Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 41: Như thế thầy trò.
Dịch Giả: Koy và Hiệp Khách
Biên Tập: Dark Lord
Nguồn: Kiếm Giới
Ân Thế Bình thấy nữ nhi của mình bình an trở về, không khỏi mừng ra mặt, đứng lên đi tới phía trước nói:
-Bảo bối, con có thể an toàn trở về, thật tốt quá!
Ân Huyên Vũ nghe cha mình nói như vậy không khỏi bĩu môi nói:
-Người lừa ta, ngoài miệng thì nói quan tâm, trên thực tế người còn không đến sân bay đón !
Ân Thế Bình biết con gái giận vì lúc trước không đi đón nàng, nên an ủi:
-Cha không phải không đi, mà là có khách nên không đi được, bằng không, đã sớm đến sân bay đón con.
Dứt lời, chỉ vào Công Tôn đạo trưởng giới thiệu:
-Đây chính là người mà cha hay nhắc với con Công Tôn Quang, Công Tôn đạo trưởng.
-Vô Lượng Thiên Tôn!
Công Tôn Quang hướng Ân Huyên Vũ ra hiệu nói:
- Bần đạo hữu lễ!
Dừng niệm, nguyên bản khuôn mặt nghiêm túc lúc trước trở nên đáng khinh, đi đến trước mặt Liễu Thần Đình, cũng không xem người ta có nguyện ý hay không, nắm lấy tay nàng, nâng lên hỏi han ân cần.
-Trời ạ!
Ân Huyên Vũ cùng Liễu Thần Đình không hẹn mà cùng kêu đau nói:
-Thế nào lại vô sỉ y như Tân Nhị Bảo thế này.
Liễu Thần Đình không nói gì, nhìn một đôi tay vô cùng bẩn, vuốt ve tay mình, chửi thầm trong lòng là đồ háo sắc ghê tởm, nhưng có mọi người trước mặt cũng không tiện phát tác, chỉ có thể cố nén giận, Liễu Thần Đình còn đang cố nén, ở một bên Tần Nhị Bảo đã không vui, nói:
-Lão nhân, ngươi thu liễm một chút được không?
-Ha ha…
Công Tôn Quang ngượng ngùng nở nụ cười, vò đầu nói:
-Bần đạo nhìn thấy cốt cách hoàn mỹ, tư chất hiếm thấy, khó tránh khỏi việc sinh ra lòng yêu tài, liền không nhịn được tiến đến tìm tòi đến tột cùng.
Mọi người nghe được Công Tôn Quang nói thế, nhất thời trán mỗi người đều nổi gân xanh, thầm nghĩ:
-Trước kia mọi người nghe Tân Nhị Bảo nói mình da mặt dày, tự nhận thứ hai, đều nghĩ là khiêm tốn, hóa ra người thứ nhất đang đứng trước mặt đây rồi.
-Tốt lắm, không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi, mọi người ngồi phi cơ một ngày, khẳng định mệt mỏi.
Ân Thế Bình đến trước mặt Tần Nhị Bảo nói:
-Cậu lưu lại!
Mọi người nghe được Ân Thế Bình nói thế, liền đi làm việc của mình, Ân Huyên Vũ đi đường mệt nhọc, tự về căn phòng nghỉ ngơi, Liễu Thần Đình nghe được Ân Thế Bình nói thế, trong lòng đã sớm cầu còn không được, rút lẹ tay về, một đường chạy khỏi biệt thự.
Công Tôn Quang nhìn thân hình Liễu Thần Đình càng ngày càng xa, tiếc hận nói:
- Than ôi, Phải chi ta chưa kết hôn!
Bùm!
Tần Nhị Bảo đứng lên nói:
-Sư phó, lời này người cũng nói ra được? Người không phải cả đời không kết hôn hay sao?
-Nga, thật sao?
Công Tôn Quang nghe thấy Tần Nhị Bảo nói, ngượng ngùng cười nói: “Nhìn thấy mỹ nữ, đột nhiên ta quên, ha ha ha…(vãi thằng sp @@)
Lúc này, ngay cả Ân Thế Bình quen trường hợp như thế này, vẻ mặt cũng xấu hổ, ngây người tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải, hơn nữa ngày mới mở miệng nói:
-Chúng ta ngồi xuống nói đi!
Tần Nhị Bảo cùng Công Tôn Quang nghe thấy Ân Thế Bình nói thế, không hề đùa giỡn, khôi phục đứng đắn ngồi xuống, sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Ân Thế Bình hướng Tần Nhị Bảo hỏi:
-Nghe nói các ngươi ở Nhật bổn gặp phải phiền toái?
-Ân, đúng vậy!
Tần Nhị Bảo thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm túc hồi đáp: -Chúng ta lần này đi, không cẩn thận trêu đại bang phái Hắc Long hội của Nhật bổn, cho nên có một thời gian, bị bọn họ một đường đuổi giết.
-Chà?
Ân thế điều nghe được Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi đặt tay lên ngực, hỏi:
-Mọi chuyện đã giải quyết chứ?
-Vẫn chưa!
Tần Nhị Bảo nhức đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Cháu đáp ứng yêu cầu của bọn hắn, bọn họ mới buông tha chúng ta!
-Cháu đáp ứng hắn yêu cầu gì?
Ân Thế Bình không nghĩ tới Tần Nhị Bảo một mình gánh vác một bí mật, không khỏi lo lắng, hỏi: -Sao lại không nghe tiểu Vũ nhắc đến?
-Chuyện này, cháu không nói cho ai cả! Sợ bọn họ biết rồi lo lắng, hai là, cũng không còn cảm thấy chuyện này nguy hiểm nữa.
- Là chuyện gì?
Ân thế Bình cảm thấy Tần Nhị Bảo sẽ cho hắn một việc ngoài ý muốn, tò mò hỏi.
-Giúp bọn chúng ở chợ đêm đánh hắc quyền
Tần Nhị Bảo nghĩ, vẫn quyết định nói ra:
-Qua một thời gian ngắn, ở nơi này của chúng ta sẽ có một trận thi đấu hắc quyền, bọn họ hi vọng ta có thể thay bọn họ tham gia thi đấu.
-Thi đấu hắc quyền chợ đêm?
Ân Thế Bình nghe được Tần Nhị Bảo nói thế, cả người không khỏi run lên, thực hiển nhiên hắn đã nghe qua thi đấu hắc quyền, biết tham gia thi đấu loại này rất nguy hiểm. không khỏi khẩn trương nói:
-Ta không cho phép cháu tham gia quyền thi đấu như vậy quá nguy hiểm.
-Ách…
Tần Nhị Bảo không nghĩ tới Ân Thế Bình phản đối hắn tham gia thi đấu hắc quyền, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì cho phải.
-Cháu không cần đi, chuyện còn lại để ta lo, ở Đông Giang Thị ta còn có chút biện pháp, bọn chúng là gì được ta.
Ân Thế Bình tự nói ra quyết định.
-Cho hắn đi đi!
Công Tôn Quang nãy giờ không nói gì mở miệng nói:
-Thay vì hạn chế, không bằng cho nó phát huy, như vậy, đối với trưởng thành của hắn mới có lợi.
-Đạo trưởng…
Ân Thế Bình không nghĩ tới Công Tôn Quang lại nói thế,khuyên can nói:
-Thi đấu hắc quyền rất nguy hiểm, người đi vào trong đó, rất nhiều người mất mạng.
-ha ha…
Công Tôn Quang nghe thấy Ân Thế Bình nói như vậy, không khỏi nở nụ cười, nói:
-Vận mệnh tiểu tử này không ngắn như vậy, nói cách khác, sớm đã chết trên tay ta.
Công Tôn Quang mĩm cười nói, lại làm cho Ân Thế Bình nghe ra một tầng ý tứ khác, hắn hiểu được một chút, thuộc hạ Công Tôn Quang, Tần Nhị Bảo bị huấn luyện nghiêm khắc và tàn khốc thế nào, đồng thời cũng hiểu được, khuyên nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
-Lão đầu tử!
Tần Nhị Bảo hướng về Công Tôn Quang, không dám giấu diếm chút nào nói:
-Người Hắc Long hội giới thiệu cho ta vài cường thủ thi đấu hắc quyền, rất lợi hại, một người trong đó giao thủ với ta, đánh nửa này cũng ngang tài ngang sức mà thôi.
-Gì? Ngang tay?
Công Tôn Quang nghe thấy Tần Nhị Bảo nói như thế, vừa cầm hồ lô rượu uống hai hớp, lập tức phun toàn bộ ra ngoài, mắng to:
-Tên tiểu tử thúi này, làm ta rất thất vọng rồi!
-Sư phụ!
Tần Nhị Bảo vẻ mặt vô tội nói:
-Con cùng người kia đánh mấy chục hiệp, nguyên bản là chiếm thượng phong, không nghĩ tới cảnh sát tới phá đám.
-Đồ vô dụng, ta khinh bỉ con!
Công Tôn Quang nói bỏ đi, than thủ làm ra trạng thái khinh bỉ nói:
-Thành thật mà nói, có phải con đến nội thành chỉ luyện tập qua loa?
-Không có!
Tần Nhị Bảo giải thích
-Có hay không!
Công Tôn Quang uy hiếp nói.
-Thật sự không có!
Tần Nhị Bảo một mực chắc chắn nói.
- Con đã nói thế, ta không them so đo với ngươi nữa!
Công Tôn Quang suy nghĩ, từ trong lòng lấy ra một quyển sách nói:
-Con thật sự là võ thuật kỳ tài trăm năm khó gặp, ta đây có một quyển “Như Lai Thần Chưởng”, ta sẽ bán cho ngươi giá 10 đồng, về sau trọng trách hòa bình thế giới đều giao cho ngươi!”
-Sư phó! Ta là đồ đệ của người a.
Tần Nhị Bảo không nói gì nhìn Công Tôn Quang, bất đắc dĩ nói:
-Đừng cả ngày cho ta mấy thứ đồ vô dụng này được không?
-Ha ha, vừa nhắc tới võ công, lại thói quen ngứa nghề.
Công Tôn Quang ngượng ngùng nói:
Sư phụ có một vộ tuyệt kỹ Mê Tung Quyền của Hoắc Nguyên Giáp khi xưa, hi vọng con có thể nhanh chóng lĩnh ngộ.
-wtf, Mê Tung Quyền?
Tần Nhị Bảo mở to mắt, không dám tin nói:
-Lúc nào lão nhân người lại là đồ đề Hoắc Nguyên Giáp rồi.
-Hoắc mả mịa mi à?
Công Tôn Quang chửi:
-Lão tử nói thật!
Tần Nhị Bảo thấy Công Tôn Quang mất hứng, biết là thật, chân thành nói:
-Lão nhân ngài tận lực truyền thụ, con nhất định dụng tâm học tập.
-Tốt có thế chứ.
Công Tôn Qaung nói:
-Thầy liền luyện qua một lần.
Dứt lời liền ở phòng khách chọn một chỗ rộng rãi bắt đầu luyện, bộ dáng ngày thường thay đổi hẳn rất có khí chất.
Chỉ thấy Công Tôn Quang hai tay nắm chặt, mắt sáng như đuốc, quyền như sao băng, thân như ảnh, chuyển tới vũ động, thật là nước chảy mây bay, bình thản nhưng khí chất rất rõ.
Một lát sau, Công Tôn Quang đã đánh xong, thu hồi quyền, tuổi đã hơn sáu mươi, nhưng là mặt không đỏ, hơi thở vẫn đều không nhanh, giống như chưa từng đi quyền.
Ân Thế Bình vỗ tay tán dương nói:
Công Tôn đạo trưởng quả nhiền là bảo kiếm không bao giờ cùn.
Tần Nhị Bảo lại tiến đến hỏi:
-Người trước kia bảo không dấu diếm, sao chưa truyền bộ này cho con.
-Khụ khụ...
Công Tôn Quang biến mình không có biện pháp trả lời cố ý ho khan nói:
-Rốt cuộc con có muốn học không, nếu muốn học còn nhiều lời làm gì.
-Học!
Tần Nhị Bảo vẻ mặt chờ mong nhìn Công Tôn Quang hỏi:
-Lão nhân người học bộ này trong bao lâu.
-Vi sư học trong vòng ba năm, mười năm là có thể nắm giữ, hai mươi năm là thuần thục.
Công Tôn Quang ánh mắt nhìn phương xa, tựa hồ nhớ lại nói.
-wtf, vậy là ba mươi mấy năm?
Tần Nhị Bảo nghe xong, không khỏi nản lòng:
Coi như hết, chờ học được rồi đối thủ chết già hết.
-Con Đừng vội a!
Công Tôn Quang thấy Tần Nhị Bảo nản chí rút lui vội vàng nói:
Thầy tới giúp con đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, vài ngày là học xong rồi .
-Thật sự có chuyện này?
Tần Nhị Bảo có chút không dám tin nói:
-Sao nghe giống tiểu thuyết kiếm hiệp thế.
-Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ta lại lừa con làm gì, chúng ta về phòng chậm rãi giảng !
Công Tôn Quang lôi kéo Tần Nhị Bảo hướng trên lầu đi tới, bỏ lại Ân Thế Bình đứng há hốc mỏ dở khóc dở cười nhìn bọn họ.
-Hai tầy trò dở hơi này !
Ân Thế Bình cảm thán nói, nhưng đối với Công Tôn Quang vẫn là kính trọng sau khi xem xong Mê Tung Quyền có thể nói một câu
-Cao thủ đúng là cao thủ a.
Tần Nhị Bảo cùng Công Tôn Quang về phòng , Tần Nhị Bảo đột nhiên hỏi:
Lão nhân, người đợt này đường xa tới đây thực sự là vì việc gì.
-Không có gì , ta nghe nói con gặp nan, đặc biệt tới tương trợ!
-Nói thật , được không?
Tần Nhị Bảo trong lòng sớm biết mục đích sư phó tới, mở miệng uy hiếp nói:
-Không nói thật, cũng đừng trách con không giúp.
-ha ha...
Công Tôn Quang ngựng ngùn cười:
-Vẫn bị tiểu tử ngươi đoán ra.
Dứt lời, nhìn xung quanh nửa ngày, xác định không có người mới rút ra một tờ giấy nhỏ nói:
-Chỗ này thầy có một trang wed, muốn con giúp nhìn xem, con cũng biết con là đồ đệ thầy tin tưởng nhất, mới không quản đường xa vạn dặm tới tìm.
Tần Nhị Bảo vừa thấy tờ giấy nhỏ, liền nói:
-Sớm lấy ra có phải đỡ mất công không.
Dứt lời liền tới bàn bật máy tính .
-Tốt quá, đúng là nhà giàu, mỗi phòng đều có máy tính riêng thật tiện ! Công Tôn Quang cảm thán nói.
-Đó là !
Tần Nhị Bảo mở máy miệng cũng nhàn rỗi nói:
-Cái giấy này ngài lấy ở đâu.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 42: Đặc huấn bắt đầu.
Dịch Giả: Hiệp Khách
Nguồn: Kiếm Giới
Tần Nhị Bảo cầm trên tay tờ giấy viết địa chỉ trang wed, tay run run nhấp chuột vào firefox, mang theo tâm tình kích động, gõ từng chữ www.abc.com sau đó hắn enter nhanh chóng tìm tòi thông tin.
-Sao tốc độ đường truyền chậm như rùa thế.
Công Tôn Quang lúc này cảm thấy có chút xấu hộ, bèn nói bâng quơ.
-Đệ tử cũng không biết, thường thì mạng vnpt mạnh lắm mà. Tần Nhị Bảo cũng rất phiền muộn, không hiểu sao cái máy tính bình thường vẫn ổn vào thời điểm mấu chốt lại giở trò, trang wed cuối cùng cũng hiển thị hết, con mắt hắn sáng lên nói :
- Ha Ha cuối cùng cũng load xong.
Vẻ mặt của thầy trò hai người lúc này rất chi là đê tiện, đều hướng về máy tính chờ mong, trước kia Tần Nhị Bảo ở quán net của Trung Thôn cũng từng lướt net qua, theo tác rất là thuần thục, nhưng lúc này Tần Nhị Bảo càng xem càng hiện ra vẻ lo lắng, tìm cả buổi cũng ko tìm thấy cái muốn tìm.
-Tiên hiệp , Huyễn huyễn, đô thị dị năng...
Tần Nhị bảo rất sốt ruột nhịn không được nói :
-Cái trang wed này là KiemGioi.com rõ ràng là trang đọc truyện nổi tiếng của Việt Nam mà, Chu Bàn Tử đã nói với người thế nào.
-Chu Bàn Tử cho thầy cái địa chỉ wed này mà, còn nói chỉ cần vào trang này nhất định có thể tìm được thứ muốn tìm.
Công Tôn Quang cũng phiền muộn tự nhủ:
-Chẳng lẽ mình hiểu lầm ý hắn ?
-Đầu óc của thầy đúng là càng già càng kém mà .
Tần Nhị Bảo trong lòng sốt ruột không nhịn được chỉ lên màn hình nói :
-Đi cả mấy trăm km rốt cuộc chỉ vì trang wed này à.
Tần Nhị Bảo quở trách, làm cho Công Tôn Quang cảm thấy mất thể diện, không nhịn được nói lại :
-Thì sao hả, dù sao ta cũng là sư phụ, con dám không biết lớn nhỏ chỉ trích cả sư phụ à.
-Con.....
Tần Nhị Bảo bị sư phụ mắng, trong lòng ấm ức nhưng cũng không biết nói gì.
-Các người đang làm gì đó.
Đang lúc hai người rảnh rỗi không làm gì, có một thanh âm trong trẻo phía sau họ hỏi, làm họ giật mình xém nữa hồn phách bay hết, cuống quít quay đầu lại nhìn, thì ra là Ân Huyền Vũ, mới có thể thả lỏng.
Tần Nhị Bảo bất mãn nói :
- Cô không biết, dọa người có thể dọa chết người à, xém tý thì tôi đứng tim rồi.
Ân Huyên Vũ vừa rồi thấy hai thầy trò Tần Nhị Bảo lén lén lút lút cảm thấy kì quái, tiến tới xem thử khi thấy vẻ mặt cả hai rất là đê tiện, chắc là đang ở trong phòng làm gì đó mờ ám không dám để cho người khác biết mới có tật giật mình như vậy, dùng thần sắc khinh bỉ hỏi :
-Hai người rốt cuộc đang làm chuyện gì.
-Cái này.....
Đối với câu hỏi của Ân Huyền Vũ, cả hai thầy trò trong thời gian ngắn chưa biết trả lời thế nào cho hợp lý, dù sao không thể nói thật được, may là Tần Nhị Bảo đầu óc linh hoạt, liền nghĩ ra lý do sau đó nói :
- Tôi đang đọc tiểu thuyết kiếm hiệp ở kiemgioi.com .
-Hai người đọc tiểu thuyết.
Ân Huyền Vũ đúng là không thể tin được nhìn qua, cảm giác có gì đó không đúng, liền hỏi :
-Là anh vào.
-Ách...
Tần Nhị Bảo quay đầu lại liếc trộm rồi nói :
-Không phải..
-Bệnh thần kinh!
Ân Huyền Vũ ngoại trừ câu này đúng là không thể tìm được câu nào để diễn tả vụ này, một già một trẻ chụm đầu lại một cái máy tính xem một bộ tiểu thuyết tình cảm, kỳ quái hơn chính là lúc xem bộ mặt hai người rất là hèn mọn bỉ ổi.
-Thế nào cô lại mắng chúng tôi
Tần Nhị Bảo bất mãn nói:
-Nhìn gì, đây là tự do của mỗi người tôi thích làm gì thì làm, cô quản được sao.
-Bệnh thần kinh!
Ân Huyền Vũ biết là cũng với Tần Nhị Bảo dây dưa nữa cũng không có kết quả không khỏi lại mắng thêm một câu rồi đi ra khỏi phòng.
-Hôn này cô phải nói rõ ràng, tự dưng đi vào rồi mắng tôi là sao.
Tần Nhị Bảo muốn đuổi theo nói lý với Ân Huyền Vũ nhưng bị Công Tôn Quang kéo lại khiển trách:
- Còn chưa thấy đủ mất mặt sao mà đuổi theo nữa.
-Nàng sao có thể mắng người bừa bãi như vậy.
Tần Nhị Bảo tựa hồ cơn giận còn không tiêu, nhìn Công Tôn Quang phát hỏa nói :
-Còn thầy nữa dù sao cũng già rồi , sao lại đi tin tên Chu Bàn Tử cơ chứ?
“.....”
Công Tôn Quang bị Tần Nhị Bảo đột nhiên giận cá chém thớt nhất thời không kịp phản ứng, trợn mắt há hộc mồm nhìn qua không nói ra lời.
Tần Nhị Bảo càng nói các bực, vốn đang tràn đầy hi vọng, lại bị dội một thau nước lạnh, trong lòng quả thực là đau đớn, không khỏi đem lửa giận trút lên đầu Công Tôn Quang.
Ứóc chừng khoảng nửa giờ trôi qua, Công Tôn Quang mới lấy lại bình tĩnh, cười cười không đáp, mà lại nghĩ Tần Nhị Bảo mắng rất tốt, Tần Nhị Bảo thấy sư phụ đột nhiên hướng mình cười cười quỉ dị, không khỏi rùng mình, cẩn thận hỏi:
-Lão đầu tử , ngài không tẩu hỏa nhập ma đó chứ.
-Không có gì, ta làm sao có thể có việc gì được.
Công Tôn Quang cười tủm tỉm nói :
-Con xem thầy như vậy mà có việc gì sao.
Tần Nhị Bảo nghe sư phụ trả lời như vậy, cảm giác có gì đó không ổn, vội vàng thừa nhận sai lầm nói:
-Lão đầu tử , con biết sai rồi, là lúc nãy hỏa công tâm nói không kịp nghĩ, người là sư phó đại nhân đại lương, chắc không trách con chứ.
-Không vừa rồi con nói rất có lý!
Công Tôn Quang bộ giáng như vừa thụ giáo nói :
-Sau khi nghe mắng chửi nửa giờ, làm sao khiêm tốn chính là nói hai câu này.
Tần Nhị Bảo nghe Công Tôn Quang nói vậy, biết nguy hiểm đang hướng mình từng bước tiến tới, bất chấp tát cả quỳ xuống đất cầu xin tha thứ:
-Lão đầu tử, tha cho con đi mà, có chết con cũng không dám nữa.
-Tha, đưng có đùa!
Công Tôn Quang cười tủm tỉm nói :
Thầy đâu có trách con đâu, làm sao mà tha thứ được.
-Thật chứ? Lão đầu tử , người không gạt con.
Tần Nhị Bảo đáng thương nhìn qua Công Tôn Quang nói:
-Chỉ cần người tha thứ, về sau con nhất định làm trâu làm ngựa để báo đáp.
-Đứa nhỏ ngốc!
Công Tôn Quang ngữ khí ôn nhu nói:
-Thầy xem con như con ruột, làm sao lại so đo với con chứ.
-Ân, Lão đầu tử người nói vậy, con an tâm rồi, người là trưởng bối, nói chuyện cũng không thẻ không giữ chữ tín được!
Tần Nhị Bảo không quên nhắc lại.
-Hắc hắc
Công Tôn Quang nở nụ cười, khuôn mặt đột nhiên biến đổi nói :
-Chúng ta bàn chuyện luyện tập mê tung quyền nào, hiện tại có thể bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc biệt được rồi.
Tần Nhị Bảo thấy sư phụ bộ dáng bất thiện, trong lòng biết không ổn, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể cầu khẩn nói :
-Lão đầu tử, hôm khác chúng ta luyện được không? Sư phụ cũng biết con vừa xuống máy bay, hơi mệt nên nghỉ ngơi một đêm sáng mai tập sẽ tốt hơn ạ.
-Đang mệt tập mới có thể phá vỡ giới hạn tốt.
Công Tôn Quang cười kéo Tần Nhị Bảo hướng phía ngoài đi, trong lòng lại thầm nghĩ:
-Làm sao có thể dễ dàng tha cho tên tiểu tử thúi này như vậy hắc hắc?
Tần Nhị Bảo bị Công Tôn Quang kéo đi, trong lòng còn một tia hi vọng nói :
-Lão đầu tử, người lúc trước không phải đã nói giúp con đả thông Nhâm đốc nhị mạch sao? Sao giờ lại thành ra ngoài tập luyện?
-Nhâm đốc nhị mạch?
Nói thế mà cũng tin?
Công Tôn Quang nở nụ cười, trên tay thêm một phần khí lực, làm cho Tần Nhị Bảo không thể thoát được.
-Sư phụ
Tần Nhị Bảo kêu la thảm thiết:
-Người sao lại lừa con.
-Ta lừa con?
Công Tôn Quang giả điên nói:
-Không phải vì tốt cho con sao.
-Gạt rồi, còn nói vì muốn tốt cho mình.
Tần Nhị Bảo thật sự không biết nên nói gì cho phải , không khỏi hét thảm.
Công Tôn Quang lộ ra nụ cười âm hiểm, lôi theo Tần Nhị Bảo hướng phía ngoài biệt thự mà tiến tới.
Tần Nhị Bảo kêu thảm liên tục, ngay cả Trương Bình Sơn đều có thể nghe, trong lòng không khỏi rùng mình, chỉ có thể chắp tay gõ mõ cầu phúc cho Tần Nhị Bảo.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 43: Công Tôn Quang khổ tâm.
Dịch Giả: Hiệp Khách
Nguồn: Kiếm Giới
-Sư phụ, người rất hận con?
Tần Nhị Bảo hai ngày nay liên tục hỏi Công Tôn Quang vấn đề nay.
-Thực sự mà nói ta xem con như con ruột, làm sao có thể hận con được?
Công Tôn Quang luôn trả lời y chang nhau mỗi lần bị Tần Nhị Bảo hỏi.
-Nhưng mà...
Tần Nhị Bảo còn muốn nói tiếp, đã bị Công Tôn Quang ngắt lời:
-Tốt rồi, chuyên tâm luyện tập, hít đất xong 1 vạn cái là có thể xong rồi!
-Cái gì?
Tần Nhị Bảo nghe Công Tôn Quang nói vậy, kêu thảm thiết:
-Sư phụ, con bị ngược đãi treo lên câu đã hai ngày hai đêm rồi, giờ sức đâu mà hít đất một vạn cái? Lại nói cần gì phải hít đất một vạn cái, với treo ngược trên cây, không thể bình thưởng ở mặt đất luyện sao?
-Sao con lại hỏi ta nhiều vần đều như vậy? Bây giờ con là sư phụ hay ta là sư phụ?
Công Tôn Quang dùng mắt trừng Tần Nhị Bảo, để cho hắn khỏi nói nhảm nữa.
-Sư phụ .. Ah!
Tần Nhị Bảo vừa tính nói gì, Công Tôn Quang đã tặng hắn một quyền, làm cho Tần Nhị Bảo kêu thảm thiết một hồi, Công Tôn Quang nói:
-Con ở đây luyện tập cho tốt, ta có việc phải đi một lát.
-Hả..?
Tần Nhị Bảo không nghĩ tới Công Tôn Quang sẽ bỏ mặc hắn một mình bị treo ngược trên cây, mà trở về phòng ngủ ngon lành, cầu khẩn nói:
-Lão đầu tử, đừng đi mà, con lần sau không dám nữa!
-Đừng nói nhảm!
Công Tôn Quang không động nói:
-Con để dành chút sức đi, cố mà luyện cho xong bài!
Dứt lời cũng không quay đầu lại hướng phía biệt tự đi tới
-9999, 9998
Đang lúc Tần Nhị Bảo cắn răng vùi đầu khổ luyện, An Kỳ Nhi lôi kéo Ân Huyền Vũ không biết từ nơi nào đi tới, xem Tần Nhị Bảo khổ luyện mà như xem khỉ xong vườn bách thú đang làm trò.
-Biểu tỷ, Tần Nhị Bảo treo ngược trên cây kìa.
An Kỳ Nhi nhìn qua hắn đang chịu khổ, ngược lại nói:
-Giống y như con khỉ, chơi thật vui!
-Móa nó, bà nương thối, thấy người ta bị treo còn vui mừng đúng là không có tình người.
Tần Nhị Bảo nghe được An Kỳ Nhị nói vậy không khỏi tức giận nghiến răng nghiến lợi đáp trả.
-Ồ .. Thật sự là ác nhân có ác nhân trị, không nghĩ tới anh cũng có ngày này.
Nhìn Tần Nhị Bảo bộ dáng thê thảm, làm cho Ân Huyền Vũ vẫn im lặng, trong nội tâm không khỏi vui vẻ, mở miệng nói.
-Cái gì? Tôi ác nhân?
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyền Vũ nói thế, không khỏi bực tức càng tăng lên, chẳng thèm quan tâm mình đang bị trói trên cây, đung đưa la hét nói:
-Hai nha đầu chết tiệt kia, đến chê cười tôi hả? Tránh xa ra một chút cho tôi, bằng không chờ tôi xuống được thì hai người đẹp mặt.
Đối với Tần Nhị Bảo uy hiếp, hai nàng chỉ cười hì hì nhìn qua, giống như không nghe thấy, cũng không thấy biểu hiện nào gọi là sợ hãi.
Tần Nhị Bảo thấy mình la hét uy hiếp, không có tác dụng, ngược lại làm cho các nàng cười càng to không khỏi bắt đầu nản chí, cũng không quá khích nữa.
-Thật nhàm chán!
Ân Huyền Vũ thấy Tần Nhị Bảo không hề kích động, nhìn một hồi đã mất đi mới lạ, cảm thấy vô vị... mở miệng nói:
-Biểu muội chúng ta đi thôi, để cho tên ngốc trên cây kia từ từ luyện!
-Ân, tốt!
An Kỳ Nhi nghe biểu tỷ gọi Tần Nhị Bảo là tên ngốc, không khỏi nở nụ cười, không nói gì nữa, mà đi theo Ân Huyền Vũ, lưu lại Tần Nhị Bảo đang treo ngược trên cây nghiến răng kèn kẹt.
-Đạo trưởng người huấn luyện Tần Nhị Bảo như vậy có phải quá mức nghiêm khắc rồi không?
Ân Thế Bình hai ngày nãy theo dõi sự việc, hai thầy trò Tần Nhị Bảo tập luyện, phương thức tập luyện quả là quá rùng rợn, vừa thấy Công Tôn Quang không nhịn được tới hỏi.
-Không có biện pháp a!
Công Tôn Quang lại là vẻ mặt cười đùa tí từng đổi thành lo sầu , nói:
-Thời gian quá cấp bách, bất đắc dĩ phải làm vậy thôi.
-Chẳng lẽ giảm cường độ một chút cũng không được?
Ân Thế Bình cùng Công Tôn Quang nói chuyện cũng hiểu được nỗi lo của hắn, liền nói:
-Tôi có thể giúp gì không?
-Nói thật ra tôi không hi vọng cuốn ngài vào viện này.
Công Tôn Quang cảm kích nhìn Ân Thế Bình nói:
-Chuyện này các dinh tới ít người càng tốt.
-Nhưng mà...
Ân Thế Bình chỉ về hướng Tần Nhị Bảo nói:
-Vì cái gì lại không nói cho cậu ấy sự thật?
-Nó cuối cùng vẫn là quá trẻ, sợ tâm khó mà không lo lắng quá.
Công Tôn Quang nhìn theo hướng Ân Thế Bình chỉ, nhìn Tần Nhị Bảo nói:
-Hiện tại cho nó biết còn quá sớm sẽ không tốt.
Dứt lời lại nhìn Ân Thế Bình nói:
Tôi hi vọng ngài có thể giữ bí mật này, tôi sẽ tìm cơ hội phù hợp nói cho nó biết.
-Đạo trưởng tính khi nào trở về?
Ân Thế Bình nhìn qua Công Tôn Quang thân hình gầy gò, không khỏi đau xót, nhưng vẫn cố nén nói:
-Nếu không có gì khác hãy ở lại vài ngày, tôi sẽ tận tình chiêu đãi.
-Đợi tôi đem bộ Mê Tung Quyền này truyền thụ xong cho nó, sẽ trở về!
-Vậy đạo trưởng cảm thấy cậu ấy muốn lĩnh hội được phải mất bao lâu?
Ân Thế Bình lại một lần nữa nhìn về phía Tần Nhị Bảo hỏi .
-Khoảng một tháng không hơn không kém.
Công Tôn Quang cũng nhìn qua Tần Nhị Bảo, trên mặt tươi cười nói:
-Dùng tư chất của nó, chắc là một tháng là ok.
-Cái gì, vậy đạo trưởng học hết hơn chục năm, mà cậu ấy chỉ một tháng là ok à?
-Tôi lừa nó thôi.
Nói đến đây, Công Tôn Quang lộ vẻ mặt ngoan đồng, hướng Ân Thế Bình nói:
-Tôi không muốn làm nó cảm thấy quyền pháp quá mức đơn giản, để không có hứng thú.
“...” Ân Thế Bình im lặng nhìn Công Tôn Quang không biết nói gì, lúc này trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng đồng hộ quả lắc đung đưa.
Hôm nay khí trời đặc biệt tốt, bởi vì cuối tuần nên không cần đi làm, Liễu Thần Đình bình thường vài ngày này đều thích ngồi ở quán cà phê Tĩnh Ba Khắc dù buổi chiều nhiệt độ khá cao nhưng nghe nhạc nhu hòa, nhìn qua cửa sổ dòng người qua lại, cũng rất thích thú, là một cô gái văn phòng, Liễu Thần Đình rất thích như vậy, nàng vốn thích nơi yên tĩnh mà tiểu thư giàu mới có, Tinh Ba Khắc lại vừa khéo có đủ các yếu tố nàng cần.
Lúc này suy nghĩ của nàng rất hỗn loạn, tên Tần Nhị Bảo hai lúa, trong thời gian này luôn ở trong đầu nàng, từ lúc bắt đầu gặp chán ghét hắn tới cực điểm bây giờ cũng không nói ra được cảm giác, Liễu Thần Đình càng ngày càng thấy không rõ ràng, đối với tên hai lúa này cảm giác là thế nào.
Liễu Thần Đình xem ra, Tần Nhị Bảo luôn cà lơ phất phơ không có chính đi, nhưng luôn ở thời điểm quan trọn gặp giữ hóa lành, nàng cũng không biết vì sao, luôn ngoài ý muốn phát sinh, không phải bị người ta theo dõi thì là gặp ăn cướp, không thì cũng.......
Nghĩ tới hắn, Liễu Thần Đình đột nhiên đỏ mặt, giống như mặt hồ tĩnh lặng, bị quăng xuống nguyên tảng đá bự ( nguyên văn là hòn đá nhỏ nhưng dịch giả ko thích vậy ) làm cho nước văng tung tóe không thể nào quên hắn nhưng là....
Liễu Thần Đình hiểu rõ hai người, địa vị quá khác nhau, mình như một cô bé lọ lem đợi hoàng tử, mà vương tử xuất hiện rồi, nhưng vẫn là tiếc nuối, nàng đã muốn nói ra, nhưng không biết vì điều gì vừa thấy hắn lại thẹn thùng.
Nữ tính thẹn thùng, khó mà nói ra được, làm cho nàng thật sự bó tay, giống những nữ hài khác, đi quyến rũ hắn, hắn tới tận bây giờ còn khỗ biết, là mình iu hắn.
Đang lúc Liễu Thần Đình tay nắm má, nhìn xa xa ngoài cửa sổ, đột nhiên chợt nghe bên tai, vang lên âm thanh quen thuộc:
-Sáng sớm Thần Đình sao lại ở chỗ này?
Liễu Thần Đình đang mải suy nghĩ, bị âm thanh này đánh thức, nhìn lại khôn khỏi ngây ngốc.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 44: Rung động.
Dịch Giả: Hiệp Khách
Nguồn: Kiếm Giới
-Ách...
Liễu Thần Đình có một cảm giác dường như không chân thực, nàng dù sao cũng không nghĩ tới, ở chỗ này lại đụng phải hắn, vẫn là không có chuẩn bị tinh thần sẵn, làm cho nàng trở nên bối rối, tay không tự giác đưa lên, không cẩn thận làm ngã ly, cà phê theo ly tràn ra chảy xuống sàn, Liễu Thần Đình khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng, tay chân luông cuống nhìn qua hắn nói:
-Anh vẫn khỏe chứ Tào Tiên sinh.
Liễu tiểu thư không cần khách khí như vậy.
Tào Hi Văn nhìn qua Liễu Thần Đình thẹn thùng cười nói:
-Gọi tôi là Hi Văn được rồi
-Được..
Liễu Thần Đình nghe Tào Hi Văn nói vậy, suy nghĩ rồi hương hắn nói:
Hi Văn thế nào anh lại tới đây?
Tào Hi Văn nghe Liễu Thần Đình hỏi như vậy bất đắc dĩ cười khổ nói:
-Tôi bị người ta cho leo cây?
-Ha ha..
Ltd nghe Tào Hi Văn trả lời như vậy, che miệng nở nụ cười, nói:
-Đường đường là Thiên Địa Nhị công tử, ai dám cho anh leo cây vậy?
-Không có cách, gặp phải một đám bạn trọng sắc khinh bạn, lúc cần thiết lại đem tôi vứt qua một bên.
Tào Hi Văn tự giễu nói.
-Ha ha...
Liễu Thần Đình không nghĩ Tào Hi Văn lại nói đùa về bằng hữu như vậy, che miệng cười không ngừng, lúc này không khí ở giữa nhẹ nhõm không ít, mà Liễu Thần Đình cũng không khẩn trương như lúc đầu.
-Liễu tiểu thư..
Tào Hi Văn mang theo ánh mắt thâm tình nhìn qua Liễu Thần Đình gọi.
Liễu Thần Đình nghe Tào Hi Văn gọi mình, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng ánh mắt Tào Hi Văn nhìn nàng rất nóng bỏng, làm cho mặt nàng đỏ ửng, không dám nhìn thẳng.
Chính lúc này, phục vụ viên của quán cafe đã tới, quét dọn nơi vừa rồi ly cafe bị đổ, xấu hổ giữa hai người cứ như vậy bị xóa bỏ một cách vô hình.
-Ngồi đi!
Tào Hi Văn thấy Liễu Thần Đình vẫn còn đứng đó, bộ dạng rất thân sĩ chỉ vào sofa ý bảo Liễu Thần Đình ngồi xuống, sau khi cả hai ngồi xuống, Tào Hi Văn gọi phục vụ viên tới kêu một ly Kiếm Giới cà phê.
-Làm sao anh biết tôi thích cafe Lam Sơn?
Liễu Thần Đình nghĩ lại mình chưa nói với Tào Hi Văn là mình thích cà phê Lam Sơn nên hỏi.
-Cái này chắc là tâm ý tương thông.
Tào Hi Văn nhìn qua Liễu Thần Đình cười nói:
-Kỳ thật tôi cũng thích cà phê Lam Sơn
.........
Liễu Thần Đình không nghĩ tới Tào Hi Văn cũng như mình ưa thích một loại cà phê, trong lòng giống như thỏ con đi loạn, hoảng hốt, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.
-Cô dạo này vẫn khỏe chứ.
Tào Hi Văn nhìn qua Liễu Thần Đình bối rối, vươn tay ra cầm lấy tay nàng, thâm tình nói.
Liễu Thần Đình không nghĩ tới hắn sẽ chủ động cầm tay mình, vô thức rụt lại nói:
-Cảm ơn, tôi rất tốt!
Tào Hi Văn đối với hành động vô thức của nàng, cũng không để trong lòng cười nói:
-Ngày đó người kia là bạn trai của em phải không?
Liễu Thần Đình rất muốn nói là không, nhưng nàng biết rõ trước mặt hắn không thể nói dối, liền hỏi lại:
-Hôm nay sao lại không thấy anh đi với bạn gái?
-Chúng tôi chia tay rồi!
Tào Hi Văn bình tĩnh nói:
-Ở chung một thời gian, tôi phát hiện vốn là chung tôi không hợp nhau.
-Ah, vậy sao?
Liễu Thần Đình nghe Tào Hi Văn nói vậy, không khỏi có chút bức xúc nói:
-Kẻ công tử giàu có, đương nhiên là đổi bạn gái như thay đổi quần áo nhỉ?
-Không nghĩ em cũng xem tôi là loại người như vậy!
Tào Hi Văn nhìn qua Liễu Thần Đình nói:
-Với tình cảm tôi rất là chân thành, không muốn đùa giỡn tình cảm của ai cả.
....
Liễu Thần Đình không hiểu tại sao mình lại không kìm được mà nói như vậy, giờ không biết trả lời sao cho tốt, không khỏi ngẩn ngơ nhìn qua Tào Hi Văn, tâm loạn lạc.
-Ngày đó không phải bạn trai em phải không?
Tào Hi Văn vô thức dùng tay nâng mắt kính noi:
-Tôi cảm thấy hắn với em không xứng.
-Cái này cũng anh có quan hệ gì đâu?
Liễu Thần Đình nghe Tào Hi Văn nói thế, liền trả lời, nhưng lời vừa thốt ra lại cảm thấy hối hận.
-Chẳng lẽ em không nhìn ra được sao?
Tào Hi Văn đưa tay ra lần nữa nắm lấy tay nàng, bàn tay nhỏ bé tựa như không xương nói:
-Tôi rất thích em!
Liễu Thần Đình nghe Tào Hi Văn nói xong, tâm càng rối loạn, cả người lộ vẻ bối rối, không biết nói gì cho tốt, nàng hiểu rõ mình thích Tào Hi Văn, nhưng nàng không thể ngờ được Tào Hi Văn sẽ nó như vậy, nên cũng không biết nói gì.
-Bây giờ có thể em chưa kịp suy nghĩ để trả lời ngay!
Tào Hi Văn thấy Liễu Thần Đình không trả lời tiếp tục nói:
-Tôi sẽ đợi em, tới ngày nào đó em chịu gật đầu nguyện ý!
........
Liễu Thần Đình trong nội tâm từng đợt rung động, với lời nói của Tào Hi Văn, nàng biết mình không có biện pháp cự tuyệt hắn, nhưng không hiểu vì cái gì trong lòng nàng đột nhiên hiện lên hình ảnh một người khác.
-Hắt xì hơi ..!
Tần Nhị Bảo nhảy mũi một cái, hắn lúc này đang nằm một đống la liệt truyên giường, mấy hôm nay hắn cảm giác mình thật sự là xui xẻo, bị lão đầu tử tra tấn khắp toàn thân, cơ bắp chỗ nào cũng đau, thật vất vả mới được lão đầu tử gật đầu cho một chút thời gian tắm rửa ngủ một giấc.
Hắn lấy tay vuốt vuốt mũi, phàn nàn nói:
-Lão đầu tử đúng là quá nhỏ nhen, đắc tội có một chút mà, tại sao phải tra tấn mình như vậy chứ hix!
Mang mình treo ngược trên cây còn chưa tính, lại còn để chướng ngại toàn gai với mưởng chai để mình vừa chạy vừa nhảy,
-đcm
Tần Nhị Bảo nghĩ tới đây không khỏi mắng:
-Thực là giống như đem lão hầu tử đùa nghịch mà
-Nhưng lệnh sư khó cãi, Tần Nhị Bảo mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn phải làm theo, nhưng là vẫn chung thủy tức giận không thể bình tĩnh được, không thể khống chế oán khí trong lòng mà hung hăng mắng:
-Lão già kia, sao lại ngược đãi con như vậy, về sau người chết ai là người đưa tiễn người a!
-Con vừa nói gì? Lập lại lần nữa?
Công Tôn Quang không biết từ khi nào đứng bên cạnh Tần Nhị Bảo hỏi.
Éc?
Tần Nhị Bảo bị Công Tôn Quang bắt tại trận hoảng sợ nói:
-Không có... không có gì, con có nói gì sư phụ đâu ạ.
-Ta cái gì cũng nghe thấy rồi!
Công Tôn Quang không có hảo ý hướng Tần Nhị Bảo nở nụ cười gian nói :
-Chẳng lẽ ta nghe nhầm?
-Đúng thế khẳng định là người nghe lầm!
Tần Nhị Bảo giả ngu nói.
-Ah, chúng ta không nói chuyện này nữa, từ hôm nay bắt đầu học Mê Tung Quyền.
-Cái gì?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt đau khổ cầu xin :
-Sư phụ đừng đùa nữa, con biết con sai rồi mà!
-Đừng nói nhảm nữa, ta có trách con đâu!
Công Tôn Quang thấy Tần Nhị Bảo cầu xin tha thứ, giả bộ vô tộ nói.
-Con......
Tần Nhị Bảo biết rõ là sư phụ giả vờ giả vịt, vẫn phải theo tới chỗ học, dù sao cũng không phải là đối thủ của Lão đầu tử liền chuyển chủ đề nói:
-Sư phụ, con vừa làm xong bài tập người giao, giờ quá mệt mỏi rồi có thể nghỉ ngơi một chút, ngày mai mới có tinh lực tiếp tục được!
-Như vậy mới có hiệu quả tốt!
Công Tôn Quang cùng Tần Nhị Bảo nói, căn bản không có kết quả, liền tăng kình lực vào tay kèo bả vai hắn từ trên giường xuống nói:
-Đừng nói nhảm, theo ta đi!
-Sư ....Phụ!
Tần Nhị Bảo lại hét thảm, mà tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng khắp cả biệt thự, Trung Bình Sơn lại nghe được, dùng tay vẽ hình dấu thập trước ngực miệng nói:
-Huynh đệ cầu chúa phù hộ cho ngươi bảo trọng.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 45: Đao Tử.
Dịch Giả: Hiệp Khách
Nguồn: Kiếm Giới
Liễu Thần Đình không biết làm sao đi ra được khỏi quán cafe, nếu như vừa rồi hình ảnh kia không lóe lên xuất hiện Tần Nhị Bảo, có lẽ nàng đã tình mê ý loạn mà đồng ý, nhưng trong nháy mắt từ :
-Tôi đồng ý đã trở thành “ Tỗi sẽ suy nghĩ lại’.
Nói xong câu đó, rất là thẹn thùng chạy mất tiêu, vứt bỏ Tào Hi Văn ở lại một mình, Liễu Thần Đình cảm giác mặt đỏ bừng như sắp bốc lửa, chạy ra khỏi quán cafe, tâm tình dần dần cũng bình phục lại.
Mà lúc này chỉ còn Tào Hi Văng ngồi một mình nhàn nhã thưởng thức cafe, nhớ lại vừa rồi Liễu Thần Đình thẹn thùng, tựa như chạy trối chết ly khai quán cafe không khỏi nở nụ cười, Tào Hi Văn cũng không có gọi nàng lại, chỉ mỉm cười nhìn nàng rời đi, đối với Liễu Thần Đình không có trực tiếp đáp ứng yêu cầu của hắn, mới đầu đúng là có chút thất vọng, nhưng rất nhanh theo thái độ Liễu Thần Đình hắn có thể hiểu được nữ nhi vốn ngại ngùng.
Tào Hi Văn khóe miệng tươi cười nhẹ nhàng, Liễu Thần Đình đã giống như con mồi bị hắn tập kích, khó có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, sau này sẽ triệt để tấn công làm cho nàng triệt để thần phục, nghĩ tới đấy, Tào Hi Văn lại bắt đầu thưởng thức cafe, vừa uống vừa nghiền ngẫm và ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
-Đao Tử, Đao Tử, đâu rồi tên tiểu tử thúi, rốt cuộc chết ở đống rác nào rồi?
Đại Điền Nhị cho thư kí kiêm tình nhân tiểu Lan đi tìm Đao Tử nhiều lần cũng không thấy, khó trách có chút tức giận, trong điện thoại lớn tiếng.
-Lão đại có vẻ giận a!
Đao Tử nghe Đại Điền Nhị mất hứng, tranh thủ thời gian xin lỗi:
-Tôi đang ở bên ngoài!
-Bên ngoài?
Đại Điền Nhị nghe Đao Tử tử nói xong, cho là hắn lại ở chỗ Ôn Nhu Hương mà khoái hoạt, bất mãn nói:
-Ngươi chết trên bụng nữ nhân kia rồi hả? còn không mau cút về cho ta!
Đao Tử nghe Đại Điền Nhị hiểu lầm mình mồ hôi hột nhỏ xuống, lập tức giải thích:
-Đại ka, người đừng nóng giận, tôi cùng bọn Đại Toàn đang ở chợ bán thức ăn thu phí bảo hộ mà.
-Tiểu tử ngươi lại là khi dễ người già phụ nữ và trẻ em hả?
Đại Điền Nhị đối với Đao Tử rất biết ăn nói, trước kia đặt rất nhiều hi vọng, cảm giác bên người có một người có thể hiểu tâm tư của mình, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng lúc trước giao cho hắn xử lý mấy lần chuyện trọng yếu, hắn đều làm hỏng bét cả, khó tránh có chút thất vọng, lúc này lại nghe hắn mang huynh đệ tới chợ bán thức ăn thu phí bảo hộ, đối với hắn lại thêm nản chí, bất mãn nói:
-Ai thật sự là a Đẩu khó mà thành sự.
-Lão đại, người nói cái gì, chợ bán thức ăn ồn ào quá, tôi nghẽ không rõ!
Đao Tử lớn tiếng nói:
-Tôi sẽ trở về ngay.
-Được rồi, ok!
Đại Điền Nhị tuy đối với Đao Tử rất thất vọng, nhưng vẫn quyết định cho hắn một cơ hội nữa, nói:
-Trời về, ta có một việc cần ngươi đi làm.
Ứoc chừng qua nửa giờ, Đao Tử đầu đây mồ hôi xuất hiện trước mặt Đại Điền Nhị, hơi thở dồn dập nói:
-Đại ka, tôi đến rồi, có chuyện gì, cứ việc giao phó!
-Gần đây theo dõi Tần Nhị Bảo, có tin tức gì không?
Đại Điền Nhị nhìn qua Đao Tử tử hỏi, hắn đã thật lâu không đi tìm Tần Nhị Bảo phiền toái, đương nhiên trong khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi, ông chủ phía sau hắn, đã thúc dục hắn phải nhanh chóng động thủ với mấy phú hào, nên bắt cóc thì bắt cóc, nên giết con tin thì giết, không nên làm mất thời gian, tới chợ bán thức ăn thu phí bảo hộ, có thể thấy được đằng sau là một kế hoạch lớn.
Đại Điền Nhị xem Tần Nhị Bảo như cái gai trong mắt, đinh trong thịt cảm giác một ngày không nhổ đi, lúc có hành động với Ân Huyền Vũ sẽ có phiền toái lớn, nhưng Tần Nhị Bảo ngày đó lộ ra một thân công phu, làm cho hắn vẫn còn nhớ rõ, không khỏi sinh lòng mến tài, cảm thấy nếu bang phái mình có được một mãnh tướng như vậy khảng định là như hổ thêm cánh.
Lần này muốn cho Đao Tử đến tìm Tần Nhị Bảo xem thái độ của Tần Nhị Bảo là gì, nếu có thể dùng thì dùng, còn không thì dù phải trả giá đắt cũng phải hủy diệt nó (không ăn được thì đạp đổ)
Đao Tử nghe Đại Điền Nhị hỏi như vậy, cảm thấy lưng rét lạnh, lúc trước hắn cùng Tần Nhị Bảo liên hệ, không phải là bị đánh một trận, thì cũng bị giáo huấn một trận, khiến cho mỗi lần nhìn thấy Tần Nhị Bảo lại đau đầu, lần này lại đi tìm hắn phiên toái, không phải là đâm đầu vào hố lửa à, Đao Tử cảm thấy mình con chưa tới nỗi ngốc, tốt nhất là không nên trêu chọc Tần Nhị Bảo.
Lão đại không nói về vấn đề này mình càng thanh nhàn, tránh khỏi phiền toái, còn tìm Tần Nhị Bảo nếu để hắn phát hiện lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đến lúc đó tiền thuốc mem cũng chả có.
Đại Điền Nhị trong khoảng thời gian này không kêu hắn tìm đến Tần Nhị Bảo, Đao Tử cảm thấy chuyện này đã qua, cho nên với việc lão đại phân công một mực không để trong lòng, đem tinh lực đặt ở địa phương khác, ví dụ như đi chợ mua bán thức ăn để thu phí bảo hộ, thế nhưng hôm nay không biết ngày gì, lão đại lại hỏi tới vấn đề này.
-Cái này... cái này...
Đao Tử chi chi ngô ngô cả nửa ngày, cũng không nói được gì, bộ dáng có lỗi nói :
-Thật xin lỗi, lão đại.
-Cái gì?
Đại Điền Nhị có chút giật mình nhìn qua Đao Tử, không nghĩ tới tên tiểu tử này dám nói như vậy, không khỏi cảm thấy giận dữ, đã trầm mặc cả buổi, không khỏi cười lạnh rộ lên, trong nội tâm đã triệt để mất đi tin tưởng nói:
-Ngươi lui xuống đi!
-Đao Tử có chút giật mình nhìn Đại Điền Nhị, có chút không dám tin, trước khi mỗi lần hắn thất bại hoặc làm sai, lão đại sẽ thóa mạ một trận long trời lở đất, nhưng lần này lại là bình tĩnh, nhưng bình tĩnh như vậy, lại làm cho Đao Tử tử cảm thấy không ổn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn theo Đại Điền Nhị đã nhiều năm như vậy nên hiểu rõ, đây chính là trực giác phản ứng.
-Ngươi thế nào lại còn không đi?
Đại Điền Nhị nhìn qua Đao Tử cả buổi chưa đi, bất mãn hỏi.
-Lão đại, người không có chuyện gì nữa muốn giao phó sao?
Đao Tử vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
-Đã không có, ngươi đi đi...
Đại Điền Nhị giống như lầu bầu, đem lời lập lại mấy lần.
.......
Đao Tử dùng hắn đối Đại Điền Nhị hiểu biết, đã hiểu rõ mất đi sự tín nhiệm , nhưng thoáng nghĩ tới Tứ Đại Kim Cương cũng bởi vì bị Tần Nhị Bảo đánh bại, đã bị Đại Điền Nhị vứt bỏ như vứt rác.
Mình có phải hay không sẽ có kết cục như vậy?
Đao Tử nghĩ tới việc này, có chút rét run, một cảm giác khủng bố trước nay chưa từng có, từ đầu tràm xuống gót chân, làm cho hắn không kìm lòng được run lẩy bẩy.
Đao Tử khóc nói:
-Lão đại cho tôi một cơ hội nữa , Tôi nhất định không làm ngài thất vọng.
Đại Điền Nhị nghe Đao Tử nói vậy, nở nụ cười, hắn biết Đao Tử đã hiểu tâm ý của hắn, mà đây đúng là người hắn từng coi trọng nhất, nhưng hiện tại đã vô dụng, Đao Tử đối với hắn mà nói, đã là tên vô dụng, nói nhiều cũng chỉ lãng phí tời gian.
Đại Điền Nhị đối với Đao Tử thút thít nỉ non, cũng không có hành động gì nói:
-Ngươi đi đi, nếu còn muốn làm thủ hạ ta.........
Đại Điền Nhị cũng không nói hết lời, hắn biết Đao Tử sẽ hiểu ý hắn, rất đơn giản nếu còn muốn được trọng dụng, đã là không có khả năng, nhưng làm ngựa chết vẫn là có thể.
Đao Tử tự nhiên minh bạch ý của Đại Điền Nhị, hắn theo Đại Điền Nhị đã vài năm chả ngày chém chém giết giết, là một lưỡi đao chả ngày tắm máu, đen đầu người đạp dưới chân, giờ làm ngựa chết ư, không khỏi thấp dọng mắng:
-Làm ngựa chết? đclmm!
Mắng bỏ đi, cũng không quay đầu lại. lúc này trong đầu Đao Tử suy nghĩ phải kiếm một đường lui mới được.