Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 44: Gặp lại Hoàng
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Vậy hôm nay thì sao? Đây hình như là một hoàng hậu?
Lưu Cương cười nói.
- Hiện tại hoàng thượng đang ở Thánh Địa Đại Chiêu. Phong hoàng hậu, rất có khả năng chính là Mặc Vũ Hề thánh nữ!
Dịch Phong gật đầu một cái.
Trong hoàng cung Đại Trăn.
Tử Tử nhìn lên không trung khẽ nhíu mày. Nàng có chút buồn bã. Nhưng rất nhanh, dường như nàng nghĩ đến điều gì. Vẻ buồn bã trên khuôn mặt chợt hiện ra một nụ cười không thể giải thích được.
- Meo. Tử Tử tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao vậy?
Miêu miêu lại gần hỏi.
- Không có gì!
Tử Tử lắc đầu một cái!
Hoàng triều Đại Trăn, Yến Hầu phủ!
Yến Hầu Diêm Thu Vũ ngẩng đầu nhìn lên không trung. Đứng phía sau Yến Hầu là một thân ảnh mặc áo bào đen.
- Người nào vậy?
Thân ảnh mặc áo bào đen hỏi.
- Hẳn lại là một hoàng hậu!
Diêm Thu Vũ trầm giọng nói.
- Hoàng hậu? Ha ha, Diêm Xuyên thật có tâm tư!
Người mặc áo bào đen kia cười lạnh nói.
- Đúng vậy!
Diêm Thu Vũ gật đầu một cái.
- Diêm Thu Vũ, yên tâm, có chúng ta giúp ngươi, hoàng triều Đại Trăn này nhất định là của ngươi!
Người mặc áo bào đen khẳng định nói.
- Vậy đa tạ rồi!
Diêm Thu Vũ khẽ mỉm cười.
Người mặc áo bào đen gật đầu một cái, sau đó rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng của người mặc áo bào đen, trong mắt Diêm Thu Vũ loé ra một tia phức tạp!
Xác định Mặc Vũ Hề phải đi, Diêm Xuyên giành nhiều thời gian cho Mặc Vũ Hề hơn.
Hắn cùng Mặc Vũ Hề đi dạo đường phố, thăm một ít phong cảnh kỳ thú. Tình cảm hai người càng lúc càng sâu đậm!
Thánh Địa Đại Chiêu, bên cạnh Thiên Tượng Trì!
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn vào bên trong Thiên Tượng Trì, thấy Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề đang kề cận với nhau, thả cần câu vào trong sông!
Nhìn thấy hình ảnh này, trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi thoáng hiện ra một nụ cười mỉm.
Nàng quay đầu đi ra khỏi đại điện. Bên ngoài đại điện, Viên Thiên Cương toàn thân mặc áo trắng, đang bấm ngón tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dường như đang suy tính điều gì.
Nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi ra khỏi đại điện, Viên Thiên Cương khẽ mỉm cười nói:
- Thượng Quan đại nhân, dường như đại nhân đặc biệt chiếu cố đối với Vũ Hề công chúa?
- Ta đã nhìn Vũ Hề công chúa lớn lên. Nàng lại là con gái của Thánh chủ. Ta thương yêu nàng nhiều một chút cũng không có gì quá đáng. Viên đại nhân! Đại nhân đã tới mấy tháng nay, ngài đã suy tính được chưa?
Thượng Quan Uyển Nhi hiếu kỳ nói.
- Lấy âm giữ dương! Chỉ đợi ngày mùng 9 tháng 9 vừa đến là có thể!
Viên Thiên Cương trịnh trọng nói.
- Lấy âm giữ dương?
- Đúng, Thánh chủ hùng tài đại lược. Lần này Thánh chủ đi lấy đạo ấn tất nhiên sẽ thành công. Thánh chủ cũng sắp trở thành Thiên Đế!
Viên Thiên Cương hít sâu một cái nói.
- Đúng vậy, nữ Thiên Đế đầu tiên trong lịch sử! A, đi thôi. Chúng ta đi gặp Thánh chủ!
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu một cái.
- Được!
Phao câu thoáng động. Một con cá lớn bị Diêm Xuyên lôi ra khỏi mặt sông!
- Ta đến, ta đến đây!
Mặc Vũ Hề nhất thời hưng phấn đứng dậy đón con cá lớn.
Với thủ đoạn của hai người, muốn bắt tất cả cả thật sự dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều hai người muốn thả câu hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh mà thôi.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Vù vù!
Một bóng trắng nhất thời bay tới. Đó chính là Bạch Đế Thiên!
- Tìm được rồi sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Cái U Vương, Xà Hoàng đã bị nhốt lại!
Bạch Đế Thiên hít sâu một cái nói.
- Sao?
Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.
- Một chưởng kia của Kinh Chiếu thật sự lợi hại. Tuy rằng không tiêu diệt Cái U Vương, nhưng lại khiến hắn bị thương rất nặng. Sau khi trọng thương, hắn chỉ còn thực lực rút lui hơn nửa giờ. Sau đó hắn bị Thánh Địa Thần tông, Thánh Địa Vạn Phật và mấy chục trung vị tông môn vây khốn tại Bạch Cốt Sơn!
Bạch Đế Thiên khẳng định nói.
- Ba Đại Thánh Địa Đại Chiêu, Thần Tông và Vạn Phật sao? Sao người của Thánh địa Vạn Phật ở phía tây cũng tới?
Ánh mắt Diêm Xuyên lạnh như băng.
- Không sai. Hơn nữa Ma Kha thiên tử cũng đã tới phía đông rồi!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.
- Ma Kha thiên tử?
Khổng Ma Kha chính là hung thủ ép chết cha mẹ của Diêm Xuyên!
Trong mắt Diêm Xuyên lộ ra hung quang.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía Mặc Vũ Hề nói:
- Vũ Hề, nàng ở lại đây chờ ta. Ta sẽ mau chóng trở về!
- Ta đi cùng với chàng!
Mặc Vũ Hề nhất thời kêu lên.
- Cùng đi sao?
Diêm Xuyên cảm thấy có chút lo lắng nói.
- Ừm, mấy tháng cuối cùng ta không muốn rời xa chàng!
Mặc Vũ Hề quật cường gật đầu một cái.
Nhìn Mặc Vũ Hề kiên trì như vậy, Diêm Xuyên do dự một lúc sau đó gật đầu nói:
- Được rồi! Nàng hãy căn dặn đám người Thanh Long một chút.
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Bạch Đế Thiên nhanh chóng bay về phía tây nam.
Diêm Xuyên vừa bay trên không trung, vừa hỏi
- Bạch Cốt Sơn kia có gì đặc biệt không?
- Cái này ta biết!
Mặc Vũ Hề bỗng nhiên giật mình nói.
- Sao?
- Phong Thủy Nam Tông và Phong Thủy Bắc Tông từng một lần đại chiến tại đó. Cuộc chiến đấu cực kỳ ác liệt thảm khốc. Theo truyền thuyết, sau trận đại chiến kia, hai đại tông môn phong thuỷ đã điều vô số âm binh từ cõi âm tới cuối cùng liều mạng tới mức lưỡng bại câu thương. Đến lúc này, Nam Tông, Bắc Tông phân rõ giới hạn, một nam một bắc không xâm phạm lẫn nhau nữa. Tuy rằng Nam Tông, Bắc Tông rời đi, nhưng tại chiến trường đã lưu lại vô số xương khô, đồng thời âm khí trùng thiên, ác khí tàn phá bừa bãi. Căn bản không có tông môn nào dám tới gần. Bởi vậy nó được gọi là Bạch Cốt Sơn!
Mặc Vũ Hề giải thích.
- Bạch Cốt Sơn? Âm khí tàn phá bừa bãi. Vừa vặn đúng với khẩu vị của Cái U Vương!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Ba người bay suốt hai ngày.
- Nhanh lên. Nếu bay thêm năm canh giờ, chúng ta sẽ đến nơi!
Bạch Đế Thiên hít sâu một cái nói.
- Chờ một chút!
Sắc mặt Diêm Xuyên chợt trở nên nghiêm trọng.
Bởi vì Diêm Xuyên nhìn thấy ở một dãy núi phía xa có kim quang trùng thiên! Vô số tiếng Phạn bay vút lên trời.
- Tiếng Phạn? Phật quang?
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Hẳn là người của thánh địa Vạn Phật!
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
- Đi, đi xem thử!
Diêm Xuyên nhất thời kêu lên.
- Được!
Ba người nhanh chóng bay về phía sơn cốc kia. Trong chớp mắt bọn họ đã đến khu vực phụ cận.
Trên một ngọn núi trước mắt bọn họ có đứng ba hòa thượng mặc áo cà sa.
Bên trong thung lũng lại có từng vòng sáng giống như la bàn đang không ngừng đè ép một điểm sáng màu vàng tại trung tâm.
Trong mỗi một vòng đều có rất nhiều hòa thượng, toàn thân phóng ra kim quang. Nhìn qua ước khoảng năm trăm hòa thượng.
Mỗi hòa thượng đều cầm những pháp bảo không giống nhau. Miệng bọn họ đều đang niệm tiếng Phạn, kết ra đại trận, nghiền ép một thân ảnh mặc áo bào màu trắng đứng ở giữa.
- Hoàng?
Mặc Vũ Hề giật mình kinh ngạc nói.
Ở vị trí trung tâm, người đang bị đại trận nhốt lại chính là con gái của Đao Ma, Hoàng!
Tay Hoàng cầm một thanh trường đao, mắt phóng ra ánh sáng lạnh. Nhưng quanh thân nàng lại phát ra kim quang chói mắt. Dường như không gian xung quanh đều đông cứng lại, hút kim quang vào bên trong thân thể của Hoàng. Giờ phút này nàng không thể cử động được!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 45: Một nụ cười của Hoàng
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Kèn kẹt!
Tay Hoàng không ngừng vặn vẹo, nhưng vẫn không có cách nào lay chuyển được không gian đông cứng xung quanh nàng.
Diêm Xuyên nhìn ba hòa thượng mặc áo cà sa đứng ở bên cạnh. Diêm Xuyên nhận ra một người dẫn đầu bọn họ. Hắn chính là Đại Trí Bồ Tát năm xưa đã xông vào Yến Kinh. Đáng tiếc ngày đó hắn đã bị Diêm Xuyên bại, sau được Dậu Nguyệt Đạo Quân cứu đi.
Đại Trí Bồ Tát khẽ mỉm cười nói:
- Con gái của Đao Ma sao? Ha ha, thật không nghĩ tới. Nếu không phải sư tôn nhận ra ngươi, ai biết ngươi lại có thể là con gái của thiên hạ đệ nhất nhân vạn năm trước?
- Nếu ngươi còn sống, hẳn là Đao Ma đã truyền thừa cho ngươi. Hiện tại còn không giao ra?
- Đây chính là đại trận của năm trăm la hán! Ngươi không thể giãy dụa được đâu! Còn muốn phản kháng sao?
Đại Trí Bồ Tát cười lạnh nói.
Đứng giữa đại trận của năm trăm la hán, mắt Hoàng phóng ra ánh sáng lạnh, nhìn Đại Trí Bồ Tát. Trong mắt nàng đầy sự thù hận.
Hoàng gầm lên đầy giận dữ, nhưng căn bản không muốn khuất phục.
Sắc mạt Đại Trí Bồ Tát trầm xuống. Ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh. Hắn hừ một tiếng nói:
- Hừ, sư tôn của ta đi vào Bạch Cốt Sơn. Chờ sư tôn ta trở về, xem ngươi còn có thể kiên trì đến khi nào?
- Sư tôn ngươi là ai?
Đột nhiên, phía sau Đại Trí Bồ Tát truyền đến một tiếng quát khẽ.
- Hả?
Ba hòa thượng mặc áo cà sa nhất thời xoay đầu lại.
- Diêm Xuyên? Là ngươi!
Mặt Đại Trí Bồ Tát liền biến sắc.
Tiếp theo, sự hoảng sợ của Đại Trí Bồ Tát được thay thế bởi vẻ hưng phấn.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên. Nơi này không phải là hoàng triều Đại Trăn của ngươi. Ngươi không thể điều động được Kim Long Khí Vận. Ta không đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại mình đưa tới cửa?
Đại Trí Bồ Tát nhất thời cười to nói.
Nói xong, Đại Trí Bồ Tát đạp chân một cái lao thẳng về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn hắn, thái độ có chút thay đổi. Bạch Đế Thiên đứng bên cạnh đã hung hãn ra tay trước.
Ầm!
Chỉ thấy một đạo bạch quang chợt hiện lên. Bạch Đế Thiên trở lại chỗ cữ, dường như chưa từng chuyển động. Trong lúc đó Đại Trí Bồ Tát lại giống như một tảng đá, ầm ầm đập xuống đại địa.
Ầm!
Trên mặt đất xuất hiện một hố lớn.
Hai người hòa thượng mặc áo cà sa khác:... !
Năm trăm la hán:... !
Hoàng:... !
Trong hố lớn, Đại Trí Bồ Tát đang sợ hãi leo ra khỏi hố sâu. Dáng vẻ toàn thân vô cùng chật vật. Vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi... ngươi... làm sao...
Hai người la hán mặc áo cà sa đối diện nhất thời như gặp đại địch.
Hai hòa thượng lấy ra vòng tròn pháp bảo của mình ra, đề phòng nhìn về phía ba người Diêm Xuyên.
Vù vù!
Bạch quang lại xuất hiện.
Đùng!
Hai hòa thượng mặc áo cà sa kia lập tức lấy tốc độ cực nhanh đập về phía Đại Trí Bồ Tát.
Ầm!
Ầm!
Hố lớn lại được mở rộng gấp hai!
Thân hình Bạch Đế Thiên liên tục chuyển động, đánh tiếp một chưởng vào phía trên đại trận của năm trăm la hán kia.
Ầm!
Bên trong thung lũng dường như bị một đợt sóng trùng kích đập tới. Xung quanh ngọn núi nhất thời bị lực lượng cường đại này san bằng.
- A!
Phụt!...
Năm trăm la hán ầm ầm nổ tung bay ra ngoài. Người nào người nấy đều phun ra máu tươi, ngã vào trong đống đất đá đổ nát.
Bạch Đế Thiên đánh xong liền trở lại bên cạnh Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lại vung tay lên, kéo Hoàng qua.
- Coong!
Hoàng cực kỳ suy yếu. Nàng dùng đại đao chống xuống đất, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Đa tạ!
Hoàng hít sâu một cái trịnh trọng nói.
Mặc dù là Bạch Đế Thiên ra tay, nhưng Hoàng hiểu rõ hẳn phải cảm ơn ai. Hoàng cùng Bạch Đế Thiên cũng không có giao tình. Nhất định Diêm Xuyên bảo hắn hỗ trợ.
- Ngươi làm sao lại bị đám đạo chích này nhốt lại vậy? Hơn nữa, không phải ngươi có thần thông sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
Hoàng có chút cay đắng, lắc lắc đầu nói:
- Bất hạnh trúng phải ám toán của Xá Lợi Phật Đà!
- Sao?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Lần này ta đến đây chuẩn bị tìm Kinh Chiếu hỏi dò về chuyện năm đó. Nhưng mới đi được nửa đường, ta gặp Xá Lợi Phật Đà. Bảy ngàn năm trước, ta đã thấy mặt của hắn. Lúc đó hắn vẫn chỉ là một Khí Cảnh nho nhỏ. Khi đó thánh địa Bất Tử vẫn còn, hắn đặc biệt tôn sùng, cũng hết sức nịnh bợ ta. Ta không ngờ được người này lại âm hiểm như vậy. Hắn nói hắn biết nguyên nhân cái chết của phụ thân ta. Ta tin hắn. Ta và hắn ngồi nói chuyện về việc năm đó. Nhưng không ngờ được, hắn lại hạ độc vào trong chén trà của ta. Ha ha, bảy ngàn năm, tất cả đều thay đổi. Hắn cũng dám hạ độc thủ đối với ta!
Hoàng khổ sở nói.
- Ngươi trúng độc gì?
Diêm Xuyên hỏi.
- Tô Huyết Quả Độc!
Hoàng ngưng trọng nói.
- Tô Huyết Quả Độc?
Thật may, vẫn trong phạm vi giải độc của ta. Ngươi không nên cử động!
Diêm Xuyên nói.
Nói xong, trong tay áo của Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện một cây mây đen, phóng về phía mi tâm của Hoàng.
Theo bản năng Hoàng định lùi lại. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Diêm Xuyên, nàng nhất thời hít sâu một hơi, cố gắng đứng im.
Cây mây đen điểm vào mi tâm của Hoàng. Nhất thời, từng luồng hắc khí từ trong mi tâm Hoàng được rút ra.
- Ồ! Độc đã không còn nữa!
Trên mặt Hoàng không tự chủ lộ ra một nụ cười hưng phấn.
Dù sao, từ trước tới nay Diêm Xuyên chưa từng nhìn thấy Hoàng cười. Đây vẫn là lần đầu tiên.
Nghe thấy Diêm Xuyên nói vậy, sắc mặt Hoàng lập tức trở nên nghiêm nghị. Nụ cười lúc trước nhất thời tan đi.
Thấy Hoàng trở lại nghiêm túc trong chớp mắt như vậy, Diêm Xuyên cười khổ một hồi.
- Đa tạ!
Hoàng nghiêm túc nói.
- Được rồi, đây không tính là gì. Chúng ta còn có việc. Nơi này giao cho ngươi!
Diêm Xuyên nói.
- Được!
Hoàng tiếc lời như vàng nói.
- Ừ, đúng rồi. Ngươi muốn tìm Kinh Chiếu sao? Ngày mùng 9 tháng 9, Thánh Địa Đại Chiêu sẽ có biến động lớn. Kinh Chiếu tất nhiên sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, ngươi có thể nhìn thấy nàng!
Diêm Xuyên cười nói.
Nói xong, Diêm Xuyên dẫn theo Mặc Vũ Hề, Bạch Đế Thiên lại bay xa.
Vèo!
Trong chớp mắt thân hình ba người đã bay xa.
Hoàng nhìn theo bóng lưng của Diêm Xuyên, khóe miệng lại thoáng cong lên. Rõ ràng, giờ phút này tâm tình nàng xem ra không tệ.
Diêm Xuyên đi rồi, một đám hòa thượng bị Bạch Đế Thiên đánh trọng thương đang nằm trên đất nhất thời chạy trốn về phía tây.
Hoàng vừa quay đầu lại, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo.
Trường đao trong tay liền chém xuống phía tây.
Ầm!
Một đạo đao cương khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Mười hòa thượng phía trước mặt nhất thời bị một đao chém xuống đầu rơi lìa máu tươi bắn ra bốn phía. Trên mặt đất còn lưu lại một vệt đao dài trăm trượng. Đao khí ngang dọc. Tất cả hòa thượng đều biến sắc dừng lại..
Một đao đóng kín đường lui của mấy trăm hòa thượng. Hiện tại bọn họ còn trốn được sao?
Các hòa thượng sợ hãi nhìn phía Hoàng.
Hoàng quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Đại Trí Bồ Tát.
- Truyền thừa của Đao Ma? Các ngươi làm sao biết được?
Hoàng lạnh lùng nói.
- Ta... ta không biết. Ta đoán!
Đại Trí Bồ Tát lập tức sợ hãi nói. Nhưng rõ ràng, đáp án này không thể thỏa mãn được Hoàng.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 46: Nhâm Thử
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Hoàng vung trường đao trong tay lên!
Trong nháy mắt từ trên bầu trời giáng xuống hàng ngàn hàng vạn đao mưa.
Ầm!
- A! Không! Cứu mạng!...
Dưới một đao, tất cả năm trăm la hán đều bị chém ngang hông! Tình cảnh này khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Đại Trí Bồ Tát và hai Bồ Tát khác cũng kinh hãi nhìn về phía Hoàng.
Lúc trước Hoàng trúng độc, ba người không cảm thấy Hoàng đáng sợ. Nhưng bây giờ thì sao? Một đao giết chết năm trăm la hán?
- Nói!
Trong mắt Hoàng lạnh như băng nói.
- Ta liều mạng với ngươi. Đại la phật thủ!
Một Bồ Tát gầm rú nói.
Coong!
Một đạo ánh sáng màu xanh chợt hiện lên. Bồ Tát kia lập tức bị một đao chém đứt thành hai nửa. Máu tươi bắn lên mặt của Đại Trí Bồ Tát và một Bồ Tát khác.
Hai Bồ Tát chấn động.
Đại Trí Bồ Tát há hốc mồm khẽ run rẩy, dường như muốn nói.
- Không, Đại Trí Bồ Tát, ngươi không thể nói!
Một Bồ Tát khác kêu lên.
Coong
Trong nháy mắt đầu của Bồ Tát kia lập tức lăn xuống dưới chân Đại Trí Bồ Tát.
- Ta... ta... ta nói!
Đại Trí Bồ Tát nhất thời kêu lên.
Bạch Cốt Sơn kéo dài mấy ngàn dặm. Hài cốt la liệt. Âm khí trùng thiên! Không chỉ có âm khí, còn có khí tức ô uế.
Tất cả các tu giả đều không muốn tới gần để tu hành. Bởi vì khí tức ô uế ở nơi này khiến nguyên khí thiên địa đều bị ô nhiễm. Dùng khí tức ô uế ở nơi này để tu hành, tất nhiên toàn thân sẽ mục nát, vô số mụn nước mọc trên người.
Cơ sở của các đại tông môn đều cách xa Bạch Cốt Sơn!
Nhưng giờ phút này, xung quanh Bạch Cốt Sơn lại có tới hàng ngàn, hàng vạn tu giả vây quanh. Vô số tu giả nhìn chằm chằm vào vị trí trung tâm của Bạch Cốt Sơn, chính là một sơn cốc trong Bạch Cốt Sơn.
Tại trung tâm sơn cốc, có hai bóng người một đứng một ngồi.
Người đang ngồi khoanh chân chính là Xà Hoàng. Giờ phút này khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu tươi. Hắn đang nhanh chóng chữa thương.
Người đang đứng chính là Cái U Vương.
Hiện tại hắn không còn dáng vẻ uy nghi lúc trước. Giờ phút này áo bào đen của Cái U Vương đã bị nghiền nát hơn nửa. Thân thể bạch cốt cũng lộ ra hơn nửa. Đồng thời bên trên bạch cốt xuất hiện rất nhiều vết rạn. U quang trong hai mắt hắn đã ảm đạm hơn rất nhiều.
Cái U Vương một tay chống trời. Phạm vi bên ngoài hai người là một cái lồng lớn do vô số xương cốt hình thành.
Bên ngoài cái lồng, kim quang bắn ra tứ phía, lam quang áp chế xuống. Từng kim quang từ trong lồng xương bắn ra, đánh vào trên ngực Cái U Vương. Giờ phút này Cái U Vương lại không cách nào ngăn cản. Hắn mặc cho kim quang, lam quang đánh vào người.
Cái U Vương uất ức ngửa mặt lên trời gầm dài một tiếng.
- Kèn kẹt kèn kẹt!
Lồng xương bên ngoài đang cố gắng chống đỡ. Nhưng trên vô số xương này cũng xuất hiện rất nhiều vết rạn.
- Trẫm không cam lòng, trẫm không cam lòng!
Cái U Vương ngửa mặt lên trời gầm dài.
Tiếng gầm của hắn bi phẫn dị thường.
Hắn đến thế giới này, vốn cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Hắn mới tới khiêu chiến Kinh Chiếu. Nhưng chỉ một hình chiếu, đã khiến mình trọng thương đến cực điểm.
Trọng thương thì cũng thôi. Nhưng thiên hạ này lại có rất nhiều tu giả thừa cơ bỏ đá xuống giếng, truy sát hắn! Tuy rằng hắn giết rất nhiều người truy sát hắn, nhưng hắn bị thương quá nặng, hồn nguyên bạch cốt đều xuất hiện rất nhiều vết rạn.
Hắn căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Hiện tại hắn lại bị vây ở nơi đây?
Nỗ lực chống đỡ lấy xương lồng, Cái U Vương ngửa mặt lên trời than thở.
Mình sẽ phải bị chôn vùi ở đây sao?
Trên đỉnh núi xung quanh có gần vạn tu giả đang đứng. Cường giả trung Hư Cảnh thì có mấy chục. Nếu là trước đây, có bảo Cái U Vương giết đám người đó, hắn cũng lười ra tay.
Nhưng bây giờ, những người này chỉ cần hai thượng Hư Cảnh bày trận, hội tụ lực lượng đã ép tới mức mình không thể động được?
Cái U Vương cực kỳ bi thương căm hận.
Gần vạn tu giả, dẫn đầu là người của hai phe.
Một hòa thượng đầu trọc khoác áo cà sa, toàn thân bắn ra kim quang tứ phía. Trong tay hắn cầm một bình bát.
Tuy rằng khuôn mặt của hòa thượng đầu trọc kia hiền lành, nhưng giờ phút này hắn không hề lưu thủ.
Một người khác toàn thân mặc đạo bào lam sắc. Trong tay hắn cầm trường kiếm, vung ra từng đạo lam quang bắn thẳng vào xương lồng.
- Thánh địa Thần Tông, điện chủ Nhâm thần điện? Thánh địa Vạn Phật, Xá Lợi Phật Đà? Trẫm với các ngươi không thù không oán. Vì sao các ngươi lại lập trận giết trẫm?
Cái U Vương uất ức nói.
- Vô lượng thọ phật, Cái U Vương, Đại Ngạc Thiên Triều? Chúng ta đã biết rõ về năng lực của Đại Ngạc Thiên Triều. Nếu hôm nay chúng ta thả ngươi, tương lai ắt ngươi sẽ tạo ra vô số phiền phức đối với chúng ta. Cái U Vương, ai bảo ngươi đến trêu chọc Kinh Chiếu? Ngươi không thể trách được người khác. Khí số của ngươi đã hết, không cần vùng vẫy nữa!
Tay Xá Lợi Phật Đà cầm bình bát phóng ra kim quang lớn hơn!
Gần vạn tu giả đứng xung quanh, trong tay liên tục cầm bình bát phóng ra kim quang cùng lực lượng của mỗi người, hội tụ về phía Cái U Vương!
Một phía khác, điện chủ Nhâm thần điện, khẽ mỉm cười nói:
- Cái U Vương, chỉ cần ngươi nhận ta làm chủ, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!
- Bọn chuột nhắt! Nếu như trẫm không bị Kinh Chiếu đánh trọng thương, một tay trẫm đã có thể ép chết các ngươi! Bọn chuột nhắt!
Cái U Vương gầm rú nói.
Sắc mặt điện chủ Nhâm thần điện trầm xuống nói:
Làm sao ngươi biết?
- Hả?
Tu giả bốn phía đồng thời nhìn lại.
Cái U Vương:... !
Xá Lợi Phật Đà:... !
Chỉ thấy điện chủ Nhâm thần điện thoáng lắc đầu một cái. Phía trên đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đôi tai chuột lớn. Ở chỗ miệng cũng xuất hiện một cái mỏ chuột.
Một con chuột yêu?
Đây là lần đầu tiên mọi người biết được, thì ra điện chủ Nhâm thần điện lại có thể là chuột yêu?
- Điện chủ Nhâm thần điện, Nhâm Thử? Ta vẫn cảm thấy cái tên này cổ quái. Hóa ra, ngươi đúng là một con chuột!
Cái U Vương nhất thời không biết phải nói gì nữa.
Một đám tu giả cũng không biết phải nói gì đều nhìn về phía Nhâm Thử. Xem ra Cái U Vương nói không sai. Thật sự là đám chuột nhắt!
Nhâm Thử gạt gạt chòm râu, hai mắt híp lại bắn tinh quang về phía Cái U Vương nói:
- Nhận ta làm chủ, ta có thể cứu ngươi!
Xá Lợi Phật Đà hơi nhướng mày nói:
Nhâm Thử, tên quỷ này không thể thả!
- Xá Lợi Phật Đà, giết hắn không bằng thu hắn. Ngươi và ta mỗi người dựa vào thủ đoạn của mình. Ai thu phục Cái U Vương thì là của người đó. Ngươi thấy thế nào?
Nhâm Thử sờ sờ râu chuột nói.
- Ách?
Xá Lợi Phật Đà cau mày.
Xá Lợi Phật Đà vốn muốn tiêu diệt Cái U Vương. Bây giờ Nhâm thử nói thu? Làm sao thu?
- Cái U Vương kiêu căng khó thuần, không thể nào bị thu phục!
Xá Lợi Phật Đà nhất thời kêu lên.
- Không thể nào sao? Đó là do ngươi không có bản lĩnh thu phục mà thôi!
Nhâm Thử sờ sờ chòm râu nói.
Sắc mặt Xá Lợi Phật Đà trở nên phức tạp.
- Ngươi nói đùa sao? Chuyện này làm sao thu phục? Thu phục là phải thu tâm. Không thu được tâm, thu phục được thì có tác dụng gì?
Nhâm Thử lại nheo mắt chuột nhìn về phía Cái U Vương nói:
- Cái U Vương, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta liền cứu ngươi!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 47: Trẫm cứu các ngươi đi ra?
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Đáp ứng? Ha ha ha ha, ha ha ha!
Cái U Vương cao giọng cười lớn.
Chỉ thấy sắc mặt Nhâm Thử bỗng nhiên nghiêm nghị:
- Cái U Vương, từ hôm nay trở đi, thần phục với Nhâm Thử ta. Ngươi nguyện ý chứ?
Nhâm Thử mở miệng nói xong, hư không xung quanh đột nhiên lay động một hồi. Dường như từ trong sâu thẳm chợt ngưng tụ ra một phần khế ước. Chỉ có điều phần này khế ước nhìn không rõ, sờ không được.
Cái U Vương nghe thấy Nhâm Thử nói vậy, trong nháy mắt bên trong u hỏa thoáng lay động.
- Địa chi thủ lệnh thần thông? Sao ngươi có được thần thông này?
Cái U Vương đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Cái U Vương, từ nay trở đi, thần phục với Nhâm Thử ta, ngươi có nguyện ý hay không?
Sắc mặt Nhâm Thử lại lần nghiêm túc quát lên.
- Chuyện gì thế này? Tại Tiên giới cũng khó gặp phải cao thủ như Kinh Chiếu. Tại Tiên giới cũng khó có thể gặp phải loại thần thông kinh khủng này. Sao thế giới này đều có vậy?
Cái U Vương kinh ngạc nói.
- Cái U Vương, từ ngày hôm nay trở đi, thần phục với Nhâm Thử ta, ngươi có nguyện ý hay không?
Nhâm Thử lại quát lên.
- Tên chuột nhắt kia, muốn Cái U Vương ta thần phục với ngươi sao? Đừng hòng!
Cái U Vương nhất thời quát lạnh nói.
Sắc mặt Nhâm Thử trầm xuống:
- Hừ, nếu không muốn thần phục, vậy ngươi chết đi! Đây là Diệt Ma đại trận đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Chỉ cần bất luận là ta hoặc là Xá Lợi Phật Đà có một người thi triển, ngươi đều chắc chắn phải chết. Ta xem ngươi còn giằng co được tới khi nào!
- Kèn kẹt kèn kẹt. Cho dù trẫm có chết, cũng sẽ không thần phục đám chuột nhắt như ngươi!
Cái U Vương nghiến răng, quát lớn.
Ầm! Ầm!
Mặc dù có lồng xương chống cự, nhưng căn bản không chống cự được với Diệt Ma đại trận của đám đông cường giả kia. Lồng xương không ngừng bị hao tổn. Hơn nữa dù vậy, cũng có rất nhiều dư ba lao về phía Cái U Vương.
Một khi lồng xương bị phá tan, Cái U Vương nhất định sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Đế vương kiêu ngạo, không cho phép Cái U Vương khuất phục. Cái U Vương khổ sở giãy dụa.
Giờ phút này, Cái U Vương hối hận muốn chết. Tại sao không có chuyện gì lại chạy tới khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất nhân kia làm gì?
Không phải bản thân Cái U Vương cảm thấy vậy, mà cường giả của các thế lực lớn trong thiên hạ đều nghĩ như vậy. Khẳng định Cái U Vương bị nước chảy vào đầu, mới đến khiêu chiến Kinh Chiếu.
Vèo!
Ngay thời điểm Diệt Ma đại trận áp chế Cái U Vương, phía xa đột nhiên có ba đạo lưu quang bắn tới.
- Hả?
Mọi người nghi hoặc nhìn tới.
Vù vù!
Trên đỉnh một ngọn núi, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Bạch Đế Thiên đột nhiên xuất hiện.
- Các ngươi là ai? Các ngươi cũng muốn giết chết Cái U Vương sao? Vậy hãy theo ta rót lực lượng vào Diệt Ma đại trận là được!
Một cường giả nhất thời quay về phía ba người Diêm Xuyên kêu lên.
- Sao? Là ngươi, Diêm Xuyên?
Sắc mặt Xá Lợi Phật Đà nhất thời biến đổi.
- Diêm Xuyên?
Mọi người lập tức tỏ ra kinh ngạc
Rõ ràng, mọi người đều đã nghe qua danh tiếng của Diêm Xuyên. Nhưng bọn họ chỉ xem qua chân dung của Diêm Xuyên, người tận mắt nhìn thấy hắn thực sự không nhiều.
- Diêm Xuyên?
Nhâm Thử nheo mắt chuột lại nói.
Diêm Xuyên không để ý đến mọi người, mà nhìn về phía bên trong thung lũng.
Cái U Vương, chủ nhân một đời Thiên triều lại sa sút đến mức này?
Hai mắt Xà Hoàng hiện ra một tia lạnh lẽo, mang theo một tia nghi hoặc.
- Thây ma chi độc, đưa Nguyên độc cho trẫm, trẫm cứu các ngươi đi ra!
Diêm Xuyên nói.
- Hả?
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Nguyên độc? Trẫm cứu các ngươi đi ra?
Đây là Diêm Xuyên muốn đối địch với vạn người ở đây sao?
- Lớn mật. Diêm Xuyên, ngươi muốn đối địch với ta và các tông khác sao?
Một tu giả nhất thời kêu lên.
- Diêm Xuyên, ngươi muốn đối địch với thánh địa Thần Tông ta sao?
Một thuộc hạ đứng bên cạnh Nhâm Thử nhất thời kêu lên.
- Diêm Xuyên, ngươi có thể tưởng tượng được, nếu như ngươi dám giúp Cái U Vương, chính là đối địch với thánh địa Vạn Phật ta hay không!
Ánh mắt Xá Lợi Phật Đà cũng trở nên lạnh lẽo nói.
Tuy rằng không biết Diêm Xuyên có năng lực kia hay không, nhưng, giờ phút này là thời khắc giết chết Cái U Vương, mọi người không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Xà Hoàng có chút khó có thể tin được nhìn về phía Diêm Xuyên:
- Khụ khụ khụ, tại sao?
Mấy tháng trước, mình còn cùng Diêm Xuyên tranh tới mức ngươi chết ta sống!
- Ngươi và ta căn bản không có thù, không phải sao?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Xà Hoàng lộ ra một tia mờ mịt, tiếp theo nhìn về phía Cái U Vương.
- Thánh thượng!
Xà Hoàng kêu lên.
Trong mắt bộ xương Cái U Vương phát ra u quang lấp loé, chợt hiện lên một tia không rõ.
Cuối cùng, Cái U Vương nhìn Xà Hoàng gật đầu một cái.
Xà Hoàng không tiếp tục hỏi thừa. Một đạo ánh sáng xanh lục lập tức được ném ra khỏi lồng xương, trực tiếp bắn về phía Diêm Xuyên.
- Hừ!
Một hòa thượng nhất thời lao thẳng đến, muốn cướp lấy ánh sáng xanh lục kia!
Bạch Đế Thiên đạp chân xuống.
- Đùng!
Bạch Đế Thiên đã trở lại.
Ầm!
Hòa thượng muốn tranh đoạt, nhất thời như đạn pháo, ầm ầm đánh vào mặt đất phía dưới.
Tất cả các cường giả xung quanh nhất thời xôn xao.
- Nhâm Thử, Cái U Vương giao cho ngươi. Ta đến gặp ba người này!
Xá Lợi Phật Đà trầm giọng nói.
Hai mắt Nhâm Thử thoáng nheo lại, gật đầu nói:
Được!
Xá Lợi Phật Đà nhất thời bay tới. Đi theo phía sau hắn là năm hòa thượng đầu trọc. Ánh mắt mỗi người đều lạnh lẽo nhìn về phía Diêm Xuyên.
Bạch Đế Thiên giao thứ nhận được cho Diêm Xuyên. Đó là một bình nhỏ màu lam.
Diêm Xuyên nhìn kỹ một chút.
- Không sai. Đây chính là độc nguyên của thây ma chi độc!
Diêm Xuyên cười nói.
- Diêm Xuyên, vật đã giao cho ngươi. Ngươi thực hiện lời hứa của ngươi đi!
Xà Hoàng lạnh giọng kêu lên.
- Tất nhiên!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Lớn mật!
Xá Lợi Phật Đà nhất thời quát lớn một tiếng, chắn trước mặt Diêm Xuyên.
- Chúng ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi lại tự mình tới. Diêm Xuyên, lần này từng người trong số các ngươi đừng hòng chạy thoát!
Xá Lợi Phật Đà lạnh lùng nói.
- Hừ!
Bạch Đế Thiên hừ lạnh một tiếng, đang định bước ra.
- Chờ một chút!
Mặc Vũ Hề bỗng nhiên kêu lên.
- Sao?
Chỉ thấy Mặc Vũ Hề bỗng nhiên lấy ra một hạt đậu tương.
Nhìn hạt đậu tương này, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Chỉ có Nhâm Thử đứng phía xa, tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía, bất chợt loé lên một tia sợ hãi.
Đậu tương?
Giờ phút này, nhìn thấy Mặc Vũ Hề lấy hạt đậu tương ra, bất luận là Xá Lợi Phật Đà hay gần vạn tu giả xung quanh đều cảm thấy mờ mịt.
- Đây là?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Ta cũng không biết. Viên Thiên Cương đưa cho ta. Hắn gọi nó là Hoàng đậu giáp binh. Ta thử một chút xem sao!
Mặc Vũ Hề khẽ mỉm cười nói.
Mặc Vũ Hề thấy rõ, Diêm Xuyên muốn đối địch với vạn người!
Mấy chục tông môn đều là địch.
Có lẽ Bạch Đế Thiên có thể cứu Cái U Vương, nhưng Diêm Xuyên tất nhiên sẽ kết oán cùng các tông môn kia! Sau đó Cái U Vương quay đầu lại trả thù, những người này khẳng định sẽ trút hết thù hận lên đầu Diêm Xuyên.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 48: Hoàng đậu binh giáp
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Bởi vậy, Mặc Vũ Hề mới bước tới một bước. Mình sắp đi, vậy để mình mang theo thù hận của đám người kia.
Diêm Xuyên rất nhanh đã nhìn thấu dự định của Mặc Vũ Hề. Khi đối địch với các tông môn, Diêm Xuyên đã suy nghĩ kỹ hậu quả! Hơn nữa cứu Cái U Vương cũng có dụng ý rất lớn.
Đối địch với mấy chục tông môn?
Đại Trăn sắp thăng cấp làm đế triều, vậy đối địch với các tông môn thì thế nào?
Nhưng đây là tâm ý của Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên cũng không hề ngăn cản.
Mặc Vũ Hề đạp chân xuống. Nhất thời rất nhiều bạch cốt bay ra, bộc lộ ra thổ nhưỡng của ngọn núi này.
- Ngươi là... ? Thánh Địa Đại Chiêu, Vũ Hề Đạo Quân?
Xá Lợi Phật Đà trầm giọng nói.
Mặc Vũ Hề khẽ mỉm cười nói:
- Nhãn lực của Xá Lợi Phật Đà thật tốt!
- Hừ, Vũ Hề Đạo Quân thì có thể làm được gì? Cái U Vương đã mạo phạm Kinh Chiếu. Chúng ta diệt hắn, Kinh Chiếu định sẽ không trách chúng ta. Vũ Hề Đạo Quân, ngươi không nhúng tay vào chuyện này thì tốt hơn. Nếu chẳng may chúng ta bắt đầu động võ, không cẩn thận tổn thương ngươi, như vậy sẽ không tốt!
Xá Lợi Phật Đà lạnh lùng nói.
Phía sau Xá Lợi Phật Đà, năm hòa thượng đều lấy ra một cái viên luân. Ánh mắt mỗi người đều lộ hàn quang nhìn về phía Diêm Xuyên.
Mặc Vũ Hề lại không để ý tới. Nàng nhẹ nhàng nhét đậu tương vào trong lòng đất.
- Ách?
Vô số tu giả bốn phía đều cảm thấy mờ mịt.
Trồng đậu tương?
Vũ Hề Đạo Quân nàng đang nói đùa sao? Vào lúc này nàng lại trồng hạt đậu?
Chỉ có Nhâm Thử, giờ phút này trong mắt hắn nhất thời cứng lại, thực sự rất khủng hoảng.
- Chít chít, sẽ không phải vậy chứ?
Nhâm Thử tự nói với mình.
- Mặc Vũ Hề Đạo Quân, xin tránh ra, bằng không thương tổn đến...
Xá Lợi Phật Đà cầm bình bát trong tay lạnh lùng nói. Nhưng hắn mới nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy nơi Mặc Vũ Hề gieo đậu tương xuống, bỗng nhiên có một chồi non mọc lên.
- Ách?
Chồi non lớn lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Nó càng lúc càng dài càng lớn. Trong nháy mắt nói đã hóa thành một dây leo. Trên dây leo mọc ra một hạt đậu tương. Hạt đậu kia càng lúc càng lớn, dần dần đạt được kích thước chừng một trượng.
- Đây là?
Xá Lợi Phật Đà có chút kinh ngạc.
Hạt đậu tương lớn một trượng sao?
- Kèn kẹt!
Bông nhiên hạt đậu tương một trượng này nứt ra ở giữa. Một đôi tay quái dị từ bên trong xông ra.
Một tiếng kêu gào quái dị từ bên trong truyền ra. Tiếp theo hạt đậu tương lớn một trượng kia ầm ầm nổ tung.
Rất nhiều bụi bay lên mù mịt. Kể cả hạt đậu tương lẫn dây leo lúc trước đều khô héo nát tan. Trước mặt Mặc Vũ Hề bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu vàng cao khoảng một trượng.
Thân hình gầy gò, tứ chi thon dài, khom người giống như con bọ ngựa, nhưng trên đầu lại có hình giống như hạt đậu tương. Một quái vật có hình dạng quỷ dị.
- Chủ nhân, mời hạ lệnh!
Quái vật cung kính quay về phía Mặc Vũ Hề nói.
Xá Lợi Phật Đà:...... !
Mặc Vũ Hề:...... !
Diêm Xuyên:... !
Bạch Đế Thiên:...... !
Gần vạn tu giả:... !
Trong hạt đậu tương thật sự mọc ra một quái vật sao?
Nhâm Thử đứng phía xa, sắc mặt càng thêm sợ hãi.
- Chít chít, có phải chuột ta đã hoa mắt hay không? Sao có thể như vậy được?
Nhâm Thử lẩm bẩm tự nói với mình.
Sắc mặt Xá Lợi Phật Đà lại trở nên cổ quái. Tiếp theo ánh mắt hắn lạnh lẽo nói:
- Vũ Hề Đạo Quân, ta mặc kệ đó là quái vật gì, nhưng Diêm Xuyên nhất định phải ở lại. Cho dù ngươi là đạo quân của Đại Chiêu cũng không có tác dụng! Vạn Phật Bình Bát!
Xá Lợi Phật Đà ném bình bát trong tay lên trời. Ngay lập tức một đạo kim quang chợt hiện lên, chiếu thẳng về phía vị trí ngọn núi Diêm Xuyên đang đứng.
Vù!
Không gian xung quanh dường như đông cứng, định trụ tất cả mọi người bên trong.
- Trừ ba người chúng ta ra, giết chết những người bên trong!
Trước khi kim quang chiếu đến, Mặc Vũ Hề nhanh chóng hạ lệnh.
Trong kim quang, Mặc Vũ Hề nhất thời không có cách nào nhúc nhích được. Nhưng quái vật kia lại dường như không bị ảnh hưởng. Quái vật đột nhiên nghiêng đầu lại, dùng cái đầu hình đậu tương nhìn về phía Xá Lợi Phật Đà.
- Dưới khóa không phật quang của ta, bất kỳ cũng không có cách nào nhúc nhích. Bất kỳ ai cũng không ra được. Diêm Xuyên, ta sẽ siêu độ cho ngươi!
Xá Lợi Phật Đà hưng phấn cười nói.
Quái vật bỗng nhiên đập ra. Căn bản không có chịu ảnh hưởng nào.
- Làm sao có thể như vậy được?
Xá Lợi Phật Đà cả kinh kêu lên.
Dưới khóa không phật quang, cho dù là thượng Hư Cảnh cũng phải bị giam cầm ở bên trong. Tại sao quái vật kia lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng như vậy?
Nhâm Thử đứng phía xa đang vô cùng run rẩy:
- Binh giáp dịch pháp? Dưới tiên nhân, con rối kia có thể tránh được tất cả pháp thuật? Thật sự sao?
Không để ý tới sự hoảng sợ của Nhâm Thử, Xá Lợi Phật Đà xoay tay ầm ầm đánh ra một chưởng ấn. Năm hòa thượng đứng xung quanh cũng đánh ra phật ấn của mình.
Chưởng ấn uy lực khổng lồ như một đỉnh núi lớn ép xuống.
Vù vù!
Quái vật trực tiếp xuyên qua chưởng ấn, dường như nó chỉ là một ánh hào quang vậy.
Vèo!
Trong nháy mắt quái vật đã xuất hiện phía dưới người của Xá Lợi Phật Đà. Hai bàn tay bỗng nhiên nắm lấy hai chân của Xá Lợi Phật Đà.
- Cái này?
Xá Lợi Phật Đà thay đổi sắc mặt.
Nhưng không còn kịp nữa, động tác của quái vật cực nhanh. Xá Lợi Phật Đà giống như cái gậy đánh về phía một hòa thượng bên cạnh.
Đầu trọc va chạm vào đầu trọc!
- Coong!
Một 'Gậy' đã đánh hòa thượng kia lún sâu vào trong lòng đất.
Quái vật hưng phấn kêu to.
- A, sư tôn!
Một hòa thượng khác kêu sợ hãi.
- Đùng!
Hòa thượng kia cũng bị quái vật bắt được một chân. Nhất thời, quái vật có hai cái gậy.
Quái vật quay hai cái Gậy nhất thời tạo ra một trận cuồng phong. Trong nháy mắt hắn đánh về phía đám người kia.
Ầm ầm ầm!
Tốc độ của quái vật cực nhanh. Lực đạo lại mạnh cực điểm. Mỗi lần cây gậy đánh tới đều có một người bị đánh bay ra ngoài, hoặc là đánh lao vào trong lòng đất. Mỗi tu giả bị va chạm vào nhau đều bể đầu chảy máu.
- Coong coong coong!
Liên tiếp có tiếng đao kiếm đánh vào trên người quái vật. Cánh tay của quái vật giống như được làm bằng sắt. Chỉ có thể phát ra những tiếng kim lại vang dội.
Quái vật kêu lên một tiếng giận dữ, đánh về phía những tu giả đã vung kiếm chém mình.
Vù vù!
Một gậy đánh tới, một tu giả sợ hãi đẩy vòng bảo hộ cương khí lên. Nhưng dường như chiếc gậy kia miễn dịch đối với vòng bảo hộ cương khí, trực tiếp đầu chạm trán. Dường như căn bản không có vòng bảo hộ cương khí kia vậy.
- Coong!
Đầu va vào đầu. Tu giả kia choáng váng. Giờ phút này đầu Xá Lợi Phật Đà đã mọc đầy bướu thịt, sưng mặt sưng mũi.
Trong lúc nhất thời, Xá Lợi Phật Đà đã rơi vào biên giới của sự sụp đổ. Tại sao lại như vậy?
Ầm! Ầm!......
Đầu không ngừng đụng đầu. Pháp lực của Xá Lợi Phật Đà căn bản thi triển không ra. Hắn bị xem là vũ khí, không ngừng đánh các tu giả xung quanh.
Tốc độ của quái vật cực nhanh, sắp khiến người ta phải suy sụp. Một đám tu giả đang ở trước mặt quái vật muốn trốn cũng không cách nào trốn thoát. Chỉ cần bị quái vật nhìn chằm chằm, trong nháy mắt hắn có thể xuất hiện trước mặt ngươi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden