Tổ đặc biệt đã thành công đi vào trong động, tuy rằng hơi lạ lùng về việc tên kia không đuổi theo nhưng mọi người cũng chẳng nghĩ nhiều, tất cả đều nghĩ bên trong này có trứng của Pretanodon nên chia nhau ra tìm.
Không mất bao nhiêu thời gian, Phạm Đình Phương đã tinh tế phát hiện ra chỗ để trứng, nhưng điều kỳ lạ ở đây đó là chỗ trứng kia… tất cả đều có màu vàng kim.
Ánh sáng le lói tỏa ra làm cho mọi người gần như đã tưởng đó là mấy cục vàng, phải gõ gõ vài cái mới biết được rõ ràng đó là trứng, trứng của loài Pretanodon.
Mọi người hơi nhìn nhau, sau đó thì thống nhất quan điểm, cho rằng đây là trứng biến dị. Phạm Đình Phương nhanh chóng thu hết vào không gian trữ vật rồi đám người định cùng nhau ra ngoài.
Cứ nghĩ rằng trong này sẽ có một con thú dữ, phải rình rập nhưng không ngờ lại vào trong đúng lúc nó đi vắng. Từ việc động tĩnh ngoài động lớn thế mà trong động không có phản ứng gì là biết bên trong không có loài thú dữ kia rồi. Nhưng cũng không loại trừ khả năng nó sẽ quay lại bất cứ lúc nào, nhóm bạn vì thế mà phải rời đi thật nhanh.
Nhưng đám người còn chưa rời đi thì ánh sáng mập mờ bên trong động đột nhiên hoàn toàn biến mất, rõ ràng là có thứ gì đó vừa chặn chúng lại. Trương Hải nhanh chóng dùng thần thức của bản thân, trong bóng tối này, hắn là người thích ứng nhanh nhất, nhưng hắn cũng là người tỏ ra sợ hãi đầu tiên trong cả bảy người.
Trong động không biết từ bao giờ đã xuất hiện một con quái thú cao lớn, thân hình của nó đứng thẳng phải cao hơn ba mét, sải cánh gập gập kia nếu xòe ra chắc chắn phải gần mười mét, cái mỏ của nó dài ngoằng ra như một đôi kìm thép, có thể bóp nát mọi sinh vật rơi vào trong đó. Cả người của nó đều mang một màu đen kịt, hơi khác với miêu tả về Pretanodon trong tài liệu, hơn nữa trên đầu nó lại có một cái sừng đang lập lòe lên chút ánh sáng tím, trông cực kỳ yêu dị. Đôi mắt nó ở trong bóng tối tỏa ra ánh sáng đỏ bừng, mang theo sự phẫn nộ vô cùng.
“Grecccc!” Tiếng rít gào vang vọng, cả sơn động dường như rung lên, tiếng thét này cũng làm cho cả bảy người phải lùi lại vì áp lực tỏa ra, hai tay ôm chặt lấy tai để bảo vệ màng nhĩ.
Trương Hải mặc dù hoảng sợ nhưng hắn vẫn còn giữ được sự tỉnh táo cần thiết, hắn nhìn vào hang động vẫn còn sâu vào bên trong kia, nhanh chóng quyết định chạy vào bên trong đó.
Nếu bên trong là đường cùng thì bọn họ chính là đang tự lao vào chỗ chết, nhưng nếu đứng ở đó thì không chết hay sao, con quái thú kia quá kinh khủng, họ chắc chắn không thể đối đầu với nó lúc này được.
Cả bảy người cùng chạy vào bên trong, con đường kia cũng thuộc dạng nhỏ hẹp, con thằn lằn sấm đó không thể chạy nhanh được, đám bạn tạm thời chưa bị đuổi kịp. Mọi người cố sức chạy nhanh hết sức trong bóng đêm, tiếng rít gào đằng sau lưng làm cho họ càng thêm hoảng hốt.
Họ không biêt, cái động này càng đi vào trong thì lại càng rộng ra, bóng tối mù mịt làm cho họ không thể thấy được điều đó, trong đầu họ bây giờ chỉ có duy nhất tâm niệm là: “Chạy trốn”.
Đoạn đường tiếp theo lại trở nên gập ghềnh, có những phiến đá to nhỏ xếp đầy trên đường, dường có ai đã đào xới ở trong này vậy. Nguyễn Khánh Huyền trước nay là người có vẻ yếu đuối nhất trong tổ đội, lúc này nàng lại bất cẩn vấp trúng một hòn đá, thân hình nhỏ bé ngã nhào ra đất, cổ chân cũng đau đớn vô cùng.
Đoạn đường bên trong đã mở rộng ra làm cho con Pretanodon đã ngày càng áp sát họ, hai mắt đỏ bừng của nó đã hiện ra, Nguyễn Khánh Huyền lúc này vừa ngã đau, còn chưa đứng dậy được, con quái thú ngày càng áp sát lại gần làm cho nàng trở nên sợ hãi, chân tay luống cuống không biết phải làm gì.
Lúc này, cái sừng trên đầu của con Pretanodon tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả khung cảnh xung quanh, đám bạn chạy phía trước cũng bị điều này đánh động, hoảng sợ quay lại nhìn tình cảnh nguy nan của Nguyễn Khánh Huyền.
Điện quang đã bắt đầu chớp nháy liên tục trên cái sừng kia, âm thách “lách tách” của điện nổ cũng phát ra làm cho mọi người thấy sởn tóc gáy. Nguyễn Khánh Huyền lúc này đang trợn to mắt lên nhìn, từ miệng của nàng thốt ra hai chữ làm cho mọi người càng thêm kinh hoàng:
“Chằn tinh!”
Khủng long giới này không chỉ có người khủng long là có thể tu luyện, mà ngay cả khủng long cũng có thể tu luyện. Quy trình tu luyện của chúng hơi khác với người khủng long, tuy rằng cũng dựa vào huyết mạch để tu luyện nhưng chúng phải mất nhiều thời gian hơn con người nhiều.
Bởi vì huyết mạch của “người khủng long” là huyết mạch tiến hóa, là huyết mạch tốt nhất để tu luyện rồi, còn những con khủng long này thì khác, huyết mạch trong người chúng chưa hoàn toàn được khai phá, vì thế nên quá trình tu luyện trở nên cực kỳ khó khăn, chỉ có những con cực kỳ may mắn mới có cơ hội này.
Những sinh vật tu luyện từ hình dáng của loài khủng long được gọi là “chằn tinh”, một con khủng long bình thường không bao giờ có thể phát ra điện như vậy, hơn nữa con Pretanodon này cũng quá khác biệt, lúc đầu Trương Hải còn ngỡ ngàng, không hiểu sao nó lại kỳ dị như thế, bây giờ thì hắn đã ngộ ra được rồi.
Nguyễn Khánh Huyền vừa mới dứt câu thì ánh điện đã phát ra, phóng thẳng về phía người nàng. Nhìn vào tia lửa điện màu tím kia, trong lòng của Nguyễn Khánh Huyền chợt thấy tuyệt vọng, nàng còn định làm một chuyện để thoát khỏi khốn cảnh này, nhưng không ngờ con quái vật này lại ra tay dứt khoát như thế.
“Xẹt… xẹt… Ầm!” Âm thanh điện giật vang lên, Nguyễn Khánh Huyền lúc này lại không hề cảm thấy đau đớn tý nào, thậm chí ánh mắt đang nhắm chặt của nàng vẫn có thể lờ mờ thấy một luồng ánh sáng chói lòa đang chiếu lên mặt mình.
“A a a!” Âm thanh đau đớn truyền lại bên tai làm cho Nguyễn Khánh Huyền mở choàng mắt, cảnh tượng bây giờ làm cho hai hàng nước mắt của nàng ứa ra. Đứng nơi đó là một thân hình cũng khá nhỏ gầy, nhưng lúc này nàng thấy nó thật cao lớn, Trương Hải đang đứng nhưng thân hình đã co quắp lại, tóc hắn cũng dựng đứng lên. Tuy rằng trông khá là thê thảm nhưng Nguyễn Khánh Huyền vẫn có thể cảm nhận được hắn còn sống.
Nếu bất kỳ một người nào trong sáu người còn lại trúng chiêu này thì chắc chắn sẽ phải chết, nhưng thật may mắn, Trương Hải là người duy nhất chịu được, thậm chí đó còn là một món lợi dành cho hắn.
Dùng lôi điện để luyện hồn, đó chính là thiên thứ tư của Tam Huyền Điển Bí, Trương Hải dù tu luyện tinh thần lực có thể làm cho linh hồn mạnh lên một chút nhưng chắc chắn không thể đuổi kịp hai loại lực lượng kia, tình trạng đó cũng đã hiển thị rõ trên dây chuyền trong mấy lần thử gần đây làm cho Trương Hải hơi lo lắng.
Ở thế giới này không có điện, còn sấm sét thì lại quá cuồng bạo, Trương Hải không dám thử thứ đó chỉ với cái tu vi còm của mình, vì thế mà tạm thời hắn chưa nghĩ được một cách nào để tu luyện.
Nhưng lúc nãy nhìn thấy dòng điện kia, Trương Hải một nửa là nóng lòng cứu Nguyễn Khánh Huyền, một nửa là do đánh liều, đoán rằng thứ đó chưa mạnh bằng sấm sét nên hắn mới dám lao vào chắn cho Khánh Huyền một kích. Tuy rằng luồng điện đó không đánh chết hắn nhưng mà điện năng cũng hơi cao, nhất thời Trương Hải chưa thế tiếp nhận hết nên mới co quắp lại như vậy, tuy rằng hắn vẫn đang cố hết sức vận dụng Tam Huyền Điển Bí để hấp thu điện năng kia một cách nhanh nhất có thể, nhưng mà tạm thời hắn chưa thể đứng lên được, tình huống của hắn lúc này cũng đang lâm vào trong nguy hiểm bởi vì con chằn tinh kia vẫn đứng đó.
Cái sừng kia lại bắt đầu sáng lên, con chằn tinh lại định thêm một kích nữa, nhưng lúc này Nguyễn Khánh Huyền đột nhiên đứng thẳng dậy, thân hình của nàng đứng chắn trước người Trương Hải, dang hai tay ra, ánh mắt nhìn thẳng vào con chắn tinh đó.
Chỉ thấy ánh mắt của nàng lúc này lập lòe ánh sáng màu tím, con khủng long kia gầm lên một tiếng, nhìn nhìn lại Nguyễn Khánh Huyền rồi đột nhiên bỏ qua nàng, tiếp tục đuổi theo đám bạn kia. Tất nhiên là cảnh tượng đó không bị ai nhìn thấy, đám bạn kia lúc này cũng phát hiện ra là mình cần phải chạy, thấy chằn tinh bỏ qua hai người bạn của mình thì hoảng hốt, nhanh chóng nhấc chân chạy mất hút.
Trương Hải lúc này cũng lợi dụng thời gian hấp thu được một phần điện năng kia, hắn đã có thể run rẩy đứng dậy, cất giọng yếu ớt nói:
- Tại sao nó lại bỏ qua chúng ta? Mấy người kia đâu rồi? Không thể bỏ họ lại như thế được!
Mấy ngày nay bảy người đều ăn chung ở chung, tình cảm chắc chắn là không phải chuyện đùa, hơn nữa tình cảm thuần khiết tuổi thiếu niên thế này là thứ cực kỳ đáng quý trọng, Trương Hải không thể bỏ mặc những người bạn này như thế.
Con đường phía trước vẫn tăm tối như thế, Trương Hải cũng dần dần đi được vững vàng hơn, hắn cố gắng tăng tốc hết có thể để tiến về phía trước.
Nhưng mà cảnh tượng trước mắt làm cho hắn lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Cả đám bạn lúc này đang cố bám lấy nhau để trụ lại, tất cả bọn họ đang ở bên bờ vực, đều đã rơi xuống, chỉ có Dương Thanh Kỳ đang dùng sợi dây để bám vào một mỏm đá, nhưng xem ra cũng không trụ được lâu nữa.
Con chằn tinh kia vẫn đang rít gào nó đứng cách bờ vực đó khoảng năm sáu mét, tuy rằng rít gào nhưng nó không hề tiến lên, chỉ đứng im một chỗ đó mà thôi, dường như phía trước có cái gì đó làm cho nó phải cố kỵ vậy.
Trương Hải thì không nghĩ nhiều được như thế, hắn mặc kệ chằn tinh, mặc kệ nó e ngại cái gì. Hắn nhanh chóng chạy lại bên bờ vực, lúc này Dương Thanh Kỳ cũng đã không thể giữ được nữa, sợi dây tuột ra làm cả đám bạn rơi xuống bên dưới.
Trương Hải kịp thời nhảy với ra, bắt được hai chân của Dương Thanh Kỳ rồi cố kéo lại, hắn có thể nhìn được những gì bên dưới chiếc váy nàng đang mặc nhưng mà hắn làm gì còn tâm trạng đó chứ? Lúc này trong lòng hắn đang hoảng muốn chết, trong lòng chỉ đang muốn kéo nàng lên nhưng thực sự lực bất tòng tâm. Hắn không có điểm gì bám víu, mà trọng lượng bên dưới lại quá nặng nề.
Nguyễn Khánh Huyền cũng đã chạy lại, giữ lấy người Trương Hải, nhưng đó cũng là lúc mà hắn trượt xuống, thể chất của Nguyễn Khánh Huyền lại không tốt như mấy người kia, không giữ nổi nữa mà rớt luôn xuống bên dưới.
“A a a a!” Tiếng kêu gào sợ hãi của đám trẻ dần mất hút dưới cái vực tối tăm, cũng không hiểu sao trong một cái động thế này lại tồn tại một vực sâu như thế. Có lẽ con chằn tinh kia biết được, chỉ thấy ánh mắt của nó chợt tỏa ra từng tia lý trí, nhìn xuống phương hướng kia có vẻ tiếc nuối. Trương Hải lúc này đang rơi tự do nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh loáng thoáng từ bên trên:
Chương 41: Động bảy sắc Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Cùng lúc đó, tại nơi tập trung tập huấn.
Trương Linh Tuyền đang đi đi lại lại trong lều, thần sắc tỏ ra vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn vào truyền âm khí, chờ đợi tin tức đưa trở về.
Mấy ngày trước, nàng đã nhận được tin tức, trong vùng sâu trong rừng này xuất hiện chằn tinh, hơn nữa vị trí xuất hiện lại là chỗ mà nàng đánh dấu cho lũ trẻ đi thi hành nhiệm vụ.
Theo suy đoán thì chằn tinh đó là một con Pretanodon, thực lực đã gần tới mức hóa hình, tức là ngang ngửa với Thần Thông cảnh của người khủng long, với thực lực của lũ trẻ bây giờ thì còn lâu mới đủ sức để ngăn nó lại.
Bây giờ, trong lòng Trương Linh Tuyền còn có một hy vọng cuối cùng.
Lần trước, Trương Hải phát hiện ra có người theo dõi mình, nàng đã điều động người và bắt được tên đó, sau khi điều tra rõ ràng thì biết được hắn phụng mệnh của thành chủ, cũng là người anh họ kia đến bí mật bảo vệ Trương Hải. Lý do thì không nói rõ, chỉ nói là hắn có vai trò rất lớn, vì thế phải bảo vệ, tất nhiên đó không phải là sự thật, người đó chỉ là đến giám sát Trương Hải, còn bảo vệ là việc “kiêm” vào mà thôi.
Người theo dõi đã bị phát hiện, chắc chắn phải thu về, sau đó Trương Thái Sơn lại phái người khác có chuyên môn cao hơn đi tiếp tục, đồng thời cũng xin phép Trương Linh Tuyền. Nàng cũng chỉ cho là Trương Thái Sơn coi trọng năng lực của Trương Hải, muốn tài bồi thằng cháu ruột này lên mà thôi, vì thế không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Bây giờ nàng chỉ hy vọng người kia có thể bảo vệ cho lũ trẻ, với tình báo của thành chủ thì chắc chắn tin tức đã truyền đến cho hắn, hắn sẽ nghĩ cách để cản bọn chúng lại.
Thật tiếc, thành chủ trước đó đã từng ra lệnh, dù cho bất cứ trường hợp nào cũng không được lộ diện, người theo dõi, cũng là tên áo đen đó cũng vì vậy mà trở nên khó khăn trong việc ngăn cản bọn Trương Hải. Hắn đã thử dùng cách bày ra hàng loạt khó khăn, hàng loạt nguy hiểm để làm cho họ nản chí quay về, nhưng tất cả đều vô ích, hắn đã đánh giá thấp nghị lực của bọn họ, cũng đánh giá thấp khả năng của lũ trẻ nít này.
Việc bức tường đá, việc sinh vật biến mất kia tất cả đều do hắn làm, ngay cả việc con khủng long ăn thịt kia cũng do hắn làm luôn, tất cả chỉ vì làm cho bọn họ quay lại. Còn việc Pretanodon biến mất thì không phải tại hắn, đó là do con chằn tinh kia đã đuổi toàn bộ sinh vật trong khu vực ấy đi, trứng thì được nó giữ lại, định dùng khí tức của mình, phối hợp với những linh khí kỳ dị trong hang động kia để bồi dưỡng những quả trứng ấy thành hạt mầm tốt nhất tu thành chằn tinh.
Tên áo đen kia thấy họ đã đến được đây thì nghĩ ra một cách khác, đó là đi ăn trộm trứng Pretanodon ở nơi xa, mang về đây giả bộ cho họ “tìm thấy” sau đó thì sẽ đi về. Không ngờ lúc hắn quay lại thì họ lại phát hiện ra cái động của con quái vật ấy, hắn biết, một chằn tinh như thế có được cảm ứng nhất định, nó sẽ đuổi theo những người đặt chân vào động đó nhờ vào khí tức lưu lại, bởi vì trong động đó đã được nó bố trí nhất định rồi.
Vì vậy hắn phải ngăn họ lại bằng mọi cách, tình thế cấp bách, hắn cũng không để ý nhiều đến mệnh lệnh của thành chủ nữa, nhanh chóng xuất hiện để ngăn họ lại.
Mặc dù đã tỏ ra hung thần ác sát, tỏ thái độ muốn giết người, nhưng hắn không ngờ Trương Hải đã nhận ra hắn từ trước đó, lại biết hắn không muốn giết người, vì vậy mà lợi dụng sơ hở để vượt qua hắn, chạy vào bên trong. Lũ trẻ kia cũng lợi dụng thời cơ mà ùa vào, hắn còn đang nghĩ có nên liều một phen vào lôi chúng ra hay không thì con chằn tinh kia trở về, vì thế hắn đành phải từ bỏ, chạy trốn mất. Dù sao thì nhiệm vụ quan trọng, nhưng tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Trương Linh Tuyền còn đang đi đi lại lại thì truyền âm khí có dao động, nàng nhanh chóng kích hoạt, trong đó truyền ra thanh âm rõ ràng:
- Báo cáo, khu vực đó đã nằm trong sự khống chế của chằn tinh, lúc này đã phát hiện ra chỗ nó đang ở, còn tung tích của tổ đặc biệt thì không thấy đâu. Tạm thời không có tin tức gì thêm nữa.
Trương Linh Tuyền mệt mỏi ngồi xuống ghế, ánh mắt của nàng trở nên mơ màng. Những tưởng lần này có thể nâng cao thành tích nhờ tổ đặc biệt, giao cho bọn chúng một nhiệm vụ khá đơn giản, lại có người đi theo bảo hộ, không ngờ giờ đây lại xảy ra biến cố thế này, tung tích học sinh thì không biết.
Nhưng Trương Linh Tuyền cũng nhanh chóng ổn định lại, nàng nghĩ có lẽ tên áo đen kia đã cứu được bọn Trương Hải đi rồi, đúng thế, chắc chắn là như vậy. Tuy rằng chỉ là một hy vọng không chắc chắn nhưng bây giờ nó là thứ duy nhất mà Trương Linh Tuyền có thể tin, nàng đánh phải vin vào thứ đó để tự ổn định mình, tiếp tục cuộc tập huấn này.
o0o0o0o0o
Bảy người Trương Hải lúc này đang rơi tự do xuống, trong lòng của họ đều thấy sợ hãi, có chút không biết phải làm sao.
Dương Thanh Kỳ cố gắng quất dây thẳng vào một mỏm đá chồi ra, nhưng mà tốc độ rơi tự do đã giằng đứt cả mỏm đá đó, cố gắng của nàng cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Những người khác cũng thi nhau giở thủ đoạn của mình ra, nhưng tất cả đều không có tác dụng, tất cả bảy người đang dần dần rơi vào trong tuyệt vọng.
Lúc này, Nguyễn Khánh Huyền dường như vẫn đang do dự cái gì đó, môi nàng đã bị cắn chặt đến mức chảy máu ra, nhưng ánh mắt thì lại ngày càng kiên định, giống như nàng đã quyết làm một việc gì đó.
Ánh mắt sáng lên những tia màu tím, mọi người đều cảm thấy hơi yêu dị, chợt sắc mặt của Nguyễn Khánh Huyền biến đổi, làn da trở thành màu cổ đồng, đôi mắt vẫn giữ màu tím đó, thậm chí còn có thể nhìn thấy từng tia lửa điện lập lòe trong mắt nàng, mái tóc dài buộc đuôi ngựa phía sau cũng dựng thẳng lên, lại xòe ra thành hình cánh quạt, giống như đuôi của một con khổng tước vậy.
Và điều làm cho mọi người kinh ngạc nhất, đó chính là sau lưng Nguyễn Khánh Huyền đã mọc ra một đôi cánh, là một đôi cánh thật sự, bằng da bằng thịt, rộng khoảng gần ba mét, đôi cách này trông như đôi cánh của quỷ trong trí nhớ của Trương Hải vậy, nhìn nàng lúc này y hệt như một Lucifer giáng thế.
Nhưng lúc này không phải lúc hỏi nhiều, chỉ thấy Nguyễn Khánh Huyền vẫn bám chặt lấy mọi người, đôi cánh xòe ra chỉ có tác dụng giảm tốc độ rơi, nàng đã cố gắng lắm rồi nhưng hình như vẫn rất luống cuống, không thể khống chế tốt được.
Trương Hải nãy giờ vẫn đang dùng thần thức để cảm nhận tình hình, hắn đang tìm một cơ hội thoát hiểm. Nhưng càng rơi xuống dưới, hắn càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì không khí ở đây dường như đặc sệt lại, chính điều đó cũng làm cho tốc độ rơi giảm xuống, hắn không hiểu được, ở đây rốt cuộc có cái gì, nhưng hắn biết, nếu cứ để rơi xuống tiếp như thế này thì chỉ có một chữ “chết” mà thôi.
Chợt ánh mắt của Trương Hải sáng lên, một phần là vì vui mừng, một phần là do ánh sáng phía trước phản chiếu trong đồng tử của hắn.
Một chỗ cực kỳ đặc biệt, sáng rõ ràng, ánh sáng tỏa ra sặc sỡ với bảy sắc cầu vồng, tuy rằng còn ở rất xa nhưng với thần thức của Trương Hải thì vẫn có thể lờ mờ thấy nó. Không hiểu sao, khi nhìn thấy thứ đó thì ý nghĩ đầu tiên của Trương Hải lại là nhờ nó để tránh nạn. Bây giờ mấy người đã rơi được năm giây, với gia tốc rơi tự do thế này thì chắc là khoảng sáu bảy giây nữa là xuống đến nơi, hắn không có nhiều thời gian nên nói nhanh.
- Tất cả dừng hết lại, lát nữa sẽ có một chỗ phát ra ánh sáng bảy sắc, đó có lẽ sẽ là một lối thoát cho chúng ta. Khi nào thấy nó, Kỳ dùng dây vít vào mỏm đá bên trên để điều thay đổi phương hướng và giảm lực. Huyền cố gắng hết sức kéo mọi người lại để giảm tốc độ. Hai bạn Phương và Đức Linh biến hình, dùng lưỡi hái để ma sát và lề đá, tất cả cùng cố hết sức để giảm tốc độ lại. Còn mình sẽ giúp Kỳ điều chỉnh hướng, chúng ta có thể chui vào bên trong cái động kia để thoát nạn.
Tất cả mọi người đều gật đầu, tình huống bây giờ không cho phép xuất hiện bất cứ một tranh luận nào, chỉ có tin tưởng nhau và làm theo một người duy nhất mà thôi.
Dần dần, mọi người cũng bắt đầu nhìn thấy thứ ánh sáng mà Trương Hải nói, lại càng thêm vững tin về những lời chỉ đạo của hắn, đến khi cách chỗ kia khoảng tầm hai mươi mét, Trương Hải hô lớn: “Làm đi!”. Mọi người kịp phản ứng thì cũng cách chỗ đó khoảng mười mét rồi, Dương Thanh Kỳ nhanh chóng vung dây quấn chặt vào một mỏm đá chồi ra, lần này nàng không dùng cách kéo lại mà chỉ là đổi hướng lực rơi, làm cho đang rơi thẳng thì thành rơi hình vòng cung mà thôi.
Trương Hải ôm chặt lấy eo nàng, điều chỉnh hướng sao cho bám sát vào vách đá, hai người Trex tộc kia đã biến thân, dùng lưỡi hái để ma sát vào bờ vực, tốc độ nhất thời giảm xuống.
Đến khi sắp tới cái động kia, Trương Hải đạp mạnh một cái, cả bảy người đều bật ra, cách xa cửa động, nhưng chỉ một giây sau, mọi người đã bắt đầu phi thẳng vào hướng cái cửa động đang phát ra ánh sáng lung linh bảy sắc ấy.
Cửa động dường như là được cấu thành từ nước, mọi người xuyên vào bên trong cảm thấy được một trận mát lạnh tràn vào cơ thể, nhưng cũng vì thế mà đầu óc cả bảy người đều trở nên mê muội. Những ánh mắt mơ màng dần dần nhắm lại, những cánh tay bám lấy nhau cũng buông xuôi ra. Nếu có người nào ở đây thì chắc chắn sẽ nhìn thấy một khung cảnh kỳ lạ, bảy thân ảnh trôi nổi trong không gian, dần dần mỗi thân ảnh trôi về một hướng và trở nên mất dấu trong không gian sáng lóa mà mờ mịt này.
Trương Hải chợt nghe thấy âm thanh ôn nhu nào đó vang lên bên tai mình, hắn vừa mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhu đang đứng trước mặt mình. Dương Thanh Kỳ đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, bàn tay mềm mại, trắng nõn kia cũng đang vuốt ve lên gò má hắn.
Trương Hải còn đang thoải mái hưởng thụ thì đột nhiên thần sắc của Dương Thanh Kỳ tỏ ra kỳ dị, chỉ thấy nàng cười khẩy một cái, bàn tay đang giấu sau lưng chợt vung lên, chiếc roi chắc chắn mà ngày thường nàng vẫn dùng đã quấn chặt lấy cổ hắn, dần dần siết lại.
Trương Hải sợ hãi, nhưng chẳng hiểu sao lúc này hắn cứ như không có sức mạnh để phản kháng vậy, chỉ có thể dùng ánh mắt khó hiểu và bi ai nhìn vào Dương Thanh Kỳ.
Chợt Dương Thanh Kỳ nhảy lui lại, sợi dây cũng giãn ra, Trương Hải tranh thủ thở hồng hộc. Lúc này, một thân ảnh để tóc đuôi ngựa đã đứng trước mắt hắn, hai tay giang ra che lấy người hắn giống hệt như cảnh tượng khi đối mặt với con chằn tinh kia vậy. Nguyễn Khánh Huyền đang cố gắng giúp hắn:
- Kỳ, bạn điên rồi à, sao lại làm thế với Hải chứ?
Dứt lời, Nguyễn Khánh Huyền cúi xuống gỡ sợi dây kia ra cho hắn, nhìn vết hằn trên cổ hắn với ánh mắt đau lòng, nước mắt của nàng cũng chảy ra:
- Sao lại độc ác như thế chứ? Làm cho Hải bị thương đến mức này…! Như thế thì… làm sao mà…
Lời còn chưa hết thì tròng mắt của Trương Hải đã co rút lại, chỉ thấy Nguyễn Khánh Huyền hoàn toàn biến thành hình dạng Lucifer vừa nãy, tuy rằng trong vất rất mỹ lệ, thêm một chút kỳ ảo nhưng Trương Hải không dám thưởng thức tý nào, bởi vì khóe miệng nàng đã mọc ra hai cái răng nanh, đôi mắt cũng không còn lo lắng như lúc nãy mà thay vào đó là sự khát máu. Nguyễn Khánh Huyền cắn ngập cả răng vào cổ hắn, Trương Hải có thể cảm thấy rõ sự đau đớn cùng với dòng máu đang chảy ra khỏi thân thể mình.
Hắn cố giãy dụa, nhưng thân thể cứ như không chịu sự khống chế của hắn vậy, Trương Hải không thể làm được gì khác ngoài việc nằm im và chịu đựng.
“Thình thịch! Thình thịch!” Tiếng tim đập của Trương Hải chợt trở nên trầm lắng, có thể nghe rõ từng âm thanh, từng nhịp đập của nó. Cùng với đó, hắn có thể cảm thấy hơi tê tê trong cơ thể, cảm giác không phải ảo tưởng, mà nó giống như đang bị điện giật vậy, Trương Hải cảm thấy rõ ràng có một dòng điện đang chạy trong cơ thể mình.
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy ăn một đòn của chằn tinh, Trương Hải nhanh chóng nghĩ đến Tam Huyền Điển Bí, nghĩ đến cách dùng lôi điện luyện hồn. Hắn nghĩ có lẽ dùng công pháp đó có thể giúp hắn có được sức lực thoát ra khỏi hiểm cảnh này.
Nghĩ đến là làm ngay, Trương Hải cố hết sức vận dụng Tam Huyền Điển Bí, toàn lực hấp thu lượng lôi điện đang di động trong cơ thể kia để bồi dưỡng cho linh hồn. Dần dần, cái cảm giác tê dại trong người hắn dần trở nên mạnh hơn, nhưng nó không đem lại đau đớn mà lại làm cho hắn thấy sảng khoái, linh hồn cũng đang mạnh lên nhanh chóng. Trương Hải thậm chí còn bị khoái cảm này át đi sự đau đớn trên cổ, hắn không kìm được mà cúi đầu xuống, cố cắn môi để kiềm chế tiếng rên rỉ vang lên trong cổ họng.
Thời gian trôi qua, Trương Hải thậm chí còn quên mất là mình đang bị “hút máu”. Đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo, ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy ai ở trước mặt nữa, hắn kỳ quái đánh giá bản thân, thấy trên cổ có hai vết thương, chỉ là ngoài da thôi nhưng miệng vết thương lại hơi lớn, ở trên hai ngón tay trái còn có vết máu tươi chưa khô. Trên cổ vẫn còn vắt sợi dây của Dương Thanh Kỳ, và sợi dây thì lại đang nằm trong tay của hắn.
Trương Hải nhanh chóng cảm nhận được điều không đúng, hắn thấy mùi vị trong không khí có vẻ hơi khác biệt, hơi ngai ngái và ngửi vào thì làm cho người ta choáng váng. Hơn nữa những dòng khí lưu trước mặt cũng làm cho cảnh tượng trở nên vặn vẹo, hình như có tác dụng bẻ cong đường đi của ánh sáng vậy.
Tập trung vào đó làm cho đầu óc của Trương Hải lại hơi mê muội đi, nhưng một dòng điện lại giật lên trong cơ thể hắn, làm cho tâm thần của hắn lại tỉnh táo lại. Trương Hải mừng rỡ, hắn biết đó là hồn lực, không ngờ được thứ này lại kỳ diệu như vậy, có tác dụng tăng cường khống chế tinh thần cho chủ nhân, lại còn có thể tự động phát huy, không hổ là thứ năng lượng có sinh mạng. Thậm chí có thể nói, linh hồn mới là bản chất thực sự của mọi hành vi của con người.
Tình hình bây giờ đã quá rõ, ở trong này đang có một sức mạnh kỳ dị ép hắn vào trong ác mộng, làm cho hắn lâm vào trong ảo tưởng. Nếu như không có linh hồn lực vừa mới trở nên lớn mạnh giúp cho hắn mạnh mẽ thoát khỏi ác mộng thì hắn đã tự giết chính bản thân mình rồi.
Đang định đứng dậy tìm đường đào thoát thì một âm thanh có vẻ sợ hãi vang lên sau lưng hắn:
- Đừng… đừng mà! Không muốn… không muốn đâu!
Trương Hải chấn động, âm thanh này quá quen với hắn, chẳng phải Dương Thanh Kỳ hay sao? Hắn đã xác định rõ ràng tình cảnh bây giờ, rõ ràng không phải ảo cảnh, vậy thì rất có thể nàng đang bị rơi vào ác mộng, có xu hướng tự đày đọa chính mình giống như hắn lúc nãy, thậm chí có thể tự dồn mình vào chỗ chết!
Nhanh chóng chạy theo phương hướng âm thanh kia, Trương Hải rất nhanh tìm thấy cô bạn bé bỏng của mình. Nhưng mà khung cảnh trước mắt làm cho hắn trợn tròn mắt, máu mũi tý nữa thì phụt ra ngoài.
Quần áo trên người Dương Thanh Kỳ lúc này chẳng còn mấy mảnh, da thịt trắng nõn của nàng lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn. Vài bộ phận mấu chốt đang trong thời kỳ phát triển, trông cực kỳ tươi mới, đối với một kẻ chưa nhìn thấy “đàn bà chân chính” như Trương Hải thì đã cực kỳ hấp dẫn rồi.
Trên người nàng đang tràn ngập những vết hằn màu đỏ, trông y hệt như bị giày vò, Trương Hải thì biết đó là do chính nàng tạo ra. Dương Thanh Kỳ lúc này đang kinh hoàng lết lui lại từng chút một, hai đùi cũng khép chặt, che dấu một số thứ “hắc ám” bên dưới. Nhưng đôi tay của Dương Thanh Kỳ lại đang tự tách đùi của mình ra, làm cho Trương Hải được mở rộng tầm mắt. Hắn nuốt nước bọt đánh ực một cái, lòng tự nhủ nhìn là xấu xa nhưng mà hai mắt cứ dán chặt vào đó, tâm hồn trẻ thơ bị ô nhiễm nghiêm trọng bởi mấy ý nghĩ di truyền từ “kiếp trước” đang ùn ùn trào đến.
Dương Thanh Kỳ vẫn hoảng sợ, yếu ớt nói “Đừng mà!” liên tục, thậm chí Trương Hải còn lờ mờ nghe thấy cái gì mà “Người là cha con đấy!” nữa. Hai ngón tay của Dương Thanh Kỳ dần hướng vào cái động đào kia, hình như có xu hướng muốn đưa vào trong đó.
Trương Hải lúc này cũng hiểu rõ nàng đang ác mộng cái gì rồi, tuy rằng tự nàng “làm” lấy thì cũng không ảnh hưởng nhiều nhưng mà nếu để nó xảy ra vào lúc nàng đang nghĩ là “bị làm” thì chắc chắn là bị ảnh hưởng xấu về tâm lý. Hắn đoán chắc hai ngón tay kia ở trong mắt nàng lúc này là cái gì gì đó, nếu như thế thì không ổn, cực kỳ không ổn.
Trương Hải nhanh chóng chạy lại, cũng mặc kệ nàng đang chẳng mặc gì. Ừ, chuyện đó là nàng lỗ vốn chứ hắn có mất gì đâu! Hắn nhanh chóng đưa tay bắt lấy cái cổ tay xinh xinh của nàng, giữ chặt lại rồi áp lên tường. Miệng hô lớn: “Tỉnh dậy! Tỉnh táo lại đi!”. Nhưng mà Dương Thanh Kỳ vẫn hoảng loạn lắc đầu, thậm chí động tác của hắn trong mắt nàng chính là kẻ đang định “hấp diêm” kia đang định hành hạ nàng trước khi chính thức làm thịt.
Trương Hải nhớ lại, có lẽ chỉ có linh hồn lực mới có thể giúp tinh thần tỉnh táo vào lúc này mà thôi, kể cả đánh ngất nàng đi thì lúc tỉnh dậy nàng lại tiếp tục rơi vào trong hoảng loạn. Cả một vùng xung quanh này nhìn quá rộng, cũng không biết nơi này là nơi nào nữa, nhưng nếu muốn thoát khỏi nơi này thì chắc chắn không thể một chốc một lát, nếu như hắn đánh ngất nàng đi thì muốn rời khỏi nơi này, lại còn phải mang theo nàng nữa đúng là một gánh nặng.
Thôi thì thà dùng hồn lực chữa cho nàng luôn vậy! Dù sao thì nàng cũng đã lỗ hết cả vốn với Trương Hải hắn rồi, thêm ít nữa cũng không thành vấn đề, hơn nữa chuyện này cũng đâu phải chuyện to tát gì đâu.
Chỉ hôn một cái thôi mà!
Hôn và abc chính là hai con đường tốt nhất để hai linh hồn giao hòa lại với nhau, abc lúc này thì quá hoang đường, quá cầm thú, quá… nói chung là lương tâm “trong sáng” tuổi thiếu niên không cho phép Trương Hải làm chuyện đó với một cô bé đáng yêu như vậy. Tất nhiên là còn suy xét trên khía cạnh hắn còn chưa phát triển hết, có làm được hay không cũng còn là vấn đề, dù sao thì con trai cũng dậy thì muộn hơn con gái a, mới có mười hai tuổi, còn chưa thể làm một số chuyện hoang đường được.
Chẳng do dự nữa, Trương Hải cúi đầu xuống hôn thật mạnh lên đôi môi đã hơi nhợt nhạt của Dương Thanh Kỳ, ban đầu nàng còn hơi dãy giụa, cổ họng phát ra âm thanh: “Ưm ưm” phản đối. Nhưng theo luồng linh hồn lực kia tràn vào, tâm hồn của Dương Thanh Kỳ trở nên thanh tỉnh hơn, lại được Trương Hải thông qua linh hồn giao dung giải thích một số chuyện, Dương Thanh Kỳ lúc này mới hơi thả lỏng ra một chút.
Đến khi Dương Thanh Kỳ đã thấy hoàn toàn tỉnh táo nhưng tên kia vẫn chưa chịu buông ra, nàng nghĩ đến tình trạng của mình lúc này thì không khỏi thấy xấu hổ, lại thêm cảm giác ngạt thở khi duy trì trạng thái này nữa. Nhưng mà Trương Hải thì biết thông qua linh hồn để truyền đạt cho nàng, nhưng mà nàng chẳng biết truyền đạt cho hắn bằng cách nào cả, trong tình huống không biết phải làm sao, Dương Thanh Kỳ chợt cắn răng lại, làm cho Trương Hải ăn một vố đau.
Hắn nhanh chóng buông ra, hai tay bụm miệng nhìn Dương Thanh Kỳ với ánh mắt ủy khuất. Nhưng mà nàng cũng chẳng dám nhìn vào hắn, chỉ co rúc thân hình lại, khuôn mặt đỏ bừng lí nhí nói:
- Quay mặt đi!
Trương Hải lúc này mới nhớ ra tình hình hiện tại, hắn ho khan một tiếng rồi xấu hổ quay mặt đi. Dương Thanh Kỳ cũng cố gắng nhìn lại quần áo của mình, nhưng nàng gần như muốn khóc, quần áo đã bị xé rách hoàn toàn, hơn nữa quần áo của nàng đã gửi toàn bộ trong không gian trữ vật của Phạm Đình Phương, bây giờ không có quần áo để mặc nữa. Nhớ lại hình như quần áo lũ con trai được Trương Hải cầm hết nên nàng định mở miệng bảo hắn.
Trương Hải lúc này cũng rất tinh ý, mang mộ bộ quần áo ra để ra đằng sau rồi nói:
- Mặc tạm đi! Quần áo con trai còn hơn không mặc gì!
Dương Thanh Kỳ còn câu nệ quần áo trai gái gì chứ, nàng nhanh chóng chạy lại cầm lấy bộ đồ kia, nhưng đang định mặc vào thì lại hơi nhíu mày, quay lại hỏi Trương Hải.
- Quần áo của cậu hả?
- Phải!
- Thế thì tốt, quần áo của Hải thì còn mặc, chứ của hai tên kia thì Kỳ không mặc đâu!
Trương Hải vuốt mặt chán nản, lại còn thế nữa, nhưng con gái nhiều lúc thích nghĩ mấy cái vớ vẩn mà con trai chẳng bao giờ nghĩ đến. Nhưng nghĩ lại câu nói của Dương Thanh Kỳ thì hắn lại thầm thấy khoai khoái trong lòng, cô bé này chỉ mặc quần áo của mình, vậy chẳng phải là đối xử với mình đặc biệt hơn hay sao?
Chương 43: Đường thoát hiểm Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
- Cấm quay đầu lại!
- Ừ! - Trương Hải gật đầu như giã tỏi.
Trương Hải nghe thấy âm thanh sột soạt sau lưng, rõ ràng là cô nàng kia đang mặc quần áo, nhưng kỳ lạ ở chỗ là âm thanh đã chấm dứt được một lúc khá lâu nhưng cô nàng vẫn chẳng nói gì với hắn cả. Nhưng mà hắn còn đang suy nghĩ thì âm thanh có vẻ hoảng sợ của Dương Thanh Kỳ lại vang lên:
- Đừng… đừng mà!
Trương Hải sửng sốt, biết ngay là cô nàng này lại rơi vào trong ảo cảnh, vừa nãy nếu như không phải hắn có linh hồn lực thì cũng bị sa vào đó một lần nữa hay sao? Cũng chẳng để ý mấy chuyện linh tinh nữa, Trương Hải lại lao lên ôm lấy nàng và hôn thêm một phát nữa. Cho đến khi cơ thể của Dương Thanh Kỳ mềm nhũn thì Trương Hải mới buông nàng ra.
Ánh mắt của Dương Thanh Kỳ đã ngập nước, nàng vô cùng ủy khuất nhìn vào Trương Hải làm cho hắn cảm thấy mình hình như vừa gây tội ác thì phải. Dương Thanh Kỳ đột nhiên khóc òa lên, nức nở lao vào trong hắn mà khóc, khóc rất thương tâm, rất khổ não, lại thêm cả sự hoảng sợ nữa.
Nàng khóc không phải là do bị Trương Hải cướp đi nụ hôn đầu hay gì khác, mà là vì cơn ác mộng kia, nó làm cho nàng quá sợ hãi.
Giống như Trương Hải, trong mộng cảnh, Dương Thanh Kỳ liên tiếp bị những người thân của mình đánh đập, hành hạ, chịu đủ tra tấn về thể xác và tinh thần. Tất nhiên trong thực tế thì những tổn thương về thể xác là do chính nàng gây ra, nhưng mà tổn thương về tinh thần thì lại gần như là thật. Lúc này, tâm lý của một cô bé sắp lớn như nàng gần như sắp sụp đổ, không những thế, trong mộng cảnh đó, người mà nàng tôn kính nhất, cũng là cha ruột thực sự của nàng lại muốn…
Trương Hải đã hai lần đánh thức nàng dậy, ở bên cạnh nàng lúc này chỉ còn hắn mà thôi, cũng giống như một người sắp chết đuối, với được một cọng rơm cũng cho đó là một đường sống vậy.
- Đừng bỏ mình lại… xin cậu đấy! - Dương Thanh Kỳ mệt lắm rồi, nàng khóc một hồi thì mệt mỏi nhắm mắt lại, trước khi thiếp đi, nàng vẫn cố lẩm bẩm một nguyện vọng tận trong tâm khảm mình vào thời điểm này.
Trương Hải chán nản hết sức, vừa nãy lựa chọn không đánh ngất nàng là vì hắn sợ mang nàng đi thì chặng đường sẽ trở nên khó khăn. Bây giờ chính nàng lại ngủ luôn trong lòng hắn, thế này thì có khác gì đâu chứ? Nhưng mà ít nhất là bây giờ Dương Thanh Kỳ cũng có được tỉnh táo, không cần quá lo lắng về việc nàng tiếp tục hoảng loạn nữa.
Dương Thanh Kỳ ngủ một giấc thật ngon, từ nhỏ đến giờ nàng cũng luôn ăn no ngủ say nhưng chưa bao giờ nàng có cảm giác ngủ lại thoải mái như vậy.
Cảm giác thật ấm áp, trong đầu lại thư thái, trong vòng tay lại có một cái gối ôm thật là tuyệt, Dương Thanh Kỳ vô thức dụi dụi đầu vào trong cái gối ôm ấy.
Nàng cũng đã mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là một khuôn mặt khá quen thuộc, cũng khá xinh trai. Trương Hải đang ngồi mỉm cười nhìn nàng, một nụ cười rất hiền, rất thân thiện, nhưng lại có một phần gì đó hơi đểu đểu, dường như có ý châm chọc nàng. Dương Thanh Kỳ đánh giá tình trạng một chút, thấy mình đang gối đầu lên đùi hắn, hai tay hắn thì đang đặt tên trên đầu nàng xoa bóp gì gì đó. Dường như có một luồng khí hơi man mát từ các ngón tay theo đó mà đi vào trong đầu nàng, giúp cho nàng thấy thanh tỉnh và thật thoải mái.
Còn cái gối ôm kia, khỏi cần nói cũng biết là nàng đang ôm hắn rồi. Dương Thanh Kỳ hơi đỏ mặt tránh né ánh mắt của hắn, nhưng mà nàng không đứng lên, cũng tại cái cảm giác lúc này thực sự rất thư thái, nàng muốn hưởng thụ thêm một chút nữa. Sự thật là lúc này Trương Hải đang dùng khí công cùng với linh hồn lực để ổn định tâm thần cho Dương Thanh Kỳ, cách này có thể ngăn chặn được ảo giác, nhưng không thể cưỡng chế giải trừ ảo giác được.
- Thôi nào, dậy đi cô bé! Cậu thì hưởng thụ nhưng chân mình thì tê rần rồi!
Hắn nói thế làm Dương Thanh Kỳ càng xấu hổ, nàng nhanh chóng bật dậy, cuống quýt định giải thích cái gì đó, nhưng lời ra đến môi rồi thì lại nuốt về, cuối cùng đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, giống như một bé con vừa mới làm điều gì sai vậy. Thần thái đáng yêu như thiên thần này của nàng lại làm cho Trương Hải rung động, lại cảm thấy hơi trìu mến cô bé này. Hắn cũng không nhắc lại chuyện kia nữa mà nói:
- Đi thôi! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này! Tất cả ảo giác đều do một loại vật chất kỳ dị trong không khí, có tác dụng làm mê loạn tinh thần, lại còn làm nhiễu loạn không gian, làm tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Ảo giác cũng sinh ra từ đó, mình tạm thời đã giải trừ giúp cậu, lại ổn định tâm thần lại cho cậu nhưng tình hình tỉnh táo này không duy trì được lâu đâu. Cách duy nhất là nhanh chóng rời khỏi đây!
Dương Thanh Kỳ lúc này mới để ý tới không gian xung quanh, quả nhiên là tràn ngập một mùi ngai ngái khó ngửi, nàng nhíu mày bịt mũi lại, bởi vì mùi vị này xộc vào não cũng làm cho nàng hơi khó chịu. Lúc này, Trương Hải không biết từ đâu lôi ra một cái lọ nhỏ, chấm một chút vào hai ngón tay rồi đi tới gần nàng.
Hắn đưa tay kéo mặt của nàng lại gần hắn, hơi thở trên người Trương Hải cứ làm cho trái tim Dương Thanh Kỳ đập loạn cả lên, tình trạng sát vào nhau thế này cũng chưa phải chưa làm qua, thậm chí nàng còn hôn hắn tới hai lần nữa, nhưng đây là lần đầu tiên mà nàng cẩn thận cảm nhận cái bầu không khí này.
Hai ngón tay của Trương Hải nhẹ nhàng chấm vào trong mũi nàng một chút, một mùi hương dễ chịu theo đó tràn vào làm cho Dương Thanh Kỳ thấy thoải mái hẳn. Nếu nàng không nhầm thì đây chính là tinh dầu hương xỉ, không ngờ tên này còn mang trong người cái thứ này nữa. Đây cũng là do Trương Hải tiện tay nhét vào để thử công dụng của không gian trữ vật lúc còn ở trong trường, không ngờ bây giờ lại có chỗ dùng đến.
Quả nhiên, mặc dù thứ này có thể giúp Dương Thanh Kỳ át cái mùi vị kinh khủng trong không khí kia đi, giúp nàng tỉnh táo trong thời gian lâu hơn.
Khung cảnh ở trong này cứ như là sa mạc, không biết phương hướng, không có sinh vật gì, chỉ có một bầu không khí sáng sủa nhưng lại tràn ngập những vật chất không biết tên kia. Trương Hải và Dương Thanh Kỳ cũng chỉ có cách kiên trì đi theo phương hướng mà vật chất kia có vẻ nhạt dần đi, bởi vì Trương Hải suy đoán, đi tới chỗ thứ này nhạt đi thì có thể chính là lối thoát. Còn nguyên căn phát ra thứ này thì Trương Hải không định đi tìm, thực lực của hắn bây giờ chưa đủ để làm mấy chuyện đi mạo hiểm như thế, quan trọng là bên cạnh hắn còn Dương Thanh Kỳ, hắn có đi mạo hiểm thì cũng không thể dẫn nàng cùng đi như thế nha.
Đi được một lúc, Dương Thanh Kỳ vốn đang trầm mặc chợt lên tiếng:
- Này! Lúc nãy cậu có nhìn thấy gì không?
Trương Hải đang suy nghĩ về chuyện lối thoát, hắn nghĩ nàng phát hiện ra cái gì, quay người lại nói:
- Cậu nhìn thấy gì à?
Dương Thanh Kỳ buồn bực, ánh mắt trở nên hơi tức giận nhìn Trương Hải:
- Mình đang hỏi cậu! Sao cậu lại hỏi lại mình chứ? Rốt cuộc cậu có nhìn thấy gì không?
- Nhìn thấy gì là nhìn thấy gì? Cậu thấy đường thoát thì nói ra chứ! Còn mình thì đã nhìn thấy cái gì đâu!
Dương Thanh Kỳ lúc này mới biết là ông nói gà bà nói vịt, nàng dở khóc dở cười, nhưng mà cũng hơi xấu hổ, hai tay đã vân vê cái chéo áo, lí nhí nói:
- Ý mình là… lúc cậu cứu tỉnh mình thì có nhìn thấy cái gì không?
Trương Hải lúc này mới hiểu nàng đang nói cái gì, mặc dù hắn đã nhìn thấy trên chín mươi lăm phần trăm nhưng vẫn rất kiên quyết lắc đầu như cực kỳ oan uổng:
- Không thấy! Chắc chắn không thấy gì cả! Có gì đâu mà thấy… ác, ý mình là lúc đó tối quá không thấy gì… à không phải… là…
Càng nói càng loạn, Dương Thanh Kỳ nghe cái câu “có gì đâu mà thấy” thì thấy giống như đang bị xúc phạm, nàng bực tức vung hai nắm tay nhỏ lên đấm cho Trương Hải la oai oái. Sau khi phát tiết, nàng mới nhìn hắn với ánh mắt u oán, lặp lại câu hỏi:
- Rốt cuộc là có nhìn thấy gì không?
Lần này Trương Hải dứt khoát không trả lời nữa, chỉ ho khan hai tiếng xấu hổ, coi như không biết rồi tiếp tục đi về phía trước. Dương Thanh Kỳ thấy thái độ này của hắn thì coi như hắn đã trả lời khẳng định, nàng nhanh chóng đuổi theo, nhảy phốc một cái lên lưng Trương Hải làm cho hắn tý thì ngã cắm đầu xuống đất, may mà chống lại được. Dương Thanh Kỳ bám lên người hắn như một con Koala, cái tay trắng nõn xinh xinh đã đưa ra véo lấy cái tai của Trương Hải nói:
- Ê! Cậu rốt cuộc cũng thấy hết rồi phải không! Thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm! Mẹ nói mấy tên đàn ông rất khốn kiếp, nếu mà có dây dưa quá phận là phải bắt hắn cưới ngay, nếu không sau này có hối cũng không kịp! Bây giờ Kỳ chính thức tuyên bố, Trương Hải cậu là chồng của mình.
Trương Hải tý nữa thì ngã lăn ra đất, con bé này hình như không biết chồng với vợ là cái gì thì phải? Mà luật của Khủng long giới cũng làm gì có chuyện vợ chồng sớm thế này? Nhưng mà nghĩ lại mấy chuyện nàng nói trong mơ, hình như gia đình nàng có chút đặc biệt, bố của nàng hiện nay không phải là bố đẻ, còn ông bố đẻ hình như lại có quen biết gì đó với gia đình nàng. Có thể mẹ nàng ngày xưa gì gì đó với ông bác kia, sau đó không cưới ngay rồi lại có biến cố gì đó xảy ra, cuối cùng không đến với nhau được, còn mẹ nàng thì cưới bố nàng…
Suy đoán của Trương Hải có vẻ khá là chuẩn, đó cũng là lý do mà mẹ nàng nói mấy câu mơ hồ kiểu dây dưa quá phận là cưới ngay kiểu đó! Không ngờ lại thành ra vẽ nhầm đường cho cô con gái bé bỏng này.
Trương Hải cũng cười cười, gật gật đầu. Nhưng trong lòng hắn cũng chỉ coi như là trò vợ chồng của trẻ con mà thôi, không có nhiều giá trị thực tế. Ờ, mặc dù thằng tác giả chắc chắn sẽ bày trò gì đó nhưng mà tạm thời thì hắn vẫn đang coi như đây là một trò chơi mà thôi.
Thế là từ lúc đó, Dương Thanh Kỳ lại càng trở nên “quá phận” hơn trong mối quan hệ này. Thỉnh thoảng nàng hứng lên thì hôn lên má hắn một cái, lúc nào đi ngủ thì nàng toàn chui vào trong chăn của hắn, tuy chỉ ôm nhau nhưng cũng là “ngủ chung” rồi. Thế là nàng đã hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ.
Trương Hải cũng mặc kệ, chơi trò này với một cô bé con cũng chưa nguy hiểm lắm. Tất nhiên là nếu hắn là một quái thúc thúc thì lại khác, trò này là cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà hắn lại là một bé trai nha, có muốn nguy hiểm cũng không được, thậm chí tỏ ra nguy hiểm cũng là một vấn đề nan giải rồi.
Hai người cứ đi như vậy giữa cái sa mạc ánh sáng này, may mà trong không gian trữ vật của Trương Hải vẫn còn một ít đồ ăn dự trữ cho bảy người, bây giờ chỉ có hai người, Dương Thanh Kỳ lại ăn ít nên không tiêu hao nhiều lắm. Cái mà Trương Hải lo là mấy người kia làm cách nào để duy trì sự sống kia.
Con đường mà Trương Hải lựa chọn quả nhiên rất chuẩn xác, cái vật chất kỳ dị này càng ngày càng nhạt, Dương Thanh Kỳ bây giờ cũng không cần hắn thường xuyên xoa bóp đầu để duy trì tỉnh táo nữa, chỉ cần một chút tinh dầu hương xỉ đã đủ rồi.
Đến ngày thứ năm, con đường mà hai người đi đã gần như không còn ảo giác nữa, Trương Hải cũng mừng rỡ phát hiện ra một khu vực đang phát ra ánh sáng bảy màu, giống hệt với cái cửa động mà hắn nhìn thấy lúc rơi xuống vực sâu. Nhưng mà khi họ chạy đến đó thì tâm tình của Trương Hải lại trầm xuống.
Cánh cửa này đang bị chặn lại bởi một người, Trương Hải không biết tại sao người đó lại ở đây, có lẽ là ảo cảnh, hình như chính là thử thách cuối cùng của ảo cảnh thì phải.
Chương 44: Mộng ma Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
- Xin chào, anh trai!
Giọng nói có vẻ non nớt, nhưng trong đó lại chứa một sự lãnh khốc, tàn độc quỷ bí. Khuôn mặt của Trương Tiến Lập (Bi) hiện ra trước mặt làm cho Trương Hải ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn đã bình tĩnh lại, thậm chí còn trở nên cực kỳ đề phòng. Khốn kiếp thật, hình như đây là thực thể, có lẽ đây là một sinh vật nào đó giả trang, ở bên trong kia thì bị thân nhân hành hạ trong mộng, ra ngoài này thì lại bị thân nhân chính tay hành hạ, quả nhiên là cực kỳ quái đản.
Dương Thanh Kỳ bên cạnh hình như lại nhìn ra đó là một người khác, nàng thậm chí còn đang kích động định tiến lên nữa, nhưng nhanh chóng bị Trương Hải cản lại, nàng nghi hoặc quay ra nhìn hắn nói:
- Sao thế? Kia là mẹ mình mà? Cậu là chồng mình, sao lại không tới gặp mẹ vợ chứ?
- Đồ ngốc, cậu nghĩ đây là đâu hả? Mẹ cậu đến đây sao? Huống chi… trước mắt tôi đang nhìn thấy một con quái vật!
Hắn vốn định nói rằng hắn nhìn thấy đó là em trai hắn, nhưng trong lòng hắn thầm tự nhủ, coi đó là một con quái vật, tý nữa cũng dễ tiêu diệt mà không bị chùn tay. Đã làm thì làm cho chót, nói với Dương Thanh Kỳ rằng đó là một con quái vật, làm cho nàng càng thêm quyết tâm. Bây giờ có lẽ chỉ có cách chiến đấu với nó mới có thể thoát ra khỏi đây được.
Dương Thanh Kỳ ngừng lại ngay, nàng suy nghĩ cẩn thận tình hình xung quanh, vốn ban đầu còn cho rằng mẹ đến đây để cứu mình bằng cách nào đó, nhưng nghe Trương Hải giải thích thì nàng đã nhanh chóng nhận ra điều không đúng, ánh mắt nhìn “người mẹ” kia lại càng trở nên đề phòng hơn nhiều lần.
- Sao thế? Anh (con) không chào đón em (mẹ) sao?
Âm thanh truyền đến tai của hai người thì hơi khác nhau, nhưng nội dung thì y hệt. Trương Hải nghe thấy câu này thì cười nhẹ, nụ cười rất khinh thường:
- Mi tưởng là bọn ta bị ác mộng ở bên trong làm cho mụ mị rồi, dễ dàng bị lừa bởi cái trò đùa rẻ tiền này hay sao? Thu lại cái bộ dạng kia đi, đừng để ta nổi giận.
Nụ cười trên mặt “người thân” chợt thu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng vô cùng. Lúc này trong lòng hắn đang nghĩ: “Anh đột nhiên có chuyện, bảo mình trông ở đây vài phút, nếu cản được mấy kẻ này thì có phải anh sẽ công nhận mình lớn rồi hay không nhỉ?”
Trương Hải thật sự đã may mắn lắm rồi, đây chỉ là một phần tử yếu kém canh chừng lối thoát mà thôi, nếu thật sự là “người anh” kia ở đây thì có lẽ sẽ cực kỳ khó để vượt qua.
- Ài, anh thật làm cho em thất vọng! Em đã phải năn nỉ hết sức bố mẹ mới dẫn em tới đây để tìm anh, thế mà… huhu!
Trương Tiến Lập kia đang dần dần tiến lại, Trương Hải và Dương Thanh Kỳ đã biết bản chất của hắn thì làm sao mà không đề phòng cho được. Cả hai người đều cùng lùi lại một bước.
Trương Tiến Lập đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, thân hình như quỷ mị xông về phía hai người Trương Hải. Tròng mắt của Trương Hải đã co rút lại, vô cùng kinh hãi, không ngờ tốc độ của nó lại nhanh tới như vậy. Đối thủ rút một thanh kiếm từ sau lưng ra, đó là một thanh kiếm làm từ xương, có màu vàng nhạt, chẳng biết nặng nhẹ thế nào nhưng thấy đối thủ khống chế kiếm vô cùng thuần thục cũng làm cho Trương Hải đề phòng hơn nhiều.
Con dao găm giấu trong người cũng đã xuất hiện trên tay, Trương Hải không có ý đỡ trực tiếp, chỉ khéo léo đỡ để thanh kiếm trượt theo con dao, lệch hướng đi mà thôi. Còn thân hình hắn thì đã nhảy sang một bên, tránh thoát khỏi đòn công kích của “em trai” mình.
- Hắc! Xem ra ngươi không chịu nhiều ảnh hưởng của ác mộng hương! Đầu óc rất tỉnh táo, vậy thì lần này ta đành phải dùng hết sức rồi!
Vốn nghĩ hai người Trương Hải đã bị ác mộng hương làm cho mụ mị, chỉ cần vài thủ đoạn nhỏ là xử lý được. Không ngờ họ lại có thể tỉnh táo đến như thế, sinh vật kia cũng đành phải dùng cách chiến đấu để cản họ lại thôi.
Sinh vật kia gọi là mộng ma, là một loài sinh vật thủ hộ bên trong không gian này. Vâng, đây chính là một không gian riêng biệt, gọi là Mộng Động, hai người Trương Hải thực ra vẫn chỉ ở bên vùng ngoài của không gian này nên không có nhiều nguy hiểm, họa chăng chỉ gặp phải tên thủ hộ bên ngoài mà thôi, chứ thực ra sâu bên trong Mộng Động này là một vùng tràn ngập cạm bẫy và nguy cơ trùng trùng. Mộng ma này sống dựa vào việc hấp thu những cơn ác mộng của con người, vì thế mà không gian này là thích hợp nhất với chúng, những người đã bị ác mộng hương làm cho điên loạn sẽ được chúng bắt lại, dần dần hưởng thụ giống như là bữa ăn hàng ngày vậy.
Thực ra còn một lý do nữa làm cho mộng ma không rời khỏi không gian này, đó là do chúng bị phong ấn, không thể rời khỏi đây, chúng có trách nhiệm thủ hộ một cái gì đó, có lẽ là bảo vật, mà cũng có thể là một trò đùa tai ác của một tên điên vì tu luyện, ai mà biết được. Trương Hải không biết, mà có biết thì hắn cũng chẳng có hứng thú lao đầu vào chỗ chết như vậy.
Mộng ma tiếp tục lao lên, từng kiếm từng kiếm nhanh như chớp vung ra, nhưng tất cả đều bị Trương Hải đỡ được. Nhưng có một điều làm cho Trương Hải cực kỳ khó chịu: công kích vật lý không hề làm tổn thương đến sinh vật này.
Đã gọi là ma, hơn nữa lại là ma ăn ác mộng thì làm gì có thực thể, cũng không hiểu sao nó lại có thể khống chế thanh kiếm kia được nữa, thật kỳ diệu. Nhưng mặc dù thế, công kích của con mộng ma kia cũng không quá mạnh, tạm thời Trương Hải vẫn còn có thể giữ được.
Đang chiến đấu, đột nhiên thân hình của con mộng ma kia khựng lại giữa không trung, dường như đã chịu loại khống chế nào đó. Trương Hải sửng sốt nhìn lại thì thấy Dương Thanh Kỳ đã biến thân từ lúc nào, hai tay đang chụm lại, giữa hai bàn tay có một vầng ánh sáng nhàn nhạt. Nàng nhanh chóng nói:
- Nhanh ôm mình ra cổng, mau lên! Bây giờ mình đang dùng khí năng để chế trụ nó lại, không cử động được.
Trương Hải lúc này mới nhớ ra Dương Thanh Kỳ đã từng nói nàng có thể sử dụng khả năng đặc biệt như cách không lấy vật gì gì đó, có lẽ là khí năng, hình như sau khi biến thân thì nàng có thể dùng một số năng lực cao cấp hơn thì phải.
Cũng không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần biết nàng đã chế trụ được con mộng ma kia là được rồi. Trương Hải không câu nệ nhiều, hắn nhanh chóng bế bổng Dương Thanh Kỳ lên, chạy nhanh về phía chiếc cổng bảy sắc kia.
Nhưng chiếc cổng này hình như khác hoàn toàn với cánh cổng lúc trước, bước vào bên trong làm cho người ta cảm nhận được nhiệt lực vô cùng mạnh mẽ. Nhiệt lực này chẳng những tác động vào da thịt, mà dường như còn xuyên thấu thân thể, thiêu cháy từng bộ phận, từng cơ quan nội tạng của con người vậy. Trương Hải cảm thấy vô cùng kinh hãi, bởi vì ngay cả linh hồn vừa mới trở nên mạnh mẽ của hắn cũng đang bị thiêu đốt, làm cho hắn có cảm giác muốn chết đi ngay lập tức.
Bất đắc dĩ, cả hai người phải quay lại, quả nhiên, vừa ra khỏi cánh cổng bảy sắc ấy, thân thể của Dương Thanh Kỳ và Trương Hải đã trở lại bình thường, tuy rằng trên thân thể vẫn còn chút ê ẩm nhưng cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Con mộng ma kia nhìn thấy cảnh chật vật của hai người thì cười nhạo:
- Ngu xuẩn, phong ấn này không thể vượt qua nếu không có chìa khóa, chỉ khi các ngươi đánh bại ta thì mới có được chìa khóa đó mà thôi.
Trương Hải và Dương Thanh Kỳ nhìn nhau, trong ánh mắt cùng lóe lên sự kiên quyết. Không ngờ lại còn có chìa khóa nữa! Thế này thì chắc chắn phải xử lý thứ này rồi, không thể bỏ qua được.
Hai bên lao vào chiến đấu, mặc dù con mộng ma kia không mạnh nhưng nó lại không chịu ảnh hưởng của công kích vật lý, điều này làm cho cuộc chiến nhất thời lâm vào giằng co.
Trương Hải tranh thủ trong lúc giao đấu đã bàn với Dương Thanh Kỳ một kế hoạch, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời tách ra, tránh khỏi công kích của mộng ma kia.
Dương Thanh Kỳ lại sử dụng đòn khí công lúc nãy để chế trụ mộng ma, mặc dù nàng không duy trì được lâu nhưng cũng đủ thời gian để Trương Hải xử lý rồi.
Mộng ma bị khựng lại, khuôn mặt vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào Trương Hải, nó không ngờ hai sinh vật đáng ghét này lại có thủ đoạn như thế, lại có thể khống chế được nó. Nhưng nó cũng biết là hai kẻ kia dù khống chế nhưng vẫn chưa có thủ đoạn nào công kích được nó cả.
Lúc này, trong miệng Trương Hải bắt đầu lầm rầm vài chú ngữ khó hiểu, theo từng âm thanh từ miệng hắn vang lên, bầu không khí sáng lạn chung quanh chợt tối sầm lại, ánh sáng dường như đã bị một con quái vật nào đó cắn nuốt sạch, cả không gian hiện lên vẻ âm trầm quái dị, làm cho một con “ma” như nó cũng phải cảm thấy hơi… sợ ma.
Tiếng gió hiu quạnh cũng vang lên, tạo nên những âm thanh rít gào bi thảm, giống như lệ quỷ sống dậy vậy, ngay cả Dương Thanh Kỳ cũng cảm thấy hơi rờn rợn, nhưng nàng tin rằng Trương Hải sẽ không làm điều gì có hại cho mình cả, tâm tình nàng cũng dần tĩnh lặng xuống.
Màn đêm âm u làm cho những luồng không khí bị vặn vẹo xung quanh trở nên hơi mất tác dụng, không còn ánh sáng để cho không khí này gấp khúc nữa, lúc này, giữa màn đêm chỉ có một thứ phát ra ánh sáng lờ mờ, trở thành tâm điểm của không gian.
Mộng ma đang tỏa ra ánh sáng, đó chính là năng lượng của nó, có thể giúp nó khống chế ánh sáng xung quanh, tạo nên những ảo tưởng trong mắt của người khác. Nhưng lúc này, không gian không còn ánh sáng làm cho nó trở nên luống cuống, sức mạnh của nó cũng bị giảm đi đáng kể khi không còn ánh sáng chung quanh hỗ trợ nữa.
Luồng gió rít gào kia chợt trở nên điên cuồng, chúng mang theo lực lượng hắc ám trong ma pháp của Trương Hải lao thẳng về phía mộng ma, dần dần cắn nuốt lấy sức mạnh còn lại của nó. Lúc này, mộng ma chợt cảm thấy đau đớn, giống như những cơn gió kia là những con dao bén, đang xẻ từng miếng thịt trên người nó vậy. Cảm giác này thật đau, thật khó chịu, từ nhỏ đến giờ nó chưa từng phải nếm qua thứ hành hạ này.
Nhưng Dương Thanh Kỳ cũng không trụ được quá lâu, khí lực của nàng đã cạn, nhanh chóng gục xuống dưới đất. Con mộng ma kia cũng có được cơ hội vùng vẫy, nó giãy dụa điên cuồng, giống như để phát tiết sự đau đớn vậy, ánh mắt của nó nhìn vào Trương Hải trở nên oán độc vô cùng. Đột nhiên, mộng ma tăng tốc độ đến tận cùng, thậm chí còn nhanh gấp rưỡi lúc chiến đấu vừa nãy, thân hình như hư ảo của nó lao thẳng về phía Trương Hải giống như một viên đạn pháo vậy.
Trương Hải thầm giật mình, nhưng lúc này muốn tránh cũng không được, hắn đang dùng ma pháp, trong lúc tập trung tinh thần lực nên phản ứng cực kỳ chậm chạp, làm sao mà so lại con mộng ma kia chứ. Cứ như thế, mộng ma lao thẳng vào ngực hắn, sau đó chui tọt vào bên trong.
Trương Hải mặc dù không thấy đau đớn da thịt nhưng hắn lại đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng đang bùng phát ra từ ngực mình, đang muốn truyền lên não để khống chế toàn bộ suy nghĩ của hắn, thậm chí cho hắn trở thành người điên cuồng vậy. Đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của mộng ma, dùng chính sinh mạng của nó để chiến đấu với tinh thần của một người, nếu nó thắng, thực lực có thể sẽ tăng mạnh, thậm chí còn có thể ngộ ra được thiên phú đặc biệt, đó chính là tự tạo ra ác mộng cho mình dựa vào ý chí cướp đoạt của đối thủ kia. Nhưng nếu nó thua, chỉ có một kết cục duy nhất, đó là hoàn toàn bị tru diệt, biến mất trên đời.
Trương Hải cảm thấy hình như ý thức đang bị một loại năng lượng nào đó xung kích, làm cho đầu óc hắn quay cuồng, từng khung cảnh ác liệt hiện ra trước mắt, làm cho hắn cảm thấy đau khổ, thậm chí sắp sụp đổ ý chí rồi.
Đúng lúc này, luồng linh hồn lực luôn giúp hắn thanh tỉnh bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn khối năng lượng tà độc kia lại, thậm chí còn cắn nuốt khối năng lượng đó. Trương Hải đã từng đoán, linh hồn lực có thể đánh bại mộng ma này, nhưng khổ nỗi linh hồn lực này vẫn không chịu sự khống chế của hắn, nó chỉ hòa trộn một phần rất nhỏ bên trong khí lưu trong thân thể, hơn nữa lại tự phát động khi hắn muốn câu thông tâm linh qua việc hôn Dương Thanh Kỳ mà thôi. Ngoài ra thì không thể nào khống chế linh hồn lực xuất ra ngoài hình thành công kích được.
Trương Hải biết, chỉ khi nào đạt được cấp độ đầu tiên, tức là khi ba luồng lực lượng: thân - hồn - khí đạt đến mức nhất định, ở đây chính là mức một, lại cân bằng với nhau thì hắn mới có thể khống chế linh hồn lực.
Chính vì thế mà ban nãy hắn không thể xuất ra linh hồn lực để chiến đấu với mộng ma, không thì trận đấu này đã sớm kết thúc, bọn họ đã thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt này rồi.
Không ngờ mộng ma lại tự chui đầu vào lưới, tự dâng thân lên cho Trương Hải làm thịt, lúc này, linh hồn lực của hắn tha hồ hấp thu năng lượng kia, làm cho linh hồn mạnh lên. Đến lúc này, Trương Hải mới biết hóa ra mộng ma cũng là một dạng giống như linh hồn, thảo nào mà công kích vật lý không có tác dụng với chúng.
Vừa tiêu diệt đối thủ, vừa tăng cường sức mạnh, ai mà không thích chứ? Trương Hải cũng rất hưởng thụ cảm giác này, nhưng hắn không biết được, có một đôi mắt nguy hiểm đang dần dần tiến lại phía hắn. Thanh kiếm sáng loáng trên tay cũng đã lập lòe trong bóng tối do chính Trương Hải tạo ra, còn Dương Thanh Kỳ… lúc này nàng vô cùng yếu ớt, nàng đã nhìn thấy, nàng muốn kêu lên nhưng dường như có một năng lượng kỳ dị đang khống chế lấy tâm hồn nàng, làm cho nàng không thể nói ra lời được nữa.