“Thằng nhóc, mày rốt cuộc là đã làm gì, phạm vào tội gì, tốt nhất nên nói rõ ràng, tao không quản bên ngoài mày có thân phận gì, khi vào nơi này, phải dựa theo quy củ của nó. Nơi này, lời tao nói chính là lệnh !” Thiếp tháp này tên là Báo ca, bẻ cố nghe rắc rắc, mà bóp tay thì nghe rốp rốp.
Lúc này, có một thằng ghé vào tai Báo ca thì thầm vài câu. Dương Minh nhận ra tên này, trong lúc bị thẩm vấn, có thấy qua hắn, hắn cướp bóc nên vào đây.
“ Cưỡng gian ? Ha ha, mẹ kiếp, thằng nhóc này, nhìn không ra, mày có thể cứng được à?” Báo ca cười ha ha, sau đó hướng một đấm đến phần dưới của Dương Minh.
Dương Minh đánh nhau đã đến mức lão luyện, sao có thể để cho Báo ca dễ dàng đánh trúng. Báo ca còn tưởng một quyền của hắn sẽ khiến cho Dương Minh kêu cha gọi mẹ, nhưng không ngờ cổ tay mình bị túm chặt, không nhúc nhích được.
“ DCMM !” Báo ca tức giận đá một cước về Dương Minh.
Dương Minh cười lạnh một tiếng, thân thể nhảy dựng lên, dùng đầu gối trấn vào hông của Báo ca, muốn đánh thằng em trai của lão tử, lão tử trước hết hành hạ mày.
“ A … “ Một tiếng thảm thiết, Báo ca cong mình như con tôm luộc, cuộn lại trên mặt đất, đầu đổ đầy mồ hôi hột, hai mắt trợn lên, miệng thở hổn hển.
“ Các huynh đệ, đập nó !” Tay sai số một của Báo ca, cây gậy trúc, nhìn thấy Báo ca bị đánh, lập tức chuẩn bị quần ẩu.
“ Không được động !” Dương Minh dùng tay bóp vào cổ Báo ca, hung tợn nói : “ Thằng nào động tao cho nó đi gặp ông bà ! Lão tử đã giết một người, giết thêm người khác cũng không sao !”
Dương Minh biết trong trại tạm giam toàn đám lưu manh, nếu không trấn trụ bọn chúng, bản thân sẽ gặp phiền toái lớn, nên dùng chuyện giết người nói ra.
“ Giết … giết người ??” Báo ca nói một cách khó khăn : “ Mày … không phải là cưỡng gian sao ?”
“ Cơ Thủy Sanh, mày có nghe qua chưa ?” Dương Minh tăng chút lực tay lên : “ Nó là do lão tử giết !”
Báo ca lăn lộn trong hắc đạo cũng nhiều năm, đương nhiên là đã nghe qua tên Cơ Thủy Sanh, Cơ Thủy Sanh năm đó là kim bài động thủ của hắc bang tỉnh S, công phu rất cao, chỉ là hơi háo sắc, sau này lại đắc tội với đàn bà của bang chủ, nên bị đẩy đến tình trạng túng quẩn phải đi cướp sống qua ngày.
“ Lão … Kê ?" Báo Cao không thể tin được, người trước mắt có thể giết chết Cơ Thủy Sanh ! Vậy việc hắn khống chế mình cũng không khó khăn gì, nghĩ đến đây, Báo ca không dám cứng đầu nữa, sợ Dương Minh tiễn hắn một đoạn thật. Phải biết rằng, trong trại này, dù có đánh nhau dẫn đến chết người cũng không có gì ghê gớm.
“ Xin lỗi, huynh đệ. Lão báo ta có mắt mà không thấy thái sơn, vừa rồi đã đắc tội” Báo ca cắn răng một cái, rốt cục cũng chịu nhục xuống nước, chẳng qua trong lòng nghĩ thầm chửi cha mắng mẹ cái thằng phạm nhân lẽo mép khi nãy.
“ Hừ !” Dương Minh hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, hắn vốn không định gây chuyện, nhưng cái loại này trốn cũng không thoát, hắn biết, trại đã như vậy, thì tù cũng chẳng khá hơn. Tuy nhiên, quản chế trong tù có phần nghiêm hơn, nhưng ngục tù thì vẫn mãi là ngục từ, nếu không tàn nhẫn một chút, cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở “ Tâm tình lão tử đang rất khó chịu, bọn mày ai muốn làm cho tao hết giận thì cứ việc bước ra !”
“ Ách, huynh đệ, vừa rồi lão Báo ta xúc động, mày thấy đó, ai ở đây cũng là người trong giang hồ, Tùng Giang thì lại là một mẫu ba phân, sau này ra ngoài còn có thể ngẩng đầu chào nhau. Chuyện này … coi như bỏ qua đi !” Trong hắc đạo đều sùng bái thực lực, Báo ca nghĩ Dương Minh có thể đánh, nên muốn kết giao bằng hữu với hắn : “ Tao gọi là Bạo Tam Lập, anh em nể gọi một tiếng Báo ca, huynh đệ họ gì ?”
“ Một khi đã là hiểu lầm, tao cũng không truy cứu !” Dương Minh không biết hắn còn phải nghỉ ngơi trong này bao nhiêu ngày, nhưng dù sao có bằng hữu thì vẫn tốt hơn có địch nhân. Vì vậy hào phóng khoát tay nói : “ Tao tên Dương Minh”
“ Tốt, sảng khoái ! Dương ca !” Bạo Tam Lập vỗ tay, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, đạp một cước vào tên đang nằm trên mặt đất nói : “ Tiểu Đạt Tử, mày còn không chào Dương ca, mẹ kiếp, có dũng khí vu hãm Dương ca là tội phạm cưỡng gian, mày muốn chết hả ?”
Tiểu Đạt Tử run run lê gối đến trước mặt Dương Minh, hắn không ngờ Dương Minh lại ghê gớm như vậy, ngay cả Báo ca cũng đánh không lại, trong lòng bây giờ vô cùng hối hận, cảm thấy như là “ cái miệng hại cái thân”, nhưng hắn nhớ rõ là Dương Minh vào đây vì tội cưỡng gian mà ? Chẳng lẽ hắn lầm ? Bất quá hắn không dám nói, bên trong trại toàn là những người hắn không có khả năng trêu chọc, đặc biệt là vị đại gia trước mặt này. Vì vậy bất kể sĩ diện, vội vàng nói : “ Dương ca, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với kẻ tiểu nhân như em. Tất cả là tại cái miệng thúi này, cầu xin anh bỏ qua !”
“ ĐM, tao thấy mày muốn chết rồi !” Bạo Tam Lập tát một cái ngay ót của Tiểu Đạt Tử.
“ Được rồi, Báo ca “Dương Minh chụp lấy tay Bạo Tam Lập, nói : “ Đừng đánh hắn, kỳ thật chuyện hắn nói cũng không sai !”
Bạo Tam Lập vốn dùng lực rất mạnh, nhưng lại bị Dương Minh nắm chặt không cách nào vùng vẫy, trong lòng hoảng sợ. Vì vậy cũng làm bộ thu tay lại nói : “ Nếu Dương ca đã nói, lần này tha cho mày, còn không cảm ơn Dương ca đi ?”
“ Cảm ơn Dương ca, cảm ơn Dương ca !” Tiểu Đạt Tử không ngừng gật đầu.
“ Huynh đệ, mày nói là lời của Tiểu Đạt Tử là đúng, vậy là ý gì ? Chẳng lẽ mày thật sự vi chuyện đó mà vào ?” Bạo Tam Lập tò mò hỏi.
“ Có thể cho là vậy !” Dương Minh gật đầu, dù sao nói ra cũng không chết thằng nào, vả lại Bạo Tam Lập cũng chỉ là quan tâm. Dương Minh đem chuyện mình bị hãm hại ra nói cho Bạo Tam Lập biết.
“ ĐCM nó !” Bạo Tam Lập nghe xong, máu nóng nổi lên đến đầu, nhảy dựng lên khỏi mặt đất, mắng lớn : “ Cuộc đời lão tử xem thường nhất chính là loại người này, bản thân không có khả năng kua gái, phải đi hãm hại người khác ! Huynh đệ, mày yên tâm, chờ Bạo Tam Lập tao ra khỏi đây sẽ tìm giết hắn !”
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
“Anh Báo, em biết anh là người nghĩa khí, nhưng chuyện này em sẽ tự mình xử lý” Dương Minh lắc đầu.
“Sao. Xem thường lão Báo này phải không?” Bạo Tam Lập cả giận nói.
“Sao có thể vậy chứ. Em không muốn liên lụy anh Báo. Nhà thằng Vương Chí Đào rất có thế lực. Nghe nói bố nó là chủ tịch tập đoàn Hùng Phong. Chúng ta tạm thời còn không đấu lại nó” Dương Minh cố ý dùng hai chữ “Tạm thời”. Bởi vì hắn biết, thù này đã kết, tìm Vương Chí Đào đòi lại chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nếu là trước kia thì Dương Minh không dám nói. Nhưng bây giờ Dương Minh không phải người bình thường. Tập đoàn Hùng Phong thì sao chứ, sẽ có một ngày mình mạnh hơn bọn chúng nhiều.
“Đúng, là anh hiểu lầm huynh đệ. Chú mày nói đúng, tập đoàn Hùng Phong, những kẻ thấp bé như chúng ta không thể đấu lại” Bạo Tam Lập lúc này cũng có chút thương cảm. Đám lưu manh bọn họ cảm thấy rất không công bằng. Cũng là làm chuyện phi pháp, nhưng mình làm thì bị ngồi tù. Mà thằng có tiền thậm chí còn làm những chuyện xấu gấp trăm lần mình lại vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.
“Không nói chuyện này nữa, anh Báo, sao lại lại vào đây?” Dương Minh không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa.
“Anh, còn có thể vì sao chứ. Đánh nhau với người, cũng là anh em mắt mù không biết rõ thân phận của đối phương. Ngày đó anh và mấy anh em đi ra ngoài uống rượu. Uống nhiều anh liền đi WC giải quyết. Vừa vặn có một thằng cũng đi giải quyết, nhưng nơi này chỉ có một bồn cầu, hai bên tranh nhau nên anh đánh nó” Bạo Tam Lập lập tức nói: “Anh vốn nghĩ rằng chuyện cứ như vậy là trôi qua. Không nghĩ tới thằng này trở về liền gọi thêm năm người đến, đều cầm côn cảnh sát trong tay tìm được phòng của chúng ta. Chúng ta mặc dù chỉ có ba người nhưng vẫn đánh mấy thằng đó nằm lăn ra đất. Sau đó cảnh sát đến, chúng ta mới biết được sáu người đó đều là người của trại giam. Chúng ta là lưu mạnh, cảnh sát nghe bên nào tự nhiên có thể nghĩ ra. Anh và mấy huynh đệ bởi vì đánh người thi hành công vụ nên bị bắt giam, còn phải bồi thường tiền viện phí cho mấy thằng kia.
Dương Minh nghe xong vỗ vỗ vai Bạo Tam Lập nói: “Mặc dù đám người đó là quan viên. Nhưng chuyện này anh cũng đã sai, bị giam có một thời gian, anh cũng đừng để ý”
“Anh cũng không nghĩ gì, chỉ hơi khó chịu một chút mà thôi. Dựa vào cái gì mà mấy thằng đó nằm trong viện hưởng thụ. Huynh đệ chúng ta lại ngồi tù” Bạo Tam Lập có chút tức giận nói.
“Phì” Dương Minh thiếu chút nữa bật cười: “Anh Báo, anh không nói đùa đó chứ. Người ta vào viện mà còn gọi là hưởng thụ sao?”
Bạo Tam Lập nghe vậy cũng phá lên cười hắc hắc: “Anh mày đánh cũng nặng tay, có lẽ mấy thằng đó cũng phải nằm một thời gian”
Không lâu sau, Dương Minh đã quen thuộc với người trong phòng giam này. Thằng gầy còm như cây trúc là đàn em của Bạo Tam Lập, gọi là Tề Văn Thụy, ngày đó đánh nhau cũng có phần hắn. Còn một thằng đàn em khác là Địch Lôi bị nhốt ở trong phòng khác.
Thằng vì cướp giật mà vào đây tên là Lý Đạt, đã vào đây bao nhiêu lần cũng không nhớ. Lý Đạt chỉ là bị tạm giam hành chính, có lẽ mấy ngày nữa là được thả. Mà lão già kia, Bạo Tam Lập cũng không nhận ra. Chỉ nói ông ta là một người thần kinh, ở đây đã khá lâu. Nghe người trong các buồng khác nói lão già này ít nhất ở đây đã bảy tám năm.
Bảy tám năm? Dương Minh ngạc nhiên, nơi này sao có thể nhốt người bảy tám năm mà không xét xử chứ? Hỏi Bạo Tam Lập cũng không biết, chỉ nói có thể là do lịch sử để lại.
Khi Dương Minh đi vào trong phòng đã ăn cơm tối xong. Cho nên nói chuyện với Bạo Tam Lập một lát rồi trèo lên giường mình mà ngủ.
Giữa đêm, một âm thanh như quỷ khóc sói tru làm Dương Minh giật mình tỉnh giấc.
“Ai” Dương Minh ngồi dậy, ngẩng đầu lên thì thấy mọi người trong phòng giam đều đã tỉnh lại. Bao Tam thấy Dương Minh bị đánh thức, lắc đầu cười khổ, sau đó chỉ vào giường lão già kia, nhỏ giọng nói: “Lão già đó cứ như thế, cứ nói lung ta lung tung, giữa đêm ca hát, đây không phải lần đầu tiên.”
“Không ai nói gì ông ta sao?” Dương Minh kỳ quái hỏi.
“Nghe nói lúc đầu quản giáo cũng đến đây mấy lần. Nhưng thấy ông ta thần kinh không bình thường nên cũng không đếm xỉa nữa” Bạo Tam Lập nói tiếp: “Một ông già rất đáng thương, không thấy có người thân nào vào thăm ông ta”
Dương Minh thở dài lại nằm xuống. Lão già hát một lát rồi im lặng, một lát sau, cả phòng giam truyền đến tiếng thở đều đều.
Ngày hôm sau, Dương Minh cố ý chú ý lão già một chút. Lão già lúc không phát bệnh thì rất giống người bình thường. Cùng bọn họ đi ăn cơm, uống nước nhưng không nói một câu gì.
“Hắc hắc, ông già, ông cầm nhiều bánh mỳ như vậy, không sợ nghẹn chết sao. Chúng tôi ở sau ông sợ rằng không còn mà ăn” Một thằng thanh niên tóc xanh đẩy lão già một cái, bánh mỳ trong tay lão già rơi hết xuống đất.
“Ha ha ha ha ha” Mấy thằng bên cạnh thằng tóc xanh cũng cười phá lên. Mấy thằng này đều là đám lưu manh, bình thường đều bắt nạt kẻ yếu làm niềm vui. Hai ngày trước bởi vì cướp một ông già bán hoa quả bị cảnh sát bắt được, bị giam ở đây mười năm ngày.
Ông già đang muốn khom lưng nhặt bánh mỳ trên mặt đất lên, thì có một tay đã nhanh chóng đoạt lấy trước mặt ông ta. Cánh tay đó là của Dương Minh.
Dương Minh nhặt miếng bánh mỳ đó lên, sau đó bỏ xuống dưới đất lấy chân dẫm dẫm vài cái rồi mới đứng dậy. Mấy thằng lưu manh cảm thấy khó hiểu nhìn Dương Minh cầm miếng bánh mỳ bẩn trong tay mà vẫn còn mỉm cười.
Dương Minh nhìn thằng tóc xanh trước mặt, một tay nắm lấy miệng hắn, nhét miếng bánh mỳ bẩn vào miệng hắn.
“A” Thằng tóc xanh cố gắng giãy dụa, muốn ngậm miệng lại. Nhưng Dương Minh đã tăng lực lên, thằng tóc xanh chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng bánh mỳ bẩn bị nhét vào miệng mình.
“Mày sợ không có, tao sẽ cho mày” Dương Minh vẻ mặt bình tĩnh nói. Cuối cùng còn dùng tay phải tọng hết miếng bánh mỳ vào trong miệng thằng tóc xanh.
“Ọe… khụ… khụ” Thặng tóc xanh ho sù sụ, bánh mỳ nhét đầy miệng làm hắn không thể thở được, mặt cũng biến sang màu tím.
“Con mẹ mày, muốn chết à” Một thằng bên cạnh đang muốn phát tiết đã bị một thằng bên cạnh ngăn lại rồi nhỏ giọng nói thầm mấy câu với hắn. Thằng này tức giận nhìn Dương Minh một cái, có chút sợ hãi dìu thằng tóc xanh rời đi.
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Dương Minh đang buồn bực vì sao những người này lại sợ mình, chợt nghe thấy tiếng nói của Bạo Tam Lập từ phía sau tới: “Chuyện gì? Thằng chó nào dám khi dễ người của phòng tao?”
Dương Minh quat đầu lại thì thấy dáng vẻ hung thần sát khí của Bạo Tam Lập. Lúc này mới có hiểu ra, mấy thằng vừa rồi e ngại là Bạo Tam Lập. Dương Minh hôm qua đã biết, Bạo Tam Lập ở trong trại giam này cũng là một tay anh chị.
“Không có việc gì. Anh báo, em thấy mấy thằng chó chết kia khi dễ lão già này, nên ra tay dạy dỗ bọn nó một chút” Dương Minh vừa nói vừa ngồi xuống ăn cùng với Bạo Tam Lập, lão già kia cũng ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
“Đừng quản mấy thằng đó, chắc là mới vào nên không biết ai với ai” Bạo Tam Lập mắng.
Ăn cơm xong, lúc dọn bàn, lão già đột nhiên đi tới bên cạnh Dương Minh, cười cười với hắn rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, người trẻ tuổi.
“Không cần, tôi không thích nhất là có người khi dễ người già” Dương Minh lắc đầu. Chẳng qua nhờ thói quen kính già yêu trẻ của Dương Minh mà thôi, làm cho hắn đạt được cặp kính áp tròng thần kỳ: “Đúng rồi, lão nhân gia, ông vì sao lại vào đây? Nghe nói ông đã ở đợi ở trong này bảy tám năm?”
Lão già nghe xong vẻ mặt có chút tiêu điều, lắc đầu nhưng không nói gì.
Dương Minh có chút tò mò liền thông qua Bạo Tam Lập biết Đổng Quân rất hay ra vào nơi này. Đây là một tên trộm vặt, hơn nữa còn là một tên thần trộm, theo lý thuyết người như vậy sẽ không bị cảnh sát bắt. Nhưng ông Đổng Quân này hết lần này tới lần khác lại là một người tốt bụng, luôn thích đi giúp người nghèo khổ. Cứ như vậy, chỉ cần có người báo án là cảnh sát rất dễ dàng tìm ra được là ông ta làm. Nếu là ngày xưa, người này coi như một Hiệp đạo.
Dương Minh nghe Bạo Tam Lập giới thiệu không khỏi có cảm tình với Đổng Quân. Đổng Quân năm nay hai mươi hai tuổi, từ năm tám tuổi đã đi theo sư phụ. Năm mười năm tuổi Đổng Quân đã bắt đầu ra giang hồ và trở thành khách quen của cục cảnh sát.
Cho nên hắn biết những chuyện ở trong trại tạm giam này đương nhiên nhiều hơn người khác, ngay cả quản giáo cũng không bằng hắn.
Đổng Quân nghe nói Dương Minh cảm thấy hứng thú với chuyện của lão già, có chút kho hiểu. Theo hắn thấy, những người bị vào trại, chuyện của mình còn lo chưa xong lại còn có tâm tư đi quản chuyện người khác.
“Em cảm thấy ông ta rất đáng thương. Một lão già cao tuổi như vậy còn phải đợi ở nơi này chờ xét xử” Dương Minh thành thật nói.
“Như vậy, thì tao sẽ nói với mày một chút. Dù sao ở đây cũng chẳng có chuyện gì làm” Đổng Quân nghe thấy Dương Minh trả lời, cười phá lên: “Lão già đó tên Phương Thiên. Năm đó cũng là nhân vật hàng đầu ở thành phố Tùng Giang chúng ta. Lúc Phương Thiên còn trẻ vẫn là một công nhân có một người vợ, nhưng sau đó vợ bị ung thư nhưng lại không có tiền chữa trị nên chết đi. Lúc ấy Phương Thiên vô cùng đau sót thề rằng mình nhất định phải trở thành một người có tiền. Kết quả đúng là ông ta đã có tiền. Từ làm ngói, sau đó làm đội trưởng công trường. Sau này có chút vốn nhận được mấy công trình lớn, cuối cùng cũng tạo dựng được sản nghiệp ở Tùng Giang. Ông ta rất yêu vợ, cho nên không tìm một ai hét. Đến năm ông ta năm mươi tuổi quen một phụ nữ nhỏ hơn mình hai mươi năm tuổi. Người phụ nữ này rất đẹp, lúc ấy là thư ký của ông ta. Sau này làm việc cùng nhau lâu ngày nên phát sinh tình cảm, cuối cùng sống với nhau. Bởi vì chuyện của vợ trước làm Phương Thiên canh cánh trong lòng nên đối xử rất tốt với người vợ này, trên cơ bản muốn gì được đấy. Sau này trong một bữa tiệc, Hồ Tam lão đại đám xã hội đen của Tùng Giang lúc đó lại thích vợ của Phương Thiên. Hồ Tam năm đó là người rất có tiếng tăm ở Tùng Giang, hơn nữa lại rất háo sắc. Thích người phụ nữ nào, chưa ai có thể chạy khỏi lòng bàn tay của hắn. Nhưng Phương Thiên cũng không phải ăn không, vì vậy hai người bắt đầu tranh đấu. Sau này, Hồ Tam sai người hối lộ một phó Sở trưởng của trại giam, cũng là phó Sở trưởng trại giam này của chúng ta, bắt Phương Thiên vào trong này. Đương nhiên thủ tục các thứ không hợp pháp. Tất cả đều là do thằng phó Sở trưởng kia ngụy tạo ra. Cứ như vậy, Phương Thiên không rõ vì sao đã bị Hồ Tam đưa vào trại”
“Vậy vợ của Phương Thiên thì sao?” Dương Minh hỏi.
“Hừ, con đàn bà đó nghe Phương Thiên bị bắt, lập tức đến bên cạnh Hồ Tam. Còn giúp Hồ Tam làm chuyện xấu, thậm chí trở thành công cụ lung lạc lòng người của Hồ Tam” Đổng Quân khinh thường nói.
“Vậy Hồ Tam bây giờ thì sao?” Trong trí nhớ của Dương Minh, trong đám lưu manh ở Tùng Giang căn bản không có người tên Hồ Tam.
“Sớm chết rồi, con đàn bà kia cũng bị ăn đạn mà chết” Đổng Quân nói.
“Vậy nếu hắn đã chết, Phương Thiên đáng lẽ không có việc gì chứ?” Dương Minh có chút khó hiểu.
“Nói thì nói như vậy, nhưng năm đó phó Sở trưởng kia và những người liên quan cũng bởi vì làm ô dù cho Hồ Tam nên bị bắt. Phương Thiên đối với bọn họ mà nói chỉ là một việc nhỏ, bọn họ đã sớm quên việc này. Cho nên vị phó Sở trưởng kia căn bản không nhớ tới còn có người tên là Phương Thiên. Mà thủ tục tạm giam của Phương Thiên là ngụy tạo, nhưng dấu má các thứ đều là thật. Cho nên Sở trưởng mới tới tự nhiên không biết trong này có vấn đề, nên Phương Thiên vẫn bị nhốt ở đây” Đổng Quân lắc đầu: “Hơn nữa Phương Thiên sau khi bị bắt cứ điên điên khùng khùng. Chính ông ta cũng không muốn nói, người khác còn có thể làm gì?”
Lại là một người bị hãm hại. Con mẹ nó, giống hệt mình đều bởi vì đàn bà. Dương Minh nghĩ tới đây không khỏi có chút oán giận.
Mà Đổng Quân nhìn Dương Minh rời đi, khéo miệng xẹt qua một nụ cười khó có thể nhìn thấy.
Tối, là thời gian thoải mái nhất. Lúc này tất cả phạm nhân trong viện đều có thể ra hội trường xem TV. Đương nhiên TV ngoại trừ thời sự, bình thường đều chiếu chương trình giáo dục chủ nghĩa yêu nước. Nhưng đối với phạm nhân không có trò giải trí mà nói, vẫn có sức hấp dẫn.
Dương Minh đi theo đám Bạo Tam Lập đi tới hội trường. Còn chưa đi đến hội trường đã nghe tiếng mắng nhau ầm ĩ.
“Con mẹ mày đẩy cái gì, mày không biết đây là chỗ của ông Đức ca mày sao”
“Cút con mẹ Đức ca mày đi, ai biết mày”
“Con mẹ nó, thằng chó chết ngang bướng nhỉ. Anh em đâu cho nó một trận, cho nó hưởng thụ chút”
“Không vấn đề, anh Đức. Anh cứ ngồi xem. Hắc hắc, thằng chó, thủ pháp của các anh không bằng bọn mát xa. Nếu có đánh gãy xương mày đừng trách các anh đó. Bọn tao đã nói trước với mày đó” Nhưng nghe được ý trong lời nói của thằng này, chẳng khác gì không nói.
“Không ổn, là Địch Lôi” Bạo Tam Lập nghe được tiếng mắng, lập tức nói với Dương Minh.
Dương Minh biết phạm nhân trong trại đánh nhau như cơm bữa. Nhưng không nghĩ tới ngày đầu tiên của mình đã gặp phải. Nhưng nghĩ đến thái độ của Bạo Tam Lập đối với lúc mới vào, hắn lại cảm thấy bình thường. Phạm nhân trong này có thằng nào không phải thằng hiếu chiến, có xung đột cũng là bình thường mà.
Dương Minh đi theo Bạo Tam Lập và Tề Văn Thụy đẩy đám người đang xem náo nhiệt đi vào giữa hội trường. Thấy năm thằng cao to đang đánh một người. người này khẳng định là Địch Lôi trong miệng Bạo Tam Lập.
Địch Lôi mặc dù cũng đang đánh trả. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một người, sao có thể là đối thủ của năm người. Nói là đánh trả, không bằng đang phòng thủ.
“Dám đánh huynh đệ tao” Bạo Tam Lập thấy Địch Lôi bị đánh sao có thể nhịn được, trực tiếp tiến lên. Tề Văn Thụy thấy Bạo Tam Lập đã lên, tự nhiên cũng không đứng im.
Nhưng năm người này không phải mấy thằng của Cục vệ sinh. Năm người này cũng giống như Bạo Tam Lập, đánh nhau suốt ngày. Bạo Tam Lập và Tề Văn thụy xông vào, mặc dù cục diện hơi cải thiện, nhưng vẫn nghiêng về một phía.
Dương Minh lắc đầu, biết mình phải ra tay. Phạm nhân trong lòng đều phải kết bè kết phái, Bạo Tam Lập là người duy nhất hắn biết. Mặc dù mình xưng anh xưng em với Bạo Tam Lập, nhưng nếu lúc này mà không ra tay sợ rằng sau này Bạo Tam Lập không khỏi có ý với mình. Mà mình không biết còn phải nghỉ ngơi trong cái nơi quỷ quái này bao lâu. Nếu không có bè phái, có lẽ sẽ không có cuộc sống thoải mái.
Nghĩ đến đây, Dương Minh không nói một lời đã xông vào một thằng đang định đánh lén Bạo Tam Lập, một phát túm lấy áo hắn. Một cước đá mạnh vào eo hắn. Eo một người là một vị trí khá yếu ớt, dù bị thương nặng hay nhẹ đều nằm mọp xuống đất không đứng dậy được. Còn nếu nặng có lẽ nửa đời sau đều ngồi trên xe lăn.
Chúng nó tàn nhẫn, Dương Minh còn ác hơn chúng. Năm đó khi Tô Nhã rời đi làm Dương Minh chán chường, Dương Minh đánh nhau điên cuồng để quên đi bản thân, quả thực không khác gì thằng điên. Đám lưu manh đều gọi Dương Minh là Dương Điên.
Đánh nhau ở bên ngoài, Dương Minh còn có có điều phải e ngại, sợ đánh người quá nặng. Nhưng đã ở trong trại tạm giam, Dương Minh dễ dàng hơn nhiều. Cũng là bị phim ảnh đầu độc, đám phạm nhân đánh nhau đều đánh cho đối phương thừa sống thiếu chết, Dương Minh cũng cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Thực ra dù ở trong trại tạm giam, mày đánh chết người vẫn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Chỉ có điều có quá nhiều phạm nhân nên không dễ phán định trách nhiệm mà thôi.
Cho nên Dương Minh vừa xông lên đã dùng đòn độc. Thằng kia chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất, thắt lưng đau đớn làm cho hắn căn bản không thể nào đứng thẳng lên được.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Có Dương Minh gia nhập, mấy thằng đối phương rất nhanh đã bị thu thập. Thằng Đức Ca kiêu ngọa kia đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Khi thằng này đang muốn chửi mấy câu thì chân Dương Minh đã đạp vào mặt hắn, làm hắn lập tức ngất đi.
Không nói đến cái thằng bị thương ở thắt lưng, chỉ dùng hai mắt là có thể thấy được. Bạo Tam Lập chỉ vào thằng Đức Ca xương mũi bị vỡ đang nằm hôn mê trên mặt đất, bội phục Dương Minh: “Anh em, không, Dương ca. Anh phục, chú mày thật quá tàn nhẫn, bảo sao con gà già kia không bị chú mày giết”
Đến tận lúc này, Bạo Tam Lập mới thực sự phục Dương Minh. Tiếng “Dương ca” gọi ra không hề dối trá nữa mà rất thật tình.
Đám phạm nhân nơi đây rất nhiều nhân vật sống trên đầu dao mũi kiếm, nghe thấy Cơ Thủy Sinh bị Dương Minh giết, trong lòng không khỏi sợ hãi. Nhìn Dương Minh với ánh mắt kính sợ.
“Quản giáo đến” không biết ai hô lên, tất cả mọi người ở đây đều đứng sang một bên, tránh đường.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai đã đánh nhau?” Trương quản giáo cầm côn điện đi tới, nghiêm mặt hỏi.
Dương Minh, Bạo Tam Lập, Tề Văn Thụy và Địch Lôi đứng ra.
“Tên gì?” Trương quản giáo hỏi.
“Dương Minh”
“Bạo Tam Lập”
“Tề Văn Thụy”
“Địch Lôi”
Dương Minh? Trương quản giáo thầm nghĩ, thì ra thằng này là Dương Minh. Trần Phi đội trưởng còn bảo tao chiếu cố mày, không nghĩ tới mày không cần tao chiếu cố.
Thì ra, Trần Phi cảm thấy Dương Minh không tệ, sợ hắn vào trại sẽ bị các phạm nhân khác khi dễ, nên đã nói với Trương quản giáo bạn học cũ của mình một câu.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Vẻ mặt Trương quản giáo dịu đi không ít. Nếu hôm nay người bị đánh là Dương Minh, mình sẽ bị bạn học cũ trách.
“Báo cáo, Vu Hướng Đức thấy Dương Minh là người mới đến nên đến gây sự. Bọn em là người cùng buồng, lên cùng tiến lên đánh bọn họ” Bạo Tam Lập nói.
Gây chuyện? Dương Minh sửng sốt. Vừa rồi rõ ràng là thằng tên Vu Hướng Đức kia đánh nhau với Địch Lôi, mình chỉ là người đến hỗ trợ, sao lại biến thành là mình bị bắt nạt sao? Đây không phải nói dối giữa ban ngày sao. Ở đây nhiều người như vậy, quản giáo hỏi một câu không phải sẽ ra sao?
Dương Minh vừa định nói, đã bị Bạo Tam Lập trừng mắt nhìn. Dương Minh không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.
Trương quản giáo nghe xong cũng gật đầu. Trong lòng cũng tin tưởng bảy tám phần. Phạm nhân cũ bắt nạt phạm nhân mới đã là lệ thường, hơn nữa chắc cũng không có lý do đặc biệt nào khác, cho nên cũng không nghi ngờ: “Mấy người nói một chút, có phải như vậy không?” Trương quản giáo hỏi phạm nhân khác.
“Không rõ lắm, có lẽ là có chuyện như vậy?” Các phạm nhân khác đều lắc đầu.
Dương Minh có chút nghi hoặc, bảo sao vừa rồi Bạo Tam Lập nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập loạn lên, thì ra căn bản không thể nào có người tiết lộ. Hắn đâu biết được, tất cả phạm nhân nơi này đều là chuyện không liên quan đến tao, tao chẳng việc gì phải xen vào. Có ai không có việc gì lại đứng ra làm chứng. Hơn nữa bọn chúng vừa thấy Dương Minh ra tay tàn nhẫn như vậy, đều sợ hắn sau đó tìm mình trả thù.
Trương quản giáo cũng biết hỏi phạm nhân trên cơ bản đều là ba không, nên cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nói với mấy quản giáo phía sau: “Xem mấy người này có bị thương nặng không, có thì đưa đến phòng y tế băng bố một chút, không có việc gì thì đưa vào phòng biệt giam”
Ngoài ý muốn chính là đám Dương Minh và Bạo Tam Lập lại không có việc gì, chỉ bị đuổi về phòng.
“Anh Báo, vừa nãy sao anh lại nói Vu Hướng Đức bắt nạt em?” Dương Minh có chút nghi hoặc hỏi.
“Hắc hắc, Dương ca, chú mày vừa tới không biết quy củ nơi đây. Nếu nói là vì đoạt chỗ ngồi như vậy hai bên đều có trách nhiệm. Mà chúng nó bắt nạt người mới đến thì hoàn toàn là trách nhiệm của chúng. Nếu không mấy người chúng ta đêm nay cũng bị nhốt vào phòng biệt giam”
“Vậy anh không sợ mấy thằng đó tỉnh lại sẽ tố cáo chúng ta sao?” Dương Minh hỏi.
“Chúng không thể, phải ngậm bồ hòn mà câm miệng. Trong trại, các phạm nhân đều dựa vào thực lực của mình để giải quyết vấn đề. Thằng nào đi tố cáo với quản giáo sẽ bị tất cả phạm nhân xem thường. Trừ phi thằng Vu Hướng Đức không muốn sống, nếu không nó không có khả năng làm những chuyện như vậy” Bạo Tam Lập cười hắc hắc nói.
Dương Minh cũng cười, thì ra nơi này còn có quy củ như vậy. Xem ra thằng Vu Hướng Đức kia xui xẻo rồi.
Ngày hôm sau khi ăn cơm sáng, Dương Minh đi đến đâu, người bên cạnh đều tự giác nhường đường. Dương Minh nghiễm nhiên trở thành tay anh chị trong tù như trong phim.
Trước kia, ở trong trại này Vu Hướng Đức và Bạo Tam Lập nước sông không phạm nước giếng. Ai biết được hôm qua thằng Vu Hướng Đức ăn gì mà lại ra tay với người của Bạo Tam Lập. Nhưng trận đánh nhau đó đã hoàn toàn phá vỡ cục diện cân bằng ở trong này. Ngay cả quản giáo cũng biết, trong phòng Bạo Tam Lập có một người mới đến tên Dương Minh rất tàn nhẫn, đã coi hắn trở thành lão Đại trong trại.
Sau chuyện ngày hôm qua, Bạo Tam Lập gọi Dương Minh đã đổi thành Dương ca, Tề Văn Thụy và Địch Lôi càng không cần phải nói.
****************
Trong cục cảnh sát thành phố Tùng Giang.
“Cảnh sát Hạ, em, em không muốn gặp lại người đó” Lâm Chỉ Vận lắc đầu.
“Không được, trước khi chúng tôi đưa hồ sơ sang tòa án, bước cuối cùng là em phải xác nhận thân phận của người tình nghi” Hạ Tuyết nói.
“Nhưng là, em cho dù đi cũng không nhận ra được. Lúc ấy, em, lúc đó em rất sợ hãi không dám mở mắt. Sau đó liền ngất đi” Lâm Chỉ Vận nói.
“Không sao, đây là thủ tục, nhất định phải đi một lần. Căn cứ vào tình huống vụ án của em, người phạm tội đã bị chúng tôi bắt ngay ở hiện trường. Cho nên dù em không nhận ra, tòa án vẫn có thể định tội người đó” Hạ Tuyết giải thích.
Vì vậy Lâm Chỉ Vận đã đi cùng Hạ Tuyết và Trần Phi, đi tới trại tạm giam của cục cảnh sát thành phố Tùng Giang.
“Dương Minh đi ra” Trương quản giáo mở cửa phòng giam, nói với Dương Minh.
Một lúc sau, Dương Minh đã được đưa vào trong một phòng kính, kính một hướng làm cho người bên kia có thể nhìn thấy Dương Minh. Nhưng Dương Minh lại không nhìn thấy bên kia gương.
Dương Minh trước cũng nghe bọn Bạo Tam Lập nói, chỉ cần đưa ra ngoài nhận diện thì chỉ còn cách lúc ra tòa không bao lâu nữa. Dương Minh thực ra hy vọng ngày đó sớm đến một chút. Cùng với việc ngồi đây đợi, tốt hơn hết là vào tù đợi. Ở trong tù một ngày sẽ ít đi một ngày. Mà ở đây đợi quá lãng phí, căn bản không tính trong thời hạn tù.
“Sao lại là anh ta?” Khi Lâm Chỉ Vận nhìn thấy Dương Minh ở phía đối diện, không khỏi kêu lên một tiếng.
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
“Em nhận ra cậu ta? Hạ Tuyết còn tưởng rằng Lâm Chỉ Vận nghĩ ra.
Lâm Chỉ Vận gật đầu, trong lòng như sụp đổ, cảm giác chua xót đau khổ tràn ngập cõi lòng. Sao lại là anh ta? Lâm Chỉ Vận có chút không tìn vào mắt của mình. Lúc trước mình muốn ba nghìn đồng sẽ bán cho anh ta, mà anh ta lại cho mình bốn nghìn. Chẳng những không muốn mình còn khuyên mình đừng đi đến những nơi như vậy.
Anh ta là người tốt, sao lại cưỡng gian mình chứ? Mình tự đưa lên cửa còn không muốn, ngược lại muốn cưỡng gian? Lâm Chỉ Vận khó hiểu, không phải anh ta bệnh hoạn đó chứ.
“Ngày đó, em như vậy, là anh ta sao?” Lâm Chỉ Vận tưởng rằng đây là giống như trong phim, trước hết tìm mấy người không quan hệ đến vụ án làm nhiễu loạn ánh mắt của người.
“Đúng vậy, có gì sao?” Trần Phi vừa nãy đã nhận ra dường như Lâm Chỉ Vận biết Dương Minh, như vậy có lẽ sẽ có lợi cho Dương Minh.
Lâm Chỉ Vận lắc đầu. Đột nhiên nàng nghĩ lại Hạ Tuyết đã nói với mình, Dương Minh bị người hãm hại. Lúc đó mình rất căm hận nên căn bản không để ý đến lời Hạ Tuyết nói. Bây giờ nghĩ lại, Lâm Chỉ Vận lập tức nghĩ ra.
Thì ra là thế. Lâm Chỉ Vận gật đầu. Lúc này, nàng nhìn Dương Minh cũng thấy thuận mắt hơn. Phải như vậy chứ, anh ta rõ ràng là người tốt.
Trước khi nhìn thấy Dương Minh, Lâm Chỉ Vận vốn nguyền rủa người đàn ông đó vô số lần, đã mang cho mình ký ức đau xót không thể xóa nhòa. Nhưng sau khi nàng nhìn thấy Dương Minh cũng không cảm thấy đau xót nữa mà lại cảm thấy lo lắng cho Dương Minh. Nghe nói anh ta vẫn là một học sinh, nếu như anh ta bị phạt tù vậy tương lai sẽ ra sao.
“Trần đội trưởng, em, em muốn, em muốn hỏi một chút” Lâm Chỉ Vận khẽ cắn môi, rốt cuộc nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Dương Minh, anh ấy có thể không bị xử không?”
“Em nói cái gì? Không bị xử?” Hạ Tuyết sửng sốt, có chút khó hiểu: “Lâm Chỉ Vận, em đang nói gì vậy?”
“Em là nói, các người có thể thả anh ấy ra không?” Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng nói.
“Lâm Chỉ Vận, nếu như em rút đơn tố cáo, đương nhiên là có thể. Bây giờ còn chưa đưa hồ sơ sang tòa án, đây là quyền lợi của em” Trần Phi nhìn Lâm Chỉ Vận nói: “Nhưng tại sao em lại muốn như vậy?” Trần Phi mặc dù cũng muốn Dương Minh không gặp chuyện gì, nhưng anh ta là một đội trưởng hình sợ, phải có trách nhiệm với người bị hại.
“Em, em là bạn gái của anh ấy” Lâm Chỉ Vận do dự một lát, cuối cùng cũng nói ra một câu. Nàng không muốn nói chuyện mình muốn bán thân ra, chuyện này thật quá dọa người.
“Lý do này đã đủ. Nói cách khác, trước kia em không biết em quan hệ với bạn trai của mình, tất cả chỉ là hiểu lầm?” Trần Phi hỏi.
Lâm Chỉ Vận kiên quyết gật đầu.
“Được, Hạ Tuyết mang cô ấy về, đổi lại khẩu cung, sau đó có thể thả Dương Minh ra” Trần Phi thở dài nói. Sớm biết như vậy trước hết đã để cho Lâm Chỉ Vận đi nhận diện Dương Minh.
Trần Phi mặc dù biết lý do đó của Lâm Chỉ Vận khá gượng ép, nhưng đây là quyết định của người bị hại, mình còn nhiều chuyện làm gì. Hơn nữa Trần Phi từ vẻ mặt của Lâm Chỉ Vận có thể nhận ra, nàng ta trước kia đã biết Dương Minh, có lẽ cũng là có tình cảm với nhau. Nghĩ vậy, Trần Phi cũng cảm thấy thoải mái.
“Còn, còn có một việc. Tấm ga giường chứng cứ kia, có thể cho em hay không?” Lâm Chỉ Vận xấu hổ hỏi Trần Phi.
Trần Phi ngẩn người nhưng lập tức hiểu ra: “Được, lát nữa sẽ để Hạ Tuyết lấy đưa cho em”
Hạ Tuyết cũng gật đầu cười. Hạ Tuyết cũng hiểu được, lần đầu tiên của một cô gái rất quan trọng. Mà vết máu trên tấm ga giường đó lại là chứng minh cho lần đầu tiên của một cô gái.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, Lâm Chỉ Vận cảm thấy rất thoải mái, lo lắng mấy ngày qua đã biến mát. Cuốc cùng nàng quyết định tốt nhất là không gặp Dương Minh. Mặc dù nàng có thể dùng chuyện này đến gần Dương Minh, nhưng nàng không phải loại người như vậy.
Hơn nữa nàng cảm thấy đây vốn là điều mà Dương Minh nên có được. Dương Minh dùng tiền cho nên anh ta không nợ mình gì hết. Cho dù Lâm Chỉ Vận có cảm tình với Dương Minh, nhưng nàng cũng không muốn bởi vì chuyện này khiến Dương Minh phải có trách nhiệm với mình. Nàng cảm thấy mình chỉ là một cô gái bán thân không phải là người đứng đắn, căn bản không xứng với Dương Minh.
“Bạn gái của em?” Dương Minh sờ sờ đầu, mình sao lại có một bạn gái chứ? Là Trần Mộng Nghiên? Hay là Tô Nhã? Càng không thể, Dương Minh nhớ lại hình dáng của cô bé đó, mặc dù lúc ấy uống nhiều không nhớ rõ, nhưng tuyệt đối không phải Tô Nhã, trừ phi Tô Nhã đi thẩm mỹ viện sửa mặt.
Ra khỏi trại tam giam, Dương Minh vẫn cảm thấy khó hiểu, xem ra vấn đề này chỉ có thể tìm cơ hội hỏi đội trưởng Trần.
Dương Minh không nghĩ tới mình mới vào trại tạm giam có một ngày đã được đi ra. Lúc đi ra, Bạo Tam Lập có chút không nỡ. Hắn đã thực sự coi Dương Minh là người huynh đệ tốt của mình. Dương Minh đành phải đáp ứng hắn, chờ sau khi hắn đi ra sẽ liên lạc.
Người như Bạo Tam Lập, Dương Minh cũng không phản cảm. Cách đây không lâu, mình cũng giống như bọn họ, đánh nhau suốt ngày, chút nữa giết người phóng hỏa.
Dương Minh tin rằng mỗi người phải làm côn đồ đều có lý do của mình, đều có một nỗi đau trong lòng. Nếu có sự lựa chọn nào khác, bọn họ cũng sẽ không đi trên con đường nguy hiểm đó.
Có người vì phát tiết, có người vì kiếm cơm. Đương nhiên còn có những thằng nhóc cảm thấy làm côn đồ rất oai thì không nói làm gì.
Đến trại tạm giam, Dương Minh là ngồi xe cảnh sát mà tới. Bây giờ ra khỏi trại chỉ có thể đi xe Bus. Nhưng vấn đề quan trọng là trên người Dương Minh căn bản không có tiền.
Không còn cách nào, Dương Minh chỉ có thể đi bộ vào nội thành. Trại tạm giam ở ngoài nội thành nên có xe Bus hay không cũng là vấn đề. Đang lúc Dương Minh oán thán, một chiếc xe cảnh sát đã đi sát bên cạnh.
Kính trên xe hạ xuống, Trần Phi thò đầu ra nói: “Lên đi Dương Minh. Tôi đưa cậu về”
“Đội trưởng Trần?” Dương Minh rất kinh ngạc, không khỏi cảm động. Mình và đội trưởng Trần không quen biết mà đội trưởng Trần lại coi trọng mình như vậy.
“Mau lên đi, đưa cậu về tôi còn phải quay về Cục. Biết không ai đến đón cậu, nên tôi cố ý đến đây” Trần Phi cười nói.
“Cảm ơn anh, đội trưởng Trần” Dương Minh gật đầu lên xe cảnh sát.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương