10-03-2009, 01:11 AM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 316 : à nghÄ© vượt thá»i đại
Dịch : lanhdiendiemla
Nguồn: Tà ng thư viện
Äá»— Tu Nguyên và Lâm Vãn Vinh vá»™i nhìn tá»›i, thấy má»™t lão đầu đứng ở cánh cá»a kia nhìn quanh quất má»™t lượt, má»›i nắm lấy vòng sắt khẽ gõ cá»a.
- Kẻ liên lạc tới rồi.
Hứa Chấn và Äá»— Tuy Nguyên cùng giáºt mình, quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vinh xin chỉ thị cá»§a hắn, xem có nên động thá»§ ngay láºp tức hay không.
- Cứ xem đi đã.
Lâm Vãn Vinh hỠhững lắc đầu:
- Việc nà y hẳn không thể đơn giản như váºy. Äá»— đại ca, nếu huynh và những ngưá»i Äông Doanh nà y liên lạc vá»›i nhau, có khÆ¡i khÆ¡i tiến và o như váºy không?
- Không, Ãt nhất cÅ©ng phải dò xét má»™t lượt đã.
Äá»— Tu Nguyên thình lình tỉnh ngá»™:
- Lâm tướng quân, ý ngà i là … đây chỉ là kẻ thăm dò thôi? Chẳng lẽ kẻ má»›i tá»›i nà y, không phải là ngưá»i chúng ta muốn đợi?
- Cá lớn nà o có mắc câu dễ như thế.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hăng hắc:
- Cứ đợi nữa đi, món ngon còn để lại cuối cùng.
Giữa lúc nói chuyện, thì lão đầu kia gõ cá»a hồi lâu, nhưng trong phòng vẫn không có động tÄ©nh gì, hắn nghi hoặc nhìn đại môn, xoay ngưá»i lại bá» Ä‘i. Hứa Chấn và Äá»— Tu Nguyên tức thì trở nên khẩn trương, tuy nói là dò xét, nhưng đó thá»§y chung cÅ©ng chỉ là phán Ä‘oán mà thôi, nếu ngưá»i nà y là chÃnh chá»§, lại thả hắn Ä‘i như váºy, không phải là thà nh công ngay trước mắt còn thất bại sao?
Lâm Vãn Vinh cháºm rãi lắc đầu, khẽ nói:
- Cứ nhìn nữa đi.
Lá»i còn chưa dứt, lão đầu kia đã tá»›i góc khuất, trong ngõ cụt đột nhiên có má»™t ngưá»i loáng qua nắm lấy tay hắn, rì rầm vá»›i hắn mấy câu, rồi ném má»™t đĩnh bạc tá»›i, lão đầu kia vô cùng vui mừng nháºn lấy rồi rá»i Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh thở phà o má»™t cái. Mẹ nó, quả nhiên là thỠđà o ba hang, may mắn lão tá» cÅ©ng chẳng phải là ngá»n đèn cạn dầu. Äá»— Tu Nguyên và Hứa Chấn cùng kinh ngạc, Lâm tướng quân đúng là thần cÆ¡ diệu toán, nếu vừa rồi là lao bừa lên, sợ là chÃnh chá»§ sá»›m đã nghe thấy phong thanh mà chạy mất rồi. Hai ngưá»i bá»™i phục nhìn Lâm tướng quân. Luáºn vỠđấu trÃ, tháºt đúng là còn chưa thấy ai có thể địch lại Lâm tướng quân.
Kẻ chui ra từ trong ngõ cụt là má»™t ngưá»i trung niên ăn mặt hoa lệ, để râu hai chá»m. Nhìn bá»™ dạng giống như là sư gia cá»§a những nhà già u. Hắn Ä‘i ba bước thì dừng lại má»™t bước, Ä‘i năm bước lại quay đầu nhìn dáo dác bốn phÃa, tÃnh cảnh giác rất cao. Thấy xung quanh không có gì khác thưá»ng, má»›i tháºn trá»ng bước tá»›i trước cá»a, xoay lưng lại Ä‘áºp vòng cá»a ba cái, lại gõ hai tiếng ngắn, rồi im lặng đợi trong chốc lát. Äại môn két má»™t tiếng mở ra, ngưá»i trung niên bá»™ dạng sư gia kia quay đầu lại nhìn quanh má»™t lượt, má»›i lách ngưá»i và o trong sân.
- Cuối cùng cũng đợi được rồi.
Hứa Chấn hứng phấn vỗ tay kêu lên:
- Lâm tướng quân, khi nà o chúng ta động thủ?
- Không cần vội.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, lắc đầu đáp:
- Äây vẫn chưa phải là con cá lá»›n, nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ là má»™t con tôm nhá», đợi bá»n chúng gặp nhau xong, hãy tÃnh toán.
Lâm tướng quân đã tÃnh toán thì không thể sai sót, Äá»— Tuy Nguyên và Hứa Chấn Ä‘á»u táºn mắt nhìn thấy rồi, tá»± nhiên không dị nghị gì ý kiến cá»§a hắn. Ba ngưá»i kiên nhẫn chỠđợi, nhưng rất lâu vẫn không thấy tên sư gia kia Ä‘i ra, có Ä‘iá»u đã chứng minh trong nhà có ngưá»i, nên cÅ©ng chẳng sốt ruá»™t gì.
Lâm Vãn Vinh móc từ trong lòng ngá»±c ra má»™t cái ống mà u trắng dà i chừng ngón trá», ngáºm ở trên miệng, kiếm cái đánh lá»a, sau khi má»™t ánh khói lá»a lóe ra, từng là n khói xanh phất phÆ¡ bay lên, Lâm Äại nhân phun ra là n khói xanh nhạt, thở má»™t hÆ¡i thoải mái.
Hứa Chấn và Äá»— Tu Nguyên nhìn tá»›i trợn mắt hà mồm, cái thứ đồ chÆ¡i nuốt mây phun khói nà y là cái gì? Tại sao dáng vẻ Lâm đại nhân lại hưởng thụ như thế. Hứa Chân nuốt nước bá»t há»i:
- Tướng quân, cái nà y chẳng lẽ là há»a khà do Lý Thánh đại ca má»›i phát minh ra gần đây? Có cả ánh sáng và lá»a nữa.
Lâm Vãn Vinh cưá»i phá lên:
- Cái nà y chẳng phải là há»a khà gì hết, đây là thuốc lá do lão bà cá»§a ta quấn cho ta. Cái món nà y là thứ rất hay, Äại Hoa chúng ta muốn Ä‘i ra thế giá»›i, thứ thuốc lá nà y có thể đảm nhiệm tiên phong, nhưng đáng tiếc….
- Äáng tiếc Ä‘iá»u gì?
Äá»— Tu Nguyên há»i gấp, Lâm đại nhân há»c vấn uyên bác, hắn nói thuốc lá là đồ tốt, thì nhất định nó là đồ tốt.
- Äáng tiếc, thứ tốt như váºy lại sinh trưởng ở Äá»™t Quyết.
Lâm Vãn Vinh thở má»™t hÆ¡i tháºt sâu, lại láºp báºp hÃt má»™t hÆ¡i, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
- Äá»™t Quyết?
Hứa Chấn rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, rất dễ bị Lâm đại nhân dắt mũi, hắn hừ một tiếng nói:
- Váºy chúng ta liá»n đánh tá»›i Äá»™t Quyết cướp thứ thuốc lá nà y trở vá». Äá»— đại ca, Lâm tướng quân, không giấu hai vị, trong lòng tiểu đệ vẫn luôn có má»™t Ä‘iá»u vướng mắc. Äại Hoa ta lãnh thổ rá»™ng lá»›n, bách tÃnh thông tuệ, nhưng vì sao luôn bị ngưá»i ngoà i ức hiếp? Vì sao luôn gặp phải ngưá»i Hồ tá»›i ức hiếp chúng ta? Vì sao chúng ta không thể Ä‘i ức hiếp ngưá»i Hồ chứ? Hai vị đại nhân, tiểu đệ nói hai vị đừng chê cưá»i, kỳ thá»±c tiểu đệ luôn có má»™t má»™ng tưởng, đó là mang cá» xà cá»§a Äại Hoa ta cắm đầy đất Ä‘ai cá»§a ngưá»i Hồ, để binh sÄ© Äại Hoa ta có thể tá»›i đó đốt phát chém giết cướp Ä‘oạt, không việc ác gì không là m.
Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh, quả nhiên là thiếu niên anh tuấn, Ä‘em hết cả lá»i lão tá» muốn nói mà không dám nói nà y nói ra. Ài, dù sao cách nghÄ© nà y cÅ©ng quá tà ác.
Äá»— Tu Nguyên đại khái vẫn là lần đầu tiên nghe được lối nghÄ© ngà y, nhất thá»i chấn động tá»›i đỠđẫn, nhưng cẩn tháºn suy nghÄ© lại không thể không thừa nháºn, Hứa Chấn nói có lý, vì sao Äại Hoa chúng ta lại không thể ức hiếp ngưá»i khác? Là bởi vì chúng ta đã quen bị ngưá»i khác ức hiếp rồi sao?
Lâm Vãn Vinh cảm khái vỗ vai Hứa Chân an ủi:
- Tiểu Hứa à , ta không thể không nói quan niệm cá»§a ngươi đúng là phi thưá»ng phi thưá»ng có tÃnh tiên phong, sắp bằng được vá»›i ta rồi đó. Ài, hòa bình và phát triển, chÃnh là chá»§ đỠvÄ©nh hằng cá»§a cái thế giá»›i nà y, có Ä‘iá»u chiến loạn xung đột cục bá»™ cÅ©ng không thể tránh khá»i, đợi tá»›i khi ngươi ‘ không việc ác gì không là m’ trên đất cá»§a ngưá»i Hồ, toà n bá»™ nhân dân Äại Hoa sẽ vui mừng cho ngươi, hắc hắc…
Ba ngưá»i cùng cưá»i rá»™ lên, hÆ¡i có chút cảm giác thú huyết sôi trà o, oan oan tương báo có lẽ là sai lầm, nhưng cái chuyện lấy đức báo oán bá»n há» tuyệt đối sẽ không là m, hòa bình không phải là dá»±a và o hô hà o xuông mà có, mà là do máu và lá»a trui luyện ra.
Lâm đại nhân đưa cuá»™n thuốc lá cho hai ngưá»i thá» và i hÆ¡i, là m hai ngưá»i Hứa Äá»— bị sặc ho hắng không ngừng, trong miệng vừa chua vừa cay lại đắng, nhưng có má»™t cảm giác thèm muốn vượt qua cả bình thưá»ng, lại cướp lấy rÃt hai hÆ¡i. Lâm đại nhân thầm sám hối, ta có tá»™i rồi, đây chÃnh là dân nghiện thuốc Ä‘á»i đầu tiên cá»§a thế ká»· nà y.
Nhốn nháo má»™t hồi, Lâm Vãn Vinh chợt vung tay lên, hai ngưá»i dừng nói cưá»i, chỉ thấy đại môn đối diện mở ra, tên sư gia kia thân trá»ng thò đầu ra nhìn quanh, rồi nhanh chóng khóa cá»a bá» Ä‘i, hướng vá» phÃa đám đông.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Äá»— đại ca, tìm mấy vị huynh đệ lạnh lẹ má»™t chút Ä‘i theo hắn, nhá»› kỹ, nhất định phải cẩn tháºn, không được đả thảo kinh xà . Mẹ nó, tên sư gia nà y không ngá» biết nói ngôn ngữ cá»§a bá»n quá»·, trong kinh thà nh có thể nuôi dưỡng được loại môn khách nà y, có được mấy nhà chứ, hắc hắc…
Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng Äá»— Tu Nguyên cÅ©ng có thể từ trong lá»i cá»§a hắn nghe ra được chút ý tứ, trầm mặc má»™t lúc má»›i đáp:
- Äúng là cần phải cẩn tháºn, việc nà y không phải trò đùa. Hứa Chấn, ngươi tá»±u mình Ä‘i Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh gáºt gù, Hứa Chấn vừa nhanh trà lại trung thà nh, đúng là nhân tuyển tốt, mặc dù quan niệm có chút vượt thá»i đại, nhưng lại hợp đúng vá»›i khẩu vị cá»§a Lâm đại nhân.
- Tướng quân, tiếp theo phải là m sao? Những ngưá»i Oa trong phòng phải xá» lý thế nà o?
Äợi Hứa Chấn rá»i Ä‘i, Äá»— Tu Nguyên há»i nhá»:
Lâm Vãn Vinh cưá»i:
- Äá»— đại ca, huynh dẫn tá»›i bao nhiêu huynh đệ?
Äá»— Tu Nguyên đáp:
- Xung quanh đây thì đại khái có hÆ¡n má»™t trăm. Ngoà i cá»a tây còn có hai đội ngà n ngưá»i, ngoà i ra còn có ba khẩu pháo, còn há»a tiá»…n thá»§ cá»§a Thần CÆ¡ doanh có trăm ngưá»i.
ÄÆ°á»£c lắm, Äá»— Tu Nguyên quả nhiên không phải là hạng vô dụng, trong trong ngoà i ngoà i an bà i gần ba nghìn ngưá»i, còn có đại pháo trợ tráºn nữa, lão tá» thÃch tráºn thế như váºy, bắt nạt ngưá»i khác là điá»u khoái sướng nhất ! Lâm Vãn Vinh cưá»i hà i lòng, nham hiểm nói:
- Hay! Rất hay. Huynh xắp xếp huynh đệ vây kÃn lấy ngôi nhà nà y cho ta, hà nh động phải nhẹ nhà ng, phải để những tên nhẫn giả không dám là m gì. Nhân số cÅ©ng không cần nhiá»u đâu, tùy tiện lấy hai ngà n ngưá»i là được rồi, ba khẩu há»a pháo cÅ©ng Ä‘em tá»›i. Ài, chuyện ức hiếp ngưá»i khác ta tháºt sá»± không là m nổi, Äá»— đại ca, huynh nói xem có phải ta rất lương thiện không?
- Lương thiện, đúng là lương thiên.
Äá»— Tu Nguyên cưá»i phá lên, theo bên ngưá»i Lâm tướng quân, da mặt cá»§a hắn cÅ©ng bất tri bất giác dà y lên rất nhiá»u.
Äợi cho Äá»— Tu Nguyên Ä‘i Ä‘iá»u binh khiên tướng rồi, Lâm đại nhân ngồi bên cá»a sổ hút thuốc lá. Chợt vá»— tay má»™t cái, à i, quên mất má»™t việc, tên sư gia kia biết nói tiếng quá»· tất nhiên cÅ©ng có thể giao lưu vá»›i lÅ© quá»· kia, lão tá» lại chẳng hiểu tiếng chim, phải nói chuyện vá»›i ngưá»i Äông Doanh như thế nà o đây?
Nhá»› tá»›i tiên tá» tá»· tá»· tinh thông tiếng chim, chÃnh là nhân tuyển tốt nhất là m chức quan phiên dịch, cÅ©ng mặc kệ lúc nà y nà ng có ở bên mình hay không, Lâm đại nhân có kế là là m, ngoạc miệng ra kêu to:
- Ninh tiên tá»â€¦ Ninh tiên tá»â€¦ VÅ© TÃch…VÅ© TÃch …
Trong phòng yên tÄ©nh, âm thanh cá»§a hắn vang vá»ng vô nghÄ©a hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng ngưá»i, Ninh tiên tá» cứ giống như không khÃ, không biết trốn ở nÆ¡i nà o.
- Là m xong việc còn không trở lại, cái nà y gá»i là thất chức đó, nà ng có biết hay không hả?
Lâm đại nhân hùng hổ kêu mấy tiếng, bá»™ dạng có vẻ nóng nảy. PhÃa dưới tá»u lâu ngưá»i tá»›i ngà y cà ng nhiá»u, đó là do Äá»— Tu Nguyên Ä‘iá»u binh tá»›i, sắp phải động thá»§ rồi, nhưng vẫn đỠphiên dịch còn chưa là m xong, bảo ta phải há»i ngưá»i Äông Doanh nÆ¡i hạ lạc ba mươi lăm vạn lượng bạc như thế nà o đây?
- Con ngưá»i ngươi, sao có thể vô sỉ như thế?
Má»™t âm thanh phiêu hốt vang lên bên tai, Ninh tiên tá» toà n thân áo trắng, lẳng lặng đứng trước ngưá»i hắn, da thịt như tuyết, đôi mi nhướng lên, vóc ngưá»i xinh đẹp nảy nở, như Hằng Nga trên cung trăng mỹ lệ say đắm lòng ngưá»i.
- Äa tạ tá»· khen ngợi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hi hi:
- Tá»· không nói, ta còn không biết mình có ưu Ä‘iểm đó đấy. Tá»· tá»· à , có má»™t ngà y không gặp thôi mà trông tá»· nà ng cà ng to, ngà y cà ng xinh đẹp, giống như đóa hoa váºy.
- Ngươi lại có việc gì đây?
Ninh tiên tá» nhÃu mà y, lắc đầu than khẽ, hiện giá» việc nà ng hối háºn nhất chÃnh là gặp phải kẻ nà y, đánh không đánh được, giết cÅ©ng chẳng giết được, tháºt sá»± là rất khó chịu.
- Tháºt ra cÅ©ng chẳng có việc gì lá»›n.
Lâm đại nhân cưá»i khẽ, nhìn nà ng há»i:
- Thanh Tuyá»n ở đâu?
- Ngươi còn si tâm vá»ng tưởng sao?
Ninh tiên tá» cưá»i lạnh lùng:
- Ta đã sớm nói rồi, Thanh Tuyệt tuyệt đối sẽ không sinh ra cảm tình với ngươi …
- Tiết kiệm chút nước bá»t Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh cưá»i khinh miệt:
- Chuyện giữa ta và lão bà chưa đến lượt ngươi xen miệng và o. Ngươi không nói cho ta chuyện cá»§a Thanh Tuyá»n, ta cÅ©ng không miá»…n cưỡng ngươi. Bây giá» ta muốn bắt quá»·, ngươi có Ä‘i hay không?
Tà i sản của David
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a David
10-03-2009, 08:04 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Chương 317 - Thần tiên tỷ tỷ, ta yêu nà ng!
Dịch: luutinh26
Biên dịch & biên táºp: hieusol
Nguồn: TTV
Bắt quá»·? Ninh VÅ© TÃch sá»ng sốt má»™t chút rồi láºp tức hiểu ra, nghe ná»™i dung hắn cùng hai ngưá»i kia thương lượng vừa rồi, hẳn là muốn Ä‘i truy bắt ngưá»i Äông Doanh.
- Ngươi muốn ta là m thông dịch cho ngươi sao?
Trữ VÅ© TÃch mỉm cưá»i, tên nà y tháºt lắm mưu mô, rõ rà ng là có việc muốn cầu mình mà hết lần nà y tá»›i lần khác là m ra bá»™ dạng như chẳng có chuyện gì.
- Äiá»u nà y chÃnh nà ng bảo đấy nhé.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, vá»— tay nói:
- Tiên tá» tá»· tá»· tháºt là thông minh, ta thấy nà ng mà y hiá»n mắt thiện, tương lai nhất định là má»™t bà mẹ tốt, còn ta thì sẽ là má»™t ngưá»i cha tốt.
Ninh tiên tỠcăn bản nghe không hiểu hắn đang nói gì, lạnh lùng lắc đầu:
- Giữa ta và ngươi đã có hiệp nghị, ta không quản lắm việc như váºy, ngươi nên má»i ngưá»i thÃch hợp hÆ¡n Ä‘i.
‘Cá»™c, cá»™c’ hai tiếng khẽ vang lên, Äá»— Tu Nguyên ở bên ngoà i gõ cá»a nói:
- Lâm tướng quân, má»i việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chá» ngà i phát lệnh.
- Ta ra ngay đây.
Lâm Vãn Vinh lá»›n tiếng đáp, vừa nói xong, trước mắt hắn nhoáng lên, Ninh VÅ© TÃch như má»™t là n khói xanh phiêu diêu lướt Ä‘i, để lại trong mắt hắn má»™t bóng lưng ong vô cùng động lòng ngưá»i.
- Sao lại chạy rồi?
Lâm Vãn Vinh ngÆ¡ ngác hồi lâu, tốt xấu gì cÅ©ng là kẻ chung đưá»ng, sao nà ng nói Ä‘i là đi thế? Nữ nhân đúng là không thể luáºn chuyện nghÄ©a khà gì a.
Lúc nà y thá»i gian gấp gáp, trước mắt việc bắt ngưá»i Äông Doanh má»›i là quan trá»ng. Hắn vá»™i vã mở cá»a, cùng Äá»— Tu Nguyên xuống lầu. Vừa rồi chỉ lo cùng Ninh tiên tá» nói chuyện, không lưu ý chỉ trong thá»i gian uống hết má»™t chén trà nhá» mà con đưá»ng lá»›n vô cùng náo nhiệt ở thà nh Tây giỠđã trở nên thưa thá»›t bóng ngưá»i qua lại. Thấy Ä‘iệu cưá»i quá»· quái cá»§a Äá»— Tu Nguyên, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i:
- Thế nà y là sao? Má»i ngưá»i đâu hết rồi, ngươi là m thế nà o mà đuổi được bá»n há» Ä‘i váºy?
Äá»— Tu Nguyên cưá»i ha hả đáp:
- Mạt tướng đã giải quyết chuyện nà y rồi. Tôi chỉ an bà i hai huynh đệ ở ngoà i cá»a thà nh nhặt được hai lượng và ng “ai đó†đã chôn dưới đất, rồi Ä‘em tin tức nà y lan truyá»n ra ngoà i. Vì váºy má»i ngưá»i bây giá» lÅ© lượt kéo nhau ra ngoà i thà nh xếp hà ng tìm váºn may rồi.’
- Là m ngưá»i sao có thể gian trá như váºy? Äá»— đại ca ngươi phải há»c táºp ta thôi. Há»c táºp sá»± thẳng thắn, chÃnh trá»±c cá»§a ta đó.
Lâm đại nhân lắc đầu thở dà i, ra vẻ chán ghét cùng cá»±c đối vá»›i cách là m cá»§a Äá»— Tu Nguyên.
Äá»— Tu Nguyên hà nh sá»± thá»±c không má»™t Ä‘iểm hà m hồ, chỉ trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn đã táºp hợp được cả ngà n nhân mã, vây chặt lấy tiểu viện ná», ngay cả ruồi cÅ©ng bay không lá»t. Lâm Vãn Vinh Ä‘i đến nÆ¡i, nhìn và o cá»a chÃnh, lạnh lùng hừ má»™t tiếng:
- Äá»— đại ca, bên trong có động tÄ©nh gì chưa?
Äá»— Tu Nguyên lắc đầu:
- Má»™t tiếng động cÅ©ng không. Bá»n Äông Doanh nà y thá»±c là có khả năng nhẫn nại.
- Do Äá»— đại ca ngươi không biết danh xưng cá»§a bá»n chúng ở Äông Doanh rồi. Ngưá»i Äông Doanh gá»i chúng là nhẫn giả, kỳ thá»±c ý tứ nằm ở chữ "nhẫn".
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì vung tay lên. Mấy trăm há»a tiá»…n thá»§ có tiếng cá»§a Thần CÆ¡ doanh tay cầm cung lá»›n, trên đầu tên đã được tẩm dầu há»a Ä‘ang cháy bừng bừng, nhắm thẳng và o tiểu viện ná».
- Äịch nhân bên trong nghe đây. Các ngươi đã bị vây chặt, chống cá»± sẽ bị trừng trị, nháºn tá»™i thì cà ng nghiêm trị. Hạn cho các ngươi trong vòng má»™t tuần trà phải ra đầu hà ng, nếu không sẽ giết chết toà n bá»™.
Lâm đại nhân bắt hai tay lên miệng là m loa, hướng vá» phÃa căn viện hô lá»›n. Không có ai là m phiên dịch đúng là có chút khó khăn cho hắn, may mắn là hắn biết và i câu tiếng Nháºt thông dụng kiểu: Ôi ôi, chết mất chết mất, cô em - há miệng ra nà o!
Trong viện hoà n toà n yên ắng không tiếng động, má»™t sá»± yên lặng chết chóc. Chỉ có tiếng lá»a cháy lách tách ở đầu những mÅ©i tên tạo nên đám tà n lá»a bay tán loạn. Âm thanh nà y vang lên nghe chói tai lạ lùng.
- Lâm tướng quân, bây giỠphải là m sao?
Äá»— Tu Nguyên trầm giá»ng há»i:
- Nên tiến và o chưa? Có cần lưu lại ngưá»i sống không?
- Trước tiên hãy đốt bá»n chúng đã, đốt không chết thì hẵng xông và o. Chỉ cần lưu lại má»™t ngưá»i sống còn khả năng mở mồm nói chuyện là được rồi, đùi, chân, tiểu kê kê (bá»™ pháºn sinh dục nam) gì gì có cháy cÅ©ng không sao cả.
Lâm đại nhân cưá»i hăng hắc, nhẹ nhà ng đáp, Äá»— Tu Nguyên nghe mà toát mồ hôi. Hắn hướng vá» phÃa sau, phất tay, má»™t đội cung tiá»…n thá»§ bước lên, giương cung nhắm thẳng và o hướng căn viện chuẩn bị bắn ra. Chợt nghe trong viện vang lên má»™t tiếng huýt gió bén nhá»n, hÆ¡n mưá»i bóng hắc y nhân như má»™t đà n châu chấu bay thẳng lên trá»i, loan Ä‘ao trong tay, theo tiếng huýt gió thê lương nhắm thẳng má»i ngưá»i đánh tá»›i, khà thế lao đến cá»±c kỳ dÅ©ng mãnh.
- Cung tiễn thủ, bắn…
Äá»— Tu Nguyên đã kinh qua nhiá»u tráºn chiến, đối vá»›i tình huống nà y rất thản nhiên, không há» kinh hãi. Hiệu lệnh vừa phát ra, mấy trăm mÅ©i tên như má»™t tráºn mưa đã bắn tá»›i. HÆ¡n mưá»i hắc y nhân nà y nói vá» công phu chiến đấu Ä‘á»u là cưá»ng giả, nhưng muốn so vá»›i đội quân dÅ©ng mãnh, đầy kinh nghiệm chiến đấu thì chẳng khác gì lấy trứng chá»i đá, còn chưa kêu gà o được mấy tiếng liá»n bị mưa tên tán loạn bao phá»§, loan Ä‘ao trong tay liá»u mạng ngăn cản được và i mÅ©i thì đã bị tên bắn xuyên ngưá»i như con nhÃm. Có mấy kẻ vô cùng hung hãn, dù toà n thân đầy tên nhưng vẫn liá»u mạng lao qua tráºn mưa tên, nhắm thẳng hướng Lâm Vãn Vinh lao đến.
- Bộ doanh, thủ…
Äá»— Tu Nguyên hét lá»›n má»™t tiếng, mấy trăm bá»™ binh kết lại thà nh tráºn, trưá»ng mâu trong tay đồng thá»i vung lên, kết thà nh má»™t bức tưá»ng vững chắc gió thổi không lá»t trước mặt Lâm Vãn Vinh và Äá»— Tu Nguyên. Mấy hắc y nhân ná» phá được tráºn mưa tên thì đã như ngá»n đèn sắp tắt, tấm thân kiệt lá»±c lao thẳng và o những ngá»n trưá»ng mâu sắc bén, cả ngưá»i trên dưới bị đâm thá»§ng lá»— chá»—, các binh sỹ chỉ vung mâu má»™t cái đã ném những thi thể đó văng trở lại trong viện.
Má»™t tráºn tiến đánh chém giết theo khẩu lệnh ngắn gá»n cá»§a Äá»— Tu Nguyên, trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i đã hoà n thà nh, gá»n gà ng liá»n lạc, biểu hiện các tố chất cá»§a má»™t đội ngÅ© tinh nhuệ. Lâm Vãn Vinh thấy váºy rất an lòng, đội ngÅ© nà y so vá»›i binh lÃnh dÅ©ng mãnh cá»§a ngưá»i Hồ cÅ©ng không kém bao nhiêu.
HÆ¡n mưá»i võ sỹ Äông Doanh chỉ la được má»™t tiếng, trong nháy mắt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Lâm Vãn Vinh xem xét xung quanh má»™t lúc nhưng tất cả bá»n chúng Ä‘á»u đã chết hết, không còn ai có thể nói năng gì nữa.
- Äá»— đại ca, hôm qua ngươi đã đếm kỹ chưa? Trong trang viện đó có tất cả bao nhiêu ngưá»i?
Lâm đại nhân cau mà y há»i.
- Tổng cá»™ng 15 ngưá»i, ở đây chỉ có 12 thi thể.
Äá»— Tu Nguyên trà n đầy tá»± tin đáp, đứng trước gian nhà phùng mang mạnh miệng.
Lâm Vãn Vinh lúc nà y má»›i yên tâm, thầm nghÄ© ta cứ lấy là m lạ tại sao Äá»— đại ca thần sắc bình tÄ©nh như thế, thì ra đã nắm chắc bên trong còn có ngưá»i chưa chết. Äám võ sỹ Äông Doanh nà y tháºt xảo quyệt, nếu đêm qua Äá»— Tu Nguyên không đếm kỹ số ngưá»i thì hôm nay không chừng sẽ có mấy tên lá»t lưới. Mà nếu như váºy, 12 kẻ nà y chỉ là mồi nhá», những ngưá»i cuối cùng còn lại nhất định là nhân váºt quan trá»ng.
- Sống, ta muốn những kẻ còn lại phải sống.
Lâm Vãn Vinh ra hiệu vá»›i Äá»— Tu Nguyên, khẽ nói.
Äá»— Tu Nguyên gáºt đầu, quay vá» phÃa sau vung tay. Mưá»i mấy tên cung tiá»…n thá»§ cháºm rãi tiến lên, cung trên tay nhắm thẳng và o cá»a sổ gian phòng. Những mÅ©i tên nà y có chút kỳ lạ, ngoại trừ mÅ©i nhá»n thì trên thân tên còn có má»™t lá»›p túi nhá» mong má»ng chứa má»™t loại phấn gì đó.
Äây là thứ gì váºy a? Ta còn chưa thấy qua! Nhìn thấu vẻ hiếu kỳ cá»§a Lâm đại nhân, Äá»— Tu Nguyên cưá»i nói:
- Lý Thánh đã nghÄ© ra chá»§ ý nà y, hắn cÅ©ng là há»c từ Lâm đại nhân.
- Há»c từ ta? Ta còn không biết bắn tên nữa mà .
Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp.
Äá»— Tu Nguyên cưá»i ha hả, quét mắt sang phÃa cung tiá»…n thá»§, phát tay ra lệnh:
- Nhắm và o cá»a sổ, bắn.
‘Phốc, phốc’ mấy tiếng nhẹ nhà ng, mấy mÅ©i tên xuyên qua cá»a sổ bay thẳng và o trong phòng, rÆ¡i xuống đất, cùng lúc là m vỡ toang những túi mà u bạc, từng tráºn sương khói mà u trắng tá»a ra, trà n ngáºp trong phòng, bay cả ra ngoà i.
- Mê dược!
Thứ phấn trắng nà y vá»›i Lâm đại nhân vô cùng quen thuá»™c, chÃnh là má»™t trong những bảo bối tùy thân cá»§a hắn. Chiêu số như thế mà cÅ©ng nghÄ© ra, Lý Thánh nà y quả nhiên tà i giá»i, Lâm đại nhân ha ha cưá»i to, chẳng trách Äá»— đại ca nói là há»c từ ta, tháºt không há» oan uổng a.
Äợi má»™t lúc, khói mê dần tan, Äá»— Tu Nguyên rút kiếm vung lên:
- Các huynh đệ theo ta xông và o.
Mấy trăm quân binh ùn ùn tiến và o, chỉ nháy mắt đã khống chế hoà n toà n tiểu viện. Lâm Vãn Vinh Ä‘i theo sau Äá»— Tu Nguyên thẳng và o trong nhà , chỉ thấy hai hắc y nhân nằm dà i trên đất không ngừng ho khan, rõ rà ng là đã trúng thuốc mê nhưng chưa hoà n toà n hôn mê.
Sá»›m đã có binh sỹ vượt lên trước, trói chặt hai kẻ nà y lại. TÃnh cả số ngưá»i chết trước sân tổng cá»™ng chỉ có 14 ngưá»i. Äá»— Tu Nguyên Ä‘em theo quân trước sau lục soát kỹ má»™t lần nhưng cuối cùng chẳng thấy bóng ngưá»i nà o nữa.
- Äá»— đại ca, ngươi không đếm nhầm chứ?
Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua hai võ sỹ Äông Doanh bị trói chặt, cưá»i há»i.
- Tuyệt đối không sai, có 15 ngưá»i.
Äá»— Tu Nguyên nghiêm túc đáp:
- Còn một tên cầm đầu, đêm qua tôi nhìn rõ hắn thân hình gầy ốm nhưng hôm nay thì không thấy.
ChÃnh là kẻ dẫn đầu sao! Nghe Äá»— Tu Nguyên nói váºy, Lâm Vãn Vinh thầm tÃnh toán trong đầu, bá»n ngưá»i Äá»— đại ca trấn giữ ngoà i cá»a, bất luáºn kẻ nà o cÅ©ng không thể Ä‘i ra, theo lý thuyết thì hẳn hắn còn Ä‘ang ở đây.
Bất luáºn kẻ nà o cÅ©ng không thể Ä‘i ra? Chá» má»™t chút, không phải lúc mình vừa đến có má»™t ngưá»i Ä‘i ra sao, chẳng lẽ… Lâm Vãn Vinh vá»— mạnh và o đùi:
- Ãi chà , không hay rồi, là kế "di hoa tiếp má»™c" tên vương bát đản đó đã hóa trang thà nh sư gia để bá» chạy. Hứa Chấn, mau Ä‘i gá»i Hứa Chấn.
- Cái gì "di hoa tiếp mộc"?
Äá»— Tu Nguyên đầu óc không suy nghÄ© nhanh như Lâm đại nhân nên vẫn không hiểu được ý hắn muốn nói gì.
- Bẩm tướng quân, phÃa trước tiểu viện phát hiện má»™t thi thể.
Má»™t binh sỹ vá»™i và ng chạy lại bẩm báo. Äá»— Tu Nguyên sá»ng sốt liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, Lâm tướng quân thở dà i:
- Không cần xem nữa, ngưá»i chết là sư gia tháºt, kẻ bá» ra ngoà i là sư gia giả. Mẹ kiếp, đồ chó nà y tháºt là xảo quyệt, quá xảo quyệt.
- Tướng quân, bây giá» chúng ta phải là m sao?’ Äá»— Tu Nguyên có chút không cam lòng há»i, trấn giữ má»™t ngà y má»™t đêm nhưng lại để kẻ cầm đầu quân địch trốn thoát, sá»± chán nản trong lòng hắn có thể tưởng tượng ra được.
- Hắn muốn chạy thì có thể chạy thoát sao?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Äá»— đại ca, có Hứa Chấn Ä‘i theo hắn mà , mẹ kiếp, đúng là cá» quẫn lại hóa nước hay. (ý là đang bà thế Ä‘i nước cá» ngá»› ngẩn lại trúng thà nh thế cá» hay).
Äá»— Tu Nguyên tỉnh ngá»™, có Hứa Chẩn Ä‘i theo hắn, sao hắn có thể trốn thoát được. Lâm tướng quân tháºt là thần thông, lúc nà o cÅ©ng có kế sách dá»± trù.
- Giết sư gia tháºt, cải trang là m sư gia, đồ chó nà y tháºt là ác độc.
Lâm Vãn Vinh hừ hừ hai tiếng, đi và i bước trong viện, trầm ngâm nói:
- Ngay cả ngưá»i cá»§a mình cÅ©ng giết, như váºy chỉ có má»™t cách giải thÃch, hắn muốn Ä‘i gặp má»™t kẻ vô cùng quan trá»ng, muốn mượn thân pháºn sư gia nà y để yểm há»™ cho mình.
- Cuối cùng ngươi cũng có một chút thông minh.
Từ ngoà i cá»a sổ truyá»n và o má»™t trà ng cưá»i diá»…u cợt cá»§a nữ nhân, tiếp theo chỉ nghe 'phốc' má»™t tiếng, má»™t bóng Ä‘en rÆ¡i thẳng và o trong viện, đúng là lão sư gia giả mạo vừa đà o tẩu.
- Tiên tỠtỷ tỷ, ta yêu nà ng!
Lâm đại nhân hưng phấn nhảy dựng lên.
Tà i sản của XuyVuu
Chữ ký của XuyVuu [CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
Last edited by David; 11-03-2009 at 11:26 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a XuyVuu
11-03-2009, 10:06 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
Chương 318 - Cuá»™c thẩm vấn giáºn dữ
Dịch: luutinh26
Biên dịch & biên táºp: hieusol
Nguồn: TTV
Bên ngoà i yên tÄ©nh không má»™t tiếng động, chẳng biết Ninh tiên tá» có nghe được lá»i hắn nói hay không. Lâm đại nhân vốn không để tâm chuyện nà y, hắn đã yêu thÃch nhiá»u ngưá»i, thêm má»™t nà ng cÅ©ng chẳng chết ai. Hô lên mấy tiếng nà y đơn giản giống như ngưá»i ta ăn cÆ¡m váºy thôi.
- Tướng quân, gì mà tiên tỠtỷ tỷ?
Äá»— Tu Nguyên nghi hoặc há»i. Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở:
- Vá» vị tiên tá» tá»· tá»· nà y, thì vốn là má»™t câu chuyện tình lâm ly bi đát, sau nà y có thá»i gian ta sẽ kể tiếp cho ngươi, giá» trước tiên hãy tìm Hứa Chấn vá», tiểu tá» nà y Ä‘i theo dõi sư gia, giá» sư gia đã vá» mà sao còn chưa thấy bóng dáng hắn đâu?
Äang nói, chợt nghe bên ngoà i có âm thanh truyá»n đến:
- Lâm tướng quân, Äá»— đại ca, không được rồi, không được rồi.
Hứa Chấn thở hổn hển, vá»™i vã chạy xuyên qua quân lÃnh đến chá»— hai ngưá»i, hÃt gấp và i hÆ¡i, thở không ra tiếng mà vẫn tức giáºn nói:
- Tôi thấy, tôi thấy…
- Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy quỷ?
Lâm Vãn Vinh cùng Äá»— Tu Nguyên liếc nhìn nhau, cưá»i há»i.
- Không phải nhìn thấy quỷ, là tên sư gia nỠvà o, và o…
Hắn liếc mắt nhìn quanh bốn phÃa rồi thấp giá»ng vô cùng cẩn tháºn đáp:
- … và o phủ Thà nh Vương.
Äá»— Tu Nguyên sắc mặt biến đổi, vá»™i và ng há»i tá»›i:
- Ngươi có nhìn nhầm không?
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả nói:
- Thế giá»›i to lá»›n, Ä‘iá»u gì cÅ©ng có thể xảy ra, có hai ngưá»i giống nhau cÅ©ng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên, ngươi nhất định là nhìn nhầm rồi, đúng không tiểu Hứa?
Hứa Chấn ngẩn ngưá»i suy nghÄ©, hắn cÅ©ng là ngưá»i thông minh, vá»™i và ng gáºt đầu cưá»i đáp:
- Äúng, đúng, nhất định là tôi nhìn nhầm rồi. Hai vị tướng quân coi như tôi chưa há» nói gì nhé. Ã, hắn, hắn, hắn là m sao lại ở chá»— nà y?
Má»›i rồi vá»™i và ng há»i chuyện, Hứa Chấn chưa thấy rõ ngưá»i nằm trên mặt đất là ai, đến khi hắn thấy mặt kẻ đó, nhất thá»i giống như thấy quá»·, vẻ mặt đầy kinh dị. Chuyện nà y sao có thể? Chẳng lẽ đúng như lá»i Lâm tướng quân nói, trên Ä‘á»i nà y có hai ngưá»i giống nhau như đúc, hÆ¡n nữa lại trùng hợp đồng thá»i xuất hiện ở hai nÆ¡i?
Lâm đại nhân cưá»i hăng hắc, đối vá»›i sá»± ngạc nhiên cá»§a Hứa Chấn hoà n toà n không cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên vá»›i thá»§ Ä‘oạn cá»§a Ninh VÅ© TÃch, trong lòng tháºt sá»± rất bá»™i phục. Thá»§ lÄ©nh ngưá»i Äông Doanh nà y giả trang thà nh sư gia Ä‘i và o Thà nh vương phá»§ tất nhiên là có mưu đồ gì đó, nhưng Ninh tiên tá» lại có thể thần không hay, quá»· không biết bắt gã quay trở vá», thá»§ Ä‘oạn quả nhiên phi thưá»ng.
Tên giả sư gia ná» vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhÃch, cÅ©ng không biết là sống hay chết. Lúc trước Lâm Vãn Vinh chá» ngưá»i, vẫn chưa thấy rõ bá»™ dạng cá»§a sư gia ná», nên nhân lúc tên Äông Doanh nà y bất tỉnh má»›i xem kỹ. Không những quần áo trên ngưá»i gã đã thay đổi, trên mặt còn dán hai hà ng râu, thay máºn đổi đà o, trà trá»™n lẻn ra ngoà i. Bây giá» hiểu ra, là m sao có thể buông tha cho gã được. Lâm Vãn Vinh đá lên ngưá»i gã hai cước. Ngưá»i ná» lăn lóc trên mặt đất cÅ©ng không rên má»™t tiếng. Äá»— Tu Nguyên khom lưng ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra hÆ¡i thở cá»§a gã, lắc đầu nói:
- Tướng quân, gã còn chưa chết, chỉ là bị đánh ngất xỉu.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, Ninh tiên tá» xuống tay quả nhiên có phân lượng, biết kẻ nà y ta còn có chá»— dùng nên chừa lại. Hắn khoát tay, lá»›n tiếng gá»i:
- Mang nước tới.
Sá»›m có hai quân sỹ mang lại má»™t cháºu nước lạnh, dá»™i xuống ngưá»i ná». Sư gia giả nà y cả ngưá»i rùng mình má»™t cái, cháºm rãi mở mắt ra, vừa thấy trước mặt mình Ä‘ong đảo quân sỹ Ä‘ang đứng, nhất thá»i quát to má»™t tiếng ‘Bát dát’ (tiếng kêu hốt hoảng), rồi tung ngưá»i đứng lên, theo thói quen đưa tay ra bên hông rút Ä‘ao. Hứa Chấn trừng mắt nhanh chân hung hăng xuất ra má»™t cước và o phÃa sau đầu gối cá»§a gã, lắc rắc má»™t tiếng nhá» vang lên, sư gia giả liá»n ngã quỵ xuống mặt đất, mồ hôi lạnh xuất ra đầy trán, Ä‘au đớn không chịu nổi.
Không có phiên dịch ở đây, Lâm đại nhân chỉ có thể tá»± lá»±c cánh sinh, hắn nhấp nháy mắt, miệng cưá»i hì hì há»i:
- Mễ tây, ngươi nghe được tiếng Anh Cát Lợi không?
- Bát dát…
- Bát dát cái con mẹ ngươi!
Lâm Vãn Vinh một cước đá và o bụng dưới của gã, hung hăng nói:
- Ngay cả ngôn ngữ quốc tế thông dụng như tiếng Anh mà cÅ©ng không hiểu, thá»±c là không có tố chất! lão tá» cÅ©ng không có cách nà o cùng ngươi giao lưu, cái dạng ngưá»i như thế nà y mà Thiên Hoà ng cá»§a các ngươi cÅ©ng dám phái đến Äại Hoa ta là m loạn sao? Äánh cho ta…
Hứa Chẩn cùng Äá»— Tu Nguyên Ä‘á»u không biết tiếng Anh Cát Lợi là thứ ngôn ngữ gì, nhưng thấy Lâm đại nhân hung thần ác sát Ä‘Ãch thân phát ra hiệu lệnh, đâu thể nhẫn nhịn được, hai ngưá»i cùng vung quyá»n tung cước nhắm tên võ sỹ nỠđánh tá»›i.
Äông Doanh võ sỹ ná» tức giáºn mở tròn mắt, trong miệng kêu loạn lên má»™t trà ng ká»· lý oa lạp (kêu ầm Ä© bằng tiếng Nháºt), giương nanh múa vuốt giãy giụa cố gắng đứng lên, chỉ là xương đùi đã bị Hứa Chẩn đá gãy, không có cách nà o đứng lâu được, bị hai ngưá»i Äá»— Tu Nguyên cho ăn mấy quyá»n, trong phút chốc đã sưng mặt mà y, máu tươi từ mÅ©i miệng trà n ra.
Lâm Vãn Vinh ngăn hai ngưá»i Hứa Chẩn lại, trên mặt xuất hiện nét cưá»i quá»· dị:
- Tốt lắm, được rồi, đừng đánh nữa. Äại Hoa chúng ta là nước lá»›n có lá»… nghi, vẫn thưá»ng nói là lấy đức phục ngưá»i – chá» chút nữa hãy đánh tiếp. Vị võ sỹ nà y, ngươi nghe không hiểu tiếng Anh Cát Lợi thì chỉ có thể trách cha ngươi không dạy dá»— ngươi tốt, ta cÅ©ng chẳng nói gì, nhưng ngươi đến Äại Hoa ta là m loạn mà lại không thể nghe, không thể hiểu ngôn ngữ Äại Hoa chúng ta sao?
- Äô vô ma, sở cát tổ túc y tư tháp!*
Äông Doanh võ sỹ nõ tức giáºn rống lên má»™t trà ng, hung quang trong mắt lấp lóe, tay quyá»n nắm chặt, nét mặt trà n đầy vẻ tức giáºn.
Hữa, Äá»— hai ngưá»i quay mặt nhìn nhau, ngôn ngữ Äông Doanh nà y lÃu rÃu khó hiểu, bá»n há» không thể nghe hiểu được, ánh mắt cầu cứu liá»n hướng vá» phÃa Lâm đại nhân. Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, gáºt đầu nói:
- A, ta hiểu được rồi, ngươi nói ngươi đến Äại Hoa là để bái kiến tổ tông, ai dà , tháºt là phiá»n toái, lần sau ngươi nói cho tháºt rõ rà ng, bằng không ta thá»±c sá»± rất khó nghe ra a.
Ngoà i cá»a sổ truyá»n đến má»™t tiếng khúc khÃch cưá»i khẽ, rồi láºp tức tắt Ä‘i, Lâm Vãn Vinh nghe được vô cùng mừng rỡ, ta biết mà , tiên tá» tá»· tá»· nhất định trốn ở quanh đây. Hắn cưá»i ha ha, Ä‘ang muốn thi triển "Sở cát","Má»… tây"* vừa thông suốt được, lại nghe Äông Doanh võ sỹ ná» nói lá»›n mấy từ tiếng Hoa nhưng giá»ng còn rất cứng:
- Bát dát, Äông Doanh võ sỹ, ngươi dám vÅ© nhục, Äại Hoa, đồ con heo.
- Nói ông nội ngươi!
Lâm đại nhân lá»a giáºn ngút trá»i, rút má»™t thanh Ä‘ao bên cạnh ra, lấy sống Ä‘ao Ä‘áºp mạnh xuống lưng tên Äông Doanh ná» khiến gã loạng choạng ngã sấp mặt xuống đất trông như là chó ăn phân.
Hứa Chấn cùng Äá»— Tu Nguyên tuy không hiểu tiếng Äông Doanh, nhưng câu gã vÅ© nhục Äại Hoa lại nghe được rất rõ rà ng, hai ngưá»i trong mắt tóe lá»a, cùng vung quyá»n lao đến. Ba ngưá»i tay đấm, chân đá, sướng khoái cá»±c kỳ, Lâm Vãn Vinh không để ý liếc mắt nhìn, chỉ thấy con ngươi gã nỠđã trắng dã, tá»±a hồ không chịu nổi nữa, nhất thá»i úi da má»™t tiếng, vá»™i và ng ngăn hai ngưá»i lại, cưá»i nói:
- Trước tiên không nên đánh, ngà y tháng còn dà i, chúng ta cÅ©ng không phải vá»™i vã nhất thá»i.
Hắn hướng vá» võ sỹ ná» cưá»i hăng hắc, thong thả thốt ra mấy chữ Äông Doanh đơn giản, há»i:
- Tên ngươi là gì, thân pháºn thế nà o?
Äông Doanh võ sỹ thở gấp, chưa kịp trả lá»i thì Lâm Vãn Vinh đã mở miệng cưá»i nói:
- Cho dù ngươi không nói ta cÅ©ng biết, ngươi là ngưá»i cá»§a Tiểu kê công (con gà con) vương tá» tên gá»i VÅ© Thụ, ngươi và hắn dưá»ng như cùng nhau lá»›n lên, phá»ng chừng ngươi là ca ca cá»§a hắn, tên gá»i là Lục Thụ, thế nà o, ta Ä‘oán không sai chứ?
- Nói năng báºy bạ.
Äông Doanh võ sỹ ná» phẫn ná»™ liếc mắt nhìn hắn, tiếng Äại Hoa nói ra tá»±a hồ cÅ©ng trôi chảy hÆ¡n nhiá»u:
- Ngươi tháºt to gan. Vương tá» VÅ© Thụ cá»§a chúng ta là con cá»§a Nháºt Chiếu đại thần, ta không phải là ca ca cá»§a ngà i. Ta là môn hạ cá»§a Nháºt Chiếu đại thần, thá»§ lÄ©nh võ sỹ, Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Má»™c (Sasaki).
Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Má»™c? Mẹ kiếp, ngưá»i Äông Doanh tá»± Ä‘em tiếng Hoa là m đơn giản Ä‘i má»™t ná»a, lại liá»u mạng đặt tên đầy chữ như váºy, nói bá»n chúng không phải là quái thai thá»±c sá»± không ai có thể tin được mà .
- Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc.
Lâm đại nhân cưá»i hì hì, vá»— vai hắn:
- Lần nà y các ngươi đến Äại Hoa là muốn là m chuyện gì?
- Ta không là m gì hết.
Sasaki hừ mũi một tiếng:
- Ta Ä‘ang ở chá»— nà y, các ngươi lại xông đến chém giết đồng bạn cá»§a ta. Ta sẽ bẩm báo lên Thiên Hoà ng để ngưá»i trừng phạt hoà ng đế Äại Hoa.
Trừng phạt hoà ng đế Äại Hoa? Lâm Vãn Vinh ngá»a mặt lên trá»i cưá»i to, chuyện lạ năm nà o cÅ©ng có, năm nay đặc biệt nhiá»u a, tiểu quá»· nà y thá»±c sá»± không biết dá»±a và o Ä‘iểm gì mà có thể nghÄ© rằng mình sẽ thoát được đây.
Tá Tá Mộc kinh nghi bất định nhìn hắn, vị đại nhân trước mắt nà y, thoạt nhìn là quan lại nhưng hà nh động lại rất giống phỉ tặc.
- Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Má»™c, kỳ tháºt không cần ngươi nói ra, ta cÅ©ng biết ngươi đến đây để là m gì.
Lâm đại nhân mỉm cưá»i bảo:
- Chuyện hôm qua ở Tướng Quốc tự không phải là do các ngươi là m hay sao?
Thần sắc trong mắt Tá Tá Má»™c đột biến, còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Vãn Vinh đã phất tay áo, cao thâm cưá»i:
- Không cần phá»§ nháºn, lão tá» chẳng phải là chỉ phá»ng Ä‘oán không, tại sao các ngươi đến đây, ai má»i các ngươi đến, ta Ä‘á»u đã tra rõ. Ngươi chắc không thể ngỠđược ta từ nÆ¡i nà o bắt ngươi vá» phải không?
Tá Tá Má»™c má»›i vừa và o đến Vương phá»§ liá»n ngất Ä‘i, tình lại thì đã ở chá»— nà y, còn chưa kịp suy nghÄ© đến nguyên nhân trước sau, lại nghe hắn nói, nhất thá»i sắc mặt đại biến:
- Chẳng lẽ là Vương gia…Không có khả năng, lão tuyệt đối sẽ không là m váºy, tại SÆ¡n Äông…
Gã thốt lên má»™t câu má»›i kịp ý thức được mình vừa nói Ä‘iá»u gì, len lén liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, vá»™i và ng câm miệng.
- Ngươi muốn nói là tại SÆ¡n Äông, các ngươi cùng vá»›i đồng đảng cướp Ä‘i 35 vạn lượng bạc chứ gì?
Lâm Vãn Vinh trong lòng vui vẻ, sắc mặt không chút che giấu, chẳng há» kinh ngạc há»i lại.
- Ngươi, ngươi cũng biết sao?
Tá Tá Má»™c cÅ©ng không thể che giấu ná»—i kinh hãi trong lòng, ngà y trước cướp ngân ở SÆ¡n Äông, hôm qua ám sát tại Tướng Quốc tá»±, từng bước từng bước Ä‘á»u được an bà y tỉ mỉ từ trước, cho dù ngưá»i nà y có bản lÄ©nh thế nà o cÅ©ng không có khả năng tra xét ra được.
"Ha ha ha ha…", Lâm đại nhân cất tiếng cưá»i to:
- Ta không biết? Trên thế gian nà y có chuyện gì ta không biết chứ? Nháºt Chiếu đại thần cá»§a các ngươi có biết bạc được giấu ở nÆ¡i nà o không? Hắn dám chắc không biết nhưng bổn đại nhân ta thì biết.
- Sao có khả năng? Tá Tá Mộc kinh hãi thốt lên:
- Số binh lÃnh kia tất cả Ä‘á»u bị trúng độc mà chết hết rồi. Ngươi tuyệt sẽ không thể biết!
Binh lÃnh? Äá»™c dược? 5000 ngưá»i! Lâm Vãn Vinh hÃt sâu má»™t hÆ¡i, trong mắt sát khà bừng bừng hiện lên, tay quyá»n nắm lại, cháºm rãi nói từng lá»i:
- 35 vạn lượng bạc, cho dù xe ngựa ngà y đêm không nghỉ cũng cần phải mấy ngà y đêm mới chuyển đi được, quyết không thể chỉ trong một đêm biến mất không hình không bóng. Bạc nà y tất nhiên là còn giấu ở quanh Tế Ninh…
Tá Tá Má»™c như khúc gá»— chẳng nói má»™t lá»i, Lâm Vãn Vinh không kiá»m chế được, má»™t cước đá và o đùi cá»§a hắn, há miệng mắng lá»›n:
- Con mẹ ngươi là đồ súc sinh, lão tỠsẽ là m thịt ngươi.
Tà i sản của hung bo
Chữ ký của hung bo [CENTER][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]Bấm [/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=7][COLOR=Blue][URL="http://4vn.eu/forum/post_thanks.php?do=post_thanks_add&p=444326&securitytoken=1274872536-f9499ffec8ab63dd4d1a13c2f6a6c88ec514714d"][IMG]http://4vn.eu/forum/chgstyle/buttons/post_thanks.gif[/IMG][/URL][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5] là cách độc giả tri ân tới dị[/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]ch giả văn minh lịch sự nhất![/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]
[/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE] [/CENTER]
Last edited by David; 11-03-2009 at 11:27 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a hung bo
12-03-2009, 10:48 AM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 319 : Quá trơ trẽn
Dịch: Lãnh Huyết
Nguồn: TTV
Äá»— Tu Nguyên và Hứa Chấn tuy không rõ ngá»n nguồn, song cÅ©ng hiểu được đại khái. Biết chuyện lÅ© Äông Doanh nà y vì cướp bạc mà hạ độc giết nhiá»u đồng bà o Äại Hoa như thế, tức thì lòng sục sôi háºn thù, giữ chặt ngưá»i Tá Tá Má»™c ( Sasaki) khiến hắn không thể mảy may động Ä‘áºy. Lâm Vãn Vinh đạp hắn và i cước nặng trịch, rút Ä‘ao thép gác lên cổ Tá Tá Má»™c, lạnh lùng nói:
- Lão tá» há»i ngươi má»™t lần nữa, năm nghìn binh sÄ© đó Ä‘á»u bị bá»n Äông Doanh các ngươi hạ độc giết rồi sao?
Tá Tá Mộc hừ mũi:
- Bá»n chúng, vô dụng. Chết, rất tốt!
Lâm Vãn Vinh trán nổi gân xanh, cố dồn nén lá»a giáºn, cưá»i âm hiểm:
- Hứa Chấn, ta giao hắn cho đệ, hãy cam đoan với ta, một năm sau hắn phải còn sống, nhưng còn khó chịu hơn chết.
- Tuân lệnh.
Hứa Chân cưá»i hăng hắc, ná»™ há»a phun trà o trong mắt:
- Mạt tướng nhất định sẽ hoà n thà nh nhiệm vụ.
Hứa Chấn vẫy tay áp giải Tá Tá Má»™c lui xuống, Äá»— Tu Nguyên thấy Lâm tướng quân tâm trạng không tốt lắm, bèn biết Ä‘iá»u ra ngoà i, để hắn yên tÄ©nh má»™t mình suy nghÄ©.
- Ngươi muốn giết tên ngưá»i Oa nà y tháºt à ? Ngươi không muốn biết chúng giấu bạc ở đâu sao?
Thanh âm cá»§a má»™t nữ tá» cất lên bên tai Lâm Vãn Vinh, nhẹ nhà ng cháºp chá»n, mùi hương thÆ¡m dịu lùa qua cánh mÅ©i, khiến tâm tình cá»§a hắn cÅ©ng hoạt bát thêm và i phần. Nếu như ngà y thưá»ng, hắn nhất định sẽ chòng ghẹo vui vẻ má»™t phen. Song, hôm nay, hắn không có hứng thú.
- Äó là nhẫn giả Äông Doanh, là các tá» sÄ© do chúng bồi dưỡng, tá»· tá»· tưởng rằng chúng sẽ khai ra nÆ¡i giấu bạc à ? Ba lăm vạn lạng bạc không dá»… dà ng váºn chuyển váºy đâu, chỉ cần bạc ở trong địa pháºn Tế Ninh, dù có đà o sâu ba thước đất ta cÅ©ng phải tìm ra. Còn vá» cái tên giẻ rách nà y, ta không muốn giết hắn ---- Ta muốn hắn sống không bằng chết, để hắn hối háºn đã đầu thai trên thế giá»›i nà y.
Lâm Vãn Vinh nghiến răng hừ một tiếng, mắt ánh lên phẫn nộ:
- Năm nghìn ngươi, những năm nghìn ngưá»i! LÅ© ngưá»i Oa nà y trên đất Äại Hoa cá»§a ta, hạ độc giết năm nghìn đồng bà o cá»§a ta, tiên tá» tá»· tá»·, nếu đổi lại là tá»·, tá»· sẽ là m thế nà o?
Ninh VÅ© TÃch nhÃu mà y, nói há» hững:
- Ngưá»i Oa dÄ© nhiên là độc ác, nhưng ngươi đã từng nghÄ© qua chưa, năm nghìn ngưá»i nà y đã phản bá»™i hoà ng đế, đầu nháºp tráºn doanh khác là m phản tặc. Nói không khách khà thì bá»n chúng trợ Trụ vi ngược (nối giáo cho giặc, giúp kẻ xấu là m việc ác), chết chưa hết tá»™i!
**Trụ vi ngược:nối giáo cho giặc, giúp kẻ xấu là m việc ác.
Lâm Vãn Vinh nhìn nà ng, nhãn thần toát lên vẻ khinh miệt vô kể, hoà n toà n khác biệt vá»›i ánh mắt mê gái lúc trước, đây là má»™t sá»± khinh miệt tuyệt đối. Lần đầu tiên bắt gặp thần tình nà y ở hắn, Ninh VÅ© TÃch cau mà y:
- Là m sao? Ta nói sai à ?
- Tá»· không sai! Ngưá»i sai là sư phụ tá»·.
Lâm Vãn Vinh thở dà i:
- Bà ấy bồi dưỡng tá»· thà nh má»™t tuyệt đại tiên tá» cao cao tại thượng, không hiểu chuyện phà m trần. Tá»· đại biểu cho chÃnh nghÄ©a, cho công tÃn, trông thì có vẻ được ngưá»i ngưá»i kÃnh ngưỡng, phong quang vô hạn, nhưng, tá»· thá»±c sá»± tưởng rằng mình ghê gá»›m lắm chắc?
Ninh VÅ© TÃch nổi nóng:
- Không được đánh giá sau lưng sư phụ ta.
- Äánh giá bà ấy? Ta không hứng. Ta Ä‘ang dạy tá»·, dạy tá»· má»™t đạo lý đơn giản nhất, đạo lý mà tá»· và sư phụ mình chưa từng thấu hiểu.
Lâm Vãn Vinh cưá»i lạnh, nói như gió táp mưa sa, không chút nể mặt.
Ninh VÅ© TÃch quay ngưá»i Ä‘i luôn, không thèm nghe hắn nói nhảm. Lâm Vãn Vinh nhìn nà ng bước gấp, lắc đầu cưá»i khinh miệt:
- Các ngưá»i căn bản không hiểu sống là vì gì.
Ninh VÅ© Tình chầm cháºm dừng chân, xoay mình, quét mắt nhìn hắn, há»i giá»ng nhạt nhẽo:
- Ngươi nói gì?
- Ta nói chưa rõ à ? Tiên tá» tá»· tá»·, tá»· biết con ngưá»i sống vì gì không?
Lâm Vãn Vinh dá»±a và o cạnh bà n, mặt đầy vẻ bất cần Ä‘á»i.
Ninh VÅ© TÃch ngẫm nghÄ© má»™t hồi, Ä‘oạn nghiêm túc nói:
- Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có lý tưởng, đây là động lá»±c để há» sống trên Ä‘á»i.
- Vớ vẩn.
Lâm Vãn Vinh nhếch mép cưá»i, xua tay coi thưá»ng:
- Äể ta nói tá»· biết váºy, con ngưá»i sống trên thế giá»›i nà y, là để ăn. Cái gì là lý tưởng, cái gì là truy cầu, đó toà n là ăn no dáºm bụng, no ấm sinh dâm dục mà thôi. Tá»· bảo năm nghìn binh sÄ© đó là phản tặc, nhưng tá»· có từng nghÄ©, đối vá»›i há» mà nói, trung vá»›i hoà ng đế và trung vá»›i Thà nh Vương có gì khác biệt sao? Äá»u là bán mạng, Ä‘á»u là để đổi lấy miếng cÆ¡m, chú định chỉ có má»™t bá»™ pháºn nhá» có thể thăng quan tiến chức, những ngưá»i khác Ä‘á»u phải chiến tá» sa trưá»ng, rất nhiá»u ngưá»i cả Ä‘á»i không minh bạch rốt cuá»™c vì sao phải chiến đấu, nhưng đại bá»™ pháºn Ä‘á»u không có cÆ¡ há»™i lá»±a chá»n. Nói trắng ra, há» chẳng phải tá»™i nhân, cà ng chẳng phải địch nhân cá»§a chúng ta, há» cÅ©ng giống chúng ta, Ä‘á»u là những con sâu đáng thương bị ngưá»i ta lợi dụng mà thôi, bất kể là hoà ng đế hay là Thà nh Vương, trong mắt những ngưá»i đó, nhân dân vÄ©nh viá»…n là đối tượng bị lợi dụng ----- Ta nói tá»· có hiểu được không?
Ninh VÅ© TÃch kinh ngạc khôn nguôi, hiển nhiên khó mà lý giải những lá»i kinh thế hãi tục nà y. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cưá»i khổ, trong lòng bá»—ng nhá»› tá»›i Tiếu Thanh Tuyá»n, hồi ở Kim Lăng, hà ng ngà y nói chuyện cùng nà ng trong căn phòng nhá» cá»§a hắn, huyên thuyên tán dóc, nha đầu đó lúc nà o cÅ©ng thÃch nghe hắn diá»…n giải những lý luáºn lạ lẫm, sau đó đà o sâu suy nghÄ©, đặt ra những câu há»i mấu chốt là m hắn ứng phó không xong. Nói đến hoà i bão chÃnh trị, chỉ có Thanh Tuyá»n là tri âm cá»§a hắn. Hắn thở dà i than khẽ:
- Hưng, bách tÃch khổ; vong, bách tÃnh khổ!
Ninh VÅ© TÃch có chút sá»ng sốt, thá»i thiếu nữ nà ng là đối tượng được vạn ngưá»i kÃnh ngưỡng, những năm tháng nà y lại cà ng quá quen thuá»™c vá»›i mỹ cảnh nhân gian phồn hoa thá»i hưng thịnh, nà o có ai giáo huấn nà ng như váºy? Váºy mà những lá»i cá»§a Lâm Tam từng chữ như châu ngá»c, ý nghÄ©a sâu sắc, quan Ä‘iểm cá»±c kỳ độc đáo má»›i mẻ khiến ngưá»i ta không dằn lòng nổi phải suy nghÄ© thấu đáo.
- Nói phức tạp quá, chắc tỷ nghe không hiểu.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hi hi:
- Có Ä‘iá»u, vá»›i chỉ số thông minh cá»§a tá»·, nghe không hiểu cÅ©ng có thể tha thứ được.
Câu nà y khá»i cần nghÄ© cÅ©ng hiểu ý, Ninh VÅ© TÃch liếc mắt hừ giá»ng:
- Con ngưá»i ngươi, Ä‘ang yên Ä‘ang là nh, sao cứ thÃch mắng ngưá»i?
- Không phải là mắng ngưá»i, chẳng qua cầm lòng không Ä‘áºu so sánh tá»· và An tá»· tá»· thôi. Tiên tá» tá»· tá»·, tá»· và An tá»· tá»· tranh đấu lẫn nhau suốt bao năm nay, hai bên Ä‘á»u hiểu nhau đến táºn gốc rá»… rồi. Trùng hợp là tiểu đệ đệ đây lại từng có tiếp xúc thân máºt vá»›i cả hai vị tá»· tá»·, tá»· có biết trong lòng ta thÃch ai hÆ¡n không?
Lâm Vãn Vinh cưá»i he he, tung ra má»™t viên kẹo hấp dẫn, bất kỳ ai đã là phụ nữ Ä‘á»u không thoát khá»i sá»± dụ hoặc nà y.
Ninh VÅ© TÃch mỉm cưá»i:
- Ta không muốn nghe ngươi nói lăng nhăng, chuyện giữa ta và An sư muá»™i không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, ngươi thÃch ai cÅ©ng chả liên quan đến ta ----- Dù ngươi có thÃch cô ta hÆ¡n thì đã sao nà o?
Tiên tá» tá»· tá»· giảo hoạt quá chừng, Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha nói:
- Tá»· nói không sai, đúng là ta thÃch An tá»· tá»· hÆ¡n ---- Còn vá» nguyên nhân ấy à , à i, tiên tá» tá»· tá»· nhất định là không muốn biết rồi, ta không nói thì hÆ¡n.
Ninh VÅ© TÃch lắc đầu, tá» ra hết cách:
- Con ngưá»i ngươi vô vị tháºt đó, cả ngà y không biết là m chÃnh sá»± gì sao? Không nghe ngươi nói linh tinh nữa, ta Ä‘i đây.
Lâm Vãn Vinh mừng thầm, thưá»ng ngà y nà ng nói Ä‘i là đi thẳng, đâu có lần lữa như hôm nay, còn báo trước má»™t tiếng nữa chứ. Xem ra tiên tá» cÅ©ng có lúc nhá»› trần tục rồi, nà ng cÅ©ng là phụ nữ, là m sao thoát nổi chút tâm tư đó cá»§a phái đẹp.
- Nguyên nhân rất đơn giản, An tá»· tá»· tuy bại trong tay tá»·, nhưng tá»· ấy không ngừng đấu tranh, kiên cưá»ng bất khuất, bá» ngoà i giảo hoạt nhưng bên trong lại ôn nhu như thá»§y, tá»· ấy sống chân tháºt hÆ¡n, giống má»™t phụ nữ hÆ¡n. Còn tiên tá» tá»· tá»· ư, cao cao tại thượng, cao không vá»›i tá»›i, như hoa trong nước, trăng trong gương, sá» không thấy, chạm không vô, hư vô mỠảo, khó mà tiếp cáºn. Nói thô tục tẹo, thứ lá»—i ta nói thẳng, ngoại trừ cục thịt trước ngá»±c, những chá»— khác tháºt chẳng thấy tá»· có mùi vị nữ nhân gì cả.
Lâm Vãn Vinh cưá»i tÃt mắt soi mói bá»™ ngá»±c đầy đặn cá»§a nà ng, thần sắc chÃnh nghÄ©a lẫm liệt.
- Ngươi …..
Ninh tiên tá» hà m dưỡng tốt đến đâu cÅ©ng không dằn nổi cÆ¡n tức giáºn khi nghe hắn phun lá»i thô tục trước mặt mình.
- Ngươi, đồ tiểu nhân bỉ ổi, vô sỉ.
- Tỷ tỷ mắng chưa đủ ác độc đâu.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hi hi:
- Kỳ thá»±c mắng ngưá»i cÅ©ng rất có há»c vấn, và dụ câu vừa rồi tá»· có thể mắng thế nà y …“Ây a, chà ng xấu chết Ä‘i được!!!†Vá» Ä‘iểm nà y tá»· có thể khiêm tốn thỉnh giáo An tá»· tá»·, nhất định sẽ thu hoạch không Ãt. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, khi nà o há»c được cách quyến rÅ© ta thì tá»· miá»…n cưỡng có thể xuất sư rồi ……Ai ui, ai ui, tá»· là m gì đấy, quân tỠđộng khẩu, nữ nhân động thá»§, khỉ hái trá»™m đà o cÅ©ng được, nhưng đánh ngưá»i tuyệt đối không được đánh và o mặt ….
Äá»— Tu Nguyên và Hứa Chấn đứng ngoà i nghe mà đưa mắt nhìn nhau, động tÄ©nh lá»›n tháºt, Lâm tướng quân diá»…n Song Hoà ng* trong phòng hay sao ý? Má»™t ngưá»i đóng hai giá»ng, giống như in, tuyệt!
“Rầm†má»™t tiếng, cá»a báºt mở, hai ngưá»i Äá»— Tu Nguyên nhìn Lâm đại nhân đẩy cá»a bước ra, miệng há rõ to, hồi lâu vẫn chưa đóng lại được, phải đủ nhét vừa hai quả trứng gà ấy chứ.
- Nhìn cái gì, chưa thấy đà n ông bôi phấn bao giỠà ?
Lâm đại nhân che má, thẹn quá hóa giáºn quát.
- Thấy rồi, thấy rồi.
Hai ngưá»i nén cưá»i nói:
- Tướng quân nghÄ© Ä‘iá»u ngưá»i ta không dám nghÄ©, là m Ä‘iá»u ngưá»i ta không dám là m, đúng là có ý tưởng, có sáng kiến, bá»n mạt tướng bá»™i phục, bá»™i phục!
- Ngưá»i đâu!
Thấy bá»™ dạng hấp háy mắt ra hiệu cá»§a hai tên tiểu tá», Lâm đại nhân tức tối lá»›n tiếng ra lệnh.
- Có ti chức!
Mấy tên lÃnh cấp tốc Ä‘i đến nghe Lâm đại nhân sai bảo.
Lâm đại nhân không hỠdo dự hạ lệnh:
- Ra phố mua mưá»i cân phấn vỠđây, trát kÃn mặt kÃn mông hai tiểu tá» nà y cho ta, thiếu má»™t chá»— cÅ©ng không được.
Má»i ngưá»i phá lên cưá»i ầm , Äá»— Tu Nguyên và Hứa Chấn bá» chạy cái à o, chuồn nhanh hÆ¡n thá», chỉ còn má»™t trà ng cưá»i vang vá»ng trong sân.
Trên mái nhà xa xa, Ninh tiên tá» xuất thần ngắm đôi bà n tay má»m mại cá»§a mình, vẻ mặt không tà i nà o tin nổi. Ta tu thân dưỡng tÃnh suốt bao năm, váºy mà hôm nay lại bị hắn kÃch cho nổi giáºn, tên khốn nà y đúng là quá trÆ¡ trẽn mà .
Chú thÃch: *diá»…n Song Hoà ng: má»™t môn nghệ thuáºt hát nói mang mà u sắc địa phương lưu hà nh trong dân gian, hai bè hát đôi, má»™t ngưá»i biểu diá»…n động tác, ngưá»i kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói
Tà i sản của nguyenan
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a nguyenan
12-03-2009, 11:23 AM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 320 - Tai Nạn Lao Äá»™ng
Dịch: Lãnh Huyết
Nguồn: TTV
Lâm Vãn Vinh tuy da mặt dà y tháºt nhưng cÅ©ng biết ngại, không dám vác nguyên cái mặt có dấu tay rõ nét cá»§a tiên tá» tá»· tá»· mà vá» nhà , cứ lần khần ở chá»— Äá»— Tu Nguyên mãi. Rá»—i rãi vô sá»±, hắn lôi Tá Tá Má»™c lên thẩm vấn tưá»ng táºn, quyá»n đấm cước đá má»™t phen, quả nhiên đúng như Lâm Vãn Vinh dá»± Ä‘oán, tên Äông Doanh nà y có chết cÅ©ng không chịu mở mồm, tinh thần võ sÄ© đạo đã luyện đến trình độ cá»±c cao rồi.
TÃnh vá» thá»i gian, Tá Tá Má»™c có chắp cánh cÅ©ng không thể vừa cướp xong bạc ở SÆ¡n Äông đã bay ngay đến kinh thà nh ám sát, từ đó suy ra, vụ cướp bạc ở SÆ¡n Äông do má»™t nhóm ngưá»i Äông Doanh khác cùng Thà nh Vương thá»±c hiện, Tá Tá Má»™c chưa chắc đã biết địa Ä‘iểm giấu bạc cụ thể, nhưng khẳng định là ở quanh Tế Ninh. Hôm nay bắt được lÅ© quá»· Äông Doanh nà y, mặc dù đã cố hết sức khống chế không để tiết lá»™ tin tức ra ngoà i, nhưng Thà nh Vương cÅ©ng chẳng phải đèn dầu sắp cạn, không gặp được Tá Tá Má»™c y nhất định sẽ sinh lòng nghi ngá». Số bạc ở SÆ¡n Äông rất có khả năng Ä‘ang di chuyển, việc không thể cháºm trá»…, chuyến Ä‘i SÆ¡n Äông nà y không thể trì hoãn, có Ä‘iá»u chẳng biết Từ Vị thương lượng vá»›i hoà ng thượng kết quả rốt cuá»™c thế nà o rồi. NghÄ© tá»›i đây, hắn không ngồi yên má»™t chá»— được nữa, cÅ©ng chả hÆ¡i đâu lằng nhằng vá»›i tên tiểu quá»· kia, trá»±c tiếp sai Hứa Chấn “hầu hạ†hắn tá» tế, Ä‘oạn cắp Ä‘Ãt bá» Ä‘i.
Hắn vỠđến cá»a tiệm đã là lúc đèn hoa má»›i thắp, từ sá»›m hôm qua bị Từ Vị gá»i Ä‘i, đến táºn bây giá» má»›i trở vá». Äà nh váºy, hắn lắc đầu thở dà i, chẳng hiểu nợ nần gì ai nữa, lão tỠđúng là số vất vả mà , đà n ông tuyệt đối đừng nên quá giá»i giang.
Vết “má hồng†chưa khô, không được để ai trông thấy. Hắn rón ra rón rén, đang định len lén lẻn và o, bỗng có tiếng reo mừng:
- Äại ca, đại ca vá» rồi.
Thoáng chốc mấy ngưá»i trong nhà đã ùa ra, Xảo Xảo Ä‘i đầu, theo sau là Tiêu đại tiểu thư. Thần sắc nà ng tiá»u tụy, ngÆ¡ ngẩn nhìn hắn, gá»i má»™t tiếng “Lâm Tam ---" rồi không nói gì nữa. Tiêu phu nhân đứng sau vá»— nhẹ bá» vai má»m yếu cá»§a nà ng, mỉm cưá»i gáºt đầu vá»›i Lâm Vãn Vinh.
- A ha, má»i ngưá»i Ä‘á»u có mặt à , ăn cÆ¡m chưa? Ä‚n rồi thì ngá»§ sá»›m Ä‘i!
Lâm Vãn Vinh che má cưá»i ha ha nói.
- Äại ca, mặt huynh bị sao thế?
Xảo Xảo đứng gần nhất, vừa nhìn đã thấy mà u đỠtươi trên mặt hắn, tức thì cả kinh há»i.
Chưa nhìn chưa biết, nhìn rồi giáºt mình, ánh mắt má»i ngưá»i liá»n dồn cả lên mặt hắn, Lâm Vãn Vinh bụm chặt má, ấp úng:
- Ờ, không sao, bất cẩn va phải cây thôi, hai bên má Ä‘á»u dÃnh chưởng. Nhưng mà má»i ngưá»i yên tâm Ä‘i, khuôn mặt anh tuấn cá»§a ta không bị tổn hại tẹo nà o đâu.
Xảo Xảo kéo tay hắn ra, xót xa vuốt ve, rưng rưng nước mắt:
- Ai đánh huynh ra nông ná»—i nà y chứ? Äại ca, Ä‘au không?
Nha đầu nà y, chẳng biết bao biện há»™ chồng nà ng gì cả. Äây mà là đánh à ? Äây là do tiên tá» tá»· tá»· lỡ tay khi Ä‘ang thân máºt vá»›i ta, là tai nạn lao động, hiểu chưa?
Trước giá» chỉ có hắn bắt nạt ngưá»i khác, chưa từng thấy hắn bị đánh bao giá», chuyện nà y là sao đây? Äại tiểu thư lo lắng nhìn hắn, muốn đến gần nhưng thấy dáng vẻ ôn nhu cá»§a Xảo Xảo, nà ng lại dừng bước.
Äã giấu không xong thì thèm và o giấu nữa. Hắn nắm bà n tay nhá» nhắn cá»§a Xảo Xảo, nhẹ véo khuôn mặt hồng thắm cá»§a nà ng, cưá»i hi hi ôm quyá»n hướng vá» Tiêu phu nhân và đại tiểu thư:
- Không sao, ngộ thương thôi, mấy hôm nữa ta sẽ đánh lại.
- Äại ca, huynh không sao chứ?
Xảo Xảo quan sát hắn kỹ cà ng từ đầu xuống chân, giá»ng nghẹn ngà o:
- Hôm qua huynh bị hoà ng thượng triệu Ä‘i, má»™t ngà y má»™t đêm không có tin tức gì, là m má»i ngưá»i lo chết Ä‘i được. Äại tiểu thư cả đêm không ngá»§, sáng nay vừa dáºy đã Ä‘i tìm Từ tiên sinh, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn đại tiểu thư, chỉ thấy mặt nà ng đỠhồng, môi anh đà o cắn há», Ä‘ang trao hắn ánh mắt chứa chan tình cảm.
- Không sao, không sao, là m gì có chuyện ta bị sao chứ.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hi hi:
- Hôm qua bà n bạc công chuyện vá»›i hoà ng thượng đến tối mịt, hoà ng thượng lão gia tá» liá»n bảo ta ở tạm trong cung má»™t đêm, nà o ngỠđã khiến má»i ngưá»i lo lắng, Ä‘á»u do lá»—i cá»§a ta, há»a là từ mặt trăng!
Tiêu Ngá»c Nhược hừ má»™t tiếng, nói khẽ:
- Giữ ngươi ở trong cung? Hoà ng thượng đối đãi với ngươi quả là không tệ, sao rồi, chuyện kén phò mã đã định rồi chứ? Khi nà o nghênh đón công chúa vỠnhà ?
- Xảo Xảo, sao nà ng ra ngoà i cũng mang theo hũ giấm to thế?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói.
- Äâu mà , muá»™i có mang theo giấm gì ----
Xảo Xảo ngá»› ngưá»i, nói được ná»a chừng, liếc thấy sắc mặt cá»§a đại tiểu thư, bèn phì cưá»i mắng yêu:
- Äại ca, huynh xấu quá Ä‘i.
Äại tiểu thư và nh mắt á»ng Ä‘á», chẳng nói chẳng rằng, nâng váy dà i chạy biến và o trong tiệm. Lâm Vãn Vinh mặt nghệt ra đó, Xảo Xảo vá»™i đẩy lưng hắn, nôn nóng giục:
- Äại ca, xem huynh nói xằng nói báºy kìa, mau Ä‘uổi theo Ä‘i.
Vụ nà y om xòm à nha, hết Tiên Nhi lại đến đại tiểu thư, chả biết hai hÅ© giấm nà y hÅ© nà o Ä‘áºm hÆ¡n nữa. Hắn khó xỠđánh mắt cầu cứu Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân lắc đầu bảo:
- Chuyện cá»§a bá»n trẻ các ngươi ta cÅ©ng không hiểu lắm, các ngươi tá»± xá» lý lấy Ä‘i, ta tin ngươi và Ngá»c Nhược. Có Ä‘iá»u, nói tháºt lòng, Lâm Tam à , hai ngà y nay không thấy bóng dáng ngươi, nhà chúng ta không biết sao nữa, bá»—ng dưng mất hết sinh khà cứ như không còn trụ cá»™t gia đình váºy. Ngá»c Nhược mặt á»§ mà y chau, là m gì cÅ©ng không táºp trung tinh thần, như đột ngá»™t biến thà nh má»™t ngưá»i khác, trước kia lúc chưa có ngươi, nha đầu nà y hăng hái năng động lắm, dám nghÄ© dám là m, không sợ gì cả, nhưng bây giá» thì trái ngược hẳn, ngươi nói xem chuyện nà y là sao?
Lá»i nà y cá»§a phu nhân ẩn chứa thâm ý đây, cÆ¡ mà nói tháºt nhé, Lâm má»— sống ở Tiêu gia tháºt sá»± rất tá»± giác, luôn tÃch cá»±c phát dương tinh thần ông chá»§, chưa bao giá» coi mình là ngưá»i ngoà i cả. Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha, vênh mặt mo nói:
- Váºy à , phu nhân đỠcao ta rồi. Ài, quấy rối tinh thần đại tiểu thư như thế, ta thá»±c hổ thẹn quá, nổi báºt hÆ¡n má»i ngưá»i đúng là sai lầm, lần sau ta sẽ nhá»› kỹ.
Äây gá»i là mặt lừa chẳng biết mặt ngá»±a dà i (không biết ngưá»i biết ta, tá»± cho mình là nhất), da mặt cá»§a Lâm Tam phải nói là khoáng cổ tuyệt kim. Phu nhân gượng cưá»i, than:
- Tiêu gia ta vất vả chèo chống nhiá»u năm nay, toà n dá»±a và o hai nữ tá» yếu Ä‘uối, sau khi có ngươi, áp lá»±c cá»§a chúng ta đã giảm Ä‘i rất nhiá»u, nói ngươi hiện tại là trụ cá»™t cá»§a Tiêu gia ta không sai chút nà o. Ngươi Ä‘i Ä‘i, xem Ngá»c Nhược thế nà o rồi dá»— dà nh nó, con bé nà y -----
Phu nhân lau hai giá»t nước mắt, không nói tiếp nên lá»i.
Äòn công kÃch tình cảm cá»§a phu nhân quả là lợi hại, buá»™c ta chết ngắc luôn, muốn chạy cÅ©ng không thoát. Lâm Vãn Vinh hoà n toà n bái phục thá»§ Ä‘oạn cá»§a phu nhân, ôm quyá»n lách mình và o nhà , Ä‘i thẳng ra háºu viện. Trá»i đã tối Ä‘en, phòng đại tiểu thư không thắp đèn, không gian mịt mùng, không hiểu nà ng có trong đó hay chăng.
Gõ cá»a và i cái, Lâm Vãn Vinh hắng giá»ng gá»i:
- Äại tiểu thư, ta là Lâm Tam đây, mở cá»a Ä‘i, ta có lá»i muốn nói.
Trong phòng lặng ngắt như tá», không má»™t âm thanh, chá» hoà i không thấy mở cá»a, Lâm đại nhân lắc đầu, à i, cứ bắt ta phải xuất tuyệt chiêu à , ta thì chả sao, chỉ sợ nha đầu nà y chịu không thấu:
- Ngá»c Nhược, bé ngoan, bé yêu, bảo bối, bé cưng ------
Tiêu phu nhân ở sảnh trước nghe mà toà n thân rợn da gà , tên Lâm Tam nà y sao lá»i nà o cÅ©ng thốt ra được, đúng là là m tổn hại phong tục, ảnh hưởng xấu đến giáo dục, ôi thanh niên thá»i nay! Xảo Xảo thì mặt mÅ©i đỠrá»±c, đối vá»›i “nhục maâ€* đại pháp cá»§a đại ca, nà ng đã quen lâu rồi, ngà y nà o không nghe còn có chút hoà i niệm ấy chứ.
Hắn chưa hô hết má»™t lượt, đại tiểu thư đã phải mở cá»a, mặt đầy vệt nước mắt đứngđối diện hắn, vừa ngượng vừa giáºn mắng:
- Ngươi la ó lăng nhăng gì đấy, không sợ nương thân nghe thấy à ?
Lâm đại nhân chui và o như khỉ, cưá»i hi hi nói:
- Sợ cái gì, ta gá»i là việc cá»§a ta, phu nhân nghe là việc cá»§a phu nhân. Phu nhân nghe vui tai, ta gá»i hứng khởi, má»—i ngưá»i má»™t nhu cầu. Bé cưng, ta gá»i lần nữa nhé, nà ng thÃch nghe không?
- Ai muốn nghe chứ, lá»i ngon tiếng ngá»t, ngươi Ä‘i mà nói vá»›i bé cưng công chúa cá»§a ngươi.
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng, song sắc mặt đã đỡ khó coi hÆ¡n ban nãy.
- Váºy sao được, ta xin thá» vá»›i trá»i, Ngá»c Nhược là bé cưng cá»§a ta, độc nhất vô nhị.
Lâm Vãn Vinh tay giơ cao, mặt nghiêm nghị, mắt không chớp.
Hắn không hỠnói dối, đại tiểu thư là bé cưng của hắn, Tiên Nhi là bé ngoan, chung sống hữu hảo, không xâm phạm nhau.
Sắc mặt đại tiểu thư đã dịu Ä‘i nhiá»u, còn á»ng mà u hồng nhạt, khẽ nói:
- Váºy ngươi có dám nói, hoà ng thượng giữ ngươi qua đêm trong cung, lẽ nà o không phải muốn chá»n ngươi là m phò mã?
Hoà ng thượng tuyệt đối không muốn chá»n ta là m phò mã, nhưng công chúa đã quyết tâm kết uyên ương vá»›i ta rồi. Lâm đại nhân thở vắn than dà i, lắc đầu nói:
- Chuyện nà y kể ra dà i lắm, bên trong rắc rối ngoắt ngoéo, nói mấy ngà y mấy đêm cÅ©ng không hết. Ã, bé cưng, bá»™ áo tÃm nà y cá»§a nà ng đẹp quá, đẹp như tiên nữ ấy, sao trước kia ta chưa từng thấy nhỉ?
Äại tiểu thư không phải hạng dá»… gạt, thấy hắn úp úp mở mở, biết ngay trong lòng hắn có quá»·, tức thì nước mắt lặng lẽ lăn dà i:
- Ngươi chỉ biết nói suông dá»— dà nh thôi, tưởng ta dá»… ức hiếp váºy sao? Cả đêm qua ngươi không vá», là m ta sợ hãi mất cả hồn phách, chưa đến canh má»™t ta đã tá»›i phá»§ Từ đại nhân chá» tin cá»§a ngươi, váºy mà ngươi trả lá»i qua quýt thế à ? Ngươi ra Ä‘i, ra Ä‘i, Ä‘i tìm bé cưng cá»§a ngươi Ä‘i!
Äại tiểu thư đẩy hắn ra ngoà i, Lâm Vãn Vinh xoay lưng ôm trá»n thân hình má»m mại cá»§a nà ng và o lòng, cưá»i hi hi nói:
- Ta Ä‘ang tìm bé cưng cá»§a ta còn gì? Nà ng xem, ta bị “tai nạn lao động†đây nà y, à i, nà ng vÄ©nh viá»…n không tưởng tượng nổi những chuyện phức tạp, hiểm ác mà ta trải qua trong hai ngà y nay đâu. Những lá»i ta nói vá»›i nà ng, câu nà o cÅ©ng là sá»± tháºt, không lừa già dối trẻ, nếu có giả dối, trá»i đánh tan xác, không được yên ổn -----
- Tự dưng thỠthốt là m gì.
Äại tiểu thư hoảng hốt bụm miệng hắn, quýnh quáng nói:
- Nếu linh nghiệm thì sao? Không có ngươi, ta biết phải là m sao?
Lâm đại nhân chỉ còn biết lừ mắt nhìn nà ng, nói năng hay nhỉ, ta mà là kẻ không thà nh tâm thế á? Hắn cầm tay nà ng, đặt lên một nụ hôn nhẹ, mặt nghiêm nghị:
- Äại tiểu thư, ta há»i nà ng má»™t chuyện, nà ng nhất định phải thà nh tháºt trả lá»i ---- Nếu có má»™t ngà y ta là m hoà ng đế, nà ng sẽ thế nà o?
Chú thÃch: *nhục ma: buồn nôn, ngứa ngáy, khó chịu (trước cá» chỉ, lá»i nói cá»§a ai đó
Tà i sản của nguyenan
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a nguyenan
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì