Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà]
Cái thế giới này tất nhiên cũng có ngựa, hơn nữa lại vô cùng rẻ một đồng vàng đổi hai con ngựa tốt mà chủ nhân của ngựa xem ra chạy mất còn nhanh hơn ngựa, một đường chạy mất không có ngoái đầu lại.
Liên Hoa cười cười sau lớp miếng vải sa đen che khuất khuôn mặt, dù vậy miếng vải này so với miếng bịt mặt ngày xưa còn mỏng hơn nhiều lần, ngựa chạy một ngày một đêm cũng được hai trăm dặm sớm đã qua đông thành, phía trước bọn họ là một thị trấn tương đối náo nhiệt, Nam thành!
Liên Hoa trên lưng ngựa liền quay đầu lại:
-“Chúng ta tìm nơi ngoài trời để nghỉ ngơi, ngày mai sẽ khởi hành tiếp được chứ?”
Nghỉ ngoài trời là thói quen của nàng, hơn nữa cũng là phương thức an toàn!
Chu Vũ cười khổ:
-“ Đáng tiếc thật, người vừa mới biến thành nữ nhân nay đã lại trở về làm dã nhân rồi”
Hắc sa hơi rung rung lên theo điệu cười của Liên Hoa, đây cũng là lần thứ hai nàng cười trong hai ngày qua, nếu nói ra sợ rằng sẽ có người không tin, một thiếu nữ đẹp như nàng mà hai ngày lại chỉ cười hai lần, mà đến ngay cà nàng cũng không dám tin rrằng hai ngày qua nàng đã cười hai lần bởi vì hai năm qua, nàng một lần cũng không có nở nụ cười bao giờ.
Phía trước một đám người cưỡi ngựa hướng phía bọn họ đi tới.
Kỵ sĩ đi đầu thần thái sáng lạn, xung quanh người như tỏa ra khí thế uy bức, hai mắt nhìn thẳng trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thị biểu hiện địa vị của bọn họ là những cao nhân nhất đẳng, ngay cả ngựa cưỡi cũng tran điểm tương đối hoa lệ, nhìn thấy bọn họ, Chu Vũ có chút ngạc nhiên, Liên Hoa cũng không có quay đầu đã dục ngựa chạy vào ven đường mà Chu Vũ tự nhiên cũng không cần dạy liền cho ngựa chạy theo nàng
Đám người trên lưng ngựa liền vọt qua, tiếng vó ngựa dồn dập làm tro bụi vung lên tứ tán, trong một khắc Chu Vũ nhắm mắt lại khiến hắn căn bản không phát hiện ra tại hơn mười trượng phai sau một con ngựa đột nhiên chuyển hướng chạy vào rừng, tốc độ thật sự khiến người khác khó có thể thấy được
Đại đội nhân mã rốt cục cũng đi qua,chuyển hướng sang con đường lớn, trực tiếp tiếng vào thành, còn con đường nhỏ thì vốn là đường thông vào trong núi, bình thường rất ít người qua lại rất thích hợp cho việc trú ngụ ở ngoài trời (còn choa việc gì nữa nhỉ :-/)
Hai người vừa mới đi vào con đường nhỏ thì một con ngựa chậm rãi từ phía sau cây đại thụ đi ra, trên đó là một cô nương mang trên mặt mang theo vẻ rất phức tạp, nàng ngồi trên lưng ngựa suy nghĩ hồi lâu rút cục liền kéo dây cương , lên đường, bước tới nơi nối với đường lớn nàng có chút dừng lại rồi sau đó dứt khoát đi theo con đường nhỏ.
Màn đêm buông xuống, ánh lửa bập bùng, hương thơm tỏa ra từ miếng thịt Liên Hoa vừa lấy từ tay Chu Vũ , thịt này vốn không phải thịt rồng, nhưng vẫn tỏa ra hương thơm béo ngậy, cắn một miếng thật lớn , Liên Hoa liền hỏi:
-“ Đây là thịt gì vậy?”
Nàng đoán không ra, hơi giống thịt sói nhưng so với thịt sói thì ngon hơn nhiều! Các lọai thịt ma thú nàng từng đã nếm qua, nhưng cũng chưa từng ăn loại thịt ngon như thế này.
Chu Vũ hai tay vừa động, một ống trúc hiện ra ở lòng bàn tay, bên trong lóng lánh nước.
-“ Là thịt sói”
Lúc này, Liên Hoa vốn đã hình thành thói quen được hắn hầu hạ :P , khiến cho nàng dễ dàng tiếp nhận câu trả lời:
-“ Ta thật sự bội phục tài nấu nướng cùa ngươi, có thể làm cho thịt sói bình thường lại có tư vị ngon thế này”
Chu Vũ mỉm cười:
-“ Bởi vì đây cũng không phải thịt sói bình thường mà là thịt của lang vương (chỗ này để là lang=sói vì nó mang cả nghĩa riêng, các lão thông cảm)”
Liên Hoa thất kinh:
-“ Ngay cả thịt của ma lang vương ngươi cũng có sao?”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi,không cần ngạc nhiên vậy”
Chu Vũ thản nhiên nói tiếp:
-“ Chúng ta đi đường còn dài, có thể sẽ gặp nhiều ma thú nữa, ngươi muốn ăn gì cứ đề xuất đi”
-“Ta cảm giác không thể ở cùng với ngươi được”
Liên Hoa nghiêm trang nói
- “Tại sao?”
Chu Vũ sửng sốt hỏi lại,không thể ở cùng hắn, vậy là có ý tứ gì, nàng lại có thêm chủ ý gì đây?
Liên Hoa nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn đột nhiên cười phá lên:
-“ Ta và ngươi nếu ở cùng một chỗ, ngươi sẽ biến ta thành trứng mỏng mất”
Ngẫm lại thì cũng đúng, nếu ở cùng với hắn, thịt sẽ có người nướng, lại thường xuyên thay đổi, nước sẽ có người rót đưa tới tận tay, đánh nhau cũng là hắn lo, nàng căn bản cả nhấc tay cũng không cần.
Chu Vũ liền cuống quít gầy đầu:
- “ Điều này rất dễ xử lý, ta vốn là một đại nam nhân nếu thường xuyên đi nấu cơm thì quả là có chút chướng mắt, nếu ngươi đã yêu cầu từ giờ trở đi, tìm kiếm thịt cùng nấu nướng sẽ do ngươi làm.”
Liên Hoa liền dẩu miệng:
-“ Nhưng ngươi nấu nướng ngon hơn ta mà”
Chu Vũ lại càng không đồng ý:
-“ Nữ nhân nên học nấu cơm, nếu không học tương lai sẽ không thể lấy chồng” (hảo, ta đồng ý với ngươi)
-“ Ai nói ta là nữ nhân?"
Liên Hoa đích thanh âm rất nhỏ:
-" Ta nói cho ngươi hay là ta......"
-“ Được!"
Chu vũ cắt đứt lời của nàng:
-" Ta chứng minh ngươi là nữ nhân, trăm phần là nữ nhân có được không? Thật là không chịu được ngươi”
Phía sau rừng cây có một cô nương đang tựa vào một cây đại thụ, tòan thân bao bọc trong một mảng hơi nước, tầng tầng hơi nước, không ai nghe thấy tiếng thở của nàng ngay cả đến ma thú cũng không phát hiện ra nhưng nàng có thể nghe được những động tĩnh bên ngoài, nghe được âm thanh ôn nhu tranh luận của cả hai, trong lòng nàng chính nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì, mấy tháng trước nàng cũng từng như thế này, tại một rừng núi hoang dã một nam nhân đã vì nàng mà thổi một đoạn nhạc ôn nhu réo rắt, đã làm cho nàng nhỏ nước mắt, một bữa thịt sói, bây giờ nàng đã biết nó là thịt lang vương. Khó trách, thảo nào thịt lại có vị ngon đến thế!
Rời hắn nàng cùng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ chứng kiến một cô gái xinh đẹp như hoa đang ngồi cạnh hắn, lại cũng cùng hắn nói cười trong đêm hoàn toàn giống như quá khứ, tâm lý của nàng đột nhiên cảm thấy một chút khó chịu.
Liên Hoa nằm nghiêng bên đám lửa bập bùng, ngửa mặt nhìn trời đầy sao:
-" Tối nay sao rất đẹp, ngươi không cảm thấy sao?"
Chu Vũ ngửa mặt nhìn trời:
- “ Đáng tiếc một cảnh đẹp ngươi không được nhìn thấy”
-" Ngươi gạt người? Ban đêm như thế nào có thể thấy ánh trăng?"
Liên Hoa không tin! Cái thế giới này mặt trời cùng mặt trăng cùng mọc cùng lặn, ban đêm mặt trời xuống núi, ánh trăng cũng khuất sau núi, chỉ còn lại có sao mà thôi.
Chu vũ nhẹ nhàng ngâm:
"Núi mờ nước chảy xa xôi
Giang Nam cây cỏ tiêu điều về thu
Đêm nay trắng sáng cầu xưa
Mà người dạy sáo bây giờ nơi đâu"
Liên Hoa nhẹ nhàng ngâm tụng, rồi thì thào nói:
-" Thơ hay! Thật sự là thơ hay! Này chỉ có du thi nhân như ngươi mới làm được, người khác thật sự làm không được!...... Thổi sáo!Nga! Ngươi không sao chứ?"
Chu Vũ lắc đầu:
- “ Có lẽ những điều này thật sự làm cho thi nhân buồn chán!Không có trăng sáng, không có hai mươi bốn cây cầu, không có người ngọc cũng chẳng có sáo”
Ở nơi này, so với Giang Nam thơ mộng thì cái gì cũng không có.
Liên Hoa có chút nghiêng người hỏi:
- “Ngươi dường như có rất nhiều tâm sự? Ngươi có thể nói cho ta một chuyện không? Nhà của ngươi, người ngọc của ngươi, còn có thơ của ngươi, tiếng sáo của ngươi nữa….?”
Chu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu:
-“ Ngươi dù có hỏi thêm nữa ta cũng sẽ không nói ra bởi ta nghĩ ngươi sẽ không tin được đâu”
“Ngươi nói những lời này ta mới thật sự không tin!"
Liên Hoa lắc đầu:
" Ngay cả bản lĩnh thần kỳ của ngươi ta còn tin, há lại không tin tưởng chuyện cỏn con này sao?"
Chu Vũ đột nhiên đứng dậy:
-“ Ngươi thật sự có hứng thú, nhưng….vị bằng hữu ở phía sau cây kia cũng có hứng thú với ta sao?”
Liên Hoa kinh hãi vội đứng dậy, trường kiếm cầm chắc trong tay, kiếm mang thoát ra hướng về phía Chu Vũ đang nhìn
Nhánh cây hơi rung động, kiếm mang từ trường kiếm của Liên Hoa liền tuôn ra, một bóng hình màu lam mơ hồ hiện lên, thị là một nữ nhân.Xích địa một tiếng, băng hoa bắn ra chặn kiếm mang, nữ nhân kia lùi lại năm bước, tay liền vươn ra không khí đột nhiên truyền đến những tiếng rít gào, vô số băng trùy màu lam nhạt bắn về phía Liên Hoa, trường kiếm vung lên, một đóa hoa sen thật lớn bao phủ trước người Liên Hoa ‘Quang chi liên hoa kiếm’! Băng trùy chạm vào đóa hoa sen đều tan thành bụi nước, kiếm quang dứt, nhưng trước mặt Liên Hoa đột nhiên xuất hiện một đạo tường băng, kiếm mang lại tuôn ra tường băng nát bấy đột nhiên xung quanh hóa thành một cái lồng tạo thành từ vô số mảnh băng nhỏ như lá liễu bao vây nàng vào giữa, kiếm quang vung lên thủ kién toàn thân nhưng tay nàng thì run rẩy không ngừng, đột nhiên Liên Hoa biến mất, nàng đã vọt tới trước thoát khỏi cái lồng băng, nhưng tay phải như bị căng ra được một người nắm chặt, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, Chu Vũ.
Đối diện bọn họ, nữ nhân kia liền giương tay lên,lập tức hình thành một dải băng long hướng hai người vọt tới, Chu Vũ không hề động nhưng băng long đột nhiên hóa thành khí thể tiêu biến vô hình, cũng có thể bị hắn hút vào tay phải, nhìn lại bụi cây đã trống trơn, nữ nhân nọ đã biến mất
Chu Vũ thì thào nói:
-“ Là nàng! Thật là có ý tứ, cư nhiên lại trở thành âm hồn bất tán!"
Liên Hoa liền đưa tay từ trong tay hắn rút về:
-“ Nàng là ai?”
“Khinh dương vũ!"
" Khinh Dương Vũ? Đại ma pháp sư trẻ nhất Khinh dương gia tộc?"
Liên Hoa hơi kinh hãi, Khinh Dương gia tộc ở thế giới này là gia tộc thủy hệ ma pháp chí tôn, nếu biết được hắn cũng là thủy hệ ma pháp, hơn nữa uy lực cực kỳ cao, nhất định sẽ đến để so tài với hắn, một Đại ma pháp sư còn không thắng được vậy lần sau sẽ phái ai tới? Nàng trong lòng hiện lên một cái tên, một người mà cả đế quốc đề quen thuộc, cái tên này trước kia đối với nàng như một ngọn núi, bây giờ thì lại như một tử thần!
“Ngươi tại sao không nhận nàng?”
Đây là câu hỏi đầu tiên của Liên Hoa
Chu Vũ lắc đầu:
-“ Cô gái này vốn là kẻ lục thân bất nhận, có thể ngay lập tức trở mặt vô tình, ta tình nguyện coi như chưa từng biết nàng ta.”
-“Lục thân bất nhận? Trở mặt vô tình?"
Liên Hoa trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc:
-" Ngươi cùng nàng rốt cục là có chuyện gì? Lại còn cái gì mà vô...... tình? Nàng rất thân thiết với ngươi, đối với ngươi hữu tình?"
Chu Vũ cười cười:
- “ Không cần thắc mắc nhiều? Chỉ là một cách nói thôi, người này đã từng dùng đủ mọi cách để lừa gạt bảo bối của ta”
-“" Bảo bối của ngươi?"
Liên Hoa hứng thú hỏi:
" Bảo bối gì?"
Chu Vũ tay hơi động, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên hồng diễm hạt châu, hắn liền đưa khỏa hạt châu lên
-“Đây là ma lang vương tinh, giá trị liên thành! Đối với hỏa hệ ma pháp sư mà nói chính là chí bảo, dù không phải ma pháp sư cũng là chí bảo, bởi vì mang theo vật này, liệt hỏa không thể xâm, hàn băng không thể phạm”
Liên Hoa nhìn chằm chằm vào hạt châu kiều diễm đang lóe lên ánh hồng sắc đầy yêu dị, trong ánh mắt nàng phảng phất như hiện lên hai vì sao nhỏ.
Chu Vũ nhìn thần sắc của nàng:
-“ Hạt châu này tặng cho ngươi vậy”
-“Không!”Liên Hoa cuống quít lắc đầu!
-" Tại sao?"
Chu vũ ngạc nhiên nói:
" Nếu có nó trong tay, vừa rồi dù là Đại ma pháp sư cũng nhất định không phải là đối thủ của ngươi!"
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà]
SR hum qua sốt, hum ni vẫn chưa khỏi nên làm đc có 1c sau 2 ngày, các lão đọc tạm:0 (91):
Liên Hoa liên tục lắc đầu:
-" Ta biết! Nhưng ngươi là ma pháp sư, tương lai phải đối mặt với nhiều địch nhân lợi hại, giữ nó ở bên ngươi so với việc tặng cho ta còn tốt hơn nhiều!”
-“ Thật sự là không nên?"
Chu vũ trịnh trọng nói.
-“Thật sự là không nên”
Liên Hoa gật đầu.
Nàng là người đầu tiên đối với lang vương tinh của hắn không có dục vọng! Chu Vũ cực kỳ vui mừng, hắn đem nó đưa ra chẳng qua cũng muốn dò xét một chút, biểu hiện của nàng thật sự không làm cho hắn thất vọng.
“Ngươi nhất định cho rằng ta rất ngốc!"
Liên Hoa cười nhẹ chậm rãi nói:
" Kỳ thật ta rất thông minh!"
Thú vị! Nàng cũng thích tự khen mình! Chu vũ hỏi tiếp:
" Tại sao?"
Liên Hoa cười phá lên thể hiện sự đắc ý cực kỳ:
-" Ngươi đi theo ta, chỉ cần ngươi không có nguy hiểm, ta cũng sẽ không có nguy hiểm, cái đạo lý đơn giản này ta cũng rất rõ ràng! Lang vương tinh mặc dù giá trị liên thành, nhưng sao có thể đổi lấy một ma đạo sư hỗ trợ và bảo vệ?"
Đáng phục! Tiểu cô nương này tuy không giống như nàng biểu hiện quả thật nàng cũng rất thông minh, nàng căn bản vốn biết đây là một màn dò xét! Chu Vũ tay khẽ động, đột nhiên đã chạm vào lưng nàng:
-“ Ta tặng vật cho ngươi vậy mà ngươi lại từ chối, đã vậy càng từ chối càng tặng nhiều hơn!”
Liên Hoa kêu to:
-" Đã là tặng sao còn bắt buộc phải lấy?...... A, ngươi làm cái gì vậy?"
Nàng đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có một cổ nhiệt lưu tiến vào trong cơ thể, một luồng năng lượng tựa như hồng thủy phá đê mà vào, toàn thân cơ hồ từng thớ thịt như run lên, hô hấp cũng đình trệ:
" Dựa theo phương pháp luyện công thường ngày của ngươi, đem cổ lực lượng này dung nhập toàn thân!"
Đây là một loại lực lượng hoàn ta xa lạ với Liên Hoa , nàng chỉ cảm thấy trong ý thức như nổ mạnh một tiếng, lại nghe hắn nói liền vội vàng theo phương pháp tu luyện đấu khí cố gắng dẫn nhập luồng năng lượng này vào khí hải, chỉ trong chốc lát khí hải đã tràn đầy, luồng nhiệt lưu vẫn không ngừng tiếng vào, chỉ còn cách dẫn chúng tới chứa đựng trong các kinh mạch, khi dẫn luồng năng lượng này tới các kinh mạch khiến cho đấu khí vốn có của nàng rút lui nhưng sau đó lại trở lại dung hợp vào luồng năng lượng này, chậm rãi dung hợp hình thành nên một luồng năng lượng mới nhanh chóng vận chuyển toàn cơ thể. Nguồn năng lượng mới so với trước kia thì nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa nó lại là một loại năng lượng thần bí, lúc này Liên Hoa cũng không dám sơ suất vội vận chuyển năng lượng tuần hoàn thêm một vòng nữa, nàng sợ nếu không làm thế luồng năng lượng này sẽ biến mất, thời gian trôi đi lúc nào không ai hay.
Rút cục Liên Hoa cũng từ từ mở mắt, mặt trời đã dần dần hiện lên từ phía đông, đám lửa đã sớm tắt ngấm nhưng toàn thân nàng đều không hề có thấy lạnh, chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu ấm áp lưu độngt oàn thân, không có cảm giác của cuồng bạo đấu khí nhưng lại thấy thư thái vô cùng. Nhấc tay lên, chỉ một cái nhấc tay đã khiến nàng thật sự ngạc nhiên, kiếm trong tay nàng giờ đây nhẹ tựa như không khí, một kiếm chém ra, kiếm quang tuôn ra chỉ có một tia kiếm so với kiếm quang thì nhỏ đi nhiều lắm nhưng lại dài tới hơn một trượng, chém một nhát,tay cầm trường kiếm rất vững trãi, trước mặt vẫn chưa có gì thay đổi, đột nhiên một trận gió thổi qua ngay lập tức gốc cây đại thụ cách nàng một trượng liền đổ xuống , chạm vào mặt đất tạo nên một cơn lốc bụi
Liên Hoa một chân nhún xuống, thân thể hướng bên trái nhảy qua, chỉ một bước nhưng nàng cảm thấy thân thể nhẹ như chim yến , cư nhiên nhảy xa tới ba trượng mà khi đáp xuống đất lại nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động gì! Hơn nữa sau một hồi nhảy nhót và chém cây nàng liền cảm giác như cây đại thụ đổ xuống vô cùng chậm, tựa hồ nàng có thể vừa đến bên một cái cây cổ thụ chém đổ nó rồi lại thoát ra cũng vẫn có khả năng.
Chấn động! Vui mừng lẫn sợ hãi! Không thể tin! Tất cả các ý nghĩ đồng thời xuất hiện, Liên Hoa liền nhắm mắt suy tư, đúng vậy là năng lượng! Đêm qua rõ ràng nàng đã cảm thấy được một cỗ năng lượng thật lớn tiến vào cơ thể nàng, nhờ luồng năng lượng này mà cơ thể nàng thay đổi! Thực lực của nàng tiến bộ nhanh, không phải nói là cự nhanh thật sự khiến nàng khiếp sợ! Nhãn quang lợi hại hơn, thân pháp nhanh hơn nhiều lần, còn kiếm thuật đã tiến vào cảnh giới nào? Kiếm quang dài tới một trượng, trời ơi nàng quả thật đã tiến vào cảnh giới kiếm thánh tiêu chuẩn.
Mặc dù kiếm quang rất nhỏ nhưng quả thật sắc bén vô bỉ,điều này thể hiện cái gì? Nếu nói về uy thế thì dường như có hơi yếu thế bởi kiếm quang chỉ là một tia, nếu chiến đấu dưới ánh mặt trời cơ hồ khó có thể nhìn thấy nhưng uy lực thì tuyệt đối có thể so với kiếm thánh, chẳng lẽ bản thân đã có thể được gọi là ‘Chuẩn kiếm thánh’.
Trời ạ, kiếm thuật cũng có thể một đêm tiến ba cấp sao, từ kiếm sư muốn thành kiếm thánh tuyệt đối phải trải qua hai cửa ải, mà mỗi cửa ải đó không có 10 năm khổ tu khó có thể vượt qua cho nên kiếm thánh số lượng cũng không nhiều danh vọng cũng lớn, vậy mà chỉ trong một đêm có thể đột phá tất cả các cửa ải, do hắn! Hắn đã dùng ma pháp gì? Không, phải là hắn dùng thần pháp gì? Ma pháp tuyệt đối không thể làm ra loại kết quả này, không loại ma pháp nào có khả năng này ngay cả Ma thần cũng không thể làm được chuyện này.
-“Chúc mừng ngươi, công lực của ngươi đã rất cao”
Một âm thanh vang lên từ phía sau nàng
Liên Hoa liền quay đầu lại:
-“ Ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguyên nhân cực kì đơn giản!”
Chu Vũ nói:
-“ Bời vì câu nói của ngươi đã nhắc nhờ ta, ta phải bảo vệ ngươi, ta đã nghĩa nếu đề cao thực lực của ngươi thì trách nhiệm bảo tiêu của ta cũng giảm đi nhiều”
Liên Hoa cười cười duyên dáng:
- “Thật là thông minh!...Nhưng ta muốn hỏi ngươi đã làm như thế nào vậy?”
Chu Vũ hơi lắc đầu:
-“ Ta không phải đã nói đem lang vương tinh cho ngươi sao? Ngươi không nhận nên ta đành cố tình ép ngươi nhận”
Liên Hoa sửng sốt nói:
-“ Đây là lực lượng của lang vương tinh?”
-“ Bất quá cũng không quan hệ nhiều, ta đã dùng thủy ma pháp hòa tan nó, sau đó lại dùng dung hòa cùng đấu khí của ngươi, vì thế ngươi sẽ không biến thành một nữ cự lang giương nanh múa vuốt đâu”
Hắn liền cười thật lớn, Liên Hoa thấy vậy liền hung hăng đánh hắn một quyền, đánh ra một quyền, hình thành tia gió theo quyền xuất ra, nhưng khi chạm vào người hắn lại nhẹ như một cái vuốt ve!
Kỳ thật là Chu Vũ nói dối, hắn thật sự dùng hỏa ma pháp hòa tan lang vương tinh rồi truyền vào người nàng, dù sao lang vương tinh cũng thuộc tính hỏa, dùng hỏa nguyên tố của bản thân dung hòa với lực lượng của lang vương tinh rồi truyền cho nàng khiến cho công lực của nàng tăng lên một chút, sau đó dùng thủy nguyên tố truyền vào người nàng khiến cho lực lượng của nàng tăng mạnh. Nếu hắn chỉ dùng hỏa nguyên tố truyền vào người nàng thì công lực của nàng khó có thể tiến mạnh được, bởi vì hỏa nguyên tố và đấu khí có bản chất gần tương tự có thể dễ dàng dung hợp nhưng nếu chỉ có hỏa nguyên tố sẽ khiến nàng thay đổi tính cách, thậm chí là dung mạo sẽ thay đổi, tiếp nhận thêm thủy nguyên tố tuyệt đối sẽ không bị như vậy, mặc dù lượng đấu khí trung hòa hấp thu sẽ ít đi nhưng lại thay đổi hoàn toàn bản chất của đấu khí, có thể coi như âm dương hòa hợp khiến đấu khí chuyển hóa thành một dạng gần như là chân khí.
Chân khí mặc dù so với đấu khí thoạt nhìn thì không có sự khác biệt, nhưng thật sự thì lại khác nhau rất nhiều, nếu dựa vào phương pháp tu luyện của nàng từ trước tới nay tiếp tục tu luyện thì nàng sẽ trở thành một đặc lệ trên thế giớ này, không những dung mạo càng trở nên mỹ lệ, mà tính cách cũng sẽ trở lại ôn nhu hơn, nữ nhân vốn là nước, lời này quả không sai, thủy nguyên tố mới là mỹ phẩm tốt nhất của nữ nhân, bất quá trong thế giới này, nữ nhân quả thật cũng không quá quan tâm đến dung mạo, mối quan tâm của các nàng là thực lực, dung mạo thì cũng chỉ quan tâm ở một số thời gian mà thôi, đương nhiên đó là lúc các nàng có nam nhân mà bản thân thật sự thương yêu.
Liên Hoa liền xoay người lại, lén lút soi mình vào dòng nước, mặt nàng hơi hồng lên một chút! Nàng đang làm gì vậy? Kiểm tra dung mạo của mình sao? Nàng tại sao lại quan tâm tới dung mạo? Ngay cả mình là nữ nhân cũng không nhận còn quan tâm tới dung mạo làm gì. (giờ khối tên nam nhi cũng soi gương suốt ngày đếy )
Một lúc lâu sau, trên sắc mặt đỏ ửng của nàng vẫn còn mang vẻ vui mừng:
- “Ta cũng không phải là người đầu tiên được ngươi thi triển ma pháp này đúng khồng?”
-“ Ny Ti Nhi, ngươi muốn nói tới nàng đúng không?”
Gật gật đầu, Liên Hoa nói tiếp:
-“ Xem ra việc chấp nhận ngươi vào Nghĩa khí đoàn là quyết định sáng suốt nhất của ta”
Chu Vũ cười khổ nói:
-“ Ta thật khâm phục ngươi,bao công lao đều nhận về mình,cái chức đoàn trưởng này thật sự thích hợp cho ngươi, bởi vì…ngươi thật sự hiểu rõ cách làm tham quan…”
Cười đùa một lúc, Liên Hoa cảm giác được bản thân có sự thay đổi, một thân bản lãnh khiến suy nghĩ của nàng cũng thay đổi, mấy ngày trước luôn lo lắng bị địch nhân nhận ra thì bây giờ lại không biết có cường địch xuất hiện nữa không, nàng nhìn Chu Vũ rồi nói:
-“ Như vậy đi, lần sau nếu gặp địch nhân, ngươi không cần ra tay vội”
Chu Vũ gật đầu:
-“Được rồi! Từ giờ trở đi là ngươi bảo vệ ta”
“Ngươi vốn là người cần được bảo vệ”
Liên Hoa cười dài :
-“ Ta vốn bảo vệ ngươi đã thành thói quen, mấy ngày nay được ngươi bảo vệ quả thật cũng không thấy thoải mái, bây giờ đã trở lại như xưa, thật là vui vẻ”
Lạc lạc…mấy tiếng cười vang vọng trong rừng cây, tiếng cười trong trẻo như những giọt sương sớm đọng trên cánh hoa, khi nàng cười lại lộ ra hai hàm răng trắng như ngọc, tiếng cười dường như đem lại một luồng sinh khí mới cho khung cảnh, có một người đồng hành bản lĩnh thân kỳ, lại có một thân bản lãnh cực mạnh, trái tim của nàng như sống lại hy vọng, bây giờ nàng tràn đầy tự tin có thể hoàn thành nguyện vọng, nguyện vọng mà hai năm rồi luôn ám ảnh nàng như một bóng ma, nhưng bây giờ nàng đã thấy mặt trời, bóng ma kia đã rời xa, lúc này tay hắn đang cầm tay nàng đi lên đỉnh núi, nàng lại trở lại làm một tiểu cô nương hoạt bát.
Vui chơi nửa ngày trời, Liên Hoa đột nhiên hỏi:
-“Chu Vũ , ta thật sự thay đổi rồi phải không?”
-“Đương nhiên, ngươi không tự cảm thấy sao?”
Liên Hoa lắc đầu:
-“Ta biết! Là ta muốn hỏi, ta thật….thật sự thay đổi rồi phải không”
Lời nói có vài phần lo lắng,, hai tay nàng nắm chặt lấy tay hắn, dù sao nàng lúc này cũng không biết cụ thể hắn nói có ý gì.
Chu Vũ thở dài một tiếng:
-“ Thay đổi! Nguy rồi”
Liên Hoa như bị giáng mạnh một chùy vào lòng, sợ hãi kêu lên:
-“ Làm sao? Ta…ta đã biến thành cái dạng gì vậy”
Hắn đột nhiên hô lên một tiếng : ‘Hỏng!’
-“Này…điều này thật là đáng sợ, mau rời đi,ta phải đi tìm một cái gương soi”
Chu Vũ thở dài, không nhanh không chậm nói tiếp:
- “Trở nên quá tuyệt mỹ, thật là đây đúng là khảo nghiệm tính quân tử của ta mà, thật là ta nguy rồi, thật là nguy hiểm mà.”
Liên Hoa liền dừng lại, mặt đỏ gay, quay đầu lại hung hăng nhìn hắn, tức giận nói:
-“ Ngươi…thật là đại hạ lưu, ta phải đánh chết ngươi”
Vội vàng tránh thoát, Chu Vũ vừa cười vừa lùi lại, hai bóng người liền đuổi nhay trong rừng, ban đầu còn có thể chứng kiến hai cái bón, sau đó thì do năng lượng trong cơ thể Liên Hoa vận chuyển càng lúc càng nhanh, căn bản là chỉ cần chạm nhẹ xuống đất, cước bộ không ngừng khiến cho hai bóng người bắt đầu mờ nhạt khó có thể quan sát, lá trong rừng theo gió cuốn mà rụng như mưa, đây cũng là một loại phương pháp huấn luận, nàng tuy tiếp nhận được năng lượng thân thể lại mạnh hơn Nhi Ti Nhi nhưng vẫn phải huấn luyện! Huấn luyện thân thể điều hòa năng lượng, cũng là huấn luyện cho nàng quen dần với thay đổi của trình độ này, miễn cho việc không khống chế được lại dùng sức quá lớn dễ dẫn tới bạo phá cơ thể
Phương pháp huấn luyện này tuyệt đối hữu hiệu, lại rất dễ dàng , hơn nữa năng lượng không ngừng tuần hoàn sẽ làm tăng cường thực lực, quả thực là khó có thể tưởng tượng được.
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà]
Hum ni cũng hơi buồn vì vài lời nói không hay, vốn biết mình dịch cũng chẳng là gì, nói chung là so với dịch thô còn tạm đọc đc nhưng chắc cũng kô đến nỗi phải góp ý một câu dịch như *** chứ nhỉ, @tới ai đó: nếu mình dịch kô hay bạn có thể kô đọc nhưng đừng dùng lới nói thô tục với mình, như thế nó làm mình ức chế cùng chán nản lắm, dù sao cũng là mình muốn đóng góp một tý để mọi ng giải khuây thui :00 (20)::
Ngựa lại lên đường, Liên Hoa lúc này đã “quên” đeo khăn che mặt, mặc dù Chu Vũ từng nói nàng cũng sẽ không gặp nguy nhưng Liên Hoa quả thật cũng không quá yên tâm, nàng đã tìm một cái ao nhỏ để kiểm tra thêm lần nữa, mặt nước phẳng lặng trong như gương, trên mặt nước liền hiện ra một khuôn mặt kiều diễm, trong lòng nàng lúc này có một cảm giác xao xuyến, đây là một cảm giác hoàn tòan khác lạ nhưng cũng thân quen bởi bản tính yêu cái đẹp nằm sẵn trong lòng nữ nhân hơn nữa nàng lại từng là một nàng công chúa. Lại lên ngựa, ngựa của nàng chậm rãi bước đi,nàng cũng không có nói gì nhiều, nhưng tất cả những gì muốn nói đã hiện rõ trong đôi mắt của nàng, đôi mắt không bao giờ nói dối. Nếu nói đôi mắt này trước kia là hai khỏa băng châu, lạnh lẽo thì nay băng đã tan, chỉ còn lại một đôi mắt xanh trong như đầm nước dưới bầu trời
Sóng nước lăn tăn theo từng cơn gió nhẹ thổi qua
Hai chú ngựa trong rừng cây bắt đầu tăng tốc, phía trước đã là bìa rừng, gió có tiếng gió thổi.
Tiếng gió thật lớn, hai con ngựa liền dừng lại, Chu Vũ nhìn phía trước đã có khoảng mười người xuất hiện, bên trái ba người cầm kiếm, bên phải có bảy người là ma pháp sư, rõ ràng bọn họ là hai nhóm nhưng bây giờ đã hợp lại làm một.
-“Công chúa điện hạ, chúng ta chờ ngươi đã lâu rồi”
Một lão đầu ở bên trái liền lên tiếng, toàn thân hắn đều là hồng y, mặc dù giọng nói của hắn quả thật là cương cường nhưng mà trang phục thì quả thật là khác hẳn
-“Lộ Chi Vô”
Liên Hoa nhìn chằm chằm vào hắn
-“ Ta cũng chờ các ngươi từ lâu rồi”
Lời nói của nàng thể hiện ý chí không sợ hãi cũng tràn đầy tự tin vào bản thân, thực lực đại tiến cũng gây ra nhiều điều thay đổi. Chu Vũ cười cười:
- “ Ta còn tưởng là địch nhân, hóa ra lại là bằng hữu sao, vậy ta có thể yên tâm rồi!....Các vị bằng hữu chắc là tới mời chúng ta đi ăn cơm phải không?”
Cả mười người đều nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt hiện rõ sự khinh thị dường như trước mắt họ là một tên đại ngốc vậy.
Lộ Vô Chi chậm rãi nói:
-“ Công chúa điện hạ, mời!”
Liên Hoa liền nâng trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lộ Vô Chi , nàng lạnh lùng nói:
-“ Kiếm thánh Lộ Vô Chi , mời”
Ngạc nhiên, thật sự ngạc nhiên, nàng vốn chỉ là một kiếm sư nay lại muốn ra tay với mình điều này khiến Lộ Vô Chi kinh ngạc hỏi lại
-“ Mời cái gì cơ?”
Liên Hoa cười lạnh:
-“ Ngươi mời ta tất nhiên là muốn ta đi theo các ngươi, nhưng ta mời ngươi lại là…mời ngươi ra tay!”
Lời nói vừa dứt, cả thân hình liền vọt lên phía trước đầu ngựa, mũi kiếm trong nháy mắt rung động cho đến khi nàng nhẹ nhàng chạm đất thủy chung mũi kiếm vẫn chĩa vào một điểm,chính là hướng vào khuôn mặt của Lộ Vô Chi .
Lộ Vô Chi sắc mặt trắng bệch, hắn đã vô cùng tức giận! Gằn giọng hỏi lại:
-“ Ngươi muốn cùng ta đấu kiếm?”
Liên Hoa liền liếc mắt qua Chu Vũ:
-“ Đây là trận chiến của ta, ngươi không cần tham dự”
Chu Vũ đảo mắt qua đám ma pháp sư còn lại:
-“ Cũng tốt! Ngươi ra tay giáo huấn tên họ Lộ này ta quyết không can thiệp, tuy nhiên nếu những kẻ khác muốn lợi dụng cơ hội mà ra tay ta cũng sẽ không đứng nhìn”
Lộ Vô Chi khí nóng phun ra từ hai cánh mũi, roẹt một tiếng trường kiếm đã rời vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Liên Hoa :
-“ Tiêu nha đầu, đây là ngươi tự mình muốn chết”
Đột nhiên mắt hắn hoa lên, một cái tàn ảnh lướt qua hai trượng khoảng cách, một tia kiếm khí bắn tới, kiếm chưa đến mà gió lạnh đã cắt vào da thịt, Lộ Vô Chi một câu còn chưa nói dứt đã sanh tử quan đầu, khiến hắn kinh hãi vô cùng, vội cúi xuống. Lộ Vô Chi tuy kinh bất loạn, mũi chân hơi dùng sức nháy mắt đã lùi lại ba trượng, hắn liền nhìn lại, kiếm quang đại phóng, chém ra một đường ngay lập tức cây cối trong vòng một trượng bị kiếm quang lướt qua, ngay cả cỏ bụi cũng bị chém cho đứt đoạn, bụi khói bay tán loạn.
Từ trong đám bụi đó, một thân ảnh đột nhiên vọt lên, đạp chân vào một cành cây đang rơi xuống nhảy lên trên,Lộ Vô Chi cười nhẹ, liền thu lại kiếm quang, lập tức tầng tầng lớp lớp bụi khói cùng cỏ dại và lá cây lập tức theo gió bị thổi tung lên. Liên Hoa thoát được chiêu đầu tiên trong gang tấc nhưng cách thức tránh thoát cũng cực kì vi diệu,bởi vì chỉ có nhảy lên mới có thể cam đoan lực sát thương của chiêu thức mới giảm đi mà ưu thế tấn công không bị mất đi nhưng điều này cũng là tự đẩy mình vào tuyệt lộ bởi vì nàng đang ở trên không trung, phía dưới kiếm quang lại trực chờ truy đuổi, chỉ cần nàng hạ xuống chắc chắn sẽ bị cắt thành từng mảnh, nhưng người vốn không phải chim làm sao có thể không rơi xuống?
Lộ Vô Chi, không có đường đúng như tên gọi khi hắn ra tay không bao giờ để cho ai còn con đường sống.
Mọi người chứng kiến đều cười to, bọn họ ánh mắt đều ánh lên vẻ cười cợt, tự nhiên trong số bọn chúng đã chuẩn bị sẵn chỉ cần khi Liên Hoa bị chém dưới kiếm nếu Chu Vũ ra tay bọn họ sẽ lập tức ngăn cản! Nhưng Chu Vũ thủy chung không có động tĩnh gì.
Liên Hoa đã nhảy cao tới hơn một trượng, mà kiếm quang truy đuổi nàng cũng đã rít gào ở ngay phía sau, và một khắc nàng sắp bị trúng chiêu thì nàng đột nhiên thực hiện một động tác xoay người, tay phải liền chém ra, một tia quang mang ẩn hiện lướt đi theo đường kiếm, mà theo đó kiếm quang phía dưới đột nhiên biến mất, từ trên không Liên Hoa từ từ hạ xuống,vững vàng đặt chân xuống đất, mũi kiếm chỉ xuống đất, ở phía đối diện, Lộ Vô Chi từ trên trán xuất hiện một tia tơ máu chậm rãi kéo dài xuống thân thể, rồi đột nhiên thân thể hắn tách ra làm hai khiến cho máu tươi bắn lên như suối, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Liên Hoa trong lòng thập phần mừng rỡ!Kiếm thánh! Nàng đã giết một gã kiếm thánh! Là chính diện đối đầu và giết chết một gã kiếm thánh
Chín người còn lại mắt cơ hồ mở lớn tới rách cả mí mắt, đây là thật sao? Hay là ảo giác? Nhất cấp kiếm sư đương nhiên lại có thể giết chết một gã kiếm thánh, không chắc chắn là do quỷ gây ra!
Hai bóng người đột nhiên tiến tới, người chưa tới mà kiếm quang đã tới trước, giống như hai tia chớp cùng phát ra, cả hai tia kiếm quang đều nhắm vào Liên Hoa ! Lúc này, Liên Hoa đang chìm đắm trong sự vui sướng nên nàng căn bản là không chú ý tới hai đạo kiếm mang đang hướng tới mình, đột nhiên Chu Vũ nhấc tay lên, xích…xích hai tiếng, kiếm quang vụt tắt, hai bóng người lảo đảo ngã xuống, Chu Vũ ung dung nói:
- “ Ta đã nói rồi, nếu các ngươi ra tay thì ta cũng sẽ ra tay”
Vậy là hai gã đại kiếm sư sắp tiến vào hàng ngũ kiếm thánh đã chết, một cái chết không rõ ràng.
Từng đòan nhiệt hỏa đột nhiên bắn tới, chỉ trong chốc lát Chu Vũ cùng Liên Hoa đều bị bao vây trong lửa, một cái vòng lửa cực lớn bao phủ tới hơn mười trượng mà trung tâm của nó chính là Chu Vũ và Liên Hoa, bên trong vòng lửa Liên Hoa liền cảm thấy hô hấp như bị đình trệ, không khí hầu như bị đốt cháy hết, khuôn mắt nàng càng lúc càng đỏ bừng, siêu cấp vòng lửa này ngày càng nhỏ lại, trong lúc vòng lửa vây khốn ngày cáng ép sát lại thì từ bốn phía đồng thời xuất hiện vô số hỏa tiễn nhắm vào hai người, dưới áp lực cực lớn, không khí lại bị đốt cháy đối mặt với đám hỏa tiễn này quả thật giống như đang đối mặt với tử thần đòi mạng vậy.
Ma đạo sư! Ít nhất cũng phải là bốn gã hỏa ma đạo sư đồng thời ra tay.
Liên Hoa lúc này muốn tránh cũng không kịp,khi nàng và kiếm thánh Lộ Vô Chi quyết đấu sinh tử đã tạo ra thời cơ tốt nhất cho ma pháp sư niệm chú ngữ, lửa bắt từ ngoài bắt đầu tiến vào, vòng lửa càng lúc càng nhỏ lại, từ hơn mừa trượng đã rút lại còn vài trượng, với sức nóng này đủ sức nung chảy huyền thiết, chỉ cần nhỏ lại một chút là có thể đốt nàng thành tro, nàng liền vụt lao tới bên cạnh Chu Vũ, tại thời khắc cuối cùng này nàng cũng không có suy nghĩ nhiều chỉ muốn ở cùng hắn, chết cùng một chỗ với hắn.
Chu Vũ hai tay liền phất ra, đột nhiên một mảng trắng xóa hiện ra, cả vòng lửa cực lớn trong nháy mắt đã biến thành băng tuyết, hồng quang liền bị thay thế bằng bạch quang, ở bên cạnh rừng cây, chỉ còn lại bảy người đang run rẩy vì lạnh, trên mặt đều mang một vẻ xanh đen, tóc tai đều phủ đầy tuyết.
Liên Hoa cực kỳ mừng rỡ, liền dừng lại trước người hắn vài bước, Chu Vũ liền nhìn nàng một cách ôn nhu:
-“ Ngươi không sao chứ?”
Liên Hoa đột nhiên kêu to:
-“ Cẩn thận!”
Tại lúc hắn nhìn nàng thì ngây lập tức đã có ba đầu hỏa long nhằm vào hắn bay tới.
Chu Vũ tay phải liền phất phất, ba đầu hỏa long lập tức chui vào trong lòng bàn tay hắn, biến mất vô ảnh vô tung, khiến cho bẩy người đối diện mặt cắt không còn chút máu, trước ánh mắt lạnh như băng của Chu Vũ, bọn chúng vội hô lên:
-“ Chạy”
Quát lên một tiếng, bảy người này quả thật chạy cũng rất nhanh, nháy mắt đã không thấy đâu.
Chu Vũ một lần nữa lại quay lại bên Liên Hoa, ánh mắt lạnh như băng của hắn đã được thay thế bằng sự ôn nhu như dòng nước:
-“Chúng ta đi, thật là….đám cây cối này đã bị bọn họ thiêu trụi mất rồi”
Liên Hoa cười tươi như hoa:
-“Ngươi thích nhìn non xanh nước biếc sao, vậy hành trình phía trước chắc chắc sẽ làm ngươi thích thú…”
Nam thành! Trong một đại sảnh rộng rãi, một lão giả đang ngẩng đầu lên, hai hàng lô mi xích lại gần nhau:
-“ Các ngươi đều thất bại?”
-“ Bẩm gia chủ”
Một gã ma pháp sư tầm bốn, năm mươi tuổi căng thẳng nói:
-“ Người này căn bản quá lợi hại, bốn huynh đệ chúng ta liên thủ cũng không địch lại băng vụ ma pháp của hắn”
-“Ngươi xác định đó là băng vụ ma pháp?”
Lão gia chủ trầm ngâm:
-“ Băng vụ ma pháp vốn không phải là ma pháp cao cấp nhất của thủy ma pháp, dù cho Khinh Dương Phi Lạc tự mình ra tay cũng không chắc có thể phá hỏa thần tiến trận của các ngươi, người này là ai mà có thể sở hữu một thân ma pháp cường đại đến thế?”
Một lão giả liền ngẩng đầu báo:
-“ Gia chủ, người này không chỉ ma pháp tu vi cao thâm khó lường mà tốc độ thi triển ma pháp cũng thần kì vô cùng, ma pháp không cần chú ngữ căn bản là không cần thời gian niệm chú, điểm này mới là điểm đáng sợ nhất của hắn.”
Lão gia chủ liền chậm rãi gật đầu:
-“ Theo như lời đồn đại, tốc độ phóng xuất ma pháp của hắn ngay cả cung thủ cũng không có thời gian để bắn cung, điểm này thì ngay cả Khinh Dương Phi Lạc cũng khó có khả năng làm được! Hảo, người trẻ tuổi này quả thật đáng sợ, rốt cục hắn là ai đây?”
Lão giả trầm ngom nói:
-“ Cũng không loại trừ khả năng….hắn chính là đệ tử của Ma thần”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, điều này cũng là điều mà mọi người đã sớm nghĩ đến, cũng chính là lý do mấy tên ma đạo sư đã thất bại đưa ra, ma đạo sư có thể đạt tới cảnh giới này tự nhiên “Lão” cũng không thoát khỏi liền quan, cũng là ý kiến mà mọi người đều cho là sát sự thật nhất.
Một lúc lâu sau, lão gia chủ liền chậm rãi nói:
- “ Chuyện của người trẻ tuổi này đã được báo lại cho Ma thần, lão nhân gia sẽ nhanh chóng có mệnh lệnh mới, chúng ta tạm thời không ra tay, bình tĩnh đợi hồi âm của ngài”
Hắn cũng là một nhân vật khôn khéo, hắn biết dù ai ở bối cảnh nào, thế lực tới đâu cũng chẳng bằng Ma thần nói một câu.
Cái thế giới này cũng là một thế giới kỳ quái, một người có thực lực mạnh mẽ thường được người ta tôn sùng, nhưng khi đã đạt tới một mức nào đó sẽ làm nhiều người chú ý, nếu Chu Vũ thực lực kém một chút để cho người ta nhìn ra được khả năng của hắn chắc chắn hắn sẽ bị vây công tới chết, nhưng chính vì ma pháp của hắn qua kì lạ làm người ta không hiểu được mới dẫn đến đông đảo địch nhân đều lựa chọn bất động quan sát mà không ra tay.Hoặc là có kẻ trong lòng có chút phân vân , đang đợi mệnh lệnh, hoặc là không tin tưởng rằng mình có thể thắng nên không dám coi thường vọng động, ngay cả vài tên kiếm thánh đều thất bại trong tay hắn, lại đánh bại vài tên ma đạo sư vây công, thực lực ở dưới kiếm thánh và ma đạo sư tự nhiên không dám tới, thực lực ở trên bọn họ lại không có nhiều.
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta, cảm ơn lão teddy, cảm ơn lão quăn queo và lão alv1985(sr vì ta kô nhớ nik của lão, chỉ là mỗi lần mở hồ sơ đều thấy lão ấn thank và kèm theo lời chúc ta cố gắng) cảm ơn lão phụng bạn ta
Chương hum ni đêy, mai cn ta nghỉ, t2 sẽ có tiếp:0 (8):
Nhưng cũng không phải tất cả đều án binh bất động, trong một gian phòng hảo hạng của một khách điếm, Khinh Dương Vũ đang ngồi đối diện với một lão giả:
-“ Gia gia, người này ta quả thật không nhìn ra được thực lực của hắn”
Lão giả này chính là người đứng đầu Khinh Dương gia tộc, thủy hệ chí tôn Khinh Dương Phi Lạc! Thanh âm của hắn bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng:
-“ Cả ngươi cũng không thể dò xét được thực lực của hắn sao?”
Khinh Dương Vũ trầm ngâm:
-“ Ta vốn không biết hắn là ma pháp sư, nhưng lúc hắn sử dụng thủ pháp để phá thủy long quyển và băng long thuật thì ngay cả ta cũng không biết hắn làm như thế nào!”
Khinh Dương Phi Lạc liền hỏi lại:
-“ Ngươi nói lại xem hắn phá ma pháp của ngươi như thế nào?”
Khinh Dương Vũ liền nhớ lại:
- “ Đến bây giờ ta cũng không biết, quả thật là kỳ lạ, chỉ biết thủy long quyển tự dưng biến mất, còn băng long thuật ta càng không biết hắn dùng cách nào để phá chỉ lờ mờ thấy hắn nhấc tay lên, băng long liền hóa thành vụ khí, đây là ma pháp hay vũ kĩ ta cũng không phân biệt được! Gia Gia!”
Khinh Dương Phi Lạc sắc mặc càng trầm trọng:
-“ Bất kể đó là ma pháp hay vũ kĩ đều đã đạt tới cảnh giới cực cao! Nếu hắn muốn giết ngươi quả thật chỉ cần một cái nhấc tay”
Khinh Dương Vũ gật đầu:
-“ Gia gia, nếu hắn thật sư lợi hai như vậy, hay là lão nhân gia người cũng…..”
“Không!”
Khinh Dương Phi Lạc phất tay gạt đi ,ngăn Khinh Dương Vũ nói tiếp:
-“Ma thần đã ra lệnh ta không thể chống lại, hơn nữa ta cũng muốn xem thử thủy hệ ma pháp của hắn là cái gì”
Lúc này,hai con ngựa đang phi nước đại trên đường lớn khiến cho bụi đất bay lên mịt mù, đường lớn thường là đường chính nên hai người đã đi hơn một canh giờ vẫn chưa từng dừng lại để nghỉ, phía sau họ tro bụi chậm rãi tản ra.
Liên Hoa ngồi im trên ngựa, mặc dù đã đi được một lúc nhưng sự kích động trong lòng vẫn chưa thuyên giảm nhiều, hôm nay, nàng đã giết chết một kiếm thánh, mà người này là một kiếm thánh rất nổi tiếng trong hàng ngũ kiếm thánh, nếu là một ngày trước nàng dù nằm mơ cũng không nghĩ sẽ cùng người này giao thủ nhưng bây giờ hết thảy đều đã thay đổi, nàng không những cùng hắn đối chiến hơn nữa còn dùng chính bản lảnh của mình để giết chết hắn.Khi Lộ Vô Chi ngã xuống, trong nháy mắt nàng đã biết việc này biểu thị cho cái gì, chính là biểu thị cho việc nàng là một kiếm thánh, hoặc có thể nói là siêu cấp kiếm thánh. Tuy kiếm quang của nàng không thể hiện ra uy thế của kiếm thánh nhưng chỉ cần một chiêu cũng có thể giết hại được kiếm thánh đã nói lên uy lực của nó. Kiếm thuật vốn không phải là để biểu diễn mà chân thật mục đích là để giết người, chỉ cần có thể giết người thì dù chiêu thức không hoa lệ , không đẹp mắt vẫn là hảo kiếm khách.
Thời gian trước, nàng ngay cả chiêu thức của đại kiếm sư cũng không thể nhìn rõ thì bây giờ, đối mặt với kiếm chiêu của kiếm thánh nàng không những thấy rõ ràng mà còn nắm chắc sẽ tránh được. Bây giờ nàng tràn ngập tự tin có thể tiếp nhận sự khiêu chiến của cao thủ kiếm thuật, ngay cả đại kiếm thánh cũng không sợ. Thực lực tăng lên tới mức này khiến cho nàng vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, hết thảy mọi chuyện đều là do nam nhân phía sau nàng cấp cho nàng, có thể trong một đêm mà biến một người từ nhất cấp kiếm sư thành kiếm thánh, như vậy, thực lực của người này tới mức nào? Nàng cũng cảm giác, người này không thể là ma đạo sư được tối thiểu cũng phải là đại ma đạo sư, mà cả đế quốc đại ma đạo sư cũng chỉ có ba người, mà ba người này thì tướng mạo cũng như danh tính nàng đều biết, hơn nữa bọn họ lại là những người đứng đầu ba gia tộc lớn nhưng trong số đó tuyệt nhiên không có hắn. Vậy lai lịch của hắn là gì?
Hắn không muốn nói! Cũng không ai biết được, nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là hắn là bằng hữu của nàng, là sanh tử chi giao với nàng, chỉ cần như thế là đủ.
Đi hết rừng cây, phía trước là một mặt hồ lớn, hồ dựa vào núi, núi nằm cạnh hồ, sương tỏa lên từ hồ khiến ngọn núi như ẩn hiện trong màn sương, Chu Vũ hai chân liền thúc vào bụng ngựa, ngựa hí dài một tiếng vọt tới đi ngang bằng với Liên Hoa, mặc dù gió thổi tát vào mặt hai người nhưng âm thanh của Chu Vũ vẫn rõ ràng đến bên tai Liên Hoa :
-“ Liên Hoa , ngươi nói cảnh đẹp sơn thủy hữu tình có phải là nơi này không? Vì sao không dừng lại một chút để ngắm cảnh vậy?”
Liên Hoa mỉm cười:
-“ Ngươi quả thật là một du thi thân luôn yêu cái đẹp, nhưng ta sợ bọn họ sẽ đuổi kịp chúng ta”
Chu Vũ cười dài:
-“ Điều này cũng là nguyên nhân ta muốn ngươi dừng lại, bởi bọn họ đã đợi chúng ta sẵn ở đây rồi!”
Liên Hoa liền ghìm chặt dây cương, con ngựa liền chồm lên rồi dừng lại, ngựa của Chu Vũ cũng đồng thời dừng lại đứng ở bên cạnh Liên Hoa.
Liên Hoa liền đưa mắt tìm tòi tại bốn phía, nàng không hề thấy một thân ảnh nào, chỉ có gió đang thổi trên mặt hồ tạo nên từng gợn sóng lăn tăn, Liên Hoa liền quay đầu lại:
-“ Ngươi nói có người đợi chúng ta ở đây, vậy người đó đâu”
Chu Vũ ánh mắt liền chuyển hướng nhìn chằm chằm vào mặt hồ:
-“ Ta không nhận thức được hắn là ai, nhưng ta biết đây là một kẻ có thực lực cực mạnh….Lão nhân gia, ta nói không sai chứ, sao còn không ra đi?”
Hắn nói ra mấy lời này giống như là đang nói chuyện với khoảng không trước mặt, nhưng khi vừa dứt lời thì một thanh âm liền truyền đến:
-“ Bản lãnh thật cao! Ngay cả thủy ẩn ma pháp của lão phu cư nhiên cũng có thể nhìn ra,trong hai mươi năm qua đây ngươi là người đầu tiên!”
Thanh âm xen lẫn cả sự kích động, mặt hồ đột nhiên gợn sóng, khi gợn sóng tan hết thì trên mặt hồ hiện lên một lão giả, hắn đứng một mình bên trên mặt hồ, ánh mắt nhìn hai người, cả thân hình lão phảng phất như cùng hồ nước dung hợp lại thành một thể, ngay cả bóng người cũng lay động đuổi theo từng cơn sóng của mặt hồ, mặc dù đang là giữa trưa nhưng Liên Hoa vẫn cảm giác như người này lúc ẩn lúc hiện, lúc đứng im lúc di động, quả thật nói là ma giữa ban ngày cũng không sai.
“Thủy ẩn ma pháp?”
Liên Hoa đột nhiên nhớ tới một người, nàng liền kêu lên:
- “ Ngài là thủy hệ chí tôn Khinh Dương Phi Lạc ?”
Thân ảnh của lão giả lúc này giống như lưu động theo dòng nước, chân không có động nhưng người lại từ từ chuyển động,lão giả hơi gật gù như thừa nhận:
-“ Công chúa điện hạ kiến văn quả là cao cường! Bất quá cái danh xưng thủy hệ chí tôn…chỉ sự chưa chắc đã đúng”
Âm thanh hiền hòa như nước, hai mắt vẫn nhìn Chu Vũ :
-“ Người trẻ tuổi, chắc hẳn ngươi cũng cho rằng như vậy đúng không?”
Đôi mắt của lão giả vừa linh động lại vừa trong veo như nước, đôi mắt dường như đi ngược lại với thời gian không hề phù hợp với khuôn mặt già nua của lão, đôi mắt giống như hai viên minh châu lấp lánh dưới ánh mặt trời, thân hình của hắn như dung hòa vào dòng nước, có lẽ ngoài đôi mắt người ta cũng khó có thể quên được thân hình như hòa vào dòng nước của hắn.
Chu Vũ hai mắt sáng rực như gặp được một kiện trân bảo kỳ vật, hắn ngưng thần thật lâu rồi đột nhiên cười lớn:
-“ Thủy hệ chí tôn sao? Người khác đều công nhận như vậy thì ta vì sao lại không công nhận chứ?”
Khinh Dương Phi Lạc âm thanh bình thản như nước chảy:
-“ Người trẻ tuổi, ta nghe nói thủy ma pháp của ngươi cũng đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, lão phu thật sự tò mò với ngươi cho nên hôm nay muốn mời tiểu huynh đệ ngươi tại mặt hồ này nói chuyện”
- “Có thể cùng ngài nói chuyện bên mặt hồ này quả thật là hân hạnh cho ta”
Chu Vũ chậm rãi bước tới , hắn đứng ở phía trái của Khinh Dương Phi Lạc đồng thời cũng là hướng nhìn vào mặt hồ.
Liên Hoa trong lòng tràn ngập thắc mắc, chẳng lẽ Khinh Dương Phi Lạc không phải tìm tới để bắt nàng mà chỉ thuần túy là nói chuyện phiếm thôi sao? Hai người đứng ở bên hồ khiến khoảng không gian xung quanh họ tràn ngập thủy linh khí.
Hai người này có chuyện gì để nói, mà tại sao đứng lâu như vậy một câu cũng không nói? Thật sự là kỳ quái, đột nhiên mắt nàng liền bị mặt hồ thu hút, hồ nước đang biến hóa, nhưng hình như cũng không phải là biến hóa, chỉ có nàng mơ hồ cảm giác rằng có sự biến hóa chứ không nhìn ra được, Khinh Dương Phi Lạc xoay người lại, vài cơn sóng nhỏ gợn lên nhưng lại rất đồng đều, phảng phất như có người cầm thước vừa đo vừa ra lệnh cho hồ gợn sóng, thật là cực kì quỷ dị. Phía bên kia Chu Vũ vẫn đứng im, một giọt nước đột nhiên bắn lên rồi rơi xuống tạo thành những vòng tròn nhỏ từ phía Chu Vũ lan rộng ra, vòng rung động của nước khi lan tới giữa hai người thì đột nhiên biến mất, vòng sóng bên Chu Vũ đã biến mất nhưng bên kia những gợn sóng của Khinh Dương Phi Lạc vẫn như cũ tiếp tục tiến tới, dường như một chút rung động vừa rồi không hề làm ảnh hưởng tới hắn mảy may.
Hai người đang giao thủ? Ai đang chiếm ưu thế?
Chu Vũ đột nhiên thở dài:
-“ Đáng tiếc!”
Lời vừa nói ra mặt hồ liền xuất hiện biến hóa, phía hồ bên chỗ Khinh Dương Phi Lạc đứng trong nháy mắt có sự biến đổi, những cơn sóng vừa tạo ra từ từ chìm vào trong nước, mặt hồ lại trở lại vẻ phẳng lặng yên bình vốn có của nó. Chu Vũ quay lại, nhảy lên ngựa rồi mỉm cười với Liên Hoa :
-“ Chúng ta đi thôi!”
Âm thanh của tiếng vó ngựa vang vọng lại từ nơi xa, hồ nước lúc này vẫn yên lặng không một gợn sóng, một bóng chim từ trong hồ bay qua, gió cũng thổi nhẹ, cảnh vật đã có chút sống động nhưng Khinh Dương Phi Lạc vẫn đứng im không nhúc nhíc, phảng phất như hắn đã trở thành một pho tượng.
Một âm thanh già nua có hơi chút chậm chạp vang lên:
-“ Gia chủ”
Khinh Dương Phi Lạc chậm rãi quay đầu lại, lúc này con ngươi sáng ngời của hắn đã ảm đạm không nhìn thấy ánh sáng.
Một lão giả khom người hỏi:
-“ Gia chủ vừa rồi là người cùng với người đó quyết đấu phải không?”
Khinh Dương Phi Lạc buồn bã nói:
-“ Ta đã thất bại!”
Vài tên lão giả nhất thời kinh ngạc:
-“ Điều này sao có thể được?”
Khinh Dương Phi Lạc chậm rãi gật đầu:
-“ Thắng là thắng, bại là bại, ta Khinh Dương Phi Lạc cả đời không phải bất bại, vậy lần này đã thất bại thì sao lại không được?”
Lời vừa nói ra, thần thái của Khinh Dương Phi Lạc cũng có chút hồi phục lại như cũ.
Một lão giả nhìn hồ nước rồi hỏi:
-“ Gia chủ, quả thật ta không nhận ra được cuộc chiến này phân thắng bại như thế nào?”
Khinh Dương Phi Lạc bình tĩnh nói:
-“ Ta đứng bên hồ này thì toàn bộ hồ đều do ta khống chế, gợn sóng cũng không thể gợn, tôm cá cũng không thể bơi, nhưng người này lại có thể hóa giải hết thảy sự khống chế của ta, hơn nữa ta cũng không nhận ra được sự ba động của thủy nguyên tố xung quanh hắn, thật là một cao thủ, ta và hồ nước đã dung hợp lại thành một thể vậy mà hắn có thể tách ra chứng tỏ hắn đối với việc khống chế thủy ma pháp còn cao hơn ta nhiều lắm! Ta bại cũng không có gì hối tiếc!Đi thôi, ta đã cố hết sức, tin rằng Ma thần cũng không thể trách tội ta được.
Mấy tên lão giả đưa mắt nhìn nhau, người này thật sự có thể đạt đến cảnh giới đó sao? Ngay cả đại ma đạo sư cũng bại dưới tay hắn, vậy còn có ai có thể chiến thắng hắn? Chẳng lẽ thật sự là phải chờ tới Ma thần đích thân ra tay?
Bàn luận tại đây http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=50031 ( yêu cầu không spam, và đừng chửi bới dịch giả :0 (145):có thể vòi chương mới và hoan nghênh góp ý về lỗi dịch
Định để mai pot để ta lười một hôm(hôm nay biên choa tên phụng gần chít) nhưng lão ý lại pot mất rùi, choa nên....t2 vẫn có c tiếp, ôi thế là chẳng lười đc hum nào, sắp tới lão dai ca08 cũng sẽ dịch trở lại choa nên các lão kô lo thiếu thuốc nhé, nếu ổn định lực lượng thì chắc sẽ có boom ngày 20-10 ke ke_còi
Hai con ngựa rong ruổi trên đường dài , Liên Hoa cuối cùng cũng có cơ hội hỏi hắn về tình huống chiến đấu vừa
rồi , Chu Vũ liền trả lời:
-“người này ma pháp có thể nói là cao thâm khó lường ,hắn tuy đứng ở bênngoài hồ nước nhưng tòan bộ hồ nước lại được
hắn nắm trong lòng bàn tay.”
Người đang ở ngoài hồ , nhưng toàn bộ hồ nước lại nắm trong tay ? Liên Hoa giật mình hỏi lại :
- “ nói thế , không phải cả hồ nước trong tay hắn đều là vũ khí sao ?”
“ Đúng vậy” Chu vũ gật đầu :
“ Thủy vốn có hai thuộc tính quan trọng ,khi cứng thì cứng rắn như băng đá còn khi mềm mại lại mềm hơn cả lụa, vừa cứng vừa mềm nếu biết cách biến hóa thì vạn quân cũng khó mà địch lại
Liên Hoa , như không tin liền hỏi :
-“Nếu hắn quả thật lợi hại như thế, ngươi có lẽ cũng không phải là địch thủ của hắn , nhưng tại saohắn lại để cho chúng ta rời đi dễ dàng như thế?”
Chu Vũ mỉm cười : “Nếu hắn có thể dung nhập hoàn toàn vào với hồ nước , như thế thật sự có khảnăng trở thành thủy hệ chí tôn , chỉ tiếc , hắn còn một điểm yếu chí mạng, cả đời này khó có thể đạt đến cảnh giới đỉnh đó”
Liên Hoa tròn mắt , cứng lưỡi hỏi lại :
“ Hắn thua ư ? …..Ngươi thắng sao ? Ngươi có thể dung nhập vào trong nước sao ?”
Nàng đích thực không thể hiểu nổi !
Chu Vũ đột nhiên hỏi lại :
-“ nếu như để ngươi công kích hắn , thì sẽ lựa chọn lúc nào công kích hắn? Lập tức công kích hay là dụ hắn tránh xa hồ nước?”
Liên Hoa liền trả lời không cần suy nghĩ nhiều:
-" Nếu thế , ta sẽ chọn là ….bỏ chạy!”
“ Tại sao?”
“Bởi vì …………”
Liên Hoa sửng sốt , nàng không biết nói như thế nào bởi đây thuần túy chỉ là một loại trực giác, tiến vào Kiếm thánh cảnh giới khiến cho trực giác của nàng nhạy bén hơn, dường như nàng đã có thêm một loại trực giác huyền diệu.
Chu Vũ nói :
-“ Ngươi thuần túy chỉ dựa vào trực giác phải không,nhưng ngươi lựa chọn rất đúng, ngay từ đầu hắn và hồ nước đã dung nhập thành một thể, nếu ngươi công kích hắn tự nhiên chính là đánh vào hồ nước, còn nếu hắn đánh trả ngươi chính là cả hồ nước sẽ tấn công ngươi, nhưng với khả năng của hắn thì hắn cũng chỉ có thể tạo ra một loại khống chế tạm thời, chỉ cần phá vỡ sự khống chế này hắn sẽ lập tức không thể dung nhập với hồ nước nữa, lúc đó ngươi sẽ có cơ hội sử dụng một kích chí mạng, khi đó hắn chắc chắn bại dưới tay ngươi!Lúc ma pháp bị giải trừ lúc đó cũng là lúc ma pháp sư suy yếu nhất,ngươi nên nhớ kỹ nhữn lời này, tương lai nếu phải đối mặt với một cường đại ma pháp sư ngươi cũng không chắc sẽ bại.
Liên Hoa suy nghĩ rất lâu rồi mới hồi tỉnh lại, chỉ cảm thấy hiểu ra rất nhiều, bây giờ liệu còn có bao nhiêu ma pháp sư có thực lực hơn nàng? Mà nếu có thực lực hơn nàng cũng có thể bị nàng đánh bại, vậy nàng còn sợ ma pháp sư nữa sao? Niềm tin, càng lúc nàng càng tin tưởng vào thực lực của mình, đột nhiên cười một tiếng:
- “ Những lời ngươi nói đều là điểm yếu của ma pháp sư, ngươi không sợ ta học được sẽ dùng để đối phó với ngươi sao?”
Chu Vũ cười :
-“ Ngươi nếu sử dụng nó để đối phó lại ta ………chắc chắn ngươi sẽ thua!
-“ Thật sao?”
Quả thật nàng có điểm không phục.
Chu Vũ , cười hì hì, rồi nói :
-“ Bởi vì …….kiếm thuật của ngươi căn bản là do ta dạy ngươi , không cần ma pháp , ngươi căn bản không phải là địch thủ của ta !”
Liên Hoa nghe lời này , cực kỳ không phục :
“
Nói về ma pháp , có thể ta không bằng ngươi ,ta thừa nhận , nhưng kiếm thuật ……Ngươi có thể đánh bại ta sao, ta không tin !”
Chu Vũ ha ha cười ta :
- “ Một ngày nào đó ngươi sẽ thật sự tin vào điều đó !”
-“Ta không cần biết đó là ngày nào, ngay bây giờ ! chúng ta hãy thử đấu một chút được không!”
Liên Hoa liền đưa ra đề nghị
.
Chu vũ cuống quít lắc đầu :
“ Ngươi nếu thật sự thích đánh nhau , có thể tìm kẻ khác , dù sao địch nhân cũng không thiếu mà ………….”
Liên Hoa liền điểm chân nhảy xuống :
- “ Cùng người khác đánh nhau thật sự là do bất đắc dĩ để bảo vệ tính mạng của mình, nhưng hôm nay, bất kể thế nào ta cũng phải cùng ngươi đánh một trận !”
Từng bước tiến tới, tay trái thành đao chém về phía Chu Vũ , đang đứng cách nàng vài thước, thân hình của hắn liền biến mất, tốc độ quá nhanh, tay hắn liền đưa ra, Liên Hoa chỉ cảm thấy eo của mình bị ôm lấy, nàng đã nằm gọn trong lòng hắn, thật sự là tốc độ quá nhanh! Hắn tự nhiên có thể trong lúc nàng tấn công hắn mà tiến tới ôm lấy nàng! Bị hắn ôm lấy, trong lòng nàng nhất thời nổi lên một cỗ cảm giác khác thường, hơi chút giãy dụa, tay trái chuẩn xác chém xuống vai hắn một nhát thật mạnh:
-“ Hỗn đản…ngươi…buông ra…”
Tay nàng liền bị giữ chặt, một thanh âm ôn nhu truyền vào tai nàng:
-“ Ngươi có phải thật sự không muốn cùng bọn họ chém giết lẫn nhau phải không?”
Liên Hoa đỏ mặt e thẹn , hai tai cũng nóngbừng lên , tên hỗn đản này ,hắn muốn làm gì đây?
Nàng liền ngẩng đầu lên nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kỳ nghiêm túc , bỗng hắn khẽ nói :
-“ Có người tới ! Rất có thể có vài người là cao thủ !”
Liên Hoa hơi kinh hãi :
-“ Ở đâu ?”
“ Ngay phía trước ,cách chúng ta khoảng một trăm trượng …”
Hơn một trăm trượng ? Hắn có thể nhận biết được bọn họ từ xa thế sao?
“ Cao thủ ,cấp bậc nào ?”
Đây chính là vấn đề nàng quan tâm lúc này, nếu là trước kia với thực lực của nàng thì chỉ cần nhất cấp kiếm sư hay nhất cấp ma pháp sư đối với nàng đều là cao thủ,thậm chí là nhị cấp với nàng cũng có thể tạm coi là cao thủ, nhưng bây giờ tiêu chuẩn cao thủ của nàng ít nhất cũng phải kiếm thánh hoặc ma đạo sư!
Chu Vũ liền nói như thổi hơi vào tai nàng :
-“ Thực lực không dưới ngươi”
“ Không dưới ta , chắc chắn cũng không yếu hơn ngươi phải không ? Chúng ta còn chưa phân thắng bại mà !”
Liên Hoa hờn dỗi bồi thêm một câu nữa :
- “ Sau này nói chuyện ta cấm ngươi không được tới gần ta như thế này?”
-“Có thể”
Tiếng nói của hắn lại vang lên ngay sát lỗ tai nàng:
“ Nhưng bây giờ không phải lúc bàn tới vấn đề này! Lúc này ta đang nghĩ một lần nữa muốn ngươi lựa chọn giết hết bọn họ hay là chạy trốn?”
Liên Hoa trừng mắt nhìn hắn, chạy trốn ư? Nếu phía trước đã mai phục sắc phía sau chắc chắn sẽ có truy binh đuổi tới, hắn muốn nàng lựa chọn, cũng tốt nàng sẽ lựa chọn:
- “ Vấn đề cũ ta sẽ lựa chọn cũng vẫn như cũ, chạy trốn!”
Nàng quả thật muốn xem hắn sẽ chạy theo hướng nào!
Đột nhiên, phần eo lại bị ôm chặt, thân thể nàng như căng ra,từng cơn gió lớn liền cắt qua mặt, bây giờ thực lực của Liên Hoa đã đạt tới kiếm thánh cảnh giớ, sức chịu đựng cũng đã cao hơn,nhãn lực so với lúc sưa đã mạnh hơn vô số lần, mặc dù bị vô số cơn gió lớn quét qua mặt, cây cối đang lùi dần về phía sau nàng….A,Không! Không chỉ là lui về sau mà chúng đang lùi xuống phía dưới, chuyện gì đang xảy ra? Quay đầu lại, một tiếng kêu sợ hãi rốt cục cũng thoát ra từ miện nàng, cũng không biết từ khi nào nàng đã ở cách mặt đất tới hơn mười trượng, cây cối đang ở dưới chân nàng biến thành những chấm nhỏ như những đám cỏ rồi nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt nàng trở thành những đám xanh biếc mơ hồ, bên cạnh nàng những đám mây trắng lưng lờ trôi, xuyên qua mây, hơi nước ám vào da thịt, phía trước mặt là ánh sáng chói lòa của mặt trời, ở dưới chân cũng bồng bềnh từng đám mây tạo thành một con đường, nàng đang bay! Là hắn đang ôm nàng bay trên trời!
Đây là loại ma pháp gì ? Phong hệ ma pháp ?Tuyệt đối không thể có tốc độ như vậy , càng
không thể trực tiếp bay vào giữa tầng mây , ma pháp không có khả năng này ! Trời ạ , chẳng lẽ
hắn là thần tiên.
Tốc độ dần chậm lại, tóc của Chu Vũ cũng khẽ lay động trong gió, khuôn mặt của hắn lại mang một vẻ vô lại căn bản là không hề giống chút nào với vẻ đạo mạo của các bậc thần tiên:
- “Có một tiên tử có nguyện vọng lớn nhất chính là đến một ngày , một vương tử cưỡi một đám mây ngũ sắc tới đón nàng đi! Liên Hoa , nguyện vọng lớn nhất của ngươi là gì ?”
Liên Hoa hít một hơi thật sâu :
-“Nguyện vọng lớn nhất của ta lúc này là đọc được suy nghĩ của một tên ma quỷ đang ở gần đây để xem hắn có bao nhiêu bí mật đang giấu ta!"
Lập tức một thanh âm ấm áp lại vang lên bên tai nàng:
- “ May mà ta không phải là ma quỷ !”
Liên Hoa vùng vẫy thoát ra :
-“ Ta van ngươi ,tránh xa lỗ tai của ta một chút …….”
Chu Vũ lắc đầu :
-“ Không thể ! Trên bầu trời nàychỉ có thể để ta quyết định , nếu tránh xa ngươi ra chắc chắn ngươi sẽ ngã xuống đất!”
-“ Đây thật sự chỉ là vì an toàn thôi sao?”
Âm thanh của Liên Hoa phảng phất như theo mây trắng phiêu hốt trôi trong không gian
“ Vấn đề này , chúng ta có thể chờ một lát rồi sẽ lại thảo luận !”
Âm thanh của hắn sát ngay bên tai nàng , phảng phất như truyền vào tận tâm khảm :
-“ Ngươi cho ta biết phương hướng kiếm thần đang ẩn cư ta cũng không có thói quen mang theo nữ nhân chạy khắp cả đại lục !”
Sau khi chỉ khi chỉ phương hướng cho hắn, Liên Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ của nàng, ôm lấy eo của hắn, nàng tự nói với mình đây thuần túy chỉ là vì muốn đảm bảo an toàn cho mình. Tên hổn đản này, lại dám ôm lấy mình giữa ban ngày, nhưng vì ở đây nàng phải hoàn thòa phụ thuộc vào hắn cho nên nàng chỉ có thể đợi khi xuống mặt đất sẽ giáo huấn hắn một trận, cũng là bởi vì nàng không thể tự xuống đất được, nếu không….
Mây dưới chân trôi đi rất nhanh , càng lúc càng nhanh hơn , tựa như nước chảy ,
Liên hoa nhìn từng đám mây trôi qua người mình khiến nàng có cảm giác thích thú vô cùng, vẻ mặt đỏ hồng đã được thay thế bằng sự vui sướng, say mê trước cảnh đẹp.
“Từng có một một tiên tử ước nguyện: Một ngày náo đó, sẽ có một vương tử cưỡi mây ngũ sắc tới để đón nàng”
Còn nàng, nàng là một công chúa thì ước nguyện lớn nhất của nàng là gì? Có lẽ nguyện vọng của nữ nhân có khi lại tương đồng, ở cái thế giới này ai có khả năng cưỡi mây ngũ sắc để tới đón nàng đi ?
Nếu không gặp hắn , nàng thật sự không còn là nữ nhân mà chỉ là một cỗ sát khí. Có thể bây giờ nàng vẫn còn bôn ba trốn tránh trên giang hồ, vẫn còn một thân mồ hôi, một thân bùn đất và hơn nữa cả người sẽ ngập chìm trong máu tanh,gặp hắn rồi nàng lại một lần nữa trở lại như xưa, tắm rửa sạch sẽ, được một nam nhân ôn nhu bảo vệ và bây giờ lại được cưỡi gió cưỡi mây cùng hắn! Dường như tâm tưởng của nàng cũng bay bổng lên vậy.
Ai có thể mang hy vọng cho nàng? Là ai quan tâm tới nàng? Cũng là ai đã bảo vệ, chăm sóc nàng? Ai đã làm cho trái tim băng giá của nàng sống lại, cũng là làm cho bản tính nhu mì trong nàng sống lại? Chỉ có hắn! Chỉ có nam nhân thần kỳ này! Bất kể hắn là tiên, là thần hay là ma thì hình bóng của hắn vĩnh viễn sẽ nằm trong tim nàng
hy vọng mọi người ủng hộ .......nhìu thanks nhìu chương .....hê hê