Ngồi xuống bên cạnh Tiêu Viêm , Huân Nhi thản nhiên mỉm cười , ánh mắt tảo thị một lần trường nội , ngón tay khẽ vuốt nhẹ sợi tóc , cái miệng nhỏ nhắn nhàn nhạt cười , nhẹ giọng nói :"Tiêu Viêm ca ca , ba năm trước đây , bọn họ chính là như vậy nhìn ngươi..."
"Ba năm trước đây ta thấy bọn họ kính sợ mà cảm thấy hưng phấn , hiện tại ...Không có cảm giác "Tiêu Viêm sờ sờ mũi , bình thản cười nói
"Đó là Tiêu Viêm ca ca đã thành thục hơn "Huân Nhi cười nhẹ chớp chớp đôi mắt thủy linh
"Ngươi thì không thành thục , có đôi khi ta nghĩ , thiếu nữ trước mặt mình có phải là lão yêu bà ngàn năm hay không !"Bị một tiểu cô nương nhận xét là đã thành thục , Tiêu Viêm không khỏi có chút cảm thấy buồn cười , bàn tay thân mật khẽ gõ nhẹ vào đầu Huân Nhi
Nghe vậy Huân Nhi kiều mỵ liếc mắt nhìn Tiêu viêm , khuôn mặt nhỏ nhắn tinh ranh , có chút oán trách , mặc kệ là thiếu nữ có khoáng đạt thế nào cũng không nguyện ý bị ví như lão yêu bà .
Thiếu nữ kiều mỵ nhất động lòng người , Huân Nhi trong lúc vô tình lộ ra trạng thái kiều mỵ , không chỉ làm cho xa xa đám thiếu niên trợn trừng đôi mắt , chính là một ít thiếu nữ , cũng không khỏi lộ vẻ hâm mộ
"Này tiểu hỗn đản , quá kiêu ngạo ..." Đồng dạng bị bộ dáng kiều mỵ của Huân Nhi hấp dẫn , thế nhưng thấy Huân Nhi thân mật với Tiêu Viêm , Tiêu Trữ trong lòng bốc lên ngọn lửa ghen tỵ , trong lòng hắn , ở trong gia tộc , chỉ có hắn mới xứng với Huân Nhi , nhưng mặc kệ hắn có lấy lòng thế nào , Huân Nhi cũng không để ý tới hắn , mà ngược lại luôn quan tâm đến tên phế vật Tiêu Viêm
"Tiểu hỗn đản , ngươi cứ đắc ý trước đi , đợi đến khi ngươi thành nhân, ta muốn trước mặt Huân nhi , đánh bại ngươi xuống !" Nắm tay gắt gao nắm chặt , Tiêu Trữ lành lạnh liếc mắt nhìn Tiêu Viêm ngồi xếp bằng phía xa
Tuy nhiên Tiêu Trữ cũng rất là rung động trước tốc độ tu luyện của Tiêu Viêm ,với thói quen tự phụ hàng ngày , trong lúc nhất thời khó có thể tưởng được Tiêu Viêm - phế vật hàng đầu , hơn nữa còn thân cận với Huân Nhi , thực lực đột nhiên tăng mạnh , khiến cho Tiêu Trữ cảm thấy nguy cơ tiềm ẩn
Thừa dịp hắn chưa trưởng thành , phải làm cho hắn chịu đả kích .
Ý niệm chuyển động trong đầu , Tiêu Trữ khóe miệng chậm rãi nở nụ cười lạnh , tuy Tiêu Viêm hum nay đã đạt tới thất đoạn đấu khí , nhưng hắn đối với chính mình đạt tới bát đoạn đấu khí rất có tự tin, dù sao thất đoạn so vói bát đoạn cũng có một khoảng cách chênh lệch lớn !
“Hây, Hai người coi đệ là tàng đá hả ngồi đấy mà tâm tình. Không biết là chỗ này còn có ngưới sao” Tiêu Kiếm cười hắc hắc.
“Tứ đệ!” Tiêu Viêm gãi mũi không nói gì. Huân Nhi xấu hổ mặt đỏ bừng nhẹ nhàng cúi đầu xuống hai tay vê vê ngọn tóc.
“Hắc hắc đến giờ vui đùa rồi” Tiêu Kiếm mặt đầy gian trá hướng tới Tiêu Mị: “Mỹ nhân ah không Tiêu Mị biểu muội thỉnh….!” Tiêu Kiếm hắn cố ý kéo dài âm thanh “thỉnh”
Tiêu Mị nhìn hướng Tiêu Kiếm bất quá lúc trước là thai độ khinh thường nay là cảm giác có phần sợ hãi trước Tiêu Kiếm đã biểu hiện.
“Tiêu Kiếm, Tiêu Mị biểu muội thân là nữ nhi sao đệ có thể giao thủ với nàng” Tiêu Viêm hướng Tiêu Kiếm nói.
“Ngươi có phải nam nhân không”
“Ngươi không biết xấu hổ khi khiêu chiến một thiêu nữ yếu đuối ah!”
…
Hàng loạt âm thanh bất thiện dưới tràng hướng Tiêu Kiếm .
“Im lặng” Tiêu Kiếm giận giữ quát lớn lên một tiếng “Trong tộc có quy định là nữ giới thì không được khiêu chiến hả? Có không? Có không?”
Toàn trường câm như hến không có một âm thanh vọng động.
“Nếu Tiêu Kiếm ca đã hướng tới muội khiêu chiến thì muội sẵn sàng ứng chiến” Tiêu Mị giọng điệu có vẻ hơi run run.
“Tứ đệ nhẹ tay thôi. Đến điểm dừng thì nên dừng” Tiêu Viêm khuyên nhủ.
“Đệ biết rồi!” Tiêu Kiếm trả lời. Tiêu Kiếm chọn Tiêu Mị chẳng qua muốn dạy cho cô nàng này biết khi bị coi thường có cảm giác gì!
Tiêu Kiếm bước lên đài.
“Tiêu Kiếm ca thỉnh” Tiêu Mị hướng tời Tiêu Kiếm đưa tay ra mời.
“Mời!” Tiêu Kiếm nói một lời rất nhẹ nhàng.
Tiêu Kiếm đứng khoanh tay trước đài nhìn Tiêu Mị.
“Tiêu Kiếm ca ca, nếu huynh không tấn công thì muội sẽ tấn công, Tiêu Kiếm ca ca dáng mà chuẩn bị”. Thấy Tiêu Kiếm không tấn công Tiêu Mị hướng Tiêu Kiếm định ra tay. Bất quá Tiêu Kiếm cũng không có động tĩnh gì chỉ lẳng lặng khoanh tay nhìn Tiêu Mị.
“Phách sơn chưởng” Tiêu Mị hướng tới Tiêu Kiếm đánh ra một chưởng. Đấu khí của Tiêu Mị là phong thuộc tính, người mang thuộc tính này thập phần mau lẹ và nhanh nhẹn. Bất quá dù Tiêu Mị có nhanh đên đâu Tiêu Kiếm cũng dễ dàng tránh được. Mà mỗi lần hắn tránh được là hắn phải động tay động chân với Tiêu Mị, bộ dạng như sắc lang của hắn làm cả đại trường tức giận.
“Hahahaha, tôi thích những cô gái nhanh nhẹn” Tiêu Kiếm cười dài nhìn Tiêu Mị.
Lúc này bộ dạng Tiêu Mị thập Phần Tức giận. “Hoàng giai trung cấp:Toái phong quyền”, Tiêu Mị liên tục đánh ra nhiều quyền nhưng không chạm được vào một vạt áo của Tiêu Kiếm.
“Ố ồ không tệ!” Tiêu Kiếm cười hắc hắc, bộ dạng vô sỉ.
Tiêu Mị vận dụng bát thành đấu khí vào chân tung một cú đá cực mạnh vào chỗ hiểm của Tiêu Kiếm. Bất quá hắn dùng tay chặn nhẹ, từ mình nhảy nên tránh đòn tấn công này. Tính ra nếu hắn cương ngạnh đỡ đòn với một thân công lực cùng thân thể quái vật của hắn mà ngạng khách thì chân Tiêu Mị không bị gẫy cũng bị thương.
Tiêu Kiếm bay lên không trung người xoay tròn, tả óa phất phơ trong gió thập phần tiếu sái. Bất quá với tính cách hay trêu ghẹo của hắn lúc đầu thiếu nữ thập phần phản cảm song hắn cũng không để ý quá đến điều này.
Tiêu Mi lại nhanh nhẹn áp sát Tiêu Kiếm đá một cước vào mặt hắn. Lần này Tiêu Kiếm không tránh mà bắt ngay lấy chân nàng.
“Thả ta ra” Tiêu Mị tức giận.
“Ô thả cô ra sao? Cô muốn vậy ah? Nhưng bây giờ còn đang là quyết đấu mà.” Tiêu Kiếm cười hắc hắc.
Tiêu Mị tức giận vận dụng đấu khí vào chân còn lại. Nang dậm mạnh một cái muốn dùng chân kia đã ngang mặt Tiêu Kiếm. Nhưng ngay lúc này Tiêu Kiếm nhanh nhẹn như một con sóc thả chân nàng ra nhảy giật lùi tránh thoát. Đá vào không khí, Tiêu Mị mất đã ngã soài xuống đất bất quá Tiêu Kiếm cũng không nhân cơ hội này mà kiêm trác tiện nghi của nàng.
“Chà! Thơm quá!” Tiêu Kiếm ngửi ngửi cái tay vừa bắt chân của Tiêu Mị bộ dạng thập phần háo sắc. Tiêu Mị thấy vậy mặt đỏ tía tai.
Mấy trưởng lão nhìn đỏ cả con mắt.
“Sao gia tộc ta lại sinh ra một tên hỗn đản như thế này!” một người trong nhóm trưởng lão quát lên.
Tiêu Chiến chỉ nhìn Tiêu Kiếm thờ dài lắc đầu.
Dưới đài hàng loạt âm thanh vang lên:
“Đồ sắc lang”
“Đồ háo sắc”
“Đồ biến thái”
…
Hàng loạt những câu tục tĩu dành cho hắn.
“Đủ rồi tứ đệ!” Tiêu Viêm lần này trở nên tức giận, bất quá hắn cũng hiểu lúc này Tiêu Kiếm đanh trút giận cho hắn.
Tiêu Kiếm lắc lắc đầu. Trong tay Tiêu Kiếm hình thành một quả cầu màu huyết sắc, hắn nhìn về phía Tiêu Mị. Tiêu Kiếm thở dài, dùng tay bắn quả cầu về phía Tiêu Mị. Tiêu Mị chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị kình khí của quả cầu đẩy xuống đài nhưng nang không bị thương gì, có vẻ Tiêu Kiếm đã nương tay.
“Cảm ơn Tiêu Kiếm ca ca đã nương tay!” Tiêu Mị chắp tay hướng Tiêu Kiếm.
Tuy có chút xấu hổ nhưng lúc này tâm tình phấn chấn , thân mình đứng lên , Tiêu Chiến vỗ vỗ tay , cười ngâm đích tuyên bố : "Tiêu Kiếm khiêu chiến thắng lợi , mọi người có thể hướng Tiêu Kiếm khiêu chiến" Tiêu Chiên gióng nói ra mang ý cười cười.
Cuối cùng không ai dam khiêu chiến nên trận chiến kết thúc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Buổi trắc nghiệm dần đi tới hồi kết , nhìn xuống huấn luyện trường , Tiêu Chiến nở nụ cười , đứng dậy lên tiếng tuyên bố trắc nghiệm kết thúc sau đó dặn dò nghi thức cử hành lễ thành nhân tháng sau một chút
Chậm rãi đứng dậy , hai thanh niên nhìn thấy thần tính xuân phong đắc ý của Tiêu Chiến , mà Tiêu Chiến đối với biểu hiện của hai đứa con mình hôm nay rất là đắc ý , giương ngón tay cái biểu thị sự chúc mừng hướng về hai người.
Vỗ vỗ quần áo , phủi chút tro bụi , đang định rời đi thì một trận hương phong ập đến
Hơi cau mày lại , Tiêu Viêm ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Mị ở trước mặt mình , nhàn nhạt cười nói : "Có việc ? "
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiêu Viêm ẩn hiện nét lãnh đạm , Tiêu Mị trong lòng nhất trệ , trên khuôn mặt nộ ra nét miễn cưỡng , nở nụ cười nói : "Tiêu Viêm biểu ca, Tiêu Kiếm biếu ca , chúc mừng hai huynh "
Tiêu Kiếm khẽ gật đầu.Tiêu Viêm lên tiếng:"Đa tạ " . Tiêu Viêm ánh mắt hướng tới Huân Nhi bên cạnh
"Tiêu Viêm biểu ca, Tiêu Kiếm biểu ca , ngày mai ở đấu kỹ đường , phụ thân ta giảng giải hoàng giai cao cấp đấu kỹ , ngươi đi cùng không ? "Tiêu Mị mỉm cười nói , trên khuôn mặt vũ mị thanh thuần , làm cho người ta cảm động
Tiêu viêm khẽ quay đầu lại , nhìn thấy khuôn mặt thanh nhã nhỏ nhắn đang mỉm cười
"Thật sự có lỗi , Tiêu Mị biểu tỷ , Huân Nhi đã mời Tiêu Viêm ca ca ngày mai theo ta tới Ô Thản Thành , sẽ không bồi tiếp được Tiêu Mị biểu tỷ tới đấu kỹ đường được "Nhìn vào đôi mắt có chút ngốc trễ trước mặt , Huân Nhi thân mật kéo cánh tay Tiêu Viêm đi , nhìn Tiêu Mị , thoáng có vẻ xin lỗi.
“Đúng không Tiêu Kiếm ca ca” Huân Nhi quay sang hướng Tiêu Kiêm trừng mắt.
“Àh, Ờh, đúng là như thế!” Tiêu Kiếm gật đầu phụ họa.
Nghe Huân Nhi nói thế, Tiêu Mị ngẩn ra, cảm thấy có chút xấu hổ, nếu là người khác trong gia tộc nói lời này, nàng còn dựa vào thiên phú cùng sự xinh đẹp của chính mình mà chiếm thượng phong, nhưng nếu đối thủ đổi lại là Huân Nhi, trong lòng nàng chỉ còn tràn đầy thất bại.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt của Tiêu Kiếm, nàng thoáng trở lên đỏ mặt bất quả xen lẫn giữa cảm xúc xấu hổ, tức giận và một cảm xúc là lạ nào đó.
Đám người trong sân huấn luyện, nhìn Huân Nhi thân mật lôi kéo Tiêu Viêm, trong lòng đều cảm thấy có chút ghen ghét, là viên minh châu rực rỡ nhất của gia tộc, bọn họ chưa thấy qua Huân Nhi đối đãi với một gã nam tử nào như thế.
Trước khi Tiêu Mị đi qua Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm nói: “Hôm nay có vẻ biểu muội đã học được một bài học. Bất quá quả thật huynh cũng hơi quá đáng. Nhưng nếu được chọn huynh vẫn làm vậy.” Tiêu Kiếm thở dài nói.
Tiêu Mị im lặng, Tiêu Kiếm nói tiếp: “Trên đời này ta ghét nhất kẻ nào khinh bỉ người thân huynh đệ ta. Dù hắn có là ai đi nữa nếu hắn dám động vào người thân huynh đệ ta ta sẽ trả lại hắn gấp trăm nghìn lần” Tiêu Kiếm phát ra sát khí lành lạnh làm Tiêu Mị cảm thấy run run.
Tiêu Viêm và Huân Nhi nghe được điều này thì thập phần cảm động. “Tứ đệ!” Tiêu Viêm nhìn Tiêu Kiếm nói, giọng dưng dưng. Tiêu Kiếm lại thở dài ra một hơi.
……
Nhìn Tiêu Mị xấu hổ rời đi, Tiêu Viêm ngạc nhiên, cảm giác mềm mại trên cánh tay truyền đến, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Huân Nhi, Tiêu Viêm không khỏi có chút lắc đầu: " Cô nàng, ngươi đây là làm gì vậy?"
Huân Nhi như trước vẫn kéo cánh tay Tiêu Viêm, ánh mắt đảo qua xung quanh một đám người đang ngốc trệ vì cử động thân mật lúc này của nàng, tỏ vẻ vô tội, nói: " Tiêu Viêm ca ca chẳng lẽ không phải muốn cự tuyệt nàng ta hay sao?"
Nghe vậy, hai người trợn tròn mắt, cùng một ý cự tuyệt nhưng từ miệng hai người nói ra, lại mang hai ý bất đồng hoàn toàn, nhớ lại vẻ xấu hổ trên mặt Tiêu Mị lúc đó, hai người chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn nhau rồi quay sang nhìn nụ cười chiến thắng rạng rỡ của Huân Nhi, trong lòng thầm nói: " Cô nàng này hẳn là cố ý đây?!!"
" Huân Nhi chỉ là không thích cái sắc mặt biến đổi quá nhanh của nàng ta, hừ, cùng đi đấu kỹ đường học tập đấu kỹ, lời mời loại này, trước kia làm gì có." Huân Nhi kéo tay Tiêu Viêm chậm rãi ra ngoài huấn luyện tràng, theo sau là Tiêu Kiếm cũng không thèm để ý tới những ánh mắt chung quanh, nàng vẫn nhẹ giọng nói, trong thanh âm, có một chút cười lạnh, nàng đối với thái độ của Tiêu Mị, thật sự có chút chán ghét.
Nhún vai một chút, Tiêu Viêm có chút đồng ý gật đầu, cười khổ một tiếng, ba năm trước đây, hắn cùng Tiêu Mị quan hệ cũng không tồi, mà từ sau khi bị coi là phế vật, hắn mới thực sự hiểu rõ người đàn bà này.
" Tiểu hỗn đản, một tháng sau, ta nhất định sẽ cho ngươi răng rơi đầy đất!" Tiêu Ninh cắn răng, hung ác nói. Sau đó, mang theo một bụng giận dữ, vội vàng rời khỏi sân huấn luyện.
Tiêu Kiếm quay ra hướng Tiêu Trữ hừ lành một tiếng. Một đạo sát khí bắn về phía Tiêu Trữ. Tiêu Trữ cảm giác phát lạnh run lên bần bật giống như cừu non gặp sói đói. Hắn cúi đấu ánh mắt không dám nhìn Tiêu Kiếm.
Ở trên đài cao, Tiêu Chiến đang chuẩn bị trở về, cũng bị cảnh này làm chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân hình hai người đang thân mật, thoáng kinh ngạc, trong mắt ông thoáng hiện chút lo lắng: " Viêm nhi đứa nhỏ này, sẽ không...sẽ không thích Huân Nhi rồi chứ? Phải biết rằng, với thân phận của nàng, không phải là Nạp Lan Yên Nhiên có thể so sánh, cho dù có thiên phú tu luyện kinh khủng đi chăng nữa, muốn được thế lực khủng bố sau lưng nàng chấp nhận, cũng không phải là một việc dễ dàng... Ah đúng rồi còn Kiếm nhi, lần này mình phải về dạy dỗ lại nó mới được."
Bị một cô gái kéo tay, đôi lúc lại đụng chạm một vài chỗ ôn nhuận mềm mại nào đó, cảm giác tuyệt vời, thật dễ làm cho người ta sinh ra chút cảm giác "tâm hươu ý vượn" gì đó.
Tiêu Kiếm đi theo sau nhìn vao tay Tiêu Viêm đang bị Huân Nhi lắm chặt, miệng Tiêu Kiếm há hốc ra, miệng chép chép. Tiêu Viêm thấy vậy cốc vao đầu hắn mấy cái.
Thấy vậy, Huân Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng, vội bỏ tay Tiêu Viêm ra, ngượng ngùng liếc mắt lườm Tiêu Kiếm.
“Chuyện này liên quan quai gì ta” Tiêu Kiếm thầm nghĩ quay đầu đi phía khác không thèm để ý đến Huân Nhi.
Bất quá Tiêu Kiếm hắn cũng hiểu ý đành rời đi.
….
Trong một căn phòng, đêm khuya vẫn còn để ánh sáng, bóng dáng một người trung niên đi đi lại lại, một thanh niên đang quỳ ở dưới đất.
“Hành động ngày hôm này người thật làm cho ta xấu hổ. Ngươi đã biết lỗi chưa?” Trung niên nam tử tức giận quát.
“Vâng hài nhi biết lỗi rồi!” Thanh niên nên tiếng nói.
“Ở Ô Thản thành này, Tiêu gia ta là một trong các đại gia tộc. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài Tiêu gia ta làm sao ma còn mặt mũi mà đứng ở Ô Thản thành đây. Ngươi có hiểu không?” Trung niên nam tử lại quát mẵng.
“Vâng hài nhi hiểu rồi?”
“Ngươi có hiểu thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân không. Nếu chuyện này mà là một nữ tử ngoại tộc khác thì tính làm sao đây. Ngươi biết lỗi chưa?” Trung niên nam tử lại quát mắng.
“Vâng hài nhi biết lỗi rồi”
“#^$&$^%;’#@$%&!#*&%#(%;’\^&*(/.,<|”#$|”!@#:”|&”
“Vâng hài nhi hiểu rồi!”
“#%$&^*&^*(%^%$-^&*$%^&*()*&^##^*(&%$$:”\]”
“Vâng hài nhi biết lỗi rồi”
“)(*&^%$#@!!@#$(*&^^&*@#$%*(%$”
“Vâng hài nhi hiểu rồi!”
…
“Ài không biết đến bao giờ đây!” Thanh niên nam tử nên tiếng thở dài.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
“Tứ đệ đệ dạy chưa?” mới sáng sớm Tiêu Viêm đã bước về phía phòng Tiêu Kiếm.
“Hơ,hơ oáp! Tứ ca có chuyện gì mà huynh gọi đệ sớm như vậy.” Tiêu Kiếm ngáp ngủ.
Nhìn đôi mắt của Tiêu Kiếm thâm quầng(dù có là ác ma vạn năm thì nay cũng là thân thể phàm trần. Hài!), Tiêu Viêm nhíu mày: “Mắt đệ sao thế này?”
“Tam ca huynh không biết hả, hôm qua phụ thân mắng chửi đệ cả đêm đệ cả đêm có ngủ được đâu!” Tiêu Kiếm thở dài.
“Hả, sao ta thấy hôm nay tinh thần phụ thân rất phấn chấn mà đâu có vẻ gì là thiếu ngủ đâu?” Tiêu Viêm nghi hoặc.
“Chửi cả đêm mà tinh thần còn còn trở lên phấn chấn hơn thì đúng là…” Tiêu Kiếm lắc đầu không thôi.
“Bất quá huynh đến đây thông báo cho đệ hôm nay huynh sẽ đi ra ngoài với Huân nhi” Tiêu Viêm nhắc nhở.
“Có thế thôi sao?” Tiêu Kiếm nghi hoặc
“Chỉ có thế thôi!” Tiêu Viêm trả lời.
“Nếu đệ không có việc gì huynh đi đây” Tiêu Viêm tiếp lời.
“Mẹ ngươi phá giấc ngủ của lão tử. Nếu không nể mặt là huynh đệ đầu tiên lão tử đã cho ngươi ăn đòn rồi” Tiêu Kiếm bực mình đóng cửa phòng vào ngủ tiếp.
Sau khi ra ngoài với Huân Nhi chật vật trở về phòng mình, Tiêu Viêm lúc này mới thở dài một hơi, lau đi mồ hôi trên trán, cười khổ:
" Cô nàng này, lớn lên, sợ rằng so với Nhã Phi ờ phòng đấu giá kia, còn muốn hồ mị chết người..."
Lắc đầu mạnh một cái, Tiêu Viêm trong lòng lại tự mắng mình nghiệt súc, lúc này mới tiêu trừ hết những ý niệm "xấu xa" trong đầu.
Tiêu Viêm đi tới góc phòng, lấy ra chiếc bồn có chứa trúc cơ linh dịch, sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo, ngồi vào trong bồn.
Bàn tay tuỳ ý tại thành bồn chạm nhẹ vài cái, Tiêu Viêm dựa vào một bên thành bồn, hô hấp thoáng chốc trở lên chậm rãi vững vàng.
Ngón tay khẽ day day trán , một khuôn mặt lạnh lung xinh đẹp, bỗng hiện ra trong đầu Tiêu Viêm, là Nạp Lan Thản Nhi...
" Còn có 2 năm nữa? Ngươi nhất định phải chờ ta, ta sẽ đi tìm ngươi..."
Nếu không phải trong giọng nói có chút lãnh ý, sợ rằng người nào nghe xong cũng nghĩ rằng đây là tình thoại của một đôi tình nhân.
Nhớ tới tình cảnh trong đại sảnh ngày đó, Nạp Lan Thản Nhi ngạo nghễ nghìn đời cùng với tư thế cường ngạnh đó, Tiêu Viêm nắm tay chậm rãi nắm chặt lại, nỗi nhục này, thật khó có thể quên đi.
" Ai, tu luyện không thể đình trệ được, người đàn bà đó, mặc dù cao ngạo, bất quá nếu có thể được tông chủ Lam Vân Tông thu làm đệ tử, thiên phú tu luyện sao có thể thấp được..." Tiêu Viêm nở một nụ cười lạnh.
Thật sâu thở ra một hơi, chỉ cần vừa nghĩ đến người đàn bà đó, trong long Tiêu Viêm lại tràn ngập một cảm giác chăm chỉ khác thường, tình thần lập tức hăng hái lên, Tiêu Viêm nhẹ nhàng tiến vào trạng thái tập luyện, mười ngón tay kết ấn, bình ổn lại tâm thần, hắn từ từ nhắm mắt lại tu luyện.
Đối với những ánh mắt kính sợ mà chỉ 3 năm trước mới có được, Tiêu Viêm xử sự rất lạnh nhạt, cũng không có chút nào diễu võ dương oai cả.
Từ đó, Tiêu Viêm cứ sáng sớm ở trên núi khổ luyện đấu kỹ, sau đó về nhà tu luyện đấu khí, thỉnh thoảng cùng Huân Nhi đi chơi, cùng phụ thân và Tứ đệ nói chuyện.
Đôi lúc, ngẫu nhiên gặp Tiêu Mị trong tộc, nghe nàng ngọt ngào gọi Tiêu Viêm biểu ca, hắn cũng chỉ cười cười, tuỳ ý ứng phó cho xong chuyện. Đối với người đàn bà này, hắn luôn duy trì thái độ kính nhi viễn chi.
Cứ thế một tháng thời gian nhanh chóng trôi qua, bảy ngày nữa, Tiêu gia sẽ cử hành nghi thức thành nhân...
Trong một tháng này Tiêu Viêm dễ dàng đột phá cửu đoạn đấu khí. Bất quá hắn cũng không hiểu sao Tứ đệ lúc nào cũng đi chơi bời không tu luyện gì cả mà sao công lực hắn vẫn tiến đều đều, đúng là quái nhân.
Sau lần dạy dỗ của Tiêu Chiến, bất quá mèo vẫn hoàn mèo. Tiêu Kiếm vẫn tính tình như vậy. Chỉ có điều khác là giờ vị trí hắn có khác biệt lớn, một số thiếu nữ không cần hắn trêu trọc tự ý tiếp cận hắn. Tiêu Chiên thấy thế cũng mặc kệ cười khổ lắc đầu không thèm để ý nữa
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Một gia tộc muốn không suy bại, nặng yếu nhất, chính là phải duy trì được sức sống, mà ngọn nguồn của sức sống, đó chính là thế hệ trẻ của gia tộc, bọn họ chính là dòng máu mới của gia tộc, có bọn họ, gia tộc mới có thể phát triển không ngừng.
Bởi vậy, nghi thức thành nhân, đối với mỗi một gia tộc đều hết sức quan trọng, mà Tiêu gia, cũng không ngoại lệ.
Là một trong ba đại gia tộc ở Ô Thản thành, nghi thức thành nhân của Tiêu gia tự nhiên là rất được các thế lực trong thành chú ý tới, một vài thế lực, thậm chí còn trực tiếp yêu cầu tham dự lễ cử hành nghi thức này.
Tiêu Viêm híp mắt nhìn đài cử hành to lớn ở xa xa, đài làm bằng cự mộc, chình vì nghi thức thành nhân mà được đặc ý làm ra.
Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua, nhìn vào đám người của các thế lực lớn đến tham dự, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói : " Thật là nhiều người...."
Lúc này lại có một âm thanh vang lên theo: “Thật là nhiều mỹ nữ ah…” Tiêu Kiếm cười cười.
Bỗng có tiếng cười vang lên, hai thanh niên nhìn qua, là Huân Nhi.
Nàng vừa thấy ánh mắt hung hăng của Tiêu Viêm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lại, mắt nhìn hắn, một đạo kim quang thoáng xẹt qua, có chút ngoài ý muốn, cười duyên nói:
" Tiêu Viêm ca ca đạt đến cửu đoạn đấu khí rồi?"
“Cô nàng này không ngờ dễ dàng có thể thấy rõ được thực lực của biểu ca” Tiêu Kiếm thầm suy nghĩ.
Ánh mắt Tiêu Viêm khẽ quay sang Tiêu Kiếm. Nhìn thấy bộ dạng hắn như sắc lang lại còn huýt sáo một tiếng. Theo hướng Tiêu Kiếm nhìn, Tiêu Viêm chợt nhận ra người quen.
Một cô gái xinh đẹp đang cười nói, hồng y bao quanh thân thể đầy đặn lả lướt, như ẩn như hiện, cực kỳ dụ người. Lúc này, vây quanh nàng đã có không ít người, nghiễm nhiên trở thành một chỗ huyên náo nhất.
Ngay lúc Tiêu Viêm đang nhìn Nhã Phi, bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng hừ nhẹ.
“Hắc hắc…” Tiêu Kiếm thấy thế cười cợt nhìn Tiêu Viêm. Bất quá hắn cũng bị Huân Nhi gửi tặng một ánh mắt trắng dã.
" Khái..." con mắt chớp chớp vài cái, Tiêu Viêm nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Huân Nhi bên cạnh, thản nhiên cười nói:
" Không nghĩ tới ngay cả Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá cũng cử người tham dự lễ thành nhân của gia tộc ta."
“Chậc chậc, thì ra là Nhã Phi người đẹp nổi tiếng của hội đấu giá tại Ô Thản thành.” Tiêu Kiêm chăm chú nhìn Nhã Phi nói.
Khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt như không có chuyện gì của Tiêu Viêm, Huân Nhi thản nhiên nói:
" Tiêu gia cùng Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá ở Ô Thản thành quan hệ vốn không tồi, nàng ta đến, có gì kỳ quái cơ chứ? Hơn nữa , thủ đoạn của người đàn bà này, ở Ô Thản thành, ai mà không biết, bao nhiêu là công tử thế gia, vì nàng mà tốn không biết bao nhiêu kim tệ, nhưng cuối cùng có được cái gì!! Tiêu Viêm ca ca nếu có ý niệm đó trong đầu, tốt nhất nên bỏ đi, Huân Nhi sẽ không cho ca ca mượn tiền đi làm việc này đâu..."
Tiêu Viêm nghe thế ngượng ngùng cười khổ nói:
" Ta cho dù trong đầu có ý niệm này, thì nàng ta cũng chỉ coi ta như trẻ con thôi, ta kém nàng ta đến bảy tám tuổi."
" Hừ , có chút đàn bà không phải thích như thế sao?" Huân Nhi khẽ cười.
“Chuyện này hợp với Tứ đệ hơn ta nhiều” Tiêu Viêm đùn đẩy cho Tiêu Kiếm.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến đệ mà tam ca lôi đệ vào” Tiêu Kiếm phản bác.
“Không phải đệ rất háo sắc sao?” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Đệ không phải là động vật ăn tạp, bạ cái gì cũng ăn” Tiêu Kiêm tức giận.
“Hahaha, thế hóa ra từ trước đến nay Tứ đệ ta là người đứng đăn cơ đấy, thế mà ta không biết?” Tiêu Viêm cười mỉa mai.
" A, nàng ta như thế nào đã trở về?" Huân Nhi cắt ngang cuộc khẩu giữa hai người lại.
" Người nào?" ngẩn người, hai thanh niên theo ánh mắt của Huân Nhi nhìn lại, mày bỗng chậm rãi nhíu lại.
Theo ánh mắt của ba người, một mỹ nữ mặc một bộ đồ tựa như là trang phục của một học viện nào đó, bên hông có một thanh trường kiếm, đang đứng dựa người vào một thân đại thụ. Vóc người mỹ nữ cao cao, mà cái làm cho người ta chú ý nhât, chính là cặp chân thon dài mượt mà, cho dù xinh đẹp động lòng người như Nhã Phi, cũng không có được.
"Tiêu Viêm ca ca, ngươi lần này tựa hồ là có phiền toái rồi a..."
Lúc này Tiêu Kiếm lại trở nên rất là hứng thú phấn khởi.
Khoé miệng cứng lại, Tiêu Viêm day day trán lúc này đã có chút phát đau lên rồi, thấp giọng mắng:
" Người đàn bà điêu ngoa này , phiền chết người mà, năm đó bất quá ta chỉ vô tình đi vào suối nước nóng sau núi, sau đó lại vô tình chạm vào chân nàng ta thôi, kết quả là bị người đàn bà điên này truy giết đến nửa năm."
" Hừ, thân thể của nữ hài tử, sao có thể để người khác tuỳ ý sờ loạn được."
Nghe vậy, Huân Nhi che miệng cười duyên, bỗng nhiên, nhớ tới hồi bé chính mình cũng bị người này sờ loạn một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ lên.
Tiêu Viêm bĩu môi, cười lạnh nói:
" Người đàn bà này chính là tỷ tỷ của Tiêu Ninh, cũng không phải là thứ tốt lành gì, hừ, hỗn đản đó đối với ta như vậy, cũng có một phần nguyên nhân lớn do nàng ta."
“Bộp!” Tiêu Kiếm đập tay vào nhau tựa hiểu rõ về việc gì đó. Bất quá mắt hắn vẫn đang tập trung hướng Nhã Phi
Chần chờ một chút, cặp chân thon dài mê người kia, bỗng hướng về phía ba người đi tới.
" A, Tiêu Viêm, không nghĩ tới ngươi cũng có lúc chuyển mình được như thế này, thật là làm cho người ta kinh ngạc."
Đi đến gần, nhìn nhìn khuôn mặt thiếu kiên nhẫn không chút nào che dấu của Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc cười lạnh nói.
“Hắc, hắc Tiểu lão bà đến tìm ta sao” Tiêu Kiếm lên tiếng cười cười nhìn Tiêu Ngọc.
“Sao ngươi, lại ở đây!” Tiêu Ngọc hướng Tiêu Kiếm kinh ngạc hỏi. Bây giwof nang mới để ý của một người giống y hệt Tiêu Viêm.
“Sao ta không được ở đây ta cũng là người Tiêu gia mà” Tiêu Kiếm lên tiếng khẳng định.
“Cái gì ngươi là người Tiêu gia” Tiêu Ngọc nghi hoặc hỏi.
“Ta là đệ đệ của Tiêu Viêm, có gì không được ah” Tiêu Kiếm nhướng mày.
“Thảo nào ngay lần đâu gặp ngươi ta nhận lầm ngươi là Tiêu Viêm thì ra hai người là anh em sinh đôi” Tiêu Ngọc nói.
“Hôm nay lão bà nhớ thương lão công quá nên đến tìm lão công phải không?” Tiêu Kiếm cười hắc hắc.
“Ai đến tìm ngươi. Ngươi đi chết đi!” Nói xong câu này Tiêu Ngọc bỏ đi.
“Tiêu Kiếm đệ làm gì mà Tiêu Ngọc biểu tỷ gặp đệ như thấy quỷ vậy” Tiêu Viêm nghi hoặc.
“Lần đầu đệ gặp Tiêu Ngọc là ở trong rừng khi đi theo Thiên Phong dong binh đoàn bất quá cô ta gặp còn tưởng đệ là huynh, cô ta nói rằng đệ sờ soạng gì gì đó, đệ không có hiểu… ah, mà bây giờ thì đệ hiểu rồi. Cô ta cứ khẳng định đệ là huynh, dù đệ giải thích nào cô ta cũng không nghe. Cô ta còn tấn công đệ. Đệ tức giận mới nói: ‘Nếu đệ đánh thắng cô ấy thì cả đời này cô ấy phải làm tiểu lão bà cho đệ’ ”. Tiêu Kiếm nhìn Tiêu Viêm nhếch nhếch vai.
Tiêu Viêm nghe thấy thế thì giơ ngón cái hướng về Tiêu Kiếm.
" Viêm nhi, Kiếm nhi, không có việc gì chứ? Vừa rồi Tiêu Ngọc...?" Tiêu Chiến nhìn thấy Tiêu Viêm, Tiêu Kiếm bình an vô sự, hắn liền thở dài một hơi, khẽ nhíu mày dò hỏi.
Nhún vai, Tiêu Viêm cười nói: " Không có việc gì, người đàn bà đó đột nhiên phát cơn điên thôi."
" Các ngươi cố tránh nàng ta đi, nha đầu kia mặc dù tính tình điêu ngoa, nhưng nàng ta bây giờ đã là tam tinh đấu giả, vạn nhất động thủ, các ngươi sẽ thua thiệt nhiều. Hơn nữa, nàng ta lại là cháu gái của Đại trưởng lão, ngay cả ta cũng thật khó mà trách phạt nàng ta được. Đặc biệt là Tiêu Kiếm, ngươi cẩn thận cho ta đừng có trêu chọc nàng ta nếu không đừng trách phụ thân không dặn trước" Tiêu Chiến cứng rắn hướng Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm gật gật đầu đồng tình. Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng rồi mang hai huynh đệ rời đi.
Trước khi đi Tiêu Chiến căn dặn: “Tiêu Kiếm lần này ta sẽ giới thiệu hai đứa với khách nhân, cẩn thận lễ nghĩa đừng làm mất long người ta”
" Tới đây, Viêm nhi, Kiếm nhi ta giới thiệu với các ngươi một chút, vị này là thủ tịch đấu giá sư của Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, Nhã Phi tiểu thư, trúc cơ linh dịch lần trước ta mua cho Viêm nhi, chính là đấu giá được ở chỗ nàng ta."
Hai người nhìn người đàn bà xinh đẹp thành thục trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biểu hiện ra vẻ mặt phù hợp với tuổi, tươi cười nói:
" Ra mắt Nhã Phi tỷ tỷ."
Nhã Phi ánh mắt khẽ nhìn gương mặt người thiếu niên, môi anh đào khẽ mở, cười nói:
“Thì ra là huynh đệ song sinh. Nghe nói Tiêu Viêm tiểu thiếu gia trong một năm đột phá tới ngũ đoạn đấu khí. Việc này giờ đã truyền khắp Ô Thản thành, chẳng biết là thật hay giả?”
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, có chút " rụt rè" nói:
" Tất cả đều nhờ công lao phụ thân mua được trúc cơ linh dịch."
Nghe Tiêu Viêm thừa nhận, Nhã Phi bề ngoài trấn định, nhưng trong long không khỏi run lên, mắt đẹp khẽ ngưng trọng, một năm ngũ đoạn đấu khí, tốc độ tu luyện này, quả là có chút kinh khủng.
Về phần trúc cơ linh dịch, Nhã Phi tự nhiên biết rõ, nó mặc dù có thể tăng lên tốc độ tu luyện, bất quá, nếu chỉ dựa vào nó một năm tăng lên ngũ đoạn đấu khí, vậy tuyệt đối là không có khả năng.
Nhìn 2 bên đã sơ bộ nhận thức, Tiêu Chiến khẽ ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm, Tiêu Kiếm ôn hoà cười nói:
" Được rồi, nghi thức thành nhân sắp bắt đầu rồi, ta phải đi trước chuẩn bị vài thứ, ngươi lát nữa đừng làm cho ta mất mặt nghe chưa."
Trước khi Nhã Phi theo sau Tiêu Chiến, Tiêu Kiếm khẽ huýt sao một tiếng rất nhỏ bất quá rơi vào tai Tiêu Chiến và Nhã Phi. Hai người chỉ quay lại lườm hắn một cái rồi đi.
Theo sau Tiêu Chiến, Nhã Phi xoay người lại một chút, thật sâu nhìn người thiếu niên trước mặt, trải qua vài năm kinh nghiệm đấu giá, nàng ánh mắt cực kỳ sắc bén, cẩn thận quan sát một chút, Nhã Phi đột nhiên phát hiện, Tiêu Viêm mặc dù có chút rụt rè, nhút nhát, nhưng ở sâu trong ánh mắt kia, lại thuỷ chung bình thản như nước.
" Nhỏ tuổi như vậy, lại có thể dễ dàng khống chế tình cảm của mình, tiểu tử này, thật không đơn giản.... Riêng phần đệ đệ của hắn thật chả ra sao!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger