Hợp trận mới là đại trận uy lực vô cùng chân chính, Vạn Lý Hoàng Sa đại trận hoàn toàn có thể sánh vai với đại trận hộ tông tiên tông đại phái, không hề kém cạnh.
Thẳng cho tới khi căn cứ vào cuộn tranh hiểu được phía trước là Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, đồng thời hiểu thấu đáo trận pháp này, Cổ Thần mới nhích người tiến về phía trước.
Bước đầu tiên vào động thính, thiên toàn địa chuyển, nào còn vẻ sáng sủa ban đầu, Cổ Thần lập tức bị hãm thân trong hoàng sa mù mịt, đường nhìn không vượt qua ba trượng, ngoại trừ mặt đất, không gian xung quanh, trên đỉnh đầu, tất cả đều là hoàng sa, trần thổ bay lượn mù mịt.
Cổ Thần căn cứ vào lộ tuyến Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, tiến lên rất nhanh, dọc theo đường đi, tránh né sát chiêu trong trận, không ngừng đi về phía trước, gặp phải khốn trận lập tức bằng vào pháp lực mạnh mẽ phá hủy, khoảng cách nghìn trượng ngắn ngủi trong ảo cảnh vượt qua vạn dặm.
Cổ Thần tiêu tốn hai canh giờ mới thoát được khỏi Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, đi tới bên kia động thính, tiến vào một sơn động sáng sủa.
Xoay người nhìn lại, trong động thính nghìn trượng sáng sủa phía sau, nếu không phải vừa mới vượt qua Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, Cổ Thần không thể liên hệ động thính và Vạn Lý Hoàng Sa đại trận với nhau.
Từ bên ngoài nhìn, trong động thính tràn đầy hài cốt, vào trong trận lại không hề gặp phải bộ nào, tựa hồ tiến vào trong trận là một thế giới hoàn toàn khác.
- Đáng tiếc…
Cổ Thần thầm than một tiếng, hắn còn muốn lấy mấy bộ hài cốt Minh Khiếu hậu kỳ luyện chế pháp bảo, pháp bảo luyện chế từ hài cốt tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ cùng một cấp độ so với Thần Hình Câu Diệt kiếm.
Cổ Thần chưa vội vã tiến về phía trước, trên vách động hai bên có khắc rất nhiều chữ khác nhau.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào bốn cổ tự lớn chừng một trượng ngay đầu tiên: Hiên Viên đế trủng!
Trong đầu chấn động, ong ong vang vọng, một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai Cổ thần, giống như từ chín tầng trời truyền tới, tuy rằng xa xôi tới cực điểm, nhưng lại có thể nghe rõ ràng.
- Ngô là Hiên Viên đại đế, còn đây là Hiên Viên đế trủng, phần mộ của ngô, ngô lĩnh ngộ thổ chi bản nguyên, ngang dọc Cổ Hoang, thiên thu vạn tái, kết quả chung quy ai cũng phải chết một lần, hóa thân thành cát vàng, nếu có hậu nhân tới đây, vượt qua Vạn Lý Hoàng Sa trận, nói rõ ngươi là nhân trung long phượng, có thể tiếp tục đi về phía trước, thông qua khảo nghiệm của ngô, đạt được truyền thừa, nơi này không có đường lui, chỉ có tiến về phía trước!
- Hiên Viên đại đế?
Cổ Thần kinh hô một tiếng.
Tục truyền, cuối thời thái cổ, đầu thượng cổ, thời gian từ mười vạn năm tới mười hai vạn năm, Cổ Hoang đại lục, nhân vu, yêu, phật, ma, năm thế lực lớn xuất hiện năm vị kinh thế tuyệt tài, là nhân vật tuyệt luân có một không hai, tu vi của bọn họ còn vượt qua chư tử thượng cổ, sánh vai với tiên vương, tiên tôn thái cổ, năm người phân biệt lĩnh ngộ ngũ hành bản nguyên kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, trong mỗi một nhóm đều đạt tới tồn tại cao nhất.
Nhân tộc là Hiên Viên đại đế, lĩnh ngộ thổ chi bản nguyên, xưng là Hoàng Đế.
Yêu tộc là Thanh Hoa đại đế, lĩnh ngộ mộc chi bản nguyên, xưng là Thanh Đế.
Vu tộc là Xích Vưu đại đế, lĩnh ngộ Hỏa chi bản nguyên, xưng là Xích Đế.
Ma môn là Hắc Thủy đại đế, lĩnh ngộ thủy chi bản nguyên, xưng là Hắc Đế.
Phật Môn là Bạch Đà đại đế, lĩnh ngộ kim chi bản nguyên, xưng là Bạch Đế.
Năm vị đại đế, tuy không xuất hiện trong cùng một thời đại, thế nhưng tại cuối thời thái cổ, đầu thời thượng cổ, trong một đoạn thời gian hoàng kim, hậu nhân gọi năm vị đại đế là ngũ hành đại đế.
Trong đó Hiên Viên đại đế có uy danh lớn nhất, tục truyền Hiên Viên đại đế ngang ngọc Cổ Hoàng, nhân, vu, yêu, ma, đạo, phật… Các môn các tộc, không người nào là địch thủ, trên trời dưới đất, tuyệt đại vô địch.
Một thời đại đế siêu việt chư tử thượng cổ, dĩ nhiên thân tử đạo tiêu, táng thân nơi đây!
Cổ Thần làm sao không sợ hãi!
Qua nửa ngày, ánh mắt của Cổ thần mới từ bốn chữ lớn Hiên Viên đế trủng có khả năng thu nhiếp tâm hồn chuyển dời, ngôn ngữ vừa mới nghe được bên tai chính là do Hiên Viên đại đế thông qua đại pháp lực dung nhập vào bốn chữ lớn này, mặc kệ là ánh mắt bất cứ người nào rơi vào bốn chữ lớn, bên tai đều sẽ vang lên thanh âm Hiên Viên đại đế.
Pháp lực huyền ảo như vậy, chỉ cần nhìn vào chữ viết bên tai lập tức vang lên thanh âm, Cổ Thần tại kiếp trước có tu vi Nguyên Thần kỳ cũng không làm được, sợ rằng chí ít cũng là thần thông của cường giả Độ Hư cảnh trở lên.
Hiên Viên đại đế chính là đại nhân vật cuối thời thái cổ, đầu thời thượng cổ, cách ngày hôm nay mười vạn năm, coi như là hài cốt của tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, trải qua thời gian dài tới như vậy cũng sẽ bị phong hóa thành bụi bặm.
Nhưng mà, mấy chữ lớn trước mắt, trải qua mười vạn năm, bằng pháp lực cường đại vẫn bảo trì như thường.
Cổ Thần thầm hít một ngụm lương khí, pháp lực của Hiên Viên đại đế đã không thể dùng thần thông quảng đại, pháp lực ngập trời để hình dung, hoàn toàn là thông thiên triệt địa, chấn cổ thước kim.
Chỉ có tại Côn Ngô Bí Cảnh, Bảo Tháp Thiên Vương lưu lại mấy cổ tự vấn thiên là có thể so sánh với bốn chữ Hiên Viên đế trủng này, cho dù là tại thời kỳ thượng cổ, tu vi pháp lực như vậy cũng là tồn tại đỉnh cao nhất.
Trong Hiên Viên đế trủng này lưu lại chính là truyền thừa đạo thống lĩnh ngộ suốt đời của Hiên Viên đại đế, nếu như có thể thu được truyền thừa đạo thống của Hiên Viên đại đế, không nói tới cái thế vô địch, tuyệt đối có thể ngang dọc Cổ Hoang, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Cổ Thần cũng không lập tức vui sướng xông vào trong sơn động, vừa rồi Hiên Viên đại đế có nói, cần phải thông qua khảo nghiệm của hắn mới có thể nhận được truyền thừa.
Thông qua Vạn Lý Hoàng Sa đại trận mới có thể có cơ hội nhìn thấy chữ khắc của Hiên Viên đại đế, có thể đoán được khảo nghiệm phía trước so với Vạn Lý Hoàng Sa đại trận càng thêm khó khăn.
Thậm chí ngay cả tu sĩ đứng đầu như Minh Khiếu hậu kỳ cũng phải chết trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, khảo nghiệm phía sau chẳng phải càng thêm kinh khủng hơn?
Đồng thời Cổ thần cũng coi như minh bạch, Ngũ Hành đại trận có bao nhiêu đáng sợ.
Hiên Viên đại đế lĩnh ngộ chỉ là một Thổ chi bản nguyên trong ngũ hành, đồng thời bày ra Thổ Chi Đại Trận trong Ngũ hành, Vạn Lý Hoàng Sa đại trận lợi hại như vậy bất quá chỉ là một trận pháp nho nhỏ trong Thổ Chi Đại Trận mà thôi, phương viên bao phủ nghìn trượng.
Toàn bộ Thổ Chi Đại Trận có thể so sánh với mười Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, vậy toàn bộ Ngũ Hành đại trận sẽ phức tạp như thế nào? Lại kinh khủng tới mức nào?
Cổ Thần đi về phái trước hơn mười bước, ngừng bước chân lại, ánh mắt một lần nữa rơi vào vách động hai bên, nơi này không hề thiếu những chữ khắc khác.
Cơ Thiên Khung ngẫu nhiên vào Hiên Viên đế trủng, lưu lại vài chữ!
Lý Hóa Thần ngẫu nhiên vào Hiên Viên đế trủng, lưu lại kỷ niệm!
Trang Mặc Thánh ngẫu nhiên vào Hiên Viên đế trủng, khắc chữ lưu niệm!
Âm Cửu Cừu ngẫu nhiên vào Hiên Viên đế trủng, vượt qua Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, khắc chữ lưu niệm!
Hư Hành Không ngẫu nhiên vào Hiên Viên đế trủng, tìm kiếm kết cục cuối cùng!
Thái Huyền Tử ngẫu nhiên vào Hiên Viên đế trủng, khắc chữ lưu niệm!
Cổ Thần không ngừng bước về phía trước, vượt qua hơn trăm bước mới đến đầu cùng những chữ khắc trên vách động, từ chữ khắc đầu tiên Cơ Thiên Không đến chữ khắc cuối cùng Thái Huyền Tử, đủ sáu mươi lăm tu sĩ ngẫu nhiên tiến vào Hiên Viên đế trủng, vượt qua Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, đi vào nơi này.
Cổ Thần nhìn thấy chữ khắc đầu tiên đã cảm thấy vô cùng kinh hãi, nhìn tới phía sau càng nhiều chữ khắc, sắc mặt hoàn tòa chuyển biến thành khiếp sợ.
Hắn dùng Thần Hình Câu Diệt kiếp, loại pháp bảo công kích cực phẩm cũng không thể lưu lại trên vách động nửa điểm dấu vết, thế nhưng sáu mươi lăm tu sĩ này dĩ nhiên có thể lưu lại chữ khắc lưu niệm trên vách động?
Đây là cấp độ tu vi như thế nào?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tuy nói Cổ Thần chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, thế nhưng có pháp bảo công kích cực phẩm như Thần Hình Câu Diệt kiếm, ngay cả hắn cũng không thể lưu lại vết tích, như vậy tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh thông thường chỉ sợ không có khả năng lưu lại.
Nhưng sáu mươi lăm dòng chữ này, mỗi một chữ khắc sâu vào vách động ba tấc, như vậy bọn họ chí ít cũng là Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh cao!
Thậm chí có mấy người khắc sâu hơn hơn mười tấc, nhất là Cơ Thương Khung lưu lại chữ khắc càng sâu tới hơn một thước, làm Cổ Thần vừa nhìn đã sợ hãi than thở, trong những chữ viết này tản mát ra lực pháp tắc vô cùng, tu vi cao cường nghĩ mà rợn người.
Cũng có vài người trong đó Cổ Thần từng nghe truyền thuyết về bọn họ, đều là tu sĩ nổi danh khắp Cổ Hoang mấy nghìn năm trước. Dĩ nhiên có thể nhìn thấy chữ khắc của đại nhân vật danh chấn Cổ Hoang khiến trong lòng Cổ Thần dâng trào không thôi, giống như sóng biển ngập trời.
Nhất là Hư Hành Không kia, chính là một đời chưởng giáo chí tôn của Hư Thiên Tông sáu nghìn năm trước, Cổ Thần thân là đệ tử Hư Thiên Tông, tự nhiên biết rõ tên của các đời chưởng giáo chí tôn Hư Thiên Tông.
Hư Hành Không này, Cổ Thần rõ ràng nhất, bởi vì Hư Hành Không là tuyệt thế thiên tài của Hư Thiên Tông, là nhân vật được đánh giá có khả năng đuổi kịp bước chân của tổ sư gia Hư Tử, thế nhưng, theo như ghi chép trong Hư Thiên Tông, Hư Hành Không sau khi trở thành chưởng giáo chí tông ba trăm năm, thọ chín sáu bảy mươi lăm tuổi đột nhiên biến mất, không rõ tung tích!
Chưa ai từng nghĩ tới, Hư Hành Không đã tiến vào trong Hiên Viên đế trủng này!
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, Hư Hành Không biến mất vẫn là một mê đề, vĩnh viễn không hề trở lại Hiên Viên Tông, thực sự không ngờ tới dĩ nhiên chết trong Hiên Viên đế trủng?
Theo như ghi chép tại Hư Thiên Tông, Hư Hành Không đã có tu vi đẳng cấp thứ hai trong Độ Hư cảnh, là tiên sĩ Giá Vụ kỳ, thọ nguyên gần bốn nghìn tuổi, lẽ nào nhân vật như vậy cũng chết trong Hiên Viên đế trủng?
Nhất là Cơ Thiên Khung, tu sĩ hơn xa bất kỳ tu sĩ nào khác lưu lại chữ viết, người này họ Cơ, lại có tu vi cao thâm như vậy, ngoại trừ Cơ gia Thánh Đình, còn có họ Cơ nào khác?
Đồng thời, Cơ Thiên Không lưu chữ sớm nhất, Cổ Thần nhìn một chút, chữ viết chí ít tồn tại hơn năm vạn năm, là đại nhân vật Cơ gia Thánh Đinh thời kỳ thượng cổ, chỉ sợ thực lực tiếp cận với tồn tại chư tử thượng cổ!
Cổ Thần không khỏi âm thầm lo lắng, nhiều nhân vật lợi hại như vậy tiến vào Hiên Viên đế trủng, như vật truyền thừa đạo thống của Hiên Viên đại đế chẳng phải đã sớm bị người khác chiếm mất rồi sao?
Nếu là truyền thừa đạo thống vẫn còn mà nói? Vậy chẳng phải những cường giả Độ Hư cảnh này đều đã chết trong Hiên Viên đế trủng?
Hiên Viên đại đế chính là đại nhân vật vượt qua chư tử thượng cổ, cường giả Độ Hư cảnh trước mặt Hiên Viên đại đế, chỉ sợ giống như con kiến hôi, nếu như Hiên Viên đế trủng thực sự có sát chiêu lợi hại nào đó, cường giả Độ Hư cảnh bị vẫn lạc không phải là không có khả năng!
Nghĩ như vậy, lông sơ toàn thân Cổ Thần dựng thẳng, cảm giác lạnh lẽo.
Hắn so sánh với cường giả Độ Hư cảnh, ngay cả con kiến cũng không bằng, nếu như ngay cả cường giả Độ Hư cảnh đều bị vẫn lạc, vậy thì nơi này đối với hắn mà nói hoàn toàn là vô gian luyện ngục, từng bước từng bước đều là nguy cơ tử vong!
Thế nhưng Hiên Viên đế trủng không phải là tuyệt địa, chính như Hiên Viên đại đế đã nói, nơi này chỉ có đi tới, nếu như muốn từ dưới lòng đất, vượt qua Thổ Chi đại trận căn bản là không có khả năng, cho dù Cổ Thần hoàn toàn lĩnh ngộ được Thổ Chi Đại Trận, vậy cũng cần phải có lực lượng cường đại để phá trận.
Với tu vi của Cổ Thần hiện tại mà nói, đối mặt với Thổ Chi Đại Trận chỉ có một chữ: Yếu!
Quá yếu!
Vách động ngoại trừ các dòng chữ khắc, không hề có dấu vết lồi lõm gì khác, hiển nhiên là tiền nhân lưu lại ấn ký, ngay cả cường giả Độ Hư cảnh cũng không thể chui được từ dưới lòng đất ra ngoài, Cổ Thần tự nhiên càng không được, ngoại trừ đi tiếp, trải qua khảo nghiệm, không còn biện pháp nào khác!
Trong lòng Cổ Thần kêu khổ, hắn vốn chỉ nghĩ cửu long củng châu Thiên Linh Phong khí thế bất phàm, giống như có bí mật nào đó, thực sự không ngờ tới, cư nhiên là bí mật to lớn tới như vậy, dĩ nhiên là một tòa đế mộ, thần ngày thân phạm hiểm cảnh, từng bước nguy cơ, quả thực là trời giáng tai họa.
Cho dù kêu khổ không ngớt, nhưng trong lòng Cổ Thần cũng tràn đầy dục vọng cầu sinh, không hề suy giảm, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh khỏi! Là phúc hay là họa, hiện tại kết luận còn quá sớm!
Thường thường kỳ ngộ tồn tại trong phiêu lưu, phiêu lưu càng lớn thì kỳ ngộ cũng càng lớn.
Cổ Thần không chần chờ nhiều, nếu như có thể chờ, trong Càn Khôn Trạc của hắn có vô số linh thạch, còn có rất nhiều đan dược, Cổ Thần có khả năng bế quan tu luyện trong sơn động này, những tu sĩ lưu lại chữ khắc kia hầu như đều là cường giả Độ Hư cảnh.
Hơn nữa Hiên Viên đại đế lưu lại bốn chữ Hiên Viên đế trủng, trong toàn bộ huyệt động đều tràn ngập khí tức pháp tắc, nơi này là bảo địa phong thủy cửu long củng châu, chính là linh mạch hiếm thấy thế gian, linh khí mười phần sung túc!
Cổ Thần có thể bế quan nơi này, liên tục tu luyện, tu luyện…
Thế nhưng, huyền âm tuyệt mạch của sư tỷ còn chờ đợi hắn tìm phương pháp giải trừ, Tiểu Bạch tại Thiên Đình yêu tộc cũng đang chờ đợi hắn dẫn nàng thoát ra.
Đồng thời, Cổ Thần chỉ có pháp quyết tu luyện tới Nguyên Thần kỳ, không có phương pháp tu luyện Minh Khiếu kỳ, bế quan tu luyện nơi đây cũng giống như kiếp trước, chỉ đạt tới Nguyên Thần kỳ là tối đa.
Trong Hiên Viên đế trủng, Nguyên Thần kỳ so với Kim Đan kỳ không khác biệt nhiều, đều là con kiến bé nhỏ.
Cổ Thần đi nhanh về phía trước, không hề do dự, tiếp tục theo sơn động tiến sâu vào bên trong.
Trong sơn động rất sáng sủa, trơn bóng, không có bất cứ khác biệt nào, Cổ Thần đi về phía trước mấy trăm trượng, sau một chỗ ngoặt, Cổ Thần mạnh mẽ dừng bước chân, lại càng hoảng sợ.
Phía trước xuất hiện một sơn động cỡ lớn ước chừng hơn bảy mươi trượng, toàn bộ bốn phía sơn động nguyên bản một màu vàng đất dần dần chuyển thành đỏ sậm, giống như máu gần khô cạn, nhưng lại không khô cạn.
Trong thông đạo hơn bảy mươi trượng này có gần trăm bộ hài cốt và thi thể ướp khô.
Thi thể nhiều hơn, hài cốt ít, thi thể không nhiều không ít, tròn sáu mươi lăm bộ, hài cốt chừng hơn hai mươi bộ, mỗi một bộ hài cốt đều trong suốt như ngọc, quang hoa lưu chuyển, trước khi chết chí ít cũng là tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ.
Trong sơn động hơn bảy mươi trượng cư nhiên có gần trăm bộ thi thể và hài cốt, không đến một trượng có một bộ.
Nếu như tại bất kỳ chỗ nào khác nhìn thấy nhiều thi thể hơn nữa Cổ Thần cũng không kinh ngạc, thế nhưng tại nơi đặc thù như Hiên Viên đế trủng, đột nhiên nhìn thấy nhiều thi thể như vậy, xác thực sợ hãi.
Đầu cùng của thông đạo không còn lối đi nào khác, chỉ có một truyền tống trận phát ra quang mang mờ ảo, trên vách động đầu cùng có một chữ “máu” thật lớn, giống như máu tươi nồng đậm nhưng tụ mà thành, trong màu đỏ của máu còn có màu vàng tối, sát khí bức người.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn vào chữ viết bằng máu thật lớn, trong đầu ong lên một tiếng, thanh âm của Hiên Viên đại đế lại vang lên bên tai, giống như từ chín tầng trời truyền đến:
- Nơi đây là thông đạo huyết mạch, ai có thể vượt qua được thông đạo huyết mạch sẽ đạt được truyền thừa của ngô, nơi này là tuyệt địa, chỉ có thể bước tiếp, bằng không, vĩnh viễn bị nhốt tại chỗ, tuổi già mà chết!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thân thể Cổ Thần mạnh mẽ chấn động, giống như bị điện giật, chữ “máu” thật lớn giống như có ma lực vô cùng vô tận, khiến máu tươi trong cơ thể Cổ Thần tuôn ra, giống như mạch nước ngầm phun trào, không thể dừng lại, thiếu chút nữa là phá thể mà ra.
Bất quá, tinh thần Cổ Thần trấn định, tâm niệm cực kỳ kiên cố, ánh mắt mạnh mẽ chuyển khỏi chữ “máu” thật lớn phía trước, pháp lực vận chuyển, mạnh mẽ đè ép khí huyết trong cơ thể xuống.
“Thực lợi hại…”
Cổ Thần đối với vị Hiên Viên đại đế này rốt cuộc cũng có một nhận thức hoàn toàn mới, chỉ nhìn thoáng qua đã thiếu chút nữa khiến máu tươi trong cơ thể hắn trào ra.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào gần trăm bộ thi thể và hài cốt trong thông đạo huyết mạch, những bộ hài cốt thi thể này trước khi chết đều là tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ trở lên, trên vách động không còn bất cứ chữ viết nào khác, hiển nhiên bọn họ cũng giống như Cổ Thần, lực lượng của bọn họ chưa đủ lưu lại ấn ký trên vách động.
Thi hài còn lại tròn sáu mươi lăm bộ, sau khi tử vong thân thể chưa hoàn toàn bị hủy diệt, tu luyện bước vào Độ Hư cảnh sẽ đoán tạo tiên thể, sau khi tử vong, thân thể không phong hóa, chỉ bị khô cạn.
Thân thể của tiên sĩ Độ Hư cảnh còn cứng rắn hơn nhiều so với sương cốt của tu sĩ Minh Khiếu kỳ.
Sáu mươi lăm bộ thi hài, mỗi một bộ trước khi chết đều là cường giả Độ Hư cảnh, so với số lượng chữ khắc trên vách động vừa vặn bằng nhau.
Nhìn thông đạo huyết mạch phía trước, Cổ Thần lui lại hai bước, mỗi một vị tu sĩ bước vào nơi này, tất cả đều đã mất đi tính mệnh, cường đại như Cơ Thiên Khung, tu vi tiếp cận với chư tử thượng cổ cũng không ngoại lệ!
Hài cốt trên mặt đất hầu như chết trong vòng mười trượng, thi hài thì từ mười trượng trở đi đến gần năm mươi trượng, từ đó có thể thấy được, tu vi khác nhau quyết định có thể đi được bao nhiêu xa trong thông đạo huyết mạch.
Tu sĩ Minh Khiếu kỳ tiến vào thông đạo huyết mạch không vượt qua mười trượng, tất cả đều vẫn lạc, cường giả Độ Hư cảnh, xa nhất cũng chỉ vượt qua được trên dưới năm mươi trượng, chỉ còn hơn hai mươi trượng cũng bị mất mạng.
Gã tu sĩ đi được năm mươi trượng, bộ long bào màu vàng mặc trên người nhất định là bảo vật khó lường, trải qua năm vạn nặm, tuy rằng đã có chút rách nát, thế nhưng không hề hóa thành tro tàn, từ đó có thể thấy được người này chính là Thánh Đình Cơ Thiên Không.
Cổ Thần xoay người, quay ngược trở về sơn động phía sau, thẳng cho tới khi không nhìn thấy thông đạo huyết mạch mới ngừng lại.
Ngay cả đại năng thượng cổ như Cơ Thiên Không cũng phải bỏ mạng, hung hiểm tới cực điểm, căn bản không thể tưởng tượng. Cổ Thần lấy ra cuộn tranh và Âm Dương Trận Đồ, một lần nữa nghiên cứu.
Mặt đất…
Đế tử Đại Doanh Tàng Chân Cơ mất mạng tại Thiên Linh Phong, sự kiện này giống như một quả bom mang tính bạo tạc cực lớn, rất nhanh liền truyền khắp trung thổ, Thánh Đình Đại Kiền, tứ đại Đế Đình, người người đều biết.
Đế Đình chính là một trong những thế lực siêu cấp gần Thánh Đình nhất, đường đường là đế tử dĩ nhiên bị giết chết, đây là đại sự cỡ nào? Chuyện này bị truyền ra ngoài bằng với trước mặt mọi người trong thiên hạ hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt Đế Đình Đại Doanh.
Đế Đình Đại Doanh lập tức treo thưởng truy sát lệnh, treo thưởng linh thạch nghìn vạn, truy tìm hung thủ, tục truyền, hung thủ là một nam tử tuổi chừng ba mươi, mặc long bào, có một cỗ khí thế quân lâm thiên hạ, ngạo thị bát phương, theo nhưng tin tức vỉa hè, người này là thánh tử Thánh Đình Cơ Thần Không.
Nhưng Đế Đình Đại Doanh công khai tuyên bố, hung thủ biết thuật biến hóa, không phải là thánh tử Cơ Thần Không.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trung thổ đều sôi sùng sục, thậm chí ngay cả Đế Đình Đại Linh cách Đại Doanh trăm vạn dặm, xa xa nơi tây thùy, chuyện mà các tu sĩ đàm luận nhiều nhất chính là đế tử Đại Doanh bị giết chết.
Tàng Chân Cơ đứng hàng thứ chín trong thập đại đế tử Đại Doanh, năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, tu vi Kim Đan hậu kỳ, là người duy nhất trong thập đại đế tử chưa bước vào Mệnh Tuyền cảnh, bất quá tu vi của Tàng Chân Cơ bước vào Mệnh Tuyền chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nguyên bản tiếp qua mấy năm, thập đại đế tử Đại Doanh mỗi một người đều là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, nhất là thái tử Tàng Thiên cơ càng danh chấn Cổ Hoang, Tàng gia có người kế tục, một nhà khí thế kinh người, không giống như các Đế Đình khác, không người nối nghiệp, một đời không bằng một đời. Thực lực Đế Đình Đại Doanh cực mạnh, đứng đầu tứ đại đế đình, chỉ có Thánh Đình mới có thể áp qua được một tầng.
Hôm nay tu vi đế tử chưa thành đã phải chịu độc thủ, Đế Đình Đại Doanh làm sao có thể chịu để yên.
Tàng gia dò xét lần lượt từng cừu địch, thậm chí ngay cả Cổ Thần cũng bị liệt vào hàng ngũ hoài nghi hung thủ, thế nhưng bất cứ kẻ nào cũng không hề nghĩ tới, nguyên nhân Tàng Chân Cơ tử vong lại có liên quan tới mẫu thuẫn giữa Cự Linh Môn và Cổ gia thành Nhạc Thủy.
Hôm nay những kẻ biết Cự Linh Môn có mâu thuẫn với Cổ gia đã sớm hồn về minh giới, Đế Đình vô luận thế nào cũng không thể tra xét tới Cổ gia thành Nhạc Thủy.
Về phần Cổ Thần, tuy rằng cũng là một trong những đối tượng bị hoài nghi, thế nhưng từ sau khi Cổ Thần xuất hiện một lần tại thành Nam Dương Hướng gia liền giống như đá chìm đáy biển, không có nửa điểm tin tức.
Không ai có thể nghĩ được, hắn đang bị nhốt trong Hiên Viên đế trủng dưới lòng đất, đang vì đào sinh mà sầu lo!
Lúc này, liên tục mười ngày trôi qua, ánh mắt Cổ Thần mới từ trong hai bộ trận đồ thu hồi lại, trong mắt không hề có vẻ vui mừng, trải qua nhiều lần thôi diễn, phán đoán, cuối cùng cho ra kết quả, trong thông đạo huyết mạch không hề có bất cứ trận pháp nào, cũng không hề có bất cứ cơ quan hung hiểm nào khác!
Đây chỉ là một thông đạo huyết mạch bình thường, chỉ là không biết vì sao lại biến thành màu đỏ của máu như vậy!
Cổ Thần có rất nhiều nghi hoặc không lời giải, nếu như không có bất cứ trận pháp nào, vậy thì trong thông đạo huyết mạch có nhiều hài cốt thi thể như vậy rốt cuộc là chết như thế nào đây?
Cổ Thần một lần nữa đi tới trước thông đạo huyết mạch, lúc này đây mạnh mẽ ổn định tâm thần, một lần nữa nhìn thẳng vào chữ “máu” thật lớn, ngay cả như vậy trong cơ thể hắn vẫn trào lên cảm giác khí huyết cuồn cuộn, muốn phá thể ra ngoài.
Cổ Thần cảm giác, máu tươi trong cơ thể hắn tựa hồ có một loại cảm giác hoan hô nhảy nhót, căn bản không bị hắn khống chế.
Nhìn hồi lâu, lúc này Cổ Thần vẫn không dám bước vào thông đạo huyết mạch, lại lấy ra cuộn tranh và Âm Dương Trận Đồ cẩn thận nghiên cứu một lần nữa, sau ba ngày ba đêm, Cổ Thần xác định, trong thông đạo huyết mạch không hề có bất cứ trận pháp nào.
Trải qua hai mươi mấy ngày tìm hiểu, thôi diễn, Cổ Thần đối với Thổ Chi Đại Trận coi như nắm chắc hai ba thành, mà vị trí thông đạo huyết mạch hiện tại có vẽ trên cuộn tranh, hắn hoàn toàn xác định được, tuyệt đối không có trận pháp.
Ngày thứ hai mươi bốn, đã là ngày thứ mười bốn hắn đứng trước thông đạo huyết mạch rồi, lúc này đây, Cổ Thần cố lấy dung khí, chuẩn bị bước vào thông đạo huyết mạch.
Nhiều người đã chết trong thông đạo huyết mạch như vậy, mỗi người đều biết rõ phía trước vô cùng nguy hiểm, thế nhưng bọn họ vẫn tiếp tục tiến lên, không ai nguyện ý suốt đời bị nhốt trong tuyệt động, chỉ cần có một tia hi vọng thoát khỏi đều phải nếm thử, ngay cả mất đi tính mệnh thì cũng không ngừng lại!
Huống chi Cổ Thần còn có rất nhiều chuyện bên ngoài cần hắn đi làm.
Cổ Thần không thể tính toán bước đi của hắn đến tột cùng là có bao nhiêu chậm chạm, tựa hồ qua nửa canh giờ, chân của hắn mới vươn được nửa bước, toàn bộ tinh thần của Cổ Thần luôn luôn bảo trì cảnh giác cao độ, chỉ cần có bất cứ nguy hiểm nào xuất hiện hắn cũng sẽ lập tức phóng ra Thanh Hoa Thần Mộc Thuẫn, sau đó bật lui trở về.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Một lúc lâu sau, bước chân của Cổ Thần rốt cuộc hạ xuống, hoàn thành bước đầu tiên, dẫm xuống thông đạo huyết mạch, không hề có bất cứ chuyện gì phát sinh, dần dần, hắn nhấc chân lên, thực hiện bước thứ hai.
Có bước đầu tiên thành công vô sự, bước thứ hai rõ ràng nhanh hơn nhiều, hiện tại, toàn bộ thân thể Cổ Thần đã tiến vào trong thông đạo huyết mạch.
Đúng lúc này…
Chữ “máu” thật lớn phía đầu cùng thông đạo đột nhiên sáng lên, phát ra huyết quang vạn trượng, bao phủ toàn bộ thông đạo huyết mạch bên trong, một tia máu tươi từ trong chữ “máu” phun ra, giống như một đạo kiếm cương, bắn thẳng về phía Cổ Thần.
Lui…
Thanh Hoa Thần Mộc Thuẫn trong nháy mắt từ trong mi tâm bắn ra, đồng thời thân thể Cổ Thần giống như mèo bị dẫm phải đuôi, mạnh mẽ đạp mạnh thối lui về phía sau.
Ầm ầm…
Giống như chạm phải tường đồng vách sắt vang lên tiếng nổ lớn, phía sau lưng Cổ Thần tê rần, thân thể hắn còn chưa lui lại được ba tấc đã bị cái gì đó ngăn cản bắn trở về.
Trói buộc không gian…
Cổ Thần thất kinh, toàn bộ thông đạo huyết mạch đều bị huyết quang bao phủ, hình thành trói buộc không gian, căn bản là không thể ra được nữa rồi, mà tia máu tươi kia lại giống như lợi kiếm chém thẳng về phía Cổ Thần…
Không xong… Mạng nguy hiểm!
Trong lòng Cổ Thần thở dài một tiếng, trong Hiên Viên đế trủng này, ngay cả đại năng thượng cổ cũng táng mạng tại chỗ, hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ, quả thực không hề có bất cứ hi vọng sống sót nào.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng vô luận thế nào đi nữa Cổ Thần cũng không chịu khoanh tay đợi chết, mi tâm chợt lóe quang mang, hai tay nhiều hơn hai kiện pháp bảo, đều là pháp bảo thượng phẩm.
Quang mang hóa thành một tòa cổ chung, phóng lên chụp lên trên đỉnh đầu Cổ Thần, một đạo quang mang khác thì giống như mặt tường chắn trước mặt Cổ Thần.
Một kiện pháp bảo cực phẩm, hai kiện pháp bảo thượng phẩm, đều là pháp bảo phòng ngự, đây đã là lực lượng phòng ngự lớn nhất mà Cổ Thần có thể bộc phát ra, đồng thời thân thể cũng thi triển Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ cửu trọng, hình thành môt cương tráo pháp lực bảo hộ.
- Vô ích thôi, đây là công kích huyết mạch bản đế lưu lại, trừ phi là pháp lực của chính bản thân ngươi, pháp bảo tuyệt đối không thể chống đỡ được…
Thanh âm của Hiên Viên đại đế lại vang lên, hắn tựa hồ biết rõ, lúc này tu sĩ nhất định sẽ sử dụng pháp bảo để chống đối.
Tia máu tươi tới cực nhanh, Cổ Thần vừa mới tế ra pháp bảo đã xuất hiện trước mặt.
Xuyên qua bức tường màu xanh, vượt qua quang tráo cổ chung, lại xuyên qua Thanh Hoa Thần Mộc Thuẫn, tia máu tươi không dừng lại, trực tiếp đánh vào quang tráo pháp lực của Cổ Thần.
Quang tráo pháp lực của Cổ Thần giống như bọt biển, vừa chạm liền tan, tia máu trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Cổ Thần.
Toàn thân Cổ Thần chấn động, hai tay lập tức chĩa về phía sau, hắn cảm giác bản thân bị chém thành hai nửa, thế nhưng linh hồn hắn vẫn bình yên vô sự, tựa hồ không hề bị thụ thương.
Đúng lúc này, trong chữ “máu” phía trước lại xuất hiện một đạo huyết quang bắn tới, thanh âm của Hiên Viên đại đế vang lên:
- Huyết mạch của ngô lấy đại địa làm cơ sở, muôn đời bất diệt, pháp lực của ngô tất cả đều ngưng tụ trong huyết mạch, muôn đời trường tồn, người không có huyết mạch tương đồng với bản đế, chịu công kích huyết mạch của bản đế, đó chính là một kích toàn lực, người có huyết mạch tương đồng với bản đế, có thể bình yên thông qua thông đạo huyết mạch, được truyền thừa của ngô!
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Cổ Thần trực tiếp thu hồi lại pháp bảo, tùy ý để đạo huyết quang thứ hai đánh vào cơ thể chính mình, không ngoài dự liệu, lại bình yên vô sự, đồng thời huyết quang dung nhập vào cơ thể hắn, máu tươi tựa hồ càng cuồn cuộn mạnh mẽ hơn, giống như Trường Giang, Hoàng Hà rít gào…
Cổ Thần như có lĩnh ngộ, không hề mạnh mẽ khống chế khí huyết, trong sát na, toàn bộ máu tươi trong cơ thể và huyết quang dung nhập vào một chỗ, trong cơ thể Cổ Thần như có vạn vã chạy chồm, lại càng giống như tiểu vũ trụ bạo phát, điên cuồng lưu động mãnh liệt.
- Ta cùng với Hiên Viên đại đế có huyết mạch tương đồng?
Cổ Thần hét lên kinh hãi.
Hiên Viên đại đế là nhân vật như thế nào? Vượt qua chư tử thượng cổ, pháp lực thông thiên triệt địa, chấn cổ thước kim, trên trời dưới đất, cái thế vô địch, là người đứng đầu ngũ đế.
Cổ Thần thực sự không ngờ tới, hắn dĩ nhiên có huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế.
Hiên Viên đại đế chính là anh kiệt cái thế cuối thời thái cổ, đầu thời thượng cổ, cách ngày hôm nay chí ít cũng vượt qua mười vạn năm, nhân vật xa xưa như vậy thực sự quá mức cổ xưa.
Hai người cách nhau mười vạn năm dĩ nhiên có huyết mạch tương đồng, sao có thể không khiến Cổ Thần sợ hãi? Hống chi, hắn và đại nhân vật như Hiên Viên đại đế có huyết mạch tương đồng.
Cổ Thần đột nhiên nhớ tới tình cảnh tại rừng băng gặp phải ma tu Tà Băng Tông, ma tu Tà Băng Tông đã từng chỉ vào Cổ Thần nói: “Ngươi dĩ nhiên có cổ…”, kết quả còn chưa kịp nói xong đã bị mất mạng.
Chẳng lẽ? Ma tu kia muốn nói chính là, huyết mạch của hắn có vấn đề?
Nhưng, Chiến Thần Lệnh là thánh khí Cổ Vu tộc, là tín vật của lịch đại chiến thần, mà Hiên Viên đại đế là đại đế nhân tộc, vì sao lại có huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế, đồng thời công kích của Chiến Thần Lệnh cũng không tổn thương tới hắn?
Nếu như nói nơi này là mộ trủng của Xích Vưu đại đế, Xích Xưu đại đế là đại đế Cổ Vu tộc, nếu như Cổ Thần có huyết mạch tương đồng với Xích Vưu đại đế, không bị Chiến Thần Lệnh thương tổn còn có thể nghĩ thông, nhưng hiện tại là huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế, điều này thực sự quá khiến Cổ Thần ngoài dự liệu.
Bất quá, Cổ Thần cũng thoáng yên lòng, khi biết được Chiến Thần Lệnh là thánh khí Cổ Vu tộc, Cổ Thần còn lo lắng chính mình là có huyết mạch Cổ Vu tộc, là người Cổ Vu tộc, hôm nay lại phát hiện có huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế, chí ít hắn là nhân tộc không giả.
Cổ Thần không phải là người không quyết đoán, nếu như vấn đề này không nghĩ ra được, vậy thì tạm thời không quản đến, lúc này trong lòng hắn chí có hưng phấn.
Nguyên vốn tưởng rằng phải chết không cần nghi ngờ, nào từng nghĩ đến dĩ nhiên là kết quả như vậy, nguyên lai chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.
Gần trăm tu sĩ chết trong thông đạo huyết mạch không người nào không là cường giả cái thế, thậm chí là đại năng cấp bậc tiếp cận chư tử thượng cổ như Cơ Thiên Không, không hề có một người nào có huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế, hết lần này tới lần khác một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ như hắn lại phù hợp điều kiện, thực sự là tìm đường sống trong chỗ chết.
Quả thực, là trong phúc có họa, trong họa có phúc!
Nếu như công kích huyết mạch của Hiên Viên đại đế không có tác dụng gì nhiều đối với hắn, Cổ Thần liền đẩy nhanh bước tiến về phía trước.
Trong chữ “máu” thật lớn không ngừng phát ra một đạo lại một đạo huyết quang, liên miên không dứt, thế nhưng tia máu tiến vào cơ thể Cổ Thần, ngoại trừ khí máu tươi trong cơ thể hắn sôi trào ra, không còn bất cứ ảnh hưởng nào khác, ngược lại, khí huyết Cổ Thần hấp thu tia huyết quang kia càng dần càng trở lên tràn đầy, thực lực của hắn lại cao hơn một tầng.
Cổ Thần từng bước từng bước đi về phía trước, mười trượng… Hai mươi trượng… Ba mươi trượng…
Khi đi được bốn mươi trượng, bước chân của Cổ Thần đột nhiên dừng lại, phía trước hắn có một thi thể, có thể vượt qua được khoảng cách bốn mươi trượng trong thông đạo huyết mạch chứng minh tu vi của thi thể này khi còn sống vô cùng lợi hại.
Người này không phải ai khác, chính là chưởng giáo chí tôn của Hư Thiên Tông sáu nghìn năm trước Hư Hành Không. Hắn là một trong sáu mươi lăm tu sĩ Độ Hư cảnh, là người đi được xa thứ ba, chừng bốn mươi trượng, người đi được xa nhất là Cơ Thiên Khung Thánh Đình.
Cách hơn bốn mươi trượng còn có một thi thể, bên cạnh thi thể này có một tòa tiểu pháp bảy tầng, hẳn là Lý Hóa Thần lưu lại chữ khắc sâu thứ hai, từ trên chữ khắc có thể thấy được, tu vi của Lý Hóa Thần gần với Cơ Thiên Không nhất, đồng thời chữ khắc tồn tại chí ít hơn ba vạn năm, là tổ tiên của Lý gia, hậu nhân của Bảo Tháp Thiên Vương…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Khí tức trong thông đạo huyết mạch đối với pháp bảo tựa hồ có tính ăn mòn nghiêm trọng, tất cả pháp bảo bên cạnh thi thể đều đã bị phá hủy gần như không còn, pháp bảo của cường giả Độ Hư cảnh có thể khẳng định đều là tồn tại cấp bậc tiên bảo.
Đáng tiếc đều đã bị hủy hoại, bằng không mà nói, Cổ Thần thu được một đống tiên bảo, vậy thì thu hoạch quá lớn, nếu hắn có tiên bảo sử dụng, chí ít có thể thể đánh chết địch nhân cao hơn chính mình hai ba cấp độ.
Trong lòng Hư Hành Không có một quyển trục, Cổ Thần cẩn thận lấy quyền trục ra, tuy quyển trục đã bị hủy hoại rất nhiều nhưng miễn cưỡng có thể đọc được nội dung, bên trên quyển trục có viết ba chữ lớn: Hư Thiên Kinh!
- Bí điển vô thượng bản môn --- Hư Thiên Kinh?
Cổ Thần kinh ngạc nhìn quyển trục.
Sáu nghìn năm trước, một đời tuyệt thế thiên tài, chưởng giáo chí tôn Hư Thiên Tông Hư Hành Không biến mất, theo đó Hư Thiên Tông dần dần suy yếu, bởi vì bí điển vô thượng --- Hư Thiên Kinh theo Hư Hành Không đã biến mất không còn hình bóng.
Hư Thiên Kinh chính là do tổ sư gia Hư Tử sau khi học pháp thành công tại Thái Hư Cung, tựa ngộ ra một bộ bí pháp vô thượng, bởi vậy khai tông lập phái, tại thời kỳ chư tử đại tiên trở thành một nhất tông chi tổ.
Hư Thiên Kinh nguyên bản xuất phát từ Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết, đối với Cổ Thần có tác dụng không nhỏ, tại một số địa phương còn có dấu hiệu vượt hơn tiền nhân, đồng thời khiến cổ Thần hưng phấn chính là trong Hư Thiên Kinh có đầy đủ phương pháp Minh Khiếu.
Lấy được Hư Thiên Kinh, cho dù Cổ Thần không chiếm phần hạ của Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết, hắn cũng có tự tin cuộc đời này nhất định sẽ Minh Khiếu thành công, đồng thời cuối cùng bước vào Độ Hư chi cảnh.
Thu Hư Thiên Kinh vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần nhẹ nhàng xếp thi thể Hư Hành Không và Lý Hóa Thần ngồi lên, thu lại, sau đó tiến về phía trước.
Hư Hành Không là chưởng giáo chí tôn của Hư Thiên Tông, Cổ Thần thân là đệ tử Hư Thiên Tông, nếu như đã nhìn thấy, tự nhiên không thể để thi hài của hắn trong thông đạo huyết mạch ngày đêm dần dần ăn mòn.
Lý Hóa Thần là hậu nhân của Bảo Tháp Thiên Vương, Cổ Thần nhận được chỗ tốt rất lớn từ Bảo Tháp Thiên Vương, thuận tiện mang theo thi hài Lý Hóa Thần, nếu có cơ hội ra ngoài mai táng cẩn thận.
Cách hơn bảy mươi trượng, rất nhanh Cổ Thần đã bước tới bên cạnh truyền tống trận.
Lúc này chữ “máu” thật lớn ngay bên cạnh Cổ Thần, đây là do huyết mạch của Hiên Viên đại đế ngưng tụ mà thành, Cổ Thần càng đứng gần thì máu tươi trong cơ thể lại càng hưng phấn, càng vui vẻ, tựa hồ tìm được thân nhân xa cách đã lâu.
Ngay trong nháy mắt Cổ Thần bước vào trong thông đạo huyết mạch, chữ “máu” càng thêm bùng phát quang mang sáng rõ, lóng lánh không gì sánh được, xung quanh Cổ Thần giống như biến thành biển máu vô tận, thanh âm của Hiên Viên đại đế từ trong hư không vang lên, có vẻ rất hưng phấn.
- Ha ha ha ha… Quả thực có người huyết mạch tương đồng với bản đế tới đây sao? Ha ha… Hậu bối ngươi nghe, đến hôm nay bản đế không biết đã chết bao nhiêu thời đại, tất cả lĩnh ngộ suốt đời của ngô đều ở bên trong đại điện, nếu như ngươi đã thông qua thông đạo huyết mạch, như vậy có tư cách kế thừa đạo thống của bản đế, bất quá ngươi có thể lấy được bao nhiêu phải nhìn vào chính bản thân ngươi rồi, ha ha ha ha…
Lời này tuy là Hiên Viên đại đế lưu lại hơn mười vạn năm, thế nhưng Cổ Thần có thể nghe được trong lòng Hiên Viên đại đế thực sự vui mừng, đại nhân vật cấp bậc như hắn, trên trời dưới đất, cái thế vô địch, nhưng chung quy ai cũng phải chết một lần, khi đại nạn tới có thể nghĩ được trong lòng có bao nhiêu phiền muộn!
Có người kế thừa đạo thống, tiếp tục truyền thừa, đó chính là nguyện vọng lớn nhất của Hiên Viên đại đế trước khi đại nạn đến.
Theo tiếng nói của Hiên Viên đại đế chấm dứt, quang mang truyền tống trận đại thịnh, lập tức phát huy hiệu quả, không gian đảo lộn, chốc lát sau Cổ Thần cảm giác bước trên mặt đất, xuất hiện tại một địa phương khác.
Đây là?
Cổ Thần liếc mắt nhìn bốn phía, nơi đây không phải rất sáng sủa, nhưng Cổ Thần có thể nhìn được xa mấy nghìn trượng, thế nhưng không hề nhìn thấy biên giới, tựa hồ nơi này không phải là dưới lòng đất, mà đã trở về mặt đất.
Thảm cỏ xanh mượt mà, cây xanh hoa hồng… Hoàn toàn là dấu hiệu sinh cơ bừng bừng.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cao mấy nghìn trượng, bầu trời đầy sao, cực kỳ giống như tinh không buổi tối.
Thế nhưng Cổ Thần biết rõ ràng, nơi này không phải là mặt đất, tinh không xa không thể với tới sao có thể chỉ cách mấy nghìn trượng, Cổ Thần tập trung quan sát, quả nhiên không ngoài dự liệu, bầu trời đầy sao bất quá là những tảng đá phát sáng khảm trên trần mà thôi.
Nơi này vẫn như trước là ở dưới lòng đất.
Một địa phương rộng lớn nghìn trượng vẫn không thấy biên giới, hiển nhiên nơi này đã không thể dùng thính để hình dùng, hoàn toàn là một tiểu thế giới!
Cổ Thần nhìn sang bên cạnh, hơn trăm trượng bên phải phía trước có một hồ nước rộng chừng trăm trượng, nước trong hồ trong suốt, tràn đầy cỏ xanh lay động.
Dưới lòng đất, một hồ nước, hoa cỏ cây cối sinh cơ bừng bừng, nơi này quả thực quỷ dị tới cực điểm.
Thổ địa nơi này nếu có thể sinh trưởng hoa cỏ cây cối, như vậy không giống trong lòng núi không thể phá vỡ, Cổ Thần phóng ra pháp bảo, oanh kích xuống dưới, quả nhiên tạo thành một hố lớn.
Lại đào thêm một hố to, Cổ Thần lấy thi thể Hư Hành Không và Lý Hóa Thần mai táng, lập mộ bia, sau đó phóng ra pháp bảo, phi độn về phía trước.
Truyền thừa đạo thống của Hiên Viên đại đế đều ở bên trong Hiên Viên đại điện, không cần suy nghĩ nhiều, Hiên Viên đại điện khẳng định ở thế giới dưới lòng đất này rồi, Cổ Thần không tin, một thế giới dưới lòng đất có thể rộng lớn vô hạn.
Cổ Thần phi độn về phía trước hơn ba nghìn trượng, quả nhiên nhìn thấy một tòa cung điện cao chừng hơn trăm trượng, phương viên nghìn trượng, phía trên cung điện có một khối biển lớn chừng bốn mươi trượng.
Trên biển có khắc bốn chữ: Hiên Viên đại điện.
Toàn bộ Hiên Viên đại điện màu vàng đất, tựa hồ như do một khối đá khổng lồ tạo thành, đồng thời dùng pháp lực thổ hệ và pháp lực thổ hệ ngưng tụ tạo thành.
Đại điện cao hơn mười trượng, hoàn toàn mở rộng, nhưng có một tầng quang mang màu vàng đất, nhìn không rõ bên trong như thế nào.
Rất nhanh, Cổ Thần hạ xuống trước cửa Hiên Viên đại điện, hắn đã trải qua khảo nghiệm của Hiên Viên đại đế, nếu như Hiên Viên đại đế chỉ thị muốn hắn tiến vào trong Hiên Viên đại điện, thu được truyền thừa đạo thống của đại đế, nói rõ phía sau không có khảo nghiệm khó khăn nào khác.
Cổ Thần đưa tay dò xét quang mang màu vàng đất, phát hiện quang mang giống như sóng gợn, không hề ngăn trở, Cổ Thần bước vào trong Hiên Viên đại điện.
Xoạt…
Đây là một tòa điện phủ thật lớn, cao tới trăm trượng, rộng hai trăm trượng, dài hơn ba trăm trượng.
Trong điện phủ thật lớn có chín chín tám mươi mốt cây cột trụ thật lớn màu vàng đất, mỗi một cây cột trụ đều khắc một đầu thần long, nhìn vô cùng sống động, giống như vật còn sống.
Cổ Thần đứng giữa hai hàng long trụ, chín long trụ một hàng tạo thành một thông đạo thật dài, đầu cùng thông đạo là một đài cao chừng mười trượng, có một tọa ỷ hoàng long.
Trên tọa ỷ có một nam tử nhìn bề ngoài ước chừng năm mươi tuổi đang ngồi.
Ánh mắt Cổ Thần vừa nhìn liền rơi vào nam tử ngồi trên tọa ỷ hoàng long đầu cùng thông đạo, không cần phải suy nghĩ nhiều, người này nhất định là Hiên Viên đại đế.
Hiên Viên đại đế đội hoàng long quan, mặc long bào hoàng long, tuy là ngồi, nhưng vóc người cao to, nhìn cẩn thận, chân chính cao to không phải là thân thể của hắn, mà là khí thế hắn tỏa ra.
Cổ Thần cảm giác, phía trước giống như có một ngọn núi cao vạn trượng, khí thế kinh diễm, giống như mặt trời chính ngọ, mắt thường không thể nhìn!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina