 |
|

26-04-2008, 08:04 AM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bà i gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 29 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
|
|
Hồi 36
Bạch Liên, BÃch ngá»c
Bạch Liên Bình xoay mình ná»a vòng, hai tay chá»›p lên, đôi Xà TÃn Song Nhẫn lóe sáng nÆ¡i tay, rồi nà ng nghiến răng thốt:
- Thân Xương Ngá»c! Äừng mong mê hoặc ta bằng những lá»i xảo trá đó. Muốn gì
thì cứ và o. Và o đi! Ta lấy cái chết hẹn với ngươi đó!
Thân Xương Ngá»c lắc đầu:
- Buông vũ khà xuống đi. Cô nương lầm rồi !
Bạch Liên Bình báºt cưá»i ghê rợn, âm thanh như quá»· thét, ma gà o:
- Không khi nà o có việc lầm lạc. Hắn vá»›i Hắc Lâu ở trong cái thế không đội trá»i chung. Mà thá»§ lãnh Liệp Sát Thá»§ cá»§a Hắc Lâu lại Ä‘i chung vá»›i hắn, rồi còn mai phục chá» ta. Thá» há»i ý tứ cá»§a các ngươi nếu không ám muá»™i thì là gì nữa chứ ? Má»™t kẻ ngu ngốc cÅ©ng thấu đáo cÆ¡ mưu cá»§a các ngươi, huống hồ là ta. Há» Lệ hại luôn cả sư huynh ta, tố cáo vá»›i Lâu Chá»§ là sư huynh ta quán thông vá»›i hắn. Hắn tưởng là m thế để lấy
lòng ta, mong ta xóa bá» háºn thù. Rất tiếc là hắn lầm rồi, hắn cÅ©ng sẽ bị hại như sư
huynh ta. Tháºt là oan mạng cho sư huynh ta. Khốn khổ cho ta.
Nà ng rÃt lên:
- ÄÆ°á»£c lắm. Các ngươi đã muốn váºy thì cứ và o Ä‘i!
Lệ Tuyệt Linh thở ra:
- Tại hạ khen cô nương già u trà tưởng tượng tháºt. Song sá»± tưởng tượng cá»§a cô
nương hoang đưá»ng quá. Quái đản quá!
Bạch Liên Bình nổi giáºn:
- Ngươi còn chối được sao?
Lệ Tuyệt Linh thản nhiên:
-Äại ca nói vá»›i nà ng Ä‘i. Äệ chán quá không muốn nói năng gì cả.
Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:
-Cô nương là má»™t nhân váºt lão luyện trên giang hồ, từng tung hoà nh ngang dá»c,
tại sao hôm nay cô nương hồ đồ như thế?
Bạch Liên Bình cao giá»ng:
- Ngươi muốn nói gì?
Thân Xương Ngá»c đáp:
- Tại hạ muốn cô nương bình tĩnh, lấy lại sáng suốt mà nghe tại hạ nói đây!
Bạch Liên Bình hừ một tiếng:
- Ta bình tĩnh và sáng suốt hơn lúc nà o hết. Ta có phải là tay non vừa mới xuất
đạo đâu? Bất cứ thá»§ Ä‘oạn gì cá»§a các ngươi cÅ©ng không che Ä‘áºy nổi cái dã tâm đâu.
Thân Xương Ngá»c hÆ¡i nhÃu đôi mà y:
- Tháºt là ấu trÄ©. Lấy cái lượng cá»§a kẻ thấp hèn mà đo lòng ngưá»i quân tá».
Bạch Liên Bình bĩu môi:
- Giả quân tỠthì phải hơn !
Song phương tranh luáºn nhau má»™t lúc lâu. Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ, chen và o:
- Cô nương cà ng nói thì cà ng hồ đồ! Äừng luáºn Ä‘oán là tại hạ có mưu hại cô
nương hay không mà hãy xét đến điểm nà y, là cô nương chẳng có ân nghĩa gì với tại
hạ cả. Cô nương và tại hạ là m má»™t cuá»™c đổi chác, cô nương cho tin, tại hạ chia ngá»c,
không ai lá»i, không ai lá»—. Cô nương hiểu chưa?
Bạch Liên Bình đuối lý nhưng vẫn ngang ngạnh:
- Tuy nhiên ngươi định cướp luôn phần cá»§a ta. Äiá»u nà y biểu hiện rõ rà ng vá»›i sá»±
có mặt cá»§a Thân Xương Ngá»c. Ngươi hèn quá. Hà nh vi đó là m cho ngươi thân bại danh
liệt, ngươi mang tiếng nhÆ¡ suốt Ä‘á»i.
Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
- Ä‚n nói Ä‘iêu ngoa quá, tháºt là đáng ghét!
Bạch Liên Bình nghiến răng:
- Cứ động thủ đi. Các ngươi còn chỠgì nữa ?
Thân Xương Ngá»c thở dà i:
- Cô nương đáng cho tại hạ giáo huấn lắm!
Lệ Tuyệt Linh từ từ bước đến chiếc bà n đá, Bạch Liên Bình theo dõi chà ng từng
cá»a động má»™t, chuẩn bị sẵn sà ng xuất thá»§.
Lệ Tuyệt Linh không nói gì, ung dung đặt chiếc bao xuống mặt bà n, mở các mối
cá»™t ra. Trong đêm tối, số ngá»c bừng sáng lên như ngà n sao lấp lánh. Bạch Liên Bình
giáºt mình song bị hấp dẫn mãnh liệt, trố mắt nhìn. Phải cố gắng lắm nà ng má»›i dá»i ánh
mắt khá»i đống ngá»c, rồi cất giá»ng căm há»n, há»i:
- Ngươi là m gì thế? Ngươi định kÃch thÃch ta chăng? Lầm ! Ta đâu có ấu trÄ© như
váºy chứ .
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:- Cô nương đến chia hay tại hạ tự chia?
Bạch Liên Bình do dự:
- Ngươi có ý tứ gì?
Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:
- Tại hạ há»i cô nương, đêm nay, trong giá» phút nà y, cô nương đến đây vá»›i mục
Ä‘Ãch gì?
Bạch Liên Bình buột miệng thốt:
- Lại còn phải há»i? Thế ngươi quên ước hẹn cá»§a chúng ta rồi phải không? Trong
cuộc đổi chác, ta đổi rồi nhưng chưa thu phần của ngươi đáp lại.
Lệ Tuyệt Linh gắt:
- Thì cứ bước tá»›i, cùng chia đôi, rồi lấy phần cá»§a cô nương. Xong rồi thì đưá»ng ai
nấy Ä‘i. Äừng ở đây mà lải nhải. Tháºt ta bá»±c lắm rồi.
Nhìn thần sắc cá»§a Lệ Tuyệt Linh, Bạch Liên Bình nháºn ra chà ng có vẻ thà nh tháºt
chứ không lừa nà ng. Tuy nhiên, nà ng còn do dự:
- Ngươi định giở trò gì?
Lệ Tuyệt Linh buông gá»n:
- Bước tới rồi chia, lấy xong phần mình rồi biến đi.
Bạch Liên Bình vẫn còn do dự:
- Thái độ cá»§a ngươi thì không có gì là giả, song Ä‘iá»u là m cho ta suy ngÄ© là ngươi
cam tâm chia đôi số ngá»c vá»›i ta sao?
Lệ Tuyệt Linh nổi giáºn:
- Cô nương cho rằng ta đây là kẻ thất tin ư?
Bạch Liên Bình bối rối. Có khi nà o Lệ Tuyệt Linh tỠvẻ tham tiếc đâu? Chỉ có
nà ng quá Ä‘a nghi thôi ! Nà ng đỠmặt, cầm vÅ© khà chỉ vá» phÃa Thân Xương Ngá»c ấp
úng:
- Thế …Thân Xương Ngá»c …việc gì có mặt hắn tại đây?
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Cô nương với tại hạ đến đây để giải quyết việc giữa nhau. Cứ biết thế là đủ rồi,
cần gì quan tâm đến ngưá»i khác. Tuy nhiên, cho cô nương biết là Thân Xương Ngá»c
cÅ©ng như vị cô nương kia Ä‘á»u là ngưá»i tốt. Há» là bằng hữu cá»§a tại hạ. Há» không liên
quan gì đến việc cá»§a chúng ta. Cứ chia phần Ä‘i rồi ai Ä‘i đưá»ng nấy.
Dừng lại má»™t chút, chà ng nghiêm giá»ng tiếp:- Cô nương nghi ngỠđủ thứ, nói năng hồ đồ, lần thứ nhất, tại hạ tha cho đó. Nếu
còn tái phạm là cô nương phải trả giá đắt.
Bạch Liên Bình buông thẳng đôi tay xuống, song vẫn còn ngang ngạnh:
- Ngươi không thể trách ta. Ở và o địa vị của ta thì ai mà không nghi ngỠchứ ?
Cho đến bây giá» ta cÅ©ng chưa hiểu gì cả. Äáng lẽ ngươi phải giải thÃch sá»›m cho ta biết.
Thân Xương Ngá»c Ä‘iá»m nhiên nối lá»i:
- Äã mấy lượt, tại hạ toan giải thÃch nhưng cô nương có chịu nghe đâu? Cô nương
cứ gà o thét là m náo loạn cả lên.
Bạch Liên Bình thốt:
- Tại ta nghi ngỠ… Ta có lý do nghi ngỠ…
Thân Xương Ngá»c bình tÄ©nh tiếp:
-Kiến thức cá»§a cô nương đâu phải hẹp hòi? Ãt nhất cô nương cÅ©ng phải hiểu lÃ
bá»n ta thuá»™c mẫu ngưá»i tốc chiến tốc quyết, đánh là đánh liá»n, không là bá» Ä‘i ngay,
không bao giá» có cái lối kéo dà i tình trạng má»™t cách vô Ãch. Cho nên, nếu cần hạ thá»§ lÃ
đã hạ thá»§ ngay từ lúc đầu rồi, hà huống chỉ có má»™t mình cô nương. Bá»n ta không hạ thá»§
là vì không có ác ý chi vá»›i cô nương cả. Cô nương Ä‘a nghi chỉ mệt trà má»™t cách vô Ãch
thôi. Hãy chia số ngá»c kia, lấy phần rồi ra Ä‘i thong thả, đừng nghÄ© ngợi xa xôi nữa.
Bạch Liên Bình bị chạm tự ái, ngẩng cao mặt thốt:
- Ngươi tưởng bất cứ ai cÅ©ng có thể thu tháºp ta dá»… dà ng sao? Lầm to!
Thân Xương Ngá»c bÄ©u môi:
- Sư huynh cô nương không nói gì vỠtại hạ với cô nương cả sao?
Bạch Liên Bình hừ một tiếng:
- Ta biết, ta chưa phải là đối thủ của ngươi, song ta nghĩ, ngươi không nên cao
ngạo thái quá. Ngưá»i cà ng có tà i cao cà ng nên dưỡng cái đức khiêm nhượng.
Thân Xương Ngá»c cưá»i mỉm:
- Tại hạ có cao ngạo đâu? Bất quá tại hạ chỉ đỠtỉnh cho cô nương thôi. Tại hạ sá»a
chữa má»™t kinh nghiệm cho cô nương, giúp cô nương là m ngưá»i hoà n thiện hÆ¡n, hà nh
động tế nhị hơn.
Câu nói đó chạm tá»± ái Bạch Liên Bình Ãt nhiá»u. Dù sao thì nà ng cÅ©ng đã thà nh
danh, ngoại hiệu Thạch Nữ. Nà ng tạo cái hiệu đó đâu phải dễ dà ng, đâu phải là không
gian lao vất vả. Trên giang hồ có ai dám khinh thưá»ng nà ng?
Thế mà giỠđây bị ngưá»i chỉ trÃch, chế nhạo, lên giá»ng dạy khôn, xem nà ng như
má»™t tay vừa má»›i xuất đạo.Nhưng là m sao được chứ ? Nà ng có giáºn bao nhiêu cÅ©ng phải dằn lòng vì đối
phương hai mà nà ng chỉ có má»™t. Äối phương lại tà i giá»i. Má»™t đối má»™t thì chưa chắc
nà ng hoà nổi, thì đừng hòng tạo được cái phi thưá»ng vá»›i cả hai.
Huống chi ngưá»i ta có lý do? Trong trưá»ng hợp nà y, ngưá»i ta có quyá»n sá»a nà ng,
chứ nà ng đâu đến nổi ngu dại tiếp tục vô lý nữa. Cho nên dù bị chạm tự ái, nà ng cũng
phải tạm thá»i đấu dịu, sau nà y hãy hay.
Lệ Tuyệt Linh trầm tĩnh tiếp luôn:
- Tại hạ khuyên cô nương từ nay trước khi là m một việc gì thì hãy suy nghĩ kỹ. Xét
việc rõ rà ng rồi hãy có thái độ sau, đừng tưởng trên Ä‘á»i chà có má»—i má»™t mình mình mÃ
phải nhá»› là cao nhân tắc hữu cao nhân trị. ÄÆ°á»£c như váºy thì cô nương sẽ bảo trì được
danh dá»± trá»n vẹn mà không sợ mang nhục bất ngá».
Bạch Liên Bình cà ng thẹn, gắng gượng thốt:
- Ngươi có giết ta thì bất quá đầu ta rÆ¡i xuống đất là cùng. Chứ dùng cái giá»ng đó
mà dạy ta như dạy con cháu thì tháºt là ta không chịu nổi. Chừng nà o thì ngươi má»›i hết
lải nhải đây?
Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:
- Thôi đừng nói nhiá»u nữa, vô Ãch quá !
Lệ Tuyệt Linh lấy má»™t viên ngá»c, nhìn toảng qua, rồi đưa lên miệng, thấm nước
bá»t lau và o áo. Bạch Liên Bình ham quá, cÅ©ng đưa tay định lấy má»™t hạt nhưng Lệ Tuyệt
Linh Ä‘áºp nhẹ và o tay nà ng, hất ra.
Bạch Liên Bình sừng sộ:
- Ngươi là m gì thế?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
- Tại hạ sợ cô nương không cẩn tháºn rồi nuốt mất.
Bạch Liên Bình nổi giáºn:
-Trong số đó ta có má»™t ná»a. Ta có quyá»n sá» mó cái phần cá»§a ta.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Ãt nhất cÅ©ng phải chá» chia xong đã, gấp gì chứ?
Nà ng giục, chà ng lại hoà hoãn. Bạch Liên Bình van cầu. Lệ Tuyệt Linh bây giá»
mới chịu cho:
- Bước tới chia đi!
Bạch Liên Bình trố mắt:
- Ngươi bảo ta chia? Do ta chia?Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Phải ! cô nương cứ chá»n lá»±a!
Bạch Liên Bình kêu lên:
- Tháºt ư?
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu luôn:
- Tại hạ tin cô nương sẽ công bằng!
Bạch Liên Bình vừa gáºt đầu vừa ứng tiếng:
- DÄ© nhiên rồi. Ta nổi tiếng là công bình nhất trần Ä‘á»i mà .
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i, không nói gì, quay mình bước đến má»™t chiếc thạch đôn,
cách xa xa chiếc bà n, ngồi xuống, để mặc cho Bạch Liên Bình say sưa sỠvà o đống
ngá»c, lá»±a chá»n phân chia.
Thân Xương Ngá»c cưá»i nhẹ, hướng qua Lệ Tuyệt Linh thốt:
- Ta lấy là m lạ hết sức. Châu ngá»c lại có má»™t hấp lá»±c là m say ngưá»i đến độ đó
sao. Trông nà ng kia thì đủ biết.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Nếu không thì Kim San Khách Mạnh Ngạn và Lâu TỠNghiên là m gì đổ máu ?
Thân Xương Ngá»c rùn vai:
- Ãt nhất cÅ©ng còn có ta. Thứ đó không dụ hoặc ta nổi.
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Chỉ vì lão ca thấy nhiá»u quá, lão ca có thừa thải quá, cho nên châu ngá»c trở
thà nh váºt tầm thưá»ng.
Thân Xương Ngá»c lạnh lùng:
- Dù ta chưa thấy, dù ta chưa có, dù ta nghèo, thì ta cũng không thể đánh giá nó
quá cao như váºy.
Lệ Tuyệt Linh tiếp luôn:
- Äệ tin có má»™t hạng ngưá»i như lão ca, song đó là thiểu số.
Riêng Hoà ng Quân Nhã vẫn giữ sá»± im lặng từ lúc đầu nhưng vẫn theo dõi má»i
diá»…n tiếng má»™t cách thÃch thú.
Thân Xương Ngá»c ngáp thà nh tiếng, chán nản thốt:
- Nà ng cứ mân mê như thế thì biết đến chừng nà o mới lựa xong?
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:- Äối vá»›i nà ng thì hạt nà o cÅ©ng hấp dẫn cả, nà ng muốn lấy tất cả nên không nỡ
chá»n hạt nà y, bá» hạt kia.
Thân Xương Ngá»c tặc lưỡi:
- Má»™t mẫu ngưá»i tá»± tư, gian tham.
Lâu lắm, Bạch Liên Bình gá»i:
- Xong rồi, Lệ Tuyệt Linh !
Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:
- Thì cô nương cứ lấy phần của cô nương đi !
Bạch Liên Bình đáp nhanh:
- Cung kÃnh bất như phụng mạng.
Bỗng nà ng tiếp:
- Thực ra, hai phần bằng nhau, tuy cũng có một và i hạt bất đồng cho hai phần,
song xà xóa cũng được.
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Tại hạ không nói gì đâu. Cô nương cứ chá»n !
|

26-04-2008, 08:06 AM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bà i gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 29 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
|
|
Hồi 37
Cái tâm kẻ cướp
Bạch Liên Bình chá»n ngay phần cá»§a nà ng:
- Ta lấy phần bên hữu, được chăng?
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Tự nhiên là được. Cô nương có gì đựng chăng?
Bạch Liên Bình lấy trong mình ra má»™t chiếc túi da dê, cưá»i tươi đáp:
- Xem đây. Ta chuẩn bị sẵn sà ng rồi.
Lệ Tuyệt Linh bảo:
- Thế thì cứ lấy đi.
Bạch Liên Bình rất nhẹ tay, sợ các hạt ngá»c chạm và o nhau sứt mẻ, trầy trụa.
Xong rồi nà ng nhoẻn miệng cưá»i, thốt:
- Ta cảm tạ ngươi nhé. Ngươi là thần tà i của ta đó.
Lệ Tuyệt Linh bước tá»›i, lấy chiếc khăn vấy mồ hôi đựng số ngá»c còn lại, cất và o
mình, xong vá»— vá»— hai tay và o nhau, buông gá»n:
- Xong! Tiá»n trao, hà ng nháºn. Công đức viên mãn!
Bạch Liên Bình dùng tay áo lau mồ hôi mặt, kêu lên:
- Khát nước quá. Không ngá» phân chia má»™t số ngá»c như váºy mà ta hao phà tinh
thần nhiá»u quá.
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Mệt à ? Thì cứ ngồi nghỉ cho khá»e rồi hãy Ä‘i!
Bạch Liên Bình cưá»i:
- Äa tạ!
Lệ Tuyệt Linh vừa ngáp vừa thì thầm:
- Xem ra mấy hạt Miêu Nhãn ngá»c có mãnh lá»±c lạ. Bao nhiêu ngưá»i vì số ngá»c
nà y mà thân bại danh liệt.
Bạch Liên Bình cũng thở ra thốt:
- Tạo một số tư trang không phải là việc dễ. Cần phải mạo hiểm, xem cái chết
như không. Tạo được đã khó, mà giữ cho nó còn mãi lại khó khăn hÆ¡n nữa. Tháºt là vất
vả. Chỉ má»™t cái việc lá»±a chá»n thôi cÅ©ng đủ là m cho ta mệt đừ.
Lệ Tuyệt Linh mỉa:
- Chắc cô nương súc tÃch nhiá»u món tư trang lắm. Trong tương lai, kẻ nà o tốt phúc
vá»› được cô nương là m vợ thì kẻ đó chẳng những chiếm được ngưá»i đẹp mà còn là m
chủ luôn một số của cải to lớn.
Bạch Liên Bình đỠmặt:
- Ngươi nói nhảm quá !
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Tại hạ nói tháºt đấy. Cô nương đẹp tháºt mà , cà ng giáºn cà ng nóng nảy thì cô
nương cà ng đẹp. Phà m nữ nhân phải có nhiá»u sắc thái cho con ngưá»i luôn luôn má»›i,
chứ cứ giữ một vẻ mặt …đanh đá lạnh lùng thì ….
Chà ng tiếp luôn:
- Có lẽ hôm nay là lần thứ nhất cô nương biến đổi sắc thái đó. Chẳng trách ngưá»i
ta cứ gá»i cô nương là Thạch Nữ !
Bạch Liên Bình kêu lớn:
- Ngươi ăn nói cho có âm đức một chút nhé! Ngươi định tán ta bằng cách đó à ?
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
- Tại hạ thì không! Song trong tương lai sẽ có một gã cuồng si nà o đó tán cô
nương.
Bạch Liên Bình hừ một tiếng:
- Nói chuyện với ngươi chán quá!
Rồi nà ng trầm giá»ng tiếp:
- Số ngá»c rất lá»›n, được nó là má»™t Ä‘iá»u mừng, song mừng chưa xong lại lo. Giữ nó
là ta phải tranh sống chết với kẻ thù. Ta nghĩ có của là một cái khổ chứ chẳng chơi.
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
- Có khổ cÅ©ng ráng mà chịu. Ai bảo cô nương mê tiá»n.
Äoạn chà ng há»i:
-Cô nương ham tiá»n lắm phải không ?
Bạch Liên Bình ngẩng cao mặt:
- Há»i thiệt hay!
Thân Xương Ngá»c chen và o:- Chứ cô nương không ham à ?
Bạch Liên Bình hừ một tiếng:
- Trên thế gian nà y, có ai thấy tiá»n cá»§a mà không ham? Có khác chăng là cách
đắc thủ có hợp đạo lý hay không hợp mà thôi.
Nà ng tiếp luôn:
- Tiá»n là món nhu cầu vị thá»§. Con ngưá»i muốn sống phải có tiá»n, do đó ai mÃ
không tham tiá»n chứ?
Thân Xương Ngá»c muốn nói gì nhưng lại thôi. Vẻ châm biếm hiện nÆ¡i ánh mắt y,
châm biếm chÃnh mình mà cÅ©ng châm biếm luôn ngưá»i khác.
Lệ Tuyệt Linh uể oải vặn mình, há»i:
-Có được số ngá»c đó rồi thì cô nương định dùng nó và o việc gì?
Bạch Liên Bình cưá»i khanh khách:
- Ngươi tháºt tâm muốn biết ?
Lệ Tuyệt Linh thốt:
- Tiện thì nói cho tại hạ nghe chơi, không tiện thì thôi.
Bạch Liên Bình cao giá»ng:
- Cho ngươi biết cÅ©ng chẳng có hại gì ! Äúng ra ngươi chưa hiểu rõ tâm tánh nữ
nhân cho lắm. Ta đâu phải xuất thân từ cá»a ngá»c thá»m và ng, thừa tiá»n lắm bạc đếm
xem nó như cá» rác. Cho nên ta không có quyá»n hoang phÃ. Tiá»n là huyết mạch. Tiá»n
chi ra là phải là m sao cho huyết mạch dồi dà o. Tóm lại là phải sinh lợi. Ta sẽ đem một
số ngá»c đổi lấy bạc…
Lệ Tuyệt Linh há»i:
- Phần còn lại thì sao ?
Bạch Liên Bình tiếp:
- Ta cất kỹ, thỉnh thoảng lấy ra mà nhìn cho sướng mắt. Miêu Nhãn ngá»c đáng
yêu quá mà .
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Äẹp lắm à ? Tại hạ có chú ý đến đâu mà biết!
Chà ng tặc lưỡi tiếp:
- Tại hạ không tưởng là ngá»c có giá trị cao như váºy!
Bạch Liên Bình đáp:- Ngươi láºp dị mất rồi ! Tuy nhiên Ä‘iá»u đó không đáng trách, bởi dù sao thì nam
nhân cÅ©ng thá»±c tế hÆ¡n nữ nhân. Nữ nhân quý ngá»c, không chỉ ở giá trị váºt chất mà còn
xem nó là má»™t phương tiện tăng vẻ đẹp cá»§a con ngưá»i.
Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:
- Thì ra cô nương cũng có tư tưởng. Sai hay đúng, cái đó miễn bà n, chỉ biết là cô
nương có tư tưởng. Cô nương có cái tâm. Váºy mà thiên hạ cho cô nương là thạch nữ.
Tại hạ cũng lầm luôn vì nghĩ rằng đã là thạch nữ thì vô tâm.
Bạch Liên Bình mỉm cưá»i:
- Ta hoan hỉ nghe ngươi nói câu đó. Hy vá»ng từ nay chúng ta còn nhiá»u cÆ¡ há»™i
hợp tác.
Lệ Tuyệt Linh cưá»i lá»›n:
- Tại hạ hy vá»ng ngược lại. Hợp tác vá»›i cô nương thì có ngà y tại hạ mất luôn vốn
vì cái tánh tham lam của cô nương. Cô nương tham lam đến độ dám bóc lột tại hạ
không nương tay. Thế thì chẳng hoá ra tại hạ là m cho cô nương hưởng hay sao? Äem
má»™t cái tin vặt mà đánh đổi số ngá»c đó thì dù sao cÅ©ng quá đáng.
Bạch Liên Bình lỠđi, lảng sang đỠkhác:
-Ta công nháºn ngươi là con ngưá»i trá»ng chữ tÃn.
Lệ Tuyệt Linh há»i:
- Cô nương nghĩ sao mà nói như thế?
Bạch Liên Bình mỉm cưá»i đáp:
- Rương ngá»c đó theo sá»± giao ước vá»›i Lâu Tá» Nghiên thì ngươi chỉ có ná»a phần. Vì
ngươi hứa giao cho ta ná»a phần cho nên ta nghi ngá», chẳng lẽ ngươi lấy ná»a phần cá»§a
ngươi mà giao cho ta hay sao? Bởi như váºy là ngươi chẳng hưởng được gì cả trong cuá»™c
là m ăn nà y. Ta lo sợ hết sức. Ta sợ mất số ngá»c.
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
- Äã sợ mất sao còn đến?
Bạch Liên Bình tiếp:
- Má»™t phần vì số ngá»c hấp dẫn cá»±c độ. Phần khác vì ta tin lá»i hứa cá»§a ngươi nên
ta hy vá»ng…
Lệ Tuyệt Linh chÃnh sắc mặt:
- Tại hạ đáp ứng ai Ä‘iá»u gì là y như thế. Äổi lại, ai đáp ứng là m cho tại hạ cái gì
thì cũng không thể chối bỠđược.
Bạch Liên Bình há»i:- Thế Lâu Tá» Nghiên muốn chiếm hưởng má»™t mình?
Lệ Tuyệt Linh nhá»› đến việc cÅ©, lá»™ vẻ giáºn ngay:
- Äá»™c chiếm suông thì còn nói là m gì ? Hắn còn toan hạ sát tại hạ nữa đấy. Suýt
chút nữa là tại hạ chết nÆ¡i tay hắn. Tháºt là má»™t kẻ ti bỉ, đê tiện. Má»™t con chó chứ
chẳng phải là ngưá»i.
Bạch Liên Bình ạ lên một tiếng:
- Chả trách ngươi có hà nh động đó!
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Ai ở và o trong trưá»ng hợp cá»§a tại hạ cÅ©ng phải hà nh động như váºy thôi. ChÃnh
Lâu TỠNghiên tự chuốc khổ, hắn cố mà chịu, chứ là m sao trách tại hạ được?
Bạch Liên Bình cưá»i gượng:
- Cũng may là ta không có tham tâm quá đáng…
Lệ Tuyệt Linh rùn vai:
- Khi nà o cô nương dám!
Bạch Liên Bình lắc đầu:
- Ngươi tự tin quá!
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Chẳng phải tại hạ khinh thưá»ng cô nương. Có má»™t số ngưá»i trá»i sinh ra chẳng
bao giá» biết đủ, để mà hạn chế lòng tham. Nếu số ngưá»i đó thuá»™c hạng hung ác thì há»
sẽ dùng sá»± hung ác đó để thá»a mãn tham tâm. Há» không bao giá» biết đủ vá»›i lòng tham
không đáy đó nên hỠkhổ. Còn tại hạ, đà nh là tại hạ không phải đạo đức gì, song tại hạ
không tham. Cô nương biết chưa?
Bạch Liên Bình chớp mắt:
- Dù sao thì ta cũng không vì lợi mà quên nghĩa!
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Nói nghe được đó! Trong tương lai cô nương không đến nỗi quá khổ đâu.
Bạch Liên Bình cưá»i nhẹ:
- Hôm nay ngươi giáo huấn ta Ä‘áºm đó!
Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:
- Trung ngôn nghịch nhĩ, lợi ư hà nh!
Bạch Liên Bình há»i:
- Rá»i khá»i nÆ¡i nà y rồi ngươi sẽ vỠđâu?Lệ Tuyệt Linh cưá»i, không đáp. Bạch Liên Bình hừ má»™t tiếng:
- Ngươi sợ ta tiết lộ à ?
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
- Cô nương không là m như váºy đâu. Tuy nhiên cô nương không biết thì có lợi cho
tại hạ hơn.
Thân Xương Ngá»c chen và o:
- Nà ng có biết cũng chẳng sao !
Lệ Tuyệt Linh như thức ngá»™ má»™t Ä‘iá»u gì đó:
- Cô nương có muốn là m một cuộc trao đổi nữa không?
Bạch Liên Bình đáp nhanh:
- Ngươi có ý gì?
Thân Xương Ngá»c tiếp:
- Nà ng còn nhiá»u cÆ¡ há»™i do thám tin tức.
Bạch Liên Bình trầm giá»ng:
- Những tin tức đó hẳn là quan trá»ng đối vá»›i các ngươi.
Lệ Tuyệt Linh nheo mắt:
- Nhưng giá trị quá đắt !
Bạch Liên Bình cưá»i hì hì:
- Phải có sá»± thương lượng chứ. Äâu phải ta đơn phương quyết định? Ta đòi má»™t
giá cao thì ngươi có quyá»n hạ xuống. Bất cừ má»™t cuá»™c trao đổi nà o cÅ©ng phải có sá»± thá»a
thuáºn giữa hai bên mà .
Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
- Tuỳ cô nương váºy. Song cô nương nên nhá»› là tham đến cái độ giết gà lấy trứng
là ngu xuẩn không tưởng nổi đấy.
Bạch Liên Bình gáºt đầu:
- Ta biết. Ä‚n Ãt no dai, ăn nhiá»u phải chết vì bá»™i thá»±c.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Thông minh đấy!
Thân Xương Ngá»c thốt:
- Chúng ta trở vá» Trung Äiá»n SÆ¡n.
Bạch Liên Bình cưá»i đắc ý :
- Ta nghĩ đúng chứ.Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Äừng cho là mình cao minh. Tá»± nhiên là cô nương thừa hiểu là chẳng có nÆ¡i
nà o tiện cho chúng ta bằng nơi đó.
Bạch Liên Bình chớp mắt:
- Giáºn ư? Ngươi không chấp nháºn trà tuệ cá»§a má»™t nữ nhân à ?
Rồi nà ng tiếp:
- Trung Äiá»n SÆ¡n rá»™ng lá»›n như váºy, nếu ta có tin tức gì thì là m sao mà liên lạc vá»›i
các ngươi…
Thân Xương Ngá»c đáp:
- Cứ đến đó, gặp bất cứ ai, cô nương cứ bảo là đưa đến gặp ta là được.
Bạch Liên Bình lại há»i:
- Các ngươi sắp xếp cuộc hà nh trình trở vỠđó như thế nà o?
Thân Xương Ngá»c không dấu, tá» rõ kế hoạch cho nà ng hiểu.
Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:
- Cho cô nương biết Ä‘iá»u đó là chúng ta giao mạng sống cho cô nương đó.
Bạch Liên Bình nhếch mép nhưng không cưá»i:
- Yên trÃ! Không khi nà o ta dám có ý gì bất lợi cho các ngươi!
Lệ Tuyệt Linh chỉ tay lên cao:
- Trên có thần minh!
Bạch Liên Bình tiếp:
- Giữa có lương tâm!
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Thế là biết Ä‘iá»u váºy !
Bạch Liên Bình thấp giá»ng:
- Ta xin cáo từ. Một lần nữa xin đa tạ ngươi!
Bạch Liên Bình đi rồi, Lệ Tuyệt Linh âm thầm theo sau nà ng. Một lúc lâu chà ng
trở lại, vừa cưá»i hì hì vừa gáºt đầu. Thân Xương Ngá»c há»i:
- Có chi lạ chăng?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
- Quả tháºt nà ng chỉ đến má»™t mình.
Thân Xương Ngá»c cÅ©ng cưới:
- Tại vì nà ng quá tin tưởng nơi đệ.Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Nà ng phải tin đệ. Nếu nà ng có ý gì thì chÃnh đệ phải nghi ngá» nà ng trước.
Thân Xương Ngá»c thốt:
- Nếu nà ng để cho đệ nghi ngá» thì khi nà o nà ng tiếp nháºn được số ngá»c đó.
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Mà biết đâu tÃnh mạng cá»§a nà ng cÅ©ng mất luôn.
Thân Xương Ngá»c thở ra:
- Ta xem ra nà ng còn giao dịch với chúng ta nữa đấy.
Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:
- Chắc váºy. Huống chi tháºt sá»± chúng ta Ä‘ang cần nà ng. Có nà ng là m ná»™i tuyến thì
tiện cho chúng ta biết bao. Bất quá…
Thân Xương Ngá»c há»i:
- Äệ ngán nà ng đòi há»i quá cao?
Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:
- Äúng thế ! Chỉ cần giao dịch vá»›i nà ng và i lần nữa thôi là chúng ta phải bán
thân má»›i có đủ tiá»n trao cho nà ng.
Thân Xương Ngá»c lắc đầu:
- Chẳng bao nhiêu đâu. Miá»…n là nà ng Ä‘em những tin tối quan trá»ng, có giá trị tháºt
sự cho chúng ta thôi.
Lệ Tuyệt Linh nhìn ra ngoà i trá»i:
- Mình đi ngay bây giỠhay đợi sáng?
Thân Xương Ngá»c đáp:
- Nên đi ngay. Sáng ra đến địa phương nà o thì chúng ta sẽ tìm nơi nghỉ ngơi ở địa
phương đó. Nhưng chẳng rõ Hoà ng cô nương có chịu nổi vất vả không?
Hoà ng Quân Nhã hấp tấp thốt:
- Äừng lo cho tiểu nữ, tiểu nữ đủ sức chi trì mà !
Nhìn qua nà ng, Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Hoà ng cô nương nhá»c thân xác chứ tinh thần còn vững lắm. Váºy chúng ta hãy
thượng lộ.
Thân Xương Ngá»c đứng lên:
- Äệ ở đây vá»›i Hoà ng cô nương, ta Ä‘i dắt ngá»±a đến.
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu. Thân Xương Ngá»c bước ra rồi, chà ng há»i:- Nhìn cảnh vừa rồi, cô nương có thấy kÃch thÃch chăng?
Hoà ng Quân Nhã lộ vẻ sợ hãi:
- Bình sinh tiểu nữ chưa há» mục kÃch những cảnh nà y. Tiểu nữ bị kÃch động mãnh
liệt. Cuộc sinh nhai của giới giang hồ như thế sao hở đại hiệp?
Lệ Tuyệt Linh suy nghĩ một chút:
- Sá»± sinh hoạt chân chánh cá»§a giá»›i giang hồ thì tháºt ra còn tà n khốc hÆ¡n nhiá»u.
Nói không chừng những cuá»™c chém giết nhau vừa thê thảm vừa liên tục, có thể bảo lÃ
truyá»n kiếp.
Hoà ng Quân Nhã chép miệng:
- Hai vị ứng biến linh xảo quá !
Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:
- Thói quen thôi. Má»™t thói quen phát xuất từ bản năng sinh tồn, từ ý chà quáºt
cưá»ng trong cuá»™c tranh già nh sá»± sống.
Thân Xương Ngá»c dắt ngá»±a đến.
Cả ba cùng lên ngá»±a, Ä‘i liá»n trong đêm tối.
|

26-04-2008, 08:07 AM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bà i gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 29 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
|
|
Hồi 38
Dưới chân ngá»c thuý sÆ¡n
Vó ngá»±a nện Ä‘á»u, không mau, không cháºm. Hai nam má»™t nữ tiếp tục cuá»™c hà nh
trình vá» Trung Äiá»n SÆ¡n. Trong đêm sao má» lặng lẽ, không ai nói vá»›i ai má»™t tiếng
nà o, không vì mệt mà biếng đà m đạo, mà vì ai cÅ©ng có niá»m tâm sá»± riêng. Há»
Ä‘ang theo dõi suy tưởng cá»§a lòng, nghÄ© đến tương lai cÅ©ng mịt má» như con đưá»ng
trước mắt.
Há» Ä‘i, Ä‘i mãi. Äêm tà n dần. Sương xuống nhiá»u hÆ¡n, nặng hạt hÆ¡n. Ngà y sắp trở
vá» vá»›i vạn váºt. Cuối cùng Hoà ng Quân Nhã bắt đầu thấm mệt, thấm lạnh. Chốc chốc
nà ng run lên. Lệ Tuyệt Linh nhìn nà ng, dịu giá»ng há»i:
- Cô nương lạnh phải không?
Cưá»i không ra tiếng, Hoà ng Quân Nhã đáp:
- Tiểu nữ còn chịu được!
Suy nghĩ một chút, Lệ Tuyệt Linh cởi chiếc áo choà ng quăng sang cho nà ng, bảo:
- Mặc tạm và o đi, cô nương sẽ ấm lại!
Aùo choà ng mà u đen còn giữ hơi ấm của chà ng, cái hơi hướm của một chà ng trai
trà n đầy nhựa sống. Ủ cái hơi đó, Hoà ng Quân Nhã có cảm giác lạ lùng, một thứ cảm
giác chưa từng đến vá»›i nà ng trong Ä‘á»i má»™t thiếu nữ.
ÄÆ°a ánh mắt lạnh lùng nhìn cả hai, Thân Xương Ngá»c Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i.
Äến bây giá» Hoà ng Quân Nhã má»›i nhá»› đến lá»… độ:
- Äa tạ…
Lệ Tuyệt Linh thản nhiên:
- Xin cứ tự nhiên cho!
Rồi chà ng tiếp:
- Trá»i sắp sáng rồi, vá»›i ngà y vá», cái lạnh sẽ tiêu tan, thái dương nhả nóng, lại
thiêu đốt chúng ta còn khó chịu hơn.
Còn ai không biết Ä‘iá»u đó.
Thế mà chà ng nói ra, nói như má»™t đứa trẻ con, tháºt là vụng vá».
Cái vụng vá» cá»§a má»™t chà ng trai không quen tiếp cáºn phái nữ.
Thân Xương Ngá»c cất tiếng:
- Äi hai mươi dặm nữa rồi tìm chá»— nghỉ ngÆ¡i.
Lệ Tuyệt Linh đáp gấp:
- Phải ! Äi hai mươi dặm nữa!
Thân Xương Ngá»c nhìn thoáng qua chà ng:
- Äệ mệt rồi sao?
Lệ Tuyệt Linh cãi:
- Mệt thế nà o đưá»c ? Äệ còn khá»e lắm!
Thân Xương Ngá»c báºt cưá»i ha hả, giục ngá»±a chạy nhanh hÆ¡n.
Lệ Tuyệt Linh thẹn đỠmặt, lúng túng, không dám quay đầu lại nên chẳng thấy
Hoà ng Quân Nhã cũng đang đỠmặt như chà ng. Nà ng thẹn hơn, cúi thấp đầu, trông
xuống mặt đưá»ng không dám nhìn thẳng ra phÃa trước.
Trên con đưá»ng vá» SÆ¡n Tây, tiến và o địa pháºn Trung Äiá»n SÆ¡n, há» Ä‘i đêm, nghỉ
ngà y. Há» lợi dụng cái mát mẻ cá»§a đêm trưá»ng để tránh cái nóng ban ngà y mà cÅ©ng giữ
cho hà nh tung bá»›t lá»™ liá»…u. Äi như thế có cái lợi vá» an toà n, song lại vất vả hÆ¡n nhiá»u.
Bởi há» là m má»™t cuá»™c hà nh trình nghịch thưá»ng, đồi ngà y là m đêm, lấy đêm là m ngà y.
Vá» Lệ Tuyệt Linh và Thân Xương Ngá»c chẳng đáng nói, bởi há» từng quen vá»›i những
nghịch thưá»ng đó.
Chỉ có Hoà ng Quân Nhã là chịu ảnh hưởng nặng ná». Vốn là thiếu nữ đà i các
khuê môn bất xuất, bây giỠlại phải đội nguyệt mang sao, dầm sương lạnh, lướt dặm dà i
qua nhiá»u đêm trưá»ng, tá»± nhiên nà ng không kham nổi vá»›i những thá» thách đó. Nhưng
chịu không nổi cÅ©ng cố mà chịu, chịu vì hoà n cảnh và … chịu để cho hai ngưá»i bạn
đồng hà nh được yên tâm mà lo tiến thủ.
Dù sao thì Lệ Tuyệt Linh và Thân Xương Ngá»c cÅ©ng nháºn ra sá»± cố gắng cá»§a nà ng.
Hiện tại hỠđã và o ranh giá»›i hạt SÆ¡n Tây. VỠđến SÆ¡n Tây, Thân Xương Ngá»c có cảm
tưởng là vỠđến nhà rồi, niá»m khÃch động bừng mạnh trong tâm. Có ai không xao
xuyến Ãt nhiá»u khi đặt chân lên mãnh đất quê hương.
Và má»™t niá»m vui thÃch lẫn lá»™n trong sá»± khÃch độn đó, y luôn luôn cưá»i mà đôi mắt
cÅ©ng ươn ướt. Vẻ lạnh lùng tà n khốc không còn trùm phá»§ gương mặt rắn rá»i vì quá dạn
dà y vá»›i phong sương cá»§a kiếp Ä‘á»i phiêu bạt.
NÆ¡i đây y là má»™t nhân váºt lừng danh. NÆ¡i đây là giang sÆ¡n cá»§a y. Ãt ra sá»± an toà n
cá»§a y cÅ©ng được bảo đảm phần lá»›n. Vá»›i tư cách chá»§ nhà , y dần dần giải thÃch từng
cảnh trà trải qua, nhắc nhở một và i kỷ niệm huở xa xưa.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i thốt:- Äi là chết trong lòng má»™t Ãt. Trở vá» quê hương thì cầm như uống liá»u tuốc hồi
sinh. Äệ xem lão ca tươi hẳn ra.
Thân Xương Ngá»c gáºt đầu:
- Không có gì thân hÆ¡n cố hương. Không có gì trong hÆ¡n nước suối. Con ngưá»i nếu
còn má»™t Ä‘iểm nhân tÃnh thì chẳng bao giá» quên được cố hương. Quên cố hương thì
không còn là con ngưá»i rồi.
Lệ Tuyệt Linh gáºt gù:
- Vui là quyá»n cá»§a lão ca nhưng Ãt ra cÅ©ng phải nhá»› là có khách phương xa theo
lão ca vỠthăm nhà .
Thân Xương Ngá»c đáp nhanh:
- Yên trà lớn ! Các vị sẽ là thượng khách của hỠThân nà y. Các vị có thể lưu lại
đây hà ng trăm năm, chẳng phải chỉ là thượng khách một ngà y một bữa.
Bỗng Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
- Có má»™t Ä‘iá»u đệ hết sức lấy là m lạ.
Thân Xương Ngá»c há»i:
- Äiá»u chi ?
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Tạo nên một cơ nghiệp như thế đó mà lão ca vẫn sống với kỷ niệm ngà y nà o,
không chịu tái láºp gia đình.
Thân Xương Ngá»c đáp:
- Äá»i ta chỉ có má»™t bóng hình thôi. Ta đã nói là không có bóng hình nà o thay thế
được ngưá»i xưa.
Rồi y tiếp:
- Có lạ chăng là lạ cho đệ, đệ không thÃch dá»±ng nhà . Không thÃch giao du, không
láºp sá»± nghiệp mà lại cứ tán dương ngưá»i khác. Chừng như đệ đã bắt đầu đổi ý rồi đó.
Lệ Tuyệt Linh đáp gấp:
- Là m gì có việc đó. Bất quá đệ thấy cái đẹp thì tự nhiên đệ phải khen. Dù sao thì
đệ cÅ©ng phải có óc thẩm mỹ chứ. Thú tháºt vá»›i lão ca là đệ lưá»i quá. Mà những kẻ lưá»i
thì không thÃch có bổn pháºn nhiá»u. Bổn pháºn rà ng buá»™c tá»± do cá»§a đệ. Do đó mà đệ
cam vá»›i cô độc, lâu dần thà nh quen nên đệ không thấm thÃa lắm sá»± cô độc đó.
Hoà ng Quân Nhã lặng nghe, mưá»ng tượng hiểu, mưá»ng tượng không hiểu, ánh
mắt đượm vẻ mơ mà ng.
Lệ Tuyệt Linh đưa tay chỉ ra trước mắt, há»i:- NÆ¡i đó là gì ?
Thân Xương Ngá»c đáp:
- Nhà một vị lão hữu của ta.
Lệ Tuyệt Linh há»i:
- Có thôn trấn gì phÃa trước đó chăng?
Thân Xương Ngá»c lắc đầu:
- Một vùng sơn cước, u nhã, thanh tịnh!
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Hẳn là má»™t nhân váºt siêu trần thoát tục!
Thân Xương Ngá»c há»i:
- Äệ có nghe nói đến Tiếu Diện Nhân Äồ Trì Cung chăng?
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Có nghe chứ ! Chuyên môn bán thịt ngưá»i, thÃch uống huyết, chừng như y có mở
má»™t ngôi hắc Ä‘iá»m tại SÆ¡n Tây hay Thiểm Tây gì đó…
Rồi chà ng há»i:
- Lão hữu của lão ca là Trì Cung à ?
Thân Xương Ngá»c đáp:
- ChÃnh là y !
Lệ Tuyệt Linh cưá»i hết nổi:
- Lão ca giao du hỗn tạp quá chừng. Trì Cung …
Thân Xương Ngá»c cháºn lá»i:
- Äừng quá chá»§ quan! Y đã giải tán hắc Ä‘iếm. Hiện tại y mở hai toà tá»u lâu, sòng
bạc để sinh nhai. Bình thá»i y ở trong ngôi tịnh xá dưới chân Ngá»c Thúy SÆ¡n, tu tâm
dưỡng tánh. ChÃnh y cÅ©ng thức ngá»™ là ngà y trước không cao thượng gì.
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Äệ nghe nói y máºp mạp như con heo, suốt ngà y cứ cưá»i, nụ cưá»i có dấu dao
bén, mắt tam giác như mắt rắn, lạnh lùng, toà n thân bốc tà khà rợn ngưá»i.
Thân Xương Ngá»c thấp giá»ng:
- Trước kia thì y là con ngưá»i xấu, cả hai phương diện từ hình hà i đến tâm tÃnh.
Song từ hai năm nay, y tu tỉnh lại rồi. hà nh vi, tác phong của y hiện tại hoà n toà n trái
ngược vá»›i dÄ© vãng. Chỉ có cái tÃnh phóng túng ngông cuồng thì không bá». Y chẳng bao
giá» câu chấp tiểu tiết, cách nói năng quá tá»± do…Lệ Tuyệt Linh há»i:
- Là m sao lão ca quen y?
Thân Xương Ngá»c cưá»i âm trầm:
- NhỠđánh nhau mà quen nhau. Äệ còn lại gì cái lối kết giao đó.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Chắc lão ca phá hủy hắc điếm của y ?
Thân Xương Ngá»c gáºt đầu:
- Ta rất ghét cái sinh hoạt đó.
Lệ Tuyệt Linh cau mà y:
- Giản đơn như váºy sao?
Nhìn ra xa xa, Thân Xương Ngá»c từ từ thốt:
- Cũng phải có đầu mối chứ. Hai thuộc hạ đắc lực của ta thuê phòng trỠtrong hắc
Ä‘iếm cá»§a y. Äến ná»a đêm, má»™t tên bị chúng giết mất, còn lại má»™t tên cố phá vòng vây
chạy Ä‘i. Äồ váºt cá»§a cả hai bị chúng Ä‘oạt hết. Tên thoát chết chạy vá» Trung Äiá»n SÆ¡n
cho ta hay. Ta nổi giáºn phá huá»· bao nhiêu là hắc Ä‘iếm dá»c đưá»ng suốt vùng SÆ¡n Tây vÃ
Thiểm Tây của Trì Cung. Sau đó ta vây Trì Cung tại Nghinh Phong Bình. Y quả là một
tay khá, không há» sợ hãi, gá»i Ä‘Ãch danh ta ra độc đấu vá»›i y …
Lệ Tuyệt Linh chép miệng:
- Nhiệt náo tháºt!
Thân Xương Ngá»c gáºt đầu:
- Phải ! Nhiệt náo tháºt ! Rồi Trì Cung bại, ta không giết y bởi ta nháºn thấy y cÅ©ng
là một trang hảo hán. Chúng ta trở thà nh đôi bằng hữu. Còn lại bao nhiêu hắc điếm, ta
buộc y phải giải tán và phải hứa với ta không trở lại cái nghỠđó nữa.
Lệ Tuyệt Linh thốt:
- Y giữ lá»i!
Thân Xương Ngá»c thở dà i:
- Nếu không thì là m gì còn có Trì Cung đến hôm nay.
Lệ Tuyệt Linh trầm nhâm một chút:
- Thế lá»±c cá»§a y tại SÆ¡n Tây đâu phải nhá» ? Tại sao y liá»u lÄ©nh để mang nhục như
váºy?
Thân Xương Ngá»c thở dà i:
- Con ngưá»i vì khẩu khÃ, vì tá»± phụ mà lắm lúc phải thất bại chua cay.
Chợt Hoà ng Quân Nhã há»i:- Ngá»n núi đó là Ngá»c Thá»§y SÆ¡n sao nhị vị?
Thân Xương Ngá»c đáp:
- Phải !
Nói là má»™t ngá»n núi nhưng thá»±c ra là má»™t vùng có nhiá»u ngá»n, thấp cao bất
đồng, chồng chất lên nhau, có chá»— và ng, có chá»— xanh. Trong số đó có ngá»n Ngá»c Thá»§y
SÆ¡n, hình dáng giống chiếc bình rượu, bầu tròn, ngá»n bằng phẳng, quanh chân núi toà n
là trúc xánh. Gió thổi qua, trúc ngã nghiêng như ngà n lượn sóng đùa nhấp nhô, tiếng
kêu là o xà o, kẽo kẹt. Cảnh trà u nhã vô cùng.
Hoà ng Quân Nhã buột miệng tán:
- Ai ở đây quả tháºt là có phúc khÃ!
Thân Xương Ngá»c há»i:
- Äẹp chứ hả cô nương?
Hoà ng Quân Nhã gáºt đầu:
- Chẳng những đẹp mà còn thanh tịnh, phiêu diêu nữa.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Bất quá là một toà hoang sơn có hình thức một vò rượu thôi chứ có gì đặc biệt.
Thân Xương Ngá»c thở ra:
- Äệ không thưởng thức nổi cái thanh nhã cá»§a cảnh trà đâu. Trong giòng máu cá»§a
đệ không hỠcó chất nhã.
Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:
- Chứ máu của lão ca thì có à ? Chất là gì thế, lão ca cho đệ biết đi?
Thân Xương Ngá»c tặc lưỡi:
- Cảnh đẹp đến đâu mà có đệ rồi là cảnh cũng trở thà nh tục. Chán đệ quá đi
mất!
Lệ Tuyệt Linh báºt cưá»i ha hả:
- Chưa đến lúc đệ nghĩ đến sự thanh nhã mà !
HỠđến chân núi, bá» con đưá»ng cái, rẽ qua tả, theo con đưá»ng nhá» mà đi, Thân
Xương Ngá»c dẫn đầu. Không lâu lắm, há» thấy má»™t ngôi nhà nhá» má»c giữa đám trúc.
Ngôi nhà rất trang nhã, ngói đỠphản chiếu vá»›i trúc xanh. Trước nhà , sau nhà đá»u có
hoa nở. ÄÆ°á»ng và o nhà dà i độ trăm bước, lót đá bằng.
Từ trong nhà , bước ra hai đại hán. Không đợi ngưá»i quát tháo, bá»n Lệ Tuyệt Linh
dừng ngá»±a. Thân Xương Ngá»c lạnh lùng nhìn hai đại hán, há»i:
- Chủ nhân của các ngươi có nhà không?Hai đại hán đưa mắt cho nhau.
Một tên mặt đỠbước tới mấy bước, mặt ngẩng lên, tay sỠchuôi đao giắt nơi hông,
cao giá»ng thốt:
- NÆ¡i đây ngưá»i lên tiếng trước đâu phải là các ngươi. Nếu ta không hạp nhãn
thì… mà thôi, hãy xưng tên Ä‘i, rồi nói gì tÃnh sau.
Thân Xương Ngá»c cưá»i nhẹ:
- Ta không ngỠở đây lại có quy định mới. Ta chỉ chưa qua lại đây độ năm sáu
tháng thôi, thế mà các ngươi xem ta không hạp nhãn.
Lệ Tuyệt Linh tiếp theo:
- Các ngươi thÃch đùa lắm à ? Ta xem các ngươi lá»›n lối quá.
Thân Xương Ngá»c tiếp luôn:
- Chẳng lẽ mới mấy hôm mà nơi đây lại phát sanh biến cố?
Ngưá»i mặt đỠtiếp luôn:
- Sao ngươi biết là có biến cố? Ta xem ra các ngươi không thuá»™c hạng ngưá»i tốt.
Có lẽ các ngươi là gian tế, tìm đến đây để dòm ngó hà nh động…
Thân Xương Ngá»c nạt ngang:
- Äừng nói nhảm mà mang khổ và o thân bây giá»!
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Trì Cung trị gia bất nghiêm thì chúng ta phải giáo huấn chúng thay cho y mới
được.
|

26-04-2008, 08:08 AM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bà i gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 29 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
|
|
Hồi 39
Trùng trùng sát khÃ
Äại hán mặt đỠkêu lên má»™t tiếng quái dị, cấp tốc lùi lại, rồi thốt oang oang:
- Hay chưa ! Ta biết các ngươi đến đây với ác ý mà ! Các ngươi to gan lắm đấy
má»›i dám và o táºn hang cá»p mà vuốt râu hùm.
Rồi hắn gá»i to:
- Các ngươi đâu? Äịch đã đến kìa!
Từ trong khu rừng trúc, do bốn phÃa áºp và o, hÆ¡n mưá»i ngưá»i xuất hiện, ánh Ä‘ao chá»›p
chớp, khà thế vừa nhanh vừa mạnh.
Chúng vây quanh bá»n Lệ Tuyệt Linh. Hoà ng Quân Nhã run sợ, là nhÃ:
- Thân đại hiệp … đại hiệp đã nói đây là nhà của một vị lão hữu mà … Sao…
Thân Xương Ngá»c gáºt đầu:
- Phải! Song chừng như bá»n nà y Ä‘iên hết rồi!
Lệ Tuyệt Linh bực quá, cà u nhà u:
- Äúng là má»™t bá»n vô dụng. Äầu óc cá»§a chúng bay mất phương trá»i nà o rồi. Trì
Cung nuôi cái thứ phế váºt nà y tháºt là vừa tốn kém vừa phiá»n phức, cho y mà cÅ©ng cho
ngoại nhân luôn.
Thân Xương Ngá»c cưá»i nhẹ:
- Cứ theo ta nghÄ© thì Trì Cung Ä‘ang gặp rắc rối chi đây. Nếu không thì bá»n nà y đâu
đến nổi mất bình tÄ©nh như váºy chứ!
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực thốt:
-Äệ chán quá! Lão ca có hứng thú thì đối phó vá»›i bá»n chúng cho đệ xem nhiệt náo
đi!
Thân Xương Ngá»c đằng hắng má»™t tiếng, đảo mắt nhìn quanh bá»n đại hán. Thấy tên
nà o cÅ©ng khẩn trương, hÆ¡i thở dồn dáºp, Ä‘ao hoà nh trước ngá»±c, sẵn sà ng vung ra. Äại
hán mặt đỠhét:
- Ba tên kia sao chưa chịu xuống ngựa nạp mạng? Phải biết chủ nhân của chúng ta
chẳng phải là tay dễ trêu đấy nhé!
Thân Xương Ngá»c bình tÄ©nh há»i:
- Các ngươi yên trà đi. Hãy cho ta biết việc gì đã xảy ra tại đây?
Äại hán mặt đỠhét to hÆ¡n:
- Các ngươi còn đóng kịch nữa sao? Rõ rà ng là các ngươi do lịnh của cừu nhân đến
đây để do thám sự tình, lại còn giả ma vỠquỷ, định lừa chúng ta à ?
Thân Xương Ngá»c trầm gương mặt:
- Ngươi ăn nói hồ đồ quá. Äáng tiếp nháºn má»™t sá»± giáo huấn nghiêm khắc!
Äại hán mặt đỠvẫn hét:
- Rồi ngươi sẽ biết ai giáo huấn ai!
Äaá»n hắn ra lịnh:
- Anh em đâu! Nhất tỠxông và o!
Chúng Ä‘ang xốc Ä‘ao, sắp sá»a tấn công thì má»™t bóng ngưá»i từ trong nhà vá»t ra, đồng
thá»i quát:
- Khoan!
Ngưá»i đó trạc tứ tuần, thân vóc cao, ốm , mặt trắng, không râu.
Y xuất hiện rồi, bá»n đại hán láºp tức lùi lại, đứng nghiêm.
Äại hán mặt đỠnghiêng mình cung kÃnh trình bà y:
- Bẩm Sách lão gia ! Mấy tên kia hẳn là gian tế đến đây để dỠthám sự tình. Chúng
biết chá»§ nhân vắng mặt nên giở thói hoà nh hà nh không xem ai ra gì. Bá»n thuá»™c hạ…
Ngưá»i đó như không nghe đại hán nói gì. Vừa trông thấy Thân Xương Ngá»c vá»™i
nghiêng mình là m lễ, vẻ kinh hoà ng hiện rõ nơi gương mặt…
Y thốt:
- Äáng chết! Äáng chết! Thân lão gia đến, lại chẳng hay trước thà nh ra thất lá»… tiếp
đón ! Sách Hổ nà y xin chà o mừng lão gia …
Thân Xương Ngá»c vòng tay đáp lá»…, mỉm cưá»i há»i:
- Sách tổng quản cứ tự nhiên! Việc gì đã xảy đến cho các vị trong mấy lúc gần đây
váºy?
Sách Hổ đáp :
- Äây không phải là chá»— đà m đạo, xin thỉnh lão gia và hai vị bằng hữu và o nhÃ
uống chén trà , rồi tại hạ sẽ tưá»ng thuáºt sá»± tình cho đại gia biết.
Bá»n Lệ Tuyệt Linh xuống ngá»±a, Thân Xương Ngá»c chỉ Sách Hổ giá»›i thiệu:
- Vị tổng quản của Trì Cung đó. Một huynh đệ từng theo Trì Cung suốt hai mươi năm
dà i, tên Sách Hổ, ngoại hiệu Dương Thế Vô Thưá»ng.
Sách Hổ được Thân Xương Ngá»c tán dương, bối rối quá gượng cưá»i há»i:
- Chẳng hay nhị vị là ai ?Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:
- Hoà ng Quân Nhã cô nương và Lệ Tuyệt Linh!
Sách Hổ sững sá», lâu lắm y má»›i ấp úng:
- Lệ…Tuyệt Linh ! Diêm La Äao Lệ Tuyệt Linh?
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Äúng rồi !
Sách Hổ lau mồ hôi trán, không quay đầu lại, cất tiếng gá»i to:
- Mã lão tam!
Äại hán mặt Ä‘á», mồ hôi lạnh ướt mặt, vâng má»™t tiếng bước tá»›i, sợ hãi há»i:
- Sách gia có Ä‘iá»u chi phân phối ?
ÄÆ°a tay chỉ Thân Xương Ngá»c, Sách Hổ há»i:
- Ngươi biết ai đó chăng?
Mã lão tam lắc đầu:
- Dạ tiểu nhân không biết!
Sách Hổ cao giá»ng:
- Äệ nhất cao thá»§ hạt SÆ¡n Tây, bá chá»§ trong hắc đạo, tổng thá»§ lÄ©nh bảy mươi chÃn
bang há»™i tại Trung Äiá»n SÆ¡n, há» Thân, tên Xương Ngá»c, ngoại hiệu Huyết Phá»§ đó !
Gương mặt đỠcá»§a Mã lão tam biến thà nh xanh rá»n, đôi mắt trợn tròn như vượt ra
khá»i trÅ©ng rá»›t ra ngoà i. Rồi Sách Hổ chỉ Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Còn vị nà y là Diêm La Äao Lệ Tuyệt Linh , má»™t tôn sư trong võ lâm, má»™t thiên
thần trong hắc đạo.
Äoạn y gằn từng tiếng:
- Ngươi đã nghe kỹ chưa ?
Mã lão tam sợ quá, rung rung ngưá»i:
- Biết rồi… Sách gia !
Một tay nắm ngực áo, tay kia tát và o mặt mã lão tam, tát đến trà o máu miệng. Sách
Hổ hét:
- Có đến tạ tội với Thân đại gia và Lệ đại ca hay không?
Mã lão tam để nguyên máu me, không dám chùi đi, bước tới trước mặt Thân Xương
Ngá»c, trong khi Thân Xương Ngá»c bảo:
- Äá»§ rồi Sách tổng quản ! Cho tại hạ xin Ä‘i !
Mã lão tam ấp úng:- Tiểu nhân… đáng tội chết… có mắt mà không thấy Thái Sơn… xin Thân đại gia
và Lệ đại gia tha tội…
Thân Xương Ngá»c khoát tay:
- Chẳng có gì! Nên nhớ là từ nay dè dặt thái độ một chút!
Sách Hổ quay mình, định trừng phạt luôn bá»n kia. Lệ Tuyệt Linh bước tá»›i, khuyên
giải:
- Thôi, bỠqua đi Sách tổng quản ! Dù sao thì việc cũng đã qua rồi, trừng trị chúng
cÅ©ng muá»™n, vả lại còn gây ngỡ ngà ng cho bá»n nà y nữa. Trì Cung sẽ cho bá»n nà y là hẹp
lượng.
Sách Hổ vội thốt:
- Không giáo huấn chúng một lần cho chúng ghi nhớ thì sau nà y chúng sẽ tái phạm
nừa đó chứ. CÅ©ng may là chúng gặp Thân đại gia và Lệ đại ca, chứ gặp tay khác thì Ãt
nhất cÅ©ng có mất tên mất mạng rồi. Mà bá»n tại hạ lại mang tiếng là kém lá»… độ vá»›i
khách phương xa.
Dừng lại một chút, y tiếp:
- Giao tình giữa Thân đại gia và chá»§ nhân tại hạ thâm háºu như thế nà o hẳn chúng
phải hiểu chứ ! Có đâu hồ đồ đến bại hoại gia pháp như thế? Ãt nhất chúng cÅ©ng phải
há»i han kỹ lưỡng, chứ là m gì vừa gặp khách là quát tháo hùng hổ má»™t cách vô ká»· luáºt
như váºy được.
Lệ Tuyệt Linh vừa khuyên giải vừa cho biết chà ng và Thân Xương Ngá»c không há»
lưu ý đến việc nhá» má»n đó, Sách Hổ má»›i dịu giáºn, khoát tay cho bá»n thuá»™c hạ, nạt:
- Trở vỠvị trà gấp, cho hết bẩn mắt ta!
HÆ¡n mưá»i tên đại hán rút lui ngay. Sách Hổ thỉnh ba ngưá»i và o nhà . Thân Xương
Ngá»c vừa Ä‘i vừa há»i:
- Trì Cung vắng mặt à ?
Sách Hổ cưá»i khổ:
- Gần đây có hai vụ rắc rối xảy ra trong thà nh. Chá»§ nhân phải Ä‘Ãch thân và o đó để
lo liệu. Ngưá»i má»›i Ä‘i hôm qua thôi, có lẽ đêm nay hay sáng mai sẽ vá».
Thân Xương Ngá»c cau mà y:
- Liên quan đến sanh ý của các vị?
Sách Hổ gáºt đầu:
- Phải, lần thứ nhất, sá»± việc xảy ra cách đây độ ná»a tháng, chÃnh tại hạ được chá»§
nhân sai phái đến nơi xem xét, song chẳng gặp đối phương, ba ngà y trước đây, sự việc
đó lại tái diá»…n cho nên chá»§ nhân nổi giáºn, Ä‘Ãch thân và o thà nh.Lệ Tuyệt Linh há»i:
- Mà việc gì thế?
Sách Hổ thở dà i:
- Bá»n tại hạ có mở hai toà tá»u lâu trong thà nh, phÃa trước bán thức ăn, phÃa sau mở
sòng đổ bạc. Bá»—ng nhiên có má»™t gã, chẳng biết từ đâu đến đòi tiá»n. Bá»n giữ sòng dÄ©
nhiên là không đáp ứng, kết quả là song phương động thủ…
Thân Xương Ngá»c bình tÄ©nh há»i:
- Rồi sau đó?
Sách Hổ thở dà i, tiếp:
- Mưá»i bảy tên gác cổng bị đánh tÆ¡i bá»i, mưá»i bốn thá» thương, ba được thoát nạn.
Äối phương không rụng má»™t sợi lông. Nghe nói hắn không có má»™t tấc sắt, chỉ dùng hai
tay không mà giao chiến, lại đứng nguyên một chỗ mới đáng sợ.
Lệ Tuyệt Linh kêu lên:
- Äúng là má»™t cao thá»§!
Thân Xương Ngá»c há»i:
- Không ai chết?
Sách Hổ lắc đầu:
- Mưá»i bốn tên bị đánh ngã chẳng tên nà o chết. Bất quá chúng còn thở nhưng tình
trạng có khác gì chết đâu. Chúng như bị trúng phong, cứng đơ thân thể, chỉ còn đôi
mắt là nhấp nháy được thôi. không ai nói năng được một tiếng nà o. Gân và xương
không đứt gãy, da thịt còn là nh lặn. Chẳng là m sao biết được nguyên nhân.
Thân Xương Ngá»c trầm ngâm má»™t chút:
- Thần trà kẻ thỠthương còn sáng suốt chăng? Trên da thịt có dấu vết gì đặc biệt
không ? Và dụ như mà u da biến đổi, hoặc dấu thâm đen hay đ�
Sách Hổ suy nghĩ rồi đáp:
- Chừng như chẳng có gì khác biệt hÆ¡n lúc thưá»ng. Chúng còn sáng suốt lắm, ăn
uống được, ngá»§ được, chỉ có bất động thôi. chúng trở thà nh phế váºt. Tuy sống đó song
chẳng dùng cho việc gì được. Ngoà i ra còn là m phiá»n lụy cho các huynh đệ khác, phải
săn sóc chúng. Rồi gia quyến cá»§a chúng ngà y ngà y kêu trá»i kêu đất, tháºt là khó chịu.
Chúng là những kẻ báo cô, chỠchết, không hơn không kém.
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Cho nên ngưá»i ta thưá»ng bảo chết còn sướng hÆ¡n sống khổ.
Sách Hổ cưá»i khan:- Cái đó… nói thì như váºy…
Y lúng túng không biết phải nói là m sao, vừa lúc đó, há» và o đến cá»a. Y vá»t mình
lên trước, vén rèm, mượn động tác đó khá»a lấp cái ngượng ngáºp.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i, cùng Thân Xương Ngá»c và Hoà ng Quân Nhã và o nhà .
Khách sảnh rất trang nhã, thanh khiết, và o nơi đó, không ai dám nghĩ cho chủ nhân
từng là má»™t tay khai thác khách Ä‘iếm, chuyên bán thịt ngưá»i.
Sau khi uống chén trà do má»™t đại hán mang ra, Thân Xương Ngá»c thốt:
- Tại hạ nháºn thấy, kẻ sanh sá»± đó nếu không phải là má»™t ngưá»i toan dùng bạo lá»±c
mà chia cá»§a thì cÅ©ng là má»™t cừu nhân mà lão máºp há» Trì còn sót lại, mãi đến nay oan
ngiêp mới có dịp gặp nhau.
Sách Hổ cẩn tháºn đáp:
- Sá»± tháºt thế nà o thì tại hạ không dám võ Ä‘oán. Có diá»u đối phương cao cưá»ng quá
thì đó là cái chắc, không thể phá»§ nháºn được. HÆ¡n thế địch quá bạo gan, không cần tra
cứu xem chá»§ nhân là ai, vừa đến nÆ¡i là đòi cung cấp tiá»n rồi đánh Ä‘áºp lung tung… Ãt
nhất đối phương cũng phải hiểu rõ chủ nhân có những ai khả dĩ là viện thủ chứ !
Thân Xương Ngá»c biết ngay là Sách Hổ ám chỉ vá» mình. Há» hy vá»ng, y xuất thá»§
tiếp trợ hỠđối phó vá»›i hung thá»§. Y cưá»i, cho rằng Sách Hổ quá ngu má»›i hy vá»ng má»™t
chuyện thừa. Bởi giúp Trì Cung là một việc đương nhiên phải là m, không cần có sự kêu
gá»i cá»§a Trì Cung hay Sách Hổ.
Lệ Tuyệt Linh cÅ©ng nghÄ© như y song vẫn há»i:
- Viện thủ của Trì chủ nhân là ai thế, Sách tổng quản?
Sách Hổ thoáng bối rối:
- Cái đó… Lệ đại ca biết mà … chÃnh Thân đại gia chứ còn ai nữa?
Lệ Tuyệt Linh a lên một tiếng:
- Váºy à ? Thân đại ca sẵn sà ng tuốt Ä‘ao ra trợ chiến sao?
Sách Hổ cà g bối rối hơn:
- Tại hạ không dám có ý kiến gì song chắc chắn là Thân đại gia không bá» rÆ¡i bá»n
tại hạ đâu. Vá» thá»±c lá»±c thì bá»n tại hạ còn lâu lắm má»›i gây nổi khó khăn cho đối
phương. Chỉ còn có má»—i lối thoát cho bá»n tại hạ là Thân đại gia ra tay giúp đỡ.
Lệ Tuyệt Linh bình tÄ©nh há»i:
- Vá»›i giao tình cá»§a Thân đại ca và Trì chá»§ nhân thì khi nà o đại ca lại bà ng quan tá»a
thị, phải không Sách tổng quản?
Sách Hổ vui vẻ ngay:- Lệ đại ca nói phải quá! Äại nghÄ©a mà !
- DÄ© nhiên là các vị sẽ yêu cầu và Thân Xương Ngá»c sẽ chấp nháºn sá»± thỉnh cầu đó.
Nhưng tại sao Sách tổng quản không nói thẳng ra mà lại còn phải ướm lá»i thăm dò?
Sách Hổ thoáng đỠmặt:
- Tại hạ .. không đủ tư cách nói ra sự yêu cầu đó, bất quá tại hạ chỉ nêu lên một hy
vá»ng thiết tha, váºy thôi. Vạn nhất, nếu Thân đại gia thấy khó khăn thì chẳng hoá ra tạo
sự ngỡ ngà ng cho nhau sao?
Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:
- Tuy tại hạ giao tình vá»›i Trì Cung, song thưá»ng gặp mặt Sách Tổng quản thì tổng
quản dù muốn dù không cÅ©ng là ngưá»i thân cá»§a tại hạ rồi. Như váºy giữa chúng ta đâu
còn có sự gì mà phải ngại ngùng nữa.
Lệ Tuyệt Linh thốt:
- Ta xem Trì Cung cÅ©ng không phải là mẫu ngưá»i thÃch khách sáo!
Thân Xương Ngá»c gáºt đầu:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, y là con ngưá»i bá»™c trá»±c nhất trần Ä‘á»i!
Má»i ngưá»i cưá»i vang.
Lệ Tuyệt Linh lại há»i:
- Sách tổng quản nói là sự tình xảy ra trong thà nh nhưng thực sự ở đâu?
Sách Hổ nghe há»i vá»™i và ng đáp nhay.
- Sòng bạc đó ở Hồng Khẩu Phụ. Hiện giỠchủ nhân của tại hạ đang ở đó để xỠlý
má»i việc.
Thân Xương Ngá»c trầm ngâm má»™t hồi rồi nói:
- Căn cứ tho lá»i cá»§a tổng quản thì gã đó quả là má»™t tay cao thá»§ hiếm có trên Ä‘á»i. Ta
e rằng lão Trì không đối phó nổi đâu.
Nghe Thân Xương Ngá»c nói như váºy, Sách Hổ mừng thầm trong bụng. Vì y biết rằng
Thân Xương Ngá»c sẽ tiếp trợ cho chá»§ nhân cá»§a y rồi.
Sách Hổ liá»n tán thêm:
- Con ngưá»i đó có võ công như thế hẳn là phải là má»™t tay hữu danh. Thá»±c tình mÃ
nói thì tại hạ chỉ cần có được má»™t ná»a võ công cá»§a hắn thôi là cÅ©ng đủ thoả nguyện
rồi.
Thân Xương Ngá»c chép miệng:
- Ta tin rằng rồi mình cũng gặp y !
Sách Hổ lá»™ vẻ cảm kÃch:- Tháºt là phiá»n chi hai vị quá …
Thân Xương Ngá»c cao giá»ng:
- SÆ¡n Tây là địa pháºn cá»§a há» Thân nà y mà . Trì Cung lại là bằng hữu cá»§a ta. Chạm
đến Trì Cung là chạm đến ta, hoà nh hà nh tại SÆ¡n Tây là khinh thưá»ng ta. Ta phải thu
xếp việc nà y, chẳng đợi Trì Cung phải má»i thỉnh.
Lệ Tuyệt Linh báºt cưá»i hắc hắc:
- Lệ Tuyệt Linh nà y cũng nghĩa bất dung từ !
Hoà ng Quân Nhã chợt há»i:
- Chúng ta lưu lại đây sao ?
Lệ Tuyệt Linh gáºt đầu:
- Phải váºy rồi ! Tạm thá»i trong mấy hôm nữa !
Thân Xương Ngá»c tiếp:
- Cô nương cứ tá»± tiện cho, cứ xem như ở tại chÃnh nhà mình váºy. Muốn thì thì cô
nương cứ há»i Sách tổng quản, y sẽ lo liệu chu đáo cho !
|

26-04-2008, 08:09 AM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bà i gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 29 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
|
|
Hồi 40
Một cuộc trùng trùng
Hoà ng Quân Nhã giáºt mình:
- Nói thế, nghĩa là hai vị không lưu lại đây?
Thân Xương Ngá»c lắc đầu:
- Chỉ nghỉ lại đây má»™t lúc thôi, rồi bá»n tại hạ sẽø đến Hồng Khẩu Phụ.
Sách Hổ hấp tấp há»i:
- Các vị không chỠchủ nhân vỠsao?
Thân Xương Ngá»c tiếp:
- Bá»n tại hạ dến đó tìm Trì Cung là tốt hÆ¡n. Vạn nhất có xảy ra việc gì cho y, lỡ ra
y thất cÆ¡, thì tháºt là đáng háºn!
Sách Hổ cao hứng:
- ÄÆ°á»£c quá, có hai vị tiếp trợ, thì hung thá»§ có ba đầu sáu tay cÅ©ng không khá»i
thảm bại ! Tại hạ trước nhất cảm thấy hả tức lắm rồi.
Y tán dương nghÄ©a khà cá»§a cả hai thêm mấy câu nữa. Thân Xương Ngá»c không nói
gì trầm ngâm nghÄ© ngợi xa xôi. Lệ Tuyệt Linh nhắc đến bá»n Hắc Lâu, dù cả hai đã Ä‘i
và o Ä‘iạ pháºn SÆ¡n Tây rồi, chưa chắc gì Hắc Lâu không dám Ä‘uổi theo.
Thân Xương Ngá»c cÅ©ng lo ngại như chà ng, nhưng cả hai rất bình tÄ©nh không há»
nao núng. Sách Hổ ngơ ngác:
- Hai vị có sá»± phiá»n phức?
Thân Xương Ngá»c gáºt đầu, an tưá»ng đáp:
- Không sai, má»™t sá»± đại phiá»n phức.
Sách Hổ trố mắt:
- Thân đại ca nói sao? Lại có kẻ dám trêu và o hai vị à ?
Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:
- Sao lại không? Chúng ta chẳng phải là báºc độc tôn, cÅ©ng chẳng phải là bá chá»§
trong thiên hạ, tự nhiên phải có cừu nhân, huống chi trên giang hồ, những tay cao
cuá»ng không hiếm.
Sách Hổ há»i:
- Trên Ä‘á»i nà y còn ai dám đụng đến Thân đại ca, hùng cứ má»™t dãy Trung Äiá»n
Sơn nữa?
Lệ Tuyệt Linh khoát tay:
- Äừng đưa Thân đại ca lên cao chi nữa, đại ca đã vá»t cao lắm rồi, không khéo
dại ca mê tÃt Ä‘i rồi lại bị té xuống thì phải tiêu đó.
Thân Xương Ngá»c trả đũa:
- Ta đâu thÃch ai tán dương ta như đệ đâu nè.
Y ám chỉ việc Lệ Tuyệt Linh má»m lòng trước má»™t Tiểu Như à Hà Tinh Huỳnh vÃ
nghe luôn lá»i yêu cầu cá»§a Hoà ng Quân Nhã, mà buông tha cho bá»n Yểu Mạng Hồ Tá»
Oanh Tế Nhân mấy hôm trước. Lệ Tuyệt Linh hiểu, mặt bừng vẻ thẹn.
Sách Hổ đỠnghị:
- Äể tại hạ bảo chúng dá»n cái gì ăn …
Thân Xương Ngá»c lắc đầu:
- Khá»i, Sách tổng quản hãy chiếu cố Hoà ng cô nương kia là hÆ¡n.
Sách Hổ đáp nhanh:
- Dĩ nhiên rồi, Thân đại ca.
Thân Xương Ngá»c day qua Lệ Tuyệt Linh, giục:
- Thôi, mình đi.
Sách Hổ lại đỠnghị:
- Tại hạ phái và i huynh đệ theo phục thị hai vị?
Thân Xương Ngá»c lắc dầu luôn:
- Không cần thiết, tại hạ thuộc Hồng Khẩu Phụ như lòng bà n tay, không cần có
ngưá»i hướng dẫn.
Lệ Tuyệt Linh nhìn qua Hoà ng Quân Nhã, thấy thần sắc của nà ng không được an
tưá»ng lắm, rõ rà ng là nà ng không quen cảnh cô độc. Dù chà ng và Thân Xương Ngá»c
không là thân nhân cá»§a nà ng song hiện tại thì nà ng nương tá»±a và o hai ngưá»i, há» Ä‘i rồi,
nà ng thấy khoảng trống quanh mình lớn quá.
Sách Hổ có tỠtế đến dâu, cũøng khó mà thay thế hỠđuợc. Tuy sự xa cách tạm
thá»i, nà ng cÅ©ng chua xót vá» cái thiếu vắng đó. Huống chi, nà ng còn lo sợ cho những
bất trắc đón chá» há»? Khách giang hồ đâu dám đặt nặng niá»m tin ở ngà y mai? Giả như
có việc bất tưá»ng xảy đến đến cho há», thì số pháºn cá»§a nà ng sẽ xoay vá» huá»›ng nà o?
Lệ Tuyệt Linh an úy:- Hoà ng cô nương yên tâm lưu lại đây, chỉ có mấy hôm thôi, xong việc rồi, tại hạ
sẽ trở vỠngay.
Hoà ng Quân Nhã gượng cưá»i:
- Lệ đại hiệp đừng lo nghĩ cho tôi, tôi ở dây cũng được mà .
Thân Xương Ngá»c đứng lên:
- Chắc chắn Lệ Tuyệt Linh sẽ trở lại vá»›i cô nương, tại hạ xin bảo đảm như váºy.
Hoà ng Quân Nhã thoáng đỠmặt. Lệ Tuyệt Linh vỠkhông nghe, không thấy chi
cả, bước thẳng ra ngoà i. Thân Xương Ngá»c cưá»i lá»›n, rồi cùng Sách Hổ bước theo ra, gia
nhân mang ngựa đến.
Cam Di Hiên ở vá» phÃa bắc Hồng Khẩu Phụ, má»™t toà kiến trúc tưá»ng trắng nóc
xanh, gồm hai phần, phần trước là hai gian lầu, bán ăn bán uống, cho thuê phòng trá»,
phần sau là phần vưá»n hoa vá»›i ngôi tịnh xá. Äến nÆ¡i rồi, Thân Xương Ngá»c và Lệ Tuyệt
Linh xuống ngưạ, nhưng không và o lầu, mà lại Ä‘i vòng ra phÃa sau, định và o ngôi tịnh
xá. Há» vừa đăït chân lên thá»m hà nh lang, bá»—ng có năm sáu đại hán váºn y phục chẹt
mà u xanh từ một góc nhà vừa hét lớn vừa áp đến bao vây:
- Äứng lại!
Má»™t tên tiếp há»i:
- Các ngươi muốn gì?
Thân Xương Ngá»c gáºt gù:
- ÄÆ°á»£c lắm, ta cứ tưởng rằng nÆ¡i đây không có phòng bị.
Má»™t đại hán trá»c đầu quát:
- Các ngươi tìm ai? Có biết đây là đâu chăng? Ai cho phép các ngươi tự do xông
xáo và o đây?
Lệ Tuyệt Linh thở dà i:
- Ta định và o đây, nhìn lên một chút, không ngỠbị các ngươi phát hiện. Ta cứ
tưởng đây là chốn không ngưá»i vì có bao nhiêu ngưá»i thì cái gã hôm trước đã thu dá»n
láng hết rồi chứ.
Äại hán trá»c đầu biến sắc, hét to lên má»™t tiếng rồi rút thanh Ä‘ao nÆ¡i hông cầm
tay, nạt:
- Các ngươi to gan tháºt. Bá»n ta Ä‘ang tìm các ngươi khắp nÆ¡i không gặp, bá»—ng
nhiên các ngưoi tự dẫn xác đến. Lần nà y thì đừng hòng trở ra an toà n.
Những ngươi kia cũng rút vũ khà cầm tay, chực chỠxuất thế công. Từ trong ngôi
tịnh xá, ba bóng ngưá»i bay tá»›i, ngưá»i Ä‘i đầu vừa máºp mạp vừa cưá»ng tráng, không caolắm, mặt bá»± thịt, mắt tam giác, ẩn ước có gân Ä‘á», miệng rộâng răng Ä‘en. Hai ngưá»i sau,
ốm, cao rất giống nghau, chừng như là má»™t đôi huynh đệ song sinh. Ngưá»i đầu hét:
- Cứ bao vây kỹ, để chúng cho ta tự tay lột da!
Y hoà nh tay ngăn cháºn hai ngưá»i phÃa háºu, rồi giương mắt nhìn Thân Xương
Ngá»c. Bá»—ng y báºt cưá»i ha hả, dang rá»™ng hai cánh tay. Thân Xương Ngá»c tiến lên, cả hai
cùng ôm nhau như đôi tình nhân sau thá»i gian ly cách lại đưuợc trùng phùng.
Ngưá»i máºp vẫn cưá»i lá»›n, cưá»i mãi, buông vòng tay ôm, vá»— bình bịch lên đầu vai
Thân Xương Ngá»c, kêu:
- Trá»i Æ¡i ! Lão Thân, ngươi đến sao mà đúng lúc thế? Ta nghe ồn à o, cứ tưởng cái
gì gì đâu, không ngá» chÃnh là ngươi.
Thân Xương Ngá»c nhăn mặt:
- Nhẹ tay một chút lão Trì. Ngươi là m gãy vụn xương vai của ta mất.
Hai ngưá»i ở phÃa sau, tuổi chưa cao lắm, đồng nghiêng mình là m lá»…:
- Anh em Câu Vi xin tham kiến Thân đại gia.
Thân Xương Ngá»c gáºt đầu, chưa kịp nói gì thì ngưá»i máºp lại kêu lên:
- Lão Thân, ngươi đến hôm nay thiệt đúng lúc quá, ngươi biết không, mấy hôm
nay ta điên đầu với những sự việc xảy ra, có kẻ toan hất chén cơm của ta đó nhé. Ở và o
trưá»ng hợp cá»§a ta, lão có chịu nổi không chứ, con mẹ nó mấy hôm nay…
Y nói má»™t hÆ¡i, nói oan nói khổ nói háºn. Hiển hiên, ngưá»i máºp hẳn là Tiếu Diện
Nhân Äồ Trì Cung, má»™t lão hữu cá»§a Thân Xương Ngá»c.
Thân Xương Ngá»c bình tÄ©nh há»i:
- Ngươi đừng rối rÃt lên như váºy, việc cá»§a ngươi ta đã hiểu hết rồi, ta hãy và o nhÃ
đã.
Trì Cung gáºt đầu:
- Ta quên mất.
Äại hán trá»c đứng bên cạnh, đổ mồ hôi đầm ướt, bước lên má»™t bước trình:
- Bẩm chá»§ nhân, bá»n thuá»™c hạ phát hiện ra hai ngưá»i nà y, há» có vẻ khả nghi
quá, há» xông xáo và o đây như định đánh cắp cái gì. Há» lại còn chế nhạo bá»n thuá»™c hạ
bị hung thá»§ đánh chết hết, cho nên bá»n thuá»™c hạ nhất quyết bắt hỠđể há»i cung…
Trì Cung từ từ quay đầu lại, nhìn gã trá»c vá»›i cặp mắt quái dị, quan sát gã như
quan sát má»™t ngưá»i lạ, rồi y nuốt ừng á»±c, chừng như nuốt uất khÃ, cho khá»i bừng lên.
Sau cùng, y thốt:- Cái tên trá»c nà y, ta nghÄ© ngươi nên nghỉ ngÆ¡i Ä‘i là hÆ¡n, sá»± việc trong mấy hôm
nay là m cho ngươi điên mất rồi.
Há» Trương sững sỡ, trố mắt há»i:
- Chá»§ nhân nháºn ra há»?
Trì Cung thởû ra, nhắm ná»a mắt lại, đáp:
- Chứ ngươi chẳng trông thấy chi hết à ? Có khi nà o ngươi ôm một kẻ lạ mà mừng
rỡ như thế chăng? Hừ, trừ ra ngươi thông minh hơn ta, thì lại khác.
Há» Trương trá»c lẩm nhẩm:
- Kỳ chưa, hỠcó vẻ đáng nghi quá mà , sao lại…
Trì Cung gắt:
- Ta không trách sự vô lễ của ngươi thì thôi còn ở đó lảm nhảm mãi, đi cho khuất
mắt ta.
Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:
- Chúng không đáng trách lắm đâu lão Trì, chẳng qua là song phương không nháºn
ra nhau, nên cuối cùng phải có sá»± nhầm lẫn như váºy, dù sao thì ngươi cÅ©ng phải nhìn
nháºn là chúng có tinh thần cảnh giác khá cao đó, chúng sốt sắng vá»›i nhiệm vụ mà . Y
tiếp luôn:
- Chẳng những ở tại đây mà thôi, ta vừa từ nhà ngươi nÆ¡i chân núi Ngá»c Thá»§y
đến đây, tại đó ta cÅ©ng bị chúng bao vây như váºy.
Trì Cung trố mắt:
- Hai ngưá»i có đến đó à ? Thảo nà o mà chẳng hiểu rõ sá»± tình nÆ¡i đây.
Một lần nữa y tạ lỗi:
- Chúng sẽ bị trừng trị Ä‘Ãch đáng vá» cái tá»™i thất lá»… vá»›i hai vị .
Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:
- BỠđi, Sách tổng quản đã trách phạt chúng rồi.
Và o khách sảnh, Trì Cung nhá»› ra là Thân Xương Ngá»c chưa giá»›i thiệu ngưá»i bạn
đồng hà nh. Y báºt cưá»i hảhả, cao giá»ng thốt:
- Lão Thân ơi, chỠchừng nà o mới giới thiệu quý hữu kia với ta?
Thân Xương Ngá»c tặc lưỡi:
- Mẹ kiếp, ta cũng quên luôn.
Lệ Tuyệt Linh tự giới thiệu:
- Tại hạ là Lệ Tuyệt Linh.
Trì Cung buông giá»ng khách sáo:- Hân hạnh quá, hân hạnh quá! Tại hạ là Trì Cung đây, trì là ao, nước cá»§a ao,
cung là cung kÃnh đó mà .
Bỗng, y trố mắt, nhìn chăm chú Lệ Tuyệt Linh, đôi mắt hình tam giác mở rộng
suýt biến thà nh hình tròn, má»™t chút sau y là nhÃ:
- Các hạ... các hạ nói sao? Các hạ là ai ?
Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên láºp lại:
- Lệ Tuyệt Linh.
|
 |
|
| |