Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 390 : Ba chén trà
Lát sau, một chén trà trôi qua.
Phong ca mặt phơi phới rời khỏi chuỗi phố cầm đồ.
Ai, thương nhân Thái Nguyên đúng là quá khách sáo. Chỉ là, vẫn cay lão bản tiệm đầu tiên. Nói đến thế rồi mà vẫn chắc giá 600 không chịu tăng. Mà vài tên lão bản đằng sau lại càng thực dụng, toàn là "trà bánh đặc sản Thái Nguyên", cá biệt có tên còn tặng cả thịt bò. Móa, gì chứ bò Thái Nguyên Phong ca sợ nhất.
Phong ca vừa đi vừa huýt sáo, móc ra vòng tay kia lăn lộn thưởng thức một chút. Xem ra ngoại trừ lễ vật, có lẽ phải bày thêm chút không khí lãng mạn mới được. Tặng quà không không có chút tục khí.
Ài, nếu mà có tiền thì đã không sao. Kéo Thành Bích đi cái nhà hàng nào đó, gọi menu Valentine, đốt tí nến trái tim, lại ngầm sắp một chút nhạc Mozart Wiz Khalifa gì đó. Khẳng định cũng coi như qua loa được.
Chỉ là, không có tiền nha.
Cái đám tiệm cầm đồ này là vì sẽ có lúc cần tiêu cục bảo kê mới sẵn sàng ném ra quà gặp mặt. Chứ bọn tửu lâu, đặc biệt là tửu lâu đắt tiền khẳng định không cần, khẳng định đều có dựa lưng cả. Hơn nữa, kể cả có muốn tạo quan hệ, cũng sẽ không phóng tay đến mức chi hẳn một bữa miễn phí cho Phong ca.
Ai, tìm đâu ra tửu lâu giá rẻ bây giờ?
Nghĩ nghĩ một lát, Phong ca bỗng búng tay cái tách.
Làm sao lại quên mất chỗ này?
...
Lại thêm một chén trà nữa trôi qua, Yên Vũ lâu.
Yên Vũ lâu này lúc trước nghe bảo Triệu Đán tặng Dương Diệu Chân kinh doanh chơi. Mà nàng này dù sao cũng là đồng hương xuyên không, Phong ca chịu khó bỏ qua thể diện nói nói một chút tình huống, có lẽ cô nàng cũng sẽ giúp một tay. Dù sao nữ nhân thích nhất chính là bày mấy trò xe duyên này.
- Ngươi muốn tìm Dương tiểu thư?
Tên quản sự trợn mặt nhìn Lăng Phong.
Hóa ra Yên Vũ lâu đã đổi quản sự, không còn là Hoa An nữa. Mà dường như tiểu nhị bên trong cũng thuần một sắc mặt mới, không phải đám tiểu nhị kiêm tiểu mật thám lúc trước.
Chỉ nghe tên quản sự mới nói :
- Hiện tại Yên Vũ lâu đã không còn do Dương tiểu thư làm chủ, vừa hôm qua sang tên cho người khác.
- A, chuyện gì xảy ra?
Quản sự tặc lưỡi :
- Ngươi không biết gì cả sao? Dương gia đêm hôm trước gặp chuyện, Dương tiểu thư cũng mất tích.
Lăng Phong liền hỏi :
- Mất tích? Vận Vương điện hạ đâu?
Quản sự trợn trắng mắt :
- Vương gia ở đâu ta làm sao mà biết? Thôi ngươi không tới tiêu tiền thì mau đi chỗ khác cho chúng ta còn buôn bán. Sáng sớm hỏi hỏi hỏi, xúi quẩy.
Móa! Thái độ với khách thế nào vậy?
Tưởng ca không có tiền thì khinh sao?
Nói cho biết, ca đúng là không có tiền, bằng không ...
Buồn bực rời Yên Vũ lâu, trong miệng lầm bầm chăm sóc khách hàng tệ hại, Phong ca bỗng thấy một đám công sai mặc đồ đỏ rực đi đạo bên kia đường, liền vẫy vẫy tay :
- Oa, Triển đại ca. Vẫn chưa chuyển công tác sao?
Triền Chiêu bị ai đó gọi, mắt nhìn lên trời hỏi :
- Ngày mai mới là ngày cuối. Ngươi không phải muốn làm gì đó chứ? Ai, Lăng hiền đệ, chịu khó nhịn qua 2 ngày nữa được không? Từ khi ngươi đến ta khổ cực lắm rồi, đừng gây phiền phức cho ta nữa ...
Lăng Phong chạy qua cười xóa :
- Ai ai, đại ca sao lại nói xa cách như vậy. Yên tâm đi, tiểu đệ cũng sắp rời Thái Nguyên rồi, chỉ tổ chức ăn uống chia tay tuyệt đối không làm gì khác.
Triển Chiêu hừ mũi một cái, cũng không muốn nói gì thêm. Giống như e sợ dính líu thêm với thằng nhãi này sẽ phát sinh đại án mạng.
Có điều Phong ca vẫn luôn xem Triển ca là chỗ thân thiết, nhân cơ hội hỏi :
- À, chuyện của Dương gia, đại ca có biết không?
Triển Chiêu không tình nguyện nói :
- Án Thiên Ba phủ? Ngươi bên Mật Thám ty không biết gì sao?
- Mấy ngày tiểu đệ chỉ ở nhà với vợ con, không biết.
Triển Chiêu trầm giọng :
- Án tạo phản.
- Tạo phản?
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra. Lại phản nữa? Lắm như vậy.
Triển Chiêu liền sơ lược kể lại.
Mới ngày trước, gia chủ Dương gia Dương Tôn Bảo, cũng là phụ thân Dương Diệu Chân trở về thiết gia yến mời khách, gồm có quan lại Thái Nguyên và tướng lĩnh Cấm quân đến từ kinh thành.
Chỉ là giữa buổi yến tiệc thì phát sinh biến cố. Đầu tiên Dương phủ đột nhiên xuất hiện mấy trăm binh lính Thiên Ba quân cũ của Dương gia, hô hào "bảo vệ Dương gia, khôi phục Bắc Hán" gì đó, xông vào đòi giết quan tướng Thái Nguyên.
Mà sau đó lập tức bên ngoài có Cấm quân xuất hiện, tình hình rất nhanh bị bình dẹp. Sau cùng một gã Chỉ huy sứ họ Khương lấy ra mật chỉ, phán Dương Tôn Bảo ý đồ bất chính, muốn tro tàn lại cháy cấu kết Kim quốc Mộc gia ý đồ tạo phản. Phụ mẫu Dương Diệu Chân là Dương Tôn Bảo Mộc Quế Anh đều bị ép chết tại chỗ. Sau đó quan binh tra khảo Dương phủ đúng là phát hiện có thư từ tạo phản các kiểu.
Lăng Phong vừa nghe một cái liền thấy sặc mùi âm mưu.
Có rất nhiều kịch bản có thể xảy ra. Nhưng khả năng lớn nhất là Dương Tôn Bảo bị vu oan giá họa.
Vấn đề đầu tiên nằm ở đám phản quân Thiên Ba kia, khẳng định là có kẻ sắp sẵn. Mà có thể sắp đặt như vậy Dương gia phải có nội gián.
Vấn đề thứ hai chính là đám Cấm quân dọn dẹp Dương phủ cực nhanh chóng. Trong đó gã Chỉ huy sứ họ Khương phán Dương phủ ý đồ tạo phản, chắc chắn diễn một vai trọng yếu. Có khi kia còn là mật chỉ của triều đình.
"Hừm, Khương Chỉ huy sứ?"
Lăng Phong chợt nhớ, 3 hôm trước ở chỗ cống vật, Cấm quân hộ tống ngoài Lâm Xung hình như có một gã chỉ huy họ Khương. Cũng không biết có liên quan không? Nếu liên quan, vậy thì kẻ này đến Thái Nguyên, hộ tống cống vật chỉ là phụ, ngầm làm vụ Dương gia mới là chính đi.
Lăng Phong nghĩ thì vậy, nhưng cũng không phải chuyện của mình, chỉ hỏi :
- Thế còn Dương tiểu thư thì sao?
- Mất tích. Nghe nói lúc đó nàng ta không có ở Dương phủ. Khả năng đã chạy trốn được.
Lăng Phong không khỏi ngậm ngùi.
Còn nhờ hôm nọ hắn còn hù dọa Dương Diệu Chân, bày vẽ nhiều trò mới lạ dễ dẫn họa vào thân. Thực ra hắn chỉ thêm mắm thêm muối vào cốt để thị uy với nàng ta một chút, đại khái ta và ngươi tuy cùng là xuyên không giả, nhưng ca vẫn trưởng thành chín chắn hơn.
Chẳng ngờ lại một phát đoán trúng có chuyện.
Chuyện ở Dương gia cũng không thấy liên quan đến việc Dương Diệu Chân xuyên không. Nhưng nói chung cũng là biến cố lớn xảy ra với cô nàng.
Lăng Phong lại hỏi :
- Vận Vương không hành động gì cả sao?
- Cửu Hoàng tử? Nghe nói hôm trước không hiểu thế nào lại chạy ra chỗ đạo tặc cướp cống vật để đến nỗi bị thương, đã về kinh luôn trong ngày.
Ra vậy. Khả năng đám người kia chỉ chờ Triệu Đán vừa đi liền động thủ.
Triển Chiêu lại như nhớ ra gì, hỏi :
- Mà, ta nghe báo hình như ngươi cũng có mặt vụ cướp bạc cống nữa?
Lăng Phong cười trừ :
- A, là tình cờ, hoàn toàn là tình cờ.
Triển Chiêu nghe vậy rùng mình một cái, không hiểu thế nào nhìn Phong ca như một cục xúi quẩy chuyên đi gây sự, xua tay nói :
- Thôi, bổn quan còn có công sự, cáo từ luôn!
- Triển đại ca, ngươi cũng đi hướng đó sao. Tốt quá, tiểu đệ cũng đang định về Chu lâu.
- Ai nói ta đi hướng Chu lâu? Không biết mắt bổn quan bị tật sao, ta đi hướng ngược lại.
Lăng Phong vẫn lưu luyến nói với theo :
- Triển đại ca, nay mai huynh đệ chúng ta cũng chia tay mỗi người một ngả rồi, hay đi đâu uống một chén cái đã.
Đáp lại là tiếng Triển Chiêu văng vẳng :
- Khỏi cần. Chờ khi ngươi chết bổn quan tới uống rượu mừng cũng không muộn.
- Khụ khụ, Triển đại ca đúng là quá khách sáo.
...
Chén trà thứ ba trôi qua.
Chuyện của Dương Diệu Chân, Lăng Phong cũng chỉ biết cảm thán một chút rồi cũng đành vứt sang bên. Hai bên tuy nói quen biết, nhưng còn chưa đến mức khiến Phong ca chạy đi tìm nàng ta chi viện. Muốn tìm cũng chẳng biết tìm đâu.
Hiện tại vấn đề là, kế hoạch sinh nhật tiện thể cầu hôn phong cách nhà hàng Tây của Phong ca rút cục phá sản.
Ngày kia là lên đường rồi, chỉ còn có hơn 1 ngày để chuẩn bị.
Mông mông lung lung, Phong ca về đến cửa Chu lâu lúc nào không biết.
Vừa vào cổng, lại thấy cảnh một nam đang chạy theo một nữ rên rỉ :
- Manh muội, hôm nay ta ra phố mua được cái vòng tay. Muội ... muội nhận nó nhé.
- Vòng tay? Vòng tay ta có mấy chục cái rồi. Không phải lần trước đã nói màu không đủ vàng ta không thích sao? Không có thành ý gì cả.
- Ài, thì vì ta nghèo mà.
Lăng Phong trợn mắt há mồm. Nam kia là tiểu tử A Tam, ngày trước hộ vệ Hoa phủ, vẫn một mực đi theo đám Thành Bích sang Thái Nguyên. Còn nữ chính là nha hoàn thứ 2 của Thành Bích, hình như tên Manh Manh. Tên cũng quá cường liệt đi.
Có điều ...
Con m* nó, nhìn cảnh kia lại như nhìn thấy bản thân trong tương lai gần. Trong túi mình cũng có một cái vòng tay đấy.
Mặc dù nhìn giá trị cái vòng của thằng nhãi A Tam kia không cách nào so được với mình. Nhưng mà đối tượng của mình là Thành Bích. Nàng ấy xinh đẹp như vậy, khẳng định từng được không biết bao nhiêu hoa si truy cầu tặng bảo vật.
Mà nhìn cái tướng nha đầu Manh Manh kia, xem ra tuy còn nhỏ nhưng lại rất có kinh nghiệm bị nam truy đuổi. Hay là, kéo nàng ta vào bụi ... thỉnh giáo một chút?
Chỉ lát sau ...
- Ngươi tìm ta làm gì?
Manh muội nghiêng đầu nhìn Lăng Phong chốc lát. Cũng giống Tích Nhược, ấn tượng của Manh Manh với Lăng công tử này không tốt vào đâu, chủ yếu là tò mò.
Chỉ nghe Lăng Phong nói :
- Ta muốn hỏi, bình thường ngươi lúc nào thì thấy vui nhất?
Manh Manh kiên định trả lời :
- Đương nhiên là lúc nhận lương.
Phong ca phun máu.
- Ngoại trừ cái này ra ...
Nói đến đó lại nghĩ, thôi hỏi thẳng m* đi, bằng không lòng vòng phí hết thời gian.
- Thôi để ta hỏi kiểu khác. Ngươi thích nam nhân theo đuổi mình bày tràng cảnh gì nhất?
Manh muội nghe vậy mới ngẫm nghĩ nói :
- Cái này để ta ngẫm lại. Đại khái là ... Cảnh bọn hắn vì ta mà đánh nhau bể đầu chảy máu?
- Đậu phộng! Không có chút giá trị tham khảo nào cả. Bên chỗ ta tình huống cũng không phức tạp như vậy.
Lăng Phong che trán. Lại nghe Manh Manh nói :
- Muốn đơn giản cũng có. Lần trước có cái lốp dự phòng muốn chứng minh tình yêu với ta, thế là ở bên ngoài cửa sổ cắt cổ tay cho ta nhìn. Chậc chậc, cái cảnh kia đúng là không thể quên, chảy những 1 canh giờ mới hết. Rút cục đả động lòng ta ...
- Móa! Ác như vậy? Cuối cùng ngươi cũng yêu hắn?
Phong ca không khỏi mồ hôi lạnh, vẫn gắng gượng hỏi kết quả. Chỉ nghe Manh Manh vui sướng nói :
- Không! Ta chạy đi giúp hắn gọi đại phu ...
- Đại tỷ khẩu vị đúng là quá nặng.
Lăng Phong rút cục đầu hàng. Manh Manh lại làm bộ thâm trầm :
- Kỳ thực, hai người nếu thích nhau, chỉ cần ở cùng một chỗ là đủ vui vẻ. Ai, bản cô nương lúc nào mới tìm được chân ái đây ...
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 391 : Cho nó đủ set
Manh muội lúc này mới nhìn trái nhìn phải, cũng phối hợp làm bộ che giấu nhỏ giọng :
- Tốt quá tốt quá rồi. Sắp có trò hay để xem rồi!
Lăng Phong không khỏi cảnh giác. Nha đầu này làm sao có bộ dáng sợ thiên hạ không đủ loạn như Tần Quyền vậy? Đừng có nói đang nghĩ cách phá đi.
Lại nghe Manh muội thăm dò :
- Vậy ngươi có ý tưởng gì rồi?
- Ý tưởng ... thì cũng có, không chỉ một mà rất nhiều.
Vốn Lăng Phong định không xem nha đầu này vào đâu, nhưng nếu không chém chút lại chẳng để đứa nha đầu cổ đại này khinh bỉ. Tốt xấu cũng là nhân sĩ xuyên không, nghĩ nghĩ thế nào liền tiết lộ :
- Vốn ban đầu ta định kiếm cái nhà hàng, à ... tửu lâu. Gọi chút đồ ăn mới lạ, lại đốt chút ngọn nến hình trái tim gì đó. Chỉ là ...
Manh Manh nghe vậy liền phủ nhận ngay tắp lự :
- Oài, xin nhờ đại ca. Tràng diện cưa gái cổ lổ sĩ này từ thời Chiến Quốc đã làm rồi!
- Móa, có sao?
Lăng Phong kinh hãi, Manh Manh khinh bỉ nói :
- Không phải có tên hôn quân gì đó, vì để cưa người đẹp đốt Phong Hỏa đài sao?
- Phong Hỏa hí chư hầu? Cái đó và cái ta nói liên quan gì?
Manh Manh trợn mắt :
- Sao không liên quan? Ngươi chỉ đốt có mấy ngọn nến, người ta đốt hẳn Phong Hỏa đài đó. Còn thức ăn sao? Của ngươi chỉ có một hai dĩa thịt, của người ta là máy ngàn mấy vạn miếng thịt ...
Lăng Phong suýt chút úp sấp. Đại tỷ này khẩu vị đúng là tràn ngập máu me.
Có điều Phong ca làm sao chịu thua, lại giãy dụa biến đổi một chút :
- Vậy hay là ... đem ngọn nến đổi thành pháo hoa ... à, Khổng Minh đăng?
- Cái này khác cái trước chỗ nào?
Lăng Phong hơi thở mong manh nói :
- Thì Khổng Minh đăng sẽ ... bay lên ... bay lên. Không phải nữ nhân rất thích kiểu "bay bay" sao?
Đang tưởng sẽ bị Manh muội đâm nốt một kích vào tim, lại không ngờ nàng ta ngẫm ngẫm một lúc gật gật đầu :
- Cái này có thể giữ lại. Chỉ là Khổng Minh đăng số lượng không thể dưới hai trăm cái. Mà trên mỗi cái lồng đều phải viết một thủ thơ tình. Tràng diện như vậy xem ra mới tạm ổn một chút.
- Móa, công trình như vậy có điểm hơi ... to lớn nha. Cần thuê bao nhiêu người mới được chứ?
Phong ca chà xát mồ hôi. Cứ tưởng cổ đại phương thức tỏ tình lạc hậu sơ sài, chỉ cần có ca nói muốn tỏ tình thôi là đã chấn động một phương, khiến nữ đồng bào cả nước sùng bái chạy theo xin hiếp. Hóa ra một khi không làm thì thôi, đã làm đều yêu cầu trình độ vượt bậc.
Hoặc là, chủ yếu do Manh muội tử có chút vượt bậc.
Lại nghe Manh muội tử khinh bỉ :
- Đồ đần! Chuyện này sao có thể đi thuê người khác? Ngươi phải tự mình động thủ, như vậy mới có thể cho thấy thành ý của ngươi.
- Móa, không phải đâu!
Khổng Minh đăng làm thế nào Phong ca cũng không rõ. Giả sử chạy đi hỏi thợ thủ công xong, áng chừng quen tay làm một cái cũng mất nửa ngày. Nếu là hai trăm cái? Móa, 3 tháng mới xong đó. Ai, thành ý như vậy có chút đau răng nha. Coi như Lỗ Ban phục sinh cũng chưa chắc dám hoàn thành.
Manh Manh lại chỉnh sửa :
- Thành ý nha. Phải có thành ý!
Nhìn Lăng Phong một bộ răng nhức, nàng đành chậc chậc lưỡi nói :
- Thôi được. Về chuyện Khổng Minh đăng, ta nghĩ mọi người có thể giúp một tay. Gọi đám A Tam A Bá làm tốc hành, khả năng 3 ngày là xong. Chẳng qua, tiền mua nguyên vật liệu ngươi phải chi trả hết.
Lăng Phong mừng rỡ :
- Cái đó là đương nhiên, ta có thể hỗ trợ cả cơm hộp trà đá. Chẳng qua, 3 ngày 200 cái không kịp, giảm xuống 1 ngày làm 100 cái thôi.
Manh muội cũng biết sinh nhật tiểu thư không còn mấy ngày, cũng gật đầu tán thành.
Đáng tiếc người nào đó còn chưa kịp cao hứng lại nghe nàng nói tiếp :
- Như vậy ngươi liền có thời gian 1 ngày để sáng tác 100 thủ thơ tình. Ừm, cũng hợp lý!
- Phùỳỳ!
Phong ca chút nữa trực tiếp lật bàn.
Một ngày 100 thủ thơ tình?
Phong ca tuy là xuyên không motif "cực phẩm", nhưng đã nói từ đầu không phải mặt hàng ăn cắp thi từ. Vả lại loại chuyện này ngay cả Lý Bạch Đỗ Phủ Huỳnh Hiểu Minh phụ thể vào cùng một lúc cũng gánh không hết. Nói ra 3 vị kia lại không phải chuyên môn dâm thơ. Nếu là Đường Bá Hổ thì may ra, nhưng khẳng định làm xong thì cũng lăn ra đột tử.
Khổ nhất là nha đầu này lại là nha hoàn cạnh Thành Bích. Lỡ lộ lên kế hoạch mà không làm tới cùng. Vài bữa lộ, Thành Bích khẳng định sẽ chê cười thành ý của hắn.
Móa, phải tới luôn chứ biết sao giờ. 100 thủ thì 100 thủ. Phong ca cũng không tin, bằng vào nhân cách bạo phát đến mức bị đạp sang dị giới của mình mà không rặn được 100 bài. Cũng chỉ để trang trí lên Khổng Minh đăng mà thôi, sau đó đốt một cái đều bay hết lên trời, đâu có ai rảnh đi kiểm chứng viết trên đó là thơ tình hay là truyện 18+.
Được rồi, làm như vậy có chút không đủ tâm ý. Nhưng nói tiếp, cũng không ai yêu cầu bài nào cũng hay quỷ khóc thần sầu nha. Chủ yếu có đủ vần, đủ độ "tình" ở trong đó là được. Ví dụ hai con thằn lằn làm tình cắn nhau đứt đuôi cũng gọi là đủ tình cảm rồi ...
Gắng vậy, vì sự nghiệp cách mạng.
Chung quy vẫn có chút bất an, Lăng Phong liền than thở :
- Có điều ta cảm thấy làm quá cũng có chút phong hiểm. Vạn nhất bị cự tuyệt chẳng phải là mất mặt.
Phong ca kỳ thực không phải không có lý.
Hồi trước xem mấy màn tỏ tình trên mạng, hắn từng thấy không ít cảnh thất bại. Nguyên nhân là nữ nhân tính cách hướng nội, mà chàng trai lại làm quá khoa trương. Rút cục nữ chính hoảng quá, thế là từ chối bỏ chạy luôn.
Mạnh muội lại không lý giải được trình độ này, nói :
- Ai, ghét nhất chính là nam nhân như ngươi. Thế có làm hay không?
Lăng Phong quệt quệt mũi quyết :
- Làm chứ!
Manh Manh liền vỗ tay, lại hỏi :
- Suýt nữa quên mất, quà ngươi chọn cái gì?
- Một cái vòng tay. Đồ vật không thể để ngươi xem được, nhưng báo giá thì có thể.
Nói rồi ném ra hóa đơn, Manh muội nhìn một cái lập tức la thất thanh :
- Á, 600 lượng? Thì ra ngươi có thành ý như vậy! Như thế thì không cần bày vẽ đâu, tặng luôn là được. Ngươi mà tặng ta lúc này, ta theo ngươi luôn.
- Thôi cám ơn!
Lăng Phong mồ hôi. Hóa ra đại tý mới lớn này cân thành ý đều bằng tiền.
Manh Manh lại tò mò :
- Ờ, mà ngươi dự định làm sao tặng cho tiểu thư?
- Hử? Làm sao tặng là làm sao tặng?
- Chính là ... Tặng quà cho nữ sinh cũng phải có sách lược nha. Thí dụ vụng trộm đem bỏ trên bàn trang điểm, nữ chính tắm rửa đi ngủ mới nhìn thấy. Hoặc là nhét vào trong bánh gatô, nữ chính cắt bánh vô tình phát hiện ... A, làm sao ta lại biết cả bánh gatô? Thôi bỏ đi. Nói chung, tặng thẳng cũng không phải không được, chỉ là có chút hơ sài.
Phong ca không khỏi gật gù, không thể không nói Manh muội tuy có chút máu me, nhưng cũng rất biết truy cầu hoàn hảo.
Lăng Phong vuốt trán nói :
- Tỷ dụ lấy một chút âm nhạc làm nền thì sao?
Manh Manh vỗ tay :
- Nghe hay đấy. Cái này thì bao ở chỗ ta. Ngươi chỉ cần lo 100 thủ thơ tình là được.
Lăng Phong khóc không ra nước mắt. Vẫn là vụ 100 thủ thơ. Ai!
...
Tiễn Manh muội tử đi chuẩn bị hậu cần, Phong ca thơ thẩn đi tiếp vào hậu viện.
Đang lúc nhẩm lại 300 bài thơ kháng chiến chua lét thời trung học, thình lình bị ai đó chặn đường :
- Ngươi muốn tổ chức sinh nhật cho sư muội?
- Đao đại ca, ngươi cũng biết rồi?
Chỉ thấy Đại Đao bộ dáng không được hữu hảo cho lắm đang tựa lưng vào tường phía trước, nhàn nhạt nói :
- Nha đầu Manh Manh vừa chạy ra sau hô hào mọi người làm Khổng Minh đăng gì đó ...
- Móa!
Lăng Phong triệt để ôm mặt.
Ta đã nói mà, bí mật quân sự lọt vào tay mấy con nha hoàn này là hỏng hết.
Đại Đao như nhìn ra lo lắng của Lăng Phong, nói :
- Hai nha đầu cạnh sư muội tuy nhìn có vẻ vô tâm, kỳ thực đều trải qua tuyển chọn rất kỹ lưỡng. Không để lộ đâu ...
- Ồ?
Lăng Phong liền tỉnh ra.
Nói chứ, vị Đại Đao này tuy lúc nào cũng như hình với bóng bảo hộ cạnh Thành Bích, nhưng đất diễn lời thoại lại chẳng có bao nhiêu. Hôm nay không biết thế nào liên tục có phân cảnh.
Chỉ nghe Đại Đao một bộ ngơ ngẩn nhìn trời nhàn nhạt nói :
- Lúc ta gặp sư muội, là lúc nàng ấy 10 tuổi ...
Lăng Phong liền dừng đùa cợt, xem ra Đại Đao đang muốn kể lại chuyện xưa của Thành Bích.
Cũng tốt, Lăng Phong cũng muốn biết quá khứ của Thành Bích. Lâu nay hắn vẫn cứ lẩn tránh tìm hiểu, chủ yếu vì e ngại đến đoạn của Triệu Doãn sinh chán ghét. Chỉ là hôm nay hắn bỗng có chút tỉnh ngộ.
Có câu yêu một người thì phải chấp nhận quá khứ của đối phương. Câu nói này tuy nói mồm thì dễ, nhưng để làm được thì rất khó. Mà đa phần cánh đàn ông đều không làm được. Bản thân Lăng Phong tuy cũng luôn treo trên miệng, nhưng việc hắn cứ không muốn biết chuyện xưa của Thành Bích, nói trắng ra chỉ là trốn tránh mà thôi, chứ kỳ thực trong lòng vẫn rất để ý.
Vì vậy lần này quyết tâm, tựa lưng vào tường, nghe Đại Đao nói một mình :
- Sư phụ ta bắt gặp muội ấy bên đường, mới đem về nuôi dưỡng. Sau mới biết muội ấy chạy trốn kẻ thù giết cha mẹ ...
Lăng Phong gật gù, đoạn chuyện này hắn đã từng nghe Thành Bích kể một lần.
- Sau đó hai chúng ta cùng nhau học võ công, ta chủ ngoại, muội ấy chủ nội. Học được tầm 5 năm thì sư phụ để 2 chúng ta rời núi. Ta liền cùng muội ấy về Giang Nam, rồi ... mới đến Đại Danh.
Đại Đao có chút ngắt quãng, giống như ở Giang Nam có bí mật tạm thời chưa thể tiết lộ.
- Quảng thời gian khó khăn nhất, có lẽ là lúc muội ấy sinh Như Ý tiểu thư. Ta nhìn ra được muội ấy vô cùng mâu thuẫn, nửa muốn bỏ nửa muốn giữ lại. Ta ở bên cạnh nhìn thấy muội ấy đau khổ như vậy, tuy trong lòng cũng rất đau nhưng lại không biết làm thế nào. Ta thậm chí muốn đi chém chết tên Triệu Doãn kia cho hả giận, không ngờ cũng bị muội ấy nhìn ra mà ngăn cản.
Ngừng một chút mới tiếp :
- Sau đó lại càng khắc nghiệt hơn, ở bên ngoài có không ít lời đàm tiếu, nói sư muội là thứ đàn bà không đức hạnh, ỷ vào sắc đẹp quyến rũ nam nhân. Còn có rất nhiều kẻ quan lại quyền quý tìm đủ cách tiếp cận. Trong thành hễ có vụ gì xấu xí, bọn chúng cũng đều nghi ngờ sư muội đầu tiên. Ngay cả bên trong đám hộ vệ nha hoàn cũng thi thoảng nói bậy. Mà ta, thì ngoài đánh cho chúng một trận ra, vẫn không biết làm sao để muội ấy vui trổ lại ...
Lăng Phong nghe vậy thì càng hận, lúc nàng ấy khó khăn hắn lại không ở cạnh.
Đại Đao giống như không muốn kể tiếp, bỗng rút ra một quyển trục nói :
- Đây là Đà đao pháp gia truyền của Quan gia chúng ta. Ngươi nhận lấy đi!
- A, Đao đại ca, đây là ...
Đà Đao pháp sao? Còn nhớ Cố lão điên từng nhắc đến món này, cũng rất thưởng thức. Giống như đây là đao pháp chiến trận mà Quan Công từng dùng đến thời Tam Quốc.
- Thay ta bảo vệ sư muội cho tốt. Nhớ lấy, chỉ cần ngươi làm gì đó có lỗi với nàng ấy, Đại Đao Quan Thắng ta cho dù ở chân trời góc biển nào, cũng sẽ tới lấy mạng chó của ngươi ...
Lăng Phong cười khổ, Đao ca rút cục cũng nói ra lời chân thật, "mạng chó của ngươi" luôn.
Nói ra thì, yêu thầm một người gần 20 năm, cuối cùng nhìn một thằng nhãi khác nhảy vào cuỗm mất, không chửi đối phương là cờ hó cũng không phải đàn ộng.
Như phát hiện ra ý tứ gì đó, Lăng Phong hỏi :
- Đao ca ngươi sẽ đi sao?
- Ngươi nghĩ ta có thể ngày ngày nhìn sư muội hạnh phúc cạnh ngươi sao?
Lăng Phong cười khổ, nuối tiếc nói :
- Cũng không phải. Ý ta là, đại ca giao đao pháp, có thể nào giao luôn cây Yển Nguyệt đao cho ta không? Cho nó đủ set.
Đại Đao mặt đen thui, có xúc động muốn rút Yển Nguyệt đao ra chém chết ai đó.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 392 : Đại tác chiến
Nửa ngày sau.
Phòng riêng Thành Bích.
- Tiểu thư, tiểu thư muốn đi đâu?
- Ngươi vì sao mỗi lần ta đứng lên lại hỏi câu này?
Thành Bích không hiểu ra sao nhìn, Tích Nhược ấp úng :
- Nô tì ... nô tì là lo lắng tiểu thư thôi.
Rút cục có chuyện gì?
Thành Bích không khỏi cổ quái. Cả ngày hôm nay nàng đã thấy xung quanh có gì đó không đúng. Đặc biệt là Lăng Phong.
Vốn ngày mai là hắn lên đường, cả ngày hôm nay hai người phải dành thời gian cho nhau. Nàng còn tưởng hắn sẽ như mọi khi vồ vồ vập vập chạy đến mới phải. Mà bản thân nàng cũng đã chuẩn bị tắm rửa sửa sang.
Chỉ là chờ cả buổi cũng không thấy oan gia kia đâu. Lúc ăn cơm thì cũng có gặp một lát, nhưng chỉ thấy hắn ăn vội vàng rồi cũng ném bát đũa phi đi đâu mất.
Nha đầu Tích Nhược này lại càng cổ quái. Bình thường không có việc gọi, Thành Bích cũng không cần Tích Nhược ở cạnh. Thế nhưng hôm nay nàng không hề gọi đến, nha đầu này vẫn một bộ tận tâm với công tác cứ lượn lờ trước cửa.
Nhất định có vấn đề.
Thành Bích liền hắng giọng :
- Tích Nhược, ngươi đi chuẩn bị bồn nước nóng, ta muốn tẩy rửa một chút.
- A, không phải lúc chiều tiểu thư đã tẩy một lần rồi sao?
- Làm sao vậy? Một ngày ta không được tẩy 2 lần sao?
Tích Nhược nghe vậy liền ù chạy đi.
Thành Bích chỉ đợi có vậy liền rón rén đi ra cửa. Vừa ra lại đụng một bóng người.
- Sư muội, khuya rồi còn muốn đi đâu?
Đại Đao?
- Sư huynh ngươi cũng ở đây sao?
- Sao lại nói "cũng"? Bình thường ta vẫn làm hộ vệ.
Thành Bích vờ cười nói :
- Ta muốn đi xem Như Ý đã ngủ chưa.
Đại Đao chột dạ nói :
- Vậy ... để ta đi cùng muội?
- Không cần đâu.
Nói rồi cũng không đợi Đại Đao phản ứng, nàng đã xoay lưng đi về phía phòng Như Ý. Đại Đao chần chừ một lát cũng không dám đi theo. Đây là chuyện riêng của mẹ con nàng ấy. Vả lại, hướng đi phòng Như Ý tiểu thư cũng ngược với nhà kho.
Chỉ là, Thành Bích đã cố ý đánh lừa, Đại Đao căn bản không thể ngăn.
Rất nhanh, nàng tìm được bóng Lăng Phong, đang ngồi trước cửa hậu viện.
Chỉ thấy Lăng Phong đang ngồi cùng nha đầu Manh Manh trò chuyện rất vui vẻ, chốc chốc chỉ tay lên trời, chốc chốc thì ngả ngớn ra sau. Tuy Thành Bích biết Lăng Phong luôn một bộ cà lơ phất phơ, nhưng bên cạnh nàng giống như hắn vẫn có chút câu nệ, chưa bao giờ thoải mái như vậy. Mà Manh Manh cũng là một bộ tiếp chuyện hào hứng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nói chung nhìn từ đằng sau rõ ràng là một cặp nam nữ đang hẹn hò dưới trăng.
Manh Manh tuy có chút ngố, nhưng cũng khá xinh đẹp, bằng không cũng không khiến đám hộ vệ chạy theo sắp hàng truy đuổi. Hơn nữa năm nay cũng vừa 16, Lăng Phong thì mới 21 22 gì đó, nhìn thế nào cũng như một cặp thanh niên nam nữ. Thành Bích bắt giác trái tim thắt lại.
Bỗng nàng nghe tiếng Lăng Phong nói :
- Được rồi, ngươi đi trước đi. Chốc nữa ta sẽ sang.
Manh Manh đứng dậy, lại nghe Lăng Phong nói tiếp :
- Nhớ cẩn thận không được để nàng ấy biết.
- Sao biết được, ta đã nhờ Tích Nhược ở đó rồi, tiểu thư sẽ không biết đâu.
Thành Bích lập tức giật mình. Thì ra là vậy. Chẳng trách Tích Nhược từ chiều đến giờ cứ một bộ thấp thỏm muốn ngăn nàng ra khỏi phòng.
Nói về độ thân thiết, cho dù nàng là chủ nhân, nhưng Tích Nhược thân với Manh Manh hơn nàng rất nhiều. Giả dụ biết Manh Manh có tình ý với Lăng Phong, Tích Nhược vì bạn mình đứng ra che giấu hộ, điều này hoàn toàn có thể giải thích được.
Chẳng lẽ vì thời gian qua mấy lần muốn thân mật đều hỏng, hắn ra sinh phiền chán mới tìm Manh Manh?
Hay là kỳ thực hắn từ đầu đã là loại người buông thả này?
Thành Bích không khỏi bị một cỗ hơi lạnh đánh thẳng vào tim, hai chân đứng không vững, mà trên khuôn mặt vũ mị của nàng, nước mắt như chỉ chực trào ra. Nàng đưa tay ôm lấy miệng sợ mình bật khóc.
...
Nhà kho Chu lâu đang là cảnh bà con đang hối hả chạy tiến độ.
Đợt này tác chiến sinh nhật, phải nói là kinh động hết sạch nhân vật lực của Trường Phong tiêu cục.
Đại Đao Tích Nhược thì lo gác bên chỗ Thành Bích. Mục đích chủ yếu là để chặn Thành Bích, nếu nàng có lỡ đi ra nhà kho. Mặc dù bình thường nàng ấy cũng chẳng đi đến địa phương này bao giờ. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Có Tích Nhược bọc ở trong Đại Đao trấn ở ngoài, Thành Bích có mọc cánh cũng bay không ra. A, lời này có điểm hơi tàn bạo.
Tổ chế tác thì không chỉ A Tam A Bá đám hộ vệ, mà ngay cả Tần Quyền Lăng Hổ cũng xắn tay áo vào cuộc. Ngoài ra, còn huy động cả Ngũ Thử chạy đi săn nguyên vật liệu.
Bạch Ngọc Đường phụ trách cung ứng. Nghe đâu Cẩm Mao Thử còn định nhảy vào vương phủ trộm gỗ trầm hương, nói là nguyên liệu xịn thì Khổng Minh đăng mới bay cao. May mà Phong ca biết tỏng thằng nhãi này lấy cớ đi ăn trộm ra tay ngăn kịp.
Điền Khai Quang cũng hăng hái đề xuất, nói có chút thuốc kích dục dùng riêng cho tràng diện lãng mạn ... Phong ca vừa nghe liền phẩy tay từ chối luôn. Nhưng vẫn nhỏ giọng dặn giữ hàng để lần sau.
Tưởng Bình Từ Khánh Lư Phương các thứ cũng nói có việc phải làm, chỉ không biết là làm gì. Phụ trách tổng quản hậu cần là Manh Manh tiểu muội, Phong ca chỉ lo viết thơ tình nên không rõ.
Có điều thân là tổng giám chế, Phong ca không thể không chạy qua kiểm tra tiến độ công trình.
Chỉ là, mới nhìn ngó được một lúc đã bị Tần Quyền cằn nhằn :
- Tứ ca à. Ngươi làm ơn chạy về lo công tác của mình đi, tưởng nam chính thì có quyền chỉ đạo sao? 100 bài thơ đã xong mấy bài rồi mà ở đây chỉ đông chỉ tây? Lại còn bài diễn văn lúc tặng đồ đã luyện chưa? Móa, hỏng một cái thì công sức của bọn đệ cả ngày hôm nay cũng vứt hết.
Lăng Hổ tay làm lồng đèn, miệng lẩm bẩm :
- A-di-đà Phật, chỉ tặng cái vòng tay mà thôi, sao phải khổ như vậy. Bần tăng đúng là không thể hiểu phàm nhân các ngươi nghĩ gì.
Lăng Phong không khỏi trợn trắng mắt.
Phong ca cũng biết không ở đây lâu được, liền tặc lưỡi dặn :
- Manh Manh, có gì chốc chạy qua chỗ ta.
- Được rồi, mau đi đi!
Manh Manh cũng không thèm liếc mắt lên tiếng đuổi người. Phong ca lập tức co giò lên cổ chạy về. Mới chạy được hai bước đã nghe đằng sau một đống hỗn loạn :
- Lão Lôi, ngươi để cái gì trong lồng đèn thế này? Muốn nó nổ tung lên sao?
- Ngươi nói cái gì gia gia không nghe rõ?
- Phááooo!
- Ai dà, có một cái thôi mà. Gia gia còn chưa bao giờ thử nghiệm pháo nổ trên không, lần này muốn nhân tiện ...
Lăng Phong liền phải cắm đầu quay lại :
- Móa, Lôi Trấn, đừng có phá game.
Manh muội tử lại phải đẩy Lăng Phong đi :
- Đi đi! Ở đây đã có ta lo, không sao đâu.
Lăng Phong không thể yên tâm, có thật không sao không? Móa, làm sao ta có cảm giác rất bất an. Trù trừ một lúc mới phải rời đi.
Lần này đi được 5 bước lại nghe đằng sau có tiếng phàn nàn :
- A Bá, mỗi một cái phải có 6 thanh gỗ làm khung, ngươi cái này sao chỉ làm 5 thanh?
- Ôi dào, 5 6 thì khác biệt mấy. Chỉ cần nó bay lên tầm 10 trượng rồi rớt cũng là thành rồi. Lão tử còn những 5 cái chưa làm, *éo đủ thời gian đây.
Có đứa hộ vệ còn ra vẻ tiểu thông minh nói :
- Thực ra ta thấy cũng không nhất thiết cần đủ 6 thanh đâu. Theo như phân tích của ta mà nói, thậm chí 3 thanh cũng lên. Dù sao càng nhẹ càng dễ bay mà đúng không?
- Ngươi nói hay quá. Vậy sao không bỏ hết m* khung đi, xong đốt hết vào một chỗ. Đằng nào nó chẳng thành khói bay lên trời?
- A, hay nha. Làm sao ta lại không nghĩ đến nhỉ?
Lăng Phong nghe mà sợ hãi.
Có được không đây? Cầu trời khấn Phật cầu trời khấn Phật. Phong ca nhỏ lớn cũng chưa bày vẽ truy cầu nữ tử to như thế này bao giờ, mà lại điều hành cả mấy chục người làm gấp rút. Cái vụ này thì lại chẳng liên quan tu vi nội lực. Cho dù có là Đấu Thánh cũng bó tay.
Vừa chạy về phòng, trong đầu lại liên tục nghĩ đến thơ tình.
Nói ra, Phong ca tình nguyện ngồi làm 100 cái Khổng Minh đăng, còn hơn làm 100 thủ thơ tình.
Công việc chế đèn nói ra chẳng có tí hàm lượng kỹ thuật gì mấy. Có sẵn công thức, thuần túy là quen tay mà làm. Chỉ cần xoát xoát được 1 cái đầu xong, mấy cái sau cứ thế mà triền.
Nhưng mà cái trò làm thơ thì ... Cái trò này không phải cứ chăm chỉ cố gắng là có thể bù đắp, phải có tí ngộ tính mới được. Ngộ tính thì Phong ca cũng có một chút đó, dù sao nói ca không phải xuất thân thơ văn, nhưng thực ra cũng có một chân trong giới văn nghệ. Nhắc lại kẻo quên hồi đó Phong ca nhưng từng khiến tài nữ thuyền hoa Tô Châu Ngô Oánh Oánh phải đích thân tìm gặp, sau đó còn dạy vẽ cho tài nữ kinh thành Lý Minh Nguyệt nha. Ngộ tính bay bướm không thể không có.
Cuối cùng, sau nửa ngày Phong ca cũng tự xoát ra được tầm 50 bài. Chỉ là càng về sau đầu óc càng mù mịt, muốn rặn thêm ra 1 bài đúng là khó hơn lên trời. Đến nỗi hiện tại hai mắt đã đỏ loét, thần chí cũng có chút mơ hồ xoay mòng mòng.
Tiện nói, Lăng Hổ cũng có đem qua mấy bài thơ tiếng Phạn, chẳng qua hình như đều là kinh siêu độ, Phong ca rút cục bẽn lẽn từ chối, nói để lúc Tần Quyền cưới vợ thì dùng hay hơn.
Ai, con m* nó. Còn căng hơn cả lần bị sát thủ vây phủ.
...
Một canh giờ gấp rút cuối cùng cũng phải trôi qua.
Phong ca đem vòng tay bỏ vào một cái hộp nhỏ tinh xảo, lại dùng dây tơ hồng buộc buộc. Miệng lẩm nhẩm lời thoại một lần cuối cùng, cảm thấy đều đã thuộc đến không thuộc hơn. Nhắm mắt thở phào một cái. Lại chạy đến giếng cạn đằng sau nhìn ngó chỉnh sửa râu ria tóc tai, còn dùng cả gel tóc của Tần Quyền xịt nách của Lăng Hổ tô điểm vào.
Nhìn nhìn một lần cuối, búng tay cái tách.
OK! Trừ con mắt hơi đỏ ra còn lại đẹp trai không thể đẹp trai hơn.
Gấp rút chạy ra nhà kho, kiểm tra hậu cần một lần cuối. May mắn tổ chế tác không làm nhục mệnh, 100 cái Khổng Minh đăng kịp thời đúng giờ xuất kho. Còn bộ phận âm thanh ánh sáng background thì Manh muội tử đảm bảo đã chuẩn bị xong, Phong ca cũng gấp quá rồi không thể rehearsal gì được.
Nhìn sắc trời đã đen thui, không thể trì hoãn. Phong ca vỗ tay một cái, đột ngũ staff liền tụ lại một chỗ :
- Các đồng chí, đại tác chiến đêm nay, đó là lần đầu tiên hợp tác liên ngành liên bang liên hiệp quốc, từ Trường An đến Thái Nguyên, từ tiêu sư đến đạo tặc, từ trong ra ngoài, từ ...
- Đủ đủ! Không có thời gian nữa đâu đại ca ơi.
- Khụ khụ. Xuất phát!
Anh em đều hào hứng giơ tay :
- Xuất phát!
A Tam hích hích Manh Manh hỏi :
- A Manh, muội thì ra thích tràng diện to lớn thế này sao? Hay về sau ta làm một cái ...
Manh Manh xì mũi nói :
- Thôi đừng. Ngươi có làm ta cũng không cảm động được đâu.
A Tam nghe vậy liền xám xịt. Mà Manh Manh thì bĩu môi lầm bầm, "đầu gỗ, người ta nói không cần làm thì càng phải làm nha".
Bên này, Lăng Phong hít sâu một hơi đi lên lầu tới phòng Thành Bích. Không thể không nói, bình thường không sao, không hiểu sao lúc này Phong ca tim cứ đập thình thình.
Gõ cửa phòng, Tích Nhược là người chạy ra.
Lăng Phong đánh mắt ra hiệu ý hỏi, chỉ là lại thấy Tích Nhược lại lắc đầu.
- Sao vậy? Nàng ấy ngủ rồi sao?
Tích Nhược nhíu mày :
- Không, vẫn còn thức. Chỉ là ... chỉ là giống như tiểu thư vừa rồi uống rượu, hình như còn khóc nữa.
- A, khóc? Sao lại khóc?
Lăng Phong phát hoảng. Đây là chuyện gì nha, tính tới tính lui các trường hợp xấu, nào là Khổng Minh đăng làm không kịp thơ tình làm không đủ số các kiểu. Cuối cùng lại tính sót nữ chính u buồn mất hứng. Vội vội vàng vàng chạy vào.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 393 : Bể hết rồi!
Lăng Phong thận trọng đi vào.
Chỉ thấy Thành Bích đang ngồi bên bàn trang điểm vẻ mặt thất thần. Nàng đang mặc một bộ váy trắng tinh, dường như còn trang điểm tỉ mỉ. Nếu là bình thường Phong ca khẳng định đã cười dâm nghĩ là tín hiệu đèn xanh.
Có lẽ nào vì là sinh nhật, cho nên khiến nàng nhớ chuyện cũ u buồn?
Lăng Phong vội gãi đầu nói :
- Thành Bích, nàng đêm nay thật xinh đẹp.
Thành Bích có vẻ bị giật mình. Nên biết nàng có Khai Thần thuật, bình thường Phong ca còn chưa vào nàng đã biết. Chỉ thấy nàng cũng không nhìn thẳng Lăng Phong, chỉ ũ rũ hỏi :
- Ngươi đến từ lúc nào?
Lăng Phong chột dạ. Thái độ của nàng lạnh nhạt khác thường. Từ lúc quen nhau, Lăng Phong chỉ thấy nàng như thế này đúng một lần. Lần đó cũng là nàng uống rượu ngồi một mình như vậy. Còn nhớ đó cũng là lần đầu hắn sinh xúc động đến nỗi đánh liễu muốn hôn nàng, chỉ là bị tiểu thư Như Ý cắt ngang.
- Nàng không được khỏe sao?
Thành Bích không trả lời, ngược lại hỏi :
- Cũng đã khuya rồi, ngươi đến chỗ ta làm gì?
- Bởi vì hôm nay là ...
Còn chưa nói xong đã bị Thành Bích ngắt mất :
- Ngày mai ngươi về kinh thành. Vốn ta còn định bàn bạc với ngươi chút chuyện quan trọng. Chỉ là giống như ngươi có chuyện quan trọng hơn thì phải ...
Nàng nói nhưng đôi mắt u buồn vẫn nhìn vào mông lung. Lăng Phong cho dù có ngốc mấy đi nữa cũng đã phát hiện ra vấn đề.
Nàng ấy đang giận, mà khả năng chính là giận hắn. Nhưng giận cái gì nha?
Bỏ đi, trước mắt cứ phải tiến hành :
- Đối với ta, không có gì quan trọng bằng nàng.
Thành Bích thân thể có chút run rẩy, nhưng rất nhanh lại bình thản nói :
- Ngươi còn nói được câu này sao?
Rồi nàng đầy thất lạc nói :
- Nếu ngươi đã chán ghét ta vừa già vừa xấu, vì sao còn tiếp cận ta?
Lăng Phong ngẩn ra không hiểu ra sao.
Thành Bích vừa già vừa xấu? Thằng ngu nào nói câu này?
Lăng Phong biết lúc này tạm không thể bắt được nguyên do Thành Bích buồn, kịch bản đã vạch ra buộc phải chạy theo cái đã, có gì chỉnh sửa sau. Dù sao cả đội ngũ mấy chục người đều đang ở dưới sân chờ.
Vì vậy tiến ra đẩy 2 cánh cửa sổ, liếc mắt xuống dưới đã thấy Manh Manh lấp ló nhìn lên. Kiểm tra góc độ các kiểu xong liền nói :
- Nàng xem, bên ngoài cửa sổ mặt trời sắp lên cao ...
- Hừm, bây giờ đang là ban đêm.
- Khụ, ý cảnh, chủ yếu là ý cảnh.
Trong kịch bản của Phong ca, đây là đoạn quan trọng thứ hai, chỉ xếp sau đoạn tặng quà cuối cùng. Bởi vì toàn bộ màn trình diễn đều sẽ diễn ra ngoài trời, nếu như Thành Bích vì lý do nào đó, tỷ dụ sợ gió lạnh các kiểu nhất quyết không cbịu tiến ra cửa sổ nhìn. Thế thì toàn bộ chỗ Khổng Minh đăng thơ tình của Phong ca sẽ ngâm nước sôi hết. Mặc dù có thể miễn cưỡng đốt lên, ngồi trong phòng đại khái cũng sẽ thấy loáng thoáng, nhưng rõ ràng hiệu ứng không thể nào đầy đủ.
May mắn, Thành Bích giống như cũng muốn hít khí trời. Nàng yểu điệu đứng dậy, cũng tiến ra cửa sổ. Mà bởi vì trong lòng đang có tâm sự, nàng vẫn một mực nhìn lên mông lung, căn bản không để ý bên dưới sân có gì lạ.
Đợi nàng vừa tiến đến cửa sổ, chỉ nghe Lăng Phong nhẹ giọng :
- Thành Bích, happy birthday!
- Ừm?
Lăng Phong vội sửa lời :
- À, nhầm thoại. Thành Bích, chúc mừng sinh nhật!
Lăng Phong nói khẽ, đồng thời một tay dùng nội lực bắn ra một cây tiểu đao chỉ lệnh.
Kết quả 3 giây trôi qua, chẳng có một chút động tĩnh.
Lăng Phong mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống. Móa! Quả nhiên không thể tin tưởng cái đội ngũ này. Hôm nay mà xảy ra tam trường lưỡng đoản gì, lão từ thề giải tán hết. Các ngươi tốt nhất hãy tự cầu nguyện hết đi.
Liền phải diễn lại :
- Thành Bích, chúc mừng sinh nhật!
Sau đó quả quyết dùng nội lực, lần này còn vận cả Cửu Âm đề thăng, bắn ra nốt một cây phi đao. Phi đao liền "vèo" một cái bay khỏi lan can.
Con m* nó, lần này đừng để ta thất vọng. Còn may lão tử cũng biết làm gì cũng phải có phương án dự phòng, cho nên mang theo 2 cây phi đao chỉ lệnh. Bằng không coi như bể hết. Có điều lần này mà còn không được nữa thì đúng là bể luôn.
Thành Bích lúc Lăng Phong nói chức mừng lần thứ nhất thì phải ngẩn ra một lúc không kịp phản ứng. Đợi hắn nói chúc mừng lần hai mới tỉnh táo lại.
Nét u buồn cũng nhạt đi, nàng quay sang nhìn Lăng Phong tò mò :
- Làm sao ngươi biết hôm nay là sinh nhật ta?
Lăng Phong lúc này đâu có tâm tư trả lời vấn đề này, hắn đang nhìn xuyên lan can xuống sân lớn. Lại thêm 3 giây nữa rồi, vẫn *éo thấy cái gì bay lên. Con m* nó cái đám đồng đội này. Đúng là không sợ quân địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Liền hùng hổ quát to :
- Bên dưới, có nghe không?
Chỉ nghe giọng ai đó trả lời :
- Thấy rồi thấy rồi. Móa, đang sửa dây đàn cứ từ từ ...
A? Giọng nói này là ...
Tưởng Bình?
Thôi thấy m* rồi. Không phải nói còn có tiết mục nhạc nền sao? Ta đã nghi rồi mà, trong phủ này thì đào đâu ra nghệ sĩ nào ngoài Tưởng Bình chứ?
Chỉ nghe văng vẳng giọng nha đầu Manh Manh trách mắng :
- Thôi bỏ đi không cần đàn nữa, cho đèn lên luôn đi.
Tiếp đó là một đoạn hỗn loạn :
- Không được. Cái gì cũng phải có không khí của nó. Ta sửa được ngay thôi. Cây Hồ cầm này ta xài 10 năm rồi, có khi nào gặp vấn đề đâu. Làm sao hôm nay lại trở chứng.
- A-di-đà Phật, nếu không được hay để bần tăng tụng kinh tạo không khí?
- Cá nhân ta thấy tràng diện đốt Khổng Minh đăng này âm nhạc nhẹ nhàng quá cũng không hợp. Nên xài đồng ca.
- Đồng ý đồng ý. Đề cử bài "lửa thiêu Xích Bích", nghe nói năm đó Khổng Minh đốt thuyền Tào Tháo xài. Không khí hào hùng không thể chê vào đâu được.
Bên trên, Lăng Phong đã ôm mặt rên rỉ. Thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Thành Bích.
Bể rồi, thôi bể hết rồi.
Ai, một màn sinh nhật kiêm tỏ tình lãng mạn đầy màu sắc xuyên không như thế, rút cục nát bét.
Đang lúc tưởng chừng thế giới sụp đổ, bỗng nghe một tiếng nhỏ nhẹ bên tai :
- Cám ơn chàng!
Lăng Phong tỉnh lại vội ngẩng đầu.
Chỉ thấy Thành Bích đang nhoẻn miệng nhìn Lăng Phong cười, mà trên đôi mắt cũng đã ngấn lệ. Nụ cười của nàng đẹp khôn xiết, có một chút hóm hỉnh trêu chọc, một chút xấu hổ vì đã hiểu lầm, nhưng đa phần là hạnh phúc tràn ngập.
Vừa rồi nàng ngồi trong phòng uống rượu một mình, cũng nghĩ lung tung rất nhiều.
Nàng nghĩ đến Lăng Phong lén lút với Manh Manh, mà càng suy nghĩ thì càng tự thuyết phục bản thân mình là đúng. Đầu tiên nàng giận hắn, nghĩ hai ngươi muốn ở với nhau cũng được, ta sẽ rời đi thanh toàn uyên ương. Sau đó nàng lại tưởng tượng cảnh mình rời đi, không hiểu sao tim cứ co thắt lại. Nàng không nỡ rời xa kẻ nào đó, vì nàng đã yêu hắn rất nhiều. Thế là Thành Bích liền nghĩ, có lẽ nàng đành giả vờ không biết gì ...
Nàng ngồi trong phòng nửa chờ nửa giận. Khi hắn tiến vào, nàng rất muốn khóc, hỏi vì sao hắn phải làm vậy? Chỉ cần hắn nói ra, nàng có lẽ cũng sẽ chấp thuận ...
Cho đến lúc nghe thấy bên dưới loạn thành một đoàn cái gì "thả Khổng Minh đăng đàn hát không khí" các kiểu, nếu không hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng không xứng là Thành Bích phu nhân.
Lăng Phong lại đang dở khóc dở cười giải thích :
- Xin lỗi, là ta chuẩn bị không đủ chu đáo. Kỳ thực ta vốn làm đơn giản thôi, cũng là nha đầu Manh Manh cứ đòi phải 100 cái Khổng Minh đăng, lại còn 100 bài thơ tình mới đủ thành ý. Ta đành gắng gượng ...
- 100 cái Khổng Minh đăng?
Thành Bích không khỏi ngạc nhiên. Nàng mặc dù nghe bên dưới nói Khổng Minh đăng, nhưng chỉ nghĩ 1 2 cái gì đó là cùng. Lại không nghĩ đến ...
Nàng còn chưa kịp nói gì, đã nghe dưới sân một tiếng Hồ cầm vang lên. Sau đó từ dưới sân, đầu tiên nổi lên một chiếc, rồi lại một chiếc Khổng Minh đăng bay lên.
Đến cái thứ 5, bay lên được tầm 10 trượng thì bỗng "đùng" một cái vỡ toang, bắn ra đủ loại màu sắc. Chỉ nghe dưới sân là tiếng Lôi Trân nhảy nhót :
- Oahaha, gia gia rút cục thử nghiệm được pháo nổ trên trời.
Lăng Phong mồ hôi, cái đám này toàn là phá game.
May mắn tình hình tiếp đó không có thêm dị biến. Trong đêm đen như mực, trăm cái Khổng Minh đăng cứ thế chầm chậm bay lên trời, hóa thành một mảnh sáng trưng, giữa tiếng Hồ cầm văng vẳng.
Khá tốt, Tưởng Bình đại nghệ sĩ rút cục bạo phát tài năng, cũng không làm hỏng không khí xinh đẹp đang có. Mà nhiều năm về sau, Tưởng Bình vẫn luôn lấy buổi đêm nay ra kể mãi, nói rằng kia chính là concert đầu tiên của Tưởng nhạc sĩ, Tưởng Bình MTP rút cục chính thức debut trên diễn đàn âm nhạc Đại Tống.
Thành Bích ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn lấy một cái Khổng Minh đăng gần nhất, thấy trên đó viết "Nguyện ta như sao nàng như trăng, để hàng đêm cùng nhau tỏa sáng." Không khỏi tiếng lòng rung động.
Kỳ thực Phong ca cũng cố ý săp xếp. 100 bài thơ hắn đã cố chọn ra tầm 10 bài coi cũng được, dặn dò anh em cho đứng đằng trước thả. Còn đám còn lại đặc biệt mấy bài cuối cùng, có thể nói là nát không thể nát hơn, đều ném hết ra đằng sau. May mắn, Thành Bích điểm trúng lại là một bài tàm tạm, không bại lộ trình độ thơ ca mèo cào của ai đó.
Lại nói, trong mấy kịch bản dâm hiệp trên TV, bình thường đôi nam nữ đều sẽ phải trải qua công đoạn rơi vực sống chết bên nhau, hoặc là nữ chính gặp nạn nam chính xả thân, sau đó nữ chính cảm động liền nằm ngửa dạng chân. Còn Lăng Phong Thành Bích, căn bản lại không khúc chiết gì. Ngoài mấy lần Phong ca nhìn lén Thành Bích thất bại, còn lại chỉ bình đạm trôi qua từ từ thẩm thấu.
Kỳ thực, có lẽ như vậy mới là tình cảm chân thực nhất đi.
Chỉ chốc lát, đã nghe tiếng hàng xóm quanh Chu lâu hoan hô ngất trời. Xem ra cũng đã thấy 100 cái Khổng Minh đăng. Dù sao loại cảnh tượng này ở Trường An hay Tô Hàng lễ hội thuyền hoa còn có thể còn có, chứ Thái Nguyên đất chiến sự này thì rất hiếm gặp.
Thành Bích cười nói :
- Xem, lại bị chàng làm cho loạn hết cả lên.
Lăng Phong gãi đầu.
Thành Bích nhìn sang. Mãi lúc này nàng mới để ý đôi mắt Lăng Phong chứa tơ máu. Nhưng nàng tuyệt nhiên không thấy màu đỏ, lại chỉ thấy ánh mắt kia so với 100 cái Khổng Minh đăng còn muốn sáng hơn. Ấm áp giống như muốn đem chút băng lãnh cuối cùng trong tim nàng cũng xua tan.
Lăng Phong bị vẻ đẹp vì hạnh phúc của Thành Bích làm cho ngẩn ra. Mãi khi nàng rơi nước mắt hắn mới nhớ ra, còn một đoạn quan trọng cuối cùng. Liền lấy ra hộp nhỏ.
- Quên, quà sinh nhật, tặng nàng.
- A? Đây là gì?
Thành Bích hiếu kỳ nhận lấy, cẩn thận kéo tơ hồng mở ra. Nhìn thấy bên trong một chiếc vòng tay.
- Thật xinh đẹp. Cái này ... chắc là rất quý giá.
Lăng Phong lầm bầm :
- Gấn 1000 lượng, có thể không quý sao ...
- Chàng nói gì cơ?
- A, có quý giá đến đâu làm sao bằng nàng trong lòng ta.
Móa, còn may mấy năm xem phim ăn sâu vào trí nhớ.
Cũng căn bản không chờ Thành Bích phản bác, liền đem vòng tay kia mang vào tay nàng.
Thành Bích không nói gì, nhưng cả người đã run nhè nhẹ. Rút cục cũng đứng không vững nữa, cứ thế ngả vào lòng Lăng Phong thổn thức. Nàng ngẩng đầu nhắm mắt, gắng tìm lấy môi ai đó. Nàng chưa bao giờ động tình như lúc này.
Lăng Phong cứ như vậy vừa hôn vừa lôi kéo Thành Bích tới giường nhỏ, trong bóng tối tiếng hít thở của hai người có thể nghe rõ mồn một.
Ở bên ngoài, nha đầu Tích Nhược cũng biết ý khép cửa hộ. Mà đằng sau lưng nàng, tiểu cô nương Như Ý cũng đã có mặt như thường lệ, có lẽ đã sẵn sàng nhảy vào phòng phá bĩnh. Nhưng khác với những lần trước, lần này cô bé cũng không tiến vào, chỉ lẳng lặng cùng đám Tích Nhược xem Khổng Minh đăng trên trời.
Chỉ là, Long đại tác gia mà đã nhúng tay, chuyện gì cần hỏng thì vẫn sẽ hỏng.
Đầu tiên, ngoài phố có tiếng quát tháo :
- Là ai là ai là ai? Không biết Triển Chiêu ta ngày mai là về kinh nhậm chức rồi hay sao còn phá bĩnh? Thả đèn bừa bãi còn nổ pháo giữa trời, không coi luật lệ Đại Tống vào đâu sao? Hay là muốn thông báo cho quân địch đánh vào thành? Gì, lại là Chu lâu? Lăng Phong thằng nhãi kia đâu ...
Mà trong phòng lại nghe tiếng Thành Bích thảng thốt nói :
- Lăng lang, chàng sao vậy?
- Oáp, cho ta ngủ một chút. Hôm nay làm thơ buồn ngủ quá. Đợi ta chợp mắt 1 canh giờ ta sẽ đại chiến với nàng.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 394 : Bởi vì yêu mà hận
Trong lúc đám người Thái Nguyên đang ngắm trời đêm đầy Khổng Minh đăng vui vẻ. Thì ở một nơi khác, có một thiếu nữ đang lẳng lặng nhìn trời. Tuy dung nhan nàng vô cùng xinh đẹp, sắc mặt lại có gì đó nhợt nhạt yếu ớt.
"Vì sao ngươi lại làm vậy tới ta? Chẳng lẽ ta thực sự không bằng ả sao?"
Nàng ta lẩm bẩm mấy câu, đôi mắt lại vẫn đờ đẫn nhìn vào vô định.
Bỗng có tiếng nữ nhân gọi :
- Tuyết Cơ, muội sao lại ở ngoài này?
Chỉ thấy có hai nữ nhân tiến lại, đều mặc y phục màu hồng nhạt gần giống Tuyết Cơ. Cả hai đều dung nhan khá xinh đẹp, đặc biệt là làn da, rất trắng sáng mọng nước.
Nữ nhân có khuôn mặt bầu bĩnh nhẹ giọng quan tâm nói :
- Muội ra đây luyện công sao? Đã thấy tốt hơn chưa?
Nàng ta là đại sư tỷ Di Hoa cung, Giả Thanh. Giả Thanh tính tình khá nội liễm, từ nhỏ cũng là chỗ thân thiết với Tuyết Cơ.
Còn thiếu nữ thon thả đi phía sau là nhị sư tỷ, tên Cảnh Điềm. Nàng ta cũng chính là nữ tử ở cạnh châm ngòi Tuyết Cơ khi nàng ta bị vết thương lòng ở Thái Nguyên.
Tuyết Cơ vẫn nhìn trời không đáp.
Đại sư tỷ Giả Thanh đành thở dài một cái, nói với Cảnh Điềm :
- Điềm muội, ngươi đỡ Tuyết Cơ vào phòng đi.
Cảnh Điềm có chút miễn cưỡng tiến kéo tay Tuyết Cơ đi vào.
...
Chốc lát, trong một căn phòng tràn ngập màu hồng nữ nhân.
Chỉ thấy Tuyết Cơ tuy đã ngồi trên giường, nhưng vẫn lặng yên không hề động đậy, ánh mắt trống rỗng. Đã mấy tuần từ khi trở lại Di Hoa cung, nàng vẫn một bộ tâm bệnh như vậy.
Nhị sư tỷ Cảnh Điềm chốc chốc liếc nhìn Tuyết Cơ như muốn nói gì đó. Trong khi đại sư tỷ Giả Thanh trầm mặc hơn chút, nàng chỉ nhìn Tuyết Cơ bùi ngùi không biết làm sao.
Lại nói, ngày đó Lăng Phong vì tình thế bắt buộc bỏ Tuyết Cơ ôm Thành Bích, nói ra cũng không có gì quá cay nghiệt. Nhưng đối với một thiếu nữ 16 năm sống ở Di Hoa cung chưa từng trải sự như Tuyết Cơ, tình cảm đầu đời vừa chớm nở lại bị một màn phũ phàng như vậy, nàng không khỏi bị cú shock tâm lý.
Nói tiếp, Lăng Phong tuổi thực đã 30, trước khi xuyên không lại từng bị bạn gái phản bội, cho nên tâm lý thực ra cũng có chút hời hợt. Lăng Phong không nghĩ Tuyết Cơ sẽ nặng tình như vậy.
Thôi nói tóm lại, chủ yếu là Phong ca trình độ ngựa giống còn chưa đủ cao thâm.
Đáng ra lúc đó Phong ôm hôn Thành Bích xong, thì phải chạy sang ôm hôn luôn Tuyết Cơ, thâm tình nói "trái tim ta tuy chỉ có 4 ngăn, nhưng nguyện để nửa ngăn cho 2 nàng, ba ngăn rưỡi còn lại ta còn để dành người khác, các nàng thấy sao?".
Lúc đó, Thành Bích khẳng định sẽ cảm động rối rít nói "chỉ cần chàng đưa thiếp thẻ credit platinum là đủ, còn lại thiếp không cần gì nữa". Mà Tuyết Cơ chắc hẳn cũng sẽ nói "thiếp không cần thẻ, chỉ cần tiền mặt" ...
Ai, nói chung kịch bản đáng ra phải đầy mỹ diệu và nên thơ như vậy. Đáng tiếc ...
Lúc này, nhìn Tuyết Cơ vẫn một bộ thất hồn lạc phách, Nhị sư tỷ Cảnh Điềm mất kiên nhẫn nói :
- Chẳng phải các sư tôn vẫn luôn nói sao. Nam nhân không có một thứ tốt. Cũng tại muội quá ngây thơ mà thôi. Hơn nữa, vốn Cung quy cấm chuyện tình cảm, muội không bị phạt đã là may rồi ...
Nói đến đó thì bị Giả Thanh liếc mắt, Cảnh Điềm đành ngồi sang một bên. Giả Thanh nắm lấy tay Tuyết Cơ khuyên nói :
- Điềm sư muội nói tuy có chút hơi thẳng thắn, nhưng không sai. Tên kia không cần muội là tổn thất của hắn. Muội không nên vì một kẻ vô tình mình mà tổn thương bản thân chứ?
Tuyết Cơ vẫn im lặng, nhưng khóe miệng không biết khi nào nổi lên một trận cay đắng mấp máy :
- Đều vì ả ta ...
Nàng nói nhưng âm thanh cực thấp, thấp ngay cả Giả Thanh đang cúi người ngay cạnh cũng nghe không rõ.
- Muội vừa nói gì kia?
- Tất cả là vì ả ta xen vào. Nếu không ...
Tuyết Cơ nhỏ giọng lặp lại, lần này thì cả Cảnh Điềm cũng nghe được.
Hai người Giả Cảnh nhìn nhau.
Cả hai tuy đều là sư tỷ, kỳ thực đều chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương nào.
Chỉ là, chị em phụ nữ có những thứ không cần kinh nghiệm vẫn hiểu rất nhanh, tỷ dụ chuyện chị em nhà mình bị kẻ thứ 3 phá đám. Về hiện đại mà nói, chỉ cần một cái status "con X cướp bồ người ta", lập tức sẽ có nguyên một quân đoàn "tỷ muội", "tỷ muội của tỷ muội" xông vào xâu xé.
Mà lúc này cũng vậy, chỉ nghe Cảnh Điềm giọng chua chát nói :
- Bây giờ là ả ta xen vào hay hắn ta bạc bẽo đều không trọng yếu nữa. Đằng nào thì ngươi cũng đã bị bỏ rơi. Nếu như ngươi cảm thấy không cam lòng, thì có thể tự mình trả thù cả hai bọn chúng nha. Còn hơn ngồi cắn rứt, báo hại ta cũng phải ở đây ...
- Khục!
Nàng ta nói đến đó lại bị Giả Thanh nhíu mày nhắc nhở, một bộ không phục quay đi.
Cảnh Điềm từ đầu vẫn luôn khó chịu. Xem chừng nàng ta đang đố kị với Tuyết Cơ, được nếm thử mùi vị "yêu đương". Mà trong sự đố kị của nàng ta lại có chút hả hê. Đại khái đáng đời nhà ngươi, dám có đàn ông để ý trước bản sư tỷ.
Có điều đoạn kia của nàng ta dường như lại đả động được Tuyết Cơ.
Chỉ thấy đôi mắt Tuyết Cơ đang trống rỗng bỗng hiện lên một tia dị sắc. Nàng lẩm bẩm nói :
- Trả thù ...?
Cảnh Điềm thấy vậy cũng kệ Giả Thanh nói cố :
- Ngươi chẳng lẽ đã quen tôn chỉ của cung rồi sao? Nam nhân thiên hạ đều là kẻ lừa dối đáng bị trừng trị. Mà những thứ đàn bà dùng sắc câu dẫn nam nhân thì càng đáng trừng trị hơn. Có gì phải ray rứt chứ?
Cảm giác lời mình nói càng lúc càng đúng, nàng ta tiếp nói :
- Lại nói, lúc trước sư tôn còn sợ ngươi không ngộ ra được tâm cảnh để luyện Băng Tâm. Hiện tại chẳng phải vừa hay rồi sao? Mấy vị tỷ muội không biết còn cho là ngươi cố ý dựng ra để tự luyện tâm pháp đó ...
Giả Thanh lúc này lại không có ý ngăn cản. Bởi vì chính nàng ta cũng có tâm tư riêng.
Di Hoa cung đệ tử không nhiều lắm, trong đó hiện có 4 người được xem là nội tu chân truyền. Gồm hai người Giả Thanh Cảnh Điềm, Tuyết Cơ là người thứ 3, và một tiểu sư muội.
Mà Băng Cốt Tuyết Tâm lại là cảnh giới quan trọng mà cả 4 sư tỷ muội theo đuổi. Nó thuộc về nhánh thứ hai "Băng Tâm" trong Minh Ngọc công, nhánh còn lại là "Hàn Ngọc".
Vấn đề là, cảnh giới này có chút đặc thù.
So về độ khó, Băng Tâm rất khó đột phá, bởi vì cần phải trải qua biến cố ngộ ra được tâm hận thì mới luyện được. Còn vì sao quái như vậy, thì vì đây là tuyệt kỹ của sư tổ Di Hoa cung bị trai đá ngộ ra.
Còn Hàn Ngọc, chỉ là phương án B, chỉ cần biết yêu là được. Mà yêu thì lại không cần cứ phải với nam nhân, kể cả với chó mèo dưa leo cà rốt đều có thể luyện được chút đỉnh.
Cho nên đa phần tỷ muội Di Hoa cung đều luyện đường Hàn Ngọc. Chỉ có 4 người Tuyết Cơ vì là trọng điểm bồi dưỡng, phải luyện đường Băng. Vì đường này uy lực lớn hơn Hàn Ngọc, lại có thể đi tiếp lên tầng 3 "Băng Tâm Ngọc Lăng" trấn phái Di Hoa cung, tương lại mới cáng đáng được môn phái.
Thân là đại sư tỷ, Giả Thanh đương nhiên hy vọng mình sẽ là người luyện được trước tiên. Chỉ là luyện tâm hận đâu có dễ vậy, đặc biệt là với người dễ tính như nàng. Chẳng qua thấy Tuyết Cơ đi trước một bước, tuy không lộ hẳn đố kị như Cảnh Điềm, Giả Thanh cũng không vui vẻ gì.
Tuyết Cơ lúc này lại không rảnh để ý tâm tư của hai vị sư tỷ. Nàng vẫn đang lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai chữ "trả thù", chậm rãi từ trên giường ngồi thẳng dậy. Trong mắt đã không còn sự vô hồn, mà là oán hận và ghen ghét.
Yêu và hận chỉ cách nhau một giới hạn nhỏ nhoi. Yêu càng nhiều tổn thương càng lớn.
Tình cảm đầu đời bị vứt bỏ, như một nhát dao cứa vào trái tim nàng. Tự tôn trong lòng bị xé nát khiến tư tưởng Tuyết Cơ dần cực đoan. Lại thêm lời nói của Cảnh Điềm ...
Nàng hận Lăng Phong, càng hận Thành Bich. Nàng muốn trả thù thật tàn nhẫn. Đầu tiên phải trừng trị ả dâm phụ kia sống không bằng chết. Sau đó sẽ hủy hoại hắn, khiến cho không ai có thể yêu hắn nữa.
Khoảnh khắc này, Tuyết Cơ đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng bước chân ai đó.
- Tham kiến Sư tôn.
Chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc thanh lệ đi vào.
Nữ Sư tôn này nhìn thân hình nảy nở, xem chừng đã phải sắp 40. Nhưng khuôn mặt lại khá trẻ trung, nhất là làn da căng bóng như 30. Mặc dù so với Thành Bích thì chẳng ăn thua, nhưng đi ra đường hoàn toàn có thể tự xưng mỹ phụ.
Tiện nói một chút cơ cấu Di Hoa cung.
Di Hoa cung trong võ lâm chỉ là tân phái thành lập chưa đầy 20 năm, xấp xỉ Toàn Chân giáo. Mà giữa hai phái này cũng có một đoạn cố sự tạm sẽ kể sau.
Di Hoa cung từ tên võ công cho đến chức vị đều xoay quanh chữ "hoa". Tỷ dụ Cung chủ tự xưng là Hoa tiên, Sư tôn Trưởng lão thì xưng Hoa sứ, đệ tử trọng yếu như mấy người Tuyết Cơ thì xưng Hoa thần, còn lại bên dưới là hoa liễu hoa bìm bịp các kiểu.
Hiện tại Di Hoa cung Cung chủ không tại, tạm do bốn vị Nhất phẩm Hoa sứ chưởng quản. Nữ nhân vừa đi vào là Nhị Hoa sứ Hà Mộ Tuyết, trong giang hồ còn có hoa danh là "Tường Vi sứ". Ngoài ra còn 3 vị Nhất phẩm Hoa sứ khác cũng đều có hoa danh riêng, lần lượt là "Hải Đường sứ", "Thủy Tiên sứ" và "Lê Hoa sứ".
Trong võ lâm, Di Hoa cung nổi danh xài "thần công làm đẹp da" Minh Ngọc công, 4 vị Trưởng lão Hoa sứ đương nhiên càng phải thuần nhuyễn món này, vì vậy Hà Mộ Tuyết mới có bộ dáng trẻ hơn tuổi như vậy.
Mà đặc biệt là, trong 4 vị Hoa sứ, chỉ có một mình nàng ta luyện thần công theo nhánh Hàn Ngọc, da dẻ bởi vậy càng tốt tươi, tính tình cũng dễ gần nhất.
Lúc này nàng ta đã ngồi xuống cạnh Tuyết Cơ, có lẽ cũng nhận ra sự khác biệt của nàng, liền vui mừng hỏi :
- Đã khỏe lại rồi sao?
Tuyết Cơ gật đầu, gắng cười đáp :
- Đã khiến sư tôn lo lắng.
Nụ cười của nàng đã không còn trong sáng và chân thành như xưa, chỉ còn mang theo sự lạnh lùng thê mỹ.
Chỉ tiếc Hà Mộ Tuyết căn bản không để ý thấy, lại vui vẻ nói :
- Phải rồi. Nghe nói lúc ở Thái Nguyên con đã đột phá được cảnh giới Băng Cốt Tuyết Tâm?
- Con cũng không biết, có lẽ ... là vậy.
Tuyết Cơ lạnh nhạt trả lời. Hà Mộ Tuyết xem chừng cũng không muốn hỏi kỹ gợi lại chuyện kia, chỉ nói :
- Tốt lắm. Không uổng công mấy người chúng ta kỳ vọng vào con. Cũng sắp đến Hoa Sơn Kiếm Hội 5 năm, Di Hoa cung mai danh ẩn tích lâu như vậy, cũng đến lúc trở lại rồi. Con cần phải tích cực tu luyện, nhanh chóng đại thành Băng Cốt Tuyết Tâm, phát huy toàn bộ Hoa Thần Thất thức, lúc đó mới chân chính làm một Hoa thần được.
Nói đến đó nàng ta ngẩng đầu nhìn hai người Gỉa Cảnh nói :
- Không chỉ có Tuyết Cơ, các ngươi cũng phải cố gắng. Chúng ta chung quy vẫn chỉ là nữ lưu, đi lại giang hồ nguy cơ trùng trùng. Chỉ dựa vào võ công một người căn bản không an toàn. Phải luôn nhớ tỷ muội đoàn kết.
Giả Thanh liền vâng lời nói :
- Xin Sư tôn cứ yên tâm. Các sư muội vẫn luôn chú trọng. Nay Tuyết Cơ cũng khỏe lại, có thể cùng nhau luyện Hoa trận.
Hà Mộ Tuyết gật đầu mãn ý.
Lại nghe Cảnh Điềm hiếu kỳ hỏi :
- Sư tôn, Cung chúng ta vì sao phải ẩn thân suốt 10 năm.
Hà Mộ Tuyết có chút không cam tâm nhìn ra xa nhớ cố sự, nói :
- Còn không phải vì Cung chủ sư tỷ bế quan mãi chưa xong sao. Không có Cung chủ tọa trấn, Cung chúng ta không thể lộ diện bừa bãi được.
Cảnh Điềm được dịp nói tiếp :
- Con nghe nói Kiếm hội 15 năm trước, sư tổ bị vô lâm chính đạo bao vây, sau đó ...
- Nói bậy. Cái gì mà võ lâm chính đạo? Chúng là chính, vậy chẳng phải nói chúng ta là tà hay sao? Bọn chúng xưng là chính phái, kỳ thực chỉ là một đám nam nhân háo sắc mà thôi.
Hà Mộ Tuyết bỗng đứng phắt dậy, tiếp tục phẫn nộ nói :
- Còn nhớ năm đó Cung chủ sư tỷ trên giang hồ là một trong hai mỹ nhân tuyệt sắc Võ lâm. Rút cục chỉ vì ả Vệ Cơ kia có chút đường nét con lai Tây Vực, khiến cho cả đám tự xưng cao thủ mờ mắt thèm muốn, không ai chịu đứng ra trợ Cung chủ một tay, mới phải để bị thương. Sau cùng, còn phải bế quan ở Cổ Mộ.