Dịch: Phạm Văn Phượng
Biên dịch: tudinhhuong
Biên tập: Dịch Đại Kiếm Xu
Nguồn: HNTD
"Quỷ Vương huynh, Tà Vương huynh, Bổn môn chủ đã hơn mười năm không có gặp mặt các vị, nhưng không ngờ lại gặp mặt nhau trong hoàn cảnh này."
Lạnh lùng nhìn nhau một lúc lâu, Lộ Kiến Bình là người đầu tiên mở miệng nói, nói xong thản nhiên nhìn những người đang trọng thương hoặc đã chết ở chung quanh, vẻ mặt cũng không hề thay đổi gì.
"Đúng vậy, Lộ huynh, tính ra thì ba người chúng ta đã gần hai mươi năm không gặp lại nhau rồi. Không ngờ rằng đến khi gặp lại lại là trong hoàn cảnh cùng nhau đại chiến thế này. Sự thật này làm cho người ta khó mà chấp nhận được a!" Nghe vậy, Tà Vương thản nhiên nói, cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía những người đã chết hoặc đang bị trọng thương một cái, tựa như không thèm để ý gì đến những người này.
"Không sai!" Lộ Kiến Bình thản nhiên nói: "Bổn môn chủ cũng không ngờ là huynh đệ các ngươi chỉ trong quãng thời gian hai mươi năm ngắn ngủi công lực lại tăng nhiều như vậy, thật sự là làm cho Bổn môn chủ kinh ngạc đó."
"Lộ huynh khách khí rồi." Lúc này, Quỷ Vương đứng bên cạnh tiếp lời, nói: "Sư huynh đệ chúng ta sao có thể so sánh được với Lộ huynh chứ. Công lực của Lộ huynh hôm nay sợ rằng không có mấy người xứng đáng làm đối thủ của huynh. Có thể nói trong vòng mấy chục năm gần đây nội lực của huynh thăng tiến một ngày ngàn dặm. Nếu không cũng sẽ không thể có công lực kinh người như thế. Chỉ cần so sánh bằng khí thế của huynh áp bức sư huynh đệ chúng ta này thôi, sư huynh đệ chúng ta đã phải tự than không bằng huynh rồi."
Ngữ khí đột nhiên biến đổi, Quỷ Vương lại nói: "Được rồi, chúng ta cũng bớt sàm ngôn đi. Nên đi vào chủ đề chính. Hôm nay chúng ta đến là để giải quyết mâu thuẫn và cừu hận giữa các phái chúng ta, Lộ huynh có đề nghị gì xin cứ nói thẳng ra đi"
"Tốt." Nghe vậy, Lộ Kiến Bình gật đầu, nói "Đã như vầy, Bổn môn chủ cũng sẽ không vòng vo nữa. Bổn môn chủ vốn muốn cùng sư huynh đệ các ngươi thương lượng xem có cách nào giải quyết êm thấm và hoà bình việc cừu sát trước đây hay là không. Nhưng không ngờ ta đã tới chậm một bước, thế cục đã xảy ra quá xa mất rồi. Xem ra chúng ta muốn dễ dàng hóa giải mối hận cừu sát trong ba phái chúng ta trước đây là phi thường khó khăn." Nói xong liền liếc mắ nhìn mấy người trọng thương đang khẩn cấp vận công chữa trị và mấy người đã chết là Tà Nhãn và Đoạn Lộ.
"Không sai, trải qua trận đại chiến vừa rồi, mâu thuẫn và cừu hận giữa ba phái chúng ta càng thêm sâu. Căn bản là không có cách nào hóa giải nổi." Lúc này Tà Vương lạnh lùng lên tiếng, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, theo như lời Lộ Kiến Bình thì đó chưa chắc đã là lời thật lòng của lão.
"Nói vậy chắc là Lộ huynh đã sớm chuẩn bị phương pháp giải quyết rồi. Không biết Lộ huynh rốt cuộc có đề nghị gì?" Dừng lại một lúc, Tà Vương đột nhiên lạnh lùng quay về phía Lộ Kiến Bình hỏi. Còn Quỷ Vương đứng cạnh đó cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lộ Kiến Bình, bởi vì bọn họ đối với Lộ Kiến Bình phi thường hiểu rõ. Bọn họ biết Lộ Kiến Bình là một lão già lắm mưu nhiều kế. Thiết tưởng nhất định sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn bọn họ, kế hoạch của lão chắc chắn sẽ nằm ngoài dự liệu của mọi người.
"Quỷ Vương và Tà Vương là sư huynh đệ sao?"
Nghe Lộ Kiến Bình nói Quỷ Vương và Tà Vương là sư huynh đệ. Ngô Lai không khỏi kinh ngạc truyền âm về phía Vu Thiến Vân hỏi, cặp mắt vẫn tiếp tục nhìn không chớp về phía ba người đang đứng trên bãi đấu.
Nghe thấy thế, vốn đang tập trung tinh thần quan sát nhóm người Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người. Vu Thiến Vân không khỏi kỳ quái nhìn qua Ngô Lai một lát. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Lai, tỏ ra hoàn toàn mù tịt, hơn nữa lại tựa như làm ra vẻ ta khong biết là đương nhiên thôi, ta quen với điều đó rồi nên nàng mới thấp giọng truyền âm trả lời: "Không sai, Quỷ Vương và Tà Vương quả thật là sư huynh đệ. Hai người đồng xuất nhất sư, còn sư thừa là người phương nào thì không người nào biết cả. Còn võ công của hai người cũng không có điểm gì giống nhau hết, chỉ là lúc bọn họ xuất đạo, bọn họ tuyên bố là sư huynh đệ thế thôi. Sau đó bọn họ hai người liền thành lập ra Quỷ cốc và Tà điện hai phái trên giang hồ. Nói là hai phái, nhưng thật ra cũng chỉ là một phái mà thôi. Bởi vì vô luận làm chuyện gì, bọn họ cũng cùng nhau phái đi cao thủ rồi liên hợp hành động. Chuyện này trên giang hồ không còn là điều bí mật gì cả."
"Quỷ Vương là sư huynh, Tà Vương là sư đệ. Công lực của hai người đều kinh người, nhưng nếu so với công lực của Thiên vương môn môn chủ Lộ Kiến Bình thì còn kém rất xa. Những điều này đều là trong chốn giang hồ đồn đại, hôm nay bọn họ đều đã ngót ba mươi năm không có xuất hiện trong chốn giang hồ. Bế quan tu luyện võ công, công lực hiện giờ sợ rằng so với lời đồn đại lợi hại hơn gấp nhiều lần rồi. Ba người bọn họ so về võ công ai cao ai thấp, lợi hại tới trình độ nào, phỏng chừng không ai dám chắc. Đã hơn mười năm nay chưa ai từng thử qua, cũng không ai dám đến cửa khiêu chiến cả." Dừng lại một lát, Vu Thiến Vân lại nhẹ giọng hướng Ngô Lai truyền âm nói. Truyền âm xong lại hướng ánh mắt về phía Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người.
Nghe vậy, Ngô Lai không thể không gật đầu lia lịa, bởi vì hắn đã cảm giác được công lực của Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình vô cùng thâm hậu. Với công lực hiện tại của hắn chưa chắc đã có thể đối phó được với một trong ba người bọn họ. Đương nhiên là bây giờ hắn cũng không có ý định sẽ đối phó với bọn họ, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thật cẩn thận võ công của cả ba người để ngày sau có phải gặp họ cũng dễ cho hắn xoay xở hơn. Hắn biết việc hắn phải cùng với ba người này đối đầu với nhau trong tương lai khó mà tránh được, chỉ có điều là bây giờ hay sau này mà thôi.
"Không sai." Nghe vậy, Lộ Kiến Bình trầm mặc một lát rồi mới trả lời: "Bây giờ Bổn môn chủ quả thật có một hai phương pháp toàn mỹ, có thể ngăn chặn việc tiếp tục đánh giết lẫn nhau thêm nữa, cũng có thể hóa giải mẫu thuẫn trước nay trong ba phái chúng ta, để chúng ta có thể bảo tồn thực lực."
"Là phương pháp gì vậy?" Quỷ Vương không khỏi tò mò hỏi. Còn Tà Vương đứng bên cạnh vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn Lộ Kiến Bình một cách căm hận. Hiển nhiên là hắn rất muốn biết hai phương pháp toàn mỹ giúp cho ba phái bảo toàn thực lực rốt cuộc là phương pháp gì. Ngay cả Ngô Lai và Vu Thiến Vân sáu người đang nấp cách đó hơn mười trượng cũng không giấu nổi sự tò mọ trên nét mặt.
Thản nhiên liếc mắt nhìn Quỷ Vương và Tà Vương một cái. Lộ Kiến Bình nói: "Phương pháp là do ba người đứng đầu môn phái chúng ta, cũng chính là chúng ta ba người tiến hành một trận quyết chiến. Thắng bại sẽ quyết định chuyện sau này của chúng ta."
"Bên thắng thì thế nào? Mà Bên bại thì ra sao? Có phải là nếu sư huynh đệ chúng ta mà thất bại sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của Thiên vương môn các ngươi? Còn nếu các ngươi thất bại cũng sẽ nghe theo hiệu lệnh của Quỷ cốc Tà điện chúng ta?" Tà Vương đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng, tựa như trong lòng có điều khó chịu vô cùng.
"Sai." Lộ Kiến Bình nhếch mép cười, nói: "Không phải như Tà Vương huynh nghĩ đâu. Ý của bổn môn chủ là bên thua sẽ phải rời khỏi Lâm Châu thành, từ bỏ ý định tranh đoạt bảo vật, càng không thể nhân cơ hội trả thù đối phương. Đương nhiên là bên thắng cũng như thế, không được nhân cơ hội hướng đối phương ra tay nữa. Không biết Quỷ Vương huynh và Tà Vương huynh nghĩ như thế nào?"
Nghe vậy, Quỷ Vương và Tà Vương trầm mặc. Do dự một lúc, bọn họ cũng không biết Lộ Kiến Bình nói là thật hay là giả. Nếu thật sự làm như vậy, đối với bọn họ Quỷ cốc Tà điện cũng không phải là một chuyện nên làm. Dù sao Quỷ cốc Tà điện từ khi biết được Tử kiếm xuất hiện tại Lâm Châu thành cũng đã phái ra rất động cao thủ, chẳng những không tìm được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Tử kiếm, ngược lại còn tổn thất thảm trọng. Đến lúc này điều làm cho bọn họ phải do dự chính là phần lớn cao thủ của Quỷ cốc Tà điện đều đã bị thương, vô lực tái chiến, nếu thật sự phải cùng Thiên vương môn liều chiến một mất một còn thì chỉ là việc tạo thêm tiện nghi và cơ hội cho người giang hồ và các thế lực khác mà thôi.
Nhưng thật ra Lộ Kiến Bình vốn là muốn mượn cơ hội này để tiêu diệt Quỷ cốc Tà điện. Để cho bọn họ hai phái từ nay về sau tuyệt tích trên giang hồ. Công lực của lão sau hơn hai mươi năm bế quan tu luyện đã tăng lên gấp bội lần ngày xưa, nên lão đối với công lực của bản thân mình vô cùng tự tin. Nhưng khi nhìn thấy Quỷ Vương và Tà Vương lão mới phát hiện công lực của hai người họ cũng đột phi mãnh tiến, sự tự tin biến mất tăm mất tích. Bởi vậy lão bây giờ không có gì nắm chắc có thể đánh bại hai người, hay chí ít cũng đánh cho hai người bọn họ trọng thương. Nhưng điều trọng yếu hơn cả là các cao thủ của Thiên vương môn đến lúc này đều đã bị trọng thương, có thể nói là không cách nào có thể tái chiến được nữa, làm cho trong lòng lão băn khoăn, lão buộc phải thay đổi kế hoạch ban đầu.
"Được, sư huynh đệ chúng ta sẽ chiều theo ý của Lộ huynh mà giải quyết mẫu thuẫn và mối thù của ba phái chúng ta. Còn sau này ba phái chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề này thật triệt để." Trầm mặc một lát, Quỷ Vương và Tà Vương nhìn nhau, Tà Vương lạnh lùng lên tiếng.
"Được thôi!" Lộ Kiến Bình nói: "Tà Vương huynh vẫn còn giữ được tính quyết đoán năm xưa. Tà Vương huynh đã nói như thế rồi, Bổn môn chủ cũng không có ý kiến cái gì thêm nữa, sau này giữa chúng ta khẳng định sẽ kết thúc một cách triệt để vấn đề này."
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng không nên nhiều lời làm gì, trước tiên hãy quyết định thắng bại đi đã!"
Không đợi Quỷ Vương và Tà Vương nói tiếp. Lộ Kiến Bình lại nói, nói xong quét mắt nhìn bốn phía. Đột nhiên lắc mình một cái đã tới chỗ cách đó hơn hai mươi trượng. Chỗ đó là một bãi đât trống rất rộng, tựa như lão cũng không muốn cùng Quỷ Vương và Tà Vương đại chiến đến khi ngươi mất ta còn. Nhưng chỗ mà Lộ Kiến Bình đã chọn khoảng cách đến chỗ của Ngô Lai và Vu Thiến Vân ẩn thân trên cành đại thụ không quá năm sáu trượng. Điều đó làm cho Ngô Lai và Vu Thiến Vân cả kinh. Cả hai người cùng không dám có phản ứng gì, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp cũng phải dừng lại.
Thấy vậy, Quỷ Vương và Tà Vương nhìn nhau, cơ hồ đồng thời cùng phóng mình tới chỗ đối diện với Lộ Kiến Bình, tạo thành thế tam giác. Điều đó đồng nghĩa với việc khoảng cách của hai người bọn họ lại càng gần chỗ của Ngô Lai và Vu Thiến Vân hơn nữa, làm cho Ngô Lai và Vu Thiến Vân càng kinh hãi, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt sau khi ba người đối diện nhau. Trên thân thể của cả ba người chậm rãi phát ra khí thế cường đại. Khí thế cường đại này không ngừng được tiếp thêm chân khí nên càng ngày càng mạnh mẽ khuyếch đại. Khoảnh khắc sau đó, chỉ thấy tất cả mọi vật chúng quanh ba người đều bay ra tứ phía. Lá rụng, cành bay khắp nơi rối cả mắt. Mặc dù đang là đêm tối, nhưng ánh trắng lúc mờ lúc tỏ trên bầu trời soi tỏ mọi thứ đang xảy ra. Với khoảng cách bị thu hẹp từ nơi ẩn nấp đến chỗ của ba người đang đối chiến càng làm cho mấy người Ngô Lai phải chịu đựng áp lực do khí thế cường đại đó gây ra. Cành đại thụ lung lay như muốn gãy, lá cây bay loạn xạ càng làm cho bọn họ sợ hãi. Một lát sau cành lá không cách nào thừa nhận nối khí thế cường đại đó nên lớp gãy, lớp bay lượn tứ tung.
"Đến lúc này mới chính thức là cuộc đại chiến của những tuyệt đỉnh cao thủ và cũng là người đứng đầu môn phái." Nhìn thấy khí thế trên thân thể của ba người phát ra đã có thể tạo thành áp lực lớn đến vậy cho mọi người. Trong lòng Ngô Lai cả kinh tự nhủ, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn cũng không có biến hóa gì. Chân khí trong cơ thể hắn cũng cảm ứng được áp lực do khí thế cường đại của Lộ Kiến Bình, Quỷ Vương và Tà Vương ba người sinh ra đang bao vây hai người bọn họ vào trong. Nhưng áp lực đó vừa đến trước ngực Ngô Lai liền bị chân khí hộ thể của hắn ngăn lại.
Vu Thiến Vân đầu tiên là khiếp sợ nhìn khí thế cường đại đó do Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người phát ra. Vừa mới chuẩn bị vận công ngăn cản thì thấy một cỗ chân khí ôn hòa đã chắn ở trước mặt nàng, ôm trọn lấy nàng và Ngô Lai vào trong đó. Áp lực cường đại đó vì thế mà biến mất vô ảnh vô tung, khiến cho Vu Thiến Vân không tự chủ được buốc phải nhìn Ngô Lai một cái. Ánh mắt rất phức tạp, đoán không ra hàm ý ẩn chứa trong đó. Sau đó lại hướng ánh mắt nhìn về phía ba người đang trong thế giằng co.
Ba người phát ra cường đại khí thế càng làm cho những người đang trọng thương ngồi trên mặt đất phải chịu ảnh hưởng lớn hơn. Chỉ có điều tất cả bọn họ đang vận công trị thương, không còn tâm trí đâu để ý đến khí thế cường đại đó. Còn Hoàng Thiên Phú và Tà Đao cũng đã sớm thối lui hơn mười trượng, do sợ bị vạ lây từ cuộc chiến của ba đại cao thủ. Dù vậy, khí thế cường đại đó cũng buộc bọn họ hai người không thể không vội vàng vận công chống đỡ.
Lúc này khoảng cách giữa Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình là hơn mười trượng. Ngoài ra, bọn Vạn Thiên Tri bốn người đang nấp trên bốn cành cây đại thụ đều bị doạ cho khiếp sợ đến cực điểm. Bọn họ tất cả đều phải vận công chịu đựng, không ngờ rằng ba người bọn họ chưa bắt đầu cuộc chiến, chỉ có phát ra khí thế cường đại dò xét lẫn nhau mà đã khủng khiếp đến thế rồi. Nếu là đại chiến chính thức, sợ rằng chung quanh không chỉ là một bãi đất thảm đạm, hoang liêu không đâu.
Dịch: Phạm Văn Phượng
Biên dịch: tudinhhuong
Biên tập: Dịch Đại Kiếm Xu
Nguồn: HNTD
L úc n ày Lộ Kiến Bình, Quỷ Vương v à Tà Vương ba người nhìn nhau một cách lạnh lùng lãnh khốc. Khí thế cường đại chẳng những tạo cho mọi người ở bốn phía một áp lực khủng khiếp, mà còn khiến cho cát đá xung quanh đó chuyển động. Một số vật nhẹ đã mất hẳn tự chủ bay lên tán loạn. Nhất là những đám lá tươi tốt trên cành đại thụ, lúc này cũng đều từ trên cành bay xuống lả tả. Trong tư thế ba người giằng co lẫn nhau, khí thế không ngừng xoay chuyển, xoay vòng quan thân thể ba người không ngừng nghỉ, thậm chí còn có hiện tượng bao vây cả ba người vào trong đó.
Lộ Kiến Bình, Quỷ Vương và Tà Vương ba người vẫn tiếp tục giằng co nhau, nhìn nhau như trước. Căn bản là không hề để ý tới những đám lá cây, bụi cát đang xoay quanh bọn họ. Bọn họ lúc này dường như là đang ngưng tụ chân khí, muốn dùng khí thế cường đại để áp đảo đối phương. Bởi vì bọn họ đều biết rằng chỉ cần khí thế áp đảo được đối phương, tạo thành một áp lực trong lòng đối phương, vậy là đã chiếm được ưu thế nhất định rồi. Cho nên bọn họ ba người đều đang không ngừng mạnh mẽ vận khởi chân khí trong cơ thể, ai cũng muốn dùng khí thế áp đảo đối phương. Chỉ tiếc chân khí trong cơ thể bọn họ cơ hồ đều đã ngưng tụ đến giới hạn, mặc dù bọn họ vẫn còn có thể ngưng tụ chân khí cường đại hơn nữa, nhưng khí thế cũng không cách nào gia tăng.
Ba người lẳng lặng giằng co, không một ai động đậy. Mặc cho khí thế cường đại do chân khí mà họ phóng ra ngoài tạo thành tràn lan ra tứ phía và họ cũng không hề để ý đến các hiện tượng đang xảy ra xung quanh.
Thời gian cứ thế trôi qua, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, đã di chuyển cách rất xa vị trí ban đầu. Còn các ngôi sao thì vẫn lấp lánh lấp lánh trên bầu trời đêm lồng lộng, tựa như đang sốt ruột vì ba người còn đang giằng co mà không ai chịu ra tay trước. Đám người đang núp gần đó là Vu Thiến Vân, Vương Hải, Vạn Thiên Tri, Lý Lương cũng bắt đầu sốt ruột. Ngô Lai thì lại không hề gấp, bởi vì hắn biết đây là sự chuẩn bị cần thiết trước khi đại chiến, một khi bắt đầu động thủ thì công kích của bọn họ sẽ rất sắc bén và có thể nói là kinh thiên động địa.
Lúc này, Tà Đao và Hoàng Thiên Phú lùi về phía sau mấy trượng, khí thế cường đại ép cho bọn họ buộc phải bước lui. Hít thở gấp mấy ngụm không khí, vẻ mặt kinh hãi nhìn ba người đang giằng co. Còn Lưu Tinh Trạch cũng đã giúp Quỷ Thủ ngăn chặn thương thế xong, mang theo Quỷ Diệt thiểm thân lui về sau mấy trưỡng, vẻ mặt cũng vô cùng kinh hãi nhìn ba người đang giằng co. Mấy người khác bị thương nhẹ hơn cũng đã thành công ngăn chặn thương thế, cũng phải bước lùi về phía sau mấy trượng. Vẻ mặt cũng hết sức khiếp sợ nhìn ba tuyệt đỉnh cao thủ đang chuẩn bị đại chiến. Đương nhiên còn có mấy người bị thương tương đối nghiêm trọng, như Tà binh, Vạn Phù, Tà Nhân ... vẫn còn đang vận công áp chế thương thế, nhưng do khoảng cách bọn họ cách chỗ Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình khá xa, nên không bị ảnh hưởng nhiếu lắm. Dù vậy, cũng làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng họ đang phải toàn lực áp chế thương thế nên không cách nào nhúc nhích.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, màn đêm vẫn một màu đen đậm đặc, nhưng cũng không thể che hết chân khí hộ thể vô cùng mãnh liệt đang toả ra quang mang lấp lánh trên thân thể của Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người. Lá cây và bụi cát vẫn tiếp tục không ngừng xoay quanh họ, luồng chân khí mà bọn họ phát ra từ khí thế giằng co vẫn tiếp tục không ngừng xoay quanh thân thể ba người, tựa như khí thế của bọn họ sẽ không bao giờ ngừng lại, chúng sẽ vĩnh viễn xoay tròn như thế.
Lúc này, Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người vốn đang gườm gườm nhìn nhau. Trong mắt quang mang đại thịnh, thân ảnh cơ hồ đồng thời chuyển động. Hóa thành tia chớp hướng đối phương đánh tới. Lá cây và bụi cát đang xoay tròn ở bốn phía nhất thời cũng bị cuốn theo, hướng về một phía tung bay. Điều càng làm cho người khác phải e sợ là khi ba người bọn họ còn cách nhau ba trượng thì đám lá cây bụi cát đó mang theo kình khí cực đại biến thành những mũi lợi khí lao về phía đối phương.
"Bính bính bính! Bính! Bính! Bính!"
Trong nháy mắt, ba người kình khí tương giao. Trước hơn hết là tiếng va chạm của đám lá cây do kình khí của bọn họ khống chế chạm vào nhau tạo thành vô số tiếng nổ. Còn đám lá cây thì lập tức trở thành bụi phấn, không thể nào chịu nổi cường đại kình khí mà hóa thành phấn mạt biến mất vào đêm tối. Sau đó là tiếng nổ do chân khí hộ thể của ba người va vào nhau tạo thành.
Đồng thời với những tiếng nổ lớn vang lên, thân thể của ba người đều như tia chớp bay ngược về phía sau mấy trượng mới dừng lại được, không có ai bị tổn thương gì.
Cơ hồ lại đồng thời, thân thể ba người lại di động, đánh tới đối phương như tia chớp. Điều không giống lần trước là lần này cả ba người sau khi đồng thời chuyển động thân hình liền đồng thời huy chưởng kích ra mấy đạo kình khí mãnh liệt hướng đối phương đánh tới. Kình khí vừa sắc bén vừa cường đại với tốc độ cực nhanh làm cho không khí xung quanh cũng phải thay đổi tốc độ lưu chuyển vốn có. Sinh ra kình phong cường đại đánh tới cả bốn phía của đối phương, uy lực so với đám lá cây vừa rồi họ dùng chân khí không chế còn mãnh liệt hơn nhiều lần.
"Bính! Bính! Bính!"
Trong nháy mắt, chưởng kình cường đại của ba người tương giao, phát ra tiếng nổ khủng khiếp. Sau khi tiếng nổ vang lên, trong phương viên mấy trượng quanh ba người nhất thời biến thành một khoảng không gian mù mịt. Đám lá cây quanh ba người cũng bị dư kình cuốn bay đi khắp nơi. Chỉ có thể thấy bóng ba người mơ hồ giữa không trung đổi hướng, liền bay ngược về phía sau.
Đợi ba người bay ra mấy trượng, mọi người quan chiến lúc này mới thấy rõ ràng thân ảnh của ba người bọn họ.
"Đặng! Đặng! Đặng!"
Một lúc sau, ba người mới dừng lại được, nhưng sau khi rơi xuống đất ba người cũng không tự chủ được buộc phải đồng thời bước lui thêm mấy bước. Khác nhau ở chỗ Quỷ Vương và Tà Vương chỉ bước lui ba bước nhỏ, còn Lộ Kiến Bình phải bước lui đến bốn bước. Đồng thời khi ba người bước thụt lùi thì dư kình cũng quét sạch tất cả những vật nhỏ ở xung quanh, như một đạo cuồng phong thổi bay những vật cản trên đường vậy.
Sau khi rơi xuống đất Lộ Kiến Bình sắc mặt đại biến. Trên mặt xuất hiện vẻ tái nhợt, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc rồi trôi qua ngay. Rõ ràng lão không ngờ hai người bọn họ công lực lại thâm hậu như thế. Sắc mặt sau khi đại biến liền từ từ biến thành trầm mặc, lạnh lùng nhìn Quỷ Vương và Tà Vương hai người, cũng không có lập tức ra tay ngay.
Quỷ Vương và Tà Vương sau khi rơi xuống đất, đứng vững được cước bộ thì sắc mặt cũng khẽ biến. Trong lòng kinh hãi, cùng nhau lạnh lùng nhìn về phía Lộ Kiến Bình, sắc mặt sau khi khẽ biến cũng từ từ biến thành trầm mặc, tựa hồ cũng không ngờ công lực của Lộ Kiến Bình lại quá mạnh mẻ như thế. Với hai tuyệt đỉnh cao thủ như bọn họ liên thủ mà vẫn có thể ngang tay. Bọn họ hai người vốn là đã bế quan tu luyện gần ba mươi năm, công lực đã tăng thêm rất nhiều, tự nhận là trên giang hồ không có bao nhiêu địch thủ. Nhưng không ngờ tốc độ gia tăng công lực của Lộ Kiến Bình lại là nhất nhật thiên lý, khiến cho bọn họ vốn trong lòng tràn ngập tự tin nhất thời hoang mang, cho nên giờ đây bọn họ cũng không có ý định lập tức ra tay tiếp. Họ buộc phải đánh giá lại công lực của Lộ Kiến Bình và cân nhắc xem có nên tiếp tục đại chiến với Lộ Kiến Bình hay không.
Giờ phút này nhóm người của Ngô Lai cũng khiếp sợ nhìn hậu quả do kình khí khủng khiếp của ba người tương giao tạo thành. Ngoài sự khiếp sợ ra, còn có một loại cảm giác như chờ mong điều gì đó. Vẻ mặt Ngô Lai như căng ra, tựa hồ muốn tiến lên kiếm cơ hội động chân động tay thư giãn một lúc, nhưng hắn lại cố nhịn, vì lúc này chưa phải là lúc hắn có thể lộ diện.
Tính ra thì Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người chỉ mới trao đổi hai chiêu, chính xác hơn nữa là một chiêu rưỡi. Bởi vì chiêu thứ nhất ba người chỉ là dùng chân khí hộ thể đấu với nhau, cũng chưa được cho là một chiêu chính thức, nên chỉ có thể tính là nửa chiêu. Đến lần thứ hai giao thủ mới chính thức được xem là một chiêu, có điều là một chiêu quá kinh thiên động địa, uy lực của nó khiến mọi người khiếp sợ mãi không thôi. Hậu quả khủng khiếp mà do nó gây ra càng kinh hoàng hơn nữa.
Thật ra với các cao thủ tuyệt đỉnh như Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình bất cứ chiêu thức tinh diệu, biến hoá gì cũng không hề có tính uy hiếp gì đối với bọn họ. Chính thức có thể uy hiếp đối với họ chính là công kích do chân khí cường đại của họ phát ra mà thôi. Cho dù chiêu thức rất bình thường, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào, nhưng được các tuyệt đỉnh cao thủ như bọn họ sử dụng đều trở thành chiêu thức giết người. Chỉ cần bị kình khí cường đại của bọn họ đánh trúng đều có thể trọng thương hoặc là chết bắt đắc kỳ tử. Nhóm người của Ngô Lai tự nhiên đều rõ ràng điểm này, cho nên bọn họ muốn nhìn thấy không phải là quá trình diễn ra trận đấu, mà là kết quả của cuộc chiến đó ra sao.
Lúc này, ba người vốn đang giữ miếng lẫn nhau đột nhiên lại chuyển động. Thân ảnh hóa thành tia chớp, thậm chí so với tia chớp còn nhanh hơn, cơ hồ đồng thời hướng đối phương đánh tới. Nhưng điều khác nhau là Quỷ Vương cùng Tà Vương đồng thời nghênh hướng Lộ Kiến Bình. Thân ảnh ở giữa không trung rõ ràng chuyển hướng, hai mắt hiện lên tia sát khí đằng đằng, hiển nhiên là cố ý chậm lại một bước so với Tà Vương. Tà Vương rõ ràng không ngờ tới Quỷ Vương thân ảnh lại chuyển hướng giữa không trung, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục công kích tới phía Lộ Kiến Bình.
Tốc độ của Lộ Kiến Bình cực kỳ kinh người. Song chưởng đã ngưng tụ đủ kình khí cường đại hướng hai người đồng thời đánh tới. Liên tục đánh ra mấy cỗ kình khí cường đại đánh về phía hai người, kình khí mang theo tiếng rít chói tai ập về phía Quỷ Vương và Tà Vương. Nhưng Lộ Kiến Bình lại không chú ý tới phản ứng khác thường của Quỷ Vương.
"Bính! Bính! Bính!" "Bính"
Trong nháy mắt, ba người kình khí tương giao, phát ra những tiếng nổ kinh thiên. Mặt đất và cả rừng cây đều rung lên bần bật. Tiếng nổ đầu tiên là kết quả sau khi Tà Vương cùng Lộ Kiến Bình đối chưởng. Còn tiếng nổ sau đó mới là tiếng nổ do Quỷ Vương cùng Lộ Kiến Bình kình khí tương giao phát ra.
Đúng lúc kình khí cường đài của Lộ Kiến Bình ập tới trước ngực Quỷ Vương chỉ còn cách vài thước thì Quỷ Vương đột nhiên lạnh lùng cười nham hiểm. Thân thể đột nhiên bật lên cao mấy trượng, thân ảnh hóa thành tia chớp hướng về phía kình khí của Tà Vương và Lộ Kiến Bình tương giao. Một đạo kình khí cường đại không chút chậm trễ lăng không đánh úp về phía Lộ Kiến Bình.
Lộ Kiến Bình mới vừa cùng kình khí có sức mạnh huỷ diệt của Tà Vương tương giao. Vẫn còn chưa kịp có phản ứng lại thì Quỷ Vương đã như tia chớp đánh tới. Kình khí vừa sắc bén vừa cường đại, thế mạnh như hoành tảo thiên quân ầm ầm lao tới, làm cho lão nhất thời kinh hãi. Khi lão có phản ứng thì kình khí huỷ diệt của Quỷ Vương đã lăng không lao tới cách ngực lão chỉ còn vài thước, cực chẳng đã, lão buộc phải đem hết sức bình sinh ra để chống đỡ.
Khi tiếng nổ vang lên, thân thể của Tà Vương nhất thời đại chấn, bay ngược về phía sau như tia chớp. Còn Lộ Kiến Bình thân thể cũng chấn động và thối lui. Chỉ có điều đúng vào lúc lão bước lùi đó thì một kích lăng không củaQuỷ Vương nhất thời làm cho lão phải bước nhanh hơn nữa. Quỷ Vương cũng phải chấn động toàn thân và lùi về phía sau. Với toàn bộ sức mạnh bình sinh của Lộ Kiến Bình trong lúc bị đánh bất ngờ, đương nhiên là lão không cách nào ngăn cản nổi một kích khủng khiếp đó của Quỷ Vương, huống hồ lão mới vừa cùng Tà Vương đấu nhau một chưởng, chân khí trong cơ thể chấn động kịch liệt. Căn bản là không thể nào phát huy toàn bộ công lực vốn có, nên đã để cho Quỷ Vương chiếm mất thượng phong.
"Đặng đặng đặng! Đặng! Đặng! Đặng!"
Last edited by Silverwing; 13-03-2010 at 10:28 AM.
Dịch: Phạm Văn Phượng
Biên dịch: tudinhhuong
Biên tập: Dịch Đại Kiếm Xu
Nguồn: HNTD
Người rơi xuống đất trước tiên chính là Tà Vương. Thân thể bay ngược ra ngoài sáu bảy trượng rồi mới dừng lại được, nhưng cước bộ còn chưa đứng vững lại liền bị dư kình mãnh liệt đẩy lùi về sau hơn chục bước nữa. Hơn nữa mỗi bước lùi đều để lại dấu chân hằn xuống mặt đất sâu đến cả tấc. Dưới ánh trăng lúc ẩn lúc hiện vẫn có thể nhìn thấy được. Lúc lão đứng vững lại được, hai mắt chớp động toé ra tia quang mang hãi nhân nhìn về phía đối thủ, sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng là đã bị thương trong lần đấu chưởng vừa rồi. Công lực hiển nhiên là còn kém xa so với Lộ Kiến Bình.
Tiếp sau đó là Lộ Kiến Bình rơi xuống đất. Sau khi hạ xuống đất lão cũng không thể đứng vững ngay lại được mà phải bước lùi về sau rất nhanh hơn chục bước nữa. Sắc mặt có vẻ tái hơn so với Tà Vương. Trong cặp mắt cũng chớp động hàn quang rợn tóc gáy, tưc tối nhìn Quỷ Vương và Tà Vương. Với công lực lão thì Tà Vương đương nhiên là không thể chống nổi nên bước bị bức lui xa như vậy. Nhưng Quỷ Vương lại nhằm đúng lúc lão đối chưởng cùng Tà Vương và chưa kịp hoá giải hết nội kình phải nhận từ Tà Vương mà xuất thủ tập kích lão, làm cho lão phải tiếp chưởng ở thế hạ phong. Một chưởng này có tính uy hiếp còn cường đại hơn nhiều so với chưởng của Tà Vương, cho nên lúc này lão đã bị thương không nhẹ chút nào.
Còn Quỷ Vương sau khi thân thể chấn động thối lui bốn năm trượng, lúc này mới nhẹ nhàng rơi xuống đất. Vẻ mặt âm lãnh lộ ra nụ cười lạnh lùng nhìn Lộ Kiến Bình, chỉ có điều trên mặt dường như toát ra một nỗi tiếc nuối. Điều hắn tiếc nuối chính là một đòn tấn công mãnh liệt như thế, lại được đánh ra vào lúc Lộ Kiến Bình hoàn toàn bị bất ngờ vậy mà cũng không gây cho Lộ Kiến Bình thương tổn nghiêm trọng.
"Bính!"
Lúc này lại là một tiếng nổ rung trời khác, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt. Đương nhiên là ngoại trừ ba người đang giằng co lẫn nhau là Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình. Ba người chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái về phía phát ra tiếng nổ, rồi lại tiếp tục giữ miếng đề phòng đối phương.
Chỉ thấy một cây đại thụ mấy người ôm không xuể cách chỗ ba người đang giằng co bốn năm trượng đang ầm ầm đổ xuống đất. Cây đại thụ đổ xuống đất không phải là điều có thể làm cho người khác phải kinh sợ, bởi vì với công lực của bọn họ đều cũng có thể một chưởng đánh bật gốc cây đại thụ như thế. Điều có thể làm cho người ta hoảng sợ chính là cây đại thụ này tứ phân ngũ liệt mà đổ xuống đất. Một số cành lá đã hóa thành phấn mạt, hơn nữa lại là lăng không từ chõ cách đó mấy trượng đánh về phía cây đại thụ này, làm cho nó vỡ toác ra thành bốn năm mảnh rồi mới đổ xuống. Với công lực của những người đang có mặt thì không ai có thể làm được như thế, nên bọn họ mới sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Nguyên nhân cậy đại thụ này bị tao ương chính là do cường đại kình khí của Lộ Kiến Bình từ cách đố mấy trượng lăng không đánh về phía Quỷ Vương. Bị Quỷ Vương lắc mình tránh khỏi, đạo kình khí chưa hết đà tiếp tục hướng về phía trước lao tới. Hướng mà đạo kình khí tập kích chính là cây đại thụ mà Ngô Lai và Vu Thiến Vân đang ẩn thân.
Chỉ trong chớp mắt, đến tận khi đạo kình khí chỉ còn cách cây đại thụ không quá một thước, làm cho Ngô Lai và Vu Thiến Vân đang nấp ở đó sợ toát mồ hôi. Nhất là Vu Thiến Vân, trên mặt càng lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì đạo kình khí đó còn chưa đánh trúng vào cây đại thụ đã làm cho nó rung bần bật. Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh bốn người cũng đều hoảng sợ nhìn không chớp mắt đạo kình khí cường hoành đang nhanh như gió lao về phía Ngô Lai và Vu Thiến Vân đang ẩn thân.
Ngô Lai kinh hãi, vội vàng vận khởi chân khí cường đại trong cơ thể rồi ôm lấy Vu Thiến Vân, toàn lực sử xuất thiểm thiên quyết, lắc mình một cái lui về phía sau. Bay tới một cây đại thụ khác cách đó bốn năm trượng. Thân ảnh chẳng những nhanh đến không cách nào hình dung, mà còn không gây ra một tiếng động nhỏ nào.
Sau khi hạ xuống cành một cây đại thụ khác Ngô Lai nhìn về phía cái cây mình vừa ẩn thân bị đánh cho vỡ toác ra bốn năm mảnh và đang đổ xuống. Hắn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả áo. Vội vàng ẩn tàng thân thể một cách cẩn thận, nếu phản ứng của hắn chỉ cần chậm một chút thôi, thân hình sẽ rất dễ bại lộ, nói không chừng còn có thể lọt vào tình cảnh bị tam đại cao thủ liên hợp công kích. Sắc mặt Vu Thiến Vân đang nằm gọn trong ngực Ngô Lai vẫn còn chưa hết vẻ kinh hãi, cũng không phải nàng không muốn tự mình tránh thoát, mà là nàng vừa định vận công, thì có thể ngay lập tức sẽ bị Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình tam đại cao thủ phát hiện. Huống chi lúc này nàng đang bị Ngô Lai ôm chặt. Hơi thở từ Ngô Lai truyền đến làm cho nàng cảm thấy cảm giác như không thể chống cự nổi sức hấp dẫn của hắn. Nhất thời không cách nào ngưng tụ được toàn thân chân khí để né tránh. Lúc bị Ngô Lai ôm người tránh khỏi cây đại thụ kia, không khỏi làm cho nàng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng sự khiếp sợ trên mặt và ánh mắt kinh hãi vẫn còn mãi chưa hết.
Lúc này bọn người Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh chẳng những hoảng sợ nhìn cây đại thụ vỡ thành bốn năm mảnh đang ầm ầm đổ xuống đất mà còn đem công lực đề đến cực hạn, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào để ngăn cản tam đại môn chủ liên thủ đối phó với Ngô Lai và Vu Thiến Vân. Nhưng bọn họ kinh ngạc là đợi một lúc lâu mà không thấy thân ảnh của Ngô Lai và Vu Thiến Vân xuất hiện. Bọn họ bốn người chờ mãi không thấy gì thì đoán được Ngô Lai và Vu Thiến Vân đã sớm rời đi đến một cây đại thụ khác rồi. Điều để cho bọn họ kỳ quái chính là không biết Ngô Lai và Vu Thiến Vân rời đi từ lúc nào, nếu là rời đi từ lúc trước, dám chắc là không thể qua nổi thính giác của ba tuyệt đỉnh cao thủ đẳng cấp như Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình.
Không chỉ có bốn người bọn họ là không phát hiện ra Ngô Lai rời đi đến một cây đại thụ khác, mà ngay cả Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình tam đại môn chủ cũng không hề phát hiện, huống chi đến các cao thủ khác của Quỷ cốc tà điện và các cao thủ khác của Thiên vương môn vốn không hề để ý đến mấy cái cây đại thụ chúng quanh đó. Bọn họ đương nhiên không hề phát hiện ra bất cứ hiện tượng dị dạng gì, chỉ nhìn một cách hãi hùng về phía cái cây vựa bị đánh vỡ thành bồn năm mảnh và đang đổ xuống mặt đất, rồi lại hướng ánh mắt về phía ba người đang tiếp tục giằng co và chú ý đến sự biến hoá của ba người bọn họ. Sau khi ngạc nhiên bọn Vương Hải bốn người cũng là thu lại ánh mắt, lại tiếp tục nhìn về phía tam đại tuyệt đỉnh cao thủ đang tiếp tục giằng co, khi biết Ngô Lai và Vu Thiến Vân đã vô sự, bọn họ cũng yên tâm.
Chỉ thấy đến lúc này chân khí hộ thể của ba người vốn đang giằng co, toả ra quang mang mờ mờ. Nhưng đang là ban đêm nên quang mang đó toả ra thành ánh sáng rất rõ. Người đứng cách đó trăm trượng vẫn có thể nhìn thấy. Không chỉ có thế, trong mắt ba người quang mang cũng đại thịnh, song chưởng cũng đã ngưng tụ thành cường đại khí đoàn, so với chân khí hộ thể trên người bọn họ còn sáng hơn. Hiển nhiên bọn họ ba người đều đã ngưng tụ toàn thân chân khí, muốn xuất ra đòn trí mạng cuối cùng về phía đối thủ, một khi đại chiến lại diễn rai, thì từ kinh thiên động địa không thể đủ ý nghĩa để hình dung nữa.
Tiếp tục giằng co thêm một lúc, ba người đột nhiên chuyển động, hướng đối phương đánh tới nhanh như cắt. Kình khí đoàn cường đại ngưng tụ tại song chưởng trong nháy mắt bắn về phía đối phương. Đồng thời khi bọn họ chuyển thân, chân khí hộ thể trên người bọn họ lập tức quét sạch tất cả mọi vật xung quanh. Các vật nhẹ và lá cây nằm trên măt đất bay mù trời làm cho thân ảnh của ba người khoảnh khắc trở thành mờ ảo. Mọi người quan chiến đứng gần đó nhất thời bị che hoàn toàn tầm nhìn, chỉ có thể thấy họ một cách mơ hồ, họ chỉ dùng óc suy đoán rằng ba người lại như tia chớp hướng đối thủ lao tới.
"Bính! Bính! Bính!"
Trong nháy mắt, từ trong đám bụi mù mịt đó truyền ra mấy tiếng nổ lớn. Cả đại địa đều rung động, lá trên những cây đại thụ ở bốn phía đều rào rào rơi xuống.
Lúc tiếng nổ rung trời đó vang lên, mọi thứ vốn đang mơ hồ đột nhiên biến thành rõ ràng, ngay cả thân ảnh của ba người cũng được nhìn thấy. Chỉ thấy thân ảnh của ba người đang dừng lại giữa không trung, song chưởng ngưng tụ cường đại kình khí đoàn vẫn giữ thế giằng co. Rõ ràng là bọn họ đang đấu nội lực một mất một còn.
Cách ba người mấy trượng, Tà Đao, Hoàng Thiên Phú cùng với Lưu Tinh Trạch thấy dư kình như cuồng phong ào tới, đều vội vàng chém ra một đạo kình phong về phía trước để tránh những khinh vật bị kình phong cường đại của tam đại cao thủ biến thành những mũi phi tiêu đánh về phía mình và cũng để rọn hết những đám bụi đang cản họ chiêm ngưỡng trận chiến đặc sắc hiếm có này.
Kình khí của ba người tương giao rồi không tách nhau ra như lần trước, mà cứ thế cùng đứng giữa không trung, cùng dùng cường đại chân khí liều mạng. Không ai muốn nhượng bộ. Không phải bọn họ không muốn ngừng tay, mà là bọn họ không thể. Với các cao thủ tuyệt đỉnh như bọn họ, một khi đang đấu nội lực mà dừng lại, nếu không bị kình khí cường đại của đối phương đánh cho trọng thương thì cũng bị trọng thương do chính kình khí của mình phản chấn.
Đột nhiên, trong mắt ba người đồng thời hiện lên một tia âm lãnh, cơ hồ tại đồng thời ngưng tụ hết toàn bộ chân khí còn lại trong cơ thể hướng đối phương đánh tới.
"Bính!"
Lại là một tiếng nổ long trời lở đất, chỉ là tiếng nổ lần này không lớn như mấy tiếng nổ trước. Ba người vốn đang đứng ở giữa không trung, thân thể nhất thời chấn động, kình khí cường liệt mà ba người giằng co bạo liệt, vì không cách nào chịu nổi kình khí mãnh liệt đó của ba người. Sau khi thân thể ba người cùng chấn động, liền như tia chớp thối kui về phía sau, cường đại dư kình quét ngang bốn phía. Tà Đao, Hoàng Thiên Phú và Lưu Tinh Trạch cũng bị dư kình đó đẩy lùi lại mấy bước lớn.
"Đặng! Đặng! Đặng!"
Sau khi rơi xuống đất, Lộ Kiến Bình không thể nào triệt tiêu ngay đà trượt về phía sau. Thân thể mất tự chủ liên tục bước về phía sau thêm mấy bước nữa mới dừng lại. Sắc mặt trong nháy mắt biến thành tái nhợt, rõ ràng đã bị thương không nhẹ. Khi lão bước lùi về phía sau, mọi vật nằm trên đường đó đều bị cuộn bay lên, nhất là cây đại thụ sau lưng lão bị dư kình chấn động kịch liệt, lung lay như muốn bật gốc lên. Cây đại thụ đó chính là chỗ ẩn thân của Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh. Nếu không phải là bọn hắn bốn người kịp thời vận công ngăn cản, ôm chặt lấy thân cây, nói không chừng lúc này bọn họ bốn người đã bị đánh bay đi mất rồi.
Thân thể của Tà Vương và Quỷ Vương hai người tại khi kình khí đoàn bộc phát, thân ảnh như điện lui về phía sau. So với tốc độ thối lui của Lộ Kiến Bình còn nhanh hơn. Sau khi bay ngược ra ngoài, hai người sắc mặt đều đại biến, biến thành tái nhợt cực điểm. Rõ ràng cũng phải chịu bị thương không nhẹ. Trên đường bọn họ thối lui, mọi vật trên đường cũng bị dư kình quét sạch, bay đi tứ tán.
Thân thể Tà Vương sau khi rơi xuống đất cũng không thể khống chế, đành phải tiếp tục bay ngược về phía sau. Một bóng người như quỷ mị đột nhiên xuất hiện cách Tà Vương ba bốn trượng. Người còn chưa đến một đạo kình khí cường đại đã lăng không hướng hậu tâm của Tà Vương đánh tới. Kình khí mang theo tiếng gió rít rợn người, nhanh như tia chớp đánh về phía Tà Vương.
Đến lúc này, chân của Tà Vương đã chạm mặt đất, nhưng bị dư kình của Lộ Kiến Bình đẩy lùi về phía sau thêm mấy bước chân lớn nữa. Đến lúc hết lực thì người kia nhân lúc đó mới xuất thủ. Có thể nói đó là thời cơ tốt nhất khiến lão cảm nhận được sự uy hiếp, sắc mặt nhất thời đại biến.
Last edited by Silverwing; 13-03-2010 at 10:29 AM.
Dịch: Phạm Văn Phượng
Biên dịch: tudinhhuong
Biên tập: Dịch Đại Kiếm Xu
Nguồn: HNTD
Đến lúc này, chân của Tà Vương đã chạm mặt đất, nhưng bị dư kình của Lộ Kiến Bình đẩy lùi về phía sau thêm mấy bước chân lớn nữa. Đến lúc hết lực thì người kia nhân lúc đó mới xuất thủ, có thể nói đó là thời cơ tốt nhất khiến lão cảm nhận được sự uy hiếp, sắc mặt nhất thời đại biến. Nhưng lão đã biết rằng không cách nào có thể tránh khỏi
Chỉ trong chớp mắt, kình khí cương mãnh của người kia lăng không đánh ra đã chỉ còn cách người Tà Vương mấy thước. Kình khí mang theo kình phong sắc như dao đã thổi bay quần áo và tóc của Tà Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể kích trúng Tà Vương. Trong tình cảnh đã kiệt lực và đã bị trọng thương, Tà Vương có muốn ngăn cản một kích nhanh như thiểm điện và cực kỳ sắc bén này, đúng là còn khó hơn lên trời.
Giống như Tà Vương, Quỷ Vương cũng bị kình khí cường hoành của Lộ Kiến Bình đánh bay ra ngoài, lúc này cũng đã phát hiện ra nguy hiểm đang uy hiếp Tà Vương, sắc mặt nhất thời đại biến, nhưng lão cũng vô lực cứu giúp. Bởi vì lão cũng chưa thể hoá giải hết kình khí của Lộ Kiến Bình đang chạy trong kinh mạch như con ngựa bất kham, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người kia đánh ra một chưởng cường đại với tốc độ khủng khiếp đánh về phía Tà Vương.
Đứng cạnh đó, Tà Đao, Lưu Tinh Trạch đều kinh hãi nhìn người đó hướng Tà Vương tập kích, muốn ra tay ngăn trở không còn kịp nữa. Bọn người Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri cũng đều kinh ngạc nhìn người kia hướng Tà Vương đánh lén, nhưng do đêm tối không cách nào nhìn rõ ràng diện mạo của người đó. Có lẽ chỉ có Ngô Lai là có thể nhìn rõ, bởi vì khi hắn nhìn thấy thân ảnh đó, trong mắt hiện lên một tia khác thường, khóe miệng mỉm cười, chỉ có điều là không ai phát hiện mà thôi.
"Bính!"
Mắt thấy Tà Vương sắp bị chưởng kình cường đại của người đánh lén đánh trúng, thân ảnh của Tà Vương đột nhiên như quỷ mị, hoàn toàn hoá giải hết thế lao về phía sau, như có kỳ tích tránh thoát đạo chưởng kình mãnh liệt đánh lén đó, đồng thời vung tay đánh về phía kẻ đó một chưởng.
Người đột nhiên tập kích Tà Vương mắt thấy Tà Vương sắp bị kình khí của mình đánh trúng trong lòng không khỏi mừng rỡ, bởi vì hắn biết rằng nếu bây giờ Tà Vương không thể hóa giải được hết kình khí của Lộ Kiến Bình thì không có khả năng ngăn cản nổi chưởng kình của hắn đánh ra. Một khi bị chưởng kình cường đại này của hắn đánh trúng, Tà Vương cho dù không chết cũng sẽ trọng thương, cho nên hắn không thể không vui sướng ttrong lòng. Nhưng Tà Vương cũng chỉ trong nháy mắt tránh khỏi như một kỳ tích, làm cho nỗi vui mừng trong lòng hắn trở thành sự ngạc nhiên, sau đó Tà Vương lại đột nhiên nhân cơ hội đó hướng hắn đánh ra một chưởng, hơn nữa kình khí có tốc độ và kình phong réo rắt mang theo uy lực kinh người, nhất thời làm cho kẻ đánh lén kinh hãi.
Chỉ trong thoáng chốc, chưởng kình mà Tà Vương vừa đánh ra đã tới chỉ cách người kia chưa đầy một thước, làm cho hắn nhất thời hoảng hốt, vội vàng giơ song chưởng lên nghênh hướng kình khí cường đại đó của Tà Vương.
"Bính!"
Kình khí trong nháy mắt tương giao, phát ra một tiếng nổ lớn. Thân ảnh của người đó nhất thời đại chấn, như tia chớp lùi về phía sau, trong mắt xuất hiện vẻ kinh hoàng nhìn về phía Tà Vương, giống như là không ngờ rằng Tà Vương vốn đã bị thương còn có công lực kinh khủng đến như thế.
Lúc kình khí tương giao, thân thể của Tà Vương cũng bị chấn động, liền nhẹ nhàng lùi về phía sau, trong mắt lóe lên quang mang kinh nhân, sắc mặt vốn đang tái nhợt, bây giờ lại thoáng có sắc hồng, giống như là chưa từng bị thương vậy.
Thân ảnh của người đánh lén bay ngược ra ngoài mấy trượng, thân ảnh còn chưa rơi xuống đất thì đột nhiên có một bóng người phóng tới. Người này không phải ai khác, chính là Quỷ Vương người vừa tránh khỏi kình khí đoàn cường mãnh của Lộ Kiến Bình. Chỉ thấy quỷ vương hai mắt lóe lên tia sát khí sắc bén, thân ảnh hóa thành tia chớp hướng người đánh lén vốn đang còn đà bay ngược về phía sau đánh tới, người còn chưa đến gần người đánh lén, hữu chưởng đã lăng không chém ra một đạo cường đại kình khí hướng người đánh lén đánh tới, một đạo kình khí cường đại mà lão đã ngưng tụ sẵn tại hữu chưởng.
Người đánh lén vốn còn đang kinh hãi vì bị Tà Vương đã bị thương đánh trúng, đến lúc này lại phát hiện Quỷ Vương hướng hắn đánh tới như tia chớp, hơn nữa kình khí đang ào tới có uy lực kinh người, làm cho sắc mặt hắn nhất thời đại biến.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, kình khí của Quỷ Vương đánh ra đã tới ngay trước ngực người đánh lén không quá một thước, hơn nữa kình khí đánh về phía người đó tốc độ chẳng những không giảm mà ngược lại còn có xu thế gia tăng, so với tốc độ bay ngược lại của hắn còn nhanh hơn mấy lần, còn người đánh lén vừa phải chịu một chưởng rất mãnh liệt của Tà Vương còn chưa kịp hóa giải, căn bản là không cách nào ngăn cản nổi chưởng này của Quỷ Vương.
"Bính!"
Người đánh lén sắc mặt đại biến, đồng thời vội vàng vận khởi toàn thân công lực, nghênh hướng kình khí của Quỷ Vương, kình khí tương giao phát ra một tiếng nổ lớn.
Lúc tiếng nổ vang lên, thân ảnh của Quỷ Vương ở giữa không trung chuyển hướng, nhẹ nhàng thối lui về phía sau. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đánh lén, trong mắt thậm chí còn toát ra một tia sát khí, nhưng hắn cũng không nhân cơ hội truy kích để giết chết người đánh lén, không phải hắn không muốn truy kích, mà là lúc này tình hình trong cơ thể hắn không cho phép truy kích. Bởi vì lúc trước hắn cùng với Lộ Kiến Bình kình khí tương giao đã làm cho khí huyết trong cơ thể hắn bốc lên rất khó chịu, kinh mạch cũng đã bị tổn thương. Mặc dù hắn trong lúc thân thể đảo phi ra ngoài thì vừa vận công áp chế, hóa giải kình khí cường đại của Lộ Kiến Bình, nhưng khi hắn nhìn thấy người này đột nhiên hướng Tà Vương đánh lén thì nhất thời kinh hãi, càng mạnh mẽ vận khởi chân khí trong cơ thể lập tức hoá giải hết kình khí của Lộ Kiến Bình, muốn kịp thời ra tay cứu mạng Tà Vương, điều làm cho hắn kinh ngạc chính là Tà Vương chẳng những có thể trong nháy mắt tránh thoát một kích trí mạng của người đánh lén mà còn phản kích một chưởng đánh bay người đó đi.
Sau chốc lát kinh ngạc, Quỷ Vương đồng thời cũng không dừng lại, mà là tấn công như tia chớp đánh tới người đánh lén đang đà bay trở lại, muốn nhân cơ hội giết chết hắn, nhưng vì vận khởi chân khí trong cơ thể nên khinh mạch và chân khí bị chấn động, thương thế lại nặng thêm, khiến hắn không thể bỏ qua ý định truy sát người đánh lén, vội vàng vận công áp chế thương thế, tiến hành chữa trị kinh mạch đã bị tổn thương nghiêm trọng của mình.
Đúng lúc kình khí tương giao, người đánh lén toàn thân đại chấn, thấn thể vốn đang đảo thối càng gia tốc bay ngược về phía sau, tựa hồ đã không còn chút khí lực nào để triệt khứ đà bay đó nữa.
"Đặng! Đặng! Đặng!"
Người đánh lén trong nháy mắt bay đi hơn mười trượng rồi mới rơi xuống đất, nhưng sau khi rơi xuống đất hắn không cách nào ngăn cản nổi kình khí cường đại của Quỷ Vương nên lại nhanh chóng bước lùi hơn mười bước nữa mới dừng lại.
Đến lúc này, mọi người gần đó mới nhìn thấy rõ diện mạo của người vừa đánh lén Tà Vương, trên mặt mọi người chẳng những kinh hãi mà còn lộ ra nét khiếp sợ, trong ánh mắt cũng ẩn chứa sự kinh ngạc, là vì người đó ai cùng biết, nhưng không ai ngờ lại chính là người đó đã ra tay đánh lén Tà Vương.
Người này không phải ai khác chính là người vừa rồi bị Tà Vương đánh cho trọng thương phải khoanh chân ngồi trên mặt đất vận công chữa thương Vạn Phù, làm sao mọi người có thể nghĩ rằng Vạn Phù vẫn còn công lực để có thể hướng Tà Vương đánh lén chứ.
Lúc này Vạn Phù căn bản là không thèm để ý ánh mắt và vẻ mặt của những người khác, hắn chỉ lạnh lùng nhìn hai người đang đứng cách đó mấy trượng là Quỷ Vương và Tà Vương, trong mắt tràn ngập sát khí và nỗi oán hận, sắc mặt tái nhợt cực điểm.
"Oa!" đột nhiên, Vạn phù khóe miệng mấp máy hai ba lần rồi há miệng cho máu tươi chảy ra như suối, sắc mặt không còn một tia huyết sắc, thân thể lay động, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống mặt đất, nhưng hắn cũng cố chịu đựng nên không ngã xuống, dù vậy, mọi người có mặt cũng đoán chắc rằng Vạn Phù đã bị trọng thương.
Lúc này, không chỉ có Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri, Lý Lương, Vương Hải, Giang Chánh cùng Tà Đao, Lưu Tinh Trạch đang nghi hoặc nhìn Vạn Phù. Ngay cả Lộ Kiến Bình vừa mới hạ xuống đất còn đang vận công hóa giải kình khí của Quỷ Vương và Tà Vương cũng nhìn Vạn Phù một cách kinh ngạc, trong mắt chợt loé lên tia nhìn sắc bén rồi thôi.
Lúc này, Quỷ Vương và Tà Vương đưa mắt nhìn nhau, cơ hồ đồng thời lắc mình một cái lao tới ngay phía trước Vạn Phù vốn đang trọng thương, lạnh lùng, gườm gườm nhìn Vạn Phù, trong ánh mắt không hề dấu diếm sát khí và sự phẫn nộ. Đối với các cao thủ tuyệt đỉnh ở đẳng cấp của Quỷ Vương và Tà Vương, chỉ cần cho bọn họ một ít thời gian, nếu không phải là thương thế phi thường nghiêm trọng thì bọn họ có thể dùng chân khí cường đại của mình để trữa khỏi, cho dù nhất thời không thể trị khỏi, bọn họ cũng có thể tạm thời ngăn chặn.
"Vạn huynh, thật không ngờ là huynh thân tàng bất lộ đấy nhé, nếu không phải ngươi vừa rồi lại một lần nữa thi triển ra công lực kinh nhân đó, chúng ta thật khó nghĩ đến tam trưởng lão của Thiên vương môn lại có võ công lợi hại đến thế đâu."
Đi tới trước mặt Vạn Phù, Tà Vương lạnh lùng lên tiếng, vốn hắn cũng tưởng rằng mình vừa rồi đã đánh trọng thương được Vạn Phù, nhưng Vạn Phù đột nhiên lại hướng hắn đánh lén, hơn nữa kình khí vẫn rất cường hoành, căn bản là không giống một người đang bị thương, nhất thời làm cho hắn kinh hãi, đến lúc đó hắn mới hiểu ra là Vạn Phù chỉ bất quá là bị thương nhẹ mà thôi, thậm chí có thể nói là không hệ bị thương mà lại giả bộ bị thương đó thôi. Quỷ Vương đứng bên cạnh mặc dù không nói gì, nhưng vẫn nhìn Vạn Phù một cách vô cảm.
Nghe vậy, Vạn Phù vốn đang nhìn chằm chằm hai người Quỷ Vương và Tà Vương ánh mắt nhất thời biến thành bình thản, lạnh lùng nói: "Vạn mỗ cũng chỉ là công lực cao một chút, giữ lại một ít để đề phòng lúc nguy hiểm còn có sức mà chạy thoát thân, nhưng đến lúc này Quỷ cốc tà điện các ngươi cùng Thiên vương môn chúng ta là địch, Vạn mỗ không thể không xuất toàn lực, không dám giữ lại, nếu không thực lực của Thiên vương môn bây giờ căn bản không [phải là đối thủ của các ngươi."
"Sợ rằng không chỉ có thế!" Quỷ Vương lạnh lùng tiếp lời, nói: "Nếu thật sự là vì giữ lại một ít công lực đề phòng lúc nguy hiểm chạy thoát thân thì sao Vạn huynh lại có thẻ dấu lâu như thế chứ, hơn nữa công lực của Vạn huynh e rằng không thấp hơn hai người sư huynh đệ chúng ta đâu, có thể ẩn dấu nhiều năm liền như vậy mà không bị người giang hồ và những người bên cạnh phát hiện, thì không đơn giản chì là giữ lại để dùng chạy thoát thân không thôi đâu!" Nói xong, cặp mắt lại phẫn nộ nhìn Vạn Phù, tựa hồ như muốn từ sự biến hoá trên sắc mặt đẻ đoán ra ý nghĩ trong lòng Vạn Phù vậy. Nhưng điều làm Quỷ Vương thất vọng chính là sau khi Vạn Phù nghe hắn nói vậy vẻ mặt vẫn thản nhiên nhìn lại hắn.
"Không sai!" Tà Vương nói: "khả năng nhẫn nại của Vạn huynh làm cho người khác phải kinh ngạc, thậm chí còn làm cho người ta phải khiếp sợ là đằng khác, người có thể ẩn dấu công lực chân thật của mình lâu như vậy mà không bại lộ cũng không nhiều, cho dù là có cũng là có mục đích không thể nói ra, sợ rằng Vạn huynh cũng là có mục đích như thế"
Nghe thấy vậy, sắc mặt Vạn Phù khẻ biến, như ng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại ngay, rất khó làm cho người ta phát hiện, nhưng không cách nào dấu khỏi ánh mắt của Quỷ Vương, Tà Vương, Lộ Kiến Bình và một nhóm người đang nấp cách đó hơn mười trường là Ngô Lai bốn người. Con mắt Lộ Kiến Bình đang nhìn về phía Vạn Phù cũng biến thành lạnh lùng, vẻ mặt càng âm trầm hơn. Những người khác thấy thế sắc mặt đại biến, trong lòng ai cũng đều biết rằng Vạn Phù có thể ẩn dấu công lực của mình trong thời gian dài như thế mà không bị người bên cạnh cũng như người trong giang hồ phát hiện thì dám chắc là có mục đích và bí mật riêng.
"Thật sao? chẳng lẽ Vạn mỗ ẩn dấu công lực là có mục đích xấu xa không thể cho người khác biết hay sao? Đã như vậy, Vạn mỗ muốn nghe hai vị nói ra xem mục đích xấu xa đó là cái gì nào."
Dịch: Phạm Văn Phượng
Biên dịch: tudinhhuong
Biên tập: Dịch Đại Kiếm Xu
Nguồn: HNTD
"Thật sao? chẳng lẽ Vạn mỗ ẩn dấu công lực là có mục đích xấu xa không thể cho người khác biết hay sao? Đã như vậy, Vạn mỗ muốn nghe hai vị nói ra xem mục đích xấu xa đó là cái gì nào."
Sau khi khẽ biến sắc mặt, Vạn Phù đột nhiên lạnh lùng quay về phía Quỷ Vương và Tà Vương nói, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai, sắc tái trên mặt cũng từ từ mất đi, hiển nhiên thương thế chỉ chốc lát thời gian áp chế đã giảm đi khá nhiều.
"Vạn huynh nói đùa rồi." Quỷ Vương cười khảy nói: "Nếu hai người sư huynh đệ chúng ta mà biết được mụch đích bất khả cáo nhân của ngươi thì liệu ngươi còn có thể dấu diếm được những việc vừa mới xảy ra không chứ, như vậy không còn gọi là bất khả cáo nhân nữa rồi."
Dừng lại một lúc, Quỷ Vương nói tiếp: "nhưng nhất định là cái mục đích bất khả cáo nhân đó của Vạn huynh nhất định là có liên quan đến vụ cừu sát người lần trước giữa ba phái chúng ta, sợ rằng ngay cả [Lộ huynh cũng không biết là Vạn huynh ẩn dấu công lực lợi hại như thế này đâu. Vạn huynh tốt nhất là hãy nói cho mọi người được biết cái mục đích bất khả cáo nhân đó của huynh ra đi, nếu không chẳng những sư huynh đệ chúng ta và cả Quỷ cốc tà điện cũng sẽ không buông tha cho ngươi, mà ngay cả Môn chủ và các huynh đêh trong Thiên vương môn cũng sẽ bức ngươi phải nói ra." Ngữ khí chẳng những đột nhiên biến lạnh, mà ánh mắt cũng loá lên tia sát khí sắc bén ném về phía Vạn Phù, đồng thời nhìn khuôn mặt trầm mặc của Lộ Kiến Bình đang đứng cách đó mấy trượng.
Nghe vậy, Vạn Phù sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Vương càng lạnh hơn. Còn những người có mặt chung quanh đó đến lúc này đều đổ dồn ánh mắt về phía Vạn Phù, vẻ mặt quái dị, rõ ràng là không ai có thể đoán ra là cuối cùng thì Vạn Phù có mục đích bất khả cáo nhân gì, ngay cả ánh mắt của Lộ Kiến Bình cũng đang nhìn Vạn Phù một cách đầy nghi hoặc, sắc mặt cũng phi thường khó coi, dù sao có một cao thủ phi thường lợi hại ở ngay bên cạnh mình lại ẩn dấu công lực, lại có mục đích không thể nói ra, thì không ai dám nói đó là chuyện tốt cả, cũng không thể làm cho hắn yên tâm được, nhất là đối với Lộ Kiến Bình, Quỷ Vương và Tà Vương là tam đại tuyệt đỉnh cao thủ.
Vạn Phù cũng không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của mọi người, chỉ lạnh lùng quay về phía Quỷ Vương nói: "Quỷ Vương ngươi dựa vào cái gì nói vụ cừu sát đó giữa ba phái chúng ta có liên quan đến ta chứ, sao không nói luôn là các ngươi bày ra cái bẫy đó để đối phó với Thiên vương môn chúng ta, để từng bước đạt được mục đích xưng bá giang hồ của Quỷ cốc tà điện các ngươi."
Nghe vậy, Quỷ Vương cũng không phủ nhận, chỉ là khe khé mỉm cười nói: "Vạn huynh, vẻ mặt vừa rồi và ngữ khí bây giờ của ngươi đã nói cho ta biết rằng mọi chuyện trước đến nay phát sinh giữa ba phái hết thảy có liên quan đến ngươi."
Nghe vậy, Vạn Phù chỉ cười lạnh rồi nhìn Quỷ Vương và Tà Vương, không nói thêm lời nào nữa. Dù vậy, sát khí Vạn Phù giấu ở tận trong đáy con mắt cũng không cách nào tránh được con mắt quá sắc bén của Quỷ Vương và Tà Vương, làm cho bọn họ càng thêm tin về sự suy đoán của mình, tin tưởng rằng tất cả mọi chuyện xảy ra giữa Quỷ cốc tà điện cùng Thiên vương môn đều có liên quan đến Vạn Phù. Còn những người gần đó đang nhìn Vạn Phù không chớp mắt, thấy những khuôn mặt đó Vạn Phụ cũng biết rằng họ cũng đã sinh ra hoài nghi đối với hắn.
"Thật ra ta và sư huynh đã sớm hoài nghi là có người đang lợi dụng ba phái chúng ta để đạt được mục đích bất khả cáo nhân nào đó, nhưng không biết rốt cuộc là người phương nào, cuối cùng thì mục đích đó là gì, cho nên ta vừa rồi chỉ là làm bộ bị trọng thương, mục đích chính là muốn dẫn dụ ngươi ra tay, để khẳng định thật ra là người phương nào dở trò ma đằng sau ba phái chúng ta, dẫn đến ba phái mâu thuẫn mà chém giết lẫn nhau, hôm nay xem ra người có động cơ nhất để làm việc đó chính là Vạn Phù ngươi rồi."
Lúc này, Tà Vương đột nhiên lạnh lùng quay về phía Vạn Phù nói, nói ra không chỉ khiến Vạn Phù kỳ quái, mà ngay cả mọi người khác cũng kỳ quái không hiểu tại sao Tà Vương hắn đang ở trang tình trạng trọng thương chẳng những tránh thoát chưởng kình sắc bén đó của Vạn Phù như một kỳ tích lại còn đánh ra được một chưởng đánh bay Vạn Phù đi mấy trượng, thì ra là giả thương để dẫn dụ Vạn Phù.
Dừng lại một lúc, Tà Vương tiếp tục lên tiếng một cách lạnh lùng: "Vạn phù ngươi tốt nhất là thành thật nói ra cái mục đích và kế hoạch bí mật của ngươi đi, nếu không Tà Vương ta sẽ lập tức giết chết ngươi, cho ngươi ngay cả cơ hội nói ra cũng không có." Tà Vương nói xong, hai mắt chớp chớp toé ra cường đại sát khí, song chưởng đã ngưng tụ sẵn cường đại chân khí, tựa hồ nếu Vạn Phù nhất quyết không nói, hắn sẽ lập tức ra tay.
"Tà Vương ngươi ép người quá đáng rồi đó!" Nghe vậy, lại thấy Tà Vương song chưởng ngưng tụ cường đại chân khí, sắc mặt Vạn Phù nhất thời tái biến, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Đó chẳng qua chỉ là do ngươi phỏng đoán mà thôi, ngươi có chứng cớ gì chứng minh những chuyện đó có liên quan đến Vạn mỗ ta chăng, nếu chỉ bằng phỏng đoán của Tà Vương ngươi mà kết luận rằng Vn mỗ có liên quan, ngươi không sợ bị người giang hồ cười cho thối mũi hay sao."
"Chứng cớ?" Tà Vương lạnh lùng nói: "Việc ngươi ẩn dấu công lực chính là chứng cớ, ngươi ẩn dấu nhiều năm như thế mà không bị người khác phát hiện, đến lúc này mới đột nhiên hiển lộ ra, không thể không khiến người ta hoài nghi, trừ phi ngươi có thể đưa ra lời giải thích hợp lý, nếu không ngươi không thoát được liên quan, hơn nữa ngươi là người đáng nghi ngờ nhất."
"Vạn mỗ ta ẩn dấu công lực đó là việc riêng của Vạn mỗ, không đến lượt Tà Vương ngươi can thiệp, Vạn mỗ ta cũng không muốn giải thích nhiều làm gì, nhưng Tà Vương ngươi tuyệt đối không được đổ oan cho Vạn mỗ." Nghe vậy, Vạn Phù giận dữ nói, giận dữ đồng thời cũng bắt đầu ngưng tụ công lực. Bởi vì hắn quá hiểu tác phong hành sự của Quỷ Vương và Tà Vương, để đề phòng bọn họ đột ra tay bất ngờ.
"Thật thế sao? đã như vậy thì đừng trách Tà Vương ta ép người quá đáng." Tà Vương đột nhiên cười lạnh nói, đồng thời hắn đột nhiên biến thành tia chớp lao về hướng Vạn Phù đánh tới, người còn chưa đến, song chưởng ngưng tụ chân khí đã lăng không hướng Vạn Phù đánh ra, làm cho tất cả mọi người bên cạnh chuẩn bị không kịp, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tà Vương bất ngờ hướng Vạn Phù công kích.
Vạn Phù đã sớm có chuẩn bị, cơ hồ đồng thời khi Tà Vương chuyển động hắn cũng chuyển động, trong mắt chớp động quang mang rợn người, tung người lên cao, nghênh hướng kình khí của Tà Vương lăng không ào tới.
"Bính!"
Kình khí hai người đánh ra trong nháy mắt tương giao, tạo thành một tiếng nổ kinh hoàng. Lúc kình khí tương giao, cường đại dư kình tất cả mọi người quan chiến không tự chủ được lui về phía sau một bước. Đương nhiên, Quỷ Vương và Lộ Kiến Bình hai người không hề bị dư kình đó bức lui, lúc kình khí tương giao chân khí hộ thể của hai người bọn họ đều tùy tâm mà phát ra, chặn dư kình đó lại phía trước cách mấy thước, làm cho dư kình đó không tới gần được, sau đó dư kình này cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Lúc kình khí tương giao phát ra tiếng nổ lớn, thân thể của Vạn Phù và Tà Vương hai người đều đại chấn rồi như tia chớp bay về phía sau, nhưng khác nhau ở chỗ tốc độ thối lui của Vạn Phù nhanh kinh người, so với tốc độ thối lui của Tà Vương nhanh gấp mấy lần, rõ ràng là nội lực yếu hơn Tà Vương.
Nhưng thật ra nếu chính thức đấu nội lực, chưa chắc nội lực của Vạn Phù đã thấp hơn Tà Vương, chỉ có điều vì Vạn Phù lúc trước đã trải qua đại chiến với Tà Nhãn, Tà Binh và Tà Tâm ba người nên đã tiêu hao đại bộ phận chân khí, mặc dù nhân lúc Quỷ Vương và Tà Vương cùng Lộ Kiến Bình đại chiến đã kịp điều tức một lúc, nhưng công lực cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Còn Tà Vương cũng cùng Lộ Kiến Bình liều mạng cũng đã tiêu hao không ít chân khí, nhưng so với Vạn Phù vẫn khá hơn nhiều, lần này đấu nội lực, Vạn Phù tự nhiên là người phải chịu thiệt thòi.
"Đặng! Đặng! Đặng!"
Trong chớp mắt, Vạn Phù liền lui về phía sau sáu bảy trượng, cước bộ còn chưa đứng vững, lại tiếp tục lui về phía sau hơn mười bước nữa, bị kình khí cường liệt của Tà Vương đẩy lùi hơn mười bước, sắc mặt trong nháy mắt biến thành tái nhợt.
"Oa!"
Vừa ổn định được cước bộ Vạn Phù cảm thấy yết hầu buồn buồn, nhất thời không chịu nổi phải há miệng phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt tái nhợt cực điểm, lần này thật sự đã bị trọng thương.
Vạn Phù bị trọng thương, Tà Vương cũng không hề dễ chịu, tốc độ thân thể thối lui dù không nhanh như Vạn Phù, nhưng cũng trong chớp mắt đảo thối bốn năm trượng, hai chân vừa chạm đất liền bước giật lùi hơn mười bước, sắc mặt cũng biến thành phi thường tái. Mặc dù không giống Vạn Phù trọng thương đến hộc máu, nhưng kinh mạch trong cơ thể cũng đã bị chấn động không nhẹ.
Lúc này Vạn Phù lạnh lùng nhìn Tà Vương, sắc tái trên mặt không có thay đổi gì, có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đó chỉ là bề ngoài, thật ra trong lòng hắn đang cười khổ, hắn nhanh chóng vận khởi nội công tâm pháp tiến hành chữa thương, bởi thương thế nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, nên hắn tạm thời không có lực tái chiến. Còn Tà Vương cũng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Phù.
Những người có mặt lúc này cũng đều chăm chú nhìn hai người người đang phẫn nộ nhìn nhau, nhất là Lộ Kiến Bình, sắc mặt hắn lúc này rất bình thản, vẻ âm trầm vừa rồi đã biến mất. Thật ra vừa rồi lúc Tà Vương hướng Vạn Phù ra tay thì lão cũng có ý định xuất thủ, bởi vì Vạn Phù dù sao cũng là trưởng lão của Thiên vương môn, lão đương nhiên không thể bàng quan, đến khi lão thấy Quỷ Vương cũng đã ngưng tụ cường đại chân khí , tựa hồ là để đề phòng lão ra tay, làm cho lão chột dạ, đành bỏ qua ý định đó. Chính lão cũng muốn nhân cơ hội này xem thực lực của Vạn Phù tới đâu có lợi hại đúng như Tà Vương và Quỷ Vương vừa nói hay không.
Đến lúc này Thượng Trung Dân, Đỗ Thành và Tần Sóc ba người cũng đã trị xong thương thế, kinh ngạc nhìn Vạn Phù, đặc biệt là Thượng Trung Dân và Đỗ Thành hai người, bọn họ hai người nhìn Vạn Phù với vẻ mặt phi thường quái dị. Bọn họ mặc dù đang vận công áp chế thương thế, nhưng Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người nói chuyện họ đều có thể nghe rất rõ ràng.
Đột nhiên, Thượng Trung Dân và Đỗ Thành sắc mặt đại biến, tựa hồ nhớ ra cái gì. Bởi vì bọn họ gần đây cũng cảm thấy Vạn Phù có điều gì đó dị thường, hơn nữa hành tung càng quỷ dị, nhất thời nhớ lại những việc xảy ra gần đây, nghĩ tới một khả năng.
"Vạn Phù, tốt nhất là ngươi hay đem hết bí mật của ngươi nói ra đi, nếu không Tà Vương ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, những mâu thuẫn và tư sát gần đây nhất giữa Quỷ cốc tà điện chúng ta và Thiên vương môn có rất nhiều điều nghi vấn làm chúng ta liên tưởng rằng chỉ có cao thủ có công lực như ngươi mới có thể làm được mới không thể bị người của Quỷ cốc tà điện chúng ta phát hiện, mà ngay cả các cao thủ của Thiên vương môn cũng không thể phát hiện."