04-09-2008, 06:57 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
- Äừng báºt đèn, - má»™t giá»ng nữ nói. Giá»ng vang lên từ trong phòng ngá»§. Tôi nháºn ra ngay láºp tức. Äó là giá»ng ngưá»i đà n bà bà ẩn đã có những cuá»™c trò chuyện lạ lùng vá»›i tôi qua Ä‘iện thoại. Tôi buông quả đấm cá»a rồi dò dẫm tiến vá» phÃa giá»ng nói. Bóng tối ở phòng trong dưá»ng như còn dà y đặc hÆ¡n ở phòng ngoà i. Tôi đứng lại nÆ¡i cá»a thông giữa hai phòng, căng mắt cố nhìn trong bóng tối.
Tôi nghe thấy tiếng ga trải giưá»ng sá»™t soạt. Má»™t bóng Ä‘en Ä‘ang chuyển động trong bóng tối.
- Cứ để tối, - giá»ng ngưá»i đà n bà nói.
- Äừng lo, - tôi nói. - Tôi không báºt đèn đâu.
Tôi bấu chặt tay và o thanh dá»c cá»a.
- Anh đến đây má»™t mình à ? - ngưá»i đà n bà há»i, giá»ng có vẻ mệt má»i.
- DÄ© nhiên, - tôi đáp. - Tôi vẫn nghÄ© là sẽ gặp cô ở đây. Cô hoặc Kano Creta. Tôi phải biết Kumiko Ä‘ang ở đâu. Bởi má»i chuyện Ä‘á»u bắt đầu từ cú Ä‘iện thoại đầu tiên cá»§a cô. Cô đã mở chiếc há»™p Pandora. Từ đó trở Ä‘i xảy ra hết chuyện lạ lùng nà y đến chuyện lạ lùng khác, cuối cùng là Kumiko biến mất. ChÃnh vì váºy tôi má»›i đến đây. Má»™t mình. Tôi không biết cô la ai, nhưng cô nắm giữ má»™t mấu chốt nà o đó. Tôi nói đúng không?
- Kano Creta? - ngưá»i đà n bà há»i bằng giá»ng cảnh giác. - Tôi chưa há» nghe nói tá»›i cô ta. Cô ta cÅ©ng ở đây sao?
- Tôi không biết cô ta ở đâu. Nhưng tôi đã gặp cô ấy ở đây không chỉ một lần.
Má»—i lần hÃt và o tôi Ä‘á»n hÃt cả mùi hoa rất gắt. Không khà dà y đặc, nặng trÄ©u. Äâu đó trong căn phòng nà y có má»™t bình đầy hoa. Äâu đó cÅ©ng trong bóng tối nà y, chúng Ä‘ang thở, Ä‘ang lay động. Trong bóng tối ngáºp đầy mùi hương mãnh liệt cá»§a chúng, tôi dần dần đánh mất cảm giác vá» thể xác cá»§a mình. Tôi cảm thấy như mình đã biến thà nh má»™t con côn trùng nhá» xÃu. Giá» tôi Ä‘ang len lá»i giữa những cánh cá»a má»™t bông hoa khổng lồ. Máºt hoa dinh dÃnh, phấn hoa và những sợi lông má»m Ä‘ang chỠđợi tôi. Chúng cần sá»± xâm nháºp và hiện diện cá»§a tôi.
- Nhưng trước hết tôi muốn biết cô là ai, - tôi nói. - Cô bảo rằng tôi biết cô, nhưng tôi đã cố hết sức nhá»› ra cô mà không được. Cô là ai váºy?
- Tôi là ai ư? - ngưá»i đà n bà nhại lại, nhưng không có vẻ gì là châm chá»c. - Tôi muốn uống. Anh cho và o hai viên đá nhé? Anh uống vá»›i tôi chứ?
Tôi ra ngoà i phòng khách, mở chai whisky má»›i, cho đá và o hai cốc rồi rót rượu. Trong bóng tối, việc nà y mất khá nhiá»u thá»i gian. Tôi mang hai cốc rượu và o phòng ngá»§. Ngưá»i đà n bà bảo tôi đặt má»™t cốc lên bà n ngá»§. - Còn anh thì ngồi xuống ghế nÆ¡i chân giưá»ng ấy.
Tôi là m như cô ta bảo, đặt má»™t cốc rượu lên bà n ngá»§ rồi ngồi xuống má»™t chiếc ghế bà nh không bá»c da cách đó má»™t quãng, rượu cầm tay. Mắt tôi có lẽ đã quen hÆ¡n vá»›i bóng tối. Tôi có thể nhìn thấy những bóng Ä‘en dịch chuyển đằng kia. Ngưá»i đà n bà hình như đã ngồi dáºy trên giưá»ng. Äoạn có tiếng những viên nước đá kêu lanh canh khi cô ta uống. Tôi, tôi cÅ©ng nhấp má»™t há»›p whisky.
Cô ta im lặng hồi lâu không nói gì. Im lặng cà ng kéo dà i thì dưá»ng như mùi hoa lại cà ng gay gắt.
- Anh có thá»±c sá»± muốn biết tôi là ai không? - ngưá»i đà n bà há»i.
- ChÃnh vì váºy tôi má»›i tá»›i đây, - tôi nói, nhưng giá»ng tôi có vẻ lúng túng trong bóng tối.
- Anh đến đây chỉ để biết tên tôi là gì thôi phải không?
Thay vì đáp, tôi hắng giá»ng, nhưng việc đó nữa cÅ©ng là m báºt lên má»™t tiếng vang kỳ lạ.
Ngưá»i đà n bà lắc lắc cốc là m những viên đá kêu lanh canh mấy lần.
- Anh muốn biết tên tôi. Nhưng tiếc thay, tôi không thể cho anh biết tên tôi là gì. Tôi biết anh rất rõ. Anh biết tôi rất rõ. Nhưng chÃnh tôi không biết tôi là ai.
Tôi lắc đầu trong bóng tối.
- Tôi không hiểu, - tôi nói. - Tôi ngấy đến táºn cổ những câu đố rồi. Tôi cần má»™t cái gì đó cụ thể mà tôi có thể nắm bắt bằng đôi tay. Tôi cần sá»± thá»±c cụ thể, cần cái gì đó mà tôi có thể dùng là m đòn bẩy nạy cá»a ra. Tôi cần là cần cái đó.
Ngưá»i đà n bà hình như trút má»™t hÆ¡i dà i từ sâu trong cÆ¡ thể.
- Okada Toru nà y, tôi muốn anh khám phá tên tôi. Mà không, anh không cần phải khám phá nó. Anh đã biết nó rồi. Anh chỉ cần phải nhá»› lại thôi. Nếu anh tìm được tên tôi, tôi sẽ ra khá»i nÆ¡i nà y được. Tháºm chà tôi có thể giúp anh tìm được vợ, giúp anh tìm được Kumiko Okada. Nếu muốn tìm ra vợ mình, hãy khám phá cho bằng được tên tôi, bằng má»i cách. Äó là cái đòn bẩy mà anh cần. Anh không có thì giỠđể mãi loay hoay không biết phải là m gì. Má»—i ngà y qua mà anh chưa tìm được Okada Kumiko, cô ấy sẽ cà ng rá»i xa anh hÆ¡n nữa.
Tôi đặt cốc rượu vang xuống sà n.
- Nói tôi nghe, đây là nÆ¡i nà o váºy? Cô ở đây bao lâu rồi? Cô là m gì ở đây?
- Anh phải Ä‘i ngay bây giá», - ngưá»i đà n bà nói, như thể vừa sá»±c nhá»› mình Ä‘ang là m chuyện gì. - Nếu hắn phát hiện được anh ở đây thì nguy to. Hắn còn nguy hiểm hÆ¡n anh tưởng. Hắn có thể giết anh. Gì chứ chuyện ấy hắn dám là m đấy.
- "Hắn" là ai?
Ngưá»i đà n bà không trả lá»i, tôi cÅ©ng không biết nói gì nữa. Tôi thấy bối rối. Không má»™t cái gì động Ä‘áºy trong phòng. Ná»—i im lặng sâu thẳm, dà y đặc là m tôi nghẹ thở. Äầu tôi bừng bừng. Hẳn là tại phấn hoa. Trá»™n lẫn vá»›i không khÃ, những hạt phấn li ti Ä‘ang xuyên suốt và o đầu tôi, khiến dây thần kinh tôi bị xáo tung lên.
- Nà y Okada Toru, - ngưá»i đà n bà nói, giá»ng cô ta đột ngá»™t đổi khác. Chất giá»ng cô ta thay đổi trong tÃch tắc. Giá» nó đã trở thà nh má»™t vá»›i bầu không khà đặc sệt, nặng trÄ©u trong phòng. - Có bao giá» anh muốn ôm em lần nữa không? Có bao giá» anh muốn Ä‘i và o trong em? Muốn hôn khắp ngưá»i em? Anh có thể là m gì em cÅ©ng được, anh biết mà . Em sẽ là m bất cứ cái gì anh muốn... bất cứ cái gì... những gì mà vợ anh, Okada Kumiko... chẳng bao giá» là m cho anh cả. Em sẽ là m anh sung sướng đến suốt Ä‘á»i không quên. Nếu như anh...
Äá»™t ngá»™t có tiếng gõ cá»a. Nó có cái âm thanh sắc gá»n, dứt khoát cá»§a cây Ä‘inh bị đóng thẳng và o, má»™t âm thanh đầy Ä‘iá»m gở trong bóng tối.
Bà n tay ngưá»i đà n bà từ trong bóng tối chìa ra, nắm lấy cánh tay tôi. - Äi lối nà y, - cô ta thì thầm. - Nhanh lên. - Giá»ng cô lúc nà y không còn vẻ mÆ¡ hồ phi thá»±c nữa. Tiếng gõ lại vang lên: hai tiếng gõ cùng vá»›i cái sức mạnh đó. Tôi chợt nhá»› ra mình đã không khóa cá»a.
- Nhanh lên, - cô nói. - Anh phải rá»i khá»i đây ngay. Chỉ có má»™t lối duy nhất.
Tôi mò mẫm qua bóng tối theo tay ngưá»i đà n bà dẫn. Tôi nghe tiếng quả đấm cá»a xoay chầm cháºm. Âm thanh đó là m tôi lạnh sống lưng. Äúng lúc ánh sáng từ hà nh lang rạch má»™t dải xuyên qua bóng tối, hai chúng tôi đã lá»t qua tưá»ng. Bức tưá»ng có độ Ä‘áºm đặc như má»™t khối thạch khổng lồ là nh lạnh: tôi nghiến chặt răng không cho cái chất ấy lá»t và o mồm. tôi chợt nghÄ© ra: mình Ä‘ang Ä‘i xuyên tưá»ng! Äể Ä‘i từ chá»— nà y đến chá»— kia, tôi Ä‘ang Ä‘i xuyên qua má»™t bức tưá»ng. Thế nhưng, dù chuyện đó Ä‘ang xảy ra tháºt Ä‘i nữa, tôi vẫn thấy đó là việc tá»± nhiên nhất trên Ä‘á»i.
Tôi cảm thấy lưỡi cá»§a ngưá»i đà n bà lá»t và o trong miệng tôi. Vừa ấm vừa má»m, nó thám hiểm từng ngóc ngách má»™t rồi quấn quanh lưỡi tôi. Hương hoa nặng trÄ©u mÆ¡n man vách phổi tôi. NÆ¡i bụng dưới tôi cảm thấy âm ỉ muốn xuất. Nhắm nghiá»n mắt, tôi cố cưỡng lại. Má»™t khoảnh khắc sau tôi nghe nÆ¡i má phải nóng ran lên. Äó là má»™t cảm giác tháºt kỳ lạ. Tôi không thấy Ä‘au, chỉ cảm nháºn cái nóng. Tôi không biết cái nòng đó đến từ bên ngoà i hay Ä‘ang sôi sục từ bên trong tôi. Chẳng mấy chốc tất cả Ä‘á»u biến mất: lưỡi cá»§a ngưá»i đà n bà , mùi hoa, nhu cầu muốn xuất, cái nóng ở trên má. Và tôi qua hết bức tưá»ng. Khi mở mắt, tôi đã ở phÃa bên kia tưá»ng - dưới đáy giếng sâu.
Tà i sản của Vô Tình
Chữ ký của Vô Tình
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . .
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieà u ñieà u daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!!
ä½ å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è°
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ æˆ‘ç”¨æ— æ‚”åˆ»æ°¸ä¸–çˆ±ä½ çš„ç¢‘
04-09-2008, 06:57 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
9
Giếng và sao
*
Thang biến mất
Má»›i hÆ¡n 5 giá» sáng trá»i đã rạng, thế nhưng tôi vẫn thấy trên đầu mình cÆ¡ man nà o là sao. Trung uý Mamiya đã nói vá»›i tôi như váºy: từ đáy giếng nhìn lên, ta có thể thấy sao ngay giữa ban ngà y. Những vì sao le lói xếp gá»n trong mảnh trá»i và nh vạnh hình bán nguyệt như những tiêu bản khoáng váºt quý.
Có lần, khi cắm trại trên đỉnh núi vá»›i và i ngưá»i bạn năm tôi lên mưá»i, mưá»i má»™t tuổi, tôi đã thấy nhiá»u sao, tháºt nhiá»u sao, ngáºp cả bầu trá»i. Cảm giác như bầu trá»i sẽ bục vỡ dưới sức nặng cá»§a ngần ấy sao mà sụp xuống. Tôi chưa bao giá» thấy trá»i đầy sao đến ná»—i là m ta sá»ng sốt thế kia. Khi má»i gnưá»i dã ngá»§ tôi vẫn không sao chợp mắt được, bèn chui ra khá»i lá»u, nằm trên mặt đất ngắm trá»i sao. Chốc chốc má»™t vì sao băng lại vẽ má»™t vòng cung sáng láng xuyên qua vòm trá»i. Tuy nhiên, cà ng ngắm tôi cà ng thấy bồn chồn. Nhiá»u sao quá, bầu trá»i rá»™ng và sâu quá. Má»™t dị váºt quá to lá»›n, áp đảo,nó bao quanh tôi, bá»§a vây tôi, khiến tôi gần như choáng váng. trước đó tôi vẫn luôn cho rằng trái đất nÆ¡i mình Ä‘ang đứng là má»™t váºt vững chắc và tồn tại mãi mãi. Hay đúng hÆ¡n, tôi chẳng bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Tôi coi đó là chuyện đương nhiên. Nhưng trên thá»±c tế, trái đất chẳng qua chỉ là má»™t dúm đá trôi lá»ng lÆ¡ trong má»™t góc nhá» nhoi cá»§a vÅ© trụ nà y: má»™t chá»— đứng chân tạm thá»i trong cái khoảng không vô cùng táºn cá»§a vÅ© trụ. Nó – và - tất cả chúng ta cùng vá»›i nó – có thể ngay ngà y mai thôi sẽ bị thổi bay vô trung tÃch vì má»™t tia bùng loé bất thần hay má»™t thăng giáng cá»n con trong năng lượng vÅ© trụ. Dưới bầu trá»i ken dà y sao đến nghẹt thở kia, tôi bà ng hoà ng nháºn ra sá»± nhá» nhoi vô nghÄ©a cá»§a sá»± tồn tại cá»§a chÃnh mình (mà dÄ© nhiên không cần phải mất nhiá»u lá»i như váºy). Äó là má»™t khám phá tháºt lá»›n lao đối vá»›i má»™t đứa trẻ.
Từ đáy giếng nhìn lên những ngôi sao lúc bình minh là má»™t trải nghiệm đặc biệt rất khác vá»›i từ trên đỉnh núi nhìn lên bầu trá»i ngợp sao, như thể ý thức tôi - bản thân sá»± hiện hữu cá»§a tôi – thông qua khung cá»a sổ hẹp kia được rà ng buá»™c chặt vá»›i má»—i má»™t vì sao kia trên bầu trá»i. Tôi cảm thấy má»™t niá»m thân thiết sâu xa vá»›i những vì sao đó: chúng là những vì sao cá»§a tôi, không ai khác nhìn thấy chúng ngoà i tôi, nÆ¡i đáy giếng tối tăm nà y. Tôi coi chúng như cá»§a chÃnh mình, và đến lượt mình chúng gá»™i lên tôi năng lượng và hÆ¡i ấm.
Thá»i gian trôi qua, bầu trá»i cà ng lúc cà ng chịu tác động cá»§a vầng mặt trá»i sáng rỡ mùa hè, từng vì sao má»™t tá»± xoá mình khá»i tầm nhìn cá»§a tôi. Chúng tá»± xoá mình má»™t cách hoà n toà n lặng lẽ, và tôi mở to mắt quan sát quá trình tá»± xóa mình Ä‘i ấy. Tuy nhiên, mặt trá»i mùa hè không xoá sạch tất cả các vì sao khá»i bầu trá»i. Má»™t và i vì sao mạnh mẽ nhất vẫn còn lại. Dù mặt trá»i lên cao đến mấy, chúng vẫn bướng bỉnh không chịu biến mất. Äiá»u nà y khiến tôi tháºt hoan hỉ: trừ và i đám mây thỉnh thoảng bay qua, các vì sao kia là những gì duy nhất tôi thấy được từ dưới đó.
Tôi đã đổ mồ hôi trong khi ngá»§, lúc nà y mồ hôi đâm ra lạnh dần, là m tôi á»›n lạnh. Tôi rùng mình mấy lần. Mồ hôi khiến tôi nghÄ© tá»›i căn buồng khách sạn tối om và ngưá»i đà n bà trên Ä‘iện thoại ở đó. Vẫn còn vang trong tai tôi những lá»i cô ta nói - từng lá»i má»™t – và tiếng gõ cá»a. Lá»— mÅ©i tôi vẫn giữ nguyên mùi nước hoa nặng trÄ©u. Và Wataya Noboru vẫn Ä‘ang phát biểu từ phái bên kia mà n hình ti vi. ký ức vá» những cảm nháºn đó vẫn còn lại, không há» phai nhạt từ thá»i gian đã qua. Và sở dÄ© như váºy là do đó không phải giấc mÆ¡, ký ức tôi bảo thế.
Tháºm chà cả khi đã tỉnh hẳn, tôi vẫn tiếp tục thấy nong nóng nÆ¡i má phải. Quyện vá»›i cái nong nóng đó là má»™t chút Ä‘au, như thể da vừa bị xát giấy nhám. Tôi ấn lòng bà n tay lên chá»— đó qua lá»›p râu má»™t ngà y không cạo, nhưng là m thế cÅ©ng chẳng bá»›t nóng hay dịu Ä‘au. Dưới đáy giếng tối như má»±c nà y, không có kÃnh, tôi tháºt không thể kiểm tra xem má mình đã bị cái gì.
Tôi giÆ¡ tay chạm và o cái vách giếng, dùng đầu ngón tay miết trên bá» mặt rồi ấn lòng bà n tay lên má»™t lát, nhưng không thấy có gì bất thưá»ng: vẫn là vách bê tông bình thưá»ng. Tôi nắm tay lại gõ gõ và i cái. Tưá»ng cứng, vô cảm, hÆ¡i nhá»›p nháp. Tôi vẫn còn ấn tượng rõ rà ng vá» cái cảm giác kỳ lạ, dinh dÃnh cá»§a bức tưá»ng lúc tôi Ä‘i xuyên qua nó – như Ä‘i qua má»™t khối thạch váºy.
Tôi mò mẫm tìm cái ba lô, lấy bi đông ra uống má»™t ngụm nước. Tôi đã Ä‘i suốt má»™t ngà y mà chẳng ăn gì. NghÄ© đến chuyện đó là tôi đã thấy đói cồn cà o, nhưng cÆ¡n đói chẳng mấy chốc đã biến mất, bị thẩm thấu và o má»™t trạng thái vô cảm như là lÆ¡ lá»ng. Tôi lại đưa tay sá» mặt, thá» Ä‘o xem râu mình má»c đến đâu. Hà m tôi đã má»c râu lún phún má»™t ngà y không cạo. Äúng má»™t đã trôi qua. Nhưng sá»± vắng mặt cá»§a tôi suốt má»™t ngà y hẳn không ảnh hưởng đến ai. Biết đâu chẳng có lấy má»™t ai nháºn thấy rằng tôi đã Ä‘i đâu đó. Tôi có thể biến mất khá»i trái đất nà y mà thế giá»›i vẫn xoay vần chẳng há»ng hóc mảy may. Má»i sá»± vô cùng phức tạp, cái đó thì chắc chắn, nhưng có má»™t Ä‘iá»u duy nhất rõ rà ng: chẳng ai cần đến tôi cả.
Tôi lại ngước lên những vì sao. Nhìn thấy những vì sao, nhịp tim tôi dần dần dịu lại. Rồi bá»—ng sá»±c nhá»› ra, tôi mò mẫm dá»c theo vách giếng tìm chiếc thang. Ở nÆ¡i lẽ ra phải có chjếc thang, tay tôi chẳng gặp gì hết. Tôi sá» soạng cả má»™t vùng rá»™ng, kiểm tra tháºt kỹ, nhưng không thấy thang đâu. Không có cái thang ở chá»— lẽ ra phải có. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i dà i, lấy đèn pin ra khá»i ba lô, báºt lên. Nhưng chẳng thấy tăm hÆ¡i cái thang. Tôi rá»i đèn pin xuống mặt đất, rồi rá»i lên vách giếng trên đầu tôi, xa hết sức đèn. Không thấy thang đâu hết. Mồ hôi lạnh vã ra hai bên sưá»n tôi như má»™t thứ sinh váºt sống. Äèn pin tuá»™t khá»i tay tôi, rÆ¡i xuống đất, tắt ngầm. Äó là dấu hiệu cá»§a cái gì đó. Trong khoảnh khắc đó tâm trà tôi đổ sụp: nó là má»™t hạt cát, bị đồng hoá và o thế giá»›i xung quanh. CÆ¡ thể tôi ngưng váºn hà nh, như thể nguuồn Ä‘iện cho nó đã bị ngắt. Hư không trá»n vẹn trùm lên tôi.
Äiá»u đó kéo dà i có lẽ và i giây, chÆ¡ tá»›i khi tôi hồi tỉnh. Các chức năng váºt lý cá»§a tôi dần dần trở lại. Tôi cúi xuống nhặt chiếc đèn pin năm dưới chân, gõ gõ mấy cái rồi báºt lên. Äèn lại sáng. Tôi cần phải trấn tÄ©nh, phải sắp xếp ý nghÄ© cho thứ tá»± lá»›p lang. Sợ hãi, hoảng loạn chẳng giải quyết được gì. Lần cuối tôi kiểm trai cái thang là khi nà o? Hôm qua, hồi đêm, ngay trước khi tôi thiếp Ä‘i. Tôi đã kiểm tra xem nó vẫn ở đó hay không, sau đó má»›i cho phép mình ngá»§. Không thể nhầm được. Cái thang đã biến mất trong khi tôi ngá»§. Nó bị ai đó rút lên. Lấy mất.
Tôi tắt đèn pin, tá»±a lưng và o vách giếng. Rồi tôi nhắm mắt lại. Äiá»u đầu tiên tôi cảm thấy là cái đói. Nó quét qua tôi từ xa, như con sóng, dáºp lên tôi rồi rút Ä‘i. Khi nó đã Ä‘i qua, tôi đứng đó, rá»—ng không, như con váºt bị moi hết lòng ruá»™t. Sau khi cÆ¡n hoảng loạn ban đầu đã qua, tôi không còn thấy khiếp sợ hay tuyệt vá»ng nữa. Lạ thay, trong khoảnh khắc đó Ä‘iá»u tôi duy nhất cảm thấy là cái gì đó gần như cam chịu.
***
Từ Sapporo vá» tôi ôm Kumiko trong vòng tay mà an á»§i nà ng. Nà ng Ä‘ang lúng túng và rối trÃ. Hôm ấy nà ng đã xin nghỉ là m má»™t ngà y. “Suốt đêm qua em không chợp mắt được tà nà o,†nà ng nói. “Bệnh viện há» xếp lịch cho em đúng và o lúc đó, thế là em quyết địng luônâ€, kể váºy xong nà ng khóc thút thÃt.
- Giá» thì chuyện ấy qua rồi, - tôi nói. - Chẳng cần nghÄ© tá»›i là m gì nữa. Chúng mình cứ nói vá» chuyện đó mãi, giá» thì kết cục là váºy. Nếu em còn muốn nói gì thêm thì tốt nhất hãy nói ngay bây bây giá». Sau đó ta hãy gạt chuyện đó ra khá»i đầu Ä‘i. Quên Ä‘i. Em đã nói trên Ä‘iện thoại là có chuyện muốn nói vá»›i anh.
Kumiko lắc đầu.
- Không, không có gì đâu, - nà ng nói. – Anh nói đúng. Mình hãy quên chuyện nà y đi.
Chúng tôi tiếp tục sống mà cố tránh nhắc đến chuyện phá thai cá»§a Kumiko. Nhưng là m váºy không dá»…. Nhiá»u khi chúng tôi Ä‘ang nói vá» má»™t chuyện hoà n toà n khác thì tá»± dưng cả hai Ä‘á»u im lặng. Cuối tuần chúng tôi hay Ä‘i xem phim. Trong bóng tối, chúng tôi có thể trạp trung và o bá»™ phim, nhưng cÅ©ng rất có thể chúng tôi lại nghÄ© vá» má»™t cái gì đó hoà n toà n chẳng liên quan gì đến bá»™ phim, hoặc cho đầu óc nghỉ ngÆ¡i bằng cách không nghÄ© gì hết. Thưá»ng thì tôi biết, khi ngồi cạnh tôi, Kumiko Ä‘ang nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u gì đó hoà n toà n khác Ä‘iá»u tôi Ä‘ang nghÄ©. Tôi cảm nháºn được Ä‘iá»u đó.
Xem phim xong chúng tôi thưá»ng đà ăn uống ở đâu đó. Äôi lúc chúng tôi không biết nói chuyện gì. Cứ thế trong khoảng sáu tuần – sáu tuần dà i đằng đẵng cuối cùng Kumiko bảo tôi:
- Hay mai mình Ä‘i chÆ¡i Ä‘i, Ä‘i nghỉ đâu đó tháºt xa, chỉ có anh vá»›i em thôi? Mai là thứ Sáu, mình có thể nghỉ đến Chá»§ nháºt. Thỉnh thoảng ngưá»i ta cÅ©ng cần phải nghỉ như váºy chứ.
- Anh hiểu ý em rồi, - tôi mỉm cưá»i đáp. – Nhưng anh không chắc ở cÆ¡ quan anh ngưá»i ta liệu có biết nghỉ phép có nghÄ©a là gì không.
- Thì anh gá»i Ä‘iện bảo ốm. Cứ nói là bị cúm hay gì đó. Em cÅ©ng sẽ là m váºy.
Chúng tôi đáp xe lá»a đến Karuizawa. Tôi chá»n chá»— ấy vì Kumiko nói nà ng muốn đến má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh ở trên núi, sao cho chúng tôi muốn Ä‘i dạo bao nhiêu tuỳ thÃch. Äang tháng Tư nên không phải mùa cao Ä‘iểm du lịch; khách sạn thưa khách, hầu hết quán xá đóng cá»a, nhưng đó chÃnh là điá»u chúng tôi cần. Chúng tôi chẳng là m gì, chỉ Ä‘i dạo suốt ngà y, từ sáng đến tối. Phải mất má»™t ngà y rưỡi Kumiko má»›i xả được hết cảm xúc. Và khi xả được rồi, nà ng ngồi trong buồng khách sạn khóc gần hai tiếng đồng hồ. Suốt thá»i gian đó tôi chẳng là m gì, chỉ ngồi ôm nà ng, để nà ng khóc.
Thế rồi, từng chút má»™t, đứt Ä‘oạn, nà ng bắt đầu kể má»i chuyện cho tôi nghe. Vá» vụ phá thai. Vá» cảm x
úc cá»§a nà ng khi đó. Vá» cảm giác mất mát tá»™t cùng cá»§a nà ng. Vá» việc nà ng đã thấy cô đơn đến nhưá»ng nà o khi tôi Ä‘ang ở Hokkaido, và vá» chuyện chÃnh vì thấy cô đơn đến váºy nà ng má»›i có thể là m những gì như nà ng đã là m.
- Anh đừng hiểu lầm em, - nà ng nói. – Em không hối tiếc việc mình đã là m. Äó là cách duy nhất. Äiá»u đó thì em biết rõ. Tuy nhiên, Ä‘iá»u là m em Ä‘au lòng là em muốn kể vá»›i anh tất cả, kể tẩt, không thiếu má»™t cái gì, nhưng em không thể. Em không thể kể chÃnh xác vá»›i anh vá» cảm xúc cá»§a em.
Kumiko đánh bồng tóc lên, để lộ một chiếc tai nhỠnhắn xinh xẻo, rồi lắc đầu.
- Em không giấu giếm anh đâu. Em định lúc nà o đó sẽ kể vá»›i anh. Anh là ngưá»i duy nhất em có thể kể. Nhưng bây giá» thì em không kể được. Em không nói thà nh lá»i được.
- Một chuyện gì trong quá khứ sao?
- Không, không phải.
- Bao lâu nữa cÅ©ng được, tuỳ em, - tôi nói. – Khi nà o em kể được thì hẵng kể. Thá»i gian là thứ duy nhất mình có thừa. Anh sẽ ở bên em. Äừng lo gì cả. Anh chỉ muốn em ghi nhá»› Ä‘iá»u nà y: bất cứ chuyện gì cá»§a em, bất cứ chuyện gì, miá»…n là thuá»™c vá» em, anh sẽ coi như là cá»§a chÃnh mình váºy. Chuyện ấy thì em không bao giá» phải lo.
- Cám ơn anh. – nà ng nói. – Em rất vui vì đã lấy anh.
Nhưng chúng tôi đã không có nhiá»u thá»i gian như tôi tưởng. Äiá»u gì mà Kumiko đã không thể nói thannhf lá»i? Liệu nó có liên quan đến việc nà ng biến mất không? Giá như tôi cố gặng há»i nà ng lúc đó thì có lẽ đã không phải mất nà ng như bây giá». Nhưng không, tôi kết luáºn sau má»™t hồi suy nghÄ©: tôi không bao giá» dồn ép nà ng. Nà ng đã bảo nà ng không nói thà nh lá»i được. Dẫu là gì Ä‘i nữa, nó vẫn vượt quá sức nà ng.
***
- Nà y Chim vặn dây cót! – Kasahara May hét gá»i tôi. Äang lÆ¡ mÆ¡ ngá»§, tôi cứ tá»ong giá»ng cô bé là ở trong mÆ¡. Nhưng đấy không phải giấc mÆ¡. Nhìn lên ,tôi thấy khuôn mặt Kasahara May, nhá» xÃu xa tÃt. – Em biết anh Ä‘ang ở dưới đó. Nà o Chim vặn dây cót! Trả lá»i em Ä‘i!
- Anh đây, - tôi đáp.
- Trá»i ạ, anh là m cái gì dưới đó thế?
- Suy nghĩ, - tôi đáp.
- Em không hiểu. Sao lại phải chui xuống táºn đáy giếng má»›i suy nghÄ© được? Không có cách nà o đỡ nhiêu khê hÆ¡n à ?
- Là m cách nà y thì má»›i tháºt sá»± táºp trung được. Dưới nà y tối, mát, lại yên tÄ©nh.
- Anh hay là m thế nà y sao?
- Không, không hay là m đâu. Cả Ä‘á»i anh chưa là m thế nà y bao giá» hết.
- Thấy có hiệu nghiệm không? Có dễ suy nghĩ hơn không?
- Anh chưa biết. Anh vẫn đang thỠnghiệm mà .
Cô hắng giá»ng. Âm thanh đó vang to xuống dưới đáy giếng.
- Thôi được rồi, Chim vặn dây cót, anh có nháºn ra là cái thang biến đâu mất rồi không?
- Có chứ, - tôi đáp. - Mới đây thôi.
- Anh có biết chÃnh em đã rút thang lên không?
- Không, cái đó thì anh không biết.
- Thế thì anh nghĩ ai rút?
- Anh không biết. – tôi đáp. – Anh không biết nói thế nà o, nhưng anh chưa bao giá» nảy ra ý nghÄ© rằng ai đó đã lấy thang Ä‘i cả. Anh chỉ nghÄ© nó cứ thế mà biến mất thôi, nói tháºt đấy.
Kasahara May im lặng. Rồi, vá»›i vẻ tháºn trá»ng trong giá»ng nói, như thể cô ngá» rằng lá»i cá»§a tôi có chứa bẫy, cô nói:
- Cứ thế mà biến mất à . Hừm. à anh là sao, “cứ thế mà biến mất� Rằng… tự nhiên mà nó… biến đà hay sao?
- Có thể.
- Nà y Chim vặn dây cót, nói ra chuyện nà y bây giá» thì nghe buồn cưá»i, nhưng anh là tay kì quặc lắm cÆ¡. Trên Ä‘á»i nà y chẳng có mấy ai kỳ quặc như anh đâu. Anh có biết không?
- Với anh thì anh không kỳ quặc đến thế, - tôi đáp.
- Thế thì cớ sao anh nghĩ cái thang tự nó biến đi được?
Tôi lấy cả hai tay xoa mặt, cố táºp trung chú ý và o cuá»™c đối thoại nà y vá»›i Kasahara May.
- ChÃnh em rút thang lên à ?
- DÄ© nhiên là em rút. Äâu cần phải động não đến cỡ đó má»›i nghÄ© ra được. Em rút đấy. Äêm em lẻn ra khá»i nhà , kéo thang lên.
- Nhưng tại sao?
- Sao lại không? Anh có biết đêm qua em sang nhà anh tá»›i mấy lần không? Em muốn gá»i anh Ä‘i là m vá»›i em như lần trước ấy. DÄ© nhiên là anh không có nhà . Rồi em thấy mẩu giấy anh để trên bà n bếp. Thế là em đợi, đợi mãi, không thấy anh vá». Thế rồi em nghÄ© chắc anh lại đến chá»— căn nhà bá» hoang đây. Em thấy ná»a cái nắp giếng bị giở ra, có thang dây thòng xuống. Thế nhưng em không nghÄ© ra rằng anh lại Ä‘ang ở dưới đó đâu. Em chỉ nghÄ© chắc có má»™t ngưá»i thợ hay ai đó chui xuống giếng rồi để thang lại. Trên Ä‘á»i nà y có mấy ai khi muốn suy nghÄ© thì chui xuống đáy giếng ngồi cÆ¡ chứ?
- Cái đó thì em nói đúng, - tôi nói.
- Äến đêm em lại chuồn ra khá»i nhà , qua nhà anh, nhưng anh vẫn chưa vá». Khi đó em má»›i chợt nghÄ© ra: có khi anh Ä‘ang ngồi dưới đáy giếng ấy chứ. Anh ngồi dưới đó là m gì thì là m sao em biết được, ngưng anh vốn là má»™t tay kỳ khôi lắm, em đã nói mà … Em liá»n tá»›i chá»— cái giếng kéo thang lên. Em cuá»™c là là m anh hết hồn.
- Ừ, có.
- Dưới đó anh có gì ăn uống không?
- Có chút nước. Äồ ăn thì anh không mang theo. À, anh có ba viên kẹo chanh.
- Anh ở dưới đó bao lâu rồi?
- Từ gần trưa hôm qua.
- Chắc anh đói lắm.
- Ừ, cũng đói.
- Anh có muốn đái hay gì không?
Nghe Kasahara May nhắc, tôi mới nhớ ra rằng từ khi xuống đây tôi chưa đái lần nà o.
- Không, - tôi nói. – Anh có ăn uống gì nhiá»u đâu.
- Nà y Chim vặn dây cót, anh có biết gì không? Anh có thể chết ở dưới đó nếu em muốn. Em là ngưá»i duy nhất biết anh Ä‘ang ở dưới đó, em cÅ©ng là ngưá»i duy nhất giấu thang dây Ä‘i. Anh có hiểu không? Em chỉ cần Ä‘i khá»i đây thôi là anh rồi Ä‘á»i. Anh có thể la hét, nhưng không ai nghe thấy anh đâu. Không ai nghÄ© là anh Ä‘ang ở dưới giếng. Em dám cuá»™c là tháºm chà không ai biết anh Ä‘i khá»i nhà nữa kia. Anh không là m cho công ty nà o, vợ anh thì bá» nhà đi rồi. Có thể rốt cuá»™c ai đó cÅ©ng sẽ nháºn thấy anh mất tÃch và báo cho cảnh sát, nhưng tá»›i khi đó thì anh ngá»m rồi, mà ngưá»i ta cÅ©ng chẳng bao giá» tìm được xác anh.
- Em nói đúng lắm. Anh có thể chết dưới nà y tuỳ ý em.
- Äã biết váºy thì anh thấy thế nà o?
- Sợ, - tôi đáp.
- Nghe giá»ng anh có sợ đâu.
Tôi vẫn Ä‘ang xoa má. Äó là tay cá»§a tôi, má cá»§a tôi. Tôi không thấy được chúng trong bóng tối, nhưng chúng vẫn Ä‘ang ở đây: thể xác tôi vẫn Ä‘ang hiện hữu.
- Ấy là vì vẫn chưa tháºt sá»± ngấm được, - tôi nói.
- Vá»›i em thì có, - Kasahara May nói. – Em thấy hoá ra giết má»™t ai đó lại dá»… hÆ¡n ngưá»i ta tưởng nhiá»u.
- Có lẽ còn tuỳ ở phương pháp.
- Dá»… lắm mà ! Em chỉ cần bá» anh lại đây thôi. Em chả phải là m gì hết. Anh thá» nghÄ© Ä‘i, Chim vặn dây cót. Cứ thá» hình dung anh sẽ khổ sở đến nhưá»ng nà o ở dưới đó, chết dần chết mòn vì đói khát, trong bóng tối. Chết thế kinh lắm đấy.
- Em nói đúng lắm. – tôi bảo.
- Anh không thá»±c sá»± tin em phải không hở Chim vặn dây cót? Anh vẫn nghÄ© em không thể là m Ä‘iá»u gì tà n ác đến thế.
- Anh không biết nữa, - tôi nói. – Không phải anh tin em là m được, cÅ©ng chẳng phải tin em không là m được. Chuyện gì cÅ©ng có thể xảy ra. Äiá»u gì cÅ©ng có thể. Anh nghÄ© là nghÄ© váºy.
- Em không nói vá» chuyện có thể hay không thể, - cô nói bằng giá»ng lạnh như đá. – Nà y, em có ý nà y. Em má»›i nảy ra thôi. Anh đã cất công leo xuống dưới kia để có thể suy nghÄ©. Sao giá» em không giúp thêm má»™t tà để anh có thể táºp trung suy nghÄ© còn tốt hÆ¡n nữa?
- Em định là m cách nà o? – tôi há»i.
- Cách nà y nà y, - cô vừa nói vừa Ä‘áºy ná»a nắp giếng Ä‘ang mở lại. Giá» thì bóng tối là toà n bÃch.
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 06:57 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
10
Kasahara May nói vỠchết và tiến hoá
*
Cái được tạo thà nh ở nơi khác
Tôi ngồi thụp xuống trong bóng tối toà n bÃch. Mắt tôi chỉ nhìn thấy được má»—i cái Không. Và tôi thà nh má»™t phần cá»§a cái Không nà y. Tôi nhắm mắt lại nghe tiếng tim mình Ä‘áºp, nghe tiếng máu tuần hoà n trong thân thể tôi, nghe nhịp co bóp như bá»… lò rèn cá»§a phổi tôi, nghe những cuá»™n sóng trÆ¡n chuá»™i cá»§a bá»™ ruá»™t tôi Ä‘ang khổ sở vì cái đói. Trong bóng tôi sâu thắm, từng cỠđộng, từng nhịp Ä‘áºp Ä‘á»u được khuếch đại đến mức phi tá»± nhiên. Äây là thân thể tôi, xác thịt tôi, nó quá sống sÃt, quá đỗi váºt chất.
Chẳng bao lâu ý thức tôi bắt đầu chuá»™i ra khá»i nhục thể tôi.
Tôi thấy mình là con chim vặn dây cót Ä‘ang bay qua bầu trá»i mùa hè, Ä‘áºu trên cà nh má»™t cây to đâu đó mà vặn sợi dây cót cá»§a thế gian. Nếu quả tháºt không còn chim vặn dây cót nữa thì má»™t ai đó phải đảm đương bổn pháºn cá»§a nó. Má»™t ai đó sẽ phải thay nó vặn dây cót thế gian. Nếu không, dây cót sẽ chùn và cá»— máy tinh vi sẽ ngừng lại. Tuy nhiên, hình như kẻ duy nhất nháºn ra rằng chim vặn dây cót đã ra Ä‘i là tôi.
Tôi cố sức bắt chước tiếng kêu cá»§a chim vặn dây cót ở phần sau cuống há»ng. Nhưng không được. Tôi chỉ thốt ra má»™t âm thanh vô nghÄ©a, dị hợm, như tiếng hai váºt vô nghÄ©a, dị hợm cá» và o nhau váºy. Cái tiếng kêu ấy, chỉ má»™t mình Chim vặn dây cót má»›i phát ra được thôi. Chỉ Chim vặn dây cót má»›i có thể vặn dây cót cá»§a thế gian đúng cách mà thôi.
Dẫu váºy, dù là má»™t con chim vặn dây cót vô thanh, không có khả năng vặn sợ dây cót cá»§a thế gian, tôi vẫn quyết định bay trên bầu trá»i mùa hè. Việc đó hoá ra chẳng lấy gì là m khó. Khi đã lên coa rồi, ta chỉ việc vá»— cánh cho đúng góc độ để Ä‘iá»u chỉnh hướng và độ cao. CÆ¡ thể tôi chỉ trong khoảnh khắc đã quen vá»›i kÄ© thuáºt bay, thế là tôi bay lượn chẳng khó khăn gì, ung dung tá»± tại, Ä‘i đâu tuỳ thÃch. Tôi nhìn ngắm thế giá»›i từ Ä‘iểm nhìn thuáºn tiện cá»§a chim vặn dây cót. Bay chán thì tôi lại Ä‘áºu lên má»™t cà nh cây, nghé qua những tán lá xanh mà ngắm những mái nhà , những con đưá»ng. Tôi ngăm thiên hạ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trên mặt đất, lo toan cuá»™c sống thưá»ng nháºt. Nhưng, tiếc thay, tôi không thấy được thân thể cá»§a chÃnh mình. Äó là vì tôi chưa bao giá» nhìn thấy con chim vặn dây cót nên không há» biết hình dáng nó ra sao.
Tôi là chim vặn dây cót má»™t thá»i gian khá dà i. Có thể là bao lâu?Tôi không biết. Nhưng là chim vặn dây cót thì cÅ©ng chẳng đưa tôi đến đâu. Bay lượn thì vui tháºt, nhưng tôi không thể cứ ham vui mãi. Có việc gì đó mà tôi phải là m cho xong nÆ¡i đáy giếng tối om nà y. Tôi thôi là chim vặn dây cót và trở lại là mình.
***
Kasahara May đến thăm lần thứ hai lúc hÆ¡n 3 giá» má»™t chút. Ba giá» chiá»u. Khi cô mở ná»a nắp giếng ra, ánh sáng từ phÃa trên tuôn xuống – ánh sáng chói gắt má»™t ngà y hè. Äể bảo vệ mắt, tôi nhắm mắt lại, cúi đầu xuống má»™t lát. Chỉ cần nghÄ© tá»›i ánh sáng trên kia thôi là tôi đã trà o nước mắt ra.
- Chim vặn dây cót Æ¡i! – Kasahara May nói. – Anh còn sống đấy chứ? Chim vặn dây cót à ! Nếu còn sống thì trả lá»i Ä‘i chứ.
- Còn sống, - tôi nói.
- Anh đói lắm nhỉ.
- Ừ, chắc là đói.
- Vẫn “chắc là †thôi? Chẳng bao lâu nữa anh sẽ chết đói cho mà xem. Äói không thôi thì không dá»… chết đâu, nếu như vẫn có nước uống.
- Cái đó có lẽ đúng, - tôi nói, sá»± không chắc chắn trong giá»ng nói tôi vang vá»ng trong giếng. Tiếng vang hẳn đã khuếch đại bất cứ âm sắc nà o hà m chứa trong giá»ng cá»§a tôi.
- Em biết chắc là đúng, - Kasahara May nói. – Sáng nay em có nghiên cứu chút đỉnh trong thư viện. Äá»c toà n vá» chuyện đói khát thôi. Nà y Chim vặn dây cót có biết không, có ngưá»i đã sống dưới lòng đất hai mươi mốt ngà y cÆ¡ đấy! Và o thá»i Cách mạng Nga.
- Em không đùa chứ? – tôi nói.
- Chắc là ông ta khổ sở lắm.
- Ừ, ắt là khổ rồi.
- Ông ấy vẫn sống, nhưng rụng hết tóc, rụng hết cả răng. Chẳng còn cái nà o. Sống thì sống đấy, nhưng chắc hản là kinh khủng lắm.
- Ừ, hẳn là kinh rồi.
- Nhưng dù anh có rụng hết răng tóc Ä‘i nữa, chắc anh vẫn có thể sống bình thưá»ng được miá»…n là anh kiếm được bá»™ tóc giả và hảm răng giả khÆ¡ khá»›.
- Ừ, vá»›i lại tóc và răng giả ngà y nay đã tiến bá»™ nhiá»u so vá»›i thá»i Cách mạng Nga, nên nếu là bây giá» thì sẽ đỡ hÆ¡n.
- Chim vặn dây cót nà y… - Kasahara May vừa nói vừa hắng giá»ng.
- Sao cơ?
- Nếu như con ngưá»i ta sống Ä‘á»i Ä‘á»i, nếu há» chẳng bao giá» già đi cả… nếu ngưá»i ta cứ sống huá»· trên Ä‘á»i nà y mà không chết, lúc nà o cÅ©ng khoẻ mạnh, thì theo anh liệu khi đó ngưá»i ta có buồn nghÄ© ngợi vá» Ä‘iá»u nà y Ä‘iá»u ná» tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn như anh em mình Ä‘ang là m không? Bởi vì chúng ta đây cứ nghÄ© hầu như bất cứ chuyện gì, dù nhiá»u dù Ãt, vá» triết há»c nà y, tâm lý nà y, logic nà y. Tôn giáo. Văn chương. Em nghÄ© nếu trên Ä‘á»i nà y không há» có cái chết thì những tư duy và ý nghÄ© phức tạp kiểu ấy chẳng bao giá» xuất hiện trên thế giá»›i nà y cả. à em là …
Kasahara May đột nhiên khá»±ng lại, im lặng má»™t lát, trong khoảng thá»i gian đó cái câu “ý em là …†cá»§a cô treo trong bóng tối dưới giếng như má»™t mảnh tư duy bị vạc ra. Có thể cô không muốn nói thêm nữa. CÅ©ng có thể cô cần thêm thá»i gian để nghÄ© sẽ nói tiếp cái gì. Tôi im lặng chá» cô nói tiếp, đầu vẫn cúi như từ đầu. Tôi chợt nảy ra ý nghÄ© nếu Kasahara May muốn giết tôi ngay tức khắc, cô có thể là m váºy chẳng khó khăn gì. Cô chỉ cần thả má»™t tảng đá lá»›n xuống giếng. Nếu cô thá» và i lần thì thể nà o cÅ©ng có má»™t tảng rÆ¡i đúng và o đầu tôi.
- à em là … đây là em nghÄ© thôi… sở dÄ© ngưá»i ta suy nghÄ© má»™t cách nghiêm túc vá» chuyện há» sống trên Ä‘á»i để là m gì là bởi há» biết má»™t lúc nà o đó mình sẽ chết. Äúng không? Việc gì phải nghÄ© ngợi xem ý nghÄ©a cuá»™c sống là gì nếu ngưá»i ra sẽ sống hoà i hoà i? Báºn tâm là m gì cho mệt? Mà tháºm chà nếu ngưá»i ta có báºn tâm Ä‘i nữa thì hẳn há» sẽ bảo: “Ôi dà o, mình còn ối thì giá». Äể sau hẵng nghÄ©â€. Nhưng ta đâu thể chỠđể sau được. Ta phải nghÄ© vá» chuyện đó ngay bây giá». Có thể ngay chiá»u mai rm sẽ bị xe tải chẹt. Còn Chim vặn dây cót, anh thì có thể chết đói. Ba ngà y nữa có khi anh đã chết ngoẻo dưới đáy giếng rồi. Thế nên ta cần có cái chết má»›i tiến hoá được. Em nghÄ© váºy đó. Chết là má»™t cái gì đó tháºt to lá»›n, sáng chói, và nó cà ng to lá»›n, cà ng sáng chói thì ngưá»i ta lại cà ng nghÄ© tợn vá» chuyện nà y chuyện khác.
Kasahara May dừng lá»i.
- Nà y Chim vặn dây cót…
- Gì cơ?
- Dưới kia trong bóng tối, có bao giá» anh nghÄ© đến cái chết cá»§a chÃnh mình chưa? Vá» chuyện anh sẽ chết như thế nà o dưới đó?
Tôi nghÄ© má»™t chút vá» câu há»i cá»§a cô.
- Không. Chuyện đó thì anh chưa nghĩ tới.
- Sao lại không nghÄ©? – Kasahara May há»i, giá»ng có vẻ ghê tởm, như thể cô Ä‘ang nói vá»›i má»™t con váºt dị dạng. – Sao anh lại chưa nghÄ© đến chuyện đó được? Anh Ä‘ang tháºt sá»± đối mặt vá»›i cái chết đấy. Em không đùa đâu. Em nói rồi, anh sống hay chết là tuỳ ý em mà .
- Em có thể thả một hòn đá xuống, - tôi nói.
- Äá à ? Anh nói chuyện đá Ä‘iếc gì thế?
- Em có thể tìm một tảng đá to rồi thả xuống đầu anh.
- À, ừ, em là m váºy cÅ©ng được. – Nhưng hình như cô không thÃch ý tưởng đó lắm. – Nhưng Chim vặn dây cót nà y, chắc anh đói và ng mắt ra rồi. Sẽ cà ng ngà y cà ng tệ hÆ¡n đấy. Rồi anh sẽ còn hết nước nữa. Thà nh thá» là m sao anh không nghÄ© đến cái chết được? Anh không thấy thế là lạ à ?
- Ừ, thế cÅ©ng lạ, - tôi nói. – Nhưng anh toà n nghÄ© chuyện khác thôi. Khi nà o tháºt sá»± đói thì có thể anh sẽ nghÄ© đến cái chết. Phải ba tuần nữa anh má»›i chết phải không?
- Ấy là nếu anh có nước uống, - Kasahara May nói. – Như tay ngưá»i Nga kia ấy. Ông ta là địa chá»§ cỡ bá»± hay gì gì đó. Vệ binh cách mạng ném ông ấy xuống má»™t hố má» cÅ©, nhưng có nước rỉ qua vách, ông ấy liếm nước ấy mà sống được. Ông ấy phải ở trong bóng tối như má»±c, như anh váºy. Nhưng anh đâu có nhiá»u nước lắm phải không?
- Ừ, - tôi nói thà nh tháºt. – Còn má»™t Ãt nước.
- Thế thì anh phải cẩn tháºn, - Kasahara May nói. - Má»—i lần nhấp má»™t tà thôi. Rồi để thì giá» mà nghÄ© Ä‘i. Vá» cái chết. Vá» chuyện anh sẽ chết ra sao. Anh còn nhiá»u thá»i gian mà .
- Sao em cứ nhất quyết bắt anh nghĩ vỠcấi chết thể nhỉ? Có lợi lộc gì cho em sao?
- Chả lợi lá»™c gì cho em hết. – Kasahara May báºt ra. – Sao anh có thể nghÄ© rằng nếu anh nghÄ© đến cái chết cá»§a chÃnh anh thì có lợi lá»™c gì cho em? Mạng sống là cá»§a anh cÆ¡ mà . Chẳng liên quan gì đến em hết. Em chỉ… quan tâm thôi.
- Vì tò mò?
- Ừ. Tò mò. Vá» chuyện con ngưá»i ta chết ra sao. Khi chết thì ngưá»i ta thấy thế nà o. Tò mò thôi.
Kasahara May im lặng. Khi cuá»™c đối thoại ngưng lại, má»™t im lặng sâu thẳm trà n ngáºp trong không gian quanh tôi như thể nãy giá» chỉ đợi có thế. Tôi muốn ngẩng mặt ngước lên. Äể xem từ dưới nà y liệu có thể nhìn thấy Kasahara May không. Nhưng ánh sáng mãnh liệt quá. Tôi sợ nó thiêu cháy mắt mình mất.
- Có chuyện nà y anh muốn nói với em, - tôi nói.
- ÄÆ°á»£c. Anh nói Ä‘i.
- Vợ anh có nhân tình. – tôi nói. – Ãt nhất là anh tin váºy. Anh chẳng nháºn thấy gì hết, nhưng có đến mấy tháng trá»i, dù Ä‘ang sống vá»›i anh, cô ấy vẫn ngá»§ vá»›i thằng cha ấy. Ban đầu anh không tin được, nhưng cà ng nghÄ© anh cà ng tin cahức. Giá» nghÄ© lại, anh thấy có rất nhiá»u manh má»—i từ những chuyện nhá» nhặt. Tỉ như cô ấy là m khuya lắc khuya lÆ¡ má»›i vá», hay cô ấy rụt lại má»—i khi anh chạm và o ngưá»i. Nhưng anh đã không hiểu ra những dấu hiệu ấy, anh tin cô ấy. Anh không bao giá» nghÄ© cô ấy lại tằng tịu vá»›i ai. à nghÄ© đó chẳng bao giá» nảy ra trong đầu anh cả.
- Chà . – Kasahara May nói.
- Thế rồi má»™t hôm cô ấy bá» nhà đi, không bao giá» trở lại nữa. Sáng hôm đó anh và cô ấy cùng ăn Ä‘iểm tâm vá»›i nhau. Cô ấy Ä‘i là m, ăn mặc vẫn như bình thưá»ng. Cô ấy chỉ mang theo túi xách tay, dá»c đưá»ng thì ghé lấy áo cánh và váy ở chá»— hiệu giặt. Thế đấy. Không má»™t lá»i tạm biệt. Không để lại má»™t chữ. Không gì hết. Kumiko đã ra Ä‘i. Bá» lại tất cả má»i thứ cá»§a cô ấy - quần áo, đồ đạc. Và có lẽ cô ấy sẽ không bao giá» vá» vá»›i anh nữa. Út nhất là không phải theo ý muốn cá»§a cô ấy. Váºy đó.
- Theo anh thì hiện giỠKumiko có đang ở với gã kia không?
- Anh không biết. – tôi vừa nói vừa lắc đầu. Khi đầu tôi chuyển động chầm châm như váºy, có cảm giác như không khà xung quanh là má»™t thứ nước nặng mình không thể nhìn thấy được. - Chắc là há» Ä‘ang ở bên nhau.
- Thà nh ra bây giá» anh má»›i suy sụp, và chÃnh vì váºy anh má»›i chui xuống giếng.
- DÄ© nhiên là khi biết được sá»± tình anh đã suy sụp. Nhưng không phải vì váºy mà anh xuống đây. Anh không muốn trốn tránh thá»±c tại. Như anh đã nói, anh cần má»™t chá»— nà o đó chỉ có mình anh thôi, để anh có thể táºp trung suy nghÄ©. Quan hệ cá»§a anh vá»›i Kumiko đã há»ng Ä‘i từ bao giá», như thế nà o? CHuyện đó anh không hiểu được. Anh không có ý nói là trước đó má»i chuyện Ä‘á»u hoà n hảo. Má»™t ngưá»i đà n ông, má»™t ngưá»i đà n bà , hai tÃnh cách hoà n toà n khác nhau, tình cá» gặp nhau đâu đó và bắt đầu sống vá»›i nhay. Chẳng có cặp vợ chồng nà o trên Ä‘á»i nà y mà không có những vấn đỠriêng. Song anh cứ nghÄ© vợ chồng anh nói chung là ổn, dù có những rắc rối nho nhá» nhưng theo thá»i gian Ä‘á»u tá»± nó êm xuôi cả. Nhưng anh đã lầm. Hẳn là anh đã bá» sót má»™t cái gì đó lá»›n lao, đã pham má»™t sai lầm nà o đó ở cấp độ cÆ¡ bản. ChÃnh vì váºy anh má»›i xuống đây, để suy nghÄ©.
Kasahara May không nói gì. Tôi nuốt nước bá»t.
- Anh không biết nói thế nà y liệu em có hiểu không. Hồi má»›i cưới, cách đây sáu năm, vợ chồng anh muốn cùng nhau tạo nên má»™t thế giá»›i hoà n toà n má»›i, giống như xây má»™t căn nhà má»›i trên lô đất trống váºy. Bon anh hình dung rất rõ mình muốn gì. Bá»n anh không cần nhà cao cá»a rá»™ng hay gì gì cả, chỉ cần má»™t nÆ¡i che nắng che mưa, cho hai đứa ở bên nhau. Bá»n anh cảh cần gì hÆ¡n. Má»i việc rồi sẽ đâu và o đấy. Tất cả Ä‘á»u có vẻ đơn giản đối vá»›i bá»n anh. Em đã bao giá» có cảm giác đó chưa - cảm giác mình muốn đến má»™t nÆ¡i hoà n toà n khác, trở thà nh má»™t ngưá»i hoà n toà n khác?
- Hẳn rồi, - Kasahara May nói. – Lúc nà o em cÅ©ng muốn váºy hết.
- Ờ, hồi má»›i cưới bá»n anh đã muốn là m như váºy. Anh đã muốn thoát khá»i chÃnh mình, khá»i cái tôi đã tồn tại từ trước khi đó. Kumiko cÅ©ng váºy. Trong thế giá»›i má»›i đó bá»n anh cố tìm má»™t cái tôi má»›i phù hợp hÆ¡n vá»›i cái bản lai diện mục sâu xa cá»§a mình. Bá»n anh tin mình có thể sống theo má»™t lối má»›i tương hợp hÆ¡n vá»›i cái tôi Ä‘Ãch thá»±c cá»§a mình.
Kasahara May hình như Ä‘ang đổi trá»ng tâm cÆ¡ thể trong dòng ánh sáng. Tôi cảm thấy được chuyển động cá»§a cô. Dưá»ng như cô Ä‘ang đợi tôi nói tiếp. Nhưng tôi không còn gì nói nữa. Chẳng nghÄ© ra được gì trong đầu. Tôi thấy mệt bởi âm thanh giá»ng nói cá»§a chÃnh mình trong chiếc ống bê tông cá»§a cái giếng.
- Những gì anh vừa nói em có hiểu không? – tôi há»i.
- Hiểu chứ.
- Em nghĩ thế nà o?
- Nà y, anh biết đấy, em còn nhá» mà . Em không biết gì vá» chuyện hôn nhân hết. Em không biết vợ anh đã nghÄ© gì khi bắt đầu lăng nhăng hay lúc bá» nhà đi. Nhưng nghe những gì anh vừa kể, em cho rằng ngay từ đầu anh đã nghÄ© sai rồi. Anh hiểu ý em chứ hở Chim vặn dây cót? Cái anh vừa nói ấy mà … Những chuyện kiểu như, “á», được, mình sẽ là m ra cả má»™t thế giá»›i má»›i†hay “á», mình sẽ tạo ra má»™t cái hoà n toà n má»›iâ€â€¦ đại loại thế, không ai là m được đâu. Em thì nghÄ© váºy đó. Anh cứ ngỡ mình đã tạo ra má»™t thế giá»›i má»›i, má»™t cái tôi má»›i, nhưng cái tôi cÅ© cá»§a anh nó vẫn luôn ở đó, ngay bên dưới cái bá» ngoà i kia, chỉ cần có chuyện gì xảy ra là nó lại ngóc đầu dáºy mà nói “Xin chà oâ€. Hình như anh không hiểu chuyện ấy. Anh được tạo ra không phải ở chốn nà y. Và ngay cả cái ý định cần phải tái tạo bản thân mình ấy, nó cÅ©ng được tạo ra không phải ở chốn nà y. Chuyện đó thì đến em cÅ©ng biết, Chim vặn dây cót ạ. Anh là ngưá»i lá»›n mà , phải không? Là m sao anh không hiểu được chứ? Äấy là cả má»™t vấn đỠlá»›n đấy, nếu anh đã há»i em. Và chÃnh vì váºy mà anh má»›i bị trừng phạt, trừng phạt bởi má»i thứ: bởi cái thế giá»›i mà anh muốn vứt bá», bởi cái tôi mà anh muốn vứt bỠấy. Anh hiểu em nói gì chứ?
Tôi im lặng, nhìn chăm chăm và o bóng tối trùm kÃn đôi chân mình. Tôi không biết nói gì.
- Thôi được rồi, Chim vặn dây cót, - cô nhẹ nhà ng nói. – Anh cứ nghĩ đi. Nghĩ. Nghĩ.
Nắp giếng lại Ä‘áºy và o chá»— cÅ©, miệng giếng lại bị phong kÃn.
***
Tôi lấy bi đông nước ra khá»i ba lô, khẽ lắc lắc. Tiếng nước óc ách yếu á»›t vá»ng lại trong bóng tối. Có lẽ còn chừng má»™t phần tư. Tôi tá»±a đầu và o vách giếng, nhắm mắt. Có lẽ Kasahara May nói đúng. Con ngưá»i nà y, cái tôi nà y, cái ngã nà y, được tạo ra ở má»™t nÆ¡i khác. Má»i cái Ä‘á»u từ má»™t nÆ¡i khác đến, má»i cái Ä‘á»u cÅ©ng ná»›i đó mà trở vá». Tôi chẳng qua chỉ là đưá»ng thông cho cái kẻ gá»i là tôi Ä‘i qua.
Äến như em cÅ©ng còn biết chuyện đó, Chim vặn dây cót ạ. Là m sao anh không hiểu cÆ¡ chứ?
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 06:58 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
CHÆ¯Æ NG 11
ÄÓI QUà HOà ÄAU
* * *
THƯ DÀI CỦA KUMIKO
* * *
CHIM TIÊN TRI
Tôi thiếp Ä‘i mấy lần, sá»±c tỉnh cÅ©ng ngần ấy lần. Äó là những giấc ngá»§ ngắn, cháºp chá»n bất an, như khi ngồi trên máy bay. Há»… sắp ngá»§ sâu là lại giáºt mình thức dáºy, rồi há»… sắp tỉnh hẳn là lại lÆ¡ mÆ¡ ngá»§, cứ thế lặp Ä‘i lặp lại không ngừng. Không có sá»± thay đổi ánh sáng, thá»i gian cứ tròng trà nh như toa tà u có bá»™ trục lá»ng lẻo, xá»™c xệch. Tư thế co ro, thiếu tá»± nhiên khiến thân thể tôi không thư giãn được. Má»—i khi thức dáºy, tôi lại nhìn đồng hồ để xem giá». Thá»i gian trôi nặng ná», bất cân bằng.
Chẳng biết là m gì, chốc chốc tôi lại cầm đèn pin rá»i vÆ¡ vẩn chá»— nà y chá»— ná», khi xuống đất, khi lên vách giếng, khi lên nắp giếng. Bao giá» cÅ©ng vẫn ná»n đất ấy, vách giếng ấy, nắp giếng ấy. Những cái bóng từ ánh đèn hắt ra cứ xê dịch, giãn ra rút và o, phình ra co lại. Chán trò ấy, tôi lại dà nh thá»i gian sá» soạng mặt mình, kiểm tra từng đưá»ng nét, từng nếp nhăn, khảo sát từng li từng tà má»™t, đặng phát hiện như má»›i hình thù cá»§a nó. Trước đây tôi chưa bao giá» tháºt sá»± quan tâm đến hình dạng đôi tai mình. Nếu có ai bảo tôi vẽ đôi tai mình, dù chỉ phác đôi nét thôi, hẳn tôi đã bó tay. Nhưng lúc nà y tôi có thể tái tạo từng chá»— hõm, từng đưá»ng cong má»™t cách chi tiết, chÃnh xác. Tôi lấy là m lạ khi nháºn thấy tai trái vá»›i tai phải lại khác nhau đến thế. Tôi hoà n toà n không biết vì sao lại có sá»± khác nhau như váºy, hay liệu sá»± bất cân đối nà y có hệ quả gì không (hẳn là nó có hệ quả nà o đó).
Kim đồng hồ chỉ 7:28. Từ khi xuống đây tôi đã xem đồng hồ dá»… đến hai nghìn lần. Hiện giá» là 7 giá» 28 phút tối, Ä‘iá»u ấy thì chắc; trong má»™t tráºn bóng chà y, đây là lúc cuối hiệp ba hay là cao Ä‘iểm cá»§a hiệp bốn. Hồi nhá», tôi hay ngồi ở hà ng ghế tÃt trên cùng ngoà i sân bóng, ngắm cảnh ngà y hè cứ dùng dằng mãi không chịu dứt. Mặt trá»i đã lặn qua chân trá»i phÃa Tây, nhưng ráng chiá»u vẫn tháºt huy hoà ng, tuyệt đẹp. Äèn sân váºn động hắt những cái bóng dà i trên sân như để nhắc khéo Ä‘iá»u gì. Äầu tiên má»™t ngá»n, rồi má»™t ngá»n nữa báºt sáng, cá»±c kỳ tháºn trá»ng, ngay sau khi tráºn đấu bắt đầu. Tuy nhiên trá»i vẫn đủ sáng để Ä‘á»c báo. Ký ức vỠánh chói cá»§a ngà y dà i vẫn còn nấn ná nÆ¡i cá»a, không cho đêm hè được bước và o.
Tuy nhiên, má»™t cách kiên trì, bá»n bỉ, ánh sáng nhân tạo cứ lặng lẽ mà chiến thắng ánh sáng mặt trá»i, tuôn ra cả má»™t dòng lÅ© những mà u sắc há»™i hè. Mà u xanh rá»±c rỡ cá»§a sân cá», mà u đất Ä‘en nhánh, những đưá»ng vôi trắng vừa vẽ trên mặt đất, ánh véc ni lấp lánh trên gáºy các đấu thá»§ Ä‘ang đợi lượt mình và o đánh, khói thuốc lá bay lÆ¡ lá»ng trong những luồng ánh sáng (và o những ngà y đứng gió, chúng như những linh hồn lang thang tìm ngưá»i để nháºp và o), tất cả Ä‘á»u nổi báºt lên, rõ nét lạ lùng. Những ngưá»i bán bia trẻ tuổi chìa tay ra trong ánh sáng, xòe những tấm biên lai kẹp giữa mấy ngón tay. Äám đông chốc chốc lại nhổm dáºy khá»i ghế dõi theo má»™t đưá»ng bóng bay cao, giá»ng cá»§a há» vống lên theo vòng cung cá»§a bóng hoặc tan biến thà nh má»™t tiếng thở dà i. Những đà n chim nhá» trên đưá»ng vá» tổ thi thoảng lại bay ngang qua, hướng vá» phÃa biển. Äó là sân váºn động lúc 7 giá» rưỡi tối.
Tôi nghÄ© vá» tất cả những tráºn bóng chà y đã xem từ trước đến nay. Äá»™i Saint Louis Cardinal từng đến Nháºt má»™t lần để đấu giao hữu, hồi ấy tôi còn bé lắm. Tôi đã đến sân váºn động xem tráºn đó cùng vá»›i cha tôi. Trước khi khai tráºn, các đấu thá»§ đội Cardinals đứng dà n hà ng dá»c chu vi sân, tay xách túi đựng đầy những quả bóng tennis có chữ ký cá»§a há», ra sức ném từng quả lên khán đà i cà ng xa cà ng tốt. Thiên hạ nháo nhà o tranh nhau bắt, còn tôi vẫn ngồi yên tại chá»—, không nhúc nhÃch, thế rồi chưa kịp nháºn ra chuyện gì thì đã thấy má»™t quả bóng rÆ¡i đúng và o lòng mình. Äiá»u đó xảy ra như thể có phép mà u: kỳ lạ và bất ngá».
Tôi lại nhìn đồng hồ. 7 giá» 36 phút. Tám phút đã qua kể từ lần xem trước. Chỉ có tám phút. Tôi tháo đồng hồ ra đưa lên tai. Nó vẫn kêu tÃch tắc bình thưá»ng. Tôi nhún vai trong bóng tối. Có sá»± lạ nà o đó Ä‘ang xảy ra vá»›i cảm nháºn cá»§a tôi vá» thá»i gian. Tôi quyết định tạm thá»i không xem đồng hồ nữa. Có thể tôi không còn gì khác để là m, nhưng cứ xem đồng hồ liên tục như váºy thì có gì đó không là nh mạnh. Tuy nhiên, phải khó khăn lắm tôi má»›i kìm được không xem. Là m việc đó cÅ©ng khổ sở như khi bá» thuốc lá váºy. Từ thá»i Ä‘iểm quyết định không nghÄ© đến thá»i gian nữa, tâm trà tôi không thể nghÄ© vá» bất cứ gì khác. Nó là má»™t thứ mâu thuẫn, má»™t cÆ¡n loạn tinh thần. Cà ng cố quên thá»i gian Ä‘i, tôi lại cà ng buá»™c phải nghÄ© đến thá»i gian. Ngoà i ý thức cá»§a tôi, mắt tôi cứ chá»±c tìm cái đồng hồ nÆ¡i cổ tay trái. Má»—i khi Ä‘iá»u đó xảy ra, tôi lại ngoảnh mặt Ä‘i, nhắm mắt lại, tá»± đấu tranh để không nhìn. Rốt cuá»™c tôi phải tháo đồng hồ nhét và o trong ba lô. Ấy váºy mà sau đó tâm trà tôi vẫn cứ mò mẫm tìm chiếc đồng hồ trong ba lô, nÆ¡i nó vẫn Ä‘ang tÃch tắc đếm thá»i gian.
Thá»i gian cứ váºy mà trôi trong bóng tối, dù không có sá»± hà nh tiến cá»§a những cây kim đồng hồ - má»™t thá»i gian bất phân, không chịu sá»± Ä‘o lưá»ng. Khi đã mất những Ä‘iểm phân giá»›i, thá»i gian không còn là má»™t dòng liên tục mà trở thà nh má»™t thứ chất lá»ng bất định hình, lúc co lúc giãn tùy ý muốn. Trong thứ thá»i gian nà y tôi thiếp Ä‘i rồi dáºy, lại thiếp Ä‘i rồi lại thức, từ từ quen vá»›i sá»± sống không có đồng hồ. Tôi đã luyện cho thân thể mình nháºn thức được rằng tôi không cần thá»i gian nữa. Nhưng chẳng mấy chốc tôi cảm thấy bất an ghê gá»›m. Äúng là tôi đã được giải phóng khá»i cái thói quen thần kinh là cứ năm phút lại xem đồng hồ, nhưng khi cái khung quy chiếu thá»i gian đã hoà n toà n biến mất, tôi bắt đầu cảm thấy như mình đã bị ném xuống đại dương giữa đêm khuya từ trên boong má»™t con tà u Ä‘ang chạy. Chẳng ai nghe ra tiếng thét cá»§a tôi, con tà u vẫn tiến vá» phÃa trước, cà ng lúc cà ng xa cho tá»›i khi hầu như biến khá»i tầm mắt.
Thôi không cố nữa, tôi lại lấy đồng hồ ra khá»i ba lô, Ä‘eo và o cổ tay. Kim đồng hồ chỉ 6:15. Chắc là 6 giá» 15 sáng. Lần cuối tôi xem đồng hồ là 7 giá» 36 phút. Bảy giá» 36 phút tối. Váºy có thể kết luáºn rằng từ lúc đó đến giỠđã mưá»i ba tiếng đồng hồ trôi qua. Khó có khả năng là những hai mươi ba tiếng đồng hồ. Nhưng tôi không biết chắc được. Có gì khác nhau vá» bản chất giữa mưá»i má»™t tiếng vá»›i hai mươi ba tiếng cÆ¡ chứ? Dù mưá»i má»™t hay hai mươi ba tiếng, cái đói cá»§a tôi đã trở nên dữ dá»™i hÆ¡n nhiá»u. Cảm giác đó khác hẳn vá»›i những gì tôi từng tưởng tượng vá» má»™t cái đói dữ dá»™i. Ngưá»i ta thưá»ng cho rằng đói giống như là cảm giác thiếu cái gì đó. Trên thá»±c tế, nó gần vá»›i cái Ä‘au thuần túy nhục thể, má»™t cái Ä‘au hoà n toà n váºt lý, trá»±c tiếp, như thể bị đâm hay bị bóp cổ. Và cái Ä‘au ấy, nó không Ä‘á»u. Nó không nhất quán. Có lúc nó dâng lên trong tôi như ngá»n triá»u tá»›i ngưỡng cá»±c đại khiến tôi gần ngất xỉu, rồi nó lại từ từ hạ xuống.
Äể thôi không chú ý đến cái Ä‘au dữ dá»™i cá»§a những cÆ¡n đói, tôi cố gắng táºp trung và o má»™t cái gì khác. Nhưng tôi không thể nghÄ© má»™t chuyện gì cho nghiêm túc nữa. Những mẩu ý nghÄ© rá»i rạc dạt và o tâm trà tôi rồi lại biến mất nhanh như khi chúng đến. Há»… tôi cố nắm bắt má»™t mẩu nà o là nó lại chuá»™i khá»i tay tôi như má»™t con váºt trÆ¡n nhẫy, vô hình.
Tôi đứng dáºy duá»—i ngưá»i, hÃt má»™t hÆ¡i sâu. Ngưá»i tôi Ä‘au khắp má»i chá»—. Từng bắp thịt, từng khá»›p sụn rên siết kêu Ä‘au vì phải ở trong tư thế thiếu tá»± nhiên quá lâu. Tôi chầm cháºm duá»—i ngưá»i lên phÃa trên rồi gáºp đầu gối xuống mấy lần, nhưng chỉ được mươi lần là đã thấy chóng mặt. Lại ngồi trên ná»n giếng, tôi nhắm mắt lại. Tai tôi kêu ong ong, mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt. Tôi muốn nắm lấy má»™t cái gì đó, nhưng trong tay chẳng có gì để nắm. Tôi muốn nôn, nhưng trong tôi chẳng có gì để nôn. Tôi thá» thở sâu, mong có thể là m tâm trà mình tươi má»›i lại bằng cách đổi má»›i bầu không khà trong cÆ¡ thể, đổi má»›i dòng lưu chuyển máu, nhưng mây mù trong tâm trà tôi không chịu tản ra. CÆ¡ thể mình yếu quá rồi, tôi nghÄ©, và quả thá»±c tôi đã muốn nói to câu đó lên - “CÆ¡ thể mình yếu quá rồi†- nhưng miệng tôi không động Ä‘áºy nổi thà nh câu. Giá như thấy được những vì sao thì tốt biết mấy, tôi nghÄ©! Nhưng tôi không nhìn thấy sao. Kasahara May đã bịt kÃn miệng giếng.
Tôi cứ nghÄ© rằng ná»™i trong buổi sáng thể nà o Kasahara May cÅ©ng sẽ tá»›i chá»— giếng, nhưng cô không đến. Suốt buổi sáng tôi ngồi chá» cô, lưng tá»±a và o vách giếng. Cảm giác khó ở suốt buổi sáng không chịu rá»i bá» tôi, tâm trà tôi không còn sức táºp trung và o bất cứ cái gì dù trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i đến mấy. Những cÆ¡n đói liên tiếp trà o lên rồi lại trôi qua, bóng tối quanh tôi hết dà y lên rồi lại má»ng Ä‘i. Cứ má»—i là n sóng má»›i là lại thêm má»™t chút khả năng táºp trung cá»§a tôi bị lôi Ä‘i mất, như đồ đạc bị trá»™m khoắng từng cái má»™t ra khá»i căn nhà không ngưá»i ở.
Buổi trưa đã qua, Kasahara May vẫn không xuất hiện. Tôi nhắm mắt cố ngá»§, hy vá»ng sẽ mÆ¡ thấy Kano Creta, nhưng giấc ngá»§ cá»§a tôi quá nông nên không thể mÆ¡ được. Ngay sau khi tôi từ bá» má»i cố gắng táºp trung, đủ thứ ký ức rá»i rạc bắt đầu xâm nháºp và o tôi. Chúng đến lặng lẽ, như nước từ từ lấp đầy má»™t cái hang ngầm. Những nÆ¡i tôi từng đến, những ngưá»i tôi từng gặp, những vết thương tôi từng bị, những cuá»™c trò chuyện, những váºt tôi đã mua, những gì tôi đã mất; tôi nhá»› lại tất cả, vô cùng sinh động và chi tiết đến kinh ngạc. Tôi nhá»› lại những căn nhà và căn há»™ mình từng sống. Tôi nhá»› lại những cánh cá»a sổ, những cái tá»§, bà n ghế, những ngá»n đèn. Tôi nhá»› lại những thầy cô, những giáo sư mình từng há»c, từ cấp tiểu há»c đến táºn đại há»c. Những ký ức ấy Ãt hoặc hầu như không liên quan gì vá»›i nhau. Chúng là những ký ức vụn vặt, vô nghÄ©a, hiện lên chẳng theo thứ tá»± thá»i gian nà o hết. Chốc chốc, dòng hồi tưởng cá»§a tôi lại bị gián Ä‘oạn vì má»™t cÆ¡n Ä‘au đói má»›i. Nhưng má»—i ký ức Ä‘á»u sinh động đến kỳ lạ, khiến tôi rung động má»™t cách váºt chất như thể dưới sức mạnh cá»§a má»™t cÆ¡n gió xoáy.
Tôi ngồi quan sát tâm trà mình theo Ä‘uổi những ký ức đó, cho đến khi hồi tưởng lại má»™t sá»± cố từng xảy ra ở cÆ¡ quan khoảng ba, bốn năm trước. Äó chỉ là má»™t sá»± kiện ngu ngốc, tầm phà o, nhưng cà ng để thì giá» nhá»› lại những chi tiết vô nghÄ©a cá»§a nó thì tôi lại cà ng bá»±c tức, cho đến khi ná»—i bá»±c tức trở thà nh cÆ¡n giáºn Ä‘iên ngưá»i. CÆ¡n giáºn xâm chiếm tôi dữ dá»™i đến ná»—i át Ä‘i má»i thứ khác - cÆ¡n mệt má»i, cái đói, ná»—i sợ -, khiến toà n thân tôi run lên, hÆ¡i thở tôi hổn hển. Tôi nghe tim mình Ä‘áºp thình thình, cảm thấy cÆ¡n giáºn Ä‘ang bÆ¡m đầy adrenalin và o máu trong ngưá»i tôi. Äó là má»™t cuá»™c cãi vã phát sinh từ má»™t sá»± hiểu lầm nhá» nhặt. Má»™t gã trong cÆ¡ quan buông mấy lá»i xúc phạm tôi, tôi cÅ©ng trả miếng, nhưng rồi cả hai Ä‘á»u nháºn ra mình đã đấu khẩu vì chuyện không đâu, nên liá»n xin lá»—i nhau, xà xóa má»i chuyện và không để bụng là m gì. Chuyện như váºy vẫn hay xảy ra: ngưá»i ta báºn, ngưá»i ta mệt, thảnh thá» má»›i thốt ra lá»i nháºn xét bất cẩn nà o đó. Chuyện ấy tôi đã quên từ lâu. Thế nhưng, trong bóng tối như má»±c dưới đáy giếng, hoà n toà n xa cách thá»±c tại, ký ức đó lại trở vá», sống động đến cháy bá»ng. Tôi cảm thấy sức nóng cá»§a nó trên da tôi, nghe thấy nó đốt xèo xèo thịt tôi. Cá»› sao trước má»™t lá»i chỉ trÃch quá quắt như váºy phản ứng cá»§a mình lại yếu xìu thế kia chứ? Giá» thì tôi nghÄ© ra đủ những lá»i mà lẽ ra tôi có thể nói vá»›i gã kia. Tôi gá»t giÅ©a những lá»i đó, mà i sắc chúng, và chúng cà ng sắc bén, tôi lại cà ng tức giáºn.
Thế rồi, hết sức đột ngá»™t, con quá»· ám kia Ä‘i mất, và toà n bá»™ câu chuyện kia chẳng còn ý nghÄ©a gì nữa. Cá»› sao tôi phải ôn lại những ký ức dở hÆ¡i như thế nà y? Có Ãch gì? Tay kia hẳn từ lâu đã quên béng cuá»™c cãi vã đó. Bản thân tôi cho đến thá»i Ä‘iểm nà y cÅ©ng đã quên. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i sâu, chùng vai xuống, cÆ¡ thể tôi lại chìm và o bóng tối. Tôi thá» theo Ä‘uổi má»™t ký ức khác, nhưng khi cÆ¡n tam bà nh đã qua, tôi chẳng còn ký ức nà o nữa. Äầu tôi lúc nà y rá»—ng không như dạ dà y tôi.
Thế rồi, từ lúc nà o không biết, tôi bắt đầu tá»± nói vá»›i mình, lẩm bẩm thà nh lá»i những mẩu ý nghÄ© rá»i rạc mà tôi không há» biết là mình có. Tôi không dừng được. Tôi nghe miệng mình thốt ra lá»i, nhưng chẳng hiểu tà gì những Ä‘iá»u mình Ä‘ang nói. Miệng tôi tá»± chuyển động, tuôn ra từng chuá»—i lá»i xuyên qua bóng tối, những lá»i mà tôi không tà i nà o nắm được ý nghÄ©a. Chúng tuôn ra từ bóng tối nà y để rồi bị nuốt chá»ng và o bóng tối khác. CÆ¡ thể tôi chẳng qua chỉ là má»™t cái ống rá»—ng, má»™t cầu dẫn để chuyển lá»i từ đó đến đây. Chúng hẳn nhiên là những mẩu ý nghÄ©, nhưng đó là ý nghÄ© sinh ra ngoà i ý thức cá»§a tôi.
Chuyện gì Ä‘ang xảy ra váºy? Thần kinh tôi sắp đứt ư? Tôi nhìn đồng hồ. Kim chỉ 3:42. Có lẽ 3 giá» 42 chiá»u. Tôi thá» hình dung ánh sáng lúc 3 giá» 42 phút và o má»™t buổi chiá»u hè. Tôi hình dung chÃnh mình trong là n ánh sáng đó. Tôi lắng tai cố tìm má»™t âm thanh mà tai tôi có thể bắt được, nhưng không có gì hết: không tiếng ve sầu hay tiếng chim, không má»™t giá»ng trẻ con. Có lẽ trong khi tôi ở dưới đáy giếng nà y, Chim vặn dây cót đã thôi vặn dây cót và thế giá»›i đã ngừng chuyển động. Từng tà má»™t, dây cót chùn dần, và đến má»™t lúc nà o đó, má»i chuyển động - dòng sông chảy, cà nh lá xao xác, chim bay qua bầu trá»i - thảy đã ngừng lại.
Kasahara May Ä‘ang là m gì váºy? Sao cô ta không tá»›i? Cô ta không tá»›i đây đã lâu quá rồi. Äá»™t nhiên tôi nảy ra ý nghÄ© biết đâu có chuyện gì kinh khá»§ng đã xảy ra vá»›i cô ta, tai nạn xe cá»™ chẳng hạn. Trong trưá»ng hợp đó sẽ chẳng còn ai trên Ä‘á»i nà y biết tôi Ä‘ang ở dưới đây. Và tôi sẽ tháºt sá»± chết má»™t cái chết từ từ nÆ¡i đáy giếng.
Tôi quyết định xét vấn đỠtheo má»™t cách khác. Kasahara May không phải là ngưá»i bất cẩn như váºy. Cô ta không dá»… gì để cho ô tô chẹt. Hẳn là bây giá» cô Ä‘ang ở trong phòng, thỉnh thoảng lại lấy ống nhòm quan sát khu vưá»n nà y mà hình dung cảnh tôi Ä‘ang ở dưới giếng. Cô ta cố tình là m thế: cứ kéo dà i thá»i gian ra, để tôi phải sợ, để tôi phải cảm thấy mình đã bị bá» rÆ¡i. Äó là tôi Ä‘oán váºy. Và nếu quả tháºt cô cố tình kéo dà i thá»i gian thì kế hoạch cá»§a cô đã quá thà nh công. Tôi Ä‘ang thá»±c sá»± sợ đây. Tôi Ä‘ang thá»±c sá»± thấy mình bị bá» mặc đây. Má»—i khi trong đầu hiện ra ý nghÄ© mình rất có thể sẽ chết rục xương trong bóng tối nà y, ná»—i khiếp đảm lại khiến tôi nghẹn thở. Thá»i gian cà ng trôi qua, tôi lại cà ng yếu sức, cho đến khi những cÆ¡n đói trở nên đủ khốc liệt để giết chết tôi. Tuy nhiên, trước khi Ä‘iá»u đó xảy ra, có khi tôi đã mất khả năng cỠđộng thân mình theo ý muốn. Tháºm chà nếu ai đó hạ thang dây xuống cho tôi, có khi tôi không còn leo lên nổi nữa. Toà n bá»™ răng tóc tôi hẳn sẽ rụng hết.
Rồi tôi lại đâm lo vá» chuyện không khÃ. Tôi ở dưới đáy cái ống bê tông sâu, hẹp nà y đã hai ngà y rồi, váºy mà chưa hết, nắp đã bị bịt kÃn. Lưu thông không khà hoà n toà n chẳng có. Không khà quanh tôi bá»—ng nhiên có vẻ nặng trịch, đè ép. Tôi không biết đó là do trà tưởng tượng đánh lừa tôi hay quả tháºt không khà đã trở nên nặng hÆ¡n vì thiếu oxy. Äể biết chắc, tôi hÃt và o sâu rồi thở ra mấy lần, nhưng cà ng thở cà ng khó chịu. Sợ hãi khiến toà n thân tôi vã mồ hôi. Há»… tôi bắt đầu nghÄ© đến không khà là cái chết liá»n xâm chiếm tâm trà tôi như má»™t cái gì có tháºt, không tránh khá»i. Nó dâng lên như má»™t là n nước im lìm, Ä‘en kịt, thấm và o từng ngóc ngách cá»§a ý thức tôi. Cho đến giá» tôi chỉ nghÄ© đến khả năng chết đói, mà để chết đói thì vẫn còn nhiá»u thá»i gian. Nhưng nếu hết oxy, má»i chuyện sẽ kết thúc nhanh hÆ¡n nhiá»u.
Chết vì ngạt thở thì thế nà o nhỉ? Kéo dà i trong bao lâu? Có phải đó là má»™t quá trình cháºm chạp, Ä‘au đớn, hay tôi sẽ dần dần mất ý thức và chết như là thiếp ngá»§? Tôi hình dung Kasahara May đến chá»— giếng thì thấy tôi đã chết. Cô sẽ lá»›n tiếng gá»i tôi mấy lần, không nghe tiếng trả lá»i, cô sẽ thả và i hòn sá»i xuống giếng bởi cho rằng tôi Ä‘ang ngá»§. Nhưng tôi sẽ không thức dáºy. Khi đó cô sẽ nháºn ra rằng tôi đã chết.
Tôi muốn hét gá»i ai đó. Tôi muốn thét lên rằng mình Ä‘ang bị nhốt ở đây. Rằng tôi đói. Rằng không khà sắp không còn thở được nữa. Tôi thấy như mình đã trở lại là đứa bé bÆ¡ vÆ¡ không ngưá»i giúp đỡ. Tôi đã trốn nhà đi trong má»™t cÆ¡n bốc đồng và không tìm được lối vá» nhà . Tôi đã quên mất đưá»ng. Äó là má»™t giấc mÆ¡ tôi đã mÆ¡ hà ng bao nhiêu lần. Äó là cÆ¡n ác má»™ng suốt thá»i niên thiếu cá»§a tôi - lạc đưá»ng, mất lối vá» nhà . Tôi đã quên tất cả những cÆ¡n ác má»™ng đó từ nhiá»u năm nay. Nhưng giỠđây, dưới đáy giếng sâu nà y, chúng lại trồi lên, sống động đến đáng sợ. Thá»i gian quay ngược lại trong bóng tối, để rồi bị má»™t loại thá»i gian khác nuốt chá»ng.
Tôi rút bi đông ra khá»i ba lô, mở nắp, rồi, hết sức cẩn tháºn, cố không đánh rÆ¡i má»™t giá»t nà o, tôi cho má»™t chút nước và o miệng. Tôi ngáºm nước trong miệng má»™t hồi lâu, nếm náp cái hÆ¡i ẩm, rồi má»›i nuốt cà ng cháºm cà ng tốt. Má»™t âm thanh to phát ra từ cuống há»ng tôi khi nước trôi qua, như thể má»™t váºt gì cứng, nặng vừa rÆ¡i xuống đất, thế nhưng đó chỉ là âm thanh khi tôi nuốt và i giá»t nước.
* * *
- Ông Okada ơi!
Ai đó Ä‘ang gá»i tôi. Tôi nghe giá»ng nói trong giấc mÆ¡.
- Ông Okada Æ¡i! Ông Okada! Dáºy Ä‘i!
Nghe như giá»ng Kano Creta. Tôi cố mở mắt, nhưng chẳng có gì thay đổi. Quanh tôi vẫn là bóng tối, tôi không thể nhìn thấy gì. Không có ranh giá»›i rõ rà ng giữa ngá»§ và thức. Tôi gắng nhổm dáºy, nhưng mấy ngón tay tôi không còn đủ sức. CÆ¡ thể tôi lạnh ngắt, rúm ró, ỉu xìu, như quả dưa chuá»™t bị bá» quên lâu ngà y trong tá»§ lạnh. Tâm trà tôi mụ mị vì kiệt sức và yếu á»›t. Tôi cóc cần, cô muốn gì cứ là m Ä‘i, tôi sẽ lại cương cứng trong tâm trà rồi xuất tinh trong thá»±c tại. Là m Ä‘i, nếu cô đã muốn váºy. Trong ý thức má» **c, tôi đợi hai bà n tay cô cởi thắt lưng tôi. Nhưng giá»ng cá»§a Kano Creta vang lên từ đâu đó ở trên đầu. “Ông Okada Æ¡i! Ông Okada!â€, cô gá»i. Tôi ngẩng lên thì thấy ná»a nắp giếng Ä‘ang mở, bên trên là má»™t bầu trá»i đẹp đẽ, đầy sao, má»™t mảnh trá»i hình bán nguyệt.
- Tôi đây!
Tôi nhổm ngưá»i, cố đứng dáºy. Ngẩng lên, tôi lại hét: - Tôi đây!
- Ông Okada! - Kano Creta ngoà i Ä‘á»i thá»±c nói. - Ông ở dưới đó à ?
- Vâng, tôi ở đây.
- Là m sao lại thế được?
- Chuyện dà i lắm.
- Xin lỗi, tôi nghe ông không rõ lắm. Ông nói to hơn chút được không?
- Chuyện dà i lắm! - tôi hét. - Äể ra khá»i đây xong tôi sẽ kể cô nghe. Ngay lúc nà y tôi không nói tháºt to được.
- Äây là thang dây cá»§a ông à ?
- Phải.
- Là m sao ở dưới đó mà ông đưa nó lên đây được? Ông ném lên à ?
- DÄ© nhiên là không! - Cá»› sao tôi phải là m váºy chứ? Là m thế nà o tôi có thể là m váºy chứ? - DÄ© nhiên là không! Có ai đó đã kéo lên mà không bảo tôi.
- Nhưng nếu váºy thì ông không ra khá»i đây được.
- DÄ© nhiên là không, - tôi nói, cố giữ kiên nhẫn. - Chuyện là váºy đó. Tôi không ra khá»i đây được. Cô có thể là m Æ¡n thả cái thang xuống không? Bằng cách đó thì tôi sẽ ra được.
- Vâng, dĩ nhiên, tôi sẽ là m ngay.
- Äợi má»™t chút! Trước khi thả xuống, cô là m Æ¡n kiểm tra xem nó còn buá»™c chắc và o gốc cây không. Nhỡ ra...
Nhưng cô không đáp. Hình như không còn ai ở đó nữa. Tôi cố hết sức căng mắt nhìn lên miệng giếng, nhưng không thấy ai. Tôi lấy đèn pin ra khá»i ba lô mà rá»i lên trên, nhưng ánh đèn pin không bắt được dáng ngưá»i nà o. Nó chỉ rá»i thấy chiếc thang dây treo ở nguyên chá»— cÅ©, như thể từ trước đến giá» nó vẫn luôn ở đó. Tôi thở má»™t hÆ¡i dà i. Khi thở ra, tôi cảm thấy như má»™t cái khối cứng ở sâu trong cÆ¡ thể tôi chùng xuống, tan Ä‘i.
- Nà y! Kano Creta Æ¡i! - tôi hét, nhưng vẫn không có tiếng trả lá»i.
Kim đồng hồ cá»§a tôi chỉ 1:07. Má»™t giá» bảy phút lúc ná»a đêm, dÄ© nhiên. Những ngôi sao nhấp nháy trên đầu tôi cho biết thế. Tôi quảy ba lô lên vai, hÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi bắt đầu leo lên. Thang tròng trà nh, leo rất khó. Cứ má»—i lần váºn sức, từng cÆ¡ bắp, từng khúc xương và khá»›p sụn tôi Ä‘á»u rên rỉ kêu Ä‘au. Tôi cẩn tháºn lên từng bước má»™t, chẳng mấy chốc đã thấy không khà xung quanh ấm lên, sau đó là mùi cá» không lẫn và o đâu được. Tiếng côn trùng giỠđã lá»t đến tai tôi. Tôi đặt tay lên thà nh giếng, rồi vá»›i má»™t ná»— lá»±c cuối cùng ẩy ngưá»i lên, gần như lăn tròn xuống mặt đất má»m. Váºy là tôi lại ở trên mặt đất. Tôi nằm ngá»a má»™t hồi, chẳng nghÄ© ngợi gì. Tôi nhìn lên trá»i, hÃt không khà tháºt sâu và o phổi, hÃt mãi, hÃt mãi - bầu không khà dà y, ấm áp cá»§a đêm hè, đầy mùi hương tươi mát cá»§a sá»± sống. Tôi ngá»i thấy mùi đất, mùi cá». Chỉ mùi đó thôi là đủ để lòng bà n tay tôi cảm thấy cái má»m mại khi sá» lên mặt đất, sá» lên cá». Tôi muốn bốc cả đất, cả cá» lên trong tay mà ăn ngấu nghiến.
Chẳng còn vì sao nà o trên bầu trá»i nữa: không má»™t cái nà o. Những vì sao trên kia chỉ có thể nhìn thấy từ dưới đáy giếng thôi. Treo trên bầu trá»i chỉ có vầng trăng gần tròn, to lồ lá»™.
Tôi nằm như thế trong bao lâu, tôi không biết. Mãi má»™t lúc lâu, tôi chỉ lắng nghe tiếng Ä‘áºp cá»§a tim mình. Tôi cảm thấy mình có thể cứ sống như váºy mãi mãi mà chỉ là m má»—i việc ấy thôi - lắng nghe tim mình Ä‘áºp. Nhưng cuối cùng tôi cÅ©ng đứng dáºy nhìn xung quanh. Không có má»™t ai. Khu vưá»n trải rá»™ng trong bóng đêm, con chim đá vẫn nhìn chăm chắm lên trá»i như má»i khi. Không có ánh đèn nà o trong nhà Kasahara May. Chỉ có má»™t ngá»n đèn thá»§y ngân Ä‘ang cháy trong sân, hắt ánh sáng nhợt nhạt, vô cảm ra con ngõ không ngưá»i. Kano Creta biến Ä‘i đâu rồi?
Dù thế nà o Ä‘i nữa, việc đầu tiên cần là m là vá» nhà - vá» nhà , uống gì đó, ăn gì đó, tắm cho tháºt kỹ, tháºt lâu. Ngưá»i tôi hẳn bốc mùi kinh lắm. Tôi phải tống khứ cái mùi đó Ä‘i trước khi là m bất cứ việc gì khác. Kế đó tôi phải là m đầy cái bao tá» rá»—ng không. Những chuyện khác sau hẵng hay.
Tôi theo con đưá»ng quen thuá»™c để vá» nhà ; nhưng vá»›i mắt tôi, con ngõ trông khang khác, là lạ. Có lẽ là bởi ánh trăng sống sÃt, những dấu hiệu cá»§a sá»± tù Ä‘á»ng và thối rữa nổi báºt lên rõ rệt khác thưá»ng, tôi ngá»i thấy cái gì đó như mùi thịt thối xác thú chết, mùi khắm lặm không thể nhầm lẫn cá»§a phân và nước tiểu. Trong nhiá»u nhà , ngưá»i ta vẫn còn thức, vừa xem tivi vừa trò chuyện hay ăn uống. Từ má»™t cá»a sổ thoát ra mùi thức ăn ngáºy mỡ, hà nh hạ không thương tiếc tâm trà và dạ dà y tôi. Tôi Ä‘i qua má»™t chiếc máy Ä‘iá»u hòa Ä‘ang kêu ro ro, nó xá»™c và o tôi má»™t là n khà ấm. Tôi nghe tiếng vòi hoa sen và thấy hình ngưá»i má» má» trên cá»a sổ má»™t buồng tắm.
Tôi cố sức trèo qua bức tưá»ng sau nhà rồi buông mình xuống sân. Từ đây, căn nhà có vẻ tối om om, dưá»ng như nó Ä‘ang nÃn thở. Nó không có vẻ gì là ấm áp hay thân thiết. Vốn là căn nhà nÆ¡i cuá»™c sống cá»§a tôi vẫn trôi qua ngà y nà y sang ngà y khác, nhưng lúc nà y nó chỉ là má»™t căn nhà hoang không dấu vết con ngưá»i. Thế nhưng nếu tôi có má»™t căn nhà để trở vá» thì nó đấy.
Tôi bước lên hà ng hiên, đẩy cánh cá»a bằng kÃnh ra. Bị nhốt bên trong quá lâu nên không khà nặng ná», tù Ä‘á»ng. Nó có mùi như trá»™n giữa mùi hoa quả chÃn nẫu vá»›i mùi thuốc diệt trùng. Mẩu thư ngắn tôi để lại trên bà n bếp vẫn còn đó. Những bát đĩa tôi đã rá»a vẫn xếp chồng y nguyên trên giá phÆ¡i. Tôi lấy má»™t cái cốc, rót đầy rồi lại rót nữa, rót nữa, hứng nước thẳng từ vòi. Trong tá»§ lạnh chẳng có gì đặc biệt: má»™t má»› hổ lốn những thức ăn thừa, những thứ chỉ má»›i dùng má»™t phần: trứng, dăm bông, xà lách khoai tây, cà tÃm, rau diếp, cà chua, Ä‘áºu phụ, bÆ¡, sữa. Tôi rót Ãt sữa lên má»™t bát bánh bá»™t ngô nướng rồi ăn. Lý ra tôi phải đói cà o ruá»™t má»›i đúng, nhưng sau khi thấy những thức ăn tháºt sá»± có trong tá»§ lạnh, tôi lại gần như không thấy đói. Có chăng tôi chỉ thấy buồn nôn. Tuy váºy, để là m dịu bá»›t cÆ¡n Ä‘au cá»§a cái dạ dà y rá»—ng, tôi ăn thêm Ãt bánh quy. Nhưng rồi bánh quy cÅ©ng chẳng là m tôi muốn ăn gì thêm nữa.
Tôi xuống buồng tắm, cởi hết quần áo vứt và o máy giặt. Äứng dưới vòi hoa sen nóng, tôi kỳ cá» từng phân vuông trên cÆ¡ thể rồi gá»™i đầu. Chiếc mÅ© gá»™i đầu bằng nylon cá»§a Kumiko vẫn treo trong buồng tắm. Dầu gá»™i đầu cá»§a nà ng cÅ©ng ở đó, dầu dưỡng tóc, chiếc lược bằng nhá»±a nà ng hay dùng khi gá»™i đầu cÅ©ng ở đó. Bà n chải răng cá»§a nà ng. Chỉ xỉa răng cá»§a nà ng. Má»i thứ Ä‘á»u y như trước khi nà ng ra Ä‘i. Sá»± thay đổi duy nhất do việc nà ng vắng mặt là má»™t sá»± kiện đơn giản: Kumiko không còn đó nữa.
Tôi đứng trước gương xem xét kỹ mặt mình. Äầy những sợi râu lún phún Ä‘en. Ngần ngừ má»™t chút, tôi quyết định không cạo râu. Nếu cạo bây giá» có khi tôi là m xước mặt mất. Mai cạo cÅ©ng được. Tôi có phải gặp ai đâu. Tôi đánh răng, súc miệng mấy lần rồi ra khá»i buồng tắm. Äoạn tôi mở má»™t lon bia, lấy má»™t quả cà chua và má»™t cây rau diếp trong tá»§ lạnh ra là m món salad. Ä‚n món salad xong, tôi bắt đầu thấy muốn ăn thêm, bèn lấy ra Ãt salad khoai tây, kẹp và o giữa hai lát bánh mì rồi ăn. Tôi chỉ nhìn đồng hồ má»—i má»™t lần.
Tôi và o toa lét, đứng nhắm mắt mà tiểu má»™t hồi lâu. Tháºt khó mà tin được mình lại tiểu lâu đến thế. Có cảm giác như tôi sẽ ngất xỉu giữa lúc Ä‘ang đứng tiểu như váºy. Sau đó tôi lên phòng khách, nằm duá»—i dà i trên sofa, nhìn đăm đăm lên trần nhà . Cảm giác tháºt kỳ lạ: cÆ¡ thể tôi mệt nhoà i, nhưng trà óc tỉnh như sáo. Tôi không buồn ngá»§ chút nà o hết.
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 06:59 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
Chương 11 (tiếp)
* * *
Tôi chợt nghÄ© cần phải kiểm tra hòm thư. Có thể có ngưá»i gá»i thư cho tôi trong khi tôi Ä‘ang ở dưới giếng. Tôi ra phòng ngoà i xem thì thấy có má»™t lá thư. Phong bì không đỠtên ngưá»i gá»i, nhưng nét chữ viết tay ở mặt trước rõ rà ng là cá»§a Kumiko. Những con chữ nhá» tÃ, từng chữ má»™t Ä‘á»u được viết - gần như là vẽ - má»™t cách kỳ khu, nắn nót, như là há»a tiết trang trÃ. Viết theo kiểu nà y mất khối thá»i gian, nhưng nà ng chỉ biết má»—i cách đó thôi. Mắt tôi chuyển ngay lên dấu bưu Ä‘iện. Con dấu lem nhem, gần như không Ä‘á»c được, nhưng tôi vẫn nhìn ra được chữ taka, còn má»™t chữ có thể là matsu. Takamatsu ở tỉnh Kagawa sao? Theo chá»— tôi biết, Kumiko chẳng quen ai ở Takamatsu cả. Hai chúng tôi chưa há» tá»›i đó, nà ng cÅ©ng chưa bao giá» từng nói đến chuyện từng Ä‘i phà sang Shikoku hoặc băng qua cây cầu má»›i. Cái tên Takamatsu đơn giản là chưa bao giá» xuất hiện trong những lần trò chuyện giữa chúng tôi. Chắc không phải Takamatsu đâu.
Dù thế nà o thì thế, tôi mang thư và o bếp, ngồi xuống bà n, lấy kéo rá»c phong bì, cẩn tháºn sao cho không cắt phải thư ở bên trong. Äể trấn tÄ©nh, tôi nốc cạn chá»— bia còn lại.
Chắc anh đã rất sốc và lo lắng khi em biến mất đột ngá»™t như váºy mà không nói má»™t lá»i – Kumiko viết như váºy bằng loại má»±c Mont Blanc mà u xanh Ä‘en nà ng vẫn dùng. Giấy là loại giấy viết thư má»ng bình thưá»ng, đâu cÅ©ng có bán.
Em đã định viết thư cho anh sá»›m hÆ¡n để giải thÃch má»i chuyện cho tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn, nhưng trong khi em Ä‘ang vắt óc nghÄ© không biết là m sao có thể diá»…n tả được chÃnh xác cảm xúc cá»§a em, là m sao có thể giải thÃch tình trạng hiện thá»i cá»§a em cho anh hiểu thì thá»i gian cứ vùn vụt trôi qua. Em rất áy náy vá»›i anh vá» chuyện đó.
Hẳn là mãi đến giá» anh vẫn ngá» em có dan dÃu vá»›i ngưá»i khác. Em đã có quan hệ tình dục vá»›i ngưá»i đó trong khoảng gần ba tháng. Em gặp ông ta vì quan hệ công việc; anh không biết ông ấy đâu. Mà ông ấy là ai cÅ©ng chẳng quan trá»ng lắm. Em sẽ không bao giá» gặp ông ta nữa. Ãt nhất là vá»›i em, chuyện đó đã chấm dứt. Äiá»u nà y có thể an á»§i anh phần nà o, mà cÅ©ng có thể không.
Em có yêu ông ta không? Câu há»i ấy em không sao trả lá»i được. Mà bản thân câu há»i dưá»ng như cÅ©ng không cần thiết. Em có yêu anh không? Äiá»u đó thì em có thể trả lá»i không do dá»±: có. Quả thá»±c em đã vô cùng hạnh phúc khi lấy anh. Äến giá» em vẫn thấy như váºy. Anh có thể há»i: đã thế sao em còn phải có nhân tình nhân ngãi là m gì, lại còn bá» nhà đi? Em cÅ©ng đã tá»± há»i mình câu đó không biết bao nhiêu lần ngay khi chuyện đó Ä‘ang diá»…n ra: Tại sao mình phải là m váºy chứ?
Em không cách nà o giải thÃch Ä‘iá»u đó được. Em chưa bao giá» có ý muốn kiếm tình nhân hay tằng tịu vá»›i ai. Những ý nghÄ© đó tuyệt chẳng há» nảy ra trong đầu em khi em gặp ông ta lần đầu. Em vá»›i ông ta gặp nhau mấy lần vì công việc. Mặc dù hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau khá hợp, song những lúc trò chuyện qua Ä‘iện thoại chỉ thỉnh thoảng em vá»›i ông ta má»›i nói đôi ba chuyện khác ngoà i công việc thôi. Ông ta lá»›n tuổi hÆ¡n em nhiá»u, có vợ con, cÅ©ng không đặc biệt hấp dẫn đối vá»›i em trong tư cách đà n ông. Vì váºy trong đầu em chẳng bao giá» nảy ra ý nghÄ© má»™t lúc nà o đó mình sẽ dan dÃu vá»›i ông ta.
Nói thế không có nghÄ©a là em đã hoà n toà n loại bỠđược ý nghÄ© ăn miếng trả miếng vá»›i anh. Em vẫn ấm ức mãi chuyện anh từng qua đêm vá»›i ngưá»i đà n bà nà o đó. Em tin anh khi anh nói anh chẳng là m gì cô ta cả, nhưng dù có tháºt anh chẳng là m gì cô ta thì em cÅ©ng không dá»… quên được. Tâm trạng em là váºy đó. Nhưng dù váºy, em dan dÃu vá»›i ngưá»i khác không phải là để trả miếng anh. Em nhá»› có lần em nói váºy tháºt, nhưng ấy là em chỉ dá»a thôi. Em ngá»§ vá»›i ông ta vì em muốn ngá»§ vá»›i ông ta. Vì em không thể chịu nổi nếu không ngá»§ vá»›i ông ta. Vì em không kìm nén nổi dục vá»ng xác thịt cá»§a mình.
Sau má»™t thá»i gian không gặp nhau, em vá»›i ông ta má»›i có dịp cần gặp vì công việc. Là m việc xong, em vá»›i ông ta Ä‘i ăn tối, sau đó thì Ä‘i uống cái gì đó. Em vốn không biết uống rượu, dÄ© nhiên rồi, thà nh thỠđể giữ lịch sá»±, em chỉ uống má»™t cốc nước cam không pha má»™t giá»t rượu nà o. Vì váºy rượu chẳng liên quan gì đến chuyện đã xảy ra. Bá»n em chỉ ăn uống và trò chuyện theo cách bình thưá»ng nhất. Nhưng rồi, đến má»™t lúc, em vá»›i ông ta chạm và o ngưá»i nhau, khi đó em không thể nghÄ© đến gì khác ngoà i chuyện là m sao ngả và o vòng tay ông ta. Ngay khoảnh khắc hai bên động chạm nhau, em biết ông ta thèm muốn em, và hình như ông ta biết em cÅ©ng thèm muốn ông ta. Dưá»ng như có má»™t dòng Ä‘iện hoà n toà n phi lý, choáng ngợp vừa xẹt qua giữa em vá»›i ông ta. Em cảm thấy như bầu trá»i đã sụp xuống em. Má em nóng bừng, tim em Ä‘áºp thình thịch, em có cảm giác nằng nặng, tan chảy ở dưới sưá»n. Khó khăn lắm em má»›i ngồi thẳng được trên ghế quầy bar, cảm giác đó mạnh quá. Äầu tiên em không biết Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra bên trong mình, nhưng chẳng mấy chốc em nháºn ra đó là dục vá»ng xác thịt. Em thèm muốn ông ta mãnh liệt đến mức gần như không thở được. Chẳng biết ai gợi ý đầu tiên, em và ông ta Ä‘i bá»™ sang má»™t khách sạn gần đó rồi là m tình vá»›i nhau như Ä‘iên dại.
Nói chuyện nà y ra má»™t cách rà nh rá»t như váºy chắc hẳn sẽ là m anh Ä‘au lòng, nhưng em tin rằng vá» lâu dà i, tốt nhất là có má»™t lá»i thú nháºn trung thá»±c, chi tiết. Äau lòng thì có thể Ä‘au lòng đấy, nhưng mong anh hãy cố chịu đựng mà đá»c tiếp.
Những gì em đã là m vá»›i ông ta tuyệt chẳng có gì liên quan đến “tình yêuâ€. Chỉ là em muốn được ông ta ôm ấp, muốn cảm thấy ông ta nháºp và o trong em. Cả Ä‘á»i em chưa bao giá» thấy cần thân thể má»™t ngưá»i đà n ông đến nghẹt thở như váºy. Trước kia em vẫn Ä‘á»c được trong sách vá» má»™t “dục vá»ng không sao chịu nổiâ€, nhưng mãi đến ngà y hôm đó em má»›i nháºn ra mấy chữ ấy có ý nghÄ©a gì.
Tại sao cái nhu cầu ấy trá»—i lên trong em đột ngá»™t như váºy, tại sao không phải vá»›i anh mà vá»›i ngưá»i khác, em không biết. Cái dục vá»ng trong em khi đó không thể nà o kiá»m chế được, mà em cÅ©ng không cố kiá»m chế. Xin hãy hiểu cho em: lúc ấy trong đầu em không há» có ý nghÄ© rằng em Ä‘ang phản bá»™i anh. Cuá»™c ái ân trên giưá»ng khách sạn vá»›i ông ta là má»™t cái gì rất gần vá»›i cÆ¡n Ä‘iên. Nói tháºt, cả Ä‘á»i em chưa bao giá» thấy thÃch thú như lần đó. Không, không đơn giản chỉ là “thÃch thúâ€. Thể xác em lăn lá»™n trong bùn nóng hổi. Tâm trà em hút lấy khoái lạc, hút mãi cho đến độ nổ tung - và nó nổ tung. Tháºt là kỳ diệu. Äó là má»™t trong những Ä‘iá»u tuyệt vá»i nhất em từng biết đến trong Ä‘á»i.
Rồi thì, như anh đã biết, em giấu kÃn mãi chuyện đó. Anh chẳng bao giá» nháºn ra em Ä‘ang có nhân tình. Anh chẳng bao giá» nghi ngá» em, cho dù em bắt đầu vá» nhà muá»™n. Em biết anh tuyệt đối tin tưởng em. Anh nghÄ© em không bao giá» có thể phản bá»™i anh. Và dù phản bá»™i lòng tin đó cá»§a anh, em hoà n toà n không có cảm giác tá»™i lá»—i. Em cứ từ phòng khách sạn gá»i Ä‘iện vá» bảo việc nhiá»u quá nên em phải là m muá»™n. Dối trá chất chồng dối trá, nhưng Ä‘iá»u đó chẳng là m em động tâm. Dưá»ng như vá»›i em đó là điá»u tá»± nhiên nhất trên Ä‘á»i. Tá»± đáy lòng em cần cuá»™c sống bên anh. Căn nhà em chung sống vá»›i anh là thế giá»›i cá»§a em. Em thuá»™c vá» nÆ¡i đó. Nhưng thân thể em lại cuồng nhiệt đòi ái ân vá»›i ngưá»i đà n ông kia. Má»™t ná»a em ở đằng nà y, ná»a khác ở đằng kia. Em biết sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ xảy ra tan vỡ, nhưng lúc đó em cảm thấy cuá»™c sống kép kia có thể kéo dà i mãi. Ở đây em sống bình an vá»›i anh, ở kia em là m tình cuồng loạn vá»›i ông ta.
Em mong anh hiểu Ãt nhất là má»™t Ä‘iá»u nà y. Rằng đây hoà n toà n không phải chuyện anh kém cá»i hÆ¡n ông ta trong chuyện ái ân hay thiếu hấp dẫn vá» tình dục, cÅ©ng không phải vì em đã chán là m tình vá»›i anh. Mà chỉ là , trong lúc đó, thân thể em cảm thấy má»™t ná»—i khao khát tình dục mãnh liệt, không thể kiá»m chế nổi. Em không sao cưỡng lại được. Tại sao lại xảy ra như thế, em không biết. Trong suốt mấy tuần ngá»§ vá»›i ông ta, có đôi lần em cÅ©ng nghÄ© đến việc ngá»§ vá»›i anh. Nếu chỉ ngá»§ vá»›i ông ta mà không ngá»§ vá»›i anh thì tháºt bất công cho anh. Nhưng trong vòng tay anh, em không còn cảm nháºn được gì cả. Hẳn anh cÅ©ng nháºn thấy thế. Suốt gần hai tháng, em cố nặn ra đủ cá»› nà y cá»› nỠđể tránh quan hệ tình dục vá»›i anh.
Thế rồi má»™t hôm, ông ta đòi em bá» anh để theo ông ta. Ông ta bảo: chúng mình là má»™t cặp rất đẹp đôi, chẳng có lý do gì để chúng ta không ở bên nhau. Ông ta nói ông ta sẽ bá» gia đình. Em đỠnghị ông ta cho em thá»i gian suy nghÄ©. Nhưng đêm đó, trên chuyến xe vá» nhà sau khi chia tay vá»›i ông ta, em nháºn ra mình không còn cảm thấy gì ở ông ta nữa. Em không hiểu nổi chÃnh mình, nhưng ngay lúc ông ta bảo em theo ông ta thì cái gì đó đặc biệt mà em cảm thấy bên trong mình láºp tức biến đâu mất, như có cÆ¡n gió mạnh nà o áºp tá»›i thổi phăng nó Ä‘i. Ná»—i thèm khát ông ta đã biến mất khá»i em không còn dấu vết.
ChÃnh khi đó em bắt đầu thấy có tá»™i vá»›i anh. Như em đã viết ở trên, khi còn thèm muốn mãnh liệt ông ta, em đã hoà n toà n không có cảm giác đó. Em chỉ thấy tháºt thoải mái vì anh không há» nháºn thấy gì. Em đã nghÄ© chuyện gì rồi cÅ©ng xong, miá»…n là anh không nháºn ra. Mối quan hệ giữa em vá»›i ông ta thuá»™c vá» má»™t thế giá»›i hoà n toà n khác vá»›i quan hệ giữa em vá»›i anh. Tuy nhiên, khi ná»—i thèm muốn ông ta đã biến mất, em không còn biết mình Ä‘ang ở đâu nữa.
Em đã luôn luôn tá»± coi mình là kẻ trung thá»±c. Äúng là em cÅ©ng có lá»—i lầm. Nhưng nếu là những chuyện quan trá»ng, em không bao giá» nói dối vá»›i ai hoặc lừa dối chÃnh mình. Em đã không bao giá» giấu anh bất cứ chuyện gì. Äó là má»™t nguồn tá»± hà o nho nhá» cá»§a em. Nhưng rồi, suốt mấy tháng trá»i, em cứ nói dối anh như cuá»™i mà chẳng mảy may dằn vặt.
ChÃnh Ä‘iá»u đó bắt đầu già y vò em. Nó là m em cảm thấy mình như má»™t kẻ rá»—ng tuếch, vô nghÄ©a, không chút giá trị gì. Mà có lẽ đúng thế tháºt. Nhưng ngoà i ra còn má»™t Ä‘iá»u khác vẫn cứ là m em băn khoăn: là m thế nà o em lại đột ngá»™t cảm thấy thèm khát nhục dục má»™t cách dữ dá»™i, bất thưá»ng như váºy vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông mà em không yêu? Äiá»u đó em không hiểu nổi. Giá như không có cái dục vá»ng đó thì giá» em vẫn Ä‘ang sống hạnh phúc vá»›i anh rồi. Còn ngưá»i kia thì vẫn là má»™t ngưá»i bạn tốt để thỉnh thoảng tán gẫu. Nhưng cái cảm giác đó, cái thèm khát nhục dục không thể tin được, không thể cưỡng được đó, nó đã là m sụp đổ tất cả những gì chúng ta đã xây nên trong những năm qua. Nó đã cướp Ä‘i tất cả những gì cá»§a em: nó cướp anh Ä‘i, cướp căn nhà chúng ta chung sức là m nên, và công việc cá»§a em. Tại sao Ä‘iá»u đó lại phải xảy ra cÆ¡ chứ?
Sau khi em phá thai cách đây ba năm, em có bảo anh rằng có má»™t Ä‘iá»u em phải nói vá»›i anh. Anh có nhá»› không? Có lẽ đúng ra đã em phải nói. Äúng ra em nên kể vá»›i anh tất cả những gì trong lòng em trước khi xảy ra cÆ¡ sá»± nà y. Chuyện nà y hẳn đã không xảy ra nếu như em đã kể. Nhưng bây giá» khi má»i sá»± đã rồi - tháºm chà cả bây giá» nữa -, em vẫn không tin mình có thể kể vá»›i anh những gì em đã cảm thấy hồi đó. Äó là bởi em thấy hình như má»™t khi em đã nói Ä‘iá»u đó thà nh lá»i, má»i sá»± sẽ còn tan nát hÆ¡n cả bây giá» nữa. ChÃnh vì váºy em má»›i đâm ra nghÄ©, tốt nhất là em nên nuốt nó và o mình rồi chÃnh mình biến mất Ä‘i.
Em rất tiếc phải nói vá»›i anh Ä‘iá»u nà y, nhưng thá»±c tế là em chưa bao giá» có khoái cảm tình dục tháºt sá»± vá»›i anh, dù trước hay sau khi chúng ta cưới nhau. Em rất sung sướng má»—i khi anh ôm em và o vòng tay anh, nhưng cảm giác cá»§a em lúc đó lại mÆ¡ hồ, xa xôi, gần như nó thuá»™c vá» má»™t ngưá»i nà o khác. Äó hoà n toà n không phải lá»—i tại anh. Việc em không có khả năng cảm xúc hoà n toà n là tại em, chỉ tại em thôi. Có má»™t cái rà o cản nà o đó ở bên trong em, nó bóp nghẹt má»i cảm xúc tình dục cá»§a em. Nhưng khi chẳng biết vì lý do gì cái rà o cản đó bị cuốn phăng Ä‘i khi là m tình vá»›i ông ta, em không còn biết mình nên là m gì.
Giữa anh và em luôn luôn có má»™t cái gì đó rất gần gÅ©i và tinh tế. Ngay từ đầu đã như váºy. Nhưng giỠđây nó đã mất Ä‘i vÄ©nh viá»…n. Cái sá»± ăn rÆ¡ tuyệt vá»i đó, cái Ä‘iá»u huyá»n bà đó, đã bị há»§y diệt. Bởi chÃnh em đã há»§y diệt nó. Hay nói chÃnh xác hÆ¡n, má»™t cái gì đó đã buá»™c em há»§y diệt nó. Em hối tiếc vô cùng vì đã xảy ra như váºy. Không ai trên Ä‘á»i nà y có thể may mắn như em khi được ở cùng anh. Em căm thù cái gì đã gây nên nông ná»—i nà y. Anh không thể biết em căm thù nó đến nhưá»ng nà o đâu. Em muốn biết chÃnh xác nó là cái gì. Em phải biết chÃnh xác nó là cái gì. Em phải tìm cho ra cá»™i rá»… cá»§a nó, phán xá» và trừng phạt nó. Em không biết liệu mình có đủ sức là m váºy không. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn: đây là vấn đỠcá»§a riêng em. Nó không liên quan gì đến anh.
Em chỉ có má»™t Ä‘iá»u muốn xin anh. Äó là đừng báºn tâm đến em nữa. Äừng cố công tìm em. Hãy quên em Ä‘i mà bắt đầu má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i. Vá» phần gia đình em, em sẽ là m việc cần là m: em sẽ viết thư cho há» giải thÃch rằng tất cả là lá»—i cá»§a em, rằng anh hoà n toà n không phải chịu trách nhiệm. Há» sẽ không là m khó dá»… gì anh. Thá»§ tục ly dị chÃnh thức sẽ bắt đầu sá»›m thôi, em nghÄ© váºy. Thế là tốt nhất cho cả hai ta. Nên mong anh đừng phản đối. Cứ là m như váºy. Còn vá» quần áo và những đồ đạc khác em để lại, em rất tiếc, nhưng anh hãy tống khứ Ä‘i, hoặc hiến tặng đâu đó. Má»i cái đã là quá khứ rồi. Tất cả những gì em từng dùng khi còn sống vá»›i anh, nay em không có quyá»n dùng nữa.
Vĩnh biệt.
Tôi Ä‘á»c thư má»™t lần nữa từ đầu đến cuối rồi cho lại và o phong bì. Rồi tôi lấy thêm má»™t lon bia ra khá»i tá»§ lạnh mà uống.
Nếu Kumiko Ä‘ang định ná»™p đơn xin ly dị, thế nghÄ©a là Ãt nhất nà ng không có ý định tá»± tá» và o lúc nà y. Äiá»u ấy là m tôi nhẹ nhõm phần nà o. Nhưng rồi tôi sá»±c nhá»›, đã gần hai tháng qua tôi không có quan hệ tình dục vá»›i ai. Như Kumiko nói trong thư, nà ng đã khước từ ngá»§ vá»›i tôi trong suốt thá»i gian đó. Nà ng nói nà ng bị viêm bà ng quang nhẹ, bác sÄ© bảo nà ng phải kiêng quan hệ tình dục má»™t thá»i gian. Và dÄ© nhiên tôi đã tin nà ng. Tôi không có lý do nà o để không tin.
Trong hai tháng đó tôi đã có quan hệ vá»›i phụ nữ trong những giấc mÆ¡ - hoặc trong má»™t thế giá»›i nà o đó mà vá»›i vốn từ hạn hẹp cá»§a mình tôi chỉ có thể gá»i là giấc mÆ¡ - vá»›i Kano Creta và vá»›i ngưá»i đà n bà trên Ä‘iện thoại. Nhưng giá» nghÄ© lại tôi má»›i thấy, đã hai tháng qua kể từ lần cuối tôi ngá»§ vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà có thá»±c trong thế giá»›i thá»±c. Nằm trên sofa, nhìn chăm chăm và o hai bà n tay cá»§a chÃnh mình đặt trên ngá»±c, tôi nghÄ© đến lần cuối cùng nhìn thấy thân thể Kumiko. Tôi nghÄ© đến đưá»ng cong má»m mại cá»§a lưng nà ng khi tôi kéo khóa áo cho nà ng, mùi nước hoa sau tai nà ng. Tuy nhiên, nếu những gì nà ng nói trong thư là sá»± tháºt không thể thay đổi được thì có lẽ tôi sẽ không bao giỠđược ngá»§ vá»›i Kumiko nữa. Nà ng đã viết như váºy má»™t cách rõ rà ng, dứt khoát thế kia: nó có thể là gì khác ngoà i sá»± tháºt không thể thay đổi được?
Cà ng nghÄ© đến việc quan hệ cá»§a Kumiko có thể đã là chuyện trong quá khứ, tôi cà ng nhá»› da diết hÆ¡i ấm dịu dà ng cá»§a tấm thân ấy, tấm thân từng có lúc thuá»™c vá» tôi. Tôi luôn thấy khoái lạc những khi ngá»§ vá»›i nà ng. DÄ© nhiên, tôi đã thấy khoái lạc như váºy từ trước khi chúng tôi lấy nhau, nhưng ngay cả khi và i năm đã qua, những run rẩy và rung động thuở đầu đã nhạt thì má»—i khi ngá»§ vá»›i nà ng tôi vẫn thấy sung sướng. Tấm lưng thon mảnh cá»§a nà ng, phÃa sau cổ nà ng, đôi chân nà ng, cặp vú nà ng - tôi có thể nhá»› lại từng bá»™ pháºn thân thể nà ng má»™t cách hoà n toà n sống động. Tôi nhá»› lại tất cả những gì tôi đã là m cho nà ng và nà ng đã là m cho tôi những khi chúng tôi ân ái vá»›i nhau.
Nhưng nay Kumiko đã nháºp thân xác nà ng vá»›i thân xác cá»§a má»™t kẻ tôi không há» biết, và nà ng là m việc đó má»™t cách cuồng nhiệt đến mức tôi khó hình dung nổi. Nà ng đã khám phá ra má»™t khoái lạc nà ng chưa bao giỠđược hưởng khi là m tình vá»›i tôi. Khi là m tình vá»›i hắn ta, hẳn nà ng đã oằn mình quằn quại đến ná»—i giưá»ng phải rung bần báºt lên, nà ng đã rá»n rÄ© to đến mức ở phòng bên cÅ©ng nghe thấy. Hẳn nà ng đã là m vá»›i hắn những gì nà ng chẳng bao giá» là m vá»›i tôi. Tôi đến tá»§ lạnh, mở ra, lấy má»™t lon bia uống. Äoạn tôi ăn Ãt salad khoai tây. Vì muốn nghe nhạc, tôi báºt đà i FM, chuyển sang kênh nhạc cổ Ä‘iển, vặn âm lượng nhá». “Hôm nay em mệt quáâ€, - Kumiko hay nói. “Em không cảm thấy có hứng. Em xin lá»—i. Tháºt đấyâ€. Và tôi trả lá»i: â€œÄÆ°á»£c mà , không sao cảâ€. Khi Serenade cho đà n dây cá»§a Tchaikovski đã chấm dứt, má»™t bản đà n piano liá»n cất lên, hình như cá»§a Schumann. Nghe quen quen, nhưng tôi không nhá»› được nhan Ä‘á». Khi bản nhạc dứt, má»™t giá»ng nữ cho tôi biết đó là cảnh thứ bảy trong Những cánh rừng cá»§a Schumann, nhan đỠlà Chim tiên tri. Tôi hình dung Kumiko vặn vẹo đôi hông bên dưới gã đà n ông kia, nhấc chân lên, bấu mưá»i đầu móng tay và o lưng hắn, rá»›t dãi xuống khắn trải giưá»ng. Ngưá»i dẫn chương trình cho biết Schumann đã tạo ra má»™t cảnh hoang đưá»ng, rằng trong cánh rừng ná» có má»™t con chim huyá»n bà sinh sống, nó có khả năng tiên Ä‘oán tương lai.
Tôi từng biết gì vá» Kumiko? Im lìm, tôi bóp nát lon bia trong tay rồi ném và o sá»t rác. Có tháºt là Kumiko mà tôi tưởng mình đã biết, Kumiko mà tôi đã đầu gối tay ấp, đã cùng giao hoan trong ngần ấy năm trá»i, cô Kumiko ấy chẳng qua chỉ là lá»›p bá» ngoà i cạn cợt cá»§a Kumiko Ä‘Ãch thá»±c, cÅ©ng như phần lá»›n cá»§a thế giá»›i nà y thuá»™c vá» vương quốc cá»§a lÅ© sứa? Nếu váºy thì sáu năm chung sống cá»§a chúng tôi là gì chứ? Chúng là cái gì? Chúng có ý nghÄ©a gì?
* * *
Tôi Ä‘ang Ä‘á»c lại thư cá»§a Kumiko má»™t lần nữa thì Ä‘iện thoại reo. Tiếng reo là m tôi báºt khá»i sofa. Ai có thể gá»i Ä‘iện và o lúc 2 giá» sáng? Kumiko? Không, nà ng hẳn không bao giá» gá»i tá»›i đây nữa. Có lẽ là Kasahara May. Cô đã nhìn thấy tôi rá»i căn nhà hoang và quyết định gá»i cho tôi. Hoặc có thể là Kano Creta. Cô muốn giải thÃch vì sao cô đã biến mất. CÅ©ng có thể là ngưá»i đà n bà trên Ä‘iện thoại. Hẳn cô ta muốn truyá»n đạt vá»›i tôi thông Ä‘iệp gì đó. Kasahara May nói đúng: tôi có hÆ¡i nhiá»u phụ nữ quanh mình. Tôi lấy má»™t chiếc khăn mặt nằm gần đó để lau mồ hôi trên mặt, rồi khi đã sẵn sà ng tôi má»›i nhấc ống nghe. “Alô,†tôi nói. “Alôâ€, giá»ng vang lên từ đầu dây bên kia. Không phải giá»ng Kasahara May. CÅ©ng không phải giá»ng Kano Creta hay giá»ng cá»§a ngưá»i đà n bà bà ẩn. Äó là Kano Malta.
- Alô, - cô ta nói. - Ông Okada phải không ạ? Tên tôi là Kano Malta. Không biết ông có còn nhớ tôi không?
- DÄ© nhiên. Tôi nhá»› cô rất rõ, - tôi vừa nói vừa cố ghìm nhịp tim Ä‘áºp thình thịch. Là m sao tôi không nhá»› cô ta được?
- Tôi phải xin lá»—i đã gá»i cho ông giữa đêm hôm khuya khoắt thế nà y. Tuy nhiên, đây là chuyện khẩn cấp. Tôi biết là m thế nà y là hết sức bất nhã và ông sẽ lấy là m tức giáºn lắm, nhưng tôi vẫn buá»™c lòng phải gá»i. Tôi vô cùng xin lá»—i.
Tôi trấn an cô ta rằng cô không cần phải áy náy gì, đằng nà o thì tôi cũng đang thức và tôi không bực mình chút nà o hết.
Tà i sản của Vô Tình