Người này, đương nhiên, chính là Minh Nam. Sau khi tâm trạng biến chuyển mấy lần, từ căng thẳng khi ném phi đao, tuyệt vọng khi phi đao đi lệch, cho tới ngơ ngẩn vì “tưởng hụt lại trúng”, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Hắn nhanh chóng phân tích tình hình, rồi đột nhiên tức khí lên. Bọn khốn kiếp này giữa ban ngày ban mặt dám truy đuổi giết người như vậy, đúng là xem thường pháp luật, giờ lại còn định phủi đít bỏ đi ư. Nghĩ đến đây thì hắn liền nhảy xuống, nhắm về phía tên bị trọng thương có vẻ ngon ăn nhất mà hồn nhiên quên mất một việc là mình đang ở trên mái nhà cao xấp xỉ 5 trượng (hơn 16.5m).
Rất may cho Minh Nam là tên thích khách bị trọng thương kia tốc độ cũng khá chậm chạp nên không tránh được pha tiếp đất như trời giáng của hắn. Chân của Minh Nam nện vào lưng của tên thích khách, khiến hắn ngã chúi người tới trước. Nếu không phải hắn theo phản xạ kịp đưa tay lên chắn phía trước thì e là đầu của hắn đã đập xuống mặt đường thành một bãi bầy nhầy rồi. Có điều với thân thể bị dính thương thế trầm trọng như vậy thì cú va chạm vừa rồi cũng đủ khiến hắn bất tỉnh tại chỗ. Dù có thân người của gã thích khách làm đệm chắn, nhưng Minh Nam cũng ngã lăn ra dúi dụi trên đất, đầu óc quay cuồng.
“Chết mẹ, lúc nãy không biết máu nóng dồn lên não thế nào mà lại nhảy liều xuống thế nhỉ?” Minh Nam toát mồ hôi nghĩ thầm. Hắn đứng dậy, lắc lắc đầu vài cái rồi đi tới bên xác tên thích khách đã chết, rút cây phi đao. Đây là binh khí đầu tiên của hắn tại dị giới này, hơn nữa lại là món khá đắt tiền, vừa có giá trị về vật chất vừa có giá trị về tinh thần nha. Làm xong việc này, hắn mới chạy tới bên Tần Thiếu Viêm hỏi thăm:
- Thiếu Viêm, vết thương của huynh không sao chứ?
Tần Thiếu Viêm không biết xin được của ai một dải băng, lúc này đang kì cạch băng vết thương trên tay lại. Hắn cười mệt mỏi:
- Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da. Huynh đừng có nổi giận với tôi đấy, không phải tôi cố tình dùng chiêu đó đâu, chẳng qua là tình thế bắt buộc mà thôi.
- Được rồi, được rồi, tôi biết mà. – Minh Nam có chút dở khóc dở cười. Mình cũng chẳng phải mẹ hắn, đâu cần phải nghẹn ngào phân bua như vậy chứ.
Kiểm tra Tần Thiếu Viêm xong, hắn đi sang chỗ Liễu Uyển Thanh. Cô nàng lúc này đang ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt thẫn thờ, có lẽ vì mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại dường như có vẻ gì đó… mất mát. Minh Nam thật không biết nên mở lời thế nào, dù vì mục đích gì đi nữa thì việc Liễu Uyển Thanh bị ám sát ngày hôm nay chứng tỏ cô ta có khó khăn và nỗi khổ tâm của riêng mình. Phi Yến đi tới bên Minh Nam, rụt rè hỏi:
- Minh Nam đại ca, huynh không sao chứ?
- Ta thì không sao. – Hắn nhún vai. – Nhưng Liễu sư tỷ thì có vẻ không ổn lắm.
- A, vừa rồi, sao huynh lại phóng phi đao về phía tỷ ấy vậy? – Phi Yến khẽ thở dài, rồi đột nhiên hỏi.
- Là cách chiến đấu của chúng. – Minh Nam khẽ lắc đầu. – Đã là ám sát thì nhất định phải ra tay nhanh gọn lẹ, nhưng ba tên đấu với muội thì lại chiến đấu rất cầm chừng, không hề chủ động toàn lực tung ra đòn sát thủ. Trong khi đó ba tên còn lại thì lại công kích vô cùng dữ dội, không cho Thiếu Viêm và Liễu sư tỷ cơ hội phản công đáng kể nào. Cái này suy nghĩ cẩn thận một chút là thấy ngay.
Phi Yến nghe vậy thì gật gù, rồi đi tới đỡ Liễu Uyển Thanh dậy. Đúng lúc này thì Hoàng Phủ Kì xuất hiện cùng với một toán quân hộ thành. Minh Nam thấy vậy thì thầm chắt lưỡi: “Hiệu suất làm việc của quan quân ở đây cũng nhanh thật đấy chứ.” Toàn bộ vụ ám sát vừa rồi kể thì lâu nhưng thực tế từ lúc diễn ra tới giờ còn chưa được nửa giờ đồng hồ. Đường sá ở khu vực gần chợ thế này lại vô cùng đông đúc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã tới được hiện trường thì phải nói rằng tốc độ phản ứng của quân hộ thành rất đáng nể.
Vị thủ lĩnh của nhóm quân này là một nam võ giả cao lớn, khí thế còn mạnh hơn nhiều so với Hoàng Phủ Kì, nhìn qua là biết ngay đây là một kẻ từng nhiều lần vào sinh ra tử. Anh ta bước lên tra hỏi kĩ càng bọn Minh Nam về vụ việc vừa rồi, sau đó nhanh chóng phân phó đám thuộc hạ đi điều tra tin tức ở quanh đó và bắt giữ tên thích khách đang nằm lăn ra ở bên kia đường. Phong thái làm việc chuyên nghiệp như vậy khiến Minh Nam không thể không tán thưởng, so với người này thì đám quan quân ở Minh Nguyệt trấn đúng là quá kém.
Sau khi thực hiện thêm mấy thủ tục xác minh khác, bọn Minh Nam được người của Huyền Không phái tới đón về. Được thế lực thuộc hàng cao tầng như thế bảo lãnh, đương nhiên cả năm người đều không gặp sự cản trở nào, bình yên trở về được tòa viện phủ của môn phái.
***
Tối hôm đó. Minh Nam nằm vật ra trên tấm đệm bông ở trên giường, thở hắt ra từng hơi. Tin tức về việc mấy người bọn hắn vừa tới thành Hà Nam đã vướng vào một vụ ám sát không biết truyền ra từ đâu mà trong suốt bữa cơm tối, mấy tên ngoại môn đệ tử cứ chúi vào dò hỏi hắn đủ kiểu. Minh Nam và Tần Thiếu Viêm đối phó không nổi, đành tìm cớ thoái thác rồi lủi lên trên phòng nghỉ.
Tới tận lúc này mới có được một khoảng thời gian yên tĩnh, Minh Nam từ từ ngẫm nghĩ suy xét lại sự việc ngày hôm nay. Liễu Uyển Thanh trong môn phái cũng là người nổi danh, nhưng thông tin về chi tiết của cô ta thì lại không có nhiều. Bản thân Minh Nam cũng chỉ biết rằng cô nàng là cháu của một vị ngoại môn trưởng lão, xuất thân từ gia tộc không tầm thường.
Nhưng rốt cuộc là gia tộc nào thì lại chẳng có ai biết cả - dù sao thì các dòng họ trong thiên hạ cũng trùng lặp nhau rất nhiều, nên chuyện kiểu như Liễu gia ở Đông phương vực quần chẳng có dây mơ rễ má gì với Liễu gia ở Bắc phương vực quần chẳng hạn cũng là rất bình thường. Mấy năm nay cũng có mấy gã hâm mộ Liễu Uyển Thanh ngầm tìm hiểu về chuyện này, nhưng lại chẳng tìm ra được manh mối gì. Trên toàn phủ Hà Nam có ba Liễu gia, nhưng cả ba gia tộc này đều không phải là gia tộc có quy mô lớn – và rõ ràng là chưa đủ trình độ trêu vào dạng đối thủ có thể phái ra đội hình ám sát gồm tới 8 tên võ giả Phá Sơn cấp được.
Minh Nam chợt rùng mình khi nhớ lại cảnh cô nàng quyết đoán giết chết tên sát thủ kia. Cảnh tượng đối lập giữa một cô gái xinh xắn như hoa và một đám máu thịt bầy nhầy khiến hắn bị ám ảnh, tới nỗi trong cả bữa tối hắn chẳng dám ăn một miếng thịt nào. Minh Nam không phải chưa từng giết người, lần chiến đấu với tên thủ lĩnh băng cướp lúc trước hắn cũng ra tay rất tàn nhẫn. Nhưng lần đó là vì áp lực sinh tồn, thế nên cũng không khiến hắn mất ăn mất ngủ quá lâu. Nhìn thấy cảnh kẻ người khác chết thảm trước mặt mình lại là chuyện khác – chung quy thì Minh Nam cũng là người mới bước vào thế giới tu luyện, hắn quả thực chưa thể quen hoàn toàn với sự tàn nhẫn của nó.
Tần Thiếu Viêm ngồi xếp bằng trên giường, liếc nhìn sang phía Minh Nam. Khi thấy vẻ mặt Minh Nam trầm tư như vậy, hắn nhẹ giọng nói:
- Huynh sao lại phải suy nghĩ khổ sở như vậy, thế giới này vốn dĩ vẫn tràn ngập máu tanh và chiến đấu như vậy mà. Nếu không có năng lực bảo vệ bản thân cũng như quyết tâm để thực hiện việc đó thì chẳng sớm thì muộn, huynh cũng sẽ bị đào thải thôi.
- Tại sao con người ta cứ phải đánh đánh giết giết mãi như vậy chứ? – Minh Nam thở dài. – Trên thế gian này, xung đột vốn là việc không thể nào tránh khỏi, nhưng tại sao không sử dụng lí lẽ hay luật pháp để giải quyết trước? Động đến binh đao cũng chỉ là hạ sách cuối cùng, khi không còn lựa chọn nào khác mới phải.
- Ha ha, huynh thật sự quá ngây thơ rồi. Không lẽ là do việc bị mất trí nhớ khi trước? – Tần Thiếu Viêm bật cười, trong giọng nói có chút gì đó như tự giễu.- Người ta chỉ giảng đạo lí khi mà thực lực của song phương không chênh lệch nhau quá nhiều, hay nói đúng ra là vị thế bình đẳng. Huynh thử nghĩ xem, con hổ liệu có đi nói đạo nghĩa với con hươu không? Đến cả việc cạnh tranh trong tự nhiên cũng vậy thôi, sinh vật nào tích cực đấu tranh thì sẽ leo lên đỉnh của chuỗi thức ăn. Cường giả nỗ lực tu luyện, đổ biết bao mồ hôi nước mắt để có được sức mạnh như vậy, đương nhiên là họ sẽ có được đặc quyền của riêng mình, đó là quyền không cần giảng đạo lí với kẻ yếu.
Tần Thiếu Viêm lắc lắc đầu, nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ:
- Huynh phải học cách suy nghĩ thoáng hơn đi. Thứ quy luật đó đã được chứng minh qua vài vạn năm lịch sử rồi, chúng ta chẳng có cách nào để thay đổi được nó đâu. Thuận theo tự nhiên đi.
Minh Nam trầm mặc không nói gì. Hắn phần nào hiểu được ý của Tần Thiếu Viêm, nhưng đâu đó sâu thẳm trong tâm khảm mình, hắn vẫn giữ lấy quan niệm đạo đức của thế giới hiện đại: sinh mạng là thứ quý giá, vì lí do gì đi nữa thì cũng không nên dễ dàng tước đoạt nó đi như vậy. “Lẽ nào mình là loại người đạo đức giả ư? Hay đơn giả chỉ là mình đang viện cớ cho sự hèn nhát của bản thân?” Hắn tự hỏi mình như vậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Minh Nam hít một hơi thật sâu, rồi đứng dậy, lắc lắc đầu để cố lấy lại sự tỉnh táo:
- Lời của huynh đương nhiên là tôi hiểu, có điều bản thân tôi lại chưa thể hoàn thành công tác tư tưởng với bản thân được. Có lẽ theo thời gian, cách suy nghĩ của tôi sẽ thay đổi dần, nhưng ngay lúc này đây tôi thật sự nghĩ không thông được.
Nói xong, hắn đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Tần Thiếu Viêm nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy chút kì quái. Bỏ đi mấy từ ngữ lạ lẫm kiểu như “công tác tư tưởng” thì rõ ràng ý của Minh Nam là hắn chưa quen được cảnh gió tanh mưa máu khốc liệt. “Chẳng phải mình trước kia cũng như vậy sao. Rốt cuộc thì ở trên thế gian này, liệu có cách nào để người ta giữ vững được tín niệm của bản thân mà không cần để tay nhuốm máu hay không?” Suy nghĩ ấy lướt qua trong đầu Tần Thiếu Viêm, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn không đưa ra được đáp án nào cả…
***
Minh Nam đi dạo trên một con phố ở khu vực ngoại thành. Hắn cứ chậm rãi bước đi một cách vô định như vậy, chẳng hề định ra trong đầu một đích đến cụ thể nào. Hắn đơn giản chỉ muốn để đầu óc mình khuây khỏa một chút. Gần một năm trời từ lúc tiến vào dị giới, dù gặp qua mấy lần hung hiểm nhưng phần lớn thời gian, hắn vẫn sống một cách êm ả vô cùng. Lịch trình hằng ngày của hắn chỉ là ăn ngủ, tu luyện, học tập rồi làm một số chuyện linh tinh giải sầu.
Nhưng nếu muốn trở về nhà, thì hắn nhất định sẽ phải bước ra thế giới ngoài kia, nơi có vô vàn mối nguy hiểm rình rập. Dù muốn hay không, hắn cũng sẽ phải tham gia vào những cuộc chém giết bất tận vẫn ngày ngày diễn ra trên tinh cầu này. Bản thân hắn thấy mình thật mâu thuẫn, hắn muốn có được tâm tính cứng cỏi của cường giả như Hoàng Phủ Kì, nhưng lại không muốn nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy tàn nhẫn. Nếp suy nghĩ kia đã ăn sâu vào trong tâm trí hắn suốt hai mươi ba năm trời, không phải bảo đổi là đổi ngay được.
Minh Nam đang lơ đãng bước tới trước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hô “A” đầy vẻ ngạc nhiên vang lên từ phía trước mặt. Hắn ngẩng đầu lên, tỏ ra bất ngờ không kém gì đối phương:
- Liễu sư tỷ…? Sao tỷ lại ở đây?
Liễu Uyển Thanh khoác trên người một bộ y phục màu trắng thanh khiết, quả thật trông rất giống như một vị tiên tử đi lạc xuống nhân gian. Lúc này cô nàng chỉ đứng cách Minh Nam có vài bước chân, ánh mắt có chút gì đó ảm đạm buồn bã.
- Sư tỷ thật là… - Minh Nam bất đắc dĩ nói. – Lúc chiều vừa bị ám sát, tối đã ra ngoài rong chơi được rồi. Không biết là do tỷ tài cao gan lớn hay là điếc không sợ súng đây?
- Không sợ… súng? – Liễu Uyển Thanh lúc này mới có vẻ hồi tỉnh, liền nhíu mày nói.
- Ặc, nhỡ mồm. Mà nói gì thì nói, tỷ phải biết tự lo cho sự an toàn của bản thân chứ. Mấy tên thích khách kia có thể còn chưa rời đi đâu.
- A… Cái đó… Không cần lo đâu, vụ việc xảy ra cách nội thành không xa, hiện giờ an ninh cũng được siết chặt rồi. – Liễu Uyển Thanh lắc lắc đầu. – Đám thích khách đó nếu còn dám ra tay thì chắc chắn sẽ bị tóm gọn.
- Mạng là mạng của mình, đừng có phó thác sự an toàn của nó vào tay người khác như vậy chứ. – Minh Nam dở khóc dở cười nói.
- …Này, chúng ta tìm nơi nào đó uống rượu đi. – Liễu Uyển Thanh im lặng một lát rồi mở lời.
- Hả? Cái này… - Minh Nam gãi đầu gãi tai.
Theo bài bản như trong phim ảnh tiểu thuyết thì tình huống như thế này rất dễ dẫn đến một số cảnh “nhạy cảm” nào đó, nhưng tình hình lúc này trong mắt Minh Nam lại có chút kì dị. Hắn cười khan:
- Cái này, hôm nay đệ lại không mang theo tiền rồi…
- Không sao, ta mời. – Liễu Uyển Thanh lơ đãng nói.
“Mất mặt, thật đúng là mất mặt, còn gì là phong độ đàn ông nữa chứ”, Minh Nam thầm rên rỉ trong lòng. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn gật đầu đồng ý. Chỉ một lát sau, hai người họ đã ngồi trên tầng hai của một quán rượu gần đó.
Liễu Uyển Thanh nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới, rồi đột nhiên cảm thán:
- Người ta vẫn nói cuộc sống của người thường rất kham khổ lam lũ, lúc nào cũng phải đối mặt với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Nhưng kì thực, cuộc sống như vậy… cũng có cái hạnh phúc riêng của nó…
Minh Nam ngồi ở phía đối diện, im lặng không nói gì. Hắn thầm nghĩ “Bà cô này không phải là do bị ám sát mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy chứ?” Đột nhiên, Liễu Uyển Thanh quay ra hỏi hắn:
- Này Minh Nam, nghe nói ngươi bị mất trí nhớ nên không có chút kí ức nào về gia đình mình đúng không?
Câu hỏi này gợi lên rất nhiều hình ảnh trong đầu Minh Nam. Làm gì có chuyện quên được chứ, đêm nào hắn cũng hồi tưởng về gia đình của mình cơ mà. Tuy vậy, ngoài mặt hắn vẫn gật đầu:
- Ừm.
- ...Đối với ngươi mà nói thì đó chắc chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng ta… thì lại rất muốn được như vậy… - Liễu Uyển Thanh cười buồn.
Chỉ qua câu nói này thôi, Minh Nam lập tức đã cảm thấy được chút vấn đề. Hắn buột miệng hỏi lại:
- Vụ ám sát ngày hôm nay có liên quan tới gia tộc của tỷ sao?
Vừa nói xong câu, hắn lập tức muốn tự vả vào mồm mình. Chết tiệt, tự dưng khới chuyện này ra làm gì chứ, nhỡ cô ta lại nổi điên lên thì chẳng phải là mình chịu khổ rồi sao. Nhưng trái với suy nghĩ của Minh Nam, Liễu Uyển Thanh chỉ khẽ run người một cái. Một lúc lâu sau, cô nàng mới chậm rãi mở miệng:
- Thật ra, kể cho ngươi nghe cũng không có vấn đề gì lớn. Thân phận của ta trong môn phái cũng có không ít người biết đến.
Liễu Uyển Thanh ngừng lại đôi chút, rồi nói tiếp:
- Họ Liễu của ta thực ra lấy theo họ mẹ. Còn cha ta họ Trần, là gia chủ của Trần gia cư ngụ tại kinh thành Việt Trì Quốc.
- Trần gia Việt Trì Quốc!?
Minh Nam sửng sốt. Đây chính là một gia tộc thượng đẳng nổi danh ở Việt Trì Quốc. Gia tộc thượng đẳng, có nghĩa rằng đây là một thế lực có quy mô ngang ngửa với Huyền Không phái, là một trong những gia tộc hàng đầu chi phối cả quốc gia. Không ngờ Liễu Uyển Thanh lại là người của một thế gia nổi danh như vậy.
- Chắc đệ cũng biết, một gia tộc thượng đẳng có quy mô lớn vô cùng, những chuyện nội tình bên trong nó cũng vô cùng phức tạp.
- …
- Mẹ ta là chính thê của cha ta, đáng tiếc, năm ta lên 5 tuổi thì bà mất. Cha ta thân là gia chủ, phải lo lắng tính toán nhiều việc, thành ra ông rất ít khi dành thời gian cho gia đình. Bản thân cha ta cũng đối xử với ta khá lạnh nhạt vì ta là phận nữ nhi. Ngươi cứ nhìn là biết, ta phải lấy họ mẹ, rồi bị đẩy tới tận Huyền Không phái ở phủ Hà Nam để tu luyện mà không được ở lại trong gia tộc nơi kinh thành. – Liễu Uyển Thanh như đang tự nói với chính bản thân mình. – Ta biết, bản thân cha ta không phải là người trọng nam khinh nữ, nhưng chỉ có con trai thì mới có thể kế nghiệp ông ta tiếp quản chức vị gia chủ. Cái này liên quan tới việc đấu đá trong nội bộ gia tộc, ta trước giờ vốn không muốn lọt vào dòng xoáy phân tranh này. Đáng tiếc…
Toàn thân Liễu Uyển Thanh run rẩy dữ dội:
- Rốt cuộc, vì quyền lực, vì lợi ích, những người có quan hệ máu mủ ruột thịt ấy vẫn sẵn sàng ra tay với ta, dù ta chỉ là một cô gái, chẳng thể gây ra được ảnh hưởng gì đối với họ.
Minh Nam thất kinh. Vụ ám sát hôm nay là do người cùng gia tộc với Liễu Uyển Thanh sắp đặt ư!?
- Chỉ vì muốn giành lấy quyền gia chủ cho chi của mình, mà họ lại có thể làm ra việc như vậy. – Liễu Uyển Thanh nói một cách khó nhọc. – Ta năm nay 19 tuổi, mà đã trải qua tới 7 lần bị ám sát. Ngươi biết không, ta đã thực sự mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi…
Liễu Uyển Thanh tuy tâm trạng kích động vô cùng, nhưng lại chẳng có dấu hiệu gì là sẽ khóc cả. Thế nhưng Minh Nam lại thở dài. Vì hắn biết cái cảm giác ấy, cái cảm giác cố kìm nén tình cảm, tỏ ra mạnh mẽ. Đã có một thời gian dài, khi hắn nhận ra mình bị mất phương hướng trong cuộc sống, chẳng thể hiểu nổi mình muốn làm gì hay là… mình có giá trị gì. Hắn bị stress nặng nề, chán nản vô cùng. Nhưng trước mặt mọi người, hắn vẫn cười nói hi hi ha ha như bình thường. Nào có ai nhận ra được rằng trong lòng mệt mỏi tới cỡ nào chứ. Nhưng dù sao thì hắn cũng là một thằng đàn ông, coi như cũng có chút bản tính cứng cỏi. Liễu Uyển Thanh lại là một thiếu nữ, mà phụ nữ vốn đa sầu đa cảm. Minh Nam thực không hình dung được áp lực Liễu Uyển Thanh phải chịu lớn tới mức nào, khi mà cô nàng phải cố gắng chôn chặt cảm xúc của mình như vậy.
Trong mắt Minh Nam, Liễu Uyển Thanh lúc này quả thật vô cùng đáng thương, cũng vô cùng yếu đuối. Hắn nhẹ giọng nói:
- Liễu sư tỷ…
Liễu Uyển Thanh chẳng hề quay lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn nhìn mông lung xuống dòng người như nước kia.
- Đệ thực ra không hiểu lắm về hoàn cảnh của sư tỷ, nhưng tâm trạng của tỷ… đệ phần nào có thể lí giải nó. – Minh Nam khẽ cười, cũng không biết là đang nghĩ gì. – Tỷ cảm thấy mình thật lạc lõng giữa thế gian này, chẳng ai có thể hiểu nổi tỷ. Tỷ có cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đang chống lại chính mình. Nhưng vấn đề lớn nhất ở đây là…
Hắn nhìn thẳng vào mặt Liễu Uyển Thanh:
- Chính tỷ cũng không thể hiểu nổi mình.
Liễu Uyển Thanh liếc nhìn về phía Minh Nam, vẻ mặt có chút khó hiểu.
- Tỷ cảm thấy sầu khổ vì những kẻ gọi là “họ hàng thân thích” kia lại sẵn sàng chĩa mũi dao về phía tỷ. Tỷ thấy chán nản, muốn buông xuôi – cái loại tâm trạng tiêu cực như thế chẳng thể giải quyết được vấn đề gì đâu. Để xóa bỏ được cái cảm giác đó, thì tỷ phải có tìm ra được giá trị của bản thân mình, tìm ra được mục tiêu mà tỷ khao khát muốn đạt được.
Minh Nam nhún vai:
- Ví dụ như tỷ muốn quay lại trả thù họ, hay tỷ muốn trở nên mạnh mẽ để khiến họ e sợ chẳng hạn. Hầu hết mọi vấn đề trên thế gian đều có cách giải quyết cả, vấn đề chính chỉ là liệu người ta có dám đối mặt với vấn đề hay không thôi. Khi tỷ tìm được một mục tiêu, thì bất kể nó có giải quyết được vấn đề hay không, tỷ cũng sẽ có được tín niệm của mình – một thứ để làm kim chỉ nam, khiến tỷ không bị lạc lối nữa.
- Nói… thì nghe có vẻ đơn giản lắm. – Liễu Uyển Thanh thì thầm, rồi đưa một chén rượu lên uống cạn sạch.
- Đương nhiên, nói vài câu nghe có vẻ triết lí thì ai mà chả nói được. – Minh Nam bật cười. – Cái người ta cần rốt cuộc vẫn là dũng khí và quyết tâm để áp dụng thứ lí thuyết đó vào thực tế. Khi giải quyết được gút mắc đó rồi, thì tỷ sẽ thấy được cái vấn đề đang làm tỷ khổ tâm thực ra lại rất đơn giản. Có điều…
- Sao?
Minh Nam cũng hớp một chén rượu, rồi nói tiếp:
- Lúc nào cũng tự mình ôm lấy một đống gánh nặng trong lòng như vậy thì mệt mỏi lắm. Mở lòng mình ra với vị bằng hữu nào đó mà tỷ tin tưởng đi, như thế sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Chẳng phải ngẫu nhiên mà con người ta lại tụ tập lại với nhau để hình thành nên cả một xã hội như vậy đầu.
- Ý ngươi là sao? – Liễu Uyển Thanh nhíu mày với vẻ cảnh giác.
- ...Đệ có nói rằng người sư tỷ nên mở lòng chính là đệ đâu. Xì, không phải thằng đàn ông nào tiếp cận tỷ cũng có mục đích là tán tỉnh tỷ đâu. – Minh Nam bĩu môi. Mình tốn nước bọt nãy giờ để tư vấn tâm tình cho thiếu nữ, cuối cùng lại bị nghĩ oan như vậy.
Nhưng rồi hắn chợt tĩnh tâm lại, ngẩng nhìn lên bầu trời đầy sao, dường như trong đầu hiện lên một mảnh kí ức xưa cũ nào đó:
- Tỷ biết không, người ta vẫn thường mắc một sai lầm, đó là tranh cãi với người mình yêu thương, và trải lòng với người xa lạ.
- …Hình như đó là việc ta đang làm thì phải?
- Chính vì thế nên tỷ mới âu sầu buồn bã như vậy mà.
Hai người nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười. Cả Minh Nam và Liễu Uyển Thanh đều cảm thấy dường như, gánh nặng trong lòng họ đã vơi bớt đi không ít.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tomongcham
Sáng sớm. Minh Nam mở tung cửa sổ ra, hít không khí trong lành vào đầy trong lồng ngực, tâm tình sảng khoái vô cùng. Tần Thiếu Viêm ngồi lúi húi buộc dây giày, thuận miệng hỏi thăm hắn vài câu:
- Đệ tử ngoại môn như chúng ta chỉ phải tới hội trà đứng xem thôi, cũng không cần phải lên lôi đài. Sao huynh lại có vẻ hứng khởi như vậy chứ?
Minh Nam đưa tay quệt mũi, cười hì hì:
- Đứng xem cũng có cái thú của đứng xem chứ sao, vừa sướng mắt, lại đỡ phải lấy thân ra làm bao cát cho đối thủ. Không biết huynh thấy thế nào chứ tôi thấy như thế là thoải mái nhất.
Tần Thiếu Viêm lắc lắc đầu cười, không nói gì.
Cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt hôm trước không biết có giúp được gì cho Liễu Uyển Thanh không, nhưng lại khiến Minh Nam hiểu ra nhiều điều. Mục tiêu của hắn chính là tìm đường trở về nhà – đó mới là điều quan trọng nhất đối với Minh Nam. Những chuyện chém chém giết giết gì đó chỉ là thứ yếu; để thực hiện mục đích sau cùng kia, nếu cần phải giết chóc thì hắn sẽ giết chóc, nhưng nếu không cần đồ sát thì hắn cũng sẽ chẳng ra tay. Đơn giản vậy thôi, sao phải nghĩ nhiều! Minh Nam vỗ vỗ hai tay lên mặt vài cái, rồi nhìn lên bầu trời với ánh mắt đầy kiên định.
***
Thiên Vũ Lâu là địa điểm giải trí nổi tiếng ở trong nội thành. Nơi này có đủ thứ dịch vụ, từ thanh lâu, quán ăn, nhà hát kịch, sòng bạc, phòng đấu giá… Khu vực nổi danh nhất ở trong Thiên Vũ Lâu chính là một mảnh vườn nằm ở sâu trong khu trung tâm, vốn là nơi để tổ chức hội hè tiệc tùng cho các nhân vật tai to mặt lớn của triều đình hoặc các môn phái, thế lực tu luyện lớn. Đây cũng chính là nơi được chọn để tổ chức hội trà năm nay.
Tuy được gọi là “vườn” nhưng thực tế nơi này diện tích chẳng khác một khu rừng là mấy. Trên khu đất rộng hơn 20 mẫu này có đủ những thứ hoa thơm cỏ lạ, linh khí ngập tràn. Ở chính giữa khu vườn có một cái hồ rất lớn, nơi ven hồ là những ngôi đình nằm rải rác cách xa nhau, được bài trí rất xa xỉ: bàn ghế đều được làm từ gỗ tùng ngàn năm, trên mặt bàn bày hoa Tiên nữ - một loài hoa chỉ xuất hiện ở những nơi thâm sơn cùng cốc có nhiều khí lành, mùi hương của nó có tác dụng giúp tu luyện giả tĩnh tâm ngưng thần, dễ dàng hòa hợp cùng với thiên địa hơn. Trên những cây cột và sàn nhà có khắc những trận văn tinh xảo giúp duy trì nhiệt độ trong phòng ở mức lí tưởng, gia tăng độ vững chắc của cả ngôi đình, ngoài ra còn giúp thu hút thiên địa linh khí ở xung quanh.
Ở chính giữa hồ nước là một lôi đài được đẽo từ nguyên một khối đá kì bí, chiều dài chiều rộng đều đạt tới 20 trượng. Khối đá này được phát hiện ở một cấm địa nằm tại Đông phương vực quần, sau đó được một cường giả pháp lực cao cường đưa ra ngoài. Khối đá này có độ cứng cực cao, chịu nóng chịu lạnh tốt, lại được gia cường thêm bằng trận pháp nên vô cùng kiên cố - có thể chịu đựng được cả công kích thông thường của cao thủ Nguyên Anh kì hoặc Vấn Thiên cấp.
Tại cổng vào của khu vườn, mấy bóng người nối đuôi nhau đáp xuống rồi tiến vào bên trong. Từ khí thế tỏa ra thì những người này rõ ràng đều là cao thủ, mỗi một người đều là nhân vật nổi danh của Việt Trì Quốc. Một vị trung niên tóc màu muối tiêu bật cười vang như chuông đồng:
- Lão Trịnh, cũng đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, ngươi đã đột phá Hầu cấp cao cấp chưa vậy?
Người được gọi là “lão Trịnh” là một gã dáng người khẳng khiu, hắn chỉ hừ một tiếng rồi nói:
- La Phiên, ngươi đừng có mà trêu tức ta! Ông đây dù không đột phá thì cũng đủ sức đánh cho một số người răng rơi đầy đất đấy.
- Nhưng trong số đó chắc chắn không có ta rồi. – Người trung niên kia vẫn cười ha hả đầy sảng khoái.
- Thử là biết ngay thôi! – Lão Trịnh trừng mắt.
Một người đàn ông trông vẻ ngoài khá trẻ trung, chỉ độ hơn 30 một chút, quần áo trên người hết sức sang trọng lắc lắc đầu nói:
- Toàn là những lão già bảy tám chục tuổi rồi, các ngươi sao có chút phong phạm gì của bậc tiền bối vậy. Bọn đệ tử mà nhìn thấy thì đúng là quá mất mặt.
- Người của Tinh Thần Các chúng ta đều là võ giả ruột để ngoài da như vậy, quen ăn nói bỗ bã rồi. Bọn ta không giống như đám tu chân giả các ngươi, lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao đâu. – Lão Trịnh bĩu môi.
Một vị nữ đạo sĩ liền phất tay áo, lên tiếng hòa giải:
- Được rồi, được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa. Nếu không thì thêm vài câu nữa, e là các ngươi là xấn xổ đánh nhau loạn lên mất. – Nói xong, vị nữ đạo sĩ quay sang hỏi người đàn ông có vẻ trẻ tuổi kia. – Bùi Huy Hoàng, ta nghe nói dạo gần đây tình hình ở kinh thành có phần trở nên căng thẳng. Ngươi cũng coi như là người của triều đình, liệu có chút tin tức cụ thể nào không?
Bùi Huy Hoàng cười khổ:
- Gia tộc bọn ta dù sao cũng định cư ở phủ Hà Nam này, nhân thủ bố trí tại kinh thành cũng không nhiều lắm nên tin tình báo thu thập được cũng có hạn. Nhưng đúng là Quốc Vụ Đoàn gần đây có nhiều động thái rất khả nghi, có khi sẽ có biến cũng nên.
- Dào ôi, chuyện Quốc Vụ Đoàn đối chọi với thánh thượng đã kéo dài tầm 10 năm nay rồi, nhưng rốt cuộc vẫn trời yên bể lặng đấy thôi. – Gã trung niên tóc muối tiêu nhún vai. – Cả hai bên đều có sự kiêng dè nhất định, ta nghĩ lần này cũng sẽ lại như thế cả thôi. Các ngươi cũng biết thánh thượng không phải là nhân vật đơn giản mà.
- Các gia tộc thượng đẳng ở kinh thành có phản ứng gì đáng kể chưa?
- Tạm thời thì chưa. Nhưng chuyện đi đêm của bọn họ thì khó nói lắm, nếu Quốc Vụ Đoàn lôi kéo được một số gia tộc trung lập vào vụ việc lần này thì tình hình sẽ rất khó lường đấy.
Một bà lão chống quải trượng, tóc có màu đỏ vô cùng kì quái, nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Hà Chính Thuần, Huyền Không phái đã có đối sách gì chưa. Nếu thật sự phát sinh biến cố thì e rằng cái kim bài “Môn phái có công lao trong quá trình lập quốc” không có tác dụng gì nhiều đâu. Chắc mấy lão gia hỏa bên các ngươi cũng đã bàn bạc qua rồi chứ?
- Không cần ngươi phải quan tâm. – Hà trưởng lão thản nhiên đáp. – Việc đâu cũng sẽ có đó, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói về chuyện này. Quốc Vụ Đoàn nếu muốn ra mặt chống đối trực diện với hoàng thượng thì nhất định phải chuẩn bị hết sức kĩ càng, e là cũng phải mất năm ba năm gì đó là ít. Huống hồ, hoàng thượng cũng sẽ không ngồi chơi trong khoảng thời gian đó. Thay vì hao tâm tổn trí để suy nghĩ về việc này, chúng ta cứ ngồi lặng im xem kì biến mà thôi. Không chừng mấy hôm nữa, cả hai phe sẽ phát ra thông điệp của mình tới tất cả những thế lực góp mặt ở đây hôm nay đấy.
Đám người này vừa đi vừa thảo luận, một lát sau thì tách nhau ra rồi đi về phía tòa đình viện được phân sẵn. Mấy tên đệ tử nòng cốt tham gia đợt hội trà lần này đều đã có mặt đầy đủ ở đó, trong khi tốp tới để quan chiến học hỏi kinh nghiệm như Minh Nam thì lúc này mới đang rục rịch đứng ở bên ngoài.
Trà hội năm nay có tám thế lực tham gia, mỗi thế lực đều có chỉ tiêu về số lượng như sau. Vì thế mà lúc này, ở bên ngoài cổng vào của khu vườn, 160 tên đệ tử môn hạ của các thế lực đang đứng lố nhố chờ người của Thiên Vũ Lâu dẫn vào. Minh Nam lúc này đang mải ngó nghiêng đánh giá quang cảnh bên trong Thiên Vũ Lâu. Hắn gật gù bình phẩm:
- Nơi này đúng là không tồi chút nào, thiết kế bên trong rất trang nhã, bố trí hợp lí.
Thân là một người hiện đại, Minh Nam tất nhiên đã từng tới những khu trung tâm thương mại giải trí lớn. Hắn lúc này quả thật rất ngạc nhiên, vì trong mắt hắn, Thiên Vũ Lâu này quả thật không thua kém mấy so với những khu tổ hợp sang trọng trong trí nhớ của hắn.
- Hừ, rõ là đồ nhà quê ra tỉnh mà còn tỏ vẻ hiểu biết. Thiên Vũ Lâu là một trong ba nơi ăn chơi nổi danh nhất phủ Hà Nam, loại như ngươi bình thường chưa chắc đã qua được cửa, thế mà còn dám lớn giọng nói “không tồi”. – Một giọng chế nhạo vang lên từ cách đó không xa.
Minh Nam nhíu mày lại quay sang nhìn về bên đó. Kẻ vừa lên tiếng là một đệ tử của Minh Thần giáo – một trong tám đại thế lực hàng đầu ở phủ Hà Nam. Gã kia vứt một cái nhìn khinh miệt về phía hắn rồi quay sang hắn. Minh Nam đưa tay lên ngoáy ngoáy tai rồi hỏi:
- A, vị huynh đài này, thật ngại quá, vừa rồi tai nhiều ráy quá nên tôi nghe không rõ. Hình như huynh đài vừa sủa rằng tôi là một tên nhà quê ra tỉnh, phải không nhỉ?
- Đúng đấy thì sao? – Gã đệ tử Minh Thần giáo kia hất hàm đáp lại.
Nhưng khi thấy mấy kẻ quanh đó tủm tỉm cười, hắn mới từ từ suy nghĩ lại rồi phát hiện ra là mình nói hớ. Ai đời lại đi nhận là mình vừa “sủa” cơ chứ. Hắn nhướn mày lên, trong mắt hiện ra vẻ hung ác:
- Không ngờ trong dịp trà hội cuối năm lại xuất hiện loại người rác rưởi như ngươi. Xem ra ta phải làm trách nhiệm quét rác rồi.
Lời chưa kịp dứt, tay hắn đã bắt xong pháp ấn rồi phóng ra một tia sáng dẹt nhọn đầu màu đỏ tươi về phía Minh Nam. Khoảng cách giữa hai bên khá gần, hơn nữa tên kia lại không nói không rằng đã ra tay như vậy khiến Minh Nam không kịp phản ứng. Nhưng khi tia sáng kia bắn tới trước mặt Minh Nam thì đột nhiên bị một đạo ấn màu đỏ nhạt đánh nát, tạo nên tiếng nổ lụp bụp.
Minh Nam quay sang nhìn thì thấy người vừa ra tay xuất thủ tương trợ chính là Hoàng Phủ Kì. Hoàng Phủ Kì chỉ nhàn nhạt nói:
- Minh Thần giáo dù tu luyện công pháp có chút tà dị, nhưng người trong giáo đều là những kẻ cư nhân xử thế không tệ. Loại đệ tử như ngươi mới thực sự là rác rưởi, không chỉ làm bẩn trà hội năm nay mà còn làm bẩn cả thanh danh của giáo phái nữa.
Hoàng Phủ Kì bắt bàn tay trái thành kiếm chỉ, rồi chầm chậm đưa lên trước mặt. Chân nguyên lực màu đỏ tươi ngưng thực lảng vảng bám ở trên bề mặt ngón tay, trông có vẻ rất kì dị. Bản thân Hoàng Phủ Kì khinh thường chuyện ra tay đánh lén, nên hắn biểu hiện rất rõ ràng cho đối phương thấy là hắn đang tụ khí. Vì hắn tin chắc rằng, đối phương tuyệt đối không đỡ được một chiêu của mình!
Tên đệ tử Minh Thần giáo kia tái mặt lại. Hắn mới Trúc cơ thành công chưa được bao lâu, tu vi rõ ràng thua kém Hoàng Phủ Kì nhiều. Hơn nữa, kiếm chỉ kia ẩn chứa sát khí vô cùng cường liệt, hắn cảm thấy rằng mình mà đỡ chiêu này thì nhất định là lành ít dữ nhiều. Bất giác, gã đệ tử Minh Thần giáo đã lui lại sau hai bước, thân người run rẩy.
Đúng lúc này, một giọng nữ yểu điệu vang lên:
- Hoàng Phủ Kì, ngươi không nên lạnh lùng như vậy chứ. Dù tên này đúng là chẳng ra gì, nhưng hắn vẫn là ngươi của Minh Thần giáo. Ta nghĩ chuyện này nên dừng tại đây thôi.
Một cô gái mặc y phục màu tím mỉm cười bước ra khỏi đám người của Minh Thần giáo. Cô ta không quá xinh đẹp, nhưng nếu xét theo mặt bằng thẩm mĩ ở thế giới này mà nói thì như vậy cũng có thể coi là có nhan sắc rồi. Hoàng Phủ Kì híp mắt lại. Cô gái này mơ hồ khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp.
- Cô là ai? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải.
- Thì đúng là như vậy mà. Ta tên là Lương Mỹ Chi, cũng mới gia nhập Minh Thần giáo được khoảng 1 năm nay thôi. – Cô gái kia cười duyên. – Ta biết được ngươi là nhờ lời kể lại của Cao Duệ.
Cao Duệ trong lời của Lương Mỹ Chi chính là một gã đệ tử của Minh Thần giáo, thực lực rất mạnh. Ở đợt trà hội cuối năm ngoái, Hoàng Phủ Kì từng gặp qua kẻ này và tỏ ra có chút kiêng kị với thực lực của hắn.
- Ra là vậy. Mà Cao Duệ đâu rồi, sao năm nay không thấy hắn xuất hiện? – Hoàng Phủ Kì gật đầu.
- Bị ta giết rồi. – Lương Mỹ Chi bình thản đáp.
- Ngươi… giết hắn?
Hoàng Phủ Kì thoáng kinh ngạc trong giây lát, nhưng rồi mau chóng khôi phục sự bình tĩnh. Ở trong thế giới của tu luyện giả, chết chóc là việc rất thường tình. Tuy vậy, hắn vẫn tỏ ra vô cùng ngưng trọng. Theo lời cô nàng Lương Mỹ Chi này thì cô ta mới gia nhập được độ 1 năm, vậy mà lại đủ sức giết chết Cao Duệ - một kẻ mà chính Hoàng Phủ Kì cũng không dám xem thường. Hiển nhiên là tốc độ tu luyện của cô ta vô cùng khủng bố thì mới có thể làm được như vậy.
Đấy là chưa kể một chuyện nữa, đó là đám đệ tử Minh Thần giáo nhìn thấy Lương Mỹ Chi đều tỏ ra sợ sệt như gặp quỷ. Phải biết rằng Minh Thần giáo thờ Minh Thần – vốn là một vị tà thần, do đó công pháp mà đám giáo chúng tu luyện cũng như tính tình của bọn người này đều có chút tà ác. Có thể khiến chúng phải sợ hãi như vậy thì chắc chắn cô gái này có điểm gì đó kì quái.
Hoàng Phủ Kì hạ kiếm chỉ xuống rồi thu chân nguyên lực lại. Hắn liếc nhìn khuôn mặt của Lương Mỹ Chi, đáng tiếc là ngoài một nụ cười hết sức tươi tắn thì chẳng nhìn ra được nét biểu cảm nào khác trên gương mặt cô ta. Cuối cùng, Hoàng Phủ Kì lạnh lùng quay người đi không để tâm nữa. Tuy hắn không sợ chiến đấu, nhưng cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ. Chiến đấu mà không có điểm nào nắm chắc thì hắn sẽ không làm. Một cường giả không chỉ cần có thực lực mạnh mẽ mà còn phải có khả năng đánh giá tình hình – dù sao thì ai cũng chỉ có một cái mạng.
Minh Nam nhếch mép cười khiêu khích tên đệ tử Minh Thần giáo kia, rồi quay sang thấp giọng thì thầm với Hoàng Phủ Kì:
- Đa tạ huynh vừa rồi đã ra tay tương trợ.
- Nếu hắn quang minh chính đại khiêu chiến thì ta cũng không đi quản làm gì. Dù sao thì phải có tranh đấu mới có phát triển được. – Hoàng Phủ Kì hờ hững nói. – Nhưng thái độ và hành vi của hắn khiến ta thấy phản cảm, vì thế ta mới ra tay thôi.
- Đúng đúng đúng, thằng ranh kia nhìn qua đã biết là dạng tiểu nhân, tôi nhìn còn ghét nữa là. – Minh Nam cười hề hề.
Thực tế thì hắn cũng chẳng để tâm tới chuyện này lắm, va chạm xích mích nhỏ giữa tu luyện giả như vừa rồi vốn là chuyện vô cùng phổ biến. Nếu lúc nào cũng chăm chăm quan tâm tới nó như thế thì đúng là quá mệt, vì thế Minh Nam quyết định vất nó vào một góc trong tâm trí. Tất nhiên, nếu sau này có cơ hội thì hắn cũng không ngại cho tên kia “đẹp mặt”.
Đúng lúc này, mấy cô nàng tiếp đãi viên của Thiên Vũ Lâu đã đi tới, rồi lễ phép dẫn đường cho từng đoàn người đi vào trong khu vườn. Người của từng thế lực nhanh chóng đi về phía ngôi đình của phe mình, rồi ngồi xuống những cái bàn dài được bố trí lùi ở phía sau. Đám đệ tử nội môn như Phi Yến thì được bố trí ngồi ngay sau bàn của Hà trưởng lão, không khí lúc này bắt đầu trở nên sôi nổi nhộn nhịp.
Bùi Huy Hoàng đại diện cho Bùi gia – một gia tộc thượng đẳng, cũng chính là gia tộc của thành chủ thành Hà Nam. Lúc này hắn đứng lên nhìn quanh hồ một lượt rồi bắt đầu nói:
- Chào mừng các vị đạo hữu cùng với đám đệ tử hậu bối của các thế lực lớn trong phủ Hà Nam tới dự buổi trà hội thường niên cuối năm.
Giọng nói được chân nguyên hùng hậu lan truyền đi, vang vọng tới tận tai của từng người khiến ai cũng có thể nghe rõ được. Đây hoàn toàn không phải là do Bùi Minh Hoàng hét to lên để những người ở xa nghe thấy; hắn sử dụng phương pháp vô cùng xảo diệu để dùng chân nguyên hình thành những điểm phát ra dao động trong không trung. Những điểm này mô phỏng lại sóng âm mà hắn phát ra, từ đó khiến người nghe có cảm giác như thể hắn đang đứng trước mặt mình mà nói vậy.
Minh Nam thầm lè lưỡi: “Người này bối phận ngang với Hà trưởng lão, vậy có lẽ cũng là cường giả Hóa Thần kì rồi. Thủ đoạn này đúng là rất thần kì, còn tốt hơn là dùng loa phóng thanh nữa.” Hắn chợt nhớ lại hai vị cường giả khủng bố mình từng “trông thấy” khi còn ở làng An, hai người đó còn mạnh hơn đám người ở đây nhiều. Hắn quả thật không biết họ phải tu luyện như thế nào mới đạt được trình độ như vậy. Lực lượng to lớn mà con người có thể nắm giữ ở thế giới này khiến Minh Nam không ít lần phải tự than thở.
Trong lúc này, Bùi Huy Hoàng vẫn đang tiếp tục bài phát biểu:
- Như mọi người đã biết, Bùi gia chúng ta năm nào cũng đứng ra tổ chức sự kiện này, để đám người trẻ tuổi tới từ các thế lực có thể giao lưu cọ xát lẫn nhau, học tập từ những người đồng trang lứa để từ đó có thể phát triển. Thế giới tu luyện vô cùng khắc nghiệt, có lẽ sau này các ngươi sẽ trở mặt thành thù cùng không biết chừng, nhưng nói gì thì nói, việc gặp gỡ và luận bàn cùng nhau như thế này sẽ giúp ích cho các ngươi trên bước đường tu luyện sau này. Hi vọng sau này, trong những tiểu tử có mặt ở đây, sẽ có những kẻ tiến xa được trên con đường nghịch thiên tu đạo, trở thành cường giả danh chấn thiên hạ.
Nói xong, hắn liền ngồi xuống, gật đầu với người dẫn đoàn của những thế lực tham dự trà hội hôm nay. Minh Nam theo thói quen, sau khi thấy phần phát biểu đã kết thúc liền vỗ tay lộp bộp. Cả đám người Huyền Không phái đều trố mắt nhìn hắn như sinh vật lạ, khiến Minh Nam toát cả mồ hôi, phải ho khan mấy tiếng. Phi Yến thấy vậy còn lè lưỡi trêu hắn, khiến Minh Nam thấy có chút buồn cười.
Sau chốc lát dành cho việc thưởng thức trà ngon thượng hạng được dâng lên, cuối cùng thì phần chính của trà hội cũng chính thức bắt đầu. Một tên thanh niên dáng người đô con vác cây chùa to tướng nhảy lên, đạp dọc theo một sợi xích nối từ bờ hồ tới lôi đài, rồi hô lớn:
- Đoạn Phong ta là đệ tử Linh Hải tông. Hôm nay mạo muội lên đây khiêu chiến các đồng đạo tới từ các môn phái, nào, có ai dám lên đây ứng chiến không?
Lão Trịnh ngồi rung đùi, trên mặt hiện ra vẻ tán thưởng:
- Đoạn tiểu tử này rất hợp ý ta. Võ giả là phải cứng cỏi như vậy, không cần quá câu nệ tiểu tiết làm gì. Một mình đứng ra khiêu chiến quần hùng như thế, thật là quá sảng khoái! Mẹ nó, ta thích!
Đoạn Phong đương nhiên không phải đợi lâu, lập tức có một gã đệ tử dùng thương của Vạn Gia thương hội nhảy lên tiếp chiến. Đoạn Phong là võ giả Phá Sơn trung cấp, còn tên kia là Phá Sơn sơ cấp, chênh lệch nhau chỉ vẻn vẹn một tiểu cảnh giới. Cả hai đều là võ giả luyện thể nên phương thức chiến đấu vô cùng trực diện và ác liệt. Hai người lập tức áp sát vào nhau, triển khai cận chiến.
Người ta vẫn nói về binh khí rằng “một tấc dài, một tấc mạnh”, nhờ vào độ dài của cây thương mà ban đầu, tên đệ tử Vạn Gia thương hội hơi chiếm được chút ưu thế. Cây thương trong tay hắn như một con linh xạ, đâm ra rất mau lẹ và chuẩn xác. Thương ảnh kín mít, một giọt nước cũng không lọt được, ép tới một cách vô cùng dũng mãnh. Đó là chưa kể trong thương còn có quán chú nội lực, vì thế mỗi cú đâm hay đập thương đều có lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ.
Có điều Đoạn Phong kia lại là kẻ không hề dễ chơi chút nào. Cây cự chùy vốn nặng nề là thế, nhưng trong tay hắn lại giống như là không có trọng lượng vậy. Chùy ảnh tuy không kín kẽ như thương ảnh, nhưng vị trí tung ra công kích lại vô cùng chuẩn xác. Đoạn Phong lại có ưu thế về cảnh giới, nội lực mạnh mẽ và hùng hậu khiến mỗi chùy của hắn đều đem tới áp lực vô cùng lớn lao.
Điểm khiến người ta kinh ngạc chính là bộ pháp của Đoạn Phong, cước bộ của hắn nhìn hết sức vững vàng, nhưng đồng thời cũng rất linh hoạt. Bóng hắn thoắt ẩn thoắt hiện, thay đổi phương hướng tấn công vô cùng mau lẹ. Dần dần, tên đệ tử Vạn Gia thương hội bị ép lui, phải chống đỡ vô cùng khổ sở. Biết rằng cứ tiếp tục như vậy thì thất bại là việc chắc chắn, hắn liền cưỡng ép đề khí rồi đâm ra một thương. Từ trên mũi thương, một vòng xoáy khí cuồng bạo như một cái vòi rồng bắn thẳng ra. Khí kình ngưng tụ tới mức có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường, từ xa nhìn lại thì không gian quanh vòi rồng như bị gãy khúc vậy.
“Nội lực phong thuộc tính, rất tinh thuần. Chiêu này lại tận dụng được rất tốt đặc điểm của phong thuộc tính, người này quả nhiên là không tầm thường”, Tần Thiếu Viêm trầm ngâm nói. Minh Nam thì không nói gì, chỉ căng mắt ra mà nhìn. Huyền Không phái là một môn phái chủ đạo về tu chân, số người đi theo con đường võ giả rất ít, do đó hắn hiếm khi có thể được xem chiến đấu trình độ giữa võ giả với nhau. Lần trà hội này không nghi ngờ gì chính là một dịp tốt để mở mang tầm mắt.
Trên lôi đài lúc này, vòng xoáy khí hung mãnh kia đang đâm thẳng tới chỗ Đoạn Phong với tốc độ cực nhanh. Đoạn Phong mắt híp lại, không lùi mà lại hạ tấn, đứng chắc trên nền đất. Hai tay hắn nắm chặt lấy cán chùy, nội lực hùng hậu đổ vào hai cánh tay và thân chùy. Sau đó hắn vung chùy lên đập tới, nhanh và đột ngột như chớp giật, trên bề mặt cây chùy ẩn hiện khí lưu màu nâu đất rất khó nhận thấy.
Thân chùy va chạm trực diện với mũi của vòng xoáy khí kia, khiến sóng khí cuồng bạo lan tỏa ra xung quanh. Nơi va chạm không ngờ lại hiện lên một vòng hào quang kì quái, ở bên trong có hoa văn trông giống như hình đầu trâu rất dữ tợn, lóe lên ánh sáng màu nâu nhàn nhạt. Đoạn Phong bị đánh lui lại độ nửa trượng, đế giày bị kéo lê trên mặt lôi đài tới mức bốc khói. Nhưng hắn đã thành công đập nát được vòng xoáy khí kia, khiến phong nguyên tố ẩn chứa trong đó tan rã trong không gian. Vẫn chưa hết, vòng hào quang kia màu nâu kia khí thế không giảm chút nào, tiếp tục phóng về hướng tên đệ tử Vạn Gia thương hội kia.
Hắn luống cuống tay chân, miễn cưỡng đưa thương lên ngăn trở trước người. Nhưng khi vòng hào quang hình đầu trâu kia đập tới thì hắn có cảm giác như bị một ngọn núi đập trúng vậy, hổ khẩu hai tay rách toác ra, cảm giác đau đớn truyền tới từ dưới ngực và bụng. Hắn không nhịn nổi, liền phun ra một ngụm máu rồi bắn văng ra khỏi võ đài, ngã “ùm” xuống hồ nước. Mấy kẻ thuộc Vạn Gia thương hội nhanh chóng lướt tới vớt hắn lên để trị thương, đồng thời ném một cái nhìn tức giận sôi sục về phía Đoạn Phong.
Nhưng gã họ Đoạn kia hoàn toàn chẳng để tâm tới những ánh mắt đó chút nào. Hắn chống cây chùy xuống sàn lôi đài, tạo thành một âm thanh trầm trầm lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Hắn ngẩng đầu ngạo nghễ nói:
- Còn có ai lên tiếp chiến không?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham