Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 41 : Học phủ tiểu trấn (2)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
Lấy xuất thân, thiên phú, tư chất, phóng mắt nhìn khắc Bình Hoa trấn, có thể lọt vào mắt nàng chỉ có vài người. Ngay cả người như Từ Nguyên công tử, ở trong mắt nàng đều không đủ tư cách.
Từ khi chào đời đến nay, ngoại trừ lần trước gặp tiên tu ở Bình Hoa trấn, vị thiếu chủ Trương gia kia thì không còn bất kỳ thiếu niên có tuổi tác xấp xỉ nào có thể lay động được nàng nữa.
Không hề nghi ngờ, từ ngày Từ Huyền chiến thắng công tử Đại Từ gia xong, khí vũ của hắn đã khiến nàng xúc động.
Chỉ là thiếu niên này đã khác ngày xưa.
Từ Huyền dung nhập ký ức hai cuộc đời, trên phương diện tình cảm hơn xa các thiếu niên khác, so với dĩ vãng, tâm tính thành thục hơn rất nhiều.
Từ đầu đến cuối, Dương Tiểu Thiến không thấy một tia mê luyến hay né tránh trong mắt hắn chút nào, loại thong dong hào hiếp này khiến nàng âm thầm thất lạc và buồn rầu trong lòng.
…
Lúc này, Từ Huyền đã tới Bình Hoa trấn.
Xe ngựa và dân cư đi trên đường vô số.
Từ Huyền đi lại trong đám người, này trước thân ảnh của hắn nhỏ bé nhưng hiện giờ đã cao ngất, dù đi trên đường cũng thấy được tương đối.
Lấy tu vi luyện thể tứ trọng, phóng mắt nhìn khắp Bình Hoa trấn cũng không thể coi thường, huống chi mới có mười lăm tuổi.
Cách tiểu trấn khoảng hai dặm đường ở phương Bắc, phía trước là một đoạn đường um tùm cỏ xanh, mơ hò có thể thấy được học phủ, trong đó có một lầu các rất cao, chừng hơn mười tầng, dưới nắng gắt chiếu vào phóng ra quang huy kỳ dị, hiển nhiên có gia trì trận pháp.
Học phủ bình thường đều giống nhau là thế lực bản địa thiết lập, mục đích để bồi dưỡng càng nhiều đệ tử, chỉ cần có thực lực, vô luận bần phú quý tiện, thiên phú cao thấp đều có thể vào.
Một khi có thể đi vào học phủ ý nghĩa có thể tiếp xúc với tầng cấp cao hơn của Tu giới, nhận thức càng nhiều tiên sĩ hơn, tài năng lộ ra trong đám luyện thể phàm sĩ cũng không phải không có khả năng.
Học phủ Bình Hoa trấn ước chừng có lịch sử ba trăm năm, nội tình vô cùng thâm hậu.
Phóng tầm mắt ra nhìn, một con đường dài nối thẳng vào sâu bên trong học phủ. Trước cửa học phủ có rất nhiều xe đỗ, có vài bóng xe linh luyện đủ các loại màu sắc rực rỡ.
Từ Huyền còn chú ý tới chiếc xe ngựa tinh xảo của Dương Tiểu Thiến cũng ở trong đó.
Đi tới trước thông đạo dài to kia, Từ Huyền xuất ra bằng nhập học, hai thủ vệ vạm vỡ nhìn thoáng qua, không có ngăn cản.
Đi qua người hai thủ vệ, Từ Huyền vận chuyển Thổ Nạp quyết, cảm quan nhạy cảm cảm ứng được khí huyết cường thịnh trên người bọn họ, sợ rằng thực lực đều không thua kém cấp bậc của Từ Đại Hổ.
Ngay cả thủ vệ của học phủ đều là luyện thể phàm sĩ tứ trọng.
Từ Huyền âm thầm giật mình, trong lòng lại dấy lên chờ mong, nhanh chân rảo bước về phía học phủ.
Sau một hồi thăm hỏi, Từ Huyền đi tới chỗ báo danh của học phủ.
Đây là một tòa lầu các đơn độc bị vây giữa hồ, chỉ có một tòa trúc nổi giữa hồ đi thông thẳng vào trong.
Dương Phàm đã thấy không ít đệ tử thông qua trúc phiệt mà tới lầu các.
Khi hắn tiến nhập vào lầu các, phát hiện đại đa số đệ tử đều đã tới, đang giao lưu cùng một chỗ với nhau.
Trong đó thân ảnh yêu kiều duyên dáng của Dương Tiểu Thiến trở thành mục tiêu chú ý, không ít thiếu niên chủ động tới gần nàng.
Thời điểm Từ Huyền đi vào, ánh mắt Dương Tiểu Thiến hơi khẽ động, lập tức khôi phục tự nhiên.
- Tính danh người tới là gì, bằng chứng nhập học đâu.
Một lão già gầy gò ngồi trước bàn nhàn nhạt nói với Từ Huyền.
- Đệ tử Từ Huyền, đây là bằng chứng nhập học.
Từ Huyền lộ ra vẻ tôn kính, đẩy bằng chứng nhập học tới.
- Từ Huyền? Ngươi chính là Từ Huyền?
Thần sắc lão giả khô gầy biến đổi, cũng không thèm nhìn bằng chứng nhập học, ánh mắt chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Lẽ nào danh tiếng của ta đã lan tới cả học phủ?
Từ Huyền ngẩn ra, chợt nghĩ không thích hợp, tại Bình Hoa trấn này, có vô số thiếu niên anh kiệt, với tu vi của chính mình cũng không tính kinh hãi thế tục.
Hơn nữa, thần sắc lão giả khô gầy kia rõ ràng rất lãnh đạm.
- Chính là đệ tử.
Từ Huyền có chút không giải thích được đáp lời.
- Bằng chứng lưu lại, ngươi có thể đi.
Lão giả khô gầy vô tình nói.
- Cái gì!
Từ Huyền biến sắc: đi?
- Lẽ nào ngươi nghe không hiểu ý tứ lão phu?
Thần quang trong mắt lão giả khô gầy chợt ngưng tụ, nhất thời Từ Huyền cảm thấy một cỗ áp lực, sợ rằng người này không phải tiên sĩ thì ít nhất cũng là tồn tại ngoài luyện thể lục trọng.
- Tiền bối có thể nói rõ ràng hơn cho ta biết được không?
Từ Huyền cưỡng chế lửa giận trong lòng, cảm thấy ù ù cạc cạc.
- Cao tầng học phủ khi xét duyệt lần cuối cùng đã khai trừ ngươi.
Lão giả khô gầy châm biếm nói.
Khai trừ!
Từ Huyền chấn động, tại sao lại có thể như vậy?
Khai trừ!
Từ Huyền chấn động trong lòng đồng thời phản ứng lớn nhất không phải thất lại mà là không hiểu tai sao, cùng với chuyện đó là một cỗ lửa giận âm thầm bùng lên.
Lúc này, toàn bộ các đệ tử ở trong lầu các đều câm như hến, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền có vài phần thương hại và đồng tình.
Tiến nhập học phủ đối với đám thiếu niên các thôn trấn phụ cận Bình Hoa trấn mà nói là một cơ hội đổi đời.
Đây là kỳ vọng của vô số phụ mẫu, đối với bọn họ mà nói có thể đi vào Trấn Học phủ trên cơ bản đều có thể nổi bật.
Mà lúc này, không may có một người bị Trấn Học phủ khai trừ, thật sự đáng buồn đáng tiếc, đáng hận.
Thấy tình hình này, Dương Tiểu Thiến dựa người vào một góc lầu các, đôi mắt thanh tú khẽ cau lại, trong đó thoáng hiện một tia không đành lòng.
Nhưng mà đương sự Từ Huyền lại không lộ vẻ thất lạc và cam lòng như trong dự liệu mọi người, cũng không giống như trong tưởng tượng sẽ rít gào và phẫn nộ chất vấn.
Lão giả khô gầy phụ trách an bài tân sinh bị hắn nhìn có chút chột dạ, cũng may Từ Huyền không hề chất vấn gì.
Thời khắc xoay người rời đi, Từ Huyền có chút tiếc nuối trong lòng, xem ra sẽ làm phụ mẫu và muội muội thất vọng rồi.
Trong suy nghĩ của thôn dân cùng với thân nhân, tiến nhập Trấn Học phủ ý nghĩa làm rạng rỡ tổ tông, trở nên nổi bật, phong quang vô hạn.
Cho dù bị khai trừ, trong lòng hắn đều mang theo chờ mong, muốn hoàn thành mộng tưởng từ nhỏ, không phụ sự kỳ vọng của phụ mẫu.
Thế nhưng sau khi quán thông ký ức hai đời, tầm mắt Từ Huyền đã không còn như xưa, không vào được Trấn Học phủ, hắn không có thất lạc bao nhiêu mà chỉ có chút tiếc nuối.
Cho dù không thể vào Trấn Học phủ tu tập, bằng vào ký ức trước đây, con đường chính mình đi cũng sẽ không thua kém bất kỳ kẻ nào trong Trấn Học phủ.
Dứt khoát xoay người, sưu một tiếng bay vọt ra khỏi lầu các, nhẹ nhàng bước chân trên mặt hồ giống như chuồn chuồn rồi hạ xuống mặt đất, đám đệ tử phía sau đều không khỏi kinh hô.
- Khinh thân thuật thật cao minh, có thể mượn lực trên mặt nước, cho dù luyện thể phàm sĩ ngũ trọng cũng không nhất định làm được.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 42 : Kỳ ngộ mới
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
- Thực lực cường đại như vậy mà cũng bị khai trừ?
Trong một tiếng nghị luận thoáng qua, Từ Huyền thi triển bí quyết chữ Phiêu phi thân rời đi.
Hắn vừa tới trước cửa học phủ, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
- Từ Nguyên?
Từ Huyền nao nao, nhìn về phía thiếu niên tuấn nhã mặc thanh sam cà sa ở phía trước.
- Ha ha, Từ Huyền, ngươi báo danh xong hẳn phải ở trong học phủ chứ, sao lại ra ngoài nhanh như vậy?
Khóe miệng Từ Nguyên hiện lên một tia tươi cười xán lạn.
Từ Huyền thấy dáng vẻ tươi cười của hắn, trong lòng chợt có chút tư vị: lẽ nào việc này có liên quan với hắn?
Thế nhưng Từ Huyền không muốn dây dưa nhiều, lúc này tính toán đã không có ý nghĩa, hắn hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, Từ Huyền! Dám đắc tội ta, cho dù ngươi có tài hoa tới mức nào, cả đời ở Bình Hoa trấn cũng khó đi nửa bước.
Phía sau truyền đến thanh âm băng lãnh của Từ Nguyên.
- Quả nhiên có liên quan tới hắn…
Từ Huyền trong lòng trầm xuống, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Theo lý thuyết, lấy thế lực Đại Từ gia, ở trong Dương Mẫu thôn cũng là một gia tộc lớn thế nhưng ở trong Trấn Học phủ lại bé nhỏ không đáng kể.
Đại Từ gia dựa vào lực lượng gì lại có thể quyết định thay Trấn Học phủ?
Theo hắn biết, chưởng khống giả phía sau Trấn Học phủ chính là Đông Phương gia tộc của Hoàng Long thành. So với Đông Phương gia tộc tọa trấn một thành trì của Tu giới, Đại Từ gia còn không bằng con kiến hôi.
Tại vô số nghi vấn trong lòng, Từ Huyền chạy về hướng thôn.
Đi được nửa đường, phía sau truyền đến tiếng xe ngựa chạy.
- Từ Huyền, chờ một chút!
Trong xe ngựa truyền đến âm thanh của nha hoàn tiểu Hồng.
Từ Huyền nghi hoặc quay đầu nhìn lại, thấy Dương Tiểu Thiến rụt rè đi từ trong xe ngựa ra.
- Dương tiểu thư có gì chỉ giáo?
Từ Huyền lộ vẻ ngạc nhiên, hắn và vị Dương tiểu thư này căn bản cực kỳ xa cách.
- Từ Huyền, lấy thực lực của ngươi, ở trong Trấn Học phủ cũng là người nổi bật nhất.
Dương Tiểu Thiến điềm nhiên nói, trên đôi mắt sáng ngời có chút bất bình.
- Cảm ơn đã khích lệ, nhưng Từ mỗ bị khai trừ rồi.
Từ Huyền không mặn không nhạt nói, thật ra hắn rất ngoài ý muốn với vị thiếu nữ đã từng luyến mộ này:
- Thế nào? Dương tiểu thư qua đây là vì an ủi ta sao?
- An tủi? Ngươi đang nói chuyện gì thế?
Dương Tiểu Thiến cười tươi như hoa, phảng phất tự nhạo Từ Huyền tự mình đa tình:
- Bản tiểu thư qua đây chỉ là muốn nói cho ngươi một tin tức, tuy rằng ngươi và Trấn Học phủ không có duyên nhưng còn có một kỳ ngộ lớn hơn.
- Kỳ ngộ lớn hơn nào?
Từ Huyền ý bảo nàng nói cho xong, cũng không thèm để ý tới câu châm chọc của Dương Tiểu Thiến, đây là nàng làm ra vẻ lạnh lùng cao quý của thân phận tiểu thư.
- Năm này sau, trong Bình Hoa trấn sẽ có Phong Vũ tiên môn tuyển đệ tử mười năm một lần.
Khóe miệng Dương Tiểu Thiến hơi nhếch lên.
- Tiên môn.. tuyển nhận đệ tử?
Từ Huyền rốt cục động dung.
Tiên môn đối với nhiều luyện thể phàm sĩ mà nói chính là tồn tại cực hạn trong truyền thuyết.
Nếu so với Trấn Học phủ thì quả thật như ánh mặt trời với đom đóm, căn bản không thể đánh đồng.
Cho dù là thiếu niên trong trí nhớ kiếp trước, lúc ban đầu cũng tu luyện từ tiên môn.
Nói chung, tiên môn mới là Tu giới chính thức, là thánh địa thích hợp để tu luyện nhất.
- Đa tạ Dương tiểu thư nhắc nhở, chỉ là… lấy thiên phú cùng tư chất của ngươi, hoàn toàn có cơ hội tiến nhập tiên môn mới đúng.
Từ Huyền biểu đạt lòng cảm kích xong lại nghi hoặc không giải thích được.
- Tiên môn tuyển nhận đệ tử vô cùng nghiêm ngặt hà khắc, Trấn Học phủ sao có thể so sánh cùng? Cho dù là ta cũng không nắm chắc có thể tiến vào tiên môn. Lúc này mới tham gia khảo hạch học phủ trước, nếu không vào được tiên môn thì còn có Trấn Học phủ làm đường lui.
Dương Tiểu Thiến lạnh lùng nói, xong việc liền quay người trở lại xe, không chút biểu tình nào.
- Nếu như Từ Huyền ta ngày sau có cơ hội tiến nhập tiên môn, vậy sẽ nợ Dương tiểu thư ngươi một cái nhân tình.
Từ Huyền hơi ôm quyền, tin tức như vậy đối với hắn mà nói giống như đưa than sưởi vào ngày giá rét, ở trong tiếc nuối thấy được ánh rạng đông.
- Nhân tình?
Xe ngựa từ từ đi qua Từ Huyền, Dương Tiểu Thiến từ chối cho ý kiến, cũng không để ở trong lòng.
So sánh theo lẽ thường, nàng làm thiên kim tiểu thư của Đại Dương gia, vô luận tu vi, địa vị, thiên phú đều để cho lứa bạn cùng tuổi đuổi theo không kịp, sao có thể có nhân tình với tiểu tử kia ở chỗ này?
- Có chút ý tứ.
Từ Huyền híp hai mắt lại, nhìn theo xe ngựa rời đi.
Trong lòng có chút suy nghĩ, nữ tử Dương Tiểu Thiến này vô luận là dung mạo, khí chất hay thiên phú đều viễn siêu nữ tử bình thường.
Chỉ là sau khi dung nhập ký ức kiếp trước, Từ Huyền sớm đã mất đi yêu thích sự ngây thơ của nàng.
Kiếp trước yêu Lỵ sư muội trong tiên môn, thanh nhã như tiên, vô luận dung mạo hay khí chất đều hơn xa Dương Tiểu Thiến, hơn nữa tính cách lại ôn nhu động nhân…
Nghĩ tới đây, Từ Huyền sửng sốt, bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, dùng hợp ký ức hai đời, chính mình thiếu chút nữa lẫn lộn nhân sinh hai thế giới.
Bài trừ tạp niệm xong, Từ Huyền nhanh chóng phản hồi lại thôn.
Mẫu thân vui vẻ và tự hào nghênh tiếp hắn, cười nói:
- Báo danh xong rồi sao?
Từ phụ và Huệ Lan cũng mang theo ý cười nhìn về phía hắn.
Từ Huyền thoáng trầm mặc, thản nhiên nói mọi chuyện qua một lần.
Việc này, hắn cũng không định giấu diếm.
- Tại sao có thể như vậy? Lấy thực lực của ca ca sao lại bị khai trừ mơ hồ như thế?
Từ Huệ Lan bất bình tức giận nói.
Từ phụ nghe vậy nhất thời thất hồn lạc phách, sau đó rơi vào trầm tư, sắc mặt âm tình bất định.
- Chỉ là tuy rằng ta bị học phủ khai trừ, thế nhưng còn có…
Từ Huyền lại mỉm cười kể lại chuyện tiên môn nhận đệ tử.
- Tiên môn… thật tốt quá! Huyền nhi, ngươi nhất định phải dốc hết toàn lực tiến nhập tiên môn, tiên môn so với tiến nhập Trấn Học phủ còn vinh quang gấp bội
Từ phụ run giọng, từ trạng thái thất hồn phách lạc khôi phục lại, vẻ mặt hưng phấn.
Từ Huyền cảm thấy kỳ quái, biểu hiện của phụ thân rất khác thường.
Chỉ là tin tức tiên môn nhận đệ tử cũng khiến hắn kinh hỉ vô cùng.
- Ta chỉ có một mình, dù sao cũng lực lượng đơn bạc, nếu có thể gia nhập tiên môn sẽ được hưởng hoàn cảnh tu luyện tốt đẹp. Từ lúc đó dù là Bình Hoa trấn hay Đại Từ gia, ai còn dám tính toán lên nhà ta?
Từ Huyền sở hữu ký ức kiếp trước, biết được chỗ tốt khi tiến nhập tiên môn, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Chỗ tiên môn đóng quân nhất định cũng có linh mạch, độ dày linh khi gấp các địa phương bình thường khác vài lần, hơn nữa các loại tài nguyên trong môn phái đều có lợi cho hoàn cảnh tu luyện nhất.
Còn nữa, chung quy Từ Huyền chỉ là phàm sĩ, nếu một mình chống lại với Đại Từ gia cùng với Đông Phương thế gia sẽ không khôn ngoan.
- Chỉ là lý do gì khiến ta bị khai trừ khỏi Trấn Học phủ?
Từ Huyền nhướng mày, đột nhiên chú ý tới thần sắc mất tự nhiên của phụ thân.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 43 : Hoàng Long Đông Phương
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
- Nguyên nhân, có lẽ vi phụ biết….
Từ phụ hít sâu một hơi, sắc mặt phức tạp nói.
- Phụ thân biết nguyên nhân?
Từ Huyền căng thẳng trong lòng.
Vô duyên vô cớ bị khai trừ, trong lòng hắn sớm đã có lửa giận, hiện giờ đáp án đang trồi lên mặt nước sao?
Từ Huyền không hiểu sao bị khai trừ, rốt cuộc là có ẩn tình gì?
Lúc này một nhà bốn người đều dời ánh mắt lên trên người phụ thân Từ Chính.
Song quyền Từ Chính nắm chặt, sắc mặt cực kỳ phức tạp, lộ vẻ phẫn hận, xấu hồ và không cam lòng. Loại thần tình biến hoa này càng khiến Từ Huyền thêm hiếu kỳ, muốn biết đáp án trong đó.
Mà mẫu thân Vương Vũ nhìn chằm chằm vào trượng phu, lộ ra bộ dáng suy nghĩ.
- Ngươi hẳn đã biết ông chủ lớn phía sau Trấn Học phủ chính là ai?
Từ phụ hít sâu một hơi, tận lực để hô hấp chính mình bình tĩnh lại, thế nhưng hô hấp vẫn bất định như cũ, phẫn hận trong mắt nảy ra.
- Đông Phương gia tộc.
Từ Huyền sớm đã khogn còn là thiếu niên ngây thơ vô tri như ngày xưa. Từ khi cầm bằng chứng nhập học lên, hắn đã đoán ra được thế lực đứng sau Trấn Học phủ.
- Đúng! Chính là Đông Phương gia tộc, đại gia tộc số một của Hoàng Long thành, ngoài ra thế lực này có phương viên hơn hai nghìn dặm, hầu như có thể một tay che trời.
Từ phụ lóe ra hận ý khắc cốt minh tâm trong mắt.
Đông Phương gia tộc uy danh hiển hách, tự nhiên Từ Huyền biết. Ở trong Hoàng Long thành chỉ có Trương thị gia tộc mới có thể chống lại. Đệ tử Trương thị gia tộc lần trước đã xuất hiện trên không của Bình Hoa trấn khiến cho vô số phàm sĩ chấn động cùng ngưỡng mộ. Về phần người của Đông Phương gia tộc, Từ Huyền còn chưa từng thấy ai.
- Lẽ nào phụ thân có cừu oán với người của Đông Phương gia tộc?
Từ Huyền biến sắc, đồng thời lại nghĩ không có khả năng.
Phụ thân chỉ là phàm sĩ, có tư cách gì trêu chọc tới Đông Phương gia tộc.
Hô hấp Từ phụ phập phồng bất định, vẻ mặt bi thương, nhắm mắt lại hồi ức lâu, sau mới thở dài một hơi:
- Chuyện này phải nói ngược lại ba năm trước đây.
Người một nhà đều lẳng lặng nghe, sắc mặt Từ Huyền cũng bởi vậy mà biến hóa, sự thực cuối cùng cũng dần dần nổi lên mặt nước.
Ba năm trước đây… khi đo Từ Huyền mới mười hai tuổi, căn bản là tiểu hài tử chưa lớn.
Thế nhưng vào thời khắc đó, toàn bộ gia đình phát sinh ra biến cố rất lớn.
Ba năm trước đây, gia định không phải lo cơm áo gạo tiền.
Ba năm trước đây, là thời khắc uy phong nhất của phụ thân.
Từ phụ thời còn tuổi trẻ chính là nhân tài kiệt xuất trong Dương Mẫu thôn, mười tám tuổi luyện thể tam trọng,hai mươi hai tuổi luyện thể tứ trọng, hia mươi tám tuổi luyện thể ngũ trọng…
Luyện thể ngũ trọng!
Đối với nông thôn nho nhỏ mà nói đủ để vô số phàm sĩ kính ngưỡng và tôn kính.
Thế nhưng thành tựu của Từ phụ lại không chỉ có như vậy.
Vào ba năm trước đây, lúc Từ Huyền mười hai tuổi, Từ phụ một bước tiến vào luyện thể lục trọng!
Tu vi bậc này vô cùng kinh người, đủ để cho hạng người như Từ Đại Hổ buồn bã thất sắc.
Chỉ có điều luyện thể cửu trọng, mỗi một tam trọng là một cái rào ngăn cách lớn, một khi vượt qua tới luyện thể thất trọng, thực lực sẽ bay vọt về chất, giơ tay nhấc chân dễ dàng đánh ra lực lượng ngoài nghìn cân, có thể nói khó có thể chống đỡ.
Càng về sau, tấn chức luyện thể thất trọng xong sẽ có cơ hội chạm tới con đường tiên tu mờ mịt, chuyện trở thành Luyện Khí tiên sĩ cũng không phải không thể.
Để tìm kiếm lối đi mới, Từ phụ đi ngàn dặm tới Hoàng Long thành.
- .. ngay vào lúc đi trên đường trong Hoàng Long thành, ta thấy một tên cầm thú đang lăng nhục một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, vi phụ giận dữ liến tới ngăn cản.
Từ phụ hít sâu một hơi, nhất thời hai mắt đỏ rực.
- Phụ thân làm như vậy cũng không sai.
Từ Huyền lộ vẻ kinh ngạc.
- Thế nhưng ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, tên cầm thú kia chính là thiếu chủ của Đông Phương gia tộc – Đông Phương Phách!
Từ phụ lộ vẻ mặt bi phẫn và cừu hận, hốc mắt có chút ngấn nước.
Đông Phương Phách!
Tâm thần Từ Huyền chấn động, tại sao có thể như vậy?
Người kết thành hận thù với Từ phụ dĩ nhiên là thiếu chủ của Đông Phương gia tộc!
Tên Đông Phương Phách kia, dù cho hắn ở nông thôn cũng nghe ác danh của tên này truyền từ Hoàng Long thành ra xa vạn dặm. Thái độ làm người kiêu căng bá đạo, thường ngày hoành hành không cố kỵ, không chuyện gì không làm, người người đều ghét.
- Lấy thực lực luyện thể lục trọng lúc đó của ta bị người này tiện tay đánh một kích tàn phế chân, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn hắn lăng nhục đùa bỡn nữ tử kia…
Thanh âm Từ phụ không khỏi run lên, cừu hận trong mắt ngưng tụ tới mức tận cùng.
- Cái gì! Chân của phụ thân là bị Đông Phương Phách đánh tàn phế sao?
Từ Huyền hét lên đứng dậy, đôi mắt dâng trào sát ý, sắc mặt âm tình bất định.
- Chuyện này, mặc dù ở trong thôn cũng chỉ có ít người biết. Chờ ngươi lớn lên, vi phụ vẫn giấu diếm ngươi. Không nghĩ tới chuyện này lại trở thành nguyên nhân ngươi bị khai trừ khỏi Trấn Học phủ.
Từ phụ xấu hổ và bi thương, trong nhất thời nước mắt tuôn rơi.
Từ Huyền sửng sốt chớp mắt một cái, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, phụ thân trong lòng hắn vẫn không cười nói bao giờ, có khổ chính mình tự nhận, có lệ chỉ lưu trong lòng. Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới phụ thân cũng có thời khắc không nhịn được rơi lệ.
Hiểu rõ bí ẩn của ba năm trước đây, tất cả chuyện tình đều trở nên rõ ràng.
- Chắc chắn là Từ Nguyên của Đại Từ gia… hắn báo chuyện này cho Trấn Học phủ, chính vì thế ta mới bị khai trừ một cách mơ hồ.
Từ Huyền lóe hàn quang trong mắt ra.
Một khi cao tầng Trấn Học phủ biết trong đám đệ tử mới có phụ thân kết oán cừu với thiếu chủ Đông Phương gia tộc sẽ tuyệt đối không dám thu nhận. Dù sao Trấn Học phủ kia trên danh nghĩa là do Đông Phương gia tộc nắm trong tay.
Thử nghĩ xem, người Đông Phương gia tộc sao có thể bồi dưỡng người có oán cừu với gia tộc của chính mình?
- Phụ thân không cần áy náy, chuyện này căn bản người không sai. Huống hồ ta chỉ muốn tiến vào Phong Vũ tiên môn, cho dù Đông Phương gia tộc cũng không thể nhúng tay vào. Dù sao bất kỳ tiên môn nào đều sở hữu địa vị siêu nhiên.
Từ Huyền trầm ngâm trong chốc lát, sau đó dần dần khôi phục vẻ lãnh tĩnh.
Hiện nay tiên môn là lối thoát duy nhất của hắn, nếu ở lại Dương Mẫu thôn, thế lực hắn đơn bạc, sợ rằng sẽ tiếp tục bị Đại Từ gia chèn ép.
- Đúng, chỉ cần Huyền nhi có thể tiến vào tiên môn, lúc này tất cả khốn cảnh đều có thể giải quyết dễ dàng, Một khi tiến nhập tiên môn, sợ rằng Đại Từ gia đều phải cung kính đối với ngươi.
Trong đôi mắt của Từ phụ lóe ra ánh quang.
Buổi tối, ngồi khoanh chân trên giường.
Từ Huyền thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần có thể đi vào tiên môn, dưới hoàn cảnh tu luyện ưu việt, ta mượn ký ức kiếp trước, nhất định phải nghĩ cách chữa tốt cho chân của phụ thân!
Còn có Đại Từ gia, Từ Đại Hổ nữa.. những người này đã làm địch với ta, nhất định phải diệt trừ.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 44 : Tinh vũ quần tụ (1)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
Lệ quang lạnh lùng trong mắt chợt lóe, nhất là Từ Đại Hổ có cừu hận sâu sắc nhất, sát ý càng nồng đậm.
Lấy thực lực lúc này của hắn, muốn chiến thắng luyện thể từ trọng như Từ Đại Hổ là không có khả năng, ít nhất có tám chín thành nắm chắc, nếu như bị chặn đánh lại, đại khái có năm sáu thành nắm chắc… tựa hồ có thể thử một lần.
Thế nhưng Từ Huyền vô cùng rõ ràng, mỗi một thôn xóm, thành trấn của Tu giới đều có Chấp Pháp giả, dùng chấp phấp để thống trị đông đảo phàm sĩ, duy trì ổn định của địa bàn.
Thí dụ như Chấp Pháp thôn trưởng trong thôn, tu vi ít nhất có luyện thể ngũ, lục trọng, nắm giữ quyền sinh sát to lớn.
Đại bộ phận thời gian của Từ Đại Hổ đều quản sự ở quáng địa, muốn quang min chính đại đi giết hắn không dễ dàng. Cho dù may mắn thành công thì sau này Từ Huyền cũng sẽ bị Chấp Pháp giả khiển trách.
Chỉ là nếu có thể đi vào tiên môn, được tông phái che chở, vậy thì hoàn toàn khác nhau: đến lúc đó giết chết một hai người luyện thể phàm sĩ thì Chấp Pháp thôn trường cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, dù sao pháp quy cũng chỉ dùng để ước thúc phàm sĩ bình thường.
- Nếu như ta có thể tu luyện tới luyện thể ngũ trọng… đánh chết hạng người như Từ Đại Hổ sẽ dễ như trở bàn tay, cho dù âm thầm hạ thủ, Chấp Pháp thôn trường hoài nghi cũng không làm gì được ta.
Từ Huyền hít sâu một hơi, sát khí trong mắt thu liễm, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Đề thăng thực lực của chính mình ngay lập tức mới là vương đạo.
…
Mầy ngày sau đó, Từ Huyền đóng cửa không ra, nhất tâm tu luyện Long Xà Cửu Biến.
Bí quyết đệ tứ biến chữ Triền đã được tu luyện tới cnahr giới lô hỏa thuần thanh, áp dụng trong chiến đấu áp sát quấn vào nhau.
Từ Huyền tự tin nếu so đấu với công tử Đại Từ gia một lần nữa, hắn không cần nội kình, trong vòng hai chiêu có thể đánh tên ngụy công tử này thành tán phế.
Tiếp theo, hắn chuẩn bị tiến vào Long Xà Cửu Biến đệ ngũ biến bí quyết chữ Tĩnh. Áo nghĩa của cái này so với chữ Triền tương phản nhau, chú ý vào lấy tĩnh chế động, mỗi một động tác đều phsat huy tới lực lượng tối ưu, công kích hữu hiệu nhất.
Độ khó của bí quyết chữ Tĩnh so với đệ tứ biến còn muốn hơn nhiều, đã lên tới cấp bậc ý cảnh.
Lúc trước, Từ Huyền muốn luyện thành Thổ Nạp quyết tầng năm đối ứng.
Thổ Nạp quyết tầng năm đã thử qua hai ngày trước, gặp phải trở lực không nhỏ, có điều vẫn có tiến triển.
Hôm nay tâm linh hắn lại dung nhập vào ký ức và cảm ngộ kiếp trước, trên cơ sở đại viên mãn của đệ tứ biến tiếp tục kiên cường tu luyện và tìm hiểu.
Vào ban đêm, hắn vẫn không đạt được nhiều tiến triển.
Bởi vì Thổ Nạp quyết tầng năm có yêu cầu cực cao đối với thể ngộ tâm linh, không thể có bất kỳ một tia tạp niệm nào, thông qua hô hấp lưu chuyển khí huyết để thăng cảm quan tới cực hạn, còn phải để tâm thần tĩnh lặng. Dưới loại trạng thái này, ngoại trừ tập trung vào mục tiêu ra, dù chính mình là ai cũng đều phải quên, không còn chút tạp niệm và tình cảm nào ở trong lòng.
Nói chung, đây là một loại trạng thái tuyệt đối lý trí và lãnh tĩnh.
Mãi cho lúc trong mộng cảnh… Từ Huyền dần dần tìm được cảm giác trong Ký Ức Tinh Hải
Tất cả tạp niệm trong lòng, thậm chí một chút tình cảm đều tiêu tan thành mây khói, hướng tới loại trạng thái tuyệt đối yên lặng.
Quang mang trong hai tròng mắt hắn thu liễm, vẻ tĩnh lặng như mặt hồ khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Loại cảm giác lý trí và lãnh tĩnh tới cực hạn này khiến cho bất kỳ người nào thấy đều kiêng kỵ.
Từ Huyền tu luyện mấy ngày, tiến triển không hề nhỏ, Thổ Nạp quyết tầng năm đã nắm giữa được bảy tám phần.
Mỗi khi hắn tiến nhập vào hoàn cảnh này, tình cảm và ý chỉ chủ quan trong lòng đều bị lý trí cường đại thay thế.
Rốt cục cho tới một ngày, Từ Huyền đình chỉ tu luyện, chỉnh đốn một phen rồi chuẩn bị xuất phát.
Ngày mai chính là ngày Phong Vũ tiên môn tổ chức tuyển nhận đệ tử mười năm một lần…
Lấy Bình Hoa trấn làm trung tâm, các thôn xóm phụ cận ba trăm dặm đều phân tán linh tinh xung quanh.
Ngoại trừ Bình Hoa trấn là chỗ trung tâm ổn định nhất, làm cư dân bản trấn được ở trên linh mạch, những thôn xóm bình thường khác thì linh khí đều vô cùng loãng.
Thế nhưng bên trong phiến sơn dã này cũng không thiếu những khu vực mà phàm sĩ bình thường chưa từng mò tới, có lẽ vẫn còn tồn tại linh mạch.
Thí dụ như Tinh Vũ sơn cách Bình Hoa trấn ngoài trăm dặm, ở đó gò núi hiểm trở, núi cao tới mầy nghìn thước.
Nghe đồn trên Tinh Vũ sơn có tiên môn đóng trên đó, các thôn dân thường xuyên thấy tiên sư pháp lực cao cường đằng vân giá vụ từ nơi này qua, vô cùng kì diệu.
Chỉ là Tinh Vũ sơn này quanh năm bị sương mù che khuất, người thường một khi đi vào sẽ bị lạc mất phương hướng, hơn nữa đi đâu cũng không biết.
Lâu ngày, phiến sơn lâm hoang dã này bị liệt vào cấm địa, luyện thể phàm sĩ không dám xúc phạm.
Chỉ là ngày hôm nay, một cơn gió quỷ dị bất định chợt tới thổi sương mù quanh Tinh Vũ sơn tiêu tan ra.
Dù như vậy, phạm vi nhìn của vùng này vẫn bị hạn chế như cũ, người thường chỉ có thể nhìn trong phạm vi mười thước, xa hơn nữa là một mảnh sương trắng.
- Vụ khí bắt đầu tản ra, xem ra hôm nay quả thật là thời điểm Phong Vũ tiên môn tuyển đệ tử ngoại môn.
Bên ngoài khu vực sương mù dày đặc, ở một phương hướng ước chừng mười mấy thiếu niên đang tỏ vẻ hưng phấn cực độ.
- Thật tốt quá, chúng ta lập tức có thể tiến vào tham quan học tập một phen rồi.
Một ít thiếu niên xoa tay nói.
Nhìn tình hình này, những thiếu niên kia đã chờ tại chỗ này đã lâu. Ở đây là phụ cận phía tây bắc Tinh Vũ sơn, khoảng chừng có mười mấy thiến niên. Hơn nữa ở các khu vực khác vẫn còn, nhân số hẳn lả trên trăm.
Trong đó, khu vực sương mù xung quanh Dương Mẫu thôn cũng có tám chín thiếu niên đang đứng chờ.
- Từ công tử, nghe nói tổ tông của gia tộc ngươi cũng đã từng có người tu tiên bên trong Phong Vũ tiên môn, rốt cuộc có chút sâu xa với Tinh Vũ sơn. Lần Từ mẫu tuyển chon này hẳn công tử ngươi sẽ có ưu thế nhất định…
Người nói là một thiếu niên mặt ngựa, lưng hùm vai gấu, mặt tỏ vẻ nịnh nọt, đứng bên cạnh công tử Từ gia chém gió ẩu một hồi.
Thiếu niên mặt ngựa này không phải Từ Tiểu Hổ thì là ai?
Từ Tiểu Hổ không được Trấn Học phủ chọn lựa, biết được Phong Vũ tiên môn sắp sửa tuyển nhận đệ tử cho nên muốn tới đây thử vận khí.
Dù sao phương thức tuyển nhận đệ tử của tiên môn cũng khác với phàm giới, ngoại trừ coi trọng thiên phú, tu vi cùn phẩm tính ra còn chú ý tới tiên duyên hư vô mờ mịt kia.
- Ha ha, đó là tổ gia gia năm năm trước của Đại Từ gia ta, hắn là đệ tử ngoại môn của tiên môn, sau đó trở vè thôn khai sáng ra Đại Từ gia hiện nay…
Từ Nguyên cầm quạt giấy trong tay, trên mặt lộ thần sắc am hiểu, thế nhưng ăn nói cũng không đường hoàng, chỉ có vẻ phong độ.
Theo hắn lên tiếng, hai thiếu niên ở gần cũng tập trung tinh thần nhìn lại.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 45 : Tinh vũ quần tụ (2)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
- Hừ, có gì đặc biệt hơn người… tổ tông cả ba nhà Dương Mẫu thôn đều đã có người vào tiên môn, không chỉ người nhà Đại Từ gia các ngươi, Đại Trâu gia chúng ta cũng nhiều không kể xiết.
Một thiếu niên vóc người uy mãnh tương tự Từ Tiểu Hổ vài phần nói lớn.
Người nói là công tử Trâu Hồng Vũ của Đại Trâu gia, ngày ấy hắn cũng trực tiếp tiến nhập vào trong Trấn Học phủ, thực lực sàn sàn so với Từ Nguyên.
Từ Nguyên nghe vậy cũng đạm nhiên cười:
- Hồng Vũ nói không sai, tam đại gia tộc Dương Mẫu thôn đều có chút sâu xa với Tinh Vũ sơn.
- Từ công tử nói rất đúng… bản công tử còn nghe nói hoàn cảnh linh mạch trên Tinh Vũ sơn này so với Bình Hoa trấn càng thêm ưu việt. Hơn nữa tiên môn trên núi còn không thiếu, chỉ có một mình Phong Vũ tiên môn mới tuyển nhận đệ tử mười năm một lần.
Trâu Hồng Vũ vừa nói vừa hớn hở, vẻ đắc ý dào dạt khiến mấy thiếu niên bên cạnh âm thầm nhíu mày, trong lòng có chút hờn giận.
- Hừ, thế thì sao? Tổ tông các ngươi không trở thành tiên sĩ, từ lâu đã hóa thành bùn đất, mà mấy trăm năm qua đi sẽ còn ai nhớ tới bọn họ. Muốn tiến vào tiên môn còn phải khảo ngạnh thực lực.
Một công tử ở phụ cận cười lạnh nói.
Chờ ở dưới chân Tinh Vũ sơn không chỉ có các gia tộc Dương Mẫu thôn mà còn một vài nhân tài của các thôn khác, thực lực so với Từ Nguyên, Trâu Hồng Vũ cũng không kém chút nào.
Trong nhất thời, đám hậu bối gia tộc này nổi lên tranh chấp.
Mãi cho tới khi một âm thanh réo lên như tiếng chuông bạc:
- Vinh quang của tổ tiên không bang trợ được cho chúng ta bao nhiêu. Trúng cử vào tiên môn, mỗi người đều có cơ hội bằng nhau, chỉ có thể dựa vào thiên phú và thực lực bản thân.
Đám thiếu niên trong trường nhất thời lãnh lĩnh lại, tim đập hơi nhanh, nhìn về phía thiếu nữ yêu kiều duyên dáng cách đó không xa, khuôn mặt xinh đẹp , toàn thân mặc một bộ tuyết váy cà sa trắng muốt, gió thổi nhẹ phấp phới, tăng thêm một vài phần phiêu dật và siêu nhiên.
Lúc này Dương Tiểu Thiến so với ngày xưa càng thêm động nhân, mỗi một cử động của nàng đều khiến đám thiếu niên tự ti mặc cảm.
- Dương tiểu thư nói rất đúng, mặc kệ bất kỳ địa phương nào, thực lực mới là trọng yếu.
- Ta cũng tán thành Dương tiểu thư,
Đám thiếu niên lập tức phụ họa.
Lúc này ngay cả Từ Nguyên và Trâu Hồng Vũ cũng có chút buồn bã thất sắc, người trước ngượng ngùng cười, hơi khen tặng tiến lên chào hỏi.
Trâu Hồng Vũ kia uy mãnh to con, khí thế vốn lăng nhân, lúc này nhìn thấy Dương Tiểu Thiến giống như mèo bệnh, ngôn ngữ và phản ứng đều trì độn.
Đối mặt với lời khen tặng của chúng thiếu niên, Dương Tiểu Thiến lãnh đạm, có thể lọt vào pháp nhãn của nàng hầu như không có ai.
Lúc này, mọi người vẫn chờ đợi như cũ, tiếp tục có người lục tục tới.
Vèo.
Vào một khoảnh khắc, cành cây ngọn lá vài trăm mắt xung quanh đều xào xạc.
- Trời ạ, các ngươi nhìn kìa.
Một thiếu niên đảo con mắt trừng lớn.
Mọi người ghé mắt nhìn, chỉ thấy một bóng người phiêu dật đang bay vọt qua đám cây cối, chỉ sau mấy hô hấp đã đi tới không trung cao hơn chục thước, lướt về phía bên này.
- Là hắn!
Từ Tiểu Hổ và đám người Từ Nguyên chấn động tâm thần, sắc mặt đại biến.
Thu hút ánh mắt mọi người chú mục chính là Từ Huyền, trên đối mắt của Dương Tiểu Thiến hiện lên một tia sáng kỳ dị, phương tâm khẽ động: hắn cũng tới sao?
Vèo.
Một trận gió thổi gấp vừa rồi là do một thiêu sniene cao hơn mười thước lao vút đi trong không trung tới sườn núi, cước bộ đạp nhẹ như yến, từ từ rơi xuống trước mặt đám sương mù dày đặc.
Thân ảnh cao ngất kia hiện rõ ràng trước mặt mọi người, rõ ràng không thể nghi ngờ.
- Từ Huyền!
Có người kinh hô, nhận ra thân phận.
Mà đám người Từ Tiểu Hổ lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Âm lệ trong mắt Từ Nguyên chợt lóe rồi biến mất, hắn thầm nghĩ, người biết tin tức tiên môn tuyển đệ tử cũng không nhiều, tiểu tử này cũng tới…
Lúc này, Từ Huyền rơi xuống đất xong lộ vẻ phiêu dật tự nhiên, có thể thấy được hắn vận dụng bí quyết chữ Phiêu so với dĩ vàng càng thêm thuần thục.
Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua đoàn người, lướt qua Từ Nguyên, Từ Tiểu Hổ, Dương Tiểu Thiến rồi hơi dừng lại.
Từ Huyền phát hiện tiến nhập Tinh Vũ sơn đều là thiếu niên hơn chục tuổi, cũng không có tùy tùng đi theo.
Hắn cũng không biết tiên môn lựa chọn thiếu niên cũng rất hạn chế, mỗi mười năm một lần tuyển nhận đệ tử, chỉ có người ít hơn mười tám tuổi mới được vào núi.
- Chú ý, phía trước có linh khí ba động.
Đúng lúc này, trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
Vừa mới rơi xuống, sương mù dày đặc phía trước chợt trở nên loãng đi, thoáng cái khuếch tán bảo phủ phương viên hơn mười dặm.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đám thiếu niên lên núi đều bị sương mù dày đặc bao phủ.
Từ Huyền cũng rơi vào trong sương mù dày dặc, không tìm được phương hướng xung quanh.
Lúc này, bên trong chỗ sương mù dày đặc truyền đến thanh âm mịt mờ bất định:
- Người hữu duyên tiến nhập vào tiên môn ta.
Âm thanh này vừa vang lên, đông đảo thiến niên ở trong sương mù đều hưng phấn dị thường, lập tức đi vào sâu bên trong.
Người hữu duyên?
Từ Huyền nao nao, cũng có chút lơ đễnh.
Kiếp trước hắn có kinh nghiệm gia nhập tiên môn, biết được sương mù dày đặc này là lực lượng của tiên pháp ảo trận, đối với luyện thể phàm sĩ có mê hoặc nhất định.
Một cửa này kỳ thật là khảo cứu ngộ tính và ý chí.
Nghĩ tới đây, miệng hắn hơi nhếch lên, hô hấp bỗng nhiên tiến nhập vào một tiết tấu kỳ dị, tạp niệm trong lòng dần dần bài trừ, quang hoa trong mắt thu liễm, bình tĩnh vô cùng.
Tâm cảnh của hắn lý trí dị thường lãnh tĩnh, dưới sự trợ giúp của Thổ Nạp quyết tầng năm, cảm quan tăng cường trên diện rộng, tỉ mỉ cảm nhận cảnh vật bốn phía, bước đi phiêu dật, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Trong sương mù mông lung mà dày đặc này, Từ Huyền nhận thấy được uy lực của trận pháp đã được gảm rất nhiều, thậm chí tận lực lưu lại không thiếu kẽ hở, đối ứng với câu nói người hữu duyên của vị kia.
Nhưng dù là vậy, lực lương của tiên pháp ảo trận vẫn như cũ khó có thể bỏ qua. Lấy cảm quan siêu đẳng của Từ Huyền khó có thể hiểu rõ ảo trận hoàn toàn.
Tiên sĩ chung quy là tiên sĩ, bọn họ nắm giữ thần thông tiên pháp trong tay, không phải phàm sĩ có thể hiểu rõ.
Tình huống như vậy, Từ Huyền chỉ có thể dựa vào cảm quan nhạy bén, bằng vào đầu óc lãnh tĩnh mà phân tích ra một ít kẽ hở, cũng bài trừ một vài khu vực không có khả năng, lựa chọn tới một phương hướng khác.
Đã có rất nhiều tiên sĩ hoặc là đệ tử đều không thể phi hành, như vậy khẳng định là có sơn đạo, thế nhưng bởi vì tiên sĩ tu luyện quanh năm trong núi, cơ hội xuống núi cũng không nhiều cho nên con đường lưu lại sẽ không quá rõ ràng.
Tiếp theo, hắn sẽ phân tích phương hướng, rốt cuộc là đường đi tới tiên môn sẽ ở hướng nào?
Dù sao trong sương mù dày đặc như thế này, hoàn toàn không có cảm giác phương hướng.
Điểm ấy cũng không làm khó được Từ Huyền, hắn tỉ mỉ phân tích hoàn cảnh địa lý bốn phía, cho dù ở giữa sương mù dày đặc, phạm vi tầm nhìn của hắn cũng có thể đạt được hai ba mươi thước.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx