- Huynh đệ, đại pháo này vừa bắn, chính là hoàng kim vạn lượng rồi!
Ngũ Thiên Chiếu, Lý Thiết Y mừng rỡ cười ha ha, cướp đoạt thay phiên nhau nã pháo.
Cao Lệ binh trên tường thành lười biếng dựa vào tường chắn quan sát, đối với mười cục sắt lớn xa xa rất hiếu kỳ.
Ầm…
Phát pháo đầu tiên nổ rồi, đạn pháo để tường thành kiến cố lập tức xuất hiện vết lõm không nhỏ, toàn bộ lay động kịch liệt.
Pháo thứ nhất chỉ là xác nhận khoảng cách nhắm bắn, năm đại pháo thần uy vô địch oanh kích, năm khẩu khác dự bị.
Thời điểm phát pháo đầu tiên oanh kích vào tường thành, để toàn bộ Cao Lệ binh cảm giác như tường thành lay động mãnh liệt, đều cả kinh trắng bệch mặt.
Tường thành kiên cố liên tục chịu đựng đại pháo công kích, nhiều ít có tổn hại lỏng lẻo, cộng thêm năm khẩu đại pháo thần uy vô địch luân phiên oanh kích, đã xuất hiện một lỗ thủng lớn, tường thành kiên cố cũng xuất hiện vết rách.
Mười khẩu luân phiên bắn, tường thành tuyệt đối sụp đổ.
Cao Lệ binh phát hiện không ổn vội vàng vận chuyển bao cát vật chống đỡ các loại, xây dựng một trận địa phòng ngự.
Sau mươi lượt bắn, một đoạn tường thành rốt cuộc ầm ầm sụp đổ.
- Quân tiên phong, theo ta, xông lên!
Trần Huyền Lễ cầm khiên tay trái, kiếm tay phải, hét lớn một tiếng, dẫn đầu lao lên.
Năm nghìn hải tặc cấu thành quân tiên phong phát sinh tiếng rống giận vang trời, xung phong như thủy triều.
Máy bắn đá trong thành lập tức bắn ra, vô số khối đá lớn giống như mưa trút xuống, đập vào đám người, khiến đại địa cũng bị lay động.
Quân tiên phong trả giá một ít thương vong, rốt cuộc cũng vượt qua được phạm vi máy bắn đá, tới dưới chân thành.
Vô số Cao Lệ binh từ lỗ châu mai bắn tên vào Đường binh vọt tới.
Một đợt lại một đợt mưa tên rải xuống, vô số hoa mắt tung bay, từng tảng lớn binh sĩ ngã xuống.
Trần Huyền Lễ xung phong trước nhất giơ cao thiết thuẫn, cao giọng la lên:
- Thuẫn bài thủ kết trận!
Cự thuẫn được dựng lên, ngăn cản mưa tên khắp bầu trời.
Phía sau cự thuẫn, mười mấy cao thủ tinh anh Trung Hoa đường cấp tốc dựng giá gỗ, phóng hỏa tiễn từ trong khe cự thuẫn.
Tại thời điểm Đường quân khởi xướng công kích, Cao Lệ binh bị đại pháo thần uy vô địch dọa trắng bệch mặt, liều mạng vận chuyển mọi thứ có thể tới chỗ tường thành bị sập, còn có một đội Cao Lệ binh lớn đứng chắn trước tường thành, tạo thành một lớp tường người rất dày.
Hai mươi mai hỏa tiễn đồng thời oanh kích, lập tức khiến tường người Cao Lệ tung bay máu thịt, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.
Một đám người lớn chỉ chớp mắt chỉ còn lại vài người, Cao Lệ binh còn sống sợ tới mặt cắt không còn chút máu, liều mạng chạy vào trong, lại bị quan quân trên tường thành thét lệnh bắn tên giết chết.
Thừa lúc hỗn loạn này, Trần Huyền Lễ giơ cao thiết thuẫn, lớn tiếng hô:
- Xông lên cho ta!
Thuẫn bài thủ giơ cao thiết thuẫn trùng kích, che chắn mưa tên cho chiến hữu phía sau, cũng có một ít binh sĩ không may trúng lên, ngã xuống trên đường xung phong.
Sắp tới chỗ tường sập, cự thuẫn phía Đường quân lại giơ lên, cấu thành đại trận che chắn.
Cao thủ tinh anh Trung Hoa đường lại lấy thuốc nổ từ trong ba lô, châm lửa, từ chỗ hổng ném vào thành.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên một lần nữa, tất cả Cao Lệ binh vận chuyển cát đá bị nổ máu thịt tung bay.
- Giết vào thành, xông lên!
Trần Huyền Lễ là người thứ nhất nhắm vòa chỗ hổng, phía sau là tướng sĩ tiên phong doanh.
Cao Lệ binh liều mạng cấu thành tường thịt người, chồng chất tại chỗ, một số liều mạng ngăn cản tiên phong doanh của Trần Huyễn Lễ, cung tiễn thủ điên cuồng bắn tên, không ít Đường binh ngã xuống.
Ba người Đường Tiểu Đông, Lý Thiết Y, Ngũ Thiên Chiếu nhìn qua kính viễn vọng, thấy mấy nghìn tướng sĩ Trần Huyền Lễ bị đại quân rậm rạp của Cao Lệ ngăn cản, đá tên cùng trút xuống, thương vong không nhỏ.
Trấn thủ Thủ Nhĩ thành là quân tinh nhuệ của Cao Lệ, người người liều mạng, khó công hơn nhiều so với Thiên Diệp thành.
Xem ra chỉ dựa vào một cường công là không được, cần phải thêm áp lực, quân đội của Trần Huyền Lễ mới có thể vượt qua được.
Hắn hạ lệnh thu binh.
Quân lệnh như núi, Trần Huyền Lễ đang liều mạng cấp bách thu toàn quân.
Quân tướng tiên phong doanh lui về bản trận, năm nghìn người qua đợt công kích đầu tiên đã tổn thất gần nghìn người, tổn thất không nhỏ.
Đường binh lui lại, binh sĩ Cao Lệ phát sinh tiếng hô lớn vang trời, sĩ khí tăng nhiều, bọn họ nắm chặt vận chuyển các loại tạp vật vào tường thành bị sập, tận khả năng lấp kín chỗ hổng.
Đây là cửa đột phá duy nhất tại Thủ Nhĩ thành, sao Đường Tiểu Đông có thể để đối phương lấp kín chỗ hổng, lúc này hạ lệnh năm khẩu đại pháo thần uy vô địch liên tục oanh kích, dùng hết toàn bộ đạn pháo còn lại.
Một vòng oanh kích, không chỉ khiến tạp vật vừa chuyển lên bị thổi tung, còn khiến một đoàn tường thành bên cạnh mở rộng.
Thời điểm đạn pháo sắp hết, Đường Tiểu Đông lại hạ lệnh đại quân tấn công.
Lần tấn công này, vẫn là chỗ hổng trước đó, đồng thời bên cạnh còn kéo theo thang mây, toàn lực công thành.
Có hai bên hỗ trợ, có cung tiễn thủ áp chế cung tiễn thủ Cao Lệ, tướng sĩ chủ công chỗ hổng cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều.
Trần Huyền Lễ vẫn là người đi đầu, tay trái giơ thiết thuẫn che chắn mưa tên, thời điểm gần xông tới, thiết thuẫn bị ném đi, khiến một đám binh sĩ Cao Lệ gần đó bị đập đứt đoạn gân cốt, kêu thảm ngã xuống.
Hai quân đồng thời chém giết tại chỗ hổng, Đường binh liều mạng muốn đánh vào thành, Cao Lệ binh liều mạng thủ thành, chốc lát đã xếp đầy một đống thi thể.
Cao Lệ binh tại chỗ hổng hết một tầng lại có một tầng, Trần Huyền Lễ không biết đã giết bao nhiêu tầng, mà binh sĩ Cao Lệ cản đường càng lúc càng nhiều, tựa hồ giết không hết.
Hai bên phối hợp công kích, Đường binh dưới mưa tên và tường thịt thủ thành điên cuồng, tử thương rất nhiều, không chút tiến triển.
Con bà nó là con gấu, tường thành đã bị oanh sụp rồi, còn không công vào sao?
Đường Tiểu Đông gấp tới độ xoa nắn khuôn mặt.
Không ít binh sĩ thụ thương nâng đồng bạn lui trở về, Mã Lão Lục cũng là một người trong đó, trên người có vài vết thương đáng sợ, nhìn thấy cả xương trắng, máu tươi chảy hư suối. Mười cao thủ tinh anh Trung Hoa đường đột kích, có ba người còn đang chém giết,
bốn người chết trận, ba người bị binh sĩ kéo trở về, có thể thấy được chiến đấu tại chỗ hổng thảm liệt phi thường.
- Tướng công, ta cùng Lan muội đi thôi!
Đường Sương vẫn đứng bên cạnh quan chiến thấp giọng nói:
- Thời gian không còn nhiều lắm!
Đường Tiểu Đông cắn răng một cái, cố sức nắm tay hai nàng:
- Cẩn thận!
Lúc này, thường thường một câu nói, một ánh mắt đơn giản còn hơn nghìn vạn lời nói.
Hai nàng cố sức gật đầu, giơ kiếm xông về phía trước, sáu cận vệ lãnh huyết theo sát, phụ trách bảo vệ an toàn của hai nàng.
Đường Mộc và Lôi Vân Phượng nâng thiết thuẫn theo sau, bên cạnh hai người là mười bốn thiếu niên lãnh huyết địa sát.
Hai mươi bốn địa sát đeo trường kiếm, cầm thiết thuẫn và cự phủ, thiên quân van mã hỗn chiến, trong chiến trận, cự thủ có thể phát huy lực sát thương cực lớn, nhưng tiêu hao chân khícực nhanh.
Đường Sương Lan Đình vượt qua được phạm vi máy bắn đá, mạo hiểm vượt qua chỗ hổng đầy mưa tên, hai nàng lấy trường kiếm gạt kình tiễn bắn tới, Đường Mộc thì giơ thiết thuẫn, thay Lôi Vân Phượng che tên.
Lôi Vân Phượng một hơi ném mười hai ám khí độc môn Kinh Thiên Lôi của Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia.
Kinh Thiên Lôi sau khi thông qua cải tiến không có lực sát thương kinh khủng như hỏa tiễn, thế nhưng mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, mười hai Kinh Thiên Lôi
đồng thời nổ tung trong quân địch, tạo thành lực sát thương phi thường kinh khủng.
Mấy thứ này đã khiến binh sĩ Cao Lệ bị nổ máu thịt bay ngang, lửa lớn do bạo tạc sản sinh hoàn toàn bao phủ chỗ hổng, rất nhiều người giãy dụa gào thét, vô cùng thê thảm.
Đường Mộc phụ trách an toàn của Lôi Vân Phượng, nhiệm vụ của nàng vừa mới hoàn thành, Đường Mộc lập tức kéo nàng rút lui.
Đường Sương đánh tay, Lan Đình hiểu ý, cầm tay nàng, bỗng nhiên ném mạnh về phía trước.
Đường Sương mượn lực bay lên, lướt qua tầng tầng tường người, hạ vào trong thành.
Binh sĩ Cao Lệ bị Kinh Thiên Lôi bạo tạc vô cùng thê thảm, loạn thành một đoàn, Đường Sương ở giữa không trung, hai tay lấy thủ pháp thiên nữ tán hoa, bắn một tảng lớn ám khí, binh sĩ Cao Lệ ngã xuống không ngừng.
Chân vừa hạ xuống đất, trường kiếm đã vẽ ra vô số đóa hoa, mấy binh sĩ Cao Lệ xông tới đầu tiên lập tức ôm yết hầu ngã xuống, máu tươi phun trào.
Mặc dù Cao Lệ binh bị Kinh Thiên Lôi nổ vô cùng thê thảm, tạo thành hoảng loạn nhất thời, thế nhưng binh sĩ trấn thủ hoàng đô đều là tinh anh, rất nhanh bọn họ liền khôi phục lại, huy vũ đao kiếm, xông thẳng về phía Đường Sương.
Từng tảng lớn Cao Lệ binh vây quanh Đường Sương.
Lan Đình bên ngoài chỗ hổng và sáu cận vệ lãnh huyết, hai mươi bốn địa sát theo trò cũ, liên tiếp nhảy vào trong thành, Đường Sương tả xung hữu đột trong vòng vây nghìn quân, hung hãn dị thường, chém giết vô số binh linh, đồng thời yểm hộ đồng bạn từ bên ngoài nhảy vào.
Thời điểm Lan Đình xông vào trong, vận chuyển tám phần mười chân khí nội gia vào trường kiếm, bắn ra vô số hàn tinh, chặt đứt hơn mười trường mâu đâm tới, hơn mười Cao Lệ binh ngã xuống.
Có nàng gia nhập, áp lực bên phía Đường Sương giảm mạnh, đợi sáu cận vệ lãnh huyết và hai mươi bốn lãnh huyết địa sát đều nhảy vào, tình thế thay đổi rất nhiều.
Mặc dù bị rất nhiều Cao Lệ binh vây quanh, thế nhưng ba mươi hai người đại triển thần uy, giống như sát thần ác ma, nơi hàn quang đi qua, tiếng kêu thảm vang lên không dứt.
Sau một lượt chém giết hung ác độc địa vô cùng, bọn họ đã đã ngăn cách một mảng lớn Cao Lệ binh, không người nào phá được tầng tầng kiếm quang của bọn họ.
Đường Sương và Lan Đình ỷ vào chân khí nội gia thâm hậu vô cùng, vận kiếm như gió, tầng tầng kiếm quang bảo vệ một trượng xung quanh, giống như tầng chắn không thể đột phá, sáu cận vệ lãnh huyết bảo vệ phía sau và hai cánh.
Hai mươi sáu lãnh huyết địa sát càng mạnh, vận chuyển mười thành công lực sử dụng cự phủ, mở rộng địa bàn, nơi hàn quang đi qua, máu tươi xuất hiện, vũ khí gãy đoạn, tứ chi tung tóe.
Bên ngoài chỗ hổng, Trần Huyền Lễ và mấy nghìn quân tiên phong đang liều mạng chém giết Cao Lệ binh, hết một tầng lại một tầng, trên người bọn họ đã đính một tầng dịch thể máu đỏ, chiến giáp rách nát, thỉnh thoảng có đau đớn vọt tới thần kinh, chỉ là lúc này, không quản được nhiều như vậy, liều mạng chém giết địch nhân, cho tới khi bản thân ngã xuống.
Cũng không biết bao lâu, dù sao chỉ có chém giết và chém giết, thời điểm tay chân như nhũn ra, áp lực chợt không còn, mấy nghìn Cao Lệ binh ngăn cản bọn họ đã bị giết sạch rồi.
Tinh thần của Trần Huyền Lễ rung lên, ném tàn kiếm trong tay, nhặt một thanh cự phủ, cao giọng rống lên:
- Các huynh đệ, giết đến rồi, theo ta xông vào!
Tướng sĩ tiên phong doanh giống như thủy triều ập vào chỗ hổng, đi trước trùng kích, rất nhiều Cao Lệ binh bị xé nát, một tấc lại một tấc đẩy mạnh.
Tướng sĩ tiên phong doanh đã đột phá chỗ hổng, giết vào thành rồi, Đường Tiểu Đông hạ lệnh, hai vạn bộ quân hò hét xuất kích, tiếp vận tiên phong doanh.
Lý Thiết Y kìm cương, chiến mã dưới thân không động đậy, phía sau hắn là hai vạn thiết kỵ tùy thời xuất kích.
Thời điểm cửa thành mở ra chính là thời điểm thiết kỵ xuất kích.
- Con bà nó là con gấu, vì sao cửa thành còn chưa mở?
Lý Thiết Y nôn nóng gầm rú, nắm chặt trảm đao chém vào hư không, khó có thể che giấu được cấp thiết và táo động trong lòng, còn có một cỗ khí thế sát phạt kinh người.
Ngũ Thiên Chiếu ha ha cười một tiếng:
- Huynh đỬ ta không chờ được nữa rồi!
Trường kiếm trong tay giơ lên, cao giọng rống:
- Quân tiên phong thủy sư, theo ta xông lên.
Binh sĩ đánh từ hai cánh đều chỉ là nghi binh, mục đích lớn nhất là hấp dẫn lực chú ý của Cao Lệ quân, phối hợp tác chiến với quân tiên phong của Trần Huyền Lễ đột phá chỗ hổng.
Ngũ Thiên Chiếu bị riếng rống giết rung trời kích động nhiệt huyết sôi trào, cũng không thể chịu nổi nữa, suất lĩnh quân tiên phong thủy sư của hắn cường công theo đường thang mây.
Hắn cầm thiết thuẫn che tên, trong miệng cắn trường kiếm, leo lên từ thang mây.
Sắp tới đầu tường, tay phải hắn cầm thiết thuẫn hất tung một đợt tên, bỗng nhiên ném đi.
Một Cao Lệ binh muốn dùng thương đâm tới, bị thiết thuẫn xoay tròn đập trúng, kêu thảm rồi ngã xuống.
Quyền phải kích thẳng vào trường thương đâm tới, bàn tay to của Ngũ Thiên Chiếu mượn lực chống đỡ tại thang mây, nhảy vọt lên, một cước khẽ chuyển đá văng Cao Lệ binh xuống trường thành, trường kiếm thay đao, xoay tròn quét ngang, bức thẳng mấy Cao Lệ binh ngã xuống.
Chủ tướng dũng mãnh phi thường, lập tức khích lệ binh sĩ quân tiên phong, bọn họ hò hét theo thang mây lao lên, phía trước rời khỏi thang mây, phía sau lại nối tiếp leo lên.
Thân là thống lĩnh thủy sư Uy hải, thân binh vệ đội bên người cự nhiên là cao thủ và lão binh thân kinh bách chiến, đại soái đã bắt đầu chém giết trên tường thành rồi, bọn họ là thân vệ, tự nhiên người người anh dũng.
Thân binh vệ đội của Ngũ Thiên Chiếu liều mạng leo lên, vừa tới đầu tường, lập tức hộ vệ tại chỗ thang mây, huy vũ đao kiếm chém giết bất cứ kẻ nào tới gần.
Đánh nghi binh đã biến thành cường công chân chính.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Ngũ Thiên Chiếu dũng mãnh phi thường, khích lệ tướng sĩ thủ hạ, người người anh dũng lao lên, vượt qua mưa tên, nhảy vào tường thành, chém giết loạn thành một đoàn với Cao Lệ binh.
Tường thành bị lực sát thương kinh khủng của hỏa khí phá sập, đã khiến Cao Lệ binh hoảng loạn không nhỏ, chỗ hổng lại bị đột phá, rất nhiều Đường quân từ chỗ hổng dũng mãnh xông vào, càng khiến sĩ khí của Cao Lệ binh giảm mạnh.
Cao Lệ binh dưới thành dưới sự thét lệnh của quan quân, xếp thành từng đạo tường người, liều mạng ngăn cản tấn công hung ác của Đường quân.
Trên đầu tường, rất nhiều Cao Lệ binh liều mạng chém giết, muốn đẩy Ngũ Thiên Chiếu xuống.
Hai phương đều liều mạng, Ngũ Thiên Chiếu cùng với thân binh vệ đội của hắn trả giá không nhỏ, vững vàng xếp tại đầu tường, nửa bước không lùi, yểm hộ cho các binh sĩ bên dưới leo lên.
Theo Đường binh leo lên càng lúc càng nhiều, gia nhập chiến đoàn, nhân số song phương đã ngang hàng nhau.
Đường binh sĩ khí như hồng anh dũng chém giết, khiến Cao Lệ binh bị chém ngã từng đợt, sau đó trùng kích sang bên cạnh, chém giết cung tiễn thủ bắn tên.
Đường Tiểu Đông và Tống Kim thông qua kính viễn vọng, thấy chiến kỳ ngũ tự đã dựng thẳng trên tường thành cao cao, đồng thời cửa thành đã bị kéo lên, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đại cục đã định. Kỵ binh của Lý Thiết Y nắm chắc thời cơ tấn công, rất nhanh đã công phá được phòng tuyến tường thành. Giờ chỉ còn việc tấn công vào hoàng cung nữa rồi.
…
Rất nhiều Đường binh hò hét xung phong, thuẫn bài yểm hộ trước người. Mười mấy binh sĩ ôm cự mộc đánh mạnh vào cửa cung, cũng có tử sĩ dùng thang mây trèo lên tường thành, cung tiễn thủ lấy tên áp chế địch nhân.
Binh lính Cao Lệ trên tường thành liều mạng bắn mưa tên hòng đẩy lùi kẻ địch, đồng thời dùng chiến thuật tường người lấp những chỗ trống đã bị công phá.
Tường thành Thủ Nhĩ thành cao to kiên cố, nếu quân Đường không có uy lực của hỏa pháo oanh kích thì chỉ cần lương thảo sung túc, việc thủ thành mấy năm cũng không thành vấn đề.
Kế hoạch hiện giờ của quân Đường chính là Máy bắn đá bắn Cự thạch oanh kích hoàng cung. Binh lính Cao Lệ mang theo tâm trạng hoảng sợ, ngay cả cung nữ, thái giám cũng bị điều động mang bàn ghế các loại đi lấp chỗ trống.
Thương cảm cho những cung nữ, thái giám làm sao có sức trâu ngựa như đám binh sĩ? Mười mấy lực sĩ cùng ôm một khúc gỗ to mắt thấy sắp tiếp cận lỗ hổng, đang kinh hy3 lao tới thì lập tức có mấy người hét thảm rồi ngã xuống. Số người còn lại không chịu nổi trọng lượng của cây gỗ, bị đè dập nát xương cốt, tiếng kêu la càng thêm thảm thiết.
Thủ thành hoàng cung là thị vệ trong cung, sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa họ rất liều mạng. Quân Đường tạm thời chưthể đột phá lỗ hổng, phải tạm thời lui binh.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi và lạnh lùng của biểu tỷ với Lan Đình, sáu Cận vệ lãnh huyết bị thương. Hai mươi bốn người đột kích chết trận năm người, bị thương nặng hai người, số ít mang theo thương tích nhỏ. Thực sự không thể để họ tiếp tục xông lên nữa.
Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, nhìn đám binh lính Cao Lệ đang dùng tạp vật chặn các lỗ hổng, trong lòng cảm thấy không vui.
- Đường huynh, cho ta năm trăm quân tiên phong, ta từ mặt bên tìm cơ hội đột phá.
Đường Kiếm lên tiếng muốn xung phong.
Hắn cùng với chín cao thủ tinh anh của đội đột kích Trung Hoa đường, trên người cũng bị vài vết thương.
Đường Tiểu Đông nhíu mày, thấp giọng nói:
- Đường đệ, nghỉ ngơi một chút đi.
Đường Kiếm phân tích hoàng cung này rất rộng, binh sĩ trong cung vì thành trì bị công phá nên đã bỏ chạy phải gần nửa. Binh lính Cao Lệ không thể giàn quân để cố thủ ở mọi nơi, cửa chính tập trung nhiều binh lực nhất, hẳn có những chỗ khác rất yếu, có thể đột phá từ mặt bên.
Đường Tiểu Đông ngẫm lại, nghĩ hắn nói cũng có đạo lý, lúc này liền điều năm trăm quân tiên phong cho Đường Kiếm chỉ huy.
Hắn hy vọng Đường Kiếm thực sự có thể thành công, phân phó Đường Mộc đi theo yểm trợ một ít ám khí giúp Đường Kiếm tấn công.
Luận nội công Đường Mộc không bằng Đường Sương, Lan Đình, nhưng thủ pháp phóng ám khí ngay cả Đường Sương cũng phải khâm phục.
Thủ pháp phóng ám khí của tiểu tử này tuyệt đối phải đạt tới cấp tông sư, trên ám khí còn có kịch độc của Đường môn, chỉ riêng điều này cũng biết dụng tâm hiểm ác của hắn.
Để phối hợp tác chiến với Đường Kiếm đánh bất ngờ, Đường Tiểu Đông lần thứ hai hạ lệnh công kích hoàng cung.
Đường Kiếm suất lãnh năm trăm quân tiên phong chạy một vòng lớn, phát hiện phía Tây hoàng cung có một chỗ thành tường tương đối thấp, hơn nữa còn có mấy gốc đại thụ to lớn. Nếu cung tiễn thủ trèo lên trên có thể xạ kích binh lính Cao Lệ trên tường thành. Đây đúng là địa điểm tốt nhất, trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ như điên.
Binh lính Cao Lệ trên tường thành dường như đã phát hiện ra ý đồ của quân Đường, liền xạ kích về phía họ, mấy người vừa leo lên cây đã hét thảm rồi ngã xuống đất.
Đường Mộc nhún người, nhảy lên một gốc đại thụ. Thân hình chưa ổn định, tay phải đã phóng tiễn làm cho một gã binh sĩ Cao Lệ kêu thảm rồi ngã xuống.
Hắn ngồi trên đại thụ thỉnh thoảng tung thuốc, bắn kình tiễn, tay phải dùng thủ pháp Thiên Nữ Tán Hoa phóng ám khí về phía binh sĩ Cao Lệ.
Dưới tàng cây, cung tiễn thủ thừa dịp dùng thang mây leo lên, thân thể vừa vững lập tức giương cung cài tên nhắm bắn binh sĩ Cao Lệ trên tường thành.
Đúng như Đường Kiếm dự liệu, thủ vệ hoàng cung vốn đã không nhiều, giờ này thành trì bị công phá khiến chúng bỏ chạy gần nửa, không còn ý chí chiến đấu, chỉ là bị quan quân cưỡng bức cầm vũ khí chiến đấu.
Muốn bảo vệ cho toàn bộ hoàng cung Cao Lệ là chuyện không thể, trừ những nơi trọng yếu còn chỗ khác chỉ phái thủ vệ canh gác, nếu có gì không ổn lập tức báo nguy tiếp viện.
Binh sĩ Cao Lệ thủ hộ nơi này có hơn mười người, Đường Kiếm dẫn người tấn công, đám Cao Lệ phụ cận vội vàng tới tiếp viện.
Đường Mộc trên cây tiếp tục phóng ám khí giết chết không ít binh sĩ Cao Lệ, Đường Kiếm chờ thang mây hạ xuống liền leo lên thành.
Đường Kiếm xung phong đi đầu, tay nắm một thanh trường thương đánh hổ khẩu của một binh sĩ Cao Lệ tóe máu, phải vội vàng bỏ vũ khí.
Đường Kiếm lấy thân thương đâm vào kẻ này, hắn rống lớn:
- A Mộc!
Đường Mộc thả người từ trên cây xuống, tiếp tục phóng ám khí tiêu diệt mấy người Cao Lệ.
Một chân Đường Kiếm giẫm lên thân thương, mượn lực nhảy lên đầu tường thành.
Tay hắn được bao trùm bởi hai cái hộ tý màu vàng, vừa chạm đất nắm tay hắn đã đánh văng cương đao chém tới, thuận thế đá một cước vào tên Cao Lệ đang xông tới.
Tay trái vung lên phóng ám khí, mấy gã Cao Lệ vừa xông lên kêu thảm rồi ngã xuống.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Lúc này, Đường Kiếm đã đặt chân lên tường thành. Mấy người tiên phong từ thang mây leo lên, bọn họ huy vũ đao kiếm đón đánh một số binh sĩ Cao Lệ đang lao tới.
Một trăm binh sĩ Cao Lệ chưa kịp xông tới trước mặt đã bị Đường Mộc liên tục dùng thủ pháp Thiên Nữ Tán Hoa giết hơn một nửa, số còn lại sợ đến mức hồn phi phách tán, quay đầu bỏ chạy.
Năm trăm quân tiên phong không ngừng leo lên tường thành, bốn trăm người đi phía trước xung phong liều chết, một trăm người thủ tại chỗ này.
Đường Mộc đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn quay trở lại bên cạnh Đường Tiểu Đông, thuận tiện dẫn người đột nhập vào hoàng cung.
Đường Kiếm suất quân tiên phong xung phong liều chết mở cửa cung, dẫn đại quân xông vào.
Đường quân như thủy triều tiến vào hoàng cung, trừ một số ít ngoan cố chống lại, còn đa số đều bỏ vũ khí đầu hàng.
Mạnh mẽ tiến vào hoàng cung khiến không ít huynh đệ bị thương. Đám thị vệ mặc chiến giáp màu đen trong cung đều bị Ngũ Thiên Chiếu hạ lệnh chém đầu.
Đường Tiểu Đông, Ngũ Thiên Chiếu dưới sự hộ vệ của thân binh sải bước tiến vào hậu cung hoa lệ.
Đám thái giám trong cung nơm nớp lo sợ, mặt cắt không còn chút máu, quỳ rạp xuống một bên. Cao Lệ vương và một đám phi tử ngồi trên một chiếc giường lớn, vây quanh bốn phía là binh sĩ nhà Đường như lang như hổ.
Lúc Ngũ Thiên Chiếu xông vào liền kêu la bằng những tiếng quái dị.
Đám phi tử tuyệt sắc, mặt không còn một giọt máu, thấy Đường Tiểu Đông ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám.
Ai! Biết vậy mình đã không mang lão bà xuất chinh…
- Người đâu. Đem những nữ nhân xấu xí này đi ra ngoài thẩm vấn.
Đám thân binh vệ đội đều biết tính háo sắc của đại nhân nhà mình, không nói hai lời xông lên đưa ba phi tử tuyệt sắc kia đi.
Số phận của các nàng sẽ là gì?
Thương cảm ba phi tử tuyệt sắc khóc như lê hoa đái vũ, miệng hô đại vương cứu mạng.
Cao Lệ vương sớm bị dọa cho hồn phi phách tán, lui vào trong góc, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Có Cao Lệ phi tử ngồi ngay ngắn trên vân sàng, đè nén sự khiếp sợ trấn tĩnh nói:
- Ta là phi tử của Cao Lệ quốc, ai là đại quan của các ngươi.
Lúc này, có vẻ nữ nhân trấn định hơn nam nhân a.
Đường Tiểu Đông sờ sờ cằm, đạm nhiên nói:
- Là ta.
Chỉ là hoa tàn, bướm ít mà thôi. Đám phi tử miễn cưỡng coi được bị các thân binh lấy lý do thẩm vấn mang đi cũng còn chưa có mỹ nữ nào có thể hấp dẫn hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn về những đồ dùng xa xỉ, rực rỡ muôn màu, những vật phẩm xa hoa xung quanh.
- Tướng quân. Tuy ta chiến bại bị bắt, nhưng dù sao cũng là hoàng thất, hy vọng ngài có thể đối xử tử tế.
Đúng là yêu cầu của nàng không quá đáng, quốc gia bại trận chỉ cần đầu hàng thì các thành viên hoàng thất đều được đối đãi đặc thù.
Đường Tiểu Đông chưa gặp sự tình này bao giờ, còn đang suy tư thì Lý công công dẫn một đám cấm vệ quân tiến đến.
Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, quay sang Lý công công cười hỏi:
- Công công, việc này nên xử lý như thế nào?
Trong lòng Lý công công vui vẻ, nói Đường đại nhân không hay tỏ vẻ bề trên, quả đúng không giả.
Nếu mình đưa Cao Lệ quốc đại vương và đám phi tử về Trường An diện thánh là một đại công.
Hắn cười ha ha nói:
- Đường đại nhân. Nên cho người áp giải những người này về Trường An diện thánh, thay đại nhân thỉnh công.
Đường Tiểu Đông còn ước gì hơn thế, hắn sảng khoái đáp ứng, để binh sĩ lấy một ít đồ vật xa xỉ quý giá, sau đó vờ vịt giao cho Lý công công.
Lý công công mừng rỡ:
- Đại nhân không cần khách khí, ngày sau có gì phân phó cứ dặn dò nô tài.
Những đồ vật quý giá này có thể tích rất lớn, không tiện di chuyển. Lúc này hắn tặng Lý công công, xem như còn bán cho lão một cái nhân tình.
Lý công công rất khách khí với Cao Lệ vương, đưa theo mấy cung nữ để các nàng hầu hạ đại vương, vừa rời khỏi hậu cung đã có xe ngựa đưa rước.
Đuổi Lý công công đi, Đường Tiểu Đông cảm giác thật thoải mái, đưa mắt nhìn Ngũ Thiên Chiếu, sau đó tự mình dẫn người đi dò xét thành trì.
Lý Thiết Y chờ ở ngoài thành, hai quân giao chiến thắng bại không cần biết, chỉ phòng ngự cho tốt, đây là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Từng có kinh nghiệm ở Thiên Trang Thành, bố cáo chiêu an rất nhanh được dán để giải tỏa tâm lí bất an của bách tính.
Ngũ Thiên Chiếu tọa trấn hoàng cung, niêm phong các loại tài vật, binh sĩ trình báo ngân lượng quốc khố. Hắn vung bút chỉ trong một hơi thở đã bớt đi một số 0.
Trong hoàng cung có rất nhiều vật đáng giá, thể tích lớn nhỏ khác nhau không thể mang theo, cho nên phải cất vào kho sung công. Đồ vật quý giá thể tích nhỏ hoặc xếp vào dạng thất tung hoặc không tồn tại.
Thương cảm cho chúng phi tử tư sắc không tồi, toàn bộ bị hắn thẩm vấn một mình rồi xơi tái tại chỗ.
Coi như tên sắc lang này còn có lương tâm, sau khi chơi đùa xong liền cho mỗi người một hồng bao lớn bồi thường để các nàng rời khỏi hoàng cung.
Đối với những phi tử này xem như trong cái rủi có cái may, nếu đổi lại Uy khấu công phá hoàng cung thì cuộc đời của các nàng còn thảm hơn rất nhiều.
Lý Thiết Y không phụ trọng vọng, liên tiếp đánh tan hai quân tiếp viện. Bộ quân tổn thất một vạn người, hai vạn kỵ binh mất khoảng một ngàn người tiêu diệt năm vạn quân Cao Lệ.
Vốn có hai vạn tù binh Cao Lệ, chỉ là Thủ Nhĩ thành đã có rất nhiều tù binh, giữ lại nhiều chỉ tổ tốn lương cho nên hắn quyết đoán giết sạch toàn bộ.
Đánh thắng trận, buôn bán có lời lớn, chúng tướng sĩ đều tấn chức thưởng ngân lượng, cho nên ai cũng vui mừng.
Đám tướng lĩnh cao cấp Đường Tiểu Đông tại hoàng cung Cao Lệ tráng lệ, thư thái hưởng thụ đãi ngộ như hoàng đế.
Ngũ Thiên Chiếu đích thân dẫn binh vệ đội dùng trọn ba ngày mới vơ vét hết những thứ đáng giá trong hoàng cung, số còn lại do thể tích quá lớn không thể mang đi mới tiếc nuối bỏ lại.
Những thứ quý giá này được sung làm quân lương vận chuyển tới bờ biển, gửi tại hạm đội thủy sư Hán Giang.
Ngũ Thiên Chiếu lại dùng thủ đoạn cũ ở Thiên Trang Thành vơ vét tài sản, tập trung những người giàu có ở Thủ Nhĩ thành lại, công khai dùng sư tử ngoạm lấy một bút không nhỏ, đồng thời rất vô sỉ an ủi thị thiếp xinh đẹp của họ.
Kẻ này vừa tham tiền vừa háo sắc, cũng may ngày thường không tham ô quân lương binh sĩ. Đúng là dị số.
Năm ngày sau, ngoài khơi truyền tin hạm đội thủy sư Uy Hải đánh tan Uy khấu, tiêu diệt gần trăm chiến thuyền, diệt địch sáu vạn.
Liên quân của Tô Định Viễn quyết chiến với ba mươi vạn Uy khấu ở Võ Thành.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Đường lui của Uy khấu bị hạm đội Uy Hải chặt đứt, nhân tâm hoảng sợ, cuối cùng bị quân Đường dùng hỏa tiễn oanh kích, đồng thời lấy năm nghìn kỵ binh xuyên thủng trận hình.
Trung quân Uy khấu đại loạn, Tô Định Viễn chỉ huy quân đánh lén toàn thắng, giết địch gần mười vạn, bắt sống vô số. Đến khi xử trí tù binh lại khiến hắn đau đầu.
Liên quân Tô Định Viễn khí thế đại tăng, gió cuốn mây tan dẹp yên phía bắc Cao Lệ.
Sau khi nghỉ ngơi lấy sức lại tiếp tục tiến quân Tây Nam, dẹp loạn các thành trì nơi đó.
Lúc này toàn bộ Cao Lệ đã nằm trong tay quân Đường.
Sau đó, Đường Huyền Tông liên tiếp hạ thánh chỉ, phong thưởng cho tướng sĩ có công, quốc thổ Cao Lệ bị chia thành hai, tạm thời do Tô Định Viễn chưởng quản Cao Lệ châu.
Đường Tiểu Đông đang hưởng thụ cuộc sống trong hoàng cung thì nhận được thánh chỉ và thư cầu cứu của Lạc Hà đảo, hắn liền suất lãnh hạm đội giương buồm trở về Hán Giang.
Hải chiến ở cửa biển Bạch Mã khiến Uy quốc tổn thất thảm trọng, hoàng đế bệnh nặng qua đời, do thái tử chấp chưởng hoàng quyền.
Kẻ này cũng có chút thủ đoạn, sau khi tiếp nhận hoàng quyền liền dùng tư thế sấm sét tàn sát quốc nội, nắm vững ngai vị.
Nhận được chiến thư của hoàng đế Đại Đường, thiên hoàng hiện tại tức giận tận trời.
Hoàng thái tử nhận hết lăng nhục của Điền Mãnh trở về, khóc sướt mướt giống như nữ nhân, không hề có nửa điểm bộ dáng nam nhân, chuyển biến thành tiểu nữ tử, càng khiến thiên hoàng tức giận tới phun máu.
Uy quốc một đường Bắc tiến, trưng binh thừa dịp quốc thổ loạn tập kích Cao Lệ, sau đó Nam hạ vây công Lạc Hà Đảo.
Tô Văn tọa trấn Lạc Hà Đảo suất quân đánh lui hạm đội Uy khấu, đồng thời phái người cầu cứu.
Trên đảo cũng tích lũy rất nhiều vũ khí, lương thực vật tư và mấy vạn bộ binh, không có nửa điểm sơ sót.
Cũng may trước kia xây dựng rất nhiều công sự phòng ngự và máy bắn đá. Tuy Uy khấu cường công mấy lần nhưng đều không thể đặt chân lên đất liền. Chỉ là Hán
Giang, hạm đội Uy Hải đều đang ở Cao Lệ, cho nên Tô Văn chỉ có thể trừng mắt nhìn hạm đội Uy khấu hoành hành ngoài biển khơi, không biết làm gì hơn.
Đường Tiểu Đông suất lĩnh Hạm đội Uy Hải trở về địa điểm xuất phát, Hạm đội Hán Giang tiên phong tới Lạc Hà Đảo tiếp viện.
Có Lý Hưng suất lĩnh Hạm đội Hán Giang tiếp viện, dù không thắng thì cũng có thể chống đỡ một thời gian. Sở dĩ Hạm đội Uy Hải không đẩy nhanh tốc độ vì lộ trình thuận gió xuôi dòng, tốc độ cũng rất nhanh rồi.
Một ngày kia, hạm đội còn đang trên đường, Đường Tiểu Đông và Lan Đình đứng trên boong tàu ngắm biển. Ngũ Thiên Chiếu cười hớn hở ôm bờ vai của hắn, con ngươi đảo như rang lạc nói:
- Huynh đệ, đến đây uống vài chén với ca ca. Miệng nhạt quá rồi.
Đường Tiểu Đông giật mình, trong lòng chợt nhớ tới ba mỹ nữ Cao Lệ không khỏi rục rịch.
Lão sắc quỷ Ngũ Thiên Chiếu này cả ngày trốn mình trong phòng phong lưu khoái lạc, ngay cả Thiết Y, Tống Kim cũng không tìm thấy hắn để bàn bạc.
Đường Sương làm sao biết chuyện xấu xa của Ngũ Thiên Chiếu, chỉ căn dặn tướng công đừng quá chén.
Vài ngày trước liên tiếp đánh giặc, thần kinh mọi người căng thẳng, xác thực nên giải tỏa một chút. Các nàng cũng không phản đối tướng công mình đi uống rượu.
Đi tới mép thuyền, bước lên thuyền chỉ huy của Ngũ Thiên Chiếu, thấy thuyền của hắn chìm sâu hơn những thuyền khác, liền giật mình hỏi:
- Sao thuyền của ngươi nặng như vậy, không phải bị vào nước chứ?
Ngũ Thiên Chiếu ha ha:
- Trừ thân binh ra, trên thuyền toàn là châu báu, sao không nặng cho được?
Kháo. Một chiến thuyền Ngũ Nha dùng để chứa châu báu có ý nghĩa gì chứ?
Hai người hiểu ý nhau mỉm cười.
Sau khi đi vào khoang chỉ huy của Ngũ Thiên Chiếu, Tống Kim cười tủm tỉm ôm một phi tử Cao Lệ mỹ miều đi ra, thấy Đường Tiểu Đông, khuôn mặt đỏ lên, cười hắc hắc vài tiếng.
Vào một gian khác, Ngũ Thiên Chiếu dời bức tranh trên tường ra, để lộ một chỗ bí mật.
Vừa ghé sát vào xem, thì thấy Lý Thiết Y đang ôm ghì lấy một mỹ phi Cao Lệ trên giường, dùng chiêu “lão hán đẩy xe”, hăng say làm việc.
Vị mỹ phi Cao Lệ ngửa đầu, hết sức lấy lòng giãy giụa nhè nhẹ. Đôi môi đỏ mọng của nàng phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn, vẻ mặt hưởng thụ sung sướng.
Cũng khó trách… Lão đại vương Cao Lệ kia hai chân sắp bước vào quan tài rồi, ngay cả việc “đứng lên” không biết có làm được không? Chứ đừng nói tới chuyện làm thỏa mãn các nàng?
Ngũ Thiên Chiếu gãi đầu cười xấu hổ:
- Con bà nó là con gấu, cũng một canh giờ rồi, lão Lý thực con mẹ nó mạnh mẽ…
Đường Tiểu Đông và Tống Kim cảm thấy buồn cười, xem ra lão sắc lang này tuy già nhưng sức chiến đấu cũng không kém nha.
Ngũ Thiên Chiếu đẩy cửa khoang thuyền, sau đó quay đầu nháy mắt, vẻ mặt mờ ám.
Kháo. Mấy tên khốn các ngươi chơi cho tàn hoa bại liễu rồi mới tới phiên lão tử?
Đường Tiểu Đông xoay người muốn đi thì Ngũ Thiên Chiếu vội nói:
- Huynh đệ à! Nữ nhân này rất đẹp, chúng ta chưa từng chạm vào, đặc biệt để lại cho ngươi đó.
Vậy còn được…
Ngũ Thiên Chiếu cười ha hả đẩy mạnh hắn vào khoang thuyền.
Trong khoang thuyền chỉ có một nữ nhân mặc áo sa mỏng, nàng chính là mỹ phi Cao Lệ.
Dáng vẻ run rẩy như chú cừu con bị nguy hiểm, đang trốn mình vào góc, thế nhưng điều này vẫn không thể che nổi những đường cong tuyệt mỹ của nàng. Đôi mắt mỹ lệ đang nhìn Đường Tiểu Đông với vẻ bất an.
Oa! Đúng là sắc nước hương trời.
Đường Tiểu Đông không khỏi nuốt ngụm nước miếng, toàn thân nóng ran.
Đường Tiểu Đông đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay người lại uy hiếp Ngũ Thiên Chiếu:
- Không được nhìn lén!
Mặt mo của Ngũ Thiên Chiếu đỏ lên, lão cười hắc hắc:
- Không dám, không dám!
Đúng là hắn và Tống Kim đang muốn nhìn lén một chút.
Sau khi hù dọa hai người, Đường Tiểu Đông mới đóng cửa phòng, xoay người lại nhìn Mỹ phi Cao Lệ.
Ngũ Thiên Chiếu nói không sai, nữ nhân này đẹp hơn hai người kia nhiều, hơn nữa tuổi chỉ mới mười sáu, mười bảy.
Lão Cao Lệ vương thật đáng chết, sắp xuống lỗ rồi mà còn muốn làm hại những nữ tử thế này. Thật đáng ghê tởm.
Nếu như Cao Lệ vương mà chết thì các nàng đều bị chôn cùng.
Một nữ nhân tuyệt vời như vậy mà chết thì quá đáng tiếc.
Thấy Đường Tiểu Đông tiến tới, đôi mắt hổ lóe lên những tia sáng dâm dục. Tiểu mỹ nhân càng thấp thỏm lo âu, đôi mi thanh tú đẫm lệ khiến nàng càng thêm đáng thương.
Ai! Chim sợ cành cong, chơi thật không có ý nghĩa.
Dục niệm trên mặt Đường Tiểu Đông biến mất, hắn đi tới cạnh bàn thưởng thức một số vật phẩm trang sức trên đó.
Ngoài ra trong gian phòng còn có mấy chiếc rương lớn, bên trong chứa đầy những vật phẩm xa xỉ được lấy từ hoàng cung Cao Lệ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Có vẻ hơi chán, Đường Tiểu Đông thuận miệng hỏi một câu.
Tiểu nữu này bị dọa sợ như vậy mà còn muốn bá vương ngạnh thượng cung sao? Đúng là chẳng thú vị chút nào.
- Biết!
Tiểu nữu trả lời.
Đường Tiểu Đông ha hả, biết Hán ngữ là tốt rồi.
Hắn duỗi lưng, ngồi trên ghế thái sư dịu dàng an ủi:
- Đừng sợ, không ai làm tổn thương nàng đâu…
Mỹ nữ im lặng, tiếp tục lui vào góc giường vẻ mặt bất an càng rõ.
Không sợ mới là lạ.
Hai tỷ tỷ bị bắt cùng nàng mỗi ngày đều bị mấy đại quan đó khi dễ, chắc chắc mình cũng bị như vậy, làm sao không sợ hãi cho được.
Đường Tiểu Đông xoa mặt.
Con bà nó gấu, tiểu nữu này không tin lời hắn nói.
Hắn không khỏi cười cười tự giễu, đổi lại là người khác thì khẳng định còn lo âu thấp thỏm hơn.
- Nàng tên là gì?
- Kim Thuận Cơ...
- Kim Thuận Cơ? Ừ. Tên rất hay…
Đường Tiểu Đông rất nhẫn nại, hắn muốn nàng quên đi sự sợ hãi trong lòng.
- Trong nhà của nàng còn có…
Hắn vốn muốn hỏi trong nhà của nàng còn những ai, nhưng được một nửa thì dừng lại.
Tiểu nữu này bị bắt ở hoàng cung, tự nhiên không biết tình huống trong nhà, lúc này binh hoang mã loạn, nói không chừng…
Tuy nói quân kỷ nghiêm minh, không được tàn sát bá tính, nhưng khi tiến vào trong thành hiểu lầm là việc không thể tránh khỏi, bách tính chết dưới cự thạch và lửa lớn không ít.
Dù sao đi nữa một khi có chiến tranh thì người chịu khổ chính là dân chúng.
Kim Thuận Cơ đột nhiên quỳ xuống dập đầu:
- Tướng quân đại nhân, Thuận Cơ van cầu người, để Thuận Cơ về nhà đi. Van cầu người…
Bộ dạng khóc như lê hoa đái vũ của nàng thật khiến người ta thương tiếc.
- Về nhà?
Đường Tiểu Đông không khỏi lắc đầu cười khổ.
Hạm đội đang hướng về Hán Giang, càng lúc cách Cao Lệ càng xa, làm sao mà trở về.
- Van xin ngài, tướng quân đại nhân!
Đường Tiểu Đông to đầu như cái đấu, một nữ tử phong tình mỹ lệ với bộ dạng cầu xin mình như vậy, làm sao không nhức đầu cho được.
Khi nàng dập đầu tới phiền phức, Đường Tiểu Đông quát lên:
- Đừng khấu đầu nữa, còn khấu nữa ta không cho về.
Kim Thuận Cơ bị hắn quát, nàng sợ phát run người. Sau đó lộ biểu tình kinh hỷ, dập đầu tạ ơn:
- Cảm tạ tướng quân đại nhân, cảm tạ ngài!
Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, tức giận nói:
- Này! Ngươi dập đầu như vậy có thấy phiền không?
Kim Thuận Cơ thấp giọng trả lời:
- Không phiền, Thuận Cơ phải cảm tạ tướng quân đại nhân, lễ tiết không thể thiếu được.
- Vậy ngươi tiếp tục khấu đi!
Đường Tiểu Đông thấy nàng như vậy, toàn bộ dục niệm tiêu tan.
Ai! Vốn muốn xơi tái tiểu nữu này, hiện tại hắn mềm lòng đáp ứng thả nàng đi…
Lão tử trở thành người lương thiện từ bao giờ?
Kim Thuận Cơ cười nhẹ một tiếng khiến Đường Tiểu Đông cũng phải ngẩn ngơ.
Nụ cười bách mị giai sinh khiến cả trăng sao trên trời cũng phải thất sắc.
Thấy trong mắt Đường Tiểu Đông lập lòe dục niệm, sắc mặt Kim Thuận Cơ trắng bệch.
Nàng vội vã ôm lấy cái gối che trước ngực, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc bất an nhìn hắn.
Đường Tiểu Đông cảm thấy mất mặt, phun ra một câu thô tục:
- Kháo. Coi chừng ta cường bạo nàng…
Kim Thuận Cơ đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng nói:
- Uhm. Thuận Cơ biết tướng quân là người tốt…
- Hảo nhân (người tốt)? Hảo dâm còn không sai biệt lắm…
Con bà nó là con gấu, chơi không vui!
Cảm thấy không thú vị, Đường Tiểu Đông kéo cửa khoang đi ra.
Một lát sau, Ngũ Thiên Chiếu đẩy cửa tiến vào, thấy tiểu mỹ nhân ôm lấy mền che thân, nhất thời giật mình.
Đường huynh đệ nhanh như vậy đã xong việc rồi? Làm sao vừa rồi không nghe thấy thanh âm gì?
- Ngũ tướng quân.
Khuôn mặt Kim Thuận Cơ đỏ ửng, nũng nịu nói:
- Xin ngài kêu hạ nhân cấp cho Thuận Cơ một bộ xiêm y.
- Ngươi. . .
Ngũ Thiên Chiếu há hốc miệng, sao tiểu nương tử này nói được Hán ngữ?
Sau một lúc hắn mới phản ứng, ngơ ngác hỏi lại:
- Ngươi… Muốn y phục để làm gì?
Kim Thuận Cơ giải thích rằng vị đại nhân vừa rồi muốn thu nàng làm nô tỳ thiếp thân.
Nếu như Kim Thuận Cơ nói là Đường Tiểu Đông thu nàng làm thị thiếp, Ngũ Thiên Chiếu tuyệt không sẽ tin tưởng, chí ít mấy lão bà lớn nhỏ của Đường huynh đệ sẽ không đồng ý.
Mâu thuẫn nội bộ, sao nam nhân không đau đầu cho được?
Nô tỳ thiếp thân chính là công cụ để chủ nhân phát tiết, chỉ là thân phận thấp hơn thị thiếp rất nhiều.
Một hoàng phi Cao Lệ hạ mình làm thị tỳ thật khiến người ta kinh ngạc. Chỉ là vào tình cảnh này, làm thị tỳ chí ít có thể không bị đám người Ngũ Thiên Chiếu chà đạp.
Đúng là một lựa chọn chính xác.
Ngũ Thiên Chiếu lấy lại hồn phách xong thì gãi đầu liên tục:
- Trong quân lấy đâu ra y phục nữ nhân bây giờ?
Không có biện pháp, chỉ có thể kiếm cho nàng mấy bộ y phục quân sĩ, một thị tỳ không thể cứ mặc mãi cái bộ cánh câu hồn đoạt phách người ta như thế mãi được.
Kim Thuận Cơ đổi một bộ quân phục khiến người khác có một cảm giác là lạ, làm cho thú tính của người khác phải dâng trào.
Ngũ Thiên Chiếu liều mạng áp chế tà hỏa đang dâng lên trong đầu.
Thê tử của bằng hữu không thể ngó. Mặc dù Đường huynh đệ nói là thu thị tỳ, nhưng thật ra chính là nữ nhân của hắn. Không thể đụng vào được.
- Cảm tạ Ngũ tướng quân!
Kim Thuận Cơ tươi cười, dịu dàng thi lễ.
Ngũ Thiên Chiếu cười ha ha, nói chuyện với nàng rất khách khí.
Kim Thuận Cơ cúi đầu chín mươi độ:
- Ngũ tướng quân. Hai vị tỷ tỷ của Thuận Cơ số khổ, mong ngài hãy đối tốt với họ.
Mặt mo của Ngũ Thiên Chiếu đỏ lên, hắn cười hắc hắc:
- Cái này… Ta sẽ lo cho họ một nơi thật tốt…
Trong lòng hắn tính toán rất nhanh, ba mỹ phi Cao Lệ này, hắn coi trọng Kim Thuận Cơ nhất. Đường huynh đệ chơi đùa xong, nếu hắn không muốn thì mình sẽ nạp Kim Thuận Cơ làm tiểu thiếp. Về phần hai nữ nhân kia, nếu Lý Thiết Y và Tống Kim không muốn hắn cũng thu luôn.
Nam nhân suốt đời liều mạng là vì cái gì? Đơn giản là danh, lợi, mỹ nữ và tiền tài, càng nhiều càng tốt.
- Vậy Thuận Cơ ở đây thay mặt hai vị tỷ tỷ, cảm tạ Ngũ tướng quân.
Kim Thuận Cơ lại cúi mình nói là cảm tạ, nhưng thật ra là nhắc nhở hắn đừng quên lời đã nói.
Hai vị tỷ tỷ mệnh khổ rốt cuộc có tới được bến đậu như ý không?
Nàng nhờ sự thông minh, giả như đã thuộc về Đường Tiểu Đông hù dọa Ngũ Thiên Chiếu. Tiếp theo, số phận của nàng sẽ ra sao, càng nghĩ nàng càng thấp thỏm lo âu.
Ngũ Thiên Chiếu chỉ giỏi hành quân đánh giặc, phương diện này hắn rất khờ khạo. Nếu đổi lại là Tống Kim, chắc chắn sẽ nhận ra trò nhỏ của nàng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart