Cao Phong bàn:
- Giờ thì mình có nên kiếm một chỗ nào ngủ, sau đó, trời sáng, mình đến chỗ chợ búa nào gần đây, chờ Phí Ngữ Thư, ông thấy vậy được không?
Lôi Vũ đáp:
- Thêm vào đó, mình còn phải làm một việc khác nữa!
Cao Phong hỏi:
- Làm chuyện gì?
Lôi Vũ nói:
- Tức là lại hoá trang ngươi cho khác đi!
Cao Phong cười rộ:
- Sớm biết thế, ông lẽ ra đừng cải trang tôi thành một lão già như vầy!
Nằm trên giường, trong lòng Cao Phong nổi sóng cuồn cuộn, lâu thật lâu, gã không sao trấn tĩnh được, đó dĩ nhiên do sự việc tại Thúy Trúc trang, cớ gì mà Bạch Long môn chủ tìm cách thao túng, tạo áp lực lên Thúy Trúc trang?
Đã bằng cách nào buộc được một tay anh hào đương thời như Hoa Ngưỡng Hạc phải đi vào con đường chết, không có đất cho lão chùn chân, lùi bước?
Còn Hoa Hương Lăng nữa?
Nàng có dính líu gì vô mấy chuyện đó không?
Nàng có đang bị Bạch Long môn chủ áp đặt không?
Nếu nàng không bị gì, quả một điều quá tốt rồi!
Thế nhưng nếu nàng đúng là nằm đang trong sự điều động của Bạch Long môn, sau đây, mình sẽ sống như thế nào cùng nàng? Mình sẽ sống ra sao ở Thúy Trúc trang? Sẽ đối mặt cùng hai đứa con như thế nào?
Tròi đất tuy bao la, nhưng gã chả biết phải đi về nẻo nào?
***
Tảng sáng hôm sau!
Rời khỏi giường, chuyện đầu tiên Lôi Vũ bắt tay vào làm là cải trang lại cho Cao Phong.
Bận này, Cao Phong đương nhiên thôi không đóng vai một lão già, mà trở thành một tên công nhân vạm vỡ, hình dạng phải cho ra mẽ con nhà lao động.
Hóa trang xong, Cao Phong soi gương, hết sức hài lòng, gã dang tay định cầm trường kiếm, nhưng nó đã nhanh chóng bị Lôi Vũ chụp mất, bị lão dang tay ném ra ngoài cửa sổ.
Cao Phong thảng thốt nhìn thanh bảo kiếm bay vụt ra ngoài, sao thấy nó giống tình hình lúc gã co giò tẩu thoát khỏi căn nhà của Đường Cầm thế!
Lôi Vũ bảo:
- Ngươi phải ghi nhớ cho thật kỹ, từ giờ trở đi, ngươi không còn là vị Kình Long Kiếm Cao Phong của trước đây nữa, mà là một tên phu phen nhọc nhằn lao động hòng nuôi vợ, nuôi con!
Mặt rầu rĩ, Cao Phong hỏi:
- Nếu chẳng may phải động võ cùng Bạch Long sứ giả, bọn mình chẳng phải sẽ như bầy cừu trước miệng sói dữ sao?
Sắc mặt u ám, Lôi Vũ đáp:
- Trong bất cứ trường hợp nào, mình phải đừng lộ sơ hở cho hắn thấy, cũng rán tránh động thủ cùng hắn.
Cao Phong gục gặc cái đầu, gã nghĩ ngợi một lúc, bỗng nói:
- Tôi chợt nhận ra rằng con người tôi đã thay đổi mất rồi!
Có hơi ngạc nhiên, Lôi Vũ hỏi:
- Sao tự dưng ngươi lại có ý nghĩ như thế?
Cao Phong nét mặt nghiêm trang, đáp:
- Rõ ràng tôi đã đổi thay rồi, so với lúc trước, tôi thấy mình nhát gan hẳn đi, trở thành dễ sợ chết!
Lôi Vũ ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Cái đó thì đúng đấy, nếu ngươi mà không thay đổi, ấy mới là lạ!
Cao Phong hỏi:
- Tại sao?
Lôi Vũ cười nhẹ:
- Chẳng tại sao cả, vì bây giờ, ngươi không còn như ngươi ngày trước nữa, ngươi làm cha hai đứa con, cũng lại làm chồng của một nữ tử.
Cao Phong đắn đo một hồi, rồi gã thở dài, chất vấn:
- Ông bảo là tôi đã bị ngoại cảnh biến đổi, thì trong tâm tư cũng nảy sinh những thay đổi theo à?
Lôi Vũ gật đầu, đáp:
- Thực ra, với ngươi, những biến đổi đó lại là tốt, khiến ngươi trở nên thận trọng hơn, làm cho ngươi chú tâm hơn, khi đứng trước những sự kiện trọng đại, sẽ bắt buộc ngươi bớt manh động, bớt ẩu tả như thưở xưa!
Cao Phong dòm dòm vào lão, rồi nói:
- Chẳng còn sớm sủa gì nữa đâu, muốn được lọt vào đám phu phen do Phí Ngữ Thư chiêu mộ, hãy ngừng suy nghĩ mấy chuyện rườm rà ấy đi!
Lôi Vũ quả nhiên không nói năng gì khác, blão thu xếp, nhặt nhạnh dăm ba món gì đó, rồi hắng giọng một tiếng, vung tay ném thanh bội đao tuỳ thân ra ngoài song cửa xong, lão rảo bước đi ra khỏi cửa.
Cao Phong, Lôi Vũ hỏi đường, quả nhiên đã rất dễ dàng tìm đến một khu chợ, tìm ra chỗ tuyển dụng người lao động, đến ghi danh xong, họ ngồi trà trộn vào đám người đang đợi ở đấy, chờ Phí Ngữ Thư đến thuê.
Chừng một thời thần sau, đúng là Phí Ngữ Thư đến thật.
Y vừa vào tới nơi, đã nhanh chóng gặp lão bản phụ trách vấn đề lao công, khề khà uống trà một lúc với ông ta.Trong chớp mắt sau, giao dịch kết thúc chóng vánh, số nhân công đều được thuê xong.
Vậy là Cao Phong, Lôi Vũ trở thành hai phu phen mới của Phí Ngữ Thư, được hắn đưa về chỗ bờ biển.
Gió biển thổi ào ào, sóng vỗ mạnh vào bờ, không biết tự bao giờ, ven bờ biển thấy đang thả neo đậu một cỗ thuyền to, thân thuyền dài chừng hai, ba mươi trượng.
Vừa thấy cỗ thuyền, một số phu phen khoái chí, đã ồ ạt leo nhanh lên đấy.
Con tim hồi hộp, Cao Phong theo sau Lôi Vũ, đi lên thuyền.
Một vài khắc sau, Bạch Long sứ giả cũng lên đến nơi, theo sát sau y là mấy hòm rương.
Lòng Cao Phong chợt lắng dịu xuống khi gã gặp lại mấy cỗ rương ấy.
Cuối cùng, thuyền cũng nhổ neo, giương buồm khởi hành.
*****
Thuyền cưỡi sóng hai ngày, vô sự.
Qua đến ngày thứ ba, con thuyền vẫn lướt trên mặt biển bình lặng, bọn phu phen lại xúm xít vào đánh bạc như hai ngày trước đó,
Cao Phong cùng Lôi Vũ cũng tham dự vào sòng bạc, hăng hái như những con nghiện đỏ đen thực thụ, tuy trong lòng nặng trĩu lo âu.
Lôi Vũ thầm tính toán, khi lên đến đảo rồi, làm cách nào lão giải cứu con tin, cũng như làm sao triệt hạ một tổ chức to lớn, mạnh mẽ như Bạch Long môn đây?
Trong đầu Cao Phong, ngoài chuyện làm sao giải cứu Đinh lão phu nhân và Đinh Hiểu Lan, dĩ nhiên, quan trọng không kém là gã còn phải điều tra cho ra tương quan giữa Bạch Long môn cùng Thúy Trúc trang, cũng như những âm mưu đàng sau kế hoạch bắt giữ, trao đổi con tin là gì?
Cờ bạc một lúc, giả vờ thua sạch hết tiền, Cao Phong buông vài câu chửi thề, bỏ đi ra chỗ đầu thuyền nhìn ngắm mặt trời.
Lôi Vũ thật không muốn để người khác thấy quan hệ giữa lão cùng Cao Phong, bèn thây kệ Cao Phong đang bỏ cuộc, lão vẫn tiếp tục sát phạt.
Đúng vào lúc ấy, Bạch Long sứ giả chừng như bị cuồng chân cuồng cẳng trên thuyền, cũng lên đi dạo trên boong. Y dòm ngó màn cờ bạc một lúc, rồi đi ra hóng gió phía đầu thuyền, nơi Cao Phong đang đứng.
- Tại sao ngươi không chơi cờ bạc? - Bạch Long sứ giả đặt câu hỏi rất hợp tình hợp lý vào tình huống ấy.
Cao Phong liếc mắt sang y, đáp:
- Xui xẻo quá ... Ngày nào cũng thua sát ván, chẳng có được cái khí thế của vầng thái dương!
Bạch Long sứ giả hé một nụ cười hiếm hoi trên môi:
- Chơi cờ bạc mà .. Dĩ nhiên chuyện được thua là đâu tránh khỏi!
Cao Phong hừm một tiếng, trong lòng e sợ để lộ sơ suất trước mặt y, bèn nói:
- Sứ giả đại nhân, ngài đi thuyền cũng đã lâu, cứ ở đây mà ngắm thái dương cho thoải mái. Tại hạ có chút công chuyện phải làm, xin đi lo liệu cho xong.
Gã quay mình đi được chừng ba bước, bỗng nghe Bạch Long sứ giả gằn giọng gọi giật :
- Ngươi .. Đứng lại đấy!
Cao Phong giật thót trong tim, gã bèn dừng bước, quày lại nhìn vào Bạch Long sứ giả.
Mắt sắc lẻm như dao cạo, Bạch Long sứ giả chất vấn:
- Ngươi là thằng nào?
Mặt Cao Phong giả dạng hãi sợ, nhưng trong lòng gã thực tình cũng thấy bấn, đáp:
- Là một phu phen giúp việc vặt!
Bạch Long sứ giả nhíu mày, quát :
- Mi mà dám gạt gẫm ta, coi chừng ta sẻ mi thành mười tám mảnh nhỏ!
Hai tay Cao Phong chắp lại, gã vái lia lịa:
- Tiểu nhân nào dám lưà dối ngài ...
Biến cố đột ngột này làm kinh động mọi người trên thuyền.
Sòng bạc tạm ngừng, mấy con bạc đều đưa mắt nhìn về đầu huyền.
Lôi Vũ quặn thắt con tim, lão la thầm "Thằng cha này quả thiệt hết sức lợi hại, chẳng hiểu do đâu mà hắn nhìn ra chỗ sơ hở?"
Dưới khoang huyền, Phí Ngữ Thư cũng nghe ồn ào, y chạy ngay lên, cung kính hỏi:
- Chuyện gì vậy, thưa sứ giả?
Bạch Long sứ giả trỏ tay vào Cao Phong, hỏi:
- Ông nhìn thật kỹ xem, tên này có phải do ông thuê về không?
Phí Ngữ Thư ngắm sơ Cao Phong, rồi qay sang thưa cùng Bạch Long sứ giả:
- Bẩm sứ giả, hắn đích thực do thuộc hạ đã thuê ở chỗ khu chợ về.
Bạch Long sứ giả chăm chú quan sát, rồi ánh mắt dịu xuống, y thầm nói nhỏ:
- Hình dạng tên này thấy quen quá, vì sao ta có cảm tưởng đã có gặp đâu đây rồi? Nhưng chuyện thuê mướn phu phen là mới vừa quyết định đây thôi, không thể có khả năng bị người dự đoán trước được!
Đúng lúc ấy, từ nơi xa vọng về tiếng sấm nổ, thanh âm đặc biệt, làm ù tai thật lâu. Mọi người trên thuyền đều ngạc mhiên, sao giưã trời quang mây tạnh lại có sấm sét?
Chẳng rõ kẻ nào đó la lớn:
- Mọi người mau trông kìa .. Đàng trước, có tàu thuyền! Nhiều lắm!
Lúc ấy tất cả cũng đều đã nhìn rõ, phía mặt biển đàng xa trước đầu thuyền, có uớc chừng mười bảy, mười tám cỗ đại thuyền, trong số có một chiếc đang nghiêng ngả, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ sau đuôi.
Cả Bạch Long sứ giả lẫn Phí Ngữ Thư đều bị cảnh tượng đó cuốn hút ngay lấy.
Một lúc sau, tình huống nơi ấy rõ dần, thì ra không hiểu duyên cớ gì, đã xảy ra đại chiến giữa hai đội thuyền.
Tiếng ẩm ĩ chính là tiếng nổ của mấy khẩu súng lớn.
Bạch Long sứ giả lập tức hạ lệnh giảm tốc độ di chuyển.
Cao Phong, Lôi Vũ cũng đứng lẫn vào đám đông trên thuyền, cùng dõi mắt trông về phía ấy.
Chỉ thấy đó là mười bẩy, mười tám cỗ thuyền đang quần thảo nhau, cung tên, ám khí, hoả khí bắn loạn đả vào nhau, cuộc chiến giữa hai bên đang vào thời điểm quyết liệt.
Một chặp sau , khi chiến cuộc đang xảy đã có thể quan sát rõ, họ thấy được nhiều bóng người giao tranh qua lại, vụt tiến vụt lui, hò hét, chém giết, tiếng hô hoán, sát phạt nghe rõ mồn một.
Mọi người trên thuyền này đều thấy lạ, nhưng có hai bị kinh ngạc tột độ, chính là Cao Phong và Lôi Vũ, vì có vài kẻ đang tham chiến nơi ấy là những người họ biết ít khả năng hiện diện trên mặt biển!
Đấy là bang chủ Vân Phi Tường của Kim Kiếm bang, nhị đương gia Khúc Lâm Giang và tam đương gia Tôn Đại Hổ!
*****
Ngày ấy, sau sự kiện ở Thúy Trúc trang, Vân Phi Tường, Khúc Lâm Giang cùng Tôn Đại Hổ, ba người ngay tối hôm ấy rời Lạc Dương, kéo nhau về phân đà ở phủ Khai Phong với dự tính tiến hành điều tra mấy vụ người nhà của đà chủ địa phương bị bạch y nhân bắt cóc.
Đang lúc chưa truy ra manh mối, bỗng một tin tức đưa đến làm Vân Phi Tường tức giận đến lộn ruột, đó là một đội thuyền của bang Kim Kiếm đã bị người ta phục kích, ngoài chuyện cướp bóc tài vật, bọn tấn công lại còn sát hại một số gần hai mươi bang chúng.
Quá giận dữ, Vân Phi Tường bèn thống lĩnh Khúc Lâm Giang, Tôn Đại Hổ cvà bang chúng đến ngay hiện trường.
Đến vùng biển ấy, dưạ vào một số tin tức điều tra được từ những người sống sót , những tên đánh lén ấy là đồng loã cùng nhóm tầu thuyền la sát vốn từng bị bang hội của họ tấn công mấy ngày trước đó, bây giờ rủ nhau đến báo thù.
Vân Phi Tường sao có thể nuốt trôi mối hận này cho được, sau khi bàn bạc cùng thuộc hạ, bèn quyết định ra khới truy lùng lũ người la sát để phục thù.
Phân tích tương quan lực lượng, cùng các điểm mạnh, yếu đôi bên, Vân Phi Tường một mặt huy động một số nhân lực lớn, một mặt cho trang bị đầy đủ các vũ khí, ám khí thông thường, cộng thêm một số đại pháo.
Cũng rủi cho bọn người la sát, biển lặng, sóng yên, trời trong xanh, gió nhè nhẹ, vốn khả năng họ bị Vân Phi Tường bắt gặp là rất nhỏ, khơi khơi vào lúc còn chưa bị Vân Phi Tường phát hiện, lũ chúng qua ống nhòm, đã thấy được đội thuyền của Vân Phi Tường từ nơi xa tít mù tắp.
Con mắt của vị lão huynh dùng ống nhòm quan sát có vẻ không tốt, y nhầm lẫn đội thuyền của Vân Phi Tường với những thương thuyền bình thường cuả Đại Minh, bèn hạ lệnh tăng tốc độ tiến đến cướp bóc.
Ròng rã trên biển suốt bảy tám ngày nay, Vân Phi Tường đang trong cơn tuyệt vọng, lương thực lại sắp cạn, y đang định trở về, bỗng thấy thuyền bọn người la sát xông xáo đến, y thoạt đầu kinh ngạc, rồi phát cuồng lên vì mừng.
Dĩ nhiên , một đằng "Tìm bọn mi rõ khổ", một đằng "Của trên trời rơi xuống", haI bên không chút khách khí, miệng la hét, vung tay vung chân chuẩn bị xông vào nhau.
Trận chiến này, một bên do tầm cừu mà đến, đã có sửa soạn kỹ lưỡng, khí thế hừng hực, hung hãn tựa hổ, sói, còn bên kia, cậy mình như lang sói trước bầy cừu đối phương, cứ ngỡ chỉ đâm hai nhát thương, bắn ba phát đại pháo là đánh bại đối thủ, dâu đè, lúc nhập trận rồi, mới phát hiện rằng vai trò cừu và sói đôi khi cũng bị đảo ngược!
Phần Vân Phi Tường, y tận dụng tối đa đám sói trong tay, đem xông phá bầy cừu, hoặc tấn công hai cánh, hoặc tập trung mũi nhọn, hoặc ồ ạt công đả, kết hợp các mặt trường đoản hỗ trợ cho nhau, khi xé lẻ, khi tập hợp lực lượng, tấn công có nhịp độ, chẳng quá một nửa thời thần, đã diệt gọn dối phương.
Vào cao điểm trận chiến, bọn Bạch Long sứ giả, Cao Phong, Lôi Vũ, Phí Ngữ Thư từ vẫn xa quan sát rõ, khi họ đến gần, chiến cuộc đang vào hồi tàn cục.
Say mê chém giết đến mắt đỏ quạch, Vân Phi Tường dường kiên quyết tàn sát trọn bộ người la sát, khi y thấy thuyền lạ tiến lại gần, chẳng chút chần chừ, đã ra lệnh thủ hạ dàn trận đón đầu.
Trông thấy thế, biết sắp xảy ra phiền phức to, Bạch Long sứ giả vội đề khí, lớn giọng gọi sang:
- Mấy bằng hữu trên biển kia, xin đừng hiểu lầm, chúng ta chẳng phải thù địch cuả các vị đâu!
Vân Phi Tường còn chưa trả lời, đã nghe Tôn Đại Hổ cười hô hố:
- Lão đại, con bà nó .. Bọn mình rõ ràng gặp hên, kẻ thù bỗng dưng cả lũ tự động xẫn xác đến nạp mạng!
Vân Phi Tường se sẽ chau mày, y quan sát kỹ lưỡng Bạch Long sứ giả, nhủ thầm "Người này trang phục oai nghiêm, trường kiếm lăm lăm, khí thế bức nhân, có khi là kẻ mà nhiều người đồn đại là Bạch y kiếm khách đây chăng? Chẳng lẽ lại xảo hợp đến thế, tai mắt bản bang truy tầm y khắp nơi chẳng ra, bỗng nhiên giữa biển cả mênh mông lại va vấp vào y? Ừm ... mình hãy cứ lợi dụng kiểu ăn nói bỗ bã của tam đệ, thăm dò hắn một phen xem sao, sau đó sẽ tính!
Y bèn cất cao giọng đáp trả Bạch Long sứ giả:
- Các hạ tung hoành vũ lâm, bắt cóc người người khắp chốn, chẳng để Kim Kiếm bang vào mắt, còn đang giam giữ vợ con của phân đà chủ chúng ta, giờ lại lên giọng bảo đừng ngộ nhận!
Đứng lẫn vào đám đông, Cao Phong có bất ngờ khi gặp lại bọn người Kim Kiếm bang của Vân Phi Tường, gã sớm đã nghĩ đến chuyện "Bạch y kiếm khách bắt giữ vợ con nhà người ta", giờ nghe chính miệng Vân Phi Tường nói ra, gã tỉnh ngộ liền, cười thầm trong bụng "Ha ha ... Màn vui náo nhiệt sắp xảy ra đây! Cường long đụng vào mãnh hổ, thế nào mà chẳng ầm ĩ ...Bạch Long sứ giả ơi là Bạch Long sứ giả ơi, để xem thử xem võ công cao cường của ngươi đối phó cách nào với cái món số ít người của mi đụng độ đám đông bữa nay!
Vừa nhìn sơ qua, Lôi Vũ cũng cùng tâm tư với Cao Phong, thì ra giữa Vân Phi Tường cùng Bạch Long sứ giả vốn mang sẵn một món ân oán, lão lập tức than thầm "Hỏng to .. Hỏng to ... Nếu bọn Kim Kiếm bang bữa nay hùa vào quần công báo cừu, xảy ra đại chiến đó, hậu quả chưa biết ra sao, vụ truy tầm cuả ta có khi tiêu tan mất!"
Mắt sắc như mắt chim ưng, Bạch Long sứ giả đảo một vòng vào bọn Tôn Đại Hổ, Khúc Lâm Giang, rồi quay sang hỏi Vân Phi Tường:
- Kim kiếm bang? Các hạ có phải là vị bang chủ đại danh đỉnh đỉnh Vân Phi Tường?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thương Long
Khi thấy y chỉ liếc sơ qua đã nhận ra mình, Vân Phi Tường tuy có chút bất ngờ, nhưng lão cười nhạt, nói:
- Nếu ngươi đã có thể nhận ra ta là Vân Phi Tường, ắt cũng biết danh tiếng Kim Kiếm bang của ta, ắt cũng nhất định hiểu trước giờ bổn bang hành xử theo lề luật giang hồ, chưa một ai dám động chạm đến người bổn bang, còn chưa có ai dám chọc giận bổn bang!
Lão nói một tràng dài, giọng đầy kiêu kỳ, lớn lối, nghe thiệt đã con ráy!
Đứng kế bên hắn, Tôn Đại Hổ vụt cười ầm ĩ, cả tiếng phụ hoạ:
- Lão đại, đụng vào cái đồ bờm dài đuôi to này, bọn mình đánh rắm một loạt xú khí ra, đưa tụi nó đi xuống thăm Longg Vương, theo bầu bạn cùng đám quỷ la sát dưới đáy biển, chẳng hay hơn sao?
Vân Phi Tường lườm y, rồi chuyển ánh mắt sang bạch y kiếm khách.
Bạch Long sứ giả cũng dư biết y đang đứng mấp mé miệng núi lửa, chỉ cần một câu nói hớ hênh, là tai hoạ sẽ dồn dập trút xuống, y bèn một mặt vận dụng trí óc tìm phương sách, một mặt nói:
- Vân bang chủ, nói đúng sự thực, tại hạ còn chưa sao biết được vụ ở Tuyên Thành lại có dính dáng đà chủ quý bang.
Y giả vờ chợt hiểu, "ồ" một tiếng, rồi tiếp:
- Chả lẽ 'Lưỡng Đầu Giao' họ Cố lại là đà chủ quý bang sao?
Mắt Vân Phi Tường loé ánh giận dữ:
- Nói vậy thì người trong nhà đó là đã bị ngươi bắt giữ?
Mặt Bạch Long sứ giả lộ vẻ ân hận, y chắp tay thành quyền, nói:
- Đúng là lầm lẫn ... Hiểu lầm cả ... Vân bang chủ, ngài nghĩ coi, phóng tầm mắt nhìn vào võ lâm hiện thời, dám đối đầu cùng Thiếu Lâm, Võ Đang cùng bẩy đại môn phái ngoài quý Kim Kiếm Bang của ngài, chỉ còn thấy có Bạch Long Môn của ta thôi. Tại hạ vốn làm sứ giả trong ấy, thân mang trọng trách, lý đâu vô cớ đi gây hấn, tạo oán thù giưã hai bên,? Mình liên kết chung một trận tuyến chẳng phải hay hơn sao? Phu nhân của Cố đà chủ đích thực đang do tại hạ cầm giữ bên dưới khoang thuyềnnày, tại hạ xin lập tức thả người, rồi mong Vân bang chủ cùng các vị rộng lòng tha thứ, tại hạ thay mặt Bạch Long môn, tại đây, xin thành khẩn nhận lỗi cùng các vị.
Y nói xong, chắp tay, khẽ nghiêng mình vái một vái, rồi quay sang bảo Phí Ngữ Thư:
- Phí đường chủ, ông hãy bảo lão Vương nhanh chóng giải mê dược cho vị nữ tử áo tím, rồi đưa người ấy lên giao trả về Vân bang chủ!
Phí Ngữ Thư ứng tiếng nhận lệnh, quày mình bước đi xuống mé dưới.
Quả nhiên, chừng một khắc sau, Phí Ngữ Thư dìu một nữ tử diễm lệ sắc mặt trắng bệch lên boong.
Chợt nghe giọng nói ồm ồm của Tôn Đại Hổ:
- Con bà nó ... Rõ ràng là Đào hồng muội tử đây mà! Đào hồng muội tử, Đào hồng muội tử, tụi nó hành hạ tới mức muội tử hổng chịu nổi sao?
Ngữ khí có nét lo lắng, xem chừng hắn còn quan tâm hơn cả cho chính mụ vợ hắn!
Theo dõi tình hình đến đấy, Cao Phong nghĩ thầm "Những lúc bình thường, tên Bạch Long sứ giả này mặt mày hung hăng, đầy kiêu ngạo, tự phụ, khi gặp nguy biến thì cũng biết nghiêng ngả theo chiều gió, trổ hết tài miệng lưỡi ngoại giao, hỡi Vân Phi Tường ơi là Vân Phi Tường ơi, ngươi chớ ngàn vạn lần bị hắn hoa ngôn xảo ngữ mà thành lung lạc tinh thần, bỏ qua hết chuyện quá khứ! Trên biển rộng mênh mông này, y tiến thoái đều vô sách, cho dù với võ công, cá tính của y, giờ lọt vào thể quả bất địch chúng, thiệt ta cũng chưa rõ mặt thât của y là thế nào?
Lôi Vũ cũng thầm van vái "Vân bang chủ, ngài là người cao cả, rộng lượng, đừng lấy theo thói thường mà sử trí y, tha cho y một lần đi. Ui chao ... Xin nể cái mặt Lôi lão đầu ta đây mà buông tha cho tên Vương bát đản này!
Bỗng nghe Vân Phi Tường thở ra:
- Được lắm .. Hay lắm ...!
Lão quay sang một tráng hán lực lưỡng đang đứng kế bên, bảo:
- Hồ huynh đệ, phiền ngươi qua đó đem Đào Hồng muội tử về giùm.
Gã hán tử mang họ Hồ đó cung kính dạ dạ, rồi điểm nhẹ gót chân, y tung mình nhảy sang thuyền của Bạch Long sứ giả, rảo bước đến trước mặt Phí Ngữ Thư, nói với nữ tử mặc áo tím:
- Xin lỗi tẩu tẩu.
Y dang tay ôm gọn nữ tử, rồi phi thân bay trở về thuyền của y, đặt nữ tử đứng xuống.
Nữ tử áo tím này vừa thoát hiểm cảnh, nàng như còn đang trong mộng, thần sắc mê man, khi dòm thấy mấy người xung quanh Vân Phi Tường, nàng oà khóc.
Bản tính thô lỗ, Tôn Đại Hổ thấy thế, bèn la lớn:
- Đào Hồng muội tử, là kẻ nào đã ức hiếp muội tử, nói ta hay, có phải là thằng súc sinh bạch y nhân đó đã giở trò cầm thú gì với muội tử...?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thương Long