  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-09-2008, 04:08 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 36 
 
 
 
  
 
Lão Khưu và Lão Hùng đến thương lượng vá»›i ngân hàng để vay bạc, trên nguyên tắc thì êm đẹp, nhưng trên phương diện thá»§ tục thì còn chá» há» Ä‘iá»u tra sản nghiệp má»›i quyết định được. Sá»± chỠđợi này, khiến cho Hùng xưởng trưởng vừa nóng lòng vừa hy vá»ng. 
Hai lão lo công việc đâu đó xong xuôi, cùng đến nhà hàng dùng cÆ¡m, luôn tiện há» gá»i Ä‘iện thoại đến má»i ký giả. 
Hai giá» chiá»u, Khưu viện trưởng vỠđến y viện, sắp xếp má»i việc cần thiết. Lão Hùng cÅ©ng vá» thăm nhà. GiỠđó, thưá»ng thì bà Hùng và Tố Tố còn ngá»§. Lão Hùng định vá» lần này sẽ giải thÃch vá»›i vợ, vá» vụ bài báo, nhất là vụ Mỹ Mỹ đối vá»›i bà Hùng thì lại quan trá»ng hÆ¡n. 
Lão vỠđến nhà, trông thấy trước sau vắng vẻ, A Kim như thưá»ng lệ, tiếp lấy nón và áo ngoài cá»§a lão mà máng lên móc, lão há»i: 
- Bà đâu vắng? 
A Kim cung kÃnh đáp: 
- Thưa ông, bà đã Ä‘i Äài Bắc rồi. 
Lão tá» ra lo lắng há»i: 
- Bà đi tự lúc nào? 
- Sau khi dùng cÆ¡m trưa xong. Sá»›m mai thức dáºy, bà nói nhức đầu, bà chỉ nằm vùi, đến bữa cÆ¡m má»›i gắng gượng ngồi dáºy, nhưng bà không ăn gì cả, chỉ uống má»™t Ãt nước ngá»t. Bà có gá»i Ä‘iện thoại cho Khưu viện trưởng, nhưng ngưá»i tại đây nói ông Khưu Ä‘i Äài Bắc. Bà căn dặn con má»™t vài việc rồi cÅ©ng gá»i xe Ä‘i Äài Bắc. 
- Bà có nói Ä‘i Äài Bắc làm gì không? 
- Dưá»ng như Ä‘i trị bịnh. Hôm nay sắc mặt bà xanh xao lắm. 
Lão Hùng rất lo lắng, đương nhiên lão biết vợ bị xúc động vì bài báo nên bịnh phát lại. Thưá»ng thì bà Ä‘i đến bịnh viện cá»§a lão Khưu, khi bịnh nặng thì bà đến Trung Tâm Chấn Sở, nÆ¡i đây có má»™t bác sÄ© chuyên trị vá» ná»™i khoa rất nổi tiếng. 
Lão ngồi xuống châu mày không nói gì. A Kim Ä‘i rót cho lão má»™t ly nước mát. Ngưng giây lát lão há»i: 
- Còn cô đâu? 
- Äang viết thư tại phòng cá»§a cô. 
- Viết thư? 
Lão Hùng nghe nói Tố Tố lại viết thư, lão càng lo lắng hơn, trực giác của lão cho rằng Tố Tố viết thư cho Cơ Thực thì căn bịnh của nàng vẫn còn như cũ. A Kim thấy thế bèn nói cho lão an lòng: 
- Cô viết thư cho bạn há»c, cô nói vá»›i tôi, có ngưá»i bạn há»c rá»§ cô ngày chá»§ nháºt má»i đến Äài Bắc chÆ¡i, ý cô kkhông muốn Ä‘i. Cô còn căn dặn tôi phải quét dá»n nhà cho sạch sẽ, chiá»u nay có khách đến thăm cô. 
Lão chú ý há»i: 
- Khách nào váºy?  
A Kim lắc đầu nói: 
- Cô không cho tôi biết là ai. Nhưng dưá»ng như cô đặc biệt trông đợi ngưá»i khách đó. 
- Nó có nói chừng nào khách đến không? 
- Có, vào khoảng bốn giá» chiá»u. 
Lão Hùng nghÄ© không ra, lão tin rằng chiá»u nay có cuá»™c há»p báo nên không phải là Phi hoặc bạn bè cá»§a Phị Äến lúc đó, lão bắt đầu bất mãn Phị Chỉ vì căn bịnh cá»§a Tố Tố mà lão rất cảm Æ¡n Phi, nhưng lão rất phiá»n Phi hay can vào những việc cá»§a ngưá»i khác, vấn đỠTrương Láºp Dân cÅ©ng có tên Phị Nhưng việc Vương Cách hành động không phải Phi chá»§ mưu, nhưng sá»± vô tình cá»§a Phi mà gây ra nhiá»u tai hại cho lão. Nếu không có Phi thì Vương Cách vẫn còn ở trong phòng bịnh cách vách, làm gì đối phương lợi dụng được để đả kÃch lão. 
Lão muốn lên lầu há»i Tố Tố cho biết khách nào, nhưng lão nghÄ© sao đó lại không lên. Lão cÅ©ng tÃnh chiá»u nay trả lá»i rõ ràng cho báo chà thì khá»i cần phải giải thÃch vá»›i ngưá»i nhà những việc riêng cá»§a lão. Äồng thá»i lão có cảm giác xấu hổ, do nÆ¡i báo chà đăng hình ảnh giữa lão và Mỹ Mỹ, nên lão không muốn nhìn thấy con. 
Lão gá»i Ä‘iện thoại đến Trung Tâm Chấn Sở, nhưng vị y sÄ© thưá»ng trị bịnh tim cho vợ lão không có mặt, khó mà biết vợ lão Ä‘i đâu. Lão xem đồng hồ thấy đã đến giá» hẹn cá»§a báo chÃ, nên lão dặn A Kim: 
- Nếu bà có gá»i Ä‘iện thoại vá», nói tôi đến Khưu y viện há»™i há»p, chắc cÅ©ng vào khoảng bốn năm giá» chiá»u má»›i xong. Nếu có chuyện gì cần thiết thì gá»i Ä‘iện thoại tá»›i y viện. 
Dặn xong, lão Hùng má»›i an lòng lên xe Ä‘i Äạm Thá»§y. Cuá»™c há»p báo này có những liên hệ vá»›i các lần trước, nên các chá»§ báo Ä‘á»u phái ký giả đến há»p. ÄÆ°á»£c những tin hấp dẫn này các giá»›i có liên hệ Ä‘á»u đến dá»± đông nghẹt và cÅ©ng do ngày trước có mặt Vương Cách xuất hiện, gây dư luáºn sôi nổi, nên hỠđộng tánh hiếu kỳ đến xem phản ứng cá»§a hai lão. 
Hùng xưởng trưởng là Ä‘Ãch nhắm cá»§a các ký giả, khi ông ta trình bày vừa xong thì các ký giả Ä‘ua nhau phá»ng vấn. 
- Xin há»i xưởng trưởng, có phải ông đã hoàn toàn phá»§ nháºn lá»i công kÃch cá»§a Vương Cách? Phải chăng ông không có liên hệ gì vá»›i cô Tiểu Mỹ? 
- Tôi đã trình bày rõ trong bản tưá»ng trình cho quý vị biết rồi. Chứng minh thư cá»§a Sản kkhoa y viện là bằng chứng xác thá»±c nhất. 
- Tại sao chứng minh thư đó không trình bày ra lúc Vương Cách cùng xưởng trưởng xung đột nhau? 
- Tôi đã có trình bày chứ, lúc bấy giá» cuá»™c cảnh sát và tòa án đã có ghi vào hồ sÆ¡ tài liệu, tại cÆ¡ xưởng cÅ©ng có má»™t số ngưá»i biết rõ. Nhưng, chỉ vì Vương Cách má»›i ra khá»i xưởng, tôi không muốn cho quý anh em ký giả biết, sợ gây hiểu lầm. 
Má»™t ký giả bước ra há»i lá»›n: 
- Xin lá»—i, tôi có hai câu muốn há»i, xin xưởng trưởng cho biết. 
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ táºn dụng hết sá»± hiểu biết cá»§a mình để làm vừa lòng quà bạn. 
- Xin há»i, trên mặt báo chà đã đăng hình xưởng trưởng cùng uống rượu vá»›i Tiểu Mỹ, xin ông cho biết vấn đỠliên hệ đó?  
- À, chúng ta cùng nhìn nháºn rằng, tá»u quán là nÆ¡i xã giao công khai, những cô gái hầu bàn chẳng những là tôi má»i được, mà tất cả chúng ta ai cÅ©ng có thể má»i đến hầu bàn được. Tấm ảnh đó bị ngưá»i khác chụp lén, chắc chắn không phải do Vương Cách chụp. Theo tôi nghÄ©, quà vị có mặt nÆ¡i đây chắc ai cÅ©ng có đến quán rượu, quà vị nhìn vào tấm ảnh đó có Ä‘iểm nào gá»i là thân máºt đặc biệt. 
Câu nói sau cùng khiến má»i ngưá»i cùng cưá»i ầm lên, vị ký giả khi nãy lại há»i tiếp: 
- Theo ý của xưởng trưởng thì ông và Tiểu Mỹ không có liên hệ đặc biệt nhau? 
Câu nói này khiến cho lão Hùng khó trả lá»i, lão chỉ trả lá»i xuôi theo: 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, sá»± liên hệ đó chỉ là khách vá»›i gái hầu bàn mà thôi. 
- Ông cÅ©ng phá»§ nháºn sá»± cùng ở chung nhà luôn nữa à? 
- Chắc quà vị đã biết rất rõ, hiện giá» tôi Ä‘ang giao cho luáºt sư truy tố những ngưá»i vu khống đó. 
- Thưa xưởng trưởng, nghe nói trong quá khứ ông giúp đỡ cho Tiểu Mỹ rất nhiá»u, tại sao hiện giá» nàng lại cam tâm làm gái chiêu đãi váºy? 
- Tôi vá»›i tư cách là chá»§ giúp đỡ hoàn cảnh ngặt nghèo cá»§a cô ấy, có mẹ già Ä‘au yếu, em trai bịnh hoạn, em gái vừa vào trung há»c, tháºt đáng thương hại cho cô phải cái gánh nặng đó. Chẳng những cô ấy, mà tất cả ngưá»i trong xưởng khi lâm cảnh khốn khổ thì tôi sẵn sàng giúp đỡ. Qúi vị có thể bá» chút thì giỠđến tệ xưởng, bất cứ muốn phá»ng vấn má»™t công nhân nào cÅ©ng được, xem có đúng theo lá»i tôi không. Như việc Mỹ Mỹ Ä‘i làm gái chiêu đãi, theo tôi biết thì chẳng qua tình hình sinh kế quá ngặt thúc bách cô tạ Qúi vị muốn biết thêm xin há»i cô ấy thì rõ hÆ¡n. 
Ký giả đó tá» ra không hài lòng, há»i: 
- Nếu thế, Vương Cách và ngưá»i há» Phương không phải là công nhân cá»§a xưởng ông sao? 
- Äiá»u đó tôi xin nói rõ, chắc quà vị có nghe cảnh sát cuá»™c tại Äạm Thá»§y đã Ä‘iá»u tra vá» má»™t gã say sưa, gây sá»±, đánh ngưá»i, trá»™m cắp, anh ta can án như váºy, có thể nào tôi còn dám chứa anh ta. 
Ký giả đó nghẹn lá»i. Má»™t anh khác há»i: 
- Thưa xưởng trưởng, ông đã nói tấm ảnh đăng trên báo không phải cá»§a Vương Cách chụp, theo ý tôi có lẽ ông ám chỉ má»™t bàn tay thứ bạ Nghe ngưá»i ta nói, trên thương trưá»ng ông và má»™t xưởng khác có việc xÃch mÃch nhau, lá»i ấy có đúng không? 
Lão Hùng suy nghÄ© giây lát trả lá»i: 
- Theo tôi nghÄ©, trên thương trưá»ng không thể nào tránh khá»i sá»± phạm lá»—i vá»›i ngưá»i khác. Tôi không há» chá»§ trương bất lương đối vá»›i ngưá»i, nhưng đôi khi mình làm mất lòng ngưá»i mà mình không há» biết. Tôi hy vá»ng lá»i ông vừa há»i không đúng như váºy, bởi tôi cÅ©ng chẳng bao giá» chá»§ trương cạnh tranh bằng thá»§ Ä‘oạn xảo quyệt vá»›i ai. Như tấm ảnh trên báo là bữa tiệc tôi đãi ngưá»i bạn từ hải ngoại vừa vỠđến, đêm đó, Vương Cách còn ở tại y viện, vì thế tôi cho rằng không phải anh ta chụp. Qúi vị muốn biết ngưá»i nào trao cho Vương Cách thì xin há»i anh ấy hiểu rành hÆ¡n tôi. 
Tiếp theo đó, lão Hùng còn phải đối phó má»™t vài vấn Ä‘á», nhưng tất cả Ä‘á»u tầm thưá»ng không có ác ý. Khi há» phá»ng vấn đến tình hình trong xưởng thì ông ta lá»±a lá»i mà trả lá»i rất tế nhị. Và như có ký giả há»i: Nghe nói cÆ¡ xưởng cá»§a ông Ä‘ang lâm vào cảnh nguy cở Lão vui vẻ trả lá»i: 
- Trái lại, chúng tôi Ä‘ang chuẩn bị khuếch trương thêm, và chỉnh đốn ná»™i bá»™, giây lát nữa má»i quý ông đến tệ xưởng xem qua thì biết. 
Vấn đỠcá»§a Hùng xưởng trưởng đã tạm xong, các ký giả lại hướng sang Khưu viện trưởng. Má»™t ký giả há»i: 
- Thưa Khưu viện trưởng, Vương Cách nói ông là điếm đàng, một hung thủ, theo cảm tưởng của ông thế nào? 
Lão Khưu lắc đầu đáp: 
- Bởi vì tôi không phải thuá»™c loại ngưá»i do anh Vương Cách chỉ trÃch, mà chỉ là má»™t y sÄ© trị bịnh cho bịnh nhân. 
- Vương Cách nói, y viện bắt anh ta để nhốt lại, bởi vì viện trưởng và Hùng xưởng trưởng liên hệ, xin ông cho chúng tôi biết rõ Ä‘iá»u đó? 
- Lúc đầu cảnh sát đưa Vương Cách đến y viện, có kèm theo giấy chứng cá»§a y sÄ© xác nháºn anh ấy bị chứng tinh thần phân tán. Bởi trong quốc gia thì chúng tôi phải có liên hệ vá»›i chánh phá»§, chúng tôi đương nhiên phải tiếp nháºn bịnh nhân do chÃnh quyá»n giao. 
- Nhưng Vương Cách có trong tay má»™t chứng minh thư cá»§a ngưá»i đã lành bịnh. 
- Thưa ông, nếu như tình trạng hôm nay, có lẽ nào tôi cấp cho anh ấy chứng minh thư cho được. 
Lá»i ông vừa dứt, gây cho há»™i trưá»ng cưá»i rá»™. Nhưng tiếp theo đó, má»™t ký giả khác há»i: 
- Theo lá»i Vương Cách nếu không có hai vị y sÄ© trẻ tuổi giúp đỡ thì chưa biết bao giá» anh ấy nhìn thấy mặt trá»i. Theo chúng tôi biết, nhá» hai vị y sÄ© trẻ dá»i ra ngoài, nên anh ấy má»›i thoát khá»i được, ông xác nháºn Ä‘iá»u đó đúng hay sai? 
- Äó là sá»± tháºt, hai vị y sÄ© đó đỠnghị, tôi cho phép dá»i Vương Cách ra ngoài mà Ä‘iá»u trị. Trong bịnh viện hÆ¡n hai trăm ngưá»i, má»—i trại Ä‘á»u có y sÄ© đặc biệt Ä‘iá»u trị. Tôi phải tôn trá»ng ý kiến cá»§a há», chá»› không thể nào chú ý từng bịnh nhân má»™t được. Tại y viện, việc thay đổi phòng bịnh rất thông thưá»ng, má»—i y sÄ© Ä‘á»u có quyá»n đỠnghị thay đổi. Má»—i bịnh nhân Ä‘á»u do y sÄ© báo cáo thưá»ng xuyên vá»›i y sÄ© trưởng, tuyệt đối không có việc đối xá» tệ bạc vá»›i bịnh nhân nào. 
- Thưa viện trưởng, nếu cảnh sát bắt đưa Vương Cách trở vào y viện, viện trưởng phải nghĩ sao? 
- À, căn cứ theo bịnh lịch biểu, nếu Vương Cách không trốn thì tôi cÅ©ng chuẩn bị thông tri cho cảnh sát cuá»™c để cho anh ấy xuất viện. Có Ä‘iểm này cÅ©ng đủ chứng minh tôi đối xỠđẹp vá»›i bịnh nhân Vương Cách, trước đây không lâu, Vương Cách đánh Hùng xưởng trưởng tại y viện, nhưng tôi cÅ©ng không ra lệnh Ä‘em anh ấy trở vào phòng cách vách trị bịnh, thì làm sao Vương Cách trốn ra khá»i được. 
Các ký giả nghe Khưu viện trưởng trả lá»i rất mãn ý, nên không há»i thêm đìá»u gì khác nữa. 
Sau đó, Khưu viện trưởng hướng dẫn các ký giả đi thăm bịnh viện, hỠxem đại khác phòng bịnh và bịnh nhân, hỠrất có cảm tình với y viện. 
Sau khi xem xét y viện xong, tiếp theo đó hỠcùng đến xem Kiến Thành hóa công xưởng. Khưu viện trưởng cùng đi theo với các ký giả, Phú và Phi không đi theo trong đoàn này. 
Sau khi đưa các ký giả rá»i y viện, Phi cảm thấy an lòng. Chàng có cảm giác cuá»™c há»p báo này tạm thành công. Chẳng những rá»a oan cho hai lão, từ này chàng có thể tin tưởng đại Ä‘a số không còn hoài nghi vấn đỠVương Cách và Hùng xưởng trưởng nữa, bởi sá»± tháºt đã phÆ¡i bầy rất rõ ràng. 
Phi không hiểu Bân Bân Ä‘i đâu. Sau khi dùng cÆ¡m trưa xong, Phi và Phú chia tay Dân và Toàn, chàng có Ä‘i tìm mấy nÆ¡i, nhưng không nghe tin Bân Bân ở nÆ¡i nào, vì đến giá» cho cuá»™c há»p báo nên chàng phải ra vá». 
Sau cuá»™c há»p báo xong, Phi tÃnh đến khi gặp Bân Bân, chàng sẽ nói gì và há»i nàng mấy hôm nay nàng Ä‘i đâu? 
Phú Ä‘oán biết tâm sá»± cá»§a Phi nên há»i: 
- Phi, nhà ngươi muốn đi đến nhà Tố Tố không? 
Phi nghÄ© lại, có lẽ bây giá» bá»n Trương Láºp Dân đã đến nhà Tố Tố, chàng xem đồng hồ đã gần năm giá», không biết bá»n há» còn ở đấy hay không? Phi chần chá» giây lát nói: 
- Có lẽ bá»n Trương Láºp Dân đã Ä‘i rồi. 
- Phi nên gá»i Ä‘iện thoại há»i thăm thá», đừng để gây ra phiá»n phức. 
Phi lắc đầu nói: 
- Mình nghÄ© không có gì mà phiá»n, bởi Tố Tố đã mạnh rồi. 
- Nhưng nhiệm vụ của nhà ngươi đã hoàn thành chưa? 
- Từ ngày vỠđó đến nay có dạy gì nàng đâu. Tôi chỉ chá» cho Tố Tố lành bịnh thì kể như tạm xong nhiệm vụ, mình được an lòng mà dá»n vá» lo công tác tại bịnh viện, không can vào việc ân oán giang hồ nữa. 
- Tiểu Lê, nhà ngươi thấy không, vừa rồi hai lão biểu diá»…n trong cuá»™c há»p báo khá quá chá»›? 
- Có chá»— hay có chá»— không hay, nhưng nhỠđó mà mình há»c được khá nhiá»u. 
Phú cưá»i cưá»i há»i: 
- Quả tim nhà ngươi chạm phải váºt cứng nên bị Ä‘au nhói phải không? 
- Không phải thế, theo ý mình, từ nay nên lạnh nhạt lại đôi chút có lẽ hay hơn. 
Phú bỗng nhiên thay đổi trạng thái: 
- à nghÄ© cá»§a Phi rất hay, nhưng mình muốn cho Phi vẫn giữ gìn tánh cÅ©, đừng thay đổi làm gì, Phi vá»›i mình tánh ý khác nhau, trong tương lai Phi sẽ là chá»§ nhân cá»§a bịnh viện này, cá tánh cá»§a Phi có thể Ä‘iểu khiển nhiá»u ngưá»i trong y viện được. 
Phi không hiểu tại sao bá»—ng nhiên Phú nói những lá»i thế đó? Chàng sững sá» giây lát thở dài nói: 
- Anh Phú, nói tháºt vá»›i anh, tôi Ä‘ang nghÄ© má»™t việc rất tầm thưá»ng, làm má»™t y sÄ© tầm thưá»ng, má»™t mặt há»c há»i thêm, má»™t mặt trị bịnh cho bịnh nhân, không màng nghÄ© gì khác hÆ¡n nữa. 
- Tiểu Lê, đừng thấy sá»± kiện hôm nay mà sanh lòng lạnh nhạt, mi không thấy mấy lão già ứng phó má»i việc rất đẹp mắt sao? ÄÆ°Æ¡ng nhiên vấn đỠVương Cách chúng ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Biết rằng, viện này sá»›m muá»™n gì nó cÅ©ng xẩy ra, nhưng hôm nay đã xẩy ra không đến ná»—i hư hại. 
- Tôi có ý nghÄ© khác, tâm trạng cá»§a hai lão hôm nay vô cùng mệt má»i, nhất là bác Hùng như có má»™t vấn đỠgì to lá»›n phải giải quyết, tôi có cảm giác lo âu, nhưng không thể nào giúp được. 
- Mình không biết sá»± nháºn xét cá»§a Phi có đúng hay sai, nhưng Phi quá lo xa "ngưá»i nước Ká»· lo sợ trá»i sáºp". Còn mình thì mặc kệ, hÆ¡i đâu mà lo lắng cho tổn thương tim óc. Mi còn má»™t vấn đỠhao mòn cân não là mau thay y phục để đến ước há»™i vá»›i Bân Bân, Ä‘iá»u đó má»›i là vấn đỠtrá»ng yếu. 
- Vâng, mình có cảm giác vấn đỠnầy rất quan trá»ng, tâm thần mình như rối loạn, không chừng sẽ phát sanh những việc ngoài dá»± liệu cá»§a mình, Phú có thể cùng Ä‘i vá»›i mình không? 
- Nói xàm, mình Ä‘i để làm cái bá»t thá»§y tinh trong bóng đèn Ä‘iện à? 
Phi rất rối loạn, đứng sững sỠkhông biết phải làm gì.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
			
			
			
				 
			
			
			
			
			
			
			
				
			
			
			
		 
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-09-2008, 04:10 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 37 
 
 
 
  
 
Phi cÅ©ng không thay y phục, chàng và Phú Ä‘i tản bá»™ ngoài sân bịnh viện, chỠđúng sáu giá» quá giang xe Ä‘i Äài Bắc. 
Gần đến sáu giá», bá»—ng nhiên Phương Tá» hÆ¡ hãi bước ra cho biết có Ä‘iện thoại cá»§a chàng. Phi giáºt mình chưa biết chừng này mà ai lại gá»i Ä‘iện thoại cho chàng. Phi bèn láºt Ä‘áºt vào, cầm Ä‘iện thoại, chàng vừa lên tiếng thì đầu dây bên kia nghe tiếng A Kim: 
- Cáºu Lê đó hả? Nhá» cáºu đến gấp, cô tôi trở bịnh rồi. 
Tim chàng Ä‘áºp mạnh, há»i nhanh: 
- Em nói sao? Cô em sao đó? 
- Cô em Ä‘ang xỉu tại phòng, nhá» cáºu đến giúp gấp! 
- Còn bà đâu? 
- Bà Ä‘i Äài Bắc chưa vá», chỉ có mình em tại nhà...  
Tôi sẽ đến ngaỵ Em mau gá»i Ä‘iện thoại đến cho xưởng trưởng hay, nếu ông không có tại đó, nhá» ngưá»i trong xưởng tìm dùm. 
Phi gác Ä‘iện thoại, vá»™i vã bước ra cá»a, kéo tay Phú: 
- Tố Tố lại ngất xỉu nữa, anh đưa giùm tôi đi! 
Phú kinh ngạc há»i: 
- Tại sao xẩy ra váºy? 
- Mình cũng không biết, nhà chỉ có một mình A Kim thôi. Chúng ta đèo mô tô đi nè. 
- ÄÆ°á»£c, chá» chút Ä‘i. Mình Ä‘em xe ra, Phi sắm sá»a dụng cụ thuốc men mang theo. 
Phi đèo phÃa sau, Phú lái mô tô chạy nổ vang trên công lá»™. Lòng Phi nóng nẩy như lá»a đốt, chắc chắn sau khi bá»n Trương Láºp Dân vá» rồi, nàng ngất xỉu chá»› không gì khác. Chàng rất ăn năn, phải chi chàng hẹn giá» khác để cùng Ä‘i vá»›i bá»n Trương Láºp Dân thì đâu có sanh ra phiá»n lụy thế này. 
Phi không biết Trương Láºp Dân đã nói gì? Nếu có chàng Ä‘i thì xem phản ứng cá»§a nàng mà kịp thá»i cháºn lá»i há» lại. Sá»± tháºt, Trương Láºp Dân không nói gì có thể làm nàng đến phải kÃch thÃch, vì Cao Gia Toàn đã dặn trước phải chú ý phản ứng cá»§a Tố Tố, nên Dân không há» nói ra những Ä‘iểm gì có vẻ bi thương. Dân chỉ nói phá»›t qua sá»± sinh hoạt cá»§a Lục CÆ¡ Thá»±c lúc còn sống và những sá»± kiện hiện tại. 
Tố Tố cÅ©ng theo dõi từng lá»i nói cá»§a Trương Láºp Dân, nàng tùy lúc chen vào má»™t Ãt lá»i thôi. Äồng thá»i nàng châm cà phê mà đãi khách, sau cùng Trương Láºp Dân nói: 
- Cô Tố Tố, tôi rất vui vẻ được thăm cô, hy vá»ng được phục vụ cô, nếu sau này có chuyện chi cần, xin cô cho hay, chúng tôi sẽ đến giúp cô ngaỵ Tôi có mang theo chiếc va ly cá»§a CÆ¡ Thá»±c, đó là di váºt duy nhất cá»§a anh ấy. Chiếc va ly này tôi xét thấy chỉ có cô là ngưá»i xứng đáng giữ nó làm ká»· niệm, nên tôi giao nó lại cho cô. 
Tố Tố nhìn chiếc va ly ứa nước mắt nói: 
- Anh Dân, tôi vô cùng cảm Æ¡n anh, giữa tình bạn chẳng những anh đối vá»›i CÆ¡ Thá»±c rất tốt, mà anh đối xá» vá»›i tôi cÅ©ng đẹp. Anh có xem trong va li nầy đựng những váºt gì không? 
- Chẳng những tôi không biết, mà chắc rằng không ai biết trong ấy đựng những gì. Bởi vì chiếc va ly này để trong chiếc rương lá»›n cá»§a tôi, ngưá»i ngoài cho nó là cá»§a tôi. Do đó, khi CÆ¡ Thá»±c chết rồi, không ai mở nó ra. Lúc tôi xuất viện, công ty có Ä‘em những gì còn lại trao cho tôi, trong ấy có mấy chiếc chìa khóa cá»§a CÆ¡ Thá»±c. Tôi muốn mở ra xem trong chiếc va ly đựng những gì, nhưng xét thấy, ngưá»i duy nhất có quyá»n mở nó ra là cô. 
Tố Tố tiếp lấy xâu chìa khóa, tâm trạng nàng xem ra rất nghiêm trá»ng: 
- Cám Æ¡n anh, theo ý tôi, nếu trong chiếc va ly nầy có váºt gì quà báu Ä‘á»u thuá»™c vá» bạn bè cá»§a anh CÆ¡ Thá»±c...  
Dân lắc đầu nói: 
- Tôi nghĩ, trong ấy chắc không có gì quý báu, nếu có, là của anh ấy mua tặng cho cô. 
- Hiện giá» chúng ta có đủ mặt tại đây, nên mở nó ra cho ba ngưá»i cùng xem trong ấy đựng những gì? 
- Không nên, anh Cao Gia Toàn phải đến gấp tại phi trưá»ng. Tôi vô cùng biết Æ¡n cô, bây giá» chúng tôi phải Ä‘i, xin hẹn gặp lại. 
Tố Tố biết công tác cá»§a há» cần Ä‘i, khó mà cầm giữ lại. Nàng đưa khác ra cá»a, hai ngưá»i lên xe xong, nàng trở vào trong bảo A Kim mang chiếc va ly lên phòng. Nhìn chiếc va ly và tra chìa khóa vào, nhưng nàng không đủ can đảm mà mở nó ra. Nàng không biết trong ấy đựng những gì, nhưng bất cứ váºt gì Ä‘i nữa, nàng nhìn thấy nó cÅ©ng vẫn xúc động thương tâm. Do đó, nàng không có can đảm mở nó ra. 
Nhưng, nàng không muốn để cho ai mở nó, bởi Trương Láºp Dân đã nói, nàng má»›i là ngưá»i xứng đáng mở nó ra, cÅ©ng như đáng giữ chiếc va ly này. Nàng ngồi suy nghÄ© rất lâu, hình ảnh cá»§a CÆ¡ Thá»±c hiện lên trong đầu óc rất rõ. Sau cùng nàng cố gắng tra chìa khóa vào mở chiếc va ly ra. 
Trong chiếc va ly đồ đạc rất rối loạn, không có váºt gì quý báu. Chỉ có vài cái huy chương không quân, bằng danh dá»±, má»™t vài tấm ảnh, hình dáng hiên ngang trong bá»™ quân phục. Có những tấm ảnh mặc áo phi hành sắp lên phi cÆ¡. 
Xem qua mấy tấm ảnh, khiến cho nàng cảm nhá»› lại hình ảnh tháºt cá»§a chàng. Sau cùng, nàng lục lạo vào má»™t góc chiếc va li thấy má»™t xấp bao thợ Nhưng không phải là thÆ¡ cá»§a nàng gởi cho chàng. Nàng lấy ra má»™t bao thư xem thá», thư ấy từ Hương Cảng gởi sang, chữ viết rất má»m mại, xinh xắn. Má»›i trông vào thì biết là tuồng chữ cá»§a phái nữ. 
Nàng chần chá» không dám xem thư, chỉ đếm thá» tất cả trên ba mươi phong, tất cả Ä‘á»u do tuồng chữ má»™t ngưá»i viết, cÅ©ng từ má»™t địa chỉ gởi Ä‘i. Lòng nàng tá» ra ngá» vá»±c. Ai lại gởi thư cho chàng quá nhiá»u váºy? 
Từ trước nàng chưa nghe chàng nói có thân nhân ở Hương Cảng, tại sao lại có nhiá»u thư gởi cho chàng? Nàng quyết định mở má»™t lá ra xem. Xem xong lá thư, thân hình nàng run run muốn xỉu, sắc mặt xanh xao, nàng lại xé ra má»™t phong thư nữa, trong bì thư này có má»™t tấm ảnh khi nhìn kỹ bức ảnh, nàng không thể chịu đựng hÆ¡n nưa, bèn té xỉu xuống sàn ván. 
A Kim vừa đến bên ngoài, nghe Tố Tố kêu lên má»™t tiếng, sau đó nghe tiếng thân ngưá»i ngã xuống ván, cô ta láºp tức xô cá»a chạy vào, nhìn thấy Tố Tố nằm bất tỉnh trên sàn. Cô ta láºp tức bồng lên giưá»ng, và sau đó gá»i Ä‘iện thoại đến cho Phi...  
Phú chở Phi đến nÆ¡i, cả hai cùng chạy vào nhà, sau khi nghe A Kim tưá»ng thuáºt, Phú có nhiá»u kinh nghiệm, chàng láºp tức thăm mạch cho nàng và chÃch má»™t mÅ©i thuốc cấp cứu. Sau khi Phi nghe A Kim tưá»ng thuáºt đại khái, chàng không xem chiếc va ly gây ra đại há»a này, mà chỉ xem lá thÆ¡ cá»§a nàng Ä‘ang xem dang dở. Phi nhìn thấy tấm ảnh đúng là Lục CÆ¡ Thá»±c chụp chung vá»›i má»™t thiếu phụ, cô ấy giống ngưá»i Quảng Äông, hay hình dáng như những cô gái ở vùng Äông Nam à nầy. Má»™t tay cô ta ôm vào lưng CÆ¡ Thá»±c, trên tay CÆ¡ Thá»±c bồng má»™t bé gái trạc hai tuổi, trên tay cá»§a ngưá»i thiếu phụ ấy bồng má»™t bé trai chừng bốn năm tháng. Bé trai giống CÆ¡ Thá»±c như đúc. Tấm ảnh này đủ chứng minh ngưá»i thiếu phụ ấy là vợ hoặc là bạn gái cùng sống chung vá»›i CÆ¡ Thá»±c tại Hương Cảng. 
Tố Tố bị anh ta che má» mắt, chẳng những không biết anh ta đã có gia đình, mà tháºm chà có đến cả bè con cái. Nàng hết lòng yêu chàng, vì chàng mà sanh bịnh, đến gần biến thành loạn trÃ. 
Nàng vẫn một lòng yêu mê mệt Cơ Thực, không hỠnghi ngỠchàng là một tên gạt gẫm ái tình. Nàng xem bức ảnh này, nên thương tâm mà ngất xỉu. 
Tâm thần Phi dao động, bá»±c tức và khó chịu. Chàng háºn vì không thể xé nát tấm ảnh cá»§a tên lừa dối tình yêu. Tinh thần Tố Tố vô cùng suy yếu, đôi mắt như thất thần nhìn chòng chá»c vào Phị Phú còn ngồi cạnh bên, nàng thoáng nhìn Phú, môi nàng run lên như muốn nói Ä‘iá»u gì. Phi Ä‘áºy chiếc va ly lại, bước đến bên giưá»ng khẽ gá»i: 
- Tố Tố! 
Môi nàng lại rung động, lần này nàng nói rất nhá»: 
- BỠnó đi! 
- Cái gì mà bỠđi? 
Phú như hiểu ý, chỉ vào chiếc va ly, nàng gáºt đầu nói: 
- Em không muốn thấy nó nữa. 
Tuy nàng nói rất nhá», nhưng dưá»ng như dùng hết sức mình. Nói xong, nàng thở hổn hển tá» ra rất mệt nhá»c. 
Phi bước đến xách chiếc va ly vụt ra ngoài cá»a. Phú nhè nhẹ bắt mạch tay nàng, giá»ng êm dịu: 
- Tố Tố, cô đừng quá xúc động, nên nghỉ ngơi thì tốt hơn. 
Nàng không trả lá»i, từ từ khép đôi mắt lại. Phi bước đến bên giưá»ng đứng lặng lẽ nhìn nàng. Phú chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay nói. 
- GiỠkhắc của nhà ngươi đã đến rồi. 
Phi rất khó xá», trước bịnh trạng Tố Tố thế này, chàng không thể bá» ra Ä‘i, rá»i khá»i nàng thì chàng không được yên lòng. Nhưng không thể lưu lại đây được, chàng cÅ©ng không thể thất hứa vá»›i Bân Bân. 
Phi nghÄ© nên giải thÃch việc mình sắp ra Ä‘i. Nhưng chàng mở miệng chẳng ra lá»i, vấn đỠrất giản dị, chàng chỉ nói là có hẹn cùng Bân Bân nên phải ra Ä‘i tuy nhiên không biết lý do nào, trước mặt Tố Tố chàng khó nói ra tên Bân Bân? Sau cùng, nàng kêu lên: 
- Anh Phi! 
- Cô muốn nói gì? 
Nàng đưa hai tay ra, Phi bước nhanh đến, nhè nhẹ nắm lấy đôi bàn tay lạnh của nàng. Nàng nói khẽ: 
- Tôi sợ quá, anh đừng đi. 
Sau cùng chàng gáºt đầu, đôi bàn tay nàng vẫn nắm chặt tay Phi, và nhắm nghiá»n đôi mắt lại. Tinh thần Phi rất rối loạn, Phú dùng đôi mắt thúc giục Phị Chàng vẫn biết, nếu mình không Ä‘i thì Bân Bân sẽ giáºn, nhưng đến chừng đó chàng sẽ có lá»i giải thÃch, nếu chàng rá»i nÆ¡i đây, rá»§i Tố Tố có bá» nào thì lương tâm cắn rứt, sau cùng chàng nhìn Phú khẽ đáp: 
- Anh đi giúp tôi được không? 
Phú sững sỠgiây lát, sau đó vẫn tiếp tục nói: 
- Nhà ngưá»i nên xét kỹ, tại đây không thể nói lá»›n...  
- Tôi không thể rá»i nàng được, anh nên thay tôi và tìm lá»i uyển chuyển nói giúp. Nếu có gì...  
Phi nói đến đây rồi ngừng lại, dùng miệng ra dấu cho Phú biết nàng Ä‘ang cần Phi, nếu Phi ra Ä‘i chưa biết tình thế ra sao? Bởi tim nàng đã quá Ä‘au khổ, có thể Ä‘i đến tá»± sát. Phi lưu lại đây, Phú được yên lòng hÆ¡n. NghÄ© váºy, Phú quyết định ra Ä‘i. Chàng gáºt đầu khẽ đáp: 
- Mình đi trước, chừng nào thấy êm mi sẽ ra đi sau...  
Phi hiểu lá»i Phú đã dặn. Phú không giã biệt Tố Tố, chỉ nói xong bèn ra Ä‘i êm. Trong phòng lặng lẽ không má»™t tiếng động. Giây lát sau, nghe tiếng mô tô nổ vang rồi xa dần. 
Trong phòng trở lại yên lặng nặng ná», nàng vẫn nhắm nghiá»n đôi mắt, sắc mặt xanh xao, Phi vẫn ngồi yên như canh chừng, hÆ¡i thở nàng rất nhá», Phi và Phú nói chuyện vá»›i nhau mà nàng vẫn lặng yên như không nghe chi cả. Nàng vẫn nằm ngay bất động...  
Thá»i khắc qua mau, ngoài cá»a sổ bóng tối bao trùm lên vạn váºt. Chàng xem đồng hồ tay đã bẩy giá» mưá»i phút. Phi thầm nghÄ©, có lẽ bây giá» Phú Ä‘ang tiếp chuyện vá»›i Bân Bân. Tố Tố như đã ngá»§. Äôi bàn tay chàng nắm tay nàng vẫn tê buốt, nhưng không dám rụt tay lại, chỉ sợ nàng giáºt mình. Bây giá» chàng cảm thấy tay nàng đã ấm dần. 
Giây lát sau, chàng nghe bên ngoài có tiếng xe hÆ¡i rồ gạ Chàng cho rằng không phải Hùng xưởng trưởng, thì cÅ©ng là bà Hùng đã vá». Chàng hÆ¡i yên lòng. Trá»i đã tối không thể má»™t mình ngồi cạnh bên nàng. NghÄ© đến đây chàng nhè nhẹ buông tay Tố Tố ra, nàng vẫn nằm yên, chàng đứng dáºy, nhẹ gót bước ra cá»a phòng. Nhìn thấy chiếc va ly khi nãy hãy còn nằm đây, thuáºn tay chàng xách nó Ä‘em xuống lầu. 
Nghe tiếng xe hÆ¡i ngừng ngay trước cá»a, sau đó có tiếng chân bước gấp rút vào nhà, nghe bước chân nặng ná», chắc chắn là Hùng xưởng trưởng.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-09-2008, 04:11 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 38 
 
 
 
  
 
Äúng là Hùng xưởng trưởng đã vỠđến, bởi khi dùng cÆ¡m tối tại nhà hàng, ông tiếp được Ä‘iện thoại cá»§a cÆ¡ xưởng. Sau khi lão hướng dẫn ký giả đến xem qua cÆ¡ xưởng, bèn hợp vá»›i Khưu viện trưởng rước các ký giả Ä‘i Äài Bắc dùng cÆ¡m chiá»u. Khi ông ta vừa ngồi xuống thì có Ä‘iện thoại cho lão hay, tại nhà lão có chuyện gấp. Lão vẫn tưởng là bà vợ, nhưng khi nghe kỹ thì lại là Tố Tố. Trong Ä‘iện thoại còn nói rõ, đã có nhá» Phi đến lo giúp. 
Nghe xong, lão Hùng bèn trao đổi vá»›i lão Khưu má»™t vài lá»i, bèn từ giã các ký giả, giao bữa tiệc lại cho lão Khưu làm chá»§, vá» nhà có tin gì cấp bách lão sẽ Ä‘iện thoại cho lão Khưu hay. 
A Kim đón chá»§ tại cá»a, khi thấy lão Hùng bước vào cô ta vừa đón những áo mÅ© cá»§a chá»§ vừa nói: 
- Thưa ông, Trung tâm chẩn sở vừa Ä‘iện thoại tại đây, há» cho hay bà hiện giá» Ä‘ang nằm Ä‘iá»u trị tại đó. 
Hùng xưởng trưởng vẻ lo lắng há»i: 
- HỠnói bịnh bà ra sao? 
- Thầy thuốc không nói gì, chỉ cho biết khi xưởng trưởng vá», phải Ä‘iện thoại cho há» hay. 
- Còn cô đâu? 
- Cáºu Lê y sÄ© vá»›i cáºu Hoàng y sÄ© vừa má»›i chÃch thuốc cho cô. 
- Hai ngưá»i còn ở đây hả? 
- Cáºu Lê còn ở đây chăm sóc cá»™ Hoàng y sÄ© đã vá» rồi. 
Hùng xưởng trưởng nhÃu mày không nói gì thêm, nhưng dáng Ä‘iệu ông ta không mấy vui, khi lão bước vào nhà khách há»i: 
- Cô đã khá»e rồi hả? 
Không ngá» Phi đã đứng sẵn gần má»™t bên trả lá»i: 
- Dạ, Tố Tố đã ngủ rồi. 
Hùng xưởng trưởng nhìn sang Phi, rồi lặng lẽ ngồi xuống. Ông ta lấy bao thuốc ra nhưng không rút Ä‘iếu nào. Ông ta ngồi đối diện vá»›i Phi, nhưng ná»™i tâm lão lúc ấy có vẻ phức tạp, bởi liên tiếp mấy vấn đỠđã làm lão Ä‘iên đầu. Do nÆ¡i Vương Cách gây ra mà sá»± nghiệp lão sắp phá sản, vợ lão mang bịnh đến y viện. Lão chưa biết bịnh trạng cá»§a Tố Tố ra sao? Phải chăng tất cả Ä‘á»u do Phi là đầu mối. Nhưng, lão không thể nói ra lá»i được, muôn việc bá»±c tức Ä‘á»u đổ trút lên đầu Phi, nhưng tất cả Ä‘á»u do Phi vô tình mà ra. 
Phi nhìn thấy lão Hùng trầm lặng, tinh thần chàng rất rối loạn, chàng cÅ©ng biết, phần lá»›n Ä‘á»u do Vương Cách mà gây cho lão nhiá»u phiá»n phức. Chàng muôn nói rõ lòng mình, nhưng nói chẳng ra lá»i. 
Hai ngưá»i cùng lặng lẽ nhìn nhau, nhưng tâm trạng cả hai Ä‘á»u khác nhau. Phi cương quyết phá sá»± lặng lẽ rợn ngưá»i bằng cách chàng chỉ nói vá» chứng bịnh cá»§a Tố Tố: 
- Thưa bác, quan hệ đến căn bịnh của Tố Tố...  
Lão Hùng bá»—ng nhiên ngăn lá»i chàng lại, và lão tá» vẻ vô cùng xúc động nói: 
- Cáºu khá»i nhá»c công lo lắng, tôi sẽ tá»± chăm sóc cho con tôi. 
Phi vô cùng kinh ngạc ấp úng nói: 
- Cháu... cháu chỉ nghĩ...  
- Cáºu khá»i cần giải thÃch, tôi không bao giá» dám trách cáºu. Anh Khưu viện trưởng đã nói vá»›i tôi, cáºu muốn vá» lo công tác tại y viện. Cáºu đến đây giúp chúng tôi mấy tháng cÅ©ng quá cá»±c nhá»c rồi, tôi vô cùng biết Æ¡n cáºu. 
Phi biết lão Hùng đã giáºn mình. Nhưng, chàng càng lo lắng lại càng nói chẳng ra lá»i. Mặt chàng đỠbừng. Nhưng, rốt cuá»™c cÅ©ng cố can đảm nói: 
- Thưa bác, cháu biết gần đây bác lâm nhiá»u cảnh khó khăn cháu cảm thấy có lá»—i vá»›i bác, chỉ mong bác tha thứ cho, bởi má»i việc xẩy ra không phải cháu cố ý. 
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi đã hiểu tất cả, cáºu hãy vá» Ä‘i, nghe anh Khưu nói cáºu có hẹn vá»›i Bân Bân. 
Phi muốn nhân cÆ¡ há»™i này để giải thÃch thêm, nhưng chàng chưa biết phải nói gì đây. Vả lại, Hùng xưởng trưởng như không muốn nghe chàng giải thÃch, chàng đứng dáºy nói: 
- Thế là cháu tuân lệnh bác, nếu Tố Tố không được khá»e xin bác Ä‘em đến y viện. 
- Äó là công việc cá»§a tôi, cáºu khá»i lo mà nhá»c sức.  
Nói xong, lão gá»i lão Vương ra nhà khách, lão chỉ vào chiếc va ly Ä‘ang nằm đó nói tiếp: 
- Äem chiếc va ly cá»§a cáºu Lê ra xe, và đưa cáºu vá» y viện. 
Lão Vương vâng lá»i sá»a soạn xách chiếc va lỵ Phi rất xúc động, chàng biết lão Hùng đã thẳng tay Ä‘uổi khách. Chàng biết sau khi chàng ra Ä‘i lão sẽ phát há»a lên vá» vụ chiếc va li này, nhưng chàng không tiện giải thÃch, cÅ©ng như không thể nháºn nó là cá»§a mình, chàng vừa cản lão Vương vừa hướng vào lão Hùng nói: 
- Chiếc va ly này không phải cá»§a tôi, cÅ©ng do nó mà gây cho Tố Tố sanh bịnh, nếu bác có rảnh, xin xem kỹ những gì trong va ly này. Xin cáo từ và cám Æ¡n bác, khá»i cần lão Vương phải đưa đón, có thể để xe khi có việc cần dùng cho Tố Tố. 
Chàng bước nhanh đi, tâm thần vô cùng xúc động, vấn đỠxáo trộn này, chàng chưa hỠnghĩ đến. Phi không muốn lưu lại đây một phút nào nữa, nếu lưu lại thì chắc chắn chàng sẽ phải khóc. 
- Xin hẹn gặp lại. Hy vá»ng bác sẽ thứ lá»—i cho cháu. 
Chàng bước nhanh ra cá»a, Hùng xưởng trưởng đưa tay khoác lão Vương: 
- Hãy đưa cáºu Lê mau. 
Nhưng, Phi vẫn cản lão Vương, má»™t mình lá»§i thá»§i bước Ä‘i. Hùng xưởng trưởng ngồi má»™t mình tại nhà khách, lão nhá»› lại lá»i nói chót cá»§a phị Cái va ly không phải cá»§a Phi, nhưng nó là nguyên nhân mang bịnh đến cho Tố Tố. Nếu thế nó là cá»§a ai? Trong đó đựng những gì? Lão bước đến mở nó ra, trước nhất lão lưu ý đến xấp thư, trong ấy có những tấm ảnh. Lão láºp tức xem ảnh và xem đại khái những thư tÃn, tinh thần lão vô cùng hoang mang, láºp tức Ä‘áºy chiếc va ly lại. Äồng thá»i gá»i A Kim và chỉ chiếc va ly há»i: 
- A Kim, chiếc va ly này từ đâu đem đến đây? 
A Kim, liếc nhìn Hùng xưởng trưởng, cô ta thấy thái độ lão vô cùng khẩn trương, nhưng không nghiêm khắc, cô ta yên lòng đáp: 
- Nó là cá»§a hai ngưá»i khách hồi chiá»u mang đến.  
- Tố Tố đã xem qua những váºt này hả? 
A Kim gáºt đầu, đồng thá»i Ä‘em tất cả những việc đã xẩy ra từ hồi chiá»u thuáºt lại má»™t lượt, cho đến cô ta gá»i Phi đến cứu cấp, kế ông vỠđến. 
Lão nghe xong bèn đưa tay ra hiệu cho A Kim lui ra. Còn lại lão Hùng ngồi má»™t mình đốt thuốc hút lão có cảm giác vấn đỠvừa rồi lão đối xá» rất tệ vá»›i Phi, tuy nhiên trong hay việc Ä‘á»u do Phi vô tâm gây ra làm cho lão vô cùng khốn đốn. Nhưng chiá»u nay nhá» Phi hết lòng hết sức cứu Tố Tố, trái lại lão đối xá» vô cùng tệ bạc. 
Những di váºt cá»§a Lục CÆ¡ Thá»±c, Ä‘iá»u ngoài sở liệu cá»§a lão, đồng thá»i lão nghÄ© đến vấn đỠgây cho Phi khó chịu, nếu không nóng giáºn mà Ä‘uổi Phi Ä‘i thì Phi sẽ còn tại đây mà săn sóc Tố Tố, lão sẽ yên tâm mà lo má»i việc, bây giá» Phi đã Ä‘i rồi, vợ lão hiện Ä‘ang nằm bịnh viện Trung tâm chẩn sở, vấn đỠsăn sóc cho Tố Tố mình lão phải lá» trong hai ngày qua, lão chạy sắp chạy ngá»a, bởi sá»± nghiệp cá»§a lão Ä‘ang dá»±a bên bá» vá»±c thẳm, lão phải dành nhiá»u thá»i gian và toàn lá»±c để ứng phó vấn đỠsắp tá»›i. Äâu có phút nào rảnh mà nuôi bệnh nhân? 
Lão muốn tìm Phi trở lại, nhưng Phi đã muốn rá»i nÆ¡i đây từ trước, nếu không vì lẽ Tố tố còn bệnh thì Phi đã muốn rồi. NghÄ© đến đó lão phải cắn răng mà chịu. Lão để Ä‘iếu xì gà xuống, bước đến gá»i Ä‘iện thoại đến trung tâm chẩn sở, được vị y sÄ© quen cho biết, vợ lão cần phải nằm Ä‘iá»u trị tại y viện ba bốn hôm, nữa bịnh tình cá»§a bà không đáng lo ngại cho lắm, lão nhẹ lo vụ này, riêng Tố Tố thì lão cÅ©ng quyết định đưa nàng vào y viện ở chung vá»›i mẹ nàng, tá»± mình được rảnh rang mà lo đối phó trước sá»± nghiệp sắp đổ vỡ. 
Lão Hùng cho viên y sĩ biết tối nay lão sẽ đưa Tố Tố vào y viện, nhỠy sĩ sắp cho một phòng bịnh. Sau đó, lão khóa chiếc va ly đem dấu vào phòng, xong đâu đấy lão bèn đến thăm con gái. 
Tố Tố đã tỉnh, khi thấy cha, nàng lấy làm hổ thẹn khẽ gá»i: 
- Ba! 
Lão Hùng bước đến bên giưá»ng nắm tay con gái nói:  
- Tố Tố, con đã thấy đỡ chưa? 
tố Tố gáºt đầu. Nàng nhắm nghiá»n mắt lại, trên khóe mắt lấp lánh nước mắt chảy dài. Nàng dùng tay lau nước mắt: 
- Má con cũng chưa vỠhả ba? 
- Má con hiện ở trung tâm chẩn sở, y sÄ© nói, binh cá»§a má con cần phải tÄ©nh dưỡng vài hôm má»›i khá»i. 
Nàng lá»™ vẻ kinh ngạc há»i: 
- Có phải bịnh tim cá»§a má con phát lại không váºy ba. 
Lão Hùng lắc đầu nói: 
- Không, y sÄ© cho biết áp huyết cao đôi chút, chỉ cần Ä‘iá»u trị vài hôm thì không việc gì đáng lo ngại. 
- Còn anh Phi đâu rồi ba? 
- Phi đi rồi, Phi có nói trước với ba, khi ba vỠthì Phi đi. 
Tố tố không nói gì, dưá»ng như nàng tiếp nháºn lá»i giải thÃch cá»§a lão Hùng. 
Hùng xưởng trưởng ho lên một tiếng nói: 
- Tố Tố, ba muốn bàn vá»›i con má»™t việc. Chắc con đã Ä‘á»c báo chà hôm nay thấy có bài nói vá» Vương Cách nói xấu ba, khiến cho má con phải xúc động mà sanh bịnh. Sá»± tháºt đó là do chá»§ xưởng à Phi Hóa cÆ¡ xưởng gây ra. Chiá»u nay ba vá»›i bác Khưu con đã há»p báo, ngày mai này sá»± tháºt sẽ được phÆ¡i bày và vạch trần những âm mưu bỉ ổi cá»§a há» ra. 
Tố Tố như đoán trước việc ba nàng sắp nói tiếp: 
- Ba đâu biết, chuyện này con chỉ há»i sÆ¡ qua cho biết thôi. 
- Có lẽ má con lại cho là tháºt. Trong hai ngày qua, vì váºn mạng cá»§a cÆ¡ xưởng mà ba phải bôn ba lo lắng, má con cÅ©ng biết, do đó ba không thể đến y viện mà lo lắng cho má con. Ba muốn tÃnh vá»›i con, có thể con đến y viện để bầu bạn vá»›i má con được không? 
Lão biết tánh ý cá»§a Tố Tố rất cứng đầu, nếu bảo nàng Ä‘i đến y viện, thì nàng không chịu Ä‘i, rá»§i ở nhà bịnh trạng có phát tác thì không ai chăm sóc, nên lão dùng tình cảm gá»i nàng đến y viện mà bầu bạn vá»›i mẹ. Quả nhiên Tố Tố đồng ý. Nhưng nàng lại há»i: 
- Ba à, trước kia ba nói bịnh con lành, ba sẽ cho con vá»›i má xuất ngoại, ba cho con Ä‘i không váºy ba? 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ba đã chuẩn bị má»™t số tiá»n, chá» má con và con sau khi rá»i y viện, ba sẽ lo thá»§ tục xuất ngoại. 
Tố Tố như vừa lòng, nàng gáºt đầu nói: 
- Chừng nào con đến y viện với má? 
Lão xem đồng hồ rồi nói: 
- Ba đã cho A Kim nó sắp xếp y phục cho con rồi, con muốn mang gì thêm thì bảo A Kim. Ba Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại cho bác Khưu con dặn ông ấy ở lại Äài Bắc chá» ba, sau đó bác Khưu con đến xem mạch cho má con, được như thế ba má»›i yên lòng. 
Tố Tố cÅ©ng gáºt đầu đồng ý theo ba nàng. Lão Hùng rất hài lòng bước ra khá»i phòng để gá»i Ä‘iện thoại, nhưng đúng là lúc Khưu viện trưởng gá»i lại cho lão. Äôi bên đối đáp nhau, lão Khưu cÅ©ng đồng ý theo dá»± tÃnh cá»§a lão Hùng. Lão Khưu bảo lão Hùng nên chở Tố Tố gấp đến, vì hiện giá» lão còn ở tại Äài Bắc. 
Lão Hùng cÅ©ng hy vá»ng lão Khưu đến trung tâm chẩn sở để má»™t mặt xem bệnh cho vợ, má»™t mặt giải thÃch những chuyện vừa qua cho bà Hùng khá»i thắc mắc lo âu. 
Như thế, vấn đỠlão Ä‘ang lo, má»™t ná»a đã giải quyết xong. Hùng xưởng trưởng tạm yên lòng, chỉ chá» A Kim sắp xếp hành trang xong thì đến Äài Bắc. Nếu đúng theo dá»± liệu, hai mẹ con Tố Tố ở lại y viện Ãt hôm thì lão rảnh rang để lo công việc cá»§a xưởng. 
Từ nhà Hùng xưởng trưởng ra, trên đưá»ng vá» tâm tình cá»§a Phi vô cùng xáo trá»™n. Chàng tạt vào má»™t quán nước nhá» má»™t mình ngồi giải khát. Lão chá»§ quán nước này là má»™t quân nhân giải ngÅ©. NÆ¡i đây cÅ©ng là trạm bán vé xe Ä‘i Äài Bắc, có lúc chàng mua vé tại đây nên lão chá»§ biết mặt. Lão chá»§ nhắc ghế cho chàng ngồi và lấy má»™t tá» báo chiá»u cho chàng xem. Phi cám Æ¡n và cầm tá» báo đưa dưới ánh đèn Ä‘iện má» mà xem.  
Từ trạm này Ä‘i Äài Bắc chừng hai mươi phút. Nhưng chàng chưa biết nên Ä‘i Äài Bắc hay Ä‘i đâu? Tinh thần Phi rất lạnh lùng, không thấy giáºn há»n, cÅ©ng chẳng thấy mãn nguyện. Phi khó hiểu mình Ä‘ang có cảm giác gì? Chàng không ngá» bá»—ng nhiên mình trở thành kẻ thứ ba trong cuá»™c. 
Chàng có cảm giác như đã mất mát Ä‘iá»u gì? Có thể Phi không mất gì cả, cÅ©ng có thể chàng đã mất tất cả. Tâm trạng chàng Ä‘ang nghÄ© đến vấn đỠgặp Bân Bân. Nếu Bân Bân chất vấn chàng thì đó là má»™t Ä‘iá»u khó khăn. 
Phi không định trở vỠy viện một mình. Phú không có tại đây thì ký túc xá sẽ trống không. Hành lý của Phi còn tại nhà Tố Tố, nhưng chàng không nghĩ trở vỠđó để lấy lại. 
Nếu chiá»u nay đúng hẹn vá»›i Bân Bân, sau khi chuyện trò xong, sẽ đưa nàng vá», chàng sẽ ngá»§ luôn tại nhà nàng. Nhưng mình đã thất hứa vá»›i nàng rồi mặt mÅ©i nào trở vỠđây má»™t mình cho tiện, Phi tá»± nghÄ© không ngá» tình hình biến đổi bất thưá»ng, thành thá» hiện tại chàng trở thành má»™t kẻ lạc lá»ng không nÆ¡i nương tá»±a. 
Trên tay tuy cầm tá» báo, nhưng không biết báo có tin thá»i sá»± hay xã há»™i gì má»›i không? Vì chàng không há» nhìn thấy chữ nào cả. Nào tin tức quốc ná»™i, xã há»™i, chÃnh trị, văn hóa đối vá»›i chàng hiện giá» nó rất xa lạ. 
Sau cùng chàng quyết định Ä‘i Äài Bắc. Chàng định gặp Bân Bân. Có thể nàng sẽ nói cho chàng biết nhiá»u việc, bởi có nhiá»u vấn đỠnàng không thể nói cho Phú nghe được. Äồng thá»i dắt nàng vá» nhà cho vợ chồng Khưu viện trưởng yên tâm. Bá»—ng nghe lão chá»§ tiệm nói: 
- Cáºu Lê, xe đến rồi kìa. 
Chàng như giáºt mình buông tá» báo xuống nói: 
- Ờ, thiếu chút nữa tôi quên mất.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-09-2008, 04:13 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 39 
 
 
 
  
 
Từ nhà Tố Tố, Hoàng Thiên Phú biểu diá»…n má»™t pha xe mô tô liá»u lÄ©nh nhiá»u lúc đến nguy hiểm, suýt đụng ngưá»i Ä‘i đưá»ng, nhưng cÅ©ng thoát nạn mà đến nÆ¡i hẹn an toàn. Chàng tìm lên lầu mưá»i hai cá»§a Quốc Tân phạn Ä‘iếm, nhìn thoáng qua má»™t lượt, chưa thấy mặt Bân Bân. Chàng tìm bàn thÃch hợp để ngồi, rút thuốc ra hút để chá» nàng. 
Trá»i tối dần, từ trên lầu cao theo cá»a sổ nhìn xuống toàn cảnh chợ Äài Bắc đèn màu sáng choang. Nếu ngưá»i có tâm sá»±, cảnh váºt đó sẽ làm há» suy nghÄ© mông lung. Nhưng, chàng chỉ là ngưá»i Ä‘i thế cho Phi để gặp Bân Bân, nên không có tâm sá»± gì để suy nghÄ©. 
Chàng chỉ chá» gặp Bân Bân để cho nàng biết, vì bịnh trạng cá»§a Tố Tố mà Phi không thể Ä‘i được, nàng có gì nói lại, chàng sẽ chuyển lá»i cho Phi, không chừng ông bà Hùng vá» sá»›m, Phi sẽ giao gánh nặng lại mà kịp thá»i đến đây. Bởi Phú là ngưá»i ngoại cuá»™c, là kẻ thứ ba vô trách nhiệm. Tuy gần đây Phú không có dịp bàn luáºn vá»›i Phi nhiá»u, nhưng chàng có cảm giác Phi rất ưu phiá»n. Có lẽ vì hai nàng con gái cá»§a hai lão bá há»™. 
Phú là ngưá»i từng trải trên đưá»ng tình nên có nháºn xét khá vững, chàng thấy rằng, Tố Tố không yêu mình, nên tá»± chàng phải rút lui. Phi thưá»ng đùa cợt cho rằng Phú có nhiá»u lý luáºn cổ quái. Có lẽ ngưá»i ta cÅ©ng cho chàng vào hạng cổ quái tháºt, dầu ai gá»i là gì, chàng cÅ©ng tá»± cho mình là đúng. Phú tá»± xét trên đưá»ng tình chẳng khác nào má»™t sòng bạc, mà Phú là tay cá» bạc láºn. Chàng dùng đủ mánh khóe gian ngoan, nếu nhẫn thì cứ nhẫn, nếu thấy đối phương yếu thế thì tấn công tá»›i tấp. Nếu nháºn thấy sòng nào khó ăn, chàng láºp tức rút lui, không thèm phà thá»i gian thương mây khóc gió. 
Chàng nháºn thấy Phi bị cuốn vào cÆ¡n lốc ái tình. Äối vá»›i Bân Bân Phi có trách nhiệm Æ¡n nghÄ©a, cÅ©ng có đôi chút cảm tình. Nhưng, Phi lại thầm yêu Tố Tố, tháºt lòng lo cho nàng. Tố Tố cÅ©ng thấy yêu Phị Äối vá»›i kinh nghiệm cá»§a Phú, khi trông thoáng qua là biết ngaỵ Tình yêu không thể giữ bà máºt được. Nhìn kỹ trong đáy mắt cá»§a đôi bạn, cÅ©ng đủ biết há» yêu nhau đến mức độ nào. Phú không bao giá» há»i Phi, chỉ dùng kinh nghiệm mà nhìn vào cặp mắt cá»§a đôi bạn, cÅ©ng đủ hiểu Ä‘iá»u đó.  
Như hôm nay tại phòng Tố Tố, chàng thấy đôi mắt nàng nhìn Phi vá»›i vẻ nương nhá». Äiá»u đó khiến cho chàng vô cùng cảm khái. Từ sá»± cảm khái đó, nó đưa đến sá»± lo lắng cho Phị Căn cứ vào cái chất hiá»n hòa đối vá»›i tình yêu cá»§a Phi, đâu đủ sức đứng giữa cÆ¡n mưa gió bão bùng đó. Tình hình này có má»™t ngày nào đó, Phi sẽ bị thất vá»ng trầm trá»ng. 
Phú cÅ©ng biết, trước tình cảnh này chàng không cách nào khuyên giải hay cản trở. Ngưá»i thứ ba đứng ngoài trông vào càng rối loạn, không khéo sẽ bị kéo vào vòng chiến thêm phiá»n. 
Chàng hút liên tiếp ba Ä‘iếu thuốc, trong giá» khắc chá» Ä‘á»i phiá»n phức, Bân Bân má»›i bước cháºm rãi từ hành lang vào. 
Bân Bân rất thÃch má»i ngưá»i táºp trung đôi mắt vào thân hình mình. Tâm trạng nàng rất vui vẻ, miệng luôn nở nụ cưá»i trước đông ngưá»i, khiến cho Phú có cảm giác nàng Ä‘ang xuất hiện trước công chúng để thi sắc đẹp. 
Nàng lướt mắt má»™t lượt khắp phòng ăn, bá»—ng phát hiện ra Phú đứng lên chào nàng, nàng liá»n Ä‘i thẳng vá» hướng Phú. Chàng đứng dáºy kéo ghế cho nàng ngồi, rồi chàng má»›i ngồi xuống. 
Sau khi nàng tiếp Ä‘iếu thuốc trong tay Phú, há»i: 
- Các anh dở trò quỉ quái gì váºy? 
Phú sững sá» giây lát há»i: 
- Các anh? Có lẽ cô há»i tại sao Phi không đến hả? 
- Äúng rồi, lần trước tôi hẹn vá»›i anh thì Phi đến, lần này hẹn vá»›i Phi thì anh đến! 
Phú vừa mỉm cưá»i, vừa báºt lá»a đốt thuốc cho nàng. Sau đó chàng gá»i ngưá»i hầu bàn Ä‘em thá»±c đơn đến, Phú và nàng chá»n thức ăn xong. Ngưá»i hầu bàn Ä‘i rồi, Phú cưá»i cưá»i nói: 
- Nói thế có nghÄ©a là cô không thÃch tôi đến à? 
Nàng trợn mắt há»i lại: 
- Ai nói không thÃch anh đến hồi nào? Còn Phi đâu? 
Phú cố ý chưa chịu tưá»ng thuáºt những chuyện vừa xẩy ra, chàng tìm cách trào lá»™ng: 
- Lần trước tôi bị Phi nó dành Ä‘i trước thành ra sai hẹn, tôi cá»± ná»± quá, nên lần này anh ta má»i tôi Ä‘i bù lại đó chá»›. 
Nàng trỠmôi nói: 
- Nói xàm. Nói tháºt cho tôi biết Ä‘i, có phải Phi và anh đã nghe tin tức gì rồi? 
Nghe nàng nói, lòng Phú hÆ¡i nghi ngá», đối vá»›i chuyện này chàng có phản ứng rất nhanh. Bân Bân không vá» nhà hai ngày Ä‘iá»u đó chàng đã biết, chàng không nghe Phi hoặc ngưá»i nào khác nói tin tức gì vá» Bân Bân. Có lẽ nàng và Phi đã có Ä‘iá»u gì thay đổi? 
Nhưng chàng không há»i thẳng, chỉ cưá»i cưá»i lắc đầu nói: 
- Tôi chỉ nghe nói cô và Phi hai ngưá»i sắp kết hôn nhau.  
- Äừng nói xàm hoài váºy, có phải Phi nhưá»ng cho anh Ä‘i thế cho anh ấy không? 
Phú thấy không thể giá»…u cợt lâu hÆ¡n nữa, bèn gáºt đầu: 
- Phải rồi, nhưng là sự bất đắc dĩ, Phi không thể bỠbịnh nhân mà đi đúng hẹn được. 
Nàng nhÃu mày há»i: 
- Bịnh nhân nào váºy? 
- Tố Tố. Chiá»u nay bá»—ng nhiên nàng xúc động má»™t chuyện gì đó mà ngất xỉu. Phần thì ông bà xưởng trưởng Ä‘á»u không có ở nhà. A Kim má»›i gá»i Phi đến cứu cấp...  
Nàng chần chỠgiây lát nói: 
- Tố Tố, cũng lại là Tố Tố. 
Phú không biết nàng có phản ứng thế nào, chưa biết sẽ nổi sóng to gió lớn ra sao, hoặc không xẩy ra gì cả. Phú nói tiếp: 
- Phi chÃch cho nàng má»™t mÅ©i thuốc khá»e, sau khi nàng tỉnh lại, Phi sợ còn xẩy ra vấn đỠnào khác, nên chẳng dám rá»i gấp, Phi đã gá»i Hùng xưởng trưởng, chắc thế nào ông cÅ©ng sẽ vá» gấp. 
- Vì sao mà Tố Tố ngất xỉu váºy? 
Phú quyết định không nói tháºt sá»± tình cá»§a Tố Tố. Chàng luôn tôn trá»ng nàng, nên tìm cách nói tránh: 
- Cô ấy bịnh vỠmáu huyết, nếu gặp chuyện gì xúc động mạnh thì ngất xỉu. Cô gái ở nói lại không được rõ ràng lắm. 
- Chắc anh Phi ảnh nói rõ nguyên nhân chớ? 
- Tôi không há»i, lúc bấy giá» cÅ©ng không có thá»i giá» mà há»i, sợ e cô đến không có ai sẽ mất niá»m vui, nên láºp tức đến đây. 
- Chắc anh hiểu rõ anh Phi biết Tố Tố vì sao mà ngất xỉu chớ? 
Phú cưá»i cưá»i châm chá»c: 
- Cần nhất cô há»i Phi sẽ biết, bởi Khưu viện trưởng là má»™t y sÄ© giàu kinh nghiệm, chắc chắn cô há»i viện trưởng sẽ giải thÃch rõ bịnh trạng này. Là y sÄ© phải lo bịnh nhân, ngoài bịnh nhân ra, không lưu tâm đến việc gì nữa cả. 
Bân Bân khẽ rùng vai, nàng bĩu môi tỠvẻ khinh bỉ, nói: 
- Theo lá»i anh Phi có thể đến không? 
Phú lắc đầu nói: 
- Tôi không thể xác định được, nếu Hùng xưởng trưởng vỠsớm, nhất định Phi sẽ đến. Nếu ông bà Hùng vỠtrễ thì Phi khó mà đến được. 
Bân Bân không há»i thêm nữa. Hầu bàn đã bưng thức ăn đến. Tạm thá»i hai ngưá»i phải chấm dứt câu chuyện. Phú báºn rá»™n má»™t buổi chiá»u, lại cỡi xe xuống Äài Bắc nên chàng cảm thấy đói, chỉ cần ăn là hÆ¡n. 
Bân Bân dưá»ng như có tâm sá»± gì, nên nàng ăn rất Ãt. Trong lúc ăn, nàng như muốn nói gì lại chẳng nói ra. Phú nghi nàng có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i Phi, nhưng chàng không tiện há»i nàng. 
Bân Bân chỉ ăn chút Ãt rồi buông đũa xuống. Phú thì ăn rất nhiá»u, nhưng thấy nàng buông đũa, khiến cho Phú không thể tiếp tục dùng thêm. Chàng định Bân Bân chắc có Ä‘iá»u gì muốn nói. Nhưng vắng Phi nên nàng không thể nói vá»›i chàng được. 
Trong lúc ấy, Phú ước sao Phi đến gấp để giải quyết cuá»™c diện khó khăn này. Bân Bân chưa muốn Ä‘i, cÅ©ng chẳng nói gì thêm. Phú dÄ© nhiên cÅ©ng không thể Ä‘i được, cÅ©ng chẳng tiện nói gì. Trong tình thế đó, Phú phải tìm những chuyện ngoài đỠđể cùng nàng nói chuyện cho vui. Nhưng chàng cảm thấy Bân Bân chẳng thÃch nghe, do đó cả hai Ä‘á»u cảm thấy khó xá». Sau cùng Bân Bân quyết định phá tan không khà ngá»™t ngạt khó thở này: 
- Lần trước tôi có chuyện cần gặp anh nên gá»i Ä‘iện thoại má»i anh đến, sẽ cùng bàn luáºn, kết quả Phi lại đến thay anh. Trong khi tôi không muốn thảo luáºn vá»›i Phị Nhưng, sau này tôi hiểu Phi là ngưá»i tốt, tôi không muốn cho anh ấy nghe những Ä‘iá»u khó chịu, do đó, hôm nay tôi hẹn Phi đến để nói rõ cho anh ấy biết. Äiá»u này tôi cảm thấy yên lòng đôi chút. 
- Tháºt không hay chút nào cả, nếu ngày nay không xẩy ra vấn đỠngoài ý muốn, Phi nhất định đến đúng hẹn. 
- Theo ý tôi, bây giá» anh đến đây cÅ©ng được, bởi anh là ngưá»i thứ ba, cÅ©ng có thể nói cho anh nghe. Tôi hy vá»ng anh vá» chuyển đạt lá»i tôi lại cho Phi, thá»±c ra tôi không nỡ hại anh ấy...  
Phú nghe nàng nói đến đây, chàng vô cùng kinh ngạc, chàng ngưng thần nhìn thẳng vào Bân Bân, nhất định sẽ sanh ra sá»± việc gì to lá»›n. Sá»± việc này chắc có quan hệ đến Phị Tuy chưa biết nó là việc gì nhưng linh cảm cho biết, không phải ngoài việc hôn nhân cá»§a hai ngưá»i, đã nổi cÆ¡n sóng gió. Phi đương nhiên là kẻ bị động. 
Phú không trả lá»i, chỉ lặng lẽ gáºt đầu. Nàng nói tiếp: 
- Vấn đỠnày đã xẩy ra trước đây hai ngày. Nhưng nó đã phát sanh ra từ lâu, tôi sẽ kể từ đầu đến cuối cho anh nghe...
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-09-2008, 04:15 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 40 
 
 
 
  
 
Lúc Phi đến, Phú chỉ còn ngồi lại má»™t mình, dÄ© nhiên Phú đã uống rất nhiá»u rượu. Trên bàn còn lại ná»a bình, chén dÄ©a ngổn ngang không thứ lá»›p. 
Phi chú ý đến hai đôi đũa trên bàn, nhưng chỉ có má»™t mình Phú còn ngồi đây, chàng bước đến gần Phú ngồi xuống há»i: 
- Bân Bân đâu rồi? 
Phú liếc nhìn Phi với đôi mắt cảm tình, đáp: 
- Äi rồi. 
- Äi lâu hay mau váºy? 
- Chừng hai mươi phút. Thá»±c ra, nhà ngưá»i đừng đến thì càng tốt. 
- Bân Bân đã nổi cÆ¡n giáºn dữ vá»›i Phú à? 
- Ta có chi mà nàng phát giáºn? 
Bất cứ Phú nói sao, Phi vẫn biết đã xẩy ra việc gì rồi, bởi bản tÃnh tá»± nhiên cá»§a Phú, dầu vấn đỠcó phát sanh trầm trá»ng thế mấy, chàng vẫn tỉnh bợ Phi há»i nhanh: 
- Phú nên cho mình biết, nàng đã nói gì? 
Phú vẫn lắc đầu chẳng chịu nói ra: 
- Tiểu Lê, hôm nay chúng ta không nên đỠcáºp đến vấn đỠnày, ngày mai sẽ nói cÅ©ng không muá»™n. Hiện giá» chúng ta nên quên tất cả hãy uống cho tháºt say, rồi chúng ta còn khiêu vÅ©. 
Phi thấy Phú đã say nhừ, chàng không muốn cho Phú uống thêm. Nhưng, Phú đã rót đầy ắp ly rượu trước mặt chàng. Phi cản lại không cho Phú uống nữa: 
- Anh Phú, thôi đi anh, vừa rồi. 
- Sao? Lại đây, cùng uống cạn ly đi. "Hôm nay rượu đã đầy bầu phải uống cho say" câu đó không phải là danh cú của một thi nhân sao? 
- Nhưng anh đã say rồi. 
Phú bá»—ng nhiên ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n nói: 
- Äáng tức cưá»i, má»›i uống bấy nhiêu mà mi nói ta say hả? Nhà ngươi không biết tá»u lượng cá»§a huynh đài mà gá»i là bạn thiết vá»›i ta sao cho được? 
- Nhưng anh còn phải lái xe vỠnữa kìa. 
- Äừng lo, ta không khi nào để cho thất bại đâu, nếu mi không uống cho say thì má»— nhất định không thuáºt lại cho mi biết. 
- Cho mình biết việc gì? 
- Bân bân muốn cho ở nhà đây chuyển lá»i cho mi. 
- Còn nàng đâu? 
- Hư quá, ở nhà chẳng đã nói với mi, nàng đã đi rồi sao? Lại đây, uống cạn ly sẽ hay. 
Phi rất nghi hoặc, nhưng phải uống cạn ly vá»›i Phú. Vả lại, chàng cảm thấy bụng đói như cào. Phú gá»i thêm thức ăn và rượu. 
Ba hầu rượu tuy đã cạn, nhưng Phú vẫn bình tĩnh:  
- Tố Tố đã đỡ chưa? 
- Khi mình đi thì nàng ngủ. 
- Mi bỠnàng nằm một mình tại phòng hả? 
Phi lắc đầu nói: 
- Không, bác Hùng đã vỠrồi. 
- Mi có đỠnghị lão đưa nàng đến y viện không? 
Phi gượng cưá»i đáp: 
- Phú còn nhá»› ý kiến mình, từ nay đừng nên bao biện việc thiên hạ, Ãt nói. Bằng không thì...  
- Chắc lão Hùng đã cho nhà ngươi má»™t bài há»c khó chịu?  
Rượu vào bụng khá nhiá»u khiến Phi ụa lên: 
- Từ nay yêu cầu Phú đừng há»i thăm việc cá»§a Tố Tố nữa. 
Phú không cho là phải, chàng lắc đầu nói: 
- Má»— hy vá»ng nhà ngươi đừng cương quyết như váºy, dầu cho lão Hùng có xá» tệ vá»›i mi, mi cÅ©ng nên thông cảm ná»—i khổ mấy ngày nay cá»§a lão, còn Tố Tố xỠđẹp vá»›i mi, mi đừng để cho nàng thất vá»ng. 
Lá»i cá»§a Phú không phải cá»§a ngưá»i saỵ Nhưng Phi vẫn lạnh lùng đáp: 
- Tại mình không quen bị ngưá»i khác Ä‘uổi. 
Phú chú ý nhìn Phi há»i: 
- Tiểu Lê, cho biết sau khi mình đi rồi, nơi đó lại xẩy ra chuyện gì? 
Tâm tình cá»§a Phi rất xúc động, tuy chàng không phiá»n trách cách đối xá» cá»§a lão Hùng, nhưng lòng chàng cảm thấy khó chịu. Chàng Ä‘em tất cả từ đầu chà cuối thuáºt lại cho Phú nghe. 
Tuy Phú đồng ý vá»›i Phị Lẽ ra lão Hùng không nên đối xá» như váºy, sau cùng Phú khuyên: 
- Tiểu Lê, khuyên nhà ngươi đừng thèm thắc mắc nữa. Mình dám bảo đảm sau khi nhà ngươi Ä‘i rồi lão Hùng sẽ ăn năn. Khi lão nhìn thấy di váºt cá»§a Lục CÆ¡ Thá»±c, lão sẽ tiếc rẻ sá»± đối xá» tệ vá»›i nhà ngươi. Có lẽ, ná»™i ngày mai Tố Tố sẽ gá»i Ä‘iện thoại để tìm nhà ngươi cho mà coi. 
Phi thở ra tỠvẻ cảm xúc nói: 
- Thế cÅ©ng được. Mình tÃnh gặp Bân Bân lần này là dá»n đồ từ nhà Tố Tố vá», không ngá» chỉ còn má»™t Ãt ngày giá» cuối nữa mà sanh ra rối rắm thế này. 
- Không định trước được, nếu chẳng xẩy ra trước, sau khi mi dá»n Ä‘i rồi, nó cùng đổ trút lên đầu mi chá»› gì. 
- Hai cảnh ngộ không giống nhau, riêng Bân Bân chỉ lầm mình đôi chút thôi. 
- Nhà ngươi tin rằng, Bân Bân hiểu lầm nhà ngươi hả? 
Phi không đáp thẳng vào vấn Ä‘á», chàng rút thuốc ra báºt lá»a đốt vừa nói: 
- Anh Phú, mình Ä‘ang nghÄ© má»™t phương pháp, bởi những ngày qua thưá»ng can dá»± vào thiên hạ sá»±, kết quả Ä‘em đến nhiá»u chuyện phiá»n phức cho mình. CÅ©ng may má»i việc Ä‘á»u trôi quạ Nào vấn đỠVương Cách, vấn đỠTrương Láºp Dân, đến vấn đỠTố Tố thẩy Ä‘á»u đã quạ Từ nay mình quyết tÃnh lo cho mình thôi. 
- Vấn đỠcho mình nghĩa là sao? 
- Anh Phú, anh thuá»™c vá» ngưá»i nhà, mình muốn thương lượng vá»›i anh. Hiện giá» trước mắt mình có hai con đưá»ng, má»™t đưá»ng nên chÃnh thức kết hôn vá»›i Bân Bân, má»™t đưá»ng nên xuất ngoại du há»c Ãt năm. Trong hai đưá»ng này, tôi tin rằng bác Khưu không có ý kiến, bởi vì bác thưá»ng tôn trá»ng ý kiến cá»§a mình và Bân Bân. 
Phú nhìn Phi trân trối, tỠvẻ thương hại cho Phi, Phú suy nghĩ giây lát nói: 
- Tiểu Lê, nhà ngươi định xuất ngoại, nên chá»n ngay con đưá»ng đó, còn vấn đỠhôn nhân nên gác lại sau sẽ haỵ CÆ¡ há»™i khó tìm ra lắm, nếu gặp thì nên nắm chắc lấy nó là hÆ¡n. 
- Lúc trước dưá»ng như anh chá»§ trương cho tôi nên xuất ngoại sau khi kết hôn mà. 
Phú thở ra, đưa cao ly rượu lên nói: 
- Äó là ý kiến cá»§a mình thôi, nó thuá»™c vào việc lá»›n cá»§a tương lai, thỉnh thoảng sẽ tÃnh kỹ. Bây giá» nên cạn ly Ä‘i. 
Phi lấy làm lạ, chàng nháºn thấy thái độ cá»§a Phú hôm nay rất kỳ quái. Có lẽ Bân Bân đã sanh ra chuyện gì rồi? Càng nghÄ© đến chừng nào chàng càng lo lắng. 
- Anh Phú hiện giá» mình muốn nghe anh chuyển đạt lá»i cá»§a Bân Bân? 
Phú liếc nhìn Phi, nói: 
- Chiá»u nay chúng ta không nên bàn những chuyện xui xẻo, nên gác ngoài tất cả, uống xong khiêu vÅ© là hÆ¡n. 
Phi lắc đầu nói: 
- Không được, anh biết tÃnh tình mình rất nóng nẩy, muốn nghe Bân Bân đã nói vá»›i Phú những gì. Vả lại, mình còn trả lá»i đã hứa Ä‘em nàng vá» giao lại cho bác gái nữa. 
- Nếu kẻ này cho mi biết, Bân Bân không có đến thì sao? 
- Nhưng sá»± tháºt mình biết nàng có đến kia mà. 
Phú nhìn hai bình rượu trên bàn nói: 
- Thế là, mình có hai Ä‘iá»u kiện, trong hai bình rượu này, bình thứ nhất mình uống phân ná»a, bình thứ hai hai đứa uống chung, còn lại ná»a bình, hai đứa mình cùng uống cạn. Sau đó, mình sẽ tìm má»™t nÆ¡i khác mà thay đổi không khÃ. Mi đồng ý hai Ä‘iá»u kiện này, mình sẽ tưá»ng thuáºt lá»i cá»§a nàng cho Phi nghe. 
- Äồng ý. 
Phú vừa uống vừa nói những chuyện không liên can đến vấn đỠPhi há»i: 
- Tiểu Lê, đừng để cho phụ nữ há» trói buá»™c mình, đừng để há» gây ra những Ä‘iá»u không vui vẻ cho mình. 
Phi trừng Phú, nói: 
- Ai lại để cho phụ nữ trói buộc hồi nào? 
- Theo ý kiến mình không muốn nhà ngươ bị bá»n há» trói buá»™c tâm hồn, bá»n hỠđã bóp nát trái tim cá»§a Phi rồi. 
- A! Lại nổi dóa lên rồi. 
- Mình vẫn tỉnh, không há» bá»±c bá»™i Ä‘iá»u gì, chắc Phi nghe câu danh ngôn cá»§a Tây Phương: "Trái tim cá»§a phụ nữ như mặt trăng sáng, trong đó thưá»ng có bóng chàng trai". Há» luôn chá»n lá»±a mình, chá»› không phải mình chá»n lá»±a hỠđâu. 
- Theo quái luáºn cá»§a anh, thì những chàng sá»›m Tần chiá»u Sở không đáng trách sao? 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên mình không cho rằng tất cả Ä‘á»u như váºy, như Tố Tố là má»™t cô gái có mắt không tròng, nêu chạm phải tên đểu giả. 
Phi trừng Phú tỠvẻ không vui: 
- Äừng dùng Tố Tố mà thà dụ, nàng má»›i là ngưá»i con gái tâm tánh thuần nhất. 
Phú cưá»i lá»›n nói: 
- Tiểu Lê, má»— rất thÃch thú nghe nhà ngươi nói câu này. 
- Mình nói không đúng hả? 
- Sao lại không đúng, rất đúng chá»›. Mình hoàn toàn đồng ý, Tố Tố được thượng đế ban cho nàng má»™t dáng vẻ dá»… thương má»™t tâm hồn hiá»n hòa thuần khiết. Nhưng má»— há»i tháºt nhà ngươi yêu Bân Bân hay yêu Tố Tố? 
- Nói xàm, vấn đỠnày có quan hệ gì? 
Phú cưá»i cưá»i Ä‘iểm mặt Phi, nói: 
- Tiểu Lê, mình hy vá»ng nhà ngươi nên nói rõ, nhà ngươi yêu Tố Tố Ä‘i, đừng do dá»±, không có ai tranh vá»›i nhà ngươi đâu. Hiện giá» trong tim cá»§a nàng chỉ có nhà ngươi thôi. 
Phi lấy bình rượu nói: 
- Phú đã say rồi, không cho uống nữa đâu. 
- Mình say à? ChÃnh mình nói chá»› đâu phải rượu nói mà Phi bảo mình say? 
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta nên kết thúc tiệc rượu tại đây Ä‘i. 
Phú lộ vẻ cương quyết nói: 
- Mình đại diện cho nhà ngươi mà đến đây bây giỠnhà ngươi phải có một tiết mục khác coi cho được đi. 
Phi không uống nữa, cÅ©ng không muốn cho Phú uống thêm, chàng liá»n gá»i tÃnh tiá»n. Sau đó, hai ngưá»i cÅ©ng bước loạng choạng đến thang lầu. 
Khi đến nÆ¡i gởi xe, Phi lo lắng há»i: 
- Phú còn đủ sức lái xe không? 
- Nói chơi hoài chú, cái gì mà không đủ sức lái xẻ Mới uống có bấy nhiêu mà ăn thua gì? 
Phi cho là Phú nói tháºt, bởi tá»u lượng cá»§a Phú hÆ¡n Phi khá xạ Phi nhìn những bóng đèn ngoài đưá»ng phố xoay tròn những vòng trắng xóa má»—i ngưá»i Ä‘i đưá»ng Ä‘á»u hóa thành hai. 
ÄÆ°á»ng Trung SÆ¡n bắc lá»™ lúc đêm vá» lại là lúc vô cùng náo nhiệt, xe chạy nối Ä‘uôi nhau. 
Chiếc mô tô cá»§a hai chàng gào thét xông vào lượn sóng ngưá»i. Phú tá»± cho mình không say, nhưng rốt cuá»™c đôi tay không theo sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a bá»™ Óc, thân xe luôn luôn lắc lư cÅ©ng như thân hình cá»§a hai chàng khi từ quán rượu bước ra. 
Có lẽ nhá» gió đêm Ä‘em đến má»™t luồng hÆ¡i mát cho Phi, nên anh ta tỉnh táo đôi chút, Phi ngồi phÃa sau vá»— vá»— vào vai Phú nói: 
- Tụi mình vá» Äạm Thá»§y hả? 
- Ai nói vá»›i chú mình vá» Äạm Thá»§y? Mình đã nói Ä‘i khiêu vÅ© kia mà. 
- Nhưng Phú đã chạy vá» Äạm Thá»§y. 
Nghe Phi nói, Phú má»›i nháºn ra chạy lá»™n đưá»ng. Äã chạy qua ba Ä‘oạn đưá»ng Trung SÆ¡n Bắc Lá»™, trước mặt há» là chiếc cầu qua sông CÆ¡ Long Hà. 
- À, váºy thì trở lại, có sao đâu. 
Nói rồi, Phú vụt quay xe trở lại, nhiá»u chiếc xe lách phá»›t qua chàng, phÃa sau có nhiá»u tiếng xe thắng "ken két" nghe ghê rợn, hòa lẫn tiếng chá»i mắng độc địa, những xe trước mặt chàng cÅ©ng thắng nghe ken két. Phú rất rối, tuy trở đầu xe lại, nhưng không đủ sức lái xe theo đưá»ng thẳng, nên cả xe lẫn ngưá»i đụng mạnh vào trụ đèn. 
Xe láºt má»™t nÆ¡i, ném ngưá»i sang má»™t ngã, Phú nằm gần bên xe, Phi thì văng ra ngoài đưá»ng cái, ngất lịm Ä‘i không biết chi cả. Trong chốc lát, xe bị kẹt dồn lại, biến thành má»™t cuá»™c há»—n loạn vô tráºt tá»±, ngưá»i Ä‘i đưá»ng và ngưá»i trong phố bu quanh hai chàng đông nghẹt, há» bàn tán om sòm. 
Má»™t lúc sau có xe cảnh sát đến, gá»i má»™t chiếc taxi chở hai chàng đến bịnh viện gần nhất là Y viện Mã Giai. Số ngưá»i hiếu kỳ tan dần, chiếc mô tô tạm thá»i cÅ©ng được cảnh sát giữ.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |