Ivo Palazzi đã bỏ ra gần mười năm để cẩn thận và khéo léo xây dựng một cuộc sống hai mặt phức tạp mà thậm chí ngay cả những người thân cận nhất cũng không thể hiểu được.
Max Hornung và các người bạn điện toán của anh ở Rome phải mất gần trọn một ngày gởi. Max liên tục thảo luận với máy điện toán ở Anagrafe Building, nơi cất giữ các con số thống kê nhân khẩu và dữ liệu hành chính của thành phố, và anh ta viếng thăm máy điện toán ở SIO, đến gặp các máy điện toán ở ngân hàng. Tất cả đều chào đón Max.
Kể cho tôi nghe về Ivo Palazzi, Max nói.
Rất vui, chúng tôi trả lời.
Cuộc nói chuyện bắt đầu.
Một hoá đơn tạp phẩm của Amici… một hoá đơn thẩm mỹ viện Sergio ở Via Condoitti… một bộ comlê xanh của Angelo… hoa của tiệm Carducci… hai chiếc váy dạ hội của Irene Galitzine… giầy của hiệu Gucci… một cái ví hiệu Pucci… một số hoá đơn vật dụng…
Max vẫn tiếp tục đọc những gì được in ra, phân tích, tìm hiểu chúng. Có cái gì đó sai lầm. Học phí cho những sáu đứa trẻ.
- Bạn có lầm lẫn không? Max hỏi.
- Xin lỗi. Lầm lẫn nào?
Các máy điện toán ở Angrafe nói với tôi rằng Ivo Palazzi được đăng ký là bố của ba đứa con. Bạn xác định là có sáu khoản học phí à? Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Đúng vậy.
Bạn nói rằng địa chỉ của Ivo Palazzi ở Olgiata?
- Đúng vậy!
- Nhưng Ivo Palazzi đang trả tiền thuê nhà cho một căn hộ ở Via Montemigllais!
- Đúng.
- Vậy là có hai Ivo Palazzi?
- Không. Chỉ có một người. Hai gia đình. Ba đứa con gái với vợ ông ta. Ba đứa con trai với Donatella Spolini.
Trước khi Max kết thúc, anh ta còn biết được các sở thích của cô nhân tình của Ivo, tuổi tác, tên người làm đầu, tên những đứa con ngoài giá thú của Ivo.
Anh ta cũng biết rằng Simonetta tóc vàng, còn Donatella tóc nâu. Anh ta biết được hai người mặc áo dài cỡ bao nhiêu, nịt ngực cỡ bao nhiêu, giầy cỡ nào và giá cả của chúng ra làm sao. Có nhiều điều khiến Max phải để ý trong các khoản chi tiêu. Số tiền thì không lớn nhưng chúng nổi bật lên như ngọn đèn hiệu. Có một tấm ngân phiếu thanh toán cho một chiếc máy tiện, một phi cơ và một lưỡi cưa. Ivo Palazzi thích làm việc bằng đôi tay của mình. Max nghĩ về việc một kiến trúc sư có thể biết đôi điều về thang máy. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Gần đây Ivo Palazzi đã đệ đơn vay ngân hàng một khoản tiền lớn, máy điện toán thông báo cho Max. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Ông ta có nhận được tiền không?
- Không. Ngân hàng yêu cầu phải có cả chữ ký của vợ ông ta. Ông ta đã rút đơn.
- Cám ơn.
Max lên xe bus đi tới trung tâm khoa học cảnh sát ở EUR, nơi có một máy điện toán khổng lồ được đặt trong căn phòng hình tròn rộng lớn.
- Ivo Palazzi có hồ sơ phạm tội không? Max hỏi.
- Có Ivo Palazzi từng bị kết án bạo hành ở tuổi hai mươi ba. Nạn nhân phải vào bệnh viện. Còn Palazzi phải ngồi tù hai tháng.
- Còn gì nữa không?
- Ivo Palazzi có tình nhân ở Via Montemignaio.
- Cám ơn. Tôi biết.
- Có vài báo cáo của cảnh sát về những lời phàn nàn của hàng xóm.
- Phàn nàn về cái gì?
- Gây ồn ào. Đánh nhau, la hét. Có một đêm cô ta đập vỡ tất cả bát đĩa. Chuyện ấy có quan trọng không?
- Rất quan trọng, Max nói. Cám ơn.
Như vậy Ivo Palazzi rất nóng nảy. Và Donatella Spolini cũng rất nóng nảy. Phải chăng đã có chuyện gì xảy ra giữa cô ta và Ivo? Có phải cô ta đang doạ lột mặt ông ta? Đó là lý do tại sao ông ta phải bất thình lình đi vay ngân hàng một số tiền lớn? Một người như Ivo Palazzi sẽ bảo vệ hôn nhân, gia đình, lối sống của mình đến đâu?
Có một khoảng cuối cùng thu hút sự chú ý của Max. Ivo Palazzi được trả một món tiền lớn từ ban tài chính thuộc Sở Cảnh sát an ninh Italia. Đó là phần thưởng, là phần trăm của số tiền tìm thấy trên người viên chủ ngân hàng định mang tiền ra khỏi Italia mà Ivo đã mật báo. Nếu Ivo đã cần tiền đến thế, thì có việc gì ông ta không dám làm để có tiền?
Max chia tay với các máy điện toán và đáp chuyến bay trưa của hãng Air France đi Paris.
Tiền taxi từ sân bay Charles de Gaule đến khu Nhà thờ Đức Bà là bảy mươi franc, chưa kể tiền thưởng. Còn tiền xe bus thành phố số 351 tới cùng địa điểm trên là bảy franc rưỡi và không cần tiền thưởng. Thám tử Max Hornung chọn xe bus. Anh ta thuê phòng ở khách sạn rẻ tiền Meublé và bắt đầu gọi nhiều cú điện thoại.
Anh ta nói chuyện với những người đang nắm giữ trong tay các bí mật của mọi công dân Pháp. Người Pháp thường thì đa nghi hơn người Thuỵ Sĩ nhưng họ vẫn vui vẻ hợp tác với Max Hornung. Có hai lý do ở đây. Thứ nhất là Max Hornung là bậc thầy trong lĩnh vực của anh ta, rất được kính trọng và thật là vinh dự khi được làm việc cùng một người như thế. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thứ hai là họ sợ hãi anh ta. Chẳng có điều gì bí mật với Max cả. Người đàn ông bé nhỏ có vẻ già cỗi với giọng nói buồn cười nầy có thể lột trần tất cả mọi người.
- Được, - họ nói Max. - Anh hoàn toàn được sử dụng các máy điện toán của chúng tôi. Nhưng tất nhiên, mọi việc phải được giữ kín.
- Dĩ nhiên.
Max ghé qua ban thanh tra tài chính, Ngân hàng tín dụng Lyon, Sở bảo hiểm quốc gia và nói chuyện phiếm với các máy điện toán thuế. Rồi anh ta đến thăm các máy điện toán tại sở hiến binh và ở quận cảnh sát ở Ile de la Cité.
Họ bắt đầu với những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng của những người bạn cũ.
- Charles và Hélène Roffe - Martel là ai vậy? Max hỏi.
- Charles và Hélène Roffe - Martel, thường trú tại số 5 đường Francois Premier Vésinet, thành hôn ngày 25 tháng 5, 1970 tại toà thị chính ở Neuilly, không có con, Hélène đã ba lần ly dị, họ thời con gái là Roffe, có tài khoản tại Ngân hàng tín dụng Lyon, ở đại lộ Montaigne mang tên Hélène Roffe - Martel, số dư bình quân là hai mươi nghìn franc.
- Chi tiêu?
- Xin vui lòng. Một hoá đơn mua sách của nhà sách Marceau… một hoá đơn làm răng cho Martel… nhiều hoá đơn bệnh viện cho Charles Martel… hoá đơn bác sĩ về việc khám bệnh cho Charles Martel.
- Bạn có kết quả chẩn đoán chứ?
- Bạn có thể đợi không? Tôi phải nói chuyện với một máy điện toán khác.
- Được. - Max chờ.
Chiếc máy lưu giữ các báo cáo của bác sĩ bắt đầu lên tiếng.
- Tôi có kết quả chẩn đoán.
- Nói đi.
- Một trường hợp quá hoảng sợ.
- Còn gì nữa?
- Nhiều vết thâm tím và bầm dập trên đùi và mông.
- Có lời giải thích không?
- Không.
- Xin cứ tiếp tục.
- Một hoá đơn cho đôi giầy đàn ông của Pinet… một chiếc mũ của Rose Valois… gan ngỗng của Fauchon… thẩm mỹ viện Canta… bữa tiệc cho tám người ở Maxim s… áo khoác đàn ông của Sulka…
Max ngừng máy. Có cái gì đó về các hoá đơn. Anh ta đã nhận ra đó là gì. Tất cả các hoá đơn đều được ký tên bà Roffe - Martel. Hoá đơn mua quần áo đàn ông, hoá đơn nhà hàng - tất cả các tài khoản đều mang tên bà ta. Thật thú vị. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Và thế là đầu mối đầu tiên xuất hiện.
Một công ty mang tên Belle Paix tên là Charles Dessain. Số bảo hiểm xã hội của Charles Dessain cũng là số của Charles Martel. Một sự giấu diếm.
- Cho tôi biết về Belle Paix, Max nói.
- Belle Paix được sở hữu bởi René Duchamps và Charles Dessain, còn có tên là Charles Martel.
- Belle Paix làm những gì? Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Sở hữu một vườn nho.
- Vốn của công ty là bao nhiêu?
- Bốn triệu franc.
- Charles Martel lấy tiền hùn vốn ở đâu? Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Từ Chez ma Tante.
- Nhà của bà cô à?
- Xin lỗi. Đây là tiếng lóng của Pháp. Tên thật là Crédit Municipal.
- Vườn nho có lãi chứ?
- Không. Lỗ nặng.
Max cần nhiều hơn thế. Anh ta tiếp tục nói chuyện với những người bạn, thăm dò, tán tỉnh, đòi hỏi. Chính chiếc máy điện toán bảo hiểm cho Max biết rằng đang có lời cảnh báo về khả năng gian lận bảo hiểm. Max cảm thấy có một cái gì đó hấp dẫn đang chuyển động trong anh ta.
- Cho tôi biết chuyện đó đi, anh ta nói.
Và họ nói chuyện, như hai người phụ nữ tán gẫu với nhau trong buổi giặt giũ vào thứ hai hàng tuần.
Khi Max kết thúc, anh ta đến gặp một người thợ kim hoàn tên là Pierre Richaud.
Trong vòng ba mươi phút, Max biết cặn kẽ có bao nhiêu nữ trang của Roffe Martel đã bị sao chép. Tổng số tiền đã lên đến quá hai triệu franc, bằng số tiền mà Charles Martel đầu tư vào vườn nho. Thế là Charles Dessain Martel tuyệt vọng đến mức phải lấy trộm nữ trang của vợ. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Ông ta còn phạm phải các hành động tuyệt vọng nào khác nữa?
Ngoài ra còn có một mục khác cũng khiến Max để ý. Có lẽ nó không nlấy quan trọng, nhưng Max vẫn xếp nó vào đầu một cách gọn gàng. Đó là hoá đơn cho một đôi giầy leo núi. Nó làm Max phải dừng lại vì việc leo núi có vẻ không hợp lắm với hình ảnh về Charles Martel - Dessain của anh ta, một người đàn ông bị vợ khống chế đến độ không được phép mở tài khoản riêng, không được đứng tên trong tài khoản ngân hàng, và buộc phải ăn trộm nữ trang của vợ để làm một vụ đầu tư.
- Không, Max không thể tưởng tượng ra Charles Martel lại dám leo núi. Max quay trở lại với các máy điện toán.
- Hoá đơn bạn cho tôi xem ngày hôm qua của cửa hàng thể thao Timwear. Tôi muốn xem kỹ nó.
- Được.
Nó hiện ra trên màn hình trước mắt anh ta. Đó là hoá đơn cho một đôi giầy cao cổ. Cỡ 36A. Cỡ của phụ nữ. Hélène Roffe Martel chính là người leo núi.
Sam Roffe đã bị giết trên một ngọn núi.
Armengaud là một con phố Paris yên tĩnh với những căn nhà riêng hoặc một hai tầng, nhà nào cũng có mái và máng nước dốc. Cao hơn hẳn các bạn láng giềng là toà nhà số 26, một căn nhà tám tầng có kiến trúc hiện đại bằng thuỷ tinh, thép và đá, tổng hành dinh của Interpol, ngân hàng tin tức về các hoạt động tội phạm trên thế giới.
Thám tử Max Hornung đang nói chuyện với máy điện toán trong một căn phòng rộng lớn, có điều hoà nhiệt độ ở tầng hầm thì một nhân viên bước vào và nói:
- Trên lầu có chiếu phim snuff đấy. Anh có muốn xem không?
Max ngước lên và hỏi:
- Tôi không hiểu. Phim snuff là gì vậy?
- Anh cứ thử lên xem đi.
Có hai tá đàn ông và đàn bà đang ngồi trong phòng chiếu phim rộng rãi trên tầng ba của toà nhà. Họ là các thành viên trong ban chỉ huy Interpol, các thanh tra cảnh sát từ Sureté, các thám tử mặc thường phục và rải rác vài cảnh sát viên mặc cảnh phục.
Đứng trước căn phòng, bên cạnh tấm màn trắng, René Almedin, phụ tá cho thư ký của Interpol, đang nói. Max bước vào và tìm thấy một chỗ trống ở dãy ghế sau cùng.
René Almedin vẫn đang nói:
- … trong vài năm trở lại đây, chúng ta đã nghe nhiều tin đồn về loại phim snuff, một loại phim con heo mà trong đó khi hành vi tình dục kết thúc thì nạn nhân bị giết chết trước ống kính máy quay. Chưa bao giờ có bằng chứng về sự tồn tại của loại phim đó cả. Lý do, tất nhiên là rất rõ ràng. Loại phim đó không phải được thực hiện cho công chúng xem. Chúng được thực hiện để thoả mãn riêng cho những người giàu có muốn tìm khoái lạc theo những cách thức cuồng dâm bệnh hoạn. - René cẩn thận lấy kính ra và nói tiếp. - Như tôi đã nói, tất cả chỉ là tin đồn và dự đoán. Nhưng giờ đây sự việc đã thay đổi. Chỉ lát nữa thôi các vị sẽ được xem vài cảnh trong một cuốn phim snuff thực sự. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Có tiếng xôn xao mong chờ từ phía các khán giả.
- Hai ngày trước, một người đi bộ mang một chiếc cặp da đã bị xe hơi đâm phải ở Passy và người tài xế đã bỏ trốn. Người khách bộ hành đã chết trên đường đến bệnh viện. Anh ta vẫn còn chưa được nhận diện. Cơ quan Sureté đã tìm thấy cuộn phim nầy trong cặp và chuyển nó qua phòng thí nghiệm, tại đây nó đã được rửa. Anh ta ra dấu và đèn trong phòng mờ đi. Bộ phim bắt đầu. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cô gái tóc vàng không thể quá mười tám tuổi. Có cái gì đó không thật khi xem một gương mặt non choẹt với thân hình bắt đầu nảy nở thực hiện các hành vi tình dục với một gã đàn ông kềnh càng không lông trên giường cùng cô ta. Máy quay tiến gần lại để thấy rõ gã đàn ông đi vào trong cô gái, rồi lại kéo ra để thấy gương mặt cô ta. Max Hornung chưa bao giờ nhìn thấy mặt cô ta. Nhưng anh ta đã nhận ra một cái gì khác quen thuộc. Cặp mắt anh ta chăm chú vào dải ruy băng quấn quanh cổ cô gái. Nó gợi lên một ký ức. Dải ruy băng đỏ. Ở đâu? Cô gái trên màn hình đang từ từ đạt đến cơn khoái lạc, và khi cô ta lên đến tột đỉnh những ngón tay của gã đàn ông vòng quanh cổ cô ta và bắt đầu siết chặt. Vẻ mặt cô gái chuyển từ ngất ngây sang kinh hoàng. Cô ta giãy dụa dữ dội để thoát ra, nhưng đôi tay gã đàn ông cứ siết chặt thêm, cho đến hết cơn cực khoái cũng là lúc cô gái lìa đời. Cuốn phim kết thúc. Đèn trong phòng sáng bừng trở lại. Max đã nhớ ra. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cô gái chính là người đã được vớt lên từ con sông ở Zurich.
***
Tại tổng hành dinh Interpol ở Paris, nhiều phúc đáp từ những điện tín điều tra khẩn cấp bắt đầu đến từ khắp châu Âu. Sáu vụ giết người giống nhau đã xảy ra ở Zurich, London, Rome, Bồ Đào Nha, Hamburg và Paris.
René Almedin nói với Max:
- Các sự mô tả phù hợp với nhau một cách chính xác.Tất cả các nạn nhân đều tóc vàng, là phụ nữ, trẻ, họ bị bóp cổ trong lúc đang làm tình, trên người không một mảnh vải ngoại trừ một dải ruy băng đỏ quấn quanh cổ. Chúng ta đang đối đầu với một tên giết người hàng loạt. Một kẻ nào đó có hộ chiếu và hoặc là hắn đủ giàu có để đi mọi nơi bằng phương tiện riêng hoặc là hắn có tài khoản chi tiêu.
Một người đàn ông mặc thường phục bước vào phòng và nói:
- Chúng ta đã gặp may. Cuốn phim nầy có nguyên liệu sản xuất ở một hãng nhỏ ở Brussel. Đợt hàng đặc biệt nầy có màu sắc không cân xứng nên rất dễ nhận ra. Chúng ta đang thu thập danh sách các khách hàng đã mua nó.
Max nói:
- Tôi muốn xem danh sách đó khi các anh làm xong. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Dĩ nhiên, - René Almedin trả lời. Anh ta quan sát viên thám tử bé nhỏ. Max Hornung không giống bất cứ thám tử nào mà anh ta đã gặp. Nhưng Max lại chính là người đã trói bọn giết người cuồng dâm lại với nhau.
- Chúng tôi chịu ơn anh, - Almedim nói.
Max Hornung nhìn anh ta và nháy mắt.
- Vì cái gì chứ? - anh ta hỏi.
Alec Nichols không muốn tham dự buổi tiệc nhưng ông lại không muốn Elizabeth đi một mình.
Cả hai người đều đã được sắp xếp phát biểu.
Buổi tiệc được tổ chức tại Glasgow, thành phố mà Alec căm ghét.
Một chiếc xe đang ở bên ngoài khách sạn, chờ đưa họ đến sân bay ngay khi họ có thể lịch sự nói lời tạm biệt. Ông đã hoàn thành bài phát biều nhưng đầu óc ông lại ở một nơi khác, ông đang hồi hộp và căng thẳng, ruột gan nóng như lửa đốt.
Một kẻ nào đó thật ngốc nghếch khi quyết định dọn món haggis. Alec gần như là không đụng đến nó. Elizabeth ngồi bên cạnh ông.
- Chú không sao chứ, Alec?
- Chú khoẻ. - ông vỗ nhẹ lên tay nàng.
Các bài phát biểu đã hầu như kết thúc thì một người hầu bàn đến gần Alec và thì thầm: Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Xin lỗi, thưa ngài. Ngài có điện thoại đường dài. Ngài có thể nói chuyện trong văn phòng.
Alec đi theo người hầu bàn ra khỏi phòng ăn rộng lớn vào văn phòng nhỏ đằng sau bàn tiếp tân. Ông nhấc điện thoại lên.
Giọng của Swinton vang lên:
- Đây là lời cảnh cáo cuối cùng!
Rồi đường dây im bặt.
Thành phố cuối cùng trong sổ công tác của thám tử Max Hornung là Berlin.
Những người bạn điện toán đang chờ anh ta. Max nói chuyện với chiếc máy Nixdorf duy nhất, với cỗ máy chỉ có một cách truy cập duy nhất bằng một tấm thẻ đục lỗ đặc biệt.
Anh ta cũng nói chuyện với các máy điện toán lớn ở Allianz và Schuffa và những chiếc khác ở Bundeskrimalamt tại Wiesbaden, điểm tập hợp mọi hoạt động hình sự ở Đức.
- Chúng tôi có thể giúp gì cho bạn? Chúng hỏi.
- Cho tôi biết về Walther Gassner.
Và chúng cho anh ta biết. Khi chúng nói xong những bí mật của chúng cho Max Hornung, cuộc đời của Walther Gassner trải rộng ra trước mắt Max bằng những biểu tượng toán học đẹp đẽ. Max có thể thấy người đàn ông ấy rõ ràng như thể anh ta đang nhìn vào ảnh của ông ta vậy. Anh ta biết sở thích về ăn mặc của ông ta, rượu vang, đồ ăn, khách sạn một huấn luyện viên trượt tuyết trẻ trung, đẹp trai đã sống xa cách phụ nữ và kết hôn với một nữ thừa kế già hơn mình đến chục tuổi. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Có một mục mà Max thấy tò mò: một tấm ngân phiếu cho bác sĩ Heissen, trị giá hai trăm mác. Trên tấm ngân phiếu có ghi "trả tiền khám bệnh". Khám bệnh kiểu gì? Tấm ngân phiếu được thanh toán tại ngân hàng Dresdner ở Dusseldorf.
Mười lăm phút sau Max đã nói chuyện với tay giám đốc chi nhánh ngân hàng. Vâng, dĩ nhiên là viên giám đốc chi nhánh biết bác sĩ Heissen. Ông ta là một khách hàng được tôn trọng của ngân hàng.
- Ông ta là loại bác sĩ gì?
- Bác sĩ tâm thần.
Khi Max gác máy, anh ta ngã người vào lưng ghế, mắt nhắm lại, nghĩ ngợi. Một manh mối. Anh ta nhấc điện thoại lên và đặt một cuộc gọi đến cho bác sĩ Heissen ở Dusseldorf.
Một nhân viên tiếp tân không chính thức cho Max biết rằng không thể quấy rầy bác sĩ. Khi Max nhất định đòi gặp, bác sĩ Heissen mới chịu cầm máy và thông báo một cách thô lỗ rằng ông ta không bao giờ tiết lộ bất kỳ tin tức gì về bệnh nhân của mình, và chắc chắn ông ta có nằm mơ cũng không thảo luận những vấn đề như thế qua điện thoại. Rồi ông ta gác máy.
Max quay lại với các máy điện toán. Cho tôi biết về bác sĩ Heissen, anh ta nói. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ba tiếng sau Max lại nói chuyện với bác sĩ Heissen lần nữa qua điện thoại.
- Tôi đã nói với ông rồi, - Ông bác sĩ gằn giọng, - rằng nếu như ông muốn biết bất kỳ thông tin gì về bất cứ bệnh nhân nào của tôi, thì xin ông hãy đến văn phòng của tôi với tờ trát của toà án.
- Bây giờ đến Dussenldorf với tôi thì không được tiện lắm, - viên thám tử giải thích.
- Đó là chuyện của ông. Còn gì nữa không? Tôi là người bận rộn lắm.
- Tôi biết. Tôi đang có bản báo cáo thuế thu nhập năm năm vừa qua của ông ở trước mặt đây.
- Gì cơ?
Max nói:
- Bác sĩ, tôi không muốn gây rắc rối với ông. Nhưng ông đang che giấu hai mươi lăm phần trăm thu nhập của ông một cách bất hợp pháp. Nếu ông muốn, tôi có thể đưa hồ sơ của ông cho những người có thẩm quyền về thuế thu nhập của Đức và cho họ biết phải xem xét ở đâu. Họ có thể bắt đầu với cái tủ sắt của ông ở Munich, hoặc số tài khoản ngân hàng của ông ở Basel.
Im lặng một hồi lâu, rồi có tiếng ông bác sĩ hỏi:
- Ông nói ông là ai?
- Thám tử Max Hornung thuộc Sở Cảnh sát hình sự Thuỵ Sĩ.
Lại im lặng một lát. Rôi ông bác sĩ nhã nhặn hỏi:
- Và ông muốn biết chính xác chuyện gì vậy?
Max cho ông ta biết.
Một khi bác sĩ Heissen đã nói thì không gì có thể ngăn cản ông ta được.
- Vâng, dĩ nhiên là ông ta nhớ Walther Gassner. Con người đã xông vào mà không có hẹn trước và nằng nặc đòi gặp ông ta. Ông ta đã viện cớ muốn thảo luận vấn đề của một người bạn. Dĩ nhiên, điều đó đã lập tức làm tôi phải cảnh giác, - Bác sĩ Heissen thổ lộ với Max. - Đó là một hội chứng cổ điển của những người không sẵn sàng hoặc sợ phải đương đầu với các vấn đề của mình.
- Vấn đề là gì?
- Ông ta nói bạn ông ta bị tâm thần và có khuynh hướng giết người, và có thể sẽ giết ai đó nếu không bị ngăn chặn. Ông ta hỏi xem có cách điều trị nào có thể giúp đỡ được người bạn đó không. Ông ta bảo ông ta không thể để người bạn mình bị nhốt trong nhà thương điên.
- Thế ông đã nói gì với ông ta?
- Dĩ nhiên, đầu tiên tôi bảo với ông ta rằng tôi phải khám cho bạn ông ta, rằng vài loại bệnh tâm thần có thể điều trị được bằng các loại thuốc hiện đại và các phương pháp trị liệu, và một số loại khác thì không sao chữa khỏi được. Tôi cũng đề cập rằng trong trường hợp như ông ta đã tả thì việc điều trị có thể phải mất một khoảng thời gian dài. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Sau đó thì chuyện gì xảy ra? - Max hỏi.
- Không gì cả. - Quả thực là chỉ có thế. Tôi không bao giờ gặp lại ông ta nữa. Tôi cũng muốn được giúp đỡ ông ta. Ông ấy rất là rối trí. Rõ ràng việc ông ta đến với tôi là một tiếng kêu gào đòi giúp đỡ. Nó tương tự như việc tên sát nhân viết lên tường nhà nạn nhân "Ngăn chặn tôi lại trước khi tôi lại giết người".
Có một điều vẫn làm Max thấy bối rối.
- Bác sĩ, ông nói rằng ông ta không cho ông biết tên, nhưng ông ta lại đưa cho ông tờ ngân phiếu và ký vào đó.
Bác sĩ Heissen liền giải thích:
- Ông ta quên mang theo tiền. Ông ta tỏ ra rất ái ngại về chuyện đó. Cuối cùng thì ông ta phải viết tờ ngân phiếu. Đó là lý do vì sao tôi biết tên ông ta. Ông còn muốn biết thêm chuyện gì không?
- Không?
Một cái gì đó vẫn khiến Max thấy khó chịu, một đầu mối lòng thòng lắc lư như trêu tức ngoài tầm với của anh ta. Nó sẽ lọt vào tay anh ta thôi, và trong lúc chờ đợi, anh ta đã kết thúc công việc với các máy điện toán. Đã đến lúc anh ta cần phải nghỉ ngơi. Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Dòng Máu(Sydney Seldon) copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
***
Khi Max về đến Zurich vào sáng hôm sau, anh ta thấy một bản tin do Interpol gửi đến trên bàn làm việc. Nó là một bản danh sách các khách hàng đã mua đợt nguyên liệu sản xuất cuốn phim cuồng dâm kia.
Có tám cái tên trong danh sách.
Trong đó có tên Roffe và các con.
***
Chánh thanh tra Schmied lắng nghe thám tử Max Hornung báo cáo. Không còn nghi ngờ gì nữa. Viên thám tử nhỏ bé may mắn nầy đã vồ được một vụ trọng án nữa.
- Đó là một trong năm người, - Max nói. - Tất cả bọn họ đều có động cơ và có cơ hội. Tất cả đều ở Zurich dự cuộc họp hộì đồng quản trị vào ngày thang máy bị rơí. Bất cứ ai trong số họ cũng có thể ở Sardinia vào lúc chiếc xe Jeep gặp tai nạn.
Chánh thanh tra Schmied cau mày.
- Anh nói có đến năm kẻ tình nghi. Ngoài Elizabeth Roffe, chỉ có bốn thành viên trong hội đồng quản trị. Vậy ai là kẻ tình nghi thứ năm?
Max nháy mắt và kiên nhẫn nói:
- Người mà đã ở Chamonix cùng Sam Roffe khi ông ta bị giết. Rhys Williams!