Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Lúc này, ánh trăng trắng bạc trên bầu trời đêm soi xuống, rọi vào người Triệu Thụy, trong ánh trăng ẩn chứa linh khí sung mãn từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, thấm qua da thịt, xuyên thấu vào cơ thể, thẳng một mạch xâm nhập vào trong kinh mạch.
Linh khí bên trong và ngoài cơ thể cùng tụ dồn về một chỗ trong kinh mạch, sản sinh ra một sự cộng hưởng cường đại.
Dưới sự cộng hưởng này, Triệu Thụy tâm không tạp niệm, tinh khiết như băng, chỉ cảm thấy toàn thân lâng lâng, dường như cả người phảng phất đều trở nên nhẹ nhàng, nhất mực phiêu bồng trôi về nơi sâu thẳm nhất trong vũ trụ.
Âm thanh rì rầm yếu ớt truyền tới, phảng phất như đến từ bên ngoài, Triệu Thụy hai mắt đột nhiên mở ra, tỉnh táo trở lại, cả người trong một sát na như thể từ trên không trung bị kéo trở lại mặt đất.
Cách đó xa xa, một đôi tình nhân sinh viên rủ rỉ rù rì(1) một cách thân mật, đang hướng về phía căn nhà bỏ hoang này đi tới, chắc là thiên lôi câu động địa hỏa(2), tình nan tự cấm(3), muốn đến một nơi vắng vẻ không người để thân mật thỏa thích một phen rồi.
Triệu Thụy mặc dù cách bọn họ khá xa nhưng vẫn có thể nghe được đối thoại của bọn họ vô cùng rõ ràng.
Thính lực đã có phần tăng cường, chân khí bên trong cơ thể cũng đã có phần gia tăng. Triệu Thụy khẽ thở ra một hơi đánh giá.
Mỗi lần tu luyện sau này, hắn đều muốn kỹ lưỡng bình phẩm tiến độ tu luyện của bản thân.
Hắn cho rằng, nhờ có sự trợ giúp của tiên sâm vạn năm, cộng thêm chính mình tu luyện chăm chỉ, sau một đoạn thời gian nữa đại khái sẽ đủ để có thể tiến vào Đoạt Linh hậu kỳ.
Đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ tăng lên một bậc, thậm chí có thể dùng thân thể để chống đạn.
Thấy đôi tình lữ nọ đang đi về phía bên mình, Triệu Thụy không muốn lôi kéo sự chú ý của bọn họ, vì vậy nhấn mũi chân, như một bóng ma thoắt phóng ra khỏi căn nhà, nhanh chóng biến vào trong màn đêm.
"Í! Vừa rồi có phải có một bóng đen ở phía trước lướt qua hay không?" Nữ sinh nọ tựa hồ nhìn thấy gì đó, dừng cước bộ, đưa tay chỉ về phía trước hỏi.
Nam sinh kia thò cổ về phía trước, ngó tới ngó lui một hồi. Ngoại trừ bóng đêm đen kịt cùng với ngôi nhà tĩnh lặng trong bóng đêm ra, không có thấy thứ gì khác.
"Không có a? Có phải em nhìn lầm rồi hay không?" Hắn có chút kỳ quái hỏi lại.
"Không …… không thể nào, em tuyệt đối thấy có thứ gì đó, từ trong căn nhà phóng ra, thoáng một cái đã vụt qua, như là …… như là một bóng người!" Sắc mặt nữ sinh đó đột nhiên trắng bệch ra, giọng nói cũng bắt đầu trở nên run rẩy, "Chẳng lẽ là qủy?”
"Quỷ?" Nam sinh hoài nghi nhìn cô ta, "Không thể nào đâu, trên đời này lấy đâu ra quỷ. Em có phải đã xem quá nhiều phim kinh dị không."
"Nhưng con người tuyệt đối không thể có kỹ thuật nào nhanh như vậy, không thể có tốc độ nhanh như vậy!" Nữ sinh nói một cách phi thường chắc chắn, "Em tuyệt đối không có nhìn lầm. Chúng ta hãy lập tức rời khỏi nơi này đi, chỗ này rậm rạp u ám, khiến cho người ta dựng cả tóc gáy."
Nam sinh kia ban đầu vốn không chút tin tưởng, nhưng vừa thấy bạn gái khẳng định như vậy, trong lòng cũng không khỏi có vài phần sợ hãi. Thậm chí gió đêm mà làm cho người ta sảng khoái thổi vào người cũng trở thành những trận âm phong, khiến cho sống lưng nhất thời phát lạnh.
Đương nhiên, trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ cho bình tĩnh. Dù sao bạn gái đang ở bên cạnh, nếu tỏ ra quá sợ hãi, vậy thì thật mất mặt(*).
"Nếu em không thích nơi này thì chúng ta đây hãy đi đến một chỗ khác vậy." Tim nhảy loạn, mặt trấn tĩnh nói một câu, rồi hắn lập tức choàng lấy bạn gái, vội vã rời khỏi con đường đó.
Không bao lâu, lời đồn góc tây bắc của trường có quỷ lan truyền ngay trong khuôn viên trường, hơn nữa càng truyền càng ly kì, càng truyền càng hàm hồ, càng lan truyền thêm kinh khủng, rốt cuộc phát triển ra thành mười mấy bản hoàn toàn khác nhau.
Về phần những kẻ thuật lại chuyện này, mặc dù cả bọn đều là nghe một đằng kể một nẻo, nhưng ai nấy đều như thể đã tự thân trải nghiệm, tường thuật thì sống động như thật(4), thỉnh thoảng lại còn bỏ thêm mắm thêm muối(5) vào, khiến cho câu chuyện càng thêm khúc chiết, làm cho hình tượng nhân vật càng thêm phong phú, có như thế mới kích thích được nỗi khiếp sợ của người nghe(*).
Tối đến, Tôn Tiểu Lan sau khi được bạn cùng phỏng kể cái phiên bản thứ N của câu chuyện ma đó, sợ đến cả người run lập cập(**).Tiết trời đêm vốn dĩ khô hanh bỗng trở nên phần nào lạnh lẽo.
Nàng co mình vào góc giường, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Triệu Thụy: "Tiểu Thụy, trong khoảng thời gian này em cũng nên cẩn thận, trong trường hình như không có an toàn lắm, đặc biệt là cái địa phương góc tây bắc kia, ban đêm ngàn vạn lần đừng đến gần đó!"
"Tại sao vậy?" Triệu Thụy tạm thời vẫn chưa có nghe qua những lời đồn đại này, cho nên còn chưa hay biết gì(6), hoàn toàn mờ mịt.
"Nghe nói mấy chục năm trước đây nơi đó là một khu mộ, đã chôn rất nhiều người đó! Đặc biệt là hai ngày trước, đã có người còn tận mắt thấy bóng đen vô cùng kinh khủng! Dù sao, buổi tối em không nên đi đến đó là được rồi, tốt nhất ngay cả ban ngày cũng đừng nên đi!"
"Khu mộ? Bóng đen?"
Triệu Thụy đầu tiên là ngây ngốc, sau đó lập tức hiểu ra, buổi tối hôm đó sau khi tu luyện xong, lúc rời đi hắn không cẩn thận đã để cặp tình nhân kia thấy được, lại còn bị ngộ nhận là hồn ma!
Hắn trong lòng không khỏi thầm có chút dở khóc dở cười. Thế nào cũng không nghĩ tới bản thân trong lúc vô ý lại gây ra hồi phong ba lớn như vậy trong khuôn viên trường!
Tuy nhiên, loại sự tình như thế này, bất luận thế nào cũng không thể nói là có thể gây hại gì(***). Vậy thì cứ sống chung với lũ(7), để mặc cho những lời đồn tiếp tục được lan truyền ra thôi.
"Biết rồi, em sẽ chú ý, chị Tiểu Lan, thời gian cũng không còn sớm nữa, chị mau đi ngủ đi."
"Thiệt tình là, chị có lòng tốt nhắc nhở em, vậy mà ngay cả một câu cám ơn cũng không có." Giọng của Tôn Tiểu Lan nghe hờn dỗi qua điện thoại.
Triệu Thụy lắc đầu cười, tắt máy điện thoại di động, đang chuẩn bị ngủ, La Thành nãy giờ vẫn nằm yên ở đối diện, đột nhiên ngồi dậy nói: "Hôm nay tớ nghe người ta nói là góc tây bắc khuôn viên trường chúng ta có ma đấy! Có người còn tận mắt chứng kiến nữa, rất là kinh khủng, rất là kích thích. Có muốn tớ kể cho các cậu nghe hay không?"
"Muốn!"
Chu Vĩ và Hàn Tinh cả hai đồng thanh hô lên.
Triệu Thụy rên rỉ một tiếng, lấy gối trùm đầu lại.
************************************
Trong lúc đó, Vân Phi cũng từ trong miệng bọn nữ sinh cùng phòng nghe được những lời đồn đại này.
Chỉ là, làm một thành viên của gia tộc võ tu cổ, nàng cũng không nghĩ cái gọi là bóng đen kinh khủng kia là yêu ma quỷ quái gì đó. Bởi vì nàng biết, ở Đông An có Vân gia bọn họ tọa trấn, những loại yêu ma quỷ quái cấp thấp như vầy sẽ rất khó mà có chỗ dung thân.
Vân Phi cảm thấy cái gọi là bóng đen kinh khủng, ma quỷ truyền thuyết, chắc là do người nào đó ban đêm nhìn hoa mắt, cho nên nghi thần nghi quỷ mà tạo dựng nên một câu chuyện.
Dĩ nhiên, cũng có thể có một khả năng khác, đó là ở trong trường có một cổ vũ giả nào đó ẩn núp, bởi vì cổ vũ giả hoàn toàn có thể đạt đến ra cái loại tốc độ quỷ mị như vầy!
Thậm chí cái loại tốc độ này, đủ để khiến cho nhiều người ở trong đêm tối phát sinh hiểu lầm.
Chỉ là, khả năng này có thể tính là phi thường nhỏ, Vân Phi cảm thấy cơ bản nó có thể được loại ra.
Nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, chẳng biết như thế nào, Vân Phi đột nhiên nghĩ tới một loạt hình ảnh La Thành cùng Lưu Nguy ở trong hội võ thuật tự do thi đấu đoạn thời gian trước. Rồi lại liên tưởng đến sự kiện La Thành sau đó nếm phải sự trả thù của Lưu Nguy, bị Lý Lực Dũng đánh thương phải đem vào bệnh viện, rồi võ quán Lực Dũng đột nhiên bị phá cho đóng cửa.
Những việc này, lúc đó thoạt nhìn giống như là một sự trùng hợp, cảnh sát sau khi điều tra, cũng rút ra kết luận như vậy.
Nhưng, giờ đây đem những sự kiện đó nối lại với nhau, tựa hồ có thể cảm thấy được bên trong có ẩn dấu một mối liên hệ vô hình!
Chẳng lẽ …… trong trường thật sự có một cổ vũ giả đang ẩn thân? Hơn nữa lại có liên hệ nào đó với cái tên La Thành mập mạp kia?
Nghĩ tới đây, Vân Phi đoạn có chút hứng thú, nếu chân tướng đúng như nàng đoán, vậy tìm ra cái tên cổ vũ giả đang tàng ẩn trong đại học Đông Lăng này nhất định sẽ là một trò chơi vô cùng thú vị!
Nói không chừng, còn có thể sau đó vì Vân gia mà chiêu mộ một gã cổ vũ giả, nhất cử lưỡng tiện.
"Xem ra …… phải tìm một cơ hội để tiếp xúc với cái tên mập và cả mấy tên bạn cùng phòng kia một chút." Vân Phi lẩm bầm lầu bầu nói thầm, "chỉ là, Triệu Thụy hình như cũng ở chung một phòng với La Thành. Hừ, cái tiểu tử thúi kia, gặp hắn là lại thấy tức giận."
Cứ như vậy nghĩ ngợi, mí mắt nàng bắt đầu trở nên nặng nề, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Từ trước đến giờ, Vân Phi thủy chung đều không có muốn nghĩ đến việc nhờ cậy sức mạnh của gia tộc. Bởi vì nàng cảm thấy một mình chậm rãi thăm dò, dỡ bỏ từng lớp bí ẩn để tìm câu trả lời mới có thú.
~~~~~~~~~
Triệu hồi phiếu đề cử...
(*) dịch theo nghĩa của tác giả nhưng có vẻ lủng củng
(**) đoán mò
(***) phá đích (破的): trúng đích, bắn trúng mục tiêu, dịch thoáng nghĩa ra
(1) nguyên văn “低声细语” (đê thanh tế ngữ): thấp giọng nhỏ tiếng
(2) nguyên văn “天雷勾动地火” (thiên lôi câu động địa hỏa): nghĩa đen: sét trời hấp dẫn lửa đất, ý chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa nam và nữ
(3) nguyên văn “情难自禁” (tình nan tự cấm): đại khái nghĩa là tình yêu thì khó mà tự mình kiếm soát, cấm đoán
(4) nguyên văn “绘声绘色” (hội thanh hội sắc): nghĩa đen, vẻ cả âm thanh màu sắc, ý nói tả sống động như thật
(5) nguyên văn “添油加醋” (thiêm du gia thố): thêm dầu thêm dấm
(6) nguyên văn “蒙在鼓里” (mông tại cổ lý): nằm trong cái trống, ý nói không hề hay biết gì
(7) nguyên văn “将错就错” (tương thác tựu thác): cứ nương theo cái sai mà làm, ý nói cố làm tốt nhất trong trường hợp xấu
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguoidoi123
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Vân Phi rắp tâm thực hiện chủ ý, ngay hôm sau liền bắt đầu hành động.
Đầu tiên là nàng tìm người dò hỏi kỹ về tình hình bên trong túc xá của bọn Triệu Thụy, sau đó nhờ vào mối quan hệ của một người bạn học gián tiếp làm quen với Chu Vĩ, cuối cùng tiến hành gặp gỡ với Hàn Tinh và La Thành, hóa giải mối bất hoà giữa đôi bên.
Bởi vì nơi tu luyện ở góc tây bắc trường bị người khác tình cờ phát hiện, Triệu Thụy lúc này đang bận bịu ra ngoài trường tìm nơi tu luyện thích hợp, không có ở lâu trong túc xá, cho nên chưa có phát hiện ra chút động thái này của Vân Phi.
Cho tới khi hắn phát hiện thì Vân Phi đã thuận lợi chiếm được ba toà pháo đài, đánh giết thẳng vào trung tâm – ký túc xá.
Thấy Vân Phi ngồi trên ghế vi tính của mình, hất cằm ngửa mặt nhìn mình với bộ dạng trông rất đắc ý, Triệu Thụy không thể không thừa nhận, tiểu la lỵ tính cách khó dò(*) này thật sự là có chút thủ đoạn.
"Hây, lão Đại, đã về rồi hả, trong khoảng thời gian này bận rộn gì dữ vậy a, sớm đi tối về, kết thúc lớp học xong thì ngay cả cái bóng cũng không thấy nữa." Chu Vĩ đi tới bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn hỏi.
Triệu Thụy không trả lời mà mà bĩu môi về phía Vân Phi hỏi: "Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Cô ta tại sao lại tới phòng chúng ta?"
"À, tớ đang muốn nói với cậu về chuyện đó." Chu Vĩ đẩy chiếc giọng kiếng mạ vàng lên, cười nói, "Giữa Vân Phi cùng chúng ta trước đây không phải có chút hiểu lầm nhỏ sao? Tuy nhiên cơ duyên xảo hợp, mấy ngày nay đều đã hóa giải hết. Cô ấy còn cố ý mời chúng ta dùng bữa, nói là lần trước tên mập bị Lưu Nguy trả thù phải nằm bệnh viện, cho nên trong lòng cho đến giờ vẫn cảm thấy hết sức áy náy. Mặc dù cô ấy cũng không biết trước Lưu Nguy sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng nguyên do toàn bộ câu chuyện ít nhiều gì thì cũng đã có chút quan hệ với cô ấy. Cô ấy mời chúng ta ăn một bữa chính xem như là bày tỏ lời xin lỗi ở trong lòng."
"Ồ? Thật sao?"
Triệu Thụy nghe xong những lời này cảm thấy rất là bất ngờ. Bởi với cái tính cách khó dò và lòng trả thù mãnh liệt mà tiểu nha đầu Vân Phi đã biểu hiện, thật không giống một cô nàng dễ dàng chịu khuất phục. Hơn nữa, với gia thế của nàng, Vân Phi sẽ lại càng không cần khuất phục, không tiếp tục trả thù đã là tốt lắm rồi.
"Hoàn toàn là sự thật(1), so với sự thật còn chính xác gấp mười phần hơn." La Thành chen cái đầu tròn ụ của mình vào, "không chỉ có thế. Cô ấy không chỉ trả viện phí, phí nuôi dưỡng cho tớ, mà còn mua một bộ bàn phím và chuột chơi game cho Hàn Tinh, rất là đắt đó!"
"Ta cảm thấy bên trong chuyện này có điều cổ quái." Triệu Thụy hơi nhíu mày, nói ra cách nghĩ của mình: "Chuyện tên mập bị đánh đã qua một khoảng thời gian rồi, Vân Phi vẫn một mực chẳng có biểu lộ gì. Đột nhiên cô ta bây giờ lại hạ mình, chịu hóa giải mâu thuẫn. Điều này thật sự làm cho người ta nghi ngờ."
La Thành lắc đầu nghĩ khác: "Lão Đại, lòng nghi ngờ của cậu quá nặng, với bối cảnh gia thế của cô ấy, còn tính toán với chúng ta làm gì?"
"Quả thật như vậy. Cá nhân tớ thì cho rằng, cô ấy đích xác là có thành ý, cố gắng hóa giải những hiểu lầm trước kia với chúng ta." Chu vĩ phụ họa, " Lão Đại, đây chính là một kỳ ngộ, ngàn vạn lần không nên bỏ qua. Vân Phi mặc dù dấu diếm thân phận để học trong đại học Đông Lăng, nhưng dù sao cô ấy cũng là đại tiểu thư của Vân gia ở Đông An, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoa Thiên. Nếu cùng nàng đối nghịch, đối với chúng ta cũng sẽ chẳng có ích lợi gì. Nếu có thể hóa giải những hiểu lầm giữ chúng ta với cô ấy, thậm chí trở thành bằng hữu, vậy tiền đồ sau này của chúng ta nói không chừng cũng sẽ có hỗ trợ rất lớn.”
“Còn nhớ năm ngoái tập đoàn Hoa Thiên đến trường chiêu sinh không? Một vị trí hơn trăm người tranh, vô cùng kịch liệt. Người ta cho tiền lương cao, đãi ngộ tốt, hơn nữa công tác còn ổn định. Nếu cậu có thể cùng Vân Phi thiết lập quan hệ tốt, nói không chừng sau khi tốt nghiệp có thể vào tập đoàn Hoa Thiên mà làm!"
"Không hổ là Chu thiếu gia, đem mọi mặt tốt xấu(2) phân tích rất triệt để."
Triệu Thụy không thể không cười. Với gia sản hiện giờ, hắn hoàn toàn không cần để ý đến vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp, cũng chẳng cần phải ra sức đi nịnh bợ Vân Phi.
Chỉ là, hắn muốn xem coi, tiểu nha đầu Vân Phi kia, rốt cuộc bày ra cái chủ ý quỷ quái gì.
Vân Phi hôm nay mặc chiếc đầm toàn thân màu hồng nhạt, vừa hợp với khuôn mặt trái xoan mịn màng thanh tú, nhìn qua trông giống như một tiểu công chúa cao quý xa hoa.
La Thành thấy đẹp mờ mắt(3), bị Vân Phi mê hoặc đến hồ đồ(4), liên tục nói tốt dùm nàng. Chu vĩ mặc dù có chút dè dặt hơn, nhưng vẫn hoàn toàn bị hấp dẫn, ở bên cạnh Vân Phi ba hoa đủ thứ(5) trên trời dưới đất, cố gắng lưu lại cho nàng một ấn tượng sâu sắc.
Thậm chí ngay cả bọn bạn học ở phòng ở phòng kế bên cũng đều lấy cớ tới xin nước sôi, chạy đến phòng Triệu Thụy để tìm cơ hội nhìn thấy mặt Vân Phi, lúc sắp rời khỏi còn không quên tặc lưỡi cảm thán mấy tiếng, đại loại như là: Mỹ nữ a, thật sự là mỹ nữ a! Đáng tiếc đã rơi vào hang sói ……
Bọn họ đại khái đâu có biết, Vân Phi không phải là con cừu nhỏ vô lực gì, tối thiểu cũng được tính là một tiểu hồ ly miệng lưỡi sắc bén(6), rất lợi hại!
Trong cả phòng, những kẻ không bị làm cho mê hoặc, đại khái cũng chỉ có hai người Triệu Thụy và Hàn Tinh.
Chỉ là, Hàn Tinh là một tên nghiện CS, ngoại trừ CS ra đối với những thứ khác cũng chẳng có hứng thú gì nhiều. Hắn lúc này đang ngồi trước máy vi tính, thử nghiệm con chuột và bàn phím chơi game mà Vân Phi cho hắn, cho nên không thể tính chung vào.
Nói tóm lại, chỉ có biểu hiện của Triệu Thụy là vẫn bình thường, không thân cận, cũng không lãnh đạm, tựu chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Vân Phi.
Chứng kiến thấy cái thái độ không xum xoe cũng chẳng kiêu kỳ(7) này của Triệu Thụy, Vân Phi trong lòng liền phát bực.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều là tiêu điểm trong mắt người khác, đi đến chỗ nào đều cũng gây chú ý ở chỗ đó, được mọi người hoặc là tôn kính hoặc là yêu mến. Không ngờ cái tên Triệu Thụy này, từ ngày xảy ra chuyện đó đến nay(**), thật sự đã làm cho lòng tự tôn của nàng chịu một đả kích cực lớn.
Càng làm cho nàng giận hơn là, lần trước ở trong phòng đun nước, Triệu Thụy rõ ràng đã dán tay lên ngực của nàng, nhưng lại làm ra vẻ không hề có cảm giác gì!
Đó là ý gì chứ? Coi nàng là Thái Bình công chúa? Hay hoàn toàn không coi nàng như một nữ sinh thành thị?
Vân Phi hận nghiến răng, rất vất vả mới để cho mình bình tĩnh trở lại. Hôm nay nàng tới là để làm thám tử Conan lừng danh, không phải để nổi giận với kẻ khác.
Đưa cánh tay nõn nà lên vuốt tóc, Vân Phi ra vẻ ngây thơ hỏi: "La Thành, tôi còn nhớ lần trước lúc anh cùng Lưu Nguy thi đấu, không ngờ đã hoàn toàn đánh bại hắn, thật là lợi hại đó!"
Đánh bại Lưu Nguy trong thi đấu là một trong những chuyện La Thành cảm thấy đáng kiêu hãnh nhất, nghe Vân Phi khen như vậy, La Thành vô thức ưỡn ngực, nói một cách rất tự hào: "Đó là đương nhiên, một tên Lưu Nguy thì đã tính là gì, tùy tiện đấm đá vài cái(8) cũng đủ để đối phó hắn!"
~~~~~~~~~~
Nỗ lực triệu phiếu đề cử về.....
(*) tác giả dùng từ “âm ám” nhưng mà dịch ra thì khó nghe quá
(**) ở đây tác giả dùng “从来就把她当回事”
(1) nguyên văn “千真万确” (thiên chân vạn xác): ngàn lần chân thật, vạn lần chính xác
(2) nguyên văn “利害关系” (lợi hại quan hệ): giữa các quyền lợi, mặt tốt mặt xấu, vv…
(3) nguyên văn “色授魂与” (sắc thụ hồn dữ): thành ngữ TQ, ý nói thấy đẹp là lòng lại nhộn nhạo
(4) nguyên văn “七荤八素” (thất huân bát tố): hồ đồ, mê muội
(5) nguyên văn “胡侃” (hồ khản): ăn nói một cách khinh suất, ba hoa đủ thứ
(6) nguyên văn “牙尖嘴利” (nha tiêm chủy lợi): răng sắc miệng bén
(7) nguyên văn “不卑不亢” (bất ti bất kháng): không nhún nhường không cao ngạo
(8) nguyên văn “三拳两脚” (tam quyền lưỡng cước): ba đấm hai đá, ý nói vung đại tay chân
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguoidoi123
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Vân Phi chớp chớp mắt, làm ra vẻ sùng bái: "Anh lợi hại như vậy, có phải đã từng học võ không?"
La Thành ngẩn ra. Hắn nào có học qua võ vẽ gì, cái trận đấu kia thắng được thực chất chỉ do may mắn, hoàn toàn là mèo mù vớ phải cá rán(1), vừa vặn có cao thủ thần bí âm thầm ra tay tương trợ mới có thể đánh bại Lưu Nguy, thu được thắng lợi cuối cùng. Nếu nói về bản lãnh thật sự, hắn vốn không phải là đối thủ của Lưu Nguy.
Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không đem chân tướng sự tình tiết lộ nửa phần, bởi vì hắn đã khoác lác, đêm câu chuyện phóng đại lên(*). Nếu để cho người khác biết được chân tướng thì hình tượng huy hoàng mà hắn đã khổ tâm tạo dựng chẳng phải sẽ sụp đổ trong nháy mắt sao? Bạn học, bằng hữu sau khi biết rồi còn không cười chê hắn? Làm một người như vậy tuyệt đối là một kẻ thất bại(**)!
Vì vậy, hắn đảo cặp mắt ti hí, nói bừa(2): "Tôi từng học qua công phu từ một vũ giả thần bí trong một khoảng thời gian, võ công cũng xem như không tệ, chỉ vì tôi là người khiêm nhường, cho đến giờ vẫn chưa từng phô diễn ở trước mặt người khác. Nếu không phải ngày đó Lưu Nguy hiếp người quá đáng, tôi cũng sẽ không ra tay."
Triệu Thụy nghe xong, không khỏi buồn cười, cảm thấy tên mập xem ra thật đã quên hẳn vết thương lòng. Rõ ràng là đêm hôm đó sau khi Lưu Nguy tìm người tới trả thù, đã bị đánh đến không chút sức chống đỡ. Thế mà bây giờ vừa thấy nữ sinh xinh đẹp, lại đã bắt đầu khoác lác.
" Vũ giả thần bí?"
Vân Phi nháy nháy đôi mắt tròn xinh xắn, tia nhìn hưng phấn trong mắt từng chập từng chập lóe lên. Nàng không ngờ nhanh như vậy mà mình đã moi ra được một cái manh mối quan trọng rồi.
"Anh học võ ở đâu? Ở Đông An hay là quê anh?"
La Thành vốn muốn nói là quê nhà, bởi vì không chứng không cứ(3) nên sẽ không dễ dàng bại lộ, nhưng hắn lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ giật gân(4), vì vậy hạ thấp giọng xuống, làm ra vẻ thần bí nói: "có lẽ người khác không tin, nhưng tôi nói cho cô, quả thật chính là ở Đông An!"
"Thật sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phi tràn đầy hưng phấn, thiếu điều còn muốn nhảy dựng lên, vì sự anh minh thần vũ, cơ trí hơn người của mình mà vỗ tay khen ngợi (tự sướng ^_^). Nàng cảm thấy bản thân mình thật sự có tư chất làm thám tử.
"Tất nhiên là thật." La Thành vẻ mặt nghiêm túc, long trọng thề thốt(5) cam đoan, "tôi chưa bao giờ biết nói láo."
Triệu Thụy bĩu môi, cố nén cười, không để mình cười ra thành tiếng. Tên mập này thật sự là đã nói năng quá lung tung, vậy mà cũng khiến cho tiểu nha đầu Vân Phi âm hiểm và giảo hoạt này bị quay như chong chóng(6).
"Vũ giả thần bí kia, thực lực nhất định phi thường lợi hại đúng không!" Vân Phi hỏi tiếp.
"Thâm sâu khôn lường."
"Anh đã từng tận mắt thấy hắn ra tay chưa? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Diện mạo trông như thế nào? Đã có tới trường chúng ta hay không?" Vân Phi như pháo liên thanh liên tục chất vấn, muốn La Thành đem tất tần tật mọi thứ kể hết một lượt.
"Điều này …… không thể nói được." La Thành lau mồ hôi trán rồi trả lời, “vũ giả thần bí đó từng cảnh báo tôi, không thể tùy tiện đem thông tin của hắn tiết lộ ra ngoài."
Vân Phi sững người. Không ngờ cái tên mập ngốc nghếch hồ đồ trước mặt này cũng thật biết giữ mồm giữ miệng như vậy, tới lúc mấu chốt lại không nói nữa! Điều này khiến cho tâm trạng nàng như bị treo giữa không trung, vừa buồn bực lại vừa khó chịu.
Cô nào có ngờ, không phải là La Thành không muốn nói, mà là nàng hỏi nhiều thứ quá nhanh, khiến cho La Thành nhất thời không thể nói bừa, đành phải tìm một cái cớ tạm chống chế trước.
Vân Phi cũng không vì bị cự tuyệt mà nhụt chí, nàng tiếp tục truy vấn: "Khoảng thời gian trước, võ quán Lực Dũng bị người đến thích quán, có thể nào là cái vũ giả thần bí dạy anh võ công kia làm hay không? Cái hôm sau khi anh bị Lý Lực Dũng đánh thương, võ quán Lực Dũng đã bị phá, chuyện này rất làm cho người ta hoài nghi à?"
La Thành bị dọa đến phát sợ, sự kiện thích quán đã gây nên sự nhốn nháo rất lớn, ngay cả cảnh sát cũng tham gia vào điều tra, hắn cho dù có ngu ngốc, cũng sẽ không muốn dây dưa bản thân vào sự kiện đó.
Hắn không khỏi có chút hối hận chính mình đã khoác lác quá đà, vì vậy vội vàng bối rối lên tiếng giải vây: "Ắt hẳn là không có quan hệ gì, bởi vì tôi cũng từng hỏi qua, ông ấy nói rằng hôm đó ông ấy vừa vặn có việc."
"Thật chứ?"
Vân Phi đưa mắt nhìn La Thành dò xét, rất là nghi ngờ, cảm giác hắn có vẻ đã không nói thật.
Lúc này Triệu Thụy đã rõ ý đồ của Vân Phi.
Vân Phi sở dĩ đột nhiên thay đổi thái độ, tiếp cận với túc xá bọn họ hóa ra là vì Vân Phi đã bắt đầu hoài nghi kẻ lúc đầu đến võ quán Lực Dũng để thích quán có liên quan với La Thành, cho nên đã cố ý đến đây hỏi.
Triệu Thụy cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao tiểu nha đầu Vân Phi này, không đến hỏi vào lúc đó mà phải đợi đến bây giờ? Chẳng lẽ tới bây giờ nàng ta mới bắt đầu có nghi ngờ? Nếu thật sự là như vậy, thì điều gì đã khiến cho nàng dấy lên nghi ngờ?
Hắn khẽ nhíu mày, nhất thời suy nghĩ, cảm thấy mồi lửa(6) của chuyện này rất có thể là vì bản thân mình vô tình đã để lộ thân phận vào tối hai đêm trước.
Vân Phi mặc dù không có mặt ở hiện trường tận mắt chứng kiến, nhưng sau khi đã nghe qua những lời đồn có liên quan, chỉ e là những mối nghi ngờ chôn dưới đáy lòng bấy lâu này đã bị đốt bùng lên hoàn toàn.
Triệu Thụy liếc thấy Vân Phi đang nhíu mặt cau mày, cúi đầu trầm tư, không khỏi nhếch miệng cười.
Trực giác của tiểu nha đầu này mặc dù vô cùng nhạy bén, chỉ đáng tiếc là đã tìm sai đối tượng, bị “thiên hoa loạn trụy”(8) của La Thành gạt hoàn toàn, khiến cho phương hướng điều tra rơi vào mê đồ, đại khái một đoạn thời gian dài sẽ không có cách nào lần ra manh mối, đủ để làm nàng đau đầu.
Vân Phi trong lòng đang phiền não, vừa quay đầu, vừa vặn bắt gặp cái cười khẩy của Triệu Thụy.
Nàng nghĩ rằng Triệu Thụy đang cười nhạo mình vô dụng, không thể hỏi thêm được tư liệu gì có liên quan đến vũ giả thần bí từ miệng La Thành, trong lòng không khỏi bực tức, phùng má lên, hung dữ nói: "Cười gì mà cười, có gì đáng cười chứ?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy cô rất đáng yêu." Triệu Thụy mỉm cười nói.
Vân Phi nghe xong câu này, không khỏi giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ đến Triệu Thụy lại bất ngờ khen nàng đáng yêu.
Nàng dung mạo kiều diễm, từ nhỏ đến lớn, những người khác cũng không biết đã dành cho nàng bao nhiêu lời khen ngợi(9), nàng sớm đã nghe đến không còn cảm giác. Thế nhưng chẳng biết tại sao, chỉ với một câu đơn thuần(10) của Triệu Thụy đã làm cho nàng có một loại cảm giác đắc ý và vui mừng đã lâu không tận hưởng.
Mặc dù Vân Phi trong lòng mừng và đắc ý, nhưng trên mặt lại tỏ ra hết sức tự nhiên, ngửa đầu một cách kiêu hãnh nói: "Tôi trước giờ vẫn luôn rất đáng yêu."
Triệu Thụy lắc đầu, cảm thấy cô nàng tiểu nha đầu giảo hoạt này thật sự là bệnh(***) hết thuốc chữa.
Vân Phi ở lại trong túc xá của Triệu Thụy thêm một hồi, cho đến khi không còn có thể moi thêm được gì từ miệng La Thành, thì mới hưng phấn quay trở về. Nàng muốn đem tất cả những manh mối thu họach được hôm nay sắp xếp lại một lượt thật kỹ lưỡng, tranh thủ mau chóng đem cổ vũ giả ẩn nấp trong trường học lôi ra ánh sáng(****).
Chỉ có điều nàng không hề ngờ tới chính là trong trường học lại không có cổ vũ giả gì, mà chỉ có một tu chân giả đang tu luyện viễn cổ yêu quyết. Hơn nữa, người này lại chính là kẻ thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng - Triệu Thụy!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(*) nguyên văn là “thổi cả con trâu” (trích thành ngữ TQ), ý nói thổi phồng một câu chuyện
(**) ngụ ý chỉ một kẻ không ra gì
(***) nguyên văn “tự luyến”: tự yêu bản thân (nguyên văn cả câu đơn giản là: tự sướng hết thuốc chữa)
(****) dịch thoáng nghĩa
(1) nguyên văn “瞎猫碰上了死耗” (hạt miêu bính thượng liễu tử lão thử): mèo mù vớ phải chú chuột chết
(2) nguyên văn “胡编道” (hồ biên đạo): từ thành ngữ “hồ biên loạn đạo”, ý nói bịa ra một câu chuyện
(3) nguyên văn “查无实据” (tra vô thật cư): không tìm được chứng cứ
(4) nguyên văn “耸人听闻” (tủng nhân thính văn): làm cho kích thích giật gân, phóng đại để dọa người
(5) nguyên văn “信誓旦旦” (tín thệ đan đan): tuyên thệ một cách nghiêm trang
(6) nguyên văn “晕头转向” (vựng đầu chuyển hướng): làm cho hoa mắt
(7) nguyên văn “导火索” (đạo hỏa tác): mồi lửa hoặc kíp nổ, nhưng trong ngữ cảnh nó chính là thứ gây nên sự nghi ngờ
(8) “thiên hoa loạn trụy”: nghĩa đen “ngàn hoa tung bay loạn lên”, nghĩa bóng chỉ sự cường điệu quá mức
(9) nguyên văn “溢美之词” (dật mỹ chi từ): muôn vàn lời khen
(10) nguyên văn “轻描淡写” (khinh miêu đạm tả): thành ngữ TQ, ý chỉ đề cập đến một cách hời hợt, cho có
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguoidoi123
Chương 43 - Mãi phòng phong ba (Sóng gió khi mua nhà)
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Thám tử Vân Phi vẫn đang duy trì lòng nhiệt huyết. Chỉ có điều tuy thu được khá nhiều tin tức từ chỗ của La Thành, nhưng trong số đó có không ít mâu thuẫn, khiến cô không thể không tổn hao lượng lớn tinh lực để làm rõ chuỗi các vấn đề.
Điều này đã làm cho Triệu Thụy thoải mái đi không ít, chí ít có được một khoảng thời gian ngắn không phải lo nghĩ Vân Phi đến quấy rầy nữa.
Mấy ngày nay Tôn Tiểu Lan lại thường xuyên gọi điện cho Triệu Thụy, chủ đề của cuộc chuyện trò thường xoay quanh chuyện gia đình cô sắp dọn đi.
Dù sao căn hộ cũ cũng đã ở được hai mươi năm nên chuyện đổi nhà là một sự kiện lớn khiến cô vô cùng hưng phấn, mong muốn có thể tìm người cùng chia xẻ.
Bất quá, sự hưng phấn của Tôn Tiểu Lan chỉ kéo dài được vài ngày, rồi chẳng biết vì nguyên nhân gì, cô đột nhiên không hề nhắc đến nữa. Thậm chí nếu Triệu Thụy ngẫu nhiên nhắc tới, cô cũng không hé miệng.
Triệu Thụy trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng thấy cô không muốn đề cập đến, nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Qua ba ngày sau, lúc Triệu Thụy đang ngồi trong lớp, đột nhiên điện thoại di động rung lên. Hắn lôi điện thoại từ trong túi ra xem: là của Tôn Tiểu Lan gọi tới.
Triệu Thụy bình thường đi học không tiếp điện thoại, Tôn Tiểu Lan cũng biết đó là thói quen của hắn, cho nên hầu như không bao giờ gọi cho hắn vào khoảng thời gian này. Nhưng bây giờ bỗng dưng lại phá lệ, Triệu Thụy mơ hồ có một loại dự cảm bất hảo, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi?.
Giọng nói của Tôn Tiểu Lan xen lẫn tiếng khóc vang lên ở đầu dây bên kia: "Tiểu Thụy, không xong rồi, cả mẹ chị và cha chị đều bị người ta đánh bị thương, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, một mình chị lo không xuể(1), cậu có thể tới giúp chị không?"
Triệu Thụy thất kinh. Cha mẹ Tiểu Lan đều là những người rất thân thiện, thậm chí rất ít khi nổi nóng với người khác, sao lại có người muốn đánh bọn họ? Hơn nữa còn đánh cho bọn họ phải nhập viện!
Tuy nhiên vì đang ở trong lớp học, không tiện hỏi nhiều, hắn chỉ đơn giản hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, phòng bệnh nào, rồi tắt máy.
"Này cậu mập, tớ có việc gấp phải chuồn trước, nói không chừng chiều cũng chưa về, nếu có điểm danh này nọ thì giúp hộ tớ một chút." Hắn vừa thu gom sách vở tài liệu, vừa nói với La Thành đang ngồi kế bên.
"Không thành vấn đề." La Thành liền miệng đáp ứng, "Nhưng mà lão đại, cậu đi làm gì thế? Sao vội dữ vậy?"
"Tôn Tiểu Lan ở bên kia hình như đã xảy ra chút chuyện, tớ đi tới đó xem." Triệu Thụy nói xong, thừa lúc thầy giáo quay lưng ghi chép trên bảng liền vội rời khỏi lớp.
Căn cứ vào địa chỉ mà Tôn Tiểu Lan cung cấp, Triệu Thụy sau khi lên xe đến bệnh viện, đã tìm được phòng bệnh.
Cha mẹ của Tôn Tiểu Lan đều ở trong cùng một phòng, khắp đầu và tay đều quấn kín vải băng. Mặc dù miệng vết thương đã được băng bó sát trùng, nhưng vết máu đỏ tươi vẫn còn thấm ra bên ngoài vải băng trắng, khiến người ta nhìn mà thấy sợ.
Tôn Tiểu Lan đang ngồi ở bên giường bệnh, tay cầm con dao trái cây, gọt táo cho cha mẹ, nước mắt không ngừng lặng lẽ chảy dọc xuống hai gò má trắng mịn, hoàn toàn mất hẳn vẻ đẹp tươi xinh lạc quan lúc trước.
"Chị Tiểu Lan, chuyện này là thế nào?" Triệu Thụy bước vào phòng, bước tới trước giường bệnh liền vội vã hỏi.
"Tiểu Thụy! Cậu tới rồi!"
Tôn Tiểu Lan ngẩng đầu, ánh mắt vui mừng xen lẫn bất ngờ, vội vàng lau khô những giọt nước mắt đọng trên mặt rồi đứng dậy. Ánh mắt vốn trông ảm đạm, giờ đã sáng hơn nhiều, tựa hồ đã thấy có sức sống(*).
"Bác trai bác gái tại sao lại trở thành như thế này?" Hắn hỏi lại lần nữa.
"Còn nhớ rõ chuyện mua nhà mà lần trước chị nói với cậu không?" Tôn Tiểu Lan nói.
"Nhớ chứ? Chẳng lẻ là bắt nguồn từ chuyện đó?"
Tôn Tiểu Lan gật đầu nói: "Mấy hôm trước, cha mẹ chị nghe nói căn hộ đã hoàn tất, có thể dọn vào ở, cho nên rất là mừng(2). Ai ngờ, có tận mắt nhìn thấy tình cảnh mới thấy so với trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn khác biệt. Chẳng những cái hứa hẹn ban đầu của chủ đầu tư(2) về chất lượng cũng như cảnh quan xung quanh của căn hộ phần lớn đều không được thực hiện, mà thậm chí ngay cả giấy chứng nhận sở hữu nhà cũng không lấy được. Không có giấy chứng nhận sở hữu, căn hộ này sẽ không có gì để bảo chứng. Cha mẹ chị dĩ nhiên không thể nào chấp nhận được căn hộ mười mấy vạn mà họ đã dành dụm hơn hai mươi năm, thậm chí còn vay mượn họ hàng mới mua được lại có kết quả như vậy, cho nên lúc đó đã cảm thấy rất khó chịu.
Hai ngày sau, có một chủ hộ(3) đã mua căn hộ ở Hoa Viên Tân Thành đột nhiên gọi điện thoại đến gia đình chị, nói là căn hộ Hoa Viên Tân thành đã sớm thành bị chủ đầu tư đem cầm cố ở ngân hàng! Chủ đầu tư vậy là đã dùng cùng một căn hộ để lừa tiền hai lần từ ngân hàng và người đó! Đó cũng là lý do vì sao bọn ta không được nhận giấy chứng nhận sở hữu nhà.
Lúc này thì mọi chuyện đã trở nên tỏ tường(4), căn hộ mới mà gia đình bọn chị đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền để mua căn bản không thuộc về gia đình chị, mà là thuộc về ngân hàng!
Ngân hàng thì có thể thu hồi bất cứ lúc nào, mà toàn bộ số tiền cha mẹ ta đã vất vả tích cóp hai mươi năm lại để phó mặc cho nước cuốn trôi(5)!
Đến lúc đó, cha mẹ chị đã quyết định, cần phải liên kết cùng với những chủ hộ đã mua căn hộ ở Hoa Viên Tân Thành khác, tụ tập ở văn phòng chủ đầu tư, đòi hắn một câu công đạo, bảo vệ quyền lợi của bản thân.
Ngờ đâu, lúc đầu chủ đầu tư bất động sản kia tránh không gặp mặt. Về sau, khi thấy sự tình không có vẻ lắng dịu, lại có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu suất tiêu thụ căn hộ, hắn đã âm thầm thuê mướn xã hội đen đối phó với những chủ hộ đang bảo vệ lợi ích cho bản thân này.
Đến tối, những tên giang hồ này thừa dịp lúc chủ hộ lần lượt phân tán, trở về nhà, đã lặng lẽ theo sau, rồi lựa chỗ tương đối vắng vẻ(6) ra tay tập kích.
Những tên côn đồ này kẻ nào trong tay cũng cầm trường đao, côn, ống sắt. Trong khi đó, cha mẹ bọn chị tay lại không một tấc sắt, chẳng hề có sức phản kháng, cứ thế mà bị đánh đập!
Cha mẹ chị lúc đó bị đánh cho máu me đầy người, đều được đem đến bệnh viện để chẩn đoán. Cha chị trên đầu bị chém rách một đường dài hơn hơn mười phân, xương cánh tay phải bị dập gãy hết. Chân mẹ chị cũng bị đánh gãy! Bác sĩ nói, nếu cha chị được đưa đến bệnh viện chậm một chút nữa thôi, thì ngay cả tính mạng cũng e là giữ không được!"
Nói đến đây, nước mắt của cô lại không khỏi rơi xuống.
Triệu Thụy vươn tay trái ra, ôm hờ ngang hông Tôn Tiểu Lan, tay phải còn lại vỗ nhẹ lên lưng cô, nhỏ giọng an ủi. Bất quá, trong đầu lại như có thứ gì đó đang thiêu đốt thần kinh hắn, khiến hắn khó lắm mới có thể áp chế được cơn phẫn nộ của mình.
Cha mẹ Tôn Tiểu Lan đối đãi thân thiện với mọi người, qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn có chút chiếu cố đến hắn. Dẫu không phải là người một nhà, nhưng quan hệ cũng cực kỳ thân mật. Ngày lễ ngày tết, cha mẹ Tôn Tiểu Lan đều kêu hắn qua bên nhà cùng nhau ăn uống.
Không thể nghĩ được, bọn họ bỏ ra hơn nửa cuộc đời tích cóp dành dụm, thậm chí vay một số tiền lớn bên ngoài mới mua được một căn hộ như vậy, vậy mà lại bị người ta đánh cho trọng thương!
Chỉ là, tên chủ đầu tư kia không những tâm địa cay độc, to gan lớn mật, mà còn vô cùng gian sảo, thừa lúc các chủ hộ tản về nhà theo đuôi tập kích, vừa giải quyết được vấn đề gai góc, lại vừa không gây ra ảnh hưởng quá lớn. Nếu thật có điều tra đến ngọn ngành, hoàn toàn có thể chối phén đi(7).
"Đã báo cảnh sát chưa?" Triệu Thụy tiếp tục hỏi.
"Đã báo rồi, nhưng cũng không biết sẽ có bao nhiêu tác dụng nữa. Nghe người ta nói, tên chủ đầu tư của Hoa Viên Tân Thành không chỉ có tiền mà còn rất có bối cảnh, đối với hai giới hắc bạch đều có giao tình thâm sâu. Nếu muốn thu được một cái kết quả vừa lòng thật sự là quá khó khăn."
Tôn Tiểu Lan tựa vào vai Triệu Thụy, thấp giọng nức nở, trong lòng mặc dù vẫn còn thấy khó chịu, nhưng đến nỗi bất an như lúc ban nãy.
Triệu Thụy trên gương mặt tuy nở nụ cười ấm áp, nhẹ giọng an ủi Tôn Tiểu Lan, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia nhìn lạnh đến thấu xương.
Nếu đã vậy, chuyện này đành phải do mình xử lý hết vậy.
~~~~~~~~~~~
Tiếp tục triệu hồi phiếu đề cử về.....
(*) dịch thoáng nghĩa, phần cuối ý nói “như người sắp chết đuối vớ phải cọc” (thanks Halos)
(1) nguyên văn “忙不过来” (mang bất quá lai): quá bận rộn (không thể làm…)
(2) nguyên văn “开发商” (khai phát thương): chủ đầu tư (xây dựng)
(3) nguyên văn “业主” (nghiệp chủ): chủ sở hữu (nhà), chủ căn hộ
(4) nguyên văn “晴天霹雳” (tình thiên phích lịch): sét đánh giữa trời quang
(5) nguyên văn “付诸流水” (phó chư lưu thủy)
(6) nguyên văn “一干二净” (nhất kiền nhị tịnh): thành ngữ TQ, một cách hoàn toàn, toàn bộ
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguoidoi123
Chương 44 - Lai giả bất thiện (Đã tới thì chẳng phải người tốt)
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Triệu Thụy bỏ ra không ít thời gian mới tra rõ được tư liệu chủ đầu tư xây dựng khu Hoa Viên Tân Thành.
Hoa Viên Tân Thành được xây dựng bởi một công ty gia đình ở Đông An có tên là công ty bất động sản Hành Lập.
Công ty bất động sản Hành Lập đã tạo dựng được một quy mô khá là đồ sộ, trong tay luôn có đến mấy khu cao ốc đã được triển khai hoặc đã triển khai xong. Hoa Viên Tân Thành chẳng qua chỉ là một trong số đó. Giám đốc của công ty tên là Phương Hải, trước kia vốn chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, sau nhờ làm ăn manh mún kiếm được chút tiền, nhờ đem đầu tư vào bất động sản mà nhanh chóng trở nên giàu có. Hiện tại hắn đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật rất có phân lượng trong giới bất động sản ở Đông An.
Là một danh nhân trong giới bất động sản Đông An, Phương Hải có mạng lưới quan hệ vô cùng rộng rãi(1), cực kỳ phức tạp, đối với cả hai phe hắc bạch đều có liên hệ khá là thâm sâu.
Ở Đông An, Phương Hải có nhiều chỗ ở, nhưng hắn hầu chỉ thường ở tại một nơi trong khu biệt thự cao cấp giáp phía Nam thành phố – khu biệt thự Lục Thành. Lục Thành cũng được xây dựng bởi công ty bất động sản Hành Lập của hắn.
Triệu Thụy ngay khi nắm rõ vị trí nơi ở của Phương Hải ở Lục Thành, cùng đêm hôm đó lập tức chạy tới.
Dĩ nhiên, hắn cũng biết đêm nay Phương Hải chưa chắc sẽ qua đêm ở biệt thự này. Chỉ là hắn nghĩ rằng, cho dù đêm nay không gặp được, đi khảo sát trước cũng tốt.
Vào khoảng mười hai giờ đêm, Triệu Thụy đã đến bên ngoài Lục Thành.
Vì là khu biệt thự cao cấp nên hệ thống bảo an của Lục Thành khá là nghiêm mật. Tường rào cao phải đến bốn thước, bên trên cắm chi chít chông nhọn, cho dù có trèo lên được, cũng không chỗ đặt chân.
Cạnh chiếc cổng to đùng bằng I-nốc là một trạm gác mà bên trong là bốn gã bảo vệ đang làm nhiệm vụ. Hai bên cổng còn được lắp đặt camera để giám sát nghiêm ngặt xe cộ và nhân viên ra vào.
Bất quá, đối với Triệu Thụy mà nói những thứ này chẳng tính là gì. Thứ duy nhất mà hắn cần phải đề phòng chính là những chiếc camera được lắp đặt bên trong khu biệt thự. Hắn không muốn để lộ thân phận của mình ở trước mặt kẻ khác.
Tìm một góc khuất mà camera khó có thể soi tới được, Triệu Thụy nhún người nhảy lên, thoắt như một bóng ma, dễ dàng vượt qua bờ tường bốn mét, nhẹ nhàng vô thanh vô tức lao về chỗ ở của Phương Hải.
Căn biệt thự của Phương Hải là một biệt thự xa hoa rộng lớn nhất trong cả khu biệt thự. Khi Triệu Thụy đi tới bên ngoài thì thấy cả căn biệt thự sáng chưng, rất dễ phân biệt.
Triệu Thụy đột nhiên có cảm giác đêm nay Phương Hải có lẽ sẽ qua đêm tại căn biệt thự này. Bằng không, bên trong biệt thự cũng sẽ không có náo nhiệt như vậy. Do đó, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp phóng lên ban công lầu hai, đẩy cánh cửa kiếng rồi lẻn vào bên trong.
Tiếp nối với ban công chính là một căn phòng ngủ chưa được bật đèn. Cánh cửa phòng ngủ chỉ khép hờ. Tiếng ca hát, tiếng nước chảy cùng với thanh âm phát ra từ TV trộn lẫn, truyền từ bên trong khe cửa ra ngoài.
Khi Triệu Thụy vừa chuẩn bị mở cửa để bước ra, thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào. Một gã đại hán vẻ mặt hung ác, to cao vạm vỡ vận tây phục đen bước vào phòng ngủ; xem bộ dáng có vẻ là một tên cận vệ đến để kiểm tra.
Tên cận vệ nọ thấy có người đứng trong phòng ngủ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền phản ứng lập tức, thò tay xuống dưới nách định móc súng ra.
Tay hắn vừa sắp chạm vào cán sung thì Triệu Thụy đã hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, như một tia chớp chụp lấy yết hầu hắn.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, xương cổ của tên cận vệ đã bị đạo lực khổng lồ chấn cho gãy vụn.
Hắn trợn trừng mắt, hai tay ôm lấy yết hầu, miệng há ra vài cái, phát ra một vài âm thanh vô nghĩa, rồi ngã sập xuống đất.
Triệu Thụy vô cảm bước qua thi thể của tên cận vệ, chậm rãi bước ra ngoài phòng ngủ, yêu khí nồng nặc thoát ra khỏi cơ thể tràn ngập khắp chung quanh.
Phương Hải vốn tâm địa cay độc, mà mấy tên cận vệ bên người kẻ nào khí chất cũng đều hung ác, lại còn mang theo súng ống. Bọn họ đều chẳng phải là hạng người thiện lương gì, nên chẳng cần phải nương tay.
Huống chi, đêm nay hắn đến đây chính là để đại khai sát giới!
***************************************
Phương Hải uể oải đích duỗi người nằm trên chiếc ghế sô pha trong căn biệt thự xa hoa của mình, tay trái kẹp điếu xì gà Havana(1), tay phải cầm ly rượu Hennesy đỏ tía. Ánh đèn vàng vọt từ chiếc đèn thuỷ tinh hoa lệ treo trên trần nhà chiếu xuống, trùm lên người hắn.
Hút xì gà, thưởng thức rượu ngoại, với hắn đó chính là một cách hưởng thụ cuộc sống.
Điều làm cho hắn còn hứng thú hơn, là bên trong phòng tắm còn có một minh tinh trẻ trung xinh đẹp đang tắm. Lát nữa đây, nàng ta sẽ như một cô cừu non bé nhỏ, lột sạch hết mọi thứ, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mặc cho hắn tuỳ ý khống chế phóng túng(2).
Phương Hải biết, thân hình của hắn mập mạp, mặt mũi xấu xí, xét về tướng mạo mà nói hắn không hề có sức hấp dẫn với phụ nữ, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp như vậy. Nhưng vì hắn có tiền, có địa vị, có bối cảnh, những thứ này chính là thứ thuốc kích tình(3) tốt nhất, đủ khiến đại đa số phụ nữ đều tự động leo lên giường.
Phương Hải nhắm mắt lại, rít xì gà một hơi thật sâu, sau đó ngửa đầu lên, khoan khoái hưởng thụ cái khoái cảm mà xì gà mang đến cho hắn.
Hắn cảm thấy bản thân tham gia bất động sản nhiều năm như vậy phải nói là đã khá suôn sẻ. Dĩ nhiên, cũng không phải không có lúc gặp phải phiền toái. Tỷ như mấy ngày trước đã có mấy chủ căn hộ ở Hoa Viên Tân Thành đến văn phòng hắn làm ầm ĩ. Bất quá, trong mắt hắn, mấy cái tên dân đen không quyền không thế đó căn bản chẳng tính là gì, tùy tiện kiếm người chém cho bọn họ một trận thì đã giải quyết xong chuyện.
Mặc dù phương pháp giải quyết vấn đề dã man thô bạo, nhưng hắn có quan hệ không tệ với hắc bạch lưỡng đạo, nên tin tưởng sẽ có thể dìm chuyện này xuống.
Phương Hải dù biết thủ đoạn làm việc của mình chắc chắn sẽ tạo ra rất nhiều thù oán, nhưng hắn cũng chẳng hề để ở trong lòng.
Bởi vì trong lòng hắn, chỉ có những đối thủ kinh doanh có quyền lực cùng với nguồn tài chính khổng lồ và các quan chức chính phủ mới có thể tạo ra uy hiếp đối với hắn. Còn về phần những kẻ khác, hắn chẳng hề quan tâm.
Trong căn biệt thự trị giá năm mươi triệu này, ngoài hệ thống bảo an nghiêm ngặt được lắp đặt, còn có bốn gã cận vệ kè kè bảo vệ bên người, không rời nửa bước.
Hơn nữa, bốn gã cận vệ thân cận này, tên nào cũng trang bị súng ngắn được chế tạo đặc biệt!
Phương Hải chưa hề nghĩ có một ai có thể xông vào uy hiếp sự an toàn của bản thân.
Tiếng nước chảy rào rào pha lẫn tiếng ca hát êm ái từ trong phòng tắm không ngừng truyền ra. Phương Hải cựa nhẹ tấm thân núc ních, trên khuôn mặt đang ngậm xì gà lộ ra một nụ cười dâm đãng. Hắn đã có chút nóng lòng muốn hưởng thụ mỹ nhân khiêu gợi kia rồi.
Đặt chén rượu lên bàn, cắn điếu xì gà, Phương Hải đứng dậy, chuẩn bị bước vào phòng tắm để tắm uyên ương(4) cùng nữ minh tinh trẻ trung nóng bỏng. Cùng lúc đó, một tên cận vệ bên người hắn đã bước vào phòng ngủ trước, tiến hành kiểm tra thường lệ để đảm bảo an toàn cho hắn.
Ai ngờ, tên cận vệ vừa mới bước vào phòng ngủ, đã bị kẻ thần bí ẩn phục trong bóng tối đánh gục xuống, giật giật vài cái rồi không nhúc nhích nữa, hiển nhiên là đã bị người ta giết chết một cách gọn gàng.
Cả người Phương Hải lập tức cứng đờ, trái tim như thể bị nguyên một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến hắn hô hấp khó khăn.
Hắn ý thức được đã có một vị khách không mời xông vào biệt thự của hắn, hơn nữa còn là một vị khách ra tay cực kỳ tàn nhẫn!
Bốn gã cận vệ này của hắn đã theo hắn nhiều năm, công phu người nào cũng giỏi, bắn súng chuẩn xác, phản ứng nhanh lẹ, từng mấy lần giúp hắn tìm được đường sống trong cửa tử. Không ngờ, vừa rồi ngay cả âm thanh còn chưa kịp phát ra thì đã bị người ta lập tức giết chết!
~~~~~~~~~~~~~
(1) nguyên văn “盘根错节” (bàn căn thác tiệt): chằng chịt sâu rộng
(2) nguyên văn “驰骋” (trì sính): nghĩa đen là phóng ngựa, tích cực hoạt động, ở đây dịch thoáng nghĩa
(3) nguyên văn “催情剂” (thôi tình tề): phương thuốc thúc đẩy/kích thích tình dục
(4) nguyên văn “鸳鸯浴” (uyên ương dục): tắm tình nhân
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguoidoi123