Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Lúc này đương thời loạn lạc, trên đại lục chiến tranh liên miên, những hành động như đồ thành diệt tộc nhan nhản khắp nơi. Mỗi lần thảo phạt dấy lên, giết người vô số, thây chất đầy đồng, trong vòng trăm dặm không thấy khói bếp. So ra, mạng người trở nên vô cùng tầm thường và không đáng giá.
Chính sách duy nhất của mọi quốc gia, đó là nước giàu binh mạnh, thực lực hùng hậu, để tránh sau này trong chiến tranh bị người ta tiêu diệt. Cũng bởi vậy, đây là thời đại của những khanh tướng áo vải. Chỉ cần có tài năng, sẽ được trọng dụng. Trong số đó, những người học binh pháp và chính trị là những người được các quốc gia ưu ái nhất.
Do ảnh hưởng của các học thuyết thịnh hành đương thời, hễ là người có chút sức lực đều tranh nhau học võ hòng kiến lập công danh trong chốn khói lửa. Còn kẻ giỏi nghiên cứu học vấn, có tài hùng biện không thua ai cả thì nghiên cứu binh pháp, thuật làm bá vương để trở thành thống soái một phương.
Suy nghĩ của Tiểu Thảo và Tử Ngọc chính là hình ảnh tiêu biểu của thời đại này! Binh pháp, bản chất vốn là một môn học không có nhân tính. Nếu quả thật muốn nói chuyện nhân nghĩa bàn luận đạo lý thì lo mà ra sức ngăn cản chiến tranh nổ ra. Nếu chiến tranh bùng nổ, người chết vô số là điều khó tránh khỏi. Đến lúc đó bất kể có bao nhiêu thương vong thì mục đích duy nhất chính là thắng lợi. Cho nên, trong mắt các tướng lãnh tài ba, tất cả mạng người đều dùng những con số để ước lượng, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, thuần túy là dùng lý trí để phân phối!
Còn suy nghĩ của Lancelot không thể nghi ngờ gì nữa chính là dị đoan. Bởi vì hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng lá hoa, cây cỏ, muông thú. Tuy rằng cuộc sống khắc nghiệt, nhưng chưa từng trải qua mối họa chiến tranh, tự nhiên dạy cho Lancelot một cá tính đầy tình yêu thương sinh mạng. Chỉ cần hai bên không uy hiếp tính mạng của nhau, hắn tuyệt đối tôn trọng sinh mạng đối phương.
Có một câu chuyện cười lưu truyền từ xa xưa, có một người văn minh, gặp một người thổ dân ăn thịt người, hắn mở miệng cười nhạo:
- Các ngươi thực là dã man, không ngờ vì ăn thịt người mà giết người.
Kẻ ăn thịt người trả lời lại một câu:
- Các ngươi mới là đồ dã man! Không ăn thịt người cũng giết người!
Câu hỏi rốt cuộc ai mới là người dã man làm người ta suy nghĩ sâu xa. Nhưng đối với người sau mà nói, kết thúc một sinh mạng là để kéo dài một sinh mạng khác. Mà quá trình này, không thể nghi ngờ gì nữa chính là một nghi thức thần thánh.
Lancelot cũng thế. Hắn tuy rằng thô lỗ cục cằn, nhưng đối với quyền sinh tồn của mọi sinh vật lại vô cùng tôn trọng, sẽ không vì bất kỳ lý do nào mà mình không hiểu để rồi sát sinh, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy sợ hãi sau khi sát sinh. Cũng bởi vậy, hắn cảm thấy khiếp sợ khi một nữ nhân yểu điệu như Tử Ngọc lại có thể thản nhiên nói ra những chuyện giết người đầy máu tanh như vậy!
- Ư! Ngươi nói càng có đạo lý. Chuyện này, bỏ cuộc thôi! Tiểu Thảo gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nếu là bất cứ kẻ nào khác, chỉ e sẽ ngay lập tức nhạo báng Lancelot khờ dại ngu xuẩn!
Nhưng nàng lại có thể dễ dàng lý giải và thông cảm chuyện này. Không phải bởi vì Lancelot là người trong lòng của nàng, mà là căn cứ vào một trái tim biết để ý đến những suy nghĩ vượt qua lẽ thường. Từ điểm ấy, có lẽ đã có thể thấy được giá trí của Lia Công chúa.
- Cho dù giả bộ như thế nào, cuối cùng cũng sẽ lộ ra. Thôi thì từ bỏ luôn cho rồi!
- Thật đáng tiếc! Bởi vì Tử Ngọc tiểu thư thích nam nhân như vậy!
- Ư! Cũng đành phải bỏ cuộc thôi! Dùng phương pháp khác vậy!
- Tuy nhiên, thật sự là kỳ quái! Lancelot nghi hoặc nói:
- Một cô gái trói gà không chặt, gió thổi cũng bay như vậy không ngờ muốn học đòi như đám nam nhân xông pha chiến trường, thật sự là...
Tiểu Thảo cười mà không đáp. Nàng cũng không có khờ khạo như thế. Trên khuôn tươi cười của Tử Ngọc luôn luôn có một vẻ tái nhợt làm người ta tim đập loạn nhịp. Đó là biểu hiện của việc nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa những cơn ho khan khan không ngừng kia chứng tỏ nàng mang bệnh nặng. Lời đồn sống không quá hai mươi tuổi e không phải là hư ngôn.
Nhưng mà, bệnh nhân đáng lẽ mỗi ngày đều nằm trên giường trằn trọc rên rỉ này, mỗi ngày đều cười nói thản nhiên, cùng bọn họ du sơn ngoạn thủy, du lịch khắp nơi, không ngờ bình chân như vại. Điều này chứng tỏ bản thân Tử Ngọc có nội công cực kỳ thâm hậu, hơn nữa sau khi tham khảo tư liệu về các phương diện khác nhau, Tiểu Thảo cũng đã tính ra, Tử Ngọc có một thân võ công thậm chí vượt xa những cao thủ hạng nhất trên chốn giang hồ đương thời.
- Này! Ngươi thật sự bỏ cuộc sao? Tiểu tử thối! Ngươi cười nhạo suy nghĩ của ta phải không?
- Ha ha.
Trong phòng khách của Lạc Quỳnh tiểu trúc, Tử Ngọc nghe hai người đối thoại mà mỉm cười. Bằng vào tu vi thâm hậu của nàng, chỉ cần vận nội lực, trong phạm vi năm mươi trượng một cành cây một cọng cỏ, hoa nở hoa tàn, tất cả đều trốn không thoát khỏi phạm vi cảm giác của nàng.
- Không thể tưởng được người này còn có một bộ mặt như vậy!
Đối với suy nghĩ của Lancelot, Tử Ngọc không khỏi im lặng, cũng không thể không có thêm vài phần kính trọng đối với Lancelot. Cho tới nay, Tử Ngọc vẫn luôn xem Lancelot là một đồ ngốc mù quáng theo đuổi nàng, cho rằng hắn không có khí phách, vì nữ nhân mà hồn bay phách lạc, không giống một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Bề ngoài tuy rằng đối đãi với hắn thân thiết nhưng trong lòng chăng xem hắn ra gì. Không ngờ người này còn có một bộ mặt như vậy.
- Rốt cuộc ai mới đúng?
Tử Ngọc cũng hoang mang rồi!
- Bất kể ai đúng, ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi nên làm là được! Một thanh âm lạnh như băng một lần nữa vang lên.
- Chuyện của ta, ta tự biết, không cần ngươi xen vào việc của người khác! Nghe thanh âm đó vang lên, Tử Ngọc giận tái mặt, vẻ mặt không hài lòng.
- Phải không? Ngươi đừng có biến giả thành thực đó!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
- Ta làm như thế nào là chuyện của ta. Thứ mà sư phụ muốn, ta nhất định sẽ lấy về.
Tử Ngọc cười lạnh nói:
- Trái lại phải xem chuyện của ngươi! Lần này lại đến phiên ai thành vật hy sinh của ngươi đây? Là Tiền Kế Nghiêu, hay là cái thằng ngốc bên cạnh hắn?
Đối phương không trả lời, vẫn duy trì vẻ trầm mặc lạnh lẽo như băng.
- Cấm vệ quân của hoàng gia Valentino đều là được tuyển chọn ra từ những hảo thủ tốt nhất đương thời. Bằng vào vài kẻ tầm thường có thể cướp đi người nọ, gây ra vụ án lớn như vậy sao?
Trái với vẻ trầm tĩnh của đối phương, Tử Ngọc không ngừng châm chọc.
- Ngươi làm tốt chuyện của mình là được. Chuyện còn lại không cần phải hỏi nhiều! Ngươi yên tâm, chuyện nhàm chán của ngươi, ta không có hứng thú.
Tử Ngọc thản nhiên nói:
- Chỉ có điều lo lắng Nguyên soái các hạ, háo thắng không biết thua, chơi với
lửa có ngày chết cháy mà thôi!
- A! Ta ngược lại nghĩ đến giao tình giữa ta và ngươi, hình như tốt đến mức phải phiền ngươi lo lắng cho an nguy của ta cơ đấy!
Bất kể là châm chọc hay chất vấn, thanh âm kia luôn duy trì nhàn nhã, phảng phất như chẳng có chút địch ý nào cả.
-Hừ!
Tử Ngọc hừ lạnh một tiếng
- Cái đồ ai cũng ghét!
Đối với người này, tất cả đồng môn đối với hắn không có chút hảo cảm nào cả. Nhưng mà, Tử Ngọc không thể không thừa nhận, nếu một khi hai bên trở mặt, hắn tuyệt đối là cường địch đáng kiêng kị nhất.
- Này! Ngươi muốn đi đâu đây?
- Chẳng mấy khi chuồn ra ngoài được, đương nhiên là tiếp tục lý tưởng lần trước chưa làm xong, đi rèn luyện nhân tài!
- Ngươi muốn chết ư? Lại đi kỹ viện, ngươi có từng nghĩ tới, mỗi lần chúng ta đi kỹ viện, lần nào cũng gặp chuyện không may chưa?
- Nói nghe coi?
Lancelot nói với vẻ mặt không tin. Tiểu Thảo chậm rãi nói:
- Ngươi coi, lần đầu tiên vào kỹ viện, bị người ta coi chẳng khác gì rác rưởi ném ra đường. Thế đã tệ lắm rồi, lần thứ hai còn tệ hơn. Bị người ta đuổi giết một mạch, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn. Ai biết lần này đi lại xảy ra chuyện phiền toái gi?
Lancelot rõ ràng là người mê tín, nghe vậy bắt đầu trầm tư một lúc lâu. Tiểu Thảo vội vàng tăng cường thuyết phục.
- Hơn nữa, bây giờ ta và ngươi đều là tội phạm bị truy nã, nên cố gắng ra vào những nơi công cộng ít thôi. Mấy nơi phức tạp như kỹ viện, tửu lâu này nọ cũng nên ít đến thôi.
Tiểu Thảo rung đùi đắc ý nói tiếp:
- Tốt nhất là đến những nơi người ta không thể tưởng được, hoặc là tìm không thấy.
Lancelot vỗ tay một cái, cười to nói:
- Ta có biện pháp rồi!
- Nhanh vậy! Ngươi muốn đi đâu thế?
Không biết vì sao, Tiểu Thảo có cảm giác cực kỳ bất an. Cảm giác này chẳng tốn mấy thời gian đã thành sự thực.
- Vì sao chúng ta phải tới nơi này?
- Ta không phải sớm đã nói với ngươi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao? Muốn tìm một thân cây để ẩn núp, nơi tốt nhất, chính là rừng cây. Ngươi không cho rằng, đó là một nơi tuyệt diệu sao?
- Ta không phải sớm đã giải thích qua với ngươi, nhưng lời này không phải giải thích như vậy sao?
Đối với việc Lancelot lạm dụng cái gọi là " anh hùng tự cổ chí kim đều không theo tuân theo thủ tục", Tiểu Thảo cũng bất lực chẳng biết nói gì hơn.
Phía Nam thành Hàng Châu là một khu chợ rất náo nhiệt, Lancelot đi dạo chợ đêm vừa khi đang tổ chức hội đấu giá. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn mừng rỡ như điên.
Cái gọi là hội đấu giá, chẳng qua là chỉ chợ buôn người xa xỉ do các kỹ viện hợp tác tổ chức. Hàng năm từ trong số những người mới của kỹ viện, trải qua dạy dỗ đến một trình độ nhất định, chọn ra vài người thích hợp mang đi bán đấu giá.
Luật pháp vương quốc Valentino, tùy theo châu quận quy định. Một số địa phương cùng không ngăn cấm buôn người, hơn nữa chính phủ cũng tìmg công khai tuyên bố, "địa vị của kỹ nữ ngang hàng với súc sinh, không được pháp luật bảo hộ". Cho nên, hội đấu giá này tiến hành trong tình trạng hoàn toàn hợp pháp.
Nhưng cô gái tương đối trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp sẽ phải mặc các lễ phục hoa mỹ, mang những món trang sức đắt tiền, trưng ra bộ mặt đẹp nhất có thể để chờ bán đấu giá.
Bán đau giá còn có một quy củ bất thành văn. Mỗi khi khách nhân hô lên một cái giá, cô gái bị bán đấu phải tự mình cởi xuống một món trong mấy thứ y phục, khoe vẻ phong tình. Bởi vậy, khách mua nào có ý xấu, thường cố tình hạ thấp giá cả, từ từ tăng dần, cốt là để cho cô gái trên đài thoát y đến nỗi trần như nhộng, da thịt lõa lồ trước mắt mọi người, lấy đó làm niềm vui.
Kiểu bán đấu giá này, giá khơi điểm thấp nhất cũng đã là một trăm kim tệ, cực kỳ đắt đỏ. Theo vật giá bây giờ, bốn trăm ngân tệ đã đủ cho nhà bình thường chỉ tiêu một năm. Một trăm kim tệ, không thể nghi ngờ gì nữa chính là một khoản tiền lớn mà một số người cả đời mơ cũng không thấy được.
Nhưng mà, những phú hào tham dự bán đấu giá lại hoàn toàn việc không lo lắng gì cả, cười một tiếng ném đi ngàn vàng. Đúng là hình ảnh "cửa son rượu thịt thối, ngoài đường xác chất đầy" (CBRO: kẻ ăn không hết người lần chẳng ra). Cái hoàn cảnh mà sự chênh lệch giàu nghèo kinh khủng này chính là sân khấu chuẩn bị sẵn cho khúc nhạc thiên hạ náo loạn, chia năm xẻ bảy không lâu sau đó.
Nếu chẳng may không ai mua, kết cục sẽ cực kỳ bi thảm, đơn vị bán đấu giá sẽ cấp cho các nàng một miếng vải rách nát te tua, miễn cưỡng che trên người, nửa kín nửa hở. Ăn mặc như thế để cho dục vọng của khách nhân nổi lên. Ai cũng bị xích sắt trói chặt. Khách trực tiếp lên đài chọn lựa, kiểm tra răng cỏ, kiểm tra sự khỏe mạnh, thậm chí là trực tiếp yêu cầu phục vụ, để xem sự phục tùng của nữ nô. Đối xử chẳng khác nào mua bán gia súc.
Tuy rằng đầy tủi nhục, nhưng khuôn mặt những thiếu nữ bị bán đấu giá lúc nào cũng giả bộ tươi cười, vui vẻ đón khách. Thê thiếp cũng được, nô lệ cũng được, cuối cùng cũng là một cuộc sống khác, còn hơn cả đời sống trong kỹ viện, mặc cho người ta dày vò cho đến khi chết già.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Trong số những kỹ nữ sau khi bị bán đấu giá, đại đa số gia cảnh thê lương, gặp phải đủ thứ ngược đãi từ trên trời rơi xuống mà chí tử, nhưng cũng có người may mắn tìm được tấm phu quân, trở thành giai thoại một đời. Mặc dù mối lương duyên đó bất quá cũng là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng cũng đủ để trở thành vinh quang duy nhất của các kỹ nữ. Vì tìm kiếm chút vinh quang này, các nàng không tiếc vứt bỏ mặt mũi, tranh nhau tham gia những kỳ dạy dỗ khắc nghiệt, hy vọng có thể trở thành một trong số những người bị bán đi năm nay.
Khi chiến tranh loạn lạc tới mức cùng cực, hội buôn lậu người cùng đám quân binh cấu kết, bỏ mấy phụ nữ bắt cóc được vào trong những bao bố, được giá là bán. May mắn có thể mua được một cô em xinh đẹp, còn vận khí không tốt có thể mua phải một bà ngoại.
Lancelot, Tiểu Thảo xen lẫn trong trong đám người, quan sát buổi bán đấu giá.
Đám đông cuồng nhiệt lớn tiếng la hét, nữ nô trên đài giả bộ tươi cười, trong tiếng kêu gọi, lần cởi nội y, thân thể đẹp lung linh, là món hàng được nhiều người hứng thú, tranh nhau ra giá. Mỹ nhân đang tuổi thanh xuân trên đài bày ra đủ loại động tác mê người, làm cho càng nhiều người ra giá.
- A! Bây giờ bước lên đài số mười lăm, hậu duệ một danh gia vọng tộc của đế quốc, là một xử nữ trong trắng như ngọc bích không chút tì vết, giá khơi điểm ba trăm kim tệ, bắt đầu đấu giá.
- Trên đài số hai mươi ba, là sản phẩm đã trải qua chúng ta nghiêm khắc dạy dỗ. Mọi người nhìn xem xem. Nàng ta có bộ ngực đầy đặn, làn da bóng loáng, tuyệt đối có thể thỏa mãn mọi thứ quý ngài cần. Giá khởi điểm bảy trăm kim tệ, bắt đầu đấu giá.
Sau đó cuộc bán đấu giá bắt đầu tiến hành. Tâm tình đám đông bắt đầu sôi trào đến cực độ.
Lancelot cũng hùa vào la lối, trên mặt tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử.
Tiểu Thảo khẽ thở dài. Lancelot chưa từng tiếp xúc với mặt đen tối của thế giới văn minh, luôn sống trong cuộc sống tự do tự tại, đại khái rất khó lý giải nỗi thống khổ khi không thể quyết định tương lai của mình của những cô gái này. Sâu thẳm trong đáy lòng hắn, tình cảnh này nói không chừng chỉ xem như một trò chơi, không hề hiểu rõ sự nghiêm trọng của chuyện này.
Nói chung thời loạn thế là lúc nhưng chuyện bi thảm như dân chúng mất nhà mất cửa, lang thang đầu đường xó chợ, xa vợ lìa con nhiều không kể xiết, chỉ có đích thân trải qua những cảnh tượng như thế này mới biết hết nhưng đắng cay trong đó.
Có lẽ bởi vì có một tấm lòng bao dung thương, người mà Tiểu Thảo chịu không được cảnh này, quay đầu bước đi.
- Ta muốn đi!
- Này! Ngươi đi đâu đó? Vừa đến đây xem một chút thôi mà!
- Nếu Tử Ngọc tiểu thư biết ngươi xem những cảnh này, từ nay về sau ngươi coi như xong đời rồi!
- Ác ... Đúng đúng! Chờ ta một chút...
Lancelot đuổi theo Tiểu Thảo, đang tính đi chỗ khác thì mười lăm, mười sáu người đàn ông tráng kiện, âm thầm lặng lẽ đứng chắn ở trước mặt.
Những người tới mang theo vẻ hung thần ác sát, còn thiếu điều chưa viết mấy chừ "ta là người xấu" thật to trên trán.
- Rõ ràng là thích khách rồi!
Tiểu Thảo thầm cười trộm, xem ra đối phương đã dùng hết người rồi, trình độ thích khách càng ngày càng xuống cấp.
Mặc dù đánh nhau trong đám đông cũng có chút không đành lòng, nhưng cũng chẳng có cách nào để chọn chiến trường ở nơi khác, đành phải vì người qua đường vô tội mà cầu nguyện thôi.
- Mây tiểu tử kia, muốn trăn trối gì thì ngoan ngoãn... Ai nha!
Một tên cầm đầu còn chưa nói hết câu, Lancelot đã đạp vào ngực hắn một cước, đạp hắn bắn ra xa.
Một trận hỗn chiến cứ như thế mà bắt đầu. Lancelot với sức lực dồi dào không người có thể sánh kịp, bằng tốc độ nhanh như sét đánh, rút cây côn sắt giấu ở trong tay áo ra, nhắm thẳng vào kẻ thù có ý đồ chặn đường, một gậy đập vào đầu, chân trái thuận thế đá một cước, đánh bay mọi chướng ngại, mở ra một lối đi.
Địch quân thì há hốc mồm. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua người bị hại thiếu tính hợp tác như thế, chẳng những không bị số người đông hơn mình máy lần dọa, hơn nữa ngay cả tính nhẫn nại nghe cho xong lời tuyên cáo cũng không có, sử dụng thủ đoạn đánh lén đê tiện như thế, hại bọn họ trở tay không kịp, trong thời gian ngắn, đã bị thương mấy người.
Lancelot thì mặc kệ bọn họ có bao nhiêu phẫn nộ, trong tiếng cười ha hả vang dội, kéo Tiểu Thảo bỏ chạy.
Địch đông ta ít, trước hết phải tránh mũi nhọn, là sách lược chính xác nhất. Chẳng ai không dưng lại lấy ít địch nhiều, họa chăng chỉ có kẻ đầu óc tuyệt đối không bình thường.
- Này! Tốc độ chạy của ngươi đã nhanh hơn rồi đó!
- Ở cùng một chỗ với ngươi, cả ngày bị người ta đuổi giết, muốn chạy không nhanh có đươc không?
- Nói như vậy thật sự là khiến ta thương tâm. Đừng quên, ta và ngươi đều là tội phạm truy nã hàng đầu đó!
- Đó là nhờ ai ban cho?
Hai người vừa đấu đá chanh chua, vừa không ngừng chạy. Chạy qua mấy con phố thì thấy đã thoát khỏi đám người đuổi theo, tính dừng bước nghỉ ngơi.
- Người nên đến rốt cuộc cũng đã đến. Ta chờ các ngươi ở đây đã lâu lắm rồi!
Một nam nhân mặc trang phục cổ quái che kín thân thể đứng chặn ở đầu hẻm, vạt áo màu lam mặc trên người không gió mà tự động phất phới, điệu bộ quỷ dị, làm người ta nhớ tới mấy con dơi quỷ hút máu người.
- Đâu ra một con chó dại thế này! Bổn đại gia phải một cước đá chết ngươi!Mấy ngày liền đều dành thắng lợi đã tích lũy thành niềm tin to lớn. Lancelot hoàn toàn không để ý tới kẻ thù là ai, bước chân không ngừng, tung ra một cước.
- Đại ca cẩn thận! Đối phương không đơn giản đâu!
Tuy rằng không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng Tiểu Thảo lại từng thấy qua rất nhiều người. Từ điệu bộ không giống người thường của kẻ này có thể thấy được hắn là cao thủ chân chính, không phải thứ mà những võ sư hạng ba lúc nãy có thể so sánh.
Một cước của Lancelot trong khoảnh khắc đá trúng bụng đối thủ, phảng phất như là đá vào một cục bông, hoàn toàn không có chút sức cản nào, rồi đột nhiên một cỗ lực phản chấn hùng mạnh từ chân truyền đến. Lancelot còn chưa kịp thu chân lại đã bị cỗ lực đạo này đánh bay ra ngoài.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Sau khi liên tục lui lại mười mấy bước, dư kình chưa tan, miễn cưỡng ôm một cái cọc để ổn định thân mình thì sau lưng lại xuất hiện một luồng khí lạnh đánh tới.
- Đại ca!
Trong tiếng thét kinh hoàng của Tiểu Thảo, Lancelot vòng tay rút côn quay người quật ngược xuống. Người vừa xuất hiện không nhúc nhích, chỉ giơ tay lên, Lancelot như bị điện giật, chiếc côn trong tay rơi xuống, cả người bị ném bay lên không trung.
- Rầm..
Lancelot bị ngã một cái như trời giáng, nhưng ỷ vào thân cường thể tráng, không bị thương tổn gì, lập tức đứng lên.
- Con mẹ nó, trò gì vậy?
Lancelot có chút khó hiểu. Vừa rồi trên người hai người kia đều có một kình lực cổ quái. Người trước trả ngược lực đạo về, người sau càng quái hơn. Tuy rằng có thể cảm giác được rõ ràng rằng hắn dùng tay trái đoạt côn, nhưng quái đản là tránh không thoát, hơn nữa khi chạm vào hắn, có một kình lực băng hàn kỳ dị thâm nhập vào trong cơ thể, thật là khó chịu, toàn thân không thể xuất ra kình.
- Hay là đây là nội lực mà lão nhân suốt ngày nói tới?
Theo lời của lão nhân, hễ là cao thủ võ lâm, đều có độc môn nội công, hơn nữa nội lực thâm hậu. Nhưng từ khi hắn xuống núi tới nay, qua nhiều trận hỗn chiến cũng không thấy được nửa mống, ngược lại trên người mình lại có cái gọi là chân khí chẳng biết từ đâu ra.
Xem bộ dáng hai người kia, quả nhiên có cảm giác khác hẳn. Nói như vậy, hai người kia chính là cao thủ rồi!
Đây đúng là điều Tiểu Thảo vẫn lo lắng. Sau khi liên tục thất bại, đối phương rốt cục cũng phái ra cao thủ chân chính.
Ở những lần giao thủ trước kia, đối mặt với Lancelot, ngoại trừ du côn lưu manh địa phương cũng chỉ là một đám võ sư trình độ như bảo vệ bình thường chỉ có thể xem như biết sơ võ nghệ. Căn cơ võ học của Lancelot cực kỳ sâu dày. Dù chưa có chính thức luyện qua võ công, chiến lực cũng hơn xa bọn họ.
Nhưng, nói cho cùng, Lancelot chung quy vẫn là kẻ chưa từng học qua võ công, cái gì là nội công hay chiêu số hoàn toàn không biết. Nếu gặp phải cao thủ võ lâm chân chính, nhất định sẽ bị thiệt thỏi lớn.
Tiểu Thảo đánh giá qua kẻ thù. Hai người ăn mặc giống nhau như đúc, chỉ có điều một người màu xanh lam, một người màu đen (CBRO: tác giả viết là lục, nhưng ta nghĩ đen đúng với đoạn dưới hơn), còn thì hoàn toàn giống nhau!
Từ khí thế phát ra mà phán đoán thì đích thật là cao thủ hạng nhất. Nhưng, còn có điểm rất đặc biệt là một luồng khí tức lạnh lẽo làm người ta không rét mà run, không biết là cái gì?
Tiểu Thảo không có kinh nghiệm thực tế trên chiên trường tất nhiên là không thể hiểu được, đó là sát khí chỉ có ở những người nhiều năm sinh tồn trong chốn tối tăm. Người như thế, bọn họ lấy giết người làm nghề, võ học sử dụng không phải vì tranh hơn thua với đối thủ mà là vì muốn giết chết đối phương là những nhân vật tuyệt đối nguy hiểm.
- Đại ca của ta, người này căn bản là không biết võ công. Xích tiên sinh dùng một lượng tiền lớn mời huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ quả thật là vì giết một tên rác rưởi như vậy sao?
Phát hiện đối thủ quá yếu, người áo lam cười chế nhạo.
Hai huynh đệ bọn họ là sát thủ nổi danh trên giang hồ, đã từng ám sát vô số cao thủ lừng danh, giá thuê rất cao, muốn mời cũng không dễ dàng. Không ngờ hôm nay bị người mời tới đây để giết một tên phế vật như vậy.
- Nghề của chúng ta chỉ giết người, không hỏi đối thủ là ai?
Người áo đen không có phản ứng gì quyết liệt. Trong giọng nói hiện ra vẻ lạnh lùng được tạo nên bởi cái nghề này.
- Bỏ diễn viên chính qua một bên, tự mình thì thầm to nhỏ gì đó?
Nghé mới sinh không sợ cọp, mặc dù vừa mới chịu khổ nhưng bị sát khí trên người đối phương, kích thích, Lancelot lại nhanh chóng muốn đánh một trận phân thắng bại.
Nhưng mà, ý chí chiến đấu tràn đầy và kết quả chưa chắc đã có quan hệ trực tiếp với nhau. Lancelot vừa xông lên thì đã bị xảo kình của người áo đẩy lệch qua một bên, như bỏ đấu đâm hụt tấm vải không thể quay đầu lại, ngã sầm vào sập hơn nửa một bức tường.
- Đại ca, ngươi không sao chứ?
- Trước hết ngươi lo cho mình đi đã!
Sát thủ áo đen đã đến rất gần Tiểu Thảo, bước chân tuy chậm, nhưng tản mát ra khí tức tử vong, càng lúc càng dày đặc làm người ta không thở nổi.
- Tiểu tử có tướng mạo khá tuấn tú! Đáng tiếc mạng của ngươi chỉ sống được tới hôm nay thôi.
Nhìn đối phương tiến sát đến từng bước, vô số suy nghĩ lướt qua đầu Tiểu Thảo. Khoảng thời gian trước, để phòng bị kẻ địch, nàng từng vận dụng sở học, chế tác vài món đồ đơn giản, dùng để phun ra khói mù ngăn trở kẻ địch. Nhưng đối mặt loại cao thủ cỡ này, món đồ phòng ngự kia chắc chắn chẳng khác nào một món đồ chơi, chẳng có tác dụng gì cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, chăng có cách nào hay cả. Cứ liên tục lui về phía sau mãi, bất giác Tiểu Thảo đã bị dồn đến sát bức tường đất, không còn đường mà lui nữa.
- Đi mà trách Điểm vương đi!
Sát thủ áo đen phát áo choàng lên. Bên cạnh áo choàng lấp lóe ánh ngân quang, là một món binh khí được bọc kim loại ở ngoài, dùng nội lực thúc dục có thể cắt đầu đối thủ trong nháy mắt, không giống các món vũ khí sắc bén dùng để giết người khác.
Hàn quang táp vào mặt, khi sinh tử cận kề trong gang tắc, Tiểu Thảo theo bản năng giơ tay lên đỡ.
Mắt thấy Tiểu Thảo sắp sửa đầu mất mạng vong, phía sau bức tường đất đột nhiên có một cỗ nội lực mạnh mẽ vô cùng ào ào trút vào người Tiểu Thảo.
Cánh tay đưa lên đỡ chạm vào áo choàng, cương kình hùng mạnh, khí thế như không có gì kiên cố mà không phá nổi, chỉ nghe "bang" một tiếng, khí kình lan tràn khắp nơi. Chiếc áo choàng bị đánh nát. Sát thủ áo đen bất ngờ không kịp phòng bị, nửa người tê dại, thần sắc kinh ngạc không ngừng, liên tục lùi lại mấy bước.
Còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì Tiểu Thảo nghe bên tai truyền đến lời nói nhỏ nhẹ.
- Mang đại ca ngươi rời khỏi nơi này, đừng quay lại!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Giọng nói dường như có chút quen thuộc. Nhưng không lạp nghĩ gì thì từ sau bức tường đã truyền đến một cỗ nhi kình, cuốn Tiểu Thảo bay lên khỏi mặt đất, quét qua Lancelot, cuốn hai người nhẹ nhàng lướt qua bức tường đất, chẳng biết đi đâu mất.
- Chạy đi đâu!
- Đừng đuổi theo!
Ngăn không cho gã huynh đệ đuổi theo, sát thủ áo đen chắp tay nhìn khắp bốn phía, cất cao giọng nói:
- Bằng hữu phương nào giá lâm, mời ra gặp mặt!
- Nói hay lắm, nếu hai vị đồng ý bỏ qua chuyện này, thiếp thân chắc chắn sẽ đảm bảo hai vị hiền huynh đệ sẽ không bị tổn thương dù là một cọng tóc!
Trong tiếng ầm ầm, bức tường đất bị đẩy sụp xuống, Tử Ngọc toàn thân áo lam chậm rãi đi ra.
- Ta khuyên ngươi nên có lòng khoan dung độ lượng. Nếu hai vị cố ý đuổi giết, chớ trách đêm nay không thể sống sót rời khỏi nơi này.
Tử Ngọc tự phụ tài cao, ngay từ đầu đã dùng thủ đoạn áp bức đối phương.
Sát thủ áo đen trầm ngâm không nói gì. Một chiêu cách vật truyền kình của đối phương vừa rồi, công lực tinh thuần, hơn nữa mạnh mẽ không thể đỡ nổi, hơn xa mình, nếu quả thật động thủ, hậu quả khó lường, có lẽ là một cường địch mà chẳng ai muốn gây thù chuốc oán. Nhưng vụ này đã thu tiền của khách, đối với chuyện kiếm sống của mình cũng không thể không để ý. Thật là làm người ta khó xử. Sát thủ áo lam đứng bên cạnh lại chẳng cần để ý nhiều, thấy kẻ chặn đường chỉ là một thiếu nữ yếu đuổi, căn bản không đáng để xem trọng liền triển khai thân pháp xông lên.
- Không được làm càn!
Lo lắng huynh đệ sẽ chịu thua thiệt, sát thủ áo đen vội vàng xông tới, hình thành thế trái phải cùng tấn công.
Tử Ngọc nhíu mày, khẽ thở dài:
- Thật là một lũ người không biết chừng mực!
Không nhấc tay, không động thân, như đức Phật chỉ hoa mỉm cười, nhẹ nhàng chỉ một cái, phong thái ung dung. Trong cái cực tĩnh cực mỹ đó, hai luồng chỉ phong ào ạt bắn ra.
"Sì" "sì" hai tiếng vang lên, hai người lần lượt trúng chỉ. Chân trái lần lượt nổ tung, máu me tung tóe, chảy lai láng, trúng thương ngã xuống đất.
- Đây... Đây là võ công gì...
Trong lòng hai huynh đệ đầy kinh hãi và khó hiểu. Vừa rồi liên thủ tấn công, cả hai hoàn toàn không ngờ được đối phương có một tuyệt chiêu như vậy, lúc phát chiêu không tiếng động không hình ảnh, không kịp phòng bị.
Càng kinh người chính là, đạo chỉ phong kia khi lướt gió lao đến lại xoay mòng mòng như tiên nữ khiêu vũ, duyên dáng uyên chuyển, mang theo vẻ đẹp cùng cực của vũ trụ. Đẹp đến nỗi làm cho người ta kinh ngạc, đẹp đến nỗi làm cho người ta tan nát cõi lòng, đẹp đến nỗi làm cho người ta không đành lòng né tránh, tự nguyện chết dưới chiêu này. Đến nỗi rõ ràng phát hiện ra quỹ đạo của chỉ phong, ngay cả bảy tám loại thân pháp thượng thừa dùng để né tránh cũng đã nghĩ ra, nhưng lại bởi vì trong lòng say mê đắm đuổi mà né không được.
Một chiêu chấn động của Tử Ngọc kia tên là "nhiễu chỉ như hồng", ngàn sợi chỉ hồng mềm mại giăng kín trời, là tuyệt học của Tây Vương Mẫu tộc.
Trong Cửu Châu đại chiến, Tây Vương Mẫu thời đó và Long kỵ sĩ Ngao Dương có qua lại, cho nên cũng truyền chiêu này cho Long Tộc.
Chiêu này sáng chế dành cho nữ cho nên khi phát chiêu động tác từ tốn, tao nhã đoan trang, hơn nữa chủ yếu là vận dụng xảo kình, lần theo dấu vết khí cơ của kẻ thù, làm người ta khó lòng phòng bị, là một tuyệt chiêu khắc địch của Tây Vương Mẫu tộc.
Chỉ có điều, chiêu này nguyên bản là dùng để điểm huyệt. Tử Ngọc lại dùng nội công đặc thù của Long Tộc để phát ra chỉ kình, biến mềm mại thành mạnh mẽ, đứt gân gãy xương, cương cường bá đạo. Điều này Tây Vương Mẫu tộc không thể làm được.
- Nếu hai vị không thối lui, thiếp thân tất đuổi cùng giết tận. Đến lúc đó chớ trách trời cao không có đức hiếu sinh!
Theo tính cách của Tử Ngọc, nếu hôm nay đã hiển lộ công phu, vậy sẽ phải giết người bịt miệng ngay lập tức. Nhưng buổi trưa sau khi nghe Lancelot nói chuyện xong, không biết vì sao nàng lại không có chút hứng thú giết người nào, phá lệ muốn tha cho người ta một con đường sống.
Hai sát thủ nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt rồi dùng chân phải chống xuống đất, lại tung mình xông về phía trước.
- Đúng là đồ không có đầu óc!
Nếu đối phương cố ý muốn chết, vậy trách không được nàng. Nàng lập tức vận khí, lại muốn tung ra một chỉ giết chết hai người. Nào biết bọn họ tung người lên, lơ lửng giữa không trung.
- Chút tài mọn, lừa người không hiểu biết mà thôi. Cút!
Chỉ lực vừa phát ra, Tử Ngọc bỗng nhiên phát hiện một làn hơi nước mờ mịt từ trên trời ụp xuống, vừa chạm vào liền cảm thấy đau, hiên nhiên là bên trong có độc.
Không kịp suy nghĩ, nàng vội vàng vận chân khí hộ thể, đẩy giọt nước ra xa khỏi cơ thể.
Không ngờ khi giọt nước gặp chân khí ngăn cản, lập tức hóa hơi, thẩm thấu qua chân khí hộ thể, lại lần nữa ăn mòn da thịt. Lần này Tử Ngọc cả kinh không ít:
- Vũ vụ vân phi, hai người này là môn hạ của Sơn Trung lão nhân. Không ổn rồi!
Đưa mắt thoáng nhìn, thấy sát thủ áo lam vung song chưởng đánh xuống mặt đất. Tử Ngọc lại là cả kinh
- Quỷ tẩu du địa đinh, không xong rồi!
Vội vàng vận chân khí, nàng quát một tiếng, chân khí hộ thể tăng thêm năm thành, tạo thành một cái lồng khí cường đại tỏa ra chung quanh.
Mấy tiếng nổ vang trời vang lên, dưới sự thúc giục của Tử Ngọc, nội kình cương mãnh tuyệt luân nhổ tận gốc mọi thứ trong vọng mười trượng. Đất đá bay lên, cành gãy lá rơi, tất cả khi chạm vào cương khí đều nổ tung thành mảnh nhỏ, cả con đường bị băm nát, thanh thế cực kỳ dọa người.
Hơi nước lơ lửng trong không trung, đinh sắt đi ngầm dưới đất, trong dòng khí hung hãn thổi ngược bị thổi bay ra xa.
Trong tình cảnh cương khí hoành hành, một cành cây một cục đá bay qua đền có sức sát thương cực lớn. Hai gã sát thủ bị vây vào giữa, né tránh cực kỳ chật vật. Cuối cùng, trên người mỗi người đều bị thương chín mười chỗ, máu chảy như suối ngã xuống đất.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý