Tác giả: Nhất Khởi Thành Công
Chương 389: Có Con Chồn Bước Lang Thang
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Sơn trang Bạch Vân đã chìm trong ánh hoàng hôn. Tất cảcác ngọn đèn đều tỏa sáng lấp lánh khoe vẻ phồn vinh của nó.
Đình hóng mát trên hồ có diện tích vào khoảng hai mươi mét vuông, cách hai bên bờ khoảng chừng năm mét, chỉ có con đường rộng vẻn vẹn hai mét dẫn thẳng vào đình.
Sở Thiên và Lý Thần Châu ngồi đối diện nhau, ẩn mình trong bóng mát của cây cột trụ.
Ánh sáng hắt ra từ đình khá mờ nhạt, trong khoảng cách ba bước chân cũng không nhìn rõ được mặt.
Gió lạnh thấu xương, nhưng dường như bọn họ không cảm nhận được chút lạnh nào. Khi phải chờ đợi một ai đó, người ta quả thật dễ dàng quên đi tất cả xung quanh.
Trên chiếc bàn đá có bếp than lửa, xung quanh đó bày biện rượu và đồ ăn!
Thức ăn, là thức ăn ngon nhất, rượu cũng là loại rượu tuyệt hảo!
Nhưng hai người gần như chẳng hề đụng đũa, thỉnh thoảng hơ hơ tay trên ngọn lửa, thỉnh thoảng cụm ly với nhau.
Tuy rằng gió trên núi lồng lộng nhưng chỗ nào cũng nghe thấy tiếng cười.
Đây chính là sức hấp dẫn của sơn trang Bạch Vân, có thể đẻ ra tiền từng phút từng giây!
Thời gian chờ đợi luôn rất lâu, thậm chí rất mệt mỏi!
Chừng mười phút sau, Lý Thần Châu dường như đã mất kiên nhẫn, cười khổ:
- Thiếu soái, hay là ta đã quá lo lắng. Với địa vị và thực lực của Thiếu soái hiện nay, ai dám động đến Thiếu soái chứ. Bọn phần tử Đột Đột tuy rằng không sợ chết, nhưng lúc này các quan ải đều hết sức nghiêm ngặt, Nặc Đính cũng không thể ngang nhiên gây án được.
Sở Thiên đổ rượu trong bầu ra, vẫn còn nóng hổi, hai tay cầm lấy ly rượu thử xem còn nóng không, đến khi cảm thấyđã uống được thì mới chậm rãi đưa lên miệng. Hương thơm của rượu lan tỏa trong người, hắn không khỏi khen:
- Rượu ngon!
Vừa mới nói dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ trên bờ!
Sở Thiên và Lý Thần Châu đều ngẩng đầu hướng về phía có tiếng bước chân. Từ lúc nào, trên bờ đã có khoảng vài chục người. Trong ánh đèn tờ mờ, mặc dù không nhìn rõ được mặt, nhưng cũng biết là bọn chúng đông và khỏe, cảm nhậnđược sát khí đằng đằng của chúng.
Sở Thiên không nói gì, quay đầu lại uống liền ba ly rượu.
- Sống mơ mơ màng màng như người say rượu!
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Chẳng ngờ Thiếu soái cũng có lúc đắc ý.
Sở Thiên cười khẽ, ánh lửa hồng phản chiếu vẻ mặt kiên nghị, thản nhiên nói:
- Đường Sơn Phong, không ngờ lại là ngươi, càng không ngờlà ngươi có thể mai phục ở sơn trang Bạch Vân này. Quảthật là ta đã xem thường ngươi, cũng xem thường thế lực của Đường gia ở kinh thành rồi!
Người vừa tới chính là Đường Sơn Phong, bên cạnh ông ta là Dương Phi Dương đang đứng hiên ngang. Nhưng Sở Thiên và Lý Thần Châu đều hướng ánh mắt ra phía sau bọn họ, dừng lại trên người những kẻ đứng phía sau Đường Sơn Phong. Họđều là những kẻ giang hồ dày dạn kinh nghiệm nên khắc biết phân biệt ai là cao thủ.
Đường Sơn Phong vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nói:
- Bởi vì ta biết kiểu gì nhà ngươi cũng có lúc đắc ý, đây chẳng phải thời cơ tốt nhất để hạ ngươi ư?
Sở Thiên không hề che giấu, gật đầu thừa nhận:
- Thật ra, nếu không phải là ta mà là người khác thì hôm nay đều sẽ không tránh khỏi đắc ý, tiêu diệt hội Hắc Long, làm nhục Đường Thiên Ngạo, tóm được “Rắn đuôi chuông”, tiêu diệt Maria, việc nào cũng đáng ăn mừng, làm sao nghĩđược phía sau vẫn còn có kẻ muốn giết mình!
Đường Sơn Phong thở dài, bình tĩnh nói:
- Một người sau khi trải qua nhiều lần sinh tử rồi sẽ có lúc lơ là, vậy nên ta mới đến đây, lại phải chọn thời điểm bất ngờvà mang theo tất cả các cao thủ Đường gia ở kinh thành nữa.
Sở Thiên quét mắt nhìn đám người xung quanh Đường Sơn Phong, cười nói:
- Xem ra toàn là cao thủ. Tổng quản Đường quả đúng là người thông minh, biết rằng nếu đem vài chục cao thủ từphương Nam đến ắt sẽ thu hút sự chú ý của Soái quân cho nên mới tập hợp các cao thủ tại kinh thành, chuẩn bị sẵn đểgiết ta tại sơn trang Bạch Vân này. Ta nói thế có đúng không hả ông chủ Hứa?
Sở Thiên hướng ánh mắt đến người đàn ông trung niên, dáng mập mạp. Y từng là ông chủ của nhà hàng Hữu Gian, cũng từng là phụ trách nhà ăn của Công ty Hồng Phát, cũngđã từng làm tình báo cho Sở Thiên, nói cho hắn biết hội Hắc Long muốn đốt kho hàng, chẳng thể ngờ y lại chính là người của Đường gia. Xem ra, thực lực của nhà họ Đường đúng là không thể xem thường!
Hứa Chí Vĩ cúi đầu, hơi xấu hổ, không dám nhìn về phía Sở Thiên.
Đường Sơn Phong cười sang sảng rồi chậm rãi nói:
- Thiếu soái quả nhiên thông minh, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn. Vì hành động lần này tuyệt đối không được sai sót, ta phải mang theo đao thủ đứng đầu Đường gia, đêm nay có lẽ là lúc Thiếu soái nhìn lại thế gian trước khi ra đi rồi, sao không uống thêm vài chén rượu nhỉ?
Lý Thần Châu từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, chỉ ngồi uống rượu, chẳng ai biết anh ta nghĩ cái gì trong đầu!
Sở Thiên lại dừng mắt ở người thanh niên đứng bên cạnhĐường Sơn Phong, thản nhiên nói:
- Đường đao Liệt Dực? Có phải Liệt Dực mười lăm tuổi gia nhập xã hội đen, mười tám tuổi thành danh, mười chín tuổi lui về ở ẩn không? Chẳng lẽ chính là người bên cạnh Tổng quản Đường?
Trong lòng Đường Sơn Phong có chút e dè, không thể ngờSở Thiên có nhãn quan tốt như thế!
Sở Thiên vừa nói dứt lời, Đường đao Liệt Dực bước nhanh lên phía trước, quan sát kỹ Sở Thiên, thản nhiên nói:
- Ngươi đang bị thương?
Đường Sơn Phong nhìn Sở Thiên chằm chằm, ánh mắt Dương Phi Dương thì cực kỳ phức tạp!
Sở Thiên nhấc nửa ly rượu lên, dựa vào cây cột trụ, nói không chút che dấu:
- Liệt Dực, ngươi quả có nhãn lực tốt, cách xa năm mét mà ngươi vẫn có thể nhìn ra ta bị thương. Không sai! Ta đúng làđang bị thương. Vậy nên cơ hội cho ngươi lại tăng thêm ba phần rồi đấy.
Đường Sơn Phong nghe Sở Thiên thừa nhận đang bị thương thì trong lòng vui sướng thêm vài phần. Xem ra cả ông trời cũng muốn tiêu diệt Sở Thiên, chứ không làm sao mà Sở Thiên có thể rơi vào bẫy của y được chứ?
Hơn nữa, hắn lại còn bị thương, trận này xem ra chẳng có gì phải lo lắng rồi!
Liệt Dực lắc đầu nói:
- Ta mặc dù đã nhận lời Đường gia giết ngươi, nhưng không thể giết người đang bị thương được!
Đường Sơn Phong ngây người ra nhìn Liệt Dực, không đừngđược hỏi:
- Liệt Dực, ngươi nói vậy có ý gì?
Liệt Dực không để ý đến ánh mắt trách cứ của Đường Sơn Phong, bình tĩnh nói:
- Hành động đêm nay ta không tham dự!
Sau đó, y quay đầu lại phía Sở Thiên, lạnh lùng nói:
- Sở Thiên, nếu đêm nay ngươi chưa chết, ta sẽ đợi ngươi dưỡng thương phục hồi. Ba tháng sau, ta sẽ tới giết ngươi!
Lý Thần Châu mặt vẫn rất bình tĩnh, quay lại rót rượu, như là muốn uống thật say để che dấu sự chờ đợi và hưng phấn trong lòng.
Sở Thiên thở một hơi dài rồi khẽ nói:
- Liệt Dực, ngay cả ta cũng muốn chửi ngươi ngu xuẩn. Nhưng ta không thể không công nhận ngươi là một anh hùng!
Đường Sơn Phong quả nhiên nổi giận lôi đình, lạnh lung nhìn Liệt Dực nói:
- Liệt Dực, ngươi đừng quên công ơn của Đường gia đối với ngươi!
Liệt Dực ánh mắt lạnh như băng, quay sang nhìn Đường Sơn Phong nói:
- Tổng quản Đường, đó là ân tình của Đường lão gia với ta. Nếu ngươi còn dám mở miệng vô lễ, ta sẽ cho cái mồm của ngươi thưởng thức Đường đao trước!
Nói xong liền lùi lại vài bước, tỏ ý đặt mình ra ngoài, không tham dự vào cuộc chém giết đêm nay.
Mặc dù Đường Sơn Phong chưa từng chứng kiến đao pháp của Liệt Dực, nhưng nghe danh đã lâu, trong lòng cũng có chút nể sợ, lập tức nín giận, đợi đến khi về phương Nam, ông ta sẽ báo cáo tội trạng này với chủ nhân. Lúc này đây, phải lấy việc giết chết Sở Thiên làm chính.
Đường Sơn Phong vừa nhìn đình hóng mát heo hút trơ trọi, lại nhìn Sở Thiên và Lý Thần Châu, trong lòng cũng đỡ bực vài phần. Dù cho Sở Thiên thân thủ có giỏi mấy đi chăng nữa cũng khó chống cự được mấy chục người tấn công cùng một lúc. Tuy rằng bọn họ so ra không thể bằng Liệt Dực, nhưng cũng đều là những cao thủ được lão gia lựa chọn kỹlưỡng, thêm vào đó, Sở Thiên lại đang bị thương.
Nghĩ vậy nên sắc mặt Đường Sơn Phong liền trở nên bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, cho dù thế nào đi nữa thì hôm nay cũng là thời khắc cuối của ngươi, còn lời gì thì nói nốt ra. Nếu như Đường Sơn Phong có thể làm được, có lẽ ta sẽ hết sức giúp cho ngươi!
Mèo thích vờn chuột, trước khi ăn thịt vẫn còn muốn đùa nghịch trước đã!
Sở Thiên cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình rồi uống liền hai ngụm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phi Dương, nói:
- Nếu Quản gia Đường đã có lòng với Sở Thiên như vậy thì Sở Thiên ta cũng xin một yêu cầu nhỏ. Phi Dương tinh thông âm nhạc, nay ta muốn nghe cô ta hát một bài, coi như là tiễn đưa ta, vậy có được không?
Đường Sơn Phong lập tức mỉm cười, liền phất tay nói:
- Phi Dương, cô hãy hát cho Thiếu soái nghe một bài đi! Cũng coi như chấm dứt cái duyên của hai người.
Sau đó y lại nói nhỏ:
- Nếu có cơ hội thì giết hắn luôn tại trận!
Đường Sơn Phong thấy Sở Thiên trước đây ba bốn lần đều tha cho Dương Phi Dương nên cho rằng trong lòng Sở Thiên rất yêu thích người phụ nữ này, nghĩ vậy nên trong lòng cũng thấy đắc ý mấy phần! Bị người phụ nữ mình yêu giết thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Hy vọng trước khi chết Sở Thiên sẽ nói với y.
Dương Phi Dương khẽ gật đầu, ánh mắt đầy u ám tiến vềphía Sở Thiên. Tận đáy lòng cô rất yêu người đàn ông này, nhưng hắn đừng nên động vào Đường Thiên Ngạo, xung đột với Đường gia, tự hại chính mình. Cứ nghĩ đến hình ảnh sau khi cuộc vui tàn, máu Sở Thiên nhuộm đỏ đình hóng mát là lòng cô lại vô cùng đau xót.
Dương Phi Dương nhẹ nhàng tiến đến, trên người thoang thoảng hương thơm. Dù rằng trong ngọn đèn mờ ảo không thể thấy rõ khuôn mặt cô nhưng dường như vẫn cảm thấy rõ được sự mềm mại quyến rũ của cô và cũng không che dấu nổi sự u sầu buồn bã trong từng bước đi.
Dương Phi Dương chắp tay tao nhã rồi cất lên giọng hát, trong đình hóng mát vang lên những âm thanh làm say đắm lòng người.
- Có con chồn bước lang thang,
Ở trên đập đá đắp ngang sông Kỳ.
Lòng em luống những sầu bi.
Nỗi chàng quần thiếu ai thì may cho?
Khi Dương Phi Dương cất lên âm thanh đầu tiên, ánh mắt của Sở Thiên trở nên tĩnh lặng. Toàn bộ không gian dường như chỉ còn tiếng hát và vũ điệu của Dương Phi Dương. Ngay cả Lý Thần Châu cũng bất động, dừng rót rượu, ánh mắt chỉnhìn vào Dương Phi Dương!
Đường Sơn Phong cũng chẳng nói gì, nhìn Dương Phi Dương trầm tư, chẳng ngờ người hung hãn độc ác như Dương Phi Dương mà lúc bình tĩnh lại thì đặc biệt đến vậy. Thậm chí yđã nghĩ rằng đêm nay, sau khi giết chết Sở Thiên, có nên nói với chủ nhân thưởng Dương Phi Dương cho mình?
- Có con chồn bước lang thang,
Ở trên đập đá đắp ngang sông Kỳ.
Lòng em luống những sầu bi,
Nỗi chàng đai thiếu ai thì may cho?
Sở Thiên chậm rãi đưa chén rượu lên miệng, ánh mắt chứađầy cảm xúc. Hắn hiểu được tâm sự của Dương Phi Dương.
Phía sau Đường Sơn Phong, Liệt Dực khẽ than: Đây là bài thơ “Có con chồn” trong “Kinh Thi Vệ Phong”, ẩn ý sâu xa là người phụ nữ bày tỏ nhung nhớ và sầu lo với người mình yêu thương. Phi Dương đã yêu Sở Thiên rồi, lại còn là người phụ nữ si tình nữa. Thật đáng tiếc, bọn Đường Sơn Phongđều không biết gì.
- Có con chồn bước lang thang,
Ở trên đập đá đắp ngang bờ Kỳ.
Lòng em luống những sầu bi,
Nỗi chàng áo thiếu ai thì may cho?
Hết câu cuối cùng, Dương Phi Dương cũng cúi người xuống chào. Dưới ánh đèn, tà áo trắng của Dương Phi Dương nhẹ bay bay, váy áo lướt nhẹ theo gió, như có vẻ siêu phàm thoát tục, vẻ thướt tha nhẹ nhàng.
Lần đầu tiên Dương Phi Dương nghe được lời cảm tạ từ đáy lòng của Sở Thiên, nước mắt bỗng trào ra. Người phụ nữkiên cường cao ngạo đến mấy đi chăng nữa, khi nghe được những lời nói từ tận tâm can của người mình yêu cũng không ngăn được sầu não, nhẹ nhàng quay người lại, lao vào lòng của Sở Thiên!
Đường Sơn Phong tin rằng sợi dây thép của Dương phi Dương sẽ nhanh chóng đâm xuyên người Sở Thiên.
Sở Thiên lần này không hề đẩy ra, tay phải ôm lấy eo cô, thản nhiên nói:
- Về sau, đừng về Đường gia nữa.
Dương Phi Dương khẽ thở dài, ngước khuôn mặt làm say lòng người, nói:
- Thiếu soái, em thay anh chặn ở lối đi, anh đi đi!
Đường Sơn Phong không thấy sợi dây thép như độc xà của Dương Phi Dương, lại nghe thấy lời nói có ý phản bội của Dương Phi Dương liền trầm sắc mặt, quát lên:
- Giết!
Hơn mười vị cao thủ rút binh khí ra, coi cái chết như lông hồng mà hướng Sở Thiên bọn họ đánh tới. Con đường hai mét này và cái đình hóng mát chỉ hai mươi mấy mét vuông nên chỉ có thể chứa mười mấy người, nhiều hơn nữa thì khó tránh khỏi bị rơi xuống hồ.
Bỗng nhiên, trong nước vang lên một thanh âm chói tai, sắc bén.
Hơn mười vị cao thủ hơi hơi chững lại, mấy chục phát tên nỏ liền hướng bọn họ bắn tới. Bọn họ được Đường gia trọng dụng, tất nhiên phải có chỗ phi phàm, cho nên khả năng ứng biến rất nhanh, binh khí trong tay múa thành vòng tròn, nhanh chóng gạt tên ra.
Sau một lát, ngoại trừ mấy vị cao thủ bị thương ở cánh tay ra, những người khác đều không có trở ngại gì. Bọn họ khẽ thở phào, những tưởng đó là các bẫy đặt trong nước của Sở Thiên, chẳng có gì đặc biệt.
Đường Sơn Phong lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng “Hừ” một tiếng:
- Chút tài mọn! Vậy mà cũng dám múa may trước mặtĐường gia.
Vào thời khắc này, từ trong nước lại vang lên tiếng động chói tai, âm thanh sắc nhọn. Hơn trăm cây nỏ bay chéo bắn tới mấy cao thủ đang đứng ở lối đi.
Vẻ mặt các cao thủ vừa mới thả lòng lập tức biến sắc, chẳng ngờ tên lại bắn tới dày đặc hơn. Vì vậy, họ đành phải dùng hết sức chống đỡ. May mà mũi tên được bắn từ trong nước ra, có lực cản của nước, cả tốc độ và độ chính xác đều khôngđược như bắn trong không trung.
Đường Sơn Phong khẽ lắc đầu. Thế này mà cũng muốn xửcao thủ của Đường gia ư? Sở Thiên quá ngây thơ rồi!
Bỗng nhiên, từ trong nước nhảy lên mười mấy người đằngđằng sát khí, nhân lúc cao thủ Đường gia đang bận chắn đỡ tên, nhẹ nhàng xọc dao vào bụng họ, sau đó rạch mộtđường ngang. Mười mấy tiếng kêu thảm thiết đồng loạt phát ra.
Giết chóc là gì, chính là thế này đây!
Toàn bộ sơn trang Bạch Vân lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió không ngừng thổi qua mặt hồ.
Mười mấy vị cảm tử của Soái quân đã thay thế vị trí các cao thủ Đường gia, đằng đằng sát khí đứng chặn tại lối đi.
Bọn Đường Sơn Phong sửng sốt không tin nổi. Hơn mười vịcao thủ lại chết dễ dàng như vậy ư? Điều khiến bọn chúng càng sửng sốt là mười mấy vị cảm tử của Soái quân lại có thể ẩn dưới nước mà không có chút động tĩnh gì, rồi vẫn có thể tấn công vào đúng thời điểm cần thiết.
Đường Sơn Phong sởn da đầu. Y bỗng nhận ra sự ngu xuẩn của mình. Lúc ở khách sạn Thiên Nga Đen, y đã nên cảnh giác. Người như Sở Thiên không bao giờ tự đắc, nếu không hắn cũng chẳng có được địa vị hôm nay.
Y dùng suy nghĩ của người bình thường để suy bụng ta ra bụng người, đoán rằng sau đại hỉ đại nạn Sở Thiên sẽ thảlỏng một chút. Đó hoàn toàn chỉ là suy nghĩ của Y.
Mắt Dương Phi Dương sáng lên mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, nói:
- Anh đã biết từ trước?
Sở Thiên ngồi trên ghế, sau khi rót đầy rượu cho Lý Thần Châu mới mở miệng nói:
- Anh đã đoán có mai phục, nhưng lại không đoán được làĐường gia. Anh không ngờ thế lực của Đường gia lớn như vậy, tốc độ phản ứng lại nhanh như vậy, nhanh đến độ khiến anh giật mình. Về điểm này, không thể không khâm phục Tổng quản Đường. Đây đúng là thời cơ tốt nhất.
- Làm sao ngươi đoán được?
Đường Sơn Phong không ngăn được tính hiếu kỳ, hỏi:
- Ta đã bị lộ ở chỗ nào?
Sở Thiên sờ mũi, thản nhiên nói:
- Ngươi không nên phái kẻ thường xuyên cầm súng đi giảmạo cảnh sát giao thông.
Đường Sơn Phong tái mặt, khẽ phất tay, hai mươi mấy người còn lại liền rút súng lục ra. Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào quân cảm tử của Soái quân. Đường Sơn Phong lạnh lùng nói:
- Dẫu ngươi có lợi hại hơn thế nữa, ta cũng không tin các ngươi có thể đỡ được cả trăm phát đạn.
Sở Thiên coi như không nhìn thấy gì, cũng dường như không nghe thấy gì, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm, như thể đang chờ đợi điều gì.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Tác giả: Nhất Khởi Thành Công
Chương 390-1: Biến Cố Hàng Châu
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Đèn bỗng sáng lên.
Toàn bộ đình hóng mát như một bóng đèn bụi bặm bị bỏ quên đã lâu, nay được người ta dùng vải lau sạch, trở nên bóng láng.
Đường Sơn Phong đang chuẩn bị phát lệnh, nhưng cánh tay phải vừa được giơ lên thì đèn bật sáng, đành giữ nguyên ởđó không thể hạ xuống.
Khi đối mặt với gần trăm cây nỏ trong phạm vi gần, không một ai dám động đậy.
Không biết từ khi nào, bên hồ đã xuất hiện hơn trăm người, chặn đường lui của bọn chúng từ ba phía. Hơn trăm người này không khác người thường là bao, nhưng đều toát ra một khí thế, một kiểu khí thế như thể khiến người khác phải chết tức thì, cũng có thể sẵn sàng chết không do dự.
Quân đội bị áp bức mà vùng lên được sẽ là đội quân tất thắng! Sĩ không sợ chết là sĩ bất bại.
Đường Sơn Phong khẽ thở dài, không kìm được đau khổ, nói:
- Có lẽ đêm nay ta không giết nổi ngươi.
Sở Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, đêm nay ngươi không giết được ta!
Trên môi Đường Sơn Phong lại nở nụ cười, là một nụ cười thực sự mừng rỡ vì đã may mắn thoát chết, vặn hỏi rất thoải mái:
- Nhưng ngươi cũng không giết được ta. Ta còn có hai mươi ba danh tướng nữa, còn có hai mươi ba khẩu súng, hai mươi ba cây đao. Nếu phải đấu, chắc chắn sẽ là một kết cục lưỡng bại câu thương, chẳng lẽ không đúng sao?
Đường Sơn Phong có thể tự tin lắm chứ. Hai mươi ba người này đều là những cao thủ từng trải qua vô số lần huyết chiến, từng sống chết vì Đường gia, phải được trọng dụng lắm mới được điều tới sơn trang Bạch Vân này. Đây là một nhóm quân tinh nhuệ nhất, trung thành nhất trong số các tổ chức trực thuộc của Đường gia tại kinh thành.
Sở Thiên cầm ly rượu hắt xuống hồ, điềm nhiên nói:
- Đúng vậy, lưỡng bại câu thương! Nhưng ngươi nhất định phải chết.
Đường Sơn Phong như vừa bị tát hai cái, nụ cười nơi khóe miệng lập tức bị đóng băng.
Sở Thiên chỉ trăm quân cảm tử xung quanh, lạnh lùng nói:
- Bọn họ đều là quân cảm tử của Soái quân. Họ đã chuẩn bịhy sinh bất cứ lúc nào. Lẽ nào ngươi không biết sao? Quân cảm tử của Soái quân không thấy máu tươi thề không về!
Bộ mặt Đường Sơn Phong tối như đêm mưa, nhìn quanh, căm hận nói:
- Lẽ nào chúng không sợ chết thật?
Tất cả cao thủ Đường gia đều cho rằng Đường Sơn Phong đã hỏi một câu thừa. Từ khi quân cảm tử của Soái quân xuất hiện cho tới nay không hề có một chút động tĩnh nào. Điều này cho thấy bọn họ đã được huấn luyện rất quy củ, kỷ luật nghiêm minh, còn có ý chí kiên cường. Bằng không, ai có thểmai phục trong nước lâu như vậy?
Sở Thiên vứt ly rượu lên bàn, thản nhiên nói:
- Ngươi có thể giết bọn họ hòng thoát khỏi vòng vây, nhưng ngươi đừng mơ tưởng sẽ thoát được ra ngoài.
Đôi bàn tay Đường Sơn Phong nắm chặt thành hai nắm đấm kêu răng rắc. Y không khỏi quan sát đường lui, đó chính là hy vọng sống, nhưng bây giờ lại đang bị Soái quân chắn kín mít. Y không khỏi phẫn nộ đứng phắt dậy, quát lên:
- Sở Thiên, ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách ư?
- Muốn cá chết không nhất định phải rách lưới.
Sở Thiên cải chính câu nói vừa rồi của Đường Sơn Phong, chậm rãi nói:
- Giờ ta cho ngươi hai con đường: Hoặc là các ngươi dùng súng đọ với nỏ của Soái quân một trận thừa sống thiếu chết; Hoặc là ngươi đem theo bọn họ mở một con đường máu. Chỉ cần các ngươi có thể thoát khỏi vòng vây, kẻ nào sống sẽ được đích thân Sở Thiên ta hộ tống rời đi, kẻ nào chết sẽ được Soái quân chôn cất cẩn thận.
Đường Sơn Phong đang rất mâu thuẫn. Lựa chọn đầu tiên có vẻ chắc chắn hơn vì có súng ngắn trong tay, nhưng lại không có cơ hội sống. Lựa chọn thứ hai tuy hứa hẹn có cơ hội sống nhưng chắc chắn phải đổ rất nhiều máu, thập tửnhất sinh mới có được.
Huống hồ, tự bỏ súng xuống thì hơi ngu xuẩn. Y lại không khỏi nhìn về con đường cũ, chỉ mười mấy mét thôi mà sao hung hiểm xa xôi quá!
Sở Thiên bỗng cảm thấy các cao thủ Đường gia còn đángđược tôn trọng hơn Đường Sơn Phong, ít ra là trong lòng hắn nghĩ vậy, vì từ khi họ chết mười mấy đồng bạn cho tới khi quân cảm tử của Soái quân xuất hiện, họ đều chưa một lần ngoái nhìn lại đường về.
Gió lặng, nước trôi, trăng lặn, sao mờ. Ánh đèn thì đã sáng càng thêm sáng. Trong cái lạnh lẽo của đêm mùa thu, chỉ có một ngọn đèn là sáng nhất, ấm áp nhất.
Vì nó đang đốt cháy chính mình, không tiếc phải đốt cháy chính mình để chiếu sáng cho người khác.
Làm người cũng vậy, tuyết lạnh đem than ấm có gì mà quý, tuyết lạnh chung hoạn nạn mới là đáng quý.
Một người nếu không ngại thiêu đốt chính mình thì bất kểtrong hoàn cảnh đen tối đến đâu cũng có thể phát sáng.
Liệt Dực chính là người như vậy!
Đang lúc Đường Sơn Phong cảm thấy tuyệt vọng, Đườngđao Liệt Dực bước ra, vô cùng bình tĩnh, vô cùng lạnh lùng, dường như không hề hay biết chỗ này sẽ thành một bãi chiến trường máu chảy thành sông, dường như không hềhay biết chỗ này có cả trăm người đang đợi để liều mạng.
Sở Thiên không khỏi cất tiếng cười. Hắn khâm phục người này, càng khâm phục sự bình tĩnh và thản nhiên của người ấy.
Hắn không hề che dấu sự khâm phục đó.
Đường đao Liệt Dực nhanh chóng bước tới trước mặt Sở Thiên, giọng nói cũng rất điềm tĩnh:
- Giờ tôi đã đi được chưa?
Trên thế giới này có rất nhiều người khi phải đối mặt với thất bại và hoàn cảnh khốn khó sẽ đổ hết sai lầm cho đồng bọn mà y oán hận. Đường Sơn Phong chính là loại người này. Y luôn cho rằng tại Đường gia, ngoại trừ Đường lão gia và vài vị quản lý, địa vị của y là cao nhất và không thể bị xâm phạm, chẳng ngờ tên Liệt Dực được Đường gia mời về này lại không tuân theo chỉ huy của y. Điều này khiến y rất khó chịu.
Vì vậy, khi nghe Liệt Dực nói, vẻ mặt Đường Sơn Phong bỗng rắn đanh lại, nỗi hận Liệt Dực khắc tận vào trong xương cốt. Y cho rằng hoàn cảnh khốn khổ đêm nay và cái chết thê thảm của cao thủ sơn trang Bạch Vân đều là do Liệt Dực giả cao thượng, giả nhân nghĩa, không giết Sở Thiên mà nên.
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười:
- Đường về xa xôi, tôi chỉ mong anh đi thận trọng, chớ đểlạc đường.
Đường đao Liệt Dực khóe miệng như đang mỉm cười:
- Tôi đi đường luôn rất cẩn thận.
Sở Thiên sờ sờ mũi, nói đầy ẩn ý:
- Có lẽ không đầy ba tháng là tôi có thể tới phương Nam tìm anh rồi.
Liệt Dực khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp:
- Yên tâm, Đường đao nhất định sẽ không làm anh thất vọng.
Sở Thiên đã chú ý tới cánh tay trái vẫn luôn dấu ở phía sau của Liệt Dực. Cánh tay đó chưa từng được lộ ra, cứ như nó chưa từng có. Trong lòng Sở Thiên biết rõ, ở đó nhất định có cây Đường đao sắc nhọn mà Liệt Dực vẫn luôn lấy làm tựhào.
Sở Thiên phất tay, cảm tử của Soái quân nhường ra một conđường không tới nửa mét, tuy rằng hẹp nhưng ai cũng biếtđó là đường sống.
Liệt Dực chưa đi vội, mà quay đầu nhìn Sở Thiên, thản nhiên nói:
- Nhưng giờ tôi còn muốn mang theo một người.
Sở Thiên khóe miệng vẫn cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của Liệt Dực, mãi lâu sau mới chậm rãi hỏi:
- Ai?
Liệt Dực nhìn Đường Sơn Phong. Gương mặt đang gườm gườm, cứng nhắc, phẫn nộ, tím xanh của Đường Sơn Phong bỗng được thả lỏng, nhưng lập tức trở nên tức giận.
Sở Thiên lầm bầm:
- Anh tới giết người hay là tới cứu người?
Ánh mắt Liệt Dực rất bình thản, như mặt hồ không gợn sóng, chậm rãi nói:
- Người tôi muốn giết đáng lẽ là anh, nhưng giờ anh vẫn sống. Vì vậy, anh nợ tôi. Tôi lại nợ Đường gia.
Lý do không phù hợp với logic của Liệt Dực được nói ra rất tựtin, cứ như Sở Thiên lẽ ra đã chết dưới đao của y rồi ấy.
Ánh mắt Sở Thiên cũng rời qua phía Đường Sơn Phong, cười nói:
- Tuy rằng tư duy logic của anh có vấn đề, nhưng tôi chấp nhận. Vấn đề là hơn trăm anh em của tôi chưa chắc đã đồng ý. Vì vậy, anh buộc phải cho họ thấy thực lực của mình.
Liệt Dực trả lời rất đơn giản:
- Hiểu!
Sở Thiên khẽ phất tay, Lão Yêu khẽ cử động, nhảy hai bướcđã tới trước mặt Liệt Dực.
Bất kể là quân cảm tử của Soái quân hay cao thủ Đường giađều biết ý nhường ra nửa vòng tròn, để Lão Yêu và Liệt Dựcđấu với nhau.
Lão Yêu bước tới đâu, cây đao cắt thịt chém tới đó. Ba nhát xuất quỷ nhập thần đã được chém ra. Đao pháp của Lão Yêu tuy không bá đạo, sắc bén được như của Thiên Dưỡng Sinh, nhưng cũng có sự tinh xảo, nhẹ nhàng, xảo quyệt nhất định. Phải biết rằng, dùng mười phần công lực có thể chém chết người, dùng một phần công lực cũng có thể đâm chết người.
Ánh mắt tán thưởng của Liệt Dực trở nên trịnh trọng hơn. Giờ anh ta mới hiểu rằng cao thủ của Soái quân quả thật nhiều như mây.
Trong lúc anh ta còn đang suy nghĩ, Lão Yêu chỉ còn cách Liệt Dực hai bước chân, dao cắt thịt không tấn công từ trước mặt và hai bên mà đâm từ trên đầu xuống. Các cao thủĐường gia bao gồm cả Đường Sơn Phong cũng là những kẻ giang hồ có kinh nghiệm, nhưng chưa từng thấy đòn này bao giờ.
Dao cắt thịt đâm từ trên đỉnh đầu xuống, lúc này phần mặt nhất định sẽ hở. Đó là điều tối kỵ trong đối kháng mà ai cũng biết.
Liệt Dực lại hiểu được sự lợi hại trong đó. Lão Yêu dường như bỏ dễ lấy khó mà công kích, nhưng lại hàm chứa sát ý.
Nếu anh ta quả mắc chiêu mà chém vào mặt hoặc ngực Lão Yêu, lực và tốc độ của cây đao cứa thịt sẽ tăng gấp mấy lần, sau đó sẽ lệch khỏi đầu mà chém vào tay cầm đao của anh ta. E rằng như vậy thì chẳng còn con đường sống nào nữa.
Mũi nhọn của đao cắt thịt đã bắt đầu khiến da đầu Liệt Dựcđau nhói. Bỗng nhiên, tay trái Liệt Dực vung ra, Đường đao tựa như bông hoa tươi nở rộ phất qua đầu y. Ba ánh đao thoắt hiện. Liền đó, ba tiếng va chạm của vũ khí bằng sắt khẽ vang lên, “Keng, keng keng”, tiếng kêu êm tai như tiếng chuông gió.
Đao nhanh đến độ người ta chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất.
Ánh đao chợt tắt, tiếng đao chợt ngừng.
Hai người Liệt Dực và Lão Yêu đã tách nhau ra. Tay trái Liệt Dực lại giấu sau lưng, như chưa từng được phất ra. Mọi người chưa ai được biết hình dạng cây Đường đao của Liệt Dực là như thế nào. Đao cắt thịt của Lão Yêu cũng biến đâu mất tăm mất tích.
Sở Thiên đã hiểu ra, trong giây lát chớp qua đó, Liệt Dực đã liên tiếp cản được cả ba nhát chém nhanh và sắc bén của Lão Yêu. Hai bên không chỉ khảo cứu kỹ xảo của nhau mà còn đọ cả nội lực.
Trận này đã kết thúc như vậy đó! Không đổ máu, không có thắng thua.
Mọi người dù rất thất vọng nhưng cũng thêm phần háo hức, chờ đợi một ngày được thấy Liệt Dực dốc toàn bộ sức lực mà chiến đấu.
Chương 390-2: Biến Cố Hàng Châu
Lão Yêu xoay người, chậm rãi đi về phía sau, nhàn nhạt nói:
- Đi đi!
Sở Thiên từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên bộ mặt bình thản, nghe lời Lão Yêu nói, khẽ phất tay.
Quân cảm tử của Soái quân lại nhường ra một con đường rộng nửa mét, đủ cho hai người sống sót bước ra.
Ngọn đèn bên hồ tuy rất sáng, nhưng không ai nhìn rõ Liệt Dực, không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì. Kẻ nào nhìn thấy anh ta cũng chỉ cảm thấy vẻ uy nghiêm khiếp người.
Sở Thiên chỉ vào hai mươi ba vị cao thủ Đường gia và hơn mười cỗ thi thể nằm tại đường đi, khẽ thở dài:
- Sao không đòi đem theo cả bọn họ? Bọn họ hình như cũng là người của Đường gia.
Trên mặt Liệt Dực không có chút biểu cảm nào, chậm rãi nói:
- Bọn họ là do Quản gia Đường gọi đến, không phải do Liệt Dực tôi đem đến.
Rồi thở dài, anh ta nói:
- Hơn nữa, thực lực của tôi chỉ đủ mang theo một người, không đúng sao?
Thực lực, Liệt Dực sau khi đấu với Lão Yêu xong lại càng thêm rõ ràng trình độ của mình.
Sở Thiên nhìn Liệt Dực tán thành, thản nhiên nói:
- Liệt Dực, anh có thể đem Đường Sơn Phong đi, nhưng tôi nghĩ ông ta tuyệt đối sẽ không đi cùng anh.
Liệt Dực hơi ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên kỳ lạ, lại nhìn Đường Sơn Phong, bình tĩnh hỏi:
- Vì sao?
Sở Thiên cười khỉnh, khiến người ta hơi run, nói:
- Bởi vì chỗ này còn có mấy an hem của ông ta, Quản giaĐường sao có thể đồng ý vứt lại bọn họ mà chọn đi một mình chứ.
Liệt Dực bỗng nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt khâm phục, anh ta dường như cảm thấy những lời này của Sở Thiên rất hay, thậm chí vô cùng thâm độc.
Anh ta nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt khâm phục cũng chính như ánh mắt Sở Thiên đang nhìn anh ta.
Liệt Dực bỗng nhiên quay sang Đường Sơn Phong:
- Giờ ông muốn đi hay là không?
Ánh mắt của hai mươi ba vị cao thủ Đường gia đều đổ dồn cả về phía Đường Sơn Phong, không phải vì bọn họ sợ chết, họ chỉ muốn muốn xem Đường Sơn Phong có phải là một kẻ có tình nghĩa, có phải họ đã theo nhầm người, liều mình vì một kẻ không xứng đáng hay không?
Nhưng Đường Sơn Phong không thèm nhìn anh em của ông ta, đến một cái liếc mắt cũng không, bình thản nói:
- Đêm đen gió mạnh, nơi này cũng không phải địa bàn củaĐường gia, ta chẳng có lý do gì lưu lại chốn này.
Sở Thiên bỗng nhiên sang sảng cười to. Ngay cả Lý Thần Châu cũng không nhịn được, lớn tiếng cười.
Ai cũng đều nhận ra vẻ bi phẫn và thất vọng trong mắt các cao thủ Đường gia.
Sở Thiên vung mạnh tay phải, con đường gần nửa mét liền biến thành hai mét, ánh mắt cười cười:
- Liệt Dực, dù vừa rồi anh không thể hiện hết thực lực, nhưng chỉ cần dựa vào ban nãy thôi, tôi cũng nên cho dẫn ông ta đi.
Bởi vì Sở Thiên đã hiểu ra rằng, Đường Sơn Phong dù có sống, nhưng trong lòng mấy cao thủ của Đường gia kia ông ta đã chết rồi, đã ra đi vĩnh viễn! Chỉ cần điểm này thôi là đãđủ.
Chính Đường Sơn Phong cũng hiểu rõ, nhưng y có suy nghĩriêng của mình. Tình hình mạnh yếu lúc này y nhìn rõ mồn một. Nhưng chỉ cần núi hãy còn, sợ gì không có củi đốt.
Nên học hỏi lời người xưa dạy, tính mạng của y buộc phải giữ.
Nhưng cùng lúc đó, Đường Sơn Phong càng thêm oán hận Liệt Dực. Y cho rằng đây đều là lỗi của Liệt Dực. Vốn giết Sở Thiên có thể lập công với Đường gia, nhưng bây giờ ngược lại lại phải nợ Liệt Dực một mối ân tình, còn khiến y mang tiếng vô tình vô nghĩa.
Liệt Dực hướng con đường sống từng bước đi tới. Đường Sơn Phong tuy trong lòng oán hận, nhưng vẫn không do dự bước theo, bước chân kiên quyết là vậy, bước chân đạp đổ mọi niềm tin.
Sau khi Liệt Dực và Đường Sơn Phong đi rồi, cảm tử của Soái quân lại bít kín đường đi.
Gió lạnh thấu xương, lạnh như dao đang cứa vào thịt.
Sở Thiên trở lại đình hóng mát, nâng ly rượu trống không, Lý Thần Châu đưa tay rót đầy cho hắn, nhàn nhạt nói:
- Đẹp!
Trên bờ vẫn còn hai mươi ba vị cao thủ Đường gia đangđứng đó. Từ lúc Đường Sơn Phong bỏ rơi bọn họ rời đi, bọn họ như đã chết rồi.
Đường Sơn Phong trong lòng bọn họ chết rồi, Đường gia trong lòng bọn họ cũng chết rồi!
Sở Thiên uống xong hai ly rượu, vẻ mặt dường như đã rất mệt mỏi, không quay đầu nhìn các cao thủ Đường gia, bỗng phất phất tay, giọng nói vang vang:
- Đi thôi! Các người cũng đi đi! Ta chỉ hy vọng lần sau các người có thể chọn một một người nghĩa khí hơn mà theo, rồi hẵng liều mạng vì người đó.
Đám người được Đường Sơn Phong mang đến đều ngẩn ra. Bọn họ đang chuẩn bị cho một lần liều mạng cuối cùng.
Lần này không phải vì Đường Sơn Phong liều mạng, lần này bọn họ chuẩn bị liều mạng vì bản thân mình.
Bọn họ không nghĩ rằng Sở Thiên lại có thể thả họ đi.
Cảm tử của Soái quân một lần nữa nhường ra một conđường gần một mét.
Đột nhiên, Hứa Chí Vĩ bước lên trước, ném cây súng lục trong tay xuống hồ, sau đó rút đao ra tự chém vào cánh tay, hô lớn:
- Cảm tạ Thiếu soái không giết, Chí Vĩ nguyện thề chết đi theo, dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không từ!
Vừa dứt lời, hai mươi hai vị cao thủ Đường gia còn lại cũng tiến lên trước hai bước, ném súng lục xuống, vung đao tựchém vào cánh tay, đồng thanh hô to:
- Cảm tạ Thiếu soái không giết, chúng tôi nguyện thề chết đi theo, dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không từ!
Sở Thiên cười cười, nụ cười cũng rất mệt mỏi:
- Các ngươi trở về đi, ngủ một giấc thật ngon. Nếu ngày mai khi mặt trời mọc còn không đổi ý, các ngươi có thể tìm đến Dương Phi Dương. Soái quân chưa bao giờ cự tuyệt những người nhiệt huyết muốn đồng sinh cộng tử.
Đôi mắt Dương Phi Dương lộ vẻ tán thành, bước tới rót rượu cho Sở Thiên.
Lý Thần Châu khẽ thở dài, nhàn nhạt nói:
- Tuyệt!
Không tuyệt sao được, Hứa Chí Vĩ bọn họ tuy chỉ có hai mươi ba người, nhưng đều là tinh anh của Đường gia, giờ đã tuyệt vọng hoàn toàn về Đường gia, đương nhiên sẽ nảy sinh nỗi oán hận lớn. Một ngày nào đó khi Soái quân chính thức khai chiến với Đường môn, bọn họ nhất định sẽ là quân tiên phong cảm tử.
Một lát sau, tất cả mọi người đều tản đi, mặt hồ tĩnh lặng như một mặt gương.
Lý Thần Châu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhìn nhìnđồng hồ. Lúc này đang là chín giờ ba chín phút.
Anh ta còn chưa biết, vào lúc này, ở một nơi cách đó một ngàn bảy trăm km, một sự kiện lớn đã xảy ra.
Ở Chu gia tiểu viện, đèn đuốc sáng trưng.
Lúc này Chu Long Kiếm vẫn chưa ngủ, đang tính toán xem một tỷ tư kia phải làm sao để rửa từ đen thành trắng đây.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn reo lên, mặt ông ta biến sắc. Năm nay, chỉ duy có một lần Diệp Tam Tiếu ở Thượng Hải chết, thuộc hạ mới gọi đến số này để báo cáo mà thôi, sau đó không còn ai gọi tới nữa. Chiếc điện thoại nửa năm chẳng dùng tới một lần này giờ lại có tiếng chuông vang lên, chắc chắn có chuyện lớn.
Chu Long Kiếm nhấc điện thoại, dùng giọng uy nghiêm nói:
- Chuyện gì?
- Đường Đại Long điều hết quân tinh nhuệ, quyết quét sạchđịa bàn của Soái quân tại Hàng Châu!
Giọng nói của Chu Long Kiếm vẫn bình thản như cũ, nói:
- Khi nào?
- Chính là đêm nay, chín giờ ba chín phút thì kết thúc.
Chu Long Kiếm đặt điện thoại xuống, mặt sầm xuống khủng khiếp. Bỗng, ông ta hất mạnh cái điện thoại xuống đất, khẽ gầm lên:
- Đường Đại Long, đồ con lợn, đồ con lợn!
Ông ta hoàn toàn có lý do để phẫn nộ. Đường Đại Long tựtìm cớ cho Sở Thiên dìm chết chính mình. Chu Long Kiếm thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh cây đao của Sở Thiên đâm vào ngực Đường Đại Long. Ông ta không sợ Sở Thiên, nhưng lúc này đang là lúc cần dùng người, bất kể là trung ương hay chính ông ta đều phải nhờ tới mũi dao nhọn là Soái quân đểchặt tận gốc tổ chức Đột Đột.
Chu Long Kiếm biết Sở Thiên là người thông minh. Soái quân vẫn đang tìm lý do. Sở Thiên đâu phải không biết lợi dụng cơ hội mà diệt Đường Đại Long kia chứ? Nếu Sở Thiên yêu cầu giết Đường Đại Long rồi mới đồng ý tiêu diệt tổ chức Đột Đột thì ông ta phải làm sao đây?
Lầu Yến Tử tại Hàng Châu, Đường Đại Long tựa vào chiếc ghế thoải mái, nhìn Châu Vinh Phát đang đứng cung kính, cười nói:
- Cuộc tấn công có thuận lợi không?
Chu Vinh Phát gật gật đầu, không khỏi đắc ý, nói:
- Hoàng Thiên Hùng như con chó mất nhà, lồm cồm tháo chạy. Nếu không vì Lão gia yêu cầu tha cho gã một lần, giờe gã đã là hồn ma dưới đao rồi.
Đường Đại Long khẽ hừ nhẹ, khinh khỉnh nói:
- Sở Thiên cũng thật là hồ đồ, phái tên háo sắc như Hoàng Thiên Hùng về Hàng Châu áp chế ta ư? Lão tử ta ném cho nó hai đứa con gái là đã chẳng biết trời cao đất rộng gì nữa rồi, còn xưng anh xưng em với ta, còn không xem lại mình là ai! Ta tha cho nó cũng là để một con đường lùi cho chính mình, tránh để Soái quân lấy cớ ta chém chết Đường chủ của chúng.
Châu Vinh Phát tiến lên trước vài bước, rót thêm rượu choĐường Đại Long, thản nhiên nói:
- Hiện tại, Soái quân ở Hàng Châu đã bị diệt hết, sau này lại là thiên hạ của chúng ta rồi! Cũng không biết Đường gia ở thủ đô tiến hành có thuận lợi hay không?
Đường Đại Long ngửa cổ uống hết chỗ rượu mạnh, hà ra một hơi thật dài, nói:
- Rượu này của Đường gia ngon thật! Chẳng ngờ phương Nam cũng có loại rượu mạnh thế này! Vinh Phát, điều này cậu khỏi cần lo lắng. Đường môn đã cam đoan với ta, Đường Sơn Phong lần này sẽ mang theo toàn người tài giỏi tại kinh thành, còn có Đường đao Liệt Dực đi theo. Sở Thiên chỉ có cửu tử nhất sinh. Cho dù hắn có thoát được thì cũng chẳng sao, dù sao chúng ta cũng có lý do để diệt Hoàng Thiên Hùng.
Chu Vinh Phát tươi cười, tán dương nói:
- Lão gia thông minh, cho dù Sở Thiên chất vấn, chúng ta có thể nói, Hoàng Thiên Hùng thừa dịp lão gia không có ở đây, cưỡng đoạt con gái nuôi và ái thiếp của lão gia, còn lăng nhục họ. Tin rằng Sở Thiên cũng không nói được gì.
Đường Đại Long gật gật đầu, cười sang sảng, rồi chợt nhớ tớiđiều gì đó, tò mò hỏi:
- Hoàng Thiên Hùng chạy đi đâu rồi? Về Thượng Hải rồi hả?
Chu Vinh Phát lắc đầu, ánh mắt liếc vào Vân Nam trên bảnđồ, cung kính nói:
- Tới Vân Nam đầu quân cho anh em kết nghĩa của nó là Thiên Lang.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Tác giả: Nhất Khởi Thành Công
Chương 391: Tránh mũi nhọn sắc bén
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời đầu tiên mới nhô lên!
Sở Thiên thức dậy vặn eo xoay cổ, ở trong chăn là thân hình mềm mại ấm áp của Tiêu Tư Nhu, dung nhan mỹ lệ thoáng hồng có vẻ thỏa mãn.
Sở Thiên vừa mới xuống giường, chân Tiêu Tư Nhiên đột nhiên duỗi ra, vòng qua eo Sở Thiên, ôn nhu nói:
- Sao sớm như vậy đã dậy rồi?
Sở Thiên nắm lấy mắt cá chân trắng nõn bóng loáng của Tiêu Tư Nhiên, nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn cười nói:
- Nếu như anh giống các em, hàng ngày đều vô ưu vô lo, anh đảm bảo sẽ ngủ đến lúc mặt trời lên cao, hàng ngày sẽ không dậy sớm.
Tiêu Tư Nhu bĩu môi, rút chân vào trong ổ chăn ấm áp.
Sở Thiên mặc quần áo chỉnh tề, thì nhìn thấy tin tức tình báo được đặt ở trên bàn.
Tối hôm qua Phàm Gian đã báo cho mình tin tức biến cố ở Hàng Châu, còn đưa cho đầy đủ tư liệu. Nhưng Sở Thiên không để ý đến, không cho là đúng nở nụ cười, cho rằng tất cả đều nằm trong bàn tay mình, nhưng không nghĩ đến Hoàng Thiên Hùng chống cự không được đã chạy mất, vềphần chạy đi đâu, tạm thời không ai biết.
Trong lòng hắn biết rõ, Đường Đại Long và Đường Môn chắc chắn có thỏa thuận với nhau. Nếu không không thể cùng tấn công vào buổi tối! Nhưng Sở Thiên không lập tức triệu tập binh lực phản công, tránh mũi nhọn sắc bén, thừa cơ mà vào mới là cách tốt nhất để đối phó với Đường Đại Long.
Sở Thiên đi đến đại sảnh, Phàm Gian đã đang đợi ở đó!
Ngay sau đó, nét mặt Sở Thiên trở nên kiên nghị, tự tin, còn có lạnh nhạt, giống như trong thiên hạ không có chuyện gì có thể làm khó hắn!
Phàm Gian vốn dĩ có chút lo lắng nhưng khi nhìn thấy nét mặt đó của hắn thì trở nên thả lỏng và bình tĩnh hơn.
Khả Nhi lập tức bưng bữa sáng đến, cô biết rõ Sở Thiên có thói quen vừa ăn sáng vừa nói chuyện. Như vậy có thể làm cho não suy nghĩ nhanh hơn, tư duy rõ ràng hơn! Rất nhiều quyết định của Soái quân đều là những quyết định được đưa ra từ sữa đậu nành và cháo hoa đó.
Khi Sở Thiên múc cháo, trong miệng nói ra mấy chữ:
- Phàm Gian, nói!
Phàm Gian thở ra một hơi, không chút suy nghĩ mở miệng:
- Thiếu soái, Đường Đại Long cử Châu Vinh Hoa suốt đêmđến kinh thành, muốn xin lỗi Thiếu soái, xung đột tối hôm qua đơn giản chỉ là hiểu lầm. Bây giờ đang chờ ở ngoài cửa, chúng ta có gặp hay không?
Sở Thiên đưa muỗng cháo vào miệng, sau khi cháo chảy xuống yết hầu, mới chậm rãi mở miệng:
- Đường Đại Long chắc là thấy tôi không chết, mới nghĩ ra cách đền bù, nếu tôi chết rồi, thì bây giờ ông ta chắc đangđốt pháo hoa ăn mừng rồi, thậm chí còn hả hê khóc lên vài câu ấy chứ!
- Vậy em đuổi Chu Vinh về!
Phàm Gian bình tĩnh nói:
- Cho ông ta biết đã sai là sai rồi!
Sở Thiên đặt thìa xuống, dựa vào ghế, lắc đầu nói:
- Không, gặp xem sao!
Phàm Gian có chút sững sờ, lập tức gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Châu Vinh cẩn thận từng tí một bước vào, trên mặt mang theo vẻ cung kính và biết lỗi.
Sau khi Sở Thiên nhìn thấy anh ta, cũng không có đứng dậy chào đón, mà tùy tiện ngồi trên ghế, trực tiếp hỏi:
- Chu sư gia, lặn lội đường xa, tàu xe mệt mỏi, đọan đường này thật là vất vả rồi!
Châu Vinh nhìn thấy Sở Thiên ngồi nói chuyện cùng mình, cũng không hề cảm thấy không vui, vẫn cung kính như trước nói:
-Thiếu soái, mấy tháng không gặp, khí sắc vẫn y nguyên không hề giảm, tại hạ và Đường gia đều nhớ bộ dạng uy vũ của Thiếu soái!
Sở Thiên nghe mấy lời khách sáo của Châu Vinh, không ngăn được cười rộ lên, nói:
- Chu sư gia đừng nịnh bợ nữa, về chuyện tối hôm qua, có gì muốn giải thích thì hãy nắm lấy thời gian, giải thích khiến tôi hài lòng, vậy thì coi như xong; giải thích làm tôi không hài lòng, nên thế nào thì vẫn là như thế!
Châu Vinh cũng là người có kinh nghiệm trên giang hồ, thấy Sở Thiên muốn đi thẳng vào vấn đề, trong lòng lại thấy thoải mái hơn, móc chi phiếu từ trong túi ra, cười nói:
- Thiếu soái, để biểu thị thành ý của Đường gia, xin Thiếu soái vui lòng nhận lấy phần lễ mọn này!
Sở Thiên cầm lấy nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Vinh nói;
- Đường gia xuống bút rất lớn nha, đưa ra chính là hai trăm triệu! Soái quân vất vả kinh doanh ở Hàng Châu nửa năm cũng không có được con số trước mặt này, xem ra Đường gia thật sự rất có thành ý!
Châu Vinh nghe thấy khẩu khí của Sở Thiên, biết rõ sự việcđã phát triển theo chiều hướng tốt, vì vậy cười nói:
- Đường gia từ trước đến nay đối xử chân thành với mọi người, xung đột tối hôm qua thật sự là hiểu lầm, có điều cũng không thể trách Đường gia tức giận như vậy, bởi vìĐường chủ Hoàng của quý bang đã làm cho sự tình thực sựquá rối rắm!
Sơ Thiên nhìn chằm chằm vào Châu Vinh, bình tĩnh nói:
- Nói xem, anh ta quá đáng như thế nào?
Chu Vinh vụng trộm nhìn Sở Thiên vài lần, thấy sắc mặt hắn không hề giận dữ, vì vậy cố lấy dũng khí nói:
- Vợ và con gái nuôi của Đường gia đi chùa Bình An thắp hương, trên đường đi qua địa bàn của Soái quân, Đường chủ Hoàng thấy người nàng xinh đẹp nên đùa giỡn, mấy thủ hạcủa Đường gia tiến lên ngăn cản liền bị anh ta cho ngườiđánh trọng thương, sau đó anh ta cướp vợ và con gái nuôi của Đường gia đi, đợi đến khi Đường gia đi đòi người, đã bịĐường chủ Hoàng lăng nhục!
- Thiếu soái, người nói Đường gia có nên tức giận hay không?
Thần sắc của Châu Vinh biểu lộ ra đầy căm phẫn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nói:
- Đổi lại là Thiếu soái, có tức giận hay không?
Phàm Gian sững sờ, không ngăn được từ đáy lòng khen ngợiĐường Đại Long, lý do không thể phản bác lại như vậy bọn chúng cũng tìm ra, người trong giang hồ kị nhất là chiếm lấy nữ nhân và con gái của người khác!
Ngô Tam Quế đã vì nữ nhân, ngay cả cổng thành cũng mở ra! Người đời sau tuy mắng ông ta là Hán gian, nhưng trong nội tâm của bất kì ai cũng không thể không thừa nhận, ông ta là nam nhân!
Sở Thiên cắn bánh bao, không lên tiếng. Hắn biết rõ đây là cái bẫy mà Đường Đại Long lập ra, để cho Hoàng Thiên Hùng chui đầu vào, nhưng không nghĩ rằng cái bao cỏ Hoàng Thiên Hùng kia lại thật sự rơi vào cái bẫy của Đường Đại Long.
Châu Vinh cho rằng Sở Thiên đã bị mình đả động rồi, khóe miệng giương lên ý cười, nói tiếp:
- Đường gia phẫn nộ mới cho các anh em đánh vào địa bàn của Soái quân, cho dù là như vậy, vẫn tha cho Đường chủ Hoàng con đường sống. Nếu Thiếu soái không tin, có thể mờiĐường chủ Hoàng ra đối chất!
Châu Vinh đúng là lão hồ ly, biết dùng phương thức hữu hiệu đó là lấy lùi làm tiến, huống hồ Hoàng Thiên Hùng đã chạy đến Vân Nam rồi!
Sở Thiên ăn xong bánh bao, dùng khăn tay lau sạch tay, nhàn nhạt nói:
- Hoàng Thiên Hùng chưa quay về Soái quân, cũng không biết đã chạy đi đâu. Nhưng lời của Châu sư gia, Sở Thiên luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, phiền Châu sư gia trở vềnói với Đường gia, phần hậu lễ này tôi nhận. Chuyện tối hôm qua tạm thời không đề cập tới, ngày nào đó bắt được Hoàng Thiên Hùng về, tôi sẽ tự mình xin lỗi Đường gia!
Trên mặt Châu Vinh lộ ra vẻ vui mừng, cung kính nói:
- Tôi thay mặt Đường gia cảm ơn Thiếu soái trước, may mà Thiếu soái hiểu rõ mọi việc, nếu không sẽ khiến cho hai bên phải đổ máu, làm cho kẻ thù khoái chí!
Sở Thiên gặt đầu, quay đầu nói với Phàm Gian:
- Phàm Gian, Châu sư gia dù sao cũng đã đến kinh thành, cậu bớt chút thời gian cùng anh ấy đi dạo!
Phàm Gian cung kính đáp:
- Vâng!
Chu Vinh lại khoát tay, khách khí đáp:
- Cảm ơn ý tốt của Thiếu soái, tiếc rằng số tôi vất vả, cần phải trở về báo cáo với Đường gia, để ông ấy biết Thiếu soái an minh, đỡ phải để Đường gia ở Hàng Châu lo lắng!
Sở Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Được rồi, vậy chúc Châu sư gia thuận buồm xuôi gió! Phàm Gian, tiễn Châu sư gia!
Châu Vinh chắp tay cáo từ, Phàm Gian đi phía sau tiễn anh ta!
Ra khỏi hoa viên Tiềm Long, Châu Vinh Hoa lên xe, cười nhẹ nhìn lại hoa viên Tiềm Long, khinh thường nhổ ra ba chữ:
- Tuổi trẻ ah!
Tuổi trẻ nhiều lúc đại diện cho nhiệt huyết, lý tưởng. Nhưng trong miệng Châu Vinh thì “tuổi trẻ” lại đại biểu cho không thành thục, không có lý trí!
Châu Vinh không nghĩ rằng đến kinh thành lại xử lý được sựviệc thuận lợi như vậy. Hai trăm triệu cùng với một cái cớ đã lừa được Sở Thiên, làm cho hắn về sau không đề phòng.
Cục diện Hàng Châu, là bảo trì bộ dáng hiện tại hay là khôi phục cục diện giằng co, Sở Thiên vậy mà lại không nêu ra. Mặc kệ trước, trước tiên phải chiếm lại Hàng Châu một lần nữa rồi hãy nói sau, về sau Sở Thiên muốn chen chân trở về, cũng không dễ dàng như vậy.
Sở Thiên vừa ăn sạch sẽ bữa sáng của mình, Phàm Gian đã trở quay trở lại!
Sở Thiên đứng ở bên cạnh, đem chi phiếu đặt trong tay Phàm Gian, nói:
- Ở Hàng Châu, Đường Đại Long có bao nhiêu người?
Phàm Gian đem chi phiếu cất kỹ, sau một lát bấm đốt ngón tay, nói ra con số đại khái:
- Bên người Đường Đại Long có hơn trăm người cận vệ, sáuđường khẩu, số quân tinh nhuệ trong bang khoảng một nghìn hai trăm người, còn thêm số quân không tinh nhuệnữa khoảng gần hai nghìn người!
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt rơi ở bên ngoài, nhàn nhạt nói:
- Để cho Hải Tử, Quang Tử cùng Hắc Tiến điều năm trăm quân tinh nhuệ, kinh thành cử ra trăm tử sĩ, đi theo Dương Phi Dương và Phong Vô Tình. Tôi tự mình đi Hàng Châu diệtĐường Đại Long!
Phàm Gian ngây ngẩn cả người, không nhịn được hỏi:
- Bao giờ?
Trên mặt Sở Thiên hiện lên sát ý, bình tĩnh nói:
- Đêm nay! Khi bọn Đường Đại Long đốt pháo ăn mừng, chính là lúc chuông tiễn bọn chúng vào cõi chết được đánh lên!
- Đêm nay?
Phàm gian lặp lại lời của Sở Thiên!
Sở Thiên sờ sờ mũi, nhẹ nhàng gặt đầu, nói:
- Đêm nay! Mặt khác cậu báo cho Đường chủ Đằng, toàn bộ anh em ở Giang Triết không thể điều động. Đường Đại Long không phải người ngu, ông ta sẽ giám sát Soái quân ở Giang Triết, tôi không muốn đánh lén trở thành huyết chiến!
Khi hai bên có số người tương đương nhau, lại để cho ĐườngĐại Long lấy khỏe ứng mệt, huyết chiến khó tránh khỏi cục diện lưỡng bại câu thương!
Trên mặt Phàm Gian lộ ra vẻ khiếp sợ, cậu ta vuốt tờ chi phiếu hai trăm trong ngực, lập tức nở nụ cười, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Phàm Gian đã hiểu! Lấy chi phiếu của chúng, làm cho chúng có tư tưởng không đề phòng, tránh mũi nhọn sắc bén, thừa dịp bọn chúng không để ý lẻn vào, đánh thẳng vàođịch, tránh để chúng có chi viện!
Sở Thiên nở nụ cười, sau đó dùng lực vỗ lên bả vai Phàm Gian, nói:
- Phàm Gian, quả nhiên là người thông minh, nói tất cả đều hoàn toàn chính xác! Không thừa cơ diệt Đường Đại Long, tôi làm sao có tâm tư tiêu diệt tổ chức Đột Đột, nằm ở cái giường hẹp, cớ gì lại để cho người khác ngủ yên?
Phàm Gian gật gật đầu, lập tức nhớ tới chuyện quan trọng, nói:
- Thiếu soái, còn có hai việc, Hoàng Thiên Hùng bỏ chạy đến Vân Nam, gia nhập với đội quân của anh em kết nghĩa Thiên Lang rồi. Mặt khác, Nặc Đính mấy ngày nay cũng sẽ đến Vân Nam giao dịch!
Sở Thiên thần sắc ngưng trọng, ánh mắt tản ra sự uy nghiêm, chậm rãi nói:
- Hoàng Thiên Hùng không đáng lo, có cơ hội sẽ thu nhận lại. Vấn đề là Nặc Đính lấy tiền ở đâu? Maria vẫn còn trong tay chúng ta, Nặc Đính đỡ Sa Thành thượng vị, cũng vì hội Hắc Long bị tiêu diệt và Sa Cầm Tú quay về mà tan vỡ, dựa theo đạo lý, ông ta hiện tại phải nhanh chóng mở nắp nồi a!
Phàm Gian nhìn khắp bốn phía, nhìn không thấy có người mới thấp giọng nói:
- Thiếu soái, nghe đồn là do Đường gia cho Nặc Đính mượn mười triệu!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Tác giả: Nhất Khởi Thành Công
Chương 392: Thành Hàng Châu
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Nặc Đính là được Đường gia cho mượn mười triệu?
Sắc mặt Sở Thiên khẽ biến, nhưng lại không quá tin tưởng, chậm rãi nói:
- Dù thế nào thì Đường gia cũng là danh môn vọng tộc, cóđịa vị xã hội và kinh tế chính trị ảnh hưởng rất lớn, bọn họ còn đi thông đồng với phần tử khủng bố?
Phàm Gian khẽ nở nụ cười, ý vị thâm trường nói:
- Phàm Gian cũng không biết tin đồn là thật hay giả, có điều dùng những lời mà Thiếu soái thường xuyên nói, và sửa lại một chút, không có lập trường vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Sở Thiên cười lên một cách sảng khoái, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt mang theo vài phần nghiêm nghị nói:
- Xem ra, đêm nay sau khi chuyện thành công, tôi phải đến Vân Nam rồi!
Hắn muốn tự mình đi tìm Oánh Tử Tử, cũng muốn thuận tiện tiêu diệt Nặc Đính!
Chu gia tiểu viện!
Chu Long Kiếm vuốt vuốt hai khối ngọc thạch, có ánh sáng long lanh, bóng loáng đẹp đẽ!
Lý Thần Châu và Châu Vinh đều đứng bên cạnh!
Một lát sau, khóe miệng Chu Long Kiếm mới giương lên một nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Vinh, hai khối ngọc phỉ thúy này nhẵn nhụi bóng loáng, thanh tú tao nhã, đẹp đẽ, tinh khiết không tì vết, là ngọc tốt khó tìm, giá cả tuyệt đối là xa xỉ!
Trên mặt Châu Vinh rất cung kính, nhẹ nhàng nói:
- Lão gia thích là tốt rồi, Đường gia nói, nếu hai khối ngọc phỉ thúy này ở trong tay ông ấy thì đó chính là sự chà đạp, không chừng một ngày nào đó sẽ ném xuống ao mất, nhưng khi ở trong tay lão gia, mới là bảo ngọc!
Chu Long Kiếm cười mấy tiếng sảng khoái, ý vị thâm trường nói:
-T ính nết của lão Đường vẫn không thay đổi!
Châu Vinh nắm bắt thời cơ tỏ rõ cõi lòng của Đường Đại Long, nói:
- Đường gia vẫn luôn cảm thấy, lão gia là người mà ông ấy kính trọng nhất!
Chu Long Kiếm cười cười không nói gì, vẻ mặt có chút chuyển biến, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Vậy thì, biến cố tối hôm qua ở Hàng Châu giải thích thếnào đây?
Trên mặt Lý Thần Châu trở nên khẩn trương, ánh mắt quét qua Châu Vinh, cảm thấy lo lắng thay cho gã!
Châu Vinh Phát nhìn ánh mắt uy nghiêm của Chu Long Kiếm trong lòng không ngăn được run nhẹ, liền cẩn thận từng li từng tí nói:
- Đây chỉ là sự hiểu lầm, Đường gia đã giải thích rõ ràng với Thiếu soái, Thiếu soái cũng đã nhận hậu lễ của Đường gia rồi, sự việc cũng đã qua rồi, về sau nhất định sẽ không xay ra việc như thế này nữa! Xin lão gia yên tâm.
Nghe được sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, sắc mặt Chu Long Kiến mới hòa hoãn đi, nhắc nhở:
- Đã giải quyết được là tốt, Sở Thiên là người như thế nào, các người đã từng giao chiến với hắn, có lẽ trong lòng đã rõ. Hiện tại toàn bộ phương bắc đều nằm trong tay hắn, hắn muốn tiêu diệt các ngươi, còn không phải chỉ cần hai câu nói!
Châu Vinh Phát mang theo vẻ mặt cung kính gật đầu, trong lòng lại không cho là đúng, vẫn là nảy ra hai chữ kia: tuổi trẻ!
Châu Vinh Phát ngây người một lát, sau đó liền ra sân bay, chuẩn bị về để báo cáo tin tức cho Đường Đại Long!
Sau khi Châu Vinh Phát đi khỏi, trong lòng Chu Long Kiến luôn có chút bất an, nhưng có chỗ nào không đúng lại không thể nói ra được!
Lý Thần Châu đứng bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, có chút trầm tư, mở miệng nói:
- Lão gia, có điểm không thích hợp! Khi nào thì Sở Thiên đã trở nên dễ nói chuyện như vậy, tiểu tử đó làm sao có thể đểyên được?
Chu Long Kiến gật đầu, châm rãi nói:
- Thần Châu, gọi điện thăm dò Sở Thiên!
Lý Thần Châu đi đến bên cạnh, nhấc điện thoại bấm số của Sở Thiên!
Một lát sau, Lý Thần Châu mang theo bộ dáng tươi cười điđến xích đu bên cạnh Chu Long Kiến, cung kính nói:
- Lão gia yên tâm, Sở Thiên nói. Đã cầm của Đường Đại Long hai trăm triệu thì sẽ tuyệt đối không giết ông ta. Tôi nghe ra, đó không phải là lời nói dối!
Chu Long Kiếm yên tâm, nằm lên xích đu, hát khẽ một giaiđiệu không rõ tên!
Lúc này, Sở Thiên cũng đang nằm ở trên đồng cỏ, trên mặt là vẻ tươi cười khó đoán!
Chạng vạng tối ở Hàng Châu, bầu trời âm u, không khí giống như ngưng kết, làm cho người ta tâm phiền ý loạn, cực kì nặng nề.
Đường Đại Long đứng trước cửa sổ, thì thào tự nói:
- Mẹ nó, vào lúc này, chẳng lẽ vẫn còn mưa? Cũng quá kì lạđi?
Châu Vinh Phát đứng ở phía sau, cười nhẹ, nói:
- Lão gia, đây gọi là rửa sạch, xóa hết những bụi bặm đểquay về sự chất phác đấy ạ!
Đường Đại Long phá lên cười, quay đầu lại nói:
- Đúng vậy, rửa sạch, xóa hết bụi bặm, đêm nay tổ chức tiệc ăn mừng!
Châu Vinh Phát gật đầu, tâm tình của gã cũng rất vui sướng!
- Có điều, Vinh Phát, hãy nhớ “Binh bất yếm trá”!
Đường Đại Long tuy cao hứng, nhưng không quên phòng bị. Cẩn thận mới có thể lái được vạn cái thuyền
- Hay là cử vài người giám sát động tĩnh của Soái quân, đặc biệt là phía Thượng Hải!
Càng ở trên con đường đánh giết lâu năm, gặp nhiều trường hợp đẫm máu, thì càng sợ chết. Khi mới ra đời lăn lộn,Đường Đại Long thấy chết không sờn, trong cuộc chiến đấu luôn là người xông lên phía trên cùng, dao kề bên hút hai hơi thuốc phiện vẫn còn hưng phấn. Hiện tại, có tiền có thếrồi, cũng hiểu được còn sống mới có thể hưởng thụ được!
Bầu trời càng ngày càng âm u. Rốt cục vào lúc tám giờ tối, mưa to!
Gió lạnh như đao, lấy mặt đất làm cái thớt gỗ lớn, xem con người như là thịt cá.
Yến Tử Lâu tuy bị mưa to bao phủ, nhưng ngọn đèn vẫn xuyên qua và chiếu rọi đến cửa sổ và cửa ra vào, lại sáng ngời ấm áp!
Yến Tử Lâu mới tu sửa lại tường thành, nói là phòng thủ kiên cố không hề quá đáng!
Tường vây quanh cao to giống như bức bình phong thiên nhiên, ngăn cản những nguy hiểm ngoài thế giới.
Đường Đại Long chỉ cần đi vào Yến Tử Lâu, thì từ trong đáy lòng cảm thấy được an toàn, hơn trăm tên vệ sĩ bên ngườiđều là những trợ thủ giỏi giang, trung thành, hơn trăm khẩu súng, còn có thuốc nổ cũng khó phá được tường vây. Trong lòng ông ta tin tưởng chắc chắn, nếu có người muốn đánh vào Yến Tử Lâu, nếu không phải là một nghìn người bất tửthì không thể làm được việc đó!
Châu Vinh Phát còn đặt cho một cái tên dễ nghe: Thành Hàng Châu!
Một cỗ xe ba gác từ phía bắc đến, bốn người đàn ông dùng hết sức đẩy nó, chầm chậm hướng về phía Yến Tử Lâu điđến, bánh xe nhấp nhô nghiền nát đất đá trên đường đi. Nước mưa không ngừng chảy qua, cũng nghiền nát không gian tĩnh mịch.
Trên xe có đặt một cỗ qua tài, một bộ quan tài còn chưa sơn xong, nắp quan tài màu xanh trắng, thân hòm thì màu đenđỏ!
Lúc bốn người đàn ông đẩy đến trước cửa Yến Tử Lâu, liền bỏ lại xe đẩy và quan tài, giống như chim sẻ sợ cành cong thối lui theo hướng vừa đến.
Thủ vệ ở Yến Tử Lâu nhìn thấy có người mang quan tài tới cửa, trên mặt lập tức nổi lên vẻ phẫn nộ, cầm đao đuổi theo xuống dưới. Nhưng bốn người đàn ông đó khi đến thì thong thả, nhưng khi rút lui thì lại cực nhanh, còn không đợi thủ vệ mở ra cánh cửa sắt nặng nề, bốn người đã biến mất không tung tích, mưa tầm tã còn đem dấu chân của bọn họ xóa sạch không để lại dấu vết.
- Mẹ kiếp, thực xui xẻo!
Một tên thủ vệ mặt đầy râu gào lên:
- Cư nhiên dám mang quan tài đến Yến Tử Lâu, tao mà điều tra ra thì sẽ giết cả nhà của nó!
Còn một tên thủ vệ không nói gì, mà dùng tốc độ cực nhanh chạy vào Yến Tử lâu bẩm báo với Châu Vinh!
Châu Vinh Phát đang uống rượu cùng Đường Đại Long, sau khi nghe thủ vệ bẩm báo, trong nội tâm bắt đầu lộp bộp, nhưng trên mặt lại không để lộ gì. Lúc này không thể làm hỏng sự hào hứng của mọi người, vì vậy nói vài tiếng:
- Thật có lỗi!
Rồi theo thủ vệ đi ra ngoài, đi theo sau còn có hơn mười người khác!
Hơn mười chiếc ô xòe ra giống như hơn mười cây nấm diđộng, Châu Vinh Phát cẩn thận từng li từng tí đi vào những chỗ không có nước mưa, gã lo lắng giày của mình bị vấy bẩn, đây là đôi giày vừa mới mua được hai ngày.
Giày da làm thủ công, giá cả xa xỉ, với những gia đình nghèo khổ thì giá trị của nó bằng tiền sinh hoạt hai năm của họ!
Cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm mở ra, hơn mười tên thủ vệ canh phòng nhìn chằm chằm xuống dưới lầu bao quát cảphía xa xa!
Ra tới cửa, Châu Vinh Phát trước tiên dùng ánh mắt lợi hại như chim ưng của mình quét qua xung quanh, thấy không có động tĩnh gì, mới tới gần quan tài. Đương nhiên gã sẽ không dại gì mà đích thân mở ra, mà nói với tên thủ vệ bên cạnh:
- Mở nó ra!
Hai tên thủ vệ chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là đưa cái ô cho người bên cạnh, sau đó duỗi tay ra đẩy nắp quan tài!
Khi mà bọn chúng mở quan tài, tát cả mọi người vô thức đều lui ra phía sau nửa bước, cũng không phải sợ nguy hiểm gì, mà là lo lắng sẽ nhìn thấy cái gì đó đáng sợ. Nghìn năm qua, mọi người Thiên triều đối với việc mở nắp quan tài từ đáy lòng đều có cảm giác sợ hãi!
Một tiếng “Trát’ nhẹ vang lên, nắp quan tài được mở ra một góc!
Hai gã thủ về gần như đồng thời ‘A” lên một tiếng, không phải là bị dọa kinh hãi, cũng không phải là tiếng kêu thảm thiết, mà là kinh ngạc!
Châu Vinh Phát có chút sững sờ, lập tức cũng quay đầu lại nhìn, cũng “A” nhẹ lên một tiếng. Trong quan tài không phải là một thi thể có bộ mặt bị biến dạng, cũng không phải là thuốc nổ hay ám khí gì, mà là một cô gái, nói đúng hơn là một cô gái đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành!
Cô gái này tuy nhắm mắt, không nhúc nhích, nhưng dung nhan thì vẫn làm say lòng người, đến hơi thở cũng quyến rũ!
Không ai không thừa nhận vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người của cô gái! Không có ai không sinh ra ý thương tiếc!
Cho dù người con gái đó là người chết, nhưng cũng là thi thểxinh đẹp làm cho người ta động tâm!
Châu Vinh Phát cũng không ngoại lệ, nhìn thấy những hạt mưa to thi nhau rơi vào trong qua tài, không ngăn được hô lên:
- Trước tiên hãy mang vào trước đã!
Lúc này, gã đã quên đây là một sự việc quỷ dị!
Khi quan tài được đẩy chầm chậm đến giữa hai cánh cửa sắt nặng nề, một tiếng rên nhẹ vang lên!
Tiếng rên nhẹ quái dị, làm cho người ta sởn tóc gáy!
Nắp quan tài xanh trắng bỗng nhiên bay ra ngoài,đập lên người của mấy kẻ đi đầu, khiến cho bọn chúng ngã xuốngđất kêu rên đến mức không dậy nổi
Châu Vinh Phát sững sờ, lập tức phản ứng lại, nhưng đã quá muộn, cô gái xinh đẹp đã ngồi dậy, tay phải vung lên, một sợi dây thép lóe sáng đâm vào lồng ngực Châu Vinh Phát, sau đó văng về phía bên phải, thân thể Châu Vinh Phát nện xuống mấy cái như người mở ô.
Châu Vinh Phát không chết ngay, thậm chí gã còn có thời gian suy nghĩ, hơn nữa rất dễ dáng nghĩ tới sai lầm chết người mà mình đã phạm phải!
Đến Kinh thành để xin lỗi Sở Thiên, chuyện này thật sự quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút không thật.
Loại người đấu tranh vào sinh ra tử như Sở Thiên, không dễdàng để có được địa vị ngày hôm nay. Lần này làm sao dễdàng tiếp nhận thất bại ở Hàng Châu cơ chứ?
Nghĩ đến điểm này, Châu Vinh Phát từ trong đáy lòng cảm thấy đau đớn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Gã đã chết, nhưng cái chết rất đau đớn! Chết không nhắm mắt!
Mấy người đằng sau còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, dây thép đã nhanh chóng xẹt qua cổ họng bọn họ,
Máu tươi nháy mắt theo miệng vết cắt phun ra, bắn tung tóe lên thân quan tài đen đỏ, có vẻ âm thầm quỷ dị.
Bên ngoài tường vây của Yến Tử Lâu, có pháo hoa vụt lên trên nền trời mưa gió. Bốn phía đang im lặng lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập, khí thế kinh người. Thủ vệ ở tường thành phát hiện, bên ngoài mấy trăm mét đang có không ít người lao đến, ít nhất cũng có một nghìn người.
Tuy nước mưa làm mắt nhìn không rõ, đường lầy lội, nhưngđộng tác của bọn chúng cũng rất nhanh chóng, sau một látđã tiếp cận năm mươi mét!
Ba mươi mấy tên thủ vệ ở tường thành vừa nhanh chóng hô to vừa rút súng ngắn ra bắn tỉa!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Tác giả: Nhất Khởi Thành Công
Chương 393: Nước mắt.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Hơn một nghìn người đằng đằng sát khí, chính là đội quân tinh nhuệ của Soái quân!
Phong Vô Tình trên vai khoác áo choàng đen, sừng sững ở giữa, nhìn súng ngắn đang bắn tỉa ở tường thành, lạnh lung nói:
- Xạ thủ áp chế!
Đám người tiến công lập tức phân ra hai nhóm, cũng dùng súng ngắn từ hai bên bắn trả, đồng thời yểm trợ những người ở giữa tiếp tục tiến lên!
Đã có xạ thủ áp chế, gần một nghìn anh em Soái quân ở giữa càng tiến nhanh hơn, mặc dù có không ít người ngã xuống trên đường xung phong, nhưng càng có nhiều người hơn thấy chết không sờn tiếp tục tiến lên. Khi đã tiến đến hai mấy mét, hơn một trăm người phía trước toàn bộ đều ngồi xổm xuống, lấy nỏ ra hướng lên trời!
Phong Vô Tình hét to một tiếng:
- Phóng!
Hơn sáu trăm mũi tên trong nỏ nhanh chóng được phóng ra ngoài, mang theo tiếng vang mạnh mẽ, sắc bén, bao phủ toàn bộ tường thành trong cơn mưa tên, bay nhanh theo nước mưa rơi xuống, trong nháy mắt đem dấu hiệu của sựsống trong tường thành xóa sạch không còn dấu vết, tường thành vốn dĩ đang dày đặc tiếng súng hoàn toàn dừng hẳn.
Hơn một nghìn anh em Soái quân tiếp tục chạy vào, bước qua con đường lầy lội, một lát sau đã đến gần cửa thành,
Ai cũng biết, chỉ cần đánh được cửa thành này, Yến TửLâu đêm nay nhất định sẽ thành một đống hoang tàn.
Tại cửa ra vào của tường thành, cô gái xinh đẹp đã giết chết được hơn mười người, còn mấy tên sống sót, hoàn toàn không biết tường thành vừa xảy ra một trận chiến vô cùng ác liệt, lấy ra khảm đao bên người rống lên:
- Có kẻ địch xâm phạm, đóng cửa sắt, đóng cửa sắt, nhanh lên!
Chỉ cần cửa sắt đóng lại, thì không sợ kẻ địch có viện trợđằng sau, cô gái này cho dù có hung hãn ngang ngược cũng sẽ bị những cao thủ ở Yến Tử Lâu giết chết!
Thực ra không cần bọn chúng mở miệng, thủ vệ ở tường thành sớm đã ấn nút đóng cửa sắt rồi.
Cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm đóng lại, cô gái xinhđẹp ra tay càng nhanh như điện, dây thép liên tục vụt qua,đánh chết mấy tên còn lại, sau đó dùng dây thép cuốn lấy tấm ván quan tài, phi vào giữa hai cánh cửa sắt, tấm ván kẹp giữa hai cánh cửa sắt đang chuẩn bị khép chặt vào, chừa ra một khe hở tầm nửa mét để đi qua!
Thông đạo nửa mét này là đã đủ, đợi đến lúc hơn một trăm người ở Yến Tử Lâu chạy tới, thì đội Soái quân có trên chục người công tiến vào rồi, bảo vệ cửa thành không hề sợ hãi giữ vững vị trí, để cho anh em ở phía sau tiến vào tranh thủ thời gian giành chiến thắng.
Đường Đại Long nghe thấy tiếng súng vang lên không ngừng, trực giác nhiều năm nói cho lão ta biết, đêm nay đã xảy ra chuyện lớn, vì thế một mặt bảo các Đường chủ tập hợp đội ngũ tới cứu giá, mặt khác đích thân dẫn đầu những cao thủ của Yến Tử Lâu xông ra, trong lòng lão tin rằng, chỉcần cửa thành không mất, thì mình sẽ bất bại!
Đường Đại Long sắc mặt âm trầm, rống lên giận dữ:
- Đẩy bọn chúng ra ngoài, nhanh lên!
Đường Đại Long nghĩ muốn tranh thủ thời gian để giành chiến thắng, chỉ cần đẩy bọn chúng ra ngoài, giữ vững vị trí cửa thành Yến Tử Lâu, thì có thể tiêu diệt toàn bộ những kẻđịch xâm nhập này, lại giáng cho Sở Thiên một đòn nặng nề!
Phương pháp đẩy ra ngoài rất đơn giản, thủ vệ Yến TửLâu rút súng lục ra trước, anh em Soái quân gần như cùng lúc lấy nỏ ra.
“Rầm, rầm, rầm”
“Viu, viu, viu”
Tiếng súng và tiếng tên bắn đồng thời vang lên, đây là bắn đối diện mà không hề lo lắng, khoảng cách hơn mười thước không có bất kì người nào có cơ hội sống sót, mũi tên ở hơn một trăm cái nỏ rất nhanh đã bắn ngã hơn bốn mươi cao thủ của Yến Tử Lâu, mấy chục viên đạn cũng bắn chết các anh em Soái quân không chút lưu tình.
Trong thông đạo nửa mét, có rất nhiều người dũng mãnh không ngừng tiến vào, rất nhanh.
Lại có hơn chục người của Soái quân tiếp tục lấy nỏ ra, bắn vào chỗ những người vừa bắn súng lẫy nỏ phía trướcđem 6 mũi tên trong tay bắn ra cùng một lúc, không hềchậm trễ, hai bên lại có mấy chục người ngã xuống, đây chính là cục diện đồng quy vu tận.
Tình hình trận chiến khá thảm thiết, vẫn chưa kéo gần khoảng cách chém giết mà cũng đã có hơn trăm người ngã xuống.
Mưa càng ngày càng to! Rửa trôi máu của những thi thểđã ngã xuống!
Bên người Đường Đại long chỉ còn lại hơn chục quân tinh nhuệ, nhìn thấy người của Soái quân không ngừng tiến vào từ lối thông đạo, biết không thể cứu vãn được tình hình, lập tức ngăn lại những quân tinh nhuệ đang bị kích động ở bên cạnh, không thể để hi sinh vô ích được, vì vậy rống lên:
- Dừng tay! Ta muốn gặp Sở Thiên!
Cửa thành được mở ra hoàn toàn, hơn một nghìn Soái quân rất nhanh đã vây kín Yến Tử Lâu, nước mưa từ trênđỉnh đầu của bọn họ chảy xuống, chảy vào trong cổ, chảy qua lồng ngực rồi rơi xuống mặt đất, nhưng không có ai phản ứng, tất cả đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ĐườngĐại Long!
Sở Thiên từ phía sau chậm rãi đi tới, giày vải giản dị giẫm lên nước làm cho bọt nước bắn tung tóe, trên đầu hắn thậm chí còn không có dù che mưa!
Đường Đại Long nhìn thấy, trong lòng than nhẹ, Sở Thiên rất giống mình khi còn trẻ, dám liều dám đánh, tướng sĩ một lòng!
Đáng tiếc, mình già rồi! Xem ra tối nay là số kiếp đã định rồi!
Cảm giác được hi vọng còn sót không lớn, trong lòngĐường Đại Long ngược lại thấy an tĩnh lạ, nhẹ nhàng nói:
- Sở Thiên, tôi thật sự bội phục cậu, thế mà lại có thểkhông một tiếng động điều động đến đây hơn ngàn quân, cũng không phải từ Thượng Hải mà đến, thật sự vượt quá dựliệu của tôi, nhưng lại không thể không khiến cho người ta thán phục ah!
Sở Thiên lau nước mưa trên mặt, nhàn nhạt nói:
- Chính xác mà nói, là một ngàn sáu trăm lẻ ba người!
Đường Đại Long gật đầu, cười nhẹ nói:
- Cậu đã nắm chắc thực lực của tôi ở Hàng Châu, tối nay là muốn tiêu diệt hoàn toàn rồi!
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, trả lời rất thành thật:
- Đúng vậy! Tôi dùng một một nghìn một trăm người tấn công Yến Tử lâu, dùng năm trăm người mật phục để giết ông, nếu không đoán sai, thì quân phục kích cũng đã có thểkéo ra đánh trận mở màn, trận chiến này tựa hồ đã không cần phải kéo dài như vậy rồi!
Đường Đại Long lắc đầu cười khổ, nhìn tường thành qua màn mưa, bất đắc dĩ nói:
- Tôi dùng thời gian ba tháng, tiêu hao vô số nhân lực vật lực để xây dựng nên bức tường thành này, phòng thủ kiên cố như vậy lại không ngăn cản được các người, thật sự khiến tôi cảm giác được đây chính là thiên ý ah!
Sở Thiên mỉm cười, xoay mình chỉ vào quan tài đen đỏ, nhẹ nhàng nói:
- Ông có tường thành chắc chắn, tôi chỉ có ngựa gỗ. Chỉlà, tôi đem ngựa gỗ đổi thành quan tài, một cỗ quan tài tốt nhất, sau đó trong quan tài để một người phụ nữ tuyệt sắc! Vì vậy Châu sư gia liền rất dễ dàng đem quan tài chuyển vào trong này.
Ánh mắt Đường Đại Long rơi vào Dương Phi Dương, cô gái có thân hình dễ dàng làm say lòng người, nói:
- Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ mang cái quan tài này vào! Không có ai lại không muốn được chạm vào cô gái xinh đẹp như vậy, cũng không có ai nghĩ được cô ấy có thể giết mười mấy người!
Khóe miệng Sở Thiên giương lên nụ cười, đây là ý nghĩcủa bất cứ người đàn ông nào! Vốn là muốn thử thời vận, kết quả hắn đã thắng canh bạc này!
Đúng lúc này, cửa thành xuất hiện người của Soái quân toàn thân mang đầy máu, chạy đến trước mặt Sở Thiên, cung kính nói:
- Thiếu soái, quân phục kích đang chiến đấu kịch liệt, chúng ta đã mai phục giết được hơn hai trăm người, hiện tạiđang huyết chiến với tám trăm viện binh còn lại của địch!
Sở Thiên gặt đầu, đưa tay giúp anh ta vuốt đi vết máu trên mặt, khiến cho anh ta cảm giác được sự ấm áp ôn hòa và cả nhiệt huyết!
Sở Thiên quay đầu nói với Phong Vô Tình:
- Vô Tình, ba trăm anh em tiến lên, phải để cho người củaĐường gia chết có tôn nghiêm!
Phong Vô Tình gật đầu, sau đó xoay người, nhẹ nhàng phất tay, lập tức ba trăm anh em Soái quân đi theo!
Đường Đại Long do dự một chút, ngăn không được nói:
- Thiếu soái, Đường Đại Long ta sẵn lòng tự sát, lấy việc này để đổi lấy tính mạng của các anh em trong nhà.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói:
- Đường gia, nếu đổi lại là ông, ông có đồng ý không?
Đường Đại Long sửng sốt, sau khi suy nghĩ liền lắc đầu, nếu đổi lại là lão, lão ta cũng không đồng ý. Những anh em này đều là những thủ hạ trung thành của mình, cảm tình nhiều năm khiến cho bọn họ trung thành tuyệt đối với mình. Nếu mình chết rồi, bọn họ cũng sẽ không đầu hàng Soái quân, chỉ biết không ngừng trả thù Sở Thiên!
Không có ai, lại đem hổ lang mà bất cứ lúc nào cũng có thể cắn mình nuôi ở trong nhà!
Đường Đại Long hít một hơi thật dài, lẩm bẩm nói:
- Châu sư gia đã đánh giá thấp cậu rồi, tôi cũng đánh giá thấp cậu rồi!
Lão ta thật sự cho rằng Sở Thiên nhận lấy hai trăm triệu, là chứng tỏ bình an vô sự!
Sở Thiên ngẩng đầu, cười nhạt, chậm rãi nói:
- Tôi luôn luôn thích đối thủ đánh giá thấp mình, đó là lý do mà tôi sống được đến hiện tại!
Trên mặt Đường Đại Long lộ vẻ thê lương, tự gánh vác trách nhiệm, bình tĩnh nói:
- Cậu đã nhận của ta hai triệu, là để cho chúng tôi không phòng bị?
Sở Thiên đầu tiên là gật đầu, sau đó là lắc đầu, nhìn giống như mâu thuẫn nói:
- Một nửa là vì làm cho ông lơ là, một nửa là vì mạng sống của ông!
Đường Đại Long sửng sốt, không tin nhìn Sở Thiên, nói:
- Vì mạng sống của tôi? Có ý gì?
Sở Thiên nhàn nhạt nhìn Đường Đại Long, trong mắt trànđầy hàm nghĩa phức tạp, trả lời:
- Đêm nay tôi công kích, chỉ là muốn xóa bỏ tất cả địa bàn và thế lực của ông, sau đó thành lập Soái quân mới, nhưng mà tôi cũng sẽ không giết ông! Tôi muốn đưa ông trở lại kinh thành, cho ông cơm ngon áo đẹp sống hết quãng đời còn lại. Tôi nghĩ, hai trăm triệu chắc là đủ cho ông tiêu xài?
Sở Thiên làm điều này cũng là có chút bất đắc dĩ, đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn cũng phải cho Chu Long Kiếm chút mặt mũi. Nhưng không giết Đường Đại Long, để lão ta ở Hàng Châu, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi, sau khi suy nghĩ, chỉ có để Đường Đại Long ở kinh thành để quản chế, mới khiến cho ông ta không cách nào gây sóng gió, đây mới là biện pháp tốt nhất!
Đường Đại Long đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Sở Thiên, cười khổ, nhịn không được nói:
- Biện pháp đối phó với kẻ địch này của cậu, tựa hồ rất tốt!
Sở Thiên gật đầu, không chút che dấu nói:
- Cái này đúng là học của các đế vương thời cổ đại, quảthực có chỗ có thể áp dụng!
Sau đó cười nói:
- Đường gia, mời! Có lẽ hai tiếng sau, là có thể uống rượu nghỉ ngơi ở kinh thành rồi, thậm chí là ngắm mỹ nữ nữa!
Đường Đại Long suy nghĩ một lát, nhìn hơn chục quân tinh nhuệ thân tín bên cạnh, hỏi dò:
- Nếu như tôi không đi?
Trên mặt Sở Thiên hiện lên sát ý, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nói một cách khẳng định:
- Đường gia, nếu ông đi, tôi có thể cam đoan sẽ đối xử tửtế với thi thể của các anh em Đường gia, cũng sẽ chôn cấtđàng hoàng, còn làm cho người nhà bọn họ có một cuộc sống vô lo. Ông cũng biết, Sở Thiên tôi một lời đáng giá ngàn vàng!
Lời nói của Sở Thiên làm tan rã hoàn toàn quyết tâm củaĐường Đại Long. Giờ khắc này, Đường Đại Long thật sự cảm thấy mình già rồi!
Trên mặt Đường Đại Long lộ ra thần sắc đành chịu, sauđó đi về phía cửa thành, trên mặt mang theo vẻ cô đơn tiều tụy, nhưng lão lại nhịn xuống không quay lại xem Yến TửLâu và mười mấy anh em trung thành, thậm chí không nhìn xác Châu Vinh trên mặt đất!
Rượu và thức ăn trong bữa tiệc chúc mừng ở Yến Tử Lâu còn chưa nguội lạnh, lại bắt đầu thương xót cho đời người!
Đường Đại Long và Đường Sơn Phong rời đi, hoàn toàn là hai loại tính chất khác nhau, người phía trước là vì để các anh em có thể toàn thây, người nhà của thủ hạ có thể được bảo hộ, còn người phía sau là vô tình vô nghĩa, vứt bỏ anh em.
Sở Thiên đi cùng ở phía sau Đường Đại Long, sau đó tay phải vung nhẹ.
Hơn chục anh em Soái quân lập tức ngồi xổm trên mặtđất, trong mắt lấp lánh nước mắt, dùng nỏ nhắm vào hơn chục cao thủ ở Yến Tử Lâu!
Hơn chục cao thủ không hề phản kháng, cứ lẳng lặng như thế nhìn Đường Đại Long, sau đó quỳ xuống, cùng hô lên:
- Đường gia! Tạm biệt!
Tất cả anh em Soái quân đều cúi đầu xuống, ngay cảngón tay bắn tên cũng run nhè nhẹ!
Giết chết kẻ địch, bọn họ không hề sợ hãi, nhưng giết chết kẻ địch không muốn phản kháng, trong lòng của ai cũng đều thấy không đành lòng!
Nước mắt của Đường Đại Long chảy xuống, trong lòng Sở Thiên cũng trở nên cực kì khó chịu!
Nhưng đây chính là giang hồ! Chính vì bọn họ trung thành, nên bọn họ phải chết!
- Phóng!
Gần hai trăm mũi tên từ trong nỏ bắn ra xuyên qua màn mưa, bắn về phía hơn chục cao thủ ở Yến Tử Lâu!
Gió, bỗng nhiên trở nên to hơn, mưa cũng trở nên mãnh liệt hơn, không ai nhìn rõ trong mắt họ là nước mắt hay là nước mưa!
Nhưng trong lòng anh em Soái quân lại là đau xót!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.