Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 362 (1): Luân lạc tới Khôn Truân Giới
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Không biết qua bao lâu, Tĩnh Như mới từ từ tỉnh lại. Suy nghĩ đầu tên của nàng chính là đám người kia đã phát hiện ra mình hay chưa? Trong lòng hoảng hốt, vội vàng đứng lên, nhưng không thấy ai cả.
Tranh thủ thời gian kiểm tra quần áo, vẫn bình thường, chỉ là dính đầy bùn đất mà thôi. Tĩnh Như thở phào một tiếng. Suy nghĩ xem mình đang ở đâu.
Chỗ này có vẻ như cũng là một chỗ bí mật nào đó.
Bốn phía rất là tối, không nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Nhưng Tĩnh Như khẳng định nơi này không phải là trong hang đá.
Tĩnh Như nhìn hồi lâu, mới nhận ra mình hình như đang ở trong một cái gốc cây nào đó, sờ xung quanh rất sần sùi. Trốn ở chỗ này không hải là cách hay, hơn nữa không khí trong này rất loãng. Nên Tĩnh Như chậm rãi bò ra ngoài.
Sau khi bò ra ngoài mới phát hiện ra các cây này rất lớn. Hốc cây cũng được cỏ dại che giấu một cách bí mất. Nếu đứng ở bên nhìn sẽ không phát hiện ra cái gì.
Đây là lần đầu tiên Tĩnh Như nhìn thấy một cái cây lớn như vậy, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng vô luận là ai mang mình tới đây, thì nhiệm vụ đầu tiên là chạy trốn.
Tĩnh Như rời đi cây đại thụ kia đã được một tuần. Trải qua một thời gian thăm dò, rốt cuộc nàng đã biết nơi này là nơi nào. Nàng cũng biết chỗ này không phải là ở Địa Cầu vì khung cảnh rất xa lạ.
Hiện tại nàng đã biết viên đá Bạch Hà trong tay mình chính là linh thạch. Khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy người khác dùng hơn mười viên đá Bạch Hà để giao dịch, nàng liền biết thứ này rất quý giá. Thậm chí nhìn thấy người kia lấy ra nhiều linh thạch như vậy, nàng rất muốn xông tới cướp. Bởi vì Lâm Vân rất cần thứ đá đó.
Khi Tĩnh Như nhìn thấy có người có thể đạp kiếm phi hành, nàng gần như ngây dại. Không ngờ nơi này lại là một thế giới tu tiên, linh thạch là thứ cho người tu tiên dùng. Chẳng lẽ Lâm Vân cũng là một người tu tiên?
Vô luận như thế nào, Tĩnh Như cũng biết ở thế giới này mình rất nhỏ bé, thậm chí còn không bằng một con kiến. Ở chỗ này tùy ý đều có thể nhìn thấy cảnh giết người. Nhưng trong phường thị lại an toàn.
Hiển được tính mạng của mình ở đây rất nhỏ bé và tùy lúc bị người khác, Tĩnh Như rất sợ hãi. Nàng không ngờ lại có một thế giới tàn nhẫn như vậy. Tĩnh Như biết dung mạo của mình sẽ là vấn đề lớn nếu muốn ở đây. Liền dùng một viên linh thạch mua một bộ quần áo nam, sau đó thì lấy bùn đất quét vào mặt thành một người nam nhân xấu xí.
Sau đó thì chỉ loanh quanh ở trong phường thị, không dám đi ra ngoài. Bởi vì chỗ này còn an toàn hơn bên ngoài một chút.
Hiện tại nàng còn chưa tìm được viên linh thạch nào mà đã dùng mất ba viên của Lâm Vân. Khó trách lúc trước Lâm Vân có thể dễ dàng đánh bại đám người kia để cứu mình. Hóa ra hắn cũng là một người Tu Chân.
Nhưng Tĩnh Như cũng biết, thực lực của Lâm Vân kém những thần tiên ở nơi này quá xa. Không biết hắn có phải là một người tu tiên ở thế giới này hay không?
Vô luận như thế nào, Tĩnh Như biết hiện tại mình không thể rời đi khỏi đây.
Một tháng sau, Tĩnh Như mới biết nơi này là Khôn Truân Giới. May mắn ngôn ngữ ở chỗ này có vài nét giống với Địa Cầu. Nên Tĩnh Như rất nhanh học được những câu giao tiếp cơ bản. Nàng cũng biết thứ mang mình tới đây gọi là truyền tống trận.
Hiện tại nàng quyết định, kiếm đủ linh thạch, sau đó thì thông qua truyền tống trận ở cây đại thụ để trở về. Rồi đưa linh thạch cho Lâm Vân.
Đối với một cô gái phàm nhân mà nói, kiếm linh thạch ở đây thực sự quá khó khăn.
Nhưng Tĩnh Như lại không nghĩ vậy. Nàng cho rằng, mình chỉ cần cố gắng, là có thể kiếm được linh thạch. Nàng giúp cửa hàng thuốc trong phường thị phơi khô dược liệu. Giúp quán ăn rửa bát đũa. Về sau nàng còn mở một cửa hàng quần áo, chuyên thiết kế trang phục cho các tu sĩ.
Nửa năm trôi qua, nàng rõ ràng cũng kiếm được hơn một trăm viên linh thạch.
Nàng không giống với các tu sĩ khác, kiếm linh thạch là để tu luyện, mà chỉ hoàn toàn là kiếm linh thạch mà thôi. Chi tiêu nhiều nhất cũng chỉ là việc ăn uống. Ngay cả quần áo thì chỉ có vài bộ quần áo cho nam.
Những linh thạch mà nàng tích cóp được đều gói kỹ trong một cái túi rồi để ở đầu giường. Nàng muốn giữ số linh thạch này cho Lâm Vân. Túi trữ vật nơi này tuy chỉ có giá hai mươi viên linh thạch . Nhưng Tĩnh Như không muốn tốn hai mươi linh thạch chỉ vì mua một túi đựng đồ.
Hôm nay sau khi Tĩnh Như làm xong việc ở cửa hàng thuốc, thì ngẫu nhiên nàng nhìn thấy vài tờ giấy truy nã dán ở một cửa hàng.
Vừa nhìn thấy người bị truy nã, nàng liền ngây dại. Bởi vì đó chính là Lâm Vân. Tĩnh Như dụi mắt, cẩn thận nhìn lại, đúng là không nhìn lầm. Người trên ảnh không phải anh ấy là thì là ai.
Lẽ nào Lâm Vân cũng đã tới đây rồi? Các tài liệu khác nàng không hiểu, nhưng số lượng linh thạch trao thưởng, khiến cho nàng giật mình.
Thưởng nhiều linh thạch như vậy chỉ vì bắt được Lâm Vân? Tại sao lại bắt anh ấy? Mà ba tờ giấy truy nã này là của ba thế lực khác nhau, không biết Lâm Vân có thể chạy trốn được không?
Tĩnh Như rất sốt ruột. Dù nàng không biết vì sao Lâm Vân tới được Khôn Truân Giới, có phải cũng giống như mình không. Nhưng nàng nhìn thấy rất nhiều người có bản lĩnh ở thế giới này. Họ toàn là những người có thể hô mưa gọi gió, bay tới bay lui như thần tiên. Lâm Vân làm sao có thể đấu được bọn họ? Tĩnh Như không còn tâm tư đi làm nữa, chỉ khẩn cầu Bồ Tát phù hộ Lâm Vân bình yên vô sự.
- Niệm Vân, em không sao chứ?
Người hỏi là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ cùng phòng với Tĩnh Như, tên là Liễu San. Niệm Vân là tên giả mà Tĩnh Như dùng.
Mặc dù Tĩnh Như là một người phàm, nhưng nhờ tính cách chịu khó, nhiệt tình, nên nàng cũng quen biết một số người Tu Chân tầng thấp ở nơi này.
Liễu San là một trong số những người bạn đó. Dù cô ta biết Tĩnh Như cũng là con gái, nhưng cô ta chưa từng nói ra bên ngoài, chỉ để ở trong lòng. Mỗi người đều có bí mật của họ mà. Hiện tại cô ta đang sống cùng với Tĩnh Như, thậm chí ngay cả công pháp mà Tĩnh Như đang tu luyện cũng là do cô ta dạy.
Bởi vì Tĩnh Như không nỡ dùng linh thạch. Cho dù linh khí ở nơi này nồng đậm hơn ở Địa Cầu rất nhiều, nhưng Tĩnh Như đã tu luyện năm tháng, vẫn là Luyện Khí một tầng.
Liễu San là một cô gái có tính cánh mạnh mẽ, làn da ngăm đen. Tu vị của cô ta đã là Luyện Khí chín tầng. Dù cô ta rất có hảo cảm với Tĩnh Như, nhưng cô ta luôn không rõ, cô bé này vì sao không dùng linh thạch để tu luyện, mà tích cóp làm gì không biết.
Đôi khi Liễu San cho Tĩnh Như một viên linh thạch để tu luyện. Nhưng nàng không nhận. Bởi vì Tĩnh Như biết linh thạch rất quan trọng với tu sĩ. Nàng quen với Liễu San, vì có một lần Liễu San mở một cửa hàng vỉa hè, Tĩnh Như đã chủ động đi lên giúp đỡ.
Một mực cho đến bây giờ, chỉ cần Liễu San muốn bày hàng bán, thì Tĩnh Như đều tới hỗ trợ.
Mà Liễu San thì thường xuyên đi cùng vài người bạn ra bên ngoài thu thập linh thảo hoặc tài liệu, nên cửa hàng toàn do Tĩnh Như bán thay. Nhờ vậy mà cô ta có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, tốc độ tu luyện cũng tiến triển nhanh hơn không ít.
Đôi khi Liễu San cảm thấy băn khoăn, nên cố ý trả cho Tĩnh Như nhiều linh thạch hơn. Nhưng Tĩnh Như đều chỉ lấy số tiền lượng đã quy định. Liễu San thấy Tĩnh Như làm người không tồi, hai người thường xuyên qua lại, liền trở thành bạn tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 362 (2): Lưu lạc tới Khôn Truân Giới
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Cho nên hôm nay Liễu San nhìn thấy Tĩnh Như ngẩn người đứng trước tờ thông báo truy nã, mới quan tâm hỏi han xem Tĩnh Như có sao không.
- À, em không sao. Em chỉ thắc mắc người này đã làm gì mà bị nhiều người truy nã như vậy.
Tĩnh Như áp chế sự kinh hãi trong lòng, vội vàng trả lời.
Liễu San kỳ quái nhìn thoáng qua Tĩnh Như, nói:
- Tờ truy nã dán lâu rồi mà. Hôm nay em mới chú ý à?
Bình thường Tĩnh Như đều rất bận rộn, cũng biết nơi này là một nơi nguy hiểm, nên không dám nhìn đông nhìn tây. Vì vậy trước kia, nàng không chú ý tới lệnh truy nã dán trên tường.
- Không biết đã bắt được người kia chưa?
Tĩnh Như hỏi xong, khẩn trương nhìn Liễu San.
- Còn chưa bắt được. Nghe nói hắn đã chạy trốn tới tuyệt cảnh Thiên Diễm. Mà chạy vào đó làm sao có thể sống được. Người này quả thực cũng có chút khí khái, không do dự chạy vào đó. Nghe nói, tay Lâm Vân kia trên đường chạy trốn đã giết vô số tu sĩ. Thậm chí ngay cả lão quái Nguyên Anh cũng không phải là đối thủ của hắn. Một lão quái Nguyên Anh còn bị hắn đánh nát bàn tay cơ mà.
- Cuối cùng phải tới tận bốn cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ mới có thể ép hắn tới tuyệt cảnh. Người này quả thực là một nhân vật anh hùng.
Liễu San vừa nói vừa tưởng tượng tới cảnh hùng dũng của Lâm Vân.
- A…Vì sao họ lại muốn bắt hắn?
Tĩnh Như nghe thấy Lâm Vân đã đi vào tuyệt cảnh, hơn nữa có thể bị chết, cả người đều phát run. Nàng bỗng có một loại xúc động, chỉ muốn tới đó chết cùng hắn. Còn có một loại xúc động, muốn giết toàn bộ những người đã ép Lâm Vân đi vào tuyệt cảnh.
Nghĩ tới đây, Tĩnh Như rùng mình một cái. Tại sao mình lại có suy nghĩ giết chóc như vậy? Từ nhỏ đến lớn, ngay cả một con kiến nàng cũng chưa từng giết qua. Hiện tại rõ ràng nổi lên xúc động muốn giết sạch những người hại Lâm Vân kia.
- Chị cũng không biết. Nghe nói anh chàng Lâm Vân kia đã lấy của bọn họ cái gì đó.
Liễu San thuận miệng nói.
Tĩnh Như thiếu chút nữa nói không có khả năng. Nàng biết Lâm Vân sẽ không vô duyên vô cứ cướp đoạt đồ đạc của người khác. Trừ khi những người kia làm gì hắn, hắn mới có thể phản kích như vậy.
- Tuyệt cảnh Thiên Diễm kia cách đây có xa không?
Tĩnh Như suy nghĩ nửa ngày mới hỏi tiếp.
Liễu San càng kỳ quái nhìn Tĩnh Như, nhưng vẫn trả lời:
- Nghe nói tuyệt cảnh Thiên Diễm là một trong ba tuyệt cảnh của Khôn Truân Giới. Tuyệt cảnh Thiên Diễm mà em hỏi cách đây không xa lắm. Nhưng cho dù là một lão quái Nguyên Anh, muốn từ đây tới đó,, cũng phải bay mất hơn một tuần. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, phỏng chừng một năm cũng không bay tới.
Còn như tu sĩ Luyện Khí Kỳ chúng ta, chỉ có thể đi bằng truyền tống trận. Nhưng mỗi lần muốn dùng truyền tống trận phải mất mấy chục nghìn linh thạch. Chúng ta có kiếm cả đời cũng không kiếm đủ số đó. Em có biết tại sao có nhiều người truy đuổi Lâm Vân như vậy không? Bởi vì phần thường của nó quá lớn.
Liễu San nói xong liền thởi dài một tiếng. Không biết cô ta thở dài vì tu vị của mình quá thấp, không có tư cách đuổi theo Lâm Vân. Hay là vì linh thạch, mà những người kia truy đuổi một người không oán không thù.
- Niệm Vân, chúng ta đi thôi. Ngày mai chị phải đi cùng với mấy người bạn tới phía tây núi Đông Sơn để tìm khoáng thạch và linh thảo rồi. Còn vài thứ đêm nay em giúp chị chỉnh lý lại, ngày mai thì bày hàng bán. Lần này chắc chị phải đi hơn một tháng mới trở về.
Liễu San nói.
Nhưng Liễu San thấy Tĩnh Như vẫn như người mất hồn, đành phải hỏi:
- Niệm Vân, em có thật vẫn ổn không?
Tĩnh Như hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu nói:
- Em không sao, chỉ hơi cảm thán mà thôi.
Tĩnh Như bỗng nhiên có trực giác rằng Lâm Vân vẫn bình yên vô sự. Trải qua hai lần trực giác chính xác, nàng càng có niềm tin vào trực giác của mình. Điều này chứng tỏ Lâm Vân vẫn sống.
Mình chỉ cần không ngừng thu thập linh thạch, đến lúc đó thì đưa linh thạch cho anh ấy là được. Nhưng không biết có thể tìm được Lâm Vân hay không, Tĩnh Như rất lo lắng.
……
Linh khí trong người Lâm Vân chảy ngược, khiến cho hắn thất kinh. Nhưng tình huống lại không xấu như hắn tưởng tượng. Khi linh khí vừa mới chạy trở về, Lâm Vân đột nhiên cảm giác toàn thân đều mát mẻ. Thật là một cảm giác sảng khoái. Chẳng lẽ đây là tán công hay sao?
Cảm giác này quả thực là mỹ diệu. Cho dù là tán công, Lâm Vân cũng muốn nó cứ diễn ra như vậy. Dù sao đều phải chết. Chết giày vò còn không bằng chết hưởng thụ.
Lâm Vân lần nữa vận chuyển linh khí ngược với công pháp ghi trong Tinh Quyết, quả nhiên cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, mà tốc độ phóng ra vòng bảo hộ không bị chậm đi.
Chẳng lẽ đây không phải tán công? Dựa theo lý thuyết, làm như vậy nhất định là không ổn. Nhưng Lâm Vân vận chuyển linh khí, chẳng thấy bất ổn chỗ nào cả, mà chỉ thấy sảng khoái mà thôi. Không biết có phải công pháp bị đảo ngược tạo thành khí lạnh, vừa lúc khắc chế với hỏa diễm kia không? Nhưng Lâm Vân đã không quan tâm tới điều đó. Hắn bắt đầu tu luyện Cửu Tinh Thần Quyết theo phương pháp ngược. Thậm chí còn sửa đổi một số chỗ. Một khi Lâm Vân cảm thấy không thoải mái, thì lập tức vận chuyển linh lực tới huyệt vị khác. Cho đến khi cảm thấy thoải mái mới thôi.
Linh khí ở trong ngọn lửa cực kỳ dày đặc, thậm chí sắp trở thành thể rắn rồi. Không biết lửa này là lửa gì, mà có thể hấp thu linh khí xung quanh rồi giấu ở trong ngọn lửa.
Ba tháng sau, Lâm Vân không còn cảm giác nóng rực nữa. Nhưng điều khiến hắn kỳ quái, đó là năm sao trong cơ thể đã giảm xuống còn bốn sao. Lẽ nào thực sự là tán công? Nhưng màu sắc của bốn ngôi sao kia lại sáng hơn bình thường. Mà tinh lực trong cơ thể không hề giảm đi, chỉ có tăng lên mà thôi.
Vô luận như thế nào, chỉ cần mình kiên trì là được. Mặc kệ thiếu sao hay không.
Lại qua ba tháng, Lâm Vân phát hiện trong cơ thể của mình chỉ còn ba sao. Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Vân không đình chỉ việc thay đổi Cửu Tinh Thần Quyết. Bởi vì một khi đình chị, hắn sẽ bị hỏa diễm kia nướng cháy.
Mà mà tinh lực của mình không giảm bớt, trái lại còn gia tăng lên không ít. Đã không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, thì Lâm Vân mặc kệ, một lòng tu luyện. Bởi vì ngọn lửa giam cầm ở đây, ngoài trừ tu luyện ra, hắn cũng không có cách nào rời đi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Vân chỉ cảm thấy toàn thân chấn động. Chậm rãi thức tỉnh, thì phát hiện cơ thể của mình đã tạo thành Tử Phủ. Mà trong Tử Phủ thình lình xuất hiện một ngôi sao nhỏ.
Ngôi sao này không còn tỏa ra màu xanh nữa, mà nó có màu bạc. Lâm Vân chỉ cảm thấy tinh lực tràn đầy trong cơ thể. Hắn tự tin rằng, nếu như hiện tại đối mặt với lão tổ Côn Luân, cho dù mình không đánh lại lão, nhưng lão cũng không thể đuổi kịp được mình.
Một pháp thuật phòng ngự tự động xuất hiện trong đầu Lâm Vân. Đó là một pháp thuật tạo ra Tinh Mang cực kỳ phực tạp.
Đây là công pháp tu luyện gì vậy? Là do tự hắn nghĩ ra sao?
Bỗng nhiên trong đầu của Lâm Vân hiện ra bốn chữ, Chúng Tinh Diễn Nhất. Thì ra đây là Chúng Tinh Diễn Nhất. Phỏng chừng vị tiền bối sáng tạo ra Cửu Tinh Thần Quyết, cũng thật không ngờ có một phương pháp tu luyện như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 363: Phát hiện ngoài ý muốn
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Đây là một phương pháp nén tinh lực của năm sao thành một sao. Không biết càng tu luyện về sau thì sẽ như thế nào.
Lâm Vân không nghĩ thêm, mà tiếp tục tu luyện theo phương pháp mới. Nhưng sau khi hình thành ngôi sao nhỏ màu bạc kia, tu luyện lại không còn hiệu quả như lúc trước. Mà hỏa diễm bên ngoài vẫn tiếp tục đốt tới người, khiến Lâm Vân cực kỳ khó chịu, sống không bằng chết.
Dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng vì có kinh nghiệm lần đầu, nên Lâm Vân rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp khác. Lần này hắn không tu luyện kiểu nghịch chuyển nữa, mà dựa theo Cửu Tinh Thần Quyết, vận chuyển Lục Tinh Pháp Quyết. Quả nhiên lại tìm được cảm giác sảng khoái lúc trước.
Lần này Lâm Vân không đắm chìm vào việc tu luyện nữa, mà một bên tạo vòng bảo hộ, một bên kiểm tra tình huống bên trong cơ thể của mình.
Bên trong Tử Phù lại xuất hiện thêm một ngôi sao màu xanh. Tốc độ tạo sao rất nhanh. Đảo mắt đã có hai viên, mãi cho tới sáu viên, khi Lâm Vân không còn cảm thấy mát mẻ nữa, thì lại vận công nghịch chuyển. Quả nhiên sau một thời gian ngắn, sáu ngôi sao màu xanh này lại nén thành một ngôi sao màu bạc. Tuy tốc độ tạo sao chậm hơn lúc đầu, nhưng hiện tại trong Tử Phủ đã lơ lửng hai ngôi sao màu bạc.
Trong đầu Lâm Vân xuất hiện thêm một pháp thuật công kích rất mạnh, Tinh Bạo.
Lâm Vân nghĩ bụng, quả nhiên là như vậy. Cửu Tinh Thần Quyết có thể tu luyện theo kiểu khác. Nhưng phải nhờ ngọn hỏa diễm khủng bố này hỗ trở mới được. Dựa theo tình hình này mà phát triển, nếu mình không ngừng nghịch chuyển và sửa chữa. Bảy sao sẽ nén thành ngôi sao màu bạc thứ ba. Tiếp tục tu luyện tới tám sao, chín sao, thì trong cơ thể của hắn sẽ có năm ngôi sao màu bạc. Lúc đó không biết lực chiến đấu của mình sẽ tăng lên bao nhiêu?
Lâm Vân cười ha hả. Hắn có thể tưởng tượng, một khi tu luyện tới mức đó, không chỉ nói là lão tổ Nguyên Anh, cho dù tu sĩ cấp Đại Thừa cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hiện tại Lâm Vân mới phát hiện, chỉ cần một tầng vòng bảo hộ bằng Tinh Mang, cũng có thể kiên trì sức đốt của hỏa diễm được mười phút. Hắn không cần phải liên tục tạo ra vòng bảo hộ nữa. Chứng tỏ phép thuật phòng ngự mới này thực sự mạnh mẽ.
Lâm Vân tính toán, không biết mình ở trong này đã được bao lâu. Tu vị hiện tại của mình hẳn là đã tương đương với tu vị bảy sao, thậm chí còn cao hơn. Cho dù gặp lão tổ Côn Luân mình cũng không cần sợ.
Ủa, có thể cử động. Đây là lần đầu tiên khi tiến vào trong tuyệt cảnh này, Lâm Vân có thể chủ động di dời cơ thể.
Dù rất muốn tiếp tục ở đây tu luyện. Nhưng Lâm Vân phải trở về Địa Cầu xem tình hình ở đó như thế nào.
Lâm Vân thu hồi công pháp lại, bỗng sững sờ. Dưới chân hắn có một viên ngọc nhỏ. Đây không phải là viên ngọc mà phái Dao Hoa muốn lấy về sao? Mà mình đã cất nó vào trong Tinh Giới rồi, vì sao nó lại chạy ra ngoài được? Hơn nữa còn không bị ngọn lửa thiêu hủy, viên ngọc này thật là cứng rắn. Lâm Vân nhặt viên ngọc lên, rồi phóng thần thức vào đó. Lâm Vân kinh hãi, bởi vì khoảng không trong đó mở rộng hơn rất nhiều. Không biết viên ngọc này có thể luyện hóa được không? Nghĩ là làm, Lâm Vân lập tức ngồi xuống, luyện hóa viên ngọc kỳ bí này.
Không ngờ Cửu Tinh Thần Quyết có thể luyện hóa nó. Ba tháng sau, Lâm Vân đã luyện hóa sơ qua viên ngọc.
Điều khiến cho Lâm Vân kinh hỉ, đó là khi luyện hóa xong viên ngọc này, hắn đã luyện được một phép thuật mới, đó là Tinh Di. Pháp thuật đó có thể giúp hắn di chuyển giữa các hành tinh. Nhưng phải đạt tới tu vị bốn sao thì mới được. Đương nhiên là bốn sao đã được nén lại. Còn có, mình phải cần một bản đồ hành tinh cực kỳ chính xác thì mới có thể du hành trong vũ trụ.
Không có bản đồ thì không được. Mặc dù phạm vi thần thức của hắn đã rất lớn, nhưng Lâm Vân không có cuồng vọng tới mức nghĩ rằng phạm vi đó có thể bao trùm các hành tinh. Nhưng ở Khôn Truân Giới chắc không có bản đồ như vậy.
Tinh Thần Châu là tên viên ngọc này sao? Tinh Thần Châu, rõ ràng cũng là một pháp bảo không gian. Đoán chừng lúc mình đặt vào trong Tinh Giới, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, viên ngọc kia đã bay ra khỏi Tinh Giới rồi chui vào túi áo mình. Khi quần áo của mình bị ngọn lửa thiêu rụi, nó liền rơi xuống đất.
Lúc luyện hóa Tinh Thần Châu, Lâm Vân phát hiện ra nó có thể hấp thu vạn vật của thế gian. Lâm Vân giật mình, không biết Tinh Thần Châu có thể hấp thu được ngọn lửa không màu này không.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền phóng một ý niệm vào trong Tinh Thần Châu. Một tiếng Oanh vang lên, ngọn hỏa diễm vây quanh Lâm Vân rõ ràng như cá voi hút nước, bị Tinh Thần Châu hút dần vào.
Lâm Vân âm thầm mừng rỡ. Cứ như vậy thì hỏa diễm ở đây sẽ bị Tinh Thần Châu hút đi toàn bộ. Lúc đó mình có thể rời đi nơi này rồi. Về sau lúc cần tu luyện thì không phải mất công tới nơi này nữa.
Lâm Vân kinh dị nhìn Tinh Thần Châu, trong lòng tự nhủ, mình đúng thật là may mắn. Ngay cả bảo bối nghịch thiên như vậy cũng có thể lấy được. Viên ngọc này tuyệt đối không hề kém Hỗn Độn Sơn Hà Đồ.
“Hỗn Độn Sơn Hà Đồ?”
Nghĩ tới nó Lâm Vân lại tức giận. Cho dù bản đồ kia đã giúp hắn rất nhiều lần. Nhưng đôi khi nó lại không nghe lời hắn. Không biết với tu vị bảy sao hiện tại, có thể luyện hóa bản đồ kia không?
Thử chui vào Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, thì không ngờ lại dễ dàng chui vào đó được. Lâm Vân mừng rỡ. Quả nhiên không gian trong bản đồ này cũng được mở lớn hơn rất nhiều. Nhưng lại không biết luyện hóa nó như thế nào.
Tuy nhiên Lâm Vân lại nghĩ tới một điều, có lẽ Sơn Hà Đồ không thể luyện hóa, mà nó chỉ nhận chủ mà thôi. Vừa này khi chui vào bản đồ, mình đã cảm thấy có sự liên lạc giữa mình và nó. Chứng tỏ bản đồ này đã nhận mình làm chủ.
Không biết đây là bảo bối gì, lại có ý thức riêng như vậy. Thật là thứ tốt. Lâm Vân thử phóng ra ý niệm, Hỗn Độn Sơn Hà Đồ liền tự động xuất hiện trên đỉnh đầu rồi tạo thành một màng phòng ngự màu bạc.
Mà cái bản đồ này thật kiêu ngạo. Thấy chủ nhân của mình có tu vị cao mới chấp nhận. Thật khinh bỉ nó.Nên gọi là Hỗn Đản Sơn Hà Đồ mới đúng.
Nghĩ tới đây Lâm Vân liền cười ha hả. Nhưng hắn lập tức cảm giác được sự bất mãn của Sơn Hà Đồ. Hừ, bất mãn thì thế nào? Đã nhận chủ rồi, ta bảo gì phải nghe nấy. Còn sợ không điều khiển được một cái bản đồ nho nhỏ như ngươi sao?
Nếu giới Tu Chân mà biết Lâm Vân gọi Sơn Hà Đồ là một cái bản đồ hỗn đản và nho nhỏ, thì đã lập tức lao lên liều mạng với hắn rồi. Bảo bối như vậy mà không biết coi trọng, thật phí của trời.
Lâm Vân thu hồi Sơn Hà Đồ lại, nhìn Tinh Thần Châu. Thì thấy nó đã hút xong toàn bộ hỏa diễm không màu trong này. Chỉ lưu lại một mảng màu trắng. Có lẽ bùn đất trong đây đã bị ngọn lửa nung đốt nhiều năm, trở nên màu trắng như vậy.
Nhưng ở giữa màu trắng đó có những viên đá màu đỏ đã hấp dẫn ánh mặt của Lâm Vân. Lâm Vân liền nhặt một viên lên rồi cẩn thận nhìn.
- Thiên Diễm Tinh Kim?
Lâm Vân kêu lên một tiếng. Thật ngờ không ngờ thứ này lại có thật. Trên cái thẻ ngọc mà hắn tìm được ở núi tuyết Misimi, có nhắc tới hai mươi bảy kỳ bảo trong thế giới Tu Chân. Trong đó có Thiên Diễm Tinh Kim, thẻ ngọc nói rằng thứ đó đã tuyệt tích.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 364 (1): Thánh nữ của phái Dao Hoa
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Chỉ ở tuyệt cảnh Thiên Diễm thì mới có khả năng tồn tại kỳ bảo nghịch thiên như vậy. Lẽ nào nơi này chính là tuyệt cảnh Thiên Diễm? Lâm Vân nghĩ tới đây liền tranh thủ thời gian tìm kiếm nốt số Thiên Diễm Tinh Kim.
Một tiếng sau, Lâm Vân đã tìm được năm mươi hai viên Thiên Diễm Tinh Kim lớn nhỏ khác nhau. Viên lớn to bằng quả bóng đá, viên nhỏ thì chỉ bằng quả trứng gà.
Lâm Vân rời đi nơi đã khiến hắn vất vả mấy năm. Quả nhiên phát hiện trên tấm bia đá ở phía ngoài có ghi “Tuyệt cảnh Thiên Diễm ”. Nguyên lai nơi mà mình chống chọi mấy năm này thực sự là tuyệt cảnh Thiên Diễm.
Cảm nhận được Tinh Thần Châu trôi lơ lửng trong Tử Phủ, Lâm Vân cảm thấy thời gian qua không phải là uổng phí. Nhưng hiện tại hắn rất nhớ Vũ Tích, không biết nàng ấy như thế nào rồi?
Cầm thẻ ngọc kiểm tra lại, những chữ lần trước không nhìn thấy, hiện tại đã rất rõ ràng. Đây là một cái thẻ ngọc dạy luyện đan. Hình như cấp bậc khá cao. Nhưng lúc này Lâm Vân không có tâm trạng để nghiên cứu. Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trở về Địa Cầu, rồi tìm thời gian nghiên cứu Tứ Thập Cửu Trận.
Nhưng Lâm Vân vừa thu hồi thẻ ngọc, bước ra tuyệt cảnh Thiên Diễm, thì nghe thấy có tiếng kêu sợ hãi. Thật không ngờ vừa mới đi ra đã có người.
Nghe tiếng kêu thì có vẻ như là một nữ nhân. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là một cô gái, còn là một cô gái rất xinh đẹp. Nhưng cô ta bị thương không nhẹ.
Đoán chừng cô ta nhìn thấy mình sống sót đi ra tuyệt cảnh Thiên Diễm, nên mới kêu lên như vậy. Lâm Vân cười nhạt, không biết ở trong này đã bao lâu rồi. Thuận tiện hỏi luôn cô ta cũng được.
- Anh đừng tới đây.
Cô gái này thấy Lâm Vân không biết xấu hổ, rõ ràng trần truồng còn cười mỉm đi về phía mình. Vội vàng nhắm mắt lại rồi kêu lên lần nữa.
Lâm Vân nghĩ bụng, chẳng lẽ cô ta còn sợ mình ăn thịt cô ta sao, việc gì phải khoa trương như vậy. Nhưng thấy cô gái này không dám nhìn hắn, Lâm Vân chợt nhớ ra là mình không mặc quần áo. Khuôn mặt liền đỏ lên, vội vàng lấy một bộ quần áo bên trong Tinh Giới rồi mặc vào.
Lâm Vân định hỏi cô gái này xem hắn đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy. Mặc xong quần áo, Lâm Vân không muốn hỏi cô ta nữa. Mặc dù hơi kỳ quái vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn không quá để ý.
- Đợi chút.
Lâm Vân đang định rời đi, thì cô gái kia lại gọi Lâm Vân.
- Có chuyện gì không?
Lâm Vân bình tĩnh nhìn cô ta. Trong lòng cũng không khỏi thầm khen dung nhan của cô ta. Thậm chí không hề thua kém Vũ Tích,. Đây là một mỹ nữ thuộc hàng tuyệt sắc.
Một cô gái xinh đẹp như vậy chủ động gọi hắn, đương nhiên là hắn không thể làm ngơ rồi. Cho dù cô ta đã nhìn thấy thân thể trần truồng của hắn, nhưng hắn lập tức muốn rời đi, hai người cũng khó mà gặp lại được.
- Anh mới vừa đi ra từ tuyệt cảnh Thiên Diễm phải không?
Cô gái kia không còn vẻ tức giận nữa. Mà chuyển sang thành sợ hãi và kinh ngạc.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Cô gái này biết mình tiến vào tuyệt cảnh, chứng tỏ cô ta cũng là một trong những người muốn truy bắt mình.
Nữ nhân tuyệt sắc này cho dù bị thương rất nặng, nhưng tu vị cũng là Kết Đan hậu kỳ. Coi như là một nhân vật. Không biết cô ta tới một nơi hoang vắng như vậy là có ý đồ gì?
- Trời ạ, anh thực sự là đi ra từ tuyệt cảnh Thiên Diễm?
Lâm Vân vừa nói hết câu, cô ta liền sợ hãi kêu lên một tiếng. Rồi nhìn cẩn thận Lâm Vân, thần sắc mang theo vẻ sợ hãi, mê hoặc, thậm chí có cả khát vọng.
Đang lúc Lâm Vân sắp mất kiên nhẫn, thì cô ta đã nói tiếp:
- Chẳng lẽ anh chính là Lâm Vân, người mà năm năm trước bị bức tới tuyệt cảnh Thiên Diễm? Anh ở trong này năm năm mà vẫn có thể thoát ra ngoài sao?
Ý tứ rất rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, mà ngươi vẫn có sống nhăn.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng;
- Đúng vậy, chính là Lâm mỗ. Muốn mạng của tôi thì đi lên đi, nhưng đừng trách tôi ra tay ác độc.
Trong lòng thì lại nghĩ, vậy mà đã qua năm năm rồi. Thời gian thật là nhanh. Trong năm năm này chắc xảy ra không ít chuyện. Không biết gia đình mình như thế nào rồi, Vũ Tích có khỏe không.
- Lâm tiền bối đừng hiểu lầm. Đối với anh tôi chỉ có sự kính ngưỡng mà thôi. Không hề có địch ý.
Cô gái xinh đẹp kia vội vàng nói.
- Ủa, vậy hóa ra cô ở đây không phải vì chờ tôi?
Lâm Vân sững sờ. Nhưng mà cũng đúng. Có ai nghĩ tới đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm còn có thể sống sót cơ chứ. Huống chi là đã năm năm.
Cô ta gọi mình là tiền bối, phỏng chừng là do tu vị của mình cao hơn cô ta.
- Đương nhiên là không phải rồi. Tôi tới nơi này chỉ là muốn thu một ít hỏa diễm trong đó mà thôi.
Cô gái giải thích tiếp.
Lâm Vân nghe vậy liền ngẩn người. Chẳng lẽ cô gái này cũng có bảo bối giống như Tinh Thần Châu, có thể hút hỏa diễm sao? Nhưng Lâm Vân lập tức nhìn thấy xung quanh đây có bày bố trận pháp. Liền hiểu cô ta muốn dựa vào trận pháp để thu hỏa diễm.
Nên liền hỏi:
- Cô thu thập hỏa diễm thì có liên quan gì tới tôi? Tôi đề nghị cô không nên tiếp tục thu nữa. Hỏa diễm trong này đã bị tôi lấy hết đi rồi. Cô có bố trí trận pháp cũng vô dụng.
- Cái gì? Hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm đều bị anh lấy đi rồi?
Cô gái nghẹn ngào kêu lên. Anh chàng Lâm Vân này chẳng những đi ra được từ tuyệt cảnh Thiên Diễm, còn có thể lấy đi hỏa diễm trong đó. Hắn rốt cuộc là ai?
- Có vấn đề gì không?
Lâm Vân lạnh lùng hỏi. Nếu tin tức hắn thu được hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm bị truyền ra ngoài, thì lập tức sẽ có rất nhiều người truy đuổi hắn.
Năm đó bị nhiều tu sĩ đuổi giết như vậy, Lâm Vân đã thầm hận trong lòng. Ngay cả những tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ cấp thấp cũng đuổi giết hắn. Hiện tại hắn chỉ ước gì gặp được một người trong số đó, rồi trả cả vốn lẫn lãi cho chúng. Nếu không có tên nào chủ động, thì hắn đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi tới cửa tìm những người đó. Huống hồ năm đó có rất nhiều người truy đuổi hắn, hắn không thể nhận ra hết được.
Thần sắc của cô gái kia thay đổi rất nhiều lần. Không biết là kinh hãi hay là vì nghĩ tới cái gì. Hồi lâu mới thở dài một tiếng, nói:
- Lâm tiền bối, tôi tên là Thẩm Uyên. Tôi nghĩ rằng chắc tiền bối đã từng nghe qua về phái Dao Hoa. Năm đó…
Lâm Vân cười ha hả:
- Phái Dao Hoa? Đương nhiên tôi đã từng nghe qua rồi. Hăc hắc.
Cười hắc hắc hai tiếng, Lâm Vân không nói gì thêm. Hắn đang chuẩn bị tới phái Dao Hoa rồi trả mồi thù đuổi giết năm đó.
Thẩm Uyên nghe khẩu khí của Lâm Vân như vậy, cũng biết Lâm tiền bối có cừu hận rất lớn với phái Dao Hoa của mình. Nhưng vấn đề của mình, chỉ có thể nhờ hắn giúp đỡ mà thôi.
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 364 (2): Thánh nữ của phái Dao Hoa
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Thấy sắc mặt của Lâm Vân âm trầm như vậy, Thẩm Uyên biết hắn đang nghĩ gì, vội vàng nói:
- Đương nhiên tôi sẽ trả công khiến cho tiền bối thỏa mãn.
- À, có thù lao gì? Cô nói trước xem nào.
Lâm Vân suy nghĩ, phái Dao Hoa giàu có như vậy, từ phần thưởng truy nã mình là có thể thấy. Nếu như việc cô ta nhờ không lớn, thì mình nhân cơ hội này kiếm chút thù lao cũng được. Nhưng mối thù đuổi giết kia không thể không báo.
Cô gái kia nhờ mình hỗ trợ chắc chắn có liên quan tới Thiên Diễm. Dù sao mình có rất nhiều, nếu cô ta đưa ra thù lao thích hợp, thì cho cô ta một chút cũng được.
Thấy Lâm Vân không hỏi giúp đỡ cái gì, mà hỏi thù lao trước. Trong lòng Thẩm Uyên thầm khinh bỉ, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài:
- Nghe nói tiền bối rất quan tâm tới trận đồ. Năm đó chỉ vì một bộ Tứ Thập Cửu Trận mà đắc tội với Vạn Bảo Các. Hiện tại tôi có một bộ trận giản thời Thượng Cổ, không hề thua kém Tứ Thập Cửu Trận, có thể làm thù lao trả tiền bối.
- Nhưng yêu cầu để mở trận giản này phải luyện tới Hóa Thần Kỳ mới được. Hơn nữa tôi còn có mười viên linh thạch Cực Phẩm. Môn phái của chúng tôi đã cất giữ số linh thạch này nhiều lăm. Hiện tại cũng có thể cho tiền bối.
Lâm Vân sững sờ. Không chỉ nói mười viên linh thạch Cực Phẩm, cho dù chỉ cần bộ trận giản kia cũng đủ cho Lâm Vân thỏa mãn rồi. Vậy mà cô ta đồng ý dùng cả hai thứ làm thù lao, không lẽ cô ta cần không chỉ là một ít hỏa diễm. Lâm Vân có suy nghĩ này, bởi vì hắn không biết Thiên Diễm lợi hại như thế nào.
Nhìn thấy Lâm Vân âm trầm bất định, Thẩm Uyên cắn răng, tiếp tục nói:
- Tiểu nữ tuy chỉ là thân gái yếu ớt, nhưng nếu tiền bối cần, cũng có thể coi như là thù lao.
Dùng một ít Thiên Diễm đổi hai thứ kia đã khiến Lâm Vân hài lòng rồi. Không ngờ Thẩm Uyên còn đưa thêm cả cô ta vào trong thù lao nữa, khiến cho Lâm Vân cảnh giác. Lẽ nào cô ta cần rất nhiều Thiên Diễm? Hay là cô ta có ý đồ gì khác?
- Cô thử nói yêu cầu của cô cho tôi nghe xem.
Lâm Vân không biểu lộ gì nói.
- Tôi có hai yêu cầu. Một là tiền bối cho tôi một ít Thiên Diễm. Hai là nếu tu vị của tiền bối đã đạt tới Nguyên Anh, thì nhờ tiền bối giải trừ chất độc trong người của tôi. Tôi bị trúng một loại độc, chỉ có tu sĩ cấp Nguyên Anh mới có thể giải độc được.
Thẩm Uyên nói xong, khẩn trương nhìn Lâm Vân.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Tôi còn tưởng cô muốn tôi không bỏ qua mối hận thù với phái Dao Hoa của cô. Nếu chỉ yêu cầu đơn giản như vậy, thì tôi yên tâm rồi.
Lâm Vân đúng là sợ cô ta muốn mình quên chuyện báo thù. Phải biết rằng việc tới phái Dao Hoa đòi danh dự là việc bắt buộc. Nhưng mười viên linh thạch Cực Phẩm đã khiến hắn tâm động. Bây giờ Lâm Vân không còn là con nai tơ như lúc trước. Hắn biết giá trị của linh thạch Cực Phẩm như thế nào. Đây là thứ chỉ có thể ngộ, chứ không thể cầu.
- Nếu tiền bối muốn đi tới phái Dao Hoa báo thù, thì tôi càng vui mừng.
Thẩm Uyên bỗng nhiên nói.
Lâm Vân nhíu mày lại, hỏi:
- Vì sao?
Do dự một lát Thẩm Uyên mới nói:
- Bởi vì phái Dao Hoa xảy ra biến cố, nên bọn họ không còn phong quang như ngày trước. Môn chủ Bạch Ngưng của chúng tôi bởi vì bị kết tội phản bội nên đã bị vây công rồi giết chết. Ba vị trưởng lão trong môn phái thì bị lừa gạt. Có hơn bốn trăm người đệ tử nội môn của phái Dao Hoa bị giết. Cơ hồ đã vượt qua ba phần năm số đệ tử của phái. Số đệ tử còn lại đều là những tên nằm vùng của người kia.
- Tôi hoài nghi ba vị Thái Thượng trưởng lão không phải bị lừa mà là bị uy hiếp hoặc là đã bị giết rồi. Tôi vốn là Thánh nữ của phái Dao Hoa. Hiện tại tôi muốn nhờ Thiên Diễm để ngưng kết thành Nguyên Anh. Chỉ cần tu vi của tôi lên tới Nguyên Anh, tôi có thể nắm chắc trong vòng vài năm đoạt lại phái Dao Hoa, trả thù cho sư phụ.
Lâm Vân nghe xong Thẩm Uyên nói, liền sờ sờ cái mũi. Đúng là chó cắn chó. Như vậy thì mình tạm thời không đến đó. Mà cô nàng Thẩm Uyên này rõ ràng là một Thánh nữ, lại sẵn sàng kính dâng cơ thể của cô ta. Chứng tỏ cô ta rất hận kẻ kia.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền nói:
- Tôi đồng ý giao dịch với cô. Cô đưa cho tôi thứ mà cô muốn dùng để thu Thiên Diễm.
Thẩm Uyên thấy Lâm Vân không tỏ vẻ gì cả, liền lấy một cái chai màu xanh ra.
Lâm Vân vừa cầm cái chai liền biết nó không phải là thứ tầm thường. Ngoại trừ viên ngọc và bản đồ ra, mình không có thứ nào so được với nó. Xem ra vẫn cần một pháp bảo loại tốt. Bằng không luôn dùng thanh kiếm nhỏ đoạt được từ lão tổ Côn Luân cũng không hay lắm.
Một tiếng sau, Lâm Vân cầm tiền công, thỏa mãn rời đi tuyệt cảnh Thiên Diễm. Giúp Thẩm Uyên giải độc chỉ là một việc nhỏ đối với hắn.
Thẩm Uyên thì kinh dị nhìn Lâm Vân không chút do dự rời đi, cũng không nói nhiều một chữ. Hắn không nhắc tới việc mình giao thân thể của mình cho hắn. Chẳng lẽ hắn chướng mắt mình sao?
Lúc đầu Thẩm Uyên tính toán, chỉ cần Lâm Vân muốn thân thể của cô ta, cô ta sẽ nhờ hắn giúp mình làm việc. Nhưng người ta đã không hề nhắc đến, thì cô ta càng không dám chủ động nhắc tới.
Đề nghị này là Thẩm Uyên rất quyết tâm mới đưa ra được. Không thể báo thù, thì thân thể này giữ lại có làm được gì? Nhưng Lâm Vân rõ ràng không thèm ngó tới. Thẩm Uyên không ngờ, sắc đẹp đã từng khiến cho bao nhiêu người ngấp ngé của mình, lại không vào mắt tên kia.
Tuy Thẩm Uyên thở phào nhẹ nhõm vì Lâm Vân không muốn làm điều đó. Nhưng cô ta lại có chút không cam lòng. Chẳng lẽ mình lại không chịu nổi như vậy ư?
Liệu có phải người này có vấn đề ở chỗ kia? Nhưng lúc đầu mình hắn, thấy chỗ đó của hắn không nhỏ mà. Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt của Thẩm Uyên đỏ bừng. Cố gắng loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu.
Một tiếng sấm vang lên, khiến Thẩm Uyên rùng mình một cái. Mình suy nghĩ những điều này làm gì? Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tu luyện tới Nguyên Anh. Không có người khác hỗ trợ, chẳng lẽ mình không báo thù được sao? Hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm đã không còn. Không biết Thiên Diễm Tinh Kim trong truyền thuyết có trong đấy không? Nghĩ tới đây, Thẩm Uyên lập tức chui vào tuyệt cảnh Thiên Diễm.
Một ngày sau, Thẩm Uyên mới khỏi khu vực tuyệt cảnh. Tâm trạng hiện tại của cô ta rất là hưng phấn. Cô ta không ngờ mình lại tìm được ba viên Thiên Diễm Tinh Kim. Chỉ cần một viên thôi đã đủ cho cả thế giới Tu Chân tranh đoạt rồi. Vậy mà mình có thể tìm được ba viên to bằng quả trứng gà.
Có thứ này trong tay nên cô ta không dám lưu lại ở đó nữa. Nếu như bị người khác phát hiện, thì mình cũng sẽ giống như Lâm Vân năm đó, không ngừng bị đuổi giết. Không biết tay Lâm Vân kia có tìm được Thiên Diễm Tinh Kim hay không? Tuy nhiên, hắn có vẻ như là tán tu, có lẽ căn bản không biết viên đá này là đá gì.
Ba ngày sau, tin tức tuyệt cảnh Thiên Diễm không còn hỏa diễm trong đó đã lan truyền khắp Khôn Truân Giới. Dẫn tới vô số tu sĩ đi tới đó tìm kiếm Thiên Diễm Tinh Kim.
Cuối cùng một tu sĩ Kết Đan tìm được một viên. Nhưng lúc đi ra, y lập tức bị vô số tu sĩ chém giết tranh dành. Về sau viên đá Thiên Diễm Kim Tinh đó biến mât vô tung vô ảnh, không biết là rơi vào tay ai.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius