“Cung chủ!” Tử Vân xuất hiện bên ngoài căn phòng.
“Vào đi.”
Cạch.
“Thế nào?”
“Hồi Cung chủ, là Mai phi cầu Hoàng thượng dời ngày hành quyết từ 14/2 sang 17/2.”
“Lý do?”
“Mai phi nói, để Vĩ thiếu gia có thêm thời gian tự vấn.”
Tử Hoa trầm ngâm. Hai tay nhẹ nhu nhu chân mày. ‘Có thêm thời gian tự vấn’? Nếu là cung phi bình thường sẽ không ngu ngốc tham dự chuyện này. Còn nếu muốn thể hiện là người nhân đức, việc này cũng hết sức nguy hiểm. Bởi Vĩ nhi không phải là người thường. Đó là người khiến Hoàng thượng động tâm. Nếu làm không tốt còn liên lụy bản thân. Mai phi? Con người này chắc chắn không ngu ngốc? Còn nữa, tại sao không đề nghị dời từ ngày 14 sang 18 hay 19, cũng có thể là 16. Tại sao lại là 17? Trùng hợp sao? Mọi chuyện không đơn giản như thế. Chẳng lẽ…?
“Điều tra Mai phi. Toàn bộ, từ khi sinh ra đến nay. Đặc biệt là giai đoạn trước khi vào cung, làm gì, gặp những ai. Ta cần biết đến từng chi tiết.”
“Thuộc hạ rõ.”
Một mình trong phòng, Tử Hoa ngồi tại chiếc bàn con, suy nghĩ rồi chấp bút viết. Nét chữ cứng cáp theo lối nam tử dần hiện ra trên mẩu giấy nhỏ trắng tinh. Ngừng bút, Tử Hoa nhìn lại lần nữa, gật đầu hài lòng. Cuộn nhỏ mẩu giấy, Tử Hoa lại bên khung cửa sổ gọi một chú bồ câu xinh xắn. Tử Hoa cẩn thận buộc mẩu giấy vào chân chú bồ câu rồi tung lên cao.
“Lệ cô nương! Tin này bọn thuộc hạ mới thu được. Chủ tử đặc biệt dặn dò thông tri cô nương ngay.” Nam nhân hắc y tựa góc tường, mắt đảo xung quanh cảnh giác, nhẹ giọng nói.
“Câm miệng! Tiểu Ái yếu như thế sao đi nỗi. Thỉnh bọn họ đến, không thì dùng vũ lực. Ta không tin họ dám chống lại cả võ lâm. Nhớ rõ, ta là đương kim minh chủ võ lâm.”
Xích y nử tử bị sặc, ho khan không ngừng… Run run kéo ống tay áo. Trời ạ! Nổi cả da gà…
Quán trà nhỏ tọa lạc giữa vùng đất cát mịt mù, ngoại trừ đoàn người Xích y nữ tử, chỉ có lão chủ quán và 4 nam nhân. Một nam nhân ngồi bàn riêng. 3 nam tử kia dường như là chung đường.
“Uy, hình như tai ta hơi nghễnh ngãng???” Nam nhân râu ria đầy mặt nói nhỏ với hai tên còn lại, ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai phải.
“Tai ta cũng bị ù hay sao ấy???” Nam tử chột mắt nghiêng đầu, bàn tay trái vỗ vỗ bên tai.
“Chẳng lẽ lỗ tai ta cũng có vấn đề??? Rõ ràng ta nghe Cô nương lam y gọi Cô nương xích y là tướng công???” Nam tử ‘mặt hoa da phấn’ nhìn đồng bọn, nghi hoặc hỏi.
3 người nhìn nhau, ánh mắt khó hiểu. Bỗng dưng, cặp mắt ghi hận của cả ba phóng sang lão chủ quán xoẹt xoẹt tóe lửa rồi nhìn lại cốc trà. Kinh nghiệm hành tẩu giang hồ chỉ ra rằng: rõ ràng trong trà có độc. Không thể nào cùng một lúc lỗ tai cả ba đồng thời bị nghễnh ngãng??? Nhưng… lão già này cũng quá quỷ dị… Trước giờ chỉ nghe: xuân dược, mê dược, độc dược, thuốc xổ,… Chuyện lần này nói ra chắc chắn rung chuyển giang hồ: Ai đời uống Bích Loa Xuân lại hỏng tai???
Đám người Tử Hoa và nam tử còn lại trong trà lâu cũng nghệt mặt, không hiểu ra làm sao. Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy???
Rầm!
Mọi người giật mình thanh tỉnh. Nơi cửa quán, lão chủ tiệm vấp bậc thềm, ngã sấp xuống. Chà! Coi bộ đất đai nơi đây thật sự là đất tốt. Chưa tới 1 khắc mà đã có đến 2 người tranh nhau âu yếm đất mẹ vĩ đại.
Thu hồi tầm mắt, nam tử dùng chiếc thìa khuấy nhẹ tách trà. Ba người kia không liên quan đến ta. Y khẽ liếc mắt nhìn Lam y nữ tử. Vừa rồi ta nghe rất rõ cô nương ấy gọi Xích y nữ tử là tướng công. Chuyện quái gì thế này??? Đời này chỉ mới nghe đến ‘long dương chi phích’ (nam yêu nam) mà thôi. Thế giới này sao loạn hết cả lên vậy???
Trong khi đó, Xích y nữ tử thờ ơ bỏ qua tình huống vừa rồi, dửng dưng nhấc cốc trà Bích Loa Xuân tiếp tục nhấm nháp.
Mà vẫn ngồi trên mặt đất, Lam y nữ tử lúc này từ từ đứng dậy, đôi tay ngọc di chuyển lên xuống trên y phục phủi cát bụi. Có vẻ nàng đã quen với cách đối xử như thế nên chẳng thèm bận tâm. Cặp mắt hai màu lúc này mới thong thả quan sát những người bên cạnh Xích y nữ tử.
“Ah! Đây là tình nhân của tướng công?” Lam y nữ tử ngón tay chỉ nam tử lam y bật thốt.
“Ta rất thích câu thơ ấy của Tử Hoa nên nhào vô bắt kết nghĩa tỷ muội. Đáng tiếc… Tử Hoa chỉ đồng ý làm bằng hữu. Cương quyết không gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Thương tâm quá…hu…huuu…” Doãn Lam dùng chiếc khăn lụa khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt.
Cô nương ngươi còn nhỏ hơn mẹ mà đòi làm tỷ tỷ. Trông cái mặt non chẹt thế kia nhưng mẹ đã có đứa con trai ruột thịt 7 tuổi kia kìa. Tử Vĩ nói thầm trong lòng.
“Không sai! Kỳ nhi là đứa trẻ ngoan a. Nhưng con có biết hoa dại và Mẫu đơn khác nhau ở chỗ nào không?” Doãn Lam hỏi nhưng không đợi câu trả lời. Nàng nói tiếp: “Đó là ở cách con người nhìn chúng. Người ta thấy Mẫu đơn có 1 phần tư sắc thì say mê nên mới dày công chăm sóc. Muốn trồng bông hoa đẹp phải vất vả thế nào con biết chứ? Đầu tiên, cần xem xét thời tiết nơi ấy có phù hợp với hoa cần trồng không? Sau đó, cần tìm ngày tốt gieo trồng, chọn vùng đất phù hợp. Tiếp theo, tưới nước cần lưu ý: mấy lần một ngày, tưới lúc nào thì tốt nhất? Lượng nước như thế nào thì thích hợp? Khi bón phân thì tính toán bao lâu mới bón? Liều lượng cần khi bón? Thời kỳ bón phân thích hợp? Hằng ngày hoa lại cần ánh nắng mặt trời. Hoa muốn đẹp phải phơi mình dưới ánh dương lúc nào thì tốt để tránh hoa bị héo, cánh bị rũ, lá phai màu. Phải thường xuyên chăm sóc, lau chùi từng chiếc lá, cánh hoa khỏi bụi bám. Lâu lâu còn phải cho hoa uống sương. Mưa to hay nắng gắt phải càng chú ý, không để hoa không kịp thích ứng thời tiết mà héo rũ.” Doãn Lam nói một hơi không ngừng.
“Giờ thì con đã hiểu chưa? Mỹ nhân cũng như hoa đẹp. Phải trải qua rất nhiều công đoạn chăm sóc. Con tưởng hoa đẹp nào cũng do trời sinh ư? Sai lầm rồi! Chỉ có 1 phần hoa đẹp là tự nhiên trời sinh nó thế. 9 phần còn lại là nhờ tận tâm vun trồng. Bông hoa muốn đẹp cần người tận tâm phục vụ mỗi giờ mỗi khắc. Con nghĩ một người có thể làm thế không? Đương nhiên là không. Vì thế, hoa đẹp cần được mọi người chung tay chăm sóc mới rực rỡ hơn phải không?” Doãn Lam hùng hồn thuyết giảng.
“Hơn nữa, từ ngàn xưa, yêu quý cái đẹp là bản chất của con người. Đặc biệt là nam nhân nói chung. Họ muốn yêu hoa, quý hoa, chăm hoa… nỡ lòng nào ta lại ngăn cản họ cơ chứ? Thật tàn nhẫn, đúng không?” Hai tay Doãn Lam đặt trên vai Tử Kỳ lắc lắc hỏi. Nhận được cái gật đầu đồng ý, Doãn Lam mới tiếp tục nói. “Người xưa có câu: ‘Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn’. Ở đây ta không nói đến sự nhẫn nại, ẩn nhẫn hay gì cả, ta chỉ thừa nhận điểm này: Nam nhân quả là những người biết nhìn xa trông rộng. Này nhé, con thử nghĩ, thế gian này sẽ ra sao nếu không có những bông hoa đầy hương thơm, màu sắc? Nam nhân sẽ phải làm gì khi trần thế chỉ toàn nam tử? Chiến tranh? Rượu chè? Cờ bạc? Thật khô khan, chả có tí thi vị. Vì nam nhân có tầm nhìn rộng, biết tầm quan trọng của hoa nên họ mới tự nguyện lãnh trọng trách ‘bảo hộ’ hoa toàn thiên hạ. Thật là những con người cao cả.” Tâm trạng Doãn Lam cũng bị kéo vào mớ ngôn từ cảm động của chính mình mà cảm thán.
“Bây giờ con rõ rồi nhé. Muốn ‘hồng nhan’ chẳng phải dễ đâu. Để trở thành ‘họa thủy’ còn phải trải qua một đoạn đường dài, đầy chông gai gian khổ. Nào là phải ‘trăm phương ngàn kế’ nắm bắt tâm lý người khác, biết cách ngăn chặn tâm kế nhằm vào bản thân, phải kiên định tâm ý chính mình, phải mở mang đầu óc đến các vấn đề chính trị để còn có cái mà chia sẻ với nam nhân. Trời ạ!!! Long quốc hiện có vấn đề gì? Tây Linh quốc nhục nhã Tứ công chúa Phương Kim quốc ra sao? Nguyên nhân Nữ Hoàng Phương Kim quốc vừa xử tử Định An hầu? Bọn quân lính hiếu chiến Sở Nhan quốc đang tập kết tại biên giới Phương Kim bao nhiêu vạn quân? Mà đâu chỉ thế, còn phải nắm bắt tin tức nóng hổi trong giang hồ. Gần đây xuất hiện Xích y nữ tử thần bí, Ma cung mới hoạt động trở lại, Huyết môn đang truy lùng bảo vật trấn áp giang hồ ra sao?... Con thấy đấy, trí óc ta lúc nào cũng hoạt động liên tục. Cực khổ trăm bề.” Doãn Lam thở dài một hơi. “Thế nên cái danh ‘Doãn Lam tà nữ’ không đáng để ta tự hào sao? Con nhìn xem, thế gian này mấy ai có danh hào như ta? Không có! Chỉ một mình Đoàn Đỗ Doãn ta đây.” Bàn tay phải Doãn Lam vỗ vỗ ngực đầy tự hào, dáng đứng hiên ngang, khí thế lẫm liệt.
“Còn điều này nữa, quá trình trở thành ‘hồng nhan họa thủy’ vất vả như thế, nếu Doãn Lam ta chỉ có một nam nhân thì có phải quá bất công với những nam nhân khác không? Ta biết thế gian này không có tuyệt đối công bằng nhưng chỉ một mỹ nam được hưởng thụ thì thật thất sách. Do đó, ngay từ khi còn bé, ta đã đúc kết một lý tưởng sống rất giản đơn nhưng cực rõ ràng: ‘Mỹ nam trước mắt, thà hốt nhầm còn hơn bỏ sót’. Ta nghĩ không chỉ riêng ta, mọi người cũng nghĩ vậy đúng không? Thậm chí, đương kim hoàng đế Long quốc còn chiêu cáo thiên hạ: ‘Tiết kiệm là quốc sách’. Bỏ phí mỹ nam thật là đi ngược lại quân lệnh của Long quốc. Thân là một thần dân Long quốc lẽ nào ta có thể kháng chỉ? Mọi người cũng nghĩ thế, đúng không?”
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 24
Tác giả: Umizaze Nguồn: 4vn.eu
Nơi rừng núi hoang sơ, u tối, tọa lạc một tòa lâu đài cực kỳ ma quái. Nơi đây, dù là giữa trưa, tòa lâu đài vẫn dị thường u ám. Luồng tà khí luôn bao trùm tưởng chừng như muốn nuốt chửng nó. Âm u, không người sinh sống. Quanh lâu đài thường xuyên xuất hiện những hiện tượng quỷ dị. Ví như, giữa trưa nắng, bước vào tòa lâu đài sẽ thấy ma trơi bay lượn. Ví như, vào đêm 15 của mỗi 3 tháng sẽ thấy những chú chim toàn thân phát sáng bay lượn trên nóc tòa lâu đài. Ví như, tấm bia đá có khắc hình quỷ dữ đặt phía sân trước tòa lâu đài sẽ trồi lên rồi hạ xuống cứ 7 ngày một lần… Và còn một điều nữa, cực kỳ quan trọng, người ta gọi tòa lâu đài là Ma cung thay vì là Quỷ lâu.
Thật không thể hiểu nổi lý do!!! Cung với lâu hoàn toàn khác biệt. Quỷ với ma cũng chẳng phải một loại. Quỷ quậy hơn ma a. Và quan trọng hơn, lâu đài có bia đá hình quỷ dữ mà không phải là con ma nào đấy?????
Nhưng dù có ai nói gì, hay không hài lòng với danh xưng của nó thế nào đi nữa, Tòa lâu đài vẫn cứ tên gọi Ma cung – nỗi khiếp sợ của vùng đất Bình Thiên, Long quốc.
Chiều muộn. Những tia nắng gần như tắt hẳn. Một màu xanh rêu phủ kín khoảng sân. Đám rêu tự nhiên trải dài tạo thành lớp thảm màu lục êm đềm. Trung tâm chiếc thảm, một nam tử trung niên, dáng cao ráo, mảnh khảnh, khuôn mặt dữ tợn chăm chú đọc mẩu giấy.
“Tiểu muội yên tâm, huynh sẽ chuẩn bị tốt.” Nam tử thì thầm, cơ mặt giãn ra, xua tan nét dữ tợn, cặp mắt hẹp dài của loài rắn pha chút ôn nhu.
“CÂM MIỆNG! CHÚNG TA CHẲNG CÓ QUAN HỆ GÌ HẾT. NẾU CÓ CŨNG ĐÃ CẮT ĐỨT 2 NĂM TRƯỚC RỒI. ĐỪNG NÓI NHẢM NỮA! LÃO ĐÂU?”
Phạch…phạch…Thanh âm không chút nhiệt vang vọng giữa tòa lâu đài tĩnh mịch, phá vỡ không gian yên tĩnh khiến chim chóc bay tán loạn, đua nhau lao ra ngoài.
“Không biết!” Nam tử lắc đầu.
Lệ Tường Vi lặng im, những ngón tay ngọc nhẹ nhàng co duỗi…
“Không phải Ma cung đã hoạt động trở lại?”
“Không sai! Nhưng là sư phụ hiện không còn là Ma Quân.”
“Ngươi là Ma Quân?” Ánh mắt sắc như lưỡi dao găm của Ma nữ xoẹt qua mấy ngón tay nam tử.
“Muội cũng thấy đấy.” Nam tử nhún vai, 10 ngón tay giơ lên. “Ta không có ‘Hồng ưng’.”
“Vậy là ai?” Song kiếm sau lưng Lệ Tường Vi chạm nhẹ vào nhau kêu leng keng như muốn nhảy ra khỏi vỏ, hơi lạnh lan tỏa…
Nam tử lặng yên nhìn Lệ Tường Vi hồi lâu.
“Ma Đức Trọng ta chẳng phải là kẻ không có nghĩa khí. Ngoại trừ sư phụ, đó là người thứ hai ta tự nguyện thần phục. Hôm nay, dù muội có giết ta, ta cũng chẳng hé răng một chữ.”
Trong không gian âm hàn tựa như không khí tầng địa ngục, một nam một nữ trầm lặng đối diện nhau.
Lãnh Tử Vĩ thân hình run nhẹ, hai tay gắt gao nắm chặt cương ngựa. Gương mặt tái xanh, đôi môi bị cắn chặt đến bật máu, nhưng vẫn lặng thinh không đáp lời.
Lăng Hà Thiên thở dài thất vọng. Tim như bị ngàn vạn tiễn xuyên qua. Lạnh giọng: “Nếu cô ta quan trọng với ngươi như vậy, Trẫm sẽ phá hủy cô ta. Trẫm nhất định sẽ từ từ tra trấn cô ta, cho cô ta nếm thử mùi vị cực hình, sống không được chết không xong. Sau đó, cột ngươi bên cạnh Trẫm, cả đời nhìn cô ta khốn khổ.”
PHỤT…
“HA…HA…HA…”
Lãnh Tử Hoa cười cuồng ngạo, từ trên lưng ngựa tung người giữa không trung, lộn vòng tiếp đất, đối diện vị Hoàng đế.
“Hoàng thượng! Lão hổ không phát uy, ngươi cho ta là mèo bệnh? Hảo! Hôm nay ta nói để ngươi rõ. Cuộc đời ta không để bất cứ ai uy hiếp, cũng không để bị kẻ khác giết. Vận mệnh phải chết, tự tay ta sẽ động thủ. Nếu ai đó dùng người thân để uy hiếp ta thì tất cả cùng ‘đồng quy vu tận’.”
Liếc nhìn gương mặt tái xanh của những người xung quanh, Lãnh Tử Hoa mỉm cười hài lòng. Câu nói đã đạt hiệu quả nàng muốn. Và rồi, đôi mắt uy nghiêm phóng ngay chỗ hoàng đế, thanh âm Tử Hoa cao vút như tiếng chuông ngân.
“LĂNG HÀ THIÊN! NẾU MUỐN ĐẤU VỚI TA, NGƯƠI PHẢI CÓ GAN CÙNG XUỐNG ĐỊA NGỤC!”
Tử Hoa cười lạnh. Hàn khí? Không! Là sát khí. Sát khí dày đặc. Khó thở quá!!! Luồng tà khí đậm đặc lan tỏa, hòa quyện vào bầu không khí. Hộc…hộc… Lồng ngực như bị tảng đá ngàn cân đè ép… Não bộ tê liệt bởi thứ áp lực vô hình… Tứ chi cứng đơ, không thể cử động…
Bịch!
Rầm!
Phịch!
Những kẻ nội lực chưa đủ thâm đã không còn đứng vững. Lăn ra đất. Bất tỉnh. Từ hai bên lỗ tai và mũi, máu chậm rãi trào ra.
Lăng Hà Thiên chấn kinh, cặp mắt tinh anh kín đáo quét chung quanh. Người 2 bên, không phân biệt địch, ta, dần dần gục ngã. Đáng sợ! Trước giờ, chỉ có y dùng hoàng uy trấn áp người khác mà thôi. Chiến trường khốc liệt cũng chưa từng khiến y sợ hãi. Thế nhưng, thời khắc này, thân thể không tự chủ mà bất giác run lên… những ngón tay khẽ run…run nhẹ…
Huỵch...huỵch… Hai bên cùng lúc xông vào nhau.
Cheng…keng…keng…
Bên kia chiến trận, Xích y nữ tử thong dong đứng cạnh cỗ xe ngựa sau khi đã sắp xếp ổn thỏa những người bất tỉnh. Không quan tâm cuộc chiến, Lãnh Tử Hoa xoay người đối diện Lăng Hà Thiên, uy thế 10 phần:
“GIANG SƠN, MỸ NHÂN, CHỈ CÓ THỂ CHỌN MỘT!”
Hoàng đế Long quốc căm giận nhìn đám thuộc hạ đang quần chiến với Hoa cung nhân. Bất lực để Hoa cung chủ ung dung rời khỏi chiến trận. Vô dụng! Trẫm chưa từng bị nhục nhã như thế này.