Quyển 2: Thánh Đường võ sĩ.
Chương 10: Thiếu nữ hoài xuân.
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Thời gian qua nhanh, đảo mắt một cái một tháng đã trôi qua.
Sáng sớm trong xưởng vũ khí Thác Hải, Hàn Phi vừa mới tiến vào trong cửa, đã bị Đằng Thủy Tú trốn ở một bên chặn lấy.
Trang phục võ sĩ đơn bạc, thiếu nữ dùng sức nhéo lên cánh tay của hắn một cái, gắt giọng:
-Hàn Phi, ngươi hôm qua dám lừa gạt ta, ngày hôm nay phải theo ta vào rừng rậm hái thuốc!
-Sư tỷ tốt của ta, không phải là ta không muốn cùng tỷ đi chơi, nhưng mà gia gia của tỷ thấy thì thực sự chém ta thành nhiều mảnh à!
Hàn Phi mặt mày ủ rột nói rằng:
-Không có sự cho phép của người làm sao ta dám cùng tỷ ra ngoài chơi, tỷ nghĩ rằng ta không muốn sao?
Trong buổi sáng sớm đầu xuân tươi đẹp này, cùng với mỹ nữ kiều diễm cùng đi dạo trong rừng rậm hái thuốc, còn có chuyện gì đáng làm hơn cơ chứ? Trong một tháng này, hắn ngày nào cũng phân biệt khoáng thạch ở trong xưởng, rèn tinh thiết, đúc vũ khí, thấy khoáng thạch cùng thiết chùy đã tạm ổn, ước gì có thể bồi tiếp vị sư tỷ xinh đẹp này ra ngoài giải sầu.
Trên thực tế nửa tháng trước hắn đã thành công rèn ra thiên đoán tinh thiết hợp cách rồi, lần thứ hai bị Man Ngưu cùng đám thợ rèn tung hô thiên nhân. Nhưng mà cái này rơi vào trong mắt Đằng Thác Hải vẫn chưa là gì, muốn Hàn Phi tiếp tục chế tạo các loại vũ khí, khi nào chế tạo ra cái gì đó làm hắn thỏa mãn thì mới truyền thụ tài nghệ sang sư.
Tuy rằng bị lão già này lừa dối một lần, nhưng mà Hàn Phi cũng biết đạo lý đất bằng mới làm được nhà cao vạn trượng, cơ sở vững chắc mới là vương đạo. Nếu như không chế tạo được vũ khí, chỉ sợ cũng không thể nắm vững được huyền bí của sang sư. Bởi vậy hắn từ từ học, cố gắng trong thời gian ngắn nhất nắm giữ được bí quyết rèn đúc vũ khí.
Tại tháng thứ hai khi đoạt xá thành công tới Cửu Thiên đại lục, Hàn Phi đã vượt qua ngày sinh nhật lần thứ mười bốn của mình. Trải qua quá trình tẩy tủy dịch cân, thân thể hắn lớn lên rất nhanh, một thoáng đã cao lớn gần bằng với Hàn Mộc Thiên rồi, cũng vượt lên trên vóc người của Đằng Thủy Tú.
Một tháng này, Hàn Phi tuy rằng không có đi tới Thánh Đường vài lần, thế nhưng đối với tu luyện vũ kỹ cùng đấu kỹ một chút thư giãn cũng không có. Chiều nào hắn cũng đều luận bàn tham khảo huyền bí của đấu khí với Carol, buổi tối lại khổ luyện “Huyền môn sinh tử quyết”, cuộc sống ngày ngày rất phong phú.
Dưới kiến nghị của Carol, Hàn Phi nắm giữ đa hệ cơ sở đấu khí cũng không vội vã đi Thánh Đường mua các loại tâm pháp đấu kỹ, mà không ngừng quen thuộc với kỹ xảo vận dụng đặc tích của đấu khí năm hệ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cố gắng đạt tới trình độ tùy tâm sở dục mới được.
Carol trải qua một thời gian quan sát, cuối cùng cũng phải buông tha ý nghĩ muốn cho Hàn Phi tuyển chọn một chủ hệ cùng phó hệ đấu khí, bởi vì năm hệ đấu khí của Hàn Phi thực lực bình quân, căn bản không thể nhận ra loại nào là mạnh.
Đương nhiên trên phương diện đối ngoại, Hàn Phi tu luyện đấu khí vẫn như cũ là chủ hệ kim thuộc tính, cùng phó hệ hỏa thuộc tính.
Đồng thời trong một tháng này, “Huyền môn sinh tử quyết” của Hàn Phi đã thuận lợi bước vào đệ nhị trọng thiên – cảnh giới Ngưng Khí Thành Hình. Hắn đã có thể vận dụng tiên thiên chân khí vào trong vũ kỹ, chỉ là nếu tấn công hắn sẽ tuyển chọn đấu khí thần kỳ mà cường đại này.
Trong xưởng vũ khí, hắn cùng Đằng Thủy Tú quan hệ càng lâu càng tốt, ngoại trừ Đằng Thác Hải ra, mọi người trong xưởng đều nói tương lại hai người trở thành một đôi, tuy rằng hai người tuổi tác kém nhau hai tuổi.
Nghe thấy câu trả lời của Hàn Phi, ánh mắt Đằng Thủy Tú sáng lên, đôi mắt đen lúng la lúng liếng chuyển động nói rằng:
-Đệ hôm nay muốn là được rồi, ngày hôm nay gia gia đã sớm đi ra ngoài rồi, nói chạng vạng mới quay về, chúng ta chỉ cần về sớm hơn người là không có việc gì rồi?
Hàn Phi nghe thấy thế tâm cũng có chút động, nhưng mà do dự một chút nói rằng:
-Nhưng mà vạn nhất bị mấy sư huynh nói cho sư phụ thì…
-Hừ, bọn họ dám sao!
Thiếu nữ trợn đôi mắt đẹp của mình quay đầu nói rằng:
-Ai dám mật báo, coi chừng ta cho thuốc xổ vào trong thức ăn của hắn.
Thanh âm của nàng tương đối lớn, những tên hiếu kỳ mới đầu còn náo nhiệt thò đầu ra cửa ngóng xem chuyện vui nhất thời ầm ầm chạy mất, sợ bị Đằng Thủy Tú nhìn thấy trở thành người chịu tội.
Thấy bọn họ chật vật chạy trốn, Đằng Thủy Tú nhất thời cười khúc khích, gống như hoa tươi nộ phóng nhất thời làm cho Hàn Phi hơi bị động tâm. Hắn không nhịn được mà nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng nói rằng:
-Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đi thôi!
Đằng Thủy Tú nhất thời lấy làm kinh hãi, hai đám mây kiều diễm đỏ ửng trong suốt như ngọc hiện hệ trên mặt cười của nàng. Nàng khẽ cắn răng vào hàm môi dưới đỏ mọng của mình mộ chút, nhìn hắn nói rằng:
-Đệ, đệ không nên xằng bậy…
Lời tuy nói như vậy, thế nhưng nàng vẫn không giãy thoát khỏi tay Hàn Phi, đây chính là lần tiếp xúc thân mật nhất kể từ khi hai người quen biết.
Hàn Phi cười hắc hắc chủ động thả bàn tay mềm mại không xương của thiếu nữ ra, hắn thật ra vẫn rất muốn nắm tay trong tay, nhưng mà đây là đạo tán gái à.
Muốn ăn cơm thì cũng phải ăn từng ngụm một, muốn ve vãn thì cũng phải tới điểm dừng thì dừng lại, quá trình này thường thường sẽ càng tuyệt vời hơn. Đây là do Hàn Phi đọc được trong tạp chí và TV ở kiếp trước.
Làm gì có ai biết được, trong cái thân thể mười bốn tuổi này lại cất dấu linh hồn của một người sống ba kiếp rồi chứ?
Cử động rất có phong độ của hắn làm cho Đằng Thủy Tú phi thường tán thưởng, ánh mắt nhìn Hàn Phi càng ôn nhu hơn. Hai người cùng nhau đi ra ngoài cửa, chuẩn bị đi tới rừng rậm Hô Khiếu.
Không ai nghĩ tới chính là, hai người vừa mới đi ra đầu ngõ, đột nhiên chạm mặt với Đằng Thác Hải vừa trở về!
-Các ngươi muốn đi ra ngoài sao?
Lão gia phụng phịu hỏi, ánh mắt nhìn Hàn Phi rất bất thiện.
Không phải nói chạng vạng mới quay về sao? Hàn Phi thật sự muốn vò đầu bứt tai, Đằng Thủy Tú cũng đánh phải ôm lấy cánh tay của Đằng Thác Hải làm nũng nói:
-Gia gia, cháu muốn cùng Hàn Phi đi tới trong rừng rậm Hô Khiếu kiếm một chút Tam Diệp thảo về phối dược, trong tiệm bán toàn cỏ khô hiệu quả không được tốt, van cầu ngài mà!
Nhìn thấy hình dạng ngây thơ của tôn nữ, Đằng Thác Hải trong lòng không khỏi mềm nhũn, lại nói bình thường hắn quản thúc nàng quả thực cũng hơi nghiêm khắc một chút, giọng điệu nhất thời giảm xuống.
-Vậy được rồi, nhưng mà buổi trưa các ngươi phải quay về, hơn nữa không được đi quá sâu vào trong rừng rậm, cùng lắm thì thuê dong binh tìm là được rồi!
Đằng Thác Hải không ngờ lại đồng ý như vậy, điều này ngoài dự liệu của Đằng Thủy Tú cùng Hàn Phi, Đằng Thủy Tú mặt mày rạng rỡ nói rằng:
-Gia gia thật là tốt, ngài yên tâm, trước bữa trưa cháu nhất định sẽ về, bảo đảm không đi loạn!
Đằng Thác Hải không nhịn được mà phải lắc đầu, hắn nhìn Hàn Phi nói rằng:
-Hàn Phi, ngươi phải bảo vệ sư tỷ ngươi cho tốt, nếu như xảy ra chuyện gì, hừ! ..
-Thanh kiếm này là Viêm Hỏa, là một võ sĩ nhờ ta chế tạo ra, đối với hỏa hệ đấu khí có tác dụng tăng phúc nhất định.
Đằng Thác Hải nhàn nhạt nói rằng:
-Vốn ngày hôm nay phải giao cho hắn, nhưng mà không tìm được người, cho nên cho ngươi mượn dùng cũng được.
-Cảm tạ đạo sư!
Hàn Phi không chút khách khí nhận lấy.
Đằng Thác Hải hừ lạnh một tiếng nói rằng:
-Nhớ kỹ, không nên gây chuyện thị phi, không nên ở trong rừng rậm…
Hắn còn chưa nói xong, Đằng Thủy Tú đã lôi tay Hàn Phi khẩn cấp chạy trốn rồi, xe ngựa Hàn Phi hôm nay ngồi tới hiện đang ở ngõ bên cạnh.
Hai người lên xe ngựa, một đường chạy thẳng về phía ngoại ô. Mã phu Emi tuy rằng cảm giác có chút kỳ quái, không rõ vì sao thiếu gia mình lại muốn dẫn Đằng tiểu thư ra khỏi thành, nhưng mà làm một tôi tớ tận tâm và trung thành, hắn sẽ không hỏi nhiều chỉ biết thực hiện mệnh lệnh của Hàn Phi.
Tập Thủy Thành ở sát biên giới rừng rậm Hô Khiếu, rừng rậm cách thành tây không tới một km.
Rừng rậm Hô Khiếu kéo dài liên miên vạn dặm không giới hạn, đồng thời cùng với linh thú hung hiểm cùng thần bí ở bên trong. Rừng rậm còn có nhiều bộ lạc thú nhân tộc, hằng hà sa số trung và đê giai linh thú thường xuyên lui tới trong này, hơn nữa tài nguyên khoáng sản trân quý trong rừng rậm này nhiều không kể xiết, thỏa dược, củi, cùng với những thượng cổ di tích thường thường được phát hiện đều hấp dẫn đông đảo người mạo hiểm cùng dong binh đoàn từ những nơi khác nhau tiến nhập vào thám hiểm.
Chính là nhờ có đám người mạo hiểm khát vọng thu được tài phú ở trong rừng rậm này mà một thành sát biên giới rừng rậm như Tập Thủy Thành thủy chung vẫn duy trì được phồn vinh cùng hưng thịnh.
Thông thường mà nói, linh thú tương đối nguy hiểm đều ở sâu bên trong rừng rậm, cũng không dám đơn giản đặt chân tới bên ngoài. Bởi vậy tại sát biên giới rừng này tương đối an toàn, cho nên Đằng Thác Hải mới yên tâm để cho Đằng Thủy Tú ra ngoài chơi đùa. Hơn nữa Hàn Phi phụ trách bảo hộ nàng tốt xấu gì cũng là một võ sĩ mang huy chương Thánh Đường.
Xe ngựa dừng lại cuối đường nơi sát biên giới rừng rậm, Hàn Phi kín đáo đưa cho Emi một đồng bạc nói rằng:
-Cho ngươi đi uống rượu, tới chính ngọ tới đây đón ta!
Bình thường Emi chẳng ham thích gì ngoài việc uống chút rượu, nhịn không được mà nuốt nước bọt cười nói:
-Tạ ơn thiếu gia, ta biết rồi, đảm bảm lão gia sẽ không biết.
Có tiền đồ! Hàn Phi vỗ vỗ bờ vai hắn biểu thị tán thưởng, sau đó lôi kéo Đằng Thủy Tú đang hưng phấn không gì sánh được xuống xe ngựa, cùng nhau tiến vào trong rừng rậm Hô Khiếu.
Hàn Phi cũng là lần đầu tiên rời khỏi Tập Thủy Thành đi vào giữa rừng rậm, tuy rằng chuyện kể về rừng rậm Hô Khiếu này rất nhiều, rừng rậm thất lớn cũng làm cho người ta có cảm giác thâm bất khả trắc (sâu không thể dò) nhưng đối với việc mới thành lập được đấu khí vũ kỹ của hắn thì không đáng nói tới chút nào, hắn có chút hứng thú quan sát chung quanh.
Hiện giờ chính đang ngày xuân đẹp nhất, sát bên ngoài rừng rậm này khắp núi đồi đều là hoa tươi cỏ xanh mươn mưởn. Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp những gốc cây đại thụ tạo thành muôn hình vạn trạng, thỉnh thoảng lại có một vài động vật ăn cỏ nhỏ bé lủi qua bãi cỏ dưới rừng cây.
Đằng Thủy Tú hưng phấn còn hơn xa với Hàn Phi, nàng giống như một linh dương vừa mới thoát khỏi vòng lao tù vậy, vui vẻ không gì sánh được, tự do tự tại tiêu dao trong thiên địa. Thỉnh thoảng nàng ngắt lấy vài đóa hoa dại ven đường, đuổi một chú thỏ rừng đang lẩn trốn nhanh nhanh phía xa, những tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên.
Hàn Phi đuổi theo sát nàng, bất đắc dĩ nói rằng:
-Sư tỷ, đừng quên, chúng ta tới hái thuốc đó.
Nếu như hôm nay chỉ có một mình Hàn Phi đi, hắn tuyệt đối sẽ đi vào trong rừng rậm thăm dò một phen. Nhưng mà có Đằng Thủy Tú theo cùng, dù sao đối phương cũng không có bao nhiêu chiến lực, vạn nhất gặp phải phiền phức thì nguy hiểm rồi.
-Được rồi, ta biết rồi, chúng ta đi tìm Tam Diệp Thảo thôi!
Đằng Thủy Tú không phải thiếu nữ điêu ngoa hay làm bậy, đương nhiên cũng hiểu Hàn Phi lo lắng cái gì.
Tam Diệp Thảo mà Đằng Thủy Tú cần là một trong những dược liệu chữa thương cơ bản, loại thảo dược này ở trong rừng tương đối thông thường, nhưng mà Đằng Thủy Tú cần có Tam Diệp Thảo biến dị có chưa đặc tính để nghiên cứu một loại tân dược mới. Trong thành nàng không tìm được loại này.
Kỳ thực nàng có thể ủy thác dược thảo điếm đi thu mua, thế nhưng lại mượn cớ này để ra ngoài đi chơi mà thôi.
-Ngươi xem, đó là Tam Diệp thảo…
Đằng Thủy Tú đẩy bụi cỏ ven đường ra, ở bên trong đào ra một gốc cây thảo dược màu xanh đưa cho Hàn Phi xem.
Cây thảo dược này toàn màu bích lục, chiều dài chừng ba phiến lá cây, có chứa khí tức dược thảo nhàn nhạt rất mới mẻ.
-Đây chỉ là Tam Diệp thảo phổ thông thôi.
Đằng Thủy Tú giải thích nói:
-Ta cần chính là Tam Diệp thảo có mắt báo, trên lá cây có mấy mắt báo, như vậy ít thấy hơn, nhưng lại phi thường mới mẻ à.
-Hiểu rồi, chúng ta tìm chung quanh đây đi!
Hàn Phi gật đầu nói.
Vừa đi vừa sưu tầm, hai người dần dần thâm nhập vào sâu trong rừng rậm Hô Khiếu.
Trong rừng rậm vốn không có đường đi, càng nhiều người đi lại mà thành đường thôi. Nhưng là thường thường các dây leo không kiêng nể gì trong một đêm đã vươn ra che lấp đường đi rồi. Cho nên càng đi vào trong, đường mà các dong binh cùng người mạo hiểm tạo ra càng ngày càng ít.
Nếu như không có một người quen thuộc hoàn cảnh trong rừng là hướng đạo, người bình thường rất dễ lạc bên trong này. Đây cũng là chuyện được kể lại rất nhiều về rừng rậm Hô Khiếu này.
Trên thực tế, để săn bắt linh thú linh tinh trân quý, tìm kiếm thượng cổ di tích, mỗi ngày đều có rất nhiều người mạo hiểm đi vào trong rừng rậm Hô Khiếu mà không có trở ra. Đương nhiên cũng có người một đêm phất nhanh, mới có thể làm cho người mạo hiểm càng ngày tiến vào trong rừng rậm càng nhiều.
Thực lực của Hàn Phi còn chưa đủ, cho nên hắn chỉ có thể hứng thú với linh thú linh tinh cùng mạo hiểm mà thôi. Nhưng mà cũng không trở ngại cho việc hắn làm quen một chút với hoàn cảnh trong rừng rậm này.
Bởi vì tương lai khẳng định sẽ có ngày hắn phải bước vào sâu bên trong rừng rậm Hô Khiếu, tìm kiếm bí ẩn bên trong cùng tài phú vô cùng.
Càng đi vào sâu trong rừng, cây càng ngày càng rậm rạp, những tán lá lớn của cây to đã che mất ánh dương quang. Có thể nhìn thấy được ánh dương quang khó có thể truyền xuống mặt đất, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng thú rống ở sâu bên trong rừng rậm.
Hàn Phi không khỏi do dự một chút, cân nhắc có nên dừng lại ở đây không, để Đằng Thủy Tú an toàn không thể đi tiếp vào bên trong.
Chính lúc này, hắn nghe thấy tiếng kinh hỉ của Đằng Thủy Tú vang lên:
-A, Hàn Phi, ngươi xem phía trước có một hồ nước nhỏ!
Hàn Phi nhìn theo hướng ngón tay của nàng chỉ, xuyên thấu qua tàng lá cây có thể nhìn thấy ánh lân quang của một hồ nước cách đó không xa. Vì vậy hai người lập tức đi qua rừng cây, phía trước rộng mở trong sáng vô cùng.
Quả nhiên là một hồ nước nhỏ ở trong rừng rậm, diện tích hồ nước này không lớn nhưng phi thường trong suốt. Bên hồ chính là một mảnh cỏ xanh um tùm.
Hì hục!
Hàn Phi và Đằng Thủy Tú vừa mới đi tới bãi cỏ ven hồ, đột nhiên nghe thấy một tiếng hí trầm thấp, một con dã thú to bằng con nghé từ trong bụi cỏ các đó mười thước bỗng nhiên đánh về phía hai người.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 2: Thánh Đường võ sĩ.
Chương 12: Thứ Giáp Dã Trư.
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Hình dạng của nó như lợn rừng, hình thể cường đại to lớn nhưng tứ chi lại nhỏ bé, bộ da lông nhọn màu đen tràn đầy trên lưng, một đôi răng nanh thật lớn thò ra ngoài khóe miệng, cặp mắt tràn đầy cuồng bạo thị huyết!
Tương đối đặc biệt chính là trên lưng nó hiện giờ đang cắm một mũi tên nhọn, khi chạy máu không ngừng chảy ra.
-A!~ Đằng Thủy Tú bị bất ngờ kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức được Hàn Phi đẩy ra một bên.
Tay phải đưa lên trên, tay trái nắm lấy Đằng Thủy Tú đẩy ra đằng sau. Hàn Phi rút kiếm trong nháy mắt, không chút do dự nghênh tiếp tới con đại dã trư này.
Đằng Thác Hải cho hắn mượn một thanh trọng kiếm Viêm Hỏa chính là được võ sĩ Cửu Thiên đại lúc yêu thích dùng nhất. Nó thích hợp nhất là quán chú đấu khí trong cuộc chiến cứng đối cứng, đối đầu con dã trư này tự nhiên cũng không thành vấn đề.
Chỉ trong chớp mắt, hắc dã trư đã nhào tới trước mặt Hàn Phi. Nó cúi đầu đưa cái răng nanh của mình ra đâm thẳng vào bụng Hàn Phi.
Răng nanh sắc bén dài chừng hơn nửa thước, với lực xung kích của hắc dã trư thì lực đâm của nó đủ để trực tiếp xuyên phá bụng một tráng hán. Nhưng mà nó công kích hoàn toàn thất bại, Hàn Phi trong lúc chỉ mành treo chuông đã lùi thân tránh né được.
Hắc dã trư vừa vọt tới, Hàn Phi bỗng nhiên vung trọng kiếm lên chém vào lưng của nó!
Ngao!
Đầu hắc dã trư hung mãnh kêu lên một tiếng thất tha thất thểu vọt tới trước vài bước. Trên lưng của nó đã bị một vết thương đáng sợ do Hàn Phi chém trúng, từng tảng lớn máu tươi trào ra khỏi cơ thể.
Hàn Phi một kích đắc thủ hơi thoáng khựng lại một chút. Bởi vì một kiếm của hắn chém xuống mang theo tiên thiên chân khí lực lượng, nhưng thật không ngờ chỉ có thể vạch ra được một lỗ hổng trên người dã trư mà không phải một chiêu giết chết được nó.
Phải biết rằng trong tay hắn cầm là một thanh linh vũ khí rất là sắc bén!
Hắc dã trư lao ra khoảng chừng mười mét rồi rất nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt màu đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Phi. Nó phát sinh ra những tiếng thở dốc “hư” hự” máu cùng nước bọt không ngừng chảy xuống qua khóe miệng nó.
Trên lưng, trên bụng những mũi lông nhọn dựng thẳng lên như lông nhím, dĩ nhiên tất cả đều chỉ thẳng vào Hàn Phi phía trước. Mỗi một lông nhọn màu đen này dài chừng hơn một thước, sắc bén vô cùng, lấp lánh quang mang màu đen.
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ như vậy Hàn Phi không khỏi sinh ra cảnh giác, hắn vừa bước ra nửa bước lập tức thụt lùi trở lại.
-Sư đệ, đây là nhất giai linh thú Thứ Giáp Dã Trư, cẩn thận phi thứ của nó!
Đằng Thủy Tú ở bên cạnh đã bình tĩnh lại lên tiếng nhắc nhở hắn.
Thanh âm của nàng vừa dứt, đầu hắc dã trư bỗng nhiên run rẩy một chút, từng trận trận tiếng “phốc” “phốc” vang lên. Hơn mười căn hắc thứ từ trên người dã trư bắn ra, đánh thẳng tới Hàn Phi ở cách xa mười mét.
Được Đằng Thủy Tú nhắc nhở Hàn Phi đã có cảnh giác rồi, nhìn thấy hắc thứ phóng tới, trọng kiếm trong tay nhất thời vung ra phía trước, lập tức hiện lên một mảnh kiếm quang.
Đây không phải là vũ kỹ của Cửu Thiên Đại Lục, mà là một chiêu trong Lưu Tinh kiếm kỹ của Hàn Phi ở kiếp trước. Một chiêu kiếm hóa thiên tinh, chuyên môn dùng để chống lại ám khí của địch nhân.
Chỉ nghe thấy từng tiếng “đinh đinh đang đang” không dứt bên tai, những hắc thứ của hắc dã trư phóng ra đều bị Hàn Phi cản xuống, đồng thời đại đa số còn bị hắn chém thành mấy mảnh nhỏ, rơi xuống trước mặt hắn.
-Đi tìm chết đi!
Hàn Phi đánh rơi hết hắc thứ bỗng nhiên bước tới trước từng bước, Viêm Hỏa trọng kiếm trong tay bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực, bỗng nhiên bay trong không trung.
Một đạo hỏa diễm nóng rực bay ra khỏi kiếm, đấu khí ngưng tụ thành hình cung kiếm quang cắt không khí, trong nháy mắt đã bắn tới Thứ Giáp Dã Trư trước mắt. Một kiếm này chém xuống trên đầu dã trư, mạnh mẽ chém xuống cái mũi cực lớn của nó!
Ngao! Ngao!
Thứ Giáp Dã Trư bị thương nặng phát ra những tiếng kêu thảm thiết thê lương. Toàn bộ cái đầu của nó đã bị một chiêu hỏa diễm trảm mang theo hỏa diễm đấu khí của Hàn Phi nướng chín, máu chảy ra thành vòi, phun ra ngoài vết thương xa tới vài mét.
Thứ Giáp Dã Trư cho dù cường thịnh thế nào cũng không thể duy trì được liên tục mất đi nhiều máu như vậy. Tứ chi của nó mềm nhũn nặng nề ngã sấp trên mặt cỏ, còn cố kêu lên vài tiếng bén nhọn, sau đó dần dần trút xuống hơi thở cuối cùng.
Hàn Phi thở dài một hơi, cái gọi là nhất trư nhị hùng tam lão hổ, chiến lực của dã trư này không yếu, huốn chi nó lại là nhất giai linh thú rất khó đối phó.
-Sư đệ, đệ không sao chứ?
Đằng Thủy Tú vọt tới bên người Hàn Phi, giật mình nói rằng:
-A, đệ bị thương rồi!
Nàng liếc mắt nhìn thấy một hắc thứ cắm lên trên vai trái của Hàn Phi, bộ võ phục màu trắng đã bị máu từ vết thương chảy ra nhuộm đỏ một mảnh.
Kiếm của Cửu Thiên đại lục cùng với kiếm trong kiếp trước Hàn Phi sử dụng có khác nhau. Viêm Hỏa trọng kiếm trong tay hắn thân kiếm rất rộng, tuy rằng có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của đấu khí, nhưng tại phương diện tốc độ công kích lại có khiếm khuyết.
Lưu Tinh kiếm chiêu vừa nãy Hàn Phi sử dụng chú ý tới nhẹ nhành mau lẹ, nhanh như thiểm điện mới có thể trong nháy mắt đánh rơi hết tất cả hắc thứ. Nhưng mà bởi vì vũ khí trong tay không xứng đôi, cho nên mới bị một cây hắc thứ bắn trúng.
-Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi!
-Hàn Phi cười nói, đưa tay nhỏ hắc thứ ra.
Trong chiến đấu như thế này có thể thấy cơ sở đấu kỹ thực sự là rất yếu, tỷ như “Cơ Phu Kiên Nhận” chỉ có thể tăng cường một bộ vị cơ thể cho cứng cỏi, căn bản không thể sử dụng tới, nếu muốn dùng chỉ sợ chưa kịp dùng đã bị bắn thủng rồi.
May mà Hàn Phi luyện là huyền công chân khí thủy chung vẫn bảo hộ hắn, cho nên hắc thứ đâm vào cũng không sâu lắm.
-Đệ không nên cử động, để cho ta tới!
Đằng Thủy Tú nét mặt sốt ruột nói rằng:
-Hắc thứ của Thứ Giáp Dã Trư có cạnh sắc rất lợi hại, không được nhổ ra!
Vừa nói, Đằng Thủy Tú từ trong người lôi ra một thanh mộc côn nhỏ màu lam – Hàn Phi biết đây phải linh pháp bổng của nàng, linh khí chuyên dụng của linh pháp học đồ. Tương lai nếu có thể tấn chức thành linh pháp sư có thể đổi linh pháp trượng có uy lực mạnh hơn.
Thanh âm chú ngữ lẩm nhẩm vang lên, Đằng Thủy Tú quay về vết thương của Hàn Phi mà phóng ra thủy hệ linh pháp thuật. Hắc thứ không ngờ cứ như thế mà chậm rãi rời khỏi vai của Hàn Phi, vết thương từ từ khép lại.
-May mắn, hắc thứ của Thứ Giáp Dã Trư không có độc!
Thiếu nữ thu hồi linh pháp bổng thở phào nhẹ nhõm nói rằng:
-Kỳ quái nhỉ, ở đây sao lại có linh thú chạy tới?
Vị trí hiện giờ của hai người cũng không tính là quá xa so với Tập Thủy Thành, thuộc về khu vực ngoại vi của rừng rậm Hô Khiếu, người mạo hiểm lui tới đây rất nhiều, dưới tình huống này đê giai linh thú không có khả năng xuất hiện mới đúng.
-Tỷ làm sao biết được loại linh thú này?
Hàn Phi cười hỏi.
Hắn thuận tiện giật giật cánh tay mình, hoạt động như thường không có việc gì, mang theo linh pháp sư bên người thực sự không tồi.
-Ta xem qua một chuyển sách là [Cửu Thiên đại lục linh thú đồ giám], trang thứ ba có giới thiệu loại Thứ Giáp Dã Trư này. Hắc Thứ trên người nó rất đặc biệt, vừa nhìn là biết.
Đằng Thủy Tú giải thích nói, nàng đột nhiên nhớ tới việc gì, vội vã nói rằng:
-Được rồi, trong cơ thể linh thú đều có linh tinh, đệ mau chém đầu nó ra làm hai xem bên trong có không?
Hàn Phi gật đầu chuẩn bị chà đạp thi thể Thứ Giáp Dã Trư. Hắn đối với linh tinh linh thú cũng rất hiếu kỳ, khó có được vận khí không tồi như ngày hôm nay, tự nhiên có linh thú chủ động tới tận cửa để chết.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng xôn xao của người.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 2: Thánh Đường võ sĩ.
Chương 13: Bạo phát xung đột.
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Lúc tiến nhập vào đệ nhị trọng cảnh giới “Huyền môn sinh tử quyết” Hàn Phi vô luận là thần thức, thị giác hay thính giác đều vô cùng linh mẫn. Dưới tình huống không tận lực quan sát này hắn vẫn nghe thấy được tiếng động từ phía sau truyền tới.
Có vài tiếng bước chân vội vã đạp cỏ mà đi, thanh âm thúc giục lo lắng truyền vào trong tai Hàn Phi. Hàn Phi bất động thanh sức đứng phía trước Đằng Thủy Tú, đại kiểm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất, cảnh giác chăm chú nhìn vào phương hướng thanh âm truyền tới, đó chính là vị trí mà Thứ Giáp Dã Trư vừa mới xuất hiện.
-Hàn Phi, sao thế?
Đằng Thủy Tú không khỏi có chút kỳ quái hỏi.
-Có nhiều người tới, chúng ta cẩn thận một chút.
Hàn Phi nhẹ giọng trả lời.
Đang lúc nói chuyện chỉ thấy khoảng rừng cây cách tầm hai ba chục mét đã bị người khơi ra, rất nhanh có bốn người mặc trang phục mạo hiểm vọt ra.
Hàn Phi nhìn kỹ, trong bốn người mạo hiểm này có một cung tiễn thủ lưng đeo trường cung, một người khác như thám bạo đạo tặc, mà hai người còn lại phân biệt cầm trong tay trọng kiếm cùng chiến phủ, trước ngực còn đeo huy chương.
Rất hiển nhiên đối phương là một đội ngũ người mạo hiểm, rất thông thường trong rừng rậm Hô Khiếu này. Nếu như là dong binh, như vậy hẳn phải có ký hiệu phân biệt thuộc dong binh đoàn nào trước ngực.
Nguyên nhân chính là vì người mạo hiểm mà Hàn Phi mới đề cao cảnh giác trong lòng, bởi vì người mạo hiểm có lá gan rất lớn hơn so với dong binh đoàn. Nhất là trong rừng rậm không có quy tắc gì như vậy, đây là điều mà người trong Tập Thủy Thành anh cũng biết.
Mấy người mạo hiểm lao ra khỏi bụi cỏ cũng nhìn thấy Hàn Phi cùng Đằng Thủy Tú hai người. Tên đầu lĩnh là một đạo tặc hơi sửng sốt một chút, đi tới trước mặt Hàn Phi khoảng mười mét thì dừng chân lại. Ánh mắt kinh nghi nhìn vào đầu Thứ Giáp Dã Trư đang nằm trên mặt đất, rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía Hàn Phi.
Đạo tặc là chức nghiệp thường thấy trong những dong binh đoàn cùng người mạo hiểm. Đạo tặc không phải là tiểu thâu trên đường, tuy rằng bọn họ có đôi khi cũng tiện tay làm những trò như vậy, nhưng trên thực tế chủ yếu bọn họ gánh vác chỉ dẫn đường, bài trừ bẫy rập, trinh sát tình hình địch, cho đồng bạn tiến lên. Đây là một bộ phận then chốt của một đoàn đội nếu muốn làm nhiệm vụ gì đó. Bất luận một chi người mạo hiểm hay dong binh đoàn nào xâm nhập vào rừng rậm đều không thể không không có đạo tặc tồn tại.
Đạo tặc không thể nghi ngờ mạnh nhất chính là con mắt nhạy cảm của mình. Hắn chỉ nhìn vài lần là có thể đoán được đại khái tình hình xảy ra ở đây.
-Hắc! Tiểu võ sĩ, ngươi sao lại giết chết con mồi của chúng ta chứ?
Đạo tặc lớn tiếng nói rằng.
Ba gã đồng bọn của hắn nhanh chóng xông tới một bên, căn bản không để ý tới hai người Hàn Phi, chỉ nhìn vào thi thể Thứ Giáp Dã Trư ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Hàn Phi đương nhiên hiểu được, Thứ Giáp Dã Trư là do bọn họ một đường truy sát chạy tới đây, không may gặp phải mình.
-Nếu như là của các ngươi vậy thì các ngươi cứ lấy đi được rồi.
Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng.
Tuy rằng Hàn Phi không biết quy củ của người mạo hiểm thế nào, nhưng mà dựa theo lẽ thường mà nói, nếu đúng là con mồi mà đối phương một mực truy sát, chính mà chiếm hữu chẳng phải muốn xung đột với đối phương sao.
Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, huống chi Hàn Phi còn mang theo Đằng Thủy Tú, an toàn của nàng mới là trọng yếu.
Đằng Thủy Tú trốn ở sau người Hàn Phi cũng hiểu điều này, nàng nhô cái đầu ra nhỏ giọng bất mãn nói một câu:
-Dựa vào cái gì? Đây là chúng ta liều mạng đánh chết mà!
Hàn Phi cười cười nói rằng:
-Không việc gì, sư tỷ chúng ta trở về đi, miễn cho Thác Hải đại sư sốt ruột!
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng mà Đằng Thủy Tú lại gật đầu, tuy rằng nàng lớn hơn Hàn Phi hai tuổi nhưng trong trường hợp này Hàn Phi hoàn toàn có thể làm chủ.
Giữa lúc Hàn Phi chuẩn bị lôi Đằng Thủy Tú rời đi, một gã võ sĩ trong đám người mạo hiểm đột nhiên nói rằng:
-Chờ một chút!
Hàn Phi nhướng mày, xoay người hỏi:
-Các hạ có gì chỉ bảo?
Tên võ sĩ cao to mang theo song nhận chiến phủ cười hắc hắc, không có ý tốt nói rằng:
-Chúng ta vốn muốn bắt sống đầu Thứ Giáp Dã Trư này trở về giao nhiệm vụ, hiện giờ bị ngươi giết chết rồi, nhiệm vụ của chúng ta không thành, ngươi phải bồi thường!
Nghe thấy tên võ sĩ chiến phủ nói như vậy, tên đạo tặc cũng phụ họa nói theo:
-Đúng vậy! nhiệm vụ này của chúng ta có tiền thưởng hơn trăm đồng vàng, hiện giờ bị ngươi phá hủy, còn không bồi thường đã muốn chạy sao?
Vừa nói, hắn vừa dùng ánh mắt dâm tục quét qua người Đằng Thủy Tú, thiếu chút nữa là chảy nước miếng rồi.
Đằng Thủy Tú mày liễu dựng thẳng, trừng mắt nhìn đối phương, cố nén xung động muốn mắng chửi người. Trong lòng thầm ân hận hôm nay tùy hứng chạy tới nơi này, kết quả tạo thành phiền phức tới như vậy!
Muốn bắt bí sao? Hàn Phi trong lòng nổi lên lửa giận, ánh mắt phát hàn quang:
-Khi ta là tiểu hài tử sao? Bắt sống Thứ Giáp Dã Trư, các ngươi bắt nó, muốn mang về nhà lai giống sao?
Lời nói của Hàn Phi tuyệt đối rất cay độc, chiến phủ võ sĩ nhất thời tím mặt, đang muốn tiến lên cấp cho Hàn Phi một cái giáo huấn, thì võ sĩ cầm kiếm ở bên cạnh đột nhiên nói rằng:
-Tiểu tử, thân phận thánh đường võ sĩ của ngươi là vô ích ở đây, lưu kiếm cùng bạn gái của ngươi lại, lăn đi càng xa càng tốt!
Võ sĩ cầm kiếm cười lạnh nhìn Hàn Phi, cố ý vươn ngực của mình ra, để cho Hàn Phi nhìn thấy huy chương trước ngực hắn.
Đê giai võ sĩ ở Cửu Thiên đại lục đều có thói quen đeo huy chương võ sĩ theo người. Hàn Phi đeo chính là huy chương nhất giai kiến tập võ sĩ Thánh Đường. Mà võ sĩ cầm kiếm cùng võ sĩ chiến phủ đeo chính là huy chương nhị giai. Bọn họ cao hơn một giai so với Hàn Phi, lại bốn đối một, cho nên mới không kiêng nể gì cả.
Về phần Đằng Thủy Tú bọn họ hoàn toàn không thèm nhìn tới rồi.
-Các ngươi!
Đằng Thủy Tú nhất thời đỏ mặt giận giữ, căm tức nhìn mấy người vô sỉ này.
Hàn Phi hít một hơi thật sâu, kéo Đằng Thủy Tú tới phía sau mình, hắn vẻ mặt bình tĩnh vươn trọng kiếm trong tay mình ra nói rằng:
-Các ngươi không nên quá phận, ta có thể để thanh kiếm cùng tiền trên người cho các ngươi.
Thấy Hàn Phi khuất phục, mấy tên mạo hiểm trên mặt toát ra dáng cười đắc ý, tên võ sĩ cầm kiếm nhìn Viêm Hỏa trọng kiếm trong tay Hàn Phi càng thêm nhỏ dãi.
Là một võ sĩ có kinh nghiệm phong phú, hắn hoàn toàn có thể nhận ra đây là một linh vũ khí có giá trị xa xỉ, so với kiếm trong tay mình thì tốt hơn nhiều lắm.
-Đưa đây…
Mặc dù đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng mà võ sĩ cầm kiếm vẫn phi thường cẩn thận, dù sao Hàn Phi cũng là một võ sĩ, trong tay còn cầm một thanh linh vũ khí nữa.
Hàn Phi đưa qua nhưng không phải là Viêm Hỏa kiếm.
Trong khi đối phương đang đắc ý dào dạt thả lỏng cảnh giác, Hàn Phi trong mắt chợt lóe lên hung quang. Bỗng nhiên hắn nắm chặt Viêm Hỏa trọng kiếm trong tay toàn lực chém một cái, một cái hỏa diễm trảm ngưng tụ nộ hỏa bắn ra rất nhanh!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 2: Thánh Đường võ sĩ.
Chương 14: Một địch bốn.
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
A!
Một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết vang lên, thanh âm vô cùng thê lương, cho nên trong bãi cỏ gần bờ sông cách đó vài chục mét, có vài cánh chim bị giật mình kinh hãi tung mình lên không.
Tên cung tiễn thủ đứng ngoài cùng bên phải của bốn người kêu lên thảm thiết, toàn bộ thân thể bị hỏa diễm đấu khí sắc bén phá vỡ. Nội tạng bên trong hắn rầm rầm lao ra ngoài, trong nháy mắt bị hỏa diễm bám vào cháy bùng lên đốt thành màu đen ngòm, mùi vị thối sém lan ra bốn phía!
Mấy tên mạo hiểm còn lại không thể ngờ được Hàn Phi thoạt nhìn như khuất phục rồi thế nhưng tự nhiên lại bạo khởi lên, hơn nữa còn xuất thủ tàn nhẫn như vậy!
Trong mắt của võ sĩ chiến phủ cùng võ sĩ cầm kiếm thì Hàn Phi bất quá chỉ là con nhà quyền quý đưa bạn gái đi du ngoạn mà thôi. Tuy rằng cũng có huy chương võ sĩ thế nhưng không có khả năng là đối thủ của bọn hắn những người liếm máu mà sống như vậy. Vì thế mới có chủ ý giật tiền cướp sắc như vậy.
Chỉ là bọn chúng nào biết được Hàn Phi mang bề ngoài của trẻ con, nhưng trong linh hồn lại là một con người hạ thủ tuyệt đối độc ác. Kiếp trước bước chân vào giang hồ giết người vô số, không biết đã dùng bao nhiêu thi thể của đối phương để rèn luyện cứng cỏi tâm chí rồi.
Trong bốn gã mạo hiểm này Hàn Phi chọn hạ thủ đầu tiên không phải là hai gã võ sĩ cũng không phải đạo tặc hèn mọn, mà là cung tiễn thủ nhìn như không nguy hiểm gì đang đứng một bên.
Trong mắt Hàn Phi, có thể cung tiễn thủ ở trong bốn người không có thực lực mạnh nhất, nhưng song phương một khi bạo phát chiến đấu như vậy cung tiễn thủ nhất định sẽ là người phiền toái nhất. Bởi vì cung tiễn thủ hoàn toàn có thể thong dong thối lui tới một bên dùng cung đánh len khi có đồng bọn là võ sĩ đi cùng. Hàn Phi khả dĩ có thể bảo vệ cho chính mình, thế nhưng tuyệt đối không có lực bảo hộ cho Đằng Thủy Tú.
Hơn nữa trên lưng đầu Thứ Giáp Dã Trư còn cắm một mũi tên, không thể nghi ngờ đó là của cung tiễn thủ này làm ra, thực lực của hắn không thể tính là kém được.
Kết hợp các nhân tố này lại, Hàn Phi có thể trong thời gian ngắn đã đưa cung tiễn thủ vào mục tiêu đầu tiên của mình, quả nhiên xuất kỳ bất ứng đánh chết đối thủ!
Trải qua một tháng chăm chỉ luyện tập, hiện giờ trong tinh khí hải của Hàn Phi có thể đồng thời dung nạp hai mươi bốn đoàn đấu khí tồn tại. Hơn nữa tốc độ thả đấu kỹ ra ngoài phi thường nhanh, chợt xuất thủ thì cho dù là võ sĩ cũng không thể tránh được đơn giản.
Rầm!
Nửa người đốt thành tro, thi thể cung tiễn thủ vô cùng thê thảm mà đổ vật xuống, nặng nề rơi xuống mặt đất. Ba tên mạo hiểm khác cũng từ trong bàng hoàng mà tỉnh lại, lúc này Hàn Phi vừa mới chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai.
Dù sao người mạo hiểm cũng là thân kinh bách chiến, tuy rằng ngay từ đầu bị Hàn Phi đánh bất ngờ không kịp trở tay, nhưng mà ba người tốc độ phản ứng cũng cực kỳ cấp tốc cũng lão luyện.
Đạo tặc thân thể hơi thấp xuống, lập tức chạy trốn ra ngoài xa xa, vừa vặn né được hỏa diễm trảm thứ hai của Hàn Phi.
Võ sĩ chiến phủ đưa tay ra đằng sau tháo viên thuẫn sau lưng đặt ở trước ngực, trầm giọng quát một tiếng huy chiến phủ xông về phía Hàn Phi. Phủ nhận sáng như tuyết lộ ra quang mang hỏa diễm. Mà võ sĩ cầm kiếm bên cạnh hắn cũng kêu lên một tiếng từ bên sườn lao thẳng tới phía Hàn Phi.
Một người chủ công một người đánh lén còn một đạo tặc từ bên cạnh cũng tùy thời đánh lén. Ba người mạo hiểm này phối hợp phi thường ăn ý, nhất là tên võ sĩ cầm kiếm, tốc độ của hắn cực nhanh. Trong nháy mắt hắn đã tiếp cận bên cạnh thân Hàn Phi, thanh đại kiếm trong tay hắn chém thẳng vào nơi yếu hại của Hàn Phi!
-Sư tỷ, tỷ mau lùi lại!
Hàn Phi thở nhẹ một tiếng, lùi về phía sau một chút, uốn cổ tay, Viêm Hỏa Kiếm vung lên, khó khăn lắm mới chặn được một kiếm võ sĩ cầm kiếm đâm tới.
Đương!
Hai mũi kiếm cùng thân kiếm va chạm mãnh liệt vào nhau, võ sĩ cầm kiếm hơi lấy làm kinh hãi, không ngờ một gã nhất gia võ sĩ như Hàn Phi lại có kiếm kỹ xuất sắc như vậy.
Nhưng mà chuyện còn chưa có hết, lúc dùng thân trọng kiếm ngăn trở công kích của đối phương. Hàn Phi bỗng nhiên xoay thân kiếm hướng ra phía trước, Viêm Hỏa Kiếm trượt theo thân kiếm hướng thẳng tới cổ tay của võ sĩ cầm kiếm.
Hai thanh kiếm cùng ngưng tụ đấu khí cho nên ma sát cực lớn, đấu khí tương tranh với nhau bắn ra những tia lửa đỏ.
Chiêu thức phản kích của hắn cực kỳ quỷ dị làm cho võ sĩ cầm kiếm hú lên một cái quái dị. Ngay lập tức mang kiếm lùi về phía sau, tuy rằng tránh né được một đòn nguy hiểm nhưng mũi kiếm trong tay đã bị vỡ ra vài cái lỗ hổng.
-Đi tìm chết đi!
Võ sĩ chiến phủ vừa mới ở phía sau công tới, hắn một tay huy phủ một tay che thuẫn, cự phủ mang theo hỏa diễm đấu khí hừng hực đánh thẳng vào đầu Hàn Phi. Nhiệt độ không khí chung quanh cũng vì thế mà biến nóng lên.
Lực lượng đấu khí của nhị giai võ giả tương đối cường đại, một phủ này nếu như đánh trúng hoàn toàn có thể bổ Hàn Phi ra làm hai mảnh!
Hàn Phi hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái tránh ra bên trái, vừa vặn né được một kích hùng hùng hổ hổ của võ sĩ chiến phủ. Nhưng mà cự ly của hắn quá gần cho nên võ phục bên tay trái đã bị đốt đi một mảnh.
Một kích bị thất bại, võ sĩ chiến phủ vì cố sức quá, thân thể không tự chủ được mà vọt tới trước hơn nửa bước. Hắn đang chuẩn bị huy cự phủ chém phát nữa, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra bên trái mình đã không thấy thân ảnh của Hàn Phi đâu cả, mà tiếng cuồng hô cảnh báo của đồng bạn cũng truyền tới.
-Lão thất, cẩn thận phía sau!
Võ sĩ chiến phủ lập tức quay đầu lại, hắn phát hiện ra Hàn Phi đã không biết từ lúc nào xuất hiện ngay sau lưng hắn, chém ra một kiếm mang theo hỏa diễm!
Chuyện gì xảy ra? Võ sĩ chiến phủ kinh ngạc phát hiện ra chính mình đã bay lên cao, dĩ nhiên nhìn thấy đối thủ đang đứng dưới mặt đất!
Chỉ là hắn không kịp hiểu thì trước mắt đã tối sầm lại, lâm vào hắc ám vĩnh hằng.
Tên nhị giai võ sĩ chiến phủ bưu hãn này chết cũng không hiểu vì sao. Lúc hắn một kích thất bại vừa rồi, Hàn Phi dùng một loại thân pháp kỳ lạ di động ra sau lưng hắn trong nháy mắt, một kiếm nhanh chóng chém bay đầu của hắn!
Hàn Phi sử dụng chính là khinh công mà kiếp trước hắn đã ngang dọc giang hồ - Phù Quang Lược Ảnh. Đây là trong một lần đánh chết một dâm tặc tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ mà thu được thân pháp kỳ diệu này. Khi ngưng khí thành hình của đệ nhị trọng huyền công thành công, hiệu quả dần dần được hiển lộ.
Bất quả chỉ có hơn mười giây, hai người mạo hiểm đã ngã xuống dưới kiếm của Hàn Phi, tử trạng vô cùng thê thảm!
Tên võ sĩ cầm kiếm còn lại quả thực không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt mình --- Hắn có nhìn lầm không, từ bao giờ nhất giai võ sĩ quý tộc lại lợi hại như vậy, giết nhị giai võ sĩ người mạo hiểm như giết gà vậy?
Chặt đầu thấy máu, sát khí của Hàn Phi càng thêm thịnh, ánh mắt đằng đằng sát khí như thiểm điện nhìn thẳng về phía võ sĩ cầm kiếm, đối phương không tự chủ được mà sợ hãi lùi về phía sau một bước.
A!
Một tiếng thét kinh hãi từ bên cạnh truyền tới, làm cho tâm trạng của Hàn Phi nhất thời trầm xuống.
Bởi vì hắn nghe thấy thanh âm của Đằng Thủy Tú, lập tức hướng tới phía thanh âm vang lên nhìn lại. Chỉ thấy hơn mười mét ngoài ra, tên đạo tặc cầm dao đang đánh tới Đằng Thủy Tú lùi về phía sâu trong rừng.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc