Hơn ba mươi binh sĩ xưng là mãnh hổ đội của hoàng gia lúc này tất cả đều ngồi xổm ở góc tường vương cung, lạnh run giống như con mèo nhỏ bị thương. Các thành viên vương tộc Colo Shrike khác bị tập trung tại đại sảnh lớn nhất của vương cung, khi biết được quốc vương Colo Shrike VII đã đem cả quốc gia đi thua bạc, các thành viên vương tộc nhất thời phẫn nộ, lớn tiếng kháng nghị hành vi bức nợ của đám ngời Laurent, còn có mấy thành viên dường như lớn tuổi của vương tộc thì trực tiếp trách mắng đối với Colo Shrike VII Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hiển nhiên tại tiểu vương quốc gia tộc này, quốc vương quyền uy cũng không có bao nhiêu lớn, bất quá vài tên đệ tử của toàn thành Thiên Thạch giơ súng hô quát vài tiếng, thì tất cả đều đàng hoàng ngậm miệng. Hơn một trăm người Laurent mang đến vốn không mang theo vũ khí, súng trên tay là từ mãnh hổ vệ đội hoàng gia Colo Shrike lấy được, đại đa số ngay cả băng đạn cũng chưa từng đụng đến. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Colo Shrike VII vẻ mặt xấu hổ cùng bất an, hổn hển nói: “Lão tiên sinh… cái này… ta quả thật nợ tiền sòng bạc, bất quá… bất quá… các người làm như vậy cũng không thích hợp…”
Laurent tiến lên cau mày nói: “Vậy ngươi nói đi, như thế nào mới thích hợp?”
Colo Shrike VII thấy Laurent đồng ý thương lượng, ngồi xuống nói: “Mặc dù ta là quốc vương, nhưng quốc gia không phải của một mình ta, là của cả gia tộc chúng ta cùng sở hữu, ta không có quyền đem quốc gia giao cho các ngươi…”
Laurent ngắt lời nói: “Dựa theo hiệp nghị vay nợ của ngươi, quần đảo Colo Shrike một tháng trước đã không thuộc về ngươi, về phần những người khác của gia tộc ngươi nghĩ như thế nào, cũng không phải là chuyện của chúng ta, tự ngươi nghĩ biện pháp giải quyết”.
Colo Shrike vẻ mặt đau khổ cầu xin nói: “Ta đáp ứng hoàn lại tiền có được không? Mấy ngày này ta đang suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, ta lấy danh nghĩa quốc vương thề nhất định sẽ trả lại cho các ngươi tiền”.
Laurent lắc đầu: “Quá muộn rồi”.
Colo Shrike vẫn không chịu buông tha nói: “Nhưng… nhưng quần đảo Colo Shrike cũng không có giá trị buôn bán khai phát, đối với các ngươi mà nói căn bản không đáng giá một triệu USD”.
Laurent gật đầu, cười nói: “Ta biết không giá trị, ta còn biết vương quốc Colo Shrike nợ ngân hàng quốc tế cùng mấy quốc gia tổng cộng hơn ba triệu USD nữa” Rồi đưa tay móc ra một chi phiếu, cổ tay nhẹ nhành vung ra, chi phiếu vững vàng bay đến trước mặt Colo Shrike, trầm giọng nói: “Hai triệu USD này là phí thu dọn cho gia đình các ngươi, các ngươi trừ việc đem quần đảo Colo Shrike giao ra đây, còn phải đem tất cả quyền lợi của vương quốc Colo Shrike chuyển lại cho chúng ta, đương nhiên kể cả các khoản nợ quốc gia này”.
Colo Shrike VII cuối cùng hiểu được những người này căn bản không cần hắn hoàn lại tiền, mà là muốn mưu đoạt quốc gia hắn. Quần đảo Colo Shrike giá trị buôn bán có lẽ không đáng giá một triệu USD, nhưng là một quốc gia có chủ quyền độc lập, có phiếu bầu tại Liên Hợp Quốc, làm cho hắn đi bất cứ quốc gia nào cũng có thể được đãi ngộ cấp bậc nguyên thủ, sao có thể dùng tiền mà cân nhắc giá trị được?
Colo Shrike VII lúc này thậm chí hoài nghi mình tại sòng bạc Florida thua bài là cái bẫy, tức giận nói: “Ta nếu không đáp ứng?”
Laurent trầm mặt xuống, đột nhiên vỗ một chưởng xuống cái bàn khá dày, chỉ nghe phàn một tiếng, một vết rách dài gần hai thước từ dưới tay hắn kéo dài đến trước mặt Colo Shrike VII, Colo Shrike VII sợ đến cả người run lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mồ hôi hột rơi xuống từng giọt.
Laurent hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Đây không phải để ngươi lựa chọn!” Nói xong rời khỏi ghế ngồi, khi xoay người thì trên mặt đã thay bằng nụ cười hiền lành, nói với Li ở phía sau: “Đi thôi, đưa tổ gia gia đi xem nhà mới của chúng ta một chút, ài… vương cung này quá cũ nát, sao mà xứng với chủ nhân, phải dỡ xuống xây cái mới thôi”.
Đám người Thạch Thiên đến tối mới đến quần đảo Colo Shrike. Trước bọn họ đã có chừng năm trăm lính đánh thuê lên đảo, tiếp quản đảo Colo cùng đảo Shrike, cũng tạm thời đưa ra giới nghiêm. Mà Thạch Lệ trực tiếp từ Philippines chuyển máy bay đi Bắc Kinh. Nàng muốn đem quyết định của Thạch Thiên báo cáo lại với trong nước.
Thạch Thiên hiện tại là nhân vật toàn bộ thế giới đều biết, chuyện hắn tại Mỹ sớm đã thông qua các loại truyền thông truyền khắp toàn cầu, thành viên vương tộc Colo Shrike vố có mấy người không đồng ý Colo Shrike VII chuyển giao quốc gia, nhưng chứng kiến Thạch Thiên đi vào trong vương cung, bọ họ chợt lạnh cả người, cũng không ai dám nhiều lời phản đối một câu.
Colo Shrike VII lập tức cầm lấy bút ký hiệp nghị chuyển nhượng, đêm đó đã lên du thuyền rời đảo Colo, hiển nhiên một giây cũng không nguyện ở lại hòn đảo vốn thuộc về bọn họ. Theo bọ họ thấy, một người có dũng khí đem Nhà Trắng thiêu hủy, thì còn có chuyện gì không làm được? Quốc gia có quan trọng cũng không quan trọng bằng tính mạng. Dù sao tính ra cũng không phải lần đầu tiên bị người khác chiếm lĩnh, vương quốc Colo Shrike gần hai trăm năm trong lịch sử cũng bị chiếm đóng mà.
Vương cung Colo Shrike mặc dù không xa hoa, nhưng dù sao cũng là vương cung, Kim Hinh hưng phấn cả đêm không ngủ, ngày hôm sau lại quấn quít lấy Thạch Thiên lên du thuyền, cùng Thạch Thiên du lịch toàn cảnh tiểu đế quốc này.
Đồng thời Laurent dẫn theo đám người Braid, trên đảo Shrike chủ trì mở đại hội toàn dân đế quốc Thiên Thạch lần thứ nhất, tuyên bố quần đảo Colo Shrike đổi tên thành quần đảo Thiên Thạch, vương quốc Colo Shrike đổi tên thành đế quốc Thiên Thạch. Cư dân trên đảo nguyện ý lưu lại thì từ nay về sau chính là công dân đế quốc Thiên Thạch, trong ba năm không cần đóng thuế, không muốn lưu lại thì có thể rời đi, hơn nữa bồi thường mỗi người 100.000 USD, xem như là mua lại bất động sản của họ.
Quần đảo Colo Shrike trừ đánh cá thì không có tài nguyên gì, người hơi có chút tiền đều di ra nước ngoài sống, còn lại cơ hồ đều là người nghèo, 100.000 USD đối với bất kỳ ai trong bọn họ mà nói cũng là một con số không nhỏ, một nhà bốn khẩu là có thể có 400.000 USD, di các quốc gia phụ cận cũng đủ để sinh sống, nào còn có người nguyện ý lưu lại. Hơn nữa cả đêm giới nghiêm đã làm cho hơn 3000 cư dân trên đảo trong lòng sinh khủng hoảng, nếu có cơ hội, cho dù không cho tiền cũng khẳng định sẽ lên thuyền chạy trốn, càng đừng nói có 100.000 USD nữa. Vì vậy cơ hồ tất cả mọi người không chút do dự mà lựa chọn rời đi, có một số ít muốn ở lại thì dưới sự khuyên bảo của người thân, lại nhìn thấy lính đánh thuê như hung thần ác sát, sau khi do dự vài giây cũng chỉ có thể đưa ra lựa chọn tương tự. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Chương 404
DỜI DÂN 842
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Nguồn: Sưu tầm
Theo Thạch Thiên thấy, lập nước bất quá là chiếm một phương, sau đó tuyên bố quốc gia thành lập là được, mục đích chỉn là vì tử tôn hậu đại của mình cùng tử tôn hậu đại tòa thành Thiên Thạch có một chỗ của riêng mình.
Nhưng đối với đám người Laurent mà nói là chuyện lớn nhất của tòa thành Thiên Thạch trong trăm năm nay, không thể không cẩn thận.
Đế quốc Thiên Thạch thay thế vương quốc Colo Shrike chỉ cần thời gian nửa ngày, nhưng muốn làm cho toàn bộ thế giới thừa nhận Đế quốc Thiên Thạch tồn tại không phải dễ dàng như vậy, hống chi thế giới này chính là theo lời nói của những nước lớn đứng đầu như Mỹ, mà tòa thành Thiên Thạch trong mắt nước Mỹ cơ hồ chính là tổ chức khủng bố, đối với hành động lập nước của bọn họ tuyệt không thể ngồi yên không để ý đến.
Sau Chiến tranh thế giới thứ hai Mỹ đã xác lập quyền lãnh đạo tại khu quân sự Thái Bình Dương, mặc dù diện tích quần đảo Colo Shrike quá nhỏ, nhưng cách căn cứ quân sự quan trọng của Mỹ tại Thái Binh Dương chỉ chừng ngàn km, chính phủ Mỹ sao có thể cho phép một quốc gia đối nghịch với Mỹ tồn tại ở vị trí quan trọng này. Có thể tưởng tượng khi biết Vương quốc Colo Shrike bị đế quốc Thạch Thiên thay thế, nước Mỹ khẳng định sẽ lợi dụng vị thế tại Liên Hợp Quốc đem Đế quốc Thạch Thiên hóa thành quốc gia theo chủ nghĩa khủng bố, thậm chí lợi dụng lý do ổn định khu vực Đông Nam Á, cổ động các quốc gia khác cùng Mỹ và lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc, dùng thủ đoạn võ lực tiêu diệt quốc gia mới thành lập này.
Có lẽ không bao lâu, hạm đội gìn giữ hòa bình khổng lồ của Liên Hợp Quốc sé bao vây quần đảo Thiên Thạch, Đế quốc Thiên Thạch giờ khắc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, cho nên mỗi người 100.000 USD, để tất cả người dân trên đảo rời đi, không muốn liên lụy những người vô tội này. Hơn nữa diện tích quân đảo Thiên Thạch thực sự quá nhỏ, cỡ kiến thiết lại kém. Đem dân dời đi có thể tạm thời giải quyết nơi ở cho lính đánh thuê, tương lai sau khi thế cục ổn định thì mới đem mai hòn đảo nhỏ này hoàn toàn cải tạo, xây dựng lại, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của dân ở đây, không bằng dời bọn họ đi trước, miễn cho đến lúc đó vướng chân vướng tay.
Đệ tử của tòa thành Thiên Thạch cũng không phải phần tử hiếu chiến, nhưng chịu ảnh hưởng của Thạch Thiên quá sâu, tuy việc thành lập quốc gia mới cũng không cấp thiết, nhưng cho dù cùng toàn bộ thế giới là địch, thì cũng không tiếc.
Công việc tiến hành phi thường thuận lợi, 100.000 USD đối với hơn ba ngày người dân trên đảo thực sự là gia tài từ trên trời rớt xuống, dừa theo nhà cửa lớn nhỏ trên đảo, còn gia tăng thêm chút tiền bồi thường, càng làm cho bọn họ vui mừng. Đối với tòa thành Thiên Thạch mà nói bất quả chỉ là bốn triệu USD mà thôi, đối với sản nghiệp của tòa thành Thạch Thiên mà nói, căn bản không phải là vấn đề.
Đến lúc này, cho dù không hạn chế thời gian di dân, người dân nhận được tiền bồi thường đều lập tức thu thập đồ đạc, không thể chờ đợi mà lên thuyền rời khỏi cố hương của mình, hiển nhiên là sợ đêm dài lắm mộng lo lắng quốc vương mới sẽ hối hận, đem tiền bọn họ đã cầm tới tay mà đòi về. Thạch Thiên cùng Kim Hinh vòng quanh quần đảo Thiên Thạch một ngày, khi trở về thì thấy ngư dân của đảo Shrike bốn phương tám hướng tới các quốc gia xung quanh chạy đi. Khung cảnh cực kỳ náo nhiệt, người không biết nội tình chứng kiến cảnh tượng này khẳng định bọn họ đang chạy trốn, bất quá nới tới gần một chút, sẽ phát hiện ra đám người chạy trốn này trên mặt đều lộ ra nụ cười hạnh phúc, duy nhất làm cho bọn họ buồn bực chính là hận trong nhà mình người quá ít. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đệ tử của toàn thành Thiên Thạch chạy tới quần đảo Thiên thạch đã hơn ba mươi người, phần lớn là nhân viên quản lý Thiên Thạch đồng minh, Quỹ TS của Pirnie. Lúc này tiền đền bù đã phát xong, công việc di dân giao cho lính đánh thuê phụ trách, đệ tử tòa thành Thiên Thạch cùng mấy vị thủ lĩnh đánh thuê được Laurent triệu tập tới đại sảnh vương cung, đang thảo luận két hoạch cải biến cùng phòng ngự quần đảo Thiên Thạch. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thấy Thạch Thiên trở về, mọi người lập tức tạm dừng hội nghị đi đón, Thạch Thiên cùng Kim Hinh sau khi ngồi tại ghế salon ở giữa sảnh, Laurent tiến lên báo cáo: “Chủ nhân, Đế quốc Thiên Thạch hiện tại xem như đã thành lập, ngài xem lúc nào thì cả hành nghi thức lên ngôi, hướng tới toàn bộ thế giới chính thức tuyên bố tin tức này”.
Thạch Thiên nói: “Lên ngôi? Tuyên bố cái gì?”
Laurent rõ rành Thạch Thiên không thích lễ tiết nhiều, vội nói: “Chủ nhân nếu ngại phiền, nghi thức có thể không cử hành, bất quá tin tức quần đảo Colo Shrike đổi tên là quần đảo Thiên Thạch, cùng với chủ nhân ngài trở thành quốc vương Đế quốc Thạch Thiên cũng phải tuyen bố ra”.
Thạch Thiên khoát tay nói: “Lão tử không có hứng thú làm quốc vương, ta thấy… để ngươi làm đi”.
Laurent thất kinh nói: “Laurent đến chết cũng chỉ nguyện ý làm người hầu của chủ nhân, quyết không… quyết không thể làm quốc vương của Đế quốc Thiên Thạch này”.
Thạch Thiên thấy Laurent sắc mặt đỏ bừng, nhìn phi thường dọa người, vội nói: “Ngươi không muốn thì thôi, không cần cấp bách, không bằng… không bằng…” Nhìn chung quanh một vòng, thấy đám người Braid, Pirnie cùng ánh mắt hắn mới vừa tiếp xúc, liền cúi đầu, hiển nhiên giống như Laurent đồng ý tiếp tục làm người hầu của mình, cau mày nói: “Nếu không thì để cho Thạch Lệ đảm đương quốc vương này? Nàng khôn khéo có khả năng, lão tử thấy thích hợp”.
Laurent nhất thời cũng thở phào nhẹ nhỏm nói: “Trừ chủ nhân, Đại tiểu thư đương nhiên là thích hợp nhất, bất quá hiện tại thời cơ không đúng…” Tiếp theo liền đem trở ngại cùng áp lực khi đế quốc Thiên Thạch thành lập có thể sẽ gặp phải giải thích cho Thạch Thiên biết, sau đó nói: “Lão bộ đoán nước Mỹ nhất định sẽ lợi dụng cơ hội lần này, huy động quan hệ đồng minh với quốc gia quanh ta đồng thời phát binh đối phó với đế quốc Thiên Thạch, phỏng chừng chúng ta thời gian kế tiếp sẽ có xung đột vũ lực. Đại tiểu thư thiện lương giống như thiên sứ, đối mặt với tình huống này khẳng định sẽ làm nàng phi thường thống khổ, hơn nữa Đại tiểu thư nguyên có thân phận nhân viên của chính phủ Trung Quốc, cũng sẽ làm cho tình huống càng thêm phức tạp”.
Thạch Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy Laurent lo lắng không phải là không có đạo lý, mâu thuẫn mà đế quốc Thiên Thạch đối mặt cùng với mình đại náo nước Mỹ có liên hệ rất lớn, đã biết làm tổ tông không thể không phụ trách, đem phiền não lưu lại cho người khác, gật đầu nói: “Vậy lão tử làm quốc vương vài ngày, xem ai dám đến gây chuyện”.
Lúc này điện thoại vệ tính của Braid vang lên, sau khi tiếp điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Helen… cô ta tuyên bố muốn từ chức Tổng thống…” Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Chương 406: Dụng tâm lương khổ
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Nguồn: Sưu tầm
Trên quần đảo Thiên Thạch đừng nói là đài truyền hình, ngay cả một tòa soạn báo cũng không có, công cụ tuyên truyền duy nhất là loa truyền thanh ở lầu hai vương cung, trước đây chỉ dùng khi quốc vương Colo Shrike hướng tới hơn ba nghìn quốc dân khi ngẫu nhiên phát hành quốc sách gì đó. Bất quá trên nóc vương cung cũng có lắp đặt chảo tiếp sóng vệ tinh, có thể thu được đài truyền hình nước ngoài.
Hiện tại chỉ cần mở TV ra, cơ hồ tất cả đài truyền hình đều đang phát lặp đi lặp lại nội dung án của Kim Hinh cùng cuộc họp báo của Helen tại Los Angeles.0
Kim Hinh xem suốt một ngày, cho đến khi cảm thấy hai mắt phát cay, mới buông remote TV trong tay ra, kinh ngạc một hồi mới thở dài nói: “Thật sự làm cho người ta khó mà tin được, tổng thống Helen thật sự trả lại cho ta một câu trả lời” Rồi dựa vào lòng Thạch Thiên hỏi: “Cảm giác rất áy náy, em ngày đó đối với nàng… đối với nàng có phải rất không tốt hay không?”
Thạch Thiên an ủi nói: “Em áy náy cái gì, vốn chính là bọn hắn gây ra, bây giờ trả lời như vậy là phải mà. Bất quá cũng không phải nàng cho người hãm hại em, không cần phải từ chức” Hắn chứng kiến Helen đồng ý trên pháp đình vạch trần chân tướng cũng có chút kinh ngạc cùng cảm động, càng không nghĩ tới Helen lại vì chuyện này mà ngay cả tổng thống cũng không làm, không khỏi thầm nghĩ mình đốt Nhà Trắng của nàng có chút quá đáng.
Laurent, Pirnie cùng Braid ba người cũng ngồi ở một bên xem tin tức. Braid nghe vậy nói: “Có lẽ Helen biết Mỹ sẽ không từ bỏ ý đồ đối với chúng ta, bản thân cô ta lại không muốn làm kẻ địch với chúng ta, cho nên dứt khoát từ chức tránh né”.
Laurent mấy ngày này mặc dù không có ở Mỹ, nhưng thông qua đám người Braid, đối với chuyện của Thạch Thiên cùng Kim Hinh tại Mỹ đã đại khái hiểu rõ, lắc đầu nói: “Ta thấy không phải đơn giản như vậy, nàng kiến thức thần uy của chủ nhân, bây giờ lại hiểu rõ thực lực mà tòa thành Thiên Thạch nắm trong tay, đương nhiên biết muốn diệt trừ chúng ta không phải chuyện dễ dàng, bởi vậy dứt khoát đem chân tướng án của Kim Hinh tiểu thư công khai. Lấy điều này hóa giải oán hận hai bên. Làm như vậy mặc dù sẽ làm danh dự của chính phủ Mỹ chịu ảnh hưởng, nhưng lại có thể làm cho chính phủ bọn họ khi vội vàng muốn trả thù chúng ta để vãn hồi mặt mũi cũng có điều băn khoăn, mà Helen tiểu thư một mình gánh trách nhiệm cũng vì cái này mà từ chức, cử động này nhiều ít có thể dời đi tầm mắt của người khác, vì quốc gia của nàng vãn hồi một ít danh dự. Ài… dụng tâm lương khổ! Làm một chính khách, có thể vì quốc gia mà hy sinh như thế, thậm chí không tiếc đem quyền lực tặng cho người muốn mưu sát nàng kia, thật sự làm cho người ta kính nể”.
Mọi người nghe Laurent phân tích xong cũng cảm thấy hết sức có lý. Hiện ra vẻ chợt hiểu kính nể. Ngay cả Thạch Thiên cũng không khỏi biến sắc, cảm thấy tổng thống Helen này làm thật có chút đáng thương, vốn tưởng rằng nàng sau khi không làm tổng thống Mỹ, mình sẽ không khách khí với Mỹ nữa. Nhưng nguyên nhân Helen từ chức nếu thật dụng tâm lương khổ như Laurent nói, hắn làm sao còn ý tứ làm gì nữa, dù sao Helen đi tới bước này, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Buổi tối đám người Samuel lại gọi điện thoại cho Braid, nói Bộ trưởng Bộ quốc phòng Mỹ Villard tự mình dẫn theo một nhóm người tới Los Angeles bảo vệ Helen. Bản thân Helen cũng muốn phiền toái bọn họ nữa, hỏi có đem công việc bảo vệ Helen giao cho đám người Villard hay không.
Braid nghĩ thầm nếu bản thân Helen cũng có ý này, nói rõ nàng đối với Villard tín nhiệm, bây giờ nàng đã đem chuyện mình bị người mưu sát công bố ở buổi họp báo, mặc dù chưa nói ra là ai muốn giết nàng, nhưng người muốn mưu sát nàng nói vậy cũng không dám động thủ lúc này, huống chi Helen đã chuẩn bị từ chức tổng thống. Vì vậy đồng ý Samuel đem Helen giao cho Villard, bất quá để cho đám người Samuel tiếp tục ở lại Mỹ âm thầm quan sát, để ngừa vạn nhất.
Quần đảo Colo Shrike đã đổi tên thành quần đảo Thiên Thạch, đảo Colo cùng đảo Shrike đương nhiên cũng phải đổi tên. Đám người Laurent không dám tự tiện làm chủ, hướng tới Thạch Thiên xin chỉ thị đổi thành tên gì, Thạch Thiên lại không muốn đặt tên, thuận miệng nói: “Hai đảo một nam một bắc, gọi là đảo nam đảo bắc đi” Vì vậy tên đảo đã định xuống, thật ra hết sức dể nhớ.
Một đội thuyền lớn của mấy công ty kiến trúc nổi tiếng cũng lục tục đi tới quần đảo Thiên Thạch, mười mấy kỹ sư thiết kế bắt đầu khảo sát địa hình, ra tay cải tạo hai đảo nam bắc. Đối với cải tạo như thế nào Thạch Thiên căn bản không quan tâm, để cho đám người Laurent tự mình làm chủ. Laurent cũng không có quá làm khó kỹ sư thiết kế này, đưa ra yêu cầu rất đơn giản, hơn nữa chỉ có một: đem nơi này biến thành hòn đảo đẹp nhất trên thế giới!
Hoàng cung Đế quốc Thiên thạch đương nhiên muốn kiến tạo lại, cả nam đảo đều bị quy hoạch trong phạm vi hoàng cung, vương cung Colo Shrike lại biến thành trở ngại, bất quá phải đợi hoàng cung mới xây xong mới có thể hủy đi. Đảo Bắc là để quân đội đóng quân là chính, nhưng yêu cầu cũng phải kiến tạo đẹp như vậy, nhà dân trên đảo chỉ tạm thời giữ lại một bộ phận cho hơn một ngàn công nhân ở, còn lại tất cả đều hủy đi.
Tin tức đế quốc Thiên Thạch thành lập đã thông báo cho các tổ chức lính đánh thuê ẩn nấp trong nước Mỹ, bọn họ cơ hồ tất cả đều nguyện ý gia nhập đế quốc Thiên Thạch, giản lược thống kê chỉ số lượng lính đánh thuê đã gần bốn vạn. Mặt khác một ít gia tộc hắc bang sau khi nghe được tin tức, cũng đều đưa ra ý nguyện muốn gia nhập, bị Braid uyển chuyển cự tuyệt, bất quá dưới sự khẩn cầu của bọn họ, đã đồng ý sau này để cho thành viên của gia tộc bọn họ gia nhập quốc tịch đế quốc Thiên Thạch.
Quân đội chỉ là thành lập trên danh nghĩa, cũng không có tiến hành tuyển dụng cùng bổ nhiệm, lúc này cũng không có thể đem gần bốn vạn lính đánh thuê nọ triệu tập đến quần đảo Thiên Thạch mà đóng quân, thái độ của Mỹ hiện tại còn chưa rõ, nếu như đối kháng khó có thể tránh, cơ hồ không có phương tiện phòng ngự ở trên hai hòn đảo nhỏ này, cho dù đóng trăm vạn hùng binh cũng ngăn cản được hạm đội hải quân cường đại của Mỹ cùng phi cơ tên lửa oanh tạc, đem quân đội tập trung ngược lại dễ dàng để cho người ta một lưới bắt hết, thật muốn đánh thì phải đem chiến trường chuyển qua nước Mỹ, mới có thể làm cho lính đánh thuê này phát huy tác dụng. Cho nên Braid hạ lệnh lưu lại hơn một vạn lính đánh thuê tiếp tục ẩn nấp tại Mỹ, các tổ chức lính đánh thuê khác thì trở lại địa bàn của bọn họ.
Lính đánh thuê đã đến quần đảo Thiên Thạch cũng vượt qua một ngàn, nhưng lại mang đến một chiếc quân hạm cho Nga chế tạo, nghe nói chiếc quân hạm này là do Liên Xô khi giải thể quân đội đã bán ra, trước kia một tổ chức lính đánh thuê tại Phi Châu đã mua để đả kích hải tặc, bây giờ đơn vị lính đánh thuê này đã gia nhập đế quốc Thiên Thạch, liền đem quân hạm theo tới đây. Hơn một ngàn người này một bộ phân ở tại vương cung đảo Nam, còn lại ở tại du thuyền cùng quân hạm.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhà Trắng bị Thạch Thiên phá hư, lại bị hỏa thiêu không còn bộ dáng, may là vệ tinh sớm phát hiện Thạch Thiên đến Washington, các vật phẩm cùng văn kiện quan trọng trong Nhà Trắng đã chuyển dời đến nơi an toàn. Helen sau khi án của Kim Hinh án kết thúc đã đi AirForce1 trở lại Washington, địa điểm làm việc tạm thời đặt ở tòa nhà quốc hội, tường trình của nàng đã nộp lên quốc hội, bất quá cho dù quốc hội thông qua đơn từ chức của nàng, cũng còn phải tiến hành chuyển giao quyền lực, cho nên nàng hiện tại vẫn là tổng thống Mỹ.
Ngày đầu tiên làm việc tại tòa nhà quốc hội, Helen cảm giác là ngày bận rộn nhất kể từ khi mình trở thành tổng thống, các cao quan nội các cùng nghị viên hai viện đều đến đây, mục đích đều không giống nhau, bất quá biểu hiện phần lớn đều đối với quyết định từ chức của nàng tỏ vẻ tiếc hận, hy vọng nàng thu hồi, trong đó kể cả phó [tổng thống] Otis. Thật vất vả mới tiễn người cuối cùng, không đợi Helen thở một hơi, Rudolph cùng Villard đi đến.
Villard cơ hồ đem cả biệt đội SEAL điều tới tòa nhà quốc hội, do Bộ trưởng Bộ quốc phòng hắn tự mình chỉ huy, phụ trách bảo vệ an toàn Helen, cho nên hắn muốn tìm Helen thật ra không cần hẹn trước, chỉ cần phòng làm việc của Helen không có ai, Rudolph sẽ trực tiếp dẫn hắn vào.
Mặc dù Villard cùng Otis đều do Helen bổ nhiệm, nhưng Otis cùng Helen có thể nói chỉ là hợp tác trên chính trị, mà Villard thì khác. Helen khi mới trở thành tổng thống đối với cao tầng quân đội cũng không quen thuộc, cho nên khi bổ nhiệm Villard đảm nhiệm Bộ trưởng Bộ quốc phòng, đối với phẩm hạnh của hắn đã điều tra kỹ, vào thời kỳ phi thường đương nhiên sẽ cảm thấy hắn so với những người khác đáng tin hơn. Bất quá ba ngày qua Villard bảo vệ nàng như bảo vệ người nhà, cũng làm cho Helen thật không ngờ, nhìn hai mắt đầy tơ máu của Villard, không khỏi cảm động, tự mình đi pha cà phê cho Villard.
Rudolph xông về phía trước, đưa tay tiếp ly cà phê trong tay Helen nói: “Để tôi”.
Helen lắc đầu cười nói: “Anh ngồi xuống đi, để tôi làm, chứ sau này tôi cũng không mời nổi trợ thủ như anh đâu”.
Rudolph đành phải ngồi xuống sa ***, nhìn Helen rất không chuyên nghiệp vì bọn họ pha cà phê, rồi nhìn Villard, trong lòng đều cười cười. Không biết là bởi vì Helen xem bọn họ là bằng hữu, hay là vì tự mình pha cà phê cho bọn họ, mà trong lòng đều có cảm giác tự hào.
Villard tiếp nhận cà phê uống một ngụm, trên mặt cũng giãn ra nói: “Tôi đến để báo cáo, Cục điều tra đã tìm được Peter Rick, bất quá hắn đã không thể mở miệng nói chuyện nữa”.
Helen cau mày hỏi: “Đã bị giết?”
Villard giọng căm hận nói: “Sau khi kiểm nghiệm thi thể kết quả là tự sát, hơn nữa đã chết ngoài bốn ngày, nhưng ta thấy quá nửa là bị người diệt khẩu, hắn cũng không giống như người có dũng khí tự sát, các binh sĩ lực lượng Delta ngày đó hộ tống ngài đi Nhà Trắng còn sống sót cũng đều mất tích, kể cả người trọng thương nằm ở bệnh viện, hơn nữa cũng vừa vặn phát sinh vào bốn ngày trước, sao có thể trùng hợp như vậy”.
Helen kinh ngạc nói: “Bốn ngày trước?” mặc dù đã đoán trước khi Otis phát hiện nàng còn sống, tất nhiên sẽ dùng một ít thủ đoạn cắt đứt đầu mối, nhưng nàng là ba ngày trước mới công khai lộ diện tại Los Angeles.
Villard từ trong túi lấy ra một cái điện thoại di động đặt ở trước mặt Helen hỏi: “Tổng thống Helen, cái điện thoại di động này cô hẳn là nhận ra?”
Helen thấy cái điện thoại di động trước mắt cùng với cái điện thoại di động của mình giống nhau như đúc, vội vàng kiểm tra, kinh ngạc nói: “A! Đây là điện thoại của tôi… ngài làm sao tìm được?” Lại nhớ tới mình sau khi trúng đạn được Thạch Thiên cứu tới một tòa cao ốc, lúc ấy sau khi tỉnh lại từng muốn điện thoại cho Rudolph, bất quá bởi vì lo lắng sẽ liên lụy Rudolph, cho nên không gọi nữa, mà điện thoại hình như tiện tay đặt ở trên cửa sổ, vội hỏi: “Ngài tìm được ở cao ốc nọ sao?”
Villard từng hỏi qua Helen mất tích như thế nào, Helen cũng không giấu diếm, trừ khúc bị Thạch Thiên cường bạo ra, thì những cáo khác đều kể lại rõ chi tiết cho hắn cùng Rudolph biết, bởi vậy Villard cùng Rudolph là người rõ ràng nhất nguyên nhân Helen từ chức.
Villard nói: “Tôi dựa theo miêu tả của ngài, tìm được cao ốc nọ cũng không khó, chủ căn phòng nọ sau khi thấy máu tươi cùng quần áo dính máu của ngài trên giường lập tức báo án, đồ vật cũng giao cho cảnh sát, điện thoại này là tôi lấy từ chỗ cảnh sát. Không biết là có người cố ý đè án này xuống, hay là cảnh sát hiện tại do vội vàng khôi phục trật tự Washington, cho nên không lo lắng tra án này, không biết điện thoại cùng quần áo kia của ngài. Bất quá Otis là người muốn nhìn thấy thi thể của ngài nhất, khẳng định sẽ ở trong cảnh sát Washington sắp đặt người của hắn, bọn họ không có khả năng bỏ qua đầu mối quan trọng như thế, người khác không biết đây là điện thoại riêng của ngài, nhưng Otis khẳng định biết, cho nên hắn đã sớm biết hoặc hoài nghi ngài còn sống, sớm đem Peter Rick cùng các binh lính kia diệt khẩu cũng rất bình thường”.
Helen trên mặt hiện ra vẻ chợt hiểu, nghĩ đến lúc ấy trần như nhộng bị Thạch Thiên mang đi, ở trong đống đồ kia còn có cả nội y của nàng, lại không khỏi nghĩ đến chuyện hoang đường phát sinh đêm hôm đó, trên mặt nhất thời đỏ lên.
Rudolph thấy Helen nghe Villard nói xong thần sắc khác thường, còn tưởng rằng nàng bị hành vi giết người diệt khẩu của Otis mà cảm thấy tức giận, thở dài nói: “Tôi cùng Bộ trưởng Villard so với ngài càng tức giận hơn, bất quá ngài nếu đã quyết định không đem ảnh hưởng của chuyện này mở rộng, thì cũng nên để bọn chúng chó cắn chó, những người này vốn nên chết”.
Villard cũng thở dài nói: “Thật làm cho người ta không cam lòng, ài… bất quá ngài đã quyết định bản thân hy sinh, tôi sẽ không khuyên nữa, dù sao từ sau khi chuyện ngài bị mưu sát lộ ra, không ít người đã bắt đầu hoài nghi Otis chính là người phía sau màn, hắn muốn thuận lợi lên làm tổng thống cũng không dễ dàng như vậy”.
Helen cười cười nói: “Tôi cũng không cảm thấy có bao nhiêu hy sinh, ngược lại cảm thấy được giải thoát, Rudolph từng phê bình tôi là người quá chủ nghĩa lý tưởng, không thích hợp làm chính trị, bây giờ ngẫm lại, anh ta nói cũng đúng”.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius