Nửa đêm về đến nhà, Trần Tiêu nhìn thấy Child Child đang cuộn mình trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, nàng đang ngủ. Chợt nhớ đến cảnh "tắm" đầy hương diễm không gì sánh được buổi tối ngày hôm trước, Trần Tiêu không khỏi có chút cười khổ....
Không phải hắn là kẻ giả vờ đứng đắn. Chỉ là hắn không phải là loại nam nhân dùng nửa thân dưới để suy xét. Trên phương diện nam nữ, Trần Tiêu vẫn có khuynh hướng đặt tình cảm lên trên, chứ không phải là nhục dục lên trên.
Hơn nữa, Child Child vẫn đang còn vị thành niên, chỉ là một cô bé mới 15 tuổi, tư duy của nàng chỉ như một tờ giấy trắng mới mở, đối với cái gì cũng không hiểu, nếu mình lại đi chiếm tiện nghi của nàng, thực sự là tội lỗi.
Trần Tiêu đem cất đồ đạc, ôm Child Child đang nằm trên ghế sô pha phòng khách vào phòng ngủ, khi Child Child bị Trần Tiêu ôm liền tỉnh lại, nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn Trần Tiêu, mơ mơ màng màng nói một câu:
- Anh đã về....
Liền dùng cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ Trần Tiêu, lại chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Child Child cuộn tròn trong lòng mình như một chú mèo con, nếu như nói Trần Tiêu không động tâm là nói dối, nhưng dù sao hắn cũng không phải là cầm thú(@DG: hắn 'không bằng cầm thú'), đem cô bé đặt ở trên giường trong phòng ngủ. Lúc này hắn mới đi ra ngoài thay quần áo để tắm.
Sáng sớm ngày hôm sau khi Trần Tiêu tỉnh lại, phát hiện Child Child không biết từ lúc nào đã chạy tới trên giường mình, cũng giống như buổi tối ngày hôm trước, nàng tựa đầu vào bờ vai mình, an tĩnh ngủ một bên.
Trần Tiêu thở dài....Ai, xem ra lại phải tốn tâm tư nghĩ ra biện pháp dạy cho nàng biết khái niệm "Nam nữ có sự khác biệt" mới được.
Bằng không, mặc dù ở bên một cô bé xinh đẹp như ngọc, hương diễm cũng hương diễm tới cực điểm, nhưng mỗi ngày việc ngủ với mình đều giống như một loại khảo nghiệm, mỗi mỗi buổi tối đều phải thiên- nhân giao chiến một phen, tư vị như vậy thật là không tốt a!
Quả thực muốn khỏa nghiệm nhân tính của ta đây mà.... Trần Tiêu lầm bầm một câu-- Chẳng may một ngày nào đó mình nhịn không được, thú tính đại phát....
Lại nói tiếp, Child Child quả thực rất khả ái, nhất là dáng vẻ hồn nhiên đơn thuần tới cực điểm, lại không hiểu biết về thế sự, càng khiến cho Trần Tiêu thương tiếc-- nhưng thật sự chẳng có gì hơn cả. Trần Tiêu đối với việc nam nữ tương đối truy cầu về mặt tình cảm, một cô bé như là Child Child, đầu óc giống như một tờ giấy trắng, thật sự khó có thể cùng mình đặt quan hệ. Tuy dáng người của nàng thanh xuân mềm mại có thể khiêu khích khiến cho mình rung động, nhưng... Dù sao con người cũng không giống như loài động vật chỉ biết giao phối.
Nhớ tới điều này, Trần Tiêu không tự chủ được lại nhớ tới cô gái gọi là Phượng Hoàng-- hắn phải thừa nhận, Phượng Hoàng có lẽ là cô gái duy nhất từ trước tới nay khiến cho mình phải động tâm. Tuy rằng chỉ mới gặp nhau một lần, ngày hôm đó ở trong quán cà phê, hai người chỉ trêu chọc nhau vài câu ngắn ngủi, nhưng lại làm cho Trần Tiêu có cảm giác phi thường thoải mái ở trong lòng, Phượng Hoàng có một loại thân hòa lực, còn có nụ cười giống như cây đón gió xuân, điệu cười vô cùng xinh đẹp, làm cho Trần Tiêu nhớ mãi không quên...
Nhẹ nhàng từ trên giường đứng dậy, Trần Tiêu rất nhanh mặc quần áo, Child Child còn chưa tỉnh lại, dường như hôm nay nàng phá lệ tham ngủ hơn mọi ngày, Trần Tiêu cẩn thận không làm kinh động đến nàng, đứng ở bên giường lẳng lặng xem tư thế ngủ của Child Child một hồi....
Ha hả, dù sao cũng là một nam nhân cơ mà, khung cảnh tiểu mỹ nữ chìm trong giấc ngủ tuyệt vời đến như vậy, quả thực là rất đẹp mắt a!
Sau đó Trần Tiêu đi ra khỏi phòng ngủ, tùy ý lấy túi tiền của mình ra, thò tay lấy một đồ vật- Chính là chiếc phong bì mà Lục tỷ đã đưa cho mình, bên trong là tiền.
Hắn mở ra nhìn, tiền bên trong đích xác không nhiều lắm, chỉ có 3 ngàn. Chẳng qua đối với một người chỉ mới đến dạy có một buổi như mình mà nói, 3 ngàn đúng là con số rất cao rồi. Lục tỷ cũng đã nói rõ ràng, đó là để cảm tạ mình đã cứu nàng, hơn nữa nhà nàng đột nhiên xảy ra chuyện lớn này, nên cũng không mang theo nhiều tiền tới. Tuy nhà nàng giàu có, nhưng mà ông chồng lại tiêu tốn vào việc đánh bạc chơi gái, lại phải lập tức ly hôn phân chia tài sản, phỏng chừng cũng rất eo hẹp đây.
Trần Tiêu suy nghĩ một lúc, hiện giờ đang có một vấn đề khó khăn trước mắt: vấn đề khởi nguồn của cuộc sống!
Nguyên bản Trần Tiêu từ khi bỏ việc ở quán fast food, chính là muốn dựa vào việc làm gia sư tại gia để nuôi sống mình. Nhưng hiện giờ công việc gia sư đã bị mất, trong nhà lại có thêm một miệng ăn. Tuy rằng lương ở tiệm cà phê cũng không thấp....Nhưng trong tiệm không có tiền a! Nếu như Trần Tiêu là loại mặt dày có ý xấu, có thể đi lấy một ít vàng bạc kim cương của lão Ngả Đức Hoa-- nhưng hắn không phải loại người như vậy.
- Quyết định rồi, ngày hôm nay trốn học!
Trần Tiêu dùng lực duỗi duỗi cái lưng:
- Trốn học! đi bán hoàng kim! Nếu không chắc mình phải ăn không khí mất! Hơn nữa, ngày hôm qua điện thoại lão đầu Ngả Đức Hoa cũng đã nói mình cứ bán đi, không việc gì phải lăn tăn nữa rồi.
Trần Tiêu đã có đầy đủ lý do, liền làm một bữa sáng thật nhanh, để lại cho Child Child một tờ giấy, nói với nàng đêm nay phải làm việc đến đêm khuya mới về, vân vân, sau đó xách chiếc túi du lịch, rồi hấp tấp chạy ra cửa.
. . .
Trần Tiêu ra khỏi cửa việc đầu tiên là chạy đến ngân hàng trong thành phố để tìm lại chiếc xe đạp của mình. Kết quả, quả nhiên giống như Trần Tiêu đã dự liệu: xe không còn.
Tuy đã bị mất xe, nhưng Trần Tiêu đã sớm có chuẩn bị tâm lý, sau một hồi phiền muộn rồi cũng trở lại bình thường. Sau đó đón tàu điện ngầm đi tới tiệm cà phê.
. . .
Hiện trường khu phố thương nghiệp vẫn giống như có quỷ ám-- 9 giờ sáng, ánh dương quang chiếu khắp nơi, nhưng con đường dành riêng cho người đi bộ mặc dù to như vậy vẫn không có cửa hàng nào mở cửa. Trần Tiêu đi tới con đường đó, chỉ nhìn thấy có 2,3 người công nhân quét vệ sinh trên đường, hắn chạy nhanh vào trong coffee-shop, từ trong chiếc két sắt trên lầu lấy một khối vàng.
Tròn một buổi sáng, Trần Tiêu chạy tới một con phố châu bảo trong thành phố K, dạo một vòng qua các tiệm vàng. Bán một khối vàng, được hơn 20 vạn tiền mặt, liền nhét vào ba lô trên lưng mình, đi ra khỏi cửa, hắn chợt nhớ tới việc ngày đó Phượng Hoàng tới quán cà phê, một tiệm cà phê to như vậy, nhưng ngoài cà phê ra thì một chút đồ ăn gì khác cũng không có..... Như thế thì còn ra cái dạng gì nữa đây.
Tốt xấu gì Trần Tiêu cũng đã từng đi làm công ở một tiệm ăn, hắn liền chạy thẳng đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn, chừng 7,8 bao lớn bao nhỏ, lúc này mới lên đường quay về tiệm cà phê.
Hắn lại dùng thời gian cả buổi chiều, đem toàn bộ tiệm cà phê quét dọn sạch một lượt-- Ngày hôm nay chính là ngày thứ 5, Lão đầu Ngả Đức Hoa đã nghiêm khắc căn dặn mình phải mở cửa kinh doanh vào đêm nay, có lẽ đêm nay sẽ có vị khách quan trọng nào đó đến đây.
Nếu nhận làm công việc này, Trần Tiêu sẽ làm hết trách nhiệm, sẽ không bởi vì ông chủ không có mặt mà chây lười.
Làm xong tất cả mọi việc, Trần Tiêu liền ngồi chờ ở quầy hàng, ánh dương quang buổi chiều chiếu qua chiếc cửa sổ sát đất, chiếu vào bên trong phòng khách của tiệm cà phê, làm cho người ta không khỏi sinh ra một cảm giác ấm áp an tường, Trần Tiêu ngồi ở trong quầy hàng, nhưng hắn không nhịn được mỗi một phút lại liếc mắt ra cửa tiệm, dường như trong lòng hắn có một loại cảm giác mong chờ mờ ảo, hắn mong chờ cô gái thích đùa, thích tự xưng "Ta", đẩy của đi vào....
Đáng tiếc, Trần Tiêu thất vọng rồi, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Phượng Hoàng cũng không có xuất hiện.
Ngoài ra, Trần Tiêu cũng lần thứ hai xác định suy đoán của mình: Sinh ý của tiệm cà phê này, thực sự là cực kì bi thảm a! Tròn một ngày, ngay cả một người khách cũng không có.... Trên con đường vắng vẻ dành riêng cho người đi bộ ở bên ngoài, Trần Tiêu đã tỉ mỉ tính toán qua, từ chính ngọ đến lúc mờ tối, tổng cộng chỉ có 3 người khách vào cửa, một người vào tiệm bán đồ dùng gia đình, một người vào tiệm sách sách giáo khoa, còn một người nữa thì vào cửa hàng phân phối hợp đồng bảo hiểm.....
Nghĩ một chút cũng không có gì kì quái, một con đường nhánh hẻo lánh dành riêng cho người đi bộ, lại nằm ở khu vực ngoại biên thành phố, ai lại rỗi hơi chạy tới chỗ này đi dạo chứ?
Mở tiệm cà phê ở một nơi như vậy, chắc chắn sẽ lỗ vốn nặng, nếu như là những người bình thường, chỉ sợ chưa được một tháng sẽ phải đóng cửa rồi. Xem ra lão đầu Ngả Đức Hoa thực sự là người rất tài giỏi a!
Nghĩ tới cái két sắt chứa đầy tài phú ở trên lầu, Trần Tiêu nhịn không được thở dài: Lão đầu Ngả Đức Hoa căn bản không hi vọng mở cái tiệm này ra để làm ăn gì cả. Cho dù có lỗ vốn thêm vài chục năm nữa, hắn cũng chẳng thể sập tiệm được.
Ân, Phục Vụ Xã, quả nhiên đều là những người bất bình thường.
Cả buổi chiều buồn chán, Trần Tiêu thậm chí còn có ý nghĩ muốn đem Child Child đến đây chơi với mình cho đỡ chán, dù sao cũng tốt hơn là ngồi một mình ở chỗ này phát ngốc.
Hắn muốn xem qua một chút sách gì đó để giết thời gian, hắn biết, dưới quầy hàng của lão đầu Ngả Đức Hoa có một đống sách, Trần Tiêu xoay người nhìn xuống, liền lập tức hai mắt trợn trắng.
"Kim Bình Mai", "Ngọc Bồ Đoàn" "Đăng Thảo hòa thượng". . . Hả? Lại còn có một quyển rút gọn "Long chiến sĩ Truyền thuyết", còn có " A Lý Bố đạt niên đại kỷ"? ? (1)
- Tuổi đã lớn như vậy rồi mà còn đi xem mấy cái thứ này, không sợ vỡ mạch máu ma chết a.
Trần Tiêu dở khóc dở cười nhìn một đống sách "XX" trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sở thích của lão đầu tử Ngả Đức Hoa này thật đúng là 'cường đại' a.
Cuối cùng, tới bữa tối, cũng có một người khách đi vào tiệm.
Vị khách đi vào là một đại thúc trung niên, mặc một bộ quần áo lao động của công nhân bẩn thỉu lem luốc, lúc đi vào, hắn quay về phía Trần Tiêu gật đầu, khẽ cười cười, coi như là một lời thăm hỏi.
- Chào mừng quý khách!
Trần Tiêu lập tức bước tới:
- Mời ngồi, xin hỏi quý khách dùng gì?
- Cậu chính là Trần Tiêu à?
Vị đại thúc trung niên kia cười rất bình hòa, hắn để ria mép, da ngăm đen, vóc người rắn chắc, khuôn mặt vuông vức, nhìn qua đúng là một người đàn ông thành thục ổn trọng, bất quá ánh mắt hắn rất ôn hòa, chắc là một người có tính tình rất tốt đây.
Trần Tiêu ngạc nhiên:
- Ông biết tôi à?
- uhm, tôi biết lão Ngả mới tuyển thêm một người mới.
vị trung niên này cười nói:
- À, tôi chính là chủ tiệm sửa xe ở đầu phố, mọi người đều gọi tôi là Điền đại thúc.
- Thì ra là hàng xóm.
Trần Tiêu cười khách khí, nhưng trong đầu có chút khó hiểu: mở tiệm sửa xe ở cái nơi hẻo lánh như thế này, lẽ nào Điền đại thúc cũng không phải là người bình thường?
Quả nhiên.....
- Buổi tối thứ 5 mỗi tuần đều là ngày trọng yếu, cậu là người mới, không hiểu tình hình, ta sợ cậu ứng phó không nổi, nên tới đây xem qua một chút, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ chút gì đó.
Điền đại thúc cười rất hữu hảo, ánh mắt nhìn Trần Tiêu có chút quan tâm.
- Ngài....
Trần Tiêu do dự một chút:
- Ngài cũng là người ' Phục Vụ Xã'?
- Đã từng, nhưng mà hiện giờ tôi đã về hưu rồi.
Điền đại thúc trả lời rất thẳng thắng, không có một chút ý tứ muốn giấu diếm.
Lại là một dị năng giả....
Trần Tiêu nhịn không được nhìn chăm chăm vào Điền đại thúc, nhưng đối phương không có chút để tâm, chỉ cười rất thân thiện.
Trần Tiêu pha cho hắn một ly trà, sau đó tùy ý cùng hắn hàn huyên vài câu, vị trung niên đại thúc này tính tình quả nhiên tốt, cũng rất hay nói, hơn nữa hình như đã từng đi qua không ít địa phương, đi qua rất nhiều quốc gia, hai người hàn huyên chuyện đông tây nam bắc một chút, Trần Tiêu cố tình làm như vô ý muốn nghe một chút chuyện của Phục Vụ Xã, nhưng đối phương không biến sắc chuyển trọng tâm câu chuyện, dường như không muốn nhiều lời.
Rất nhanh tới 7 giờ tối, khi chuông đồng hồ vừa kêu 7 tiếng, biểu tình của Điền đại thúc rõ ràng nghiêm túc hẳn lên. Hắn không nói nữa, trầm mặc hơn-- Chuyển biến này làm trong lòng Trần Tiêu khẽ động.
Đinh đông...
Cánh cửa của quán cà phê bị đẩy ra
. . .
(1) Toàn là các tuyệt phẩm sắc hịp, 3 quyển đầu là các truyện có từ khá xưa, còn 2 quyển sau theo kiểu hiện đại, bên KG mềnh có bộ đầu đó
Last edited by Tiểu Dê; 28-08-2010 at 08:11 PM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Hai người tuổi còn khá trẻ, nhưng mà tướng mạo . . . Có vẻ rất khác người a.
Nam nhân kia trông cực kỳ uy mãnh! cao tới 190 cm! Tóc ngắn, vai rộng, lưng hùm vai gấu! Mặc một bộ áo sơ mi bó sát người, làm lộ ra cánh tay rắn chắc, trông như lực sĩ thể hình! Hình dáng khuôn mặt góc cạnh phân minh, tướng mạo đúng kiểu một nam tử hán kiên định tiêu chuẩn vẫn thấy trên điện ảnh!
Một nam nhân như vậy, hẳn là phải có thanh âm vang dội, tính tình sang sảng, tính cách cương nghị.
Nhưng . . . làm cho Trần Tiêu phải trợn mắt chính là, một ' Mãnh nam' như vậy, nhưng lại rất ' õng ẹo' đi vào.
Không sai, là " õng ẹo".
Bạn đã từng nhìn thấy qua điệu bộ của mấy cô người mẫu đi trên sàn diễn chưa? Chính là cái kiểu lắc mông như vậy, đó là "dáng đi của một con mèo" ( Miêu bộ)(@DG: thế nên người ta mới gọi là sàn catwalk đó)
Nếu như bạn thấy một anh chàng cao to lực lưỡng ngoài mét chín, dùng cái kiểu bắt tay " Hoa lan chỉ", vừa đi vừa lắc mông, dùng miêu bộ đi tới . . . Sợ rằng đổi lại là bất cứ người nào khác cũng phải sởn gai ốc lên rồi . . .
Trần Tiêu đứng há mồm tại chỗ, không biết nói gì nhìn anh chàng đô con đang dùng bộ dáng õng ẹo ngại ngùng đi vào.
Nhưng khi vừa nhìn ra phía sau . . . Trần Tiêu càng hết chỗ nói.
Đơn giản vì, cô gái đang đi vào, so với anh chàng đô con kia càng là " cực phẩm" . . .
Ách . . .
Cô gái đang đi phía sau, thật ra dáng người đúng là cực phẩm thật, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, ngũ quan quyến rũ động lòng người, nếu như chỉ đơn thuần nhìn vào khuôn mặt nàng, có thể coi là mười phần mỹ nữ. Nhưng mà cách ăn mặc thì . . .
Thân trên của nàng mặc một bộ áo da ngắn tay bó sát người, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai bằng da, bên ngoài áo còn lộ ra mấy chiếc vòng trang sức bằng kim chúc sáng long lanh, nhưng trên cánh tay, lại đầy hình xăm-- Hình xăm trên người phụ nữ không phải Trần Tiêu chưa từng thấy qua, nhưng hơn phân nửa nữ hài đều xăm trên người hình trái tim hoặc là hình hoa hồng, hồ điệp các loại. Nhưng vị này thật là lợi hại, nàng xăm bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ!
Phía dưới nàng mặc một chiếc quần soóc, lộ ra một đôi chân thon dài, dưới chân là một đôi dài cao gót cao cấp, hai gót giày làm bằng kim loại sáng lộ ra ánh sáng long lanh, làm cho mỗi bước đi của nàng đều phát ra những âm thanh "Keng Keng".
Thần thái của cô gái này, càng đầy vẻ sát khí, nét mặt dường như mang theo vẻ nóng tính. Một giai nhân kiều mị như vậy, nhưng trang phục trên người nàng, dường như đang chuẩn bị cho một cuộc đua xe ngoài đường phố vậy.
Anh chàng đô con mới đi được vài bước, nữ lang đi phía sau đã nóng nảy hừ lạnh một tiếng. Anh chàng đô con phát run, vội lui về sau hai bước, ngoan ngoãn đi theo cách phía sau ‘bạo tẩu nữ lang’ nửa bước, trông cứ như " Chú chim nhỏ bay quanh người" vậy.
Trần Tiêu trợn mắt nhìn, nhịn không được thở dài.
----------------
- Là hai người à.
Điền đại thúc đã đứng lên, quay về phía hai người gật đầu, dường như là rất quen thuộc.
Cô gái kia trừng mắt:
- Uhm, Ông lại tới trước rồi.
Nói xong, nàng nhìn về phía Trần Tiêu đang đứng ở một bên, tỉ mỉ quan sát một hồi, sau đó mặt mày rạng rỡ, âm thanh cũng ' dễ thương' hơn rất nhiều, chỉ là ngữ khí của nàng cứ như của một nữ sắc lang vậy:
- Yêu, Tiểu đệ đệ này mới tới à, trông thật đẹp trai a! Lão già Ngả Đức Hoa đã tìm được một người làm thật là tốt đó.
Nói xong, Nàng liền đá anh chàng đô con kia sang một bên, đôi giày cao gót căm phẫn gõ lên sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy. Trần Tiêu há to miệng nhìn cô nàng đi tới trước mặt mình, đối phương vươn một ngón tay tới, nhẹ nhàng điểm điểm lên chóp mũi Trần Tiêu, mặt mày rạng rỡ:
- Quả là một anh chàng rất thanh thuần a, lại đây, nói cho tỷ tỷ biết, năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Có còn là xử nam nữa không a?
Tóc gáy trên người Trần Tiêu đều muốn dựng thẳng lên, vội vàng lui về sau hai bước, mặt đỏ lên, ấp úng không nói ra lời-- Không sai, hắn đã từng làm việc trong tiệm ăn được một đoạn thời gian, nhìn thường cũng bị không ít nữ sinh nhòm ngó, nhưng cũng chưa từng thấy qua một cô gái nào sỗ sàng táo bạo như vậy a!
Vẻ mặt của anh chàng đô con ở phía sau có chút khó coi, nhịn không được ho khan một tiếng, cô gái tức khắc quay mặt lại, trừng mắt nhìn hắn, quát:
- Ho khan cái gì! Nói thẳng ra xem nào! Có phải lão nương nhìn chúng một anh chàng đẹp trai, anh thấy khó chịu trong đầu có đúng hay không?
Anh chàng đô con vẻ mặt ủy khuất, rụt rè cười đáp:
- Đâu có, không dám, không dám, em cứ việc ngắm kỹ đi.
Điền đại thúc ở bên có chút buồn cười, rốt cục cũng mở miệng giải vây cho đám Trần Tiêu:
- Được rồi, Trần Tiêu cậu cũng đừng khẩn trương, đây đều là bằng hữu chúng ta, họ là chủ của hai cửa hàng cùng phố. Bọn họ là một cặp vợ chồng.
Vợ chồng?
Trần Tiêu nhịn không được cười khổ.
- Anh chàng đẹp trai, tôi là Vương Tiểu Nhu, còn kia là ông chồng chết toi của tôi, gọi là Phương Đại Mãnh.
'Cô gái có dáng đi thô bạo' liếc mắt nhìn Trần Tiêu, nhìn bộ dáng của nàng, dường như đang hận không thể đưa tay xoa bóp lên khuôn mặt của Trần Tiêu vậy.
Trần Tiêu nuốt nước bọt . . .
Tiểu Nhu? Đại Mãnh?
Hai cái tên thật là có cá tính!
Cô gái kia, toàn thân trên dưới làm gì có nửa điểm nào gọi là " Nhu".
Mà vị ông bạn đang đứng khép nép kia, kiếm đâu ra nửa phần " Mãnh"?
Điền đại thúc ho khan một tiếng:
- Được rồi, hai người cũng đừng có khi dễ Trần Tiêu nữa, người ta là người mới. Đừng làm cho cậu ta sợ chứ.
Vương Tiểu Nhu ngượng ngùng cười, thu hồi ngón tay của mình, nhưng lại trừng mắt nhìn ông chồng của mình, rồi bước vào bên trong tiệm cà phê, tìm một cái ghế dựa bên cạnh Điền đại thúc ngồi xuống. Ông chồng của nàng, Phương Đại Mãnh vội vàng đi theo.
" Cô gái có bước đi hung bạo" lấy trong người ra một hộp thuốc lá bằng kim loại, lấy ra một điếu thuốc lá bỏ vào miệng, Phương Đại Mãnh cuống cuồng móc ra một cái bật lửa định châm thuốc cho nàng.
- Lão nương tự mình châm lửa được.
Vương Tiểu Nhu trừng mắt nhìn hắn, giơ ngón tay phải của mình lên, nhẹ nhàng búng một cái, ngón tay chỏ của nàng lập tức có một ngọn lửa nhỏ.
Trần Tiêu vừa nhìn thấy, lập tức hiểu ra . . .
Quả nhiên, lại là dị năng giả a.
Điền đại thúc nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Trần Tiêu, mỉm cười, ngữ khí rất bình tĩnh, giả thích:
- Dị năng của Tiểu Nhu là điểu khiển lửa, biệt hiệu là Chúc Dung. Còn Đại Mãnh . . . Dị năng là điều khiển nước, biệt hiệu là Cộng Công.
Chúc Dung và Công Công?
Đúng rồi . . . là hai vị Hỏa Thần và Thủy Thần trong thần thoại Trung Hoa cổ đại đây mà.
Đôi vợ chồng này, chẳng phải sẽ thành " Thủy Hảo bất dung" sao?
Điền đại thúc mỉm cười, dùng ánh mắt an ủi nhìn Trần Tiêu:
- Bọn họ đều là người tốt, sau này cậu sẽ quen thôi. Không cần gọi tên bọn họ, cứ trực tiếp gọi bọn hò là Chúc Dung và Cộng Công là được.
" Chúc Dung" cười ha ha, sau đó hút một ngụm thuốc, phun ra một ngụm khói tạo thành vòng tròn trên trời, lại liếc một ánh mắt quyến rũ về phía Trần Tiêu:
- Tiểu đệ đệ, hai ngày trước tôi đã nghe nói cậu tới làm, tỷ tỷ ta mấy ngày nay bận, không có thời gian tới thăm cậu. Tiệm xì gà ở trên phố này là do tôi mở, sau này thường xuyên tới chơi nha.
Trần Tiêu vội vàng gật đầu. Còn anh chàng Cộng Công kia chỉ cười cười, nét mặt rất hòa khí--- thậm chí có chút nhu nhược:
- Tiệm hồng tửu phía trước là do ta mở đó.
Trần Tiêu lần thứ hai gật đầu.
Lại nói tiếp, một khu thương nghiệp phố dành riêng cho người đi bộ, tổng cộng chỉ có mấy cái cửa hàng, đầu đường là tiệm sửa xe của Điền đại thúc, tiếp theo là tiệm hồng tửu và tiệm xì gà, mấy ông bà chủ đó đều đang ngồi ở chỗ này. Cuối cùng là tiệm cà phê của lão già Ngả Đức Hoa.
Xem ra . . . tất cả những người này đều là người của " Phục Vụ Xã" cả rồi!
Nhưng mà, không phải nói nơi đây là nơi ở của nhân viên nghỉ hưu của Phục Vụ Xã sao? Lão Ngả Đức Hoa tuổi cũng không nhỏ, về hưu cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà đôi vợ chồng kỳ quái kia, họ còn rất trẻ tuổi a.
Suy nghĩ một lúc, Trần Tiêu thu liễm sự rung động trong lòng, quay về phía 3 người trong tiệm ăn, cười nói:
- Ba vị tiền bối, tiểu đệ mới đến, sau này xin ba vị tiền bối hỗ trợ nhiều hơn. Tôi mới tới làm việc ở cửa hàng này, những quy củ và nhiều thứ ở đây đều chưa biết, nếu có gì đó làm sai, xin mọi người chỉ điểm.
Chúc Dung mặt mày rạng rỡ, giơ một ngón tay lên chỉ:
- Ông nhìn đi, anh chàng đẹp trai này cũng nói nhiều đấy chứ.
Nói xong trừng mắt nhìn ông chồng bên cạnh:
- Thử nhìn lại cái gia đình quỷ quái của chúng ta đi, thường ngày có đánh đòn cũng chẳng đánh ra nổi một cái rắm.
Trần Tiêu nhìn thấy khung cảnh như vậy, do dự một chút:
- Ngả Đức Hoa tiên sinh đã nhắc nhở tôi, mỗi buổi tối thứ 5 nhất định phải mở cửa buôn bán. Ách . . . Lẽ nào ngày hôm nay là ngày mà ông bà chủ cửa hàng của mấy cửa hàng tụ hội?
Dừng lại một lúc, Trần Tiêu suy nghĩ một chút:
-Tôi nhớ trên đường này còn có một của hàng nữa mà, hình như là một cửa tiệm đồng hồ. Nhưng mà tôi tới đây hai ngày rồi, vẫn thấy cửa hàng đó đóng cửa, chưa từng thấy mở cửa kinh doanh một lần . . . Không biết ông chủ của tiệm đồng hồ đó, có phải là người trog tổ chức không?
Trần Tiêu vừa nói xong, chợt phát hiện sắc mặt của 3 người đều có biến hóa!
Điền đại thúc nét mặt có chút đau khổ, Chúc Dung nét mặt có chút căm tức, còn vị Cộng Công kia nét mặt có chút bất đắc dĩ . . .
Di?
Tại sao khi nhắc tới chủ tiệm đồng hồ, dường như cả ba người đều có vẻ mặt như gặp thâm cừu dại hận?
- Trần Tiêu . . .
Lại là Điền đại thúc mở miệng, ngữ khí của hắn rất uyển chuyển:
- Chuyện này, cậu không nên hỏi tới. Ai . . . Chỉ là một ít chuyện không vui, tất cả mọi người đều không muốn nhắc đến.
Ba!!
Hắn vừa nói xong, Chúc Dung liền hung hăng đập mạnh một cái trên bàn! Liền thấy trong tay của nàng phát ra một ngọn lửa, lập tức làm cho góc bàn phía dưới bàn tay bị ngọn lửa đốt thành tro bụi!
- Hừ! Tại sao lại không đề cập tới! Người làm sai không phải là chúng ta!
- Anh chàng đẹp trai, tên chủ tiệm đồng hồ kia cậu không thể gặp được nữa! Hừ! Một con tiện nhân! Kẻ phản bội! Cũng may hắn chạy mất tăm rồi! Nếu không để cho ta gặp phải, sẽ trực tiếp đem ả ta đốt thành tro!
Trần Tiêu bị lửa giận của nàng làm cho hoảng sợ, dè dặt liếc mắt nhìn cái bàn nơi nàng vừa hạ thủ, trong đầu thở dài: xem ra tối ngày hôm nay lại phải đổi cái bàn mới rồi.
Chỉ là . . .
Oán niệm thật lớn a!
Nàng gọi là " Kẻ phản bội"?
Lẽ nào trong " Phục Vụ Xã" cũng có kẻ phản bội?
Cộng Công do dự một chút, thấp giọng mở miệng, ngữ khí có chút mập mờ:
- Kỳ thật nàng ta chưa chắc đã là kẻ phản bội . . .
- Đánh rắm!!
Chúc Dung phát hỏa, sau tiếng quát, toàn thân nàng đều phát ra ngọn lửa! Chiếc sô pha nàng đang ngồi trong nháy mắt bị bốc cháy, ngọn lửa hừng hực tỏa ra làm cho Trần Tiêu phát sợ nhảy dựng lên, kinh hô một tiếng, vội vàng ôm một bình nước lạnh tùy thời sẽ xông lên.
Sau đó Chúc Dung hừ một tiếng, ngọn lửa toàn thân, trong nháy mắt bị nàng thu vào trong cơ thể, chiếc ghế sô pha bên dưới đã bị cháy hoàn toàn, nhưng ngọn lửa cũng lập tức bị dập tắt.
Chúc Dung hung hăng trừng mắt nhìn ông chồng:
- Trong đầu ông đang nhớ đến cái con tiểu tiện nhân ( con điếm) kia đúng không! Hừ, năm đó lão nương đã biết trong đầu ông đã có ý tứ gì đó với nó rồi mà! Mẹ nó! Sao ông không vứt quách gái già này mà bỏ đi cùng với nó đi! Ông đi đi! Ông đi đi!
Cộng Công bị nàng trừng mắt liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đụng phải một chiếc ghế sô pha, rầm một tiếng, hắn đặt mông an vị trên mặt đất, ủy khuất kêu lên:
- Tôi đâu có đâu! Bà xã à, có trời đất chứng giám, trong lòng tôi chỉ có mình bà thôi!
Trần Tiêu đang cầm chiếc bình nước, tiến cũng không được, mà thối cũng không xong ( DG: câu này nguyên văn nó vậy đấy, đại ý là 'không biết làm gì cho phải' nhưng ta xin để nguyên cho đúng bản gốc), cuối cùng Điền đại thúc đi tới, vỗ vỗ vai Trần Tiêu, ôn nhu cười nói:
- Có chút không quen đúng không? Nhưng đôi vợ chồng này là vậy đấy, luôn luôn ầm ĩ, ta thấy cũng quen rồi. Lâu dần cậu cũng sẽ quen thôi.
Nói xong, Điền đại thúc trừng mắt nhìn Chúc Dung, trong giọng nói có ba phần uy nghiêm:
- Chúc Dung, đừng có náo loạn nữa. Đây là nơi của lão Ngả Đức Hoa, làm cháy hỏng đồ vật, cẩn thận khi hắn quay về sẽ tìm cô bắt bồi thường đó.
- Hừ! Lão nương mà sợ cái lão già ấy à.
Chúc Dung trừng mắt lại, tuy nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngược lại lại quay về chỗ ngồi, rồi lại trừng mắt nhìn ông chồng:
- Còn không mau đứng lên, ngồi dưới đất như thế còn ra bộ dạng gì nữa.
Trần Tiêu có chút cười khổ, nhìn đống tro bụi của chiếc ghế sô pha, trong đầu ai thán: không biết đêm nay có dọn xong được cái đống này không.
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến một âm thanh.
Nhìn qua cánh cửa thủy tinh, có thể thấy được một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đang đứng trước cửa, sau mấy tiếng ' tách tách' vang lên, cửa xe mở ra, trong xe đi ra một đám người mặc âu phục màu đen, quan sát xung quanh, tư thế có vẻ đầy cảnh giác, dường như là một đám bảo vệ.
Sau đó, bọn họ vây quanh một người có độ tuổi lớn hơn một chút, chậm rãi đi tới trước cửa.
Đám bảo vệ này đều lùi về phía sau, không dám tiến vào cửa, chỉ có mình nam tử trung niên đẩy cửa từ từ đi vào.
Hắn vốn có một loại khí chất nghiêm nghị, vừa nhìn có thể nhận ra là người quyền quý quen ra lệnh cho người khác, nhưng khi vừa vào tới cửa, lại rất nhanh cúi đầu, vẻ mặt có vẻ khách khách khí khí, dè dặt hỏi một câu:
- Xin hỏi, giờ này có thể tiếp nhận ủy thác không?
Last edited by Tiểu Dê; 28-08-2010 at 08:09 PM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Một thân âu phục màu vàng nhạt, được may vá cực kì khéo, vừa nhìn đã biết là hàng chính hiệu, những bộ đồ thông thường khác dù có cùng thương hiệu nhưng tuyệt đố không có được công nghệ như vậy, nên khi mặc cũng không có được hiệu quả như thế được.
Người trung niên đầu tóc rất chỉnh tề, trán hơi rộng, hai mắt có thần, tuy khi cười nói, ngữ khí có chút cẩn thận, nhưng bên trong luôn có vẻ không kiêu ngạo mà cũng không xiểm nịnh, khí độ như vậy, không phải là loại nhà giàu mới nổi hạng tam lưu có thể dưỡng thành.
Trần Tiêu nhận thấy, đôi giày của hắn rất sáng, vừa nhìn là có thể biết hắn rất khi bước đi, cho nên mặt ngoài của giày không có bụi, trên cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, giá trị của nó cũng khó có thể đếm được.
Người trung niên đi vào trong tiệm cà phê, quay về phía 3 vị chủ tiệm ở thương nghiệp phố gật đầu mỉm cười rất lễ phép, sau đó mới quay mặt về phía Trần Tiêu đang đứng ở bên cạnh quầy hàng, hắn rất rõ ràng, Trần Tiêu mới là người của tiệm cà phê, bởi vì trên người hắn đang mặc một cái tạp dề của nhân viên trong tiệm cà phê mà.
- Xin hỏi ngài dùng gì?
Trần Tiêu ho khan một tiếng.
- Tôi muốn ủy thác.
Tuy người trung niên đã cố gắng hết sức để giữ cho âm thanh của mình được bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn không tự chủ được toát ra một tia lo lắng lờ mờ.
Ủy thác?
Trần Tiêu có chút mờ mịt.
Thấy Trần Tiêu không đáp lời, sự lo lắng trong ánh mắt người trung niên ngày càng nhiều hơn, dường như theo bản năng quay đầu thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ-- Ngoài cửa, đám bảo vệ lúc này giống như gặp đại địch. Trần Tiêu nhìn ra được, bên hông dưới lớp áo khoác kiểu theo âu phục của một số người có cái gì đó phình ra, hiển nhiên họ có mang theo súng, mà bọn họ đứng ở chỗ đó nhìn qua thì có vẻ lộn xộn, nhưng kỳ thực bọn họ đã ngầm bố trí với nhau rất tốt, rất có lợi cho phòng ngự, bởi vì vị trí đứng của mấy người bảo vệ, có thể bao phủ toàn bộ mọi góc chết của con đường, cho dù có bất cứ mục tiêu nào hướng về phía này, đều có thể đảm bảo có hai người có thể để tâm tới.
- Yên tâm đi, mặc kệ ông ở bên ngoài có chuyện gì, cũng không kể tới việc ủy thác của ông có được tiếp nhận hay không, nhưng khi ông đã bước qua cánh cửa này, tức là địa bàn của chúng tôi. Chí ít ở trong cánh của này, ông sẽ tuyệt đối an toàn.
Điền đại thúc ngồi ở một bên thản nhiên nói một câu, âm thanh của hắn rất thong thả, nhưng dường như mang theo một cỗ tự tin.
- Phù. . .
Lúc này người trung niên mới thở ra một hơi. Hắn nhìn thoáng qua Điền đại thúc hỏi:
- Xin hỏi . . .
- Không cần nói với tôi, nói với cậu ta đi, cậu ta mới là người của tiệm cà phê này.
Điền đại thúc ung dung cười, hai tay khoanh lại, thản nhiên ngồi tựa vào ghế sô pha.
Trong ánh mắt của người trung niên có một tia dị sắc, nhưng vẫn trịnh trọng liếc mắt nhìn Trần Tiêu, không dám vì Trần Tiêu còn trẻ mà có một nửa điểm kinh thường.
- Chào ngài, tôi họ Lục.
Ngữ khí của người trung niên rất khách khí:
- Tôi là Lục Thành Triết.
Nói xong, hắn liền nhấc chiếc va li bằng da nhẹ nhàng đặt ở trên quầy hàng, hai tay đặt lên cạnh của chiếc va li, hai tiếng tách tách vang lên, chiếc va li nhẹ nhàng mở ra, để lộ ra thứ gì đó bên trong . . .
Trần Tiêu nhìn thoáng qua bên trong, trong lòng không khỏi rung động mãnh liệt!
Với gia cảnh khi còn nhỏ của Trần Tiêu, nếu nói trong va li chỉ có tiền, hắn cũng sẽ không giật mình. Hơn nữa, ở trong chiếc két sắt ở trên lầu của tiệm cà phê, có chứa nhiều vàng bạc kim cương vô giá như vậy, cho nên hắn cũng không thể kinh sợ nếu thấy những thứ tương tự như vậy được.
Chỉ là, bên trong của chiếc va li, lại có chứa một thanh kiếm!
Nói chính hơn, đó là một thanh cổ kiếm.
Thân trường kiếm dài ba thước, chuôi kiếm có một chút màu vàng của rỉ sét chắc là đã rất xưa rồi, vừa nhìn đã biết đó là một món đồ cổ. Tuy thanh kiếm đã mang theo nhiều dấu vết của năm tháng, nhưng lưỡi kiếm vẫn lộ ra vài phần hàn quang mơ hồ. Trên chuôi kiếm có khảm vài viên bảo thạch màu hồng, phát ra quang mang yếu ớt . . .
Tuy Trần Tiêu cũng không biết nhiều về đồ cổ, nhưng vừa nhìn thấy động tác cẩn thận từng li từng tí của người trung niên được gọi là Lục Thành Triết, có thể đoán ra được thanh kiếm này nhất định có giá trị bất phàm!
Thanh kiếm được dùng mấy sợi dây mềm mại để cố định vào trong lòng va li, xung quanh được lót lằng vải mềm.
Lục Thành Triết mở va li, cẩn thận nâng thanh kiếm ra ngoài, giữ thăng bằng trên hai tay, trầm giọng nói:
- Tôi biết, quý tổ chức không muốn danh vọng, nếu muốn ủy thác, đều cần phải có tiền tài tục vật, thanh kiếm này là bảo vật gia truyền của nhà tôi, về giá trị, ba năm trước tại một phiên đấu giá có bán một thanh trường kiếm có giá trị tương đương, niên đại cũng gần với thanh kiếm này, mà phẩm sắc lại còn kém hơn một chút, năm đó đã bán được giá 10 triệu đô la.
Mười triệu đô?
Trần Tiêu rõ ràng lộ vẻ xúc động.
Nhưng Điền đại thúc và hai vợ chồng thủy hỏa bất dung kia, vẻ mặt vẫn thản nhiên, không có nửa điểm kinh ngạc, dường như đối với loại bảo vật vô giá này đã nhìn quen mắt rồi.
Chúc Dung liếc mắt nhìn Điền đại thúc, bĩu môi:
- Lão Điền, phương diện này ông là chuyên gia, ông xem thử đi.
Điền đại thúc cười một cái, sau đó bước tới, nhẹ nhàng nâng thanh kiếm lên . . .
Vốn mang dáng dấp của một người thợ sửa máy toàn thân đầy dầu máy, nhưng khi cầm kiếm trên tay, lập tức toàn thân phát ra khí chất hoàn toàn khác biệt!
Khuôn mặt vốn không có bất cứ điều gì đặc sắc, cặp mắt vốn bình thản ấm áp như một người hiền lành, nhưng khi cầm thanh kiếm trên tay, liền lập tạo ra phong mang bắn ra bồn phía!
Lúc này nhìn vào Điền đại thúc cầm kiến ở tay, hiên ngang đứng ở đó, dường như khí chất cả người hắn cùng với kiếm quang sắc bén như dung hợp cùng với nhau! Không biết là hắn làm cho kiếm thêm nổi bật, hay là kiếm làm cho hắn thêm nổi bật nữa!
Ông ~~~
Điền đại thúc nhẹ nhàng búng lên lưỡi kiếm, kiếm phát ra tiếng long ngâm, thanh kiếm dường như rung động với tần suất rất nhanh, âm thanh đó không ngờ lại làm cho Trần Tiêu có một loại cảm giác choáng váng!
- Đúng là một thanh kiếm tốt.
Sắc mặt của Điền đại thúc rất hờ hững, một tay chắp ở sau lưng, chậm rãi đem thanh kiếm bỏ lại trong va li, hắn khẽ mỉm cười, lẩm bẩm một mình:
- Có thể miễn cưỡng so được với thanh kiếm ta dùng năm xưa?
Lời này nói rất nhỏ, chỉ có mình Trần Tiêu ở bên cạnh là có thể nghe rõ. Sắc mặt Trần Tiêu không khỏi có chút cổ quái . . .
Năm xưa? Hắn cũng có một thanh kiếm? Chẳng lẽ vị Điền đại thúc này cũng thích sử dụng kiếm?Nhưng mà 'vũ khí lạnh' đã không được dùng mấy thể kỉ rồi mà . . .
Nghĩ tới đây Trần Tiêu bỗng giật mình, nhịn không được sinh ra một tia ý niệm cổ quái trong đầu, theo bản năng hắn liền lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt của Điền đại thúc . . .
Lục Thành Triết thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán:
- Nói như vậy, các vị đồng ý tiếp nhận ủy thác của tôi?
Điền đại thúc nhìn cặp vợ chồng thủy hỏa bất dung kia, ba người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Điền đại thúc cười cười, rồi đưa một ngón tay, chỉ vào Trần Tiêu:
- Lục tiên sinh, tôi nghĩ chắc ông quên mất lời tôi vừa nói rồi. Trong gian phòng này, hắn mới là người nói chuyện. Tất cả ủy thác, ở trong phòng này, tại nơi đây, chỉ người phát ngôn của tiệm cà phê này mới có thể quyết định.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Lục Thành Triết kinh ngạc, ngay cả Trần Tiêu cũng trợn mắt há mồm, chết lặng tại chỗ!
Ủy thác?
Ủy thác có giá trị 10 triệu đô?
Ta? Người phát ngôn?
Ta làm chủ?
Last edited by Tiểu Dê; 28-08-2010 at 08:09 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Cả ba vị chủ cửa hàng trên phố có chút bất lương nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu. Trần Tiêu không khỏi cứng miệng, có chút không nói nên lời.
Bộ dáng Lục Thành Triết tựa hồ có chút mong chờ, quay sanh nhìn Trần Tiêu, cả giận, nhưng vẫn có chút khách khí, nói:
- Vị tiên sinh này, tôi chính là thành tâm xin giúp đỡ, hơn nữa việc mà tôi đến đây nhờ ủy thác tuyệt đối không hề vi phạm nửa điểm quy tắc làm việc của quý tổ chức... sở dĩ...
Trần Tiêu tuy rằng giật mình, nhưng dù sao hắn cũng là người thông minh, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, lắm bắp nói:
- Chuyện này... như vậy, xin mời ngài nói ra nội dung ủy thác đi.
Nói xong, hắn nhịn không được trừng mắt nhìn về phía ba vị chủ cửa hàng trên phố kia.
Lục Thành Triết lắc lắc đầu:
- Chuyện vốn là trong quá trình kinh doanh, tôi đã chọc phải một người mà tôi không thể đụng tới. Hiện tại sự an toàn tính mạng của tôi và toàn bộ người trong nhà đều đang bị uy hiếp nghiêm trọng.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra trong một ngăn nhỏ của cái rương một văn kiện hơi mỏng, cung kính đặt lên quầy quán cà phê giữa hai người.
- Trên đó có ghi lại nội dung ủy thác. Chuyện tình đại khái là như vầy. Một tháng trước, tôi nhận được một bức thư nặc danh, nội dung là đe dọa cùng với uy hiếp, yêu cầu tôi phải chuẩn bị một khoản tiền lớn, tới một ngày do đối phương chỉ định, chuyển khoản vào trong một tài khoản chỉ định.
Lục Thành Triết cười khổ:
- Tôi cũng là một người có chút tài sản, nhiều năm qua, loại thư nặc danh tống tiền này tôi nhận được cũng không ít. Bản thân là người có tiền cũng có nổi phiền não riêng của kẻ có tiền. Lúc mới nhận được bức thư này tôi cũng không hề để ý, chỉ coi như chuyện bình thường mà thôi. Nhưng sau đó, khi qua kỳ hạn phải chuyển tiền mà đối phương ghi rõ trong bức thư tống tiền, trong nhà bắt đầu xảy ra một loạt những chuyện kỳ quái.
Nói đến đây, trên mặt Lục Thành Triết cũng lộ ra vẻ hoảng hốt.
Trần Tiêu liếc nhìn về phía ba người Điền đại thúc đứng phía sau, phát hiện vẻ mặt ba tên vô lương kia vô cùng thờ ơ. Điền đại thúc đang thong thả hớp từng ngụm trà, Chúc Dung thì hút thuốc, còn Cộng Công... vẫn như cũ ngoan ngoãn tựa đầu lên bả vai vợ mình...
- Sau đó thế nào?
Trần Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận miệng hỏi một câu.
- Buổi tối ngày thứ hai sau kỳ hạn đặt ra, tôi nhận được một cuộc gọi điện thoại. Thanh âm trong điện thoại giống y như là thanh âm kim chúc leng keng vậy. Đối phương uy hiếp tôi, còn nói, xem ra tôi đã không tin vào sức mạnh của bọn họ. Như vậy bọn họ sẽ từ từ thể hiện cho tôi xem. Sau khi cúp máy, trong lòng tôi cũng chỉ hơi lo lắng một chút mà thôi. Nhưng mà, sáng sớm hôm sau...
Thân thể Lục Thành Triết thoáng run run một chút, sắc mặt rất khó coi:
- Sáng sớm tôi ngủ dậy, phát hiện ngay bên gối tôi có đặt một tờ giấy! Trên tờ giấy có ghi một dãy số tài khoản, chính là mã số tài khoản mà bức thư nặc danh kia đã yêu cầu tôi phải chuyển tiền vào hôm trước.
Sáng sớm hôm sau? Đặt ngay bên gối?
Lục Thành Triết cắn răng:
- Trong nhà của tôi cũng có thuê vệ sĩ, phòng ngủ cũng có lắp đặt hệ thống chống trộm cao cấp, cửa sổ luôn đóng kín. Thế nhưng đối phương lại có thể dễ dàng âm thầm không một tiếng động xông thẳng vào giường ngủ của tôi, trong lúc tôi ngủ say đặt lại một thứ gì đó ngay bên cạnh... nếu như lúc đó đối phương muốn lấy tính mạng tôi...
Trần Tiêu gật gật đầu, cũng không nhịn được bị câu chuyện này hấp dẫn.
- Ngày hôm đó tôi đã tra hỏi cặn kẽ những vệ sĩ cùng với gia nhân trong nhà. Thế nhưng kiểm tra hết cũng không có kết quả gì. Bất quá sau đó tôi đã bắt đầu cảnh giác, gia tăng lực lượng bảo vệ. Nhưng mà ngày thứ ba, nhà chúng tôi lại xuất hiện thêm một chuyện vô cùng kỳ quái. Sáng sớm hôm sau, hồ bơi trong nhà tôi, toàn bộ nước trong hồ đều biến thành màu đỏ hết!
Lục Thành Triết xoa xoa hai bên Thái Dương, khổ não nói:
- Vậy mà cũng không ai có thể nói rõ ràng, đối phương làm sao có thể làm được chuyện đó! Màu đỏ kia cũng không phải là máu, mà là bị thuốc màu đổ vào. Nhưng mà muốn có thể đem một cái hồ lớn như thế hoàn toàn nhuộm đỏ, lượng thuốc màu đổ vào ít nhất cũng cần đến hai ba thùng phuy mới làm được. Vườn nhà chúng tôi vào buổi tối cũng có bảo vệ liên tục giám sát, nhưng cũng không hề có ai phát hiện ra chuyện gì bất thường cả.
Ngừng một chút, hắn tiếp tục cười khổ:
- Ngày thứ tư, lúc tôi ra khỏi nhà, tài xế kinh hoảng phát hiện, toàn bộ mấy chiếc ô tô trong ga ra không chiếc nào có thể khởi động được cả. Hóa ra là có người đã rút hết toàn bộ xăng trong mấy chiếc xe kia hết rồi... Mà ngay trên cánh cửa của ga ra, mặt trong có ghi lại một hàng chữ, chính là: Hiện tại chắc ông đã biết sức mạnh của chúng tôi rồi chứ?
Sắc mặt Lục Thành Triết càng ngày càng trắng bạch ra:
- Tôi lo lắng chính là, rất may bọn họ chỉ rút hết xăng trong mấy chiếc ô tô, khiến chúng không thể khởi động, nếu như bọn họ cắt hết dây thắng của mấy chiếc xe... như vậy...
- Gần đây cậu có đắc tội với người nào hay không?
Lần này người mở miệng cũng không phải là Trần Tiêu, mà là Điền đại thúc. Nhưng mà sắc mặt của vị đại thúc này cũng chỉ khẽ thoáng có chút tò mò mà thôi. Bất quá hắn vẫn như cũ hoàn toàn bình thản hớp trà, không chút lo lắng, thổi một hơi nhẹ:
- Cậu là một đại phú ông mà, trong việc kinh doanh bình thường có xung đột với ai không?
Sắc mặt của Lục Thành Triết có vài phần bất đắc dĩ:
- Việc kinh doanh của tôi cũng không nhỏ, nhưng nếu nói là có phát sinh mâu thuẫn, tôi tự hỏi cũng không có. Bình thường đối với đối thủ tôi cũng không hề đuổi tận giết tuyệt cả. Tôi là một thương nhân người Hoa truyền thống, rất chú ý khi làm việc gì cũng để lại đường lui cho đối thủ, ... Cho dù là có đối thủ trong kinh doanh, cũng không có kết thành thù hận thâm sâu bao giờ. Hơn nữa...
Thanh âm của hắn khá khẩn trương:
- Tôi nghĩ, việc này quá mức quái dị, sợ rằng, sợ rằng...
- Chỉ sợ rằng không phải người bình thường có thể làm được những chuyện như thế, đúng không?
Điền đại thúc hớp một ngụm trà, chậm rãi đặt cái chén xuống, liếc mắt nhìn Trần Tiêu:
- Ngươi thì sao? Ngươi đã có quyết định hay chưa?
Trần Tiêu có chút nghi hoặc nhìn Điền đại thúc một cái, khẽ nháy nháy mắt, ý bảo rằng, thực sự để ta làm chủ hay sao?
Haizz... Trần Tiêu có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ mấy tên quái vật này đang đùa giỡn hay sao chứ?
- Lục tiên sinh.
Trần Tiêu nói:
- Chuyện của ngài chúng tôi cần phải thương lượng lại một chút. Khi có kết quả rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng trả lời cho ông. Mặc kệ là chúng tôi có tiếp nhận ủy thác hay không, nhất định cũng sẽ cấp cho ngài một câu trả lời thuyết phục.
Sắc mặt Lục Thành Triết có chút hơi thất vọng:
- Chẳng lẽ điều kiện tôi đưa ra còn thiếu hay sao? Nếu như là vậy, tôi có thể...
- Không, cũng không phải.
Trần Tiêu lập tức lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh, nói:
- Chuyện này... sự tình cũng không thể tùy tiện mà quyết định được. Ngài cũng nên cho chúng tôi có thời gian thương lượng lại một chút.
Lục Thành Triết còn định nói thêm gì đó, nhưng Chúc Dung đứng kế bên bỗng nhiên gõ nhẹ lên bàn một cái:
- Này, cậu họ Lục phải không? Cậu làm thế nào biết được nơi này của chúng tôi? Ai đã nói cho cậu biết ở chỗ chúng tôi có tiếp nhận ủy thác?
- Tôi có một bằng hữu họ Từ.
Lục Thành Triết cười khổ nói:
- Nhà hắn kinh doanh địa ốc. Hắn thấy tâm tình tôi gần đây không tốt, tôi cũng đã nói chân tướng cho hắn biết, hắn đã giới thiệu cho tôi tới nơi này. Hắn nói bất luận là vấn đề khó khăn gì, chỉ cần các vị chịu tiếp nhận ủy thác, liền có thể giúp tôi xử lý được. Còn nói... quý tổ chức hành sự khác với người thường, bảo tôi nhất định phải cẩn thận. Về phần thanh kiến này, cũng là...
- Cũng là hắn nói cho cậu biết, chúng tôi cũng không nhận tiền mặt, chỉ nhận những vật phẩm, cổ vật quý hiếm thôi, phải không?
Chúc Dung mỉm cười nhàn nhạt:
- Hóa ra là lão tiểu tử họ Từ kia. Haizzz, không ngờ lại giới thiệu ngược lại công việc cho chúng ta. Được rồi, cậu có thể trở về. Thanh kiếm kia để lại đây.
Câu cuối cùng, 'để thanh kiếm lại', nhất thời khiến cho sắc mặt Lục Thành Triết lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng nói tạm biệt, dường như sợ bọn họ sẽ đổi ý vậy.
- Chờ một chút.
Điền đại thúc bỗng nhiên cười cười, tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai Lục Thành Triết, phảng phất như là muốn mơn trớn, sờ mó trên bờ vai hắn vậy, khẽ cười nhẹ, nói:
- Để thanh kiếm lại không có nghĩa là chúng tôi sẽ tiếp nhận ủy thác. Người có quyền quyết định chính là vị thanh niên này. Nếu như cậu ta nói không nhận, tôi sẽ trả lại thanh kiếm này cho cậu. Cậu yên tâm, chúng tôi cũng không có tham lam bảo vật của cậu đâu.
Lục Thành Triết vội vàng lắc đầu:
- Không dám! Không dám!
Nói xong, hắn cuống quít bước ra cửa, dưới sự hộ tống của đám bảo vệ nhanh chóng bước lên xe rời đi.
Chờ Lục Thành Triết đi rồi, Trần Tiêu mới xoay người lại, nghiêm túc nhìn ba người. Vẻ mặt của hắn có chút khó coi, cũng không nói gì, trực tiếp bước tới phía sau quầy hàng, chậm rãi gỡ cái tạp dề trên người xuống, gấp lại bỏ vào ngăn tủ kéo bên dưới quầy hàng.
Hắn đeo cái ba lô của mình lên, cũng không chào hỏi, đã bước nhanh ra ngoài cửa.
Hắn mới bước đi được hai bước, phía sau chợt vang lên thanh âm của Điền đại thúc:
- Đợi một chút! Cậu đi đâu đó?
Trần Tiêu quay đầu lại, thanh âm bình thảnh:
- Nhờ ông nói lại với lão đầu Ngã Đức Hoa, tôi nghỉ việc, không làm nữa.
Điền đại thúc cũng không ngạc nhiên, ôm cánh tay, cười một cái hỏi:
- Tại sao?
- Tôi đến đây làm chính là nghe theo yêu cầu của Lôi Hồ... Tôi chỉ là một người bình thường, không muốn bị cuốn vào mấy chuyện phiền phức. Lần này bị theo dõi, tên mình tự nhiên bị ghi vào trong cái gì mà 'Danh sách giám sát', tôi đã rất không thoải mái rồi. Mà khi tôi tiếp nhận công việc, Lôi Hồ cũng đã từng hứa với tôi, tuyệt đối không hề có bất cứ quan hệ gì với Phục Vụ Xã của các ông, lúc đó tôi mới bằng lòng! Thế nhưng hiện tại, sự việc hiển nhiên cũng không có đơn giản như vậy!
Trần Tiêu chỉ chỉ vào mặt mình:
- Tôi chỉ là một người bình thường, các ông là siêu nhân, các ông có về hưu, có tổ chức, kinh doanh gì cũng được, có quan hệ gì với tôi cơ chứ? Tôi chỉ là một người đi học, đi làm công, kiếm tiền trang trải cuộc sống mà thôi.
Chúc Dung và Điền đại thúc liếc nhìn nhau một cái, hai người đồng thời nở nụ cười. Sau đó Chúc Dung đứng dậy, mang theo thanh âm leng keng đinh đinh đang đang từ đám vòng trang sức trên người, đi đến bên cạnh Trần Tiêu, vô cùng thân thiết giơ một cánh tay lên ôm lấy cổ Trần Tiêu. Trần Tiêu lập tức cảm giác được trước mặt có một bộ ngực hoành tránh đập mạnh lên mặt mình. Hắn hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt đỏ lên:
- Cô...
- Ôi, xấu hổ kìa.
Chúc Dung cười đến híp cả mắt lại:
- Cậu xấu hổ cái gì chứ? Nói đến tuổi tác, tôi có thể làm bà nội của cậu đó! Cậu chỉ là một thằng nhóc, đối với tôi mà xấu hổ cái gì???
Bà, bà nội???
Nhìn da thịt mềm mại, khuôn mặt trẻ trung tươi như hoa của Chúc Dung, đầu tiên Trần Tiêu khẽ có chút kinh ngạc, sau đó cả giận nói:
- Các người đều là những người có dị năng, muốn trêu đùa người khác hay sao???
- Cậu không tin?
Chúc Dung sửng sốt một chút, sau đó thở dài:
- Cậu hẳn là đã biết, chúng tôi đều là những nhân viên về hưu mà! Cậu xem vóc dáng bên ngoài của tôi, nếu như độ tuổi của tôi cũng không chênh lệch với cậu bao nhiêu, làm sao có thể tính là về hưu cơ chứ?
Nàng ta đưa khuôn mặt mình sát lại gần mặt của Trần Tiêu, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trần Tiêu, cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu tử kia, nghe kỹ đây, Chúc Dung tỷ tỷ của cậu năm nay đã hơn một trăm tuổi rồi đó!
Cái gì? Một, một trăm tuổi?
Trần Tiêu nhất thời không dám tin:
- Cô cho rằng cô là Thiên Sơn Đồng Lão sao?
Chúc Dung bĩu môi:
- Rốt cuộc vẫn là người mới mà... trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu cũng là chuyện bình thường. Nói cho cậu biết, tôi cũng không phải là người lớn tuổi nhất ở đây. Ở đây người già nhất, chính là vị Điền đại thúc này đó! Ông già kia mới chân chính là lão quái vật mấy trăm năm còn chưa chịu chết đó.
Vừa nói, nàng ta còn chớp chớp cặp mắt, vươn bàn tay mảnh khảnh ra, khẽ kéo nhẹ chóp mũi của Trần Tiêu một cái.
Trần Tiêu nhịn không được quay đều lại nhìn vị 'Điền đại thúc' kia.
- Nàng ta nói cũng không sai, ta năm nay đã hơn bốn trăm tuổi rồi...
Điền đại thúc khẽ gật đầu:
- Ta sinh ra vào năm Gia Tĩnh Đại Minh, cũng là năm công nguyên thứ 1546.
Công, công nguyên, 1, 1, 1546???
Đầu óc Trần Tiêu có chút choáng váng, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ trợn trừng mắt nhìn hai người. Một lúc sau, hắn mới thu hết can đảm nói một câu:
- Ông... các ông bao nhiêu tuổi, tôi cũng không quan tâm! Chỉ là tôi không hề có chút hứng thú nào đối với Phục Vụ Xã của các ngươi.
- Ha ha ha ha...
Chúc Dung nở nụ cười:
- Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, chúng tôi đều là những nhân viên về hưu, cũng không định cho cậu gia nhập vào Phục Vụ Xã.
Vị bạo nữ này lại còn cố ý ôm lấy thân thể Trần Tiêu, cố tình nháy mắt một cái:
- Về phần chuyện nhận ủy thác ở đây, cũng không hề có nửa phần quan hệ với Phục Vụ Xã. Chỉ bất quá, những người về hưu chúng tôi, đều chán ghét những chuyện hối hả ngược xuôi khắp nơi. Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được một nơi an tĩnh, trải qua những ngày an phận sau này. Nhưng mà, những lão bất tử chúng tôi dù sao cũng là người mà, cũng phải ăn cơm, cũng phải chi tiêu sinh hoạt chứ. Về hưu rồi, tự nhiên cũng không còn lĩnh tiền lương nữa. Chúng tôi cũng đâu thể làm gì khác nữa. Chi bằng tiếp nhận một ít ủy thác, kiếm chút tiền dưỡng già nữa chứ. Nghe rõ hay chưa? Đám Lôi Hồ cũng không hề lừa cậu. Ở nơi này, quả thật không hề có bất cứ quan hệ gì với Phục Vụ Xã đâu. Chỉ là nơi mấy lão già về hưu chúng tối kiếm việc làm thêm mà thôi.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trần Tiêu theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc kiếm cổ trên quầy hàng — Nó có giá trị hơn 10 triệu đô đấy.
Lại còn số vàng thỏi và kim cương trong chiếc két sét ở trên lầu. . .
Hắn có chút dở khóc dở cười -- Như vậy mà bảo là kiếm tiền dưỡng lão? Mấy người này sợ rằng đã có thừa tiền để thành phú hào rồi ấy chứ!
Chúc Dung nhún nhún vai, thở dài:
- Làm sao bây giờ . . . Khủng hoảng tài chính, kinh tế đình trệ, lạm phát, giá xăng tăng cao, ngay cả con mẹ nó thịt lợn cũng tăng giá, muốn ăn một miếng cũng không nỡ a! Cứ thế này thì chỉ có chết chứ sống sao nổi đây. Không chuẩn bị vài đồng dự trữ, lẽ nào chờ chết đói. Hừ Hừ, tên tử quỷ trong nhà tôi, lấy đâu ra bản lình kiếm tiền khác nuôi ta . Việc buôn bán của mấy người chúng tôi, một chút cũng không hiểu, chỉ có một chút bản lĩnh thiên phú đó thôi. Cướp ngân hàng à? quá nguy hiểm; đi làm bảo tiêu? Quá mất mặt. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cọn cách này thôi.
Trần Tiêu suýt nữa bị nàng làm cho phì cười.
Các người còn muốn than nghèo kể khổ? Còn có thiên lý nữa không đây . . .
Nhưng Trần Tiêu vẫn lắc đầu, lui về phía sau một bước, né tránh cánh tay của Chúc Dung:
- Tôi không có liên quan! Tôi cũng không nghĩ mình sẽ tham dự loại tình huống phức tạp như thế này. Mấy người là siêu nhân, tôi không phải! Tôi và mấy người không giống nhau!
- Ha ha ha ha. . .
Chúc Dung chỉ vào chiếc mũi của Trần Tiêu, cười sặc sặc nói:
- Hôm nay vừa vào cửa ta đã nhìn ra, cậu có " Thể năng hệ" của dị năng giả đó? Hừm Hừm, lực lượng cấp B, nếu ta tính không nhầm, có thể coi như là sơ cấp được rồi. Nhưng còn đang bị vây ở trạng thái không ổn định. Tiểu tử kia, cứ nỗ lực cho tốt đi, tương lai khi năng lực của cậu tiến bộ, nói không chừng lại được tổ chức thu nhận, cậu còn trẻ mà khi thức tỉnh sẽ có tiến hóa, chờ tới khi cậu 40 tuổi, nói không chừng còn có thể lên làm tổng quản khu vực nữa đó.
Cái gì mà " Thể năng hệ"? Cấp B? Tổng quản khu vực?
Chúc Dung liếc mắt nhìn Điền đại thúc, hai người trao đổi ánh mắt một cái, ý tứ của ánh mắt đó là: Ông tiếp hai là tôi tiếp?
Điền đại thúc hơi lắc đầu, Chúc Dung thở dài, lầm bầm một câu:
- Ta luôn luôn là người mang người mới tới mà.
Nói xong, nàng bỗng mở to hai mắt, đưa tay vào trong túi sách lục lọi, rồi lấy ra một chiếc tai nghe rất tinh xảo, mặt trên còn treo một chiếc thấu kính.
- Đeo vào.
Chúc Dung dùng một ngón tay nâng vật đó tới trước mặt Trần Tiêu.
Trần Tiêu mới sửng sốt một chút, Chúc Dung đã nhịn không được, đưa tay chế trụ Trần Tiêu, rồi gắn vật đó lên mắt Trần Tiêu. Khí lực của cô gái này cũng thật là lớn mà! Trần Tiêu tuyệt đối không phải là người yếu, dù sao hắn cũng thường xuyên tập luyện, nhưng dưới bàn tay của cô gái này, một chút khí lực phản kháng cũng không có, cánh tay của đối phương tuy rất mảnh mai, nhưng lực lượng thì lại giống như kìm sắt.
Không cần phân trần đã đem tai nghe và thấu kính đeo trên mặt Trần Tiêu, sau đó rất nhanh nhấn một chiếc nút ở trên tai nghe . . . Trần Tiêu cuối cùng cũng không dám từ chối nữa, hắn sợ cô gái ngang ngược này sẽ lấy ngón tay chọc mù hai mắt của mình mất!
Lui về phía sau hai bước, cố sức xoa xoa tai, ngẩng đầu lên, nhất thời . . .
- Di . . .
Trần Tiêu ngây dại!
Trước mắt trái, thình lình xuất hiện các các vòng tròn trong suốt giống hệt nhau!
Mỗi một vòng tròn đều giống như các quang tiêu không ngừng tự trôi nổi lên xuống rất nhanh, nhìn kỹ lại, giống như . . .
Trông giống như con mắt của người máy trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng!
Trần Tiêu tùy ý đảo mắt qua lại, rồi dừng lại ở trên người Điền đại thúc đang mỉm cười, những vòng tròn nhỏ trên mắt trái lập tức xảy ra biến hóa liên tục, tích tích tích tích các loại kí hiệu khác nhau liên tục hiện lên, tất cả các quang tiêu rất nhanh chóng tập trung ở trên người Điền đại thúc, sau đó dường như liên tục quét qua người hắn.
Sau đó, hiện lên một chuỗi ký tự thống kê!
" Miêu tả mục tiêu định vị: dị năng giả thể năng chiến đấu.
Phân tích năng lực tức thời:
Trí lực, không biết( tư liệu thiếu)
Cấp lực lượng: Cấp C( Cực hạn của người bình thường, quét qua bên ngoài cơ thể, dự tính có thể thừa nhận tối đa gấp 2 lần trọng lượng cơ thể)
Tốc độ: cấp C. ( vượt qua người bình thường, quét qua bên ngoài cơ thể, dự tính tốc độ lớn nhất là 200 dặm/giờ)
Sự chịu đựng: Cấp C( cấp tăng cường, khả năng chịu đựng quá mạnh mẽ)
Năng lượng: Cấp C( phát hiện trong cơ thể mục tiêu có năng lượng nguyên, dự tính trong khoảng thời gian ngắn có thể phóng ra một đạo năng lượng ở khoảng cách gần)
Kỹ năng chiến đâu: Cấp S!( Tinh thông hai phương thức chiến đấu bậc cao)
Theo các số liệu dò xét tức thời ở trên, tổng hợp chỉ số chiến đấu: 470.
Nhưng cường hóa tăng phúc: không biết rõ . . ."
Trần Tiêu trợn mắt há mồm, nhìn vào trong mắt trái, nhìn các số liệu hiện ra ở quang tiêu, đem phân tích tất cả các tư liệu về Điền đại thúc ra, hắn sửng sốt hơn mười giây, sau đó mới nhịn không được hét to một tiếng
- A !!
Trần Tiêu chợt hoảng hốt, theo bản năng đưa tay bịt kín mắt trái.
Trong đầu hiện lên một ý niệm . . . Chẳng lẽ đây là khoa học viễn tưởng?
Đây . . . Đây là loại kính mắt gì?
Nhìn bộ dáng kinh hãi của Trần Tiêu, Chúc Dung cười cười, nhanh chóng đi tới, không đợi cho Trần Tiêu có cơ hội nhìn về phía mình, đã nhanh chóng đưa tay chặn ngang mắt Trần Tiêu, rồi nhanh chóng lấy tai nghe và kính mắt ra khỏi mắt Trần Tiêu, cười nói:
- Tiểu tử kia, biết lợi hại của thứ này chưa? Hắc Hắc . . . Hừ, cái này chính là sản phẩm mới nhất. Phải biết rằng, các thành viên bình thường trong Phục Vụ Xã khi làm việc bên ngoài, đều phải dùng thứ khác để dò xét! Vừa to vừa xấu, giống như là đeo một cái mặt nạ, nhìn quá xấu đi. Đây là sản phẩm mới nhất trong tổ chức, ngoại trừ những thành viên cao cấp ra, chỉ có những lão già tài năng chúng ta mới được dùng thiết bị mới nhất này thôi. Trang bị này còn chưa được phổ cập đâu.
Tai, Tai nghe . . .
Trần Tiêu không phải đứa ngốc, hắn lập tức nhớ tới các thành viên khác trong Phục Vụ Xã mà hắn đã từng gặp qua, bất luận là Hồng Thất hay là Hắc Tam, hình như đều dùng một chiếc tai nghe như vậy!
Nhìn mảnh thấu kính mỏng trong tay Chúc Dung, còn nhỏ hơn cả một chiếc một chiếc điện thoại di động . . . Trần Tiêu cố sức nuốt nước bọt.
Cái . . . Cái này có thái quá không?
Loại thiết bị tinh vi thế này, có thể nào sắp xếp toàn bộ trên một cái thiết bị nho nhỏ như vậy sao? Vi mạch thì sao? Rồi mạch điện? Còn bộ phận tính toán và phân tích số liệu (Data analysis computation)? Ông trời à . . . chẳng lẽ đây là khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh?
Cái đồ này mà đem so sánh với cái " Laptop siêu mỏng" vẫn quảng cáo ở trong thành phố- Cái nào mới là "siêu mỏng"?
- Cậu đã từng nói cậu và chúng ta khác nhau, sai rồi đó, tiểu tử kia.
Chúc Dung cười dài nói:
- Tôi vừa mới kiểm tra cậu, theo như kết quả kiểm ta, các số liệu của cậu đều bình thường, chỉ có kĩ năng chiến đấu là cấp C, chứng tỏ cậu đã từng qua một một loại huấn luyện cơ bản, cao hơn người thường một chút. Nhưng, thật đáng mừng, lực lượng của cậu là cấp B đó! Còn cao hơn cả lão Điền đấy! Theo như tiêu chuẩn phân cấp của chúng tôi, Cấp B đại biểu cho: vượt qua cực hạn của người bình thường! Cậu nhìn qua thì có vẻ là văn nhược, nhưng mà hình như khí lực không nhỏ đâu . . .
Khí lực. . . không nhỏ. . .
Trần Tiêu nhếch miệng cười khổ.
Cái này . . . Hắn chợt nhớ tới mình . . . đã từng ném một chiếc ô tô? Xem ra đúng là mình đã ném đi rồi!!!
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê