các vị nói rõ lai lịch cái BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh ở đâu ra thì không chừng tôi còn có thể giúp các vị để tìm lại. Nếu không thì tại hạ cÅ©ng xin kiếu luôn.
Gã thấp lùn nói:
- Tam sư huynh! Tôi nghĩ không còn cách nà o nữa. Sư huynh đem cái đó nói rõ cho y biết đi!
Gã béo máºp nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Tôi nói để các hạ hay...
Kiá»u Phong không chá» cho gã béo máºp hết lá»i, đột nhiên lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái nhảy đến bên gã thấp lùn, đưa tay ra nâng nách gã, nói:
- Chúng ta lên trên kia nói chuyện. Ta chỉ tin lá»i ngươi thôi chứ không nghe há».
Nguyên Kiá»u Phong biết gã béo máºp tuy mặt ngoà i ra vẻ hiá»n háºu nhưng kỳ tháºt gã rất xảo quyệt, không có câu nà o thà nh thá»±c. Vả lại gã thấp lùn tuy láu táu nhưng thá»±c thà không biết nói dối. Kiá»u Phong kéo gã thấp lùn chạy thẳng lên vách núi.
Chá»— vách nà y tuy không dá»±ng đứng nhưng cÅ©ng khó trèo và chẳng bấu vÃu và o đâu được. Thế mà Kiá»u Phong đỠkhà đi thẳng lên.
Chạy một mạch đã được hơn ba mươi trượng, thì đến một chỗ có mô đá lồi ra.
Ông liá»n đặt gã thấp lùn lên mô đá nà y, còn chÃnh mình thì ông má»™t chân đạp và o vách, còn má»™t chân ở ngoà i không gian.
Ông nói:
- Bây giỠngươi nói cho ta nghe đi.
Gã thấp lùn ở trên cao nhìn xuống, bất giác choáng váng, vội la lên:
- Mau... buông ta xuống!
Kiá»u Phong cưá»i, nói:
- Ngươi nhảy mà xuống!
Gã thấp lùn nói:
- Ngươi đừng nói nhảm! Cao thế nà y mà nhảy xuống thì ngưá»i nát ra như cám còn gì!
Kiá»u Phong thấy gã lâm và o tình cảnh nguy ngáºp, mà không chịu nói ra thì trong lòng không khá»i khen thầm gã là ngưá»i gan dạ.
Ông há»i:
- Tên ngươi là gì?
Gã đáp:
- Ta là Xuất Trần Tá».
Kiá»u Phong tá»§m tỉm cưá»i, nghÄ© bụng:
- Cái tên nghe có vẻ phong nhã. Có Ä‘iá»u thân thể gã không tương xứng .
Ông nói tiếp:
- Ta không đứng đây với ngươi được nữa, xin kiếu thôi. Sau nà y có ngà y tái ngộ.
Xuất Trần TỠla lên:
- Không được, không được! Trá»i Æ¡i! Ta té chết bây giá».
Hai tay gã bám chặt và o vách núi, ngầm váºn ná»™i lá»±c muốn bám lấy má»m đá.
Song chá»— sá» tay thấy trÆ¡n tuá»™t không bấu vÃu và o đâu được, tuy gã võ công cao cưá»ng, song ở trên cao, ba mặt chÆ¡i vÆ¡i trông mà phát khiếp.
Ba gã đứng dưới đất la hoảng không ngớt.
Kiá»u Phong giục:
- Nói mau Ä‘i! BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh dùng là m gì? Nếu ngươi không chịu nói thì ta xuống đây, để mặc kệ ngươi ngồi đó.
Xuất Trần TỠvội nói:
- Tôi... tôi không nói không được hay sao?
Kiá»u Phong đáp:
- Ngươi không nói cũng được. Nhưng kiếu ngươi đấy!
Xuất Trần Tá» vá»™i nắm áo Kiá»u Phong:
- Ãể tôi nói! BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh nà y là ... má»™t trong tam bảo cá»§a tệ phái. Nó... có công dụng vá» việc luyện Hoá Công Ãại Pháp. Sư phụ tôi bảo bá»n võ lâm ở Trung Nguyên khi nghe đến thuáºt Hoá Công Ãại Pháp cá»§a tệ phái Ä‘á»u hồn vÃa lên mây. Nên há»… há» trông thấy BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh nà y là muốn Ä‘áºp tan ngay láºp tức. Váºt nà y là má»™t thứ kỳ trân, trên Ä‘á»i Ãt có chứ không phải tầm thưá»ng.
Kiá»u Phong đã nghe tiếng Hoá Công Ãại Pháp từ lâu biết đó là má»™t tà thuáºt. Ông vừa nghe nói BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh dùng và o việc đó liá»n không há»i gì nữa. Ông đưa tay ra nắm lấy nách Xuất Trần Tá» chạy ngay xuống núi.
Sưá»n núi dốc tá»±a bá» tưá»ng, nên lúc xuống rất mau nhưng cá»±c kỳ nguy hiểm.
Xuất Trần Tá» kinh hãi vô cùng, hô hoán rầm lên, song tiếng hô chưa dứt thì hai chân đã chấm đất. Mặt gã xám ngắt, hai đầu gối run lên bần báºt.
Gã béo máºp há»i:
- Bát sư đệ! Sư đệ đã nói cả rồi ư?
Xuất Trần Tá» chưa kịp trả lá»i, Kiá»u Phong đã gá»i A Tá», bảo:
- ÃÆ°a đây!
A Tá» há»i lại:
- ÃÆ°a cái gì cÆ¡ tá»· phu?
Kiá»u Phong nói:
- BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh.
A TỠnói:
- Tỷ phu vừa bảo bỠtrong nhà Mã phu nhân rồi kia mà , sao còn đòi em?
Kiá»u Phong đưa mắt nhìn thấy nà ng thân hình mảnh dẻ, chiếc lưng thon nhá» xÃu,lại mặc áo má»ng, tá»±a hồ nà ng không để cái đỉnh ngá»c cao năm tấc bên trong mình thì nghÄ© bụng:
- Cô nà y tháºt là xảo quyệt. Nhưng đây là việc ná»™i bá»™ môn phái cô ta thì mình chẳng cần can thiệp đến là m quái gì. Có Ä‘iá»u những thứ tà thuáºt mà quái nà y ám ảnh ghê gá»›m lắm. Nếu âm hồn không tan mà cứ theo mình quấy nhiá»…u thì cÅ©ng á»›n lắm!
Ông nghÄ© váºy, liá»n nói:
- Cái đó Tiêu má»— chẳng dùng là m chi được, thì lấy là m cóc gì? Các ngươi tin lá»i ta cÅ©ng váºy mà không tin cÅ©ng thế thôi. Tiêu má»— xin cáo từ đây.
Nói xong rảo bước đi ngay.
Ông má»›i nhô lên thụt xuống và i lần đã bá» năm ngưá»i kia khá xa.
Bốn gã khiếp sợ thần oai cá»§a Kiá»u Phong, ná»a muốn Ä‘uổi theo, ná»a không dám.
Chúng bà n nhau mãi chưa quyết định ra sao thì Kiá»u Phong đã mất hút dù có muốn Ä‘uổi cÅ©ng không kịp nữa.
Kiá»u Phong chạy má»™t mạch hÆ¡n bẩy mươi dặm đưá»ng má»›i tìm được má»™t tá»u Ä‘iếm liá»n và o đó uống rượu ăn cÆ¡m.
Ãêm hôm ấy Kiá»u Phong nghỉ lại quán Chu Vương.
Ông váºn ná»™i công má»™t lúc rồi Ä‘i ngá»§ ngay.
Ãến ná»a đêm Kiá»u Phong Ä‘ang ngá»§ say, thốt nhiên nghe tiếng sao lanh lảnh vang lên.
Ông là ngưá»i ná»™i công thâm háºu, thấy tiếng sáo đó nổi lên từ đằng xa, ông đã nghe tiếng mà có vẻ quái lạ.
Tiếng sáo tuy không lá»›n lắm, song vẫn là m cho ông giáºt mình tỉnh giấc. Ông ngồi dáºy để ý lắng tai nghe.
Má»™t lúc sau, vá» góc Tây Nam, Kiá»u Phong nghe thấy mấy tiếng sáo đáp lại. Tiếng sáo nà y gắt gao thê thảm dị thưá»ng.
Ông nháºn ra rằng đó là tiếng ngá»c địch cá»§a phái Tinh Tú Hải Ma thì cưá»i thầm trong bụng, lẩm bẩm:
- Bá»n chúng đã đến gần đây, mình chẳng thèm để ý đến là m chi.
Thế rồi ông lại nằm xuống.
Ãá»™t nhiên lại hai tiếng sáo"toe toe"vang lên và nghe rất gần, dưá»ng như ở ngay trong tá»u Ä‘iếm nà y.
Tiếp theo có tiếng ngưá»i giục:
- Dáºy mau Ä‘i! Ãại sư huynh đã đến! Chắc là bắt được tiểu sư Muá»™i rồi!
Má»™t ngưá»i khác há»i lại:
- Bắt được rồi ư? Anh liệu phen nà y cô ả còn sống được nữa chăng?
Ngưá»i trước đáp:
- Ai biết đâu đấy! Ãi mau, Ä‘i mau!
Tiếng hai ngưá»i nói rất khẽ, song Kiá»u Phong nghe được rõ rà ng.
Tiếp theo mấy tiếng đẩy cá»a số, rồi có tiếng ngưá»i nhảy ra ngoà i.
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Ãây là hai gã đệ tá» khác cá»§a phái Tinh Tú Hải. Không ngá» trong tá»u quán nà y cÅ©ng có bá»n chúng mai phục. Có lẽ hai gã đến đây trước ta và im hÆ¡i lặng tiếng nên ta chưa phát giác ra. Nguyên bản ý Kiá»u Phong cÅ©ng không muốn can thiệp và o việc ngưá»i, song ông thấy hai gã há»i nhau "Phen nà y liệu A Tá» còn sống được chăng" thì ông lại nhá»› tá»›i lá»i di ngôn cá»§a A Châu dặn ông phải trông nom cho A Tá».
Ông lẩm bẩm:
- Cô bé nà y tuy rất thâm độc, ta cũng không thể để cô bị chúng giết chết. Nếu ta bỠmặc thì còn tình nghĩa gì với A Châu nữa?
NghÄ© váºy, ông nhảy ra khá»i phòng, thì nghe thấy tiếng sáo liên miên không ngá»›t.
Chá»— nà y dứt thì chá»— kia lại nổi lên đáp lại và đá»u chuyển vá» hướng tây nam.
Kiá»u Phong theo tiếng sáo chạy Ä‘i.
Chẳng bao lâu, ông đã đuổi kịp hai gã ở trong tiểu điếm đi ra.
Hai gã nà y ăn mặc cùng má»™t kiểu vá»›i những gã kia, song nghe tiếng bước chân đã ra ngưá»i già nua.
Tuổi hai gã nà y nhiá»u hÆ¡n mấy gã đệ tá» mà ông đã được gặp trước.
Kiá»u Phong Ä‘i cách sau hai ngưá»i chừng hai mươi trượng rồi cứ giữ má»±c đó theo dõi.
Ông Ä‘i qua hai ngá»n núi, chợt thấy trong hang núi trước mặt có đống lá»a sáng.
Ngá»n lá»a nà y cao chừng năm thước, mà u sắc xanh biếc, khác hẳn lá»a thưá»ng.
Kiá»u Phong để ý nhìn, tá»±a hồ như ma quá»· âm thầm.
Hai gã nhắm đống lá»a mà chạy. Tá»›i trước đống lá»a, hai gã lại phục xuống đất.
Kiá»u Phong cÅ©ng dừng bước, ẩn và o phÃa sau tảng đá để nhìn ra, thấy đến hÆ¡n mưá»i ngưá»i Ä‘ang tụ táºp bên đống lá»a.
Gã nà o cÅ©ng mặc áo xô và ng, kẻ cao ngưá»i thấp, ánh lá»a xanh biếc chiếu và o mặt chúng, tên nà o cÅ©ng lá»™ vẻ thê thảm.
Bên trái đống lá»a biếc, có má»™t ngưá»i mặc áo tÃa Ä‘ang đứng chÃnh là A Tá».
Hai tay nhỠnhắn của nà ng đã bị dây sắt trói lại.
A Tá» mặt trắng như tuyết, ánh lá»a xanh lè chiếu và o, trông khác hẳn Ä‘i.
Song trên môi nà ng vẫn nở má»™t nụ cưá»i, tá» ra nà ng rất quáºt cưá»ng chẳng sợ hãi gì.
Má»i ngưá»i ngồi bên không ai lên tiếng, mắt chăm chú nhìn đống lá»a, tay trái để lên trước ngá»±c, miệng lâm râm không biết khấn khứa gì.
Kiá»u Phong biết các môn phái tà mà đá»u có má»™t nghi thức riêng biệt nên không cần để ý. Thốt nhiên, Kiá»u Phong nghe hai gã đệ tá» lúc nãy lên tiếng:
- Ãại sư huynh đã đến!
Ông nghe biết gã là đại đệ tá» phái Tinh Tú và là má»™t nhân váºt đầu não trong đám nà y.
Ông lại đưa mắt ngó mưá»i mấy gã, thấy già có trẻ có và đá»u ăn mặc giống như nhau.
Vẻ mặc cá» chỉ những ngưá»i nà y không có ai đặc sắc, tá» ra là ngưá»i cầm đầu.
Kiá»u Phong còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng nghe ba tiếng sáo "toe toe toe" có vẻ ôn hoà từ phÃa đông bắc vá»ng lại.
Má»i ngưá»i quay lại nhìn vá» phÃa có tiếng sáo, nghiêng mình thi lá»….
A TỠchỉ sẽ hé môi chứ không xoay mình.
Kiá»u Phong cÅ©ng nhìn vá» phÃa có tiếng sáo thì thấy bóng má»™t ngưá»i mặc áo trắng vun vút Ä‘i tá»›i. Hà nh động cá»§a gã nà y cá»±c kỳ mau lẹ.
Gã cầm má»™t ống sáo trắng đưa lên miệng nhìn và o đống lá»a mà thổi, đống lá»a láºp tức tắt phụt ngay.
Giang sơn lại chìm đắm và o trong thế giới hắc ám.
Chỉ trong khoảnh khắc, ngá»n lá»a xanh biếc lại sáng loé lên, vụt má»™t cái ngá»n lá»a bùng lên trên không cao chừng ba trượng rồi từ từ hạ xuống.
Má»i ngưá»i hô vang:
- Ãại sư huynh pháp lá»±c rất là thần diệu, khiến chúng tôi được mở rá»™ng tầm con mắt.
Kiá»u Phong để ý nhìn gã đại sư huynh, bất giác rùng mình . Trong bụng ông vẫn Ä‘inh ninh đại sư huynh phải là ngưá»i già đến năm sáu chục tuổi. Không ngá» bên đống lá»a xuất hiện thêm má»™t ngưá»i áo trắng đứng sừng sững. Gã là má»™t thiếu niên chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Ngưá»i gã cao và gầy, sắc mặc trông xanh và hÆ¡i và ng, tướng mạo khôi ngô tuấn tú.
Cặp lông mà y hình thanh kiếm chênh chếch Ä‘i lên trông rất oai nghiêm. Tay trái gã cầm má»™t ống ngá»c địch dà i đến hai thước.
Kiá»u Phong đã nhìn thấy kỹ thuáºt thổi lá»a cá»§a y, cùng khinh công vun vút lúc gã tá»›i đây, ông biết lá»±c gã lợi hại vô cùng. Nhưng luồng hÆ¡i thổi tắt lá»a vừa rồi lại thổi cháy lên Ä‘á»u không phải do ná»™i lá»±c mà ra. Ông chắc rằng trong ống sáo có giấu thứ thuốc gì đặc biệt.
Ông lẩm bẩm:
- Gã nà y tuy tuổi còn nhá», nhưng đúng là tay kình địch, không trách ai đã nghe danh phái Tinh Tú Ä‘á»u sợ mất máºt. Quả nhiên nhân tà i phái nà y cÅ©ng ghê gá»›m lắm. Ãồ đệ đã lợi hại thế nà y, thì Tinh Tú Lão Ma còn ghê gá»›m đến đâu. Hạng ngưá»i nà y đã đến đây mà mình muốn cứu A Tá» không phải là việc dá»….
Kiá»u Phong nghÄ© váºy có vẻ hối háºn là mình không động thá»§ ngay từ lúc má»›i đến, có phải cứu xong A Tá» rồi không. Hiện giá» ta chỉ có má»™t mình, nếu gặp kình địch dù không đáng sợ, nhưng chưa chắc đã cứu được A Tá» bình yên.
Thiếu niên áo trắng nhìn A Tá», há»i:
- Tiểu sư Muá»™i! Sư Muá»™i to gan tháºt đấy! Biết bao nhiêu anh em phải cháºt váºt vá» sư Muá»™i.
Tiếng gã trong trẻo rất dễ nghe.
A Tá» cưá»i, nói:
- Cả đến đại sư huynh cÅ©ng phải Ä‘Ãch thân Ä‘i tìm kiếm, thì quả nhiên thể diện tiểu Muá»™i tăng thêm được Ãt nữa. Dù sao thì tiểu Muá»™i cÅ©ng đã dá»±a và o thế vững như núi, chả còn sợ gì nữa.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Sư Muá»™i cáºy thế ai mà bảo vững như núi?
A TỠđáp:
- Ãúng thế! Tiểu Muá»™i có gia gia, có bá phụ, có má má lại có cả tá»· phu nữa. Bấy nhiêu ngưá»i mà chẳng vững như núi là gì?
Thiếu niên áo trắng hắng giá»ng há»i lại:
- Sư Muá»™i từ thuở nhỠđã do gia gia ta nuôi dưỡng cho đến ngà y khôn lá»›n, có thấy cha mẹ gì đâu? Bây giá» tá»± nhiên ở đâu má»c ra há» hà ng thân thÃch thế?
A TỠđáp:
- Có ai lại không cha không mẹ bao giá», chẳng lẽ ở trong hòn đá chui ra hay sao? Có Ä‘iá»u gia gia má má tiểu Muá»™i giữ tên há» bà máºt, không muốn cho ngưá»i ta biết mà thôi.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Thế song thân sư Muội là ai?
A TỠđáp:
- Tiểu Muá»™i nói ra e là m cho đại ca phải khiếp vÃa. Nếu đại ca muốn cho tiểu Muá»™i nói ra, thì hãy mở trói cho tiểu Muá»™i trước.
Thiếu niên áo trắng không ngá» bị cô lừa gạt, liá»n nói:
- Sư Muá»™i muốn ta mở trói cho cÅ©ng chẳng khó gì. Hãy đưa BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh cho ta trước.
A TỠnói:
- Cái đỉnh đó ở nơi tỷ phu tiểu Muội. Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Thất, Bát sư huynh không chịu đòi lại thì tiểu Muội biết là m sao được?
Thiếu niên áo trắng đưa mắt nhìn bốn gã mà Kiá»u Phong đã gặp lúc ban ngà y. Vẻ mặt thiếu niên rất ôn hoà , thế mà bốn gã cÅ©ng sợ run.
Xuất Trần TỠnói:
- Ãại sư huynh! Việc nà y không liên quan đến tiểu đệ. Tá»· phu sư Muá»™i... bản lãnh ghê gá»›m quá, chúng tôi không Ä‘uổi kịp.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tam sư đệ! Nói cho ta nghe.
Gã béo máºp đáp:
- Vâng, vâng!
Ãoạn, Ä‘em việc gặp Kiá»u Phong ở đâu, ông đón lấy những cây cương trượng như thế nà o, rồi Ä‘em Xuất Trần Tá» lên vách núi tra há»i ra sao thuáºt lại kỹ má»™t lượt, không giấu giếm câu nà o.
Gã béo máºp vốn là ngưá»i rất bình tÄ©nh, lúc nà o ăn nói cÅ©ng thản nhiên, thế mà đứng trước gã thiếu niên áo trắng, hắn sợ quá giá»ng run run dưá»ng như vạ lá»›n đã đến cho mình.
Thiếu niên áo trắng chá» gã nói xong, gáºt đầu rồi quay lại há»i Xuất Trần Tá»:
- Ngươi nói với y cả rồi hay sao?
Xuất Trần TỠđáp:
- Tiểu đệ tiểu đệ ...
Thiếu niên áo trắng vẫn ôn tồn:
- Ngươi nói vá»›i y thế nà o cư thuáºt lại cho ta hay.
Xuất Trần TỠnói:
- Tiểu đệ tiểu đệ bảo BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh là má»™t trong ba thứ báu váºt cá»§a bản môn, là ... là thứ để luyện đại pháp... đó. Tiểu đệ lại nói cho y hay rằng sư phụ thưá»ng nói bá»n võ lâm ở Trung Nguyên há»… nghe đến Hoá Công Ãại Pháp cá»§a chúng ta là hồn vÃa lên mây. Nếu BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh và o tay há» là há» Ä‘áºp tan ngay.
Ngừng giây lát, Xuất Trần TỠkể tiếp:
- Tiểu đệ còn bảo y BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh là váºt chà bảo trên Ä‘á»i hiếm có. Vì thế... vì thế mà xin y trả lại cho.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Hay lắm! Thế rồi y bảo sao?
Xuất Trần TỠnói:
- Y không nói gì cả, buông tiểu đệ xuống.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Thế thì ngươi khá đấy! Ngươi bảo y cái BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh đó dùng và o việc luyện Hoá Công Ãại Pháp, lại còn sợ y không hiểu Hoá Công Ãại Pháp là cái chi chi nên phải mách thêm cho y rằng bá»n võ lâm ở Trung Nguyên há»… đỠcáºp đến đại pháp nà y là hồn vÃa lên mây. Thế là tuyệt diệu! Nhưng y có phải là ngưá»i trong môn phái võ ở Trung Nguyên không?
Xuất Trần TỠnói:
- Tiểu đệ tiểu đệ cũng không biết nữa.
Thiếu niên áo trắng há»i vặn lại:
- Ngươi biết mà bảo không, hay ngươi không biết tháºt?
Gã thiếu niên vẫn nói bằng má»™t giá»ng rất ôn hoà , thế mà Xuất Trần Tá», con ngưá»i quáºt cưá»ng táo bạo, phải sợ đến kinh hồn tản đảm, hai hà m răng chạm và o nhau cầm cáºp.
Gã run lên đáp:
- Tiểu đệ tiểu đệ... không biết... tháºt. Gã cố giữ cho hà m răng khá»i Ä‘áºp và o nhau mà không sao giữ được. Gã đã nói lắp lại thâm và o những tiếng run cầm cáºp rất khó nghe.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Ngươi bảo váºy có là m y khiếp sợ hồn vÃa lên mây không. Hay là y chẳng sợ cóc gì?
Xuất Trần TỠđáp:
- Dưá»ng như... y... không sợ thì phải...
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Ngươi thấy thế nà o mà đoán là y không sợ?
Xuất Trần TỠnói:
- Tiểu đệ đoán không ra. Xin đại... đại huynh cho tiểu đệ biết.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Ngưá»i các phái võ ở Trung Nguyên sợ nhất là Hoá Công Ãại Pháp cá»§a chúng ta. Nhưng chiếc đỉnh ngá»c đó đã và o tay y, môn Hoá Công Ãại Pháp không thể luyện được nữa, vì thế mà y không sợ.
Xuất Trần TỠnói:
- Phải rồi, phải rồi! Ãại... đại ca trông... trông thấy xa... muôn dặm... liệu việc như thần. Tiểu... tiểu đệ còn kém xa lắm
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû