Trương Nghĩa cũng tinh thông binh pháp biết được đạo lý tốt quá hóa dở vì vậy mà đoàn xe lặng lẽ tăng tốc nhanh hơn một chút mà thôi. Hơn sáu mươi hộ vệ vẫn như trước, cũng không biểu hiện bộ dáng gì khác biệt.
Ròng rã một canh giờ, Trương Nghĩa đều lo lắng và đề phòng, cuối cùng cũng vượt qua. Cũng may đoàn xe cũng coi như bình an đi qua quãng đường mười bảy dặm này. Sau đó đoàn xe rời quan đạo (đường lớn), tiếp tục đi nhanh về hướng nam hơn mười dặm, đến chỗ Doanh Trùng dự định cắm trại từ trước.
Đây là một nơi có hai ngọn núi nổi lên bao quanh một ngọn núi nhỏ, chính giữa là một khe núi. Trương Nghĩa đem đoàn người Võ Uy Quận Vương phủ sắp xếp trên sườn một gò núi nổi, tám mươi hộ vệ phủ An Quốc Công thì đóng quân xung quanh ngọn núi nhỏ.
Trong địa đồ nơi này tên là Song Đầu Sơn, địa hình giống như tên, phần ngoài cao nhô cao hơn, thấp dần về phía trong, giống như là đem ngọn núi nhỏ bao quanh lại.
Ngay sau khi hạ trại, hơn tám mươi hộ vệ của phủ An Quốc Công liền dồn dập trang bị mặc giáp. Những người này đều là những hộ vệ tinh nhuệ được Doanh Trùng nuôi dưỡng, có hai mươi bốn vị võ hầu cảnh, mỗi người đều mặc ngũ tinh giáp Hám Sơn. Còn những người còn lại tuy thực lực yếu một chút nhưng trang bị đều rất hoàn chỉnh, đều là mặc giáp tứ cấp Viễn Phong cùng Thuẫn Vệ, một sở trường viễn công, một sở trường cận chiến.
Dưới ngũ tinh giáp không thể nào bao phủ toàn thân, tuy vậy sức chiến đấu cũng vượt trội so với bình thường. Đặc biệt là ba mươi người mặc Viễn Phong, đều là người thiện xạ của Cao Sơn Thiểm tộc, xạ thuật kinh nhân, cầm trong tay là đại cung tương đương ngũ ngưu, phối hợp với phá nổ giáp tiễn đặc chế, trong hai trăm bước có thể xuyên thủng lục tinh mặc giáp. Ngoài ra Doanh Trùng còn mang đến bốn bộ bách ngưu nỗ, đây là sát khí thực sự trong quân.
Trương Nghĩa chỉ huy những hộ vệ này đào giữa sườn núi một chiến hào dài bốn trượng. Sau đó lấy đất đá trong hố đắp thành tường. Trong tường có những thân cây to lớn làm cọc cắm sâu xuống lòng đất mười trượng, mà bùn đất bên ngoài cũng được Doanh Trùng sử dụng vài tờ Hóa Thạch phù để cường hóa. Tuy là đơn sơ nhưng cực kỳ kiên cố, lại dùng chông nhọn chĩa ra ngoài chống kỵ binh, làm tường chắn… Sau khi làm xong những việc này, Trương Nghĩa liền dứt khoát ra tay thiêu trụi những cây cối xung quanh khiến khắp nơi lửa khói mù mịt.
Công tác chuẩn bị này bày ra làm người Võ Uy Quận Vương phủ phía xa xa thấy được, cảm thấy có gì đó không đúng.
- Bọn họ đang chuẩn bị đối địch?
Diệp Lăng Tuyết nhìn một lát cũng đã nhận ra, lại nhìn bố trí bốn phía cũng đoán được bên kia đang muốn làm gì. Nàng là nữ tử khuê phòng nhưng dù sao cũng là xuất thân con nhà tướng Song Hà Diệp phiệt, mưa dầm thấm đất, cũng có kiến thức bất phàm. Trong mắt không khỏi có mấy phần khen ngợi:
- Chọn vị trí đóng quân này không tệ.
Không chỉ nói việc ngọn núi nhỏ kia dễ thủ khó công, mà chỉ riêng việc bố trí phòng vệ cũng cực kỳ xảo diệu, có thể thủ bên hắn, có thể che bên này. Nếu thật có tặc nhân muốn chọn công bên nàng, như vậy nhất định không thể đi vòng, mà phải đối diện dưới tầm tên của những hộ vệ An Quốc công phủ, không có góc chết, nên tuyệt đối có thể che chở cho bọn họ. Còn nếu như chúng muốn đối phó với vị An Quốc Công kia, cũng không thể làm gì được, trước hết cũng phải vượt qua khe núi, đối diện với làn mưa tên từ An Quốc Công phủ.
Phụ trách hộ vệ cho Diệp Lăng Tuyết xuất hành lần này là một người trung niên tên Diệp Sơn, tu vi cửu giai, là quân nhân lão luyện. Hắn liếc mắt thấy cách bố trí thì tán thán không dứt:
- Đúng là có am hiểu binh pháp, bố trí lão luyện. Những hộ vệ này cũng không tệ, có thể so sánh với quân tinh nhuệ, đặt bẫy, đóng trại, làm chông đều chỉ dùng thời gian hai khắc, lại còn chuẩn bị đá lăn. Nghe nói Trương Nghĩa trước khi vào An Quốc công phủ là giáo úy trong quân, vũ lực mạnh mẽ, tiền đồ rộng lớn. Không ngờ người này lại có thể dụng binh pháp thần kỳ như vậy, ta thật đáng tiếc cho hắn.
Tài năng bực này, sao lại lưu lạc làm hộ vệ cho nhà người, đáng tiếc, đáng tiếc. Mà cái tên thiếu chủ của Trương Nghĩa cũng là kẻ phế nhân sắp mất tước vị, tiền đồ ảm đạm. Đúng rồi, hắn là hôn phu của tiểu thư ngày sau cũng là chủ nhân của Diệp Sơn hắn.
Lắc đầu Diệp Sơn lại xoay người nói:
- Ta không biết là có cường đạo đến hay không, có điều bên kia bố trí như vậy, nếu không có hai chi doanh quân, đừng mơ bắt được họ. Bất quá bên này chúng ta cũng phải làm chút chuẩn bị.
Thế chế Đại Tần thì một doanh có ba trăm người, hai doanh là sáu trăm người, có sáu mươi ngũ tinh mặc giáp. Dưới cách nhìn của Diệp Sơn, trừ phi là dùng gấp sáu lần quân trở lên mới có thể hạ được phòng thủ của ngọn núi nhỏ đối diện.
- Lăng Tuyết không hiểu bài binh bố trận, nơi này đều giao cho Sơn bá.
Diệp Lăng Tuyết hướng Diệp Sơn cúi đầu thi lễ ủy thác sau đó, ánh mắt nàng hướng đến ngọn núi đối diện, nhìn ngọn núi cao hơn hai mươi trượng kia, lòng mang theo vài phần nghi vấn.
Đây thực sự là bố trí của Trương Nghĩa? Tuy là nghe Diệp Sơn nói vậy nhưng Lăng Tuyết chợt nhớ tới trước đây không lâu, nàng nghe tổ phụ nói Tung Dương thư viện triệu tập đệ tử, lấy ảo thuật để thí diễn binh pháp, kết quả người đứng đầu là Doanh Trùng, đánh đâu thắng đó. Tung Dương thư viện có nhiều anh tài lại không có người nào có thể ngang binh lực mà chống đỡ hắn được hai khắc.
------------------
Đến chiều tối, khi tia ánh sáng cuối cùng biến mất khỏi nhân gian, một tòa doanh trại giản dị nhưng kiên cố đã vững chãi đứng trên đỉnh núi nhỏ.
Trong mắt Doanh Trùng, để Trương Nghĩa đảm đương một vệ, một lữ tướng có thể còn thiếu một chút hỏa hầu, nhưng vị hộ vệ phó tổng quản này là một trợ thủ vô cùng tốt.
Kinh nghiệm thực chiến của Doanh Trùng gần như không có, chỉ có thể động lưỡi mà thôi. Nhưng mà Trương Nghĩa đều nhất mực làm theo, để tâm bố trí thỏa đáng hơn nữa còn bổ túc những chỗ chưa hoàn thiện. Trong thời gian ngắn ngủi đã biến nơi đóng quân này thành thành đồng vách sắt.
Lúc sau, Doanh Trùng vẫn chưa tiến vào tu hành bên trong Luyện Thần Hồ, mà chuẩn bị lên xe ngủ sớm, bồi dưỡng tinh thần. Những người còn lại cũng vậy, trừ mười mấy tên chưa từng trải qua sa trường có chút lo lắng được mất, khó có thể ngủ thì ở ngoài, còn các hộ vệ còn lại thì đều đi ngủ rất sớm. Trương Nghĩa cũng hiểu rõ việc này, nên bố trí lính mới canh gác, mấy tên không ngủ được thì tiếp tục chuẩn bị đá cùng cây lăn. Còn lại tất cả đều an tâm đi ngủ.
Ngủ một mạch tới canh hai, Doanh Trùng mới bị động tĩnh bên ngoài làm cho tỉnh. Lập tức cầm lấy tụ nguyên hạp chứa Hàn Vũ giáp đi ra khỏi xe ngựa.
Bây giờ cách thời điểm Trích Tinh thần giáp nhận chủ có hơn một tháng, lúc này hắn nên giấu tài nhưng mà hôm nay Doanh Trùng có trực giác là lần này nếu hắn không dốc hết sức mạnh tài trí, e rằng hắn sẽ nuốt hận. Khi đó dù mình có ẩn dấu việc khôi phục võ mạch thế nào đi nữa cũng là vô dụng. Hôm nay hắn càng không thể ngồi xem thuộc hạ khổ chiến vì mình mà chết được.
Mặc giáp được bố trí trang bị dễ dàng, Doanh Trùng vừa mở tụ nguyên hộp, trong nháy mắt có một bộ giáp trụ màu trắng bao phủ toàn thân Doanh Trùng. Hàn Vũ giáp không chỉ có sức chiến đấu không tệ mà cũng cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ. Cùng là thân giáp cao hai trượng nhưng lại tinh tế hơn so với mặc giáp thường, đường nét lưu loát, thêm vào màu trắng bạc là loại các công tử thế gia rất yêu thích.
Mà khi hắn mặc bộ giáp này, đi tới bên tường bao doanh trại, đám người Trương Nghĩa lấy làm kinh hãi.
- Thế tử, người!
Hắn nhất thời thất thần khiếp sợ, Doanh Trùng có thể mặc Hàn Vũ giáp, lại còn có thể điều động giáp đi lại.
Trương Nghĩa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ cảm giác như đang nằm mơ. Nhất là Hàn Vũ chính là thất đẳng vũ giáp, thấp nhất cũng cần tu vi võ ý cảnh mới có thể điều động được. Nếu dưới tu vi đó thì đừng hòng làm cho Hàn Vũ giáp nhúc nhích dù là một đầu ngón tay.
Không chỉ Trương Nghĩa, mà cả Doanh Phúc, Doanh Đức cũng đồng thời giật mình không thôi, miệng há hốc sắp rớt cằm.
- Rất giật mình? Trước hết đừng nói gì cả? Nếu muốn hỏi gì thì để sau.
Doanh Trùng vừa nói vừa quan sát chân núi nói:
- Quả nhiên bọn chúng đã đến.
Bên trong mặc giác có kính ảnh chi trận, có khả năng quan sát bên ngoài, hơn nữa có thiên lý kính dùng cho nhìn nơi xa.
Lúc này Doanh Trùng đã thấy trong rừng rậm dưới ngọn núi, từng loạt động tĩnh. Đêm đã khuya, thị lực của hắn cũng khó có thể nhìn xa. Có điều Trương Nghĩa đã cho người cắm đầy đuốc ở sườn núi trước đó. Vậy nên Doanh Trùng vẫn có thể thông qua thiên lý kính mà nhìn thấy cảnh vật ngoài mấy dặm kia.
Bên dưới kia từng ngọn đuốc đang bị tắt, có điều Doanh Trùng đã thấy cái hắn cần thấy, nhưng cũng lập tức hít một ngụm khí lạnh:
- Có ít nhất một vệ! Xem thường bọn họ rồi.
Một vệ ngàn người, có một trăm bộ ngũ tinh giáp, tứ cấp trở xuống có ba trăm. Dẫn một vệ quân thì ít nhất là võ quân bát giai.
Doanh Trùng suýt chút nữa không nhịn được chửi ầm lên, trú quân và quan phủ chẳng lẽ đều là thùng cơm rác rưởi sao? Chợt lại nghĩ đến, chỉ sợ những người kia không phải rác rưởi mà vốn là cùng một bè phái cấu kết lẫn nhau, muốn ra tay đối phó với Doanh Trùng hắn.
Điều này làm cho Doanh Trung đau đầu rên rỉ, biết đây là họa sau khi kết thân cùng Võ Uy vương phủ. Cũng không biết kẻ xuống tay lần này là Doanh Thế Kế cùng với Vương gia hay là kẻ sau lưng bọn chúng? Hay là vị hoàng tử điện hạ nào ngưỡng mộ hôn thê của hắn, vì muốn chiếm đoạt mà gây ra?
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Doanh Trùng chỉ suy nghĩ chốc lát là đã thấy vô vị. Dù hiện tại hắn biết ai là kẻ đứng sau thì phải làm sao chứ? Rốt cuộc vẫn là phải vượt qua tai nạn trước mắt.
Hắn vốn định thủ vững chỗ này đến hừng đông nhưng nếu đối phương có cấu kết với quan phủ thì hắn chỉ cố thủ không phải thượng sách. Hắn hiện tại không thể xác định ngàn người này có phải cực hạn của đối phương không. Nếu hắn thủ vững chỗ này lâu, không hẳn đối phương đã không điều thêm nhân thủ.
Lúc trước Doanh Trùng khi rời thành Hàm Dương cũng từng nghĩ có người sẽ gây bất lợi cho mình, đặc biệt là kể từ khi hắn kết thân Võ Uy Vương Gia. Nhưng hắn không ngờ đối phương lại dám làm loạn như này, giả trang đạo tặc, cấu kết quan địa phương, giấu ngàn biên quân thần không biết quỷ không hay tụ lại đây.
Hắn bây giờ đã không dám coi thường đối thủ nữa, vì tính mạng Doanh Trùng hắn, đối phương rõ ràng là điều gì cũng dám làm.
Lúc này Doanh Trùng cũng đang thầm may mắn vì đối diện không có cường giả thiên vị, nếu không phen này nhóm người mình chết chắc.
Cẩn thận quan sát một phen, ánh mắt Doanh Trùng không khỏi ngưng đọng, ở chân núi chỉ có mười mấy chiếc xe ngựa, đối phương mang hơi ít xe ngựa thì phải? Mà lại cũng không có ý dừng chỉnh biên, như vậy? Việc này hắn vẫn không thể xác định, nhưng chỉ khẽ suy tư rồi lập tức quyết đoán:
- Doanh Phúc, Doanh Đức không được ra tay, hộ vệ bên cạnh ta là được. Còn có sáu mặc giáp kia nữa, tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nói xong câu này, Doanh Trùng lại nhìn Trương Nghĩa nói:
- Mất đi những người này, ngươi có thể bảo vệ được một canh giờ không?
Trương Nghĩa có chút do dự suy tư chốc lát rồi mới gật đầu:
- Có thể, ta sẽ cố hết sức.
Hắn vốn định khuyên Doanh Trùng ngồi xem là được rồi, nhưng lại nghĩ Doanh Trùng đã dùng mặc giáp, hiện thân trước đông đảo hộ vệ, ván đã đóng thuyền rồi, thế tử còn có thể lùi sao? Hơn nữa giờ kẻ địch thế mạnh hơn hẳn, bọn họ không liều mình chỉ sợ sinh cơ xa vời.
Về việc Doanh Trùng bảo tám cỗ mặc giáp không ra tay, Trương Nghĩa cũng không hiểu. Có điều hắn biết thế tử dù cho bị đuổi khỏi Tung Dương thư viện cũng chưa từng buông tha nghiên cứu binh pháp, làm như này chắc chắn dụng ý.
Trong khi hai người bọn họ trao đổi, kẻ địch đã có hành động, vô cùng dứt khoát, chỉ chốc lát đã xếp thàn hàng hơn trăm người, bắt đầu tiến lên đỉnh núi. Trận thế nghiêm chỉnh đằng đằng sát khí ép bầu không khí ngưng trệ cực điểm, tràn đầy ý kiếm bạt cung giương.
Trương Nghĩa chỉ khẽ híp mắt cũng không để ý, cho đến khi kẻ địch chỉ còn cách doanh trại này hai trăm bước, hắn vẫn bình chân như vại, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Kẻ địch lúc này bắt đầu tiến lùi đều khó, họ không ngờ phía trên vẫn giữ được bình tĩnh. Nếu để hai trăm người tiếp tục xông lên thì sợ thực lực không đủ, nhưng nếu rút lui thì lại không cam tâm, còn chưa thăm dò được gì. Giằng co trong chốc lát, bên dưới lại thêm sáu trăm người xếp trận tiến lên, vẫn là mặc giáp đi trước, binh sĩ phía sau, kết cấu nghiêm ngặt.
Tướng địch thấy rõ mưu đồ thăm dò không được, liền thay đổi chiến lược, bắt đầu toàn lực lên, ý định như Thái Sơn áp đỉnh, một lần phá doanh trại phía trên. Có điều vị này vẫn cẩn thận để lại hai trăm người, hai mươi bộ mặc giáp dưới chân núi đề phòng bất ngờ.
Mất thấy kẻ địch còn cách một trăm năm mươi bước, Trương Nghĩa mới mở mắt đầy sát ý.
- Động thủ!
Lập tức có mười mũi tên nhọn bắn ra từ tường trại, Trương Nghĩa chia ba mươi giáp sĩ “Viễn Phong” làm ba tổ, ba mươi tên cùng bắn đương nhiên uy lực lớn hơn nhưng nếu chia làm ba thì có tác dụng ngăn cản hơn. Phía đối diện dưới cung tên uy hiếp đương nhiên sẽ có e ngại khi xung phong.
Sau đó là cây lăn, mỗi bó đều nặng hơn hai mươi ngưu, dùng dây bện buộc phía ngoài, khi có lệnh của Trương Nghĩa, những giáp sĩ Thuẫn Vệ lập tức chém đứt dây giữ, trong nháy mắt mấy chục cây tho to lăn xuống chấn động cả núi.
Kẻ địch bên dưới rõ ràng cũng là kinh nghiệm đầy mình, không chút kinh hoàng ứng phó. Mấy chục mặc giáp đi đầu xuất thương, nỗ lực đẩy những cây lăn này ra, nhưng đúng lúc này bốn mũi bách ngưu trùng nỗ đồng thời bắn a.
Đây đều là tinh phẩm Doanh Trùng lấy từ trong quân ra, thời gian chuẩn bị dài chút nhưng mỗi lần bắn là bắn ba mũi cùng lúc, mỗi mũi lực đến bách ngưu. Trong vòng một trăm năm mươi bước như này, đừng nói là mặc giáp ngũ tinh, dù là thất tinh, bát tinh cũng bị xuyên thủng thôi! Mà tất cả mũi tên đều ẩn giấu phù văn hỏa bạo, một khi hết lực là nổ tung với uy lực kinh người.
Lúc này những mặc giáp phía dưới đang ứng phó cây lăn, không kịp đề phòng bị bắn trúng tên, lập tức tiếng ầm ầm nổ vang lên đinh tai nhức óc.
Doanh Trùng chăm chú nhìn kỹ phát hiện chỉ một lượt bắn này có bảy mặc giáp thất tinh bị xuyên thủng ngực bụng, dồn dập ngã chổng vó. Còn có bốn mặc giáp nữa tuy chưa trực tiếp hỏng nát nhưng cũng bị thương tổn nghiêm trọng.
Càng khả quan hơn là theo những mặc giáp này hỏng mất, hàng ngũ quân địch cũng xuất hiện rối loạn, mười mấy cây lăn không ai ngăn cản tiếp tục chạy chồm lăn xuống, đè chết hơn bảy mươi người làm trận địch bắt đầu bừa bộn.
Ba mươi giáp vệ Viễn Phong không hổ danh kinh nghiệm chinh chiến lâu năm, lại xuất thân thiểm tộc, vừa thấy trận địch bị tách bởi những cây lăn, lập tức nhắm bắn chỗ sơ hở, sau hai vòng liên tiếp, lại khiến cỡ bốn mươi sĩ tốt ngã xuống.
Chỉ một làn sóng phản kích này đã khiến kẻ địch tổn thất một phần sáu chiến lực.
Trong trận địch cũng có cung tên, con số lên đến gần trăm. Chỉ là một bên bắn từ trên xuống, một bên bắn dưới lên, lại thêm Giáp Vệ trốn sau tường trại, chiếm hết địa lợi nên ngoài hai người bị thương ra thì bọn họ không chút tổn hại.
- Hẳn là mặc giáp ngũ tinh Tốc Lang của Thần Ý phường.
Doanh Trùng sau khi xác định thì khẽ thở phào:
- Cũng may không phải Lôi Hổ.
Hắn hiện tại chỉ tiếc thời gian không đủ, không kịp chế tạo ròng rọc, nếu không chiến công nhất định càng thêm phong phú.
Trương Nghĩa cũng khẽ gật đầu:
- Thật may mắn, nhưng dù là Tốc Lang cũng không thể khinh thường. Vị thống lĩnh kẻ địch cũng không kém, tất nhiên sẽ có ứng đối. Lúc trước kẻ này nóng lòng cầu thành, lại mang tâm lý khinh thường nhưng sau đợt này chắc chắn sẽ không bất cẩn nữa.
Tốc Lang và Lôi Hổ đều là mặc giáp do Thần Ý phường chế tạo, dùng khung xương giống nhau nên ngoại hình có chút tương tự, có điều tên như ý nghĩa, hai loại theo hai hướng khác nhau. Tốc Lang chủ nhanh nhẹn mau lẹ nhưng không kiên cố như Lôi Hổ, đương nhiên phương diện lực lượng cũng thua kém.
Không chỉ có chủ lực, mặc giáp sĩ tốt tam tinh cũng phần lớn theo hướng nhẹ nhàng. Loại mặc giáp này thích hợp du kích hoặc thám kỵ, ngàn dặm bôn tập nhưng không thích hợp tấn công chính diện. Đối diện chắc định dùng Tốc Lang giáp tiềm hành phục kích vào đêm tối rồi nhanh chóng rút lui, nào ngờ gặp phải cảnh đao thật thương thật như này.
Nếu là mặc giáp Lôi Hổ, tay cầm trọng thuẫn lên núi thì cung tên trong tay giáp vệ Viễn Phong bằng với vứt đi.
Nhưng đối phương không có Lôi Hổ, hơn nữa An Quốc công phủ trang bị hai mươi Hám Sơn giáp ngũ tinh, ba mươi Thuẫn Vệ tứ tinh, thế từ cao nhìn xuống, cố thủ doanh trại, chiếm ưu thế rất lớn.
Đây cũng là nhờ thế tử trực giáp nhạy cảm trí tuệ hơn người, chỉ mới thấy thám báo đã phán đoán ra ý đồ của bọn họ. Sau đó đầy bất ngờ dựng doanh trại ở đây, nếu không bọn họ bị tập kích bất ngờ, lại thêm sức chiến đấu đối phương hơn một bậc, chỉ sợ cả đoàn phải chết!
Sau đó quả nhiên như Trương Nghĩa dự liệu, trận địa địch thay đổi rất nhanh, từ mấy chục Tốc Lang giáp đoạn hậu, tất cả lục tục rút về.
Cả nửa canh giờ sau cũng không chút động tĩnh, cho đến khi canh tư, trận địa địch lại thêm mười mấy xe ngăn tên dày nặng, mỗi xe do ba bộ Tốc Lang giáp đẩy lên, một lần nữa bắt đầu xung kích.
Có những xe chắn tên kia thì ngay cả bốn cỗ bách ngưu trùng nỗ ở ngoài năm mươi bước cũng chịu chết không làm gì được đối phương. Mà trong vòng một canh giờ, bọn họ tuy chuẩn bị thêm chút cây lăn nhưng giờ cũng không dùng được.
Cũng may Trương Nghĩa trước đó đã chuẩn bị chiến hào ngoài trại, ngăn không xe chắn tên đi qua.
Đầu tiên là một chiếc trong đó bị bách ngưu trùng nỗ bắn vỡ ở khoảng cách ba mươi bước, ba mươi vị Viễn Phong lập tức nhân cơ hội bắn tên thu gặp hơn hai mươi mạng người. Sau đó những xe chắn tên này đều bị ngăn ở trước chiến hào, bốn cỗ bách ngưu trùng nỗ lại bắn một lượt, phá thêm một xe nữa.
Nhưng tướng lĩnh đối diện cũng đã sớm có chuẩn bị, không chờ những xe chắn tên này bị bắn nổ, tướng địch dứt khoát lệnh đẩy hết vào chiến hào, vừa vặn lấp được hơn nửa chiến hào.
Lúc này kẻ địch đã gần ngay gang tấc, cũng không duy trì hàng ngũ nữa mà dồn dập lướt qua chiến hào, trực tiếp mạnh mẽ xông vào tường trại.
Trương Nghĩa khẽ phẩy tay, hiệu lệnh gần nửa giáp vệ Viễn Phong buông xuống cung tên, cầm trường thương.
Doanh Trùng cũng quay người sang, mang theo Doanh Phúc, Doanh Đức và mấy tên hộ vệ bước vào trong một lều trại lâm thời. Đối phương nếu đã công tới thì hắn ở lại đây có chút không thích hợp.
Đáng tiếc thời gian không đủ, không kịp làm tàng binh động, chỉ có thể dùng lều trại này giấu tạm. Có điều chỉ cần bố trí bùa chú kỹ càng, ẩn giấu khí thế nữa thì không khó giấu được kẻ địch.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Trận địa trong doanh trại đã chờ sẵn quân địch, tất cả mọi người đều biết thời khắc hung hiểm nhất đã đến, tất cả đều nín thở tập trung chờ đợi. Vì vậy tuy bên ngoài tiếng hò reo chém giết ập đến nhưng trong doanh trại vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nhưng dù Doanh Trùng cho rằng đã sớm chuẩn bị nhưng khi kẻ địch tiến vào trong trại, sức mạnh bùng nổ làm hắn kinh hãi không thôi.
Đầu tiên là phía sau những mặc giáp Tốc Lang thình lình xuất hiện bốn cỗ mặc giáp đỏ thắm, mạnh mẽ khẽ nhún một cái đã nhảy lên tường trại. Ngay sau đó lại có một mặc giáp đỏ tím, không ngờ sử dụng hai cánh phía sau trực tiếp bay lên lướt qua tường trại lao thẳng vào trong.
- Thất tinh giáp “Hỏa Lang”, cửu tinh giáp “Xích Dực Thiên Lang”, những người này chắc chắn là biên quân!
Doanh Phúc phụng mệnh Doanh Trùng trốn trong doanh trướng, thấy cảnh này con ngươi khẽ co rút, có chút không kiềm chế nổi hỏi Doanh Trùng:
- Thế tứ?
Bốn cỗ Hỏa Lang còn có một Xích Dực Thiên Lang đều là một mạch của Tốc Lang, là tiêu chuẩn phối chế của du kỵ binh biên quân.
Hắn lo lắng đám người Trương Nghĩa không chịu nổi, du kỵ binh là tinh nhuệ trong quân, thống lĩnh một vệ nhất định là võ tôn cấp chín, dưới trướng đương nhiên có bốn võ hầu.
Nhưng lúc này trên tường trại chỉ có Trương Nghĩa, Doanh Như, Doanh Ý và mười hai vị Hám Sơn giáp, không chỉ chất lượng mà số lượng cũng kém xa.
Doanh Trùng chỉ coi như không nghe thấy lẳng lặng nhìn. Trương Nghĩa trên tường điều khiển Linh Vệ quả không khiến hắn thất vọng.
- Cút xuống đi!
Một tiếng sấm nổ như rít gào, Linh Vệ giáp đột nhiên nhảy lên cầm thuẫn đập, mạnh mẽ va chạm cùng Xích Dực Thiên Lang ở giữa không trung. Ầm một tiếng nổ vang, bộ Xích Dực Thiên Lang kia bị đập bay ngược về.
Trên tường trại ánh đao loang loáng, chính là Doanh Như, Doanh Ý. Hai Đao Lang giáp của họ phong tỏa một mảnh không vực, ép buộc bốn mặc giáp Hỏa Lang không thể không rớt đất, bỏ đi ý đồ trực tiếp nhảy lên tường trại. Nhưng Hỏa Lang giáp không hổ danh tiếng linh hoạt, tuy bị ép rơi xuống nhưng vẫn thừa lực đạp tường thành tránh đi tên bắn đến.
- Võ tôn? Trương tổng quản đã là võ tôn cấp chín?
Doanh Phúc thấy vậy vui mừng không thôi, cũng thầm thở phào. Trương Nghĩa thiên phú bất phàm, lực lớn vô cùng. Khi ở võ quân cảnh cấp tám đã có chiến với rất nhiều võ tôn. Giờ tiến thêm một bước, võ giả cấp chín bình thường càng không phải đối thủ, Linh Vệ giáp lại là chiến giáp tinh chế, một bộ đấu ngang hai bộ Hỏa Lang, do Trương Nghĩa điều khiển thì chiến lực càng mạnh.
Lúc này trên tường trại tuy nhân số ít, nhưng ở phương diện chiến lực cao cấp lại hơi thắng chút.
- Đột phá từ nửa tháng trước, ta lệnh giữ bí mật không được để ai biết.
Doanh Trùng biểu hiện rất hờ hững, Trương Nghĩa cũng không có ý giấu mọi người, chỉ là do hắn dặn dò nên mới không để lộ chút nào.
Từ khi hắn biết bản thân đính hôn với Võ Uy Quận Vương phủ, chính mình ngày sau kế thừa tước vị An Quốc công phủ thì lập tức quyết định bản thân phải giữ lại càng nhiều lá bài bí mật càng tốt. Nếu không mấy tháng sau dù hắn thành công kế thừa Trích Tinh thần giáp cũng chưa chắc giữ được tước vị, thậm chí giữ mạng sống cũng là vấn đề.
Hôm nay hắn lập tức được nếm vị ngọt, nếu như đối phương biết, chuẩn bị trước thì hôm nay dù hắn bản lĩnh thông thiên cũng không thể xoay chuyển tình thế.
Trương Nghĩa đột phá võ tôn cấp chín rõ ràng mang đến bất ngờ cho đối phương. Nhưng trận địa địch không vì vậy mà lui bước, ngược lại càng thêm cuồng mãnh.
Hơn sáu mươi bộ mặc giáp ngũ tinh, gần bảy trăm bộ tốt như sóng triều ép đến. Tường trại bốn trượng cũng không cao lắm, dù là sĩ tốt phổ thông cũng không cần mượn thang mây, những mặc giáp tam, tứ tinh trên người họ cũng có thể giúp họ nhảy lên.
Doanh Trùng an tọa trong doanh trướng, không thể thấy rõ được tình cảnh trên tường trại. Có điều chỉ từ tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm hắn cũng có thể tượng tượng trận chiến này kịch liệt đến đâu. Từ cửa trướng có thể thấy được, Trương Nghĩa điều động Linh Vệ giáp đang không ngừng bôn ba trên tường.
Lúc này áp lực to lớn nhất là Trương Nghĩa, tác dụng giờ như đội cứu hỏa, thấy chỗ nào không chống đỡ được là phải kịp thời chạy đến giải nguy hoặc nhanh chóng nghĩ biện pháp. Cũng may giáp thuẫn Linh Vệ kiên cố, tu vi bản thân Trương Nghĩa cũng mạnh mẽ, không chỉ không sợ cung tiễn, bao nhiêu thủ đoạn của kẻ địch cũng không làm gì được hắn. Linh Vệ giáp kia vẫn nghênh ngang cất bước trên tường thành, ngăn cản từng đợt một.
Lần tấn công này kéo dài cả một khắc, khi quân địch lui bước thì trước doanh trại để lại hơn trăm cỗ thi thể. Hộ vệ Doanh Trùng tuy chiếm địa lợi, vũ khí trong tay cũng hơn một bậc nhưng vẫn chịu thương vong không nhẹ, năm người bỏ mình, sáu người trọng thương, thậm chí còn có hai cỗ Hám Sơn giáp bị tổn hại.
Những người này đều là tinh nhuệ Doanh Trùng tốn không ít tinh lực mời chào đến, tất cả đều xuất thân trong quân, chinh chiến lâu năm, giờ mỗi người chết đi đều làm Doanh Trùng đau lòng không dứt.
Có điều lúc này hắn chỉ đành gắng gượng coi như không thấy. Trương Nghĩa bên kia cũng không hề dao động tâm ý, chỉ dành thời gian bố trí phòng ngự lần nữa.
Chỉ sau một canh giờ, quân địch lại tấn công mạnh mẽ, kẻ địch rõ ràng đã vào thế buộc phải thắng, không hề giữ lại chút nào, không chỉ vận dụng hai trăm người đầy đủ sức lực, còn có đạo sĩ theo quân liên tục dùng bùa, giáp sĩ trung quân hai mắt đỏ hồng, bắp thịt bành trướng.
Khi tấn công vẫn là dùng thủ đoạn xe chắn tên đi trước, thận trọng tiến đến chiến hào rồi lập tức xung kích.
Lần này kẻ địch mang đến áp lực lớn hơn trước mấy lần, chỉ không đến nửa khắc, đã bắt đầu có kẻ địch leo được lên tường trại. Tử thương cũng bắt đầu tăng nhanh, lại có thêm mười người chết, phòng tuyến trên tường thành cũng bắt đầu lung lay.
- Thế tử!
Doanh Đức tính tình cũng thận trọng nhưng giờ đứng ngồi không yên, đôi quyền nắm chặt lại, ngữ khí mạnh mẽ dồn hỏi:
- Lẽ nào những người chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn?
Những người chết trận kia đều là đồng đội huynh đệ của hắn! Bọn họ giờ chỉ có thể ngồi đây nhìn Trương Nghĩa và đồng bọn khổ chiến, thì sao dễ chịu được chứ?
Doanh Trùng vẫn không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn tường thành, nhìn mặc giáp màu đỏ kia, thầm nghĩ không biết Trương Nghĩa có thể chịu đựng được không?
Nếu đến lúc bất đắc dĩ, dù cho thời cơ chưa đến cũng phải ra tay thôi…
---------------------------
Khi Doanh Trùng đang quan sát cuộc chiến, hắn nào biết có người đang quan sát hắn.
Lúc này Diệp Lăng Tuyết đứng ở sau lều trại, một đạo phù lơ lửng trên không, từng tia ánh sáng phủ xuống bao lấy nàng, Thu di, Diệp Sơn và U Hương lại.
Kỳ quái chính là bốn người bọn họ ở ngay đó nhưng dù là Doanh Trùng hay những kẻ “đạo phỉ” đều không chú ý đến.
Doanh Trùng đối với đoàn người xa lạ bên cạnh cũng rất phòng bị, thậm chí còn bố trí người nhìn chằm chằm nhưng khi trận chiến nổ ra, đã không ai chú ý được nhiều vậy.
Hẻm núi mười trượng không phải là cản trở với đoàn người Võ Uy Quận Vượng, có thêm bùa chú của Diệp Lăng Tuyết, bọn họ ẩn giấu tai mắt bên người vô cùng dễ dàng.
Người duy nhất có thể phát hiện bọn họ tồn tại thì đang trong khổ chiến.
- Thật là bất ngờ.
Ánh mắt Diệp Sơn đầy kinh ngạc, khó mà tin nổi:
- Thế tử hắn lại có thể sử dụng Hàn Vũ giáp.
Hàn Vũ giáp tiếng tăm lừng lẫy, hắn đương nhiên không thể không nhận ra, cũng đương nhiên biết rõ đặc tính Hàn Vũ giáp.
- Nói như vậy, thế tử ít nhất cũng là võ úy cảnh, không phải nói khi hắn ở võ sư cảnh đã bị người phế bỏ võ mạch sao?
U Hương kia cũng vô cùng kinh dị, thật lâu sau kinh ngạc thốt lên:
- Hắn ẩn giấu thật sâu!
Có thể tu luyện đến võ úy cảnh cấp năm thì hoặc là Doanh Trùng không bị phế bỏ võ mạch, hoặc là những năm này Doanh Trùng đã chữa trị được võ mạch.
Diệp Lăng Tuyết nghe vậy cũng khẽ gật đầu, đánh dấu thêm mấy chữ lòng dạ thâm hậu, tâm cơ thâm trầm lên ấn tượng về Doanh Trùng.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
- Điều này cũng không có gì đáng trách, ta nghe nói thế tử năm mười tuổi bị phế võ mạch, chuyện này có rất nhiều điều kỳ lạ, nếu là ta thì cũng nhất định đề phòng. Ta chỉ kỳ quái là vì sao thế tử lưu lại chín cỗ mặc giáp này, chỉ giương cung không bắn?
Diệp Sơn không để ý chút nào đối với lòng dạ và tâm cơ Doanh Trùng:
- Nhất định là nhát gan muốn những người này bảo vệ hắn, hắn nào biết đạo lý dưới tổ chim lật, nào còn trứng nguyên vẹn chứ.
U Hương nói xong mới nhớ ra người này ngày sau là chủ nhân của mình thì không khỏi hối hận, nếu để vị cô gia này biết được mình từng nói vậy thì chắc chắn bị phạt lên bờ xuống ruộng rồi. Doanh Trùng trong đồn đại là kẻ có thù tất báo a!
Nhưng cứ nghĩ đến hộ vệ An Quốc công phủ đang khổ chiến mà Doanh Trùng nhàn nhã ngồi trong trướng là nàng lại thấy tức giận, cũng thầm cảm thấy tiếc thương cho những người chết trận kia theo nhầm chủ.
- Cũng không phải, thế tử hẳn có dụng ý khác, chỉ là ta cũng chưa nghĩ ra.
Diệp Sơn lắc đầu, không biết đánh giá như nào, suy tư hồi lâu mới nói:
- Thế tử rất có phong độ đại tướng, để ta nhớ đến điện hạ khi còn trẻ.
Diệp Lăng Tuyết nghe vậy không khỏi ngây người, kinh ngạc nhìn Diệp Sơn. Nàng không ngờ vị này lại đánh giá Doanh Trùng cao như vậy.
Điện hạ trong lời Diệp Sơn đương nhiên là Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng! Tổ phụ của nàng tuy già, đã ở trạng thái bán ẩn nhưng khi còn trẻ cũng là danh tướng thanh danh chấn động các nước, mấy lần dùng ít thắng nhiều, chiến công sặc sỡ. Sở dĩ chiến tích của ông không bằng phụ thân Doanh Trùng – Doanh Thần Thông là vị hai đời đế hoàng Đại Tần đều không yên lòng Song Hà Diệp thị tay nắm quyền to, vì vậy ra sức áp chế. Nhưng trong mắt Sơn bá chinh chiến sa trường lâu năm, vị hôn phu của nàng có thể sánh với tổ phụ khi trẻ.
- Mặt rắn tâm lạnh. Rất giống với vương gia.
Thu di lúc này cũng khẽ gật đầu, nói.
Diệp Lăng Tuyết nghe vậy thì không biết nói sao, không biết câu của Thu di là khen hay chê nữa? Có điều nàng tuy có tâm nhìn Doanh Trùng nhưng vẫn không rõ đây là hắn nhát gan hay có thủ đoạn khác, vẫn mặt lạnh nhìn từng hộ vệ của mình chết trận.
- Không biết Thu di có định xuất thủ không? Tình thế nơi này kéo dài thêm vô cùng nguy hiểm.
Thu di vẫn một mực hàm hậu nói:
- Ta không thể. Vương gia đã nói, trừ khi là ngươi hay thế tử gặp nạn, nếu không Thu di chỉ có thể đứng nhìn.
Diệp Lăng Tuyết chết ngẹn biết không thể làm gì khác ngoài năn nỉ Diệp Sơn:
- Sơn bá, môi hở răng lạnh, những kẻ này tuy không rõ lai lịch nhưng quá nửa là Du Kỵ quân. Nếu như để bọn họ thực hiện được, nhất định sẽ không để lại người sống quanh đây.
Diệp Sơn không khỏi khẽ cười:
- Xem ra tiểu thư còn chưa xuất giá đã biết bảo vệ phu gia rồi.
Cái gọi là giết người diệt khẩu chỉ là trò cười mà thôi. Những tặc quân này dù có tâm tư như thế thì cũng không đủ năng lực, tiểu thư nhà hắn kiếm cớ cũng không biết đường…
Có điều tiểu thư thiện lương thật nhưng người đang bị vây công là cô gia nhà họ, quả thực cũng không nên ngồi nhìn. Đặc biệt là nhìn những hộ vệ tinh nhuệ bách chiến kia chết ở chỗ này cũng thật đáng tiếc.
Giơ tay một chiêu, nhẫn trên tay Diệp Sơn khẽ lóe, lập tức có mặc giáp bao trùm lấy toàn thân Diệp Sơn. Có điều còn chưa mặc xong, sắc mặt Diệp Sơn biến đổi nhìn về phía trước như có điều hiểu ra:
- Hóa ra là vậy! Xem ra không cần ta ra tay nữa, vị kia đã sớm tính đến. Cũng không biết lần này hắn định phá vòng vây hay… a, sao có thể chứ?
Diệp Lăng Tuyết nghe mà mờ mịt, mỗi câu của Diệp Sơn nàng đều nghe rõ nhưng càng nghe lại càng thấy hồ đồ. Nhưng lúc này nàng cũng phát hiện tình hình trên tường trại có chút không đúng, động tác Tốc Lang chậm chút, càng lúc càng có cảm giác cứng đờ.
------------------
Doanh Trùng ở trong Hàn Vũ giáp, từ ngoài nhìn thì không chút biến sắc nhưng thật ra hàm răng hắn đã cắn chặt, mười ngón tay đâm sâu vào thịt lòng tay.
Ánh mắt hắn rời khỏi Trương Nghĩa, dần quan sát kỹ những mặc giáp Tốc Lang nhảy lên tường trại.
Những hộ vệ tử thương vẫn đang tăng lên, tuy đã giết thêm hơn hai trăm kẻ địch nhưng bên mình cũng có thêm hai mươi người nữa nằm xuống!
Những người này đối với Doanh Trùng mà nói không chỉ là hộ vệ tinh nhuệ. Những người này từ bốn năm trước sớm chiều ở chung với hắn, hắn đã sớm coi họ như huynh đệ. Mỗi một người trong họ hắn đều nhớ tên, đều từng nói chuyện phiếm, trêu đùa. Thậm chí có người còn nhìn hắn trưởng thành từ nhỏ, có người giúp hắn đánh người ta…Nhưng giây phút này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chiến đấu.
- Những người này sắp chết hết rồi, chúng ta phải chờ đến khi nào nữa?
Doanh Đức đã không kiên nhẫn nổi nữa, nếu không phải Doanh Phúc kéo lại thì hắn đã ra ngoài chém giết rồi.
Thật ra Doanh Phúc cũng không kiềm chế được, chỉ là từ nhỏ mang theo tín niệm trung nghĩa mới miễn cưỡng đè nén tâm tình lại. Có điều hắn cũng không hiểu nói:
- Thế tử, a Đức nói cũng không phải không có đạo lý, chúng ta giờ còn không ra ngoài chỉ sợ muộn mất.
Trong khi nói chuyện, trong mắt Doanh Phúc cũng lóe lên tia nghi hoặc, chẳng lẽ là thế tử sợ chết, muốn bọn họ ở lại hộ vệ?
Doanh Trùng nghe vậy không khỏi liếc mắt đánh giá xung quanh, trong lòng âm thầm cay đắng, nếu là bốn năm trước, Doanh Đức chắc chắn sẽ không hoài nghi hắn. Nhưng hôm nay bốn người Phúc Đức Như Ý vẫn trung thành tuyệt đối phần nhiều vì phụ thân hắn, chứ không phải vì tôn trọng hắn.
Xem ra mấy năm này hắn làm xằng làm bậy đã tự hạ thấp danh vọng bản thân xuống mức thấp nhất. Không muốn phí lời, khẩu khí Doanh Trùng đầy lạnh lùng:
- Các ngươi thành thật đứng im cho ta! Các ngươi muốn tạo phản sao? Không muốn ở lại An Quốc công phủ nữa thì bây giờ cút đi!
Doanh Đức trong mặc giáp không khỏi ngây người, đây là lần đầu hắn thấy Doanh Trùng nặng lời như vậy. Doanh Phúc cũng yên lặng không nói, hắn cũng cảm nhận được lửa giận trong lòng Doanh Trùng.
Trong lều nhất thời lúng túng, Doanh Phúc muốn nói gì đó giải trừ lúng túng nhưng lúc này hai mắt Doanh Trùng sáng rực đầy chăm chú, hắn thấy động tác những cỗ Tốc Lang trên tường thành như chậm đi. Thậm chí không chỉ có vậy, những mặc giáp Hỏa Lang tứ tinh động tác cũng có chút cứng đờ.
Cuối cùng hắn cũng đợi được thời khắc này!
- Động thủ!
Vừa nói dứt lời, Doanh Trùng đã dẫn đầu phi ra. Doanh Phúc, Doanh Đức không khỏi ngây người nhưng cũng kịp phản ứng, vội điều khiển Đao Lang đi sát theo phía sau.
Chín bộ mặc giáp từ trong lều nối đuôi nhau ra ngoài, nháy mắt đã nhảy lên đầu tường. Động tác này quá bất ngờ đối với Du Kỵ quân, nháy mắt đã có ba cỗ Tốc Lang bị phá hỏi.
Hai cỗ trong đó là bị thương bởi Doanh Đức, Doanh Phúc, còn một cỗ thì đột nhiên bị Doanh Trùng một thương đâm xuyên ngực giáp. Huyễn Lôi thương hắn đã luyện muôn vàn lần, hạ bút thành văn, kẻ địch nào có sức đánh trả, chỉ vừa đối mặt đã giáp hủy nhân vong.
Đây có thể coi như lần đầu Doanh Trùng lên chiến trường giết người nhưng trong lòng hắn không chút gợn sóng, lại tiếp tục đi tìm đối thủ khác. Đối diện vẫn là một cỗ Tốc Lang ngũ tinh nhưng đã sớm phòng bị, tả hữu một đao một thuẫn hộ vệ trước ngực. Có điều Doanh Trùng không chút để ý, đầu tiên là thương thế đâm thẳng rồi bỗng chuyển ngoặt từ góc độ khó tin móc nghiêng đâm xuyên khe hở giữa đao thuẫn, mạnh mẽ phá vụn đầu Tốc Lang.
Sau đó động tác hắn không chút ngập ngừng, hơi nghiêng người tránh được một ánh đao chém ngay sau, đồng thời thương thế xoay chuyển như độc long mạnh mẽ đâm thủng cỗ Hỏa Lang phía sau. Những động tác này nước chảy mây trôi, rõ ràng hắn đã điều khiển Hàn Vũ vô cùng thành thạo.
Đoàn chín người họ súc thế đã lâu nên chỉ chốc lát đã phá hủy chín cỗ Tốc Lang.
Cỗ Xích Dực Thiên Lang kia bị Trương Nghĩa áp bách, giờ phút này cũng không chống đỡ nổi, bỗng nhiên một đao chém ra, tách khỏi Linh Vệ áp chế, trầm giọng hừ nhẹ:
- Lui lại trước đã.
Đám quân này cũng tính là kỷ luật nghiêm minh, những kẻ trên tường thành không chút do dự dồn dập rút lui.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Doanh Trùng trong Hàn Vũ giáp biểu tình lạnh lùng nhìn kẻ địch rút lui, đây thật đúng là quân tinh nhuệ, dù rút lui cũng vẫn rất ngay ngắn trật tự.
Lúc này bên hào còn có mấy chiếc xe chắn tên, những giáp sĩ này mượn chúng yểm trợ lui lại, thậm chí đám địch còn yểm hộ lẫn nhau, rút lui theo thứ tự. Xích Dực Thiên Lang và bốn cỗ Hỏa Lãng vẫn đang ác chiến trên tường trại, đây là chủ động gánh vách trách nhiệm đoạn hậu, hết sức giúp thuộc hạ thoát khỏi tường trại.
Thấy được cảnh này, nếu là người bình thường thì nhất định sẽ biết khó mà lui, để bọn họ thoát thân nhưng Doanh Trùng thì khác, hắn chỉ khẽ nhếch miệng cười khinh, sau đó điều khiển Hàn Vũ nhảy khỏi tường thành! Ngay lập tức khởi động bùa chú trong Hàn Vũ giáp, khiến hai chân giáp phát ra hàn khí đáng sợ, thình lình đóng băng cả mảng đất. Doanh Trùng lập tức trượt trên mảng băng, thế như lôi đình lao vào giữa trận địa địch, trường thương trong tay nhẹ nhàng vẩy lên, đâm xuyên một Tốc Lang giáp ý đồ ngăn hắn lại.
Động tác này không chỉ làm Xích Dực Thiên Lang kia kinh hãi, ngay cả đám Doanh Phúc, Doanh Đức cũng sợ hãi không thôi.
Thế tử đây là tự tìm đường chết sao? Vừa nãy tuy bọn họ đánh bất ngờ, thu hoạch rất lớn nhưng đối diện còn có hơn bốn mươi cỗ Tốc Lang, Xích Dực Thiên Lang và bốn cỗ Hỏa Lang còn chưa tổn hại, lần này rút lui chỉ là để nghỉ ngơi thôi.
Lúc này bọn họ nên thủ địa lợi, củng cố doanh trại thì mới có đường sống nhưng không hiểu thế tử phát điên cái gì lại một thân một mình xông vào trận địa địch.
Không chút nghĩ ngợi, Doanh Phúc cũng nhảy xuống, Doanh Đức thậm chí còn nhanh hơn mấy phần. Bọn họ khi tám tuổi đã được đưa đến bên Doanh Trùng, làm bạn với thế tử. Mười mấy năm qua bốn người tập văn luyện võ, sứ mạng duy nhất, niềm tin duy nhất của họ là hộ vệ thế tử, thủ hộ An Quốc công phủ để báo đáp ân đức quốc công phu nhân.
Bốn năm trước khi thế tử bị phế võ mạch, họ đã vô cùng hối hận rồi. Hôm nay nếu để thế tử chết trận ở đây thì đám bọn họ dù còn sống cũng như đã chết, nào có mặt mũi đi gặp đại soái dưới suối vàng. Như vậy chẳng bằng cùng thế tử chết ở chỗ này!
Lúc này Hàn Vũ giáp bị vây kín trong trận địa địch, bị bốn cỗ Tốc Lang và mấy chục giáp sĩ vây kín nhưng điều này không làm khó được hai người. Bốn đại đao vung lên kéo ra cả đường máu lớn.
Vì lo lắng cho Doanh Trùng nên hai người không chút bảo lưu, dùng hết sức bình sinh trong chốc lát chém giết hơn mười giáp sĩ, kể cả hai cỗ Tốc Lang cũng bị chém thành mảnh vỡ!
Trong mưa máu đầy trời, hai người đã đến bên cạnh Doanh Trùng. Sau đó cả hai đều cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ hình như dễ dàng đến quái lạ. Dù là mười mấy giáp sĩ hai hai cỗ Tốc Lang, bình thường bọn họ muốn giải quyết cũng không dễ. Dù cho bọn họ dùng toàn lực, lại thêm bí pháp kích thích tiềm năng thì cũng không thể dễ dàng như vừa rồi được.
Nhưng chiến cuộc lúc này không cho phép bọn họ nghĩ nhiều. Doanh Trùng cũng không định dừng lại, Hàn Vũ giáp một mực lao xuống, trong tích tắc ngắn ngủi lại tiếp tục phá hủy hai cỗ Tốc Lang. Điều này làm Doanh Phúc, Doanh Đức chỉ đành theo sau, toàn lực hộ vệ hai bên cánh cho Doanh Trùng. Lúc này sáu cỗ Hám Sơn giáp cũng đã đuổi tới, vội vã theo đuôi, cả đoàn người còn nguyên sức chiến đấu nên một đường này như mãnh hổ xuống núi, thế như chẻ tre không ai ngăn được.
- Kết trận phong thỉ!
Phía trước truyền đến thanh âm của Doanh Trùng, bao gồm cả Doanh Đức đều không chút nghĩ ngợi theo bản năng đứng vào vị trí. Đợi khi mấy người đứng xong, Doanh Trùng ở đầu trận, thế xung phong lại mạnh hơn mấy phần! Sau khi kết trận, chín mặc giáp có thể cứu viện lẫn nhau, hình như cánh chim, sắc chiến đấu tăng gần gấp đôi.
Doanh Phúc một đao chém bay một cỗ Tốc Lang bên cạnh, rồi lại tiếp tục che chở bên hông Doanh Trùng nhưng trong lòng mờ mịt không thôi. Hắn ban nãy nhảy từ tường trại xuống vốn chỉ định cứu thế tử quay về mà thôi, sao giờ lại biến thành như này? Từ cứu người biến thành kết trận đột kích?
Còn có những đối thủ này nữa, không khỏi quá yếu đi? Thật không thể tin nổi những người chết dưới đao hắn lại là những người làm đám Trương Nghĩa chật vật khổ chiến hơn một canh giờ, dưới tình huống chiếm địa lợi mà vẫn tử thương gần ba mươi người.
Phản ứng của những người này chậm chạp đến khác thường, thường thì khi đao của hắn chém xuống, những người này mới chỉ hoàn thành một nửa động tác giơ lên đón đỡ. Những kẻ này là Du Kỵ quân thật sao?
Không đúng, không phải như vậy! Sở dĩ như vậy hẳn có nguyên nhân khác – là do họ mệt mỏi sao? Là vì đường xa hành quân nên mỏi mệt? Nhưng những kẻ này là Du Kỵ quân tinh nhuệ, về lý mà nói thì ác chiến hai ngày hai đêm cũng không thành vấn đề.
Bỗng nhiên trong đầu Doanh Phúc có tia linh cảm lóe lên nhưng hắn nắm bắt mãi vẫn chưa hiểu được vấn đề thật sự.
Trong lúc Doanh Phúc còn đang thất thần hành động theo bản năng, thì trận mũi tên đã xuyên thấu quân địch! Một đường lao xuống này không biết chém giết bao nhiêu người, không chỉ Hàn Vũ của thế tử nhuốm đỏ máu kẻ địch, Đao Lang của hắn cũng bị bắn lên rất nhiều vết máu.
Đến khi hắn ngoảnh lại nhìn thì thấy khắp nơi tàn tạ, người ngã ngựa đổ.
- Thế tử!
Tình hình Doanh Đức cũng không khác Doanh Phúc là bao, lúc trước xung phong không nghĩ gì nhưng giờ xuyên thấu quân địch rồi thì lại không biết làm gì tiếp.
Doanh Trùng lại không chút để ý, Hàn Vũ giáp vẫn trượt hướng dưới ngọn núi. Điều này làm Doanh Phúc hơi kinh hãi, chẳng lẽ thế tử định bỏ lại đám người Trương Nghĩa, cứ vậy phá vây rời đi? Quả thật nếu muốn thoát thân thì hiện tại là thời cơ tốt nhất, chỉ cần xông được đến chân núi là có thể nghênh ngang rời đi.
Nhưng Hàn Vũ giáp kia chỉ trượt trăm trượng liền chuyển ngoặt, đột ngột chếch sang bên!
Bên này vừa vặn là cánh quân địch, vì Du Kỵ quân mạnh mẽ tấn công trung ương nên hai cánh không nhiều, nhoáng cái đã bị chín cỗ mặc giáp vượt qua. Doanh Trùng đợi khi phong thỉ trận đông đủ, lại lần nữa chuyển hướng, lần này là từ bên cánh một lần nữa đột kích trung ương phe địch!
Lần đột kích này thậm chí còn dễ dàng hơn lần trước, chín cỗ mặc giáp như lưỡi dao sắc xén bên eo kẻ địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chưa đến trăm hô hấp ngắn ngủi đã xuyên thấu trận địch.
Lúc này Doanh Phúc cũng dần hiểu ra, là do mặc thạch! Mặc thạch kẻ địch sử dụng không còn dư lực nữa!
Phải biết dưới thiên vị muốn dùng mặc giáp có hai nguồn động lực, một là võ giả dùng chân nguyên, hai là mặc thạch, hay còn gọi là xung linh thạch, linh ngọc hay nguyên thạch. Trong đó thứ sau là chủ yếu, hầu như gánh chịu bảy phần mặc giáp.
Những đối thủ của hắn động tác chậm chạp nguyên nhân là vì mặc thạch trong giáp đã gần hao hết nguyên lực! Chỉ bằng sức lực võ giả không thể phát huy hoàn toàn uy lực mặc giáp được! Như vậy, trước khi đổi xong mặc thạch, mấy trăm quân địch này hoàn toàn là cừu non đợi làm thịt!
Sau khi hiểu ra, trong lòng Doanh Phúc không khỏi chiến ý dâng trào, không còn chút tạp niệm tiếp tục đi theo Doanh Trùng, lại quanh một vòng cung, một lần nữa tiến vào trận địch!
Lần này quân trận mấy trăm du kỵ quân dễ dàng sụp đổ!