VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí Quyển 3 : VẠN TÁI THI VƯƠNG
Chương 40 : LẦN ĐẦU TIÊN ĐI XA
Người dịch: CÔ LONG
Nguồn :Kiếm Giới
Thiên Phật sơn, nằm ở một địa phương xa xôi hướng bắc Đại Giang trong nước. Nơi đó vốn không gọi là Thiên Phật sơn, mà là một tòa núi lớn vô danh, ở trong miệng dân bản xứ được gọi là Ô Lôi Tùng Tính Tử, ý tứ là một ngọn núi cao lớn hùng vĩ.
Minh Thiên là lần đầu tiên rời đi Lâm Hiểu Vi cùng Tử Nặc một mình đi xa nhà, ở trước kia, nơi hắn đi xa nhất chính là theo Lâm Hiểu Vi đi siêu thị mua đồ vật.
“ Chờ một chút.”
Minh Thiên dừng chân đợi Xích Tử chạy đến, hỏi: “ Còn có việc gì sao?”
Xích Tử móc trong túi áo ra một xấp tiền mặt đưa cho hắn, nói: “ Tuy cương thi không cần ăn cơm, chẳng qua đi đường cũng cần chút tiêu xài, bên người mang chút tiền, đề phòng vạn nhất.”
Minh Thiên dù sao từng theo Lâm Hiểu Vi ra ngoài mua sắm, cũng biết tác dụng của tiền, lập tức không khách khí thu nhận xấp tiền, nói: “ Cảm ơn.”
Xích Tử cười cười, nói: “ Trên đường thuận lợi.”
“ Được.” Minh Thiên phất phất tay, đi về phía trước. Không đi ra bao xa, phía sau một chiếc taxi chạy lên, Minh Thiên thuận tay ngăn lại, ngồi lên nói: “ Nhà ga.”
Tài xế gật nhẹ đầu, nhanh chóng cho xe lướt đi.
Ngồi xe taxi đến nhà ga, Minh Thiên trực tiếp lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho tài xế, tài xế vội nói: “ Không cần nhiều như vậy.”
Minh Thiên gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “ Tôi không biết dùng tiền.”
Tài xế cười cười, rút ra một tờ một trăm nguyên, sau đó thối cho hắn bốn tờ mười nguyên, nói: “ Tổng cộng là sáu mươi nguyên năm xu, thu của cậu sáu mươi, cầm đi, thối cậu bốn mươi.”
Minh Thiên giơ ngón cái khen ngợi: “ Đại ca thật sự là người tốt, lấy của tôi có một tờ, lại thối lại cho tôi tới bốn tờ.”
Tài xế há to miệng trợn mắt nhìn Minh Thiên bước xuống xe, thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất sau cửa nhà ga thì mới lấy lại tinh thần, lắc đầu cười khổ nói: “ Đây là người nào vậy?”
Tại nhà ga, Minh Thiên trực tiếp đi đến một quầy vé, lại lấy ra xấp tiền mặt, người bán vé liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì chỉ rút ra hai tờ trăm nguyên cùng hai tờ mười nguyên, sau đó xé cho hắn một vé xe lửa.
Hỏi đông hỏi tây, cuối cùng nhìn thấy trên vé xe có ghi số xe, ngồi chừng hơn mười giờ mới tới nơi, Minh Thiên xuống xe, vừa hỏi thì nghe được một vấn đề kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu: Hắn ngồi sai tuyến xe.
Cũng không phải hắn ngồi sai xe, mà là hắn chạy sai quầy mua vé. Quầy vé mà hắn mua lại đi ngược lại phương hướng tới Thiên Phật sơn.
Sau một lúc mắng to, Minh Thiên chỉ đành tiếp tục đi mua vé, ngăn cản một người đi đường, hỏi: “ Xin hỏi, quầy bán vé xe lửa đi Thiểm Tây Duyên An ở đâu vậy?”
Người đi đường chỉ chỉ vào một quầy phía trước, Minh Thiên nói cảm ơn liền vội vàng chạy đến quầy bán vé kia.
“ Tôi đi Duyên An.” Nói xong lại rút ra xấp tiền mặt.
Người bán vé cũng không ngẩng đầu nói: “ Hết vé.”
“ Tôi chỉ đứng cũng được…”
“ Không có quy củ này.”
Minh Thiên vội la lên: “ Tôi thật có chuyện gấp, phiền anh thông cảm một chút.”
Người bán vé trợn mắt nhìn hắn, nói: “ Có chuyện gấp thì mua vé máy bay đi, chúng tôi hết vé xe lửa rồi.”
Lúc này, điện thoại bên cạnh người bán vé đột nhiên vang lên, hắn nghe xong điện thoại thì buông xuống, hướng Minh Thiên hỏi: “ Vận khí của anh tốt lắm, vừa có người hồi vé, là một phòng bốn người, có muốn hay không?”
Minh Thiên trực tiếp đưa xấp tiền mặt, người bán vé ngây ra: “ Sáu trăm thôi, không cần nhiều như vậy chứ?”
Minh Thiên gãi gãi đầu nói: “ Tôi không biết sáu trăm là bao nhiêu.”
Người bán vé nhìn hắn như nhìn quái vật, cuối cùng rút ra số tiền cần thiết, sau đó đưa vé cho hắn, nói: “ Anh đi nhanh lên, xe lửa rất nhanh rời bến đó.”
Minh Thiên cảm ơn, lại vội vàng chạy đi hỏi, chờ khi hắn lên tới xe lửa thì vừa lúc xe khởi hành.
Sau khi hỏi lung tung một trận trên xe, rốt cục tìm được phòng của mình, Minh Thiên đưa tay đẩy cửa đi vào, bên trong đã có bốn người, có ba người nằm trên giường, một lão giả đã hơn năm mươi tuổi đang ngồi bên cửa sổ.
Nghe được có người đẩy cửa, lão giả cùng hai thanh niên đều nhìn về phía Minh Thiên, ngoại trừ trên giường có một người đang nằm quay mặt vào trong, toàn thân trùm kín tấm chăn.
Minh Thiên đi đến bên chiếc giường đó, nhìn nhìn tấm vé trong tay mình, lại nhìn nhìn con số trên giường, lại nhìn nhìn người nằm trên giường, lại nhìn nhìn tấm vé trong tay…
Lão giả mở miệng nói: “ Tiểu huynh đệ, đó là giường của cậu sao?”
Minh Thiên đưa tấm vé trong tay cho hắn, lão giả nhìn thoáng qua trả lại Minh Thiên, lắc đầu nói: “ Không nghĩ tới người kia lại không giữ lời hứa, ai. Bỏ đi, Lệ nhi, ngồi lên, trả giường lại cho người ta.”
Người nằm trùm mền ngồi dậy, vẻ mặt bất mãn nhìn Minh Thiên.
Trước mắt Minh Thiên sáng ngời, nguyên lai đó là một cô gái phi thường xinh đẹp, đôi mày tinh tế, hai mắt trong veo, đôi môi đỏ hồng, hết thảy thật xinh đẹp, tự nhiên. So sánh với Lâm Hiểu Vi thanh thuần, ôn nhu, Tử Nặc cuồng dã, nguyên thủy, cô gái này lại đẹp một cách tự nhiên và đáng yêu.
Cô gái trừng mắt nhìn Minh Thiên, bĩu môi nói: “ Sư phó, vậy con làm sao bây giờ?”
Lão giả lắc đầu cười khổ nói: “ Là con tự mình đòi đi theo, còn bức người ta bán vé cho mình…”
Cô gái chen lời kêu lên: “ Làm sao con biết người kia xấu như vậy, ngoài miệng nói đem vé tặng chúng ta, sau lưng lại trộm bán đi.”
Minh Thiên cuối cùng nghe hiểu sự tình trong lời nói của hai người, bèn đưa tấm vé cho cô gái.
Cô gái ngây người nói: “ Làm gì?”
“ Vé này cho cô.”
“ Còn anh?”
“ Tôi…tôi…”
Thấy hình dáng lúng túng của Minh Thiên, cô gái “ xích” bật cười, nói: “ Bỏ đi, nếu bị tra xét thì bù tiền, chẳng qua chiếc giường này phải cho tôi.”
Nhìn bộ dáng bật cười của cô gái, Minh Thiên vừa nuốt xong nước miếng lại chảy lên, cố sức nuốt thêm lần nữa, đặt tấm vé bên giường cô gái, sau đó lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện lão giả.
Cô gái cầm tấm vé, nhìn nhìn hắn, sau đó nằm xuống trùm mền tiếp tục ngủ.
Lão giả gật đầu nói: “ Nguyên lai là Lâm tiểu huynh đệ, cậu cứ kêu tôi là Trần lão bá. Lão bá ta là người luyện võ.” Chỉ vào hai thanh niên trên giường nói: “ Bọn họ là đại đồ đệ của ta tên Trần Hiển Phong, cùng nhị đồ đệ Lưu Duy.” Lại chỉ cô gái kia nói: “ Nó là đồ đệ nhỏ nhất của ta, tên là Từ Tuyết Lệ.”
“ Từ Tuyết Lệ.” Minh Thiên lẩm bẩm tên của Từ Tuyết Lệ mấy lần, mới nói: “ Chào Trần lão bá.”
Trần lão bá rót một ly nước trà, đưa cho Minh Thiên, hỏi: “ Lâm huynh đệ muốn đi đâu?”
Minh Thiên không khách khí tiếp nhận ly trà, uống một ngụm nói: “ Thiên Phật sơn.”
“ Cái gì?” Trần lão bá cùng hai thanh niên trên giường không hẹn mà cùng giương mắt nhìn hắn, dù là Từ Tuyết Lệ cũng ngồi dậy nhìn hắn.
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí Quyển 3 : VẠN TÁI THI VƯƠNG
Chương 41 : ĐIỀU DIỄN TUYẾT LỆ
Nguồn :Kiếm Giới
“ Ô Lôi Tùng Tính Tử?”
Trần lão bá gật gật đầu.
“ Ý tứ của lão bá là…”
“ Ngoại trừ tu chân giới cùng người của yêu tộc, người tầm thường vốn không biết có tên Thiên Phật sơn. Mà tòa núi kia cũng là do chúng ta thật vất vả mới tra ra được…”
Minh Thiên chen lời nói: “ Ở Thiên Phật sơn nghe nói trấn áp kiện bảo vật nào đó, cho nên các vị mới gọi nó là Thiên Phật sơn?”
Trần lão bá gật gật đầu, trầm mặc một trận bỗng nhiên mở miệng nói: “ Trăm hoa tranh diễm, băng tuyết liên thiên.”
Minh Thiên sững sờ nhìn hắn, không biết hắn đang nói gì.
Trần lão bá hỏi: “ Cậu không phải là người tu chân?”
Minh Thiên lắc lắc đầu.
Trần lão bá híp mắt nhìn hắn thật lâu, mới mở miệng nói: “ Trên người cậu cũng không có yêu khí, rốt cục cậu là ai? Vì sao lại biết Thiên Phật sơn?”
Minh Thiên dựa nhẹ vào lưng ghế nói: “ Là một người bạn nói cho tôi nghe.”
“ Bạn của cậu là môn phái nào?”
“ Ân…Cô ấy là một thiên sư khu ma, hình như là người của Thiên Sư Phủ.”
Trần lão bá gật gật đầu: “ Long Hổ sơn, Thiên Sư Phủ, hướng lấy khu ma trừ yêu làm trách nhiệm của mình, một khi cậu đã là bạn của Thiên Sư Phủ, coi như là người một nhà.”
Minh Thiên chỉ cười cười, Trần Hiển Phong cùng Lưu Duy nhắm mắt ngồi xuống, Tử Tuyết Lệ nhìn Minh Thiên thật lâu, mới nằm xuống trùm mền ngủ.
Trần lão bá lại hỏi: “ Lâm tiểu huynh đệ là người tu chân?”
Minh Thiên lắc đầu nói: “ Không phải.”
“ Biết phương pháp tu chân không?”
“ Không.”
“ Biết đạo pháp phù thuật?”
“ Cũng không?”
Trần lão bá giật mình nhìn hắn, hỏi: “ Cái gì cậu cũng không biết, lại dám một mình đi Thiên Phật sơn?”
“ Vì sao không dám đi?”
Trần lão bá khuyên nhủ: “ Bảo vật tại Thiên Phật sơn xuất thế, các phái cao thủ trong tu chân giới đều tụ tập nơi đó, hơn nữa yêu tộc khẳng định cũng sẽ không buông tha cơ hội này, nhất định sẽ mai phục để cướp đoạt bảo vật. Cho nên nơi đó sẽ có một hồi đại chiến, Lâm tiểu huynh đệ ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có, tốt nhất không nên chen chân vào vũng nước đục này, nếu không sẽ vứt bỏ tính mạng.”
Minh Thiên thoải mái nói: “ Yên tâm đi, tôi chỉ là đi xem bảo bối có hình dáng gì, chứ không có hứng thú đi tham gia việc đánh nhau nhàm chán của các vị. Nếu thật phải đánh nhau, tôi có thể chạy sang bên trốn, tin tưởng rằng cũng không ai chú ý đến một nhân vật nhỏ như tôi đâu.”
Đối với sự kiên trì của Minh Thiên, Trần lão bá chỉ có thể lắc đầu cười khổ: “ Được rồi, một khi Lâm tiểu huynh đệ đã kiên quyết đi, vậy tạm thời đi cùng chúng ta, đến Thiên Phật sơn ta sẽ giao Lâm tiểu huynh đệ cho người của Thiên Sư Phủ.”
Minh Thiên sảng khoái nói: “ Một lời đã định, đa tạ lão bá.”
Trần lão bá lắc lắc đầu, nói: “ Một khi Lâm tiểu huynh đệ cũng không phải là người ngoài, ta cũng giới thiệu một chút, ta gọi là Trần Thấp Nhuận, là trưởng lão thứ ba của Thiên Tuyết Cung, ba người này đều là đồ đệ của ta, cậu đã biết. Vốn lần này ta định mang đại đồ đệ cùng nhị đồ đệ đi tham gia đại hội đoạt bảo tại Thiên Phật sơn, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại trộm đi theo đến, vốn chúng ta chỉ mua ba vé xe lửa, hiện tại nha đầu kia…Ai, Lệ nha đầu cũng là bị ta chiều hư, ngạnh bức người ta đem vé bán cho nó, kết quả…”
Minh Thiên cười nói: “ Lúc tôi mua vé cũng vừa lúc có người trả vé, nên mới bán cho tôi.”
Từ Tuyết Lệ ở trên giường hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Không có tín dụng, lần sau cho tôi gặp phải hắn, coi hắn thế nào.”
Trần lão bá cười khổ nói: “ Nha đầu kia.”
Minh Thiên đổi đề tài hỏi: “ Lão bá, Thiên Phật sơn rốt cục có bảo bối gì vậy?”
“ Ta cũng không biết, nên là một kiện pháp khí rất mạnh, bằng không cũng sẽ không cần vận dụng hơn ngàn vị phật hạ trần đến trấn áp, cực có thể…” Trần lão bá liếc mắt nhìn Minh Thiên, nói: “ Cực có thể là pháp khí trước kia hắn đã sử dụng.”
“ Hắn? Ai a?”
Trần lão bá ngây ra, nói: “ Cậu chưa từng nghe qua truyền thuyết về thi vương hay sao?”
Minh Thiên nhẹ lắc đầu nói: “ Không có nghe nói qua.”
Biểu tình của Minh Thiên rất chân thật, nhìn không ra có chút nào giả dối, hết thảy đều vô cùng tự nhiên. Điều này cũng khó trách, dưới áp lực cường đại của Tử Nặc, bổn sự nói dối đã sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh. Nghĩ tới lúc trước hắn trộm một món quần lót của Tử Nặc, trộm giấu trong quần lót của chính mình, kết quả Tử Nặc ở bề ngoài nhìn không ra hắn có gì khác thường, mà kiện quần lót kia cũng tìm không thấy manh mối, nàng cũng không thể bắt Minh Thiên cởi quần lót ra cho nàng tìm kiếm a? Vì thế việc đó đành phải bỏ qua. Thẳng đến vài ngày sau, Tử Nặc ngẫu nhiên phát hiện Minh Thiên đang trộm cầm một chiếc quần lót “ nghiên cứu”, hơn nữa nước miếng chảy ròng, mà quần lót kia đúng là chiếc quần lót mà mấy ngày hôm trước nàng tìm mãi không thấy, kết quả đương nhiên là lại lãng phí một đống thuốc dán của Lâm Hiểu Vi. Chẳng qua sau chuyện đó Tử Nặc cũng thập phần bội phục bổn sự nói dối của Minh Thiên, nói dối mà tim không nhảy thịt không động, giống như hoàn toàn cùng hắn không có chút quan hệ nào. Một người như vậy…Ai, Tử Nặc chỉ có thể cảm thán tiết mục ti vi ngày nay đúng thật sự là dạy hư người ta không bồi thường.
Trần lão bá từ trên mặt Minh Thiên nhìn không ra có điều gì khác thường, lắc đầu nói: “ Cậu không nên biết, một khi bạn của cậu đã không chịu nói, khẳng định là có nguyên nhân, ta cũng không được…”
“ Đông đông!” Đang lúc này, ngoài cửa có tiếng người kêu lên: “ Soát vé.”
Trần lão bá cười khổ nói: “ Hiển Phong, Duy nhi, chúng ta đi ra ngoài giao thiệp một chút với bọn họ, nhìn xem có thể bù tiền được không.”
Trần lão bá mang theo hai thanh niên đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng, Minh Thiên âm âm cười, nhón tay nhón chân hướng Từ Tuyết Lệ đi đến.
Từ Tuyết Lệ bỗng nhiên “ hoắc” một tiếng bật người ngồi dậy, vẻ mặt đề phòng nhìn Minh Thiên, trầm giọng hỏi: “ Anh muốn làm gì?”
Từ Tuyết Lệ ác hàn, dùng sức xoa cánh tay đang nổi da gà, hét lớn: “ Không cho anh gọi tôi là tiểu Lệ Lệ.”
“ Tiểu Tuyết?”
“ Không cho anh gọi tôi là tiểu Tuyết.”
“ Tuyết Lệ?”
“ Lại càng không cho anh gọi tên tôi.”
“ Vậy cô muốn tôi làm sao gọi cô? Thân yêu? Bảo bối? Em yêu?”
Từ Tuyết Lệ hận đến nghiến răng nói: “ Anh là người gì mà chán ghét như vậy.”
Minh Thiên nhún nhún vai nói: “ Tôi nghĩ tôi rất đáng mến đó.”
“ Anh đáng mến? Tôi phi, thật không hiểu người nào mù mắt, lại thích anh?”
Minh Thiên chỉ chỉ ngoài cửa nói: “ Là sư phó của cô.”
“ Tôi phi, sư phó của tôi còn lâu mới thích anh.”
“ Ông ấy kêu tôi là Lâm tiểu huynh đệ.”
“ Anh không phải là kẻ ngu ngốc đó chứ? Đó là ông ấy khách khí với anh thôi.”
Minh Thiên tựa hồ không nghe thấy lời của Từ Tuyết Lệ, tự nói: “ Ông ấy gọi tôi là tiểu huynh đệ, ân, cô lại kêu ông ta là sư phó, như vậy tính ra có phải cô nên gọi tôi là thúc thúc không?”
“ Anh…” Từ Tuyết Lệ chỉ vào Minh Thiên, tức giận đến cả người phát run nói không ra lời.
Minh Thiên giả vờ kinh ngạc nói: “ Ai nha, cháu gái nhỏ, cô lạnh lắm sao? Lạnh đến phát run như vậy. Đến, thúc thúc ôm cho cô ấm áp một chút.” Nói xong làm như mở cánh tay ra định ôm nàng.
Từ Tuyết Lệ một chưởng hất tay Minh Thiên, kêu lên: “ Cút ngay.”
Minh Thiên nhu nhu cánh tay có chút đỏ lên, nói: “ Rất không biết tôn sư trọng đạo.”
Từ Tuyết Lệ nghiêng đầu đi, không hề lý hắn.
Minh Thiên tựa vào bên giường, cánh tay tựa trên giường chống lên cằm, hứng thú nhìn Từ Tuyết Lệ đang bậm môi.
Từ Tuyết Lệ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói: “ Cút ngay.”
Minh Thiên vẫn chưa chịu cút ngay, ngược lại nói: “ Lệ nhi…”
“ Không cho anh học sư phó gọi tôi như thế.”
“ Được rồi.” Minh Thiên nhấc tay đầu hàng: “ Chỉ cần cô nói cho tôi, năm nay cô bao nhiêu tuổi, tôi sẽ không gọi cô như thế nữa.”
Từ Tuyết Lệ hừ nhẹ một tiếng nói: “ Anh nằm mơ.”
“ Bảo bối…”
“ Anh…” Từ Tuyết Lệ hận đến cắn răng, nghiêng đầu nói: “ Mười tám.”
“ Yêu, cô nương mười tám như một đóa hoa, quái không được cô xinh đẹp như vậy.”
“ Đã nói cho anh, hiện tại có thể cút ngay.”
“ Cô còn chưa nói cho tôi nghe, cô có bạn trai chưa?”
“ Mắc mớ gì tới anh.”
“ Không có?”
“ Không quan hệ tới anh.”
“ Nút áo ngực của cô bung rồi.”
“ Quan hệ gì tới…ách?” Từ Tuyết Lệ vội vàng cúi đầu kiểm tra một chút, nhìn thấy nút áo vẫn còn nguyên, nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu nhìn thấy Minh Thiên đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, nước miếng đang tích tháp tích tháp chảy xuống cằm. Nàng vội vàng kéo mền che lại, tức giận nói: “ Anh…lưu manh.”
Ở lúc này, cửa mở ra, Trần lão bá mang theo hai đồ đệ đi vào, hỏi: “ Lệ nhi, con đang nói gì đó?”
Từ Tuyết Lệ thần tình đỏ bừng, chui đầu vào mền nằm xuống không hề nói chuyện.
Trần lão bá đi vào, nói: “ Lâm tiểu huynh đệ, Lệ nhi không hiểu chuyện, nói sai lời gì mong cậu đừng trách.”
Minh Thiên vội vàng lau đi nước miếng nơi khóe miệng, lắc tay cười nói: “ Không có, là chúng ta đang nói đùa thôi.”
Trần lão bá cười cười, đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, Trần Hiển Phong cùng Lưu Duy cũng đều về giường mình, lúc đi ngang người Minh Thiên đều trừng mắt nhìn hắn.
Minh Thiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần lão bá, hỏi: “ Bù vé xong rồi?”
Trần lão bá gật đầu, nói: “ Ta không cần ngủ giường, Lâm tiểu huynh đệ cứ ngủ trên giường của ta đi.”
Minh Thiên lắc tay nói: “ Tôi không sao, ngồi là được.” Nói xong nhấc chén trà, hai mắt nhìn ra cửa sổ. Sau một lúc lâu, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười ngây ngô.
Trần lão bá hỏi: “ Lâm tiểu huynh đệ, đang cười cái gì?”
Minh Thiên cười nói: “ Không có gì, chỉ là nghĩ tới từng nghe qua một lưu manh trêu chọc một tiểu cô nương xinh đẹp mà thôi.”
Trần lão bá vừa nghe lại là loại chuyện nhàm chán này, cũng không có hứng thú truy hỏi, chỉ có Từ Tuyết Lệ ở trong mền đang ôm hai gò má ửng đỏ.
Người trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, chỉ có tiếng cười ngây ngô của Minh Thiên thỉnh thoảng truyền ra.
Last edited by Tiểu Dê; 01-09-2010 at 11:23 AM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí Quyển 3 : VẠN TÁI THI VƯƠNG
Chương 42 : GẶP LẠI TỬ NẶC
Nguồn :Kiếm Giới
Thiên Phật sơn, chính là cách gọi của tu chân giới cùng yêu tộc, không ai biết được tên chân chính của nó, dân bản xứ cũng chỉ gọi nó là Ô Lôi Tùng Tính Tử, đám người Minh Thiên vì không thông thổ ngữ, nên dọc theo đường đi phải trải qua “ thiên tân vạn khổ” mới tìm được Thiên Phật sơn.
Cho tới hiện tại Thiên Phật sơn vốn không bóng người nhưng lúc này đã đông tấp nập, làm cả thâm sơn cũng đã sớm kín chỗ.
Ở mấy tháng trước, thôn trấn gần bên Thiên Phật sơn nhìn thấy trên núi ẩn hiện quang mang bảy màu, tin tức này không biết làm sao lại lưu truyền ra bên ngoài, sau đó không ngừng có người tiến đến xem xét. Sau khi những người kia rời đi không lâu, bỗng nhiên lại có một đám người tiến đến Thiên Phật sơn tụ tập, tạo thành lời đồn bay đầy trời, dân chúng trong thôn trấn nói cũng không giống nhau, mà trong đó có lời làm kẻ khác tin phục nhất chính là trong tòa núi này phải xuất hiện ra kiện bảo bối nào đó, cho nên những người này mới không ngại đường xa tiến tới Thiên Phật sơn.
Thôn dân cũng muốn lên núi xem xét rõ ràng, nhưng những người kia sau khi đến lại đòi phong tỏa núi, phàm những ai không thuộc người của họ thì không cho vào núi. Nhóm thôn dân đương nhiên không chịu, vì thế xô xát với những người từ bên ngoài đến, trải qua vài lần xung đột nhỏ cuối cùng dùng thủ đoạn hiệp đàm không ồn ào mà kết thúc. Người bên ngoài tiếp tục phong tỏa núi, mà thôn dân gần bên cũng làm như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vẫn tiếp tục sinh hoạt hàng ngày của chính mình, chỉ là cũng không tiếp tục đòi đi lên Thiên Phật sơn.
Thời điểm đi tới chân núi Thiên Phật, sắc trời đã gần tối, Minh Thiên vặn eo một cái nói: “ Cuối cùng đến.”
Trần lão bá cười cười, không nói gì. Từ Tuyết Lệ cũng không lý tới hắn, mà Trần Hiển Phong cùng Lưu Duy trên đường vẫn trầm khuôn mặt không hề nói qua với hắn một lời.
Minh Thiên hỏi: “ Người tu chân có phải đều đã ở trên núi?”
Trần lão bá gật đầu nói: “ Nếu không sai biệt lắm cũng đã đến đông đủ, chúng ta đi tiếp thôi.” Nói xong trước một bước dẫn đường lên núi.
Đi không bao xa, bỗng nhiên nghe một thanh âm nói: “ Người nào?”
Trần lão bá đưa tay ý bảo Minh Thiên đang há miệng định nói chuyện đừng lên tiếng, tiến lên một bước nói: “ Trăm hoa tranh diễm, băng tuyết liên thiên.”
Thanh âm kia lại lên tiếng: “ Bi khổ thế nhân, tâm mẫn tự liên.”
Trần lão bá hướng một gốc cây đại thụ chắp tay nói: “ Nguyên lai là Phật tông đệ tử. Tại hạ Thiên Tuyết Cung Trần Thấp Nhuận, cùng đồ đệ đến phó Thiên Phật hội.”
Mặt sau đại thụ đi ra một người, là một hòa thượng mặc tăng bào màu vàng, tay cầm xâu chuỗi hô lên một tiếng phật hiệu nói: “ Nguyên lai là Thiên Tuyết Cung Trần trưởng lão, tiểu tăng Phật tông Đoạn Trần ra mắt Trần trưởng lão.”
Trần lão bá cười nói: “ Thiên hạ tu chân như một nhà, Đoạn Trần đại sư sao lại nói thế.”
Đoạn Trần cười nói: “ Đa tạ trưởng lão đề điểm, là tiểu tăng quá mức câu nệ, mời trưởng lão lên núi.”
Trần lão bá cũng không vội vã bước đi, hỏi: “ Nơi này chỉ có một mình đại sư thủ vệ?”
Đoạn Trần lắc đầu nói: “ Vốn có các phái chư vị huynh đệ, chẳng qua bọn họ không tiện lộ mặt, đành phải do tiểu tăng ra mặt đại biểu ra gặp Trần trưởng lão.”
“ Xin hỏi đại sư, đại biểu các phái đều đến đủ?”
Đoạn Trần gật đầu đáp: “ Ngoại trừ Hư Vô môn cùng Lệ Ngân cung ra những môn phái còn lại cũng đều đến đủ.”
Trần lão bá nhìn Minh Thiên, lại hỏi: “ Người của Thiên Sư Phủ có đến?”
“ Người của Thiên Sư Phủ cũng đã đến lâu rồi.”
Trần lão bá cười nói: “ Được, chúng ta đi gặp lão bằng hữu.”
Minh Thiên sờ sờ mũi cười khổ, xem ra Trần lão bá này thật sự lo lắng đối với hắn, phi thường muốn giao hắn cho Thiên Sư Phủ mới cam tâm. Chẳng qua Thiên Sư Phủ ngoại trừ Tử Nặc những người khác không biết thân phận của hắn, hơn nữa Tử Nặc cũng đích thật là người của Thiên Sư Phủ, Minh Thiên thập phần tự tin lời nói dối này sẽ không bị vạch trần, cười cười liền đi theo Trần lão bá bọn họ hướng đỉnh núi đi đến.
Đỉnh núi của Thiên Phật sơn cùng với những ngọn núi khác bất đồng, đỉnh núi không phải gập ghềnh không bằng phẳng, mà là một mảnh đất bình thản lại vô cùng rộng lớn. Cả tòa đỉnh núi giống như bị người dùng kiếm tước bằng, bóng loáng như gương.
Trần lão bá dẫn đầu đi phía trước, vừa đi vừa nói: “ Truyền thuyết phật hiệu của Thiên Phật khôn cùng, lúc trấn áp bảo vật cũng đồng thời sử xuất ra phật lực như ngày bão táp, làm cho đỉnh núi Thiên Phật biến thành bằng phẳng, trải qua mấy ngàn năm vẫn không thay đổi. Ai, đây là lực lượng như thế nào a.”
Minh Thiên cười cười không trả lời, biểu hiện tuy thật bình tĩnh như thường nhưng trong lòng đã sớm như ba đào mãnh liệt. Bằng vào lực lượng bản thân mà có thể biến đỉnh núi thành một vùng đất bằng phẳng, tuy là kết quả của hơn ngàn người, nhưng quả thật cũng có thể nói là một kỳ tích. Minh Thiên không khỏi thất thần nghĩ đến, nếu chính mình trong tương lai có một ngày có thể bằng vào lực lượng của bản thân cũng có thể đem một ngọn núi biến thành bằng phẳng, khi đó trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, rốt cục không cần lo lắng sẽ bị người đuổi giết.
Trần lão bá mang theo Minh Thiên bọn họ đi tới đỉnh núi, lập tức có chừng mười người tuổi tác như Trần lão bá nghênh đón, kéo hắn sang một bên nói chuyện. Minh Thiên ở bên cạnh cảm thấy nhàm chán, nhìn chung quanh, trong mắt nhìn thấy toàn là đầu người, thoáng tính một chút, giờ phút này trên đỉnh núi có ít nhất là hơn ngàn người. Những người này quần áo khác nhau, nên là người tu chân đến từ các môn phái.
Lúc này Trần lão bá hỏi: “ Các vị sư huynh có biết người của Thiên Sư Phủ ở đâu không?”
Một người chỉ qua bên phải nói: “ Ở nơi đây, lần này Thiên Sư Phủ là do Lăng Phong thiên sư suất lĩnh.”
Trần lão bá nói ít lời khách sáo với mọi người rồi nói: “ Ta đi qua gặp lão bằng hữu, xin các vị tha thứ.”
Mười người kia cười cười, làm ra một con đường, trong đó một người nói: “ Trần sư huynh đi nhanh về nhanh, chúng ta đã lâu không gặp, lát nữa phải uống vài chén.”
Trần lão bá cười to nói: “ Nhất định, nhất định.” Nói xong liền mang theo mấy người Minh Thiên hướng chỗ người Thiên Sư Phủ đi tới.
“ Lăng tróc quỷ, gần đây khỏe không?” Trần lão bá từ xa đã lớn tiếng kêu lên, làm một ít người gần đó cũng quay nhìn bọn họ.
Phía trước có một nam tử trung niên mặc đạo bào màu vàng vạch đám người bước ra, cười to nói: “ So với tên gia hỏa thích tự ngược nhịn ăn như ngươi thì khỏe hơn nhiều.”
Trần lão bá cười nói: “ Hay cho Lăng tróc quỷ ngươi, vừa thấy mặt là muốn làm cho ta khó xử.”
Lăng Phong cười khổ nói: “ Cách thật xa đã kêu xước hào của ta, không biết là ai muốn làm cho ai khó chịu.”
Trần lão bá cười to vài tiếng nói: “ Được, không dây dưa với ngươi. Ta giới thiệu cho ngươi một người, Lâm tiểu huynh đệ…” Trần lão bá gọi vài tiếng, thấy Minh Thiên không có phản ứng, nhịn không được quay đầu nhìn lại, thấy hắn vẻ mặt kích động đang nhìn ra sau lưng Lăng Phong.
Trần lão bá đang đứng đối diện Lăng Phong, theo ánh mắt Minh Thiên nhìn tới, chỉ thấy sau lưng Lăng Phong đi theo mấy thanh niên bình thường, ở trong còn có hai cô gái. Trong đó có một cô gái phi thường làm người chú ý, nàng mặc bộ quần áo màu tím nhạt, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt kiều diễm động lòng người, cũng là một mỹ nữ hiếm có. Ánh mắt Minh Thiên đang dừng lại trên mặt cô gái này, mà cô gái này cũng đang nhìn Minh Thiên sững sờ.
Trần lão bá nghi hoặc khó hiểu, cô gái này tuy thuộc cấp bậc mỹ nữ, nhưng Từ Tuyết Lệ cũng không kém hơn nàng bao nhiêu, vì sao Minh Thiên vừa nhìn thấy nàng thì kích động như thế? Chẳng lẽ bọn họ quen biết? Nghĩ như vậy, Trần lão bá giật mình hiểu ra vỗ trán, nói vậy bằng hữu theo lời Minh Thiên chính là cô gái xinh đẹp này.
Minh Thiên đã hoàn toàn quên hết những người chung quanh cùng mọi sự việc, ở trong mắt của hắn chỉ còn lại cô gái kia. Hai chân không nghe sai khiến hướng chỗ nàng đi tới, thẳng đến trước mặt mới dừng lại, Minh Thiên mấp máy môi, qua được hồi lâu mới cố sức nhổ ra hai chữ: “ Tử Nặc.”
Mấy thanh niên bên người Tử Nặc lộ ra thần sắc không vui, chẳng qua cũng không lên tiếng nói gì. Ánh mắt Từ Tuyết Lệ thật phức tạp nhìn Minh Thiên, hào quang trong mắt lóe ra.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trần lão bá ngạc nhiên nói : “ Tiểu cô nương, ngươi không biết tên của Lâm tiểu huynh đệ hay sao?”
“ Không.” Tử Nặc vội vàng nói: “ Anh ta là bằng hữu của cháu, nhưng cháu không biết anh ta họ Lâm.”
“ Nga ?” Trần lão bá nhíu mày hỏi : “ Vậy trước kia ngươi xưng hô với Lâm tiểu huynh đệ thế nào? ”
“ Này….” Tử Nặc nhăn nhó, liếc mắt nhìn Minh Thiên một cái, thấy hắn có vẻ bình thường, trầm ngâm trong giây lát, nói : “ Cháu gọi anh ta là Minh Thiên.”
Trần lão bá gật đầu nói :
“ Minh Thiên, vậy là được rồi. Nếu tiểu huynh đệ Lâm Minh Thiên đã là bằng hữu của tiểu cô nương, vậy ta đây cũng mang hắn trả lại cho cô.
Tử Nặc sững sờ nói :
“ Lão bá, sao người lại gặp được anh ta ..? ”
Trần lão bá cười to nói :
“ Coi như là hữu duyên, chúng ta gặp nhau trên xe khách, Lâm tiểu huynh đệ luôn mồm nói muốn đi tới Thiên Phật sơn để xem bảo bối gì đó. Ta thấy cậu ta căn bản là không hiểu gì về tu chân giới, cho nên ta cảm thấy rất tò mò, vì sao cậu ta là một người bình thường, vậy mà dám mạo hiểm sinh mệnh, một mình dấn thân vào chốn thị phi này. Hiện tại, sau khi gặp được tiểu cô nương, ta mới biết cậu ta vì cái gì mà sống chết cũng đòi tới chỗ này. Muốn đi xem bảo bối là giả, tìm mỹ nhân mới là thật, đúng không, Lâm tiểu huynh đệ ?” Dứt lời, ánh mắt của lão đầy thâm ý liếc nhìn Minh Thiên cùng Tử Nặc.
Minh Thiên biểu tình không có gì dị thường, còn Tử Nặc nhẹ nhàng cắn môi, đầu cúi gục xuống, cũng không lên tiếng phản bác.
Trần lão bá thấy vậy lại cho rằng mình đã đoán đúng, mà Lăng Phong cũng lúng túng, chỉ đành cười gượng.
Người thanh niên đứng sau Tử Nặc, sắc mặt xanh mét, nặng nề “hừ” một tiếng, liền xoay người đi ra phía sau.
Từ Tuyết Lệ tiến lên phía trước kéo cánh tay Trần lão bá, nhẹ nhàng nói: “ Sư phụ, nhiệm vụ của chúng ta đã xong, nên đi khỏi chỗ này thôi.”
“ Nga, ta thiếu chút nữa lại quên mất.” Trần lão bá cười nói : “ Lăng tróc quỷ, ta hẹn vài lão bằng hữu cùng nhau thống khoái uống một phen, ngươi có muốn đi cùng hay không ? ”
Lăng Phong mỉm cười nói : “ Rượu vốn là vật tổn thương đến thân thể, không uống cũng không có sao.”
Trần lão bá cười to nói :
“ Còn không bằng nói thẳng rằng ngươi không biết uống, đến chết còn cố vớt vát lấy mặt mũi, ha ha ha ha ha. Ta đi đây ! ” Tuỳ ý phất tay, xoay người rời đi, Từ Tuyết Lệ cũng liếc mắt nhìn Minh Thiên một cái thật sâu, xoay người chạy theo cùng Trần lão bá ly khai khỏi nơi này.
Lăng Phong một mực tươi cười nhìn theo Trần lão ra ly khai, sau đó mới thu hồi lại nụ cười, quay đầu nhìn Tử Nặc, thở dài một cái, khẽ nói : “ Tử Nặc, chiếu cố bằng hữu của ngươi cho tốt đi.”
Tử Nặc nhẹ giọng nói : “ Con biết rồi, thưa sư phụ.”
Lăng Phong khoé miệng giật giật, muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mang theo mấy đệ tử vội vàng rời đi.
Phụ cận chung quanh chỉ còn lại hai người Tử Nặc cùng Minh Thiên.
Tử Nặc ngẩng đầu lên nhìn hắn , nhẹ giọng nói :
“ Anh không nên đến nơi này.”
Minh Thiên cười khổ nói :
“ Nhưng tôi đã đến đây rồi .”
Tử Nặc bĩu môi nói :
“ Quên đi, dù sao anh cũng là con gián chuyên đeo bám người ta, có đuổi cũng không đi a.”
Minh Thiên mỉm cười nói : “ Còn phải xem đó là người nào đã.”
Tử Nặc khuôn mặt ửng hồng, chuyển đề tài, nói :
“ Làm sao anh biết, ta sẽ đến Thiên Phật sơn ?”
“ Một con yêu quái nói cho tôi biết.”
“ Gã cảnh sát đó hả ?”
Minh Thiên gật gật đầu nói :
“ Hắn tới tìm tôi, nói hiện tại tôi đang lâm vào tình trạng rất nguy hiểm, sau đó lại hỏi tôi có muốn thực lực được đề thăng lên hay không.”
“ Sau đó hắn lại nói cho anh biết chuyện trên Thiên Phật sơn ?”
Minh Thiên khẽ cười cười, lập tức đem chuyện giữa hắn và Xích Tử, một mạch nói cho Tử Nặc không chút dấu giếm.
Tử Nặc cau mũi nói :
“ Yêu quái liên minh thực sự là đám yêu quái không làm chuyện trái với đạo lý, nhưng bất quá ta vẫn cảm thấy cái gã Xích Tử Phong Ly Yêu kia không có chút hảo tâm, anh tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Minh Thiên gật đầu nói :
“ Ta đối với hắn không có hứng thú gì, nhưng dù sao nghe lời lão bà mới là nam nhân tốt. Đúng không, lão bà của ta ! .”
Tử Nặc trừng mắt liếc hắn một cái, sẵng giọng :
“Đừng có gọi loạn, ai là lão bà của anh.”
Minh Thiên cố tình giả bộ kinh ngạc nói :
“ Ngoại trừ ta ra còn có người nào dám lấy một người ưa chuộng bạo lực về làm vợ a ? Mà trước sau gì ta cũng đã sớm nhìn thấy thân thể …..”
Tử Nặc rối rít, dậm chân hét lớn : “ Minh Thiên, anh câm miệng lại cho tôi.”
Minh Thiên khép miệng lại, mỉm cười nhìn nàng.
Tử Nặc xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn. Nàng quả thực muốn dùng vũ lực đối với hắn như trước kia, nhưng trước mặt có rất nhiều người tu chân cho nên phải bảo trì phong phạm thục nữ.
Minh Thiên vẻ mặt cợt nhả nói : “ Lão bà, nàng không nỡ đánh ta sao ?”
Tử Nặc giả bộ hờn dỗi nói : “ Câm miệng, nếu như ở nhà, tôi đã sớm cho anh đi bới đất tìm răng rồi.”
Minh Thiên nhẹ nhàng “ Nga” một tiếng, cười hì hì nói : “ Hai chúng ta về nhà rồi từ từ giải quyết.”
Tử Nặc đại nộ, nhưng trong đáy lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại Minh Thiên nữa, tâm tình của nàng vốn cả ngày trầm mặc, không nói, tưởng rằng đã mất đi hắn rồi. Nàng cũng đã từng tự an ủi bản thân, nhưng trong lòng vẫn có chút quan tâm đến an nguy của tiểu đệ đệ. Thẳng cho tới lúc này gặp lại Minh Thiên, thì tình cảm trong lòng của nàng lại dâng lên mãnh liệt như ba đào sóng dậy. Hiện tại nàng cũng đã minh bạch, bản thân mình lại có chút khát vọng muốn được gặp lại hắn.
Lúc này giữa sân đột nhiên có người kêu lớn :
“ Nhìn kìa, Thất Tinh liên hoàn sắp có dị tượng rồi.”
Minh Thiên sững sờ nói :
“ Hắn nói cái gì vậy ? Cái gì mà bảy con gà với bảy con công ?”
Tử Nặc “sặc sặc”. Cười ra tiếng, lườm hắn một cái, tức giận nói : “ Là Thất Tinh liên hoàn, các cao thủ của Tướng Thuật Phái trong giới tu chân đã suy tính mấy ngày qua, phát hiện ra lúc Thất Tinh xếp thẳng hàng nhau cùng một quỹ đạo, dị tượng xuất hiện thì bảo tàng bí huyệt cũng mở rộng cửa ra.”
Tử Nặc đối với việc Minh Thiên không hiểu biết cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, nói :
“ Theo như dân chúng sống ở đây nói, ngọn núi này cứ cách mấy trăm năm lại phóng ra một quầng quang mang thất thải. Cao thủ của Tướng Thuật Phái đã căn cứ theo lời đồn đại này mà suy tính một phen, cuối cùng cũng có chút kết luận, thất tinh cứ cách bảy trăm năm lại xuất hiện dị tượng một lần, mà theo như dân chúng phụ cận nơi này thì thời gian tính toán như vậy cũng không sai biệt lắm. Tính toán cẩn thận, thì dị tượng gần nhất cũng chỉ có Thất Tinh liên hoàn ….
“ Cái gì !” Minh Thiên ngắt lời, nói : “ Cô nói ngọn núi này bảy trăm năm trước đã từng xuất hiện thất thải quang mang sao ? ”
Tử Nặc sững sờ gật đầu.
Minh Thiên vò đầu nói :
“ Không đúng, nếu mấy trăm năm trước từng xuất hiện qua, sớm đã bị đám người tu chân của mấy trăm năm trước phát hiện, còn chừa lại bảo vật cho chúng ta tới lấy sao ?”
Tử Nặc lắc đầu nói : “ Lúc trước khoa học kỹ thuật không phát đạt, mà nơi này hẻo lánh, tin tức rất khó truyền ra ngoài. Cho nên tu chân giới thời đó cũng không thể nào biết được. Nhưng hiện tại thì khác, thời đại bây giờ internet phát triển, muốn có thông tin, theo trên mạng dò xét một lát thì người nào cũng có thể biết được tin tức mình cần.”
Minh Thiên gật gật đầu, trong phòng của Lâm Hiểu Vi cũng có một chiếc máy tính, tuy rằng không biết dùng, nhưng ít nhiều cũng từ nàng mà biết được công nghệ khoa học thời đại này rất phát triển.
Lúc này có người đột nhiên hét lớn :” Mau nhìn, Thất Tinh bắt đầu có dị tượng.”
Minh Thiên cùng Tử Nặc ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời đêm, có bảy ngôi sao chậm rãi xếp thành một hàng tuyến.
Lăng Phong dẫn theo mấy đệ tử của mình đi tới gần hai người Minh Thiên cùng Tử Nặc, trầm giọng nói : “ Tử Nặc, lúc bảo tàng huyệt được mở ra, ta đoán chắc lũ Yêu tộc đang ẩn thân quanh đây sẽ phải xuất hiện, lúc đó các ngươi phải cẩn thận một chút.”
Tử Nặc nhẹ giọng đáp lại : “ Dạ, thưa sư phụ”
Một gã thanh niên đứng ở phía sau Lăng Phong, cao giọng nói : “ Tử Nặc, muội yên tâm, lát nữa có sự tình gì xảy ra, sư huynh nhất định sẽ bảo vệ muội.” Nói xong, ánh mắt không chút thiện ý nào, nhìn về phía Minh Thiên.
Tử Nặc cười cười, không có đáp lại.
Minh Thiên suy tư nhìn thất tinh đang chậm rãi xếp thành một hàng trên bầu trời, cau mày, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lúc mọi người hồi hộp chờ đợi biến dị phát sinh, bảy chấm nhỏ chậm rãi xếp thành một hàng, đồng thời lúc chấm nhỏ cuối cùng đi vào quỹ đạo, Thiên Phật sơn đột nhiên phát ra những quang mang thất thải chói mắt, theo đó cả mặt đất cũng chấn động không ngừng.
Lúc này, giữa sân có người hét lớn :” Yêu tộc xuất hiện !”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí Quyển 3 : VẠN TÁI THI VƯƠNG
Chương 44 : QUẦN YÊU LOẠN VŨ
Nguồn :Kiếm Giới
Trùng điệp khắp nơi, tràng cảnh như này chỉ có thể dùng hai từ trùng điệp để hình dung.
Vô số yêu quái từ bốn phương tám hướng đang tụ tập về đây, mọi người chung quanh sắc mặt đại biến. Tuy rằng bọn họ sớm đã đoán trước lũ Yêu tộc nhất định sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như thế này, để cướp lấy bảo vật, nhưng điều nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là Yêu tộc không ngờ lại xuất ra toàn bộ lực lượng. Phóng mắt nhìn ra phía xa, một mảng thân ảnh chen chúc nhau đông nghịt, nói không khoa trương, toàn bộ yêu quái trong thiên hạ ít nhất một nửa đã muốn tập trung tại nơi đây.
“ A di đà phật !” Một tiếng phật niệm vang lên, theo sau đó đám người hoà thượng đều cúi đầu niệm kinh. Khi những đoạn ngữ kinh vang lên trong đầu, tâm tình mọi người chung quanh mới dần dần bình ổn.
Một lão hoà thượng tay bắt phật ấn, trầm giọng nói :
“Đại địch trước mặt, tất không nên loạn. Thỉnh chư vị hãy gác lại việc khai quật bảo vật sang một bên, chúng ta cùng đồng lòng đánh lùi Yêu tộc rồi nói lại chuyện này sau, như thế nào ?”
Tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh an tĩnh dị thường, trong đó có người hét lớn, nói : “ Hết thảy dựa theo Phật Tông, Linh Viên đại sự mặc tình phân phó.
Thấy có người đi đầu, mọi người sôi nổi phụ hoạ.
Linh Viên đại sư nhẹ nhàng niệm một tiếng a di đà phật, nói :
“ Tuy rằng Yêu tộc số lượng đông đảo, nhưng ở đây chư vị đều là những cao thủ tinh anh của tu chân giới, chỉ cần đồng tâm hiệp lực tất có thể đánh lùi được Yêu tộc. Lão nạp lúc này khẩn cầu các vị, tạm thời buông hết ân oán cá nhân cùng việc khai quật bảo vật, chờ sau khi đánh lui được Yêu tộc, chúng ta sẽ bàn bạc lại kỹ hơn.”
“ Hay !” Thiên Tuyết Cung Trần lão bá quát lớn :
“ Thiên Tuyết Cung chúng ta nguyện làm thiên lôi cho Linh Viên đại sư sai khiến. Các vị đồng đạo, sinh tử trước mắt, chúng ta chỉ có thể đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này !”
Quần hùng sôi nổi vỗ tay tán thưởng.
Lăng Phong kêu lên :
“ Chư vị hãy dàn trận thế thành một cái vòng tròn, những người nào tu vi không cao hoặc không có năng lực tấn công thì hãy tập trung lại chính giữa, để cho mọi người có thể chiếu cố lẫn nhau.” Nói xong, liếc mắt nhìn về phía Tử Nặc.
Tử Nặc cúi đầu, trầm tư một lát, nhưng thuỷ chung vẫn nắm chặt lấy cánh tay Minh Thiên, sau cùng nắm tay hắn kéo đi, chen chúc vào đám người.
Đoàn người sau một lúc rối loạn, rất nhanh đã chỉnh đốn lại trận thế, mọi người cùng hợp lại thành một cái vòng tròn lớn, ở giữa lộ ra một bãi đất trống bằng phẳng, bên trong loáng thoáng trông thấy có mười người, trong đó có cả Minh Thiên cùng Tử Nặc. Trông mấy người này bị vây vào giữa đoàn người, giống như một con kiến nhỏ xíu bị một con trăn khổng lồ quấn lấy, cực kì bé nhỏ. Mà ở bên ngoài kia, con trăn khổng lồ đang chuẩn bị ngăn cản thế công như cuồng hải ba đào đang chuẩn bị đánh úp tới.
Tất cả mọi người đều khẩn trương khi nhìn thấy trận thế bên phía Yêu tộc đang càng ngày càng áp sát lại gần, đồng thời không tự chủ được mà xuất ra một phen mồ hôi lạnh.
Đó cũng không phải là do bọn họ sợ chết, đổi lại là người nào đi chăng nữa, khi đối mặt với khí thế như này, tuyệt đối hai chân sớm đã bị doạ cho mềm nhũn. Ngay cả Tử Nặc đôi môi cũng đã hơi hơi trắng bệch, toàn thân vô lực khẽ tựa vào bả vai Minh Thiên, giống như trên đời này chỉ có nơi đó, nàng mới cảm thấy bản thân mình được an toàn, ấm áp.
Biểu tình của mọi người đều vô cùng khẩn trương, ngoại trừ Minh Thiên, nhìn trên mặt hắn, không hiểu Minh Thiên lúc này đang nghĩ cái gì.
Hai bên cơ hồ đã áp sát nhau, không biết là ai hung hăng rống lên một tiếng, ngay tức khắc cả đám người vội vàng hùa theo như muốn xé nát thiên địa, đồng loạt xuất thủ.
Pháo bảo, yêu khí, đạo thuật, yêu thuật, phù thuật…. Thoáng chốc, toàn bộ kỳ trân dị pháp, giống như mãn thiên phi vũ, lực lượng mãnh liệt cuồn cuộn tràn ra, bay loạn lên khắp không trung, chớp mắt cảnh vật thiên địa chung quanh đều biến sắc.
Trong truyền thuyết của Tu Chân giới cũng chỉ nghe người ta kể chuyện thần thoại mới có tràng cảnh đại chiến cùng với Yêu tộc, rốt cục truyền thuyết cũng đã được khai mở !
Trên Thiên Phật sơn, hơn ngàn người phái tu chân cùng hơn vạn lũ yêu ma đồng thời áp sát nhau, lực lượng giống như nộ hải ba đào cuồn cuộn lan toả ra bốn phía chung quanh.
Nhân mã lũ Yêu tộc từ bốn phương tám hướng đồng thời dồn lại, tấn công lên đỉnh núi, hai cỗ lực lượng có thể huỷ thiên diệt địa này đang giằng co lẫn nhau, đối chiêu…..
“ Oanh”
Tu chân giới cùng ma giới yêu tộc từ thời viễn cổ đã kết thành thù hận sâu đậm, nay dục niệm hoá thành sát khí rốt cục cũng được bộc phát ra trên mình đối phương.
Trên Thiên Phật sơn, sát khí bao trùm khắp nơi, trận chiến hỗn loạn khiến chim chóc, muôn thú chạy tán loạn tứ phía, rừng núi dưới lực lượng của nhân yêu đại chiến, tất cả đều có thể hoá thành hư vô.
Song phương liều mạng đánh nhau, dở sống dở chết, tựa hồ cả hai bên đều tìm được chỗ để phát tiết, cư nhiên có thể bạo phát, hai cỗ lực lượng rất lớn hướng vào nhau đánh tới.
Trong chớp mắt, một góc của Thiên Phật sơn đã bị sụt lở, từng mảng cự thạch ầm ầm đổ xuống, đất đá tung bay tán loạn. Hơn nữa lúc trước, khi Thất Tinh liên châu xuất hiện, toà Thiên Phật sơn đã phát sinh dị tượng, cả toà núi cao đồ sộ chấn động ầm ầm, tiếng nổ bên tai vai lên không dứt, giống như là đã đến ngày tận thế.
“ Giết …!” Tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Đây tuyệt đối là một trận đại chiến thảm liệt vô cùng, Tu Chân Giới cùng Yêu Ma Giới lâu nay cùng tồn tại, chưa từng có xảy ra một hồi đại chiến nào, lúc song phương vừa mới đối chiêu chỉ trong một thời gian bên Tu Chân Giới đã có hơn trăm người chết còn lũ Yêu tộc cũng mất gần ngàn người thảm tử tại đương trường.
Thiên địa sát khi bao trùm.
Lực lượng cơ hồ muốn huỷ diệt cả thiên địa.
Những tiếng rống giận dữ chen lẫn tiếng gào khóc khi bị sát tử, thật thảm thiết.
Mùi máu tanh xộc vào trong mũi.
Kia những oan hồn chết không cam lòng.
…..
Tràng cảnh kiến cho người ta không đành lòng nhìn tiếp, vô số các cao thủ bỏ mạng oan uổng.
Phong vân đất trời biến sắc.
Quỷ thần cũng phải kêu gào.
Nhân-Yêu đại chiến, trời long đất lở.
Quần yêu nhiều vô kể, oan hồn đầy trời. Nhân – Yêu đại chiến, khiến cho nhân gian tai ương vô số….
Trận đại chiến này, người cùng yêu đều thảm tử rất nhiều, những người bị thương nặng cũng không sao mà kể hết, tai hoạ ngày hôm nay, con cháu đời sau gọi là “ Quần Yêu Loạn Vũ”
Tu Chân Giới cùng Yêu tộc lúc này vẫn còn đang tiếp tục thảm chiến, song phương loạn chiến từ sườn Nam đánh cho tới sườn Bắc trên Thiên Phật sơn, lúc sau từ sườn Bắc lại chiến tới sườn Đông, từ Đông loạn đả sang Tây……
Tu Chân Giới có lợi thế về thực lực cao siêu, căn bản lần này đến Thiên Phật sơn toàn là các đệ tử tinh anh trong môn phái. Mà Yêu tộc lại lợi về nhân số đông đảo, người trước gã xuống, người sau liền xông lên, giống như thuỷ triều liên miên không dứt.
Bỗng nhiên, trên trời mây đen ùn ùn kéo đến, chớp mắt cơn mưa đổ xuống như trút nước, đất trời chung quanh một mảnh trắng xoá, tựa hồ như muốn xoa dịu cho những oan hồn đã thảm tử tại đây.
Nhân- Yêu đại chiến, máu tanh nhuộm đỏ ngọn núi, Thiên Phật sơn vẫn còn đang run rẩy, đất trời biến sắc, dị tượng Thất Tinh liên châu đã phá tan tầng tầng mây mù và hiện ra trong ánh mắt. Lúc này, Minh Thiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hưng phấn, hai mắt toả sáng quan sát trận thảm chiến đang diễn ra chung quanh, căn bản không chú ý tới dị thường của Tử Nặc.
“ Sư phụ !” Tử Nặc bỗng nhiên kêu thét lên một tiếng, rời khỏi bả vai Minh Thiên. Lúc này, hắn mới vội vàng quay đầu, nhìn thấy những vết máu sớm đã loang lổ trên người Lăng Phong, một thân đạo bào cũng đã tổn hại không chịu nổi. Khoé miệng khẽ có một vệt tơ máu, giờ phút này một tay chống kiếm xuống đất, khó khăn thở ra từng ngụm hô hấp nặng nề.
Trên chiến trường, thực sự những tiếng la ó rất chói tai, hoàn toàn đem tiếng kêu gào của Tử Nặc lấn át đi.
Minh Thiên thất kinh, vội vàng giơ tay muốn túm lấy cánh tay của Tử Nặc, đáng tiếc, ngay khi hắn chưa kịp phản ứng thì Tử Nặc đã chạy đi được một đoạn, bàn tay Minh Thiên chỉ có thể vơ vào khoảng không. Nhìn thấy Tử Nặc cách vòng chiến ngày càng gần, Minh Thiên không thèm nghĩ ngợi, khẩn trương vọt tới chỗ nàng.
“ Sư phụ !”
Lăng Phong rốt cuộc cũng nghe thấy được thanh âm của Tử Nặc, quay đầu nhìn thấy nàng, lớn tiếng kêu lên : “ Mau quay lại …” Bỗng nhiên, cảm thấy lồng ngực mình lạnh toát, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực mình bị một con yêu quái, một trảo quét qua, kéo xuống cả một mảng thịt lớn. Lăng Phong giận dữ quát một tiếng, nhịn đau, vũ lộng kiếm chiêu chém bay đầu gã yêu quái, sau đó thoát lực vô pháp gắng gượng được nữa, cước bộ lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Ngay tức khắc, đã có người tiến lên thay thế vị trí của hắn, Lăng Phong lúc này mới có cơ hội thở ra một ngụm trọc khí.
Tử Nặc sắc mặt đại biến, hét lớn : “ Sư phụ…” Bên dưới gia tăng nhịp cước bộ.
Lăng Phong quay đầu nhìn nàng một cái, hướng nàng cười khổ một tiếng.
Đúng lúc này, mây đen trên trời rít gào liên tục, từng đạo tia chớp lăng không đánh xuống.
Cùng lúc đó, tòa Thiên Phật sơn cũng run rẩy dữ dội, tất cả mọi thứ đều lắc lư chao đảo . “Ầm , ầm” những tiếng động lớn vang lên, lấn át cả thanh âm chém giết, theo bản năng song phương đình chỉ giết chóc, cả đám đều ngơ ngác nhìn bốn phía chung quanh.
“ Răng rắc !” Trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện nhiều vết nứt rất lớn, không may là dưới chân Tử Nặc lúc này một vết nứt nhỏ bỗng dưng xé toạc ra.
Tử Nặc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì cảm giác thấy thân thể của mình như đang trầm xuống, giật mình hét lên một tiếng vang vọng thật dài, sau đó thân ảnh của nàng chìm dần vào trong bóng tối dưới cái khe vực đó.
“ Tử Nặc !” Minh Thiên chạy đến bên cạnh khe nứt, chỉ thấy vực sâu thăm thẳm, mà thân ảnh Tử Nặc đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Cắn chặt răng, Minh Thiên không chút do dự, nhảy xuống khe vực.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê