Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 41: Tân phó bí thư
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Nồng độ rượu không cao nhưng uống khá ngon. Mặt ba người đỏ như thỏ nướng, mấy chai giờ chỉ còn thấy đáy. Cổ Tuần thấy thế lại định gọi thêm nhưng Vương Quốc Hoa bỏ đũa xuống:
- Chắc thôi, tôi còn phải về. Hôm nay uống rất vui, cảm ơn hai vị lão ca.
Cao Cận Giang muốn giữ Vương Quốc Hoa nhưng lại nghĩ như vậy thì hợp hơn. Hai người tuy xưng huynh gọi đệ chứ thực ra chưa đến mức đó.
Cao Cận Giang đứng lên nói:
- Chuyện ban chiều tôi cảm ơn lão đệ, sau này có việc gì cứ nói.
Cao Cận Giang sớm có chuẩn bị, lái xe đã chờ ở tầng dưới. Đưa mắt nhìn xe đi xa, Cao Cận Giang quay đầu lại oán giận nhìn Cổ Tuần:
- Lão Cổ, chuyện của anh sợ là phải nghĩ biện pháp khác.
Cổ Tuần thở dài nói:
- Không ngờ tên này dầu mỡ không vào, tôi còn định chờ hắn uống gần say rồi bố trí tiết mục.
Cao Cận Giang cười lạnh nói:
- Người ta sớm nhìn ra nếu không sao có thể nói ngay từ đầu là không giở mấy trò linh tinh? Tên này có thủ đoạn, quan hệ không đủ thì đừng lấy ra nếu không sẽ hỏng việc.
- Hay cho thuốc liều cao?
Cổ Tuần đưa tay lên làm động tác đếm tiền, Cao Cận Giang mắng luôn:
- Ngu, không thấy hắn luôn cẩn thận ư?
Lúc xuống xe Vương Quốc Hoa không quên đưa cho lái xe một bao Trung Hoa rồi mới lảo đảo đi vào phòng trọ. Tắm xong hắn nằm trên giường đọc “sử ký”. Vương Quốc Hoa trước kia nếu không đi chơi thì sẽ lên mạng ngồi cả ngày cũng được. Trước hắn không thích đọc Sử ký mà thích đọc truyện Kim Dung, Cổ Long, nhưng bây giờ hắn lại chán vì đọc nhiều, các tiểu thuyết YY trên mạng thì hắn không muốn đọc. Vương Quốc Hoa rơi vào hoàn cảnh không có gì đọc, cuối cùng đành chọn đọc sách sư.
Vương Quốc Hoa chọn quyển Sử ký này còn có một nguyên nhân khác đó chính là lúc trước ở nhà ông thầy giáo Vương Lực Cần đọc quyển này này, hắn nhìn thoáng qua nên mới phát hiện quyển này khá hay.
…
Nghiêm Giai Ngọc đang đầy oán giận. Cô nằm trên giường trừng mắt nhìn màn hình vô tuyến.
- Tiểu quỷ ghê tởm, không ngờ cả ngày không liên lạc với người ta.
Nghiêm Giai Ngọc đập tay xuống giường, váy ngủ bị tay xoay xoay ra đủ loại hình.
Cầm máy lại bỏ, bỏ lại cầm, Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng không thoát hỏi cơn oán giận nên đã gọi cho Vương Quốc Hoa.
- Này, đang làm gì thế?
Nghiêm Giai Ngọc cố gắng làm cho giọng mình nghe đáng thương đáng tiếc kỹ thuật của cô không ổn, Vương Quốc Hoa không nghe ra nên thản nhiên nói:
- Không làm gì cả, tối bị kéo đi uống rượu, giờ về nhà đọc sách.
Nằm giường đọc sách? Oán niệm trong đầu Nghiêm Giai Ngọc càng tăng lên, thế mà không gọi cho mình?
- Người ta đau bụng.
- Vậy ư? Vậy tôi tới đưa chị đi bệnh viện.
Vương Quốc Hoa không hề suy nghĩ nói. Nghiêm Giai Ngọc nghe xong chút oán niệm lập tức tan biến, đúng là người phụ nữ dễ thỏa mãn.
- Không cần, không vấn đề gì đâu, ngủ sớm đi.
- Được, chị cũng ngủ sớm một chút đi.
Nói xong Vương Quốc Hoa muốn dập máy nhưng đột nhiên nhớ đến trước kia mình đọc bài báo nói ai là người dập máy trước, vì thế ngón tay ấn nút tắt cuộc gọi lại thu về.
Quả nhiên đầu bên kia không có tiếng tút tút.
Nghiêm Giai Ngọc đợi một lúc không thấy tiếng tút nên hỏi:
- Sao không tắt máy?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi mà tắt trước chị nghe thấy tiếng tút dài sẽ thấy trống trải nên quyết định chờ chị dập trước.
Nghiêm Giai Ngọc đầu bên này thấy ấm áp, hôn mạnh vào máy rồi mới dập. Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.
..
Sáng sau Vương Quốc Hoa như bình thường đến khách sạn Nam Sơn đón Tằng Trạch Quang. Vừa tới Vương Vu Phân, thị ủy thông báo Tằng Trạch Quang lên quận Lưỡng Thủy họp. Vương Quốc Hoa gọi điện báo cho Nghiêm Giai Ngọc mình bận, bảo mình đi họp.
Cuộc điện của hắn làm Nghiêm Giai Ngọc vui vẻ cả sáng.
Xe đến trụ sở thị ủy thị xã Lưỡng Thủy, Tằng Trạch Quang mới vừa xuống xe đã thấy Nghiêm Hữu Quang cùng một người đàn ông hơn 30 tuổi từ trên tầng đi xuống. Nghiêm Hữu Quang mắt khá tinh, nhìn cái là thấy Tằng Trạch Quang.
- Đồng chí Trạch Quang, tôi giới thiệu một chút.
Nghiêm Hữu Quang kéo người đàn ông kia tới. Tằng Trạch Quang đi lên một bước:
- Trưởng ban Nghiêm.
Nghiêm Hữu Quang cười cười chỉ vào người đàn ông đứng bên:
- Đây là đồng chí Hồng Tồn Minh, cán bộ Văn phòng tỉnh ủy phái xuống huyện Nam Sơn các anh làm phó bí thư đảng đàn. Lần này tỉnh ủy phái mười mấy cán bộ cấp huyện xuống rèn luyện, đồng chí Hồng Tồn Minh nhất định sẽ phối hợp tốt với công việc của anh.
Vương Quốc Hoa đứng bên không có tư cách tiến lên nhưng hắn có thể lặng lẽ đánh giá Hồng Tồn Minh. Hồng Tồn Minh trông khá bình thường, mặt hơi to nhưng mắt nhỏ. Trong quá trình ba vị lãnh đạo nói chuyện với nhau, Vương Quốc Hoa rõ ràng cảm nhận được Hồng Tồn Minh không quá cung kính với Nghiêm Hữu Quang, vẻ mặt y luôn mang theo một tia kiêu ngạo.
Nói chuyện vài câu Nghiêm Hữu Quang dẫn Hồng Tồn Minh đi, Tằng Trạch Quang đứng tại chỗ nhìn theo đến thất thần, Vương Quốc Hoa đi tới mà y cũng không nhận ra.
- Sếp.
Vương Quốc Hoa cẩn thận nhắc nhở một câu.
Tằng Trạch Quang “ồ” lên nói:
- Cậu chờ ở dưới này, một mình tôi lên.
Tằng Trạch Quang vừa nói vừa bước nhanh lên lầu. Vương Quốc Hoa không về xe chờ mà tìm một tán cây ngồi xuống, tiện tay lấy Sử ký ra đọc. Đọc vài chữ nhưng hắn thấy không vào. Trong lòng hắn luôn nhớ đến vẻ mặt vừa rồi của Tằng Trạch Quang. Mặc dù Tằng Trạch Quang cố giữ bình tĩnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự bất an của Vương Quốc Hoa. Là do vị phó bí thư kia ư?
Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt với Hồng Tồn Minh. Trực giác nói với hắn người này khó ở chung. Nếu Hồng Tồn Minh rất có lai lịch mà không thể ở chung thì đó sẽ là một điều không ổn với Tằng Trạch Quang. Mấy hôm nay Tằng Trạch Quang làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng đây là người giỏi khống chế, giỏi khắc chế, có nguyên tắc. Chỉ cần không chạm vào điểm giới hạn của Tằng Trạch Quang thì y sẽ không mát khống chế, có thể dễ dàng tha thứ.
Nếu giả định của Vương Quốc Hoa về Hồng Tồn Minh là thật, có thể nói ngày sau trụ sở huyện ủy sẽ khá căng thẳn. Người không dễ ở chung thường có tính cách rất mạnh, hai người có tính cách mạnh cùng kết hợp thì kết quả sẽ như thế nào?
Tằng Trạch Quang lên lầu gần tiếng mới xuống. Thấy Vương Quốc Hoa ngồi chờ ở dưới tán câu, trong mắt y hiện ra một tia ấm áp:
- Quốc Hoa, tìm chỗ nghỉ chút, chiều mới họp.
- Họp gì vậy bí thư?
Vương Quốc Hoa cười nói, Tằng Trạch Quang không có ý trách hắn:
- Bí thư Ôn từ trên tỉnh họp về nhắn nhủ chỉ thị tinh thần của Bí thư tỉnh ủy Hứa.
Quan hay họp, Vương Quốc Hoa mới chính thức nhận chức thư ký hai ngày đã cảm nhận rõ việc này. Câu nói văn bản như núi, họp như biển không phải vô nghĩa. Khách sạn tốt nhất quận Lưỡng Thủy chính là Sơn Thành, lần trước tới Lưỡng Thủy, Vương Quốc Hoa cũng ở nên lần này cũng tới đây.
- Quốc Hoa, cậu tới nhà khách thị ủy trả tiền ăn ở lại.
Tằng Trạch Quang vừa vào phòng đã dặn một câu. Vương Quốc Hoa thế mới phản ứng được. nhà khách thị ủy vốn có an bài chỗ ở chỉ là bên dưới có ai muốn vào đó ở nhưng lại phải trả tiền. nhà khách thị ủy không chừng đã có người thầu, anh giao tiền không ở vấn đề gì, không giao không ở nhất định bị người nhớ.
Việc này làm Vương Quốc Hoa nhớ đến một câu nói của lãnh đạo lúc nhận quà, ai tặng quà lãnh đạo không nhất định nhớ, ai không tặng nhất định không thoát.
Chiều họp xong Tằng Trạch Quang cho Vương Quốc Hoa và lái xe nghỉ, một mình lái xe rời đi. Vương Quốc Hoa ở trong phòng sửa lại bản ghi chép hội nghị thì điện thoại di động vang lên. Đầu bên kia lập tức truyền tới giọng đầy hưng phấn của Du Phi Dương.
- Anh em, ha ha ha.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi lập tức cười trêu chọc.
- Sao hưng phấn thế? Ăn nhầm thuốc kích thích quá hạn à?
- Phì, tôi không chơi cái đó. Tôi đang chạy tới huyện Nam Sơn, ông chờ, đến sẽ biết.
Du Phi Dương vừa định dập máy, Vương Quốc Hoa vội vàng nói theo:
- Tôi ở quận Lưỡng Thủy.
- Ồ, hiểu, ông bây giờ là thư ký của bí thư huyện ủy. Tôi nói này, làm có thuận lợi không? Không được thì nói một câu, tôi tìm cửa điều ông lên thị xã hoặc tỉnh.
Vương Quốc Hoa cười âm hiểm:
- Ông thì giỏi rồi, chờ bố ông làm bí thư tỉnh ủy rồi nói tiếp.
Du Phi Dương ở đầu kia ngẩn ra rất muốn lớn tiếng nói: “Bố tôi chính là bí thư tỉnh ủy” Kết quả y vẫn nhịn lẩm bẩm một tiếng:
- Tóm lại tôi có biện pháp. Ông chờ đó, tôi nhiều nhất 10 phút nữa là tới quận Lưỡng Thủy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 42: Xe
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ khi tính kế với Du Phi Dương. Nhưng nghĩ trước kia Du Phi Dương chọn tự tử, chút xấu hổ của hắn lại biến thành tự hào. Từ giọng của Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được tính cách của Du Phi Dương đã thay đổi, tóm lại không còn là thanh niên quật cường lạnh nhạt như trước.
Chuyển biến này là điều hắn muốn thấy, không có bao người thích sự cô độc cả.
…
Du Phi Dương nhếch miệng cười, Vương Quốc Duy đang lái xe thấy thế không khỏi cười nói:
- Người tên khác tôi có một chữ xem ra rất được ông chú ý. Nói thật gần đây vẫn nghe ông nhắc tới tên này, tôi đúng là muốn xem hắn là người như thế nào.
Du Phi Dương ngửa cằm suy nghĩ:
- Người này nói như thế nào nhỉ? Rất khó nói rõ nhưng là người rất cuốn hút.
Vương Quốc Duy kinh ngạc nhìn Du Phi Dương. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, về sau Vương Quốc Duy theo bố về phía nam. Trong ấn tượng ảu Vương Quốc Duy thì Du Phi Dương là người rất kiêu ngạo, không mấy khi coi trọng ai, còn là bạn học đại học.
- Phi Dương, tôi mới đã bị ông lôi tới khu miền núi nghèo khó, sau đây ông phải giới thiệu tôi hai ba mối làm ăn đó.
Vương Quốc Duy cẩn thận nói, Du Phi Dương nhìn hắn:
- Quốc Duy, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, nghe tôi khuyên một câu. Ông về sau đừng bán loại xe này, lần này tôi giúp nhưng không có lần sau.
Vương Quốc Duy nghe xong không nói mà lặng lẽ lái xe. Lúc sau y mới cười nói:
- Được, năm chiếc xe lần này ông xử lý giúp tôi, về tôi chặt đứt mọi quan hệ. Dù sao một năm kiếm được mấy triệu tiền lãi đủ để tôi chơi một thời gian. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, ông không cho tôi làm cái này, ông phải chỉ đường khác cho tôi chứ. Tôi quen tiêu sài rồi, mấy triệu chắc thoáng cái là hết.
Du Phi Dương vỗ vỗ chỗ ngồi nói:
- Được, cái này dễ làm. Xe này của ông được đó, hay là tôi mua giúp Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Duy giật mình quay đầu nhìn Du Phi Dương thấy đối phương không hề đùa.
- Nói đùa gì thế? Đây là xe Lexus, tuy nói là hàng nhập lậu về nhưng dù có giảm giá với ông cũng là 500 ngàn.
Phì. Du Phi Dương khinh thường nói:
- Tên Vương Quốc Hoa này không biết lai lịch của tôi, coi tôi như anh em. Hắn ném tôi ba triệu không hề chớp mắt, 500 ngàn tính gì? Mấy ngày trước tôi có vụ làm ăn kiếm được hai triệu, theo hiệp định thì chia cho Vương Quốc Hoa bảy phần, hắn có thêm 1,4 triệu, mua xe ông không đủ sao?
Vương Quốc Duy không nhịn được quay đầu lại, tay điều khiển vô lăng cũng run lên.
- Ông tập trung lái xe đi.
Xe tiến vào địa phận quận Lưỡng Thủy, Vương Quốc Duy quyết định dừng lại ven đường.
- Đừng có gấp, ông nói rõ xem mình làm gì mà được từng đó tiền.
- Chú út tôi có quan hệ với Hiệp hội giám sát chứng khoán, giúp tôi mua cổ phiếu tốt.
Du Phi Dương không thèm để ý nói. Vương Quốc Duy cười ha hả nói:
- Thì ra ông có cửa này, mặc kệ, phải cho tôi một phần. Tôi bỏ ra ba triệu cho ông dùng, cũng chia ba bảy.
- Có thể chẳng qua nếu là vậy thì xe này phải cho không tôi.
Du Phi Dương cười ha hả nói. Vương Quốc Duy nhăn nhó mặt lại:
- Anh em, đừng như vậy chứ, đây là 500 ngàn đấy.
Du Phi Dương nói:
- Ông nói có được không?
Vương Quốc Duy thầm vui vẻ, lần này về là muốn dựa vào Du Phi Dương, 500 ngàn đáng gì? Chỉ cần hắn đồng ý thì gấp hai ba lần nữa cũng được.
- Như vậy đi, xe tôi có thể cho không nhưng về tôi sẽ tập trung tiền, ít nhất là tám triệu, ông có thể nhận không?
Vương Quốc Duy cẩn thận đến gần mục đích hơn. Thân phận của Du Phi Dương chẳng khác nào cây tiền, có cơ hội không buộc chung là kẻ ngu. Trước khi tới Vương Quốc Duy đã hỏi thăm rõ ông chú của Du Phi Dương – Hứa Viên Hướng làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển phát triển, có sức ảnh hưởng lớn đối với Hiệp hội giám sát chứng khoán.
- Nhìn ông đó, thêm tám triệu nữa tôi cũng dám nhận. Ông biết bây giờ tôi chơi thế nào không? Trực tiếp tìm một công ty đưa lên thị trường chứng khoán. Đúng, nói đi cũng nói lại ông về thu tay đi, sau đó đến Thượng Hải với tôi.
Điện thoại của Vương Quốc Hoa lại vang lên, Du Phi Dương cười nói:
- Tôi chờ ông ở cửa khách sạn, nhanh lại đây, có niềm vui bất ngờ.
Vương Quốc Hoa rất khó tưởng tượng Du Phi Dương lại nói thế. Hắn đi ra khách sạn thì thấy ngay Du Phi Dương đứng cạnh chiếc Lexus màu tro.
Vương Quốc Hoa cười cười đi tới vỗ vai Du Phi Dương:
- Nhìn gì thế? Có mỹ nữ à?
Du Phi Dương giật mình thấy là Vương Quốc Hoa nên cười cười bắt chặt tay hắn:
- Anh em, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại.
- Đúng là không nghĩ tới, nói xem có chuyện tốt gì? Tôi nhìn ý của ông thì không phải tán được tuyệt sắc giai nhân cũng là đi đường nhặt được bao tải tiền. Nói trước mỹ nữ tôi không cần chia, nhặt bao tiền nhớ chia tôi một nửa.
Vương Quốc Hoa trêu làm Du Phi Dương cười phá lên.
- Có mỹ nữ cũng giữ lại mình dùng, bao tiền không có nhưng chi phiếu thì có.
Vừa nói Du Phi Dương quay đầu lại vẫy vẫy Vương Quốc Duy đang xuống xe:
- Giới thiệu một chút, Vương Quốc Duy, hai người tên khác nhau một chữ không biết có phải anh em không?
Vương Quốc Duy cẩn thận đánh giá Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng vậy.
- Tôi đã có năm sáu năm không gặp Phi Dương, lần này gặp hắn luôn nhắc đến ông làm tôi rất tò mò.
Vương Quốc Hoa cười trông rất dễ gần làm người ta có cảm giác thân thiết.
- Hồi đại học không có nhiều bạn mấy, Phi Dương coi như là một. Nói khó nghe là tôi có tầm mắt cao, người bình thường không để ý tới, hết lần này tới lần khác lại nhìn Phi Dương, chỉ có thể nói là duyên phận.
Du Phi Dương nói:
- Được rồi, đừng ngẩn ra đó, đi tìm chỗ ở sau đó tìm chỗ ăn cơm.
Vương Quốc Hoa lấy hai chìa khóa phòng đưa tới.
- Đặt phòng rồi, ngay tại khách sạn này.
Du Phi Dương giật mình nói:
- Chờ chút, ông sao biết tôi đi hai người?
Vương Quốc Hoa nói:
- Lúc ông gọi tôi nghe thấy tiếng động cơ xe. Tôi nhớ ông không biết lái xe.
Nhắc đến xe, Du Phi Dương hung hăng chỉ vào chiếc xe:
- Xe này thế nào? Thích không?
Vương Quốc Hoa nhìn một chút:
- Lexus, được.
Du Phi Dương vẫy vẫy Vương Quốc Duy:
- Chìa khóa.
Vương Quốc Duy ném tới, Du Phi Dương cầm rồi trực tiếp đưa cho Vương Quốc Hoa:
- Xe này về ông.
- Đùa gì thế, xe này không rẻ đâu. Tôi dù mua được cũng không dám đi, sếp mới đi Santana.
Vương Quốc Hoa cười cười đẩy ra, Vương Quốc Duy chép miệng nói.
- Ông không lấy cũng không được. Xe này tôi mua giúp ông, thủ tục các thứ đã xong. Đúng quay đầu lại cũng kiếm biển quân đội cho ông.
Vương Quốc Hoa nhìn thấy đối phương không nói đùa nên nghiêm túc nói:
- Không đùa chứ?
Du Phi Dương gật đầu, Vương Quốc Duy ở bên rất có hứng thú nhìn hai người nói chuyện.
- Tiền mua xe từ đâu mà có?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu đầy nghiêm túc.
Du Phi Dương biết ý của hắn nên cười cười giải thích:
- Đừng nghĩ linh tinh, tiền của ông tôi sao dùng loạn được. Nói thật xe này là của Vương Quốc Duy, hắn lái tới, tiền xe là do gần đây mới kiếm được, tôi trừ vào % của ông.
Vương Quốc Hoa lúc này ới cười nói:
- Vậy được, xe tôi nhận nhưng ông về bằng cách nào?
Du Phi Dương cười nói:
- Cái này ông không cần lo, vào khách sạn đã.
Ba người đang nói chuyện, một chiếc xe đỗ ở bên, Nghiêm Giai Ngọc xuống liếc mắt là thấy Vương Quốc Hoa nên cười nói:
- Tiểu quỷ, đang làm gì vậy?
Thấy Nghiêm Giai Ngọc cười hì hì xuất hiện, Vương Quốc Hoa có chút giật mình:
- Nghiêm tỷ, sao chị lại tới đây?
Nghiêm Giai Ngọc thấy bên cạnh có hai người nên vẫy vẫy hắn:
- Lại đây nói chuyện.
Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ cười cười với hai người. Du Phi Dương cùng Vương Quốc Duy tỏ vẻ giải thích, chẳng qua cười khá mập mờ. Đi đến trước mặt Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Sao thế? Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?
- Nghĩ linh tinh gì thế? chính là muốn cậu ngạc nhiên. Sao? Thấy chị làm cậu mất hứng à?
Nghiêm Giai Ngọc lắc lắc người vài cái.
- Sao lại vậy? Không phải có hai người bạn đến sao? Hơn nữa lãnh đạo thấy sẽ không tiện.
Vương Quốc Hoa cười giải thích, Nghiêm Giai Ngọc nói:
- Đùa cậu thôi. Nếu là bạn thì bảo cùng đi ăn, chị biết một chỗ ăn khá ngon.
Vương Quốc Hoa nghe là biết Nghiêm Giai Ngọc chưa ăn tối. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, vừa lúc giới thiệu chị với bọn họ.
Vừa nói hai người về. Vương Quốc Hoa nói:
- Nghiêm tỷ là đồng nghiệp ở huyện ủy Nam Sơn, bình thường rất hay giúp đỡ tôi.
Du Phi Dương nghiêm túc, Vương Quốc Duy cười cười đứng bên nói “hiểu” làm Nghiêm Giai Ngọc đỏ mặt.
Vương Quốc Hoa bảo ba người chờ bên ngoài, hắn về phòng bảo lái xe lão Diêu mình có việc ra ngoài. Trước khi đi Vương Quốc Hoa gọi cho Tằng Trạch Quang nói mình gặp bạn, tối có việc thì sếp gọi một tiếng.
Tằng Trạch Quang ừ nói tối không có việc, sáng mai gặp ở khách sạn là được. Dập máy, Vương Quốc Hoa lên xe. Vương Quốc Duy lái xe, Du Phi Dương ngồi ở vị trí tay lái phụ. Nghiêm Giai Ngọc thấy xe không khỏi sáng mắt lên:
- Xe tốt.
Vương Quốc Hoa nghe xong nói:
- Xe của tôi, chị thích có thể lấy dùng.
Nghiêm Giai Ngọc run lên quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa. Nếu trong xe không phải còn hai người nữa thì cô đã nhào lên.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 43: Không thể bình tĩnh
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Trong bóng tối Nghiêm Giai Ngọc đưa tay tới túm chặt tay người đàn ông. Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được cô đang run run. Làm một người đàn ông, hắn rất đắc ý với thủ đoạn của mình. Kiếp trước hắn nhớ Du Phi Dương đã lãi rất nhiều tiền ở Trung Quốc, sau khi Hứa Nam Hạ về hưu, Du Phi Dương sang Mỹ rồi tự sát.
Vương Quốc Hoa không nghi ngờ năng lực của Du Phi Dương, nhưng có thể khẳng định Du Phi Dương đạt thành tích ở trong nước là có liên quan đến hoàn cảnh gia đình của y, giao tiền cho y, hắn không có gì phải lo lắng.
Trong bóng tối tay Nghiêm Giai Ngọc dần dần ngừng run nhưng bắt đầu không thành thật. Nghiêm Giai Ngọc muốn dùng một cách nào đó để thể hiện tình yêu của mình, có lẽ còn muốn gây chuyện tà ác đôi chút.
- Rẽ phải.
Nghiêm Giai Ngọc nói, Vương Quốc Hoa ở bên cạnh bắt đầu thở nặng nề đôi chút. Phản ứng của Vương Quốc Hoa làm cô rất đắc ý, bắt đầu tăng thêm động tác. Cách quần áo không thỏa mãn được điều xấu xa này. Cuối cùng Vương Quốc Hoa không nhịn được dù sao cơ thể còn trẻ nên mẫn cảm.
- Ừ…
Một tiếng, tay kia của Nghiêm Giai Ngọc kịp thời lấy khăn tay đỡ lấy.
- Có mùi gì thế nhỉ?
Du Phi Dương ở đằng trước hít hít.
Vương Quốc Duy cũng gật đầu nói:
- Đúng thế.
Vương Quốc Hoa hừ một tiếng:
- Mấy thằng thối chân, răng hôi.
Nghiêm Giai Ngọc che miệng cười sau đó quay cửa kính xuống thổi phì phì ra ngoài.
- Dừng xe.
Nghiêm Giai Ngọc kêu một tiếng, xe dừng trước một tấm biển nhấp nháy: “Sơn trân quán”
- Đồ nướng ở đây rất được.
Nghiêm Giai Ngọc giới thiệu rồi xuống xe. Nghiêm Giai Ngọc rất quen ở đây, chủ quán cười cười đưa vào một phòng. Gà rừng, vịt nướng, thỏ, chồn, lợn rừng đều được phục vụ chu đáo.
Nghiêm Giai Ngọc nhân lúc hai người Du Phi Dương vào wc liền nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy có kích thích không?
Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến cô. Hắn cúi đầu nhìn quần sau đó quay đầu lại đóng cửa lại. Hắn đè đầu Nghiêm Giai Ngọc xuống:
- Mau làm sạch cho tôi.
Nghiêm Giai Ngọc đúng là như lấy đá đập vào chân mình. Cô giãy dụa xin tha:
- Tiểu tổ tiên, bọn họ có thể về bất cứ lúc nào.
Vương Quốc Hoa lúc này mới hậm hực bỏ tay, Nghiêm Giai Ngọc thấy thế cũng bình tĩnh lại. Cô nhỏ giọng nói:
- Xe kia thật chứ? Hình như xe nước ngoài, đẹp quá, mua bao tiền thế?
Vương Quốc Hoa biết sao vừa nãy cô xúc động thế. Hắn nói:
- Xe Lexus, bao tiền thì tôi không nói đâu.
Vừa nói Vương Quốc Hoa cũng đứng lên đi vào wc. Nghiêm Giai Ngọc ngồi đó vung vung tay lên:
- Không nói cũng được dù sao hắn đồng ý để mình thích đi lúc nào thì đi rồi.
Vương Quốc Hoa nhớ đến xe BMW trước đây, phụ nữ có sức kháng cự quá kém đối với đồ xa xỉ, dù là năm 94 cũng thế. Cho nên có kết luận đàn ông không thể một ngày không có tiền, quyền.
Nửa đường trở về hắn bị Du Phi Dương ngăn lại đưa một chiếc túi.
- Cầm, tôi lấy từ người khác, cất đi đừng để Vương Quốc Duy thấy.
Vương Quốc Hoa cầm lấy thì cảm thấy đây là thuốc, hắn không khỏi có chút buồn bực. Thuốc thì có gì không để cho người khác thấy. Hai người sóng vai đi vào, Du Phi Dương thở dài nói:
- Khoảng thời gian này đúng là rất mệt, ít nhiều cũng nhờ ông nên tôi mới dám đối mặt với áp lực gia đình, trong túi còn có sổ sách giao dịch gần đây, lát đưa ông xem. Tiền xe tôi đã trừ, ông không cần lo.
Vương Quốc Hoa không ra vẻ:
- Tuy nói ông làm việc thì tôi yên tâm nhưng liên quan đến tiền thì tôi vẫn luôn cẩn thận.
Du Phi Dương nghe xong nói:
- Lời này mới đúng, bao anh em chỉ vì vật ngoài thân mà phản bội nhau. Ông tôi mặc dù không phải anh em ruột nhưng không thua kém gì. Ông làm chính trị, tôi cam đoan về sau ông không bao giờ thiếu tiền.
Về đến phòng, đồ ăn đã được mang lên. Nghiêm Giai Ngọc hỏi ai uống rượu không? Du Phi Dương nói không thể uống, Vương Quốc Duy nói thôi, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ không muốn uống. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Nghiêm Giai Ngọc đi thanh toán. Ra ngoài, Vương Quốc Duy ném chìa khóa cho Vương Quốc Hoa còn kéo Du Phi Dương rời đi.
Du Phi Dương không rõ, bị kéo lên taxi mới hỏi:
- Làm gì thế? Không mấy khi đến được đây, tôi còn muốn nói chuyện với Quốc Hoa.
Vương Quốc Duy hiểu đời hơn Du Phi Dương nhiều nên khinh thường nói:
- Ông không thấy à? Đôi kia rõ ràng là gian phu dâm phụ, vừa nãy trên xe đã có hành động. Chậc chậc, ả này không nhỏ, ít nhất là D+
Du Phi Dương nói:
- Cái này ông cũng nhìn ra ư?
Vương Quốc Duy nói:
- Đúng thế, ở địa bàn nhà mình bên kia thì tôi muốn loại phụ nữ nào không có? Tôi có tên bạn làm trong làng giải trí, có hứng thú dẫn ông đi chơi ngôi sao.
Đoạt lấy chìa khóa trong tay Vương Quốc Hoa, Nghiêm Giai Ngọc hưng phấn nhảy lên ghế lái nhìn nhìn, sờ sờ khắp nơi. Vương Quốc Hoa không thích xe Nhật Bản, hắn thích xe Đức hơn.
Ngồi vào ghế bên, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đi đâu?
- Muốn lái xe đi hóng gió.
Nghiêm Giai Ngọc không khống chế được cơn hưng phấn, Vương Quốc Hoa nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Xe chạy ra phía ngoại thành, Nghiêm Giai Ngọc một bên lái xe một bên không ngừng nói xe này tốt điểm này, điểm nọ. Vương Quốc Hoa nhớ đến câu người phụ nữ sẽ bị tiền đè chết, đúng là không sai.
Nghiêm Giai Ngọc lái xe đến Khu khai phát, ở đây đường tốt hơn, chạy một vòng lại một vòng. Nửa tiếng sau Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng đã lái xe về.
Về đến khách sạn Sơn Thành, Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên hỏi:
- Đi lấy phòng nữa nhé?
Vương Quốc Hoa từ chối cho ý kiến. Hắn mở cửa xuống xe:
- Tôi đi gặp bạn một chút, lấy phòng rồi tắm rửa sạch sẽ chờ đi.
Trong phòng Du Phi Dương, hai người ngồi đối diện uống bia với nhau.
- Tên kia được, tôi xem trọng hắn.
Vương Quốc Duy đột nhiên nói một câu, Du Phi Dương nghe xong không khỏi đắc ý cười nói:
- Anh em tôi coi trọng còn có thể kém sao?
- Chúng ta đánh cuộc chứ?
Vương Quốc Duy đảo đảo mắt đầy gian xảo. Du Phi Dương khó hiểu hỏi:
- Cá cược gì? Tôi cũng không cá cược với người.
- Chúng ta cá xem Vương Quốc Hoa tối có thể tới đây không? Tôi cá hắn sẽ không đến.
Vương Quốc Duy nói.
Du Phi Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy ông nhất định thua rồi, tôi cá với ông, ai thua thì uống ba chai.
- Được.
Vương Quốc Duy vừa dứt câu tiếng gõ cửa đã vang lên. Du Phi Dương đắc ý cười ha hả chỉ vào két bia trên mặt đất. Thấy Vương Quốc Hoa ở cửa, Vương Quốc Duy cười càng vui hơn làm Vương Quốc Hoa rất khó hiểu:
- Cười gì mà hưng phấn thế?
- Từ lúc chào đời đến giờ lần đầu tôi cá cược, tôi thắng, ông nói có thể không vui sao?
Vương Quốc Hoa càng khó hiểu hơn:
- Các ông cá gì?
- Chúng tôi cá ông tối nay có thể quay lại đây không?
Vương Quốc Duy cười cười ném điếu thuốc tới. Vương Quốc Hoa cầm châm.
- Cược thua thì sao?
Du Phi Dương nói:
- Thua uống ba chai.
Vương Quốc Hoa khinh thường nói:
- Đúng là đám rỗi việc, cái này cũng lấy ra cá, thua còn uống ba chai bia không phải lãi lớn sao?
Vương Quốc Duy giơ ngón cái lên:
- Được, chỉ cần ông có thể uống thì tôi chiều tới cùng.
Du Phi Dương nói:
- Đừng kéo tôi, tôi uống ba chai là chui vào gầm giường.
Vương Quốc Duy vung tay lên nói:
- Uống rượu bia tôi chưa phục ai bao giờ.
Vương Quốc Duy rất nhanh hối hận, trên thực tế y cũng uống được hơn chục chai. Nhân viên phục vụ mang két thứ hai lên chưa uống được nửa thì Vương Quốc Duy đã say lảo đảo đi vào wc.
- Ông sao uống được nhiều thế.
Vương Quốc Duy vừa nôn được đã lập tức ngã xuống. Vương Quốc Hoa nhìn Du Phi Dương thấy đã nằm bất động trên giường. Hắn có chút đắc ý kéo Vương Quốc Duy ra ném lên giường rồi mới rời đi.
Nghiêm Giai Ngọc lần đầu tiên có cảm giác chờ người là khó chịu đến vậy, mặt cô nóng ran, váy ngủ cô đã cẩn thận lựa chọn, đứng lên vừa lúc che hết mông. Nghiêm Giai Ngọc biết rõ ưu thế của mình nên biết chiếc váy này sẽ làm hắn kích thích.
Nghiêm Giai Ngọc cũng không phải sợ, đây là trong lòng rất muốn cho hắn biết mình rất để ý. Mặc dù khả năng hắn thành chồng là gần như không thể nhưng cô không tiếc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nghiêm Giai Ngọc nhảy bật tới như lò xo, chân trần dừng trước cửa nhẹ nhàng mở cửa muốn cho vẻ mặt mình không quá khẩn trương nhưng cô đã thất bại.
Thấy Vương Quốc Hoa, Nghiêm Giai Ngọc không nhịn được nở nụ cười đứng ngẩn ra đó đầy ngu ngơ.
Nghiêm Giai Ngọc lúc này không giống bình thường mà Vương Quốc Hoa vẫn thấy, không mạnh mẽ, không khôn khéo mà yên tĩnh đứng đó cười ngu ngơ, ừ, còn có chiếc váy ngủ rất được.
- Mỹ nữ, em lộ hàng.
Vương Quốc Hoa đưa tay chỉ chỉ điểm đỏ hồng phía sau chiếc váy ngủ mỏng.
Nghiêm Giai Ngọc cười hì hì:
- Muốn nhìn không?
Lúc này Vương Quốc Hoa không thể bình tĩnh. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, Nghiêm Giai Ngọc nhẹ nhàng nghiêng vai, chiếc dây khẽ trượt sang bên…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 44: Tránh né
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Nghiêm Giai Ngọc chuẩn bị rất đầy đủ, dù là tâm lý hay quần áo. Vương Quốc Hoa vì thế có thể cảm nhận được sự mềm mại trên da thịt cô, còn có sự kích thích thật sự, khe sâu và hạt đậu đỏ đang run lên kia.
Vương Quốc Hoa nhớ đến một đêm rất chật vật, trong nháy mắt khi được sự ấm áp đó bao vây đã không khống chế được, eo theo bản năng đẩy lên trước.
Một người phụ nữ quyết tâm muốn thỏa mãn một người đàn ông thì không có gì không làm được. Nghiêm Giai Ngọc rất thông minh, hơi chỉ điểm một chút là rõ. Mặc dù mấy trò hơi xấu hổ nhưng Nghiêm Giai Ngọc vẫn làm…
….
Bầu trời có tầng mây mỏng bàng bạc, đối với mùa hè mà nói đây là một sáng sớm rất tốt.
Lúc Tằng Trạch Quang lái xe đến khách sạn đã thấy Vương Quốc Hoa đứng chờ ở cửa. Y không khỏi cười cười, cậu thanh niên này đúng là biết tự khống chế mình. Tằng Trạch Quang nghĩ như vậy nhưng nếu y biết Vương Quốc Hoa đêm qua chơi đặc sắc đến độ bây giờ chân còn run run, sáng sớm còn do Nghiêm Giai Ngọc dùng miệng đánh thức thì không biết y nghĩ như thế nào?
Du Phi Dương và Vương Quốc Duy dạy đã là giữa trưa. Trên bàn có tờ giấy Vương Quốc Hoa để lại, trên đó viết số máy nhắn tin của Nghiêm Giai Ngọc. Hai người nếu không đi gấp thì có thể gọi Nghiêm Giai Ngọc bố trí cho.
Vương Quốc Duy không thể uống thắng Vương Quốc Hoa, y cầm tờ giấy nói:
- Người anh em này được, nhất là tửu lượng.
Du Phi Dương cầm tờ giấy trầm ngâm một chút:
- Chúng ta một mình hành động đi, ông đi tìm cô Nghiêm lấy mấy thứ ở cốp, chúng ta đi gặp một người bề trên. Ông không phải muốn bán xe sao, tôi tìm người mua cho ông.
Vương Quốc Duy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu là trưởng bối thì không nhất định nhắc tới chuyện xe. Sau này kiếm tiền còn nhiều cách, chút tiền nhỏ này đừng phiền bậc cha chú.
Vương Quốc Duy nói vậy làm Du Phi Dương có chút kinh ngạc. Mấy năm không gặp tên này trưởng thành hơn nhiều. Vương Quốc Duy không thi đỗ đại học, việc này làm Du Phi Dương khá coi thường đối phương. Ai biết Vương Quốc Duy vào xã hội lại học được rất nhiều điều. Nếu bàn về cách làm người thì Du Phi Dương còn lâu mới bằng Vương Quốc Duy.
Hội nghị buổi sáng vừa kết thúc, thấy không có việc gì quan trọng Ôn Xương Thịnh theo bình thường về nhà một chút. Đến cửa Ôn Xương Thịnh nghe thấy tiếng cười quen thuộc, con gái y - Ôn Tiểu Cúc không biết đang nói chuyện với ai. Nếu là bình thường con bé nghe thấy tiếng xe đã ra cửa đón.
Ôn Xương Thịnh đi vào sảnh thấy có hai thanh niên một lạ một trông quen quen đang ngồi ở phòng khách. Trong lúc nhất thời y không nghĩ ra, có thể là bạn học của con gái thì sao?
- Ôn thúc.
Du Phi Dương và Vương Quốc Duy rất lễ phép đứng lên ân cần hỏi thăm, Ôn Xương Thịnh gật đầu đầy uy nghiêm. Y chỉ gật đầu rồi định vào thư phòng không ngờ Du Phi Dương lại nói:
- Ôn thúc, chú không nhận ra cháu? Lúc còn bé chú đã bế cháu, còn cho cháu tiền mừng tuổi.
- Ừ?
Ôn Xương Thịnh ngẩn ra, câu này của Du Phi Dương rất có ý tứ. Lúc còn bé đã bế còn đưa tiền mừng tuổi, như vậy nhất định là con của vị lãnh đạo nào đó.
- Cậu là?
- Bố, đây là Phi Dương ca nhà Hứa bá, lúc tám tuổi bố dẫn con đến nhà Phi Dương ca chơi mà.
Ôn Tiểu Cúc bất mãn đứng lên oán giận trách bố.
Không có con gái kịp thời nhắc nhở, Ôn Xương Thịnh đúng là không nghĩ ra. Y biết rõ Hứa bá mà Ôn Tiểu Cúc nói là ai. Chỉ có thể có một chính là bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ. Ôn Xương Thịnh lập tức nở nụ cười.
- Thì ra là tiểu Phi Dương, bí thư Hứa vẫn khỏe chứ?
Ôn Xương Thịnh cười ha hả nói. Du Phi Dương gật đầu nói:
- Bố cháu vẫn khỏe, chỉ là bận quá nên hút thuốc nhiều.
- Ồ, đúng thế, bí thư Hứa ngày đi ngàn dặm quả thật là rất bận. Cậu đây là?
Vương Quốc Duy đi lên cười nói:
- Ôn thúc, cháu từ tỉnh Liêu Đông tới, bố cháu là Vương Hữu Minh trước đây từng cùng làm việc với chú.
- Nghĩ ra rồi, Lão Vương, nghe nói phát triển khá tốt ở Lĩnh Đông, làm phó giám đốc thường trực sở ngoại vụ tỉnh?
- Ôn thúc, tin của chú đúng là rất linh thông.
…
Ra khỏi phòng hội nghị vẻ mặt Tằng Trạch Quang khá âm trầm. Vừa nãy trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Nghiêm Hữu Quang gọi y sang bên nói một câu làm y rất khó chịu.
- Đồng chí Trạch Quang, thủ tục của đồng chí Hồng Tồn Minh đã xong, sau đây còn nhờ anh quan tâm giúp đỡ nhiều. Y còn trẻ, có gì không đúng thì anh có thể nhân nhượng một chút.
Chỉ câu này làm cho trong lòng Tằng Trạch Quang như bị đè viên đá lớn.
Trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy nói bí thư huyện ủy nhân nhượng phó bí thư, lời này có trọng lượng như thế nào? Lẽ ra câu này không nên từ miệng của Nghiêm Hữu Quang nói ra, nhưng bây giờ y đã nói, Tằng Trạch Quang không thể trả lời câu này nên đứng im không nói chuyện. Nghiêm Hữu Quang cũng không yêu cầu y trả lời, tóm lại đã nói là được. Nhìn thoáng qua điếu thuốc đang bị tay Tằng Trạch Quang cầm chặt sắp đứt, Nghiêm Hữu Quang xoay người đi xuống.
Vương Quốc Hoa liếc mắt là nhận ra tâm trạng Tằng Trạch Quang không tốt. Hắn có chút kinh ngạc, hắn theo Tằng Trạch Quang mấy ngày nên biết Tằng Trạch Quang giỏi che giấu tâm trạng, hôm nay sao lại như vậy?
Hắn rất muốn biết nhưng càng biết mình không nên hỏi.
- Bí thư, ngài cần đi đâu?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nở nụ cười đưa tay cầm cặp. Tằng Trạch Quang ồ một tiếng không nói gì.
- Lão Diêu, đến khu nhà thị ủy.
Nói xong, Tằng Trạch Quang ngửa lưng ra sau im lặng.
Xe dừng ở tieuerkhu, Tằng Trạch Quang xuống xe nói với Vương Quốc Hoa:
- Mang hộp trà ở cốp sau theo tôi.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ làm rồi đi theo Tằng Trạch Quang đến trước căn nhà số 17. Tằng Trạch Quang ấn chuông cửa, một cô gái từ trong đi ra đứng ở bậc thang hỏi:
- Xin hỏi có chuyện gì vậy?
Ôn Tiểu Cúc tập mãi thành quen việc quan chức đến nhà. Thân là con gái của bí thư thị ủy nên cô nói chuyện khá kiêu ngạo.
Tằng Trạch Quang đương nhiên không chấp cô, y cười đứng cạnh sang sắt:
- Tôi là bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn – Tằng Trạch Quang, xin hỏi bí thư Ôn có nhà không?
- Ông chờ chút.
Ôn Tiểu Cúc ra vẻ không hài lòng quay người đi vào trong. Ở phòng khách Ôn Xương Thịnh đang nói chuyện với hai người Du Phi Dương. Ôn Tiểu Cúc đi tới nói:
- Bố, bên ngoài có một bí thư huyện ủy tới, hình như là huyện Nam Sơn gì đó.
Ôn Xương Thịnh ừ một tiếng, y đang do dự thì Du Phi Dương đã lên tiếng:
- Là huyện Nam Sơn sao, vậy cháu phải ra ngoài gặp một người.
Ôn Xương Thịnh nhướng mày nói:
- Sao, Phi Dương cũng biết Tằng Trạch Quang?
Du Phi Dương đương nhiên hiểu ý Ôn Xương Thịnh nói có phải Tằng Trạch Quang có quan hệ với bố mình không? Du Phi Dương cười cười giải thích:
- Tằng Trạch Quang là ai thì cháu không biết, cháu chỉ biết thư ký của bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn – Vương Quốc Hoa, đây là bạn học và anh em thân thiết của cháu. Tên chỉ khác mỗi chữ với Quốc Duy. Chẳng qua hắn không biết thân phận của cháu.
- Ồ.
Ôn Xương Thịnh gật đầu nói với Ôn Tiểu Cúc:
- Đi đưa bí thư Tằng vào thư phòng.
Vừa nói Ôn Xương Thịnh cũng đứng lên. Du Phi Dương thấy thế nói trước;
- Tiểu Cúc, nghe nói phòng em rất đẹp, mang bọn anh vào xem một chút.
Ừ, Ôn Xương Thịnh gật đầu hài lòng với Du Phi Dương. Bí thư Ôn có thể có hôm nay hoàn toàn nhừ vào lúc trước Hứa Nam Hạ đề cử trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Ôn Xương Thịnh nhờ thế mới có thể chuyển từ chức phó chánh văn phòng tỉnh ủy đến làm người đứng đầu thị ủy. Cho nên trên trán Ôn Xương Thịnh khắc ngay chữ “Hứa” Nếu Du Phi Dương gặp Vương Quốc Hoa ở đây sẽ sinh ra ảnh hưởng. Bây giờ Du Phi Dương chọn né tránh thì sẽ khiến Ôn Xương Thịnh dễ dàng khống chế cục diện nhất.
Lúc Ôn Tiểu Cúc dẫn hai người lên tầng, Ôn Xương Thịnh ngồi lại ghế nói với người giúp việc đang từ bếp đi ra:
- Chị ra mở cửa, có một đồng chí đến báo cáo công việc.
Thực tế vì sao Tằng Trạch Quang tới thì Ôn Xương Thịnh cũng đoán được. Phó bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn mới điều từ tỉnh xuống có quan hệ với phó chủ tịch thường trực Mạnh Tự Lực, mà trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Nghiêm Hữu Quang trước đây lại từng làm thư ký của Mạnh Tự Lực.
Nếu Nghiêm Hữu Quang chỉ là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy thì thôi, nhưng y còn là phó bí thư Đảng đàn, chỗ dựa sau lưng cứng như vậy. Ở thị ủy Nghiêm Hữu Quang đứng riêng một phía, Tằng Trạch Quang, Lôi Minh và Nghiêm Hữu Quang tạo thành thế chân vạc.
Tằng Trạch Quang mặc dù là bí thư thị ủy nhưng không thể khống chế toàn cục đó là vấn đề năng lực. Tằng Trạch Quang vẫn rất cố gắng duy trì thăng bằng này cũng là vì muốn giữ ổn định. Một khi có ai đó muốn phá vỡ sự thăng bằng đó sẽ đối mặt với ngọn lửa giận của y.
Phòng Ôn Tiểu Cúc thực ra rất bình thường, có lẽ do sự dạy dỗ. Tằng Trạch Quang chưa bao giờ là người thích xa xỉ.
- Phi Dương ca, anh sao không gặp người bạn kia? Không phải nói hai người là anh em tốt sao?
Ôn Tiểu Cúc nhìn Du Phi Dương với ánh mắt đầy nóng bỏng, người cũng không ngừng tiến tới gần.
Du Phi Dương ở phương diện này đúng là kém, y không nhận ra biểu hiện của Ôn Tiểu Cúc.
- Anh ở lại sẽ tạo ảnh hưởng không tốt.
Thấy hắn khách khí nhiệm vụ, Ôn Tiểu Cúc không khỏi thất vọng. Du Phi Dương là con bí thư tỉnh ủy, người cũng đẹp trai đây coi như người trong mộng của Ôn Tiểu Cúc.
- Ồ, Phi Dương ca muốn đi đâu chơi không? Em đi cùng anh.
Ôn Tiểu Cúc dịu dàng nói.
Vương Quốc Duy ở bên không nhịn được cười phá lên.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 45: Tín nhiệm
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Thấy Vương Quốc Hoa tay cầm hộp trà, Ôn Xương Thịnh hơi nhíu mày:
- Đồng chí Trạch Quang, anh làm thế nào vậy? Anh không biết tính tôi sao?
Ôn Xương Thịnh nói không quá nghiêm khắc nhưng ẩn chứa uy áp của quan to ập tới. Vương Quốc Hoa dù không phải Tằng Trạch Quang nhưng cũng cảm nhận được quan uy này.
Tằng Trạch Quang vội vàng giải thích:
- Bí thư Ôn, tôi có thể không biết thói quen của ngài sao? Chỉ là chút trà núi sinh trưởng ở nơi cao mà thôi.
Tằng Trạch Quang nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng Vương Quốc Hoa biết loại trà này không dễ có được. Đó là những cây chè sinh trưởng ở núi Vân Sơn trên độ cao một ngàn năm trăm mét, mưa xuống mới hái mà mỗi lần hái chỉ được một cân. Núi Vân Sơn nằm ngay phía tây xã Bàn Long nên Vương Quốc Hoa biết rõ.
- Ồ, vậy để đó đi.
Ôn Xương Thịnh lúc này mới gật đầu cho phép. Vương Quốc Hoa xoay người đi, Ôn Xương Thịnh đột nhiên cười nói với hắn:
- Cậu thanh niên này được.
Câu không đầu không đuôi của Ôn Xương Thịnh làm Tằng Trạch Quang rất bất ngờ, Vương Quốc Hoa cũng vậy. Hai người không tự giác nhìn nhau, Tằng Trạch Quang thấy vẻ nghi ngờ trong mắt Tằng Trạch Quang.
- Bí thư Ôn quá khen.
Vương Quốc Hoa cảm ơn rồi đi ra.
Ôn Xương Thịnh biết sự sống chết của Tằng Trạch Quang thì Du Phi Dương không hề lo lắng, nhưng thư ký của Tằng Trạch Quang lại là bạn học kiêm anh em của Du Phi Dương, Ôn Xương Thịnh không ngại tạo chút quan hệ, dù sao chỉ cần một câu nói mà thôi.
Trước đó Ôn Xương Thịnh không muốn gặp Tằng Trạch Quang vào lúc này. Nguyên nhân rất đơn giản, Ôn Xương Thịnh có ấn tượng không tốt với Tằng Trạch Quang. Sau khi sự kiện giẫm đạp ở huyện Nam Sơn xảy ra, Ôn Xương Thịnh đề cử Tằng Trạch Quang làm bí thư hoàn toàn không phải Tằng Trạch Quang là người của y, mà đây là muốn tìm người thích hợp để so đấu với Quản Nhất Vĩ, ai bảo Quản Nhất Vĩ là người của Lôi Minh. Mặc dù không có bao phần thắng nhưng Ôn Xương Thịnh cũng không quá chú ý vì chức bí thư huyện ủy một huyện nghèo như Nam Sơn.
Ôn Xương Thịnh không nghĩ có thể thắng, càng không nghĩ Lôi Minh sẽ chịu buông. Dù sao ở vấn đề Lý Hùng Phi, Lôi Minh đã nhường, chẳng qua tình hình phát triển nằm ngoài dự đoán của Ôn Xương Thịnh. Vốn coi như xác định Quản Nhất Vĩ làm bí thư huyện ủy, Ôn Xương Thịnh cũng định buông tha ai ngờ Lôi Minh nghe điện xong là thay đổi thái độ ngay. Sau đó Nghiêm Hữu Quang không ngờ tự mình đưa Tằng Trạch Quang đi nhận chức làm cho Ôn Xương Thịnh thiếu chút nữa cho rằng Tằng Trạch Quang là người của Nghiêm Hữu Quang.
Bởi vì chuyện này Ôn Xương Thịnh rất khó chịu, sau đó y thông qua con đường khác biết ít tin trên tỉnh nên mới bỏ được khúc mắc trong lòng này.
Sau khi Vương Quốc Hoa rời đi, Ôn Xương Thịnh ngồi im không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Tằng Trạch Quang. Trong lòng y đang suy nghĩ mục đích đến đây của Tằng Trạch Quang.
Tằng Trạch Quang quả thật có chỗ dựa trên tỉnh nhưng người kia không có ý giúp Tằng Trạch Quang trong khá nhiều năm làm Ôn Xương Thịnh hơi nghi ngờ. Khi đề bạt Tằng Trạch Quang làm chủ tịch, Ôn Xương Thịnh rất thưởng thức đồng chí có năng lực mạnh này.
- Bí thư Ôn, quấy rầy giờ nghỉ của ngài, tôi đúng là xấu hổ. Thực ra tôi tới chỉ là muốn báo cáo một chút suy nghĩ trong công việc sau này. Nam Sơn là huyện có kinh tế lạc hậu, thị ủy giao trọng trách xuống, tôi cảm thấy áp lực rất lớn.
Tằng Trạch Quang cẩn thận suy nghĩ rồi nói.
Đến cầu viện? Ôn Xương Thịnh hơi giật mình trong lòng, ừ, xem ra tên Tằng Trạch Quang này đau đầu với Quản Nhất Vĩ, bây giờ thêm một phó bí thư Đảng đàn có chỗ dựa rất cứng.
- Anh nói tiếp đi.
Ôn Xương Thịnh vẫn rất tự nhiên, Tằng Trạch Quang cẩn thận nói:
- Công việc của huyện ủy không rời khỏi sự lãnh đạo của thị ủy, bây giờ huyện ủy huyện Nam Sơn chúng ta đang học tập chỉ thị tinh thần của bí thư Ôn trên hội nghị. Bộ máy lãnh đạo huyện ủy Nam Sơn nhất định sẽ theo sát chỉ dẫn tư tưởng của thị ủy.
- Anh nói sao vậy hả? Thị ủy cũng là theo sát tỉnh ủy mà. Ừ, không còn sớm nữa, ăn cơm đã, ăn xong rồi lại nói chuyện công việc.
Ôn Xương Thịnh có được câu trả lời, Tằng Trạch Quang đây là tỏ vẻ muốn theo y, vậy là đủ rồi.
- Ồ, xem tôi kìa, không ngờ ảnh hưởng đến thời gian dùng bữa của ngài, xin lỗi, tôi cũng nên ra về.
Tằng Trạch Quang sao dám ở lại. Ôn Xương Thịnh không giữ y lại, y ngồi im và chỉ khẽ giơ tay lên coi như ra hiệu.
Tằng Trạch Quang mặt không quá thoải mái lúc ra ngoài, ngược lại càng nặng nề hơn. Nói thì phải có hành động, Tằng Trạch Quang biết nếu mình không thể nắm giữ huyện ủy Nam Sơn thì tất cả có thể thay đổi. Nếu y có thể nắm thì mặc kệ dùng biện pháp gì thì Ôn Xương Thịnh cũng không dễ dàng tha thứ có người gây áp lực hoặc dùng thủ đoạn khác với Tằng Trạch Quang.
- Bí thư.
Vương Quốc Hoa đi lên cầm cặp cho Tằng Trạch Quang.
- Về huyện.
Tằng Trạch Quang nói. Vương Quốc Hoa hơi do dự một chút rồi nói:
- Bí thư, dù bận thế nào cũng phải dùng bữa, sức khỏe của ngài quan trọng hơn.
Câu này làm Tằng Trạch Quang hơi do dự một chút, y gật đầu nói:
- Như vậy tìm chỗ nào đó ăn, dù tôi không đói thì cậu cũng phải ăn.
- Bí thư đúng là lo cho nhân viên.
Lái xe lão ở bên nịnh bợ một câu ai ngờ Tằng Trạch Quang không hề khách khí mắng:
- Lo việc lái xe của anh đi.
- Vâng.
Lão Diêu vội vàng cúi đầu chạy sang mở cửa xe. Khoảng cách chỉ có năm sáu mét mà làm ra tư thế chạy đúng là làm khó y.
Tằng Trạch Quang thấy vậy cũng cho là bình thường. Người như thế ở trong cơ quan là rất nhiều. So sánh với Vương Quốc Hoa đang đứng im tại chỗ đúng là khác nhau. Vừa nãy lúc ở nhà Ôn Xương Thịnh, Vương Quốc Hoa không hề mất bình tĩnh, có lẽ đây là nguyên nhân hấp dẫn Ôn Xương Thịnh?
Tằng Trạch Quang không cho rằng Vương Quốc Hoa có cơ hội khác để tiếp xúc Ôn Xương Thịnh. Tên này ngay cả chuyện trúng xổ số cũng không lừa mình, còn có thể vất vả chạy theo mình, nói trắng ra đây là người muốn làm lên sự nghiệp. Nếu không còn trẻ, trong túi không thiếu tiền như vậy còn cần đi theo xem vẻ mặt của mình ư?
Bởi vì một câu nói của Ôn Xương Thịnh, Tằng Trạch Quang tự nhận rất có thể diện. Thư ký được khen rõ ràng là mình tinh mắt. Vương Quốc Hoa lại vẫn như trước, nói rõ hắn không quá tự đại vì được bí thư thị ủy khen.
Nhân lúc ăn cơm, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Du Phi Dương nói mình theo lãnh đạo về huyện sau đó vội vàng dập máy.
Tằng Trạch Quang ngồi ghế sau vẫn giữ im lặng, mãi đến khi về tới huyện thành Nam Sơn, Tằng Trạch Quang mới mở mắt ra nói:
- Quốc Hoa, cậu rất thân với Nghiêm Giai Ngọc?
Tim Vương Quốc Hoa đập khá nhanh, mắt thoáng liếc nhìn lão Diêu, thấy đối phương rất bình thường thì hắn mới yên tâm. Vương Quốc Hoa nói:
- Cũng được, lúc tôi ở văn phòng nghiên cứu chính sách, Nghiêm tỷ hay giúp tôi cho nên ..
- Ha ha, không cần giải thích, tôi chỉ hỏi một câu mà thôi.
Tằng Trạch Quang cười cười không nói tiếp. Vương Quốc Hoa cúi đầu cẩn thận suy nghĩ sau đó nói:
- Nghe nói chú của Nghiêm tỷ là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Nghiêm Hữu Quang.
Vương Quốc Hoa gọi thẳng tên Nghiêm Hữu Quang, Tằng Trạch Quang nghe xong cười nói:
- Có chuyện này, nếu không sao Lý Hùng Phi để Nghiêm Giai Ngọc phụ trách hậu cần huyện ủy?
Lãnh đạo giải thích với cấp dưới là chuyện hiếm thấy. Tằng Trạch Quang nói như vậy là do quan tâm Vương Quốc Hoa, đương nhiên ý trong câu nói đó thì phải xem khả năng lĩnh ngộ của hắn.
- Tôi biết rồi, sau khi về sẽ tìm cơ hội mời Nghiêm tỷ dùng bữa.
Vương Quốc Hoa cười cười nhỏ giọng nói một câu. Mắt Tằng Trạch Quang sáng lên, nghiên cứu càng rõ ràng.
Tằng Trạch Quang đâu biết được quan hệ của Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc đã đến bước kia. Có câu này của Tằng Trạch Quang thì về sau Vương Quốc Hoa sẽ càng quang minh chính đại đi tới gần Nghiêm Giai Ngọc. Về phần mục đích của Tằng Trạch Quang thì Nghiêm Giai Ngọc dùng ngón chân cũng đoán ra được.
- Phó bí thư mới tới cậu cũng thấy rồi đó, sau này cẩn thận chào hỏi.
Xe vào huyện ủy, Tằng Trạch Quang đột nhiên nói một câu.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi nói:
- Ngài yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.
Tằng Trạch Quang cười nói:
- Sau này cậu sẽ biết, người đến không tốt.
- Bí thư, không cần biết y từ đâu tới, ở huyện Nam Sơn này ngài chỉ cần nói một câu là tôi mặc kệ lai lịch của hắn.
- Nói càn, dù như thế nào cũng không đến lượt cậu ra mặt, đi làm việc của cậu đi. Cậu nắm chắc một điểm, muốn lên chức thì phải có thành tích.
Tằng Trạch Quang nhắc đến việc này, Vương Quốc Hoa liền nhớ ra việc Cao Cận Giang mời khác. Khi Hồng Tồn Minh còn chưa chính thức nhận chức thì không nên xuất hiện vấn đề ở việc chọn ai làm trưởng phòng công an.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào