Xem lại những bức ảnh Đại học...
Chỉ biết khóc...
Nước mắt cứ ứa ra, chuyện như mới ngày hôm qua, để bây giờ là sự đau đớn, tiếc nuối, ghét bỏ, hận thù, bóng gió, xỉ vả...
Đau lắm...
Đời mà, biết làm sao được, chấp nhận thương đau để mà biết được lòng người, còn rất nhiều những bài học đang chờ ta phía trước, cố lên nhé...
Nhớ kỹ 4 câu này...
Khi sa cơ ta hỏi ai là bạn ... Lúc huy hoàng ta hỏi bạn là ai ... Trong cuộc chơi nào biết ai là bạn ... Khi hoạn nạn mới biết bạn là ai....
Last edited by ♥huytuandc♥; 07-09-2012 at 10:19 PM.
Đời mà, biết làm sao được, chấp nhận thương đau để mà biết được lòng người, còn rất nhiều những bài học đang chờ ta phía trước, cố lên nhé...
Nhớ kỹ 4 câu này...
Khi sa cơ ta hỏi ai là bạn ... Lúc huy hoàng ta hỏi bạn là ai ... Trong cuộc chơi nào biết ai là bạn ... Khi hoạn nạn mới biết bạn là ai....
Lỗi cũng là do e, việc của mình k nên trách ng` khác, có trách cũng chỉ là vì quá gay gắt mà thôi, e đang nhìn vào quá khứ, chứ k có ý j, họ vẫn là những ng` bạn, ít ra về phía e là như thế, vì 4 năm đại học cũng có quá nhiều khó khăn, và thực sự đã coi nhau như người thân, hiện thực ngày hôm nay...Thôi thế chắc đủ...
H có biết ý nghĩa từ bạn bè ko? ko phải bạn thì là bè, mà bè rồi thì trôi đi đâu chẳng được hả e. lúc mới ra trường c cũng như e, tưởng rằng có nhìu bạn lắm cơ, quý và nể bạn bè lắm, nhưng mừ rồi giờ còn được mấy đứa bên cạnh, đếm đầu ngón tay đi :)
mà về c, c thấy số lượng bạn tỉ lệ nghịch với cấp học và số lượng bè thì ngược lại, tỉ lệ thuận.
e cứ đi tới trước, đừng nhìn lại hoài, lâu lâu nhìn lại cái thôi, có khi lại thấy bè trôi dạt phương nào, chỉ còn lại bạn theo e tới bến cuối cùng thôi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thanh Trúc
Dạo này cái cảm giác cô đơn cứ dai dẳng bám riết lấy mình.
Trưa nay là trưa đầu tiên ngủ ở c.ty, bình thường thì toàn ngồi máy, nhưng hnay mệt ôm chăn gối vào 1 góc tự kỉ, mà kết quả cũng k ngủ đc, chỉ thấy cô đơn quá đỗi, trùm chăn chỉ để ngụy tạo che nước mắt.
Cứ mỗi lần mệt là lại yêú đuối 1 cách k kiểm soát.
Nhận đc 1 cuộc gọi nhầm máy.
Lát sau nhận đc tin nhắn hỏi han nọ kia, hỏi bạn có chuyện j k, ng` ta reply: "Dạ k, e nghe giọng c hay quá, xin lỗi đã làm phiền c." Đây có đc gọi là 1 động lực cho 1 Điện thoại viên như mình k nhỉ .
Sắp tới có bàn làm việc, sẽ di cư bé nhím, bé khỉ và 1 số thứ nữa đến công ty để bầu bạn và xả xì trét .
Cố gắng làm việc vì đang có mục tiêu trc' mắt rất cần phải đạt đc trong thời gian ngắn nhất.
Mẹ vẫn ở quê chăm bà ốm, mình đi suôt, thương bố trưa cơm nước k đc chu đáo, k ai trông nhà cho bố ngủ trưa, 1 mình làm mọi việc.
Cố gắng, nhất định phải đạt đc mục tiêuuuuuuuuuu, nhưng khó quá ak, k biết cứ phải cố đã .
Uống thuốc, đi ngủ, mai lại bắt đầu ngày mới.