Lần này Trương Văn Trọng cũng không gọi Tam Túc ô hay Minh Xà tiến đến giúp đỡ hắn luyện chế, hai yêu quái tuy rằng đều biết phóng hỏa, nhưng với thực lực của chúng nó hiện nay, hỏa diễm phóng ra tuy có lực sát thương rất cao, nhưng dùna đế luyện chế linh tài liệu thiên cấp lục phẩm như Phỉ Thúy Hồn cũng có chút lực không tòng tâm. Trương Văn Trọng cũng không mong muốn, minh thật vất vả mói có được Phì Thúy Hồn, cuối cùna bởi vì vấn đề hòa diễm mà bị lãna phí. Để có thể luyện chế ra cực phấm pháp bảo có uy lực vô cùna cao minh, lần này hắn cũng bất cứ giá nào, chuẩn bị xa hoa lãng phí một hồi.
Đi vào trong phòng sách. Trương Văn Trọng cũng không vội vã bắt đầu luyện chế pháp bảo, mà từ trong đống linh tài liệu tìm kiếm ra vài món linh tài liệu hỏa hệ, dùng một loại quy luật đặc thù bày ra khắp bốn phía Tụ Linh trận, do đó cấu trúc thành một pháp trận mới có thể đề thăng uy lực hỏa diễm trên diện rộng. Sau đó, hắn đứng bên ngòai pháp trận, hai tay kháp ra pháp ấn, há mồm bắt đầu rất nhanh niệm tụng chú ngữ Cửu Huyền Chân Hỏa Quyết.
Trong tiếng chú ngữ tối nghĩa huyền diệu, linh khí tràn ngập quanh thân bắt đầu sàn sinh biến hóa.
Một lúc sau, Trương Văn Trọng niệm tụng xong chú ngữ, đưa tay chỉ vào phương vị Linh Khí Nhãn, trong miệng bỗng nhiên quát khẽ: “Cửu Huyền Chân Hòa Nhất Nhiên!” Trong tích tắc, một đoàn hỏa diễm từ trong Linh Khí Nhãn toát ra, đồng thòi thiêu đốt lên hừng hực, màu sắc của đoàn hỏa diễm tuyệt khác hẳn, có cả đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, xám, trắng đủ loại màu sắc đẹp đẽ, nhìn quỷ dị đến cực điếm.
Nhung đoàn hỏa diễm đủ màu này, cũng làm cho người khiếp sợ.
Chân chính làm người khiếp sợ chính là đoàn hỏa diễm này, chính là vì linh khí toát ra trong Linh Khí Nhãn bốc cháy lên!
Trên thế giới hiện nay, phóng mắt toàn bộ tu chân giới, dù người tu chân có phá sản như thế nào, có xa xỉ lãna phí thế nào, chì sợ cũng không dám dùng linh khí tinh thuần như vậy làm nhiên liệu để thiêu đốt đi? Nếu như có người tu chân nhìn thấy chuyện Trương Văn Trọng làm lúc này, chỉ sợ không những phát bệnh đơn giản, còn trực tiếp ngã dưới đất xiu đi đòi nhà ma. Đây không phải bị hù chết, mà là bị tức chết!
Bởi vì trong thế giới hiện nay, toàn bộ người tu chân, dị năng giả đều vô cùng quý trọng đối vói linh khí, aiống như Trương Văn Trọng, dùng linh khí làm nhiên liệu, không thể nghi ngờ là phá sản nhất, là lãng phí xa xỉ nhất.
Nhưng theo Trương Văn Trọng xem ra, chi cần có thể luyện chế ra một hai kiện pháp bảo cực phẩm có uy lực vô cùng cao minh, như vậy chút lãng phí xa xỉ cũng tương đối đáng giá!
Tuy rằng bỏ được, nhưng Trương Văn Trọng cũng sẽ không công để cho linh khí bị thiêu hủy như thế. Ngay khi đoàn hỏa diễm đủ màu bốc cháy lên, tay phải hắn đặt về Hỗn Độn Lô điểm nhẹ, một cỗ linh lực nhất thời từ trong ngón tay hắn phóng xuất ra, quấn lên Hỗn Độn Lô, đem nó vận chuyển đến chỗ Linh Khí Nhãn, trong nháy mắt đã bị đoàn hỏa diễm thiêu đốt lên, trong khoảnh khắc đã đỏ bừng một mành.
Nhìn thấy tình huống, Trương Văn Trọng cũng không vội vã mờ nắp lô bắt đầu luyện chế pháp khí, hắn chuẩn bị trước tiên dùna Cửu Huyền Chân Hỏa và Phỉ Thúy Hồn, cùng vài món linh tài liệu luyện chế Hỗn Độn Lô một chút, để phẩm cấp của nó có thể đề thăng. Kể từ đó, sau này pháp bảo do nó luyện chế ra, phẩm cấp sẽ càng cao, uy lực sẽ càng mạnh!
Nghĩ đến là làm, tay trái Trương Ván Trọng lập tức hướng về linh tài liệu vẫy nhẹ, đem Tinh vẫn Thiết, Xích Viêm Thạch, Huyền Hoàng Thổ đem tói, bỏ vào trong đoàn hỏa diễm đủ màu, trong nháy mắt biến thành đủ loại tinh hoa khác nhau, dung hợp vào trong Hỗn Độn Lô đang bị thiêu đốt đỏ bừng.
Đợi thêm chốc lát, khi tinh hoa của vài món linh tài liệu toàn bộ dung vào trong Hỗn Độn Lô, lúc này Trương Văn Trọng mới giơ lên tay phải, kháp kiếm quyết chì về hướng Phỉ Thúy Hồn. Một đạo kiếm ý sắc bén không gì sánh được lập tức từ trong ngón tay hắn bắn nhanh ra, bắn lên Phĩ Thúy Hồn, cắt xuống một khối nhỏ cỡ ngón cái. Sau đó liền đem khối Phì Thúy Hồn kia bỏ vào trong hỏa diễm đủ màu.
Dùng linh khí làm nhiên liệu, Cửu Huyền Chân Hỏa quả nhiên không làm Trương Văn Trọng thất vọng, trong nháy mắt đã đem tinh hoa của Phỉ Thúy Hồn thiêu luyện ra.
Nhìn từng sợi tinh hoa xanh tươi của Phi Thúy Hồn làm cho kẻ khác vui vẻ thoải mái, Trương Văn Trọng kiềm chế sự vui sướng và kích động trong lòng, nhanh dùng thần thức điều khiển nó, để nó tuân theo quy luật từng sợi từng sợi vây quanh quấn lên Hỗn Độn Lô. Theo tinh hoa của Phì Thúy Hồn dung nhập, màu sắc và tính chất của Hỗn Độn Lô cũng bắt đầu nổi lên biến hóa.
Đợi khi luyện hóa kết thúc, màu sắc và tính chất của Hỗn Độn Lô rõ ràng có sự thay đổi nghiêng tròi lệch đất.
Hỗn Độn Lô lúc đầu đen thui, nhìn giống như một lư hương bị ăn mòn quá độ. Mà Hỗn Độn Lô hiện tại, từ trong tới ngòai đều lộ ra vẻ xanh biếc làm cho kẻ khác kinh diễm. Tính chất cũng từ cảm giác sắt thép ban đầu, diễn biến trở thành cảm xúc như nhìn vào ngọc thạch. Nhất là hoa văn huyền diệu khắp bốn phía thân lô, lại có thêm vài phần khí tức nghệ thuật.
Nhưng Trương Văn Trọng quan tâm cũng không phải biến hóa bên ngòai Hỗn Độn Lô, mà là phẩm cấp của nó. Làm Trương Văn Trọng vui mừng chính là, phẩm cấp của Hỗn Độn Lô tuy rằng dừng lại ở giai đoạn linh khí, thế nhưng dưới tác dụng của Phỉ Thúy Hồn, cũng vọt lên cấp bậc linh khí cửu phẩm.
Nhưng điều đó cũng không làm hắn quá vui mừng, chân chính làm cho hắn vui mừng chính là bên trong Hỗn Độn Lô sinh ra một khí linh!
Tuy rằng khí linh hiện nay của Hỗn Độn Lô rất yếu ớt, nhưng dù sao nó cũng đã có khí linh, rất nhiều pháp bảo linh khí cửu phẩm, dù có trải qua trăm ngàn năm cung cấp nuôi dưỡng, nhưng cũng không thể sản sinh ra khí linh. Mà một kiện pháp bảo có khí linh, chính là then chốt cho kiện pháp bảo có thể đột phá bĩnh cảnh linh khí trở thành Chuẩn tiên khí hay không! Có thể nói, hiện tại Hỗn Độn Lô đã có nửa bước bước vào cấp bậc chuẩn tiên khí! Một ngày khí linh của nó trưởng thành, nó có thể trở thành một kiện chuẩn tiên khí, thậm chí trở thành tiên khí chân chính!
Điều này đối với Trương Văn Trọng mà nói, không thể nghi ngờ là sự vui mừng ngoài ý muốn. Sau khi để khí linh mới sinh ra của Hỗn Độn Lô nhận mình làm chủ nhân, Trương Văn Trọng thỏa mãn nở nụ cười, lẳm bẩm: “Không tệ, có một khởi đầu tốt, xem ra ngày hôm nay luyện chế pháp bảo tất nhiên có thể thu hoạch được một kết qua không tệ!”
Sau khi lấy ra một viên Linh Khí Hoàn ném vào trong miệng, lại điều dưỡng bổ sung linh khí bị hao tổn, Trương Văn Trọng vung lên tay trái, cà Hỗn Độn Lô xanh biếc lập tức phát ra một thanh âm trong trẻo, sau đó xoay quanh dựng lên, huyền phù ngay giữa không trung.
Trương Văn Trọng vẫy tay phải, thiên cấp lục phẩm Phỉ Thúy Hồn và địa cấp cửu phẩm Thôi Tinh Thiết, Nam Hải Hàn Thạch, Bác Lãng Sa, Âm Dương Ngọc những linh tài liệu trân quý, lập tức bay vào trong Hỗn Độn Lô, cùng lúc đó, nắp lô đang xoay quanh trong không trung cũng hạ xuống. Cừu Huyền Chân Hỏa đột nhiên bừng lên, làm cà Hỗn Độn Lô xanh biếc biến thành màu lục cùng đỏ giao nhau, nhìn rất mỹ lệ.
Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi, đôi mắt khép hờ. Đưa thần thức truyền vào bên trong Hỗn Độn Lo, bắt đầu kiệt lực khống chế linh khí biến hóa bên trong Hỗn Độn Lô.
Thời gian đang bất tri bất giác trôi qua.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Trương Văn Trọng đang khép hờ hai mắt khoanh chân ngồi, cuối cùng cũng mở mắt đứng lên.
Lúc này pháp bảo bên trong Hỗn Độn Lô đã được luyện chế thành hình!
Chỉ là ngay cả Trương Văn Trọng cũng không rõ ràng, pháp bảo bên trong Hỗn Độn Lô, phẩm cấp và uy lực đến tột cùng ra sao. Trong khoảnh khắc, hắn cũng không khỏi cảm thấy chợt khấn trương. Dù sao, lần này tài liệu dùng luyện khí cũng không phải bình thường, mà là thiên cấp lục phẩm Phỉ Thụy Hồn và một đống linh tài liệu địa cấp cửu phẩm. Nếu như luyện chế thất bại, hắn sẽ hối tiếc đến xanh cả ruột!
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi...”
Hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình khẩn trương một chút, Trương Văn Trọng dương tay vẫy về phía Hỗn Độn Lô.
Nắp Hỗn Độn Lô nhất thời bốc lên trên, huyền phù ngay giữa không trung. Nhưng làm Trương Văn Trọng kinh ngạc chính là, không ngờ không hề có pháp bảo từ bên trong lô bay ra.
Tình huống như vậy, trước nay đúng là chưa từng gặp qua bao giờ.
Trương Văn Trọng không khỏi ngây ngẩn cà người, trong lòng hiện lên một tia bất an: “Đây là có chuyện gi? Lẽ nào luyện khí thất bại hay sao?
“Không được, ta phải nhìn xem đến tột cùng có chuyện gì!” Kiềm chế sự bất an cường liệt trong lòng, Trương Văn Trọng cất bước đi tới bên Hỗn Độn Lô vẫn đang trong nhiệt độ nóng kịch liệt.
Nhưng ngay khi hắn vừa bước vào trong Tụ Linh trận, dị tượng bỗng nhiên xảy ra bên trong Hon Độn Lô!
Một đạo thanh quang chói mắt, đột nhiên từ bên trong Hỗn Độn Lô phóng lên cao, nóc nhà của căn biệt thự vốn không ngăn trờ được nó, thanh quang cũng đã bay vọt lên trên tầng mây, hóa thành một con thanh long uy vũ bất phàm, mờ miệng thật lớn, bắt đầu nuốt chửng ánh sáng mặt trời đang phóng xuất ra.
Trong tích tắc, sắc trời tối sầm, giống như đêm tối không nhìn thấy năm ngón tay. Bởi vì toàn bộ ánh mặt trời đều bị thanh long nuốt chửng.
Khi ánh mặt trời càng bị nuốt ngày càng nhiều, màu sắc của thanh long cũng từ màu xanh tối ban đầu, biến thành màu xanh biếc. Khi toàn bộ thân hình thanh long biến thành xanh biếc hoàn toàn, đã biến trở lại thành dáng dấp của thanh quang, thu hồi trở lại trước người Trương Văn Trọng, lại hóa thành một Bàn Long Ngọc Xích( cây thước hình rồng nằm) màu xanh biếc, rơi vào trong tay của hắn.
Thẳng đến lúc này, sắc trời mới khôi phục lại bình thường.
Cảm thụ được linh lực cực mạnh từ bên trong Bàn Long Ngọc Xích phát ra, Trương Văn Trọng không kiềm chế được sự khiếp sợ trong lòng, há to miệng kinh hô: “Đây là.., chuẩn tiên khí?”
Cùng lúc đó, toàn bộ người tu chân trong thần châu đại địa, cùng những vu sư, tu sĩ, âm dương sư, dị năng già chung quanh đều nhận ra được tình huống dị thường trong thiên địa ngay giờ khắc này!
Người bình thường có thể cho rằng hôm nay sắc trời đột nhiên tối là hiện tượng tự nhiên, nhưng những người này thì khác. Trong khoảng thời gian ngắn, những người này khiếp sợ không ngớt, đều kinh hô lên, suy đoán liên tục.
“Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gi?”
“Tiên khí xuất thế, không sai, dị tượng như vậy chính là tiên khí xuất thế!”
“Trời ạ, ở thế giới hiện nay, không ngờ còn có người có thể luyện chế ra tiên khí? Đây cũng thật khó tin a?”
“Rốt cục là ai luyện chế ra tiên khí? Chẳng lẽ là tán tiên phải không? Trời ạ, trời ạ, thật không nghĩ tới ta còn có thể nhìn thấy được tiên khí xuất thế! Dù cho có chết cũng không tiếc nưa!”
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Bàn Long Ngọc Xích là một kiện pháp bảo cấp bậc tiên khí, uốn lượn quanh thân nó là một con tiểu thanh long, nhãn cầu luôn luôn nhìn chằm chằm về phía Trương Văn Trọng, lộ ra một cỗ thích ý thân mật. Tiểu thanh long này chính là do linh khí của Bàn Long Ngọc Xích hóa thành, bởi vì Bàn Long Ngọc Xích do Trương Văn Trọng luyện chế, cho nên ngay từ lúc sơ khai, tiểu thanh long đã coi Trương Văn Trọng là chủ nhân. Trừ phi Trương Văn Trọng ngộ nạn chết đi, hay là có người dùng đại thần thông hủy diệt kí ức của pháp bảo. Nếu không, Bàn Long Ngọc Xích đều sẽ vĩnh viễn chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Trương Văn Trọng mà thôi.
“Không sai, quả nhiên là không sai.” Nguyên bản Trương Văn Trọng nghĩ, luyện chế ra một văn kiện pháp bảo cửu phẩm linh khí đã là phi thường không sai rồi. Thế nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại luyện chế ra một kiện pháp bảo có cấp bậc tiên khí! Trong bất tri giác, hắn đối với thanh Bàn Long Ngọc Xích này, tự nhiên là khen không dứt miệng.
Ở trong lòng âm thầm khen ngợi, bất quá hắn vẫn có điểm tiếc nuối. Bời vì thanh Bàn Long Ngọc Xích này chi dài khoảng hai mươi phân, sau khi đã thường thức một phen xong, hắn liền than thở: “Bàn Long Ngọc Xích cái gì cũng tốt, chỉ là chiều dài của nó có điểm xấu hổ.”
Trương Văn Trọng vừa nói dứt lời, nhất thời một đạo quang mang màu xanh liền nở rộ ra từ trên thanh Bàn Long Ngọc Xích, ngay sau đó chiều dài của nó bắt đầu bạo trướng. Chỉ trong chớp mắt công phu, liền dài tương đương với một thanh kiếm, nhưng vẫn bảo lưu hĩnh dạng ngọc xích như cũ.
“ủa?” Thấy tình cảnh này, Trương Văn Trọng không khôi sững sờ. Theo sau, hắn mua may Bàn Long Ngọc Xích lên, ước lượng cám giác sử dụng nó phi thường thuận tay...So sánh vói bộ dạng lúc trước thích ý hơn rất nhiều.
Trương Văn Trọng không khỏi mừng rỡ, mỉm cười gật đầu nói: “Quả nhiên không hổ danh là pháp bảo tiên khí! Hảo, hảo, hảo.”
Sau khi liên tục khen ngợi ba chữ. Hắn lại vuốt ve con tiểu thanh long nằm trên bề mặt Bàn Long Ngọc Xích, nói: “Nếu có thể bạo trướng, nói vậy cũng có thể rút gọn đi nhi? Cho ta nhìn xem, đến tột cùng thì ngươi có thể rút gọn đi bao nhiêu lần.”
Lại một đạo thanh quang hiện ra, tức thì Bàn Long Ngọc Xích liền thu nhỏ gọn lại, ước chừng tựa như một cái vật phẩm trang sức đeo ở trên người. Chỉ cần tiểu thanh long thu liễm linh lực không phóng ra ngoài, như vậy cho dù là cao thủ tu chân cấp Tán tiên, đứng ở trước mặt Trương Văn Trọng, cũng không thể phát hiện ra trên người của hắn đang giấu một kiện pháp bảo tiên khí!
“Tốt lắm!” Trương Văn Trọng không ngớt lời tán thường, lập tức dò hỏi tiếp: “Ngoại trừ thu nhỏ phóng lớn, ngươi còn những năng lực gì đặc biệt khác nào?”
Thanh quang trên mặt Bàn Long Ngọc Xích thôi xán ra, đây là khí linh đang muốn trả lời vấn đề của Trương Văn Trọng. Vì vậy hắn ở lại trong thư phòng, không biết mệt mỏi nghiên cứu tác dụng của Bàn Long Ngọc Xích.
Một lát sau, Trương Văn Trọng biết được Bàn Long Ngọc Xích không chỉ có công dụng như phi kiếm. Đồng thời nó còn có khả năng thao túng thực vật. Lấy Bàn Long Ngọc Xích làm trung tâm, toàn bộ thực vật trong vòng phạm vi mười dặm, đều phải nghe theo lời nó. Đồng thời nó cũng có thể rót linh lực vào trong thực vật, làm cho cây cối bình thường phát sinh dị biến!
Khi Trương Văn Trọng hoàn toàn thấu triệt năng lực của Bàn Long Ngọc Xích, từ trong thư phòng bước ra, thì ngoài trời đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Trông thấy Trương Văn Trọng bước ra khỏi thư phòng, Tam Túc ô liền tung tăng bay tới đầu vai của hắn, khó dằn nổi kinh hỉ, nói: “Chúc mừng chủ nhân đã luyện chế ra một kiện pháp bảo tiên khí!”
“Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân.” Bán Thận Long. Thanh Xà cùng Hoàng Cẩu, ba con tiểu yêu nhất tề hướng Trương Văn Trọng cung chúc. Tuy rằng bọn nó chưa thể hóa thành hĩnh người, nhưng là bởi vì thường xuyên xem ti-vi, cho nên cũng bắt đầu học theo cử chỉ động tác của nhân loại.
Giờ phút này, động tác bọn nó chúc mừng Trương Ván Trọng, thật giống như trẻ con xin tiền mừng tuổi ngày tết, làm cho người ta không khỏi cảm thấy phì cười.
“Đám các ngươi miệng lưỡi ngọt nhỉ! Bất quá ta cũng không có quên phần các ngươi. Đón lấy đi.” Trương Văn Trọng ha ha cười, theo trong túi quần móc ra bốn chiếc bình sứ nhỏ, ném cho tụi nó.
“Chủ nhân, đây là đan dược gì?” Tam Túc ô dùng điểu trảo tiếp đón bĩnh sử, liếc mắt nhìn vào bên trong cũng không biết là đan dược gì, liền tò mò hỏi han.
“Đây là Yêu Linh Đan đặc biệt luyện chế cho các ngươi sử dụng.” Trương Văn Trọng bình tĩnh giải thích: “Những loại đan dược bình thường là nhằm vào thể chất con người mà chế luyện. Đối vói dòng dõi yêu quái của các ngươi mà nói, hiệu quả sẽ không tốt lắm. Vậy nên, sau khi luyện khí xong, ta thuận tiện luyện chế Yêu Linh Đan cho các ngươi.”
“Cảm ơn chủ nhân.” Tam Túc ô không khỏi vui mừng quá đỗi. Nó cảm tạ không dứt miệng, đồng thời liếc mắt nhìn thấy ba con tiểu yêu chì mải lo vui mừng, mà quên cảm tạ Trương Văn Trọng, nó không khỏi cảm thấy tốn hại lớp da mặt lão sư của nó, liền vội vàng bay đến trước người ba con tiểu yêu, điểu trảo hung hăng quơ loạn, lớn Tiếng quát: “Ba đứa tụi bây còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng cảm tạ chủ nhân ban ơn đi.”
Lúc này ba con tiểu yêu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cuống quít hướng về phía Trương Văn Trọng dập đầu, biểu thị tấm lòng cảm kích.
Chứng kiến bộ dạng ngây thơ chân thành của bọn nó, Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, nói: “Tốt lắm, đừng phục lạy ta nữa. Ba đứa các ngươi mau chóng ăn Yêu Linh Đan, rồi sau đó tiến hành tu luyện đi. Toàn lực đề thăng tu vi của minh lên cao, đó mói là chính sự trọng yếu nhất!”
“Dạ.” Ba con tiểu yêu đồng thanh đáp.
Sau khi dặn dò Tam Túc ô thêm vài câu, Trương Văn Trọng mới chịu rời khỏi linh cư, đi đến phòng khám trong trường đại học Ung Thành.
Khi hắn đến trường, thì còn chưa tới giờ vào làm. Bất quá, hôm nay ờ trong phòng khám ngoại trừ Tô Hiểu Hồng ra, thì còn có thêm Thanh Liên đạo trưởng của Hà Phi Quan.
Trông thấy Trương Văn Trọng đi vào trong phòng khám. Thanh Liên đạo trường vội vàng đứng lên, hướng phía hắn chắp tay thi lễ, nói: “Trác Thanh Liên, đệ tử Hà Phi Quan, bái kiến Trương tiên sinh.”
“Trác Thanh Liên? Đây là tên tục danh của cô sao? Vậy thì tôi sẽ gọi cô là Trác tiểu thư nhé.” Trương Văn Trọng thuận miệng nói. Đồng thời tiếp nhận chén trà thơm trong tay Tô Hiểu Hồng, uống qua một ngụm, ngồi xuống ghế của minh xong mói dò hỏi: “Chẳng hay, Trác tiểu thư đến tìm tôi, là vì sự tĩnh gi?”
Chứng kiến Tô Hiểu Hồng dùng thái độ cung kính đối với Trương Văn Trọng, trong đôi mắt của Trác Thanh Liên không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc. Tại trọng mắt nàng. Trương Văn Trọng chỉ là một gã phàm nhân nhỏ bé mà thôi, còn Tô Hiểu Hồng lại là một Tu Chân giả Kết Đan kỳ, vì sao phải dùng kính lễ đối vói người bình thường như thế đây? (người ngòai không biết công pháp TVT theo đường lối riêng. Nên Tô Hiểu Hồng tu vi Luyện Khí kỳ tương đương với Kết Đan kỳ.)
“Có thể nữ nhân này chính là đệ tử trong đan đỉnh đại phái, được phái tới hầu hạ chăm sóc Trương Văn Trọng ah!”
Với suy nghĩ này, cho nên Trác Thanh Liên vội vàng làm ra thái độ đoan chính, cung kính hồi đáp: “Trương tiên sinh, chuyện tình là như vầy! Có một vị khách hàng liên lạc với chúng tôi, hắn nói muốn mua thêm Ngưng Khí Hoàn, giá cả có thể thương lượng. Chẳng hay, môn phái của tiên sinh có còn Ngưng Khí Hoàn không?”
Trương Văn Trọng sớm đã biết, Trác Thanh Liên đến tìm mình chính là vì thương thảo chuyện làm ăn, hắn liền mỉm cười nói: “ủa? Vị khách hàng kia là ai? Cần bao nhiêu viên Ngưng Khí Hoàn? Bảng giá tính toán thế nào đây?”
Trác Thanh Liên hồi đáp: “Vị khách hàng kia bí mật liên hệ đến Hà Phi Quan chúng tôi, cũng không để lộ ra thân phận của hắn. Lần này, hắn định mua khoảng một trăm viên Ngưng Khí Hoàn, giá cả do bên phía tiên sinh định đoạt, nhiều ít có thể thương lượng. Nếu lần này giao dịch thành công tốt đẹp, như vậy tương lai hắn sẽ càng mua nhiều Ngưng Khí Hoàn hơn.”
Trương Văn Trọng lắc lắc đầu, nói: “Một trăm viên Ngưng Khí Hoàn thì chúng tôi có. Nhưng, nhất định phải đáp ứng được hai yêu cầu của tôi: Một là muốn hắn tỏ rõ thân phận, hai là giá cả sẽ do hắn báo. Nhưng, cơ hội báo giá chì có đúng duy nhất một lần. Nếu tôi không vừa lòng, từ nay về sau, chúng tôi cũng sẽ không buôn bán gì với hắn nữa.”
Sờ dĩ Trương Văn Trọng đưa ra yêu cầu này là hắn không hi vọng đan dược sẽ rơi vào trong tay đám Tu Chân giả tà đạo.
Trác Thanh Liên hơi tỏ vẻ khó xử nói: “Việc này.., chi sợ là có chút không hợp quy củ đi?”
Trương Văn Trọng cười lạnh: “Quy củ là do người định ra. Mà hiện tại, người ra quy củ chính là chúng tôi. Đừng nói muốn Ngưng Khí Hoàn, thậm chí là cả đan dược cao cấp cũng có. Nhưng nhất định phải dựa theo quy củ do chúng tôi đặt ra.”
Trác Thanh Liên không khỏi cả kinh, vội vàng hỏi: “Các vị., còn có đan dược cao cấp hơn Ngưng Khí Hoàn sao?”
“Đó là tự nhiên! Tôi lừa cô làm gì?”
Trác Thanh Liên nhanh chóng nói: “Được rồi! Tôi sẽ chuyển cáo lòi của Trương tiên sinh về cho tôn sư, như vậy tôi cũng không quấy rầy tiên sinh thêm nữa, cáo từ!” Dứt lời, nàng liền chắp tay hướng về phía Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng. Tiếp đó xoay người đi ra khôi phòng khám.
Dọc theo đường đi, quan sát bốn bề tĩnh lặng, Trác Thanh Liên mới dừng bước, rút điện thoại di động ra, đem những lòi của Trương Văn Trọng, hồi báo cho Xích Hà đạo trưởng ở tận Tinh Thanh.
Khi nghe thấy Trác Thanh Liên khẳng định rằng, Trương Ván Trọng còn có nhiều đan dược cao cấp hơn Ngưng Khí Hoàn, Xích Hà đạo trưởng thân là quan chủ Hà Phi Quan, cũng phi thường khiếp sợ, điện thoại trong tay hắn “cạch” một tiếng, lại roi xuống mặt đất, tứ phân ngũ liệt.
Last edited by baongoc; 28-11-2011 at 08:41 PM.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng Thanh Liên lại vội vã gọi điện thoại nói cho Xích Hà chuyện này, cũng là chuyện trong dự liệu của Trương Văn Trọng. Nhưng hiện tại hắn không hề ngờ tới, Xích Hà đạo trưởng sau khi nghe được Thanh Liên hồi báo, lại có vẻ khiếp sợ và thất thố như thế, không ngờ lại lần nữa tuột tay làm rơi chiếc điện thoại vừa mới đồi không bao lâu.
Xem tinh huống này ngày sau Xích Hà đạo trưởng sẽ phải mua một loại điện thoại thật bền bỉ rắn chắc mới được, bằng không luôn luôn đồi điện thoại, cũng thật quá phiền phức.
Ngay sau khi Thanh Liên rời khỏi không bao lâu, bác sĩ và hộ sĩ của phòng y tế đều đã đến làm việc. Bởi vì có Trương Văn Trọng làm gương mẫu, hiện tại các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng y tế đều đã có thói quen đến sớm hơn mười phút làm việc, thái độ đi làm trễ lúc trước thậm chí đã sớm trở thành hồi ức, trở thành quá khứ.
Bởi vì đã gần tới ngày nghỉ đông, các học sinh trong đại học Ung Thành đều đang vội vàng ứng phó cuộc thi cuối học kỳ, nên những người đến khám bệnh cũng ít hơn rất nhiều. Trương Văn Trọng cũng nhân cơ hội này, ở bên trong phòng làm việc của mình giảng bài cho Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh. Một ít bác sĩ hay hộ sĩ tạm thời không có bệnh nhân cũng vây quanh, ở trong ngoài phòng lắng nghe bài giảng, trên gương mặt họ đều là biểu tinh chăm chú nghiên cứu không biết mỏi mệt.
Những buổi giảng bài bên trong phòng y tế vẫn luôn giảng tới giờ tan sở buổi trưa mới kết thúc.
Trương Văn Trọng thu thập bàn khám bệnh, giao cho Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh, đi ra khỏi phòng dự định về nhà ăn cơm. Nhưng khi hắn vừa đi tới phòng khách của phòng y tế, cũng nghe được mấy bác sĩ phía trước đang bàn chuyện cuối tuần đến đường Tây, trong cuộc nói chuyện của họ còn nghe được có từ gì là “Đổ” hay “trăm vạn” gì đó.
Trương Văn Trọng khẽ cau mày âm thầm nói: “Mấy người này không phải bị người gạt đến mấy sòng bạc ngầm đi chơi đi?” Tâm niệm vừa chuyển, hắn đưa lực chú ý đặt lên trên người mấy bác sĩ, vì vậy âm thanh họ nói chuyện từ mơ hồ trở nên vang dội.
Vừa nghe xong, Trương Văn Trọng hoàn toàn hiểu được, đồng dạng cũng thấy yên tâm. Mấy bác sĩ này cũng không phải bị dụ dỗ đến chơi bài ở những sòng bạc ngầm, mà đang thảo luận chuyện mấy hôm trước đã phát sinh một chuyện xảy ra tại đường Tây làm oanh động trong toàn bộ Ung Thành. Nguyên lai mấy ngày hôm trước, có một người ở trên đường bán đồ cố ở đường Tây Ung Thành, bỏ ra ba ngàn nguyên mua một khối đá có nghi ngờ là có phỉ thúy bên trong, kết quả một đao cắt xuống, ngay lập tức giá trị liền tăng lên gấp ba trăm lần, chân chính kiếm được gia tài. Mấy bác sĩ này chính bởi vì nghe nói việc đó, dự định vào thời gian cuối tuần, hẹn nhau đến đường Tây đi dạo. Có tham dự đánh cuộc hay không chỉ là chuyện thứ hai, then chốt muốn đi xem náo nhiệt, dính chút vận khí lưu lại.
“Đổ thạch?”( Một cách giống như đánh bạc, bỏ số tiền ra mua một tảng đá được nghi ngờ bên trong có loại ngọc hay phỉ thúy cẩm thạch, chung quy là đá quý, nếu may thì giàu, nếu không thì coi như mất tiền) Trương Văn Trọng lắc đầu, hắn cũng không có hứng thú đối với phỉ thúy, tuy nói vật này có thể chế thành phụ thân phù thấp phẩm hoặc pháp khí, nhưng hiện tại hắn đã có rất nhiều linh tài liệu, hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian về chuyện này.
Nhưng qua vài phút, Trương Văn Trọng cũng đột nhiên thay đổi chủ ý, dự định thừa dịp nghỉ trưa, đi đến đường Tây Ung Thành nhìn xem. Sở dĩ hắn làm ra quyết định như vậy, cũng không phải đột nhiên phát sinh hứng thú đối với phỉ thúy, mà nhớ tới linh tài liệu thiên cấp lục phẩm Phỉ Thúy Hồn vừa mới có được!
Trương Văn Trọng âm thầm nói: “Dù sao buổi trưa cũng nhàn rỗi không làm gì, đến đường Tây đi dạo cũng được. Nói không chừng, còn có thể nhường cho ta tìm được một khối Phỉ Thúy Hồn thì sao? Ta cũng không hi vọng xa vời có thể gặp được thiên cấp lục phẩm Phỉ Thúy Hồn, nhưng nếu gặp được thiên cấp ngũ phẩm Phỉ Thúy Hồn, cũng xem như thông qua. Dù sao linh tài liệu như Phỉ Thúy Hồn, dùng luyện chế pháp bảo đúng là không tệ.”
Nghĩ như vậy Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục chần chờ, đi ra khỏi đại học Ung Thành, lại lái xe chạy về đường Tây Ung Thành.
Từ đại học Ung Thành đến đường Thành Tây, trên đường đi ngang qua tiểu khu Hoa Hàng trước kia hắn ở trọ, vì vậy hắn thẳng thắn ghé vào tiệm cơm của Uông bá
Dùng bữa trưa.
Trương Văn Trọng đến làm cho cha con Uông bá đặc biệt vui vẻ liền nhanh đưa hắn đến chỗ ngồi quen thuộc, sau đó Uông bá xuất ra tài nấu bếp làm cho hắn một bữa ăn thật ngon.
Bời vì trong buổi tiệc tối từ thiện, Uông bá ngồi bên cạnh tổng lý, một màn này qua tin tức trên ti vi, báo chí, internet truyền bá, nguyên bản tiệm cơm Uông bá đã có chút danh tiếng, bởi vậy hoàn toàn vang danh. Rất nhiều khách nhân trước đây chưa từng đến qua, cũng đều mộ danh mà đến. Mà tài nấu bếp của Uông bá, cũng không làm cho bọn họ thất vọng, trong tiếng khen ngon không ngừng, bọn họ cũng đều trở thành khách quen của tiệm cơm mỗi ngày.
Cho nên sinh ý hiện tại của tiệm cơm, còn đông đúc hơn trước đây, điều này cũng làm Uông bá quyết định mở rộng thêm quy mô tiệm cơm.
Ăn cơm xong, Trương Văn Trọng chào từ biệt cha con Uông bá, chuẩn bị đến đường Tây Ung Thành. Nhưng khi hắn vừa đi ra khỏi quán cơm, Uông bá đã vội vã đuổi theo, lồi kéo hắn nói: “Tiểu Trương, khoan đi vội. Cậu cho tôi số tài khoản ngân hàng của cậu đi.”
Trương Văn Trọng không giải thích được, hỏi: “Cần số tài khoản ngân hàng làm gì?”
“Chuyển khoản cho cậu chứ.” Uông bá nói: “Mỗi tháng cậu được chia phần tiền lãi, tôi vẫn luôn giữ lại cho cậu. Hiện tại đã có khá nhiều tiền, đã sắp tới lễ mừng năm mới, tôi dù sao cũng phải đem số tiền này chuyển qua cho cậu chứ, tôi cũng không muốn mang nợ vào đầu năm đâu nha.”
Trương Văn Trọng vốn định cự tuyệt, nhưng thái độ của Uông bá lần này cũng kiên quyết, muốn số tài khoản ngân hàng của Trương Văn Trọng cho được. Rơi vào đường cùng, Trương Văn Trọng chỉ đành đọc số tài khoản cho hắn, nhưng tài khoản này cũng không phải của hắn, mà là quỹ hội từ thiện do hắn khởi đầu.
Rời khỏi tiệm cơm Uông bá, Trương Văn Trọng chạy xe thêm gần nửa tiếng đồng hồ nữa, lúc này mới tới được con đường cái phía tây Ung Thành. Cho xe vào bãi đậu xong, Trương Văn Trọng bước vào trong khu phố đồ cổ nổi tiếng nhất Ung Thành.
Tuy rằng hiện giờ đang là giữa trưa, nhưng vẫn có không ít khách nhân dạo bước trên đường. Chuyện này chẳng có gì lạ thị trường đồ cổ luôn luồn cuốn hút những người muốn làm giàu, bất luận ở đâu có nhu cầu, như vậy ở đó liền có thị trường.
Dạo quanh một hồi, Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, lắc đầu lầm bẩm: “Xem ra, linh tài không phải cứ muốn tìm là gặp được. Thôi minh cũng không nên cưỡng cầu nhiều làm gì.” Dứt lời, hắn xoay người đi ra.
Ngay khi Trương Văn Trọng muốn đi ra khỏi khu đường cái phía Tây Ung Thành, thì một người trung niên nam tử, bộ dạng tinh thần khá uể oải, đang kéo một chiếc xe đạp tiến vào trong lề đường, tìm một bãi đất trống cần thận bỏ túi xách trên ghi-đông xuống, trải dài mảnh ni-long trên mặt đất. Theo sau lại lấy một chiếc gương đồng tạo hình cổ xưa ra, cẩn thận lau chùi một phen, liền đặt trên mảnh ni-long trưng bày.
Trương Văn Trọng đang tính rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc gương đồng cồ xưa, thì lại dừng bước. Bên trong con ngươi của hắn thoáng hiện ra một nét kinh ngạc, thầm nhủ ở trong lòng: “Di, chiếc gương này, có chút điểm cổ quái.”
Cùng lúc đó, khi người trung niên nam tử mới đem chiếc gương đồng trưng bày ra, thì đám tiểu thương đồ cổ xung quanh, nhất thời phấn chấn tinh thần, trong đó có mấy kẻ dùng thần tình chế giễu nói: “Ha ha, hôm nay quả nhiên ngươi vẫn tới. Chiếc gương đồng đó không phải đồ thật đâu! Đại sư nối tiếng trong khu phố đã giám định qua rồi, đừng khổ công như thế, nào có ai nguyện ý đi mua hàng giả đây chứ! Hay là qua nơi khác thử xem.”
Người nam tử trung niên cũng chẳng thèm ngẳng đầu lên, chỉ buồn bực đáp: “Chiếc gương đồng này là bảo bối gia truyền của nhà ta. Tổ tông tuyệt đối sẽ không lừa gạt chúng ta cho nên lần này đại sư của các ngươi đã nhìn sai mất rồi.”
“Ha ha, ngươi bán hàng giả thì cũng đành, cư nhiên còn dám chửi bới đại sư của chúng ta.” Một gã tiểu thương, hiển nhiên có mối quan hệ khá tốt cùng vị đại sư kia, cười lạnh nói: “Thôi, ta không cãi nhau với ngươi nữa. Bản thân ta muốn nhìn xem, chiếc gương đồng này có thể bán đi nổi không? Bất quá theo ta thấy, trừ phi là kẻ đại ngốc, mới chịu xuất tiền ra mua cái món đồ cổ giả mạo ấy!”
Last edited by baongoc; 20-11-2011 at 10:39 PM.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
“Gương đồng này là bảo bối do tổ tông tôi truyền xuống tới. Không phải là hàng giả gì, những người này không nhìn được hàng, cũng không đại biểu cho những người khác có mắt không tròng như các người!” Người trung niên cũng không ngẩng đầu lên nói, sau đó lấy một chiếc khăn trong túi, cẩn thận cầm gương đồng trong tay lau sạch.
Những lời này của hắn, cũng đem những người bán đồ cổ giả chung quanh đắc tội. Những người kia đều cười nhạt, châm chọc nói:
“Ai yêu, mọi người mau nghe một chút, người này còn dám nói chúng ta có mắt không tròng không nhìn được hàng. Không phải ta nổ vói ngươi, đồ cổ qua tay ta chỉ sợ so với ngươi gặp qua còn nhiều hơn.”
“Hừ, gương đồng của ngươi, vô luận là từ tính chất, màu sắc, âm thanh xúc cảm mà nói, cũng không giống đồ cổ gì, càng giống như mới làm ra hiện nay. Hơn nữa đồ giả này còn làm không chút chuyên nghiệp, so sánh với đồ giả thật sự, quả nhiên còn kém xa!”
“Đúng, thứ hàng giả như vậy, gạt những ông già bà già còn được, muốn gạt người trong khu đường Tây này, thật là quá ngu ngốc, múa búa trước cửa Lỗ Ban, chính là câu cách ngôn này.”
Đối mặt mấy người buôn lậu đồ cổ khiêu khích, người trung niên cũng không mờ miệng phản bác, chỉ dùng khăn tay chà lau chiếc gương đồng.
Nhưng loại thái độ hờ hững này của hắn, cũng làm những tên buôn lậu đồ cổ chung quanh càng hăng say trào phúng.
Náo nhiệt nơi này tự nhiên hấp dẫn nhiều người đứng xem.
Trong những người đứng xem, có người không rõ ngọn nguồn chuyện này, liền hỏi thăm một tên buôn đồ cổ mà mình quen biết: “Thành ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Người được gọi là Thành ca, chỉ vào người trung niên, lầm bầm nói: “Còn có thể xảy ra chuyện gì? Người này cũng không biết từ đâu làm ra một chiếc gương đồng giả thấp kém, còn nói là bảo bối do tổ tông hắn truyền xuống. Còn đưa tới cửa hàng của Trư đại sư, muốn đem hàng giả này bán cho Trư đại sư. Trư đại sư là nhân vật gì chứ? Đó là người có “tuệ nhãn” tiếng tăm của giới đồ cổ Ung Thành chúng ta! Tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra gương đồng là hàng giả. Ngươi đoán, người này lúc đó đã có phản ứng gì?”
Người nọ nói: “Còn có phản ứng gì chứ? Đương nhiên là xám xịt bỏ trốn!”
Thành ca lắc đầu cười lạnh: “Xám xịt bỏ trốn? Vậy ngươi đã đoán sai! Da mặt của người ta còn dày hơn cả thành tường! Hắn không những không trốn, trái lại còn trách Trư đại sư có mắt không nhìn được kim ngọc, một mực chắc chắn hàng giả này là hàng chính phẩm. Trư đại sư cũng xem như có lòng dạ, bị chỉ trích cũng không tức giận, trái lại còn đem những kẽ hở rõ ràng của gương đồng giải thích cho hắn nghe. Thế nhưng mặc kệ Trư đại sư nói như thế nào, hắn vẫn một mực nói gương đồng này là hàng thật. Cuối cùng Trư đại sư cũng nổi giận, trực tiếp đem hắn oanh ra khôi cửa hàng. Nhưng làm kẻ khác không ngờ chính là, người này còn có mặt mũi mỗi ngày chạy tới đường Tây Ung Thành chúng ta bày hàng.”
Người vừa rồi kinh ngạc nói: “A? Còn có chuyện như vậy? Với tầm mắt của Trư đại sư, rất lợi hại đó! Ở trong Ung Thành chúng ta, cũng là số một số hai. Nhiều năm qua chưa từng nghe nói hắn xem nhầm bất cứ thứ gì. Người này cũng thật là, thế nào lại đem hàng giả đi gạt người chứ? Hay là muốn tiền muốn đến điên rồi?”
Thành ca cười lạnh nói: “Ai biết được, có thể thấy sắp đến năm mới, muốn gạt số tiền xem như mừng lễ a.”
Lúc Thành ca này nói chuyện, giọng nói rất lớn, những người đứng xem chung quanh đại khái đều nghe được bọn họ nói chuyện. Mà những người không nghe được, cũng từ miệng người bên cạnh biết được việc này. Trong khoáng thời gian ngắn, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía người trung niên đều lộ vẻ hèn mọn. Đồng thời bọn họ cũng tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau, khe khẽ nói nhỏ. Đề tài đàm luận đều quanh chung quanh người trung niên, mà từ đầu đến cuối, người trung niên chỉ cúi đầu chà lau chiếc gương đồng.
Trương Văn Trọng đi tới trước người hắn ngồi xổm xuống, nói: “Có thể đưa cho tôi xem chiếc gương đồng này không?”
Người trung niên không nghĩ tới ở lúc này không ngờ còn có người chịu xem chiếc gương đồng, sau một thoáng chần chờ, mới đưa gương đồng vào trong tay Trương Văn Trọng. Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn cũng biến thành cảnh giác, thân thể chợt căng thẳng, chỉ cần động tác của Trương Văn Trọng hơi có chút không đúng, hắn sẽ nhào tới đoạt lại chiếc gương đồng.
Trương Văn Trọng đang cầm chiếc gương đồng, lật qua lật lại quan sát.
Chiếc gương đồng trơn trượt sáng sủa, rất sạch sẽ, dù tí xíu màu đồng xanh cũng không có. Toàn bộ gương đồng đều màu vàng kim, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhấp nháy lấp lánh, giống như được làm bằng vàng. Mặt gương đồng thật sáng có thể nhìn rõ mặt người đối diện, cũng không có vẻ gì quá mức kỳ lạ. Thế nhưng ở mặt sau gương đồng lại khắc một đồ án thái cực bát quái, ngoài ra cũng thấy không còn hoa văn trang trí nào khác.
Ngay khi Trương Văn Trọng cầm gương đồng quan sát, người chung quanh vô luận là người bán đồ cổ hay những người đứng xem, đều đang ồn ào nói:
“Đừng nhìn, nhìn gương đồng này rõ ràng đúng là hàng giả không đáng một đồng!”
“Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần đừng ngốc nghếch nha, người này chỉ là một tên lừa
Gạt!”
“Gương đồng này muốn trở thành đồ cổ, cũng chỉ có một biện pháp! Tìm một chỗ chôn nó xuống, sau vài trăm năm lại đào lên.”
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn người chung quanh mỉm cười, nhưng cũng không buông gương đồng trong tay, lại lặng lẽ truyền một tia linh lực vào trong đó.
Bởi vì sợ đưa vào nhiều linh lực sẽ làm gương đồng sản sinh dị tượng, làm những người chung quanh hoảng sợ, cho nên Trương Văn Trọng đưa vào tia linh lực phi thường yếu ớt. Thế nhưng, khi tia linh lực tiến nhập gương đồng, lập tức cũng chiếm được gương đồng đáp lại, một đoàn linh khí tiến đến, bao quanh tia linh lực của hắn.
Trong lòng Trương Văn Trọng không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ: “Ta quả nhiên không có nhìn lầm, gương đồng này đúng là pháp bảo. Đáng tiếc nơi này quá nhiều người, ta không có phương tiện kiềm tra phẩm cấp cụ thể của pháp bảo này. Bất quá từ linh khí tinh thuần mà xem, chí ít nó cũng là một kiện bảo khí cao phẩm. Cũng không bài trừ là linh khí thấp phẩm. Chỉ là không biết, nó có công hiệu kỳ lạ gì.
Suy nghĩ một chút, Trương Văn Trọng hỏi: “Gương đồng này ông dự định bán thế nào?”
Người trung niên đầu tiên sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, run giọng hỏi: “Anh thật sự muốn mua?”
Trương Ván Trọng đáp: “Chỉ cần giá hợp tôi sẽ mua, nhưng nếu ông ra giá quá cao, tôi dù muốn mua cũng có tâm mà vô lực.”
Người trung niên nhanh miệng nói: “Tôi muốn giá không cao, tôi chỉ muốn hai mươi vạn, vô luận là ai, chỉ cần chịu ra hai mươi vạn tôi lập tức dâng gương đồng này bằng hai tay!”
“Hai mươi vạn?” Trương Văn Trọng vốn tưởng rằng người trung niên này sẽ kêu giá mấy trăm vạn, thậm chí hơn triệu, dù sao đây không phải đồ cổ bình thường, mà là một kiện pháp bảo. Nếu như người trung niên này biết được phẩm cấp gương đồng, rất có khả năng sẽ tăng một cái giá càng cao!
Sau thoáng hơi sửng sốt, Trương Văn Trọng cười gật đầu, nói: “Hai mươi vạn đích thật không đắt, được, tôi mua.”
Những lời này của Trương Ván Trọng, thật giống như châm ngòi thuốc nổ, trong nháy mắt đã đốt cháy những người chung quanh. Trong lòng bọn họ đều khiếp sợ, nói:
“Tôi không có nghe lầm nha? Không ngờ còn có người thực sự chịu mua hàng giả này?”
“Anh không phải thực sự muốn đem hai mươi vạn mua hàng giã này chứ? Anh.. , anh rốt cục là người điên hay kẻ ngu si vậy?”
“Tiểu tử, nghe lời bác gái khuyên, ngàn vạn lần đừng mắc mưu của người kia nha. Mọi người đều đã nói, gương đồng này là hàng già, nếu như cậu mua nó, sẽ bị hối hận chết thôi.”
“Hối hận chết?” Trương Văn Trọng không khôi cười khẽ, trong lòng âm thầm nói: “Hai mươi vạn mua một pháp bảo cao phẩm bảo khí hoặc thấp phẩm linh khí, đây là chuyện tiện nghi lớn nhất trên đời này, nếu như không mua, ta mới thực sự hối hận chết!”
“Anh thực sự mua sao?” Loại thái độ sảng khoái này của Trương Ván Trọng, cũng làm người trung niên ngây ngấn cả người. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhịn không được hoài nghi, thanh niên trước mắt có phải thật sự nói thật hay không.
Trương Văn Trọng bật cười, nói: “Đương nhiên là thật, tôi lừa ông làm gì? Đi thôi, chúng ta đến ngân hàng chuyển khoản, ờ đầu đường Tây Ung Thành, có một ngân hàng nơi đó.”
Người trung niên sau một thoáng ngây ngốc sửng sốt, vui mừng quá đỗi, vội vàng gật đầu nói: “Ách, được, được, tôi thu thập theo anh đến ngân hàng.”
Ngay khi người trung niên cầm gương đồng từ tay Trương Ván Trọng bắt đầu thu thập đồ vật, Trương Văn Trọng cũng bắt đầu quan sát hắn, sau một phen quan sát, Trương Văn Trọng nhíu mày, mở miệng hỏi: “Nhà của ông có người sinh bệnh sao?”
“Anh.., anh làm sao mà biết được?” Người trung niên đang thu thập đồ đạc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng chỉ vào mặt hắn, nói: “Tôi nhìn ra được từ khuôn mặt của ông. Gương mặt ông từ vàng trở nên trắng, nói rõ gần đây ông luôn ưu tư, bi thương quá độ. Mà từ tinh thần uế oải của ông mà xem, gần đây ông luôn vội vàng chiếu cố người bệnh, dù nghỉ ngơi cũng không có thời gian, tôi nói đúng không?”
“Anh có thể từ gương mặt của tôi mà nhìn ra được mấy điều này, thần, thực sự là thần!” Người trung niên há to miệng nhìn Trương Văn Trọng, hồi lâu hắn đột nhiên nhận ra Trương Văn Trọng, chỉ vào hắn a a nửa ngày mới nói ra: “Tôi biết anh.. , anh là bác sĩ Trương? Bác sĩ Trương Văn Trọng?”
Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu, đáp: “Không sai, tôi là Trương Văn Trọng.”
Người trung niên cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, túm lấy Trương Ván Trọng, trong lòng tràn đầy lo lắng nói: “Bác sĩ Trương, van cầu anh, cứu con trai của tôi đi! Chỉ cần anh trị dùm con trai tôi, gương đồng này một xu tôi cũng không lấy, xin tặng cho anh!” Dứt lời, hắn cũng không cho Trương Văn Trọng cơ hội cự tuyệt, đã đem gương đồng nhét vào trong tay Trương Văn Trọng.
Last edited by baongoc; 29-11-2011 at 09:35 AM.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trong lòng Trương Văn Trọng cũng có suy nghĩ, nếu như chỉ dùng hai mươi vạn có thể mua được một pháp bảo từ tay người trung niên này, thật sự đã quá chiếm tiện nghi của hắn, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có băn khoăn. Cho nên hắn cũng không cự tuyệt lòi thỉnh cầu của người trung niên, sương mặt mim cười nói: “Như vậy đi, chúng ta đến ngân hàng chuyến khoản cho ông trước, sau đó đi xem con trai của ông, ông yên tâm, vô luận như thế nào, tôi sẽ cạn kiệt khả năng chữa tốt cho con ông.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Người trung niên liên tục nói tiếng tạ ơn xong, lại vừa vội vừa gấp nói: “Còn đến ngân hàng chuyển khoản gì chứ, mời trực tiếp theo tôi đi chữa bệnh cho con tôi đi. Sở dĩ tôi quyết định bán đi bảo bối truyền gia này, cũng bởi vì kiếm tiền cho con trai chữa bệnh. Hiện tại có bác sĩ Trương, bệnh của con trai tôi lại có hi vọng trị hết, hai mươi vạn này tôi không cần lấy đâu.”
“Vậy thì không được.” Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Hai trăm ngàn tôi mua gương đồng này. Mà xem bệnh cho con ông lại là chức trách và nghĩa vụ của một bác sĩ. Hai chuyện này, chuyện nào ra chuyện đó, cũng không thế lẫn lộn nói chung vào nhau.” Nói đến đây, hắn nhìn thấy biểu tình vội vàng lo lắng trên mặt người trung niên, liền nói thêm: “Xem ra ông đang rất lo lắng cho bệnh tình của con trai, như vậy đi, chúng ta đi xem tình huống của con trai ông trước, sau đó đến ngân hàng chuyển khoản cho ông.”
Người trung niên vốn không muốn thu số tiền này, thế nhưng bởi vì thái độ của Trương Văn Trọng quá kiên quyết, cho nên hắn chỉ đầy cõi lòng cảm kích gật đầu nói: “Vậy được rồi, làm theo lòi bác sĩ Trương vậy. Lần này Lữ Lương tôi thiếu anh một nhân tình, ngày sau chúng tôi sẽ chắc chắn báo đáp anh!”
Trương Văn Trọng bật cười, cũng không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
“Được, được, đi, chúng ta đi.” Người trung niên gật đầu đáp, nhanh đẩy chiếc xe đạp kiểu cũ, theo Trương Văn Trọng rời đi khỏi đường Tây Ung Thành.
Những người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, vẫn chưa từng dừng lại. Lúc này thấy hai người phải đi, thanh âm của bọn họ càng lớn hơn:
“Không nghĩ tói, thực sự là không nghĩ tới. Một kiện hàng giả thấp kém như vậy cũng có người chịu mua, còn mua tới hai mươi vạn, sớm biết như vậy, ta cũng đến chỗ làm đồ giả kiếm một chút hàng giả đem về bán lấy lòi.”
“Loại người nhiều tiền nhưng ngu ngốc này chi có thể gặp mà không thể cầu, nếu như ngươi đi làm hàng già, chì sợ bồi vốn mà không hồi tiền đâu.”
“Ai, các ngươi nói, hai người này có phải cùng một bọn hay không? Đang diễn xuất gạt chúng ta, muốn cho chúng ta bị lừa, tin tường thứ hàng giả đó thật là đồ cổ?”
“Nói không chừng, dù sao người có đầu óc bình thường một chút cũng sẽ không bỏ ra hai mươi vạn đồng mua loại hàng giả thô ráp như vậy! Bất quá bọn hắn thật đúng là ngây thơ, cho rằng diễn xuất như vậy có thể làm chúng ta tin tưởng, thật khi dễ chúng ta là kẻ ngu si sao?”
Trương Văn Trọng và Lữ Lương cũng không để ý lời nghị luận của những người chung quanh, chi đi ra khỏi đường Tây Ung Thành. Vào lúc này, có một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, từ trong một tiệm đồ cổ bên đường bước nhanh ra, vội vã hô: “Chờ một chút, vị tiểu huynh đệ kia, xin chờ chốc lát.”
Trương Văn Trọng dừng chân lại, xoay người vẻ mặt khó hiểu hỏi: “ông đang gọi tôi sao? Có chuyện gì không?”
Người từ trong tiệm đồ cổ chạy ra, chỉ vào gương đồng trong tay Trương Văn Trọng, thở hổn hển nói: “Có thể nhường lại gương đồng trong tay anh cho tôi không? Tôi ra một triệu!”
Một triệu?
Người này vừa nói ra khôi miệng, mọi người xem náo nhiệt chung quanh liền ồ lên một mảnh.
Ngay vừa rồi, bọn họ còn nói Trương Văn Trọng là kè ngu si, tìm hai mươi vạn mua một món hàng giả thô ráp. Nhưng không có nghĩ đến, lúc này lại có người nhảy ra, chịu bỏ một triệu để mua hàng giả này.
“Một triệu? Ta không có nghe lầm nha? Không ngờ còn có người chịu vì hàng giả này ra tiền? Lại là một triệu? Ta nói, người này không phải là một kẻ ngu si đi?”
“Trời ạ, đây đến tột cùng là bọn hắn choáng váng, hay ta điên rồi?”
“Không phải do ta không rõ, mà thế giới này thực sự biến quá nhanh.”
“Hay người này cũng chung một bọn, đang diễn kịch gạt chúng ta?”
Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ suy đoán, nhưng cũng có người nhận ra thân phận của “kẻ ngu si” ra giá một triệu kia, nhất thời nói: “ôi, người này là Viên tiên sinh, là danh nhân giới đồ cổ của Ung Thành chúng ta! Uy vọng và danh tiếng của hắn, thậm chí còn cao hơn “tuệ nhãn” Trư đại sư của đường Tây Ung Thành chúng ta! Sao hắn lại dám ra một triệu để mua hàng giả này? Lẽ nào hắn cũng trông nhầm hay sao?”
“Viên tiên sinh lành nghề nhất chính là cổ đồng, làm sao hắn lại trông nhầm được? Theo tôi thấy, gương đồng bị “tuệ nhãn” Trư đại sư xem kia, không chừng thật đúng là kiện bảo bối! Nhìn xem, chì mói vài phút, giá trị của nó từ hai trăm naàn lên tói một triệu, đã vượt lên gấp năm lần! Ai, sao ta lại không chịu bỏ tiền mua sương đồng này tnrớc chứ? Thực sự là hối hận chết ta rồi!”
Trong khoảng thời gian ngắn, những người xem náo nhiệt chung quanh bật người liền chuyển biến một trăm tám mươi độ, từ ban đầu trào phúng, hoài nghi, biến thành ước ao hối hận như hiện tại. Mà ngay khi bọn họ đang nghị luận, Trư đại sư trước đó nhận định gương đồng là hàng giả, cũng từ trong cửa hàng đi ra, tói bên cạnh Viên tiên sinh, vẻ mặt kinh nghi hỏi: “Viên ca, vói tầm mắt của anh, hẳn là nhìn ra được gương Đồng này là đồ giả. Hơn nữa còn là loại hàng giả thô ráp, sao anh lại ra một triệu để mua nó?”
“Hàng giả?” Viên tiên sinh lắc đầu, đè thập thanh âm nói: “Lão Trư, lần này anh đã xem lầm rồi. Khi người này lấy ra gương đồng, tôi cũng đã chú ý. Chỉ tiếc bị người thanh niên này nhanh chân đến trước. Gương đồng này tuy nhìn qua giống như hàng giả, nhưng anh tỉ mỉ quan sát một phen, sẽ phát hiện nó là hàng chính phẩm, còn là chân phẩm lưu truyền từ thời triều Hán tới nay.”
Trư đại sư liếc mắt nhìn gương đồng trong tay Trương Văn Trọng lần nữa, nhưng vô luận thấy thế nào, cũng nhìn không ra gương đồng giống hàng chính phẩm. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tràn ngập nghi hoặc nói: “Dù là chân phầm lưu truyền từ thời triều Hán, nhưng cũng không giá trị tới một triệu chứ? Anh khai giá này, có phải quá cao hay không?”
Viên tiên sinh nói: “Cao? Nếu như một triệu thật có thể mua được gương đồng này, dù tôi đang ngủ cũng sẽ cười đó.”
“A?” Trư đại sư không khỏi trợn tròn mắt, hắn thế nào cũng không nghĩ đến, trong lòng Viên tiên sinh, gương đồng này không ngờ lại trân quý như vậy.
Lúc này Viên tiên sinh cũng không có tâm tình để ý tới Trư đại sư, hắn nhìn chăm chú vào gương đồng trong tay Trương Văn Trọng, khẳn cấp hỏi: “Sao vậy tiểu huynh đệ, cậu có bằng lòng nhường lại gương đồng này cho tôi không?”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, tôi không bán.”
Viên tiên sinh không chút nào chần chờ, lúc này liền nói: “Tôi ra thêm một triệu! Thế nào, cậu có thể chuyển nhượng gương đồng cho tôi không?”
“Hai triệu? Trời ạ, tôi không có nghe lầm a?”
“Dù gương đồng này là hàng thật, cũng không đáng giá hai triệu chứ?”
“Lẽ nào gương đồng không chỉ là hàng thật, còn là chiếc gương được ghi chép lại trong sách cổ hay sao?”
Mọi người xem náo nhiệt chung quanh lại lần nữa sôi trào lên, tiếng kinh hô, tiếng cảm thán, tiếng ngờ vực không ngớt bên tai. Nếu không phải người khai ra giá hai triệu là Viên tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy trong giới đồ cổ Ung Thành, chỉ sợ tất cà mọi người đã xem hắn trở thành một người điên hay kẻ ngu si đi? Ánh mắt mọi người nhìn về hướng Trương Văn Trọng, lần này trong ánh mắt họ đều lộ vẻ ước ao. Theo bọn họ xem ra, trong thời gian mấy phút đồng hồ qua tay buôn bán lời hai triệu, chuyện tốt như vậy không đáp ứng mới là ngu ngốc.
Nhưng làm cho bọn họ thật sự không ngờ chính là, Trương Văn Trọng lại cự tuyệt: “Tôi đã nói rồi, gương đồng này không bán. Dù ông có ra thêm tiền, tôi cũng không bán.” Dứt lời hắn cũng lười đứng nơi này nói thêm lời vô ích, xoay người cùng Lữ Lương rời đi.
Nhìn thấy tình cảnh này, Viên tiên sinh có chút nóng nảy, mạnh mẽ cắn răng giậm chân, lần nữa khai ra một cái giá khiến mọi người chấn kinh: “Mười triệu! Tôi ra mười triệu! Chỉ cần cậu chịu nhường lại gương đồng cho tôi, tôi cho cậu mười triệu!”
Mười triệu?
Mọi người xem náo nhiệt chung quanh, vừa rồi còn rầm rì nghị luận, thế nhưng lúc này đều ngậm miệng khiếp sợ nói không ra lời. Trong tích tắc, con đường biến thành lặng ngắt như tờ. Trong ánh mắt mọi người, đều liên tục chuyển đổi qua lại từ Trương Văn Trọng, Viên tiên sinh và chiếc gưong đồng.
Đây rốt cục là loại gương đồng gì? Không ngờ có thể bán được mười triệu?
Trong lòng mọi người đều đang hỏi cùng một loại vấn đề.
Mà cùng lúc đó, bọn họ đều đang chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Trương Văn Trọng.
Theo mọi người thấy, lần này Trương Văn Trọng xác định vững chắc sẽ phải đáp ứng. Dù sao mê hoặc của mười triệu, cũng không phải ai cũng chống đối được. Huống chi mười triệu chỉ dùng vốn hai mươi vạn kiếm được, không, từ ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, Trương Văn Trọng lần này phát lớn!
May mắn có thể kiếm được mười triệu, chuyện tốt như vậy chỉ sợ cả đời cũng chỉ có một lần này thôi? Nếu như không đáp ứng, vậy thực sự thành kẻ ngu ngốc rồi!
Nhưng câu trà lời của Trương Văn Trọng, một lần nữa lại ngoài dự đoán mọi người. Hai mắt hắn nhìn thẳng Viên tiên sinh, cười lạnh nói một câu: “ông cho tôi là kẻ ngu si sao?” Sau đó liền xoay người, cùng Lữ Lương rời khỏi đường Tây Ung Thành. Chỉ để mọi người đứng lại tại chỗ, trợn tròn mắt há hốc, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Hồi lâu sau, nhìn phương hướng Trương Văn Trọng rời đi, vẻ mặt Viên tiên sinh tràn đầy kinh khủng, run rẩy hộc ra được vài câu: “Hay, người thật đáng sợ.”
Nguyên lai, Viên tiên sinh này cũng là một người tu chân. Cũng giống như Trương Văn Trọng, hắn cũng phát hiện chiếc gương đồng không phải vật phàm, chính là một pháp bảo. Nhưng mới bắt đầu hắn cũng nhìn không ra sâu cạn của Trương Văn Trọng, cho nên nghĩ dùng tiền mua lại trong tay hắn. Sau khi liên tiệp bị cự tuyệt, trong lòng hắn đã bốc lên lửa giận và sát y.
Trương Văn Trọng cũng nhìn ra điểm này, cuối cùng đưa mắt nhìn hắn như cảnh cáo hắn đừng vội xằng bậy. Mà uy thế cường đại trong mắt ép tới hắn mồ hôi lạnh nhễ nhại, suýt chút không thở nổi. Đồng thời cũng làm hắn hiểu rõ, tu vi Trương Văn Trọng vượt xa hắn, hắn không có khả năng đối phó!
Đến tận đây, Viên tiên sinh cũng chỉ đành hết hi vọng với chiếc gương đồng. Vừa hối hận mình không mua sớm hơn, vừa nhịn không được suy đoán thân phận cùng lai lịch của Trương Văn Trọng.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc