Dịch giả : nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Cửa lầu của Thiết huyết lầu dần dần mở ra sau khi Lực Áo gõ cửa, người mở cửa là Dạ Nguyệt, sau khi Dạ Nguyệt nhìn Á Văn gật đầu, thì lập tức ra hiệu cho Á Văn đi theo ả.
Á Văn liền đi theo Dạ Nguyệt bước vào một căn phòng rộng lớn, sau khi đi qua phòng đó, lại đi qua một cái hành lang ngắn, dài không đến năm thước, Á Văn lập tức nhìn thấy Khải Đặc đang đứng bên một cánh cửa.
Bước tới trước cánh cửa, Khải Đặc nói:
- Long tiên sinh, đoàn trưởng đang đợi ngài trong thư phòng, xin ngài hãy tự mình vào trong đó!
Nói xong, Khải Đặc giúp Á Văn gõ cửa, nói:
- Đoàn trưởng, Long tiên sinh đã tới rồi ạ
Từ sau cánh cửa bỗng vang lên một giọng nói trầm ấm:
- Xin mời!
Khải Đặc lập tức mở cánh cửa, Á Văn cười, bước vào trong thư phòng, Khải Đặc liền đóng cửa lại, mỉm cười với Lực Áo và Dạ Nguyệt, rồi cùng bước đi khỏi hành lang, tới phòng lớn đợi, bọn họ có lòng tin rằng sau khi Á Văn gặp đoàn trưởng nhất định sẽ đồng ý đảm nhiệm chức khách liêu.
Sau khi Á Văn bước vào thư phòng, chàng lập tức nhìn thấy một người đang ngồi trước một cái bàn sách làm bằng đá, đang mỉm cười với chàng.
Vừa nhìn thấy hắn, Á Văn bỗng giật mình, một cảm giác không thể nói bằng lời dấy lên trong lòng Á Văn, một câu “phụ thân” suýt nữa thốt lên.
Thực sự là rất giống, cho dù diện mạo không hoàn toàn không giống nhau, cho dù Á Văn biết rõ đó là Thiết huyết đoàn đoàn trưởng, nhưng, trong lòng Á Văn một cảm giác ấm áp quen thuộc dấy lên, dường như đang quay trở về ngày xưa những ngày tháng sống cùng cha đầy tiếng cười, vẫn là hơi thở của một quân nhân chuẩn mực,
vẫn là vẻ nghiêm khắc pha lẫn hiền hoà ấy, vẫn là một trái tim tình cảm được che đậy bằng bề ngoài lạnh lùng, giống nhau những điểm giống nhau, những điểm giống nhau ấy quá nhiều, khiến cho Á Văn bất giác không kìm nén được tình cảm mà chìm đắm trong suy tư, dường như, chàng còn nhớ tới những ngày phụ thân nghiêm khắc phạt nhưng cũng chiều chuộng không ai bằng,
dường như lại nhìn thấy những ngày phụ thân dấu đi sự quan tâm chăm sóc bên trong bề ngoài lạnh lùng…Những ngày tháng thật đáng nhớ, dường như tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, lại dường như chuyện đã xảy ra rất lâu thừ kiếp trước vậy! thật là…thật là đáng nhớ!
Thực sự điều đó khiến cho chàng vô cùng ngạc nhiên, cho dù trước đó đã nghĩ tới nhiều điều, nhưng chuyện này thì không thể nghĩ tới, Á Văn lại gặp ông ta lần đầu tiên trong hoàn cảnh này!
Thanh niên có Ngân nguỵêt ác ma à, tại sao ngươi có bộ dạng như thế này, ánh mắt như thế này chứ?
Như thể gặp lại người thân lâu ngày gặp mặt, lẽ ra phải mừng rỡ mà lại tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng mới khiến người ta cảm động như vậy, nỗi xúc động trong lòng đã lộ rõ ra trong đôi mắt Á Văn, cảm giác chân thành mà sâu sắc,
dường như ta mong người là người thân lâu năm không gặp của ta, ta nguyện tham gia vào trò chơi của người.
Không thể che dấu được tình cảm trong lòng, Cái xích dường như không do dự thể hiện ra tình cảm mà chỉ ở những người thân cùng huyết thống mới có.
Trong chốc lát, trong thư phòng tràn ngập một không khí tình thân ấm áp khó có thể nói lên lời, còn hai nhân vật chính lại là hai người không hề quen biết chỉ gặp mặt nhau không tính là một lần,
nhưng, bọn họ lại như những người thân từng sống với nhau cả đời vậy, chỉ trong phút chốc, bọn họ đã hiểu nhau, vì trong tâm hồn nhau bọn họ đã sớm trở thành người thân nhất rồi.
Gần như cùng vào một lúc, Á Văn và Cái xích cùng từ hoảng hốt định thần lại, Á Văn vốn đã luyện qua lực tinh thần, tinh thần kiên định hơn người bình thường rất nhiều, tuy rằng chàng mất bình tĩnh trong chốc lát, nhưng sau khi định thần lại được thì lập tức khom người, cung kính nói:
- Đoàn trưởng , ta là Á Văn sư đạt khắc, Á Văn long là biệt danh của ta
Không hiểu vì sao mà Á Văn lại có thể không nỡ lòng lừa Thiết huết đoàn trưởng người tạo cho chàng cảm giác khí chất giống hệt như phụ thân của chàng,
hơn nữa, dường như ánh mắt nhìn đầu tiên đã tin tưởng chàng hết mực, nên chàng đã không hề do dự mà nói ra họ tên thật của mình.
Còn trong lúc Á Văn chào hỏi, Cái Xích vốn là một nhân vật phi phàm, cũng khôi phục lại thần thái bình thường nhanh chóng, khi nghe thấy Á Văn nói ra tên thật, ông ta bỗng giật mình, theo đó thì cười nói:
- Nhà ngươi họ tên là gì đối với ta không quan trọng, quan trọng là ngươi là ngươi, nào, hãy ngồi xuống đây, Á Văn, hi vọng rằng ngươi nhất định có rất nhiều câu hỏi, chúng ta hãy từ từ nói chuyện nào!
Khi mời Á Văn ngồi xuống, giọng nói của Cái Xích tỏ ra vô cùng tự nhiên, cứ như đang mời con cháu trong nhà vậy, ngữ khí vô cùng thân thiết nhẹ nhàng
Á Văn khi nghe thấy Cái Xích gọi thì lập tức ngồi xuống trước mặt Cái Xích, không hề do dự, không hề thấy chút gì là câu nệ, bởi vì vừa mới tiếp xúc, bọn họ đã coi đối phương như người nhà rồi
Sau khi Cái Xích và Á Văn cùng ngồi xuống, Cái Xích cười nói:
- ta biết điều mà ngươi muốn biết nhất là vì sao ta lại mời người đảm nhận chức khách liêu của chúng ta phải không?
Á Văn gật gật đầu nói:
- Đoàn trưởng, ngài nói đúng, thực sự điều muốn ta biết nhất là vì sao người lại nhất định muốn ta đảm nhận chức khách liêu của đoàn chúng ta?
Á Văn và Cái Xích đều không phát hiện ra, bất giác, bọn họ đều thay ta thành chúng ta, trong ngữ khí lộ ra vẻ tự nhiên vô cùng thân mật
Cái Xích cười tươi nói:
- Nói ra thì buồn cười, có thể ngươi không tin, sau khi ta nhìn thấy nhà ngươi lần đầu tiên, ta đã muốn giữ ngươi ở bên cạnh ta, không cần quan tâm tên tuổi của ngươi là gì, chỉ đơn thuần như thế mà thôi
- Ngươi nhất định không dám tin phải không! Nhưng đây là sự thật, nếu không, vứt bỏ người có võ công cao cường hơn nhà ngươi, danh tiếng lẫy lừng hơn nhà ngươi, vậy mà ta lại chọn nhà ngươi mà không phải hai người họ, thậm chí, trong thâm tâm của ta còn ta hi vọng nhà ngươi tham gia vào đoàn của ta hơn bọn họ, đảm nhiệm chức khách liêu.
Cái Xích cười ngượng
Á Văn gật đầu, cười nói:
- Ta tin, ta tin những gì đoàn trưởng nói, cũng giống như ta nói ra danh tính thực sự của mình trong lần gặp đầu tiên với ngài vậy, chính là vì ta tin ngài, ngài cần biết rằng, Tư đạt khắc gia cảnh ra sao, nhưng ta tin ngài, nên ta mới nói ra như thế
Cái Xích nghe xong gật đầu, nhìn Á Văn một lúc, hai người bỗng nhìn nhau cười lớn, tất cả đều là tiếng lòng
Một hồi sau, Cái Xích mới hỏi:
- Á Văn, vậy câu trả lời của nhà ngươi là gì?
Á Văn không hề do dự mà trả lời rằng:
- Chỉ cần đoàn trưởng không chê sau này ta mang lại cho người phiền toái gì thì tiểu chức này nguỵện làm đoàn trưởng hết sức mình
Cái Xích cười lớn nói:
- Ngươi cho rằng ta là ai chứ? Ta là thiết huyết đoàn đoàn trưởng! ai dám gây phiền toái cho ta chứ? Chúng ta cứ quyết định như vậy đi
- Song, ngươi đã tự xưng là tiểu chức rồi thì gọi ta là đoàn trưởng chẳng phải xa lạ quá sao?
Cái Xích nói nửa cười nửa không
Á Văn lập tức hiểu ý, khom lưng đáp:
- Vậy thì con gọi người là bá phụ
Cái Xích cười ha hả, Á Văn cũng cười theo
Từ đầu đến cuối, Á Văn và Cái Xích đều nói chuyện trong không khí ôn hoà ấm áp kì lạ như thế, vì vậy một chủ đề vốn vô cùng nghiêm túc thì khi bọn họ nói chuyện lại trở thành những câu chuyện thường ngày của người tron nhà nói chuyện với nhau
Á Văn cũng nhận chức dưới thiết huyết đoàn trên vạn người như vậy
Sau khi quyết định gia nhập vào Thiết huyết đoàn, Á Văn lại hỏi:
- Bá phụ, tiểu chức muốn hỏi, tại sao người lại nhất định phải tìm khách liêu khác, con nghe Khải Đặc nói, vị khách liêu trước là chuyện hơn bảy mươi năm về trước rồi, tại sao bây giờ lại còn tìm lại làm gì? Theo như con được biết,
nhu cầu của đoàn với khách liêu dường như là vô hạn, còn khách liêu lại không cần phải chịu trách nhiệm nào đối với đoàn cả, đó chẳng phải là tự mình cầm đá đập vào chân mình sao? Như vậy chẳng phải là tự tìm lấy phiền phức sao?
Cái Xích cười gượng, không trả lời, mà hỏi lại Á Văn:
- Á Văn, con từng nghe qua Thánh hoan thú trong truyền thuết chưa?
Á Văn gật đầu, đáp:
- Rồi ạ, có phải trong truyền thuyết, có cái gọi là tứ phương thánh hoan là thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ không?
Cái Xích gật đầu nói:
- Không sai, tuy thánh hoan trong truyền thuýêt thật ra không chỉ có bốn con, nhưng có tứ phương thánh hoan thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ là nổi tiếng nhất
Á Văn nghi ngờ hỏi:
- Vậy thì điều đó có liên quan gì tới việc mời khách liêu của đoàn chứ?
Cái Xích không hề trả lời chính diện, mà lại nói vòng vo xung quanh chủ đề thánh hoan thú:
- Tứ phương thánh hoan này tuy lưu truyền rộng rãi nhất, được mọi người biết đến nhiều nhất, nhưng, những người đã nhìn thấy thật sự lại chưa hề nghe qua, có thể căn cứ việc chưa ai nhìn thấy, thế là lại có người nói, thực ra thánh hoan thú là một sinh vật trong thần thoại, còn căn bản là không tồn tại, chứng cứ là ở chỗ, ngay cả tứ phương thánh hoan thú lưu truyền rộng rãi nhất, được mọi người biết tới nhiều nhất, hàng nghìn năm nay vẫn chưa có ai nhìn thấy, cnàg huống hồ là những thánh hoan thú không biết tên
- Kì thực luận điểm này là sai, theo như ta được biết, tứ phương thánh hoan thú thật ra là tồn tại thật sự, ít nhất…ít nhất thìta biết bạch hổ trong tứ phương thánh hoan thú ở nơi nào trên thế giới này
Vừa nghe thấy tin này, cho dù Á Văn có vui mừng hay tức giận, có bình tĩnh thế nào thì chaàng cũng không thể nhịn nổi hét lên một tiếng : A
Tại sao Á Văn lại ngạc nhiên như vậy? tới lúc này thì điều đó đã nói cho chàng biết rõ là trên thế giới này sức mạnh là tất cả, còn hoan thú lại là đại biểu của sức mạnh trên thế giới này, tới nay thì chàng đã được tận tai mình nghe thấy từ một người không hề đùa cợt, vượt qua tất cả, sức mạnh tuyệt đối của thánh hoan thú là có thật ư?
Á Văn kinh ngạc mồm lắp ba lắp bắp hỏi lại:
- bá phụ, người nói bạch hổ thánh thú là tồn tại thật ư? là thật ư?
Cái Xích gật đầu, nhận thấy Á Văn có vẻ không tin những gì mình nói, nếu như là người khác nghi ngờ câu nói của ông ta như vậy thì e rằng ông ta sẽ cho một cái bạt tai lật mặt
Nhưng chuyện này lại khác, người nghi ngờ lại là Á Văn, người để lại ấn tượng tốt đẹp cho ông ta, vì vậy, Cái Xích không phản ứng gì nói:
- Thực sự là rất khó làm cho người khác tin được, ban đầu khi ta nghe thấy tin này lần đầu tiên ta cũng như con, không dám tin, song, Á Văn, bá phụ vẫn phải nói với con rằng, những gì bá phụ nói, về chuyện bạch hổ tây phương hoan thú kia là chính xác không sai một chút nào
Một lúc sau, Á Văn coi như đã tiêu hoá được chuyện bach hổ thánh thú mà Cái Xích nói, trở lại bình tĩnh nhìn Cái Xích
Cái Xích gật đầu đáp:
- Á Văn con rất khá đấy, nhớ lại lúc đầu, bá phụ ta lần đầu nghe thấy tin này, ta còn mất gần nửa ngày mới chấp nhận được nó, lúc đó là phụ thân ta, tiền nhậm đoàn trưởng nói cho ta, thì ta mới tiếp thu nhanh như thế, lúc đó ta đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, chắc là con chưa tới từng ấy tuổi chứ? thật sự con giỏi hơn ta đó
Á Văn đáp:
- tiểu chức năm nay vừa tròn mười tám tuổi, bá phụ, người vẫn còn chưa nói hết mà!
Cái Xích vừa nghe thấy Á Văn nói mười tám tuổi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, một người từng trải như Cái Xích liên tưởng ngay lập tức phải trải qua bao nhiêu là sóng gió mới có thể khiến cho một cậu bé mười tám tuổi, vẫn chưa được coi là thanh niên này lại có biểu hiện như vậy?
Cái Xích thầm thở dài, nói:
- Căn cứ theo đoàn trưởng đầu tiên của đoàn ta, Mặc đức Bân đã ghi chép lại, khoảng năm trăm năm trước, khi mà Mặc Đức Bân chưa sáng tạo ra thiết huết đoàn, lúc ấy,
ông ta là môt thanh niên trẻ ưa mạo hiểm, luôn thách chiến với người khắp nơi, để có thể tăng danh tiếng và thực lực của mình, theo như ông ta thuật lại thì ông ta lúc đó là một trong những cao thủ danh tiếng lẫy lừng ở đại lục,
lúc ấy, ông ta tới vùng đất Kì lan lầu lien minh, định thách chiến với đoàn trưởng đoàn binh hoả xếp thứ tư, quyết đấu ở phía Tây của Kì lan lâu liên minh, người chứng kiến là thành chủa của tứ đại thành:
Kì đặc, phong nguyên, gia chân tịch, nhĩ T và đoàn trưởng của tam đại binh đoàn khác: Băng tuyết lầu, Nghịch thập tự, thánh ma đạo, trận chiến lúc ấy đã diễn ra từ trời sáng tới lúc sẩm tối, cuối cùgn thì Mặc đức bân cuối cùgn đã đánh gục được đoàn trưởng của liệt hoả binh đoàn xuống đất,
nhưng ông ta cũng đã bị trọng thương, cũng vào lúc ấy, tất cả mọi người ở đó bao gồm cả Mặc đức bân đang nằm trên đất và mười tám người đều nhìn thấy một cảnh tượng lạ là có một con hổ bay cực lớn thân dài chừng mười hai thước, cao gần chục thước, có một đôi cánh trằng muốt dài chừng chục thước, toàn thân màu trắng tuyết, kèm theo ánh sáng lấp lánh,
Dịch giả : nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Con hổ bay đó bay xuống trước mặt mọi người, từ miệng thét ra một luồng ánh sáng trắng về phía mọi người, tất cả mọi người đứng đó cảm thấy toàn thân như đầy sức mạnh, ngay cả tất cả những vết thương của Mặc đức bân đang bị trọng thương nằm trên mặt đất cũng tự lành khỏi trong phút chốc, cơ thể thậm chí còn khoẻ mạnh hơn trước khi bị thương gấp nhiều lần
Tiếp đó, trong đầu tất cả mọi ngừơi đều đồng thời vang lên một âm thanh, Mặc đức bân ghi lại như sau:
“ Nhân loại, ta là tây phương bạhc hổ, ta tới đây là muốn tìm một nơi để phân thân trưởng thành, nơi này là ta phát hiện ra dưới đất ẩn dấu năng lượng rất lớn, phù hợp nhất với việc phân thân trưởng thành của ta, ở đây,
ta muốn ước hẹn với các ngươi , nếu như các ngươi đồng ý, đồng ý cứ một trăm năm, đều tới đây, cung cấp năng lượng tinh thần của các ngươi cho trứng phân thân của ta, đợi ta phân thân, ta sẽ để phân thân của ta vào trong người các ngươi, chọn một người sống trong các ngươi để cung cấp năng lượng cho ta, các ngươi đồng ý không?”
“ Song, thời gian phân thân của ta thì ngay cả ta cũng không biết, chỉ duy nhất một người biết, khi nhũ hoá thiìcần phải hít năng lượng đầy đủ, còn thời gian thì dài vượt xa so với loài người các ngươi biết đến, những năm các ngươi còn sống thì không thể đợi cho tới khi ta phân thân được, như vậy các ngươi có đồng ý không?
“ Lúc ấy, tất cả mọi người đều đã biết bạch hổ - tây phương thánh hoan thú là tồn tại thật nên vô cùng hứng khởi, vừa nghe thấy còn có cơ hội có thể lấy được trứng của bạch hổ, cho dù bản thân không thể làm việc đó,
nhưng vì nghĩ cho đời sau, tất cả mọi người đã đồng ý lời đề nghị của bạch hổ, nhưng, bạch hổ lại đưa ra một điều kiện, nói dường như biết rõ rằng phân thân nếu nhũ hoá thật thì sức mạnh mạnh mẽ đó sẽ tạo ra tranh giành,
nên đã yêu cầu, để phân thân thuận lợi trưởng thành, thì mỗi trăm năm một lần, không được mang theo bất kì ai khác tới, mọi người đã đồng ý, mỗi một trăm năm tuyệt đối không đưa bất kì bộ nào tới, và còn lập đàn thờ trời nữa
Nói tới đây, Cái Xích cười khẩy nói:
- Song bạch hổ thật coi thường bản tính dối trá của nhân loại quá, hừm
Á Văn có vẻ không hiểu, lại nghe thấy Cái Xích nói tiếp:
- Tóm lại, sau khi mọi người đồng ý điều kiện của bạch hổ, mọi người chỉ thấy, nơi mà bạch hổ đứng bỗng nhiên nổi lên, tạo thành một cái đồi nhỏ,
sau khi bạch hổ bay xuống đồi, đôi cánh trên lưng bỗng giang rộng ra, từ đôi cánh phát ra ánh sáng, đột nhiên, trên đồi xuất hiện một cái thông đạo thông xuốt không bị ngăn cách,
bên dưới là một cái hang động sâu không thể đo được, sau khi tạo ra cái động đó, bạch hổ lại gọi trong não mọi người đi theo nó,
mọi người đi vào trong động, cứ đi nửa canh giờ mới tới đáy động, mọi người nhìn thấy ánh sáng bạch hổ là do một vệt ánh sáng từ mũi cánh phát ra mà tạo thành một cái động dưới lòng đất như vậy, còn sức mạnh kì lạ kia thì càng kì diệu, bước tới tận cùng đáy, toàn thân bạch hổ đột nhiên phát ra ánh sáng trắng mãnh liệt, trong phút chốc,
tứ phía lấy bạch hổ làm trung tâm, ánh sáng tạo ra nửa vòng tròn rộng gần năm mươi thước, một cái động hoàn chỉnh, sau đó,
âm thanh của bạch hổ lại vang lên trong não mọi người nói:
“Chú ý, ta phải hít lực tinh thần của các ngươi đây.” Nói rồi, chỉ nhìn thấy trên người bạch hổ bỗng xuất hiện một ánh sáng nhỏ nhoi, tiếp đó, mọi người lại nhìn thấy ánh sáng trắng phân thành tám,
lần lượt chiếu lên đầu của mỗi người, lúc ấy Mặc đức chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, tiếp theo là bị bất tỉnh nhân sự
Khi tỉnh lại thì Mặc đức phát hiện ra ông ta lại nơi diễn ra trận quyết đấu, cái đồi nhỏ kia và cái động lớn hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa,
nếu như con bạch hổ to lớn kia không còn đứng trước mặt của ông ta nữa thì có lẽ ông ta nghĩ mình đang nằm mơ
“ Bạch hổ đợi tất cả mọi người tỉnh lại rồi mới nói:
- Nơi phân thân của ta dưới sự bạo vệ của sức mạnh ma pháp của ta, thì mỗi một trăm năm sẽ xuất hiện ở chỗ vừa mới phân thân, bình thường đều là những nơi nằm sâu trong lòng đất,
bất kì ai cũng không thể tìm được, chỉ có ngày này của mỗi năm mới nổi lên, nếu như bỏ qua ngày này, thì phải đợi một trăm năm sau, hi vọng là các ngươi có thể tuân thủ lời hứa với ta”
Nói xong, bạch hổ giang rộng đôi cánh, bay thẳng lên bầu trời
Sau khi kể xong, Á Văn ngầm phù một hơi, chỉ là nghe câu chuyện Cái Xích kể lại ghi chép của Mặc đức bân, khi nó có thể tưởng tượng ra bạch hổ nếu toả ra năng lượng thật sự, thì nói là kinh thiên động địa cũng không ngoa
Cái Xích nói một mạch tới đây thì ngừng lại nghỉ một chút rồi mới nói:
- Sau khi chuyện bạch hổ xảy ra, tám người quả nhiên không hề tiết lộ cho ai biết, mỗi người đều quay về chỗ mình ở, và hẹn sau một trăm năm, nhất thiết phải nói cho người đời sau tới đây tụ họp, còn lúc đó thì chỉ có Mặc đức chỗ ở không cố định, thế là đương nhiên, binh đoàn liệt hoả mất đi đoàn trưởng đương nhiên trở thành Mặc đức chi vật,
lúc ấy, tuy có người phản kháng, không phục, nhưng, ngay cả đoàn trưởng võ công cao nhất cũng chết dưới tay Mặc đức, phản đối cũng có tác dụng gì chứ, song, lúc đó cũng có người cầu viện với thành chủ và binh đoàn khác,
chỉ là sau khi ước hẹn với bạch hổ, thế lực của nó là khả quan, vì vậy, cũng thừa nhận rằng Mặc đức tiếp nhận địa bàn của liệt hoả và tổ chức lại thuận lợi binh lính trong binh đoàn liệt hoả, tạo nên thiết huyết đoàn như ngày nay
Nói tới đây, Cái Xích lại cười mỉa nói:
- “từ đó trở đi, thiết huyết đoàn dưới sự lãnh đạo của Mặc đức dần dần trở nên hưng thịnh, và chiếm vị trí thứ hai của Kì lan lầu liên minh, đây có lẽ là điều mà thế lực khác không thể ngờ tới”
Á Văn không có ý kiến gì cả, nhưng vô cùgn hứng thú với đính ước trăm năm này, hỏi:
-Bá phụ, hẹn ước trăm năm này rốt cuộc là tình hình ra sao? phải chăng khách liêu chính là chuyên về nó?
Cái Xích cười, gật đầu nói:
- Ha ha, Á Văn con nói không sai chút nào, chức vụ khách liêu chính xác là vì cái hẹn ước kia mới có
- Lúc đầu, vì trước mặt bạch hổ, tám người đều thề trước trời cao, sẽ không đem bộ hạ tới, ngoài bọn họ ra thì không có ai biết chuyện này, nhưng tiếc là nó đã quá coi thường bản tính xảo quyệt của loài người rồi, với sức mạnh lớn như vậy, lại có người không muốn sở hữu nó ư?
Thế là đến khi một trăm năm ước hẹn tới, đời thứ hai của tám đại thế lực đã tới nơi này, mới phát hiện ra rằng, ngoài hậu duệ của tám người đó ra thì mỗi người lại dẫn theo một vài thuộc hạ, mới nhìn, ai cũng trách đối phương
không giữ lời hứa, nhưng, trong khi chỉ trích, tất cả mọi người đồng thời phát hiện ra, thật ra cách nghĩ của mọi người là như nhau, ai cũng muốn có trứng bạch hổ, nhưng mỗi người đều sợ ngộ nhỡ lúc ước hẹn một trăm năm trứng bạch hổ bỗng nhũ hoá, mà hắn lại một mình đối chọi, không tranh người khác được, thì hỏng bét, nên mỗi người đều nghĩ ra, lời thề của thế hệ thứ nhất chỉ có không được mang theo hạ thủ tới, thế là mỗi người mang theo toàn là bạn bè, huynh đệ
Á Văn cướp lời nói:
- vậy thì thiết huyết đoàn chúgn ta là khách liêu tham gia rồi?
Cái Xích gật đầu nói:
-“Không sai, cũng giống như Khách Liêu của chúng ta vậy, những cái mà mỗi thế lực mang đến đều thuộc về các thế lực lớn nhưng lại không phải là người thuộc về các thế lực lớn ấy, cũng giống như Khác Liêu của chúng ta vậy chỉ là tên gọi khác nhau mà thôi.”
Á Văn thầm thở dài một tiếng, điều này thực sự khiến chàng vô cùng kinh ngạc.Không ngờ Khác Liêu của Thiết Huyết Đoàn lại ẩn chứa nhiều bí mật trong nó đến vậy. Đột nhiên chàng nghĩ đến một điểm bèn hỏi:
-“Bá phụ!Vậy những Khách Liêu tham gia đó khi nhìn thấy trứng bạch hổ liệu có nảy sinh lòng khác mà muốn chiếm đoạt hay không?”
Cái Xích trả lời:
-“Điều này con có thể yên tâm, bọn họ căn bản không biết bọn họ phải giành lấy trứng bạch hổ.”
Á Văn ngẩn người ra:
-“Việc này nói thế nào?”
Cái Xích mỉm cười nói:
-“Đầu tiên, có thể được thủ lĩnh các dại thế lực chọn ra để tham gia vào cái hẹn trăm năm này nhất định phải là người mà họ tín nhiệm nhất.Hơn nữa để che mắt thiên hạ các đại thế lực đều có một loạt từ ngữ,
người ngoài chỉ biết tứ đại thành và tứ tập đoàn cứ mỗi trăm năm lại có một cái hẹn tỉ võ trên đỉnh Đông Đát Luân Sơn để quyết định quyết định lơi ích của một trăm năm về sau sẽ được chia sẻ như thế nào.
Ngay cả những Khách Liêu tham gia cũng đều cho là như vậy song theo ghi chép từ xưa để lại thì mỗi người tham gia cái hẹn trăm năm của mỗi thế lực,
ngoài thủ lĩnh ra thì tất cả những người giúp đỡ cho hắn ta đều chết hết cả ,
không hề có ngoại lệ, năm trăm năm nay đều là như vậy.Ai bảo những người được chọn tham gia đều là những người có võ công tuyệt đỉnh do đó hễ đánh thì cứ cho là có thể giết chết đối phương nhưng bản thân cũng đã chịu trọng thương như vậy vô phương cứu chữa rồi, đợi đếnkhi các cin thủ lĩnh tỉnh lại sau khi mất đi sức mạnh tinh thần thì bọn họ sớm đã chết gần hết rồi không hề có ngoại lệ.
Tất cả người ngoài đều đã chết rồi thì nói thế nào chỉ là do bọn họ quyết định mà thôi.Chân tướng của những sự việc này chỉ có thủ lĩnh của các đại thế lực biết thôi, những điều người khác biết chỉ là giả tạo mà thôi.
Lúc này Á Văn mới hoảng hốt nghĩ ra nhưng điều làm chàng thấy càng kì lạ là:
-“Bá phụ!Vậy người gọi con đến không phải là bảo con tham gia vào cái hẹn trăm năm đấy ư?Vậy mà người lại kể cho con chân tướng sự việc, lẽ nào người không sợ…?”
Cái Xích cười lớn nói:
-“Haha…Con có thể tin tưởng bá phụ và còn không e ngại sự nguy hiểm nếu thân phận bại lộ mà nói cho bá phụ biết thân phận thực sự của con, lẽ nào bá phụ không thể tin tưởng con được sao?
Huống hồ từ khi bá phụ muốn gọi con đến thì ta chưa từng nghĩ đến việc bảo con tham gia vào cái hẹn trăm năm đó rồi.Nói một câu thật lòng, Á Văn con đừng để ý nhé, muốn tham gia cái hẹn trăm năm này Á Văn con vẫn chưa đủ tư cách đâu.’
Á Văn thản nhiên vì chàng đương nhiên biết so với những cao thủ thật sự thì chàng còn kém một khoảng khá xa nhưng chàng vẫn không hiểu đã muốn chàng đảm nhiệm Khách Liêu lại không muốn chàng tham gia vào cái hẹn trăm năm, rôt cuộc Cái Xích muốn chàng làm gì đây?
Nhìn nét mặt chứa đầy sự nghi hoặc, Cái Xích cười lớn nói:
-“Á Văn , sau này con sẽ biết thôi, yên tâm, bá phụ quyết không làm hại con đâu.”
“Được rồi, chúng ta chỉ nói đến đây thôi.Ta còn phải nói chuyện với một người khách khác nữa. Á Văn con hãy về nghỉ ngơi trước đi”
Cái Xích đứng dậy nói với Á Văn đồng thời lắc lắc chiếc chuông trên bàn.
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên,
không đầy mười phút sau ngoài cửa thư phòng truyền đến giọng nói của Khải Đặc:
-“Đoàn trưởng!Xin hỏi người có chỉ thị gì ạ?”
“Khải Đặc!ngươi mau dẫn Khách Liêu đi nghỉ ngơi đi.”.
Cái Xích vừa biểu thị Á Văn hãy đi theo Khải Đặc vừa nói với hắn.
Á Văn đành phải mang theo bao nhiêu nghi vấn moẻ cửa đi ra khỏi thư phòng của Cái Xích và đi cùng Khải Đặc.
Dịch giả : nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Vừa sáng sớm, mặt trời vẫn chưa mọc, Á Văn đã giặt giũ xong, và đã luyện thiên tâm chân khí được 1 lúc.
Nhìn quanh 4 phía, Á Văn bất giác thấy vẻ đẹp tĩnh mịch của phong cảnh, trước mắt hắn,1 cái sân nằm riêng biệt, 1 căn lầu 2 gác với 2 màu xanh trắng xen kẽ, còn có 1 cái sân nhỏ khoảng hơn 60m2, chòi nghỉ mát,
hòn non bộ, cái cầu nhỏ, nước chảy, tất thảy đều có, cách bài trí thì không còn gì để nói, trông cổ kính mà phong nhã, khiến ai ở đó đều rất thoải mái dễ chịu, hơn nữa, ở đây lại càng không có ai đến quấy nhiễu, trừ những lúc Á Văn cần, kéo sợi dây chuông trong phòng gọi người hầu tới, thì chẳng có ai đến đây, Á Văn sẽ có được 1 đêm yên tĩnh.
Vừa luyện xong thiên tâm chân khí, Á Văn thấy toàn thân ấm lên, rất dễ chịu, tinh thần cũng rất tốt.
đột nhiên, 1 bóng người bước vào sân, Á Văn nhìn ra, thì ra là Cái Xích, Á Văn lập tức từ trong chòi bước ra, chào: “cháu chào bá phụ.”
Á Văn nhìn xung quanh, cười đáp: “không khí ở đây rất tốt, lại rất yên tĩnh, lâu lắm rồi cháu mới ngủ ngon như vậy.”
Cái Xích cười lớn, Á Văn hỏi: “bá phụ, sao người ra đây sớm vậy, có việc gì không ạ?”
Cái Xích gật đầu, đáp: “cháu dậy sớm như vậy, chắc đang luyện khí công!”
Không phải câu hỏi, là 1 câu khẳng định, Á Văn gật đầu, đáp: “đúng là cháu có luyện khí công, nhưng vừa luyện xong rồi, bá phụ có việc gì không?”
Cái Xích nói: “Á Văn cháu luyện khí gì vậy, có phải phá ma chân khí?”
Á Văn đáp: “Cháu luyện thiên tâm chân khí.”
Cái Xích ngạc nhiên: “Thiên tâm chân khí? Không phải Phá ma chân khí gia truyền của nhà cháu sao?”
Á Văn vừa nghe, sững người hỏi lại: “sao bá phụ biết phá ma chân khí của nhà cháu?”
Cái Xích cười đáp: “vốn là cây trụ cột của Bang Công Quốc Hoa Na, mấy người chúng ta sao có thể không đi tìm hiểu căn nguyên của nhà Tư Đạt Khắc cháu chứ?”
Á Văn nghe xong thấy rất phải, chỉ có điều bỗng nhiên cảm thấy tinh thần hơi suy sụp, trong thời gian chẳng bao lâu,nhà Tư Đạt Khắc bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này?
Nhìn thấy sắc mặt Á Văn bỗng nhiên tối sầm, Cái Xích biết mình bất cẩn đã động đến mối hận thù của Á Văn, vội lảng sang chuyện khác: “Á Văn, Ta hỏi cháu, thiên tâm chân khí của cháu đã có mấy năm công lực rồi?”
Á Văn ngạc nhiên,”mấy năm công lực? thế nào là mấy năm công lực?” Á Văn hỏi vẻ nghi hoặc.
Cái Xích nghe Á Văn hỏi lại, ngớ người: “cháu không biết? Á Văn cháu không biết luyện khí được tính bằng đơn vị công lực sao?
Á Văn cười lắc đầu, thiên tâm chân khí của hắn là hắn tự tìm ra , nhưng những kiến thức luyện công thông thường, có khi hắn còn không bằng 1 đứa học trò.
Cái Xích không thể hiểu nổi:
“ta thật không hiểu rốt cuộc cháu học như thế nào mà ngay cả đến những điều cơ bản cũng không biết, được rồi được rồi, cháu nghe kĩ đây , cái gọi là chân khí là những người luyện công chúng ta dùng những cách đặc biệt, dự trữ năng lượng trong cơ thể, dựa vào những phương thức tu luyện khác nhau, những chân khí dự trữ cũng có hình thức khác nhau,
căn cứ vào những hình thức khác nhau đó, các loại chân khí cũng có những đặc điểm không giống nhau, dựa vào đặc điểm, chân khí sẽ có những tên gọi khác nhau, giống như liệt nhật chân khí của ta, và phá ma chân khí của nhà cháu, đều có đặc tính cực cương chí liệt,là thuộc loại chân khí cực cương, còn cái gọi là năm chân khí, chính là đơn vị tính toán cơ bản của luyện khí, lấy lượng khí luyện được trong vòng 1 năm để phán đoán công lực cao hay thấp, chắc cháu biết thời gian luyện chân khí càng lâu thì càng thâm hậu chứ?”
Á Văn gật đầu, nhưng hắn lại có 1 câu hỏi mới:
“bá phụ, nếu theo bá phụ nói như vậy thì quả là 1 sự so sánh rất khách quan, nhưng cháu lại có 1 nghi vấn, theo cháu nghĩ, mức độ chăm chỉ luyện khí của mỗi người không giống nhau, nên công lực mỗi người có được trong 1 năm luyện khí đương nhiên cũng khác nhau, như vậy chẳng phải không công bằng sao?”
Cái Xích mỉm cười cười, nói: “câu hỏi rất hay, đúng như cháu nói, chỉ dựa vào thời gian luyện khí để tính thì đương nhiên không công bằng, các bậc tiền bối của chúng ta đã nghĩ ra 1 cách tính vừa khách quan, vừa công bằng, cháu xem, dùng quả cầu năng lượng này, người luyện khí sẽ cho chân khí vào trong đó,
nếu độ sáng của cầu năng lượng thay đổi, đo xem rốt cuộc lượng chân khí trong cơ thể là bao nhiêu, sau đó lại đối chiếu với lượng của 1 năm chân khí cơ bản mà các bậc tiền bối đã mất rất nhiều công sức đo tính, là sẽ có thể tính toán 1 cách khách quan rồi.”
vừa nói, Cái Xích vừa lôi ra từ trong bụng 1 quả cầu trong suốt, đưa cho Á Văn.
Á Văn thích thú cầm lại xem.
Cái Xích mỉm cười: “Á Văn, cháu thử xem, phút chốc vận dụng toàn bộ công lực cho chân khí trong cơ thể vào trong đó xem.”
Á Văn cười, cũng không thấy động tác của hắn, quả cầu năng lượng trong tay đã phát ra ánh vàng mãnh liệt, ánh sáng chói mắt làm tay Á Văn ẩn trong ánh sáng vàng, may mà ánh vàng chỉ sáng lên rồi tắt ngay, trở về nguyên trạng.
Nhưng Cái Xích đã há hốc mồm kinh ngạc : “Á Văn, ban nãy cháu đã dùng hết công lực chưa?”
Á Văn cũng bị sự phản ứng kịch liệt của quả cầu năng lượng dọa 1 trận, ngượng ngùng nói: “cháu xin lỗi, hình như cháu ra lực quá mạnh.” hắn không dám nói mình mới chỉ dùng 8 phần công lực mà thôi.
Cái Xích kinh ngạc: “Á Văn, ta thật không biết cháu đã luyện như thế nào, công lực của cháu có lẽ không hề thua kém gì ta, theo ta, chân khí của cháu ít nhất đã có đến 50 năm công lực, cháu nói cháu mới 18 tuổi, ta thật không thể hiểu cháu rốt cuộc đã luyện như thế nào?”
Nếu Cái Xích biết được rằng Thiên tâm chân khí của Á Văn thực tế sớm đã vượt qua 60 năm, thì chắc còn kinh ngạc hơn nữa, nếu lại biết thiên tâm chân khí của Á Văn còn không thể bằng được 1 loại năng lượng khác mà cậu có – tinh thần dị lực, e rằng Cái Xích sẽ xỉu ngay tại chỗ.
tất cả đều là do Á Văn ngay từ khi bắt đầu luyện thiên tâm chân khí đã tu luyện tuần hoàn 36 lần khác hẳn với những người bình thường ,
thêm nữa Á Văn trước khi chưa luyện chính thức, đã có cơ sở cực kì thâm hậu, sau này lại qua 1 năm phiêu bạt, dưới sự uy hiếp của cái chết đã khiến hắn làm cho thiên tâm chân khí tăng lên gấp bội, điều quan trọng nhất là Á Văn lại giành được chiếc dùi thần chỉ có trong những lời đồn đại,
nhờ sự giúp đỡ của dùi thần, Á Văn đã thu nạp được nguồn năng lượng to lớn của dùi thần, biến năng lượng này thành thiên tâm chân khí của mình,
càng làm cho thiên tâm chân khí của hắn nhanh chóng mạnh lên gấp bội, bởi vậy mới tạo nên 1 trình độ chân khí thâm hậu không hề hợp với tuổi của hắn.
đương nhiên, những điều này ngay đến chính Á Văn cũng không hiểu rõ được, nhưng hắn vẫn biết thiên tâm chân khí của mình đã luyện đến trình độ nào, biết mình có thể đấu được với Cái Xích, dù sao Á Văn cũng cảm thấy rất vui.
Cái Xích nhìn Á Văn như đang nhìn cái gì đó, bỗng nhiên cười nói:
“Á Văn cháu thật xứng đáng là ác quỷ ánh trăng, sự tu luyện chân khí của cháu thâm hậu đến mức người bình thường có nằm mơ cũng không nghĩ đến, ta có thể yên tâm được rồi.”
Á Văn ngạc nhiên, công lực thâm hậu của hắn thì có liên quan gì đến sự yên tâm của Cái Xích? Á Văn vội hỏi nguyên nhân?
Cái Xích sau 1 hồi giải thích Á Văn mới hiểu, hoá ra, Cái Xích lần này định mời3 vị khách khanh, ngoài Á Văn ra còn có 2 người nữa, đều là những nhân vật có tiếng trong liên minh Kì Lan lầu, 1 người là Hoả Ma Đạo – Uý Đề.
Phì Tế, nghe đồn là đệ tử của Băng viêm ma long sứ - 1 trong 10 tay cao thủ đại lục, rất giỏi Hoả diệm ma phả, 1 lần trong 1 đêm đã cho hơn 800 tên đạo tặc Tự tề Minh hoành hành ở liên minh phía bắc thành tro bụi;
còn 1 người là Đại địa kị sĩ –Sắt Lạc.Ca Cát Sa, với cây kiếm tử tinh quang trong tay đã đánh cho thiên lam môn ở phía đông liên minh kì lan lầu không kịp trở tay.
Hơn nữa hắn còn là 1 tay kiếm thiên tài của ma vũ song tu, rất giỏi địa hệ ma pháp.
2 người này là 2 tay cao thủ kiệt xuất nhất của liên minh kì lan lầu trong 10 năm nay, trong liên minh kì lan lầu không còn địch thủ, thiết huyết minh của Cái Xích 3 năm trước đã chú ý đến bọn chúng,
đã có ý định mời chúng đến, nhưng, 5 ngày trước, Cái Xich nhận được tin, 2 tên này đã cự tuyệt lời mời của thiết huyết đoàn,Uý Đề.phì Tế rúc trong lòng của thánh ma đạo dung binh đoàn, Sắt Lạc.ca Cát Sa thì bây giờ đang mật đàm tường tận với Băng tuyết lầu dung binh đoàn,
xem ra gia nhập băng tuyết lầu chỉ là chuyện sớm muộn, thành ra bây giờ 3 người khách khanh được mời thì chỉ có Á Văn là gia nhập chính thức,
trong 3 người Á Văn là người nhỏ nhất, công lưc cũng bị cho là thấp nhất,
bởi vậy tối qua khi Cái Xích tuyên bố Á Văn gia nhập liên minh, lập tức gây nên sự phản đối, trong đó phản đối kịch liệt nhất là thống lĩnh Lưu Thủ của đoàn bộ thất đại đoàn.
điều nghi ngờ lớn nhất của họ là Á Văn có dễ dàng thừa cơ đại chiến hay không, dù gì, không ai hiểu rõ hơn họ về quyền lợi và trách nhiệm của khách khanh, nhưng cái khó là việc để Á Văn làm đoàn trưởng của các khách quan, bởi vậy họ đã nghĩ ra 1 cách, đó là hi vọng Á Văn có thể vượt qua được thiết huyết tam nan.
Dịch giả : nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Nhưng, cái gọi là thiết huyết tam nan ấy là khi đoàn trưởng mới lên, phải tiếp nhận và thông qua kiểm tra, để chứng tỏ mình có năng lực để lãnh đạo thiết huyết đoàn.
thiết huyết tam nan đầu tiên:
tay không đánh cọp, đoàn trưởng mới không được dựa vào bất cứ ngoại lực nào, trong vòng 3 tiếng đồng hồ phải giết chết 10 con cọp hoang dã,
điều kiện là không được dựa vào ma thuật, không sử dụng vũ khí, mà những con cọp này đều sẽ bị tiêm thuốc khiến chúng càng trở nên hung dữ,
trong những điều kiện bất lợi như vậy, có thể nói là tình thế không sống thì chết, mà đây mới chỉ là thử thách đầu tiên trong 3 thử thách, cũng là thử thách đơn giản nhất.
thiết huyết thứ 2:
nại hà chi thất, sẽ thử thách sức chịu đựng của đoàn trưởng mới, người bị thử thách sẽ phải vào trong 1 căn phòng đá, căn phòng đá này được xây bằng đá vân thạch rất dày và nặng,
lại ở dưới 20m nước, người bị thử thách không được đem theo đồ ăn, nước uống, không được mặc quần áo, cứ trần truồng như vậy đi vào phòng, đương nhiên, trong phòng đá cũng chẳng có thứ gì cả, người này sẽ phải ở trong môi trường không vật, vô cùng yên tĩnh này 15 ngày,
sau 15 ngày, có người từ bên ngoài mở cửa, nếu có thể tự động bước ra, thì chứng tỏ đã vượt qua cửa ải, mới đầu nhìn cảm thấy không có gì,
nhưng bao năm qua, rất nhiều người không chịu đựng được quá 3 ngày đã bỏ cuộc, chỉ vì thử thách ở trong môi trường không tiếng động, áp lực tinh thần bị cô lập, lại thêm đói khát là điều mà 1 người bình thường không thể chịu đựng được.
thiết huyết 3:
quân võ chi nan, cửa ải thứ 3, cũng là cửa ải khó nhất, bởi vì cửa ải này sẽ thử thách năng lực lãnh đạo của đoàn trưởng mới, bản thân là người lãnh đạo của 1 dung binh đoàn lớn,
yêu cầu về năng lực của đoàn trưởng mới là điều chắc chắn, mà thông qua 2 thử thách trước thì chỉ có thể nói là năng lực cá nhân của hắn tốt, nhưng chỉ là 1 người lãnh đạo thôi chưa đủ,
bởi vậy trong thử thách thứ 3 này, chính là thử thách năng lực lãnh đạo của đoàn trưởng mới, điều kiện là, đoàn trưởng mới sẽ chọn ra 50 người trong binh đội kiến tập của thiết huyết đoàn,
đoàn trưởng mới sẽ huấn luyện trong vòng 3 tháng,
nội dung huấn luyện do đoàn trưởng mới tự quy định, sau 3 tháng, bất kể là hợp lực hay tự lực,
chính 50 người này phải giết chết được 40 con mãng xà, mà loại mãng xà này là những con mãng xà chuyên giết người của liên minh thiết huyết lầu, con lớn nhất có thể dài đến hơn 10m,
to như thuỷ giác, vô cùng mạnh, lại có kịch độc, bị cắn 1 phát cũng đủ chết, mà những binh sĩ trong binh đội kiến tập đều là những thanh niên trẻ tuổi yếu ớt, chỉ huấn luyện trong 3 tháng đã phải làm 1 việc nặng nề như vậy, quả không dễ dàng gì!,hơn nữa,
ngoài việc phải có năng lực huấn luyện độc lập, còn liên quan đến việc làm sao khiến tất cả mọi người tuân theo mệnh lệnh luyện tập và làm sao quy định nhiệm vụ cần hoàn thành, điều đó lại càng thêm khó khăn,
theo Cái Xích nói, 50 người lúc đầu ông huấn luyện ra cũng không giết được quá 38 con, lại còn bị chết 5 người, cuối cùng xét ông là con trai của đoàn trưởng cũ, lại thêm ông còn là niềm hi vọng của mọi người, nên mới miễn cưỡng được sự đồng ý của 17 vị thống lĩnh, kế vị làm đoàn trưởng mới.
bây giờ, 7 vị thống lĩnh đang có mặt lại muốn Á Văn vượt qua 3 cửa ải này, Cái Xích tuy trong lòng không muốn, nhưng phải phục tùng các khách khanh, nên đành phải đồng ý,
và sáng nay ông đến đây, chính là để hỏi xem Á Văn có đồng ý thử thách hay không?
Á Văn sau khi nghe Cái Xích giải thích xong, trong lòng cũng hơi thấp thỏm, đoàn trưởng của thiết huyết đoàn phải trải qua thử thách như vậy mới có thể đảm nhiệm,
thật không dễ dàng, chẳng trách, dưới sự lãnh đạo của người đoàn trưởng đã qua thử thách, thiết huyết đoàn có muốn không mạnh cũng khó.
đến bây giờ khi nghe Cái Xích hỏi, Á Văn suy nghĩ 1 chút, gật đầu đáp: “bá phụ, cháu đồng ý thử thách.”
Cái Xích nghe xong rất vui mừng, nhưng vẫn hỏi lại: “Á Văn, thực ra cháu không cần miễn cưỡng, cứ cho cháu không là khách khanh, ta cũng không thất vọng đâu, dù sao chúng ta đã quen nhau rồi phải không?”
Á Văn lắc đầu: “bá phụ nghĩ sai rồi, cháu không hề miễn cưỡng, tuy cháu đồng ý chấp nhận thử thách 1 phần là do cháu đã hứa với bá phụ sẽ là khách khanh,
nhưng cháu cũng muốn biết, trong thử thách này, cháu đạt được đến trình độ nào, coi như cháu tự khiêu chiến với nang lực của chính mình!”
Cái Xích nghe xong không còn biết nói gì, rồi ông hỏi:
“được rồi! vậy …Á Văn cháu lúc nào có thể bắt đầu thử thách?”
Á Văn xoa tay, cười đáp: “ Hôm qua cháu được ăn no ngủ say, giờ đây tinh thần đang rất dồi dào, lúc nào cũng có thể bắt đầu.”
Cái Xích giơ ngón tay cái biểu thị khen ngợi: “chí khí, quả là anh hùng, bá phụ ta bây giờ sẽ đi thông báo, hôm nay sẽ bắ đầu tổ chức thử thách thiết huyết tam nan, Á Văn cháu hãy nghỉ ngơi 1 lát, chuẩn bị tinh thần, đợi lát nữa,
bá phụ sẽ cho người đến thông báo cho cháu, hãy cho họ thấy con mắt của bá phụ không hề sai, cũng để họ thấy rõ ác quỷ dưới trăng không phải là hư danh.
Nói rồi, Cái Xích đi khỏi trong tiếng cười sảng khoái.
Cái Xích đi rồi, Á Văn lại tiếp tục luyện khí công, cố gắng luyện thiên tâm chân khí tốt hơn nữa, 1 hồi lâu sau, có người mang đồ ăn sáng tới, thì ra là Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt bày thức ăn trong chiếc chòi ở trong sân, cất tiếng gọi: “Long huynh, ăn sáng thôi.”
Á Văn cười, đi vào trong chòi, ngồi xuống trước bàn, hỏi: “Dạ Nguyệt, sao lại là muội đem đến? muội chẳng phải là đội trưởng sao? Sao lại làm những việc của người làm vậy?”
Dạ Nguyệt ngượng ngùng cười đáp: “thực ra đây là đồ ăn muội đem từ chỗ người làm đến, Long huynh, muội biết hết rồi, nghe nói huynh sẽ tham gia thử thách thiết huyết tam nan?”
Á Văn cười không nói , cầm 1 chiếc bánh bao lên ăn.
vừa nghe Dạ Nguyệt hào hứng nói:
“huynh biết không? thiết huyết tam nan từ 27 năm trước, ngoài 1 lần đoàn trưởng tổ chức trước khi làm đoàn trưởng , 27 năm nay, vẫn chưa có ai dám thử sức với nó, đây có lẽ là lần đầu tiên suốt 27 năm nay,
nếu như là muội tham gia, chắc muội sẽ lo lắng đến không đứng dậy nổi, đâu như huynh, vẫn có thể ung dung ngồi ăn sáng như vậy.” Dạ Nguyệt nhìn Á Văn vẻ khó hiểu.
Á Văn vừa ăn xong chiếc bánh bao trong tay, nghe vậy phì cười:
“nếu không thì muội bảo ta phải làm thế nào? giống như muội? cứ như sắp bị đi treo cổ hả? Người tham gia là ta chứ không phải muội, muội làm sao lại lo lắng hơn cả ta thế? Bình tĩnh đi, còn nhớ điều đầu tiên ta dạy muội không? phải bình tĩnh.”
Dạ Nguyệt lắc lắc 2 tay, vội nói:
“làm sao bảo người ta bình tĩnh được chứ ? Thiết huyết tam nan đấy! không phải là tam dị đâu!”
Á Văn lắc đầu, đối với Dạ Nguyệt, hắn đối xử với cô như em gái, thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, Á Văn đang muốn nói 1 điều gì đấy, nhưng đã thấy 2 bóng người vội vã bước vào sân.
Người chưa đến, Á Văn đã nghe thấy tiếng nói lớn: “Long huynh, nghe nói huynh sẽ tham gia thiết huyết tam nan?”
Á Văn định thần nhìn lại, đây chẳng phải Khải Đặc và Lực Áo? Mà người vừa hét lớn chính là Lực áo.
Á Văn cười: “thật là, sao mấy người các ngươi giống nhau vậy, tai dài hơn cả tai thỏ, nghe tin nhanh vậy?”
Á Văn chỉ nhìn quần áo chúng xộc xệch, mắt còn lờ đờ là biết ngay đang nằm trong chăn, nghe được tin vội đến đây ngay không kịp sửa soạn.
Lực Áo không đợi được vội hỏi: “Long huynh, ta vừanghe nói huynh sẽ tham gia thiết huyết tam nan, là thật hay giả vậy?”
Khải Đặc đứng 1 bên không giống như mọi ngày chêm vào 1 vài câu vô lễ, có thể thấy hắn cũng rất nóng ruột muốn biết là thật hay giả.
Á Văn cười: “các ngươi đừng vội, hãy vào trong rửa mặt đã, đợi tí nữa ta sẽ nói cho các ngươi, được không? Ta sẽ nói cho các ngươi mà, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Lúc này Khải Đặc và Lực Áo mới để ý đến mình còn đang quần áo xộc xệch, đồng thời cũng mới để ý thấy Dạ Nguyệt đang đứng bên cạnh, lúc này chúng mới thấy ngại đỏ mặt.
Lực Áo vẫn ngạc nhiên hỏi: “Dạ Nguyệt, ngươi đến đây từ lúc nào, sao ta không nhìn thấy?”
Dạ Nguyệt nhăn mũi, ngúng nguẩy nói: “người ta không như 2 tên lợn lười các ngươi, chỉ biết ngủ, ta đến đây từ lâu rồi, đi thôi, ta dẫn các ngươi đi rửa mặt, kẻo các ngươi ở đây cho xấu mặt.”
Nói rồi, Dạ nguyêt mỗi bên 1 người, lôi Khải Đặc và Lực Áo vào bên trong.
Nhìn 3 người họ, Á Văn cảm thấy trong lòng mình ấm áp, tuy mới quen nhau 10 ngày ngắn ngủi, nhưng Á Văn và họ đã trở thành bạn bè, từnhững biểu hiện quan tâm đó của họ, Á Văn thầm cảm ơn mình đã có được 3 người bạn tốt.
Chưa đầy 3 phút, 3 người đã đi ra, ngồi xuống bên cạnh Á Văn mới kể lại lời Cái Xích đã nói cho 3 người biết, rằng 7 vị thống lĩnh phản đối, nhưng đặt ra nếu hắn đồng ý tham gia thiết huyết tam nan, và có thể vượt qua, thì sẽ thừa nhận hắn đủ tư cách là khách khanh.
Sau khi nghe xong, Lực Áo vui mừng nói:
“bọn thống lĩnh cũng thật hồ đồ quá, trước giờ nghe nói những người không vượt qua đều trở về trong tình trạng bị tàn phế hoặc phát điên, đặc biệt là vòng đầu tiên tay không bắt cọp, kết thúc đều không chết thì tàn phế, vậymà vẫn còn lôi ra để thử thách, thật không hiểu họ đang nghĩ gì nữa?”
Khải Đặc chau mày, khuyên: “ Long huynh, ta cũng cho rằng tốt nhất huynh không nên tham gia, đây không phải 1 diễn kịch, thiết huyết tam nan rất nguy hiểm.”
Á Văn thấy vẻ mặt quan tâm của 3 người, trong lòng rất cảm động, nhưng hắn không thuộc loại người hay thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nên hắn dùng 1 cách khác để tạo niềm tin của chúng đối với hắn.
Sau đó,chỉ thấy nét mặt Á Văn nghiêm lại:
“ các ngươi nghĩ ta là ai? Ta được mệnh danh là ác quỷ ánh trăng đó! mấy cửa ải đơn giản đó có thể làm khó ta sao?”
vừa nghe thấy 4 từ Ác quỷ ánh trăng, 3 người lập tức thấy lạnh hết sống lưng, dường như trận thảm sát 10 ngày trước đang hiện ra trước mắt, chúng dường như nhìn thấy xác 10 con báo nhầy nhụa máu trên mặt đất.
đúng lúc này, 1 tên hầu đã đứng ngoài sân gọi lớn:
“Long tiên sinh, đoàn trưởng mời ngài đến tham gia thiết huyết tam nan, mời ngài đi theo tôi.”
Dịch giả : nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Đi theo tên hầu, Á Văn dần đi vào đến trường luyện vơ của thiết huyết đoàn, đấy là 1 băi tập lớn bằng đá rộng đến gần 200m2, xung quanh băi tập là rất nhiều giá để binh khí, trên đó bầy vô số những đao, thương, kiếm, búa, ŕiu, luyện, mác, lê…,
có 1 số Á Văn c̣n chưa từng thấy bao giờ, có thể thấy tinh thần thượng vơ của thiết huyết đoàn là rất mạnh mẽ, nhưng điều này cũng chẳng trách được, ai bảo nó là 1 dung binh đoàn chứ.
Khi Á Văn đến đó, mọi người đă đứng đầy trên băi, chắc phải đến mấy ngh́n người, cứ như là biển người vậy, h́nh như tất cả mọi người đều ra đây hết.
Tên hầu khó khăn chen giữa ḍng người , cuối cùng cũng đưa được Á Văn và mấy người KHải Đặc vào đến trung tâm, trên đường, Á Văn luôn phải chịu đựng nỗi khổ v́ bị mọi người chú ư quá mức, dọc đường hắn quả thực đă nghe đủ những lời chỉ điểm của mọi người, đa phần là những câu kiểu
“ trẻ quá!”,
“sao lại có 1 sợi tóc bạc?”,
“trông cũng được đấy.”,
và cọ̀n nhiều hơn nữa là
“hắn chính là ác quỷ ánh trăng đă giết chết hàng trăm người? thật không thể tin được!”,
“hắn nghĩ hắn là ai chứ, muốn làm khách khanh à? đừng có mơ!”,
“đồ tự đại!”…,
và đều là do đàn ông nói
Á Văn thầm cười gượng, xem ra nhân duyên của hắn ở đây không những không tốt, mà c̣n quá tồi tệ.
Nhưng lúc này Á Văn không có thời gian để suy nghĩ, bởi v́ hắn đă đi vào đến trung tâm, bên ngoài chỗ trung tâm,
người ta đă dựng 1 chuồng sắt cỡ lớn được làm từ nhừng thanh sắt to như cổ tay, cao khoảng 3m, đường kính 10m, trong chuồng sắt, có 10 con báo gấm hung dữ đang bị nhốt không ngừng gầm rú,
c̣òn Cái Xích đang đứng bên ngoài chuồng sắt, bên cạnh ông c̣òn có hơn chục người nữa.
Cái Xích nh́n thấy Á Văn đến lập tức trên mặt lộ rơ niềm vui, cất tiếng gọi:
“mau xuống đây, ta giới thiệu cho cháu, những người này đều là những nhân vật chủ chốt của thiết huyết đoàn chúng ta, những cây trụ cột quan trọng.”
Á Văn lập tức đi đến trước mặt Cái Xích, nghe Cái Xích giới thiệu.
Người đứng bên trái Cái Xích, cao khoảng 1,7m, khuôn mặt tṛn, là thống lĩnh của đại đoàn thứ 1 - Tỉ Lặc. Luyện Tôn, rất giỏi truy phong côn pháp, ảo thú của hắn là con trung cấp lục giới địa thuộc họ dê màu xám đang đứng bên cạnh hắn.
người thứ 2 là thống lĩnh đại đoàn thứ 2 – Tư Cách. Nại, dáng người cao gầy khoảng 1,9m, tầm 60 tuổi, giỏi vô ảnh kiếm, mănh thú là con trung cấp lục giới địa thuộc họ khỉ màu xanh, cũng đang đứng cạnh hắn.
người thứ 3, thống lĩnh đại đoàn 3 - Mạch Khắc Phi Vệ, hắn là người lùn nhất, chỉ khoảng 1.5m, nh́n trông như 1 con chuột cống, ảo thú cũng là 1 con trung cấp lục giới địa thuộc họ chuột màu đen, cũng đứng bên cạnh hắn, giỏi về diệt linh thủ của linh xảo.
người thứ 4 và thứ 5, thống lĩnh đại đoàn thứ 4 và 5 - Mật Thi Uy Liêm, Mật khắc Uy Liêm, là anh em song sinh, trông giống nhau như 2 giọt nước, cao chừng 1.7m,
2 con ảo thú cũng giống nhau, là 2 con ảo thú trung cấp lục giới hoả thuộc họ hươu màu đỏ, đứng giữa 2 anh em, sở trường song long đao pháp khi 2 người hợp lực.
người thứ 6, cũng là người đứng gần Cái Xích nhất, là đoàn phó - Thuỷ Dạ Đao - Đặc Cách A Nhĩ Kỳ, là người gầy nhất,cũng là người già nhất, ảo thú là 1 con thượng cấp bát giới thuỷ thuộc họ xà màu trắng,
nhưng không nh́n thấy đâu, chắc đang quấn ở trên người! giỏi Thuỷ nguyệt đao với uy lực cường đại, là chiêu thức kết hợp vơ thuật và ma thuật.
lại đến người đầu tiên bên phải Cái Xích,hữu vệ bên cạnh Cái Xích - nại Đắc.Tư Đồ. Là 1 người câm, thân h́nh vạm vỡ, ảo thú là 1 con thượng cấp thất giới thuỷ màu đen thuộc họ sư tử, là 1 tay ŕu giỏi,lại thêm sức mạnh vô cùng, không ít người có ư định ám sát Cái xích đều chết trong tay hắn, trung thành tuyệt đối với Cái Xích.
người thứ 2 bên phải, tả vệ - Lịch Cáp.Tân Thái, tướng mạo tuấn tú, cũng rất trung thành với Cái Xích, ảo thú là 1 con thượng cấp thất giới hoả màu đỏ thuộc họ mă, chỉ có điều giống như Nại Đắc Tư Đồ, ảo thú quấn trên người, giỏi truy phong chơpngr và liệt phong thoái.
Người thứ 3, người béo nhất, nhân sĩ chấp hành trưởng – Lí Nam, có tuyệt chiêu Thạch tinh quyền được mệnh danh là trích thuỷ bất lậu, ảo thú là con thượng cấp thất giới địa thuộc họ tượng màu xám.
Người thứ 4, thống lĩnh đại đoàn 6, là người duy nhất thuộc phái nữ - Sắt Lâm Bích Đế, khoảng 40 tuổi, nh́n khuôn mặt đỏ hồng của bà ta, có thể đoán lúc trẻ bà ta hẳn là 1 người con gái đẹp, bà ta có 1 con ảo thú trung cấp lục giới thuỷ họ dê màu xanh, là 1 ma pháp sư, bà đặc biệt giỏi thuỷ hệ ma pháp.
Người thứ 5, thống lĩnh đại đoàn 7 – Hách Tự Đại Lí, nh́n trông rất b́nh thường chẳng có ǵ đặc biệt, khuôn mặt b́nh thường, dáng vóc b́nh thường, ảo thú là 1 con trung cấp địa thuộc họ báo màu đen, vũkhí là 1 đôi tam qua câu, tuư ngọc qua, ai đụng vào chắc không c̣n được trở về nguyên vẹn.
Cuối cùng, sau khi Cái Xích đă giới thiệu xong hết mọi người, ông lại nói: “ngoài ra vẫn c̣n 1 vị thống lĩnh nữa, cùng vũ khí, t́nh báo, hành sự, binh đội kiến tập, vơ thuật giáo đầu, ma pháp giáo đầu…..khoảng hơn 20 người không có mặt ở đây, sau này có dịp sẽ giới thiệu tiếp.”
Sau khi giới thiệu xong, Cái Xích bắt đầu quay xuống mọi người nói, đại ư là, Á Văn sắp gia nhập vào thiết huyết đoàn, đảm nhiệm vị trí khách khanh,
nhưng v́ trách nhiệm của khách khanh rất to lớn, nên lần này tổ chức thiết huyết tam nan, Á Văn sẽ tham gia thiết huyết tam nan để chứng tỏ ḿnh muốn làm khách khanh, và thông qua lần thử thách này Á Văn sẽ dùng thực lực để chứng tỏ ḿnh tuyệt đối có đủ khả năng làm khách khanh.
dứt lời, mọi người lập tức bàn luận sôi nổi, sau 1 hồi, Cái Xích giơ tay ra hiệu dừng sự bàn luận của mọi người lại, rồi hỏi Á Văn: “Long Á Văn, ta lấy danh nghĩa là đoàn trưởng thiết huyết đoàn hỏi cháu 1 lần nữa, cháu có đồng ư tham gia thiết huyết tam nan? Và có chết cũng không hối hận?
ở đây ta muốn nói với cháu, đây là cơ hội phản hồi cuối cùng của cháu, nếu không muốn, cháu cứ nói ra,không sao đâu, tuy sẽ không thể làm khách khanh, nhưng vẫn là bạn của chúng ta.”
Á Văn nh́n xung quanh, thấy tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn, cuối cùng Á Văn bắt gặp ánh mắt của Cái Xích, hắn chỉ cảm thấy trong ánh mắt của cái Xích chứa đầy sự khích lệ.
Á Văn hít 1 hơi, khẳng khái nói: “ta đồng ý tham gia thử thách thiết huyết tam nan , và sau khi vượt qua, đảm nhận khách khanh, sẽ dốc hết tâm sức v́ thiết huyết đoàn.”
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều lặng đi, và sau đó, là những tiếng vỗ tay to đến động trời, bất kể cảm quan đối với Á Văn như thế nào, ít nhất trong thời điểm này,
đối mặ với 10 con báo gấm hung mănh vô cùng, Á Văn có thể nói rằng hắn đồng ư tham gia thử thách, dũng khí đó của hắn đă được mọi người tán thưởng.
Sau khi Á Văn nói đồng ư tham gia thử thách, Cái Xích đă mỉm cười, đợi những tiếng vỗ tay của mọi người dần lắng xuống, ông mới tiếp tục: “vậy được, Á Văn, bây giờ cháu hăy bỏ hết vũ khí trong người ra.”
Á Văn cười, nói: “tiểu tinh, ra đi!”
Cùng với tiếng gọi của Á Văn, trên người Á Văn lập tức bay ra 1 phần màu vàng, sau khi phần màu vàng đó hoàn toàn tách khỏi người Á Văn và rơi xuống đất, biến thành 1 con sói to hung mănh toả ra ánh vàng, đó chính là Tham lang tinh.
dưới ánh mặt trời, màu vàng của tham lang tinh làm nó càng thêm uy mănh, chấn động ḷng người, chỉ có điều,lại khó mà tránh được những lời bàn luận của mọi người, mọi người đều biết, ác quỷ ánh trăng nổi tiếng chính là nhờ con ma sói hung tàn ác như ma có màu bạc đó, nhưng, sao lại là … màu vàng?
Hơn nữa, dưới ánh nắng, con sói màu vàng toả ánh sáng vàng chói, trongmắt mọi người, thần thái oai phong lẫm liệt đó lại khiến mọi người cảm thấy có chút ǵ đó…..tôn kính và sợ hăi? 1 chút….. thần thánh mà không thể khinh mạn?
Đây là ma sói màu bạc sao?
Không, đấy phải là loài thánh thú trong truyền thuyết mới có thể phát ra được ánh sáng thần thánh màu vàng, tất cả mọi người dường như đều có chung 1 ư nghĩ như vậy.
Đúng lúc tất cả mọi người đều bị ánh sáng của tham lang tinh làm mê muội,lại có rất nhiều tiếng khóc vang lên, thu hút sự chú ư của mọi người, rồi sau đó ánh mắt củamọi người lại hướng vào Á Văn, không biết từ lúc nào đă cởi hết mũ áo, trên người chỉ c̣n mặc 1 chiếc quần dài màu nâu.
Á Văn cởi trần càng làm lộ ra dáng vẻ vạm vỡ mạnh mẽ của ḿnh, nhưng điều làm mọi người kinh ngạc nhất là trên cơ thể hoàn mĩ ấy của Á Văn lại chằng chịt những vết thương tích , mới nh́n trông rất đáng sợ, nhưng nh́n kĩ 1 chút th́ lại thấy có sự uy phong ḱ lạ, 1 sức hấp dẫn ḱ diệu, thu hút ánh nh́n của mọi người, không thể nào dứt ra được.
Á Văn sau khi cởi bỏ quần áo đă trở nên cao lớn hơn nhiều trong mắt mọi người, Cái Xích nói bằng giọng th́ thầm: “phải trải qua bao nhiêu trận đấu thảm khốc quyết liệt mới có được những chiến tích như vậy? phải vượt qua bao kẽ hở giữa sự sống và cái chết, qua bao nhiêu thời gian mới có được thân h́nh ḱ lạ như vậy, chắc chỉ các chiến thần trong truyền thuyết mới có được sức hấp dẫn tuyệt đối?”
cuối cùng, Á Văn tự ḿnh đến mở cửa chuồng, đi vào trong, và khoá cửa lại,những tiếng sắt va đập ầm ầm, đây mới làm dậy lên tinh thần của mọi người, Cái Xích thấy Á Văn tự ḿnh đi vào trong chuồng rồi ông mới nhận ra sự thất lễ của ḿnh, vội hét lớn: “Thiết huyết tam nan đầu tiên tay không đấu cọp bắt đầu.”
mọi người như tỉnh mộng nhờ tiếng của Cái Xích, ai về chỗ nấy.
sau khi Á Văn bước vào trong lồng, lập tức có 10 người theo lệnh của Cái Xích đến bên ngoài chỗ 10 con báo, kéo căng dây xích cổ mấy con báo, rồi lấy những ống tiêm ra, cắm vào cổ những con báo gấm, ấn xuống và tiêm những chất trong đó vào mấy con báo .
Cái Xích sau khi nh́n thấy tất cả đều đă tiêm xong, ông mới nói: “Á Văn, cháu hăy nhớ rơ, chất kích thích tiêm vào cơ thể báo gấm khiến chúng trở nên hung tợn hơn sẽ phát huy tác dụng sau 3 phút, chú ư, thả!” rồi ra lệnh cho 10 người vừa kéo dây xích cổ báo.
Sau khi nghe lệnh của Cái Xích, 10 người cùng lúc tháo dây xích cổ thả 10con báo gấm ra .
giờ phút báo được thả ra, tim mọi người đều như nhảy hết lên không trung, mọi người nghĩ rằng Á Văn sẽ lập tức xông lên, thừa lúc mấy con báo chưa ngấm thuốc sẽ tiến hành 1 trận thảm sát, giết được con nào hay con đấy,
mọi lời nói vẳng vẳng bên tai tên ác quỷ ánh trăng thích giết người, rốt cuộc,
Cái Xích nhắc hắn hăy tận dụng 3 phút ngắn ngủi, khi mấy con báo chưa ngấm thuốc và trở nên điên cuồng, cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn,
cách này đều được mọi người chấp nhận, và đây cũng là cách mà những người tham gia dùng để chiến thắng được mấy con báo gấm đó.